Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Bảo vật giang hồ - trang 12

Thái độ hờ hững, lãnh đạm của cô đã chặn mọi lời Lạc Cẩm Phong muốn nói.

Chàng chán nản đứng nguyên tại chỗ, chẳng tìm được ai để trút giận, một lúc lâu sai mới lạnh lùng ra lệnh: “Kị Tứ, ngươi ra đây!”

Người cận vệ áo đen lập tức phi thân từ trên cây xuống, khuôn mặt vô cùng kinh sợ, vừa chạm chân xuống đất đã quỳ xuống, đầu chẳng dám ngẩng lên, khẽ khàng lên tiếng: “Kị Tứ có mặt!”

“Lúc ta đi ra khỏi khách điếm, đừng để ta phải nhìn thấy cái gọi là túi thêu nữa, bảo bọn họ chuyển sang tung túi cát đi!”. Nói xong, chàng phẩy tay áo bỏ đi, để lại cận vệ Kị Tứ với khuôn mặt trắng bệch, bàn tay nắm chặt, vắt óc suy nghĩ xem làm cách nào để giải quyết được số túi thêu trong toàn thị trấn này.

Tính khí đại thiếu gia của Lạc Cẩm Phong đến tận buổi chiều mới hạ nhiệt.

Ăn tối xong, chàng ra đứng trước khung cửa sổ, im lặng không nói tiếng nào.

Ngũ Thập Lang vốn dĩ tay cuốn lọn tóc đứng trước cửa sổ nhưng bị chàng liên tục đẩy ra tận mép cửa, ngay lập tức đưa ánh mắt thê lương nhìn sang, kêu ca: “Vốn dĩ buổi tối hôm nay, ở đây sẽ có vô số những đôi nam thanh nữ tú tung túi thêu, bây giờ thì…”. Cô ai oán than thở chỉ vào nhũng cô nương đang che mặt lại, tay tung bao cát rồi nói tiếp: “Huynh xem, đáng ra là một chuyện vô cùng nhã nhặn, chỉ vì huynh mà đã trở nên vô vị, nhạt nhẽo đến cực điểm thế này.”

Nỗi tức giận của Lạc thiếu gia vừa mới hạ xuống giờ lại đùng đùng dâng lên.

Khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ, chàng quay sang lườm cô rồi nói: “Ngũ Thập Lang, cô đang khiêu khích lòng nhẫn lại của bổn thiếu gia đấy!”. Tâm trạng của chàng giờ vẫn chưa thể vui vẻ trở lại. Kể từ lúc bị Ngũ Thập Lang nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, chàng vẫn luôn cảm thấy khí huyết toàn thân kém lưu thông.

“Được thôi, kể từ bây giờ, ta sẽ im miệng, không nói nữa.”

Cô ngoan ngoãn đáp rồi mím chặt môi, giữ đúng lời hứa, im lặng gỡ mái tóc ra, ngồi chải trước gương. Dưới ánh nến lung linh, mái tóc cô vừa suôn vừa mượt, đen nhánh, sáng bóng. Lạc thiếu gia bất giác tiến lại gần, đưa tay đoạt lấy lược trên tay cô rồi dịu dàng giúp cô chải đầu.

Ngũ Thập Lang cau đôi mày, định mở miệng lên tiếng từ chối. Nhưng một ngón tay nhanh chóng đưa tới, điểm ngay vào người cô, lập tức khiến cô ngồi yên một chỗ, chẳng thể cựa quậy.

“Cô đừng có cự tuyệt hết lần này đến lần khác, thỉnh thoảng cũng phải học cách làm người khác vui lòng chứ!”. Lạc thiếu gia thu bàn tay lại, ánh mắt tràn đầy sự bất mãn, đôi tay chải tóc lại càng thêm dịu dàng. “Tính cách như cô khiến cho mong muốn mỗi ngày làm một việc thiện của bổn thiếu gia khó mà thực hiện” .

Trong gương, Ngũ Thập Lang sắc mặt đỏ bừng, tức giận trợn to mắt như muốn bắn ra tia lửa điện vậy.

Cô đã lớn từng này rồi, đây là lần đầu tiên trong đời cảm nhận được nỗi thống khổ toàn thân bất toại, chỉ
một cái ấn nhẹ đó thôi đã hủy diệt tất cả ấn tượng tốt đẹp về Lạc thiếu gia trong cô bấy lâu nay.

Bắt đầu từ buổi tối hôm đó, Lạc Cẩm Phong và Ngũ Thập Lang rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh.

“Thiếu trang chủ, phía trước mặt là Lai Thành…”

“Đi vòng qua, quay xe lại, đi dạo thêm hai thôn làng nữa!”. Lạc Cẩm Phong tựa vào thành xe, nhắm mắt dưỡng thần, nhẹ nhàng ra lệnh.

“Tuân lệnh!”. Viên cận vệ nhanh chóng cho xe ngựa quay đầu lại.

“Tại sao lại phải đi đường vòng?”. Ngũ Thập Lang lên tiếng “Như vậy chẳng phải sẽ kéo dài thêm đường đi sao?”. Lòng cô đang như có lửa đốt, kể từ lúc mơ thấy Vô Song bị rơi xuống vực thẳm lần trước đến giờ, tâm trạng cô luôn thấp thỏm không yên, chỉ muốn sớm được gặp chàng để giải nỗi tương tư.

Lạc Cẩm Phong mỉm cười nhìn qua với vẻ mặt cao thâm khó lường.

“Cuối cùng cô cũng chịu cất lời nói chuyện với ta”. Ngữ khí chàng lạnh lùng như thể trời sắp đổ bão.

Ngũ Thập Lang lập tức ngậm miệng lại, mắt nhìn mũi, mũi chĩa miệng.

Nỗi tức giận Lạc Cẩm Phong kìm nén bấy lâu lại một lần nữa bộc phát, chàng đưa tay nhấc cằm cô lên, nửa cười nửa không. “Chỉ vì ta điểm huyệt cô một lần nữa mà ghi hận đến tận giờ sao?”

Kể từ hôm đó đến nay là đã ba ngày liên tiếp, Ngũ Thập Lang khuôn mặt lạnh tanh, không nói năng gì. Lạc Cẩm Phong do đuối lí mới cố gắng nhẫn nhịn, nhưng nói cho cùng thì chàng từ xưa đến nay là đại thiếu gia, chịu đựng đến giờ đã là phải hết sức cố gắng, cuối cùng không chịu nổi cũng bùng nổ.

“Xin huynh đừng bắn nước miếng lên mặt ta nữa!”. Ngũ Thập Lang thành khẩn nói rồi đưa tay đẩy Lạc Cẩm Phong ra xa khuôn mặt mình: “Huynh nói chuyện thì cứ nói, đừng có tỏ ra hoang dã như thế!”

Lạc thiếu gia ngay tức khắc im bặt.

Từ nhỏ đến lớn, chàng có ngoại hiệu là Quân Tử Kiếm. Tại sao lại gọi là Quân Tử Kiếm? Đương nhiên là vì điềm đạm như ngọc, nho nhã mà lễ độ. Ấy vậy chả hiểu sao đến miệng của Ngũ Thập Lang lại trở thành hoang dã?

“Còn nữa, ta đã suy nghĩ kĩ rồi, cảm thấy việc trị độc dưỡng thương không dám làm phiền đến Lạc đại thiếu gia. Đợi đến khi ta gặp được Vô Song, chúng ta sẽ…”. Cô mím chặt môi rồi nói tiếp. “…đường ai nấy đi vậy.”

Tuy rằng làm thế sẽ bị mang tiếng là qua cầu rút ván nhưng bản thân cô thực sự chẳng thể chịu nổi tính cách bất thường, bá đạo của Lạc đại thiếu gia nữa.

“Cô cho rằng mình có quyền lựa chọn sao?”. Lạc Cẩm Phong nở nụ cười tươi rói, đôi mắt rạng rỡ, hớn hở, giống như thể lời nói của Ngũ Thập Lang là một trò đùa không hơn không kém. “Cho dù là đường ai nấy đi thì cũng phải do bản thiếu gia đề ra trước.”

