Ring ring
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm : Bao nhiêu cũng không đủ trang 2 - Li Ni

Chap 4

Nhìn Linh ăn trong tư thế co một chân lên vắt ngang cũng đủ biết trong game luôn sẵn sàng là một đồng đội sẵn sàng đì đọt những đồng chí khác nếu có cơ hội. Nhưng Cách Linh cầm đũa đánh chén mì gói với trứng trần cứ như là đang xử trí một miếng bít tết dai hơn lốp xe tải thì đúng kiểu con gái được dạy dỗ đầy đủ, đỏng đảnh một cách vừa dễ thương nhưng cũng đáng ghét kinh khủng. Một cảm giác nửa muốn ngắm hoài ngắm mái nhưng cũng rất thích đập bàn mà hét vào tai con nhỏ “Ăn nhanh lên hộ cái bà nội, mì trương đến nơi rồi!”

- Anh làm sao thế, vừa húp mì nuốt luôn cả cặp vợ chồng ruồi hay sao mà mặt lại vậy hả.

- Ừ, vì quá mòn mỏi khi chờ đợi một lời xin lỗi của em đấy. - Minh ưỡn ngực ngân vàng từng câu nói.

- Xin lỗi. Xong nhé, có cần nhắc lại không? - Linh nói nhanh và khẽ chẳng khác gì không nói. Câu xin lỗi mình nhận được chẳng khác gì cây kẹo mút dở nham nhở khi cho một đứa trẻ con.

- Tạm chấp nhận. - Mình hì hụp húp đáp. - Bây giờ thì em làm gì?

- Nhắn tin và gửi ảnh khoe giò cho thằng khác. Tí nữa thì bảo đứa khác sang làm món gì đấy ngon hơn.

Chút mì cuối cùng trong bát suýt làm mình nghẹn khi nghe Linh nói vậy. Tự ái quá nhưng chẳng biết phải làm thế nào cả. Chẳng lẽ lại gầm lên và liều thêm một lần nữa.

- Làm sao, ghen à, anh cũng thích tôi chứ gì. - Linh ném nụ cười nửa miệng đến mình kh thấy biểu hiện kia.

- Ảo tưởng về bản thân kinh khủng thế! Đây chỉ sang đòi lại sự công bằng cho người đàn ông còn… độc thân thôi.

- À hóa ra là anh ế, ế mãi mãi, ế cho đến tận thế chứ gì! - Linh cười ngất. - Nếu đã đòi lại được công bằng rồi thì xin mời ông độc thân ra về.

- Khoan, đã uống cà phề đâu mà về, ờ.

Nói rồi mình đứng dậy xách theo túi quà mua trong cửa hàng tiến về phía bàn bếp, mở túi trút 2 chiếc cốc nhựa trút vào cái cốc thủy tinh to trong bếp rồi bình thản tu một hơi dài

- Không được!Đó là cà phê của tôi cơ mà.

Linh cắn môi lật đật đứng dậy tiến về chỗ mình đứng. Đáp lại lời ngăn của Linh là một ợ rõ to khi cà phê trôi xuống dạ dày của mình cùng với bánh kem.

- Lại còn thế nữa, tôi thề là sẽ không bỏ qua vụ này đâu. - Linh hét toáng lên, giật chiếc bánh đang ngoan ngoãn nằm trong túi.

Mình cười thật đấy nhưng thật sự Linh đã khiến mình tự ái chỉ biết trút xuống đầu một đứa nào đó, tốt hơn hết là vào cái bị cát của lão Thanh hàng xóm nổi tiếng với đức tính “đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành” ở cùng khu. Mình cũng muốn có ảnh khoe giò của Linh lắm, nhưng đâu phải muốn là được, nhất là vừa cầm cả cái gậy chọc thẳng vào tổ ong vò vẽ.

- Mà anh về đi để tôi còn trò chuyện với trai. Vào rửa bát đi rồi về, không thì tôi thề sẽ nghĩ ra cách nào đó bắt anh viết bản kiểm điểm ở phòng bảo vệ đấy. Có bác lại thích viết kiểm điểm như kiểu chép phạt nhé

Rõ ràng vừa nãy Linh đã ăn sạch bát mì 2 gói rưỡi cùng 4 quả trứng trần mà vẫn nhón gần hết cái bánh kem nữa. Chẳng lẽ vừa đi phẫu thuật dạ dày để có thể tống cả con bò vào bụng?

