Chương 1 – Gia đình mới.
- Trúc Diệp! Chào dượng đi con.
Nghe mẹ nói vậy. Trúc Diệp liền cúi gập người xuống chào:
- Con chào dượng!
Ông Phùng đi đến bế thốc Trúc Diệp lên. Khẽ khàng véo chiếc mũi nhỏ xinh của cô:
- Trúc Diệp ngoan quá. Sau này con sống ở đây nhé?
Nói xong ông khẽ đánh mắt sang phía bà Hoa mỉm cười. Bà Hoa cũng như hiểu ẩn ý của ông vội vàng cúi mặt xuống che đi niềm hạnh phúc. Hai người vừa mới tái giá, hôm nay là ngày đầu tiên mẹ con Trúc Diệp đến đây ở.
Khi nghe dượng nói như vậy, Trúc Diệp quay sang hỏi mẹ một cách hồn nhiên:
- Vậy chúng ta không về nhà nữa hả mẹ?
Bà Hoa vội bước đến xoa đầu con gái cười hiền hậu:
- Không. Chúng ta sẽ ở đây. Đây là nhà chúng ta.
Bà Hoa vừa nói xong thì có hai cậu nô nhau chạy xuống. Đây là hai đứa con sinh đôi của ông Phùng. Nhìn thoáng qua, chúng giống nhau như đúc. Hai cậu bé này rất dễ thương. Bà Hoa vội bước đến xoa đầu từng đứa nhỏ mỉm cười nói:
- Chắc các con là An Lâm và Nam Lâm nhỉ?
Một cậu bé đứng dậy cúi người xuống lễ phép:
- Con chào dì!
- Con ngoan quá. Thế còn con thì sao?
Cậu bé này nghe chừng rất ngang bướng. Không những không chào mà còn khoanh tay lại nói:
- Nếu cô đoán đúng tên của con thì con sẽ chào và gọi cô bằng mẹ.
Ông Phùng thấy con trẻ như thế thì không khỏi giận dữ. Vội quát:
- Nam Lâm! Không được vô lễ.
Nam Lâm vẫn lì mặt. Cậu chu môi lên nói:
- Không tính nữa. Bố con nói rồi.
Bà Hoa tuy có hơi thất vọng vì cậu bé này nhưng vẫn cười hiền hậu. Dù sao thì cậu bé cũng là con của chồng bà. Sau này nó cũng sẽ là con của bà. Vả lại, nó cũng là trẻ con, chưa hiểu biết gì, nếu bà chấp nhặt cậu bé thì hóa ra bà cũng chỉ bằng nó.
Bà Hoa đi về phía Trúc Diệp đang đứng kéo tay đứa con gái của mình đến trước mặt hai cậu bé cười nói:
- An Lâm, Nam Lâm. Đây là em Trúc Diệp. Các con cho em chơi cùng với nhé? Sau này Trúc Diệp sẽ là em gái của các con.
Cậu bé An Lâm vẫn lễ phép như vậy:
- Vâng ạ!
Còn Nam Lâm thì chạy đến xô ngã Trúc Diệp, hách dịch nói:
- Nó không phải em gái con.
Bà Hoa mặt mày tím ngắt. Nếu Trúc Diệp không thể hòa đồng với hai đứa trẻ này thì bà quả là có lỗi với cô bé. Vì bà mà Trúc Diệp phải chuyển đến sống ở một gia đình xa lạ thế này.
Ông Phùng nghe Nam Lâm nói thế vội vàng chạy đến đánh vào mông Nam Lâm mấy cái rồi quát:
- Sao con lại có thể vô lễ với mẹ Hoa như thế?
Nam Lâm bị đánh nhưng vẫn không khóc. Ngược lại cậu còn lì lợm hơn. Ánh mắt dần chuyển sang hằn học và nhìn sang phia bà Hoa. Vì bà ta và con nhỏ kia mà cậu bị đánh. Bọn họ là ai? Sao vừa xuất hiện trong nhà là bố đã đánh cậu? Nam Lâm chạy lên phòng. Trước khi đi cậu không quên nói:
- Mày không phải em gái tao.
Bà Hoa và ông Phùng chợt thở dài. Cũng may là vẫn con An Lâm. Cậu bé rất lễ phép và biết chừng mực. Vừa thấy Nam Lâm như vậy liền chạy đến nắm tay Trúc Diệp mỉm cười nói:
- Em bao nhiêu tuổi rồi?
Trúc Diệp bị nụ cười của cậu bé mê hoặc. Khoảnh khắc ấy, như ngàn cánh hoa bay trong gió, nhẹ nhàng và thật dịu dàng. Cô bé lặng người tận hưởng. Khẽ trả lời:
- Em 6 tuổi ạ!.
