Disneyland 1972 Love the old s
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Đại chiến 4Princes trang 1

Chương 1: Khai màn cuộc chiến oan gia.

Tại quán KFC, một cô nàng đội lớp chàng trai với mái tóc tomboy quần áo lợm hợm theo phong cách đường phố, bước đi hí hứng vào cửa, tôi nghĩ bạn sẽ ko bao giờ nhận ra đó chính là một cô bé, thoạt nhìn nó giống như một ngôi sao hàn quốc có khuôn mặt baby bất ngờ. Vừa bước vào hàng chục ánh mắt chỉ đổ dồn về nó, nhưng rồi cô nàng đã ko còn là tâm điểm khi 4 anh chàng xuất hiện, các cô gái trong quán la lên:

- 4princess kìa, wa các anh ấy đẹp quá, được gặp các anh ấy quả là hạnh phúc….>__<.(mê trai quá, mấy thím này thật là….

Cô nàng vẫn vô tư bước vào quán, đúng vậy kẻ không biết không có tội mà đã cho biết rồi làm tới vẫn có tội hơn nhiều. Quán KFC Star này có một quy tắc nho nhỏ, số là cái bàn 4 chỗ ngồi nằm ngay cửa sổ là chỉ dành riêng cho 4 anh chàng ấy mà thôi, dĩ nhiên hôm nay quán rất đông khách, cho dù đông cỡ nào thì cái bàn ấy vẫn là thánh địa, nếu ai dám sớ rớ thì thôi đi tôi không chắc trong 24 tiếng bạn sẽ an toàn. Bạn biết tại sao mọi người lại biết mà không dám động tới cái bàn ấy không? Nói cho biết nha, 4princess chính là tên tổ chức 4 chàng trai, nổi tiếng học giỏi, đẹp trai mê hồn, ai cũng tài cả, điều là những người mẫu sáng giá, hễ sản phẩm họ quảng cáo thì trong vòng 1 tuần thôi tôi đố bạn tìm được sản phẩm ấy mới sợ. Hào hoa tài giỏi là vậy nhưng tính tình thì thôi, cũng cỡ như F4 trong BOF vậy đó, Thiện Nhân tính ôn hòa dễ thương nhưng cũng cực kì khó chịu khi bất kì ai làm phiền, Trọng Khanh trẻ con hết sức trẻ con, 2 tên này còn đỡ nhưng 2 tên kia rất đáng sợ Đức Tuấn ít nói nhưng trái tim lại rất ấm áp chất chứa yêu thương, tên còn lại Tuấn Anh nổi danh là hoàng tử lạnh lùng, ít nói nhất nhóm, giỏi nhất nhóm nhưng cũng là tên đáng sợ nhất nhóm. Nếu muốn biết hết thì mong các bạn xem các phần sau sẽ lãnh hội hết chiêu thức của 4 anh chàng này.Trở lại câu chuyện quán KFC, vô tư bước vào trong nhìn trước nhìn sau chẳng còn một cái bàn trống nào cả,-đó cũng nhờ hồng phúc chàng trai ấy ban cho quán này-, vội nhìn ấy cái bàn ngay cửa sổ nhưng ngước nhìn bên kia dường như 5 người ấy đã hiểu thấu ý đồ đối phương, 1 vs 4 ai thắng? Cô nàng to mắt tròn xoe rồi la lên: -WA! LADYGAGA kìa! Theo quán tinh tự nhiên ai cũng nhìn ra đường bởi sự thiếu kì 4 chàng trai kia cũng vậy, cô nàng chạy nhanh rồi xí cái bàn ấy cho nó là của mình, còn mọi người thì thất vọng tràn chề, nhưng 4 anh chàng của chúng ta dường như đã bắt đầu ấm ức. Tất cả mọi người nhìn cô nàng như muốn cảnh báo cho cô nàng biết điều gì nhưng cô nàng vẫn hiên ngang, bún tay một cái:- Phục vụ!(bác ấy tỏ vẻ sợ hãy, tiến lại) cho cháu mỗi thứ 1 phần nhanh nhé cháu đói quá rồi,(cô nàng liếc nhìn 4 người họ, cười mỉm chi), cháu sẽ trả cho bác gấp 4 lần số tiền, ok!

