XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Bước qua yêu thương - trang 6

Chương 10 – Không thể với tới.

Dương Thùy xin nghỉ đến mấy ngày khiến Mạnh Đức thấp thỏm không yên. Ừ thì cô ấy “chăm chỉ” nghỉ thật đấy nhưng có lần nào cô ấy nghỉ lâu như thế này đâu.

Vừa nhìn thấy Trúc Diệp lững thững đi đằng xa, Mạnh Đức như nhìn thấy quý nhân. Anh vội chạy đến kéo tay Trúc Diệp rồi hỏi vẻ lo lắng:

- Trúc Diệp! Dương thùy mấy ngày nay sao vậy?

Trúc Diệp tròn to mắt ngạc nhiên:

- Sao? Sao là sao?

Mạnh Đức thật không thể chịu nổi với vẻ ngơ ngác của Trúc Diệp được nữa. Cuối cùng thì anh cũng rút ra kết luận: Có hỏi nữa cũng chẳng được gì. Rồi anh giơ tay ra nói:

- Đừng có lôi tôi đi rồi bảo tôi chiêu đãi nữa đấy. Tôi sẽ tự tìm hiểu.

Vốn đã không hiểu gì nay lại càng không hiểu hơn.

Cô và Dương Thùy đâu thể gắn chặt mãi với nhau được. Tại sao hễ Dương Thùy nghỉ làm là lại đến hỏi cô? Mấy hôm nay cô cũng có gọi điện cho Dương thùy, nhưng toàn không liên lạc được, đến nhà thì không thấy ai ra mở cửa. Cô cũng suốt ruột lắm chứ nhưng biết làm sao được.

Mạnh Đức đi vào phòng làm việc, đi đi lại lại. Anh đang nghĩ không biết có nên chấm dứt tình trạng thương nhớ ở đây không? Có lẽ anh nên đến nhà cô một chuyến.

Từ khi Dương Thùy qua lại với Nam Lâm là anh cảm thấy giữa anh và cô có một khoảng cách vô hình nào đó. Ừ thì trước đó vẫn có đấy nhưng sao lần này nó lại lớn quá vậy?

Trúc Diệp bước vào phòng làm việc. Lúc nãy Nam Lâm có nhắn tin cho cô. Dạo này anh rất hay nhắn tin. Chẳng biết có phải từ cái vụ sinh nhật của cô không nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy vui. Trước kia, cô cảm tưởng giữa cô và anh sẽ không bao giờ có thể gần được với nhau. Một câu nói tử tế cũng không có.

Cô vừa ngồi vào chỗ thì giám đốc đi đến cười nói:

- Trúc Diệp. Công ti ta sắp liên doanh với một công ti khác. Khoảng hai tháng nữa, dự án sẽ bắt đầu. Cô chuẩn bị cho tôi một số tài liệu nhé?

Trúc Diệp gật đầu:

- Vâng! Tôi sẽ chuẩn bị. Còn gì nữa không giám đốc?

- Còn gì nữa thì tôi sẽ nói sau.

* * *

Dương Thùy đang nằm bẹp trên giường. Toàn thân của cô như rã rời. Cô không ngờ là mình lại ốm nặng như thế này. Từ sau cái hôm đi chơi về muộn, cô đã biết là mình bị cảm lạnh. Nhưng ai ngờ hôm sau nó lại chuyển thành sốt.

Hôm đó cô đã cố lết thân xác ra khỏi giường nhưng vừa đứng lên được thì đôi chân cô lại khuỵu xuống không theo chủ ý của cô. Vì sống một mình nên không có ai chăm sóc, cô không thể tự nấu cháo cho mình, không thể tự đi mua thuốc…Rồi còn cả sạc pin điện thoại để liên lạc nữa. Cô thấy mình gần như đang tách biệt với cuộc sống bên ngoài vậy.

Hôm nọ trong cơn mê mập mờ cô đã cảm thấy tiếng chuông cửa réo rắt và tiếng gọi của Trúc Diệp.
Nhưng lúc đó người cô chẳng khác gì đang bị bóng đè cả, nhận thức cũng như không. Cơ thể không theo điều khiển của mình.

Giờ đây cô đã thấy đỡ hơn đôi chút, nhưng vì 3 ngày qua cô chỉ uống nước và ăn những thứ còn sót lại trong tủ. Sức lực bị cạn kiệt cũng là đúng, hơn nữa, cô chưa khỏi ốm. Vì vậy vẫn phải gắn chặt lấy cái giường.

Dương Thùy sắp khóc lên khi nghĩ đến mình sẽ chết vì đói và mệt trong chính ngôi nhà của mình thì có tiếng chuông cửa vang lên.

Lần này dù có mệt như thế nào thì cô cũng cô lết cái thân tàn này ra mở cửa để cầu cứu. Thế là cô mỏi mệt bước đến bên cửa. Nhưng cửa vừa được mở ra thì cô lại muốn đóng vào. Mạnh Đức sao lại đến đây? Người cô muốn cầu cứu là ai cũng được nhưng ít nhất không phải là anh ta.

Khi Dương Thùy định đóng cửa Mạnh Đức liền lấy chân chặn lại rồi dùng tay kéo cửa. Anh đứng đó nhìn cô đầy chua xót.

Sao chỉ mới mấy ngày chưa gặp cô đã tiều tụy thế này?

Tròng mắt thì đỏ hoe, sâu hoắm. Vẻ yêu kiều trong đôi mắt ấy đã bay biến đi đâu mất. Mái tóc thời trang ngày nào giờ đây rối bù và bết lại nhìn thảm hại vô cùng. Đôi môi như hai cánh hoa anh đào hồng trông tái nhợt và khô ráp. Bộ quần áo ngủ lôi thôi lếch thếch đến chán đời. Cô ấy bị sao vậy?

Dương Thùy thấy ánh mắt vừa ngạc nhiên, vừa xót xa thương hại của Mạnh Đức thì liền cố nói bằng giọng bình thường.

- Anh đến đây làm gì?

Mạnh Đức nhìn bàn tay đang cô bíu lấy cửa của Dương thùy thì biết cô đang cố gắng bám trụ. Các đốt xương trên tay như sắp lòi ra khỏi làn da kia rồi.

