Old school Swatch Watches
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Anh có thể dừng bước lại vì em không? - Trang 1

Full | Tiếp trang 2

Chương 1

Cầm trên tay kết quả xét nghiệm, A Muội như chết lặng. Cô như người mất hồn bước ra khỏi bệnh viện, một mình thơ thẩn đi trên con đường nhộn nhịp. Trong lòng cô là nổi tuyệt vọng và đau đớn.

Cô chỉ còn sống không quá một tháng, cô phải làm sao bây giờ? Cô rất sợ phải rời xa thế giới này, cô còn rất trẻ, còn rất nhiều việc muốn làm. Cô còn có anh, người đàn ông mà cô yêu. Cô còn chưa nghe được câu đồng ý chấp nhận cô làm bạn gái của anh nữa. Nếu bây giờ phải rời xa anh, cô không cam lòng!

Đi đến nhà ga, cô bắt đại một chuyến nào đó, lặng người ngồi trên xe, nhìn cảnh vật vụt qua tầm mắt, cô ngẩn người nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Cô nên làm gì trong một tháng cuối cùng này đây?

Cha mẹ ly hôn mỗi người một con đường, nội ngoại hai bên đều không muốn nuôi cô, cô sống nhờ tiền trợ cấp của cha mẹ mỗi tháng. Một thời nổi loạn như muốn trả thù đời, bạn bè không có, cha mẹ họ hàng càng thêm chán ghét, cô cũng ghét mình như thế. Nhưng cô càng sợ cô đơn hơn cả, ít nhất những lúc bọn họ la mắng hay gắt gỏng với cô, cô sẽ cảm thấy mình như được tồn tại trong mắt họ.

Gặp anh như định mệnh của đời cô. Ngày đó, cô lang thang vũ trường đến rất khuya, trong người quay mồng vì men say, đến khi khá tỉnh táo lại phát hiện bản thân ở trong đồn cảnh sát. Sau một lúc lâu cô mới biết thì ra vũ trường hôm nay cô đi, giữa đêm bị cảnh sát đột kích, thấy cô ăn mặc khá mát mẻ nghi là gái bán dâm mà trên người lại không có giấy tờ chứng minh lai lịch. Cho nên giờ này cô vẫn còn ở đồn mà bên cạnh cô còn có một cô gái nữa cũng giống như cô.

Anh tên Triệu Cánh, là vị cảnh sát đêm đó làm việc với cô, nhưng cách anh nhìn cô khiến cô không thích, lạnh lùng, lại có vẻ gì đó khinh thường. Anh hỏi cô một câu, cô ngoan ngoãn trả lời anh một câu, nhưng câu hỏi và đáp lại không ăn nhập với nhau. Ví như anh hỏi:

“Tiểu thư, xin hỏi cô tên họ là gì, sống ở đâu?”

Cô đáp: “Đừng nhìn tôi ăn mặc hơi quá lố mà tưởng rằng tôi quậy phá. Thật ra tính cách tôi rất tốt, thích nội trợ, lại thích trồng hoa nữa. Sau này tôi muốn trồng một vườn hoa thật lớn, sống hạnh phúc bên chồng, rồi sinh ra hai bảo bảo thật đáng yêu. Tốt nhất là một trai một gái, anh có đồng ý làm cha của hai bảo bảo ấy không?”

Anh lúc đó nhìn cô sửng sốt một lúc lâu. Mấy đồng nghiệp của anh lúc đó đều ngừng mọi việc trên tay lại, quay đầu nhìn về phía hai người bọn cô. Một lúc lâu bọn họ vì ém nghẹn lâu quá không nhịn được nữa liền phá lên cười ầm cả đồn.

Cô không quan tâm ánh mắt mọi người nhìn cô như thế nào, trong mắt cô chỉ có hình ảnh của vị cảnh sát ở trước mặt này thôi, ánh mắt cô long lanh mong đợi nhìn anh. Lần đầu tiên cô có xúc động muốn kết hôn với một người như vậy. Sâu thẳm trong người, cô luôn khao khát một gia đình hạnh phúc, có con ngoan ngoãn và người chồng yêu cô. Cha cô phản bội hôn nhân, gia đình nhỏ của cô tiêu tán từ năm cô lên mười bốn, cô lúc đó thật thất vọng về cha, mà đối với mọi đàn ông khác cô đều có ác cảm. Nhưng chưa đến một tuần sau, mẹ cô liền tái giá. Lúc đó cô không biết nên làm sao, nếu trước đó cô tức giận cha phản bội mẹ con cô, thì lúc mẹ cô tái giá, cô lại chơi vơi. Cô không rõ ai mới là người phản bội cuộc hôn nhân này giữa hai người, nhưng cô chỉ rõ một điều, từ giây phút họ ký đơn ly hôn, cô đã mất cha lẫn mẹ rồi.