- Vậy Trúc Diệp kém anh 3 tuổi. Anh 9 tuổi rồi. Sau này chúng ta sẽ học cùng trường. Em đi học với anh nhé?
Trúc Diệp sao lại có thế từ chối được. Cô bé cười tươi trả lời:
- Vâng!
* * *
Từ đó, Trúc Diệp đã có thêm một gia đình mới. Cô khẽ khàng bước chân vào cuộc sống của gia đình đó. Hòa nhập chung một cuộc nói chuyện nào đó, một bữa ăn giản đơn nhưng lại tràn ngập tiếng cười, một trò chơi của An Lâm và Nam Lâm cho dù Nam Lâm lúc nào cũng luôn miệng đuổi cô ra và không cho cô chơi. Nhưng cái cô cần là sự quan tâm của An Lâm chứ không phải là Nam Lâm. Cô không cần hắn. Vì hắn cũng chẳng cần cô.
Một buổi chiều nọ. Khi Trúc Diệp và An Lâm cùng làm một cái ổ cho những chú chó con mới đẻ. Trúc Diệp đã mải mê ngắm nhìn An Lâm và cô bất giác hỏi rằng:
- Anh An Lâm! Sau này em có thể làm vợ anh không?
An Lâm khựng lại một lúc lâu rồi mỉm cười:
- Tất nhiên là được rồi.
Câu trả lời đó khiến Trúc Diệp rất vui. Cả ngày hôm đó cứ nghĩ về câu nói của An Lâm là cô lại cười vô thức. Mọi thứ như đều là niềm vui trước mặt Trúc Diệp. Ngay cả khi Nam Lâm quát tháo cô, cô cũng coi đó la một lời nói nhẹ nhàng.
Cuối cùng, chiếc ổ đó đã bị Nam Lâm cướp đi làm chỗ trú cho trò chơi đánh trận giả của cậu bé cùng những đứa trẻ con khác trong xóm. An Lâm và Trúc Diệp đành làm một cái khác cho những chú chó.
Nam Lâm là một cậu bé ngang ngược và nghịch ngợm. Lúc nào cũng không biết suy nghĩ, chỉ biết dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề. Trước mọi tình huống, Nam Lâm đều hời hợt và vô tâm. Chính vì vậy mà đám trẻ con trong xóm rất sợ cậu bé, lúc nào cũng phục tùng cậu như một vị vua nhỏ của xóm.
An Lâm thì hoàn toàn ngược lại với cậu em của mình, cậu bé rất hiền lành và lương thiện. Lúc nào cũng quan tâm đến người khác. Có khí chất thông minh ngay từ nhỏ. Rất chu đáo và khiến người khác yên tâm.
An Lâm và Nam Lâm như thế này thì có ai nói họ là anh em sinh đôi cơ chứ? Ngoài ngoại hình ra thì họ chẳng giống nhau lấy một điểm nào khác nữa cả.
Trúc Diệp, An Lâm và Nam Lâm học cùng trường. Nhưng ngày ngày chỉ có An Lâm và Trúc Diệp đi học cùng nhau. Còn Nam Lâm thì có hội đi cùng giống như một bọn du côn nhí nhố.
Tuy là vậy, nhưng Nam Lâm vẫn rất yêu quý anh trai của mình. Do phải để ý đến anh trai nên cậu phải để ý luôn cả Trúc Diệp. Nếu có ai động vào họ thì cậu phải ra tay cứu giúp như một vị anh hùng hào hiệp. Đương nhiên là mỗi lần có ai bắt nạt Trúc Diệp thì An Lâm cũng giải quyết xong trước khi Nam Lâm tới. Và cô nàng Trúc Diệp càng ngày càng dành nhiều tình cảm cho An Lâm.
Thời gian cứ thế trôi. Chẳng mấy chốc, Trúc Diệp đã lên lớp năm. An Lâm và Nam Lâm đã học lớp tám.
An Lâm càng lớn càng học giỏi, được thầy cô và bạn bè yêu mến hết mực. Cậu là niềm tự hào của gia đình và nhà trường. Được cử đi dự nhiều cuộc thi cao cấp khác nhau và tất nhiên, lần nào được cử đi, An Lâm đều mang giải thưởng về cho trường và còn cho chính mình.