Không trả lời câu hỏi của Dương thùy, Mạnh Đức bước đến kéo giật người cô lại rồi bế cô lên. Anh không thể đứng nhìn cô như thế này mãi được. Phải làm gì đó.

Dương Thùy bị Mạnh Đức bế thốc lên thì không khỏi hốt hoảng. Cô hét lên bằng chất giọng khản đặc:
- Mạnh Đức! Anh làm gì vậy?

Mạnh Đức nhíu mày bế cô vào phòng ngủ rồi đặt nhẹ cô xuống giường. Anh chống tay nhìn chung quang căn phòng. Những vỏ đồ hộp vứt lăn lóc dưới sàn, rồi quần rồi áo, ngôi nhà giống như một bãi chiến trường thu nhỏ. Anh quay ra phía Dương Thùy đang nằm đó. Nói:

- Em bị ốm sao không nói với anh?

Dương Thùy không nhìn Mạnh Đức trả lời:

- Ai nói với anh là tôi bị ốm?

Mạnh Đức biết là cô đang nói dối. Vừa nãy bế cô anh đã thấy cái nóng phát ra từ cơ thể cô.

- Dương Thùy. Anh cần đưa em đi bệnh viện.

- Tôi không cần. Tôi khỏi rồi.

Mạnh Đức bước đến:

- Giờ đây ngay cả đứng em còn không vững thì khỏe sao được?

- Anh về đi.

Mạnh Đức không nói gì lại tiếp tục bế cô lên và chạy ra ngoài. Bây giờ anh không thế để cho Dương Thùy muốn làm gì thì làm nữa. Nếu cứ mặc sức cho cô ấy vẫy vùng thì anh sẽ để mất cô ấy. Mạnh Đức cầm chùm chìa khóa nhà Dương Thùy rồi chốt cửa.

Dương thùy bị anh bế trên tay ít nhiều có sự bực bội. Cô không còn la hét nữa, cô mệt rồi, la nữa là thanh quản của cô sẽ không chịu nổi và sức lực của cô cũng đã có hạn. Cô chỉ nói hằn học:

- Bạn Mạnh Đức. Có gì chúng ta từ từ nói với nhau. Việc gì bạn phải khổ vì tôi như vậy.

Mạnh Đức nhìn bảng điện tử của thang máy nhích xuống từng con số rồi bước ra ngoài. Anh nói:

- Em mà không im lặng thì anh sẽ dùng biện pháp mạnh với em đấy.

Dương Thùy tức lắm nhưng giờ cô ốm yếu thế này thì còn làm được gì anh ta cơ chứ. Thôi thì đợi khi cô khỏe lại sẽ tính cả vốn lẫn lãi với anh ta sau. Suy cho cũng thì cũng là anh ta muốn tốt cho cô.

Nam Lâm đang ngồi tại chỗ làm việc thì nhìn thấy Trịnh Thắng và Lê Linh bước vào. Anh suýt nữa thì đánh rơi cả cằm xuống. Không ngờ Trịnh Thắng khù khờ ngốc nghếch lại có thể phá được thành trì một cách nhanh chóng như vậy.

Nam Lâm đứng dậy vỗ tay hô to với mấy người đồng nghiệp khác nữa:

- Mọi người xem này, Trịnh Thắng và phu nhân đến thăm anh em chúng ta.

Nghe thấy câu nói này của Nam Lâm cả phòng cười nghiêng ngả khiến Trịnh Thắng chỉ muốn độn thổ. Nhưng anh đang đứng cùng Lê Linh nên vẫn cố gắng nở một nụ cười thân thiện:

- Đây là bạn gái tôi.

Tính cách của Nam Lâm có ai mà không biết. Những lúc như thế này anh là người phát huy tốt nhất sở trường chớp lấy thời cơ của mình. Nam Lâm lại nói vẻ hào hứng:

- Cậu đi trước thời đại của cả phòng. Đến tôi đây con chưa có em nào cho ra hồn thế mà cậu đã …Thôi nào, khao đi.

Cả phòng lại hưởng ứng câu nói này của Nam Lâm. Chỉ riêng Trịnh thắng đang tức nổ đom đóm mắt mà không nói được gì. Đi trước thời đại? Đây là biệt danh mới của anh ư?

Nam Lâm nháy mắt với Trịnh Thăng rồi bước ra ngoài.

Thực ra hôm nay anh cũng có ý định sẽ mời Trúc diệp đi ăn rồi. Nhưng theo anh thấy thì có lẽ Trúc Diệp vẫn chưa hẳn bỏ được cái bức tường ngăn cách suốt bao nhiêu năm qua đối với anh. Việc gì cũng cần có thời gian. Anh hiểu.

Nghĩ ngợi một lát anh lại nhớ tới Dương Thùy. Nếu lần này thông qua Dương Thùy mà mời được Trúc Diệp thì cũng đáng lắm chứ. Rồi Nam Lâm lấy điện thoại ra. Đây là chiếc điện thoại anh mới mua, sim cũng vừa đi làm lại. Người ta nói quả không sai, một giây bốc đồng là một giờ hối hận.

“Số máy quý khách….”

Câu nói khô khốc phát ra từ điện thoại khiến Nam Lâm muốn đập điện thoại một lần nữa. Dương thùy đổi số rồi hay sao? Thế là kế hoạch của anh đổ bể rồi.

Nam Lâm ngồi thần người ra một lúc lâu. Anh đành chơi bài ngửa vậy.

Trúc Diệp đang ngồi soạn thảo một số tài liệu thì điện thoại vang lên liên hồi. Cô ngó vào màn hình thì thấy tên Nam Lâm hiện ra. Cô đã thêm tên của anh vào trong danh bạ. Dẫu sao anh ấy cũng là anh của cô, và giờ đây cô cũng phát hiện ra anh ấy rất tốt, cho nên không cần quá gay gắt với anh ấy.

Trúc Diệp một tay di chuột, một tay cầm điện thoại nói:

- Em nghe đây.

