The Soda Pop
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Bước qua yêu thương - trang 2

Chương 3 – Một giấc mơ.

An Lâm kéo em trai về phòng rồi đóng cửa lại. Anh nhìn Nam Lâm một hồi lâu rồi thở dài. Cuối cùng An Lâm đi đến lắc mạnh vai Nam Lâm nói:

- Em sao vậy? Em có biết mình vừa làm gì không?

Trên người Nam Lâm vẫn phản phất mùi rượu hòa theo đó là mùi sữa tắm của Trúc Diệp. Sao anh lại không biết mình vừa làm gì cơ chứ, anh suýt nữa thì làm hại cô ấy rồi, suýt nữa thì tước đoạt sự trinh trắng của cô ấy rồi. Nam Lâm gục mặt xuống nói giọng mệt mỏi:

- Em không biết.

An Lâm hạ thấp giọng:

- Em đi đi. Chuyện này coi như anh không thấy gì hết, còn về phía Trúc Diệp thì để tự em ấy quyết định. Nếu bố mà biết thì…

Nam Lâm không nói gì lẳng lặng đi về phía tủ quần áo, sắp xếp vào ba lô rồi lững thững đi ra cửa. Tất cả công việc này anh đều làm như một con rối.

Bây giờ vẫn còn là đêm, đường phố vắng lặng càng khiến lòng người ta trống trải. Nam Lâm mở cổng, trước khi đi anh có quay lại nói với anh trai mình:

- Xem ra em vẫn là một thằng tồi nhỉ?

Câu nói này nghe mới chua cay làm sao. Nói rồi Nam Lâm nhếch môi cười nhạt và bước đi. Bóng dáng anh cô đơn kéo dài trên đoạn đường. Anh hoàn toàn vô cảm, anh không biết có phải mình đang đau khổ hay không mà chỉ muốn gục xuống. Không muốn đi tiếp, chỉ muốn dừng lại.

An Lâm nhìn theo bóng dáng Nam Lâm đi khuất hẳn thì mới bước vào nhà. Vừa nãy, nếu không phải trong thâm tâm anh nghe thấy tiếng gọi tuyệt vọng của Trúc Diệp thì anh đã không chạy sang. Không ngờ linh cảm đó lại đúng. Anh không trách Nam Lâm. Với anh, nó vẫn là một đứa trẻ, một đứa trẻ tội nghiệp. Anh có công nhận là mọi người có thiên vị anh hơn Nam Lâm, vẫn quan tâm anh hơn.

Khi Nam Lâm đỗ vào học viện. Anh biết Nam Lâm đã cố gắng như thế nào, nếu như em trai anh học hành tử tế, chắc chắn nó còn có thể vượt mặt anh. Nhưng Nam Lâm lại không làm thế, nó chấp nhận bị ghét bỏ, nó chấp nhận đứng sau anh. Và anh còn biết Nam Lâm rất yêu Trúc Diệp. Những lần về nhà, Nam Lâm đều mua quà cho Trúc Diệp nhưng lại không tặng. Chiếc tủ của nó giờ đây chất đầy những món quà mà nó không dám tặng. Vì Nam Lâm biết Trúc Diệp không yêu thích gì mình, nếu cô ấy có nhận thì cũng chỉ là để đấy cho bụi bặm chất đầy. Vậy chi bằng không tặng còn hơn.

Với An Lâm. Anh không biết mình có yêu Trúc Diệp hay không, nhưng anh vẫn luôn và sẽ mãi mãi quan tâm đến cô ấy. Cô ấy yêu anh nhưng lại không dám nói, chỉ biết thể hiện. Anh cũng đón nhận và không hề có ý kiến.

Lần đầu tiên gặp Trúc Diệp. Cô ấy như một cơn gió nhẹ thoảng qua tâm hồn anh. Cái đáng yêu của cô ấy làm cho cô ấy như yếu đuối trước mọi người, khiến anh chỉ muốn bảo vệ cô ấy suốt đời.

Trúc Diệp tỉnh dậy. Lưng cô như bị rạn ra đau đớn. Trúc Diệp nhẹ nhàng nhấc người lên. Trên người cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm hờ hững. Cảnh tượng đêm qua hiện về khiến cô chỉ muốn bật khóc. Có phải là cô đã bị Nam Lâm làm nhục rồi không? Trên người Trúc Lâm, khắp cơ thể, những vết cắn đỏ lên khiến cô thấy ghê tởm. Trúc Diệp liền chạy vào nhà tắm. Cô bật vòi sen cho nước chảy xuống. xối xả vào người. Trúc Diệp đưa tay lên chà, lớp da đỏ lên sau những lần chà mạnh của cô. Nước mắt Trúc Diệp giàn giụa trên má.

- Trúc Diệp!.

Là tiếng của An Lâm. Trúc Diệp ngừng khóc. Cô cố giữ cho giọng nói thật bình thường để trả lời anh:

- Dạ.

