Chương 36. Tuyên chiến
Hôm sau là Chủ nhật, sau một ngày sinh mệnh hoàn toàn bị tàn phá, tôi ngủ vùi cho đến chiều. Ngủ đến đầu nhức như búa bổ cũng không muốn rời giường cho đến khi Trình Thần đập cửa ầm ầm gọi dậy, tóc tai bù xù, chân mang dép lê, tôi ra mở cửa cho chị, còn chị cao hứng kéo tay, đánh giá tôi từ trên xuống dưới sau đó dùng giọng mờ ám hỏi: “Tối hôm qua được không?”
Tư duy của tôi vẫn chưa kịp phản ứng như bình thường thì chị cười hề hề nói tiếp: “Thôi không cần hỏi nữa, nhìn em mệt mỏi uể oải như vầy là biết tình hình chiến đấu tối qua kịch liệt đến đâu rồi.”
Tôi hé mắt nhìn chị, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, xông lên bóp cổ chị rồi đè xuống sô pha: “Chị còn dám nhắc chuyện tối qua! Còn dám nhắc sao! Tại sao Tần Mạch lại đến! Như thế nào lại đến!” Nói xong cũng không thèm nghe chị trả lời, chị lật người chị lại dùng tay quánh lên mông chị ta một trận, “Lần sau chưa được sự đồng ý của em mà lại làm ra chuyện như thế này thì em tuyệt giao với chị.”
Trình Thần vô duyên vô cớ bị đòn, đánh xong hả giận tôi ngồi trên sô pha ngửa cổ uống nước. Chị làm ra vẻ đáng thương nhìn tôi, lấy mớ khăn giấy trên bàn vờ vịt lau nước mắt trong tưởng tượng: “Chị chỉ muốn giúp em thôi, hôm qua trong buổi tiệc chị mới biết anh ta vẫn chưa có bạn gái, mà em cũng chưa có bạn trai. Lúc trước hai người chia tay là do ở xa quá, bây giờ anh ấy đã về đây, hai người quay lại với nhau mới tốt. Chị nghĩ vậy nên…ai dè em lại cứng đầu như vậy!”
“Cứng đầu?” Tôi lạnh lùng cười, “Đúng vậy, em thương ảnh nên hai năm trước ảnh nói chúng ta yêu nhau đi thì em liền quen ảnh, sau đó ảnh nói muốn ra đi, em cũng để ảnh đi, ảnh ở sân bay chỉ đơn giản nói một chữ yêu khiến em như con ngốc một lòng chờ ảnh, sau ảnh lại tự nói mình ích kỷ, nên chia tay thôi, em cũng chiều theo. Hai năm sau, ảnh quay về, nói muốn bắt đầu lại với em một lần nữa. Mắc cười! Ảnh nói muốn bắt đầu thì em phải một lần nữa bắt đầu sao? Trình Thần, có khi nào chị thấy Hà Tịch này làm chuyện không có tiền đồ như vậy chưa?”
Trình Thần nghiêng đầu suy nghĩ rồi lắc đầu.
Tôi tiếp tục cười: ” Tần Mạch là người có bản lĩnh, tự cao tự đại thành tính, mà em cũng không phải là con rối mặc người ta điều khiển. Nếu anh ấy muốn quay lại thì dựa vào bản lĩnh theo đuổi em thêm một lần nữa, em nhất định khiến ảnh chết không toàn thây.”
Trình Thần lặng lẽ run rẩy, rồi do dự hỏi tôi: “Nhưng… không phải em vẫn còn thích anh ấy sao?’
Ngón tay tôi hơi cứng đờ, không nói gì, Trình Thần lại thấp giọng nói: “Chị cảm thấy anh ấy cũng còn tình cảm với em…” Trình Thần thở dài một hơi nói, “Tại em không nhìn thấy bộ dáng của Tần Mạch hôm qua, một giây trước còn chuyện trò vui vẻ với người khác nhưng giây sau khi nghe chị nói em xảy ra chuyện đang ở tại đồn cảnh sát thì mặt anh ấy trắng bệch, đặt ly rượu xuống là vội vã đi ngay, chạy xe đến nửa đường mới nhớ gọi điện hỏi chị em ở đồn cảnh sát nào.”