Đó là 1 điều xỉ nhục đối với 4 hoàng tử của chúng ta, không chút do dự 1 nhóm 3 cô gái:

-Này, các cậu lại ngồi bàn với bọn tớ này!

-Không, chúng tôi có bàn riêng của mình mà, các bạn cứ ngồi ở đấy!. Thiện Nhân lên tiếng.

Cả 4 tiếng lại gần bàn cô nàng, Trong Khanh bảo:

-Này nhock, biết đây là địa bàn của chúng tôi không hả, sao ngang tàng vậy!

Cô này ngây thơ liếc mắt ngây thơ vô tội nhìn tỏ vẻ như không có chuyện gì.

-Địa bàn ai tôi ko biết nhưng tôi biết một quy tắc ai dành trước thì đó là của người đó, cái bàn này cũng vậy!

Khanh:-Vậy ai tới trước vậy ta, chủ quán bác cho cậu nhock này biết quy tắc đi!

Chủ quán lại phân trần cô nàng nghe xong, đập bàn một cái thật mạnh:

-Cái gì cơ, họ là cái gì mà bác phải sợ chứ cháu tổng thống hay con tỷ phú chắc cháu thách họ đó, không có họ thì trái đất này vẫn quay mọi người vẫn sống đấy thôi, và cái tiệm KFC của bác vẫn bình thường, cái bàn này đặc cách của họ à! Ứh, tưởng ham lắm cái bàn này, nạm kim cương chắc.

Thiện Anh: Nè, nói chuyện có phải phép nha, tưởng chúng tôi nhịn rồi làm tới hả?

-Ai nhịn ai nói đi, tôi đang đói chỉ đơn giản vô cái quán này ăn vậy thôi tại các người không nhìn đi, ko ai ăn ngon cả?

T Khanh: Rốt cuộc có rời khỏi cái bàn này không. - ko

- Đi không?

- ko

- Đi không?

- Ko

………………………..

Dừng lại! Tuấn Anh bảo, ko cãi nữa: Chủ quán, ngày mai chuẩn bị tờ giấy kê khai tài sản, tôi sẽ đến lấy!

Chủ quán sợ quá, bảo cô nàng: -Này cậu ơi thương tôi giùm đi, cậu đi đi bữa nào ghé quán tôi khuyến mãi cho!

- Bác à, cháu đói lắm, ko thể nhường được đâu.

- Vậy thôi cháu đứng dậy đi bác cho cháu một phần phần cháu đem ra công viên ăn

- Ko, như vậy là cháu phải nhường họ à ko đời nào!

- Bác xin cháu đấy, bác phải nuôi mẹ già và 2 đứa con nữa.

- Thôi được, bác mang cho cháu một phần.

- Đầu bếp mang một phần bỏ vào hộp ra đây, của cháu nè, ko cần tính tiền.

- Không cháu trả cho bác, bảng giá 35.000 ngàn à(cô nàng móc trong túi ra 100đô), khỏi trả lại cho cháu với lại họ ăn cứ tính vào đây, dư cháu cho bác.

- Cám ơn cậu trai.

Quả là nỗi nhục mà, cô nàng đi qua họ cười một cách mỉa mai, lẩm bẩm: - Chắc tức lắm rồi!kekeke.

Đi ra tới cửa chưa kịp đưa cái đùi gà vào miệng cô nàng, bỗng nhóm khoảng7-8 tên vệ sĩ từ đâu ra họ đã nhìn thấy cô nàng vội vào quán gà nấp: Chết rồi, họ mà thấy mình chắc chết quá.

- Chủ quán, cho cháu hỏi kia sau nằm ở đâu!

- Đằng kia!

4 tên liếc mắt nhìn: Chà mới nãy còn lớn miệng lắm, sau bây giờ như kẻ trộm nắp nắp ló ló nhỉ?(Thiện Nhân)

- Kệ mấy tên nhock miệng còn hôi sữa ấy, bận tâm chi cho mệt!.Đức Tuấn bảo.

