Anh dừng xe lại trước cổng xóm trọ. Hai lớp cửa cổng đã khóa chặt. Cả dãy phòng trọ sinh viên tối đen. Biển thông báo “Khóa cổng lúc 22h30, không được gọi cổng nếu không dặn chủ nhà trước” đập vào mắt hai người. Còn lúc này, trời đã gần bước sang ngày mới.
“Thầy về đi.” Tô Kim Uyên buồn bã nói.
“Còn em?”
“Em ngồi đây đợi.”
“Đợi đến sáng á?” Tuấn dở khóc dở cười, “Em dở hơi à? Thế mà nãy còn đòi đi bộ thì đến sáng mất. Trời ạ. Lên xe đi.”
“Không”, Kim Uyên như dính phải lửa. Cô lùi ra sau vài bước, giọng cô cảnh cáo, “Đánh chết em cũng không về nhà thầy.”
Anh cười phá lên, “Chúa ơi. Đã bảo lên xe cơ mà. Đưa cái cục đất này về nhà tôi cho chật nhà à?”
Tuấn đưa Tô Kim Uyên vào một quán hàng bán đồ ăn đêm. Nước da trắng bệch của Kim Uyên dần dần chuyển sang màu ửng đỏ. Rõ ràng là cô đói và lạnh nhưng vẫn cố từ chối. Cô ăn rất chậm, cách dùng café nóng của cô cũng vô cùng đặc biệt nữa. Tuấn chăm chú nhìn cô.
“Mà em cũng đi bộ qua nhà anh đấy à? Lúc tối ấy?”
Bàn tay anh khẽ gạt những lọn tóc đang vương trên khuôn mặt đẹp ngồi đối diện. Tô Kim Uyên không trả lời, cô chỉ gật đầu.
“Đúng là ngu ngốc mà.”
“Không phải.” Cô nói, “Em chỉ muốn xem sự kiên nhẫn của chính bản thân tới đâu mà thôi. À mà không...” Cô lúng túng, “Từ trường qua nhà thầy cũng chẳng xa lắm.”
“Gần sáu cây số mà không xa. Rồi nhà anh cách xa chỗ em cả hai chục cây nữa đó. Biết không hả?”, anh giận dữ.
“Em biết. Mà thầy là thầy. Anh với em gì cơ chứ?” Cô hét lên, như thể những giây phút tình tứ trước đó là không hề tồn tại. Cô hành động thế bởi cô không suy nghĩ điều gì.
Bà chủ quán sửng sốt quay lại nhìn đôi nam nữ. Bà bắt đầu phỏng đoán về mối quan hệ thầy - trò khi đang là buổi đêm. Bà nheo nheo mắt nhìn.
“Khi anh dạy em học thì anh là thầy, em là trò. Còn bình thường, anh là bạn trai của em, hiểu chưa?” Tuấn đá mạnh vào chân Tô Kim Uyên dưới gầm bàn. Cô như hiểu ra vấn đề, bèn hưởng ứng theo.
“Thôi nào. Anh ăn đi. Nguội hết đồ rồi.”
Tuấn cười tít cả mắt. Kim Uyên cắn môi hù dọa anh. Bà chủ quán lúc này mới quay lại tiếp tục công việc của mình. Có vẻ như, bà ấy cũng đang ngượng.
Hơn bốn giờ sáng, anh đưa cô tới một con sông lớn gần trung tâm thành phố ngắm bình minh. Cô nhìn xa xăm nơi mặt trời đang lấp ló nhô cao giữa cả một vùng phía đông đỏ ối. Anh ngồi nghịch cỏ dại và bần thần nhìn thân người đang ngồi bó gối của cô. Cô nhỏ nhắn và trở nên cô độc hơn bao giờ hết.
Anh ngồi xuống cạnh cô. Những giọt nước mắt được ánh mặt trời đầu tiên của ngày mới rọi tới lấp lánh như dát bạc. Tay anh chạm lấy bờ vai cô, rồi siết chặt, “Phải đi học thì sau này em mới có tiền nuôi mẹ. Bằng không, em sẽ giết chết tương lai của mình và cũng giết chết cuộc sống của mẹ em đó.”
“Vâng. Em đi học. Em còn phải trả nợ cho anh nữa chứ?”