Tôi nhớ lại đầu ngón tay âm áp run run chạm vào má tôi, lòng chùng xuống nhưng chùng phân nửa lại cứng lên, tôi nhéo tay Trình Thần chất vấn: “Em gọi cho chị để nhờ giúp đỡ, chị không thèm hỏi một câu liền tắt máy, lỡ em có việc gì khẩn cấp thì sao? Trình Thần, chị cũng thật độc ác.”
Trình Thần cười mỉa pha trò: “Chuyện chị có thể giúp thì Tần Mạch cũng có thể, không thể nghi ngờ năng lực của anh ta được. Em xem, mọi chuyện đã giải quyết êm xuôi rồi đó thôi. Nói, hôm qua rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi thật sự không còn tâm tình nào kể lại chuyện mì sợi và hành lá nữa nên phất phất tay, chấm dứt đề tài này.
Trình Thần thấy sắc mặt tôi khó coi, liền kéo tôi đi bát phố còn nói mới khám phá ra một tiệm bánh ngọt rất ngon, rất tốt cho việc giải tỏa tâm trạng khó chịu của tôi lúc này.
Tôi cũng rảnh rỗi liền xách túi đi theo Trình Thần. Tiệm bánh chị nói nằm ở phía đông thành phố, trang trí đẹp, món ăn ngon nhưng chính là anh chủ đẹp trai mới là điểm thu hút Trình Thần đến quán này. Tôi uống một ngụm chè bột cọ sago, liếc Trình Thần một cái nói: “Thôi đi, chị đã ba mươi rồi còn dùng ánh mắt như bốc hỏa như vậy nhìn người ta, bộ chị không biết mắc cỡ hả.”
“Nhằm nhò gì.” Trình Thần nói, “Theo đuổi cái đẹp là bản tính con người, em xem cái mông mượt mà chưa kìa…”
Miệng tôi giật giật: “Mắt chị nhìn xuyên qua đồ vật được hả? Người ta đứng tít trong quầy bar mà chị còn nhìn thấy được cái mông của người ta! Em nghĩ chị nên dùng ánh mắt phóng đãng này chiếu xuống khúc dưới của Thẩm Hi Nhiên dùm em đi”
Trình Thần chu mỏ, không cam lòng dời ánh mắt ra chỗ khác.
“Ah? Chị!” Một giọng nữ ngọt ngào lọt vào tai, tôi đảo mắt thì thấy Phương Dĩnh trong bộ đồ phục vụ đi đến. Cô chào tôi: “Thực khéo, lại gặp chị rồi .”
“Ừ.” Tôi rất thích cô bé sáng sủa này nên cười hỏi, “Em làm ở đây hả?”
“Dạ, dù sao cũng rảnh rỗi nên đến đây làm kiếm ít tiền mua đồ gia dụng.”
Tôi gật gật đầu, hơi đau lòng, thường thì các cô gái tuổi này thường kiếm ít tiền để mua đồ ăn vặt hay đồ trang điểm linh tinh gì đó nhưng cô bé lại muốn mua đồ trong nhà, người với người thật là khác biệt. Trong lòng tôi cảm thán bèn hỏi: “Chi nghe nói em đã sắp tốt nghiệp đại học, em học ngành gì vậy?”
“Em học thiết kế nội thất.”
Tôi vừa nghe, trong lòng cân nhắc một lúc liền rút danh thiếp ra đưa cho cô bé: “Trùng hợp chị cũng làm nghề này, sau này có khó khăn có thể đến tìm chị.”
Phương Dĩnh vui sướng nhận danh thiếp, lập tức lấy bút viết lên tờ giấy thông tin khách hàng tên tuổi, ngành học, năm sinh của mình, cuối cùng còn thòng thêm một câu làm tôi bật cười ra tiếng: Sở trường —— chăn nuôi các loại động thực vật.
Trình Thần cũng thấy cô bé này đáng yêu nên trêu chọc một phen rồi mới thả người đi.
Ăn xong, chào tạm biệt anh chủ tiệm đẹp trai và Phương Dĩnh, tôi và Trình Thần càn quét khu mua sắm. Tối đến, về đến nhà tôi quăng một đống túi to túi nhỏ, thả người xuống sô pha, tâm trạng cũng hưng phấn ít nhiều.