Họ lại ngồi không yên, khi nhóm vệ sĩ bước vào quán, mọi người tỏ ra lo lắng, 4 anh chàng khong ngoại lệ, thoạt nhìn họ thấy cô nàng chạy nhanh ra cửa sau, mấy tên vệ sĩ đổi theo, 4 anhh chàng thấy thế đi xem thực hư ra sao.Cô nàng thì cứ chạy, mặc cho mấy tên vệ sĩ cứ đổi mình như ma, sau một hồi quanh co từ con hiểm này đến con hiểm khác, cô nàng cũng bị mấy tên vệ sĩ bao vây, bí quá cô nàng đành ra tay 1vs 7, chưa kịp thì 4 hoàng tử xuất hiện, bây giờ là 5 vs 7.

- Chà nhock có nhiều kẻ thù quá ha!(Trọng Khanh).

Chưa kịp thì 7 tên vệ sĩ ấy đã xong vào, chủ yếu là bắt con bé đó nhờ sự nhiều chuyện của 4 tên kia cô nàng cũng yên tâm, cả 5 đánh nhau nảy lửa trong con hẻm nhỏ vắng người. Đến khi đuối sức, cả 5 tụ lại chia nhau chạy nha: Thiện Nhân, Trọng Khanh, Đức Tuấn mỗi người 1 đường trong con hẻm tư, còn cô nàng tí xíu là bị bắt nhanh mắt Tuấn Anh nhanh tay níu lấy tay cô nàng chạy chốn. Đến nơi an toàn, cả mệt cả người bỗng cô nàng ngất xỉu, vòng tay của Tuấn Anh cũng vừa kịp đỡ cô nàng, máy tóc giả kiểu tomboy rơi xuống, mái tóc dài đen huyền cô nàng xỏa xuống, Tuấn Anh lúng túng, nhìn : - Là con gái sao? Nè dậy đi, sao vậy. Đành chịu anh chàng bế cô nàng về nhà của mình, đi được vài bước: Tôi đói quá! Gà chiên của tôi. Tuấn Anh cười phì: Con bé này, gà phải không tôi mua cho cô, muốn ăn gì tôi mua cho.

- Cám ơn.

Đến quán ăn, cô nàng nhanh nhẹn ăn như một nạn dân bị bỏ đói không bằng. Tuấn anh nhìn cô bé cách kì quặc.

-Nhớ trả tiền nha, tôi ko có tiền đâu.(TA)

-Được thôi, nhưng chỉ là phần của tôi thôi đó, của cậu tôi trả lúc nãy rồi.

- Sao xem thường tôi vậy, ko cần trả tiền đâu, ăn xong cậu chỉ cần xin lỗi là được!(TA)

- Cái gì xin lỗi hả miễn bàn, ko bao giờ, tôi có lỗi gì chứ!

- Tội xem thường 4princes.(TA)

- Xem thường 4princes, nó là cái há gì chứ tôi phải nể sợ nó, còn lâu.

- Vậy thì xin lỗi cậu rồi. Chưa kịp ăn xong, TA nhanh nhẹn bắt lấy cô nàng, trói lại thật may 7 tên vệ sĩ đến kịp, trận đấu 7 vs 1 bắt đầu, lúc nãy đã đánh đến nỗi đuối sức chạy bây giờ thì lịch sử tiếp tục tái diễn, anh chàng chào thua khi chưa kịp đánh tên vệ sĩ thứ 7 đã bị đánh 1 cái ngất trên sàn. Cô nàng được đưa về nhà.

Biệt thự phong lan

- Bố đã nói con bao nhiêu lần rồi Tiểu Anh, về đến đây thì con cứ ở yên trong nhà, sao cứ chạy lung tung vậy! Các cậu nữa, vệ sĩ mà vậy đó hả, có con bé cũng quản lí không xong, về nhà rèn thêm kĩ năng của các cậu đi!

- Dạ, thưa ông chủ chúng tôi sẽ xem lại. 1 vệ sĩ đại diện

- Còn con nữa, sao con cứ không nghe lời vậy, 12 năm ở Mĩ chắc cô con chiều hư con rồi phải không. Rồi bây giờ không xem lời nói cha ra gì nữa, nhìn con đi ăn bận kiểu gì vậy, cứ như là bụi đời vậy.