- Em dậy chưa? Xuống ăn sáng đi.

- Vâng. Em xuống ngay đây.

Trúc Diệp ngồi xuống mé bồn tắm. Cô cứ ngồi thẫn thờ như vậy không biết bao nhiêu lâu. Nam Lâm, hôn qua anh ấy tại sao lại làm vậy? Dẫu biết rằng anh luôn ghét cô nhưng…Lúc đó cô đã ngửi thấy mùi rượu. Có lẽ anh ấy đã bị rượu chi phối.

Trúc Diệp thở dài rồi mặc quần áo và đi xuống nhà.

Cả nhà đã ngồi quây quần bên chiếc bàn. Tuy nhiên cô không thấy Nam Lâm đâu.

An Lâm vừa thấy Trúc Diệp đi xuống vội nhìn cô thăm dò. Bất giác nhìn vào phía cổ tay cô ấy có vết bầm tím. Xem ra, cơ thể Trúc Diệp bị đả thương không ít. an Lâm mỉm cười rồi nói:

- Em ngồi đi.

Trúc Diệp không nói gì, cô ngồi xuống cạnh chỗ an Lâm.

Bà Hoa đã chuẩn bị xong bữa sáng. Không thấy Nam Lâm đâu thì vội hỏi:

- Nam Lâm vẫn còn ngủ sao?

An Lâm cúi mặt xuống trả lời:

- Nghe nói ở trường nó có việc gì đó nên đã đi từ hôm qua rồi ạ!.

Bà Hoa tỏ vẻ thất vọng:

- Hôm qua dì đã làm cho Nam Lâm ít bánh. Nghe nói học trường công an khổ cực lắm nên làm cho nó. Không ngờ nó đi sớm như vậy.

Mặc dù Nam Lâm luôn vô lễ với bà Hoa, nhưng bà lại là người thương yêu Nam Lâm nhất. Việc gì cũng lo cho anh, khi mùa đông đến đã đan cho anh cái khăc thật ấm, khi mùa hè có mua cho anh một cía quạt tích điện vì nghe nói trên đó rất nóng và hay cắt điện, khi tết đến, luôn cố tính đưa cho anh chiếc lì xì bé nhất nhưng mệnh giá tiền thì lại lớn hơn của Trúc Diệp và An Lâm. Tiếc rằng, Nam Lâm mãi không chịu nhận một người mẹ kế là bà.

Trúc Diệp nghe mẹ nói vậy thì không khỏi khó chịu:

- Mẹ làm bánh cho Nam Lâm? Thế còn An Lâm thì sao?

Nếu là thường nhày thì Trúc Diệp cũng không muốn để ý. Nhưng hôm qua Nam Lâm đã làm thế với cô, sáng nay còn chạy trốn để chối bỏ. có nghĩa là cả đời này cô sẽ không đội trời chung với anh ta. Đúng là đồ đáng ghét.

An Lâm hiểu ẩn ý của Trúc Diệp.

- Chẳng phải anh có Trúc Diệp làm bánh rồi hay sao?

Trúc Diệp nhìn An Lâm một lúc lâu. Hôm qua cô gọi anh, anh ấy có nghe thấy không? Có biết không? Rồi Trúc Diệp lại cố nuốt bữa sáng của mình. Chỉ mong sao cho nó trôi xuống nhanh chóng.

Ăn sáng xong. An Lâm kéo Trúc Diệp vào phòng. Có lẽ anh nên nói cho cô hiểu. Tránh để hiểu lầm diễn ra sẽ khiến đôi bên mệt mỏi.

- Trúc Diệp. Chuyện giữa em và Nam Lâm anh cũng đã biết.

- Chuyện gì?

Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Trúc Diệp mà An Lâm không khỏi chạn lòng. Xem ra cô ấy đang cố che giấu:

- Thực ra, hôm qua Nam Lâm đã uống say, nhưng anh đã đến kịp líc. Em biết đây, nó là một thằng bốc đồng, ngang ngược, luôn thích gây khó chịu cho người khác, cho nên nó mới bị rượu làm như vậy.

Trúc Diệp thở dài rồi nói:

- Anh đã cứu em. Rồi lại tìm đường thoát cho cả Nam Lâm. Tại sao anh lại tốt như vậy?

- Nó là em trai anh. Anh hiểu nó hơn ai hết. Có những điều mà nó không thể nói ra, nó biết mọi người luôn ghét bỏ nó, thiên vị anh, nhưng có lại cố tình hờ hững, coi như không biết. Nam Lâm rất tội nghiệp.

- Anh ta tội nghiệp? Làm điều xấu rồi đổ lỗi cho rượu? Nếu hôm qua anh ta đạt được mục đích thì em mới đáng là người bị khiển trách đúng không?