Giọng nói nhẹ nhàng của Trúc Diệp như khiến trái tim Nam Lâm khẽ run lên. Anh bỗng chốc quên mất những điều mà mình muốn nói. Vội vàng im lặng một lúc lâu, khi bình tâm lại anh mới nói:

- Anh muốn mời em ăn cơm.

- Em đã nhận lời đi ăn cùng An Lâm rồi. Hay anh đi ăn cùng cho vui.

An Lâm. Lại là An Lâm.

Nam Lâm mím môi và nói cộc lốc:

- Khỏi. Anh đi ăn cùng đồng nghiệp.

Rồi anh tắt máy một cách không báo trước.

Nam Lâm đứng lặng người cười nhạt. Anh lại thế rồi, không thể nhẹ nhàng hơn được. Anh không ghen với An Lâm, nhưng anh giận Trúc Diệp không để ý đến tâm tư của anh. Khi cô ấy trả lời, một chút suy nghĩ của cô ấy cũng chẳng có, cô ấy nói nhanh và kiên quyết. Như muốn hét vào mặt anh rằng: Dù có thế nào thì trong lòng em An Lâm vẫn là nhất. Anh không bao giờ có thể với tới được. Thế đấy. Không với tới được. Không bao giờ.

Mà anh đang cố gắng vì cái gì nhỉ? Anh đã quên mất điều tối kị được dựng lên giữa ba người rồi. Là anh em. Chỉ là anh em mà thôi.

* * *

Mạnh Đức cũng là một người tâm lí. Anh hiểu Dương Thùy chẳng thích thú gì khi bị anh bế trên tay như một con mèo như vậy. Anh đành dìu cô vào trong bệnh viện.

Quả thực Mạnh Đức đã thấy hối hận khi ngày xưa nhận lời chia tay của Dương Thùy. Lúc đó anh đã nghĩ tình yêu của anh đang đến thời kì khủng hoảng. Có một chút rắc rối như thế này cũng tốt. Như thế sẽ gây được thú vị và kịch tính. Anh đã tưởng Dương Thùy dù có bay cao bay xa tới đâu thì cũng không thể thoát khỏi cái lưới mà anh đã giăng ra trước đó. Nhưng anh đã lầm mất rồi. Dương Thùy không bay, cô ấy chạy. Vậy thì cái lưới trên trời kia như một thứ ngốc nghếch làm cảnh hay sao?

Dương Thùy trầm mặc suy nghĩ về những gì Mạnh Đức đang làm. Đây là biểu hiện muốn nối lại tình xưa? Nếu thế thì tại sao ngày xưa cô nói chia tay anh không ngăn cô? Không cầu xin cô? Mạnh Đức là một con người như thế nào? Cô đã từng hiểu anh, đã từng biết anh…nhưng giờ đây anh ấy như một con người khác vậy. Rõ ràng là anh đã cuồng nhiệt hơn ngày xưa, đã thay đổi hơn ngày xưa. Nghĩa là anh ấy hoàn toàn mới.

Cô không thể dối lòng là cô không vui khi Mạnh Đức đối tốt với cô như vậy. Anh ấy ngoại hình cũng không đến nỗi tồi, không thể đẹp trai như Nam Lâm nhưng cũng ăn đứt mấy người mà cô hẹn hò trước đó. Anh ấy là trưởng phòng, chức sắc không quá cao nhưng trung bình như vậy còn tốt hơn những ông sếp đang bị nhấn chìm trong tội danh tham nhũng. Gia đình có bố là luật sư, có nghĩa là anh ấy được đào tạo làm người rất bài bản và gia giáo…còn rất nhiều thứ nữa.

Mạnh Đức có thừa điều kiện cần và đủ để tìm một cô gái tốt hơn cô, vậy tại sao anh lại không làm? Dương thùy không thể không trân trọng điều đó. Nhưng hoàn cảnh gia đình cô khiến cô không muốn yêu anh. Không phải không muốn yêu anh mà không muốn đối mặt với bà mẹ của anh. Một bà mẹ ham tiền tài và hư vinh.

Vừa đi vào phòng đăng kí thủ tục nhập viện thì Dương Thùy tưởng mình nhìn nhầm. Kia chẳng phải là Nam Lâm hay sao? Nhưng cô cứ thấy anh khang khác.

Nam Lâm mà cô biết là một người có mái tóc nâu hạt dẻ. Trên tai có bấm hai lỗ nhìn rất ngổ ngáo. Hơn nữa, ánh mắt bốc đồng pha chút trẻ con trong đó khiến cô càng nghi ngờ về Nam Lâm đang xuất hiện trước mắt.

Nam Lâm này mặc áo blouse trắng. Vẻ đẹp trai là điều không thể chối bỏ nhưng cảm tưởng như rất trầm mặc. Giống một bông hoa trong nước. Đẹp nhưng lại có phần hơi lạnh và lặng.

Mạnh Đức thấy Dương Thùy ngồi im như vậy thì vội liếc mắt nhìn cô. Qua đó anh cũng nhìn thấy người con trai trước mặt. Đó chẳng phải là Nam Lâm hay sao?

Mạnh Đức còn chưa kịp giải tỏa nghi vấn thì Dương thùy đã nói to:

- Anh Nam Lâm.

An Lâm quay lại phía cô gái vừa gọi tên em trai mình. Trước kia, sự nhầm lẫn là việc xảy ra như cơm bữa. Bây giờ mỗi người làm một nơi nên nó đã giảm đi. Không ngờ bây giờ lại có người nhầm lẫn như vậy nữa. Mà lại là một người không quen biết. Anh chưa gặp cô gái này bao giờ. Tuy nhiên cũng nên nói cho cô ấy biết.

Thế là An Lâm đi đến chỗ cô gái. Nhìn thoáng qua, ngoại hình của cô giờ đây chưa nói được gì nhiều, vì anh biết nhan sắc cô ấy đang bị bệnh tật chiếm đóng. Nhưng bên cạnh cô ấy là một anh chàng tương đối phong độ. Có vẻ cô gái này cũng không phải là tầm thường.

Thấy An Lâm đi đến. Mạnh Đức vội nhíu mày rồi bước lên trước Dương Thùy. Anh nói rất hùng hồn:

- Đừng đến gần Dương Thùy.

