- tình trạng bệnh nhân rất nguy kịch, đầu bị chấn thuơng nặng cần phải phẩu thuật ngay
- 2 người là gì của bệnh nhân, nếu là người nhà thì mau kí vào đây
....................
- cô ... làm ơn đứng yên được ko, cô cứ đi qua đi lại làm tôi chóng cả mặt
- cậu im đi, cậu ko lo cho Duy hay sao mà có thể ngồi im như thế hả
Thảo ko kìm đc cơn giận, con nhỏ quát thẳng vào mặt Sơn khiến cậu ta đang định mở miệng muốn nói thì liền im bặt
- ai bảo tôi ko lo cho Duy, bị nhận 1 chai vào đầu máu me be bét thếkia, bảo sao tôi ko lo đc, mà còn cô nữa cô cứ đi qua đi lại thế thì ích gì hả
- tôi ...
- Duy, Duy ơi ... trời ơi con tôi
tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ khiến nó và Sơn cùng quay mặt lại. Người phụ nữ lao thẳng về phía Thảo nhưng nó dường như ko trông thấymắt nó mờ đi, nó có cảm giác đửng ko vững vì cái người đàn ông đang bước theo sau bà ta
- Sơn, cậu nói đi, thằng Duy nó sao rồi
- Cô Lệ, cô đừng quá xúc động, cậu ấy đang làm phẫu thuật
- trời ơi, tại sao lại xãy ra chuyện này chứ
Người phụ nữ gào lên, mặt bà ta nhòe nhoẹt nước mắt khiến lớp trang điểm trên guơng mặt đã hằn vết thời gian của bà ta vơi bớt đi
- Mình à, bình tĩnh lại đi, thằng Duy sẽ ko có chuyện gì đâu
Người đàn ông đến bên cạnh kéo bà ta vào lòng thái độ hết sức vỗ về
tất cả hình ảnh đó đập vào mắt Thảo khiến con nhỏ gần như muốn ngã quỵ
Đó là cha nó ư, cha nó đang ôm ấp 1 người phụ nữ khác ko phải là mẹ nó ....
- anh nói tôi làm sao có thể bình tĩnh đc, thằng Duy nó là đứa con tôi rứt ruột đẻ ra kia mà ... trời ơi
- anh biết anh biết, dù ko phải cha ruột nhưng anh cũng rất yêu thươngnó kia mà, nhưng chúng ta ko nên quá xúc động chuyện đâu còn có đó kiamà
- Sơn, cậu nói cho tôi biết là ai ai đã gây ra chuyện này
Quá xúc động, bà lệ lao tới túm chặt áo Sơn, vẽ mặt phẫn nộ
- là tụi thằng Long, bọn chúng tấn công Duy trong quá Bar nhà cháu
- Bọn chết tiệt dám đụng đến thằng Duy, nhất định tao sẽ cho chúng nát xuơng
Quay ngoắt 180 độ,từ đau khổ bà ta nhanh chóng trở thành hận thù bà lệ quẹt nước mắt trên mặt rồi vô tình đưa mắt nhìn Thảo
- còn cô ta là ai, tại sao lại ở đây
- đó là Thảo, bạn của cháu
Sơn e ngại nhìn Thảo, cậu ko dám nói Thảo là bạn Duy vì dù sao chính cô ta cũng gián tiếp gây ra chuyện này
Đến lúc này sự hiện diện của Thảo mới đc biết đến, người đàn ông nhìn sửng vào nó, ánh mặt lộ vẽ ngạc nhiên tột đỉnh
- chú Kiên, lâu quá ko gặp chú, chú còn nhớ cháu chứ
Thảo cười gằn, nó cố dằn cơn đau lòng xuống, bước từng bước đến gần người đàn ông
- đã lâu ko gặp, trông chú thay đổi quá xém chút nữa cháu đã nhận ko rachú đấy, có lẽ cuộc sống giàu sang khiến con người ta thay đổi ko ít nhỉ
- cô là ai, tại sao lại biết chồng tôi
Bà Lệ trừng mắt nhìn nó, rồi liếc cặp mắt sắc sảo về phía chồng, khuônmặt bất động và tái xanh của ông khiến bà ta bất giác nghi ngờ
- à cháu chẳng là ai cả, chỉ là người quen trước kia của chú kiên thôi,lúc trước chú ấy đã giúp - đỡ - gia - đình cháu RẤT NHIỀU Ạ
Thảo cố ý nhấn mạnh những từ cuối, nó chiếu cái nhìn đầy căm hận về phía người đàn ông, sự căm tức và đau khổ ùa lên ngập tràn hồn nó khiến nómất đi tự chủ, nó chỉ muốn cho cái con người đã phụ bạc ruồng rẫy mẹ con nó bấy lâu biết là nó hận ông ta đến nhường nào
- mẹ ... cháu dạo này vẫn khỏe chứ
- ồ cảm ơn chú đã quan tâm, mẹ cháu vẫn rất khỏe, dạo này bà ăn ngon ngũ yên nên rất rất khỏe
- hừ, 2 người có vẽ quá thân thiết đấy, còn ông nữa thằng con quý tửđang ko biết sống chết thế nào, ông ko lo lắng còn đứng đó mà nhận người quen à
Bà Lệ quát lên khi nhìn công mình cứ trơ ra như khúc gổ trước đứa con gái quá xinh đẹp kia ...