Tiểu Anh đáp: Ba ơi con xin lỗi con hứa sau này con không tái phạm nữa!

Quản gia : Cô chủ lên phòng tắm, nghỉ ngơi đi, tôi ở đây kêu người làm chuẩn bị cơm cho cô.

- Cám ơn dì Kim con no rồi.

Cha cô nàng: Vậy thôi, tối nay ba dẫn con đi chơi 1 vòng thành phố, rồi nghỉ sớm ngày mai ba dẫn con đến trường học.

- Cái gì ngày mai nữa là đi học hả. Trời ơi, chết con mất thôi! Thôi tối nay con không đi đâu.

- Ừ, vậy ba sẽ kiêu quản gia Kim chuẩn bi sách vở quần áo cho con.

Sáng hôm sau.........

Trường Star ischool

Xe hơi chen nhau vào trường, đa số học sinh ở trường này là con nhà giàu, giàu thôi chưa đủ phải là người có thành tích học sinh xuất sắc, môn học ít nhất phải có 3 môn điểm TB 9,1 trở lên, sau một năm người học không tốt sẽ bị đào thải khỏi trường.Tại phòng hiệu trưởng: - Chà con bé này nhìn thông minh lanh lợi chắc chắn là nhân tài.

- Hiệu trưởng quá khen, con bé nói đến học hành thì thôi nó lười lắm, đây hồ sơ của con bé anh xem rồi xếp cho nó vào lớp nào đó học.

Xem một hồi, hiệu trưởng giật mình: - Không phải nói, anh thật là biết dạy con, thôi được anh cứ yên tâm giao con bé cho tôi. Thầy Quang, hảy dẫn con bé về lớp anh.

Thầy Quang: - Vâng, Tiểu Anh em đi theo thầy.

- Tôi giao con bé lại cho các thầy, các thầy nhớ để ý nó giúp.

Lớp 11A.

-Các em trật tự, hôm nay năm học mới thầy chúc các em một năm học mới tràn đầy niềm vui, nhân dịp hôm nay thầy giới thiệu các em, này Tiểu Anh vào đi em.

Cô bé bẽn lẽn cầm cặp bước vào, thầy Quang nói tiếp: - Giới thiệu các em là là Tiểu Anh sẽ là thành viên mới của lớp chúng ta, nào em ngẩn mặt lên nhìn các bạn đi.

- Xin chào, mình là Tiểu Anh xin làm quen các bạn.

Nhìn xuống hàng ghế, cô nàng giật mình khi nhìn thấy 4 con người ấy cũng đang ngồi trong ấy. 4 chàng trai ngạc nhiên nhìn cô bé, Thiện Nhân, Trọng Khanh, Đức Tuấn đang ngơ ngẩn nhìn con bé, tất cả điều có chung ý nghĩ: \\\"Chà con bé này, nhìn quen quá!\\\". Cả 3 điều chau mày, duy có Tuấn Anh là ngồi ngạc nhiên rồi cười. Trọng Khanh khẽ bảo Tuấn Anh: \\\"Này cậu biết con bé này à!\\\", Tuấn Anh đáp: \\\"Vậy mà tớ tưởng 3 cậu biết con bé rồi chứ, này nhớ nhock gà rán 100 đô ko\\\". Cả 3 nhớ lại chuyện hôm qua, rồi chuyển sắc mặt, Đức Tuấn đáp:- Không ngờ thật, vậy từ nay ăn ngon ngủ yên rồi, coi như mối thù hôm qua của chúng ta sắp báo được rồi

Thầy Quang: - Tiểu Anh chỗ Tuấn Anh còn trống em lại đó ngồi đi.

- Thưa thầy không còn chỗ nào sao?

- Em cứ ngồi đó, có gì thì thầy sắp xếp lại.

- Dạ,……. - Nhưng thưa thầy.( Tuấn Anh)

-Thôi nào, ở lớp do thầy quyết định có chuyện gì thì các em giải quyết sau gần vô học rồi, các em cứ như vậy đi. Thứ 7 họp lớp chúng ta sẽ bàn lại sau!