An Lâm hơi giật mình vì câu nói này. Không phải Nam Lâm đã làm gì có lỗi với họ đó chứ? Nghĩ vậy anh chợt nhớ lại chuyện trước đó, lúc mà Nam Lâm muốn tước đoạt sự trinh trắng của Trúc Diệp. An Lâm vội đưa tay lên ý muốn hòa giải rồi nói:

- Ấy! Anh bình tĩnh. Tôi không phải Nam Lâm.

Cả Dương Thùy và Mạnh Đức đều không hiểu chuyện gì xảy ra. Rõ ràng đứng trước mặt họ là Nam Lâm, thế mà anh ta dám bảo anh ta không phải Nam Lâm.

Dương Thùy mỉm cười. Điệu cười rất mệt mỏi rồi cô cố nói:

- Anh Nam Lâm quả là biết đùa. Em còn không biết là anh làm bác sĩ đấy.

Mạnh Đức không nói gì, chờ cho An Lâm giải thích mọi chuyện.

An Lâm nheo đôi mắt thành hình trăng khuyết. Lúc này trông anh rất đẹp trai. Ngay cả Mạnh Đức cũng phải công nhận điều đó.

- Tôi là An Lâm. Là anh trai của Nam Lâm. Chúng tôi là anh em sinh đôi.

Khi Dương Thùy nghe xong câu này cũng là lúc cô không thể trụ nổi được nữa. Vội vàng ngất đi.
Mạnh Đức không còn để ý gì đến An Lâm nữa. Anh vội vàng hét lên:

- Bác sĩ.

Tuy An Lâm ở khoa tim mạch nhưng anh cũng là bác sĩ. Anh liền chạy đến cùng Mạnh Đức đưa Dương Thùy vào phòng cấp cứu.

An Lâm đưa đã làm xong nhiệm vụ của mình. Anh lấy điện thoại gọi cho Trúc Diệp.

- Alo. Em xuống dưới đi, anh sẽ đến đón.

Rồi An Lâm ra bãi gửi xe.

Trên đường đi anh cứ thắc mắc về cái đôi vừa nãy. Họ có quan hệ như thế nào với Nam Lâm? Cô gái thì không nói làm gì, các cô gái đều có một thái độ với nó, không nói ra ai cũng biết. Nhưng còn anh chàng kia? Rốt cuộc thì Nam Lâm đã có xích mích gì? Đợi khi nào đó anh sẽ hỏi Nam Lâm.

Tuy là đã lớn rồi nhưng xét về mọi mặt, anh vẫn là anh của Nam Lâm và anh có quyền quản thúc nó. 26 tuổi, suy nghĩ của nó vẫn còn nông nổi và rất bốc đồng.

Nam Lâm nhìn thấy Trịnh Thắng đang lia ánh mắt hình viên đạn về phía mình thì không ngừng né tránh. Anh chạy ra cười nói trong khi tâm trạng rất nặng nề:

- Trịnh Thắng. Chúng ta là anh em tốt của nhau cơ mà.

Trịnh Thắng hếch mặt lên:

- Anh em tốt? Anh em tốt mà cậu dìm tôi như thế này à?

- Thế ai là người đã giúp cậu phá vỡ thành trì Lê Linh kia?

Đúng lúc ấy một giọng nói khác xem vào:

- Các anh đang nói thành trì nào vậy?

Lê Linh chẳng biết từ đâu bước ra khiến Trịnh Thắng giật mình gần chết. Anh khoát tay Lê Linh hôn chụt vào má cô rồi nói ngọt ngào:

- Không có gì.

Nam Lâm nheo mắt nhìn Lê Linh:

- Sao hả? Yêu anh chàng buồn nôn này hơn anh đúng không?

Lê Linh đỏ mặt e thẹn. Cô chỉ cười mà không nói gì. Ngày xưa yêu Nam Lâm, anh đúng là biết cách chiều con gái. Sớm đã biết anh là người phong lưu đa tình. Nhưng khi dính vào rồi thì có ai mà nỡ thoát ra chứ? Còn Trịnh Thắng. Trái ngược lại với Nam Lâm, anh ngốc nghếch đến nỗi tức cười. Khi yêu anh cô có quyền làm chủ, có quyền nũng nịu, có quyền hờn giận. Vậy theo bạn, nên chọn cái nào hơn đây?

Trịnh Thắng tức muốn thổ huyết khi Nam Lâm nói mình là anh chàng buồn nôn. Thật không thể chịu nổi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không có Nam Lâm thì anh không bao giờ có thể có dũng khí tán Lê Linh. Không bao giờ được Lê Linh chú ý.

Trúc Diệp đứng đợi ở cổng công ti.

Cô sột ruột cứ đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi lại hạ cánh tay xuống. Vốn biết An Lâm là người của công việc nhưng anh ấy lại trễ hẹn với cô nữa rồi.

Một lúc sau thì xe của An Lâm đỗ trước mặt. Anh mở cửa xe bước xuống. Khuôn mặt điển trai như tỏa sáng phát ra ngàn tia lung linh mờ ảo khiến mấy cô gái trong công ti không nhìn không được.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh dương, rất hài hòa với khuôn mặt và phom người của anh. Nhìn anh như một người đàn ông chín chắn và thành đạt. Khiến người ta có thể tin tưởng được.

Như Trúc Diệp lúc này đây. Cô hoàn toàn muốn An Lâm sẽ che chở cho cô cả đời này. Nhưng cô biết, ước muốn của cô quá xa vời.

Với Trúc Diệp. Sao cô có thể mở ước mà với tới anh ấy chứ? Cô chỉ là một người em gái, anh ấy không thể như người chồng mà chăm sóc cho cô mãi được. Sẽ có một ngày nào đó, cô không còn được An Lâm chở đi ăn như thế này.

Vừa hay lúc đó, điện thoại của An Lâm rung lên.

- Khánh Lâm, có chuyện gì vậy?

Mặt An Lâm lập tức sầm xuống, đôi lông mày của anh nhíu trùng đến nỗi như sắp chạm được vào nhau. Vẻ mặt của anh như thế này chắc là đã có chuyện gì rất nghiêm trọng rồi.

