Truyện tình cảm - Có lẽ..là định mệnh - trang cuối
Một tuần ở Đà Lạt….chẳng mấy khi 2 đứa nói chuyện với nhau…có chăng
chỉ là những câu hỏi ngắn ngủn…..nó đã cố gắng…cố gắng để thay đổi
cuộc sống bây giờ…nhưng Ken quá cố chấp…mệt mỏi…nó có buông
xuôi?
Nhà Ken…..
Chiếc xe từ từ vào trong sân…..có người mang đồ vào cho tụi
nó….
_Thưa cậu mợ, ông ở trong phòng khách ạ!
Phòng khách:
_Thưa ba, tụi con mới về…
_Uh, sao hai con không chơi thêm mấy hôm nữa rồi về…..
_Dạ tụi con còn công việc mà ba….
_2 đứa lúc nào cũng lo công việc….
_Xin phép ba tụi con lên phòng….
_Trước mặt ba mẹ anh vui vẻ chút đi, em không muốn người lớn phải
lo nghĩ….chuyện của 2 đứa, mình tự giải quyết là được!
_Em định giải quyết sao?_Ken cười nhạt
_Em biết em có lỗi với anh, em sẽ cố gắng bù đắp tình cảm ngày
xưa!
Ken đẩy Nhím xuống giường…
_Bù đắp?Em nói đơn giản nhỉ?7 năm qua em nghĩ anh đã sống thế
nào…em ra đi không một câu từ biệt, chỉ vẻn vẹn một tờ giấy…nói em
yêu anh….yêu là thế hả?
_Em xin lỗi….Nhưng anh bình tĩnh đi đừng làm em sợ….Anh có biết giờ
anh khác lắm không?
_Vì ai mà anh thế này?Em nghĩ mình có quyền nói thế sao?
_Em xin lỗi…
Nhím đẩy Ken đi ra ngoài….Anh khác thật à?Anh yêu em nhưng không
hiểu sao anh không cho phép mình tha thứ cho em…anh muốn em phải
cảm nhận được những gì anh đã trải qua….
Cả 2 đều trở lại công việc..thời gian qua công việc dồn lại cũng
khá nhiều…Hai người …vẫn là 2 cuộc sống……mối liên hệ duy nhất giữa
họ giờ đây chỉ là cuộc hôn nhân 6 tháng…..
Ken trở lại phòng ngủ thì thấy Nhím đang nằm trên ghế sofa…nó ngủ
ngon lành…gương mặt vẫn trẻ con như trước…..chính căn phòng này…7
năm trước nó cũng đã bước vào…..nhưng lúc ấy là hạnh phúc còn giờ
đây đã là nỗi đau…..Bất chợt, Ken thấy khóe mắt nó lăn ra một giọt
nước…. “chẳng lẽ là vợ anh em khổ thế sao?”
Ken định lấy tay lau đi giọt nước đó thì nó mở mắt ra….
_anh….
_Em ngủ đấy làm gì?Sao không lên giường mà ngủ?
_Anh ngủ trên đấy đi, em ngủ đây cũng được…..
_Em lên giường đi anh sang phòng bên cạnh….
_Ba mẹ không vui đâu…anh kệ em ..Anh ngủ sớm đi mai còn phải tới
công ty…….chúc anh ngủ ngon…..
Nó vẫn thế ương bướng và cố chấp…thời gian cũng không làm nó lớn
lên….Nhưng chẳng phải xưa anh yêu nó cũng vì thế sao??
_Em lên giường đi, đừng trẻ con thế…Mỗi đứa một bên….Nằm sofa thế
sáng làm sao đi làm được?
** **
Một tháng trôi qua…tụi nó vẫn thế….anh vẫn lạnh lùng dù nó cứ cố
gắng cải thiện tình hình…..
Một hôm, đi làm về nó chợt không muốn về nhà….nó đi vào bar quen
ngày xưa…cũng không có thay đổi nhiều…đáng ra nó cũng không vào
đây…nhưng chắc chỉ hôm nay thôi……
Chợt nó thấy Ken đang say, ngồi cùng một cô gái khác….Nó không ngờ
dạo này Ken vẫn thế…khó chịu, đau nhưng nó thản nhiên tiến
tới….
_Anh Ken….đi về với em…..
_Cô là ai?_Cô gái kia hỏi…
_Tôi là người hỏi câu ấy mới đúng…sao cô lại ngồi với chồng
tôi….
Cô gái quay sang Ken:
_Anh!Cô ta là vợ anh ak?
_Thôi đủ rồi….em về trước đi….
_Anh có về không?Hay anh định để em ngồi đây uống?
Ken nhớ đến những ngày xưa nó uống rượu, uống tới khi mềm
người…..
_Được rồi, tôi về…..
Trên đường đi, chẳng ai nói câu nào…nó chán nản..mọi thứ như không
còn trong tầm kiểm soát nữa…..Và nó biết, Ken của ngày xưa đã chết
rồi….
