Lần cuối ta đi đầm sen cũng đã được bốn tháng rồi == Trí nhớ ta vốn không tốt nên gì
lâu liền quên sạch. Thế nên g ta phải dò google để miêu tả lại cho các
bạn == nên sai sót gì cứ kiếm bác google hỏi tội chứ đừng kiếm mình
oaoaa :
Vì sợ sai sót nên ta chỉ miêu tả một số trò chơi thôi nhé!
MinhNgcHongL : tặng cậu chap này nhé hihi !! cảm ơn vì đã ủng hộ fic của mình
Gần hơn nửa tiếng trôi qua, chiếc xe du lịch màu đen của tụi nó cũng đổ rạp trong bãi giữ xe của công viên đầm sen. Bước xuống xe với tâm trạng đầy mệt mỏi lại phải đi bộ suốt một quãng đường nắng nói như thế khiến một
người lười như nó khá mệt mỏi.
Tất nhiên là đi như thế, mọi người ở đây cũng giống như trong trường, ngoài phố, đều nhìn tụi nó bằng ánh
mắt săm soi ngưởng mộ, bởi lẽ, trên ng tụi nó đều là phụ kiện đắc tiền.
Nhìn vào thế nào là người không dễ đụng vào, có thế lực, địa vị ở thành
phố này.
Bước vào cổng soát vé-mua vé, chả thèm nhìn lấy giá tiền một lần, nó rút ngay trong chiếc túi da nhỏ đen bên người một chiếc thẻ ATM màu vàng kim, trên đó ghi gì thì đó là bí mật chỉ ba người biết kk
=))
Nhìn chiếc vòng tay nhỏ trên tay của mình, màu cam nổi bật
trên làn da màu đồng của hắn, nhíu mày đẹp thành một đường thẳng giữa
trán hắn thầm nghí : 'Mỏng mềm như vậy thì có bị rách không?'
Nó
đi kế bên hắn, nhìn thấy mọi biểu hiện trên khuôn mặt điển trai, môi
hồng liền không nhịn được nở nụ cười sáng chói như ánh sáng, khiến mọi
người đền chìm đắm trong đấy. Vì cười quá tươi nên nó để lộ hai lúm đồng tiền sâu ngọt ngào bên má, làm cho hắn cảm thấy tim mình nhảy từng điệu tango sôi động trong lòng ngực. Có lẽ hắn thích cô nàng lạnh lùng này
mất rồi, vậy thì theo đuổi thôi.
Mãi mê suy nghĩ mà hắn không
biết ánh mắt lạnh nhạt của liếc xéo hắn, nhìn biểu hiện trên mặt hắn mà
khinh bỉ vài lần trong lòng.
Dạo một vòng lớn công viên đầm sen
mà không chơi bất cứ gì chỉ vì muốn tham quan trước khi chơi, có ai rảnh như tụi nó không trời? Người ta đi một vòng lớn thế đã nắng nóng mệt
đứt hơi mà tụi nó tay chân không run, biểu hiện sắc thái trên mặt đều
thể hiện ró ba chữ 'chuyện bình thường', quã là người không bình thường
thì thể trạng cũng chả giống người thường.
Tạm ngồi xuống vỉa hè, gần đó có các xe bán trái cây tươi ướp lạnh, trong khá ngon mắt nên bọn nó liền đến gom bao nhiêu là trái cây ngon về chỗ của mình mà nghỉ ngơi thong thả ngắm cảnh. Gọi là nghỉ mệt cho oai phong một tí chứ vốn cả
sáu đứa có đứa nào vận động đâu chứ.
Từ kết luận mà tụi nó rút ra khi dạo hết nơi này được tóm tắt bằng hai chữ khi hỏi tới là 'Quá Rộng!'.
Trong công viên trải dài trên một diện tích rộng, được chia ra làm 30
khu vực tất thảy : khu vui chơi điện tử, sân khấu n lâu đài cổ tích, sân khấu quảng trường, hồ tây thu nhỏ, nam tú thượng uyển, non bộ-thủy
cung, nhà sinh vật biển, rối nước, vườn chim thiên nhiên, chùa cổ giác
viên, vườn bướm thiên nhiên(lưu ý:nơi này đả đóng cửa), khu câu cá, nơi
trưng bày kỳ long, khu vui chơi mạo hiểm, hồ thiên nga, vườn hoa Châu
Âu, Quãng Trường La Mã,..vv.vvv.vv
Tụi nó bày một tấm bạc xanh biển ra trên bãi cỏ, bày trái cây ra rồi tập trung vào mà thưởng thức bàn bạc.
- Tiếp theo làm gì bây giờ? Nơi này xem ra cũng chán quá đi. - Nhỏ đảo
mắt, bỏ miếng mận chua chua ngọt ngọt vào miệng rồi tiếp tục nói.
- Nhi Nhi, giờ làm gì bây giờ? Chán quá mức rồii.
Nó đang lơ đễnh ngắm mây ngắm trời liền bị nêu đích danh ra làm bản thân
cũng giật mình một phen. Tất nhiên là động tác rất nhỏ, cả bọn chắc hẳn
không phát hiện. Trừ hắn ra, vì hắn từ đầu đến cuối đều quan sát nó, một cách chăm chú.
- Hiện tại là 9g30 sáng, chúng ta sẽ chơi cho đến 11g30 trưa tập trung tại nơi này để đi ăn trưa. - Nó chậm rãi nhã từng
câu chữ lạnh nhạt ra ngoài, một câu khá ngắn gọn nhưng dễ hiểu.
- Như lời Nhi nói thì tụi mình sẽ chia cặp sao? - Cô dịu dàng nhưng ngu ngơ hỏi.