- Trước khi về thì vào rửa hết bát cho tôi rồi lướt đâu thì lướt. Đúng là cái đồ vô duyên, dụ dỗ người ta ăn, mượn cả chỗ ăn rồi còn bày bừa nữa.

Sao mà đanh đá giống mụ bán cá ngoài chợ thế không biết? - Mình càu nhàu trong miệng. Một lần thiếu có hai nghìn lẻ mà mụ qua nhà mình chủi lên chửi xuống

Mình lảng lặng thu dọn bát đũa trên bàn rồi đem ra bồn rửa thì tá hỏa nhìn thấy đống bán đĩa chất đống cứ như là có một tiểu đội binh mã vừa đi ngang qua đây đánh chén.


- Lại bị chơi rồi. Giờ thì mình hiểu đã hiểu vì sao Linh nó lại gọi mình qua đây chứ có phải tốt đẹp gì đâu. Hức, trông xinh xắn là thế mà thủ đoạn đầy mình, mà lúc nào mình cũng là chuột bạch của nó.

- Rửa hết đi nghe không, từ khi tôi bị đau chân mà nhà lại đi vắng suốt nên thành ra thế đấy. Nhanh tay đi, tôi ghét bẩn lắm. Có gì thì tối chơi game cho đăng kí làm chân dự bị.

Nhưng lần này thì đã khác, nếu như Linh không quá đáng với mình, nếu như Linh đối xử tốt với mình thì đống bát đũa này chẳng là gì cả, dù mỗi lần ở nhà mình rửa thì một vài cái phải vỡ. Mình chợt nghĩ đến bố Gấu to nếu nghe thấy Linh nói với mình thế thì hẳn bố thất vọng lắm, sau đó sẽ tát cho mình vài cái vì mê gái mà quên mất sĩ diện. Mẹ Gấu con cũng vậy, chắc hẳn mẹ sẽ cho mình bài ca không quên trong khi mắt ngấn lệ vì việc làm trâu bò cho người ta. Mẹ sẽ cạo đầu mình rồi khóc òa lên mất.

Mình thất vọng về Linh.

- Không, chỉ có chỗ này thôi, còn đâu em tự làm đi. Mình nhún vai đáp

- Vậy thì anh đến đây làm gì? Nếu như không phải giúp tôi.

- Đó mà là giúp à. Em đang thừa cơ trả thủ và hạ thấp anh đấy. Còn nếu nhờ thì hãy tỏ ra tử tế hơn đi.

- Như thế nào là không tử tế. Chẳng lẽ mặc quần short tiếp khách là không tử tế?>

Nói đến đây mình chợt nhìn xuống đôi chân trần của Linh. Đỏ mặt rồi. Linh quắc mắt thụi vào ngực mình mấy cái.

- Đừng lẫn lộn hai thứ có được không. Quyến rũ không đứng cạnh tôn trọng đâu. Tốt hơn hết là em hãy gọi cho đứa nào mà vừa nhận được của em hay chuẩn bị làm món gì ngon hơn ấy.>

- Ừ đấy, tôi sẽ làm như thế chẳng cần anh phải nhắc đâu.

- Anh không còn muốn bận tâm đến chuyện của ai đó chẳng coi mình ra gì nữa.

Linh im lặng không nói gì. Mình nhìn Linh mỉm cười, không phải là vì Linh á khẩu vì lời mình nói mà là mình cảm thấy bản thân ngu quá. Bị cái mặt xinh đẹp đó lừa mãi mới khôn ra được.

Mình mở vòi máy rửa bát của mình và Linh rồi lần lượt đến những thứ mà Linh đã ném vào bồn từ trước đó. Có những cái vết bẩn đóng khô lại, phải dùng móng tay cào mới chịu bong. Cứ thế cứ thế, dần dần đống bát đĩa vơi đi, chúng sạch sẽ và nằm ngay ngắn trên giá inox. Mình không biết mình mất bao nhiêu thời gian để rửa sạch, nhưng bên ngoài từ khi mình đến vẫn còn thấy ánh mặt trời heo hắt thì bây giờ đã nhá nhem tối. Mình quay lại thì vẫn thấy Linh đứng ở đấy. Linh im lặng nhìn mình.

- Chào em, chúc em vui vẻ khi anh đã đi ra khỏi đây và cả tối nay nữa.