Ngọn lửa trong lòng chàng bùng rừng rực, càng chạy càng bốc cao, nói một lúc chàng mới đột nhiên nhận ra bản thân tức giận là vì Ngũ Thập Lang nhắc tới Lãnh Vô Song quá nhiều, quá ngọt ngào.

“Nếu ta cứ kiên quyết muốn đi thì huynh có tư cách gì giữ ta ở lại?”. Ngũ Thập Lang lạnh lùng nói rồi vén rèm cửa lên, chuẩn bị nhảy xuống.

Sắc mặt trở nên trắng bệch, Lạc Cẩm Phong nhanh chóng đưa tay kéo lấy Ngũ Thập Lang đã bước một chân ra khỏi xe vào lòng mình.

Chàng nghiến răng nghiến lợi than thở. “Ngũ Thập Lang, lúc này cô bỏ đi chẳng khác nào nộp mạng vô ích. Cô có biết rằng Lai Thành phía trước mặt đang có bao nhiêu sát thủ chờ giết chết cô không?”

Đôi mắt Ngũ Thập Lang bộc lộ rõ sự bàng hoàng, cô cúi đầu không nói gì.

“Ngũ Thập, chúng ta đừng cãi nhau, giận dỗi nữa có được không?”

Ngũ Thập Lang càng cúi thấp xuống, một lúc lâu sau mới khẽ khàng lên tiếng: “Được thôi, Lạc thiếu gia.”

Giọng nói xa lạ, lãnh đạm đó chẳng khác nào cầm đao cứa lên trái tim Lạc Cẩm Phong một vết vừa dài vừa sâu.

“Cô cứ coi như thiếu nợ ta một ân tình, trước khi gặp được Lãnh Vô Song, hãy là a hoàn thân cận của ta vậy”. Giọng của Lạc Cẩm Phong cũng dần trở nên lạnh lùng. “Bên cạnh ta quả thực đang thiếu một a hoàn thân cận để sai khiến. ”

Ngũ Thập Lang bĩu môi, cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi trả lời chàng: “Lẽ nào từ trước tời nay, nhưng chuyện ta làm không phải là việc của một a hoàn?”

Lạc Cẩm Phong lắc đầu, nửa cười nửa không nói tiếp: “A hoàn của ta là phải nâng khăn sủa túi cho ta.”

Chàng vừa nói dứt câu, khuôn mặt của Ngũ Thập Lang liền xịu xuống. Cô lẩm bẩm trong miệng một mình: “Chẳng phải đó là những chuyện thê thiếp phải làm hay sao”. Ở nhà cô có đến năm mươi người mẹ, vậy nên hàng ngày, họ thường xuyên tranh nhau nâng khăn sửa túi cho Tiêu lão gia.

Nghe thấy mấy câu lẩm bẩm của cô, Lạc đại thiếu gia khóe miệng bất giác nhoẻn lên, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

“Được thôi, vậy ta sẽ làm a hoàn thân cận cho huynh!”. Ngũ Thập Lang gật gật đầu, nhanh chóng đồng ý. Thời xưa có Câu Tiễn nằm gai nếm mật, ngày nay có Ngũ Thập Lang xả thân làm hầu, thực sự vô cùng cao thượng!

Có điều, nếu cho rằng Ngũ Thập Lang làm a hoàn thân cận mà có thể vui vẻ sống qua ngày thì Lạc Cẩm Phong à, huynh đã quá ngây thơ rồi đó!

Đến khi trời tối, Ngũ Thập Lang với Lạc Cẩm Phong vẫn như thường lệ, một căn hai phòng.

Ánh nến rực rỡ trong căn phòng, mang theo ánh sáng đỏ ấm áp, chớp nháy chiếu lên mái tóc buông xõa của Lạc Thiếu gia, chàng đang ngồi trên giường, hai tay giơ cao.

“Ngũ Thập Lang, giúp ta cởi y phục, ta muốn nghỉ ngơi rồi”. Đôi mắt chàng cười tít lại, trên mặt hiện rõ ý đồ muốn trêu chọc. “Nhanh lên, bổn thiếu gia mệt lắm rồi!”

Ngũ Thập Lang chu miệng bước ra khỏi gi­an phòng phía trong, đưa tay lên dụi mắt. Bỗng nhiên nhìn thấy mái tóc dài của chàng đang buông xõa xuống, gương mặt tuấn tú toát lên vẻ quyến rũ vô ngần, cô lập tức ngây người.

“Huynh thế này trông rất đẹp trai”. Từ trước đến nay, cô vẫn thế, nghĩ một nói một, lòng cảm thấy thế nào thì sẽ nói ra điều ấy.

Lạc Cẩm Phong cảm thấy trong lòng ngọt ngào tựa mật, nhoẻn miệng cười vui sướng rồi nói: “Tiểu Ngũ Thập, cuối cùng cô cũng nhận ra điểm tốt của bổn thiếu gia sao?”

Ngũ Thập Lang cũng mỉm cười theo, tiếp theo đó đưa tay cởi cúc áo của chàng. Dưới ánh nến, khuôn mặt cô lại càng thêm trắng trẻo, nõn nà, đôi môi nhỏ xinh khẽ chu ra, hàng mi khẽ rủ, đôi mày cau lại.

“Tại sao lại khó cởi thế chứ?”. Mấy ngón tay thon thon của Ngũ Thập Lang đặt trên cúc áo của Lạc thiếu gia một hồi lâu mà vẫn chẳng thể cởi được cái cúc áo đầu tiên, bất giác lên tiếng cằn nhằn.

Lạc Cẩm Phong nhìn thấy cô vừa mím môi vừa than thổ, khuôn mặt vô cùng căng thẳng, nhất thời mất bình tĩnh, đưa tay vòng qua eo, kéo cô vào lòng. Chàng cúi đầu thấp xuống, ghé sát vào khuôn mặt trắng nõn, nhỏ xinh của cô. Hơi thở ấm nóng từ mũi nhè nhẹ lan tỏa trên đôi má cô. Nhìn vào cặp môi hồng chúm chím kia, chàng chỉ muốn đặt dấu lên đó mà thôi.

Ngũ Thập Lang sợ hãi, hốt hoảng vung tay phía trước, chọc thẳng hai ngón tay vào lỗ mũi của Lạc thiếu gia, ấn mạnh một phát, đẩy đầu của chàng ra xa.

“Ngũ Thập Lang, cô…”

Lạc thiếu gia phẫn nộ hét, lập tức buông tay đang siết lấy phần eo của Ngũ Thập Lang ra rồi đứng phắt dậy, khuôn mặt đỏ hồng, dưới ánh nến, đôi mắt chàng càng thêm đen tuyền, tuyệt đẹp.

“Thật ghê tởm!”. Ngũ Thập Lang còn phẫn nộ hơn, đưa hai ngón tay ra trước mặt cho Lạc Cẩm Phong nhìn. “Lạc thiếu gia, ta phải lau ngón tay mình trước đã.”

Cô nói vô cùng bình thản, hoàn toàn phớt lờ những đường gân xanh đang chạy rần rật trên trán chàng.

“Ngũ Thập Lang, từ trước đến nay chưa có bất cứ ai dám đối xử với ta như vậy”. Chàng nhanh chân bước tới chặn trước mặt Ngũ Thập Lang, tức giận hét lớn: “Cô chính là người đầu tiên đấy!”

Ngũ Thập Lang mỉm cười nhìn chàng, vẻ mặt bất cần khẽ than một tiếng: “Lạc thiếu gia, bất cứ chuyện gì đều có lần đầu tiên cả, nghĩ thoáng một chút là chẳng có gì to tát đâu.”

Nói xong, cô liền đưa tay đẩy Lạc Cẩm Phong ra.

Lạc đại thiếu gia càng thêm tức giận, ánh mắt rực lửa, đứng lặng như đá, không hề động đậy.

Ngũ Thập Lang lại thở dài rồi nói tiếp: “Vốn dĩ ta chẳng muốn như vậy đâu, nhưng nếu huynh vẫn kiên quyết thì ta nguyện sáng tạo ra vô số những lần đầu tiên cho huynh.”

