XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Tôi Yêu Em! Công Chúa Tuyết - trang 5

CHAP 21 : LÀ ẢO GIÁC HAY THỰC TẠI?

Hôn ước của nó và hắn đã được công khai cho tất cả mọi người biết. Giờ ai ai cũng biết, nó và hắn là “của nhau” là hôn phu hôn thê.

Vậy mà họ nếu không nhìn thấy tận mắt thì chắc chắn sẽ khong bao giờ tin. Có trái tim nào không đỗ rạp trước một cảnh tượng đáng yêu, lãng mạn như thế không?

Một chàng trai khôi ngô tuấn tú đang chu chu cái miệng hồng hồng nũng nịu, ôm lấy cánh tay của cô nàng siêu cấp lạnh lùng năn nỉ…

– Nhi ơi~

– Nhi à~

– Gì?

Nó lạnh lùng nhìn con vật gì gì đó đang bám lấy tay mình không buông. Haiss…Nó thở dài một hơi. Từ sáng giờ, hắn cứ nũng nịu bám nó không buông, mệt ghê ấy.

Lí do mà hắn bám nó thì là như thế này!

~~~~~ Flashback ~~~~~

Hắn và nó đã có một cuộc nói chuyện yên bình giữa đêm khuya thăng vắng, với những giọt mưa trắng xoá bám trên cửa kính trong suốt..!!

– Tôi có thể làm bạn với cậu được không?!

Bạn? Nó khá bất ngờ về việc này đấy. Người ta muốn làm bạn với nó không ít thì nhiều, nhưng toàn vì sắc và tiền. Vì những điều đấy nên nó chả bao giờ chịu kết bạn với ai cả. Bạn bè của nó chỉ gồm có 2 đứa là nhỏ và cô mà thôi.

– …

– Được không Nhi nhi?

Lại tiếp tục. Hắn bị cái quái gì mà đòi làm bạn với nó hoài thế ?!! Mệt ghê..!!

Chả là hôm qua, hắn đọc ở đâu ra cái tin ” TỪ TÌNH BẠN CÓ THỂ TIẾN THÀNH TÌNH YÊU “..Nhưng? Quá gấp gáp! Hắn đã quên mất đi không đọc câu cuối cùng..” TỪ TÌNH YEU KHÔNG THỂ TRỞ LẠI TÌNH BẠN! ”

Nên kết quả hiện giờ, hắn đang mè nheo mè nhéo với nó.

~~~~~AndFlashback~~~~~

– Được rồi được rồi! Tôi đồng ý là được chứ gì. Cậu phiền quá!

Nó hét lên, lia đôi mắt đỏ ngầu nhìn hắn, hàn khí giảm xuống vài phần.

Nhưng hắn có để ý khong? Không hề. Còn kích động đến mức ôm chầm lấy nó, dụi cái đầu đầy tóc vô hỏm cổ trắng nõn thơm mùi dâu tây của nó.

Nó cười nhẹ. Anh chàng lạnh lùng 1 tuần trước đâu rồi? Sao giờ lại trẻ con thế? Nụ cười chợt đông cứng lại khi thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua. Không rõ nhưng rất quen thuộc. Vẫn dáng người cao gầy chắc khoẻ ấy, vẫn cái đầu đỏ rực ấy, vẫn nụ cười mê hồn trên khoé môi ấy…..Nhưng sao xa vời quá?!!

Hắn thì chả để ý đến biểu hiện của nó. Chỉ tham lam hít lấy hít để mùi thơm tự nhiên này thôi.

Nó cố nhắm mắt mở mắt, lắc lắc chiếc đầu nhỏ nhắn để xác định đây là ảo hay thật! Lai lần nữa, hình ảnh đã rõ lên rất nhiều.

Con ngươi đẹp mê hồn ấy vẫn như vậy. Vẫn khuôn mặt V-line và chiếc cằm tròn được “mài dũa” cẩn thận..!! Nhưng sao? Nét đẹp trai đó lại có phần tiều tuỵ thế kia? Quầng thâm mắt cũng đã có..!!

Đột ngột, khuôn mặt tinh sảo quay sang nhìn về phía nó..!!

Nhưng..Đôi mắt ấy sao lạnh nhạt quá? Nó cảm giác, cảm giác được! Con ngươi ấy nhìn nó một cách xa lạ và lạnh lẽo…

Hai hòn ruby đỏ nhanh chóng phiếm hồng, đỏ ửng lên, những giọt nước mắt chực chảy ra..

Nó cố gắng không để tiếng nật lọt ra, dòng nước mắt chảy xuống, khịt khịt cái mũi hồng để không chảy ra những dòng nước trắng..!!

Chỉ vài phút thôi, khi nó vừa mới chớp mi để ngăn nước mắt. Chàng trai nó từng thương đã biến mất..Nó cố gắng đảo mắt nhìn tám phương bốn phía tìm chàng trai ấy nhưng không thấy..

Nó cười nhạt, ảo ảnh thôi. Nhớ quá đấy mà! Có lẽ nó không nen để ng con trai khác ôm hôn lấy mình, không thì cảm giác xưa ùa về mất..