Nam Lâm càng lớn càng ngỗ ngược. Cậu không màng đến học hành, nhưng kì thi nào cậu cũng vượt qua và lên lớp đều đặn. Thầy cô tuy biết Nam Lâm uy hiếp bạn bè để bạn cho nhìn bài nhưng họ cũng đành nhắm mắt bỏ qua. Vì anh trai cậu là một người rất xuất sắc. Chiếu cố cho cậu một chút cũng chẳng sao. Tuy nhiên, càng bao dung thì cậu ta lại càng chẳng coi ai ra gì. Lúc nào cũng dính đến mấy vụ đánh nhau đình đám trong và ngoài trường. Khiến cho gia đình mệt mỏi và nhà trường cũng không thể dung thứ. Nhiều lần thông báo và khiến trách cả phụ huynh. Nhưng có vẻ như là cũng không giải quyết được gì.
Điểm đặc biệt của Nam Lâm là rất giống Anh trai. Càng lớn, càng đến tuổi dậy thì thì cậu lại càng đẹp trai. Nếu An Lâm đẹp đến trầm mặc, nhìn vào có vẻ rất lạnh lùng thì Nam Lâm lại đẹp một cách ngang tàng và ngỗ ngược. Khi nhìn qua, khó có thể nhận biết được điều này, nhưng nếu nhìn vào đôi mắt của hai người thì có thể nhận ra dễ dàng. Một đôi mắt buồn của An Lâm và một đôi mắt không to nhưng dài, pha chút trẻ con trong đó chính là Nam Lâm.
Đương nhiên, mọi người vẫn luôn bị nhầm lẫn với nhau.
Trúc Diệp là một cô gái hiền lành. Cô cũng thường bị nhầm lẫn giữa An Lâm và Nam Lâm. Tính tình bao dung, luôn nghĩ cho người khác và đẩy trách nhiệm về phía bản thân mình. Cô không có vẻ bề ngoài lung linh như hai “anh trai” của mình nhưng trong cô, tính chất trẻ con trong sáng làm cô toát lên một cái gì đó đáng yêu và thanh thoát.
Một ngày nọ, khi An Lâm đi dự một cuộc thi cấp Thành phố trong ba ngày. Chỉ còn Nam Lâm và Trúc Diệp ở nhà. Nếu hôm đó không phải vì trời mưa quá to và có sấm khiến cho Trúc Diệp cứ luôn miệng năn nỉ bảo cậu ở nhà thì cậu tuyệt đối sẽ không ở nhà.
Trúc Diệp rất sợ sấm. Ngày xưa khi cô và mẹ vẫn còn sống ở ngôi nhà cũ, mỗi lần mẹ đi làm, cô đều chui xuống gầm giường và đợi đến khi mẹ về mới chịu chui ra. Đơn giản là cô không biết khi nào sẽ có sấm nên đã tự chui vào gầm giường trước.
Trời mưa như trút nước. Nam Lâm còn bận với trò chơi điện tử thì Trúc Diệp lại hí hoáy với việc làm búp bê cầu nắng của mình. Được một lúc thì
Bụp!
Trời mưa qua to lại còn có sét. Để đảm bảo an toàn cho đồ dùng điện của người dân, khu của Trúc Diệp đã cắt điện. Trời tồi khiến Trúc Diệp không nhìn thấy gì. Cô chỉ nghe thấy tiếng chửi thề của Nam Lâm. Trúc Diệp liền thở dài.
- Trúc Diệp!
Tiếng của Nam Lâm vang lên trong bóng tối. Trúc Diệp khẽ khàng trả lời:
- Dạ!
- Đang làm gì thế?
Hiếm có khi Nam Lâm lại nói chuyện tử tế với Trúc Diệp như vậy.
- Em đang làm búp bê cầu nắng. Nhưng mất điện rồi.
Chỉ nghe có thế Nam Lâm liền nói vẻ chán nản:
- Vô vị. Đúng là trò con gái.
Trúc Diệp không nói gì. Cô đành ngồi chờ đến khi có điện và ngồi chờ luôn cả An Lâm. Đợi anh ấy trở về.
Vừa lúc ấy thì một chiếc đèn pin chiếu rọi xuống, sáng bừng cả một góc quanh Trúc Diệp. Cô bé đưa anh mắt lên nhìn Nam Lâm. Cậu bé cũng chỉ ho khan vài tiếng rồi nói giọng thản nhiên:
- Nếu cứ mưa mãi thì sẽ không ra ngoài chơi được.
Trúc Diệp liền vui vẻ bắt tay vào công việc của mình. Nam Lâm cũng không phải là tên đáng ghét cho lắm. Đôi lúc hắn cũng giống An Lâm. Đợi khi nào anh An Lâm về, cô nhất định sẽ kể cho anh ấy nghe về việc này.
Làm được một lúc thì đã được 3 con búp bê. Trúc Diệp đứng dậy đưa cho Nam Lâm một cái rồi mỉm cười:
- Cho anh một con. Treo ở cửa sổ phòng anh nhé?