- kìa mình ....
- tôi nói cho ông biết, nếu thằng Duy có chuyện gì thì ông cũng sẽ phải cuốn xéo ra khỏi nhà tôi biết chưa hả
Ông kiên im bặt, sự nhẫn nhục hiện trên khuôn mặt
THảo nhìn vào 2 người đó cười khẩy 1 cái
ra là vậy, hóa ra chỉ là con chó ăn bám, thế mà nó cứ tưởng ông vinhquang lắm, phụ bạc mẹ con nó chạy theo giàu sang phú quý để cuối cùngtrở thành kẻ ăn bám
Sự chua xót trào dâng, hận thù lẫn đau khổ ....
Người cha mà 1 thời nó kính yêu hóa ra là người như thế này sao
Quay người bỏ đi, nó cố giấu giọt nước mắt tràn mi, nó ko muốn để ông ta thấy sự yếu đuối của nó
Nó ko cần !!
.................
- Đi đâu giờ này mới về hả
Minh quát ầm lên khi thấy Thảo đến gần 11h mới chịu về nhà, điện thoạithì ko liên lạc đc, anh gần như phát điên lên khi ko biết con nhỏ đang ở đâu
- Chú ... chú ơi
Thảo nấc lên khi thấy Minh, sự đau khổ gần như đánh gục nó,cả người nórun rẫy tưởng chừng 1 cơn gió nhẹ cũng có thể khiến nó bay vèo đi, rốtcuộc nó cũng chỉ là 1 đứa con gái quá yếu đuối
Minh nhìn con nhỏ đăm đăm khuôn mặt đẫm nước mắt khiến cơn tức giậntrong người anh biến mất, mọi ý nghĩ sẽ xữ con nhỏ khi nó về đều tanbiến. Anh lao nhanh đến đở con nhỏ khi trông thấy nó sắp ngã xuống
- có chuyện gì thế hả, sao lại ra nông nỗi này
- chú ...
Thảo cố nói rồi ngất lịm đi trong tay Minh, tất cả mọi chuyện đổ dồn lên đầu nó trong 1 ngày khiến nó ko thể chịu đựng nỗi, chuyện Duy bị thương ... chuyện người cha bất ngờ xuất hiện, tất cả cứ như 1 nhát búa giáng mạnh khiến tinh thần nó đổ sụp
con bé thế nào rồi -vẫn sốt cao bà ạ, còn mê sảng nữa
-sáng nay nó vẫn bình thường kia mà, tại sao lại thế, có phải do con ko Minh
Bà Lan nhìn Minh đầy đe dọa, thằng cháu bà tưởng bà ko biết gì hay saochứ, mấy ngày qua nó lạnh nhạt với Thảo đã khiến bà chút ít nghi ngờ
-sao bà lại nói thế - Minh nhíu mày khó hiểu
-còn sao với trăng gì, con ko quan tâm đến vợ mình, để nó tự mình đếntrường rồi đến tối mịt mới về con làm chồng như thế sao hả Minh, con cóthương vợ con ko vậy hả
-Mấy ngày qua, thái độ của con hết sức lạ lùng, con lạnh nhạt với Thảo, con tưởng bà ko thấy gì sao, vợ chồng mới cưới có ai giống con ko chứ,hay là con ko yêu nó, cưới vợ chẳng qua là để bà vui lòng phải ko
Mặt Minh biến sắc, bà Lan đã nói trúng tim đen của anh, mấy ngày qua quả thật anh đã quá lạnh nhạt với Thảo
-bà ạ, ko phải như bà nghĩ đâu
-còn ko phải sao, con còn nhung nhớ cái đứa con gái đã từng vứt bỏ concó phải ko, bà nói cho con biết dù như thế nào bà sẽ ko bao giờ chấpnhận 1 đứa con gái như nó
Bà Lan tức giận nhìn Minh, thời gian qua bà cứ tưởng Minh đã thay đổinhưng có lẽ bà đã nhầm, thằng cháu bà vẫn chứng nào tật nấy