Tuy nó và Ken như thế nhưng nó đối xử với gia đình chồng rất chu
đáo….
Cuối tuần ở nhà nó đều tự tay làm đồ ăn….thường xuyên cùng mẹ chồng
đi mua đồ….bố mẹ chồng không có điểm gì để chê trách nó được….nó
luôn luôn là người con dâu hiếu thảo, ngoan ngoãn…..
Một hôm mẹ chồng hỏi nó:
_2 đứa vẫn ổn chứ?
_Dạ chúng con vẫn tốt mà mẹ…
_Con đừng dối mẹ…thằng Ken là con mẹ, mẹ biết….làm sao con giấu
được mẹ…trước mặt người lớn thì thế…nhưng con khổ nhiều vì nó đúng
không?
_Không có đâu mẹ…anh ấy..rất tốt với con…
_Mẹ coi con như con gái…có gì con cứ nói với mẹ…..
Chợt nước mắt nó cứ rơi…….
_Mẹ…..
_Có phải vì chuyện trước kia con ra đi không?Lúc trước mẹ chỉ nghe
nói nó yêu một cô bé nhưng cô bé ấy đã bỏ nó rồi sang Mỹ…không nghĩ
đó là con…
_Con xin lỗi..tại con….
_Ken là đứa coi trọng tình cảm..ngày ấy mẹ không hay ở nhà….nhưng
khi về thấy nó hay ngồi trong phòng dạo một bản nhạc buồn…..nó lao
vào những cuộc vui thâu đêm, nhưng mẹ biết nó muốn trốn tránh….mẹ
tin nó còn yêu con….con chỉ cần cố gắng…
_Vâng, con cảm ơn mẹ…..
Ken vẫn luôn đi sớm về muộn….nó vẫn chờ anh …vì nó biết tại ai mà
anh như thế….
Về đến nhà, Ken thấy nó ngủ gục ở phòng khách……Nhìn nó Ken thấy đau
lòng…. “Tại sao phải chờ anh chứ?”
_Nhím, dậy lên phòng đi em…
_Anh về rồi ak?Anh ăn chưa, em đi nấu đồ…
_Anh ăn rồi…lần sau đừng đợi anh nữa..em cứ đi ngủ trước
đi…..
Dạo này thấy chán nản…em ở bên nhưng hình như chúng ta không thể
nào trở lại được nữa….em vẫn dịu dàng…vẫn chờ anh mỗi khi anh về
muộn….nhưng đó không phải là những cảm giác trước kia phải chăng đó
là trách nhiệm?….có cách nào khác không em?Tại anh quá cố chấp hay
tại em đã không còn yêu anh nữa….
Hôm nay nó ở nhà một mình….ba mẹ chồng đi du lịch…..nó được nghỉ
phép…..Định đi shopping nhưng thấy hơi mệt lên đành ở nhà……Rồi bỗng
nhiên, nó thấy váng đầu, người mệt mỏi không còn sức nữa…..nó gọi
điện cho Ken…Nhưng gọi hoài không được…..Nó phải gọi vào phòng thư
ký, họ nói anh đi họp……Nó thiếp đi…….
Duy An:
Sau cuộc họp, vừa về đến phòng thư ký đã bước vào:
_Thưa anh, một tiếng trước chị Quỳnh có gọi điện đến nhưng không để
lại tin nhắn gì….
_Tôi biết rồi…
Ken mở di động ra thấy báo 5 cuộc gọi nhỡ…..Chẳng bao giờ Nhím tìm
anh hôm nay chắc có chuyện gì…..Gọi vào di động không ai nghe
máy….Ken vội gọi về nhà:
_Vợ em có nhà không chị?
_Dạ, hôm nay mợ ở nhà nhưng từ sáng tới giờ không thấy ra khỏi
phòng…
_Chị lên xem cô ấy hộ em….em gọi vào di động không ai nghe
máy….
Một lúc sau…..
_Thưa cậu, mợ ngất trên phòng…..mà sốt cao lắm ạ…..
Ken vội bỏ hết việc đi về nhà……Nhím chẳng bao giờ biết tự chăm sóc
mình….Lúc nào cũng phải để người khác lo lắng….
Về tới nhà, vội lên phòng, thấy nó vẫn sốt cao, cậu định đưa nó đi
viện….
_Em không đi viện đâu…..Nó mơ hồ cảm thấy có người bế bổng mình
lên…
_Em thế này không ổn đâu…
_Anh cho em ở nhà đi…chút nữa em khỏi thôi….em không sao
đâu….
_Em phải đi……
_Anh cũng biết em sợ bệnh viện mà……
Thấy nó như thế Ken đành chiều nó…gọi bác sĩ tới nhà….
Tối thấy nó run lên từng chập, cậu chỉ biết đắp chăn cho nó….7 năm
qua những lúc em ốm thế này em đã ra sao???
_Anh, em lạnh lắm….Nó nói mơ hồ….
Chợt Ken kéo nó vào lòng cho nó ấm hơn….