Quả nhiên, đàn bà phải tiêu tiền mới thoải mái mà…
Hôm sau đi làm, Tạ Bất Đình gọi tôi đến văn phòng, đưa một tập hồ sơ nói: ” Đây là một dự án của khách hàng cũ, cố gắng làm tốt.”
Tôi lật vài tờ, xem sơ qua chỉ là trang trí căn hộ bình thường mà thôi. Tôi nói: “Sếp à, tôi còn một dự án thiết kế cho khu mua sắm, không còn thời gian trống đâu, dự án này anh giao Tiểu Lý làm đi, cậu ấy đã theo tôi lâu như vậy, cũng nên tin tưởng vào năng lực của cậu ấy.”
“Cô chuyển dự án kia cho người khác.” Tạ Bất Đình không ngẩng đầu lên, nói, “Khách hàng này chỉ đích danh cô, nói phong cách thiết kế của cô rất hợp với sở thích của anh ấy.”
Lòng ta bỗng nhiên xẹt qua một dự cảm xấu…
“Cô cũng đã từng thiết kế cho anh ta một lần rồi mà, kết quả rất tốt mà anh ta cũng thưởng cô không ít.”
Tôi đẩy tập hồ sơ về phía Tạ Bất Đình: “Tôi không nhận.”
Cuối cùng Tạ Bất Đình cũng phải ngẩng đầu nhìn tôi, ông ta đẩy gọng kính lên hỏi: “Hà Tịch, cô lại đến kỳ giật kinh phong sao?”
“Mặc kệ ông nói gì tôi cũng không nhận dự án này, việc trang trí khu mua sắm kia đang vào giai đoạn quan trọng nhất, đưa người khác tôi không yên tâm.”
“Đây không phải là vấn đề cô cần lo…”
“Nếu không cho tôi làm khu mua sắm thì tôi tình nguyện nhận vụ sửa nhà kia, còn không được nữa…tôi xin nghỉ đông.”
Tạ Bất Đình bị tôi chọc giận đến mặt mày tái xanh, tái mét, ông ta chỉ vào tôi vừa phun ra được ba chữ “Cô giỏi lắm!”, đang muốn đập bàn mắng người thì điện thoại reo, ông ta hung hăng trừng mắt, liếc tôi một cái rồi nghe điện thoại, trong nháy mắt từ thái độ ông nội người ta trở thành con cháu người ta: “Được, để tôi nói với cô ấy, vâng, đang bàn bạc, đang bàn bạc…”
“Giám đốc Tạ, nếu là điện thoại của khách hàng kia thì ông cứ đưa cho tôi, tôi sẽ không làm ông khó xử.”
Tạ Bất Đình còn đang do dự, không biết bên kia điện thoại nói gì đó, ông ta mới đưa điện thoại qua, tôi cầm điện thoại ra đến khu uống nước ngoài văn phòng mới lên tiếng.
Bên kia im lặng.
Tôi nói: “Tần Mạch, anh có chuyện gì nói thẳng ra đi.”
“Rất đơn giản.” Giọng nói của anh vẫn trầm thấp mà tao nhã như trước, “Chia tay người đàn ông kia, quay về với anh.”
Tôi suy nghĩ một hồi mới vỡ lẽ ra người đàn ông anh đang nói là ai, bèn bĩu môi: “Tần tiên sinh, anh không biết hành vi của mình đang quá phận sao? Càn quấy không phải là phong cách của anh.”
“Bây giờ là đúng vậy.”
Nghe thấy giọng điệu lưu manh này khiến tôi bóp trán đến nổi gân xanh, kiềm chế cơn điên sắp bộc phát: “Tần Mạch, hai năm nay cuộc sống của tôi đã theo quy luật mới, anh cũng vậy nên bây giờ cần gì phải nhất quyết phá vỡ nó? Cho tôi một con đường cũng như tạo một con đường cho anh vậy.”
Anh trầm mặc thật lâu mới cười lạnh một tiếng: “Chỉ có em mới có cuộc sống mới mà thôi.” Đang lúc tôi còn ngây người, anh bồi tiếp: “Hà Tịch, lúc trước anh có thể phá vỡ quy luật trong suốt hai mươi lăm năm của em thì bây giờ anh cũng có thể đánh tan cái quy luật hai năm này.” Ngữ khí mãnh liệt mà bá đạo.