-bà ơi, bà nghe cháu nói đi, mọi chuyện ko như bà nghĩ đâu, người cháuyêu là Thảo, mấy ngày qua vì công việc quá bận rộn nên cháu đã dành quáít thời gian cho cô ấy khiến bà nghĩ là cháu lạnh nhạt với Thảo, nhưngmà ko phải vậy đâu
Minh choàng tay qua cổ bà, vẽ mặt như 1 đứa trẻ làm nũng, thấy bà Lan có vẽ nguôi giận, anh nói thêm
-cháu xin thề với bà, mọi chuyện quá khứ đã ko còn ảnh hưởng gì tớicháu nữa, đối với cháu bây giờ bà và Thảo là 2 người quan trọng nhất với cháu -hừ
-Bà ko tin cháu sao, bộ bà nghĩ cháu là đứa hồ đồ đi cưới 1 người cháuko yêu sao, bà biết cháu là 1 thằng ko thích bị ràng buộc kia mà
-Cậu nói thì hay lắm, nhưng xem cậu làm đc gì rồi
-Xin hoàng thái hậu cho hạ thần 1 cơ hội huộc lỗi, thần xin hứa sẽ ko để người phải thất vọng đâu
Minh khom người cúi đầu đầy kiểu cách, giọng anh đầy hài hước khiến bà Lan phì cười
-thôi thôi, tạm thời tha cho anh, lên lầu chăm sóc vợ mình đi -tuân lệnh thái hậu
Nhìn Minh phóng như bay lên cầu thang, bà Lan bất giác thở dài, tuy bàđã già nhưng thần trí còn minh mẫn, bà biết Minh và Thảo đang diễn kịchcho bà xem, nhưng bà vẫn hi vọng 2 đứa nó sẽ ko diễn mãi vở kịch này
….
Minh nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Thảo mà đau xót cả cõi lòng, trong cơn mê sảng con nhỏ cứ luôn gọi Ba ko ngừng
Lấy khăn lau những giọt mồ hôi trên trán con nhỏ, Minh lo lắng ko biếtThảo đã gặp phải chuyện gì, nhưng đó chắc hẳn là 1 cú shock rất lớn mớicó thể khiến con bé cứng đầu này ngã khụy như thế
Anh chỉ mới lơ là 1 chút thì Thảo đã gặp biết bao nhiêu chuyện, bà anh nói ko sai trong chuyện này anh là người có lỗi
Đôi mắt Thảo nhắm nghiền, sắc mặt đỏ bừng thất thường, con nhỏ đangchìm sâu trong ác mộng, thỉnh thoảng mê sảng giãy giụa. Người nó kongừng run bần bật
-ba ơi, đừng bỏ con
Minh nhanh chóng nắm lấy bàn tay của Thảo, cái nóng hừng hực như than ởlòng bàn tay bỗng dưng khiến Minh hoảng sợ, nỗi đau khổ siết chặt tráitim làm anh nghẹt thở. -Thảo, tĩnh lại đi em, mở mắt nhìn anh đi
-Ba ơi, con sai rồi, ba đừng bỏ con ….
Cổ tay bị cắm ống truyền dịch, Thảo mê sảng giãy giụa một cách vô thức,đôi mày nhíu chặt không yên, hàng mi đen nhánh cứ run run trên gương mặt nhợt nhạt …
“ mẹ con cô tránh ra, các người ko thể ngăn cản đc tôi đâu”
“ anh à, em xin anh đừng đi, mẹ con em ko thể ko có anh, cái Thảo còn nhỏ dại, nó ko thể ko có ba “
“ ba ơi, huhu ba đừng bỏ con mà “
“ cút ra, tôi chán ngán mẹ con cô lắm rồi. vì các người mà tôi phải chon chấn ở cái chốn khỉ ho cò gáy này, bao năm qua tôi cố gắng nuôi sống 2kẻ ăn bám mà ko 1 lời than thở, nhưng hôm nay tôi đã chịu đựng đủ rồi, “
“em sai rồi, em đã trở thành gánh nặng cho anh nhưng từ nay em sẽ ko như thế nữa, em sẽ ko để anh phải khổ, anh đừng đi có đc ko “
“ tránh ra “
“ ba ơi …!! “
….