Cô vừa than ngắn thở dài vừa ra sức chùi hai ngón tay mới chọc vào lỗ mũi của Lạc thiếu gia khi nãy lên chính ống tay áo của cháng, bộ dạng tỏ ra vô cùng hãi hùng.

Gân xanh trên trán của Lạc Cẩm Phong không ngừng nổi dậy, rung lên bần bật.

Đối với một người có bệnh sợ bẩn thì đây chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất.

Chàng tức giận quá, miệng lại mỉm cười, nghiến răng nói: “Rất tốt, rất tốt, tối nay, cô hãy tự mình giải quyết chỗ ăn chỗ ở. Bổn thiếu gia cũng phải sáng tạo ra vô số lần đầu tiên, ví dụ như lần đầu tiên đuổi a hoàn thân cận ra khỏi phòng.”

Chàng vừa nói xong, khuôn mặt của Ngũ Thập Lang liền xệ xuống.

Pháo hoa bay vụt lên trời, lóe sáng trong giây lát rồi lại vụt tắt.

Lạc Cẩm Phong chống cằm suy tư, nửa cười nửa không nhìn Ngũ Thập Lang đang thất thần ngoài kia. Lần này, chàng đã tính kĩ rồi, bây giờ, trước tình hình khách điếm không còn bất cứ phòng trống nào nữa, Ngũ Thập Lang nhất định sẽ phải xin lỗi. Những ngày gần đây, điều mà chàng mong muốn nhất chính là cô có thể chịu thua một lần.

Ngũ Thập Lang đứng trước ánh nến ảm đạm, đầu cúi gằm xuống, miệng không ngừng lẩm bẩm, cằn nhằn, hết mím môi rồi lại cau mày. Sau một hồi trầm tư suy nghĩ, cô quyết đoán, mạnh mẽ mở bật cửa phía bước ra ngoài bỏ đi mà chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại.

“Ngũ Thập Lang, cô được lắm!”. Lạc Cẩm Phong nheo mắt lại, vẫn ngồi bên bàn trà, vẻ mặt vô cùng tức giận: “Cô đã đi rồi thì đừng có quay lại!”

Chàng phẫn nộ cầm chiếc ly trên bàn lên, vứt xuống đất một cách cực kì nhã nhặn, sau đó nghiến răng nghiến lợi, im lặng suy ngẫm.

Một hồi lâu sau, chàng chán nản cất lời: “Kị Ngũ, người ra đây!”

“Thiếu trang chủ, có Kị Ngũ!”. Một bóng đen nhanh chóng phi vào từ ngoài cửa sổ, vừa chạm chân trên mặt đất đã vội quỳ xuống.

“Ngươi giúp ta…trông coi Ngũ Thập Lang. Nếu cô ấy không chịu quay về thì ngươi hãy đem căn phòng của mình chuyển cho cô ấy một cách có kĩ thuật nhất.”

Lạc Cẩm Phong than thở, đáng vẻ vô cùng mệt mỏi, đưa ngón tay lên kéo giãn đôi máy đang câu có trên mặt mình. “Nhớ kĩ là đừng để cô ấy biết ngươi cố ý nhường phòng cho nhé!”

“Tuân mệnh, thuộc hạ đã hiểu.”

Nói xong, cận vệ áo đen Kị Ngũ nhún người bay vút ra khỏi của sổ, chỉ vài giây đã không thấy bóng dáng đâu.

Lạc thiếu gia nhẹ
nhàng nhấc người dậy đến tựa bên khung cửa sổ, dưới ánh trăng, khuôn mặt chàng lộ rõ nét sầu thảm. Chàng lại khẽ thở dài một tiếng, nhưng sau cùng vẫn chẳng thể nào giải được sự nghẹn ngào vương đọng trong tim. Phía ngoài cửa sổ tĩnh mịch, yên lặng, bóng đêm lạnh lẽo bao trùm lên mọi vật. Tiết trời đã bắt đầu chuyển lạnh, cơn gió thổi đến cũng khiến con người ta sởn gai ốc.

Đột nhiên chàng nhớ ra lúc Ngũ Thập Lang tức giận bỏ ra ngoài, trên người cô chỉ mặc y phục mỏng manh, cảm thấy lo lắng vô cùng, muộn phiền than thở: “Tiểu Ngũ Thập, thỉnh thoảng phải tỏ ra yếu đuối một chút đối với cô khó khăn đến vậy sao?”

Chàng đã đặt lòng tự trọng dưới chân cho cô thoả sức chà đạp, lẽ nào chỉ mỗi một lần xuống nước mà cô cũng không chịu?

Ngũ Thập Lang hoàn toàn không cần phải được sắp xếp một căn phòng khác.

Cô vừa bước ra khỏi cửa, rẽ sang trái là đã cảm thấy hối hận vô cùng rồi.

Trên gi­ang hồ vẫn có câu: “Hảo hán phải nhịn mối nhục trước mắt”. Dù thế nào đi nữa thì bản thân cô cũng chỉ là một tiểu cô nương bé nhỏ, yếu mềm, nhận sai một lần cũng chẳng có gì to tát hết.

Cô liền hạ quyết tâm quay lại phòng, quyết định xuống nước xin lỗi Lạc thiếu gia một câu.

Tại sao ư? Khách điếm đã hết phòng, bảo cô phải đi đâu mà tìm chỗ nương thân chứ?

“Hả? Cô muốn quay về xin lỗi sao?”. Một giọng nói lạnh lùng giống như một mũi tên làm từ băng xuyên thẳng vào lỗ tai Ngũ Thập Lang, khiến cô bất giác hắt xì hơi.

Cô hoảng hốt quay đầu lại, ngây lập tức ngây thần người, sâu đó, trên khuôn mặt nhỏ xinh hiện niềm hoan hỉ, mừng rỡ, hân hoan thốt lớn: “Vô Song…”

“Nhìn ta rất giống tên mặt lạnh đó sao?”. Người đối diện tỏ vẻ vô cùng khinh bỉ, hất hàm bảo: “Ha ha, cũng chỉ có người phụ nữ ngớ ngẩn như cô mới thích hắn được”.

Người này không phải là Vô Song?

Ngũ Thập Lang trợn tròn mắt, không nói tiếng nào, từ từ lùi lại phía sau. Đó đích thực không phải là Vô Song. Vô Song không bao giờ mặc y phục màu trắng, đôi mắt của chàng không bao giờ ác độc thế kia. Tuy cách nói chuyện của hai người đều khó chịu như nhau nhưng những lời thốt ra từ miệng người kia chẳng hề mang đến cảm giác dễ chịu như Vô Song.

“Ngươi không phải là Vô Song.”

“Đúng vậy”. Người thiếu niên nọ nghiêng người tựa bên tường, mỉm cười tươi tắn, nhưng lại toát lên vẻ hiểm độc, đáng sợ. “Ta không phải tên phế vật đó”. Chàng vung tay ra, nhẹ kẹp lấy một hòn đá nhỏ, tung về phía trước rồi nhẹ nhàng lướt đến bên Ngũ Thập Lang.

“Có điều, những thứ hắn để tâm, ta đều cần hết.”

Hòn đá bay tới đập trúng vào đầu của Ngũ Thập Lang, mắt cô nhanh chống tối sẩm lại, thân người mềm nhũn, ngã xuống, thiếu niên áo trắng đưa tay ra đỡ lấy cô rồi nhẹ nhàng vận khinh công bay vút đi xa.

“Ngươi là ai, mau để Tiêu tiểu thư lại!”. Từ phía xa, một bóng đen nhanh chóng bay tới, giống như một con chim lớn, gi­ang đôi cánh to rộng hạ ngay xuống trước mặt thiếu niên áo trắng.

“Hả? Con mụ này họ Tiêu sao?”. Khuôn mặt chàng tỏ ra khá hứng thú, liếc nhìn người vừa xuất hiện, ánh mắt săc lạnh, hiểm độc. “Người bay trông rất đẹp mắt.”

Khuôn mặt Kị Ngũ bất giác lạnh như băng, từ từ rút kiếm ra.