Nam Lâm không đoái hoài gì đến con búp bê của mình. Cậu còn đang bận chú ý đến hai con búp bê đôi mà Trúc Diệp làm. Nam Lâm chỉ tay vào hai con búp bê hất hàm nói:
- Đưa cho anh một con đấy.
Trúc Diệp vội vàng lắc đầu rồi đưa hai con búp bê về trước ngực mình nói:
- Không được. Cái này là của anh An Lâm.
Nam Lâm bĩu môi:
- An Lâm An Lâm. Lúc nào cũng An Lâm. Đưa cho anh.
Nói rồi Nam Lâm lao vào giựt lấy con búp bê của Trúc Diệp. Điều này khiến cô bé hét lên:
- Anh Nam Lâm.
- Sao em lại làm búp bê đôi cho em và An Lâm? Anh cũng muốn con búp bê đôi đó.
- Nhưng anh và em sau này không thể trở thành vợ chồng.
Nghe đến đây Nam Lâm chợt khựng lại. Rồi cậu ngã lăn ra cười lớn. Cười đến nỗi chảy cả nước mắt, ruột như kéo căng ra. Thế mà vẫn không ngớt cười được. Sao trên đời lại có người suy nghĩ ngốc nghếch như thế kia nhỉ?
- Sao anh lại cười?
Câu hỏi này thật chẳng ra làm sao. Nhưng ít ra thì Nam Lâm cũng đã ngừng cười. Cậu nhìn Trúc Diệp đang khó hiểu nhìn mình rồi trả lời cô:
- Em và An Lâm không thể là vợ chồng được.
- Tại sao?
Nam Lâm liền nằm xuống rồi đung đưa chân của mình giả thích rành mạch:
- Bố anh và mẹ em đã là vợ chồng cho nên chúng ta chỉ có thể là anh em thôi.
Trúc Diệp đứng lặng người. Năm 11 tuổi, cô đã biết thế nào là buồn bã, đã hiểu thế nào là không được cùng người mình yêu chung sống đến hết đời.
Chương 2 – Chôn vùi tình cảm.
Khi Trúc Diệp 17 tuổi thì An Lâm và Nam Lâm đã 20. Kể từ khi biết được điều mà mình chưa bao giờ biết từ phía Nam Lâm, Trúc Diệp đã thôi không còn nuôi hi vọng được ở bên cạnh An Lâm nữa. Còn Nam Lâm thì vẫn hồn nhiên không biết đến tâm tư của Trúc Diệp đã bị mình đả thương.
Ba người vẫn chung sống cùng một mái nhà, Trúc Diệp vẫn rất thần tượng An Lâm chỉ tiếc là cô đã chôn vùi tình cảm của mình. Tuy nhiên cô vẫn không thế nào kiềm chế nổi bản thân mình nhớ anh ấy mỗi khi anh ấy đi học xa nhà. Vẫn không thể không lo cho anh ấy hơn Nam Lâm mỗi lúc hai người cùng bị ốm, vẫn không thể không lén nhìn anh ấy mỗi khi anh ấy cười… Thế đấy, cô chỉ có thể giấu chặt tình cảm của mình vào một góc và coi An Lâm như anh trai của mình.
An Lâm vẫn quan tâm đến Trúc Diệp hết mức có thể, mỗi lần trở về nhà là anh lại mang cho cô rất nhiều đồ ăn ngon. Còn cả mấy đôi giày mà anh đã đi làm và giành giụm tiền để mua cho cô.
An Lâm và Nam Lâm đều đỗ đại học.
Nói An Lâm đỗ đại học là một điều đương nhiên nhưng Nam Lâm đỗ đại học thì quả là khó tin. Nam Lâm đỗ vào học viện công an. Anh có tương lai sẽ trở thành một người bảo vệ an ninh cho xã hội. Cho dù trước đó anh lại là người phá rồi trật tự trị an rất nhiều lần. An Lâm đỗ vào một trường Y danh tiếng Anh có tương lai sẽ trở thành một anh bác sĩ điển trai và tài giỏi trong mắt bệnh nhân.
Chỉ có Trúc Diệp vẫn còn là một cô học sinh hồn nhiên và trong trắng. Trúc Diệp 17 tuổi, cô đã phát triển thành một thục nữ rất đoan trang và dịu dàng. Tuy không phải là xinh đẹp như những hoa khôi của trường nhưng cô lại mang trong mình sự thanh thoát đáng yêu, thêm vào đó là tình tình lương thiện, hiền thục nết na mà không phải ai cũng có. Vì vậy có rất nhiều anh chàng đã vô tình trồng cho mình một cây si với cô.