-Ba ơi
Nắm chặt tay con nhỏ, Minh áp má vào lòng bàn tay nóng rực của Thảo,tấm lưng khắc khoải cô đơn gượng dậy trong ánh sáng chạng vạng đang khẽrun lên. Nỗi đau xiết nơi đáy mắt tối sẫm, nhìn dáng vẻ Thảo mê sảng đau đớn khổ sở, Minh bổng hiểu rỏ tình cảm của bản thân hơn
“ cái con bé hàng xóm” đã trở thành 1 người vô cùng quan trọng đối với anh
Nhìn Thảo cứ vật vã trong cơn sốt, Minh ước gì người phải chịu nỗi đau kia là anh chứ ko phải cô bé
Cơn sốt qua đi, Thảo từ từ mở mắt, nó cảm nhận cái đầu của nó như bị 1 tảng đá đè nặng, toàn thân đau ê ẩm và bàn tay nó đang bị ai đó nắm chặt
Đưa mắt nhìn ra xung quanh, nó nhận ra trần nhà quen thuộc và cái đầu với mái tóc rối bù của Minh
Thảo nhìn Minh ngũ mà vẫn nắm chặt lấy tay nó, 1 cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng nó
Vẫn còn váng vất cơn đau đầu, nó muốn ngồi dậy nhưng toàn thân ko cònchút sức lực, nó cố rút bàn tay lại nhưng lại khiến chi Minh tỉnh giấc
-em rĩnh rồi à, đã đở hơn chút nào chưa
Minh nhìn nó đầy lo lắng và trìu mến, nó cố gắng mĩm cười đáp lại, ôngchú của nó chỉ sau 1 đêm mà râu ria đã mọc tua tủa thế kia, thật giốngnhư lần đầu tiên nó gặp
-nằm yên đó đợi anh
1 lúc sau Minh nhanh chóng quay lại với 1 tô cháo nghi ngút khói,anh đở con nhỏ ngồi dậy rồi dùng chất giọng ngọt ngào đầy dụ dỗ bắt nó ăn
-ăn chút cháo nóng, em sẽ mau khỏe lại thôi -em ko muốn ăn
Thảo nhìn tô cháo mà miệng nó đắng nghét, nó lắc đầu nguầy nguậy … Nhưng phản kháng của trở nên vô ích, vì Minh đâu dễ buông tha đến vậy. Anhđưa thìa cháo lên sát miệng con nhỏ
-ngoan, nghe lời anh
-ko ăn
-ăn đi, 1 thìa thôi cũng đc
-ko
Mặc kệ Minh ra sức dụ dỗ, Thảo vẫn mím chặt môi, nhất quyết ko ăn, cái thái độ bất hợp tác của nó khiên Minh nóng máu
-bây giờ anh hỏi lần cuối, có ăn ko
-KHÔNG ĂN
-Ko ăn thì thôi, anh ăn
-Cháo thơm phức, ko ăn thì đúng là khờ, em đừng hối hận đấy nhé
Thảo trợn mắt nhìn Minh, từ khi nào anh lại có kiểu đùa như thế này, mấy hôm trước còn lạnh lùng kia mà thế mà giờ lại nháy mắt trêu chọc nó
-Minh, cháu làm gì thế hả … sao lại dành ăn với vợ thế kia
Bà Lan đẩy cửa phòng bước vào thì thấy cảnh tượng Minh đang nhởn nhơ ăn tô cháo, còn Thảo thì bất động nhìn Minh ko chớp mắt
-tại cô ấy ko chịu ăn, thế nên cháu … ăn dùm
-ở đâu cái lý lẽ thế hả, có biết vợ cháu đang bị ốm ko hả
-thì bà xem đó, cháu đã xuống nước năn nỉ mà cô ấy có chịu nghe đâu
-cái thằng này, đi ra ngoài ngay
Minh cười toe toét rồi đặt tô cháo xuống
-hi vọng bà trị đc cô ấy dùm cháu
Bà Lan lắc đầu nhìn theo bong Minh, thằng cháu bà đúng là trẻ con, cứ tưởng chững chạc đc chút ai ngờ
-sao vậy Thảo, cháu ko ăn thì sao khỏe đc
-cháu ko muốn ăn bà ơi -cháu phải ăn nhiều vào, hay cháu muốn mẹ cháu nhìn thấy bộ dạng tiều tụy này của cháu, bà ấy nhất định sẽ rất đau lòng đấy
Nhắc đến mẹ, tự dưng Thảo ứa nước mắt … nó nhất định ko thể để mẹ nó biết đc chuyện hôm qua
Bao nhiêu năm qua mẹ nó vẫn mong chờ sự trở lại của người đàn ông đó, bà vẫn 1 mực tin tưởng rằng ông ta vẫn ko thay lòng đổi dạ, nhất định sẽtrở lại. Nó thật sự ko muốn cho bà biết cái sự thật đau lòng kia, nó komuốn mẹ nó phải hứng chịu nỗi đau này
…..