- Phải, dù gì tôi và cô nhóc này cũng không muốn làm bóng đèn của couple
các người-Hắn miệng nói mà mắt cứ nhìn chầm chầm nó, bàn tay thon dài cứ thế xoa đầu nó khiến mái tóc xinh đẹp nhanh chóng rối tung lên.
Nó có vẻ như không quan tâm lắm, ăn trước rồi tính gì tính sau.
- Vậy tụi này đi trước - cậu cười cười nắm tay cô chuồn lẹ, để lại một câu ngắn gọn năm chữ.
Lời tạm biệt của cô dành cho nó cũng từ từ nhỏ vào trong không khí, xung
quanh tiếng nói ồn ả tấp nập, vậy mà bốn đứa nó như nằm trong thế giới
hoàn toàn khác, im lặng, im lặng toàn tập!
- Thế tụi tui đi nhé
bồ, thời gian không còn nhiều- Nhỏ nở nụ cười tươi rói,hai người vẩy tay chào tạm biệt rồi nhanh chóng hoà vào biển người.
- Anh đi đi - nó lạnh lùng lên tiếng, đôi mắt thờ ơ quan sát hắn.
- Được
Đứng dậy phủi bụi bậm trên người mình, hắn một tay nhấc một tay phủi nhẹ thứ dính trên váy xuống giùm nó. Mà nó cũng chả có vẻ gì là quan tâm tới
lắm, ánh mắt lạnh nhạt trên khuôn mặt xinh xắn cũng vẫn thờ ơ nhìn động
tác của hắn.
- Đi cùng tôi-Hắn mỉm cười nhạt xòe tay ra trước mặt nó, có vẻ như lời hắn nói là một câu hỏi, nhưng thật chất là câu khẳng
định. Trước sau gì nó cũng phãi đi cùng hắn mà thôi.
Nó ậm ờ
trong họng, khẽ đưa bàn tay trắng nón đặt vào bàn tay thon dài của hắn,
các ngón tay thon dài của hắn cứ thế đan xen vào tay nó.
Hành
độngg của hai người khiến người người khá ngưởng mộ và ghen tị với nó,
có bạn trai soái ca như vậy thật là ghen tị quá đi mất. Nó mà nghe xong
lời này một là ngất hai là nổi sùng nổi máu lên mà đi tính sổ sòng phẳng với hắn mất.
Hai người cứ thế mà rời đi, tổ hợp sáu người làm
người khác ghen tị cũng nhanh chóng rời khỏi, mọi người xung quanh cũng
dần giải tán đi. Không khí xung quanh đó nhanh chóng thoáng đãng hơn so
với lúc tụi nó còn ngồi ở đó.
Nó và hắn vốn là người kiệm lời, đi với nhau lại càng im lặng hơn nữa, hên là làm bạn được với bọn kia,
không có lẽ hắn n nó đã thành người tự kỉ từ mấy kiếp trước mất rồi.
Lạnh thì tất nhiên phải chơi gì đó hợp với mình đúng không? Vậy nên tụi
nó liền chui vào băng đăng tiếp tục sự nghiệp của mình.
Đối với tụi nó ở đây chả có gì hứng thú lắm, đi vì tụi kia thích, thế thôi.
Bước đến nó đã bị sự đông ngẹt người ở đây làm cho khiếp sợ, nó đâu nghĩ là
đông người đến như thế, cả một khúc dài thế kia, đợi hơi lâu đấy ==
- Sao vậy? Cô còn muốn vô không? - hắn thấy nó im lặng liền quan tâm lên
tiếng hỏi, ánh mắt nhìn nó đầy sự dịu dàng lẫn ấm áp, không giống một
người lạnh lùng như hắn nên có.
- Tới rồi thì vào thôi - nó lạnh
nhạt lên tiếng, cố né trắng ánh mắt của hắn, nó sợ, sợ khi nhìn vào đó
sẽ không kìm chế được mà rung động.
Đứng vào sau hàng người dài
dăng dẳng phía trước, nó mệt mỏi thở dài, cái loại mệt mỏi này sao nó
lại phải chịu đựng cơ chứ? Nó đứng trước, hắn đứng sau che chắn cho nó,
hai cánh tay đầy mạnh mẽ của hắn đặt lên tay vịnh trắng tinh, không biết hắn cố ý hay cố tình mà lại đặt cánh tay sát hai bên người nó, nhìn vào rất giống như bảo vệ một món đồ vật quý giá.
Hàng người cứ thế
tiếp tục chen lấn nhau về phía trước, từng tốp từng tốp ra vào tấp nập,
có người lớn, trẻ con, có những lứa nhỏ hơn hay bằng tuổi nó và hắn hoặc hơn, họ đều mang một biểu cảm vô cùng hào hứng vui vẻ, hoàn toàn trái
ngược với tụi nó, lạnh nhạt..À mà không, hình như là không có một biểu
cảm gì luôn ấy.
Đợi một lát là đến bọn nó, di chuyển vào trong.
Nhận áo và khoác vào rồi bước đi thong dong vào trỏng một cách vô cùng
bình thường!! !!
Bên trong nhiệt độ đã chạm đến ngưỡng cửa cao
nhất, các tượng đá được điêu khắc thành nhiều hình thù, màu sắc khác
nhau làm tụi nó cũngg không nhịn được mà trầm trồ khen ngợi một tiếng
trong lòng.
Hắn và nó cứ thế cạnh nhau đi như thế cũng thu hút
khá nhiều ánh mắt. Nhưng nào quan tâm, tụi nó care việc này là chuyện lạ rồi.
Nó nhìn hắn, rồi lại nhìn mũi giày của mình, cứ thế một
vòng tuần hoàn lập lại. Cho đến khi hắn hết chịu nổi, nó cũng chóng cả
mặt lên rồi.