Nó có biết. Từng cử chỉ hành động đều lọt vào mắt Red. Nó vẫn vậy, vẫn rất mạnh mẽ và vẫn thích…che giấu dòng cảm xúc của mình bằng khuôn mặt lạnh tanh..

Chuyện năm xưa. Cha Red qua đời, không liên quan gì đến cha nuôi nó..!! Vậy mà..

Bây giờ hối hận còn kịp không?

Đã bao lần, Red tự hỏi mình, cỏn kịp không? Kịp để cứu vãn mọi thứ không?..!!

Vẫn không có câu trả lời…

Chính Red! Cũng chả biết câu trả lời như thế nào. Tình cảm vẫn còn, nhưng liệu? Những tổn thương có được hoá giải?

Làm sao có thể quên được! Red đa làm tổn thương nó như nào. Nhớ những đêm nó trông ngống anh ta..Nhớ những lúc nó gương cười đón anh từ trong tay người khác..Một con cave..!!

Nó sinh ra là một tiểu công chúa cao quý, không dưới ng nào, trên vạn người. Vậy mà trong tình yêu. Nó lại thành một con người bình thương như những người khác..

Nó là người. Cũng biết yêu biết thương biết nhớ biết chờ biết đau biết khóc biết buồn..!! Có ai hiểu? Sau khuôn mặt lanh teo ấy là một trái tim đầy vết thương..

Nó luôn cần một tinh yêu thương từ ng con trai ấy. Nhưng anh ta hiểu không? Không! Anh ta không hề hiểu. Liên tiếp khiến nó bị tổn thương trầm trọng..

Rồi? Nó bị máu trắng, cần tuỷ của anh ta. Nhưng anh ta chịu sao?..Giá như lúc ấy, anh ta dẹp bỏ hận thù, hiểu cho nỗi lòng của nó mộtt chút được không?

Không. Anh ta không hề hiểu cho nó. Gấp tam trả thù nó…Để rồi chính bản thân mình lại là người mất đi người con gái yêu thương mình nhất đời..!!

– Nè nè! Cậu sao vậy?

Hắn thức mắc hỏi nó rồi nhìn quanh xem thử thư gì làm nó mê mển đến thế.

– Hả?

Nó sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ..!!

– Tôi hỏi cậu nhìn gì?

Hắn kiên nhẫn lập lại câu hỏi. Nó lại ngớ người. Một lần nữa rơi vào suy nghĩ hỗn độn ấy..!!

– Không..không có gì?

Mất vài phút,nó lấy lại giọng của mình và trả lời cho hắn.

– …

– Chỉ là tôi nhìn thấy một ảo ảnh giống thật thôi..!!

CHAP 22 : ” BÉ CON! ANH ĐÃ TRỞ VỀ! ”

Sáng sớm, ai ai cũng rời khỏi chiếc giường thân yêu và bắt đầu một tuần đầy bận rộn. Và tất nhiên, nó cũng vậy, hắn, nhỏ, cô, anh, cậu đều như vậy. Dù tụi nó đã có bằng cấp nhiều ngành nghề nhưng vẫn phải đi học đều đều.

– Nè! Để tôi đưa cậu đi học.

Hắn nói với theo nó, với theo tấm lưng đang khuất dần sau cánh cửa phòng.

– Không cần. Tôi tự có xe, tự có chân.

Nó lạnh lùng cự tuyệt. Dù là bạn bè nhưng nó vẫn không quen tiếp xúc nhiều với hắn. Cũng chả quen với việc hắn quan tâm mình mọi lúc, trong mọi chuyện đều hỏi cặn cẽ.

– Ơ..

Hắn tròn xoa mắt nhìn nó bước đi, mồm mở rộng đủ để nhét một chiếc trứng gà vào rồi đó.

Hmm…Nó vẫn ko chấp nhận hắn sao?..

Những cố gắng! Đều không lay động trái tim nó sao?..

Hắn phải làm sao để tan chảy trai timm ấy đây?

Làm sao làm sao? Làm sao đây..

Hắn vò đầu bức tóc, mái tóc undercut nhanh chóng rối xù xoà lên. Nhưng không sao, quyến rũ như thường ngày.

Nó lang thang trên chiếc đường lác đầy sỏi đá, kích cỡ đều giống nhau. Những điều này cũng đủ thấy chủ nhân đã phải lựa chọn kĩ càng như nào.

Chả hiểu sao! Sáng giờ mắt trái nó cứ giật giật. Điềm xấu chắc..!!

Chuyện hôm qua, nó nhìn thấy “ảo ảnh” Red đó đã được đưa vào quên lãng. Căn bản nó k thích nhớ gì nhiều đến con người ấy.

Miệng nói thế nhưng lòng có nghe theo? Trái tim mách bảo rằng còn chút đau, còn chút nhớ, còn chút thương và còn một chút..yêu !

Bao năm, nó vẫn chưa quên được. Là tại sao? Đã cố gắng và cứ tưởng đã quên lãng nhưng rồi đến khi gặp lại, lòng lại nhói tim lại đau..! Là vì sao?

– Haiss..mày lại vậy rồi ?!!

Nó thở dài, lẩm bẩm rồi dùng sức cốc vào đầu mình. Hmm…Người ta làm tổn thương nó như thế nhưng vẫn còn chút cảm giác..!!