Tiểu Anh vừa đi vừa nhìn xung quanh dường như ai cũng muốn ăn tươi nuốt sống cô bé nhất là mấy bọn con gái trong lớp, còn mấy tên nam thì nhìn mà ngưỡng mộ.

- Nó là cái gì, dám ngồi kế Tuấn Anh của tao chứ.

- Nhìn nó đẹp chứ, mà con gái như vậy chắc 4 hoàng tử của tụi mình không thích đâu. Để đạt tiêu chuẩn hình mẫu lí tưởng thua mình xa.

Tiểu Anh liếc nhìn mấy cô gái điệu đà ấy bằng ánh mắt như gai hoa hồng như cảnh cáo, rồi bước tới bàn ngồi.

- Chào bạn tên tôi là Tuấn Anh, mong được làm quen với bạn!

- Chào, tôi là tiểu anh, mong cậu giúp đỡ!

Nói chuyện lịch sự là vậy nhưng trong mắt của cả hai đang nảy lửa vì nhớ lại mối thù của cuộc chiến hôm qua.

Phần 2: Cuộc chiến trí tuệ

Vào cuối giờ học toán….

Thầy Quang: -Còn 15 phút nữa, ok vậy lớp chúng ta sẽ làm bài test nhỏ nhé!

Cả lớp ai cũng trau mày, nhưng cũng đành chấp nhận. Thầy giáo chưa kịp ghi hết đề bài lên bảng đen, cả lớp ồn lên: -Hả, cái gì vậy nè, đầu năm mình ko muốn bị điểm xấu môn toán đâu!

Thầy Quang: -Các em trật tự làm bài, nhớ chỉ có 10 phút thôi đó.

Một số ngồi cắn viết, một số loay hoay bàn bạc với nhau về cách giải bài toán, một số ngồi viết hỏng cả tờ giấy nháp vẫn chưa ra, duy nhất chỉ có 6 người ngồi im như tờ, làm bài một cách điềm tĩnh, bạn biết ai rồi đúng ko, nhưng còn 1 người nữa chắc bạn không biết đâu, đó là Lam Linh. 10 phút trôi qua nhanh chóng, thầy Quang khẩn trương: -Hết giờ rồi, Tuấn Anh thu bài giúp thầy nhé!

Biết tình hình lớp là vậy, ai cũng giải chưa ra, nhưng họ vẫn cố viết vài chữ cho xong bài, hiểu được tình hình Tuấn Anh chậm rãi đi từng bàn, nói vậy thôi nghe được tiếng thu bài anh chàng đã vội chợp lấy bài Tiểu Anh: -Còn viết gì nữa, thầy bảo nộp bài rồi kìa. Đó như là một hành động cố tình ko chúng nhường nhịn.

Tiểu Anh la lên: -Đó là giấy nháp của tôi mà!

Lớp trong lúc ấy rất ồn vì những lời than vãn về bài kiểm tra, Tuấn Anh không nghe thấy lời con bé, cuối cùng tờ giấy nháp ấy đã trở thành bài kiểm tra bất đắc dĩ của cô nàng.

Cả 4 tụm lại, Tuấn Anh: -Yên tâm đi, tớ thu bài của con bé trước hết, nhìn hình như ko ổn với bài kiểm tra ấy rồi, kì này con bé chết chắc thôi.

Thiện Nhân: -Tuấn Anh cậu làm được ko? Bài toán khó quá à!

Tuấn Anh: Nói thật, tớ chỉ làm được 2 bài đầu bài cuối tớ làm chưa ra!

Trọng Khanh: hihi, công tử của chúng ta đã làm ko ổn rồi huống chi mấy người đó!

Giờ học Tiếng Anh….