Hắn dừng bước, xoay người nhìn chằm chằm nó. Mà nó
cũng rất tự nhiên rút trong túi ra con ip5s trắng bật camera lên rồi
xoay lại chụp hình hắn.
Vĩnh Khoa của chúng ta cũng phản ứng và
hưởng ứng rất nhanh, liền kéo nó chụp cùng mình hết chỗ này tơis chỗ
khác. Chụp thì đã đành, còn cười tươi như vậy chứ, Phương Nhi còn làm
nhiều động tác khá đáng yêu khiến cho hắn muốn đè nó ra hôn cho đã mà
thôi=))
Chap 37: 11A8 tới thămm nuôi
Sau khi cô
được đưa vào phòng bệnh đặc biệt, thì một lúc sau chiếc băng ca màu
trắng đẩy nó đang ngủ say vào phòng đặt cạnh nhỏ.
Phía sau, hắn
bước vào với khuôn mặt có chút mệt mỏi. Vốn tưởng có thể chọn hôm nay
bày tỏ tình cảm với nó, ai ngờ đâu lại xảy ra sự cố như vậy chứ..
Ánh mắt nhìn nó của hắn trở nên dịu dàng mà lẫn chút đau lòng, khuôn mặt
thường ngày vốn nghiêm nghị lại mang nét lạnh lùng của nó, lại vì ngủ
say mà trở nên nhu hoà, dịu dàng như nước.
Chỉ là vết thương trên trán của nó có chút không hợp với khuôn mặt trắng nõn mà thôi.
- Hey Khoa, cho tui biết vì sao Nhi lại như vậy đi?
Nhỏ nhảy sổ từ trên sopha về phía hắn, miệng oang oang rống to đầy tò mò,
cái giọng của nhỏ quá to khiến hắn bất giác nhíu chặt chân mày, mà bên
kia cậu cũng đang nhìn nhỏ chầm chầm với ánh mắt tựa như 'Cô còn rống to nữa tôi sẽ bóp chết cô!'
- Im lặng đi !
Ba chữ mà uy
quyền lại nghiêm nghị. Nhìn hắn hung dữ vậy nhỏ bất giác sợ hãi, lùi vài bước tìm tới lòng ngực ấm áp của anh dựa vào tìm cảm giác an toàn.
Hắn thấy nhỏ ngoan ngoãn vậy mới bắt đầu mở giọng trầm thấp quyến rũ của mình nói :
- Thật ra sự tình Nhi bị thương là thế này...
Hoá ra trong lúc chụp choẹt ở Băng Đăng, hắn lôi nó ra ngoài tìm hai cặp
kia thì bất ngờ gặp lại Lê Hải My, Trần Thanh Thanh và Phan Thu Thuý.
Cả hai bên đều xảy ra xô xát rất lớn, cãi vã dẫn đến đánh nhau, mà ba chọi một thì không thể nào địch nổi.
Đến đấy thì nhỏ lại một lần nữa nhảy vào miệng hắn nói : 'Ủa bình thường võ công của Nhi cũng tốt lắm mà, sao nay lại vậy nhỉ?'. Chỉ thấy hắn lắc
đầu rồi kể tiếp.
Nguyên nhân vụ này thì không rõ lắm. Đẩy qua đẩy lại thì do bị Lê Hải My cô ta phục kích bất ngờ, lấy túi xách đập vào
Nhi Nhi, không phản ứng kịp nên đã bị đụng đầu vào cột đá bên cạnh, thế
đấy.
Nhỏ nghe mà điên người lên, bức xúc thay cho nó. Hắn do nhắm mắt kể chuyện nên khi vừa mở mắt dậy đã thấy đôi mắt ma mị của nó nhìn
chằm chằm hắn không chớp.
Mà hắn khi thấy nó đã vô cùng giật
mình, ngớ người ra mất một lúc, biểu cảm trên mặt hắn khiến nó cảm thấy
rất buồn cười, hắn thật có chút đáng yêu nha.
Khoan đã !? Nó đang nói gì thế nhỉ sao lại nghĩ hắn đáng yêu được. Nhất đinhj là nó bị điên mất rồi..
Bên kia cô và cậu cũng cười khúc khích khi nhìn biểu hiện của hắn, thấy bản thân mình bị chọc một cách vô cớ vô tội vạ thế nên hắn ho một tiếng lấy lại phong độ.
- Em..ừm có sao không?
Hắn ngại ngùng lên tiếng, gương mặt đẹp trai tuấn tú vì ngượng mà hơi..uhm..nói sao nhỉ?
'Không hi..' - Đến cuối cùng nó cũng không chịu được mà bật cười lên một tiếng. Khẽ cho hắn mắc cỡ khẽ quát.
- Cô cười gì chứ?!
Nó chỉ im lặng cúi đầu nén cười, hắn nhìn biểu hiện của nó mà buồn bực không thôi, có gì đáng để cười đâu chứ?
Một lúc sau..
Cửa phòng bệnh bị một lực xô đẩy rất mạnh đập vào cửa khiến nó kêu lên một
tiếng rất to. Làm giật mình cái nhóm đang túm tụm lại ăn bánh trái uống
nước ngồi thong thả kia.
Mà bên ngoài hành lang, một tập đoàn cỡ
mười người đang nhốn nháo cả lên. Dẫn đầu là cô gái có thân hình gầy ốm
nhưng khuôn mặt xinh đẹp có chút giận dữ khó chịu.
- Tụi bây đừng nháo nữa coi ~ Cô gái đó khẽ quát.
Ngay lập tức, mười cái miệng đang oang oang la lối om sòm liền câm như hến, chỉ biết dùng ánh mắt uỷ khuất nhìn nàng.
Xoay người lại, cô gái đó lên tiếng nói : ' Hôm nay 11a8 tới đây để thăm người !! Dô dô tụi bây.'