Tôi nổi sung, cười lạnh một tiếng: “Được, anh cứ xuất chiêu đi. Anh dám chết chẳng lẽ tôi không dám chôn?” Nói xong cũng không đợi anh trả lời liền tắt máy.
Lúc trả lại điện thoại cho Tạ Bất Đình, tôi nghiêm túc nói: “Khách hàng nói không cần tôi phụ trách việc này nữa, ông giao cho ai cũng được.” Nói xong xoay người bước đi.
Tạ Bất Đình nổi giận đùng đùng gọi tôi lại, quăng một tập hồ sơ khác vào tay tôi: “Cô không phải làm việc sao, tân trang căn hộ, một mình cô làm cho tôi, đi đi!”.
Tôi tỉnh bơ nói được rồi đi ra cửa. Lúc dựa tường xem xét phần công việc từ trên trời rơi xuống này, tôi không khỏi dở khóc, dở cười.
Tần Mạch ơi là Tần Mạch, anh đúng là đồ sao chổi mà!
Chương 37: Xoá sạch… Đứa nhỏ?
Hôm sau, trước tiên, tôi đến nhà khách hàng. Lần này, khách hàng của tôi là một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, họ Lâm, gương mặt chị ấy thoạt nhìn trẻ hơn tuổi nhưng lại tiều tụy, tái nhợt. Nhà chị là một biệt thự nhỏ ở vùng ngoại ô, nhà đã mua được mười năm nhưng trong nhà vẫn có phòng giống như chưa có người từng ở qua.
Nhà này chị được chia khi ly hôn, hai người đã kết hôn gần hai mươi năm, không con cái, chồng cũ chị bận rộn công việc thường xuyên vắng nhà, chị lủi thủi trong nhà như góa phụ cuối cùng chịu không nổi bèn đưa đơn ra tòa xin ly hôn. Chị muốn sửa chữa lại ngôi nhà này vì mỗi đồ vật, góc nhà đều gợi nhớ về người chồng cũ mà chị thì lại hoàn toàn muốn quên đi quá khứ.
Phiền toái đến rồi, toàn bộ các phòng trong nhà phải đập bỏ, thay hết gạch lát sàn, giấy dán tường cũng thay mới, so với làm một công trình mới thì làm mới một căn nhà cũ khó hơn nhiều…Nhưng đã nhận công việc thì tôi phải cố gắng hoàn thành thật tốt.
Lúc phá nhà, chị Lâm hơi bị kích động, một lúc sau chịu không được bèn bỏ ra ngoài. Tôi nhìn căn biệt thự được trang trí cẩn thận, đẹp đẽ, có thể nhìn ra chủ nhân của nó đã từng có bao nhiêu ước vọng, chờ mong nhưng bây giờ…
Đến chiều, xe tải đến chở vật dụng trong nhà đi, chị Lâm nhìn từng món đồ được gói gọn chất lên xe nói:: “Mấy món này đều do tôi và anh ấy đích thân chọn lựa, còn nhớ lúc đó anh ấy không thích cái tủ này đâu, nhưng tôi thích quá nên anh ấy cũng chiều ý tôi”
“Lúc đó chồng chị chắc thương chị lắm.” Tôi mỉm cười lễ phép.
Chị Lâm cũng cười : “Anh ấy yêu tôi lắm, lúc ký tên ly hôn tôi còn thấy anh ấy lén lau nước mắt mấy lần.” Nghe xong câu này tôi hơi sửng sốt, chị nói tiếp, “Tôi cũng thương anh ấy.”
“Đã vậy…” Vì sao còn muốn ly hôn…
Tôi cắn môi nhưng vẫn không hỏi đến chuyện này, chỉ sợ vô ý khoét sâu vào nỗi đau của chị.
Tối về đến nhà, trong lúc tôi đang xơi cơm rang trứng thì Trình Thần lại gọi đến, thông báo chị mới nhặt được một con cún con xinh ơi là xinh bên lề đường, định mang về nhà nuôi nhưng không ngờ Thẩm Hi Nhiên lại dị ứng với lông chó. Trình Thần mắng to “Thật vô dụng mà!”