An Lâm thở dài mệt mỏi. Xem ra càng giải thích thì càng chẳng ra đâu vào đâu. anh đã quên mất rằng nếu muốn Trúc Diệp hiểu Nam Lâm thì còn phải xem cô ấy có mở lòng không đã.

- Trúc Diệp. Em muốn hận Nam Lâm thì anh cũng không thể ngăn cấm. Anh chỉ muốn em biết rằng, đã là người một nàh thì nên thông cảm cho nhau. Nam Lâm cũng đã không còn mặt mũi nào để xuất hiện trước mặt em nữa, cho nên…Em cũng thông cảm cho nó đi thôi.
Nói xong An Lâm bước ra ngoài không để Trúc Diệp nói gì thêm. Anh không muốn em trai mình và Trúc Diệp hận thù nhau.

Trúc Diệp đứng lặng yên tại một chỗ. trong đầu cô giờ đây trống rỗng. Không nghĩ được gì. Cô vẫn còn trong sạch, nhưng tại sao cô lại không thể không ghét Nam Lâm. Với cô, từ bé đến giờ, anh ấy chính là ác quỷ. chính anh ấy lúc nào cũng tỏ ra chán ghét với cô. Cho nên cô cũng chẳng cần bận tâm đến anh ta. Khi Nam Lâm học cấp ba, anh ta yêu hết người này người nọ. Cô nào cũng rất xinh đẹp và gợi cảm. Đã có lần Trúc Diệp bắt gặp Nam Lâm ôm hôn một cô gái trong phòng. Lúc đó, cô cũng chỉ muốn vào tìm An Lâm. Khi cô gái kia về, Nam Lâm đã uy hiếp cô rằng nếu cô nói ra thì anh ta sẽ làm thế với cô. Trúc Diệp lúc đó chỉ biết sợ hãi gật đầu.

Cho đến bây giờ nghĩ lại thì có vẻ như anh ta đã làm thế với cô. Vậy mà cô vẫn không thể nói ra tội của Nam Lâm. Chỉ biết im lặng nén nỗi uất ức vào trong lòng mà thôi.

* * *

Thời gian như nước chảy. Trôi nhanh đến nỗi mà ta chẳng kịp giữ. Trúc Diệp giờ đã là một cô thư kí trẻ. Những việc trước kia đã tạm lùi vào dĩ vãng và không ai muốn nhắc tới.

Nam Lâm sau lần ấy anh đã ít về thăm nhà hơn, nếu có về thăm thì anh luôn tìm cách tránh mặt Trúc Diệp. Những bữa cơm gia đình thì luôn vắng mặt Nam Lâm vì anh cố tình hẹn mấy đám bạn đi tụ tập bên noài. Dần dần, những bữa cơm đó cũng đã thiếu đi một đôi đũa và một chiếc bát. Không còn ai đợi Nam Lâm về ăn nữa. Chỉ có bà Hoa, thi thoảng có mấy món ngon thì mới gói lại một ít và để phần Nam Lâm, cho dù sáng hôm sau bà đành phải đổ đi vì nó đã bốc mùi thiu khi không có ai động vào.

Đúng như dự đoán. An Lâm giờ là một anh chàng bác sĩ điển trai của khoa tim mạch. Có rất nhiều cô nàng đã cố tình lấy lí do đau tim mà đến nhìn anh, còn cả những cô y tá trẻ, cũng không ngừng âm thầm theo dõi và hâm mộ anh một cách cuồng nhiệt.

Nam Lâm sau khi tốt nghiệp đã được tuyển dụng vào làm công an kinh tế. Chống những vụ tham ô của các nhà chức trách và rất nhiều việc khác. Trong mắt đồng nghiệp, vẻ gan lì và ương bướng cộng với diện mạo đẹp trai đã khiến không ít cô nàng phải si mê. Nhưng anh chàng này cũng nổi tiếng là lăng nhăng nên rất nhiều lần đồng nghiệp phải nhắc nhở khi những vụ đánh ghen trên phố có liên quan tới anh ta. Sau một thời gian, tất cả lại đâu vào đấy.

Trúc Diệp làm một cô thư kí nhu mì và hiền thục. Cô rất chăm chỉ nên được giám đốc và đồng nghiệp quý mến. chỉ tiếc có một khuyết điểm nhỏ đó là rất hay lo chuyện bao đồng. Quan tâm đến người khác là một chuyện tốt nhưng cũng không nên thái quá như vậy. Nhiều lần đồng nghiệp đã phải gắt lên vì cô nàng hỏi quá nhiều, trong khi đó họ đang rất mệt mỏi.

Vì công ti là ở thành phố khác cho nên Trúc Diệp đã phải thue một căn nhà riêng và ở đó. Nghe nói, An Lâm và Nam Lâm cũng làm ở đây. Mẹ cô cho cô đến đây làm cũng là vì có hai người nên bà mới yên tâm.