- Em cứ bình tĩnh. Anh sẽ đến bây giờ.

An Lâm vừa tắt máy thì quay ra nhìn Trúc Diệp. Anh biết nếu bây giờ nói với Trúc Diệp câu này sẽ rất là có lỗi. Nhưng anh không thể bỏ mặc người bệnh đang nằm chờ mình từng giây từng phút một. Những bữa ăn như thế này, có thể dời vào ngày khác cũng được:

- Có một ca tương đối nguy cấp. Anh cần phải trở lại bệnh viện. Anh xin lỗi!

Trúc Diệp bị hẫng đến không ngờ. Nhưng cô đâu dám nói ra, chỉ cố mỉm cười gật đầu rồi nhìn dáng xe của anh khuất dần, khuất dần. Đến lúc khuất hẳn rồi cô cảm tưởng như ánh hòa quang lấp lánh của nó vẫn vương lại nơi đây. Khiến lòng cô càng thêm nỗi buồn mênh mông.

Chương 11 – Niềm tin tan đi một cách bàng hoàng như vậy. Sau này muốn lấy lại là rất rất khó.

An Lâm vội vàng lái xe đi.

Anh đã vượt không biết bao nhiêu lần đèn đỏ. Nghe giọng của Khánh Lâm thì có vẻ như bố cô ấy đang trong tình trạng nguy cấp. Nếu không đến nhanh thì e là sẽ không ổn.

An Lâm là một người bác sĩ có lương tâm. Với bệnh nhân anh luôn nhiệt tình hết mức. Chỉ cần mọi người khỏe là anh cũng thấy rất vui.

Trúc Diệp đứng lặng người trước cổng công ti khá lâu. Cô không biết mình nên làm gì, nên đi đâu vào lúc này. Thế là cứ đứng một mình như thế.

Cuộc hẹn đã bị bỏ dở, với An Lâm cô không bao giờ có thể quan trọng bằng công việc của anh ấy. Cô đã tự nhận mình là người ích kỉ hàng trăm lần rồi cho nên…nếu có giận An Lâm vào lúc này cô cũng không thấy dằn vặt.

Người trong điện thoại vừa rồi là ai? Ở bệnh viện còn rất nhiều y bác sĩ nữa, tại sao lại chỉ gọi cho anh ấy? Trúc Diệp đã nghe loáng thoáng giọng của một người con gái. Ngoài cô ra, còn có người khác có thể làm cho An Lâm hoảng hốt và vội vàng như vậy sao?

Từ trước đến nay. Với con gái, An Lâm chưa bao giờ đối xử tốt quá mức xã giao.

Vậy người kia là ai?

Nam Lâm và mọi người cùng nhau đến một nhà hàng nào đó ăn qua bữa trưa. Dù sao thì cũng không nên hại Trịnh Thắng trắng tay ra về. Theo như cái ý nghĩ của Nam Lâm thì anh thấy mình vẫn còn tốt chán.

- Mọi người hẹn nhau ở Việt nhé?

Rồi Nam Lâm tung chùm chìa khóa lên và bắt lấy.

Bỗng nhiên trong thâm tâm anh có một linh cảm gì đó khó tả. Nam Lâm mím môi và ngồi vào xe. Anh khẽ lặng người đi trong giây lát. Ánh mắt như sâu thẳm vô đáy. Sống mũi cao thẳng tắp hiên ngang làm nổi bất nét gì đó bốc đồng và ngỗ ngược trong anh. Hai bàn tay nắm chặt vô lăng và cứ giữ nguyên ở đó. Thời gian cứ trôi qua, nhưng Nam Lâm những tưởng nó đang bị đóng băng. Nhìn anh có vẻ như là đang suy nghĩ. Nhưng thực ra anh chẳng nghĩ gì cả. Đầu óc tróng rỗng và hoàn toàn vô thức. Anh không biết mình đang làm cái gì. Cảm giác vừa nãy khiến anh như vậy.

Nam Lâm khởi động xe rồi lao vút đi.

Như một cơn gió vô hướng, cứ thổi qua…trôi qua…khiến người khác vừa khó chịu lại vừa muốn níu giữ.

An Lâm vừa bước vào bệnh viện vừa lấy điện thoại. Anh bấm tìm số của Khánh Lâm một cách vội vàng. Chỉ sợ rằng mình chậm một bước nào đấy sẽ ân hận cả đời.

Nhưng khi anh vừa bước đến thang máy thì đã gặp Khánh Lâm đứng mỉm cười ở đó. Nụ cười của cô ấy làm anh có hơi bình tĩnh. Anh đang nghĩ nếu cô ấy vẫn bình thường như vậy thì mình vội vã làm gì cơ chứ? Rõ ràng là nụ cười kia cho thấy bệnh tình của bác trai không hề nguy hiểm như cô ấy đã nói.

Tuy vậy nhưng An Lâm vẫn bước đến hỏi bằng một vẻ lo lắng:

- Bác ấy sao rồi?

Khánh Lâm mặt mày tỉnh bơ nói vẻ đùa đùa:

- Sắp chết rồi.

An Lâm hoảng hốt:

- Cái gì?

Khánh Lâm lại mỉm cười rồi kéo An Lâm ra ngoài bệnh viện nói:

- Em chờ anh sắp chết rồi.

An Lâm nhất thời không hiểu hành động này. Có phải cô ấy vừa trải qua một nỗi đau quá lớn nào đó không?

Nghĩ vậy anh vội bỏ bàn tay Khánh Lâm đang nắm lấy cánh tay mình kéo đi. Rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc:

- Khánh Lâm! Đừng đùa nữa. Có phải bố em gặp chuyện gì rồi không?

- Phải!

Câu nói này càng làm cho An Lâm không dám thở mạnh:

- Em nói đi. Có chuyện gì?

Khánh Lâm thấy điệu bộ này của An Lâm thì không khỏi cười lớn. Cô đã cố gắng giữ trật tự từ nãy tới giờ nhưng vẻ mặt của An Lâm lúc này làm cô không thể không cười. Nghe nói An Lâm là một thần đồng. Nhưng ai nói thần đồng không có lúc ngốc nghếch?