Tôi nghe tiếng phản bác yếu ớt của Thẩm Hi Nhiên: “Anh cũng đâu có muốn vậy.”
Tôi thở dài: “Vậy thì sao?”
“Nè, không phải cô bé lần trước tụi mình gặp trong tiệm bánh ngọt nói thích nuôi động vật sao? Em cho chị số điện thoại của cô bé đó để chị nhờ giúp đỡ, trời lạnh như vầy không thể ném bạn chó này ra đường được đâu.”
Tôi suy nghĩ một chút: “Dựa vào cái gì mà bắt người ta vô duyên vô cớ nuôi chó cho chị.”
“Chị sẽ thương lượng với cô bé đó giúp chị nuôi chó, chị sẽ trả tiền công, dù gì cô bé đó cũng đang đi làm công thì coi như việc này cũng là một dạng như vậy.”
Tôi cho Trình Thần số điện thoại của Phương Dĩnh kèm theo lời dặn dò không được ăn hiếp con nhà người ta. Sau đó tôi biết Phương Dĩnh rất vui sướng nhận công việc này, ngoan ngoãn ôm chó về nhà, nhưng từ đây là bắt đầu một câu chuyện mới…
Ba ngày sau, sáng thứ Bảy tôi còn chưa rời giường thì Phương Dĩnh gọi điện đến khóc lóc nói con chó đã có thai, anh trai Phương Thả thì sống chết không cho nuôi nên muốn đem chó lại tìm tôi.
Tôi ngu người mấy phút, chó không phải của tôi, làm con chó mang thai cũng không phải tôi vậy Phương Thả mang chó đến tìm tôi là bởi làm sao. Phương Dĩnh giải thích qua loa cho tôi biết Phương Thả vốn không thích chó nên em đành mượn danh của tôi để con chó này có thể yên ổn sống trong nhà, không ngờ cái tên của tôi không xi nhê gì hết, vừa nghe nói chó có bầu là Phương Thả kiên quyết muốn quăng nó đi nên mới ôm đến chỗ tôi.
Tôi suy nghĩ tới lui một hồi dù sao Phương Thả cũng không biết tôi ở nhà nào, hắn tới đây thì tôi làm anh hùng “núp” là được.
“Hà Tịch!” ai đó dưới lầu hét to, hét khỏe tên tôi lên, tôi kinh hãi mặc áo ngủ chạy đến cửa sổ nhìn xuống thì thấy Phương Thả đang đứng trước cửa chung cư, kêu to tên tôi không ngừng, nhìn tư thế của hắn nếu tôi không ló mặt ra thì chắc chắn anh ta sẽ đi đến trước từng block nhà mà thê thiết kêu gào. Tôi đỡ trán thdài, đúng là xem thường độ dày da mặt của anh ta rồi…
Tôi gấp rút thay đồ, chạy ào xuống lầu gọi anh ta lại. Anh lập tức ném con chó vào lòng tôi, lạnh lùng nói: “Đồ của mình thì tự mà ôm về, tôi với cô không quen, không việc gì phải nuôi nó dùm cô.” (Bạn rất phủi)
Tôi bất đắc dĩ phải vác nợ dùm Trình Thần nên ân cần khuyên nhủ: “Không phải Phương Dĩnh rất thích chó nhỏ sao? Anh cứ cho nó nuôi một con thì đã làm sao?”
Phương Thả khoanh tay trước ngực: “Một con thì được nhưng nó đang có bầu, mai mốt sinh ra một đống chó con thì phải làm sao? Với tính tình của Phương Dĩnh sẽ không bán hay ném đi mà nhà của tôi cô cũng thấy rồi, không thể nuôi nhiều chó như vậy được.”
Tôi bình tĩnh nói: “Vậy bỏ đứa nhỏ kia đi là được.”
Hắn xoay người bước đi: “Đây là chuyện của cô.”
Tôi vội vàng kéo hắn lại: ” Được rồi! Được rồi, để tôi nói thật, đây là chó của bạn tôi, để tôi gọi cho cô ấy, nếu cô ấy đồng ý bỏ đứa nhỏ kia thì chúng ta cùng đến bệnh viện, giải quyết xong thì anh ôm nó về, đỡ phải đi đi lại lại.”