“Thế nhưng, ta không thích người khác ở trước mặt làm những chuyện mạnh mẽ, đẹp mắt hơn ta”. Thiếu niên áo trắng mỉm cười tươi tắn, vứt Ngũ Thập Lang sang một bên rồi rút thanh Uyên Ương loan đao bên thắt lưng ra, thân người khẽ chuyển động, trông giống như một bông bạch liên nở rộ, vô cùng tươi đẹp.

Còn chưa kịp nhìn thấy thân thủ của thiếu niên áo trắng thì Kị Ngũ đã cảm thấy đau đớn, rát bỏng ở chân. Máu tươi từ từ tóe ra ở hai bên mắt cá chân của Kị Ngũ, nhỏ từng giọt xuống mặt đất, cuối cùng, chẳng thể nào chịu đựng nổi nữa, Kị Ngũ hoảng hồn ngã khuỵu xuống mặt đất.

“Thật vô vị, nhạt nhẽo!”. Thiếu niên áo trắng tỏ ra vô cùng mất hứng. “Không ngờ ngươi còn chẳng đánh trả được lấy một lần”. Chàng phất ống tay áo, sầu muộn than. “Bổn cung chủ hôm nay tâm trạng vui vẻ nên giữ lại mạng chó cho ngươi, có điều sau này, ngươi chẳng bao giờ còn cơ hội bay nhảy như trước nữa rồi.”

Chàng cao ngạo ngẩng đầu, cười tươi như hoa, hân hoan và trong sáng như một đứa bé còn chưa biết đến chuyện gi­ang hồ hiểm ác. “Chân của người đã bị ta cắt đứt gân rồi”. Chàng nhăn mũi lại, tỏ vẻ tinh nghịch rồi nói tiếp: “Tuy nhiên, có một loại thuốc tên là Tiếp Cốt Cao có thể chữa trị cho ngươi, song từ trước đến nay, bổn cung chủ rất ghét những việc làm không đến nơi đến chốn, thiếu triệt để. Cho nên, để ngăn chặn việc người dùng Tiếp Cốt Cao, ta đã hạ độc trên người ngươi. Ừm…Đại khái là chân của người sau này sẽ không bao giờ có thể đi lại được nữa”. Giọng nói của chàng thản nhiên như thể vừa mới chơi xong một trò chơi thú vị nào đó vậy.

Hoàn toàn không để tâm đến vẻ mặt kinh hoàng của Kị Ngũ, thiếu niên áo trắng nhẹ nhàng phẩy tay áo, nói thêm: “Người phụ nữ này ta phải mang đi, sau này khi chơi đùa chán, tự nhiên ta sẽ đem trả cho thiếu trang chủ các người.”

Chàng cúi người xuống, bế thốc Ngũ Thập Lang đang bất tỉnh nhân sự lên rồi nhẹ nhàng bay lên nóc một căn nhà, rồi bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại như vừa sực nhớ ra điều gì đó: “À đúng rồi, nếu thiếu trang chủ nhà người có hỏi thì phiền chuyển lời giúp ta…”. Nhìn xuống dưới, thấy phía xa đang có bay tới một vệt tím với tốc độ chóng mặt, khóe miệng chàng liền nhếch lên. “Ta tên là Lãnh Vô Tình, thiếu cung chủ của Bảo Thiềm Cung.”

Chỉ trong khoảnh khắc, vệt sáng màu tím nọ kịp đuổi tới nơi.

“Để Tiểu Ngũ Thập lại!”. người đến quả nhiên là Lạc đại thiếu gia, nhìn thấy Ngũ Thập Lang đang ở trong tay của thiếu niên áo trắng, khuôn mặt chàng vô cùng căng thẳng phẫn nộ. Chàng nhanh chóng rút kiếm ra, đưa mắt nhìn lướt qua Kị Ngũ đang nằm trên đất, nín nhịn nỗi đau, ánh mắt liền toát ra sát khí đằng đằng, nộ khí dâng cao, nghiến răng nói: “Ngươi đánh trọng thương người của ta, nếu chịu gi­ao Tiểu Ngũ Thập ra, bổn thiếu gia sẽ cho ngươi được toàn thây.”

Vừa dứt lời, chàng liền nhấc áo ra chiêu, đâm thẳng kiếm tới.

“Hả? Ngươi không tệ chút nào đâu!”. Thiếu niên áo trắng vẫn cắp Ngũ Thập Lang bên hông, không ngừng tránh né. Có mấy lần, mũi kiếm của Lạc Cẩm Phong đã chém, sượt qua vạt áo của chàng.

“Để lại Tiểu Ngũ Thập, ta sẽ cho ngươi được chết toàn thây”. Ánh kiếm lóe lên, mang theo luồng hàn khí, lại nhằm về phía thiếu niên áo trắng.

Cuối cùng, khuôn mặt của thiếu niên áo trắng cũng tỏ ra nghiêm túc, một tay ôm Ngũ Thập Lang, một tay cầm thanh Uyên Ương loan đao, quyết đấu với Lạc Cẩm Phong.

Đao kiếm va chạm, tiếng động vang trời.

“Ha, nhìn người trông khá đẹp trai, không ngờ cũng có thực lực quá nhỉ?”. Thiếu niên nghiêng người tránh một đường kiếm, đứng còn chẳng vững bèn đưa Ngũ Thập Lang ra chắn ở phía trước. “Ngươi múa kiếm rất đẹp mắt.”

Lạc Cẩm Phong kinh hãi, nhanh chóng thu đường kiếm lại, thiếu niên áo trắng ngay lập tức bay vút đi.

“Đáng chết!”. Lạc Cẩm phong nheo mắt nhìn thiếu niên áo trắng đã bay vút đi mười bước, tức giận hét lớn, lật tay đẩy thanh kiếm bay tới.

Mang theo khí thế hùng hồn và sức mạnh vô biên, thanh bảo kiếm sắc nhọn xé rách không khí, đâm thẳng vào vai của thiếu niên áo trắng.

Vệt máu đỏ tươi ngay tức thì lan rộng trên tấm áo trắng như tuyết.

Chương 12: Thiếu cung chủ vô tình

Bả vai đau nhói nhưng vẫn chẳng dừng lại, chàng mang theo cả thanh bảo kiếm, nhấn chân trên mặt đất rồi bay vút về phía trước.

Lạc Cẩm Phong hoàn toàn không ngờ kẻ đột kích lại ngang ngạnh đến mức đó. Sau khi hết kinh ngạc, chàng muốn đuổi theo cũng khó vì bóng dáng của Lãnh Vô Tình đã hoàn toàn mất tăm mất dạng.

Thiếu niên áo trắng kẹp Ngũ Thập Lang một bên, dùng khinh công bay một lèo hết cả thị trấn, đến khi tới am Nguyệt Lão, cuối cùng chàng không chịu được nữa, rơi phịch xuống đất.

“Huynh đệ, ngươi lắc đến mức toàn thân ta đau nhức đấy!”. Ngũ Thập Lang cười hề hề, hai mắt thao láo nhìn lên từ bên sườn của chàng. Ánh mắt cho thấy cô đã tỉnh từ khá lâu rồi.

“Cô tỉnh dậy từ lúc nào thế?”. Thiếu niên áo trắng thở hổn hển, vết máu đỏ lòm dần dần lan ra cả phía trước.

Chàng lập tức tiện tay vứt Ngũ Thập Lang đang bị điểm huyệt sang một bên.

Ngũ Thập Lang lăn lông lốc hơn mười vòng liền rồi mới từ từ dừng lại, toàn thân cứng đờ, nhức mỏi. “Ngươi giải huyệt cho ta trước rồi ta sẽ rút kiếm trị thương cho ngươi.”

Thiếu niên áo trắng bật cười, liếc nhìn cô rồi nhẹ nhàng đáp lại: “Được thôi, dù gì đối phó với cô, ta vẫn còn dư sức.”

Chàng chẳng bước đến mà chỉ khẽ búng ngón tay về phía trước.