Nếu nói vì An Lâm ở đây mà yên tâm thì có thể chấp nhận, nhưng Nam Lâm thì xem ra…
Trúc Diệp bước vào một ngày làm việc đầy mệt mỏi. Cô đến trạm xe bus và đứng đợi. Khung cảnh đường phố lúc buổi sáng rất năng động. từng dòng xe cộ hối hả cứ băng qua trước mắt khiến mình không kịp níu giữ hình ảnh. Cứ như một cơn gió thoảng qua rồi biến mất.

Khi Trúc Diệp đã yên vị tại một chỗ ngồi. Chiếc xe lăn bánh. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Phía đằng xa, Trúc Diệp có nhìn thấy một người rất quen. Chỉ tieeccs là mắt cô hiện đang cận 2 độ nên không nhìn rõ.

Rồi chiếc xe vụt đi không để cho Trúc Diệp được nhìn lâu hơn nữa.

Nam Lâm đứng đằng xa trạm xe bus đang rất đau đầu. Cô bạn gái này của anh thật lắm chuyện. Anh đang có việc gấp mà cô ta lại bắt anh chở đến chỗ làm. Nếu không đến nhanh thì em rằng khó ăn nói với sếp. Cuối cùng, Nam Lâm đã nghĩ ra một giải pháp. Anh quay lại phái cô gái đang không ngừng giận dỗi nói:

- Chúng mình chia tay.

Rồi anh mở cửa xe ngồi vào trong và phóng vụt đi.

Cô gái đứng nhìn theo chiếc xe mà không hiểu chuyện gì xảy ra. Cô và anh ấy yêu nhau còn chưa được một tuần. Tại sao anh ta có thể nói câu đó ra một cách dễ dàng như thế được? Ừ thì cứ cho là cô hơi cố chấp, nhưng cô chỉ muốn khoe bạn trai với đồng nghiệp thôi mà. Rằng cô đang yêu một anh chàng đẹp đến mê hồn. Nhưng xem ra, bạn bè cô không có cơ hội chiêm ngưỡng rồi.

Chương 4 – Cô ấy và anh ấy là gì của nhau?

Trúc Diệp bước vào công ti.

- Chị Trúc Diệp!

Là Dương Thùy. Cô ấy bằng tuổi Trúc Diệp nhưng không hiểu sao cứ luôn miệng gọi cô là chị. Đó là một cô gái tự tin, sành điệu, say mê các anh chàng đẹp trai và hình như là chưa có anh chàng nào mà không chạy theo vẻ quyến rũ của cô ấy cả.

- Dương Thùy. Hôm nay đi làm sớm vậy?

Dương Thùy trong công ti nổi tiếng là đi làm muộn. Cô có biệt danh là “người cao cả”. Đồng nghiệp trêu cô rằng vì cô phải làm những việc cao cả nên mới hay đi trễ như vậy.

Dương Thùy nghe Trúc Diệp nói như vậy thì vội chu môi lên nói:

- Có sao đâu! Mọi người đi làm sớm thì em cũng đi làm sớm được chứ sao.

- Thật sao? – Trúc Diệp làm vẻ mặt nghiêm trọng.

Rồi cô nhận lấy mấy cái đánh nhẹ của Dương Thùy.

Trúc Diệp mang mấy chồng tài liệu ra sắp xếp lại rồi xem lại lịch làm việc của giám đốc. Xem ra hôm nay cũng không có gì làm mấy.

Đang ngồi thì An Lâm gọi điện. Trúc Diệp đưa điện thoại lên tai:

- Có chuyện gì không anh?

- À không, chỉ là muốn hỏi em có khỏe không thôi. Hôm qua anh có về nhà, dì bảo anh mang cho em mấy bộ quần áo. Chốc anh sẽ nhờ Nam Lâm mang đến chỗ em nhé?

Nghe đến Nam Lâm, Trúc Diệp chợt nhíu mày lại:

- Nếu anh không có thời gian thì để em tự đến lấy cũng được.

An Lâm vẫn cố gắng:

- Nam Lâm cũng làm gần chỗ em mà, nó đang ở chỗ anh, tí nữa anh sẽ nhờ nó mang qua chỗ em.

Trúc Diệp còn chưa kịp nói gì thì tiếng tút dài của điện thoại đã vang lên. Cô ngồi thần người ra, bảo Nam Lâm mang quàn áo cho cô. Rõ ràng An Lâm đang cố làm cho cô và Nam Lâm thân thiết hơn mà. Cô không thích thế, nếu An Lâm đã không yêu cô thì cũng không nên làm như vậy.

Trúc Diệp thực ra rất sợ Nam Lâm, cô luôn đề phòng anh ấy, sau bao nhiêu năm, cái quá khứ ấy thỉnh thoảng vẫn hiện hữu trong giấc mơ của cô khiến cô không biết làm cách nào mà thoát ra khỏi nó. Quả thực là rất khổ sở. An Lâm không thể hiểu được, nếu anh ấy hiểu chắc chắn sẽ giúp cô tránh xa Nam Lâm.