Mình đi qua Linh, nhặt nhanh cốc nhựa, túi nilong bọc bánh cho vào thùng rác rồi hướng về phía lối ra.

- Đồ ngốc! Tôi chưa gửi cho ai ảnh chân của mình cả. Linh vẫn nhìn mình nói.

- Điều này đối với anh không còn quan trọng nữa. Đó quyền tự do cá nhân.

- Anh dễ bị khiêu khích thật đấy. Tối nay tôi muốn chơi với anh và anh nhất định phải chơi cùng tôi.

- Thiếu mất dự bị thì cũng chẳng làm cuộc chơi bớt thú vị đâu.

Mình chào Linh theo thói lịch sự rồi sải chân bước nhanh qua hành lang, nắm chặt nắm đấm cái cửa vĩ đại để giải thoát ra cho chiếc Wave đã bị trói chặt với cột đèn quá lâu. Mọi thứ đang bắt đầu bỗng chốc bị khép lại nhanh và bất ngờ không kịp bẻ cong lại như cách nó đến. Linh trong mình đã nhòe đi lắm rồi.

Buổi tối, mình không chơi game nên không biết Linh có gọi không nữa. Giá như mình với Linh cứ gặp nhau, chơi cùng nhau và chửi nhau trong thế giới ảo thì tốt biết mấy. Ít nhất nó không làm mình cảm thấy như bị thất tình, bị từ chối, bị thất vọng như thế này.

Chap 5

Nhoáng cái đã là cuối tuần, noti trên facebook của mình thì chẳng có gì đặc sắc ngoài mấy vụ một vài đứa thông báo đang ở chế độ hẹn hò. Vào like với chúc mừng thì thằng Dũng, đứa học cùng cấp 2 liền lên mặt dạy bảo mình.

- Yêu đương phải như tao, thích gái thì phải nói luôn, gái từ chối thì chai mặt còn hơn đẹp trai, bám theo cho đến lúc yêu thì thôi. Mà tao cũng thấy mặt mày dầy lắm rồi mà sao vấn ế hả Hưng?

- Bạn với chả bè, lâu ngày chưa được đem lại hạnh phúc cho nhau mà đã chúc lành như thế à. Ế cái gì mà ế, chê tao ế tao lên phường trình bày bây giờ.

Sau một lúc nghe thằng Dũng luyên thuyên và tâng bốc bồ nó nào là xinh thì cực xinh, chân dài thì dài cỡ 1met thì mình phát hiện ra là cả facebook đã biết mình vẫn ế. Những được cấp 2 khác được thể vào hỏi thăm mình và cầu chúc đến khi mình “đầu ba đít chơi vơi” vẫn ế. Ừ ế đấy nhưng cũng chẳng có gì phải tự kỉ cả, mình vui vì bị ế nhưng đổi lại cũng có đứa đang buồn thối ruột. Có lẽ điều kinh khủng hơn khi bị ế là thất tình, thất tình sinh ra sở thích đánh răng bằng dầu gội đầu còn gội đầu bằng bột giặt quần áo. Thằng Hòa đang trong tình trạng như thế, thậm chí là còn nghiêm trọng hơn khi răng miệng nó cho thấy được chăm sóc bằng chổi cọ toa-lét. Thúy chính thức đá nó và công khai cặp kè với Hiếu cận – Một tay chơi trong lớp nổi tiếng với cái SH dán hình khủng long ở thân xe.

Thằng Hòa tường thuật lại một cái đau đớn và xót xa trong khi mình cùng hai đứa nữa cứ mải mê gắp lấy gắp để nồi lẩu ếch.

- Dm muốn lên núi cạo đầu đi tu quá! Tại sao Thúy khen tao rất tốt rồi lại nói rất tiếc vì đã có người yêu. Mà yêu ai thì không yêu, yêu cái thằng mắt híp như bọn Tàu cứ cười là không thấy Tổ quốc đâu.

- Vcc, Thôi quên đi, thiếu gì gái đâu mà phải buồn lắm với đau lắm. Bọn tao nguyện đem sự ấm áp đến cho mày.

Ngay lập tức, thằng Minh nhà thơ liền thánh thót ngân vang một siêu phẩm tự biên tự diễn của mình.