Thế đấy, nguyên binh đoàn hùng hậu kéo vào phòng bệnh. May nơi đây thoáng đãng rộng rãi, nếu không chứa cũng chả vừa.
- Ủa tụi bây tới đây chi ? ~ nó bỉnh bơ nói.
- Ngu ! Tụi này tới thăm mày chứ chi ~ Jenifer (cô nàng dẫn đầu) hất tóc nói.
Mà quên nói một chút, là ba đứa nó cảm thấy 11A tức 11A1 có chút không
đoàn kết thoải mái cho lắm, với cả cha vui vẻ gì nên đồng tâm đồng lòng
dứt khoác thành lập nên 11A8-nơi tụ hợp những thiên kim thiếu gia xinh
đẹp quậy phá nhất nhì.
Ấy mà không chảnh choẹ gì nha, bao nhiêu
thành phần quậy trong top 16 đều tụ hợp về lớp 11A8 hết trơn. Tụi nó bạo hành vậy nhưng ai dám phản đối!? Ai dám chống lại!?
Nhưng được cái học giỏi và vốn chưa gây tổn hại gì cho người khác, cho trường là ok.
Quậy mà sống có tình có nghĩa, bạn bè với nhau từ đầu năm tới giờ mới 1 tháng nên cũng tính là thân thiết đi ==
- E hèm.. Tập trung tập trung. Chúng ta hôm nay sẽ tổ chức buổi làm quen
ra mắt từng thanh viên lại ~ Jenifer đỏng đảnh hùng hồn đứng trên giường la hét.
- Ok Ok - mà bọn bên dưới có phản đối gì đâu, còn đồng lòng ủng hộ nữa.
Bó tay chấm com với cái lớp này.
- Tui xin tự giới thiệu, tui là Jenifer lớp trưởng lớp này, là người xinh đẹp nhất nhất ~ cũng là cô ta. đứng tự sướng đến phổng mũi.
-
Xuống đi mày ơi, trèo cao quá té cái bịch là bể xương chậu xẹp cái đít
xi li côn của mày đoá. để tao giới thiệu tiep choa ~ Nam bóng ẻo lả nói ~ Đồng bào chắc hẳn cũng biết ta, ta là Nam đẹp troai hihi ~ nói xong còn lấy tay vuốt vuốt tóc, đánh mông bước đi
- Tới tao tới tao, tao là Tú ú ~ một cô gái mập mạp đáng yêu chạy lại gthieu.
- Còn tao là Huy béo ~ chàng trai khác mập hơn da dẻ hồng hào nói.
- Tới tao tới tao..
Và tiếp là khá nhiều điệp khúc giới thiệu. Hắn và nó có một động tác chung là ôm đầu, cùng luôn một suy nghĩ : 'Tụi nó tới đây quậy hay tới thăm?'
Vậy mà chả ai nói ra, họ chỉ cười đùa góp vui với những con người kia thôi.
Đang suy nghĩ miên man, họ bị tiếng nói của con Anh Điên cắt đức dòng suy nghĩ :
- ĐỒNG BÀO LỚP 11A8 ƠII !!!!
Cả đám loi choi liền ơi một cái thật to và rõ, hại bệnh nhân phòng kế và y tá bác sĩ bị một phen hết hồn.
- CHÚNG TA ĐI....
Chap 38 Ngày Vui Chơi
- CHÚNG TA ĐI BƠI NÀO CÁC ĐỒNG BÀO !!!
Tieng của con Anh Điên vang lên, tiếp theo là đồng loạt tiếng la hét khích lệ ý tưởng của đồng bào 11A8.
- Tụi bây xàm gì đó? ~ nó cau mày.
- Đúng đúng, hai đứa tao bị thương làm sao đi bơi? ~ cô gật gù.
- Tao có rủ hai đứa mày à? ~ Huy béo khoanh tay, hất khuôn mặt tròn mũm mĩm lên.
- Thôi thương thương, tụi tao tới đây rủ sáu đứa mày đi mà.. ~ Anh điên biết sai liền kéo tay nó năn nỉ.
Vừa năn nỉ vừa lầm bầm, không phải ánh mắt giết người của thằng ôn thần kia thì còn lâu bà mới năn nỉ mày.
- Mày nói gì đó? ~ cậu lên tiếng.
- Đâu đâu, mày bị lãng tai nghe nhằm rồi. ~ nói xong còn cười hề hề.
- Thôi xuất phát nào dô dô ~ Nam bóng đứng dậy dẫn đầu.
- Mẹ tránh ra chỗ của bà mà ~ Jen đạp một cái vào mông Nam bóng khiến cậu ta một phen ngã sõng xoài trên sàn bệnh viện.
- Ủa sàn thơm lắm hay sao mà mày ngửi vậy? ~ nó thản nhiên nói.
Không trách nó được, bản thân vừa vào thay đồ, bước ra thì thấy Nam nằm sõng
xoài trên mặt đất với tư thế gối chạm đất mông lên trời mặt hôn sàn. =)) Bảo sao nó không thắc mắc cho được.
Vừa dứt lời nói của mình, nguyên tràn cười thế kỉ của tập thể lớp vang ầm cả lên, quá quê Nam bóng quay qua lườm lườm nó.
- Mày liếc cái gì? ~ hắn từ đâu xuất hiện bên cạnh nó. Dùng khẩu hình miệng nói với Nam.
Thấy vị đại thần nào đó 'hiện' ra, có cho tiền Nam bóng cũng chả dám hó hé trách nó.
- Hơ hơ..taoo..tao à tao chửi con Loan già là điên.
- Mày nói gì cơ? Grr - Loan từ đâu xuất hiện gằn giọng.