Người như thế, trên đời này có cả hàng ngàn. Họ sẵn sàng yêu thương, bất chấp tất cả vì người đó dù có vào dầu sôi lửa bỏng như thế nào nữa. Chỉ vì họ yêu ?!! Một “chút” tổn thương có đáng gì chứ.

Nó lái chiếc mui trần xanh lơ ra ngoài. Bắt đầu nhấn ga và phóng xe đi. Để lại một làn khói trắng xám mịt mù và một đôi mắt trong veo nhìn theo..!

Chả biết bao lâu, hắn cũng đã bắt kịp tốc độ đuổi theo nó trên đường.

Hiện tại, hai chiếc xe một xanh một trắng phân cao thấp với nhau. Cứ bên này nhích lên mọt tí thì bên kia lại vọt lên một ít. Cứ như vậy, họ nhanh chóng đã vào tận sân trường.

Giữa những con xe đen tuyền, hai chiếc xe của họ là nổi bật nhất. Trường Hoàng Ngọc quy định các tiểu thư thiếu gia chỉ được lái xe màu đen vào trường, còn tất cả thì không. Riêng top 6 có thể sử dụng tuỳ ý mà chả ai cấm cản gì.

“Cạch..”

Đồng loạt 3 trai 3 gái bước xuống. Ở họ, toát ra vẻ đẹp sang trọng-quý phái-quyến rũ. Dù ở độ tuổi 17 nhưng tất cả không là gì đối với họ. Nó còn giúp tăng thêm vê năng động-tinh nghịch-thơ ngây nữa.

Trang phục của họ toàn là độ hiệu. Từ trên xuống dưới, có thể nói đều là đồ được may tay và thiết kế rất cẩn thận.

Dù vậy, nó cũng chỉ giống như những trang phục khác. Nhưng khoác lên mỗi người thì điều đó mới là yếu tố quang trọng. Khoác kên ngươi cả 6 thì nó lại trở thành một bộ đồ cho công chúa hoành tử. Còn với những người tầm thương…hmm..nói sao nhể? Thì nó cũng như bao bộ khác mà thôi.

Trang phục của 6 đứa đi học mà như đi chơi không bằng.

Trang phục 3 đứa con gái tương đối giống nhau. Không khác gì nhau mấy.

Chỉ có điều là áo nó sọc caro vuông dạng to đen-trắng mà thôi. Kết hợp vơis đó là chiếc quần quần xám xịt và đôi coveres đen-trắng.

Cô và nhỏ đều là quần ôm bó và áo thun trơn đơn gian. Dù v, k hề mất đi sức hấp dẫn của họ.

Còn tụi con trai, vẫn quần jean áo thun áo sơmi nhưngg khog hề làm giảm vẻ mĩ nam quyến rũ của họ.

Đột nhiên, trong hàng loạt chiếc xe đang di chuyển trưoc cổng trường, một chiếc Audi trắng ở giữa khiến nó khog khỏi nhíu mày liễu đẹp.

Chết tiệt! Ai dám làm trái lệnh của Đại Tiểu Thư chứ!

Cả 5 người lẫn vô số học sinh trong trường cũng vô cùng ngạc nhiên về điều này. Họ cảm thấy mặt nó tối sầm lại, chán đầy 3 người hắt tuyến ( -.-||| ). Khí hậu cũng bị ảnh hưởng không ít, rõ là trời đang nắng nóng chói chang mà mọi người lại cảm thấy lạnh sống lưng “vơ lờ”.

Nó đang định mở miệng giáo huấn chủ nhân của nó. Nhưng rồi lời nói trong miệng lại nghẹn lại, hoàn toàn không nói nên lời.

Từ trên xe, chiếc đầu đỏ chót là thứ khiêns nó nhận ra “ai đó” dễ dàng nhất.

Cánh cửa bật mở, đôi chân thẳng tắp được ôm gọn trong chiếc quần jean xanh rêu thò ra. Nó quay lưng, hít thở thật sâu, rồi bước từng bước thật nhanh, dường như là muốn bay ra khỏi chỗ này càng sớm càng tốt.

Nhưng kịp không?

Không!

Một vòng tay mạnh khoẻ ôm lấy eo thon nhỏ của nó, dùng lực xoay người, áp “tiểu bạch thỏ” vào trong lòng ngựcc của mình. Tận tình ngửi mùi thơm tự nhiên có 1-0-2 này.

Tất nhiên! Không thể thiếu! Một nụ hôn vụng trộm rơi trên mái tóc bạch kim thơm ngát.

Và….Ai đó đã ghen lên tới đirnh điểm. Nhỏ và cô tức nghẹn họng, dĩ nhiên, họ biết người đang ôm nó là ai! Anh và cậu khỏi nói, nhìn muốn lồi cả mắt ra luôn.

Trai kiếm nó lắm thế nhở?

Người trong ngực anh chàng đầu đỏ vùng vẫy muốn thoát khỏi. Nhưng rồi lại nghe thấy tiếng nói trầm ấm vang bên tai, hơi thở thoang thoảng mùi bạc hà thơm ngát !