Đứa cái đùi, đứa cái chân, đứa cái da

Riêng thằng thất tình thì được củ măng với hành

Thế là hết bài thơ

Rõ ràng Thúy là tình đầu của nó, thảo nào mình thấy nó dễ bị lừa như vậy. Nhưng lúc này mình cũng chẳng khác gì nó cả, vấn đề là mình che giấu tốt hơn thôi. Nhưng ấn tượng về Linh hay LiTiHan nó mạnh đến mức mình không thể quên được, dù rõ ràng con bé đã làm mình tổn thương. Không biết chân Linh đã hết đau chưa nhỉ, không biết có thằng đến nấu mì cho ăn không nữa…

Bữa tiệc kết thúc bằng nghi thức rút ví, góp tiền trả nồi lầu ếch. 5 thằng mà rút đủ mọi kiểu ví thì vẫn còn thiếu 2 nghìn, đành xin khất lần sau. Mấy đứa hò nhau đi dạo một vòng hồ rồi về trong cái lạnh thấu đến từng chân tóc. Hòa chắp tay xin cả lũ tha cho vì không còn hứng thú lượn với lờ nữa mà chỉ muốn về nhà ôm gối khóc tiếp. Mình lẽo đẽo đi sau mấy đứa kia mà cũng chẳng có tâm trạng nào ngắm gái với ngắm hồ. Vừa tới ngã từ Tràng Tiền – Hàng Khay thì mình rẽ trái xuống Bà Triệu đi về mặc cho 3 thằng đi trên đem lại hạnh phúc cho nhau.

Lái xe bằng tâm trạng kể ra có cái vui của nó, cứ đi mà không biết đi đâu, không biết dừng lại trước cửa nhà nào nữa. Tiếng còi xe tải inh ỏi đằng sau cũng không biết, cho đến khi tài xế vượt lên, nhòm mặt qua cửa kính chửi mình.

- Điên hả mày, ông đâm một phát vào Phùng Hưng bây giờ!

Mình giật mình tỉnh ra mới biết là suýt chết. Tất cả chỉ tại cái con bé đáng ghét đó! Mình hậm hực trong lòng và sau đó nhận ra là xe đang chạy trên con đường dẫn tới nhà Linh. Mình cũng không hiểu tại sao lại như thế nữa. Thích rồi hả? Làm gì có, Linh đã ghê gớm rồi còn mông bánh dầy nữa! Không thèm! Mình quay xe về nhà nhưng mắt vẫn nhìn về phía đường vào nhà Linh. Lúc này là 10h30 tối, bên ngoài rất lạnh, có cảm tưởng khi từ chỗ lẩu ếch về đây phải giảm thêm vài độ rồi. Trời này đến gấu Bắc cực cũng phải xổ mũi là cái chắc.

Vừa về đến đầu khu phố, tiếng cười đùa lanh lảnh ở đoạn trên của đám trai rỗi việc ngồi trà đá giết thời gian làm mình chú ý. Đi lên thì thấy bọn nó đang trêu đùa một cô bé đội mũ lưỡi trai, mặc áo có mũ lông nhưng ở dưới lại diện quần short và đang dắt theo 1 con chó. Đó là con Bin, con chó của chú Cường gần nhà mình.

- Khoe hàng à?

Mình nheo mắt nhìn, nhưng cái kiểu đi tập tễnh, từng bước như lật đật và một bên bên băng bó thì lại há hốc mồm. Còn ai ngoài Linh có cái kiểu nhận diện không đụng hàng như thế nữa.

Đó đúng là Linh rồi, nhưng tại sao lại dắt theo chó của hàng xóm mình thế. Trộm chó à? Mình liền xuống xe tiến về phía Linh. Linh cũng nhận ra mình thì liền cố gắng đi nhanh hơn nữa để dứt ra khỏi cái lũ phiền toái nữa. Nhưng vì do bước quá mà chân vẫn chưa khỏi, Linh nhăn mặt vì đau nên bước hụt. Mình nhao đến nhưng không kịp, Linh bám vào mình đứng dậy. Linh khóc vì đau và đổ tại cho mình.

- Đồ đểu! Anh trốn đâu cả ngày mà tôi gọi trên game cũng mà không trả lời thế hả?

- Đưa đứa bạn đi ăn mừng vì nó thất tình chứ có phải là trốn em đâu? Thế tìm anh để làm gì, chắc không có đứa nào nấu mì cho ăn hả.

- Thiếu gì? Nhưng tôi thích… ăn mì của anh, không phải trả tiền và không phải rửa bát. Linh ngượng nghịu nói.