''Mẹ khiếp! Sao lại xui xẻo như vậy!' Nam thầm nghĩ.
- Tao..tao nói gì đâu :'
- Dám đụng tới bà à!? Hôm nay bà sẽ cho mày biết thế nào là địa ngục.
Loan hét lên, sau đó là cả tràn tiếng động gào thét vang lên một cách thảm thương đến cùng cực.
- Đáng đáng nhóc nhé haha ~ Anh đi ngang qua tặng cho Nam một nụ cười giễu cợt.
- Rút nào các mẹ ! ~ Jen phất tay.
Cả dàn trai xinh gái đẹp đi trên hàng lang bệnh viện, tiếng cười đùa vui
tai, giọng nói mê người thu hút người nhà bệnh nhân, bác sĩ, người bệnh
người già.
Mười mấy đứa đang thảo luận khi đi bơi xong nên đi đâu mới là hợp lí để giải toả nhất.
Từng đứa đưa ra ý kiến, từng ý một, sau đó dơ tay bốc thăm chọn, nhưng cuối
cùng lại bất đồng, lao vào đánh đấm chửi nhau như con như chó gặp mèo.
Chẳng mấy chốc đã tới bãi gửi xe, cỡ khoảng dưới mười chiếc xe dựng ở đó. Bãi gửi xe rộng thênh thang vì cả đám để xe lung ta lung tung mà lật tung
cả lên.
- Má nóng quá ~ Loan già vươn tay lau mồ hôi trên trán.
- Tụi bây than thì nóng hơn thôi, tao đã kêu đi taxi đi không chịu ~ nó
hất mặt, kéo cái nón trên đầu mình sụp xuống đi khuôn mặt xinh đẹp.
Hắn đi bên cạnh cười nhẹ vì hành động đáng yêu của Nhi. Cô gái của hắn..
- Đi đi đi lẹ tụi mày ơi nóng quá ahh ~ Huy béo dắt chiếc AB hối thúc.
- Rồi rồi, lên nào mấy đứa ~ Tú tú hô to.
Cả đám mười đứa thì đủ 5 cặp, vừa vặn có 5 chiếc AB ở đaay. Vì sao lại có
tới 5 chiếc AB giống nhau như vậy? Vì lớp nó quyết định đi mua xe nhóm,
xe nhóm! Xe nhóm đó!
Quả là giàu có thật sung sướng..
Nhưng tụi này chả biết than vãn làm cái quái gì? Rõ ràng là có xe hơi xế hộp
sịn đàng hoàng, lại chả chịu đi, chọn xe AB tới nơi này chi rồi giờ than như vậy?
Năm chiếc AB bon bon trên đường phố đông đúc dưới cái
nắng nóng đến cháy da. Thời tiết này ai mặc quần short, cỡ nào da trắng
đến mấy cũng sẽ đen kịn lại.
Nó ngồi đằng sau lưng hắn, bất giác thầm chăm chú quan sát tấm lưng trước mặt.
Lưng của hắn rất rộng nha! Vừa rộng vừa to, tương xứng với bờ vai chắc khoẻ
của hắn. Chiếc áo thun đem bóng lưng của hắn dấu nhẹm đi, nhưng dưới lớp vải trăsng ướt nhẹm mồ hôi, lưng của Vĩnh Khoa nổi bật lên hẳn dưới
vải.
- Nè anh thấy nóng quá không!? Thời tiết kiểu quái vật gì không biết nữa ~ nó kéo kéo áo hắn, mở môi hồng than phiền.
- Thế mới là thành phố, đâu như cô sống ở nước ngoài ba mùa rõ rệt, thành phố khác nhiều, có hai mùa thôi ~ hắn chậm rãi nói, khoé miệng dâng lên một cách tao nhã.
Nó bậm môi trợn mắt nhìn chằm chằm cái lưng đáng ghét của hắn!
- Tôi biết lưng tôi đẹp, khỏi quan sát, muốn thì tôi vạch áo cho xem. ~
hắn chậm rãi nói, nói xong còn không biết điều quay đầu liếc mắt với nó
một cái.
- Anh..anh cái đồ sắc nam đáng chết! ~ nó hét lên, đấm thùm thụp vào lưng hắn.
- Mà tôi hỏi này, cô mặc vậy không nóng sao?
- Nóng chết đây này, anh thử xem coi bộ đồ của tôi quái dị quá không hois.
Ban nãy bởi vì đồ ước nên đã thay đổi phong cách trang phục lại toàn bộ.
Hên một điều là Jen được thông báo nên đã đem bốn cái áo hai cặp tới
thăm nuôi.
Nó và hắn đều mặc một chiếc ba lỗ trắng dài kèm theo
là áo khoác bomber đỏ có sọc trắng sau lưng, chiếc quần dài bó gọn vô
một đôi chân chắc khoẻ và một cặp chân dài thon gọn.
- Này em xem, bọn họ tình cảm quá đi. Anh cũng muốn ~ Cậu vừa lái xe vừa nũng nịu với cô.
Có vẻ hai nhân vật chính của chúng ta quên bén đi mất có một đám gần như là 'chó săn' đi sau bọn họ thì phải..
- Anh bậy bạ quá ~ cô khẽ đỏ mặt mắng yêu cậu.
Mà bên đôi kia thì..
- Anh ơi, anh xem bọn họ tình cảm quá đi..~ nhỏ khẽ nói ~ chúng ta có nên chụp hình lại bán cho chó săn chó cảnh không anh?
Trán anh hiện rõ đầy vạch đen. Thầm than với nguyền rủa đôi kia ở trong lòng.
Nhưng mặt khác..
Cô vợ nhỏ của anh cũng quá bá đạo đi?
Chap 39
Đi dưới cái nắng nóng gần nửa tiếng thì tụi nó đã tới được cái gọi là hồ bơi.