“Ngu ngốc.” Anh cười lớn. Có vẻ như việc xưng hô anh em suốt nhiều giờ đồng hồ trong quán ăn đã khiến cô quen dần. “Sau này anh cưới em. Anh đi làm và cuối tháng sẽ đưa tiền lương cho em thì em trả nợ cho anh làm gì nữa?”
“Em là học trò của anh mà.” Tô Kim Uyên cười nhăn nhó.
“Ở trường, em là trò. Chứ bình thường, ai bảo anh là thầy giáo của em.”
“Anh thật là vô lý!” Cô lè lưỡi.
Anh cười khoái trá, “Chúng ta đều ngang ngạnh như nhau.”
Anh ngồi nhích lại và kéo người cô để mái tóc đen ấy chạm tới khứu giác của anh. Một mùi thơm thanh sạch của người con gái mới biết yêu lần đầu phảng phất trong tiết trời bình minh thoang thoảng gió.
Cô ấp úng và vẫn tiếp tục vặn vẹo hai tay vào nhau. Cô sẽ thú nhận mọi việc, xin lỗi và mất anh, mất tương lai và vô vàn điều sau đó.
“Em muốn nói gì à?”, anh thì thầm.
Thay vì làm điều đúng đắn, cô tựa má vào vai anh, “Chỉ là một chút bồn chồn”.
“Vì giờ, em đang ở rất gần anh à?”, anh cười phá lên.
Cô nhảy dựng người dậy, “Không phải thế!” Cô ghét kiểu anh khơi gợi lại những lần cơ thể anh và cơ thể cô gần như đã gắn kết hoàn toàn.
Anh cũng đứng lên, “Đúng thế mà. Rõ ràng là em đang cố tình che giấu sự thật”.
Cô vòng hai tay ra sau và hơi nghiêng đầu, “Làm gì có chuyện đó. Anh đừng có tự đánh lừa mình.”
Cô quay mặt đi, từng bước chân chậm chạp tiến lên phía mui con thuyền đánh cá của một người dân vùng ven sông Sài Gòn.
Anh đã ở ngay sau lưng cô, vòng hai tay mình ôm gọn vòng eo nhỏ nhắn của cô. Anh cọ môi mình vào phần cổ cao trắng nõn. Anh lùa ngón tay vào mái tóc lạnh buốt có phần rối tung của cô, “Vậy em nghĩ, em có đang trung thực với trái tim em?”
Cô ghét cái cách anh đối xử ngọt ngào, dịu dàng nhưng không bao giờ thiếu sức nặng toát ra từ những hành động đó của anh đối với cô, mạnh mẽ, kiên định đến hoàn hảo.
“Em sẽ không thừa nhận đâu”, cô yếu ớt nói.
“Anh đã không định nói ra điều này, ít nhất là một năm tới đây, trước khi em tốt nghiệp đại học”, anh nói.
Anh xoay người cô đối diện với mình. Cô nhìn anh chăm chú và tỏ ra hết sức tập trung tới vấn đề anh đang đề cập. Tay anh vẫn quanh vòng eo cô, bàn tay còn lại đang di chuyển trên bầu má đáng yêu, “Anh sẽ không nói chuyện với em, tiếp xúc với em, chính xác là hạn chế, bởi em luôn khiêu khích anh, tất cả, trong ánh mắt, hành động hay lời nói... Anh không thể tưởng tượng nổi, nếu trong một năm còn lại, em không còn xuất hiện nữa, và anh càng không có một dấu vết nào về sự tồn tại của em thì cuộc sống của anh sẽ đi theo hướng nào. Nếu như, anh nói, anh yêu thương em, anh không biết cuộc sống của em có trở lên tốt đẹp và ý nghĩa hơn không? Vì vậy, anh luôn do dự trong khoảng thời gian em còn ngồi trên ghế giảng đường và hết lòng lo lắng cho tình trạng sức khỏe của mẹ em... Nhưng trên hết, anh muốn chia sẻ với em, trong tất cả mọi chuyện. Em hiểu không?”
Anh đã sai rồi. Cô kêu lên trong câm lặng. Từ lúc em gặp anh, mặt trời mới như tỏa sáng. Kể cả lúc này, bên anh, em ấm áp vì hơi ấm mà chúng đã tỏa ra và mang lại. Nhưng cô không nói được, cô sẽ bật khóc mất. Và thay vì thế, cô chọn cách dụi đầu vào ngực anh. Cô sẽ theo anh - chạy theo ánh mặt trời nóng bỏng mà không kém phần quyến rũ.