Mình mỉm cười với Linh và cảm thấy những gì đã xảy ra trước đây đã bay biến đi đâu hết. Chỉ với một câu nói thế thôi mà lại dụ mình chuẩn bị nấu mì cho Linh ăn nữa rồi.

- Được rồi, nếu không có thằng nào nấu thì anh sẽ làm cho gái ế ăn. Nhưng đừng khóc nữa, như thế xấu lắm. – Thật ra là mình thích nhìn Linh như thế hơn.

- Tôi không ế, anh ế thì có! – Linh cãi lại – Anh có biết bị giãn dây chằng đau như thế nào không mà bảo không khóc là phải nín hả. Sao anh lớn tướng rồi mà chẳng biết lúc nào con gái nói thật, hay không thế. Mới chỉ nói đùa thôi mà đã dỗi rồi còn nhiếc móc tôi chằng ra gì.

- Ừ thì anh nhạy cảm như chuông báo động, ai bảo em động vào. Chuông báo động đã kêu thì phải vừa to vừa lâu. – Tôi cười vang, Linh cũng nhếc môi cười. – Mà sao giờ này em ở đây, lại còn dắt theo con Bin của hàng xóm anh?

- Chủ nó chê nó vừa già, vừa nhát đến chuột cũng sợ nên mua con khác thay thế rồi. Chủ cũ tính bán đi, mà đã bán thì chắc là phải vào nồi nên tôi đến cứu nó bằng cách mua lại. May mà vẫn kịp vì tôi được một người bạn trên mạng ở ngay gần đây báo cho.

- Linh điên. Em sẽ nuôi hay đem cho người khác?

- Hưng rồ! >”< Không biết, nhưng có lẽ sẽ trông nom nó một thời gian rồi gửi cho hội trên facebook nuôi.

- Nhà em rộng như thế thì nuôi thêm hai con nữa thì có làm sao đâu

Linh ngập ngừng một lúc rồi khẽ nói.

- Đó không phải là nhà tôi. Tôi chỉ sống nhờ bố mẹ thôi. Mà anh sẽ mua mì tôm cho tôi ăn chứ, tôi đang đói lả đây này.

- Chuyện nhỏ, nhưng trời này lạnh ngại đụng vào nước lắm. Ăn xong thì em phải rửa bát nhé.

- Đùa, sao anh lại không có tí nào ga lăng thế? Bắt một đứa con gái què chân đứng rửa bát.

- Vậy thì em phài làm gì đó đi. Nếu không chẳng công bằng với anh cả.

- Được rồi, tôi sẽ pha nước cam cho anh uống là hòa chứ gì. Khiếp, tính toán kinh khủng, thảo nào mà vẫn ế!

- Ừ em cũng thế còn gì, khi hai đứa ế gặp nhau thì toàn chê nhau ế!

Thế là mọi chuyện đã được sắp xếp xong. Mình không còn giận Linh nữa, Linh cũng đã có một chút nhượng bộ mình và quan trọng hơn là Linh đã lại tìm đến mình cùng với một lý do khách quan hơn. Mình cũng nhận thấy Linh có sự thay đổi so với mấy hôm trước đây. Vẫn xinh như cũ, vẫn mặc quần short, vẫn ăn nói kiểu ghê gớm nhưng Linh cũng có một trái tim biết thương cảm chứ không lạnh lùng như mình nghĩ. Thế là những hình ảnh về Linh hay LiTiHan trước đây giờ lại quay lại trong tâm trí mình rồi.

Phải khó khăn lắm mình mới dìu Linh ngồi lên xe được, còn việc dắt được con Bin về nhà là một sự cố gắng không tưởng của hai đứa. Do mới quen, nên khi bị kéo đi thì con Bin phản ứng lại, lồng lên sủa gâu gâu, suýt nữa thì nó ngoặm vào cẳng chân mình một miếng. Linh lại phải xuống xe, vuốt ve nịnh nọt nó cứ như nói với người thì con Bin mới chịu đi. Khi về đến cái nhà to đẹp Linh “ở nhờ bố mẹ” thì đã gần 11 giờ. Mình đưa Linh vào nhà, gọi điện xin phép bố Gấu to về muộn thêm chút nữa rồi phóng đi mua trứng và mì. Trên đường mình đã nghĩ đến cái cảnh lại cùng ngồi với Linh hì hụp húp mì, vừa nói về những trận đấu trong game và rồi lại cãi nhau khi Linh nói mình là óc heo hay này nọ. Một viễn cảnh thú vị và tươi sáng như bị kẹt dưới cống lâu ngày mà được người ta bật nắp ra cứu thoát.