Hôm nay là ngày mà An Lâm và Nam Lâm về nhà. Trúc Diệp bước nhanh trên con đường từ trường về nhà. Cô phải về nhanh để còn nấu món súp hải sản mà An Lâm thích ăn. Cũng đã lâu rồi cô chưa được nhìn thấy anh ấy. Cô rất nhớ An Lâm, nhớ nụ cười của anh ấy, nhớ bàn tay ấm nóng của anh ấy mỗi khi xoa đầu cô. cho dù anh ấy có coi cô như một đứa trẻ con đi chăng nữa thì cô vẫn thấy vui. Vì anh ấy vẫn luôn quan tâm đến cô.
Đang đi thì có một tốp toàn con gái chạy ra chặn đường Trúc Diệp. Cô biết bọn này là ai, chúng đều là những học sinh cá biệt của trường. Mỗi buổi chào cờ đều được nhắc nhở, rất hay bắt nạt bạn bè và kiếm chuyện gây sự. Có một điều mà Trúc Diệp không hiểu tại sao bọn chúng lại tìm đến cô.
Một đứa có lẽ là trưởng nhóm đứng lến phía trước hất hàm nói với cô:
- Mày là Trúc Diệp phải không?
Trúc Diệp tuy có hơi sợ hãi nhưng vẫn bình tĩnh nói:
- Phải! Có chuyện gì không?
- Mày cướp người yêu của Hoàng Nghi?
- Tôi không hiểu các bạn đang nói gì?
Chát!
Một cái tát in hằn trên má của Trúc Diệp. Lực tay cũng không phải là nhẹ. Mấy đứa khác thấy Trúc Diệp bị đánh vội cười lớn như đang xem một màn hài kịch. Đứa trưởng nhóm đó phủi tay rồi khẽ nâng cằm Trúc Diệp lên nói:
- Mày đừng có giả vờ ngoan hiền nữa, có biết là buồn nôn lắm không? Nó chỉ có thể lừa được mấy thằng con trai ngu dốt kia thôi.
Trúc Diệp khóe mắt hơi cay cay. Cô không phải khóc vì bị đánh mà khóc vì nhục nhã. Từ bé đến giờ, cô chưa phải chịu cảnh xỉ vả này bao giờ, bọn người này thật đáng sợ.
Rồi mấy đứa con gái đó lao vào Trúc Diệp như vồ vập con mồi trước mặt. Đứa thì túm tóc, đứa thì đạp…khiến cho Trúc Diệp chẳng biết làm gì với đám hỗn độn này.
- Dừng lại!.
Trúc Diệp thầm cảm ơn ai đã nói câu này.
Cả đám quay ra phía người vừa nói câu đó. Có thể là chúng sẽ lào vào đánh luôn cả tên đó. Tuy nhiên, khi nhìn mặt người này thì đứa nào đứa đấy mặt cắt không còn giọt máu. Là dân giang hồ, có ai không biết đến Nam Lâm cơ chứ? Và anh ấy đang đứng trước mặt bọn nó. Cả đám chỉ kịp quay ra nói một câu với Trúc Diệp:
- Nếu không phải vì Nam Lâm thì mày đã chết với bọn tao rồi.
Nói xong cả bọn liền bỏ đi, mà nói đúng hơn là chạy.
Trúc Diệp lồm cồm bò dậy rồi bước đến chỗ Nam Lâm. Đầu tóc cô bị đám người kia vò cho rối bù lên, quần áo thì xộc xệch nhìn trông rất tội nghiệp.
- Sao anh lại đến đây?
Nam Lâm đưa tay vuốt lại mái tóc cho Trúc Diệp. Rồi cầm lấy chiếc ba lô của Trúc Diệp nói:
- Bố bảo anh đi đón em về.
- Anh An Lâm có ở nhà không?
Nam Lâm cảm thấy hơi tức giận sau câu hỏi này. Anh đã cất công đi đón Trúc Diệp thế mà người cô ấy hỏi lại là An Lâm. Nam Lâm bực tức quay gót bỏ đi lên phía trước. Bỏ dở luôn cả câu hỏi của Trúc Diệp.
Trúc Diệp không hiểu vì sao Nam Lâm lại giận nhưng cô cũng không hỏi. chỉ vội vàng chạy theo sau anh ấy về nhà. Hôm nay Nam Lâm đã cứu cô khỏi mấy đứa con gái hư hỏng kia. Có lẽ buổi tối cô nên cảm ơn anh ấy. Việc cô muốn bây giờ là chạy ngay về nhà rồi ôm chầm lấy An Lâm. Anh ấy không biết bây giờ gầy hay béo? Có khỏe hay không? Đã lâu lắm rồi cô chưa được gặp anh ấy.