– Bé con! Anh về rồi đây..!

CHAP 23 : ” ANH LÀ VỊ HÔN PHU, CÒN TÔI LÀ NGƯỜI CÔ ẤY YÊU! ”

“Hmm…#Ngưngđòichapliêntục :( Khổ ta quá nhe ! Ta cũng đâu phải là không muốn đăng chap sớm đâu? Chỉ là hôm qua đi chơi khuya quá nên bị thu điện thọai mà thôi. Với lai ta cũng mới bị điểm kém :’> Phải ôn bài để kiểm tra lại..Nên hoàn toàn hem có thời gian để viết nga ! Ta thành thật xin lỗi nhiều nhiều lắm nhun..! Gần hết một tuần ta mới upp chap mới.. :'< Gomen gomen :(

Mà ta thấy nhân vật nó hơi bị trùng lập tí..Hắn mắt đỏ tóc đỏ luôn..Còn red cũng vậy :’• rất là kì nha ! Ta định đổi như chả biết ra sao=)) Các bạn ý kiến thử xem? Hợp thì triển luôn :3 ”

Thời gian trôi qua chả biết bao nhiêu giờ, nó và Red đã ngồi trong một quán cafe ấm áp.

Quán cafe mang tên “Chuông Gió”. Sỡ dĩ nó được đặt tên như thế vì trong quán, chứa rất nhiều kiểu chuông gió khác nhau, đều là loạt tự chế tạo, có loại tự mua, đẹp nhưng rẻ, không quá đắt tiền.

Quán tạo cho ta cảm giác ấp áp, gần gũi. Bước vào cửa, liền nghe được mùi cafe thơm lừng, không quá nồng mà cũnh không quá nhạt, rất vừa mũi. Hương vị cafe ở đây là tự pha chế, có tiền cũng chưa chắc đã mua được.

Vừa rẻ lại vừa thơm ngon, đối với mọi gia đình bình thường. Vào những buổi tối mát mẻ rảnh rỗi, họ có thể kéo nhau vào đây nói chuyện phiếm, chơi đùa với nhau. Chuyện này vô cùng bình thường, không có gì đặc biệt hết.

Nhưng đối với những người có gia thế cao ngất như nó và Red. Thật sự là không bình thường một chút nào. Có lẽ, từ nhỏ họ ít được bên cạnh cha mẹ, nên nhìn mọi hộ gia đình như thế, họ có chút chua chát trong lòng.

– Anh về đây làm gì ?!

Nó lạnh lùng hỏi. Chả hiểu thế nào mà nó lại đồng ý ngồi nói chuyện phiếm cùng người đã tổn thương mình chứ.

Nhớ lúc anh ta rủ nó đi, bọn họ đã phản đối kịch liệt như thế nào, cư nhiên nó lại chả nghe gì cả, cứ theo bản năng sót lại mà gật gật đầu bé nhỏ.

– Anh..Anh nhớ..em

Giọng Red ngọng ngịu, cứ như thiếu tự nhiên lắm vậy đấy. Cái giọng tự tôn, kiêu ngạo mấy năm trước đâu rồi? Sao lại thế chứ!

– Sao thế? Trước mặt tôi không được tự nhiên như ở trước cô bồ của anh à!?

Nó thầm khinh bỉ Red. Lời nói đầy tính chất trêu chọc.

– Không! Không phải vậy đâu?!

– Sao? Vậy anh trả thù chưa đủ hỉ?

Nó liếc mắt. Thầm đánh giá con người này. Năm đó hại nó xém tí mất cả mạng sống, nếu không có Sky! Chắc giờ nó đã nằm trong quan tài chôn dưới đất rồi.

– Không..Chuyện năm đó..

– Không sao! Tôi sớm đã quên.

Nó cắt ngang. Có vẻ sỡ thích của nó giống tác giả vê lờ :)) Ta thích cắt ngang chap ! Còn nó thích cắt ngang lời người khác nga !

– Vậy ư?

Mắt Red sáng như đèn oto :)) Bộ nghe nó quên vui lắm à?

– ….

– Ừ ! Nhi này ! Em nghe anh nói được không

Red nắm tay nó khẩn cầu, dùng đôi mắt vô cùng tội nghiệp nhìn nó.

Gì cơ? Anh ta muốn nói gì chứ? Nó và anh ta còn gì để nói sau bao nhiêu chuyện sao?

– Tôi và anh còn gì để nói ư?

– Còn !

Cái đầu đỏ chót gật gật liên tục, gật đến nỗi nó chóng cả mặt lên.

– Nói đi !

Nó gầm nhẹ lên một chút. Thật là nhức đầu ! Từ bao giờ Red, anh ta lại có cái tính như vạy chứ.

– Em nghe thật kĩ Nhi nhé !

Red thì thầm, nó nghe xong cũng giật mình đôi chút.

Nó ngước lên nhìn Red, điêu nó cảm nhận và thấy được chỉ là đôi mắt đỏ tràn ngập yêu thương nhìn nó mà thôi..!