Nghĩ ngợi một lúc lâu, cô liền đứng dậy rồi đi ra chỗ của Dương Thùy.

- Dương Thùy, chiều em có rỗi không?

Dương thùy đang nghịch máy tính, nghe Trúc Diệp hỏi thế thì vội ngẩng đầu lên noí:

- Chiều em không có việc gì. Sao thế chị?

Trúc Diệp mắt sáng bừng lên nói luôn:

- Chiều chị em mình rủ mấy người đến nhà chị làm một bữa liên hoan nhé?

- Ngày gì thế?

Trúc Diệp đưa tay lên sờ vào cái búi tóc trên đỉnh đầu rồi nói thản nhiên:

- Không ngày gì cả. Chẳng phải em là người khoái mấy vụ tiệc tùng này nhất sao? Không thích à?
Dường Thùy nghe thế thì vội chối nhanh:

- À không! Em chỉ nói thế thôi mà. Chốc nữa em sẽ nói với mấy người. Có cả đàn ông chị nhé?
Trúc diệp hơi nhíu mày. Từ xưa đến giờ, cô chưa cho người khác giới vào nhà bao giờ, thậm chí cô luôn giữ khoảng cách với họ.

- Thôi được rồi. Em thích thì cứ việc.

Dường Thùy mừng ra mặt:

- Có đàn ông mới vui. Em sẽ mời mấy anh chàng đẹp trai quanh khu vực chị em mình làm để cho chị còn dễ bề xử lí.

Trúc Diệp cốc đầu Dường Thùy mắng khẽ:

- Cho em tất. Chị không thèm.

Nói rồi Trúc Diệp chạy ngay về phòng để làm nốt công việc còn bỏ dở của mình. Trước khi cô chạy về phòng, Dương Thùy vẫn cố tình nói với theo cô:

- Chị sắp thành bà cô già rồi đấy.

Sau khi tan sở, Trúc Diệp đưa cho Dương Thùy chiếc chìa khóa nhà mình. Hai người rất thân với nhau, thỉnh thoảng Dương Thùy có qua nhà Trúc Diệp ở mấy ngày cho đỡ buồn nên có thể coi nhà của Trúc Diệp cũng như nhà của Dương Thùy.

Còn Trúc Diệp sẽ đi mua đồ ăn. Công ti cũng gần siêu thị nên cô chỉ đi bộ một chút là đến. Tuy vậy, Dương thùy đã ngấm ngầm cài cho cô một “vệ tinh” đi theo. Đó là Mạnh Đức. Anh chàng công tử người yêu cũ của Dương Thùy. Và cuối cùng ngậm ngùi bị cô ấy đá chỉ vì xe của anh ta bị xước mà anh ta không chịu đi sửa. Dương Thùy là người ghét đàn ông có tình lười. Xem ra cô nàng có tính lập dị cũng không phải là vừa.
Mạnh Đức lái xe đưa Trúc Diệp đến siêu thị rồi còn có ý tốt vào siêu thị để xách đồ cho cô thay vì ngồi chờ.
Đi qua mấy gian hàng, Trúc Diệp thấy hai người đi với nhau đã lâu mà chưa nói câu gì nên cô khẽ hắng giọng rồi nói:

- Anh Đức thích ăn cái gì?

Mạnh Đức trả lời tự nhiên:

- Tôi thuộc dạng ăn tạp. Trừ những cái không ăn được ra thì cái gì tôi cũng ăn được.

Trúc Diệp mỉm cười vì câu trả lời hài hước này. Cô còn không quên thốt ra một câu:

- Xem ra anh là một con người vui tính.

- Ngày xưa, tôi đã được tuyển dụng làm MC của trường trong suốt khóa học.

Trúc Diệp vội “À” lên một tiếng. Một anh chàng vui tính, cũng rất tốt bụng, ngoại hình đẹp trai như thế này tại sao Dương Thùy lại bỏ được. Quá tò mò nên Trúc Diệp hỏi:

- Anh và Dương Thùy… tại sao lại bỏ nhau?

Mạnh Đức nói đến chuyện này không lảng tránh, không đau khổ mà trả lời rất vô tư, như kiểu giữa anh và Dương thùy vẫn còn bình thường vậy:

- Cô biết đấy.

- Tôi biết? Vì cái xe ấy thật ư?

Mạnh Đức mỉm cười, khi cười, ánh mắt anh kéo dài ra, gây thiện cảm cho người nói chuyện rất nhiều:
- Cô chơi với Dương Thùy mà không hiểu tính cô ấy gì cả. Chuyện cái xe kia chỉ là một cái cớ, cô ấy sợ quá yêu tôi nên mới bỏ.