Nhưng khi gặp anh, trong cô lại nổi lên niềm khao khát đến kỳ lạ, nó khá hoang đường nhưng vẫn xảy đến với cô.

Ngày hôm sau, cô ăn mặc chỉnh chu, bỏ đi vẻ ngoài ngổ ngáo, thay vào hình ảnh cô gái năng động theo đúng bản chất của mình đến đồn cảnh sát tìm anh. Từ đó dây dưa với anh, bao nhiêu nhiệt tình cùng chai mặt đều thể hiện ra hết, sống chết bám theo anh. Cô đã nói rõ lòng mình rồi, cô thích anh muốn hai người tiến đến hôn nhân, nhưng anh dường như không tin, chỉ xem cô nhất thời kích động muốn tìm cảm giác lạ, nhưng chỉ có cô hiểu bản thân là có bao nhiêu nghiêm túc.

Lễ noel vào hai tháng trước, cô phấn khởi đến đồn tìm anh, nhưng anh không có ở đó, hỏi ra anh hôm nay không có ca trực. Cô bám theo anh lâu như vậy, kể cả số điện thoại hay nhà của anh ở đâu cô cũng không biết. Vô cùng thất vọng cô lang thang trên đường lớn, cứ tưởng noel năm nay cô sẽ không phải một mình nhưng mà. . . . Rồi cô chợt nhìn thấy anh ở bên kia đường khi đang chờ đèn đỏ, chưa để cô kịp vui mừng thì lại phát hiện ra bên cạnh anh còn có một cô gái khác. Hai người dường như nói chuyện rất vui vẻ với nhau, cô cứ chết lặng bên đây đường nhìn hai người bọn họ vui vẻ ở bên kia đường. Chỉ cách vài bước chân nhưng sao cô lại thấy xa xăm đến thế?

Nhưng cô không muốn từ bỏ, ngày hôm sau cô vẫn như thường lệ, sau giờ học sẽ chạy đến trước cửa đồn cảnh sát để chờ anh. Anh lúc nào cũng lạnh nhạt thờ ơ, không bao giờ cho cô sắc mặt tốt, đôi khi còn gắt lên đuổi cô đi, anh nói cô đang quấy rầy anh làm việc, rằng anh không có thời gian trông trẻ con. Cô đâu phải trẻ con, qua cái noel hai tháng trước là cô đã tròn mười tám tuổi rồi, đúng tuổi để kết hôn đấy. Đêm noel đó cô muốn nói cho anh biết, chỉ cần cây kim chỉ qua mười hai giờ thì cô đúng tuổi kết hôn rồi, nhưng đêm đó cô lại nhìn thấy cảnh anh bên người cô gái khác.

Cô buồn bã hỏi anh một câu: “Đến bao giờ em mới có thể được anh cười dịu dàng như thế với em đây?”

Đúng, cô thấy ganh tỵ với cô gái đó, nhìn cách anh dịu dàng nhìn cô ấy, cách anh vuốt lên mái tóc của cô ấy, cô tự hỏi đến bao giờ anh mới có biểu hiện như thế với mình. Có phải cô quá cố chấp rồi không? Cô không muốn làm tiểu tam phá đi hạnh phúc của người ta, cô không muốn những đứa trẻ vô tội đó phải chịu đựng hôn nhân của cha mẹ bị đổ vỡ giống như cô. Nhưng cô lỡ yêu anh mất rồi, anh lại chưa kết hôn, cô không thể xem là tiểu tam, đúng không?

Anh nhìn cô hơi ngạc nhiên một chút, sau im lặng chốc lát, anh ho một tiếng mới nói với vẻ hơi mất tự nhiên: “Mười năm sau chăng?”

“Mười năm sau?” A Muội lẩm bẩm trong miệng, cô nhìn cảnh vật nhanh chóng vụt qua ở ngoài cửa sổ mà hơi nhếch miệng lên cười tự giễu: “Có lẽ em không chờ được nữa rồi.”

Chương 2

“Tiểu Cánh, hôm nay đến sớm vậy?” Đồng chí Tiểu Đào mở miệng chào hỏi.

“À, à. . . . Chào cậu, buổi sáng tốt lành.” Tiểu Cánh hơi mất tự nhiên nhìn lại đồng chí Tiểu Đào, nhưng đuôi mắt không hiểu vì sao lại cứ nhìn ra bên ngoài. Ngoài đó có gì chăng? Không hiểu sao hôm nay anh lại thấy thiếu thiếu cái gì đấy?