Nhiều ngày sau, con nhỏ đã khỏe hơn nó muốn đến trường nhưng Minh nhấtđịnh ko cho nó rời khỏi nhà nữa bước, khiến con nhỏ ko biết làm gì cứthơ thẫn với biết bao suy nghĩ
Sau cái đêm định mệnh ấy, nó chợt hiểu ra
Giữa nó và Duy có quá nhiều vấn đề, Nó muốn đến bệnh viện thăm Duy nhưng cái ý nghĩ sẽ gặp ông ta ở đó khiến nó từ bỏ cái ý định đó
Thật ko ngờ, cái người đã từng là cha của nó nay lại trở thành cha dượng của Duy, nó hận ông ta và sẽ ko tránh khỏi việc nó ghét lây sang Duy.
tốt hơn nó ko nên gặp lại Duy nữa để tránh ko làm tổn thương cả 2
Đang ngồi ở xích đu, nó chợt trông thấy Minh quần áo chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài
-chú !
Minh quay lại trừng mắt nhìn nó đe dọa, con nhỏ biết mình vừa lỡ lời nên lập tức chỉnh lại
-Anh định đi đâu thế, cho em đi cùng đc ko
-Ko đc, em phải ở nhà
-ở nhà hoài chán lắm, em chũng hết bệnh rồi mà
-ko nói nhiều, ở nhà
-đi mà, cho em đi đi mà
Thảo nắm lấy tay áo của Minh lay lay, ra sức nhõng nhẽo khiến anh phảixiêu lòng, nhìn cái mặt dễ thương của con nhỏ, anh tự trách mình quá dễdàng để bị trúng mĩ nhân kế
-cho em 5 phút chuẩn bị, nếu ko anh đi 1 mình -hoan hô chú
Thảo nhảy cẩng lên, nó ôm chầm lấy Minh miệng cười toe tét, nhìn Minhtrợn mắt nhìn nó 3 chân 4 cẳng chạy vào nhà thay đồ với tốc độ kinhhoàng
Mang 1 chiếc váy màu vàng chanh đơn giản, nó chải qua loa mái tóc rồi bước nhanh, định bước lên xe nhưng bị Minh chặn tay lại
-Mang kính vào
-Ơ ! ko phải anh ko thích em đeo kính sao
-Nhiều lời, ko mang kính thì ko đi đâu cả
Minh bá đạo ra lệnh, nhìn con nhỏ xinh xắn quá mức tự nhiên khiến anhkhó chịu, anh ko muốn ai đc nhìn thấy vẽ dễ thương của Thảo, Thảo là của riêng anh
Minh đưa con nhỏ đến công ty vì dù sao Thảo cũng là bà chủ kia mà, phải cho cô bé biết công việc hàng ngày của chồng mình chứ
-Tổng giám đốc, anh đến rồi à, mọi người đang chờ anh ở phòng họp
Cô thư kí vừa trông thấy Minh thì liền chạy đến, miệng nở 1 nụ cười chào đón, nhưng khi trông thấy người đi theo sao lưng anh thì nụ cười liềnbiến mất
-cô bé này là ai đây ạ -Vợ của tôi, trong khi tôi họp cô ấy sẽ ở đây
Minh lạnh nhạt trả lời, rồi quay sang nhìn Thảo
-em ở đây chờ anh, ko đc di lung tung nghe ko -vâng, em biết rồi
Thảo chu môi, Minh cứ xem nó là con nít khiến nó bực mình
Nó ngồi trên ghế salong, mắt nhìn xung quanh, vẽ sang trọng khiến nóthán phục, ko ngờ gia đình Minh lại có 1 cơ ngơi đồ sộ như thế này
Tòa nhà cao 15 tầng này là trụ sở chính của tập đoàn Hoàng Thiên, ngoàira còn ko ít công ty con rãi rđều khắp cả nước, kinh doanh trên đủ cáclĩnh vực
Để lãnh đạo 1 tập đoàn lớn như thế này thì hẳn Minh phải có 1 bản lĩnh lớn và 1 cái đầu sáng suốt
Ngồi đc 1 lúc thì Thảo bắt đầu chán, nó cứ đi qua đi lại
-em thấy chán rồi hả, để chị đưa em đi thăm quan công ty nhé
Cô thư kí của Minh ngọt ngào nói với Thảo, sự ân cần của cô ta đến thật đúng lúc