- Bố em đang lo lắng khi chưa thấy em lấy chồng.

An Lâm nhíu mày:

- Đừng đùa nữa.

Khánh Lâm giơ tay lên nói vẻ kiên quyết:

- Em thề. Nếu bố em có chuyện gì thì em có thể đứng đây tươi cười với anh được hay sao?

An Lâm đứng im như pho tượng. Không có chuyện gì vậy tại sao lại phải gọi anh đến đây? Làm anh lo lắng và hoảng hốt như vậy Khánh Lâm vui lắm hay sao? Anh đã phải có lỗi với Trúc Diệp khi không đưa cô ấy đi ăn cơm được. Rồi còn bắt anh làm một người công dân không biết luật giao thông. Cô ấy làm thế là vì cái gì?

An Lâm nhíu mày xuống. Mắt anh vốn đã lặng nay còn lặng hơn. Nhìn vào đó thấy sâu thẳm và hơi trầm mặc. Rốt cuộc không ai có thể biết được anh ấy đang nghĩ gì sau đôi mắt ấy.

Anh đã tức giận. Đã bực bội. Chưa bao giờ anh thấy khó chịu như thế này.

Khánh Lâm phát hiện ra An Lâm đang thay đổi sắc mặt. Rõ ràng là nó đang xấu đi trông thấy. Cô đã làm gì sai sao? Chỉ muốn hù dọa anh ấy một chút thôi mà. Nhìn vào đôi mắt anh ấy, cô nhất thời sợ hãi và chỉ biết cúi mặt xuống.

- Em về đi.

Câu nói ngắn gọn này là để mắng cô hay sao? Nếu cô không làm như vậy thì anh ấy có chịu về gặp cô hay không? Cô muốn mời anh ấy ăn một bữa. Cô muốn đi dạo cùng anh ấy…chẳng nhẽ tất cả những việc này là sai hay sao?

- Em không thể về được.

An Lâm nói giọng mệt mỏi:

- Em còn muốn đùa gì với tôi nữa. Khiến tôi như một thằng ngốc, khiến tôi phải có lỗi với một người…em chưa thấy vui hay sao?

Khánh Lâm hơi bất ngờ vì câu nói này. Việc cô làm đã anh hưởng đến anh ấy nhiều như vậy, chẳng trách An Lâm lại bực mình vì cô.

Khánh Lâm mặt mày bí xị nói giọng hối lỗi:

- Em…Anh An Lâm! Anh cứ mắng chửi em đi. Em biết mình sai rồi. em không nên đùa ác như vậy.

An Lâm chỉ trách mìh không giận được người khác lâu. Vừa nghe Khánh Lâm nhận lỗi anh đã thấy lòng mình dịu lại. Cảm giác bực tức đã trôi tuột đi đâu mất. Anh thở dài rồi nói:

- Được rồi. Nếu không có chuyện gì nữa thì em về đi.

Ngay lập tức Khánh Lâm níu lấy tay của An Lâm:

- Khoan đã.

Trong bệnh viện. Nhiều người quay ra nhìn cảnh tượng này. Cũng tại bởi Khánh Lâm nói hơi to nên gây chú ý cũng là điều đương nhiên.

Thấy được tình thế hiện tại. Khánh Lâm đỏ mặt rồi rụt nhanh tay về. Có vẻ như An Lâm cũng không được thoải mái nên anh ho khan vài tiếng để che giấu cảm xúc của mình.

- Có chuyện gì em nói mau đi.

- Em muốn…anh ăn với em một bữa nhé?

An Lâm không thấy lời đề nghị này có gì là xấu xa. Nhưng anh chỉ nghĩ nếu mình đã hẹn với Trúc Diệp rồi, bây giờ lại đi ăn cùng với một người khác há chẳng phải mình là một thằng khốn nạn hay sao? Nhưng anh còn chưa kịp từ chối thì đã bị câu nói của Khánh Lâm chặn lại:

- Anh đồng ý nhé? Hôm nay bố em nói muốn gặp anh.

- Gặp anh?

- Phải! Ông bảo muốn gặp vị bác sĩ trẻ tuổi làm con gái ông phải ngày đêm nhớ nhung.

An Lâm hiểu hàm ý của câu nói này. Anh biết Khánh Lâm có cảm tình với anh. Nhưng anh không thể đón nhận vì trong lòng anh sớm đã có một người khác. Làm sao anh có thể vứt bỏ hết để đón nhận tình cảm của cô ấy đây. Với con gái, anh không muốn ai phải đau khổ về mình nên tỏ ra rất rạch ròi với họ. Chỉ cần ai có ý định thôi là anh cũng ngăn chặn ngay.

Nhưng Khánh Lâm là trường hợp đặc biệt. Anh cũng không hiểu sao mình lại để cô tùy tiện như vậy? Anh không thể ngăn cản cô thích anh và bày tỏ với anh. Xem ra anh đã quá hồ đồ rồi. Để cô ấy dần lún sâu và khiến mình trở lên khó xử.

Khi An Lâm còn chưa kịp trả lời thì Khánh Lâm đã làm vẻ nũng nịu:

- Đi anh nhé! Bố em rất mong sẽ được gặp anh một lần. Ông đã nói với em lâu rồi nhưng bây giờ em mới mời anh.

An Lâm cảm thấy mình đã lâm vào cảnh “tiến thoái lưỡng nan”. Tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Cuối cùng anh cũng đành nhắm mắt nói:

- Được rồi.

Nam Lâm lái xe đến trước cổng công ti của Trúc Diệp.

Vừa đến nơi đã thấy bóng dáng quen thuộc của cô ấy. Nam Lâm đưa tay nhìn đồng hồ. Đã là quá trưa rồi, sao cô ấy vẫn còn đứng đây? An Lâm lúc nào cũng trễ hẹn như vậy sao?

Không. Anh hiểu An Lâm, anh ấy lúc nào cũng là người tôn trọng người khác. Không bao giờ để người ta phải sống trong cảnh chờ đợi cả. Chắc là có chuyện gì xảy ra rồi.