Mà cũng không hiểu tụi này có bị ấm đầu ở đâu không? Nhà có hồ bơi, không khí cũng mát mẻ vô cùng.
Thế tại sao lại kéo nhau tới đây giữa cái nóng bức thế này?
Gửi xe vào bãi, may thay cho bọn nó là bữa nay vắng, có khoảng 3,4 người thôi nên quậy đã rồiii !!
Mua mười mấy vé ở hồ bơi xong cả bọn chia nhau ra vào phòng thay đồ, chuẩn bị đầy đủ tránh nắng các loại, kẻo tổn hại da dẻ rồi lại than thở.
Nam nữ lớp tụi nó được cân bằng tỉ số hợp lệ. 6 trai 6 gái, nam thanh nữ tú.
Thu hút bao ánh nhìn hâm mộ đến ghen tị vào người. Nữ ngực nở eo thon, ba vòng nóng bỏng tới nhức mắt, trai cơ bắp săn chắc, múi nào ra múi đó, nhìn chắc khỏe vô cùng.
Bốp bốp.
Tiếng vỗ tay vang lên, kèm theo là giọng nói của Jen : 'Tập trung khởi động nào!'
Mười hai con người dàn hàng đứng dưới cái nắng cháy da thịt, làm động tác khởi động theo cô nàng Jen, tiếng đếm nhịp nhàng nhưng uy nghiêm xen lẫn với tiếng nước trong hồ bơ xanh ngắt, giọng nói tiếng cười vang lên.
Nhưng có vẻ nhưng chẳng bao giờ có thể làm ảnh hưởng đến tập thể người mặc bikini quần bơi đội nón đeo kính làm động tác thể dục kia đâu.
Chẳng biết kéo dài bao lâu, dài tới mức người trong cuộc khởi động tới phát chán thì giọng nói quen thuộc vang lên.
'Xuống đi mấy cưng, hú hú!!!'
Jen nhảy ầm xuống làn nước mát hồ bơi, thân hình nhỏ ngập trong nước hồ. Tiếp đó cũng là một dàn tiếng nước bắn tung toé lên.
'Tao thật không hiểu nó, người nghiêm túc là nó mà người khơi màu dẫn đầu cũng là Jen. '
Nó dựa vào thành hồ bơi, nhếch đôi môi hồng ướt át nói với nhỏ đang làm động tác 'nàng tiên cá' ghê rợn kia.
'Tôi thật bái phục Jen, vô cùng bái phục nhỏ.'
Anh điềm tĩnh nói, khuôn mặt nhìn nghiên túc vậy chứ ai biết nó phúc hắc như thế nào, bàn tay ở dưới nước không an phận mà vòng sang eo thon của nhỏ ôm chặt lại.
'Hai người thể hiện quá mức rồi đấy. Tôi đây còn một mình cô đơn nhé!'
Nó lừ mắt nhìn đôi kia, rồi liếc sang cặp cậu và cô đang tình cảm với nhau.
'Chứ anh chàng Vĩnh Khoa của mày đâu?'
Cô cười trêu ghẹo nói. Vừa nhắc tới hắn nó lại khó chịu liếc nhìn cô lần nữa.
'Bớt nói một chút chứ không cái lưỡi của cậu tôi cũng không ngại cắt đâu.'
Nó nheo nheo mắt, đôi môi nở nụ cười ngọt ngào giương ánh mắt quen thuộc lên nhìn cậu.
Bị nhìn khiến chàng nhanh chóng chột dạ, ủy khuất ôm cô nhõng nhẽo.
'Bà xã, em tìm anh sao?'
'Bà xã cái đầu cậu, tôi nói cưới cậu lúc nào hừ.'
Nó hừ lạnh, giọng nói lạnh tanh vang lên.
'Vợ à, em thật vô tâm, em khiến tim anh đau quá.'
Hắn vờ ôm ngực, nheo nheo mắt nũng nịu tựa vào vai nó.
'Thôi đi, nổi cả da gà rồi đây tên biến thái.'
Nó ớn lạnh đẩy hắn ra xa, mẹ nó, có ai giải thích cho nó chuyện quái gì đang xảy ra không?
Sao hắn xoay một góc 90 độ sang người khác vậy?
Hai couple nhìn vẻ mặt ghê tởm của nó mà nhịn cười đến mức trọng thương. Người con trai lẻ loi còn lại, khuôn mặt tuấn tú tái nghét nhìn vẻ mặt của nó.
'Hey hey, tụ tập làm gì qua đây chơi bóng đi.'
Dương bake vẫy vẫy tay lớn tiếng kêu đám người đang tụ thành một nhóm nhỏ kia.
Sáu người liền bơi qua bên đó gia nhập hội.
Sỉ số rất công bằng, 6 nam 6 nữ, chia ra mà cậu đánh tôi chụp.
Ở giữa hồ rộng lớn, được tụi nó thoải mái treo một tấm lưới trắng lên làm vạch ngăn giữa hai đội.
Tiếng còi của quản lí mang trọng trách trọng tài tạm thời vang lên.
Tiếng đánh bóng, nước bắn tung tóe lên thành tiếng nhảy xen lẫn tiếng cười nô nức của hai đội.
Không biết đánh bao lâu, chỉ khi hai bên tạm hòa thì mới có sự nghỉ ngơi.
Trận đấu này quá hăng say đi !
'A..aa'
Nó ngồi kế cô gập bụng rên rỉ nho nhỏ, động tác nhỏ thôi nhưng với người cưng nó thế chả khác nào ngồi tren chảo dầu, lo lắng không thôi.
'Nhi, sao vậy?'
Hắn gấp gáp hỏi nó, nhưng trả lời hắn chỉ còn tiếng rên rỉ đau đớn của nó thôi.