Trúc Diệp càng nói chuyện càng không hiểu:

- Không thể thế được. Nếu yêu thì phải cố giữ lấy chứ?

- Dương Thùy là cô gái sống rất phóng khoáng. Gia đình không ổn định, trước đó tôi còn không biết cô ấy đã qua lại với biết bao thằng đàn ông khác. Khi cô ấy về gặp bố mẹ tôi, nghe họ nói về hoàn cảnh gia đình cô ấy khó xử chỉ biết nói ậm ừ. Tôi nghĩ cô ấy sợ bố mẹ tôi không chấp nhận một người con dâu như thế cho nên đã suy nghĩ nhiều. Càng dứt ra sớm thì càng đỡ đau khổ, cho nên cô ấy đã làm vậy.

Trúc Diệp nhìn Mạnh Đức vẻ dò hỏi:

- Anh…còn yêu Dương Thùy chứ?

Mạnh Đức nhún vai:

- Tất nhiên. Cô ấy làm sao có thể chạy thoát khỏi tôi. Đợi khi tôi suy nghĩ một cách chín chắn hơn nữa nhất định sẽ bắt cóc cô ấy về làm vợ.

Trúc Diệp phì cười vì cái ý định rất “mafia” của Mạnh Đức. Xem ra anh chàng này rất tự tin vào tình yêu của mình.

- Vậy anh có biết gì về gia đình Dường Thùy không?

Câu hỏi này cuối cùng cũng đã khiến một Mạnh Đức hiên ngang từ nãy tới giờ sụp đổ. Anh trả lời một cách khó xử:

- Tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng gia đình cô ấy có lẽ không ổn định nên cô ấy mới không dám nói với bố mẹ tôi. Cô ấy không bao giờ nói cho tôi biết về gia đình cô ấy. Mỗi lần tôi hỏi cô ấy đều lảng tránh. Dương Thùy còn không được học đại học. Xem ra cô ấy đã bươn trải rất nhiều. Lại có quý nhân phù trợ nên mới vào được công ti này.

Trúc Diệp thở dài rồi lại tiếp tục vào việc mua đồ ăn của mình. Mạnh Đức là một chàng trai tốt, lại có học thức, gia đình không phải là hào môn quyền quý nhưng có thể nói là khá giả. Đôi khi Trúc Diệp còn cảm thấy anh chàng này còn rất láu cá, xem ra Dương Thùy khó thoát rồi. Có phóng khoáng, có tùy tiện đến mức nào cũng không chạy trốn khỏi trái tim của Mạnh Đức được đâu.

Nghĩ đến vấn đề này Trúc Diệp mới nhớ. Năm nay cô cũng 23 tuổi rồi, nhưng chưa hẹn hò lần nào. 17 năm cô dành trọn tình yêu cho An Lâm, biết rằng tình yêu này chẳng đi đến đâu và cũng chẳng thể đơm hoa kết trái nhưng cô vẫn cứ gieo trồng. Gieo trồng rồi thấy mình càng ngày càng lớn chứ “cây tình yêu” không hề lớn. Có lẽ cô đã tốn công vô ích rồi.

Bất giác cô quay sang phía Mạnh Đức mỉm cười nói:

- Chúc anh thành công.

Nam Lâm vừa từ chỗ An Lâm về.

Bên ghế lái phụ kia là túi quần áo của Trúc Diệp. Khi anh trai nói anh mang cho cô anh đã lưỡng lự. Vì biết rằng cô cũng chẳng muốn gặp anh. Nhưng không hiểu sao anh lại nhận lời. Anh công nhận là mình nhớ Trúc Diệp, nhưng anh đã và đang chôn vùi. Có nhớ nhung, có yêu thương thì cũng đành dồn nén mà hận số cái số phận nghiệt ngã này thôi. Rằng đã cho cô và anh chỉ là hai người anh em khác dòng máu.

Nam Lâm không đến nhà Trúc Diệp ngay.

Anh về nhà tắm rửa cố tống vào bụng bát mì cho qua bữa rồi mới đến nhà cô.

Ở thành phố A này rất hay xảy ra tình trạng ùn tắc. Giờ cao điểm còn kéo dài rất nhiều giờ đồng hồ. Mỗi lần như vậy, dù bạn có là công an hay chủ tịch thành phố thì cũng phải theo sự chỉ dẫn của mấy anh công an giao thông. Bình tĩnh, bình tĩnh và hết sức bình tĩnh. Chậm chạp chậm chập và hết sức chậm chạp. Nếu bạn muốn bảo vệ xe của mình không va chạm lung tung.

Cũng may là hôm nay chỉ mất 10 phút tắc đường. Nam Lâm thở phào nhẹ nhõm rồi tự nhủ: Anh sẽ không bao giờ làm cảnh sát giao thông.