Sau khi chào hỏi qua lại, ai làm việc nấy, nhưng có lẽ hôm nay anh hơi mất tập trung thì phải. Lúc làm việc, đồng nghiệp phải gọi anh rất nhiều lần mới kéo được hồn anh lại. Ngay cả bản thân cũng thấy hơi lạ, hình như hôm nay im lặng hơn ngày thường thì phải?

“Tiểu Tô, hôm nay hơi yên tĩnh thì phải?” Tiểu Đào lơ đãng hỏi đồng chí Tiểu Tô đang sắp xếp lại công văn.

“Anh cũng thấy vậy sao? Thế mà em cứ nghĩ chỉ một mình em thôi đấy.” Tiểu Tô vừa xếp lại công văn vừa gật đầu nói. Tiểu Cánh anh cũng muốn gật đầu theo.

“Phải rồi, sao hôm nay Tiểu Cánh có ca trực mà không thấy cái đuôi của cậu ấy nhỉ? Nè, cậu làm cô bé sợ quá bỏ chạy rồi hả?” Tiểu Đào ngoái đầu lại nhìn ai đó đang sửng người ra.

“Cái đuôi” là danh xưng mà mấy đồng nghiệp gọi cô gái hay bám theo anh, điên cuồng muốn kết hôn với anh – Chu A Muội. Nghe bọn họ nói thế anh mới vỡ lẽ ra, thì ra sáng giờ không nhìn thấy cô bé ấy đâu. Bình thường cô bé sẽ tranh thủ buổi sáng đứng đợi anh ở trước cửa đồn, ồn ào với anh một lúc rồi mới chịu đi đến trường, lúc trưa sẽ đứng bên ngoài lấp ló nhìn vào trong để tìm anh. Từ cửa sổ kính nơi anh ngồi, đôi khi sẽ thấy bóng một cô gái nhỏ, cột tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc áo khoác màu lam, lượn qua lượn lại ngoài kia, chốc chốc lại nhìn vào bên trong đây. Cô có thói quen khi nhìn xa sẽ nheo hai mắt lại, bàn tay đặt lên ngang trán để có thể nhìn rõ hơn. Nhìn cô đôi khi như thế thật buồn cười nhưng cũng rất đáng yêu.

Đáng yêu? Anh lại có thể dùng từ này để hình dung cô bé đó sao? Một cô nhóc mới lớn hiểu gì tình yêu nam nữ mà chưa chi lại muốn kết hôn. Anh gặp rất nhiều cô gái vì vẻ ngoài cùng gia thế phía sau của anh mà luôn bám theo anh, tỏ tình hoặc làm gì đó nhằm gây sự chú ý với anh, nhưng anh chưa gặp ai lại lần đầu tiên gặp mặt, không si mê tỏ tình hay muốn làm bạn gái mà lại thẳng thừng muốn làm “vợ” của anh. Thật dọa anh một trận ra trò đấy.

Cô bé không biết lấy đâu ra “kiên nhẫn” mà bám theo anh gần một năm nay rồi. Không biết cái hôm anh trực thay thằng bạn và rồi lần đầu gặp cô là điều may mắn hay xui xẻo của anh đây? Nhưng anh phải công nhận, cô bé ấy rất kiên trì bám theo anh trong thời gian khá dài như thế. Nhiều lúc cô làm anh tức điên lên được, dám cả gan bám theo anh đến hiện trường vụ cướp cơ đấy, còn xém bị bọn chúng bắt làm con tin để đe dọa phía cảnh sát nữa chứ. Anh lúc đó vừa tức vừa giận muốn chết, vậy mà cô còn có thể cười nữa.

“Em biết anh cũng để ý đến em mà, anh lo lắng lắm phải không?” Cô cong cong khóe mắt nhìn anh cười.

“Gặp ai trong tình cảnh đó đều lo cho người dân vô tội thôi.” Anh tức giận thở ra một hơi nói. Cô còn có thể vui vẻ cười sau khi bị bọn chúng làm hại như vậy sao?

Cô nghe anh nói thế liền bĩu môi: “Ít nhất trong đó cũng có anh.”

Nhớ lại lần cuối cùng gặp cô hình như là hai hôm trước, sau khi cô hỏi anh “Đến bao giờ em mới có thể được anh cười dịu dàng như thế với em đây?”

Anh hơi ngạc nhiên vì câu hỏi đó của cô, “cười dịu dàng như thế” là anh cười dịu dàng với ai đây? Anh có cười dịu dàng như vậy với bất kỳ cô gái nào sao? Hình như không có.