Anh nâng cằm cô lên và hôn cô.
“Đó có phải là một câu trả lời đồng ý?”
Cô vùi mặt vào ngực anh để che đi những giọt nước mắt.
Chầm chậm, cô áp môi mình vào ngực trái của anh, “Vâng”.
“Vậy anh muốn nói để em biết, em là tình yêu của cuộc đời anh.”
Cô ngẩng đầu và nhìn sâu vào đôi mắt anh, “Và em cũng yêu anh”, cô mỉm cười mãn nguyện.
Tô Kim Uyên hoàn thành khóa luận tốt nghiệp và bảo vệ luận án. Cầm tấm bằng loại khá trên tay, Tô Kim Uyên dường như không tin nổi vào mắt mình. Cô điện thoại về nhà, mẹ cô nói rằng, "Đây là liều thuốc tốt nhất con dành cho mẹ. Bây giờ mẹ cảm thấy bệnh tình của mẹ đã thuyên giảm rất nhiều”.
Cô hứa sẽ trở về quê với bà Hoa sau khi đi cắm trại với lớp trên Tây Nguyên vài ngày. Cô còn đề nghị bà lên thành phố ở với cô ngay khi cô đã kiếm được việc làm. Bà Hoa cười hạnh phúc, “Con gái của mẹ đã không còn là một tiểu thư chỉ biết thêu thùa và được nuông chiều nữa rồi”.
Trái lại, Kiều Trang vốn là học sinh chăm ngoan và cần mẫn. Cô được nhà trường tặng một suất học bổng Thạc sĩ ở Anh quốc. Kiều Trang từ chối với lý do mong muốn được đi làm và xin ở lại trường làm giảng viên trước sự tiếc nuối của nhiều người.
Tuấn cười mỉm, “Em nghĩ kỹ chưa? Suất học bổng đó vô cùng quan trọng. Có thể tương lai của em sẽ khác hoàn toàn khi ở Việt Nam”. Tay anh xoay xoay tách café nóng rồi lướt nhẹ qua phần miệng cốc. Anh cảm thấy vô cùng thích thú khi thưởng thức café kiểu này.
“Em không muốn nghĩ gì cả.” Kiều Trang trả lời bâng quơ. Tim cô đau nhói. Cô biết, đó cũng là thói quen khi dùng café của Kim Uyên. “Nơi đâu giúp em cảm thấy mình được hạnh phúc vì được ở cạnh người em yêu là em mãn nguyện lắm rồi.”
Tuấn im lặng. Anh không biết nói gì hơn. Anh không còn là người mà ông nội hay gọi là “thằng choai choai”, ai buồn thì làm cho họ vui, ai vui thì cùng hùa chung vui với họ.
Sau chuyện tình cảm dở dang với Tố Uyên, sau một năm tình cảm âm ỉ dồn nén cùng Tô Kim Uyên, anh đã trở nên trầm tĩnh hơn, suy tư hơn... Dù đôi lúc trong cách ứng xử, anh vẫn còn tỏ ra như là đứa trẻ và muốn được sở hữu bất kỳ thứ gì mình muốn. Anh không thể ở gần Kiều Trang khi cô đang làm tất cả mọi việc chỉ để được gần bên anh. Anh không thể đáp lại yêu thương khi tình yêu đơn phương kia đã do chính cô thừa nhận suốt nhiều năm qua trong mòn mỏi. Cũng có đôi lúc, anh đấu tranh tư tưởng vì Tố Uyên và Tô Kim Uyên, họ cùng trùng nhau bởi cái tên, hay bởi tại Tố Uyên đã làm trái tim anh tan nát khiến cuộc sống như nhuộm bởi màu máu, còn Tô Kim Uyên lại giúp anh làm sạch vết thương, băng bó và tái sinh nó qua từng ngày. Rồi mỗi ngày qua đi, anh càng yêu thêm cái vẻ lạnh lùng cố che giấu sau một trái tim rực lửa yêu thương của ấy. Anh yêu cái ý chí quật cường ẩn mình đằng sau dáng người nhỏ nhắn. Anh yêu sự run rẩy, yếu mềm của trái tim thổn thức từng nhịp đập. Anh yêu đôi má trắng lem vài vệt tàn nhang cứ mỗi lúc một ửng hồng lên khi bắt gặp anh... nhưng lúc nào cũng cố tỏ ra thách thức với vẻ dửng dưng nhất trên đời.