Vừa về đến nhà. Trúc Diệp đã quên cả việc chào bố mẹ, cô gọi to:
- Anh An Lâm.
An Lâm đang ngồi xem tivi, nghe tiếng của Trúc Diệp thì vội vàng bước ra mừng rỡ:
- Trúc Diệp.
Trúc Diệp chạy lại ôm chầm lấy An Lâm. Bao nhiêu nỗi nhớ nhung như vỡ òa trong tích tắc. Trúc Diệp ôm chặt lấy bờ vai của An Lâm. Rồi cô buông ra nũng nịu:
- Quà của em đâu?
An Lâm mỉm cười định lên phòng lấy quà cho Trúc Diệp nhưng lại nhìn thấy bộ dạng lôi thôi của cô. Anh vội hỏi:
- Em sao vậy?
Trúc Diệp trả lời nhanh:
- Bị mấy đứa con gái chặn đánh.
- Sao lại thế?
Trúc Diệp liền đẩy câu chuyện sang một hướng khác:
- Được rồi. Quà của em đâu? em chỉ muốn quà thôi.
An Lâm bị vẻ rối rít của Trúc Diệp làm cho quên cả câu hỏi kia. Anh chạy lên phòng và xách một túi to đi xuống nhà.
Trúc Diệp thấy thế liền chạy đến đỡ lấy túi quà mỉm cười nói:
- Gì thế anh?
An Lâm nháy mắt:
- Em mở ra đi.
Trúc Diệp hào hứng mở túi quà ra. Bên trong có rất nhiều thứ. Đồ ăn và cả một hộp hình chữ nhật được gói gém cẩn thận nữa. Cô liền lấy nó ra nhìn ngắm xung quanh, rồi lại lắc lắc. Đang định mở ra thì Nam Lâm đi đến đá vào túi quà rồi nói:
- Vô vị!
Sau đó anh bước lên phòng bỏ mặc lại cái nhíu mày không vừa ý của Trúc Diệp. Anh ta là như vậy, suốt ngày chỉ thích phá đám người khác. Trúc Diệp tức tối được một lúc thì quyết định mở chiếc hộp trong tay mình. Cô trầm trồ khi bên trong là một đôi giày búp bê màu đen rất đẹp. Chiếc nơ to che khuất cả một vùng mũi giày khi đi vào chắc sẽ hợp với chân của Trúc Diệp. Trúc Diệp vội vàng tháo chiếc dép đi trong nhà ra và xỏ giày vào. Cô lại một lần nữa thốt lên. Quả là rất đẹp. Có lẽ đây sẽ là đôi giày đẹp nhất mà cô từng được đi. Đôi mắt của Trúc Diệp như ngàn ánh sao tỏa ra, sung sướng có, mãn nguyện có.
- Em có thích không?
Trúc Diệp mỉm cười gật đầu:
- Em rất thích.
Hôm đó là bữa cơm gia đình ấm áp. Cả nhà ai nấy đều cười vui vẻ, chỉ riêng Nam Lâm là mặt mày nhăn nhó cả buổi. Anh cứ lầm lì gắp thức ăn, bỏ ngoài tai mọi câu chuyện của mọi người.
Có vẻ như thấy được thái độ bất thường tù phía Nam Lâm, An Lâm huých tay em khẽ hỏi:
- Sao thế? Cơm dì nấu không ngon à?
- Không ngon.
Cả nhà vội im bặt sau câu trả lời cộc lốc của Nam Lâm. Ông Phùng không hài lòng quát tháo:
- Mày đừng cứ về nhà là lại vô lễ như thế có được không?
Bà Hoa vội vàng lay tay chồng khuyên can:
- Được rồi. Anh ăn cơm đi. Có lẽ cơm canh hôm nay em cho hơi nhiều gia vị.
Nghe bà Hoa nói thế An Lâm liền mỉm cười:
- Không đâu ạ! Cơm rất ngon.
Trúc Diệp vội gặp một miếng thịt cho An Lâm.
- Ngon thì anh ăn đi. Phải ăn thì mới có sức học.
Bà Hoa cũng gắp rau vào cho An Lâm:
- Phải đấy! Con ăn nhiều vào. Nghe nói học Y vất vả lắm phải không?
- Cũng không vất vả lắm ạ!.
Nam Lâm cười nhạt nhìn mọi người quan tâm đến An Lâm. Anh buông đũa xuống và đứng lên khiến cả nhà phải chú ý:
- Chắc chỉ có mỗi An Lâm đi học thôi nhỉ?
Rồi anh bỏ lên nhà.