Có lẽ khi nghe câu trả lời của anh đã khiến cô nhục trí rồi chăng, cho nên không đến quấy rầy anh nữa? Mặc kệ đi, không có cô theo bám như thế, anh càng thấy thoải mái hơn.

❀✿❀

“Ủa, hôm nay cậu không có ca trực đêm sao còn chưa chịu về mà còn ngồi đó?” Anh Vu vừa nhìn vào bảng phân công ca trực, vừa hỏi Tiểu Cánh đang ngồi thừ ở đó.

“A, dạ.” Tiểu Cánh giật mình nhìn lại anh Vu cười cười, rồi nhìn lên chiếc đồng hồ treo ở tường, đúng là đã qua giờ tan tầm của anh hơn nửa tiếng, lại nhìn bảng phân công, hôm nay anh đúng là không có ca trực. Ánh mắt bất giác nhìn ra ngoài cửa kính xem thử có ai ở bên ngoài không, nơi mà cô bé vẫn hay thập thò cố ngước đầu nhìn vào để nhìn anh hoàn toàn không có ai, chỉ có ánh đèn đường chiếu xuống khoảng gạch trống mà thôi.

Đã một tuần trôi qua mà cô bé ấy không xuất hiện nữa, không dây dưa đòi anh phải lấy cô, không ầm ĩ đòi anh đi đến ủy ban đăng ký kết hôn, cũng không chặn đường anh vào mỗi buổi sáng hay giờ tan tầm. Hay đúng như lời bọn Tiểu Đào nói, cô rốt cuộc cũng nhận ra anh không thích hợp? “Cái đuôi” đã rụng và đang mộc trên một người khác? Anh lúc đầu còn cảm thấy nếu được như thế thật sướng không gì bằng nhưng vì sao bây giờ lại hơi thất vọng?

Anh vẫn có thói quen tránh né cô, anh cố ý đến chỗ làm thật sớm để tránh cô dây dưa làm mất tâm tình buổi sáng của mình, nhưng dường như cô lúc nào cũng đến trước hơn anh. Lúc tan tầm, anh sẽ cố tình về thật trễ nhưng vẫn bị cô dây dưa, có khi cô còn xông vào chỗ làm hỏi anh: “Anh không đói bụng à? Em đợi anh đói muốn chết rồi đây!”

Khi đó anh cảm thấy cô thật phiền, giọng điệu không khỏi tức giận: “Ai bảo cô đợi? Tôi ngồi trong đây đến giờ này còn không phải là vì tránh cô sao? Tôi cũng đang đói đây.”

Cô vào lúc đó còn không buồn tức giận, có thể cười hì hì, đem cái tay vẫn giấu ở sau lưng giơ ra: “Cho nên em mới mua sẵn đồ ăn nóng cho hai đứa mình nè. Thấy em giỏi chưa? Hì, hì.”

Anh dở khóc dở cười nhìn lại gương mặt đang cười đắc ý của cô mà không biết làm sao, chỉ nói lẫy một tiếng: “Giỏi.”

“Thế đủ tiêu chuẩn làm vợ của anh chưa?” Cô cười càng sáng lạng hơn, đuôi mắt cong cong hỏi anh, câu hỏi này không biết hỏi bao nhiêu lần rồi?

“Mới thế mà đã đòi làm vợ tôi sao? Chờ tám trăm năm sau đi, lúc đó hãy nói.” Anh khinh thường nói, tay giơ ra nhận lấy túi thức ăn cô đem đến, đồ ăn miễn phí trên trời rơi xuống, không ăn thật phí. Nhưng vào mỗi lúc đó cô sẽ cười cười nhìn anh, tự mình ngồi ở phía đối diện với anh, cũng mở hộp cơm của cô ra, vui vẻ ăn cùng anh.

Anh có lần buột miệng hỏi cô vì sao lại thích ngồi đối diện với anh như thế? Theo anh nghĩ, nếu cô đã muốn tiếp cận anh đến mức gọi là điên cuồng vì sao không lợi dụng lúc này mà ngồi sát ở bên cạnh anh mà lúc nào cũng ngồi ở phía đối diện anh như thế?

“Em ngồi chỗ này để mỗi lần anh ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy em.”

Nhưng bây giờ dù anh có nhìn trước mặt hay xung quanh cũng không nhìn thấy cô rồi. Anh không biết cảm giác hụt hẫng này là gì, anh cũng không rõ cảm giác mình đối với cô ra sao, nhưng anh thật không muốn cô cứ thế biến mất trong đời anh mà không nói với anh tiếng nào, hay câu nói ngày đó là câu cuối cùng giữa bọn họ?

Full | Tiếp trang 2

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