Không phải Kiều Trang không xinh xắn, ngoan hiền. Ngược lại, cô là mẫu người phụ nữ hoàn hảo. Cô yêu thiết tha một ai đó và mang theo một giấc mơ hôn nhân bền chặt. Nhưng anh không thể yêu Kiều Trang bởi bản thân anh biết, cuộc đời cô sinh ra không phải để dành cho anh và cuộc đời anh cũng không thể gắn liền với người con gái này.
Kim Uyên là một người khó hiểu và luôn khó mở lòng để đón nhận tình cảm của một ai đó đến với mình. Nhưng Kiều Trang đã chậm một bước chân sau Kim Uyên khi không thể có được tình cảm của anh dù cô đã luôn cố gắng, khao khát và tận dụng tối đa những lần cùng anh nói chuyện hay ở gần cô.
“Em đã sống với Kim Uyên suốt nhiều năm. Tụi em chẳng bao giờ gây lộn bởi cô ấy ít nói và tỏ ra thiếu thiện chí, không hòa đồng.” Đột nhiên, Kiều Trang trở nên giận dữ, “Em không biết anh nhìn thấy gì ở cô ấy, càng không hiểu vì sao anh chọn cô ấy khi nghĩ rằng, một người con gái lạnh lùng, chẳng bao giờ chịu bày tỏ tình cảm, suy nghĩ của bản thân thì sẽ khiến anh hạnh phúc. Cô ấy không bằng một góc của em. Anh thừa hiểu điều đó mà, từ gia đình, học thức, và...”
“Đủ rồi”, anh chấm dứt một tràng đả kích của Kiều Trang về tình bạn với người con gái anh yêu. Anh không muốn nói gì với cô trong lúc này bởi họ đều từng là học trò của anh. Và quan trọng hơn thế, hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên anh cùng tập thể lớp thực hiện buổi dã ngoại chung cuối cùng trước ngày chia tay. Anh sẽ không làm tổn thương bất kì ai - những người đều vì yêu thương anh mà trở nên ích kỉ.
“Chúc em may mắn!” Anh nói và chủ động chấm dứt câu chuyện.
“Xin lỗi thầy. Em không tốt. Do em quá ích kỉ.” Cô nói lắp bắp, hai tay nắm chặt vào nhau run rẩy. “Thầy sẽ đến nhà em vào tối nay chứ ạ? Bố mẹ em rất mong sự có mặt của thầy.”
Anh do dự. Đây là buổi tối cắm trại cùng tập thể lớp. Làm sao anh có thể bỏ đám sinh viên nghịch ngợm kia? Và Kim Uyên sẽ nghĩ gì?
“Em sẽ nhắn tin mời cả Tô Kim Uyên. Bố mẹ em cũng rất mong gặp lại cô ấy.”
Và anh gật đầu, “Ừ. Cám ơn em. Ly café Buôn Mê ngon tuyệt”.
Anh rời khỏi quán café lợp mái lá cọ. Thật ngớ ngẩn, đến lúc này anh mới phát hiện ra, cô chủ của quán café này chẳng phải ai khác, mà chính là người con gái đang đứng trên lầu hai và dõi mắt nhìn xuống theo từng bước chân của anh.
Anh sẽ không quay lưng lại. Kiều Trang muốn có anh. Khao khát đó luôn xuất hiện trong mắt cô khi cô nhìn anh. Anh phải đi tìm Kim Uyên, hẳn là người con gái anh yêu đã mệt lử sau chuyến xe dài khi tiến về vùng đất đỏ bazan này.
Anh nép mình sau rẫy café nặng trĩu những cành hạt sắp tới mùa thu hoạch. Anh lắng nghe tiếng cười trong veo của cô khi đang ôm điện thoại kể lể về “chàng trai cô yêu” cho người mẹ của mình. Đôi mắt cô sáng bừng và nụ cười không thể tắt khi cô miêu tả nhiều điều về anh.