-Vâng, ngồi 1 chổ em thấy chán lắm
-Vậy thì đi theo chị, à tên chị là Linh, còn em tên gì
-Em tên Thảo
Con nhỏ nhanh chóng đi theo Linh, đôi chân dài của cô ta cứ bước đi thoăn thoắt khiến con nhỏ đi theo mà mệt cả người
Chợt nó thấy chiếc lắc trên tay Linh rơi xuống, con nhỏ vội nhặt lên
-chị linh, chiếc lắc trên tay chị rơi rồi nè
-ồ cảm ơn em, may quá xem chút nữa thì mất
-hình như chị rất quý chiếc lắc này
-ừ, của tổng giám đốc tặng chị trong lần lần đi công tác cách đây ko lâu đó Thảo đứng khựng lại, nó nhìn thẳng vào bộ mặt đang mĩm cười đắc ý của Linh -Em là vợ của anh Minh thì chắc cũng biết tính của anh ấy, luôn galang với phụ nữ và cũng rất trăng hoa
-Lúc anh ấy tặng chị chiếc lắc này, quả thật chị vừa xấu hổ lại vừa vui nữa. Chị chỉ nói vậy thôi em đừng suy nghĩ lung tung nhé, dù sao emcũng là vợ của anh Minh kia mà Thảo nghe 2 tiếng anh Minh nhão nhoẹt từ miệng Linh phát ra mà chỉ thiếu điều nôn ọe tại chổ, tưởng nó ko biết cô nàng đang khích đểu nó sao, hổ ko gầm gừ lại cho rằng helokitty chắc -Chị nói là anh ấy tặng chị trong 1 lần đi công tác có đúng ko
-ừh
-sao mà nhanh vậy, anh ấy mới đi tiếp quản công ty có 3 tháng thôi mà,mà em thấy anh ấy có đi công tác bao giờ đâu, suốt ngày cứ bám dính lấyem, ko chịu rời lấy nữa bước
-thế thì em ko biết rồi, đi công tác đâu có nhất thiết phải đi xa, đi trong ngày vẫn đc mà
Nó nhìn thẳng vào khuôn mặt đc trang điểm cẩn thận của Linh mà cười khẩy, bà già này đúng là muốn làm nó tức chết đây mà
-Nếu có như vậy thì cũng ko thể trách anh ấy đc, vì dù sao anh ấy cũnglà đàn ông lại rất đẹp trai tuấn tú nữa, galang với phái nữ cũng ko cógì lạ, điều đấy càng chứng tỏ anh ấy ngoại giao rất tốt
-Em có vẽ tự tin nhỉ, em ko sợ anh ấy có người tình ở bên ngoài sao,với lại nhìn em thế kia liệu có đủ sức hấp dẫn với anh Minh ko
-Dù anh ấy có người tình đi chăng nữa nhưng em vẫn là vợ chính thức của anh ấy, em chỉ thấy tội nghiệp cho cái cô tình nhân bé bỏng đó thôi,chồng em chơi chán rồi cũng sẽ bỏ cô ta thôi, vợ thì chỉ có 1 mà ngườitình thì thiếu gì chị nhỉ
Mặt Linh trắng bệch vì tức, cô ta nói ko nên lời cứ trừng mắt nhìn nókhiến con nhỏ thấy hả hê vô cùng, hứ tưởng bà đây ngu ngơ dễ qua mặtlắm sao.
- Thôi em phải lên với chồng em đây, ko anh ý lại mong. Dù sao cũng cảm ơn chị đã cho em đc mở mang kiến thức
Nói xong, nó quay người bỏ đi, nụ cười trên môi vụt tắt
Miệng thì nói là về đợi Minh, thế mà chẳng hiểu sao chân lại đi thẳng ra ngoài đường, tức tối giận hờn tùm lum con nhỏ cứ lang thang trên đườngmãi.
Mà việc gì nó phải tức nhỉ, nó với Minh có là gì đâu kia chứ, kết hôncũng chỉ là hình thức, anh ta có trăng gió mây mưa gì ở bên ngoài thì có can gì đến nó. Tức làm gì ko biết
Hứ, tặng lắc cho thư kí à
Ôi giời, tặng ai thì kệ anh ta, ko đc tức ko đc tức … nào !