Khác trước nhỉ? Đôi mắt ấy đã chứa yêu thương dành cho nó. Nhưng muộn rồi ! Nếu mấy năm về trước, nó thấy điều này, có lẽ sẽ mừng đến khóc mất. Nhưng? Nó khác trước rồi. Nó không phải Hoàng Ngọc Phương Nhi ngày xưa nữa. Không nhu nhược ! Không ngỗ nghịch ! Không nhõng nhẽo ! Không còn dựa dẫm vào người khác nữa ! Và không chịu đựng nữa ! Nó khác rồi! Lạnh lùng hơn ! Người lớn hơn ! Trầm mặc hơn ! Biết suy nghĩ nhiều hơn ! Và nó không còn dựa dẫm bào người khác, mà tự tin vào bản thân mình..!

Điều này có lẽ đã quá muộn. Nhưng nó vẫn muốn nghe :) Muốn thử cảm giác được yêu, được bao bọc ra sao..!

– Ừ!

Chỉ một chữ nhưng cũng khiến Red vui mừng khôn xiết. Điều đo chứng tỏ nó vẫn còn thương Red =))

– Nhi này ! Anh biết khoảng thời gian trước anh đã đối xử không tốt với em. Rất rất không tốt. Đã để em nhiều lần chờ đợi anh ! Khóc, Buồn vì anh ! Anh lúc đó chưa hiểu đời. Còn rất ăn chơi lêu lổng, khiến em lo lắng rất nhiều..Anh xin lỗi..Để bù đấp, anh và em ! Hai ta quen nhau chứ ?

Là thương hại sao? Nó thầm nghĩ..!

Nếu thời gian quay lại, nó sẽ đồng ý. Nhưng giờ câu trả lời là không ! Nó đã học được cách nuốt nước mắt vào trong. Cũng như chả cần người con trai nào bên cạnh chăm sóc cả.

– Không !

Nó nói xong liền đứng dậy. Thật lòng mà nói nó chả muốn để anh ta thấy nước mắt của mình đâu…

Miệng nói không như vẫn còn chút nhói trong lòng ngực.

Anh ta vẫn giống như nhiều năm trước. Vẫn không biết mình sai ở đâu. Bản tính kiêu ngạo không khuất phục đã để anh ta đánh mất người mình yêu. Nên ! Có thì giữ ! Mất đừng tìm ! Hãy hi sinh vì người mình thương một chút ! Đừng vì cái tôi mà đánh mất cả thế giới.

Anh ta vẫn không vứt bỏ tự trọng níu kéo nó ở lại. Để mặc nó đi..

Thời gian qua thật lâu, Red vẫn thẫn thờ ngồi ở đấy. Đa 2 tiếng trôi qua, anh ta vẫn ngồi như thế, cho tới khi..

Một người con trai có dáng người cao to, chắc khoẻ, đôi môi mỏng bạc tình, mái tóc đỏ mềm như tơ và đôi mắt đỏ ruby long lanh bước vào.

Vâng! Ngươi đó là hắn !!

Hắn di chuyển từng bước nhẹ nhàng đến bàn Red và an toạ ngồi xuống.

Đến giơ, người ta mới tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng thẫn thờ..

– Anh là?

– Xin chào ! Tôi là Trương Vĩnh Khoa ! Vị hôn phu của Hoàng Ngọc Phương Nhi. ( ai mà chả biết chuyện này? ==’ anh nói có vẻ dư thừa quá -.- )

– ..

– Tôi muốn anh tránh xa Nhi bảo bối ra một chút. Tôi không muốn cô ấy khóc, đau lòng vì người con trai như anh!

– Tôi thì đã sao nào?

– Anh không xứng đáng!

– Vậy còn anh xứng?

– …

– Tôi mong anh hãy nhớ kĩ điều này. Tránh xa Nhi ra !

– Được! Tôi cung mong anh nhớ kĩ ! Anh là vị hôn phu ! Còn tôi là người cô ấy yêu!

CHAP 24 : ANH ÔM TÔI ĐI ! RỒI TÔI HÁT ANH NGHE !

“Xoảngg.. ”

Một tiếng đỗ bể thật to vang len trong quán, thu hút sự chú ý của cac hộ gia đình ở đây. Đập vào đôi mắt trắng đen của họ là hai chàng trai tuấn tú đang đọ sức bằng võ cùng nhau. Hai người có ngoại hình giống nhau như chàng trai có tướng cao to chắc khoẻ, lạnh lùng kia, đẹp hơn chàng trai còn lại rất, rất, rất nhiều.

Red, anh ta hiện nằm sõng xoài dưới sàn gỗ của quán, mà bên cạnh lại là những mảnh vỡ thuỷ tinh của các ly nước.

Hắn hiện đang rất tức giận. Gì chứ ! Anh ta là người nó yêu sao !? Hừ ! Không thể nào ! Anh ta không thể là người nó yêu được ! Duy mình hắn ! Chỉ mình hắn mới được là người nó yêu thương suốt đời..!

Đôi mắt đỏ nhạt của hắn đang trở nên đổi màu khi nghĩ đến những lời lúc nãy lần nữa.

Có lẽ các bạn chưa biết ! Gia tộc của hắn có một dòng máu đặc biệt, mà ba mẹ hắn lại chẳng có dòng máu đó, duy chỉ hắn được thừa hưởng dòng máu quý hiếm ấy.