Phần huyệt của Ngũ Thập Lang lại nhói đau, vừa giải huyệt xong, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào cả, cố gắng lắm mới ngồi thẳng được trên mặt đất.

“Cô mau lại đây rút kiếm ra hộ ta!”. Thiếu niên áo trắng ôm lấy bả vai, khuôn mặt trắng bệch như bị rút hết máu, cố gắng lấy từ trong áo ra hai lọ thuốc, một đỏ một trắng rồi dặn dò: “Màu trắng bôi bên ngoài vết thương, màu đỏ thì pha với nước cho ta uống. Cô mau lại đây giúp ta dùng thuốc, đừng có giở trò gì, nếu không, ta sẽ khiến cô sống không bằng chết”. Chàng gằn giọng nói, khuôn mặt vô cùng hung dữ, nhưng trên miệng vẫn mỉm cười.

Ngũ Thập Lang đột nhiên ngây người tại chỗ.

Ánh mắt lãnh đạm của chàng trông giông hệt Lãnh Vô Song, cả hàng mi lẫn đôi mắt đều rất giống. Tuy rằng đang cười nhưng hoàn toàn có thể nhận ra chàng chỉ đang miễn cưỡng.

“Ngươi đừng có cười nữa!”.Ngũ Thập Lang lồm cồm bò lại gần, trong lòng cảm thấy đau thắt. “Ngươi cứ cười như thế, ta nhìn vào cảm thấy rất khó chịu. Lúc nào không thích thì đừng có miễn cưỡng, bắt ép bản thân phải mỉm cười.”

Thiếu niên áo trắng bỗng khựng người, tiếp đó nổi cáu đùng đùng, lập tức quay người lại, nụ cười càng rạng rỡ hơn. “Ta rất ghét những người phụ nữ tự nhận mình giỏi.”

Ngũ Thập Lang trợn mắt lườm qua rồi nói: “Ta cũng rất ghét những người phụ nữ như vậy.”

Thiếu niên áo trắng không ngờ được rằng cô sẽ trả lời như thế nên im bặt, lặng lẽ nhìn cô, thấy nụ cười tươi như mùa xuân đến của Ngũ Thập Lang, khóe miệng chàng mất kiểm soát, co giật không ngừng.

“Ta rất ghét cô”. Chàng thẳng thắn nói rồi đưa tay bắn về phía trước. Một đám khói màu xanh lam nhanh chóng bay lại gần người Ngũ Thập Lang.

Ngồi trên mặt đất, đang ngây ngô nhìn ch
àng, chợt thấy làn khói xanh lam bay tới, Ngũ Thập Lang đột nhiên đứng bật dậy, há hốc miệng, bất giác hắt xì hơi một cái.

Đang nghiêng đầu đắc ý, tự mãn nhìn về phía cô nên thiếu niên áo trắng hoàn toàn giật mình trước phản ứng đột ngột của Ngũ Thập Lang. Làn khói màu lam nọ thuận theo cái hắt xì hơi của Ngũ Thập Lang mà bay ngược toàn bộ lại phía chàng.

“Ta thực sự vô cùng căm ghét cô”. Thân người chàng nghiêng ngả, ánh mắt trở nên ngờ nghệch.

Loại thuốc độc Lam Phấn Gi­ai Nhân này mới được chàng điều chế ra, còn chưa kịp chế thuốc giải, hôm nay là lần đầu sử dụng. Chàng đinh ninh rằng Ngũ Thập Lang không biết chút võ công nào thì sẽ chẳng thể kháng cự được, nhưng ai dè, chính Ngũ Thập Lang chẳng biết võ công này đã thổi ngược đống phấn độc lại chỗ chàng.

Giờ thì phiền phức lớn rồi, tuy rằng từ nhỏ, chàng đã trưởng thành trong vô vàn các loại độc, nhưng Lam Phấn Gi­ai Nhân lại được điều chế ra để đối phó với những người chuyên dùng độc. Vốn dĩ ban đầu, chàng định dùng với mấy huynh đệ trong Bảo Thiềm Cung, chẳng ngờ người đầu tiên thử nghiệm lại chính là cha đẻ của loại độc này.

Cứ như vậy, chẳng còn chút hoài nghi, thiếu niên áo trắng nhanh chóng bất tỉnh nhân sự.

“Hả? Không ngờ mới chỉ có thế mà đã quỵ ngã rồi”. Ngũ Thập Lang ngạc nhiên đưa tay ra lay lay vai thiếu niên áo trắng, nhưng đáp lại cô là một khoảng bim lặng vô bờ bến.

“Vậy thì ta không khách khí đâu”. Ngũ Thập Lang lập tức cảm thấy vui vẻ, nhấc chân bước qua người chàng, đang định chuồn lẹ.

Nhưng đúng lúc ấy, cô lại đạp lên một vật gì cứng cứng, khiến chân cô trẹo sang một bên, đau buốt lên tận óc.

“Mẹ kiếp!”. Ngũ Thập Lang rút ngay chân lại, cúi đầu xuống nhìn, thì ra là hai bình thuốc trị thương lúc nãy thiếu niên áo trắng đã vứt ra.

Cô bất giác quay lại nhìn người đang bất tỉnh nhân sự.

Thiếu niên áo trắng đang chìm trong hôn mê, nụ cười đã tắt, đôi mày cau chặt, khuôn mặt trắng bệch, nằm sõng soài trên mặt đất, lưng đầm đìa máu tươi. Khi không cười, trông chàng giống hệt Vô Song.

Ngũ Thập Lang nhất thời cảm thấy mềm lòng.

Cô chẳng thể nào cất bước bỏ đi được, bèn nhấc tà áo lên, ngồi xuống lẩm bẩm một mình: “Tuy ngươi trông rất cường tráng, nhưng nếu cứ tiếp tục chảy máu thế này thì thể nào cũng mất mạng.”

Cô thực sự chẳng thể giương mắt nhìn một người giống Vô Song đến mức này lại chết trước mặt mình.

Mím chặt môi, cô rút thanh Uyên Ương loan đao đeo bên thắt lưng người thiếu niên áo trắng ra, cắt phần y phục phía trên người chàng. Khi y phục bị xé ra, ngay tức thì cô cảm thấy ớn lạnh cả sống lưng.

Thanh bảo kiếm của Lạc Cẩm Phong găm sâu vào vai của thiếu niên áo trắng, phần thịt xung quanh lòi hết cả ra hai bên, máu chảy đỏ thẫm, khiến người nhìn vào cảm thấy vô cùng đáng sợ.

Ngũ Thập Lang nghiến chặt răng, đặt đầu thiếu niên áo trắng lên vai mình, nhắm nghiền mắt lại rồi đưa tay rút thanh bảo kiếm đang cắm trên vai của chàng ra.

“Ừm…”. Thiếu niên áo trắng khẽ kêu lên một tiếng, hàm răng nghiến chặt, nhưng vẫn ở trong trạng thái hôn mê bất tỉnh.

Ngũ Thập Lang mồ hôi đầm đìa, ra sức mấy lần, lúc ngừng lúc nghỉ, cuối cùng cũng rút được thanh kiếm ra khỏi vai của thiếu niên áo trắng.

Kiếm vừa rút ra, máu tươi lập tức ồ ạt bắn ra khỏi vết thương của chàng, tóe đầy lên người lên mặt Ngũ Thập Lang.

Ngũ Thập Lang hoảng loạn, tay chân hấp tấp, quơ vội lấy một nắm đất lớn đắp lên miệng vết thương, đắp một nắm chưa đủ, cô đắp tiếp ba, bốn nắm nữa.

Sau khi đã đắp đủ bảy nắm đất, cô mới sực nhớ ra trong tay mình còn có hai bình thuốc trị thương trước đó chàng đã đưa cho.

“Hả? Lẽ nào phải gỡ hết đống đất này xuống rồi đắp thuốc lại sao?”. Ngũ Thập Lang nhìn vào bờ vai vừa được mình cầm máu xong, trầm tư suy nghĩ một hồi lâu.