_Em nhớ anh lắm…..em sai rồi!!!
Trong cơn mê man nó nói rất nhiều……Ken nghe tất cả mà sống mũi cay
cay, 7 năm qua của nó cũng chẳng vui vẻ gì…tại sao phải thế hả
em?
Mấy ngày nó ốm, Ken ở nhà, lo lắng chăm sóc cho nó từng chút
một……Nó thấy thế thì vui biết bao, rút cục anh vẫn còn quan tâm em,
thế mà em cứ tưởng anh bỏ mặc em rồi…………
** **
Một hôm Ken đi tiếp khách về mà say khướt…..Cả nhà đang ngồi phòng
khách thì thấy anh về…..anh chỉ chào ba mẹ rồi loạng choạng đi lên
phòng..nó vội vàng chạy ra dìu Ken đi…..Đặt anh lên giường tháo
giày và cavat ra rồi lấy khăn lau mặt cho anh…đang định đi ra thì
Ken kéo tay nó lại:
_Nhím em đừng đi…em trở về đi….em không thể bỏ anh như thế
được….
Nó kéo tay anh ra nhưng không được, nó đã bị anh kéo xuống
giường…
_Anh xin lỗi….em đừng đi mà….
Nằm trong vòng tay anh, nó đã khóc…không ngờ anh đã chịu đựng nhiều
thế…..tình cảm dành cho nó chưa bao giờ thay đổi….Nhưng tại sao anh
phải cố chấp như thế?Làm cả 2 cùng đau anh có vui không?Vẫn khuôn
mặt ấy nhưng nụ cười ngày xưa đâu rồi?Tại em phải không anh?
Sáng hôm sau, mặt trời soi những ánh nắng yếu ớt của mùa đông xuống
căn phòng……
Ken tỉnh dậy, đầu vẫn choáng váng…..anh với cốc nước mật ong bên
cạnh….Anh không nhớ được những gì nữa…hôm qua uống quá nhiều…rồi
hình như Nhím đưa anh lên đây…..Nhìn lại căn phòng..quần áo vứt
lung tung….
Ken cố nhớ lại….Chẳng lẽ….. mày đã làm gì thế này?Sao mày có thể
như thế??
Ken đi xuống dưới nhà thì thấy cả nhà đang ăn sáng….
Ba mẹ nhìn nó tỏ vẻ không hài lòng….
_Hôm qua con sao vậy?Như thế mà được ak?
_Con xin lỗi…
_Làm gì thì làm giữ chút thể diện cho cái nhà này đi, con như thế
người ta nhìn nhà ta như thế nào….
Ông An tức giận đứng dậy
_Ba….
Rồi Ken nhìn nó khuôn mặt nó không có chút cảm xúc nào…nó vẫn thản
nhiên ngồi ăn..rồi xin phép mẹ đứng dậy…..
Bấy giờ bà Lan mới lên tiếng:
_Con có gì không vừa lòng với con Quỳnh?Con tìm khắp nơi xem có đứa
nào hơn nó không?
_Mẹ con không phải như thế…
_Nó hết lòng vì con…con lúc nào cũng đi sớm về muộn mà nó không
phàn nàn một câu nào…đi làm cả ngày mà vẫn quan tâm tới ba mẹ….Từ
ngày cưới nhau con đã đưa nó đi chơi ngày nào chưa?Đưa nó về ngoại
được mấy lần rồi?có những hôm thấy nó ngồi khóc trong phòng, mẹ vào
thì nó lại tươi cười ngay….Nó cũng là cành vàng lá ngọc nếu ba mẹ
nó biết nó sống như thế này, chắc ông bà ấy sẽ đưa nó về ngay
đấy…..
Rồi bà cũng đứng dậy….để lại một mình Ken…chẳng lẽ anh lại tồi tệ
như thế sao??
Nhím lại vội vàng đến công ty…công việc quá bận rộn…sản phẩm cũ vẫn
nhận được một lượng lớn đơn đặt hàng…..Lại có công ty đá quý của Ý
muốn hợp tác….phải làm ra một bộ sưu tập mới….Về đến nhà, ăn qua
loa rồi lại lên làm việc tới đêm…..Cuối cùng bộ sản phẩm “nước mắt
tình yêu” cũng được hoàn thành…….Gồm các sản phẩm với chủ đề khác
nhau, tái hiện tất cả các cung bậc của tình yêu:hạnh phúc, hờn
ghen, đau khổ…chia tay, đoàn tụ……Không phải khi đau khổ người ta
mới khóc…..vì dù là tận cùng của nỗi đau hay hạnh phúc đều là nước
mắt…….Hợp đồng đã được kí đưa RUBI trở thành tập đoàn đá quý lớn
nhất Việt Nam……Ba nó càng hài lòng về cô con gái duy nhất…..
Dạo gần đây, Ken không hay về muộn nữa…..nhiều khi còn về sớm hơn
nó…Tuy không nói ra nhưng giữa hai đứa có gì đó tốt hơn
trước….