Hắn trầm tư một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Lúc này tôi mới thủng thỉnh gọi điện thoại cho Trình Thần, ai dè vừa nghe đến bốn chữ xoá sạch đứa nhỏ liền phát hỏa: “Dựa vào đâu! Dựa vào đâu! Không được, nói gì thì gì cũng không được bỏ đứa nhỏ! Phải giữ nó lại, nhất định phải như thế! Chị đến liền, Hà Tịch em dám cùng thằng đàn ông kia đến bệnh viện thì biết tay chị!” Nói xong liền cúp điện thoại cái cụp.
Tôi bất đắc dĩ đưa điện thoại di động lên nhìn một chút rồi ngẩng đầu nhìn Phương Thả, mặt hắn không chút thay đổi nói: “Bạn của cô hơi cũng tốt lắm, tôi nghe hết rồi.” Nói xong, liền xoay người muốn bỏ đi. Con chó trắng trong lòng tôi lại kêu ư ử thật đáng thương, tôi không đành lòng bèn kéo hắn lại: “Này, này… hay là chúng ta thương lượng một chút, đợi nó sinh con xong rồi đem bán được không?”
Phương Thả không hổ là luật sư, mặc kệ con chó rên rỉ đáng thương cỡ nào cũng chỉ lạnh lùng nói một câu: ‘Buông tay’ .
Tôi bị thái độ lạnh lùng của anh ta chọc điên, anh không nuôi thì tôi nuôi nhưng suy đi tính lại thì công việc của tôi cả ngày ờ ngoài, tối thì không biết giờ nào về, nếu vậytôi sẽ mắc tội biến một con chó mang thai thành một con chó chết đói….
Trong lúc rối rắm, thì Phương Dĩnh mang theo đôi mắt sưng đỏ chạy tới, nhìn thấy con chó đáng thương trong tay tôi rồi lại nhìn bộ mặt lạnh trước sau không đổi của Phương Thả liền rớt nước mắt, vừa khóc vừa lên án anh trai lòng dạ sắt đá.
Phương Thả bị em gái yêu nói như vậy liền nổi gân xanh, xông tới, kéo Phương Dĩnh quay về. Phương Dĩnh mặc kệ, không có chó không quay về.
Kết quả là, anh em nhà này quậy một trận tưng bừng trước cửa nhà tôi làm tôi mắc cỡ đỏ mặt. Tôi cũng ráng khuyên vài câu nhưng vô hiệu liền bế chó ngồi một bên xem, nhà này cãi nhau cũng dai dẳng thật, một tiếng rồi mà vẫn chưa xong, con chó trắng nhỏ rúc vào lòng tôi run rẩy, đôi mắt đen ầng ậc nước như sắp khóc. Tôi vuốt nó đầu an ủi nó, đột nhiên cảm thấy nắm giữ vận mệnh của sinh vật khác là một chuyện cực kỳ bi ai, nói ném là ném, nói bán là bán, nói làm thức ăn liền lập tức bị xẻ thịt nấu chín…
Trong lúc tôi đang nghĩ miên man, thì con chó nhỏ chợt phát điên, quay đầu ngoạm một phát vào tay tôi rồi vùng thoát chạy. Đợi tôi hoàn hồn thì nó đã chạy khá xa mà máu trên tay tôi cũng từng giọt, từng giọt nhỏ tí tách.
Phương Dĩnh thấy chó chạy mất bèn đuổi theo, tôi thì sợ chết nên cũng chạy ra đường kiếm xe đi chích vác xin phòng dại, còn Phương Thả đang tức giận, nhắm mắt xoa xoa hai huyệt thái dương, đến khi hắn mở mắt thì người đã biến mất, hắn quay lại thấy Phương Dĩnh bất kể sống chết lao ra đường liền thất kinh hồn vía, vừa rượt theo vừa la hoảng: “Anh không cần chó chứ không phải không cần em!”
Vừa lúc tôi chạy đến ven đường thì một chiếc xe quen thuộc thắng cái “két” trước mặt, tôi còn đang ngây người, thì thấy Tần Mạch mang vẻ mặt hung ác nham hiểm xuống xe, đóng cửa cửa xe cái rầm, không thèm liếc đến cái mặt tôi đi thẳng đến chỗ Phương Thả.