'Tôi..a..đau ở..aa..bụng'
Khó khăn nói từng tiếng một, sắc mặt hồng hào nhanh chóng chuyển sang trắng bệch, đau khổ rên rỉ từng tiếng.
'Tao đưa Nhi đi bệnh viện.'
TMD! Số nó đúng là máu chó thật, vừa ra khỏi đó không lâu thì lạu vào đó tiếp.
Mười bốn cặp mắt dõi theo đôi tiên đồng ngọc nữ phóng thẳng ra ngoài kia.
'Ủa tụi nó không thay đồ ư?..'
'Haha..'
Nhỏ bật cười khúc khích, tay chỉ về phía đôi trai bồng gái trên tay kia.
Hắn mặt nhăn nhó như khỉ, hối thúc lấy đồ đạc giùm hắn.
'Con bà nó, bà lẹ tí được không?'
'Có đây có đây. Mà tôi..'
Một bà cô tầm 40 tuổi quăng chiếc túi về phía hắn, vừa mở miệng định dạy bảo hắn một phen thì người không thấy mà túi cũng mất luôn.
Kịp khoác cho nó cái áo sơmi trắng và mình bận áo khoác vô chạy ra ngoài bãi lấy xe thì..
Tách tách.
Tí tách.
Rào rào.
Rầm.
Một loạt điều liên quan đến mưa diễn ra trong nháy mắt. Mặt hắn đen xì còn mặt nó nhăm nhúm lại thấy thương.
Số thật máu chó mà.
Chap 40. Con?
Kể từ chuyện đi bơi hôm ấy thì đã tròn một tuần trôi qua.
Nói về ngày hôm ấy, đó là ngày số má nhất cuộc đời Phương Nhi.
Vừa nhục nhã vừa đau đớn.
Tệ hơn cả chữ tệ. May là nó cũng thuộc dạng lạnh lùng vô tư, chứ kiểu để ý thì chắc hẳn bọn kia đã bị nó dày vò tới mức không còn gì để nói rồi.
Mà chủ nhật cuối tuần này cũng được xem là ngày tệ thứ mười của Nhi rồi.
'Alo Như hả?'
'Sao bé yêuu?'
'Đi mua sắm không mày?'
'Bà xã tôi đang đi chơi với chồng yêu là tôi rồi hahaa.'
Nói xong liền cúp máy, cậu bên kia nhìn vào điện thoại vừa lẩm bẩm 'Tôi mới không ngu để cô xử lần nữa.'
Nó thở dài.
Bạn có bồ thì bỏ chạy theo tình, bỏ Nhi một mình cô độc đáng thương.
Ngẫm nghĩ lại chắc nhỏ cũng không tệ đến nỗi bỏ nó và vượt qua sự cám dỗ của đồ ăn đâu ha? Vừa gọi cho nhỏ nó vừa chọn quần áo cho bản thân và những vật cần thiết để mang theo nữa.
'Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận đánh cờ cùng Chu Công. Yêu cầu để lại lời nhắn và gọi lại sau.'
'TMD, biết mấy giờ rồi không?'
'Mày là ai?'
'Tao là bà nội chuẩn bị xử trảm mày đây.'
'Đùa không vui tẹo nào hết. Bỗn công chúa đích thân gọi tới có gì căn dặn ạ?'
'Ngươi có muốn đi ăn khong..' Nó vừa nói vừa kéo dài âm điệu ra. Đồ ăn là thứ nho chưa bao giờ cưỡng lại được.
'Công chúa cho tại hạ 45 phút ạ.'
Tiếp đó là tràn tiếng động vui tai bên đầu dây. Nó khẽ cười nhạt, mồi nhử này chưa bao giờ thất bại.
Đúng 25 phút sau, nó từ trong phòng tắm bước ra. Hương thơm levender tự nhiên toát ra từ người Nhi, không nồng như nước hoa cũng không quá khó ngửi. Nhẹ nhàng làm người ta đắm say.
Vừa đi vừa rủ rủ mái tóc còn ẩm ướt, nó bước xuống phòng khách.
Tíng toong.
Đang nhâm nhi tách trà thì tiếng chuông cửa vang lên. Nó nghĩ thấy lạ lạ, bọn này có chìa khóa của mình hết rồi thì bấm chuông làm quái gì?
Mang thắc mắc trong lòng, nó ấn điếu khiển từ xa mở cổng. Ngay lập tức một chiếc SH phóng ngay vào sân nhà.
Nó dựa vào sô pha kem nhắm hai mắt xinh đẹp lại, đôi môi nhếch len một độ cong hoàn hảo.
'Cô kia?'
Tiếng giày cao gót vang dội và tiếng nói chanh chua vang lên.
'Gọi tôi?'
Nó lạnh lùng nơi, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh giá khiến người khác rét run.
Trước mặt Nhi là người con gái có dáng người nóngg bỏng, khuôn mặt đẹp sắc sảo được trang điểm che khuyết điểm.
Mà người kia cũng thầm quan sát Phương Nhi.
Cô ta công nhận, người con gái này rất rất đẹp. Khuôn mặt trắng trẻo lớn hơn bàn tay một tí, đôi mắt nâu sáng linh động nhưng mang theo một cảm giác lạnh lẽo, lông mi như bàn chải nhỏ cong vút, mày tĩa được chăm sóc vô cùng cẩn thận, mà đôi môi kia chính là điểm quyến rũ nhất. Đỏ hồng bóng loáng một cách tự nhiên, nhìn như viên kẹo ngọt hấp dẫn người khác nếm thử.
Vóc dáng có lồi có lõm hoàn hảo đến bất ngờ được bao bọc trong chiếc váy ren trắng, đem những đường cong lung linh phát thảo một cách triệt để.