_Anh Ken!Em có việc muốn nhờ anh…
_Gì vậy?
_Mai anh bận không?Đi đám cưới với em, Boo lấy chồng….
Nhưng nếu anh bận thì thôi…
_Được rồi….
Cuộc sống của nó…không như mọi người nghĩ….tất cả luôn nghĩ rằng nó
là người rất hạnh phúc, có được tất cả mọi thứ..sự nghiệp, tiền
bạc, tình yêu…Chỉ có người trong cuộc mới biết mọi thứ đâu phải
toàn màu hồng…..
Lâu lắm rồi anh mới thấy Nhím lộng lẫy như thế…ngày trước hay tiệc
tùng còn giờ thì rất ít khi….đến cơ quan thì chỉ thời trang công sở
là xong…..hôm nay nó mặc chiếc váy đen…choàng chiếc áo lửng
trắng…tóc dài bồng ở trên….ép thẳng lớp dưới…chẳng ai biết nó đã 25
tuổi rồi….
2 vợ chồng đến thu hút ánh mắt của rất nhiều người…một cặp vợ chồng
hoàn hảo!!!!
_Chúc mừng em…..
_Cảm ơn anh…..Trông hai vợ chồng nổi bật quá khiến cô dâu chú rể
nép vế rồi….
_Mày còn đùa….quà cưới nè…..hàng độc….chưa tung ra thị trường
đâu..bộ sưu tập mới nhất của tao…….
_Cảm ơn mày……
_Khách sáo gì!Thế lũ kia đâu….
_Đang ở đằng kia…
_UH, tao ra gặp tụi nó chút…Đi anh!
_Anh đi nhé!
_Dạ
_Hey, lũ yêu quái!
_Con này, lấy chồng rồi mà như trẻ con ấy….
_Kệ chứ…
_Anh Ken không thay đổi được nó sao?
_Bản tính mà em…..Ken nhún vai tỏ vẻ “đương nhiên”
_Xem nào…..xinh ra, béo hơn…..anh Ken nuôi khéo ha!
Mấy đứa cười trêu nó:
_Không dám đâu….tao tự nuôi chứ bộ…..
_Mà lâu lắm rồi chẳng gặp mày….biến mất tăm…..
_Tao bận lu bù…còn không có thời gian ngủ cơ nhưng giờ cũng xong
rồi….
_UH, cũng nghe nói…mày càng ngày càng giỏi đấy…
_Bạn chúng mày mà…..
Lũ chúng nó vẫn hồn nhiên như thế…dù cho thời gian có trôi đi thì
đó cũng là một tình cảm rất đẹp….Nó thấy mừng cho Boo, cuối cùng nó
cũng đã tìm được hạnh phúc thực sự…đám cưới sẽ là một bắt
đầu…
** **
Nó đang ngồi trên giường ôm cái laptop…Ken đang ngồi xem ti
vi…
Bỗng nó thấy điện thoại:
_Chào em..nhận ra anh không?
_Mike?
_Uh
_Anh mới về nước ak?
_Uh, anh mới về…..
Nó đi ra ngoài nghe máy…Ken thấy khó chịu….mike là ai????
** **
_Con chào ba mẹ!
_Uh, con xuống sớm thế..không ngủ thêm chút nữa….
_Ba mẹ cứ chiều con quá…
_Con ăn đi….
_Vâng, con mời ba mẹ…
Nhưng không hiểu sao nó nhìn thấy đĩa salat thì thấy nôn nao khó
chịu…chỉ thấy buồn nôn….Nó chạy vội vào nhà vệ sinh….nôn thốc nôn
tháo…..Đi ra ngoài mặt nó xanh lét:
_Con xin lỗi…
_Sao thế?
_Tự dưng con thấy khó chịu quá….
_Con đi khám đi…
_Vâng……
Buổi chiều nó hẹn gặp Mike….Mike là người Sài Gòn cùng học với nó
bên Mỹ…..Suốt thời gian bên đó 2 người rất thân thiết….điều khó xử
là nó biết Mike yêu nó…….
Nó và Mike đi ăn, vô tình Ken đã nhìn thấy….vì đang bận tiếp khách
nên anh đành đi qua…..
Mấy hôm sau, Ken lại gặp hai người ngồi trong nhà hàng Pháp…..Anh
vội đi vào…..Nhìn thấy Nhím cười tươi với tên đó trong lòng anh như
có lửa…đã lâu lắm rồi….không thấy cô ấy cười như thế….Tên kia rõ
ràng có ý với vợ anh, nhìn ánh mắt hắn anh biết….Rồi thấy hắn nắm
tay Nhím, Nhím vội rút tay lại nhưng chịu không được anh lao ra cho
hắn một cú đấm…chưa định thần được chuyện gì xảy ra….
_Anh là ai mà dám đánh tôi?
_Tôi là chồng cô ấy được không?
Rồi anh vội kéo Nhím ra
_Anh làm cái gì thế?