Chap6.

Khi ra mua đồ thì mới phát hiện ra là trong ví không còn đồng nào, nhưng đồ thì đã gọi rồi mà trả lại thì cũng thấy nhục chẳng kém. Đang khi mình loay hoay không biết làm thế nào thì thằng Dũng tự nhiên nháy máy gọi. Cái thằng này ít khi gọi mà mỗi lần gọi là định khoe mẽ cái gì đó.


- Hưng, đi ăn đêm với vợ chồng tao không?

- Tao cũng đang đi mua đồ ăn, mà mày cưới vợ từ khi nào thế?

- Điên à, đó là bồ của tao chứ còn lâu tao mới cưới. Thế để lúc khác vậy

- Biết rồi, xác nhận lại thôi. Mà Dũng ơi, tao bảo này… Mình ngập ngừng nửa muốn nói, nửa không?

- Sao? Ấp úng cái cứt. Mày nói rõ đi xem nào? Mày định nhờ gì à, nói đi, có gì tao giúp.


Dũng ngay từ hồi cấp 2 đã thấy nó là đứa lanh lợi rồi, mới nói vài câu đã hiểu được ngay. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ là một thời gian lâu rồi mình không gặp Dũng, bây giờ mở miệng vay tiền thì đúng là chẳng ra đâu vào vào đâu. Mình sợ nó lại nghĩ bắt liên lạc với nhau chỉ để giải quyết mấy vụ như thế này

- Mày đang kẹt tiền hả? Bao nhiêu, nói đi, ở đâu tao đến.

- Thôi tao lo được, hai đứa mày đi ăn đi.

- Nói nhanh, ở đâu, chẳng lẽ tao qua trả nợ mà mày không lấy à?



Nghe Dũng nói thế mình ngạc nhiên lồi cả mắt, thằng này nợ lúc nào mà đến chủ nợ cũng biết.


- Hồi đi học tao có nợ mày mấy chục lẻ đấy, lúc đấy cuối cấp rồi nên không có cơ hội gặp lại nhau để cho mày đòi. Mà ở đâu thì nói nhanh nhanh đi, định cho cho vợ chồng tao chết đói à.



Nhớ lại thì đúng là một lần nó với đứa bạn qua mượn mình 20 nghìn thật. Lúc đấy đó là số tiền không vớ vẩn như bây giờ đâu. Mình may mắn đến hai lần. Một là có tiền để trả, hai là vẫn chưa làm ăn to gì nếu không chắc bị phá sản từ lúc nào không biết. Mình cho Dũng địa chỉ mình đang đứng, một tiệm tạp hóa cách nhà Linh không xa.



10 phút sau Dũng xuất hiện cùng chiếc Nouvo, đằng sau nó là một cô trạc tuổi tôi với nó, với cái mái ngố khá dễ thương. Dũng cao hơn mình một chút nhưng gầy hơn trông lọt thỏm trong chiếc áo lông chuột màu đen. Lâu không gặp nhìn nó ra dáng thanh niên hơn mình, Dũng nhe răng cười chào, hàm răng của nó có dấu hiệu cho biết một ngay mà không xơi hết bao thuốc thì còn lâu mới chịu. Phải rồi, Dũng hút thuốc từ cấp 2, hồi trẻ trâu ấm đầu ấy gần như đứa nào lại không tò mò trước những thứ như thế. Mình cũng đã từng thử và con bé cạnh nhà về mách nên bị trận đòn lên bờ xuống ruộng đến bây giờ vẫn ớn. Hút xong điếu thuốc hơi thở của mình có mùi khó chịu hơn cả húp mắm tôm. Trong lúc này mình tưởng tượng thấy Dũng và bố của nó hôn nhau mà thấy sởn hết cả da gà.



Thằng Dũng không nói phét, bạn gái nó chân dài, mặt son phấn và ăn mặc sành điệu. Nhưng nói gì thì nói mình vẫn thích cái kiểu mặc gì cũng được, đông trên dưới hè của Linh hơn. Bạn gái Dũng trông khá gầy, hao hao giống với các cô khác chứ không đặc biệt như Linh. Phải rồi, thiếu gì con gái mặc áo mỏng tang nhìn thấy cả áo lót bên trong, nhưng kiếm được một cô bé chơi game E-Sport thì chẳng khác gì đang hẹn hò với ngôi sao K-pop.