Thảo hít 1 hơi thật sâu cố dằn cơn tức giận xuống nhưng ko đc, nó đangcần 1 cái gì đó để xã cơn tức này thế là bất kễ nó đang mặc 1 bộ váy rất ư là thục nữ, con nhỏ liền thẳng chân đá cục đá bên lề bay vèo lênkhông trung, chỉ tiếc thay cục đá đó lại rất biết chọn nơi để hạ cánh
Chiếc xe hơi đậu gần đó bỗng rú còi inh ỏi, và tất nhiên chủ nhân cũng từ trong nhà bay ra xã 1 tràng
-@#$%$^$'%'%^* . đứa khốn nào ném đá vào xe ông
-Tao mà bắt đc mày thì tao bằm xác mà vứt cho chó ăm !@%$#%$^%$'%*^*'^
Chết chửa, khi ko lại rước họa vào thân, lần này thì nó tiu chắc rồi chủ nhân của chiếc xe đẹp đẽ kia chắc chắn yêu xe hơn cả vợ ý chứ
Người đàn ông quấc mắt nhìn nó. Hiện tại bây giờ trên cái vĩa hè rợpbong cây chí có nó đang đứng ngẫn tò te, thế thì nó là đối tượng tìnhnghi số 1 rồi < thủ phạm lun ý chứ ?
- là mày, con nhóc khốn kiếp
Nuốt ực 1 cái, tim đập liên hồi trong lồng ngực, Thảo cảm nhận chân nóđang nhũn ra, đang ko biết phải làm thế nào thì 1 bàn tay mạnh mẽ kéo nó đi
-chạy đi, đứng đó làm gì
hơ hơ, anh hùng nào cứu mĩ nhân đây ta, mà sao cái dáng này nhìn quen thế, cả bộ vest cũng quen lun, hình như mới sáng nay … chạy đc 1 quảng thì nó giăng tay ra, cúi gập người thở hồng hộc
-chú chạy vừa thôi, có ai đuổi theo nữa đâu, chân cháu sắp gãy lun rồi nè -hừ, còn dám nói nữa, tại ai chứ
Minh cũng mệt đứt hơi, anh đưa tay nới lỏng cà vạt rồi thuận tay cởiluôn cái áo vest, đang cuối mùa thu tiết trời dịu nhẹ nhưng chạy giữađám đông thế này thì thật đúng là điên
-sao chú lại theo cháu, chẳng phải chú đang họp sao -hừ, tự ý bỏ đi rồi còn hỏi han gì, đã bảo ngồi yên đợi mà ko nghe, tội này ko thể tha đc
Nhìn mặt Minh hầm hè, tự dưng cơn tức lúc nãy trào lên, con nhỏ liền bĩu môi
-chú còn chẳng mong cháu biến cho khuất mắt để thoải mái tò te với cái cô thư kí xinh như hoa kia ấy chứ -nói lãm nhãm gì thế hả - Minh trừng mắt nhìn con nhỏ -còn tặng lắc cho người ta nữa, tình quá đi
Đúng là nhịn ko đc, tiếng nói của nó có đến 99% là mĩa mai, đang định quay người bỏ đi thì 2 vai của nó liền bị túm chặt
-đi theo anh
Minh vẫy 1 chiếc taxi rồi bá đạo ép nó vào trong
-buông ra, anh làm cái gì thế hả
-đến khách sạn Thiên Hưng – Minh lạnh lùng nói rồi quay sang nhìn con nhỏ cười gian xảo
-đến nơi em sẽ biết, anh trừng phạt em như thế nào
- aaa anh làm gì vậy mau buông ra
- ko buông, muôn la hét thì cứ việc
Vừa đến cửa khách sạn, Minh đã vác con nhỏ lên vai chỉ vì dọc đường nóko ngừng lãi nhãi, đến nơi thì ko chịu xuống buộc anh phải dùng biệnpháp này, hơi ê mặt nhưng anh mặc kệ
đến quầy lễ tân anh nói cụt lủn
- phòng 412
mặc cho bao ánh mắt nhìn, con nhỏ vẫn không ngừng la hét, giãy dụa cho đến khi Minh đặt nó nằm xuống giường
Lưng vừa đặt xuống giường thì nó liền tức giận ngồi bật dậy, nhưng Minhlại nhanh chóng nhấn nó nằm xuồng rồi lách người nằm đè lên nó, 1 taychống lên giường tạo khỏang trống giữa 2 người, miệng anh nở 1 nụ cườimê hoặc
- tiểu nha đầu, có phải em đang ghen
- ghen, ai ghen ... anh mau tránh ra
cảm nhận đc nguy hiểm thoát ra từ người Minh, con nhỏ gào lên cố che đậy sự hoảng sợ, cố sức đẩy Minh ra, mặt nó nóng bừng lên vì sự tiếp xúcquá gần với anh
- còn ko phải sao, em ghen với thư kí của anh
- vớ vẫn, anh uống nhầm thuốc hay sao mà nói vậy, ai thèm ghen chứ, anh mau ngồi dậy cho đàng hoàng
Vừa sợ vừa tức, thế là nó ko ngừng cựa quậy dưới người anh, cố tìm cáchkhoát thân nhưng Minh lại ko hề cho nó 1 cơ hội trốn thoát
- Đừng động đậy. Không ai nói với em rằng khi ở dưới đàn ông thì không được động đậy lung tung sao?- Minh khàn tiếng nói.
chết, chết thật rồi, phen này thì tiêu đời rồi,nó chỉ cảm thấy tim mìnhđập càng lúc càng nhanh, giống như trong lồng ngực nhảy ra, ngay cả thởcũng không dám, cơ thể cứng lại ở đó ... ko lẽ .... a a a nó ko dám nghĩ tiếp, đánh ực 1 cái nó run giọng nói, mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt đang lấm tấm mồ hôi của Minh
- chú ... định làm gì .... chú đã .. hứa ...