Dòng máu ấy là gì? Là dòng máu có thể khiến đôi mắt của hắn đổi màu khi tức giận,buồn bã, vui vẻ ! Khi tức giận, nó sẽ đổi thành màu đỏ đậm, còn buồn, nó sẽ nhạt màu đi và vui? Nó sẽ lấp lánh và đẹp hơn rất nhiều :3 ( ta thấy nó hư cấu vê lờ =)) ^^ )

“Bốp…Bịch..”

Trong lúc hắn k để yd, một thân ảnh đối thủ đã dương nắm đấm về phía khuôn mặt mỹ nam của mình. Không phòng bị ! Nên đã té xuống một cách ngoạn mục…

Nhưng? Sức của Red sao bằng hắn ? Một quả đấm của Red chưa đả động gì tới hắn đâu ! Một chút cũng không.

Ngay lúc hắn dương nắm đấm tơi khuôn mặt điển trai đã có vài vết xước của Red thì một giọng nữ nhẹ nhàng nhưng nghiêm khắc, mềm mại nhưng lạnh băng vang lên..

– Dừng lại !

Động tác ngừng tức khắc..

Thời gian trụ lại…

Không khí quán yên tĩnh..

“Cộp..Cộp ”

Những thứ họ nghe được hiện giờ chỉ có thể là đôi hìau coveres trắng-đen đang va chạm sàn nhà lạnh lẽo kia thôi.

Thứ họ nhìn thấy là một cô gái có thân hình S-line hoàn hảo, khuôn mặt mĩ miều, làn da nõn nà và mái tóc…bạch kim trong suốt !!?

Vâng ! Người đó là nó.

Nó mặc cho mình một bộ đồ khá thoải mái vì giờ này là giờ tập thể dục (chạy bộ) của mình.

Một chiếc áo trơn trắng và quần dài mềm, túm lại ở mắt cá ( kiểu giống quần alibaba á ). Đơn giản như đẹp !

Mọi thứ quá bình thường. Quần áo cũng bình thương nhưng ở nó toát lên hơi thở quý tộc khiến nhà nhà đều né tránh.

Chả là vì sao nó xuất hiện ở đây ư?

Lúc nãy khi nó bỏ đi đã quên điện thoại ở đây. Điện thoại ? Nó có thể mua cả trăm cái nhưng lại không có cái nào thay thé được chiếc điện thoại này.

Có nhiều lúc ! Nó tự hỏi mình ? Vì sao lại phải giữ chiếc điện thọai này lại. Bởi vì Red tặng sao ? Có lẽ vậy ! Những món đồ cũ sẽ làm ta vương vấn quá khứ.

Có nhiều lúc, nó nghĩ rằng, giá như Red không tặng nó chiếc điện thoại này thì có lẽ nó không còn vấn vương quá khứ đến vậy đâu..

Nó mong, anh ta không tặng nó bất kì thứ gì, để khí nhớ lại, nhìn thấy và xem lại, nó không phải nhói đau…!

– Hừ !

Hắn hừ một tiếng lạnh nhạt, động tác sau khi ngừng vài giây thì lại tiếp tục thẳng đến gương mặt mĩ nam kia.

Nhưng….

Động tác lại ngừng lại khi gần tiếp xúc với khuôn mặt trái xoan mĩ miều kia.

À ? Thì ta nó chắn cho Red ! Nó không phải còn yêu Red ! Chỉ là đám paparazi đang ở ngoài kia, liên tục săn ảnh, tin hot của “couple” này. Nó không thể để đám chó săn toại nguyện được. Cũng chẳng muốn ngày mai trên một sấp báo sẽ là tin ” NGƯỜI THỪA KẾ TRƯƠNG VĨNH KHOA VÀ THIẾU GIA VƯƠNG ĐÌNH (tên Red) ĐÁNH NHAU VÌ BẢO BẢO CỦA GIA TỘC HOÀNG NGỌC ! ”
Trong đấy, sẽ có một bài viết plapla không đúng sự thật !

– Cô tránh ra !

Cố kìm nén lửa giận trong lòng, đôi mắt hắn đã tối sầm lại. Nhưng một điều báo hiệu một cơn cuồng phong đang kéo tới.

– Buông tay ra !

Lời nói này ám chỉ ai ? Hắn hay Red ? Hắn đang cầm tay nó kéo ra ?! Red đang níu tay nó lại ?! Vậy rút cuộc là nói ai ?

– Tôi nói VƯƠNG ĐÌNH anh buông tay ra !

Oa ? Một cơn cuồn phong cũ rồi mà bây giờ lại thêm một cơn bão kéo tới nẽa ?

Uisss…Quán “chuông gió” chắc dẹp tiệm mất. Quán ăn trống trơn, cả mhaan viên cũng chuồng đi hết.

– Anh…emm…anh..

– Cút ngay !

Nó la to lên, trên trán chả biết sao lại treo đầy dây nhợ màu đen chằng chịt ở trển.

Red quá hoảng nên một bước đi một bước chạy đã chuồn ra khỏi quán.