Anh sẽ đưa cô về ra mắt với gia đình, anh nghĩ, trong khoảng thời gian sớm nhất ngay khi có thể.
Anh bước lên phía trước ngay sau khi cô tắt máy. Giọng anh tỏ ra hờn dỗi, “Em chưa bao giờ nói cười nhiều như thế khi bên anh”.
Cô trề môi, “Em không thích kiểu so sánh này của anh một tẹo nào cả”.
“Thôi nào. Anh đùa đấy.” Anh nói, “Tiếng cười của em rất ngọt ngào. Em luôn tiết kiệm chúng, kể cả với anh. Nên anh không thể vui.”
Cô cười phá lên, “Nhưng anh lại luôn luôn dịu dàng trong cách cư xử với mọi cô gái trong cuộc sống”.
“Em ghen?”, anh day day mũi cô, nụ cười tràn ngập trong mắt anh.
“Không”, cô lắc đầu, “Em không muốn mình trở nên ích kỉ. Anh biết đấy, em luôn hiểu mình ở đâu. Em không bao giờ so sánh em với bất kì một cô gái nào nếu như sau này, anh để ý đến. Thật ngớ ngẩn”, cô nhún vai, “Em chỉ cần biết, anh nhìn thấy em trước khi liếc ngang những cô gái ấy”.
Anh hôn vào chóp mũi của cô. Cô sẽ luôn luôn là người con gái đặc biệt trong mắt anh và là duy nhất - khác hoàn toàn trong việc ứng xử với mọi người như với anh. Cô trở nên vui vẻ hơn, cười nhiều hơn, giao tiếp nhiều hơn. Tất cả là vì anh, do anh, nhờ có anh.
Cô hơi nhăn mặt trước sự im lặng của anh, “Có điều tồi tệ gì đã đang xảy ra với anh sao?”
Anh lắc đầu, “Bên em, anh thực sự thoải mái và thấy mọi điều luôn tốt đẹp”.
Họ ngồi bên nhau, cùng nói về kế hoạch sắp tới cũng như sở thích cá nhân của mình. Cô say sưa nói về những mẫu thiết kế thời trang mà cô thán phục của Vic. Cô thích mày mò, tự khám phá và thêu lên thành hình ảnh qua những tưởng tượng của mình. Trong khi đó, cô hoàn toàn bất ngờ trước những gì anh nói. Hóa ra, anh không hề dịu dàng như cô vẫn tưởng. Anh nuôi ước mơ của mình bằng việc đóng ráp những con tàu vượt ngàn khơi.
“Thật khó để tin những điều này”, cô nói, “Em đã từng nhìn thấy những mẫu con tàu nhỏ của anh trưng bày trong...”, bỗng cô nóng ran mặt, cô bặm môi và không nhìn anh nữa.
“Phòng ngủ?”, anh bật cười, “Đúng không?”
Cô vẫn không nhìn anh. “Đúng ạ.” Cô bẽn lẽn cười, “Và anh chính là tác giả?”
Anh day day đầu ngón tay thô ráp của mình trong lòng bàn tay cô, “Ý em là? Anh chỉ biết cầm phấn và cây viết đỏ khi chấm bài?”
“Không phải thế!” Cô xấu hổ khi những tưởng tượng đi hoang của mình bắt đầu hiện hữu trong đầu.
Anh thì cười toe toét. Anh thủ thỉ vào tai cô, “Anh còn làm được nhiều hơn thế đó. Đừng hạ thấp anh...”
Cô trề môi. Cô thách thức anh.
“Nếu em không thay đổi thái độ, anh sẽ...” Anh cười lớn trước sự xấu hổ ẩn giấu dưới đôi môi mà anh vẫn luôn đói khát.
“Cái gì?” Cô hét lên và lùi ra xa người anh. “Không được đâu. Không được đâu.”
Và cô chạy biến mất chỉ sau vài phút.
{ { {
“Cậu không được dùng rượu đâu đấy!” Thảo Nhi vừa tết tóc cho Kim Uyên vừa làu bàu, “Cậu phải tỉnh táo để đưa thầy Tuấn về lều trại. Tớ rất xin lỗi nhưng tớ vẫn không thôi nghi ngờ, chắc chắn đó là một cái bẫy.”