_Tôi hỏi cô mới đúng chứ?Cô làm gì mà ngồi tình cảm với một thằng
đàn ông khác thế?
_Anh nói thế là sao?Chúng tôi chỉ là bạn thôi mà…..
_Bạn?Bạn bè mà thế ak?
_Anh tin hay không thì tùy…
_Cô giữ cho tôi chút thể diện đi….dù tôi biết cô chẳng yêu thương
gì tôi nhưng cô hãy chịu đựng thêm 2 tháng nữa….
_Anh nói gì thế?Tôi chưa làm gì có lỗi với anh cả…..
_Cô
_Tất cả là anh không tin tôi….Tôi đã làm gì để lòng tin với tôi anh
cũng không còn?…..Lúc trước dù có bất cứ chuyện gì Ken cũng bảo vệ
Nhím …..Nhưng giờ đây chỉ lòng tin cũng không còn nữa??
Nói rồi nó quay đi, nước mắt cứ thế rơi ra…..Trời mưa, mặc kệ, nó
cứ đi bộ dọc con phố dài, cứ đi như thế đến khi mệt lử….nó chỉ thấy
mọi thứ tối sầm…..tất cả như tan biến….
Nhà Ken:
Reng..reng….
_Alo…
_Xin hỏi đây có phải là nhà cô Quỳnh không ạ?
_Vâng…..
_Cô Quỳnh bị xỉu ở đường…đang trong bệnh viện
_Gì ak?Vâng tôi hiểu rồi….
Chị giúp việc chạy vội vào phòng bà chủ….Hôm nay chỉ có bà ở
nhà….
_Thưa bà, mợ có chuyện rồi ạ!
_Sao?
_Bệnh viện gọi về báo, đang ở Sanhpon ạ!
_Cô gọi người chuẩn bị xe, gọi ngay cho cậu chủ….
_Vâng ạ!
Sanhpon…..
Bà Lan đến viện thì thấy con dâu đang phải truyền nước…..cô vẫn
chưa tỉnh…..
_Xin lỗi con dâu tôi thế nào ạ?
_Bà là mẹ cô Quỳnh?
_Vâng
_Cô ấy bị suy nhược, lại ngấm mưa …may mà cái thai không sao!
_Gì ạ?Con dâu tôi có thai?
_Vâng, 2 tháng rồi…gia đình không biết ạ?
Tin bác sĩ đưa ra quá bất ngờ…bà Lan chờ đợi đứa cháu rất lâu nhưng
sợ con suy nghĩ nên không dám nhắc….Giờ bà quá vui mừng…
_Gia đình nên chăm sóc cô ấy cẩn thận….tôi thấy tâm lý cô ấy không
ổn định…
_Vâng, tôi cảm ơn bác sĩ…..
Bà vội vào trong phòng….Nó từ từ mở mắt….
_Mẹ….
_Con sao rồi…sao lại đi mưa thế?
Nó khóc..
_Có chuyện gì thế?
_Anh Ken hiểu lầm con…anh ấy nghĩ con ngoại tình…..
_Sao lại thế?
_Con gặp lại người bạn bên Mỹ, anh ấy không nói không rằng xông vào
đánh người ta….rồi nói con…..
_Cái thằng…..
_Mẹ ơi, con không biết làm sao nữa…anh ấy…..
_Thôi con đừng khóc nữa…..cẩn thận ảnh hưởng tới em bé!
_Em bé!Sao mẹ biết?
_Con có thai rồi sao không nói cho mẹ?
_Con không biết phải làm sao nữa…con không muốn đứa bé sinh ra
trong một gia đình không hạnh phúc!
_Con nói gì lạ thế…..
_Giá như đứa bé không có mặt trên cuộc đời này…..
_Mẹ cấm con nói thế…đó là niềm hy vọng của gia đình ta….con phải
sinh nó ra….con không được nghĩ linh tinh nữa….
_Mẹ, con xin mẹ một chuyện….
_Chuyện gì con?
_Mẹ đừng cho anh Ken biết…..con không muốn anh ấy vì đứa bé mà cư
xử với con khác đi….
_Con đừng nghĩ thế…..
_Con xin mẹ đấy..
Nó lại khóc…chẳng hiểu sao nó lại thấy tủi thân quá….Ngày trước nó
đã nghĩ, nếu nó và Ken có một em bé, có lẽ nó sẽ không mong gì hơn
nữa…nó và Ken sẽ hạnh phúc….nhưng giờ thì…
_Uh…mẹ hứa….
Để nó ngủ bà đi ra cửa gọi cho con trai:
_Con đang ở đâu?Sao không gọi được cho con
_Con đang đi công việc nên tắt máy
_con vào ngay bệnh viện
_Có chuyện gì hả mẹ?
_Vợ con đang trong viện vào ngay đi…..