Thiếu niên nằm trên mặt đất, mím chặt môi rồi từ từ mở mắt ra. Chàng đã tỉnh lại ngay từ lúc cô đắp nắm đất thứ năm lên vai mình. Có điều thực lòng, chàng không muốn tận mắt nhìn Ngũ Thập Lang tay chân đen ngòm đắp đầy bùn đất lên người mình nên vẫn cố giả vờ chưa tỉnh.

“Được thôi, gỡ hết bùn xuống rồi làm lại vậy”. Ngũ Thập Lang hạ quyết tâm rồi xuất kích, bắt đầu vét hết đống bùn đất lẫn máu tươi trên vai chàng xuống.

“Cô đừng có quá đáng quá thể!”. Thiếu niên áo trắng nghiến răng nghiến lợi, chẳng thể nằm im được nữa, nếu không phải số độc trước đó khiến toàn thân chàng mềm nhũn, không chút sức lực thì chàng đã bóp chết Ngũ Thập Lang từ lâu rồi.

“Hả? Ngươi đã tỉnh rồi sao?”. Ngũ Thập Lang vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, hứng khởi đập mạnh lên vai của thiếu niên áo trắng. Vết thương của chàng lại nứt ra, máu không ngừng tuôn chảy.

“Á… á… á…Xin lỗi nhé, xin lỗi nhé!”. Ngũ Thập Lang luống cuống đứng bật người dậy, báo hại thiếu niên áo trắng đang kê đầu trên vai cô lập tức tuột xuống, lăn đùng ra, đầu đập mạnh xuống đất, đôi mắt trợn trừng lên, chẳng kịp thốt lên lời nào đã lại chìm sâu trong trạng thái mê man.

“Như vậy cũng hay, có thể rửa sạch đươc vết thương”. Ngũ Thập Lang nhún vai, cầm lấy hai bình thuốc trị thương, lẩm bẩm một mình. “Màu đỏ bôi vết thương ngoài, màu trắng pha với nước cho uống.”

Cô lấy viên thuốc ra khỏi lọ màu đỏ rồi nghiền nát, sau đó đem tất cả đắp lên vai thiếu niên áo trắng, quả nhiên vết thương nhanh chóng được cầm máu.

“Đúng rồi, đúng rồi, vẫn còn lọ màu trắng nữa”. Cô mở nắp bình thuốc màu trắng, nhổ mấy bãi nước miếng vào, dùng ngón tay ngoáy đều lên rồi mở miệng chàng ra đổ vào.

Không bao lâu sau, hơi thở của thiếu niên áo trắng mạnh hẳn lên.

Ngũ Thập Lang cười tươi rói ngồi xuống bên cạnh, đợi chàng tỉnh dậy. Tuy đang chìm trong mộng mị nhưng dáng vẻ chàng vẫn vô cùng lãnh đạm, trông giống y như Lãnh Vô Song. Ngũ Thập Lang càng nhìn lại càng thấy vui vẻ, đưa tay áo ra, cẩn thận lau sạch khuôn mặt cho chàng.

Nhất thời không chú ý, cô đã coi chàng là Lãnh Vô Song.

Mãi cho tới khi đôi mắt đen láy kia mở ra lần nữa, Ngũ Thập Lang mới hoàn toàn sực tỉnh, vội vã thu tay áo lại, gượng cười nói: “Ta đã đắp thuốc lên cho ngươi rồi đấy!”

Thiếu niên áo trắng nhìn cô chằm chằm. “Lúc nãy, tại sao cô lại không chạy trốn?”

Ngũ Thập Lang gãi gãi đầu, khờ khạo mỉm cười: “Ta cũng muốn lắm, nhưng thực lòng không nhẫn tâm vứt ngươi lại”. Quả thực, cô không nỡ lòng nào bỏ lại con người có vẻ ngoài cực kì giống Lãnh Vô Song này.

Thiếu niên áo trắng chớp chớp mắt rồi hỏi tiếp: “Vừa rồi, cô đã lau mồ hôi cho ta?”

Ngũ Thập Lang im lặng giả vờ như không nghe thấy câu hỏi, mặt mày lúng túng.

Thấy thế, người thiếu niên kia liền cau mày, cố nén cảm giác khó chịu vì Ngũ Thập Lang đã làm như không nghe thấy câu hỏi của mình, tiếp tục nghiến răng hỏi: “Cô đã đắp thuốc cho ta thế nào? Tại sao vai ta lại cảm thấy tê dại, đau đớn hơn trước đó vậy?”

Ngũ Thập Lang phủi tay một cách ngây thơ, vô tội, trả lời: “Màu đỏ đắp ngoài, màu trắng cho uống.”

“Cái gì?”. Thiếu niên áo trắng trợn mắt, nghiến răng ken két, con ngươi gần như rơi ra khỏi hốc mắt. “Cô dùng ngược rồi, đồ ngốc!”

Dùng ngược lại thì sẽ thế nào? Ngũ Thập Lang hoàn toàn không biết, bởi thiếu niên áo trắng lại một lần nữa chìm vào hôn mê.

Đúng một canh giờ sau, Ngũ Thập Lang mới biết rằng…hậu quả của việc dùng thuốc ngược chính là… toàn thân mất hết sức lực.

Ngũ Thập Lang đã nghĩ tới hàng ngàn hàng vạn khả năng, nhưng hoàn toàn không ngờ được sự việc lại thành ra thế này.

Một chiếc xe bò do cô kéo ở đằng trước, trên chiếc xe đó là một thiếu niên áo trắng tuấn tú, đẹp trai đang nằm chẳng khác nào xác chết, thân không áo che, ngước mắt nhìn trời, mặt đầy oán hận.

“Ta thực sự căm ghét cô, đồ đàn bà ngu ngốc!”

Lần thứ một trăm lẻ một, Ngũ Thập Lang ai oán quay đầu lại, phát cáu: “Ta cũng ghét ngươi, bắt lão đây phải kéo xe bò.”

Mỗi khi cáu giận, cô ăn nói vô cùng thô lỗ.

Tiểu công tử nằm trên xe đột nhiên cong miệng bật cười rồi nói: “Cái tên Lãnh Vô Song đó sao lại có thể thích cô được chứ? Một người phụ nữ thô lỗ đến cực điểm.”

Bước chân của Ngũ Thập Lang bỗng khựng lại.

Một hồi lâu sau, cô buồn chán lên tiếng trả lời: “Từ trước đến nay, huynh ấy chưa bao giờ thích ta, chỉ có mình ta là nhất kiến chung tình với huynh ấy mà thôi.”

Người nằm trên xe im lặng, chẳng buồn lên tiếng bình luận.

Ngũ Thập Lang tay kéo xe bò, bước đi đầy đau khổ, từng giọt từng giọt mồ hôi lăn dài trên má.

“Thân thể của bổn cung chủ bị cô lắc tới lắc lui, chẳng thoải mái chút nào, cần phải nghỉ ngơi cho lại sức”. Thiếu niên trên xe bò đột nhiên tuyên bố, giọng nói vô cùng bá đạo, kèm theo khí thế quyết không chịu thỏa hiệp.

Ngũ Thập Lang tỏ ra vô cùng sung sướng, lập tức thả tay khỏi thanh kéo, há miệng thở hồng hộc.

“Đúng là chẳng được tích sự gì cả”. Tiểu công tử trên xe bò lạnh lùng đưa lời mỉa mai, nằm trên xe, liếc mắt nhìn qua, thực sự càng giống Lãnh Vô Song thêm vài phần.

Ngũ Thập Lang lập tức ngây người đờ đẫn.

Cô cầm bình nước trong tay, bước tới nói: “Môi ngươi sắp nứt toác ra rồi đấy, mau nhấp lấy một ngụm nước đi!”

Thiếu niên trên xe bò quay ngoắt đầu sang, tức giận nói: “Bổn cung chủ thích bộ dạng với đôi môi nứt toác ra thì sao, liên quan gì đến cô?”

Kì thực lúc này, chàng đang vô cùng khát nước, nhưng vẫn cố gắng hết sức để không uống vào.

Ngũ Thập Lang uống thêm vài ngụm nữa, sau đó bật cười nói tiếp. “Ta biết tại sao ngươi lại không khát rồi.”