“Thôi nào”, Kim Uyên cố dìm sự lo lắng của mình sang một bên, “Kiều Trang sẽ không thể hại tớ, và càng không thể làm gì khi tớ đi cùng thầy Tuấn mà.”
“Phải rồi”, Phong Vũ nhai ngồm ngoàm trái táo và phun ra cả nước miếng khi nói, “Thảo Nhi. Dù sao họ cũng đã từng ở với nhau suốt nhiều năm mà. Đừng có dở hơi như thế chứ?”
“Cậu thì biết cái gì mà nói. “ Thảo Nhi trừng mắt với Phong Vũ và cánh tay đưa mạnh lên cao để hù dọa kèm theo chuỗi tóc dài của Kim Uyên khiến cô kêu “Á” lên một tiếng. Thảo Nhi lúng túng, “Xin lỗi. Xin lỗi cậu. Chẳng phải là, Kiều Trang đã từng đuổi...”
Kim Uyên nhanh chóng che miệng Thảo Nhi lại, “Đừng thế. Chuyện này sẽ chẳng hay ho gì nếu như Phong Vũ và đám con trai trong lớp biết được. Dù sao, Kiều Trang cũng là một lớp trưởng có trách nhiệm.”
Thảo Nhi dấm dẳng, “Xì bo cậu”.
Cô nhanh chóng tết lại tóc cho Kim Uyên và vẫn không cười nổi, “Đừng có uống say đấy!”
Kim Uyên đứng ngay ngắn dậy và xoay vòng vòng trong bộ váy thổ cẩm của người dân tộc Mường, “Bộ váy này của cậu cực kỳ ấn tượng. Nhất là ...”, cô cười khúc khích, “Nhất là khi nó khoác trên người mình”.
“Nỡm”, Thảo Nhi cười ha hả, “Chiếc váy này là quà của già làng đợt xuân vừa rồi ấy. Nhìn nhỏ thế mà cậu khoác lên người vừa như in. Nhìn kĩ thì cũng... chẹp chẹp...”
Phong Vũ hùa theo, “A Phủ chào nàng ạ.”
Và cả ba cùng cười như mùa hội đón xuân.
Kim Uyên ngó đầu qua cửa sổ trước khi chạy biến đi, “Đề nghị hai cậu hẹn hò trong buổi tối hôm nay trong sáng một chút so với những gì tớ đã biết sáng nay.”
“Kim Uyên. Cậu đứng lại cho tớ.” Thảo Nhi hét toáng lên và chạy với theo.
Phong Vũ nhanh tay chặn ngang cánh cửa, “Có gì đâu, chỉ là tớ hôn cậu trong lúc cậu say xe và tớ tưởng mọi người ngủ hết rồi chứ bộ.”
“Tên A Phủ đong đưa này nữa...”
Cả Phong Vũ và Thảo Nhi chạy rượt nhau ngoài vườn café. Trước khi, Thảo Nhi nổi trận lôi đình và tóm được cậu, Phong Vũ khựng chân và thở hồng hộc, “Tớ cảnh cáo cậu. Cậu mà tiến lên phía trước, tớ sẽ thực hiện lại hành động buổi sáng nay đấy!”
Thảo Nhi bặm môi và vẫn khăng khăng tiến về phía trước.
Phong Vũ tiếp tục hét lên, “Tớ không đùa đâu. Tớ nói là làm đấy.”
“Tên xấu xa. Ngươi đã cướp nụ hôn đầu đời của ta. Ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Rồi ai mà còn dám lấy ta nữa đây. Hu hu...” Thảo Nhi khóc thút thít và đấm thùm thụp vào ngực Phong Vũ.
Cậu lúng túng, “Thì tớ sẽ làm chồng cậu. Chẳng phải, tớ đã tỏ tình với cậu muốn gẫy cả lưỡi rồi à?”
Kim Uyên đã không thể ngừng cười. Cô ôm bụng chạy vội đi. “Xin lỗi. Tớ chẳng hiểu được tiếng Mường đâu, hai cậu nói xì xà xì xồ cái gì ý.”
Trong khi Thảo Nhi vẫn tròn mắt vì bị Kim Uyên bắt thóp, Phong Vũ đã kịp nuốt trọn lấy đôi môi cô.
Chúc các bạn online vui vẻ !