Không gian lần nữa lại tĩnh mịch…

– Mặt cậu bị thương rồi ! Để tôi giúp cậu sơ cứu nhẹ trước. Cậu ra giúp tôi đóng cửa kéo rèm lại hết đi.

“Rẹt…Cạch ”

Hai tiếng động vang lên cùng lúc, thu hút sự chú ý của đông đảo bà con bên ngoài quán. Nhưng thứ họ nhìn thấy cjir là tấm rèm màu nâu sữa phấp phới bây qua lại thôi.

Con mẹ nó ! Thật là muốn chửi tục ghê. Bây giờ quản lí quán đau khổ hét thầm trong lòng. Khong lấp rèm thì đã được xem kịch hay rồi. Huhu :(

Quay lại phía nó…

Sau vài phút cha cứu xong thì nó đã dán được miếng băng cá nhân đôremon lên má phải của hắn..

Hmm…. Wtf ? Một người lạnh lùng như nó đây mà lại thích đôremon á hả=))

– Nhi nhi…Chuyện lúc nãy…

– Không sao ! Toi không quan tâm..

Eoo..Nó có sở thích cắtloi giống ta nè:))

Tích tắc…

Tích tắc…

Tích tắc…

Thời gian lặng lẽ trôi…

– E hèm..Nhi này ?

– Gì ?

– Cậu hát tôi nghe được chứ ?

– …

Không khí yên tĩnh một lần nữa trội dậy..

– Anh ôm tôi đi ! Rồi tôi hát anh nghe ?!

CHAP 25 : NÓI TÔI NGHE ! TÌNH YÊU CẬU DÀNH CHO TÔI CÓ PHẢI LÀ THẬT..?

– Hả ?

Hắn ngệch mặt ra. Mặt đơ như cây cơ luôn rồi ! Đơ thì đơ chứ ôm thì ôm nha. Cơ hội ngàn năm có một, bỏ thì tiếc lắm. Với lại hắn cũng là thích nó, nên việc này là hắn có lợi nga :’> ( eo ơi..anh lợi dụng cơ hội quá :’> )

Hai cắn tay rắn chắc, đầy cơ bắp của hắn vòng qua chiếc eo nhỏ nhắn của nó, nhẹ nhàng siết chặt lại. Hắn nâng niu, nhẹ nhàng, cưng nó như cưng trứng. Suốt đời này nó chỉ có thể là của hắn ! Bảo bối của riêng hắn thôi ! Ai cũng không thể thay thế được ( tính chiếm hữu cao qué ~~ )

Chọn cho nó một vị trí thích hợp trên đùi mình, một vị trí vừa khiến nó thoải mái mà hắn cũng vừa ý nữa.

Vị trí ấy là gì? Là nó ngồi lọt thỏm trong lòng hắn. Cả cơ thể mềm mại và đường cong quyến rũ đều được hắn ôm tất cả vào lòng..Và hơn hết..Chiếc cổ cao xinh xinh và mái tóc thơm mát mềm như tơ đặt ngay khuôn mặt điển trai ấy ! Cả bờ vai mảnh khảnh nữa, bờ vai ấy như khiến người khác cảm tưởng rằng mình phải che chở cho cô gái này suốt đời.

Vị trí ngồi này chỉ cần hắn cúi đâu là có thể NGỬI mái tóc thơm tho của nó, có thể CẮN HÔN lên chiếc cổ trắng nõn đó và hắn có thể TỰA cả khuôn mặt đẹp trai vào bờ vai ấy.

– Tôi ôm cô rồi ? Giờ thì hát đi.

Giọng hắn khàn khàn, ôn hoà nhưng vẫn lạnh lẽo như vậy. Có lẽ ai nghe thấy chất giọng này sẽ ngất mất. Nhưng người quen thì chả có gì lạ cả, đối với nó, hắn đã sớm có cảm tình nên đoi với nó dịu dàng là chuyện bình chân như vại.

– Ừ..

Mãi một lúc sau, mới nghe thấy tiếng nhỏ nhẹ đáp lại. Tiếng nói như gió thoảng qua, căn bản nếu không phải tai thính thì không thể nào nghe được âm thanh này.

Nó hiện tại đang rất rối. Cảm xúc vừa thoáng qua lúc nãy là gì ? Dù đã trải qua 2 mối tình nhưng nó vẫn chưa biết nhận dạng mình dành cho đôi phương tình yêu hay tình bạn..?

Cảm xúc lúc nãy là gì ư ? Là rung động đấy ! Là có thương đó !

Hmm…Lúc ban nãy, khi thấy hai người đánh nhau, nó có đau lòng. Chả biết tâm can đau vi hắn hay Red nữa.. Có lẽ là Red ư ?! Chắc vậy đây ! Chứ hắn làm sao có thể chứ !

Lắc chiếc đầu nhỏ nhắn, nó cười khổ. Từ bao giờ, mình lại tốn nhiều logic vào chuyện này thế nhỉ ?

Lại một nụ cười chế nhạo rơi trên môi mềm mại. Người ta tổn thương mày như thế mà vẫn còn đau vì người ta ?! Có người nào như nó không chứ ?