Nghĩ thế Nam Lâm tháo dây an toàn rồi mở cửa xe. Khi đến gần chỗ Trúc diệp đang đứng anh mới thấy cô ấy không hề để ý gì đến thế giới xung quanh cả. Ánh mắt thất thần như đang tìm một cái gì đó, sự xuất hiện của anh cũng chẳng thể thức tỉnh cô khỏi cái thế giới mà cô đang chìm ngập vào. Trong nơi ấy có những gì? Có gì mà khiến cô ấy phải chăm chú…chăm chú đến đau khổ như vậy?

Anh cất tiếng gọi:

- Trúc Diệp.

- Trúc Diệp! em sao vậy?

Trúc diệp giật mình sau tiếng gọi. Cô nhìn người con trai trước mặt mình nhất thời không nhận thức được những gì đang diễn ra. Cơ hồ tỏ ra rất ngu ngơ và có phần ngốc nghếch.

Cuối cùng, khi nhìn vào ánh mắt kia. Ánh mắt mà có lẽ khi cô rời khỏi thể giới này cô cũng không bao giờ có thể quên được. Cô đã nhận ra.

- Anh Nam Lâm.

Nam Lâm thở phào nhẹ nhõm. Bộ dạng của cô vừa nãy khiến anh hời hoảng. Anh đặt tay lên vai Trúc Diệp hỏi vẻ lo lắng:

- Sao thế? Sao em lại đứng đây. An Lâm đâu?

Trúc Diệp như cảm thấy tim mình quặn lại đau đớn khi nghe đến cái tên này.

Lúc trước, khi xem phim, cô thấy người ta có thể chết đi sống lại vì yêu…cô không hiểu là do phim truyện đã nâng cấp, nói quá, phóng đại hay là do mình chưa hiểu sự tình? Bây giờ thì cô đã biết. Cô đã biết thế nào là mùi vị của đau khổ. Tuy bây giờ chưa thể gọi là đau khổ nhưng cô thấy mình bắt đầu có dấu hiệu rồi.

Khi yêu người ta sẽ như vậy sao?

Trúc Diệp cố gượng cười để trả lời Nam Lâm:

- Anh An Lâm có công chuyện rồi.

Nam Lâm nhíu mày:

- Vậy sao em còn đứng đây? Em đã ăn gì chưa?

TRúc Diệp cúi mặt xuống không trả lời.

Bộ dạng này làm Nam Lâm rất chua xót. Rồi anh kéo tay cô về phái chiếc xe của mình.

- Đi với anh.

Trúc diệp không hiểu gì nhưng bộ dạng của anh làm cô thấy ấm áp phần nào. Rõ ràng anh luôn đến đúng lúc. Nhưng cô chưa bao giờ nhận ra.

An Lâm lái xe đưa Khánh Lâm đến nhà hàng Việt. Trong xe không khí nhẹ nhàng và dễ chịu. Cộng với đó là bản giao hưởng du dương và êm ái khiến lòng người thanh thản không ngờ.

Khánh Lâm ngắm nhìn dáng của An Lâm ở góc độ nghiêng. Lúc nào anh ấy cũng đẹp trai đến mê người như vậy. Có bao nhiêu phụ nữ chết chìm trong ảo tưởng khi đứng trước anh ấy đây? Chiếc mũi thẳng và cao, mái tóc gọn gàng nhìn rất lịch lãm. Lông mày lưỡi mác càng làm cho đôi mắt có phần cuốn hút nam tính. Vân vân…Cô thấy ở An Lâm, không có gì là sai lệch của chuẩn mực cả. Anh hoàn toàn khiến cô thấy hoàn hảo.

- Anh An Lâm này!

An Lâm nhướn mày tỏ vẻ chờ đợi câu nói tiếp theo của Khánh Lâm.

Khánh Lâm ngập ngừng hồi lâu rồi cuối cùng cô cũng thốt ra:

- Anh thấy em thế nào?

An Lâm ra chiều suy nghĩ. Thế nào à? Câu hỏi này không phải là câu hỏi khó. Nhưng nếu không biết dùng từ để diễn đạt rất có thể sẽ khiến cho đối phương phật ý. Anh nói điềm tĩnh:

- Chúng ta quen biết nhau chưa phải là lâu…với thời gian như vậy anh không có đánh giá gì về con người em.

Một câu trả lời khá an toàn.

Khánh Lâm gật gù vẻ hiểu ý. Cô không hỏi gì thêm mà chìm vào suy nghĩ. An Lâm rõ ràng là chẳng có tình cảm gì với cô cả. Nếu không thì anh đã trả lời được câu hỏi vừa nãy của cô rồi.

Khánh Lâm cảm thấy trong lòng như có hàng ngàng đợt sóng xô vào nhau rồi lại tản ra. Khi xô vào thì dạt dào, trào dâng…Nhưng đến khi tản ra rồi lại hoàn toàn trống rỗng, bơ vơ một khoảng đất trống. Khiến lòng người ta khó chịu vô cùng.

Nam Lâm mở cửa cho Trúc Diệp. Anh tì nhẹ người vào cánh cửa nheo mắt nói:

- Trong kia là các đồng nghiệp của anh. Em làm quen luôn nhé?

Trúc Diệp nghe vậy thì hơi ngập ngừng. Cô toan đúng dậy nhưng rồi lại ngồi yên. Nói:

- Hay anh đưa em về công ti đi. Em ăn cơm hộp cũng được. Toàn đồng nghiệp của anh thì ngại chết.

Nam Lâm không nói gì thêm vội đưa cánh tay lại và kéo cô ra khỏi xe. Sao có thể để cô đi được. Khó khăn lắm mới gặp được cô, mới đưa được cô đến giới thiệu đồng nghiệp. Để cô ấy đi chẳng hóa ra anh lại ngốc nghếch hơn cả Thạch Sanh.