Cô giáo: Hôm nay bài học của chúng ta là về hùng biện tiếng anh về chủ đề \\\"Tiền\\\". Cô cần 1 bạn nam và 1 bạn nữ(Trọng Khanh hăng hái giơ tay), được rồi Trọng Khanh cô mời em, bên nữ ai nào(ko một ai giơ tay ngoài Lam Linh), chỉ có Lam Linh thôi sao, à….lớp mình có bạn mới à(nhìn Tiểu Anh), cô mời em…..(Tiểu Anh bước lên bảng với vẻ mặt nhăn nhó)

Tiểu Anh: -Thưa cô, cô ra chủ đề đi ạ!

Cô giáo: Chủ đề là \\\"Khi chi tiền quá nhiều cho việc ko có ích\\\".Tiểu Anh sẽ phản biện lặp luận ấy, còn Trọng Khanh ngược lại, các em sẵn sàng chưa, 5 phút cho cuộc thi bắt đầu.

Trọng Khanh: \\\"Trong cuộc sống tiền gần như trở thành vạn năng, có một số người xem thường tiền đến nỗi khi có nhiều tiền lại cầm 100 đô mua gà rán KFC, thật phung phí. Tôi chắc rằng sau này con bé ấy sẽ ko có thứ gì để ăn, chỉ là Hoàng Dung mà thôi(ăn mài) nếu như cô ta xài tiền phung phí.

Tiểu Anh thầm nghĩ: \\\"Tên này, dám chơi xỏ mình à, ko dễ đâu! Trọng Khanh đợi đấy!

-Bạn biết không cầm 100 đô để mua gà rán KFC có gì đâu là lạ, nhiều món đồ bạn cầm trên tay giá trị của nó đôi khi gấp nhiều lần, như quyển sách này chúng ta phải tốn gần như cả tỉ đồng để cho ra nó, mà tiền đó ở đâu, do người dân đóng thuế mà ra.

Trọng Khanh: -Nhưng đó là cách xài tiền đúng đắn, chúng ta viết sách để phục vụ cho nhu cầu phát triển, tiếp thu tri thức. Còn hơn dùng tiền mua thức ăn cách lãng phí \\\"miếng ăn là miếng tồi tàn\\\"

Tiểu Anh: - Nếu như một ngày bạn ko ăn, 3 ngày ko uống bạn nghĩ mình chết ko?(Tiểu Anh đắc trí) Trở lại vấn đề, bạn biết ai là người đã phát minh ra món gà KFC

Trọng Khanh: Harland Sander Tiểu Anh: Đúng vậy, các bạn biết Picasso chứ, ông ta là danh họa nổi tiếng nhất thế giới, 1 bức tranh của ông ta nếu tính theo kiểu thu nhập thì tiếng giấy và tiền màu sơn chỉ đáng 10 đô mà thôi, nếu như thế ông ta bán tác phẩm ấy được 50 hay 100 đô ông ta đã rất lời, nhưng sao ai cũng mua với giá hàng ngàn hàng triệu đô.

Trọng Khanh: Đó là vì những bức tranh của ông ta là kiệt tác, nó mang hồn của mĩ thuật, nó góp một phần vào nền văn minh văn hóa nhân loại.

Tiểu Anh: -Vậy nó ăn được không, nó chỉ là những bức tranh mà giới thượng lưu mua về để khoe với nhau sự giàu có của mình bằng giá hàng ngàn đôla, mua về ngắm, chán rồi cũng bỏ, nếu bạn nói đó là kiệt tác người ta mới bỏ ra số tiền như thế. Harland Sander ông ta đưa ra sáng kiến về thức ăn nhanh ông ta cũng như Picacsso, và gà rán của ông ta cũng như những bức tranh. 35.000 đồng VN quá rẻ để chúng ta trả cho kiệt tác gà rán ấy, 100đô có đáng là bao. Gà rán giúp ta no lòng có thêm năng lượng để chúng ta làm việc, thực hiện các hoạt động, lao động. Trong khi đó những bức trang của Picasso để làm gì, ĐỂ NGẮM THÔI, rồi một ngày nào đó bạn ngắm nó rồi bạn chợt nghĩ ra, \\\"ồ tại sao mình lại mua nó với giá đắc như thế\\\", trong khi số tiền hàng nghìn đô đó bạn có thể giúp đỡ nạn dân nghèo, mua gà rán. Mình chắc một điều, nhờ có thức ăn đại loại như gà rán thì picacso mới có đủ năng lượng để vẽ nên bức tranh đó. Các cậu nghĩ sao, đúng không.