Theo cách nói của An Lâm thì nhà Trúc Diệp nam ở phía nam thành phố, cụ thể hơn nữa là ở tầng 14 của chung cư Hoa Lệ. Còn phòng nào thì anh cũng không biết. Thôi thì tí nữa hỏi mấy người ở tầng 14 là biết ngay thôi mà.

Nam Lâm lái xe đến chung cư Hoa Lệ. Anh cầm túi quần áo của Trúc Diệp lên theo.

Khi đứng trước cửa thang máy, phát hiện ra là thang máy hỏng. Cho nên Nam Lâm đành chửi thề một câu cho bõ ghét rồi đi cầu thang bộ. Đây là một chung cư được xây dựng cách đây hai năm. Cơ sở hạ tầng vẫn còn rất tót chỉ riêng cái quan trọng nhất đó là thang máy bị hòng. Có lẽ chung cư này sẽ rất hợp với mấy người ưa thể dục thể thao hơn, hoặc những người có nhu cầu giảm béo chẳng hạn.

Cũng may là Nam Lâm đã học ở trường công an mấy năm nên thể lực cũng được rèn luyện. Việc chạy 14 tầng câu thang cũng không làm khó được anh.

Khi lên đến tầng 14, thấy nhà nào cũng đóng cửa kín mít nên Nam Lâm không biết phải gọi cửa nhà nào. Có lẽ mọi người ở đây rất bận. Bỗng anh thấy căn hộ ở cuối hành lang là mở cửa. Hơn nữa tiếng nhạc ở đó phát ra tương đối “bốc”. Có vẻ như là một buổi tiệc. Nam Lâm nắm chặt túi quần áo rồi đi về cuối dãy hành lang.
Khi anh ngó vào nhà thì có thấy mấy người đang cười nói vui vẻ ở đấy. Bây giờ gõ cửa thỳ họ cũng không nghe thấy gì. Cuối cùng anh đành hét to:

- Xin lỗi!.

Một cô gái ăn mặc sành điệu và sexy nhìn thấy Nam Lâm. cô vội vàng đứng dậy tắt nhạc rồi chạy đến chỗ Nam Lâm nói:

- Anh chàng đẹp trai. Có chuyện gì thế?

Nam Lâm nheo mắt nhìn cô gái trước mặt mình. Xem ra cô nàng này cũng không phải là tồi.

- Tôi muốn hỏi nhà của Trúc Diệp. Cô có thể chỉ cho tôi không?

Cô gái cười tươi rồi nói to, mắt vẫn nhìn Nam Lâm:

- Trúc Diệp! Bạn chị đến tim này.

Nam Lâm không ngờ mình lại hỏi ngay nhà Trúc Diệp. Hóa ra lại trùng hợp như vậy. Xem ra ông trời cũng thương anh đã leo 14 tầng cầu thang mà cho anh không phải đi lại nhiều nữa.

Tiếng nói thanh thoát của Trúc Diệp vọng từ trong ra khiến trái tim Nam Lâm thổn thức. Giọng nói của cô ấy như những mũi tên bắn vào giác cảm của anh, như những xúc tu bám chặt lấy tâm trí anh không chịu tách rời. Khiến anh cứ mãi đắm chìm trong đó.

- Bảo họ vào nhà đi. Em không thấy chị đang bận hay sao? Bạn chị cũng là bạn em mà.

Dương Thùy nhún vai rồi lách người ý muốn nói mời Nam Lâm vào nhà. Cô quen biết Trúc Diệp đã lâu, không ngờ chị ấy lại quen một anh chàng đẹp trai như vậy. Xem ra có rất nhiều điều mà Trúc Diệp che giấu cô rồi. Cũng như cô, có một bí mật đang che giấu.

Nam Lâm bước vào nhà. Đây là nhà Trúc Diệp. Cũng không đến nỗi nào. Nam Lâm nhìn ngắm một hồi rồi ngồi xuống. Lúc này anh mới phát hiện ra mấy cô nàng ở đây đang nhìn anh chằm chằm. Điều này khiến anh không tự nhiên lắm, họ cũng không nên biểu đạt cảm xúc một cách dạt dào như vậy chứ? Nam Lâm vội ho khan vài tiếng rồi ngồi xuống. Đúng lúc ây thì cô nàng sexy đi tới. Đưa cho anh một lon bia rồi nói:

- Anh uống đi. Chị Trúc Diệp đang bận làm cơm.

Nam Lâm không nén nổi tò mò vội hỏi:

- Hôm nay là ngày gì hay sao?

- Không. Chỉ là một bữa liên hoan nho nhỏ mừng kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi thôi.

Nam Lâm cảm thấy nói chuyện với cô nàng này rất tự nhiên:

- Một bữa tiệc vô nghĩa.

Dương thùy nhún vai nói:

- Cũng không hẳn. Ít ra thì chúng tôi còn được ăn và ngắm một anh chàng đẹp trai ở đây.