Tôi ngơ ngác nhìn theo bóng dáng sát khí mờ mịt của anh, anh tiến đến nắm, im lặng nắm lấy cổ áo Phương Thả, còn vị đại luật sư kia đang gấp đuổi theo Phương Dĩnh nên hét to: “Anh bị gì…” Chưa nói dứt lời thì Tần Mạch đã tung một đấm vào mặt Phương Thả, quần chúng xung quanh nhất thời hóa đá, tôi kinh hãi mở to mắt, trong tiếng xe cộ ồn ào, tựa hồ tôi có nghe thấy âm thanh cốt nhục va chạm mãnh liệt…
Phương Thả nằm choáng váng trên mặt đất cả nửa ngày, răng và máu đều rơi ra. (đã thấy bạn Tần Mạch bạo lực chưa? Đấy tớ nói có sai đâu, nồi nào úp vung đó!)
Tần Mạch nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Đứng lên.”
Tôi há hốc mồm, vội vàng chạy đến định đỡ Phương Thả dậy, Tần Mạch lại quay người kéo tôi lại, tôi nổi giận: “Anh bị giật kinh phong hả! Uống lộn thuốc gì rồi!”
Tần Mạch quay đầu nhìn tôi, lúc này tôi mới thấy mắt anh đỏ vằn y như muốn giết người đến nơi. Tôi bị dọa, sợ sệt lui từng bước, anh gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Hà Tịch, em là của anh, mỗi một miếng thịt đều là của anh, ai cũng không có quyền lấy đi dù một miếng nhỏ.”
Ngực căng thẳng, cảm giác tê dại không hiểu từ đâu lan tràn, một đợt sóng nhẹ nhàng vỗ về trái tim làm nó lắc lư. Tôi nhìn anh, hình như cũng đang choáng váng.
Bỗng nhiên, Phương Thả đứng bật dậy, hoàn toàn không để ý tôi và Tần Mạch cắm đầu tiếp tục đuổi theo Phương Dĩnh. Tôi cũng đột nhiên phục hồi tinh thần lại, chuyển tay túm chặt ống tay áo Tần Mạch, quệt máu lên bộ đồ vest mắc tiền của anh rồi kéo anh đi thẳng lại xe, miệng run run nói: “Đi bệnh viện, đi bệnh viện!”
Không nghĩ ra anh lại giống như người thô lỗ, không biết quan sát, anh không phát hiện tay tôi đang chảy máu, không phát hiện Phương Thả đã chạy trốn mà chỉ một mực kéo tôi ôm chặt vào lòng, hơi thở ầm ướt phả vào gáy tôi: “Không đi, Hà Tịch, anh không cho em đi.” Vòng tay đang ôm tôi khẽ run rẩy, “Anh nuôi em, anh nuôi.”
Tôi nghe xong câu này, tức giận đến phát run cả người, tát một cái vào đầu anh la chói lói: ” Chị bị chó cắn ! Bị chó cắn ! Đồ chết bầm, anh dựa vào cái gì mà không cho tôi đến bệnh viện chích vắc xin hả?”
Anh ngơ ngác nhìn tôi, hình ảnh cuồng bạo của tôi phản chiếu rõ ràng trong đôi mắt ấy.
Tôi giơ cánh tay đang chảy máu ròng ròng giơ lên trước mặt anh la làng: “Nuôi? Nuôi chó dại trong lốt người sao? Đến bệnh viện! Đồ lưu manh! Đến bệnh viện ngay!”
Mèn ơi, anh Mạch tưởng chị Tịch có thai nên sống chết không chịu đi bệnh viện mà đòi nuôi con người ta còn chị Tịch thì sợ để lâu bị bệnh chó dại. Mình thiệt hết biết nói gì với cp này!!! Nói chung đọc đoạn cuối cười gần chết! Mình đưa luôn Cửu Lộ Phi Hương vào list tác giả ưa thích được rồi. Truyện cổ đại của chị này cứ làm người ta buồn man mác mà không ngờ chị viết truyện hiện đại cũng bựa không kém gì ai. Mình thích!!!!
Chúc các bạn online vui vẻ !