Nói xong bà Lan vội gấp máy….không để Ken kịp hỏi thêm gì
nữa…
Sao lại thế?Vừa lúc nãy còn bình thường mà…tại anh ak?Anh xin
lỗi…em không thể có chuyện gì được……anh vội lấy xe tới bệnh
viện….Đến nơi đã bị mẹ mắng!
_Con làm chồng kiểu gì thế?Vợ như thế này còn công với việc…
_Lúc trước cô ấy vẫn bình thường mà lại còn đi chơi với người khác
được nữa
_Con còn nói kiểu ấy hả?Vào mà xem nó đi…Làm việc kiệt sức, lại vì
con mà dầm mưa cả buổi…..
_Con bắt cô ấy dầm mưa đâu?
_Con…..may mà đứa bé không sao nếu không mẹ sẽ không tha cho con
đâu….
_Đứa bé?ý mẹ là…
_Nó có thai rồi….
_Thật hả mẹ?
_Tội nghiệp nó…nó không muốn cho con biết đâu…nhìn nó khóc mà mẹ
đau như cắt…sao con phải làm khổ nó thế?Nếu nó không yêu con sao nó
phải sống thế này?…..
Nói rồi bà đi ra để lại Ken ở đó…vội đi vào thì Nhím đã ngủ
rồi….Ken thấy hàng nước mắt vẫn còn đọng trên má nó….Cầm tay
nó:
_Anh xin lỗi, tất cả là do anh…anh không nên làm khổ em thế….anh là
một thằng tồi mà…em cứ đánh cứ mắng anh đi….
Nó mơ hồ nghe thấy tiếng Ken rồi tỉnh dậy.Một chút vui mừng nhưng
nó vội ngăn lại cái cảm xúc ấy:
_Anh đến đây làm gì…một người như tôi đâu xứng…
_Anh xin lỗi…..
_Anh đi đi, mặc kệ tôi…tôi có ra sao cũng không liên quan đến anh
nữa…
_Em bình tĩnh đi….cẩn thận ảnh hưởng đến con…
_Con?
_Em không phải giấu anh…
_Anh chỉ lo cho đứa bé thôi đúng không?Không cần đâu..tôi tự lo
được….
_Anh biết anh sai rồi anh không nên hành xử như thế……cũng chỉ tại
anh ghen…..
_Anh ra ngoài đi….tôi mệt rồi….
Nó quay người lại…nó biết Ken còn yêu nó nhưng nó không chấp nhận
được anh nghi ngờ nó….mẹ xin lỗi, con yêu, mẹ không thể tha thứ cho
ba con được…..
Hôm sau nó ra viện….nó xin phép về nhà mẹ đẻ…bà Lan biết con dâu
buồn nên cũng đồng ý…Nó muốn được bình tâm lại…Nhìn nó xanh xao ba
mẹ nó xót xa lắm nhưng không dám nói ra…chỉ biết chăm sóc nó…..Ken
cũng tới thường xuyên…nhưng nó không chịu về….Đến khi mẹ chồng gọi
sang nó mới miễn cưỡng đi về….
Ken chăm sóc nó rất chu đáo nhưng sao nó thấy vô nghĩa quá…tim nó
đã lạnh…tình yêu ấy sẽ mãi mãi bị chôn vùi…giờ nó chỉ nghĩ về đứa
con thôi…
Nó đưa cho Ken tờ giấy:
_Anh ký vào đi…giải thoát cho cả hai!
_Em nói thế là sao?
_Chúng ta ly hôn…..
_Anh đã nói anh sẽ sửa sai mà…em không cho anh cơ hội sao?
_Tôi có thế tha thứ mọi chuyện nhưng chuyện anh không tin tưởng tôi
thì không bao giờ….sống mà không tin nhau thì sẽ còn rất nhiều
chuyện xảy ra…tôi không nghĩ mình có thể chịu đựng được nữa…tốt
nhất là kết thúc để mỗi người tìm được cuộc sống mới ….Hơn nữa anh
nghĩ ngôi nhà này đã đem lại cho tôi những gì?Tôi sống không có 1
ngày vẻ…anh hận tôi, mấy tháng qua coi như tôi đã trả xong nợ cho
anh!
_Anh không ký….Em không nghĩ cho con sao?
_Con?Nó là con tôi…tôi sẽ chăm sóc nó chu đáo…anh không phải
lo…
_Em…..Dù sao anh cũng không ký…
_Coi như tôi xin anh …thời gian qua tôi đã cố gắng để anh tha thứ
cho sai lầm trước kia nhưng càng cố gắng tôi càng đau…giờ anh hãy
buông tha cho tôi…..
_Anh xin lỗi…..anh là một thằng tồi…..em đừng như thế nữa…anh đau
lắm….
Ken ôm nó vào lòng…cả 2 cùng khóc….
_Chỉ tại anh quá yêu em nên anh mới cư xử ngu ngốc như thế….anh
không cố ý đâu….anh chỉ muốn mình như ngày xưa thôi….
Nó đẩy Ken ra….