- Mày mua cái gì mà thiếu tiền ở đây hả Hưng? 200 nghìn có đủ không?


Mình suýt nữa thì khóc khi Dũng hỏi thế, nhưng cảnh sau thì không biết phải mô tả ra sao nữa. Dũng cầm túi xách của bạn gái, mở ra lấy một cái ví LV nhái dúi vào tay mình tờ 200 trong khi bạn ấy lại cứ nhìn chằm chằm mình từ lúc đến.


- Đây, vay 1 thì trả 10, coi như là lãi mấy năm nhé Hưng. May cho mày là bọn tao vừa cho cái điện thoại đi ở tạm trong hiệu cầm đồ đấy.

- Mày bị chập mạch à? Nói thế thì bố tao đéo dám cầm

- Thằng điên, tao có tốt đẹp gì đâu mà mày lại nghĩ thế. - Dũng phá lên cười. - Đó là của bồ tao, nhà nó giàu lắm, lúc nào hai đứa hết tiền là nó về xin xỏ bố nó là lại có ngay ấy mà. Không cho tiền, thì cho hiện vật. - Dũng nói đơn giản cứ như là xin một cái điện thoại như xin gói bimbim vậy

Nghe Dũng nói vậy mình cảm thấy nhục kinh khủng. Thà chạy về xin tiền Mẹ Gấu con còn hơn.

- Vậy thì tao chỉ lấy đúng số mày nợ tao thôi Dũng ạ.

- Tao có trả thừa đâu mà mày phải thế, thôi cầm đi cho tao vui, có nhiều nhặn gì đâu. Có khi lúc nào đấy tao lại vay mày thì sao. - Dũng vỗ vai mình cười. - Thôi tao đi ăn đêm với bồ đây. Có gì A lô sau nhé.



Dũng lên xe, đề máy hất đầu với mình lần cuối. Bạn gái Dũng cũng mỉm cười chào rồi ôm chật lấy nó, hai đứa lao vút trên đường vắng. Mình nhìn theo cho đến khi khuất bóng mới thôi. Sẵn tiền nên mình mua thêm cả sữa tươi nữa.



Vừa về đến nơi thì cả Linh lần con Bin đều nhao nhao ra đón.

- Sao lâu thế hả trời? Đói muốn chết rồi đây này.

- Anh bị kẹt… xe. Yên tâm, 10 phút nữa là sẽ có.

- Ơ, anh không dìu tôi vào nhà à. Có biết là càng đêm thì tôi lại càng bị đau nhức không. Linh nhăn nhó.

- Bám vào vai anh. Anh dìu lên tận phòng ngủ luôn.

Linh đấm tôi mấy cái vì cái tội trêu đùa quá trớn đó. Khi dìu Linh cũng là lúc mình với Linh có khoảng cách gần nhau đến như vậy. Mình cảm thấy hương thơm tỏa ra từ Linh. Con gái là thế, dù cho trái đất có tan thành tửng mảnh cũng phải sạch sẽ, thơm tho rồi mới chết.



Mùi thơm nức mũi từ mỳ úp sôi với trứng trần làm con Bin cứ nhảy dựng lên bám vào thanh bím hít lấy hít để. Sẵn có chào, mình tráng riêng cho nó một quả. Khi bưng mì ra thì mình giật mình khi thấy Linh có những triệu chứng lạ lắm. Trông Linh đờ đẫn, ỉu xìu, mắt nhắm mắt mở cứ như là bị bỏ đói. Vừa mang ra Linh mời vội mình rồi nhanh chóng đánh chén hết phần của mình.

- Em ăn thêm nữa đi. - Mình đẩy bát mì về phía Linh. Trong khi cũng đang đói, nhưng Linh cần hơn là mình

Linh hết nhìn mình rồi lại ngó xuống bát mì ngập ngừng hỏi

- Nhưng đó là của anh mà, anh vừa mua, vừa làm mà không được ăn thì ngại quá

- Thôi bỏ cái mặt nạ hộ cái bà nội. Thật ra anh về muộn là vừa đi ăn với bạn đấy. Em tự nhiên đi

- Vậy à, sao không nói sớm. Cảm ơn anh nhé, tôi không ăn gì từ sáng đến giờ rồi. Đói muốn chết đây này.