Cả lớp ồ cười, Đức Tuấn nói với Thiện Nhân: \\\"Kì này mình nghĩ Trọng Khanh ko toàn mạng rồi\\\".

Trọng Khanh bật cười: Nếu ví những bức tranh ấy là chủ nô, thì gà rán chỉ là nô lệ. Nô lệ thì phải lệ thuộc vào chủ nô, nô lệ ko có giá trị.

Tiểu Anh: Nhưng mỗi hoạt động của chủ nô, luôn phụ thuộc vào nô lê. Nô lệ ko chịu làm việc thì chủ nô cũng ko yên đâu, chủ nô ko thể làm đc những việc mà nô lệ thường làm, mình chắc họ sẽ cảm thấy bực mình khi ko có nô lệ phục vụ cho họ. Suốt ngày họ chỉ sống xoa hoa, nằm một chỗ cho người khác cung phụng họ. Nếu xét về giàu có họ ko bằng chủ nô, nhưng nô lệ có năng lực hơn nhiều.

Trọng Khanh: 100 đô để mua gà rán, thật xa xỉ, phải chi số tiền ấy con bé dùng nó để giúp đỡ mọi người, trái lại dùng nó để chứng tỏ mình giàu, mình nghĩ con bé này bị điên thật.

Tiểu Anh: Con bé ko điên, nó chỉ ra cái giá đúng đắn cho món gà rán mà thôi. Trả công cho người đã sáng tạo ra món gà rán, cũng giống như mua 1 nô lệ biết làm việc còn hơn mua 1 chủ nô lười biếng ko làm nên tích sự gì. Nếu cậu nghĩ cái giá đắc, thì sao cậu ko nghĩ mình cũng ngốc giống như con bé đó, đồng hồ Gucci đời mới giá 5000đô, áo sơ mi D&G 600 USD, giày niken giá gần 80 triệu. Cộng lại giá trị con người cậu cũng có giá quá ha!

Cả lớp trố mắt, \\\"trời ạ hàng hiệu giá bao nhiêu nó cũng biết chắc ko phải tay vừa đâu\\\"

Tiểu Anh: - Tại sao, áo giá ngoài siêu thị quá rẻ, 1 cái áo của cậu thôi được 100 cái áo ngoài siêu thị, thêm mấy món đồ khác nữa. Cậu thật phung phí, so với món gà rán 100đô của cô bé kia có đáng là bao.

Trọng Khanh tức tối: -Tớ….

Tiểu Anh: Thôi ko nói nhiều cậu đã xài tiền ko đúng chỗ, thì đứng có cãi nữa….ok

Cô giáo: 5 phút đã hết, Tiểu Anh giành phần thắng, T.Khanh em đang hùng biện hay đang mắng ai đó để thõa bực mình vậy!

Tuấn Anh ngồi cười: - Chỉ là hùng biện tiếng anh thôi đó, nếu mà nói tiếng việt thì tớ cá Trọng Khanh cho dù cãi tới sáng cũng cãi.

Lam Linh bảo Tiểu Anh: -Cậu giỏi lắm, ko làm mất mặt con gái tụi mình.

Trong khi mấy đứa con gái khác tỏ ra ganh tị. Tiểu Anh bước về chỗ ngồi vừa đi con bé nhìn T. Khanh, nghĩ: \\\"Dám chơi xỏ tui à, ko dễ đâu\\\".

Giờ ra chơi.

- Tiểu Anh, cậu đợi đấy tôi ko tha cho cậu đâu, 4princes cũng thế.

Trọng Khanh hét to, con bé quay lại nhìn rồi cười mỉm chi rồi ra đi bình thản. Trọng Khanh tức tối: -Trời ạ, nó dám tỏ thái độ vậy với chúng ta à\\\"

Tuấn Anh cười, Thiện Nhân làm lạ: -Này, sao từ đầu giờ tới giờ cũng toàn cười ko vậy, hay là …\\\"

Tuấn Anh đáp:- Lâu lắm rồi mới vui như vầy, để xem con bé ấy còn làm gì nữa đây.