Cả nhà lặng im trong vài giây, rồi ông Phúng phá vỡ bầu không khí:
- Thôi nào. Nó vẫn còn là trẻ con. Kệ nó.
Nhưng có lẽ không khí từ đó bỗng trở nên gượng gạo phần nào.
Trúc Diệp nhìn theo bóng dáng Nam Lâm thì không khỏi thở dài. Lúc nào cũng làm gia đình phải mệt nhọc thì anh ta mới chịu được.
Nam Lâm thả mình xuống giường. Anh ngắm nhìn trần nhà được treo đầy những quả cầu vũ trụ của An Lâm. Cách trang trí phòng cũng là của An Lâm nốt. Từ bé đến giờ, mấy công việc đau đầu Nam Lâm toàn để một mình An Lâm làm. Và anh trai cũng không có ý phản đối. Ngược lại, còn rất hào hứng.
Trong mắt bố mẹ, hay nói cách khác là bố và dì, Nam Lâm lúc nào cũng khiến họ phải đau đầu, mệt mỏi. Bố thì luôn quát tháo anh là thằng hư hỏng, chỉ biết ăn chơi lêu lổng, chẳng làm được gì cho xã hội. Thế mà khi anh đỗ học viện, thì ông ấy chỉ run run cầm tờ kết quả mà nói:
- Xem ra vẫn còn kém An Lâm rất nhiều.
Còn Trúc Diệp thì chỉ nhìn anh nói bâng quơ:
- Chúc mừng anh!
Những năm học cấp hai, anh ngỗ ngược, anh nghịch ngợm nhưng anh vẫn lên lớp đều đều. Điểm thi của Nam Lâm lúc nào cũng tuyệt đối an toàn. Vậy mà mọi người lại dám nói anh nhìn bài khiến anh tức muốn chết. Chỉ có đi đánh nhau thì mới có thể giả tỏa áp lực.
Nhưng anh cũng chẳng muốn cãi nhau với họ làm gì. Dù sao trong mắt mọi người, anh luôn là thành phần cần xa lánh.
Còn An Lâm, anh ấy là niềm tự hào của bố mẹ, thôi thì Nam Lâm cũng cảm thấy rất đau đầu. Cho anh ấy ghánh vác luôn cả phần của anh thì cũng chẳng sao.
Ở học viện, quy củ nghiêm khắc nhưng anh vẫn có thể tìm cho mình những bóng hồng bên cạnh. Là do bọn họ tự tìm đến anh. Nam Lâm cũng không thể từ chối được, có họ, cuộc sống của anh mới có thêm sự thú vị. Trúc Diệp anh cũng không phải lo lắng nữa.
Sở dĩ, Nam Lâm tỏ ra không mấy thiện chí với Trúc Diệp là vì anh đã yêu cô. Rất yêu, nhưng anh hiểu tình yêu này chẳng thể đi đến đâu. Ngay lần đầu tiên gặp, vẻ đáng yêu, hồn nhiên của cô ấy đã đi vào tâm trí anh. Cô ấy càng tỏ ra thơ ngây thì anh lại càng muốn quát tháo cô ấy. Để cô ấy không còn làm khổ trái tim anh nữa. Biết rằng cô ấy đã giành tình cảm cho An Lâm nhưng anh vẫn coi như không biết. Vì cô ấy cũng giống anh. Mù quáng đâm đầu vào một thứ tình yêu ngu ngốc. Khi mà tất cả chỉ có thể đạt đến giới hạn anh em mà thôi.
Khi nhìn thấy Trúc Diệp và An Lâm vui vẻ bên nhau là Nam Lâm lại muốn phá, muốn gây sự, cho dù có để cô ấy phải ghét mình thì anh cũng phải phá. Anh thật sự thấy ngứa mắt khi nhìn hai người họ như vậy.
Trúc Diệp dọn dẹp cùng mẹ xong xuôi thì cô trở về phòng.
An Lâm và Nam Lâm có lẽ đã ngủ. Hôm nay hai người cũng đã mệt, để cho họ nghỉ ngơi, ngày mai nói chuyện cũng được.
Trúc Diệp lấy quyển bài tập ra làm, dù sao thì bây giờ cô đang không có việc gì làm. Năm sau là năm cuối cấp, cũng là năm kết thúc những tháng ngày làm học sinh. Trúc Diệp không biết sẽ thi vào trường gì. Trường Y của An Lâm cô không dám mơ ước. Học viện công an của Nam Lâm cô cũng không có đủ trình độ. Chắc chỉ có thể vào một đại học vừa tầm với sức lực của mình thôi.
Làm xong bài tập. Trúc Diệp lấy quần áo đi tắm.