_Nhím của 7 năm trước đã chết rồi và Ken của 7 năm trước cũng đâu
còn nữa…cuộc hôn nhân này vốn dĩ là một sai lầm….
_Em hận anh…anh sẽ chịu nhưng xin em nghĩ tới ba mẹ họ sẽ ra sao
nếu chúng mình chia tay?Rồi con sẽ ra sao khi không có cha…Em hãy
cho anh thêm một cơ hội nữa…..
Có nên không?nó sợ tim nó sẽ đau thêm một lần nữa..nó sợ đổ vỡ…sợ
tất cả mọi thứ……Nhưng ba mẹ thương nó như con gái nó không thể nào
làm ông bà đau lòng được, không thể nào mang đứa cháu chưa ra đời
đi xa…không thể chia cắt tình cha con được…như thế qua tàn
nhẫn….
** **
Nó chấp nhận thỏa hiệp….nó không muốn vì bản tính trẻ con của nó mà
bao nhiêu người phải khổ theo…..hay hơn hết vì nó biết chắc chắn
rằng người duy nhất anh yêu là nó…..dù có phủ nhận thì đó là lý do
bao nhiêu năm qua Ken sống như thế….
Có lẽ nó đã sai khi nghĩ mọi chuyện phức tạp quá….7 năm trước cũng
vì thấy Ken gặp lại Linh nó mới bỏ đi thì 7 năm sau vì cớ gì nó có
quyền chất vấn, giận dỗi khi Ken phản ứng như thế khi thấy vợ mình
ngồi cùng một người con trai khác….. trong tình yêu hình như cả 2
cùng ích kỷ như nhau…..
Thấy nó không bàn tới chuyện ly hôn, Ken cũng yên tâm…công việc của
nó lúc nào cũng bận….ba mẹ 2 bên đều nói nó nên nghỉ một thời gian
nhưng nó không nghe….nếu bắt nó ở nhà như thế chắc nó buồn chết
mất…..
Chiều Ken tới đón nó, nhưng nó vẫn ương bướng đi bộ…anh đi đằng sau
nó, nó vội vã sang đường nhưng ở đâu một chiếc xe lao nhanh
tới
_Nhím!Cẩn thận….
Anh vội chạy tới đẩy nó ra….Chiếc xe phanh kít…..anh không tránh
kịp……Quay đầu lại, nó chỉ thấy anh ngã dưới đường…..
Bệnh viện:
Nó chạy theo xe đẩy mà nước mắt cứ rơi:
_Anh!Anh không thể bỏ em được…anh phải sống vì em, vì con…..anh dậy
đi…..Em không cho anh ngủ nữa…..
Nó chạy theo xe cho tới khi cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại
Đèn bật sáng, 2h đồng hồ, nó như lặng đi….giá như nó nghe anh lên
xe, giá như nó không bất cẩn…giá như anh đừng cứu nó……Anh không thể
có chuyện gì được nếu không em sẽ sống sao??
_Quỳnh sao vậy con?
Bà Lan vội vã tới…
_Mẹ ơi, tại con nếu anh ấy không đẩy con ra thì…..nó lại
khóc…..
_Thôi, con bình tĩnh đi…nó sẽ không sao đâu…..
_Tại con..tại con…..
Nó cứ nói rồi ngất đi……
Tỉnh dậy, nó thấy mẹ nó ngôi bên cạnh:
_Mẹ, anh Ken đâu rồi?Anh ấy đâu rồi?
_Phẫu thuật xong rồi nhưng nó vẫn chưa tỉnh lại
_Con phải tới chỗ anh ấy….
_Con chưa khỏe đâu, cẩn thận đấy….
Nó giật đường ống truyền nước ra…vội bước đi…..
Trước mắt nó là anh…băng trắng quấn đầu…anh vẫn ngủ….
_Em đã bảo không cho anh ngủ cơ mà…sao anh không nghe em….anh dậy
đi….
Nó lay tay Ken nhưng vô ích….Nó cứ ngồi khóc như thế….
_Anh tỉnh lại đi…nếu anh có chuyện gì em sẽ sống sao???
Bà Lan đã đến tự bao giờ….2 đứa vẫn như trẻ con…yêu thương nhau như
thế mà cố tình làm đau người kia…để đến lúc này mới chịu sống thật
với mình…..
_Con về nghỉ đi, giữ gìn sức khỏe con ạ…
_Con không sao đâu, con phải ở bên anh ấy….anh ấy cần con…….
_Nó không sao đâu_Bà Lan nói thế nhưng lòng vẫn như lửa đốt…hơn ai
hết bà biết giờ phải bình tĩnh…..
_Mẹ về nghỉ đi…con ở đây….
** **
_Tại sao anh phải cứu em…đáng lẽ ra người nằm đây phải là em…..tại
sao???Anh ghét em lắm cơ mà???Anh dậy đi…….anh không tỉnh dậy là em
bỏ mặc anh luôn đó…..