Đức Tuấn: - Trước hết điều tra lai lịch, con bé trước đã.

Thiện Nhân chỉ về phía trước: -Chỉ có cách là nhờ họ thôi\\\"

Trọng Khanh đáp: -Vậy thì phải nhờ ít tên nữa giúp chúng ta, hahaha, Tiểu Anh cô chết chắc.

Trong đầu của Trọng Khanh lúc này nghĩ lên 1 điều đen tối. Thiện Nhân đáp: Nhưng nhỏ đó biết võ mà, nhớ ngày hôm qua ko tụi mình với con bé đánh mấy tên vệ sĩ…!

T.Khanh: -Ây da, ngày hôm qua đa số thấy nó núp không tàng là bọn mình đỡ đạn cho con bé, ấy vậy ko cám ơn mà còn lấy quán báo ân, mình thì trầy tay, cậu thì đau khớp, còn 2 cậu Đ. Tuấn và Tuấn Anh là ko sao! Dù gì thì kế hoạch này mình nghĩ sẽ thành công thôi, keke? Thế nào con bé cũng phải quỳ lại cầu cứu bọn mình thôi.

Giờ ra về, bước ra cổng Tiểu Anh được người tài xế rước lên xe về nhà, 4 anh chàng lấp ló chạy xe theo sao, Đức Tuấn:- Kế hoạch đã sắp xếp xong chưa!

Tuấn Anh: -Đừng lo đâu vào đấy hết rồi, mình nhờ tới 10 tên lận!

Thiện Nhânỡ chúng làm hổng kế hoạch thì sao? T.Khanh: -Chúng dám , bọn chúng nợ bọn mình nhiều lắm, tụi nó thừa biết nếu ko làm được thì có điều chết trong tay bọn mình thôi!

Tiểu Anh phát giác có xe chạy theo sao nhưng cô nàng vẩn điềm tĩnh: \\\"Để xem họ giở trò gì\\\". Đến đoạn đường vắng, bỗng đâu xuất hiện 3 cô bạn vừa chạy hốt thoảng vừa kêu cứu, đằng sao có khoảng 10 tên đổi theo sau, thế rồi 3 cô nàng ấy bị bọn họ bắt lại, nhìn kĩ Tiểu Anh phát hiện họ là bạn cùng lớp của mình mà, cô nàng kêu tài xế ngưng xe lại, cô nàng nhanh nhẹn ra khỏi xe: -Này, mấy tên vô lại kia, thả bạn tôi ra mau.

Một tên hóng hách nói: Cô em trông xinh xắn nhỉ, lại đây nộp mạng à, đại ka ơi vậy là tối nay chúng ta ko cần người cũng có cô em này thêm 3 cô nàng đáng yêu nữa là …..hehehe

Tiểu Anh hét: -Đáng yêu với xinh xắn cái đầu ngươi, mau thả họ ra.

Tên đại ka ra mặt: Này cô em, muốn chết à dám lớn tiếng như thế, đây là chuyện của bọn này nhiều chuyện xía vô làm chi, buộc lòng tôi theo lời đàn em đưa cô em về thôi!(hắn vuốt mặt Tiểu Anh)

Cô nàng nhanh chóng chợp lấy tay, bẻ một cái rắc tên đó la lên: \\\"Đau quá, cô em nhẹ tay chút\\\"

Tiểu Anh đáp: Nhẹ tay à, được thôi thả họ ra!(cô nàng buông hắn ra)

1 trong 3 cô gái la lên: Tiểu Anh giúp bọn mình với, bọn mình sợ lắm.

Tiểu Anh: Yên tâm, mình sẽ cứu các cậu!

Tên đại ka: Cứu họ à! Còn lâu, cô biết chúng tôi có bao nhiêu tên ko mà dám lấy trứng chọi đá!(Hắn tức giận)

4 chàng trai đuổi theo sau tới nơi họ nấp xem sự việc ra sao, sao đó T.Khanh đã xong lên chỗ các cô nàng.

* * *
Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