Mà con người kia, dù tùy tiện ngồi nhưng khí chất vẫn cao sang, lạnh lẽo khiến người khác kính sợ.
Cô ta không can tâm!
'Tìm tôi làm gì?' Nó lười nhác nói.
'Tao muốn mày buông tha cho Vĩnh Khoa. Anh ấy là của tao!' Người phụ nữ kia nghiến răng nói.
'Chậc chậc, xem bà cô như chị già thế nào mà xưng anh xưng em ngọt sớt vậy nha.' Liếc mắt nhìn đối phương đầy chăm chọc.
'Tao có già bao nhiêu thì mặc xác tao, mày phải nhường anh Khoa cho tao!'
'Lí do gì tôi phải nhường cho bà cô chứ? Già xấu xí như vậy, có tư cách gì mà giành với tôi?' Nó lạnh lùng lên tiếng, giọng nói âm trầm đánh mạnh vào tâm lí.
'Bởi vì tao mang thai con của anh ấy.' Người kia hất tóc cao ngạo nói.
'Rụng tóc kìa bà già.' Nó nhếch môi phun ra một câu.
'Đâu cơ.. ' Người đàn bà vội vã sờ mái tóc khô như cỏ của mình rồi lại nhìn xuống sàn nhà.
'Con ư?' Nó khoanh tay đứng trước mặt chỉ vào cái bụng bó sát trong cái váy đỏ của bà ta.
'Phải tao mang con của anh Khoa.'
'Để tôi nói cho bà già như chị nghe. Làm gái ở quán bar đứng đường biết bao lâu sao không thấy bà mang thai? Câu được con rùa vàng rồi mồi chài vậy sao bà cô của tôi?' Nó khinh miệt nói tiếp.
'Đã làm gái thì đừng mong bước chân vào gia tộc lớn. Cho dù bước vào thì bà già như bà lấy gì để so với tiểu thư như tôi? Nghề làm gái của bà mỗi ngày kiếm vài trăm làm sao sánh được với chúng tôi chứ? Bà nghĩ bà già như bà là cái thá gì, cho dù có cốt nhục cũng không có cửa bước qua Phương Nhi này đâu, bà Tú Liên!'
'Tôi nhắc lại cho bà nhớ. Đồ của tôi vĩnh viễn là của tôi. Động vào cẩn thận cái mạng chó dơ của bà cô nhé. Đồ mà tôi thích, động vào xem như số bà tàn tật suốt đời đây bà giàaaa.'
'Nghiệt chủng này nhà họ Trương không nhận và con dâu như tôi củng không có nhu cầu tuyển vợ hai làm gái cho anh chồng của tôi. À mà quên, một đêm bà ngủ với không biết bao nhiêu thằng, cốt nhục khốn kiếp này thì làm sao của chồng tôi được?'
'Vĩnh Khoa lạnh lùng chưa từng gần nữ sắc ngoài tôi thì làm quái gì chơi gái bên ngoài. Bà già, con rùa vàng này thuộc về tôi và vĩnh viễn cũng là của tôi!.'
'Mày..mày'
'Mày cái con mẹ gì, biến ngay cho khuất mắt tôi. Đứng đây nửa tôi sợ đứa cave như bà sẽ không có chỗ dung thân đâu.'
'Biến đi, bà già.'
'Mày nhớ đó.'
Bị khí thế cùng sự lạnh lẽo của nó rung sợ. Tú Liên nhanh chóng bỏ của chạy lấy nguời, cả chiếc SH cũ kĩ cũng không mang đi.
Phải. Nó nói đúng, đứa con này không có thật và có cũng càng không phải của anh chàng Vĩnh Khoa lạnh lùng đó.
Cái bà ta không ngờ, cô gái kia giọng nói lại sắc bén lạnh nhạt cùng bình tĩnh như thế.
Chạy nhanh trên đường, bà ta lơ mơ liền cầm đôi cao gót vơ trúng xe nhỏ. Xem số bà nay tận rồi.
'Mẹ kiếp, bà già khốn, mặt mũi nếp nhăn mắt không rõ thì đừng chạy ra đường chứ.' Nhỏ hung dữ la toáng lên, nắm tóc bà ta hung hăng kéo.
'Tôi tôi..'
'Tôi cái đầu ông cố nội cha nhà bà già khốn. Bà ngon thì móc tiền ra đền cho tôi, không thì hôm nay bà tàn đời rồi.' Bàn tay trắng tăng lực đem tóc bà ta kéo mạnh.
'Tôi khôngg có tiền..'
'Làm gái mà khong có tiền, bà cũng giả vờ hay thật. Muốn diễn tôi diễn với bà.'
Đem thảy bà ta xuống đất. Nhỏ lấy kéo trong túi ra cắt mái tóc xoăn đỏ lờm mặc cho tiếng khóc cầu xin của Tú Liên.
Tiếp theo như chưa đủ thoã mãn, nhỏ cắt phăng chiếc váy bà ta ra làm hai. Một nửa vải trên ngực bị nhỏ xé tan ra để lộ bộ ngực đồ xộ. Ác chưa đủ còn lấy tấm bảng treo vào cổ bà ta, xích chân bà ta vô cây cột gần đó rồi quăng chìa khóa ra xa.
Trên bảng ghi 'Gái miễn phí xin dùng thử.'
Nó và nhỏ cặp này cũng quá hung hăng đi. Nhưng chắc số bà Tú Liên xui, đụng ngay nó bực bội thì thôi lại chạm ngay em xe mới rinh của nhỏ nữa.
'Chưa cho bà vô động 'sói' là may mắn rồi nhé.' Nhỏ hất mặt giậm giày cao gót bỏ đi. Để lại Tú Liên mới cơ thể trần truồng..
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!