Tiểu công tử nằm trên xe khuôn mặt nhanh chóng xanh tím lại, tức giận hét lên: “Không được phép nói ra!”. Chàng ngừng lại đôi giây rồi bổ sung thêm: “Nếu cả gan nói ra, ta sẽ diệt luôn cô.”

Ngũ Thập Lang bật cười, đôi mắt tít thành một đường cong, khẽ khàng nói: “Ta không nói ra là được chứ gì. Có điều, cho dù không uống nước thì vẫn có khả năng gặp phải phiền phức đó, chẳng lẽ ngươi muốn giữ lại tất cả chất thải trong người mình hay sao?”

Thiếu niên áo trắng không thể nhẫn nhịn được nữa, suy sụp hoàn toàn, thét lớn: “Tiêu Ngũ Thập Lang!!!”

Chim chóc trong rừng bay loạn xạ vì bị giật mình, hoảng loạn lượn vài vòng rồi mới đậu lại trên cành cây.

“Được rồi, được rồi, ta sẽ không nói, không nói dâu”. Ngũ Thập Lang xé một miếng vải áo, thấm đẫm nước vào rồi chấm lên môi của thiếu niên áo trắng, sau đó nghiêm túc hỏi: “Bao giờ thì ngươi có thể hồi phục?”

Lúc được cô chấm khă
n ướt lên môi, thiếu niên nằm trên xe bò vẫn còn hòa nhã, thân thiện, nhưng ngay khi nghe thấy câu hỏi của cô, chàng lập tức nổi đóa, bi phẫn thét lớn: “Không thể hồi phục được, trừ phi bài trừ cho bằng hết hai thứ thuốc cô đã dùng trên người ta.”

“Vậy chẳng lẽ ngươi cứ nằm như vậy, bắt ta kéo hay sao?”. Ngũ Thập Lang cũng nhảy dựng lên đến gần nửa thước, bi phẫn chẳng kém, om sòm la lối: “Ta còn phải đi tìm Lãnh Vô Song, không có nhiều thời gi­an đùa giỡn cùng ngươi đâu.”

Vị tiểu công tử áo trắng lại sụp đổ lần nữa, toàn bộ gân xanh trên trán, trên cổ đều nổi lên bần bật, tức tối quát lớn: “Đùa giỡn cùng ta? Cô đã đùa giỡn thế nào hả? Tại sao lại hứng chí đùa giỡn đến mức bổn cung chủ thành ra thế này?”

Ngũ Thập Lang lập tức mỉm cười làm hòa, vỗ nhẹ lên bờ vai của chàng, an ủi: “Yên tâm đi, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi cho tới khi nào ngươi có thể độc lập sinh tồn.”

Thiếu niên áo trắng lanh lùng “hừm” môt tiếng rồi đáp: “Cũng không làm mất nhiều thời gi­an của cô đâu, cùng lắm là ba, bốn ngày nữa, ta có thể tự mình hoạt động lại được rồi.”

Nghe thế, Ngũ Thập Lang cười toe toét. “Như vậy thì tốt quá, như vậy thì tốt quá, lúc đó, ta ra đi cũng thấy yên lòng hơn.”

Nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, nỗi tức giận trong lòng chàng lại đột ngột dâng trào, nghiến răng lạnh lùng phán: “Làm sao lại thế được? Chỉ mình cô đùa giỡn cùng ta hay sao? Dù gì thì bổn cung chủ cũng phải vui vẻ với cô dăm bữa chứ!”

Ngũ Thập Lang lập tức thông minh ngậm miệng lại, lặng lẽ bước đến phía trước chiếc xe bò, nhấc càng xe lên, tiếp tục cực nhọc kéo xe.

“Ta nói này…”.Vị thiếu niên trên xe quay đầu qua gọi Ngũ Thập Lang. “Cô kéo đi chậm một chút, bổn cung chủ đau đầu quá. Còn nữa, cô có biết bài hát nào không, hát vài bài cho bổn cung chủ nghe đi!”

Ngũ Thập Lang mặt đanh lại, vắt óc suy nghĩ, một hồi lâu sau ngẩng đầu hát lớn: “Đường núi thanh vắng…bông hoa mới nở kia…”

Giọng hát to tướng, vô cùng thô lỗ, khiến người trước đó chủ động đề nghị không khỏi kinh hãi, người run lên cầm cập.

Một lúc lâu sau, chàng mới có sức dùng tay đập mạnh lên mặt xe, tức giận quát lớn: “Cô có còn là phụ nữ không hả? Không biết hát bài nào dịu dàng hơn sao?”

Ngũ Thập Lang vô cùng đắn đo nhìn chàng một hồi rồi mới e thẹn hỏi lại: “Có một bài hát dịu dàng hơn đôi chút, ngươi có muốn nghe không?”

Người nằm trên xe gật đầu đầy miễn cưỡng.

Nghĩ một hồi, chàng lại cất lời hỏi tiếp: “Bài gì thế?”

Suy cho cùng, người phụ nữ này cực kì quái dị, cho nên, những tiêu chuẩn đánh giá của cô ta khó mà tuân theo lý lẽ thông thường được.

“Mười tám sờ”. Ngũ Thập Lang mỉm cười trả lời, dáng vẻ vô cùng tự hào. Bài hát này cô phải tốn mất hơn nửa năm trời mới học thuộc được từ chỗ mấy người anh trai, gi­ai điệu vô cùng khó hát, lời thì trúc trắc, khó lòng mà nhớ được.

“Vậy thì… thôi đừng hát nữa vẫn hơn”. Thiếu niên áo trắng thẹn thùng đỏ mặt, e dè nói với cô.

Hả? Tại sao lại bảo đừng hát nữa? Bài hát này hay vô cùng đấy! Ngũ Thập Lang dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn vị thiếu niên áo trắng khuôn mặt đỏ lựng đang nằm trong xe, gãi gãi đầu, chẳng hiểu vì sao.

“Nhưng ngươi đã khơi dậy niềm yêu thích ca hát trong ta, ta nhất định phải hát hết một bài mới chịu thôi”. Ngũ Thập Lang quyết không chịu nhân nhượng.

Chẳng đợi người trong xe kịp trả lời, cô đã rống lên: “Ta sờ à sờ, cái sờ thứ nhất, sờ vào bên mái tóc của tiểu cô nương à…”

Thiếu niên áo trắng nhắm nghiền mắt lại, chỉ muốn nhảy ngay khỏi xe, vô cùng ảo não, chối hận vì lời đề nghị ngu ngốc, không lường trước hậu quả của mình.

Làm sao được nữa? Chàng chỉ còn biết cố gắng cầm cự qua một bài hát của cô vậy!

“Sờ cà sờ…”. Ngũ Thập Lang đang cao hứng, không biết đã hát đi hát lại bao nhiêu lần bài Mười tám sờ chứ đâu chỉ một!

Đến khi kéo xe bò tới chỗ có khách điếm, cô đã hát đủ mười tám lần.

Vị thiếu niên áo trắng nằm trong xe bị kích thích tới mức hoàn toàn suy sụp, suýt chút nữa còn định cắn lưỡi tự tử.

*

* *

“Đã có tin tức gì chưa?”

Đứng trước cửa sổ khách điếm là một vị thiếu gia mặc y phục màu tím nhạt với khuôn mặt tiều tụy, những ngón tay thon dài đang không ngừng day day trên thái dương. Lúc này, chàng cảm thấy vô cùng hối hận, thầm trách vì sao lúc đó, tính cách đại thiếu gia lại bột phát vô cớ, để cho người mình vô cùng yêu thích bị rơi vào vòng nguy hiểm.

“Ở bên đó có tin tức gì không?”

Người cận vệ thận trọng liếc nhìn thiếu trang chủ nhà mình, thấp thỏm lo lắng trả lời: “Tạm thời vẫn chưa tìm được hai người họ, thuộc hạ đoán chắc là có người trợ giúp nên e rằng bây giờ, họ không còn ở trong thị trấn này nữa.”

Lạc Cẩm Phong cau chặt đôi mày, im lặng không nói gì.