Cô khẽ mở cửa nghe ngóng và chắc chắn mọi người đã đi ngủ hết. Trúc Diệp liền đi vào nhà tắm và xả nước. Hơi nước nóng bốc lên khiến da mặt của Trúc Diệp chợt ửng hồng. Cô đưa tay vờn nhẹ làn nước, cô và An Lâm thật không thể đến được với nhau hay sao? Cô không muốn như thế. Cái cô muốn là anh ấy sẽ cùng cô nắm tay nhau bước qua muôn trùng khổ ải và bước về phía có chân trời đỏ rực mỗi hoàng hôn. Nhưng xem ra, đây là một điều không thể rồi.
Khi tắm xong, Trúc Diệp liền quàng một chiếc khăn tắm vào người và bước ra ngoài.
Đúng lúc ấy, cửa phòng của cô cũng bật mở. Nam Lâm đứng lặng người nơi phía cửa nhìn Trúc Diệp.
Trúc Diệp đang trong thời gian dậy thì. Đôi chân thon dài của cô thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp khăn tắm. Bộ ngực đầy đặn hơi nhô lên ở phía mép khăn. Trên mặt vẫn còn ửng đỏ vì hơi nóng của nước quẩn quanh bên người cô. Mái tóc ướt thi thoảng nhỏ xuống vài giọt nước làm hình ảnh của cô càng thêm quyến rũ.
Thấy Nam Lâm bước vào, Trúc Diệp không khỏi hoảng hốt. Cô tưởng cả nhà đã ngủ hết nên mới không chốt cửa. Cô nói không thành câu:
- Anh…Nam… Lâm.
Nam Lâm giờ đây đang bị rượu chi phối. Bữa cơm gia đình không trọn vẹn và việc nhìn người mình yêu quan tâm đến người khác khiến anh không thể bình tâm được. Anh muốn sang đây là để nói rõ nỗi lòng mình cho cô ấy, nhưng xem ra…
Anh đưa đôi mắt dài khẽ nheo lại nhìn Trúc Diệp trước mặt mình. cô giờ đây đã là một thiếu nữ 17, quyến rũ đến chết người. Nam Lâm không cưỡng lại được sự ham muốn của bản thân và sự vô thức của rượu. Anh lao người về phía Trúc Diệp.
Trúc Diệp bị anh xô ngã, đau đến nỗi không hét lên được. Chỉ biết dùng đôi tay của mình đầy người con trai đang điên cuồng phía trên mình ra. Nhưng có lẽ, đôi tay của cô không thể chống lại được sự cường tráng của Nam Lâm.
Nam Lâm dần chiếm trọn đôi môi cô. Đôi tay khẽ giựt chiếc khăn tắm của Trúc Diệp ra, rồi lần đến bộ ngực săn chắc của cô. Cơn khoái cảm dâng lên cực độ khiến anh càng ngày càng không kiểm soát nổi chính mình.
Trúc Diệp đau khổ chống lại từng đợt tấn công của Nam Lâm. Đôi tay cô hết cào lại cấu vào lưng anh. Rồi lại đập xuống sàn nhà như muốn kêu cứu. Nhưng mỗi tiếng hét cô thốt ra lại bị Nam Lâm nuốt trọn lấy. Nước mắt cô giàn giụa trên má. Trong thâm tâm khẽ gọi tên An Lâm. Cầu mong anh đến cứu cô vào lúc này.
Nam Lâm bị mất đi hoàn toàn lí trí, anh di chuyển đôi môi linh hoạt khắp cơ thể cô mà không để ý Trúc Diệp vì quá sợ hãi đã ngất xỉu từ lúc nào. Khi anh dùng tay khẽ tách hai đùi cô ra thì cũng là lúc cơ thể anh bị nhấc bổng lên bởi bàn tay của ai đó. Và một cú đấm giáng vào mặt anh khiến anh tỉnh táo phẩn nào.
- Em điên rồi!.
An Lâm hét lên và nheo mắt nhìn đứa em trai đang bị rượu chi phối sắp gây ra lỗi lầm lớn thì không khỏi xót xa. Cũng may là anh đến kịp không thì…An Lâm nhắm mắt đi đến chỗ Trúc Diệp đang lõa thể dưới sàn nhà và hoàn toàn bất động, anh vơ vội chiếc khăn tắm choàng lên người cho cô và bế cô trở lại giường. An Lâm nhìn cô một hồi rồi đứng dậy kéo tay Nam Lâm về phòng với vẻ mặt tức tối.
Trúc Diệp đã rơi vào trạng thái hôn mê. Trong đó, nỗi sợ hãi vẫn đeo bám lấy cô không chịu tách rời.
Chúc các bạn online vui vẻ !