Nói rồi Linh tươi cười nhìn tôi, mở đĩa ra húp 2 quả trứng trần trước rồi ăn mới tiêu diệt mì. Trong khi mình ngạc nhiên tự hỏi tại sao sống trong một ngôi nhà rộng rãi, đẹp đẽ đầy đủ tiện nghi như thế này mà Linh lại phải nhịn đói. Mình giả vờ mang bát đi rửa, ra đến bếp mở tủ lạnh ra xem thế nào. Trống trơn, không có gì cả. Chuyện gì đã xảy ra với Linh vậy?



Ăn xong Linh cứ nói đi nói lại lời cảm ơn mình. Linh còn muốn rửa bát nữa nhưng mình chiếm luôn cái việc đó. Khi hai đứa ngồi uống sữa thì Linh hỏi cả ngày nay mình đã đi đâu. Dường như việc một ai đó thất tình làm cả thế giới này phải rối ren theo. Mình ngồi kể cho Linh nghe về Hoàng và tình yêu sai lầm của mình, bạn Thúy.



Linh ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi

- Nhưng tôi còn đáng ghét hơn có phải không?

Mình bật cười, liệt kê ra một đống điều đáng ghét để chứng minh.

- Ừ Thúy thì làm sao so sánh được với em. Em to mồm cả trên game lẫn ngoài đời. Em chỉ biết ăn chứ không biết làm, em không nghe lời mà chỉ muốn ra lệnh, em thích gọi ai thì gọi, rồi đuổi về gọi cho đứa khác cũng chẳng có vấn đề gì. Vân vân và vân vân.

- Xin lỗi nếu như tôi đã quá đáng với anh.

- Nhưng bù lại em có nhiều ưu điểm mà Thúy lại không có. Đủ để bù trừ cho tất cả.

- Như thế nào, anh nói đi. Linh tò mò

- Vậy em phải làm cho cho anh 1 điều rồi anh mới nói.

- Điều gì.

- Hãy gọi xưng em với anh chứ đừng là tôi với anh. Nghe xa cách và lạnh lùng bỏ bố ra.



Linh nhún vai, tỏ vẻ cân nhắc rồi nói ngắn gọn

- Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó.



Đang khi mình định hỏi Linh lý do tại sao lại tuyệt thực cả ngày như vậy thì bố Gấu to gọi. Không phải nghe cũng biết là nếu như trong 10 phút nữa là mình không có mặt là gay go lắm.


- Anh phải về rồi phải không, bây giờ cũng gần 12 giờ đêm rồi còn đâu nữa.

- Ừ anh về ngay đây. Nhưng em ở một mình ổn không?

- Tôi vẫn luôn thế mà, chỉ là hôm nay hơi thèm ăn một chút thôi?

- Cho anh số điện thoại đi, lúc nào đói thì cứ gọi anh. Anh sẽ... đi tìm thầy bói cho em =))


Linh cho mình số rồi dìu Linh ra tận cổng tiễn mình. Con Bin có vẻ khoái nơi ở mới, nó chạy long nhong khắp nhà.


- Chúc em ngủ ngon. - Câu này mình chỉ quen nhắn tin hay chat chit, nói ở ngoài đường thấy cứ thấy là lạ

- Ừ, anh cũng thế nhé.



Về nhà, đang đánh răng thì bị sặc khi đọc tin nhắn Linh gửi hỏi rằng mình có muốn ảnh chụp cặp giò của Linh không. Mình ho lên ho xuống khi một ít bọt kem đánh răng trôi xuống cổ. Đùa, đến tin nhắn cũng là một cách để chơi mình. Mình đáp là "Có, anh muốn lắm" thì được một phen mừng hụt khi Linh đáp lại rằng để mai, bây giờ ngủ đã.


Trời ơi, thế thì sao mà ngủ được! Dễ đêm nay sẽ không còn một sợi tóc nào trên đầu vì bứt rứt quá. Mình vò đầu đập mặt bùm bụp vào gối. Lúc này ngoài cái ảnh chụp giò thì mình không còn suy nghĩ nào khác. Cũng chẳng bận tâm đến hàng loạt những phiền phức dở khóc dở cười mà chủ sở hữu cặp giò ấy sẽ gây ra cho mình sắp tới.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