“Thiếu trang chủ, người đã suốt một ngày không căn không uống, như thế không có lợi cho thân thể đâu ạ.”

Lạc đại thiếu gia quay người lại, sầu thảm thở than rồi nói: “Ta thực sự chẳng thể nào nuốt nổi thức ăn.”

Ngọn gió sau lưng chàng đột nhiên thổi mạnh hơn, khiến mái tóc của chàng phấp phới tung bay, cùng lúc đó, tiếng nhị réo rắt, thê lương vang lên, càng làm Lạc Cẩm Phong thêm phần bi thương, ảo não.

“Hôm nay không cần bối cảnh nữa”. Lạc thiếu gia phát nộ, quay người lại, chỉ thẳng tay ra phía ngoài cửa sổ, mắng lớn: “Tên nào kéo nhị, tạo gió mau quay về sơn trang, úp mặt vào tường, tự hối ba ngày!”

Vào lúc Lạc đại thiếu gia u sầu, buồn đau nhất, không ngờ lại có kẻ thừa nước đục thả câu, tạo nên bối cảnh bi thảm thế này, đúng là không muốn sống yên ổn nữa đây mà.

Ngoài cửa sổ lập tức im lìm, tĩnh mịch, không gió cũng chẳng có âm thanh nào nữa.

Chỉ còn mỗi mình Kị Lục ở lại chịu trận, cơ mặt co giật liên tục, cúi đầu ngao ngán.

Một hồi lâu sau, Lạc đại thiếu gia đang ở trong phòng lại quay đầu ra, u sầu hỏi tiếp: “Lẽ nào hôm nay, ta còn chưa đủ thê thảm, chưa đủ sầu bi hay sao?”

Kị Lục vẫn im lặng, cúi đầu không nói gì.

“Ta đã bi thương thế này rồi, lẽ nào vẫn cần phải có bối cảnh cho phù hợp?”

Kị Lục càng câm như hến, lặng lẽ đếm từng nhịp thở.

Ngay một giây sau, bản tính đại thiếu gia của Lạc Cẩm Phong một lần nữa phát tác, chàng quay người lại, mỉm cười rạng rỡ, hân hoan lên tiếng: “Cho các ngươi thêm một ngày nữa, nếu còn không có bất cứ tin tức gì, bổn thiếu gia sẽ tuyệt thực!”

Kị Lục chẳng dám ngẩng đầu lên, lập tức vận khí, nhún chân, bay vụt đi mất.

Nói đùa sao? Thiếu trang chủ mà tuyệt thực thì có mà trời sập!

Chỉ có trong một ngày thì chắc chắn sẽ không tìm thấy tung tích của Ngũ Thập Lang.

Bởi vì vào lúc này, Ngũ Thập Lang và vị thiếu niên áo trắng đang nằm trong chiếc chuồng ngựa tàn tạ của khách điếm, ngước mắt lên trời đếm sao khuya.

“Tại sao ngươi ra ngoài hành tẩu gi­ang hồ mà không mang theo đủ ngân lượng?” Ngũ Thập Lang nghiến răng nghiến lợi hỏi, nằm bên cạnh đống củi khô trong chuồng ngựa.

Vị thiếu niên mặt đanh lại, nghiêm túc ngắm sao trời, giọng u sầu nói: “Thì ta không ngờ dùng các thứ này lại phải trả tiền.”

Không ngờ, không ngờ cái đầu ngươi! Ngũ Thập Lang suýt không kiềm chế nổi mà lôi gã kia xuống khỏi chiếc xe bò.

“Lẽ nào ngươi không biết tất cả mọi thứ đều phải dùng tiền sao?”

Trả lời Ngũ Thập Lang là một khoảng không im lặng, tĩnh mịch.

Một hồi lâu sau, Ngũ Thập Lang lại hiếu kì hỏi tiếp: “À, ngươi có quan hệ như thế nào với Lãnh Vô Song, tại sao hai người lại trông giống nhau đến vậy?”

Thiếu niên nằm trên xe im lặng một hồi lâu, sau đó bỗng dưng cất lời: “Ta không phải là…à, bổn cung chủ cho phép cô được gọi ta là Vô Tình.”

“Được thôi, Vô Tình, huynh có quan hệ gì với Lãnh Vô Song?”. Ngũ Thập Lang quyết không chịu buông tha, tiếp tục truy hỏi.

“Không có quan hệ gì”. Thiếu niên áo trắng nằm trên xe nhắm mắt lại giả vờ ngủ, chẳng thèm để tâm đến Ngũ Thập Lang.

“Hả? Tại sao huynh lại như thế? Gợi mở chủ đề rồi lại không thèm quan tâm đến người khác là sao?”. Ngũ Thập Lang đưa tay rung xe, vô cùng tức giận. “Huynh thật chẳng có chút đạo đức nào cả!”

Câu trả lời cô nhận được chính là hơi thở đều đặn của Lãnh Vô Tình.

“Đúng là vô đạo đức!”. Ngũ Thập Lang cằn nhằn rồi lật người lăn ra một chỗ khá xa, ôm lấy đống cỏ, ngậm miệng lại, bắt đầu đi ngủ.

Lãnh Vô Tình nằm trên xe bò từ từ mở mắt ra, đôi mắt chàng phản chiếu hàng ngàn hàng vạn ngôi sao trên bầu trời, lấp la lấp lánh, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười rồi khẽ than thở: “Lãnh Vô Song… Lãnh Vô Song, con người đó… có lẽ chính là anh trai ruột của ta.”

Dưới ánh trăng, khuôn mặt chàng lộ rõ vẻ sầu thảm, kèm theo đó là nỗi cô đơn vô bờ bến, lại nhếch miệng, nở một nụ cười đau khổ.

Con người đó có lẽ chính là người nhà của chàng…

Nằm cạnh đống củi chẳng sung sướng gì, hơn nữa lúc này, tiết trời đã vào cuối thu, nên đến nửa đêm, Ngũ Thập Lanh lạnh quá, nằm co ro thành một đống.

Gió lạnh tràn tới từng cơn, từng cơn, thổi qua bộ y phục mỏng manh, khiến Ngũ Thập Lang chẳng còn thấy buồn ngủ.

“Này, huynh không thấy lạnh à?”. Ngũ Thập Lang nhìn Lãnh Vô Tình đang nằm trên xe, mắt mở thao láo, khuôn mặt nhăn nhó ngắm sao trời liền hỏi: “Sao huynh chưa ngủ đi?”

Cô hỏi hai câu, Lãnh Vô Tình cũng phớt lờ hai câu đó không thương tiếc.

Gió thổi qua khe đám củi, không ngừng tạo nên tiếng gió rít lạnh lẽo.

“Có người đang đến, mau đỡ ta ngồi dậy!”. Lãnh Vô Tình mím chặt môi, nhấc cánh tay trái lên, cố gắng dựng thẳng người dậy. “Mau, mau đỡ ta dậy, nhanh lên!”

“Hả? Cánh tay của huynh đã cử động được rồi sao?”. Ngũ Thập Lang trợn tròn mắt nhìn chàng.

“Trước tiên chưa nói những điều này vội”. Lãnh Vô Tình dỏng tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh, ánh mắt tức khắc phát ra hàn khí. “Đỡ ta đứng dậy mau!”

Ngũ Thập Lang bước lại gần, dùng chân đá vào cánh tay của chàng, tức giận đùng đùng, lườm chàng rồi quát: “Lão đây đã kéo xe cả ngày trời, đến giờ hai tay vẫn còn run rẩy, huynh dựa vào cái gì mà sai khiến ta chứ?”

Chẳng qua người này chỉ có mỗi khuôn mặt giống Vô Song mà thôi, nếu không phải như vậy thì có lẽ bản thân cô sẽ chẳng thèm nhìn mặt hắn lấy một lần.

“Mau đỡ ta đứng dậy!”. Chàng tựa lưng vào bức tường của chuồng ngựa, cố gắng tự mình đứng dậy, mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt trắng trẻo. “Cô đỡ ta đứng dậy, ta sẽ giúp cô đi tìm Lãnh Vô Song.”

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

Old school Easter eggs.