Trúc Diệp bị kéo ra thì loạng choạng không đứng vững. Cô phải bám vào người Nam Lâm mới giữ được thăng bằng. Khi cô vừa ngẩng mặt lên chợt bắt gặp ánh mắt của Nam Lâm. Không khí hơi trầm xuống khiến lòng người ta khó xử. Cả hai cứ đứng nhìn nhau như vậy…

Trúc Diệp chưa bao giờ nhìn sâu vào đôi mắt này. Cô bị cuốn vào rồi, nó xoáy sâu đến tận tâm khảm không cho cô thoát ra. Làm cô phải khó xử, làm cô không dám đối diện. Nhưng càng chống cự thì lại càng khiến mình bị lún sâu. Anh ấy trước mắt cô giờ là Nam Lâm của thì hiện tại. Khác hẳn với nhiều năm về trước. Anh ấy dịu dàng hơn rất nhiều. Và anh ấy hiểu cô…Cô chưa bao giờ dám tưởng tượng Nam Lâm có thể hiểu được mình.

Nam Lâm cảm thấy sóng lòng như trào dâng. Anh rất muốn cuốn lấy đôi môi đang mím chặt trước mặt mình. Nhưng lại không thể, trong thâm tâm vẫn có 1 giọng nói ngăn cản lại “chỉ là anh em”. Đúng vậy. Anh em không thể làm vậy. Cô ấy là người anh yêu, cũng là người anh cố gắng quên đi.

Nhưng anh đang làm gì thế này? Anh đang cố ấn cho bản thân mình lún sâu xuống vũng lầy.

- Nam Lâm.

Trịnh Thắng nhìn bóng Nam Lâm thấp thoáng đằng xa. Anh chạy ra cửa gọi.

Nhìn cô gái đứng cạnh Nam Lâm, anh chưa bao giờ thấy. Nam Lâm và anh vốn rất thân, nếu có đối tượng mới Nam Lâm không bao giờ giữ trong lòng. Cô nàng này có lẽ là mới.

Trịnh Thắng nhìn Trúc diệp. Một cô gái mang vẻ dịu dàng, duyên dáng. Tuy các nét trên mặt không thể gọi là hoàn mĩ nhưng nhìn chung lại rất hài hòa. Mang một cái gì đó dịu nhẹ, không xinh đẹp đến độ gay gắt khiến người ta phải ghen tị hay khó chịu. Chỉ thoáng qua, như một cơn mưa hè…

Nam Lâm và Trúc Diệp bị đánh thức bởi giọng nói của Trịnh thắng. Hai người vội vàng quay ra một chỗ khác để che đi sự xấu hổ.

Nam Lâm cười vui vẻ:

- Cậu không phải đã ăn hết phần của tôi rồi đấy chứ?

Trịnh Thắng hất hàm nói:

- Phải! Ăn hết rồi. Về đi.

Nam Lâm trợn mắt quát:

- A được! Tôi phải vào gọi thêm mấy món nữa cho cậu sạt nghiệp luôn.

Trúc Diệp mỉm cười trước hai con người này. Nam Lâm cô đã biết vốn tính rất trẻ con nhưng không biết anh lại hài hước như vậy. Cô không ngạc nhiên nhưng lại rất chờ đợi những gì cô chưa biết về anh sẽ bộc phát ra.

Cũng như chờ đợi một Nam Lâm mới trong cô dần xuất hiện.

Khi ba người vừa bước vào thì cũng là lúc xe của An Lâm đi đến. Mang theo những diễn biến căng thẳng đến nhà hàng này.

Trúc Diệp bước vào cùng Nam Lâm khiến mọi người hơi ngỡ ngàng và bất ngờ. Vì Nam Lâm làm công an nên đồng nghiệp của anh ấy toàn con trai. Sự xuất hiện của Lê Linh đã là một nét chấm phá rồi, bây giờ có thêm Trúc diệp nữa không khí và cảnh tượng như được điểm xuyết thêm một bông hoa nữa.

Một anh chàng đã ngà ngà say đứng lên đưa tay lên chào kiểu quân đội với Nam Lâm nói to:

- Sếp! Chị dâu.

Tất cả cười ồ lên trước bộ dạng này của anh chàng. Trúc Diệp đưa tay lên che đi nụ cười của mình. Cô nheo mắt nhìn Nam Lâm. Ánh mắt của anh ấy đang rất hạnh phúc.

Sự thật là như vậy. Nếu một ngày Trúc Diệp đi bên anh và được mọi người gọi như thế, chắc chắn anh sẽ chết đi vì hạnh phúc.

Nam Lâm cầm lấy một li rượu rồi nói to:

- Xin lỗi vì tôi đến hơi muộn!.

Mọi người hô lên:

- Vậy uống rượu chuộc lỗi đi.

Nam Lâm lập tức uống hết li rượu rồi đưa tay kéo Trúc Diệp nói:

- Giới thiệu. Bạn gái tôi.

Mọi người được dịp ồ lên. Không khí chợt náo nhiệt thêm vì thông tin không thể mới hơn này. Nam Lâm tuy có rất nhiều bạn gái nhưng anh chưa bao giờ giới thiệu trước đồng nghiệp cả. Mọi người đang suy nghĩ không biết cô gái này có phải là vợ sắp cưới của Nam Lâm không nữa.

Trúc Diệp bị câu nói của Nam Lâm làm cho đờ người ra. Cô đánh mắt sang phía Nam Lâm.

Anh ghé sát mặt về phía cô nói thầm:

- Chỉ hôm nay thôi. Kết hợp với anh để mọi người được vui vẻ.

Hơi thở của từng câu nói như quấn lấy tâm hồn Trúc Diệp. Ấm áp len vào tận trong tim, khiến các mạch máu của cô như giãn ra và nóng lên. Khuôn mặt cô ửng hồng. Hôm nay cô sẽ đóng vai là bạn gái của Nam Lâm sao? Cũng rất thú vị đó chứ?

Trúc Diệp vừa ngồi xuống thì cô lại khựng người lại.

Hai con người cừa bước vào khiến cô những tưởng mình đang nhìn nhầm.

Đó chẳng phải là An Lâm hay sao? Người con gái đi cùng anh là ai? Tâm trí Trúc Diệp quay cuồng và không hề vũng vàng. Cô nhìn chằm chằm vào nụ cười đang mở trên môi của An Lâm. Anh ấy cũng đang hạnh phúc. Là nụ cười mà anh vẫn hay dành cho cô…

Giây phút đó, niềm tin trong lòng cô chợt dần vụn nát.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