Nam Lâm phì cười. Xem ra cô nàng đang ám chỉ anh rồi.

Dương thùy vừa dựa người vào ghế thì cô lại nhìn thấy chiếc túi mà Nam Lâm mang đến. Cô hỏi:

- Cái gì thế?

Nam Lâm trả lời thản nhiên:

- Quần áo của Trúc Diệp.

- Cái gì? Anh và Trúc diệp là?

Lại một câu trả lời thản nhiên nhưng có pha âm sắc hơi chua chát của Nam Lâm:

- Anh Em.

Dương Thùy nghe Nam Lâm nói vậy vội nhíu mày:

- Sao lại thế được? – rồi cô lại nghĩ ra điều gì đó vội chữa lại câu nói của mình- À mà cũng đúng. Trúc Diệp cũng có lần nói với tôi cô ấy có một người anh con của dượng.

Nam Lâm nhíu mày hạ thấp giọng hỏi:

- Chỉ có một thôi sao?

Dương Thùy vẫn chắc chắn về câu trả lời của mình:

- Phải! LÀ anh phải không?

Nam Lâm chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Cô ấy đã gạt bỏ anh ra khỏi cuộc sống của cô ấy. Ngay cả danh phận anh trai cô ấy cũng không cho anh cơ hội được hưởng. Thật đau khổ.

Mạnh Đức thấy Nam Lâm và Dương Thùy gần gũi như vậy thì không khỏi khó chịu. Anh đứng nhìn một lúc lâu, khi thấy Trúc Diệp đi qua thì anh kéo cô lại nói:

- Cô có thể kéo anh chàng bạn cô ra khỏi nhà được không?

Trúc Diệp ngạc nhiên hỏi:

- Bạn nào?

- Kia kìa. Cái tên trên tai có đeo hai cái khuyên nhìn lấc cấc ấy.

Trúc Diệp vội ngó ra ngoài phòng khách. Là Nam Lâm, anh ta vào đây từ lúc nào vậy? Rồi cô nhớ lại lúc nãy khi Dương Thùy nói bạn cô đến. Trúc Diệp mải làm đã quên khuấy mất chuyện Nam Lâm sẽ đến nhà mình. Rồi cô quay ra Mạnh Đức mỉm cười:

- Anh không tự tin về tình yêu của mình nữa hay sao? Tự mình cho cô ấy thấy đi chứ?

Nói rồi Trúc Diệp đi ra ngoài. Đến trước mặt Nam Lâm. Đã bao nhiêu năm rồi, cô không dám nhìn vào đôi mắt này sâu như vậy. Và cũng đã lâu cô và Nam Lâm chưa đối mặt với nhau.

Nam Lâm nhìn Trúc Diệp thì không khỏi ngỡ ngàng. Cô ấy đang đứng trước mặt anh mà lại khiến chân tay anh lóng ngóng như vậy.

- Quần áo đấy.

Nam Lâm đẩy túi quần áo bên cạnh mình ra phía Trúc Diệp. anh vẫn không thể thay đổi cho giọng nói của mình bớt lạnh lùng với cô.

Trúc Diệp cũng lạnh lùng cầm lấy túi quần áo rồi nói:

- Không còn chuyện gì khác thì anh về đi.

Trúc Diệp để ý có một cái gì đó lóe lên trong ánh mắt Nam Lâm rồi lại lụi tắt. Nhưng cô cũng không quan tâm nó là gì. Cô để ý thấy Mạnh Đức đã kéo Dương Thùy ra một góc nào đó rồi. Cô nàng xem ra vẫn còn hậm hực vì không được nói chuyện với anh chàng đẹp trai Nam Lâm nữa.

Nam Lâm đứng dậy. Trước khi đi anh kéo mạnh Trúc Diệp về phía mình nói gằn:

- Xem ra bao nhiêu năm qua em vẫn không thoát được cái tính ấy. Bớt căng thẳng đi, em dám nói với bạn em rằng em chỉ có một người anh trai sao? Thế có nghĩa là anh không phải anh trai em và anh có quyền làm bất kì điều gì mà anh muốn?

Trúc Diệp mặt tái nhợt đi. Anh ta vẫn thế, vẫn đối xử với cô như một thứ đồ chơi như vậy. Trúc Diệp nói trong sợ hãi:

- Đừng có làm bừa. Bạn em vẫn ở đây.

Nam Lâm nhếch môi cười nhạt, buông cô ra rồi quay ra nói với Dương Thùy đang cố chạy trốn Mạnh Đức:

- Đây là số điện thoại của tôi. Nếu buồn, cô em có thể tìm tôi tâm sự.

Vừa nói Nam Lâm vừa rút chiếc danh thiếp của mình ra vứt lên bàn trong ánh mắt thù hận của Mạnh ĐỨc và ánh mắt ghét bỏ của Trúc Diệp.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