Nó cứ ngồi đó rất lâu, không ăn uống gì,2 ngày trôi qua….Ken vẫn
chưa tỉnh……nó gầy đi thấy rõ……vẫn ngồi bên giường bệnh…
_Ngày ấy, em không muốn đi đâu…nhưng em cứ nghĩ anh vẫn yêu cô
ấy….7 năm em vẫn không quên được anh…..chỉ ước có thể về bên cạnh
anh để mình lại hạnh phúc….nhưng em sợ…sợ anh đã thực sự quên
em…..Em xin lỗi, tại em…….
Nó gục đầu khóc…bất chợt có bàn tay lau nước mắt cho nó:
_Sao lại khóc thế?Anh không sao đâu!
_Anh_nó mừng rỡ…..Rút cục anh cũng tỉnh rồi…….
_Đừng khóc……
_Sao anh phải cứu em?Anh cứ để em bị xe tông đi….
_Nói vớ vẩn…..anh không cho phép em nói thế…..Tất cả là tại anh nếu
anh không ghen tuông, anh không cố chấp thì em đã không phải khổ
như thế…anh xin lỗi….
_Anh không có lỗi…tất cả là tại em…từ đầu là do em sai….Nếu em tin
vào tình yêu của chúng ta, em đã không ra đi, đã không làm cả 2
phải khổ suốt thời gian qua…..Em xin lỗi….
_Em muốn anh phải khóc sao?Đừng thế nữa….
_Em có khóc đâu…..
_Chúng ta trở về 7 năm trước nhé…Anh sẽ là người duy nhất bảo vệ em
suốt đời…..
_7 năm trước mình đâu có em bé hả anh?Nó cười lém lỉnh……
_Uh, ha…
Đã lâu lắm rồi anh mới cười…nụ cười thực sự…người đâu mà tiết kiệm
nụ cười thế chứ???
Anh vẫn chưa được ra viện…phải ở lại theo dõi thêm mấy ngày….Nên nó
cũng ở lại viện…..chiều nó về nhà nấu cháo mang đến…..Nếu không
phải nó nấu chắc gì anh đã ăn…..
_Anh tự ăn được không?
_Không!
_Tay anh có sao đâu?
_Kệ, em xúc thì anh mới ăn…..
……ấy nóng…..
_Nóng ak?Em xin lỗi…nó thổi cho nguội bớt….thấy Ken cười…..
_Anh trêu em hả???Cho anh chết này….
_Anh đang là người bệnh đó!
Kệ anh…..
** **
_Đã bao lần anh nghĩ có phải là mơ không khi em lại trở về bên
anh…ngày gặp lại em, anh ngỡ ngàng….anh không nghĩ được gì
nhiều….chỉ biết phải giữ em lại…..
_Nếu ngày ấy em không về, anh sẽ sao?
_Không biết, có lẽ vẫn sống như thế!
_Tại sao anh phải hành hạ mình như thế?Em không đáng đâu…..
_Đáng…dù có lâu hơn nữa anh vẫn chờ em…..
Em có hận anh không?
_Không…em chỉ trách mình đã làm khổ anh…….Anh em biết không phải
như thế……
_Anh xin lỗi….mọi chuyện đã qua rồi…..
_Anh biết không, khi biết có em bé em đã rất vui…đó là sợi dây duy
nhất liên kết anh và em…nhưng khi anh hiểu lầm em, em đau lắm…em
không bao giờ có ý nghĩ sẽ yêu một ai khác….vậy mà anh lại nghi ngờ
em……lúc ấy bao nhiêu chuyện dồn nén em đã nghĩ lung tung…thật may
lúc đó anh không ký đơn nếu không em sẽ ân hận mãi….
_Anh làm khổ em quá nhiều..tại anh ích kỉ…..
Đặt tay lên môi anh nó không cho anh nói tiếp nữa:
_Có chăng lỗi của cả 2 là yêu người kia quá nhiều……
Anh biết không..em đã nghĩ rằng nhất định chúng ta sẽ trở về bên
nhau vì….định mệnh anh là của em………………….
Nước mắt rơi lần sau cuối…..niềm hạnh phúc cũng vỡ òa…..
Cuối cùng nó đã tìm được anh…anh Ken của Nhím..chỉ là của nó mà
thôi…
Giờ đây tất cả khổ đau đã tan cùng quá khứ….hạnh phúc của nó đã trở
về…vẹn nguyên và tràn đầy hơn trước…..
Ngoài trời, mưa vẫn rơi…..
Nhưng xa xa nó thấy…….
……………………….cầu vồng bắc ngang nền trời……không gian xung quanh như
bừng sáng………….
** **
Thời gian vô tình đã trôi đi như thế, phũ phàng phủ nhận nhiều
thứ…nhưng có những thứ mãi mãi thời gian không thể chạm vào….
Dù cách xa cả nửa vòng trái đất, dù thời gian cứ thế trôi đi, nhưng
họ vẫn luôn nhớ về nhau…
Chờ đợi và yêu thương…..phải chăng là chìa khóa của hạnh
phúc?
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!