Minhthu hết dáng vẻ thẹn thùng của con nhỏ vào trong đáy mắt, sắc mặtửng hồng nhát gan của nó càng dụ hoặc làm anh thêm cuồng nhiệt,anh báđạo áp lấy đôi môi đỏ mọng của Thảo, lấy hôn bịt miệng
“ A…” Thảo hai mắt mở to trừng trừng . Đáy lòng nó không ngừng kêu rên
Nó dùng hai tay đánh vào ngực Minh nhưng không thể lay chuyển mảy may,chỉ có thể hoàn toàn đón lấy nụ hôn để mặc lưỡi anh nóng bỏng câu cuốnlấy nó. Một cảm giác dây dưa, cay cay làm tim nó cảm động, đập loạn nhịp và chân có chút mềm đi…
Minh vươn tay một cái, nắm lấy đôi tay nhỏ bé đang làm loạn của Thảo,làm nó không thể động đậy, rồi đột nhiên anh dứt môi ra khỏi môi nó,cười tinh quái
- còn nói là ko ghen, mà ghen tức là yêu
Mặc kệ con nhỏ mở to mắt nhìn, anh lại cúi xuống hôn tiếp
Tim đập liên hồi, đầu óc bắt đầu mụ mị, nụ hôn cuồng nhiệt của Minh đang cuốn nó đi theo từng đợt sóng, quên cả phản kháng, nó chỉ còn cách đờđẫn đón nhận sự nhiệt tình ấy. Đôi tay anh ta như có ma lực, đi đến đâukích thích da thịt nó đến đó Sự tiếp xúc giữa hai người càng ngày càng nóng bỏng, trong lúc mơ mơmàng màng, Thảo cảm giác được tay Minh đang dao động trên người nó, chạm đến chỗ nào cũng khiến nó cảm thấy như đang bị lửathiêu đốt.
Đầu óc vang lên từng hồi chuông cảnh tỉnh, từng tế bào của nó cố gắngkháng cự lại dù cả người đang dần rơi vào tay giặc, dùng tia lý trí cuối cùng còn sót lại đẩy tuấn nam đang đè nặng người nó ra : “Không được... \\\"
- reng reng
tiếng chuông điện thoại vang lên làm Minh bừng tỉnh, vội buông Thảo raanh tự trách mình đang làm chuyện ngu ngốc, chẳng phải anh đã hứa vớiThảo là sẽ ko đụng đến cô ấy kia mà, thế mà chỉ trong 1 phút ko thể kiềm chế ...
- alo, bà ạ
- ...
- vâng Thảo đang đi cùng cháu
- ...
- cháu sẽ đưa cô ấy về ngay ạ, bà yên tâm
Quay sang nhìn khuôn mặt đỏ bừng, đầu tóc rối bù của con nhỏ khiên Minh cảm thấy tội lỗi đầy mình, anh nhỏ giọng
- anh sẽ đưa em về
Hơi bất ngờ vì hành động của Minh, nó ko nói gì chỉ im lặng đứng lên ... ko hiểu sao nó lại cảm thấy đôi chút thất vọng ... hix xấu hổ quá đimất, ko lẽ nó đã yêu Minh rồi
cả 2 im lặng bước ra đại sảnh của khách sạn thì Minh bất ngờ dừng lại, mắt anh nhìn đăm đăm vào người phụ nữ trước mặt
Một khuôn mặt được trang điễm kĩ càng để che đậy những dấu tích của thời gian bắt đầu hình thành trên khuôn mặt cô gái lạ
Một chiếc váy ngắn màu huyết dụ đc khoát lên thân hình thon thả, miệng nở 1 nụ cười khinh bạc, cô ta ung dung bước đến gần Minh
- lâu quá ko gặp, trông anh vẫn phong độ như xưa nhỉ
Minh hừ nhẹ , khuôn mặt lại phủ kín băng giá, ném cho cô ta cái nhìn khinh bỉ anh quay lại nắm lấy tay Thảo kéo đi
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!