Vâng ! Xin thưa ! Trên đời có trăm ngàn người như thế đấy ! Cả trai lẫn gái, cả gay lẫn les, họ vẫn vậy, vẫn đau vì người đã tổn thương ta. Người ta thường nói, khi yêu người ta có thể hi sinh tất cả, kể cả mạng sống, họ cũng có thể hi sinh vì người mình yêu !

Chia tay không khóc thì ba năm sau vẫn chưa quên được nhau !

Nó chính là rơi vào tình trạng đó. Không biết trên đời có bao nhieu người như thế nhỉ ?

Đúng vậy ! Khi chia tay, ta thương nói rằng, phải mạnh mẽ, đừng khóc, rồi sau này ổn thôi, quên mau mà, plaplapla..Nói chung là rất rất nhiều, có thể có bạn sẽ hướng suy nghĩ tiêu cực nữa :’>

Nó lại thuộc dạng một, chia tay không khóc ! Đồng nghĩa với không khóc nghĩ là ba năm không quên được..

Nhưng nó có biết ? Hiện giờ nó đã rung động với một người khác không ?

– Này..

Tiếng hắn lại một lần nữa kéo hồn nó về.

– Ừ, tôi hát đây.

Và rồi…Tiếng hát trong vút lại một lần nữa vang lên..

“Giờ chắc sẽ không còn ai hỏi han em sớm trưa..

Chắc sẽ không còn ai đón đưa em mỗi ngày..

Chăc sẽ không còn ai mỗi khi buồn….lắng nghe em chuyện trò…

Mà em giờ chắc cũng chẳng buồn nữa đâu

Chắc sẽ không cần ai gọi em mỗi sớm mai

Chắc cũng không cần ai chúc em mỗi đêm dài

Chắc cũng không cần ai biết dỗ dành….biết sao em nói hết buồn?

Vì nỗi buồn lớn nhất trong đời…..Đã bỏ em đi ”

Bài hát Em Khong Còn Buồn khá hợp vơi tâm trạng của nó lúc này.

Có lẽ, nó đã không còn buồn nữa chăng ? Có lẽ vậy ! Nỗi buồn lớn nhất đời nó đã bỏ nó đi rồi ? Vậy tại sao nó vẫn còn buồn chứ?..

Luyến tiếc gì chưa ? Luyến tiếc một tình yêu không tồn tại sao ? Luyến tiếc một sự thương hại dành cho mình sao ?

Nó tệ nhỉ ? Tệ thật ! Rất rất tệ mơi đúng…Một người nắm giữ quyền hành một gia tộc to lớn, nắm giữ vận mệnh kinh tế cả nước mà lại LUỴ VÌ TÌNH như thế là sao ?

Thôi kẹ vậy ! Hãy để bữa nay nó yếu đuối một chút đi..Hãy để nó được tận hưởng cảm giác ấm áp này một thời gian ngắn thôi…Một khoảnh khắc thôi, cũng đủ để ấm lòng, hạnh phúc rồi..!

“Và giờ đây em chẳng muốn ai xung quanh em nói về anh

Vì đã quá khó khăn để em quên đi một người

Thật sự là nghĩ đến anh em cũng không dám dù chỉ giây phút thôi

Và em cảm thấy cuộc đời thật vô nghĩa

Dù em cố gắng mang trên môi những nụ cười bình yên

Mà giọt nước mắt giấu đi trong tim cũng đành phải vỡ oà

Và giờ em khóc chẳng ai quan tâm dỗ dành chỉ mình em thôi

Vì nỗi buồn lớn nhất đời em

Đã bỏ em đi … ”

Tiếng hát dứt…

Không gian tĩnh mịch…

Chỉ còn tiếng thở đều đều của hắn..

Ngủ rồi sao ? Nó thầm nghĩ ! Hắn là tên dễ ngủ nhất mà nó từng thấy. Có lẽ hắn không hợp để nghe những bảng balad buồn thế đâu..Nói thật, ngươif nghe không quen sẽ rất buồn ngủ nga :’>

Nó cố thoát khỏi vòng tay đang siết chặt ấy..

Tích tắc..

Bốn vòng kim đồng hồ trôi qua..

Ngoài kia, chỉ còn bóng đêm bao phủ..

Trên con đường, tấp nập xe cộ đang hưng phấn về với gia đình ấm áp của họ.. :’>

Trên bầu trời, các ông sao lấp la lấp lánh, đủ hình dáng, đủ kích cỡ..

Và…

Trong quán, một người con trai tuấn tú dưa vào bức tường màu vàng nhạt hài hoà phía sau mà ngủ..Trên môi vẫn còn lưu lại nụ cười bình yên và đôi măst phượng vẫn lưu lại một chút ý cười..

Hm..Trong tay người con trai ấy,hiện đang cầm một mảnh giấy ghi chú hồng đậm. Những dòng chữ ấy, chẳng ai biết đã khiến hắn vui vẻ, thoả mãn tí nào đau..

Không phải lời tỏ tình ! Không phải lời nói yêu thương gì cả ! Chỉ gian đơn là một câu hỏi ! Một câu hỏi thôi, đã không biết khiến ai đó vui vẻ thế nào đâu !

“Nói tôi nghe ? Tình cảm anh dành cho tôi có phải là thật ? ”

____________

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