Truyện tình cảm - Kiếp sau anh sẽ lại yêu em chứ - trang 5
CHƯƠNG XX
“Em là em gái cùng cha khác mẹ với anh Phong.”
Cô gái đặt nhẹ chiếc tách xuống bàn, im lặng quan sát tôi một
lúc.
Còn tôi, tôi cũng không rõ gương mặt tôi lúc ấy biểu hiện thứ cảm
xúc gì nữa. Những suy nghĩ đâm xiên nhau, đang gào thét trong tôi
muốn tìm lời giải đáp. Nhưng tôi vẫn không nói, đợi Khả Vân tiếp
tục.
“Em kém anh ấy tới tám tuổi. Sau khi có em, ba mua cho hai mẹ con
một căn biệt thự cách nhà anh ấy khoảng vài chục cây số. Em lớn lên
trong tình yêu của mẹ.”
“Anh ấy, và cả mẹ anh ấy, không ai biết đến sự tồn tại của em. Lớn
dần lên, em nhận thức được em là đứa con không danh chính ngôn
thuận. Nhưng không hiểu sao ba vẫn có rất nhiều thời gian tới chỗ
mẹ con em.”
Tôi nhớ lại những ngày còn ở nhà họ Lạc. Ba chồng rất ít khi về
nhà.
“Ba khá lạnh lùng, nhưng ông đối xử với mẹ em rất ân cần. Mẹ em
cũng thế. Bà yêu ông hơn tất cả những gì mình có. Cuộc sống trôi đi
khá êm đềm. Em cũng biết mình có một người anh trai, nhưng mỗi lần
nhìn khuôn mặt khó đăm đăm của ba, em lại không dám mở lời hỏi. Cứ
thế, em lớn dần lên với những thắc mắc, tưởng tượng. Em chưa từng
biết mùi vị có anh trai ra sao.”
“Cho đến cái năm mà...” Lạc Khả Vân ngừng lại, nhìn tôi, hít vào
một hơi sâu. “Cho đến cái năm chị rời khỏi nhà họ Lạc...”
“Năm đó, ba em vướng vào một tội danh lớn. Tội tham ô. Ông bị điều
tra rất dữ. Việc nghiêm trọng lắm, còn đụng tới cả chính quyền cấp
cao.”
“Anh Phong và cả mẹ anh ấy đều biết chuyện đó. Anh ấy và mẹ mình đi
chạy chọt khắp nơi, tốn bao nhiêu tiền, nhưng vẫn không ăn thua. Ba
hình như cũng biết mình không thể thoát được. Một ngày nọ, ông mang
đến cho mẹ em một số tiền lớn, bảo hai mẹ con hãy đi chỗ khác, tìm
cuộc sống mới, bởi căn nhà khi đó đứng tên ba, chắc cũng sắp bị
tịch thu rồi. Tài khoản của ông ấy đã bị niêm phong. Em biết đó là
tiền ông mang từ nhà đến.”
Tôi nhắm mắt lại. Những lời nhục mạ của mẹ chồng về món tiền bị mất
cắp như văng vẳng bên tai, dội vang vào trí óc. Ánh mắt mệt mỏi của
Lạc Đình Phong. Những buổi tối anh về nhà muộn. Thái độ kì lạ của
mẹ chồng. Đến bây giờ tôi mới biết nguyên do.
“Cùng lúc đó, mẹ anh Phong phát hiện ra chồng mình có vợ bé, lại
còn có một đứa con riêng. Bà ấy tìm đến nhà, đánh mẹ em bị thương
rất nặng. Hôm đó, em đi học nên không biết chuyện. Cũng nhờ thế mà
bà ấy không biết mặt em.”
“Anh Phong cũng biết chuyện, cũng tìm đến tận nhà. Nhưng anh ấy
không nổi điên lên như bà mẹ. Anh ấy rất dịu dàng. Lần đầu tiên, em
biết đến cảm giác có một người anh, cái cảm giác mà em vẫn thường
thèm thuồng nhìn chúng bạn được anh chị đưa đi học, trong khi em
luôn phải tự mình đến lớp. Khi ấy, ba không thấy xuất hiện, mẹ thì
suốt ngày khóc lóc, rượu chè. Anh Phong là chỗ dựa duy nhất của
em.”
“Cho đến một ngày, anh ấy nhờ em giả làm bạn gái, để...” Khả Vân
nhìn khuôn mặt bàng hoàng của tôi, rồi chậm rãi nói tiếp “Để làm vợ
anh ấy rời xa. Anh ấy biết căn nhà đó sẽ không còn ở được lâu nữa.
Anh ấy biết gia đình sẽ bị liên lụy. Anh ấy biết sau này cuộc sống
sẽ rất vất vả, mà chưa chắc đã sống được. Anh ấy không muốn chị
phải chịu khổ.”
“Em đồng ý, như một cách trả ơn cho anh ấy. Và quả thực chị đã tin.
Tin rất nhanh.”
Tôi bám chặt hai bàn tay vào mép bàn, nghe như có hàng ngàn mũi kim
nhỏ xíu châm vào trái tim mình, đau đến tứa máu. Những lời Khả Vân
nói cứ như tiếng sét đánh ngang bên tai tôi, bàng hoàng đến độ chưa
bao giờ ngờ tới.
“Đúng, tôi đã tin. Vì em... Trông em rất giống...”
“Kiều Khả Uyên?”
Lạc Khả Vân nói hộ tôi cái tên còn mắc nghẹn lại trong cổ họng. Tôi
nhìn cô, càng ngày càng thấy lạ lẫm. Tại sao đến Kiều Khả Uyên mà
cô ấy cũng biết?
“Em... tại sao...”
“Kiều Khả Uyên là chị gái của em.”
Khả Vân lại tiếp tục trả lời câu hỏi còn chưa kịp vuột ra khỏi
miệng tôi. Tới lúc này, tôi đã thấy đầu óc quay cuồng lại, rối như
một nắm tơ bị bàn tay ai đó vò nát lại, quấn lấy nhau, không tìm ra
mối gỡ.
Cô gái này đang nói chuyện quái quỷ gì thế?
Lạc Khả Vân đưa tách cà phê lên miệng, nhấp một ngụm. Trông cô có
vẻ vẫn rất bình thản. Còn tôi, từ đầu đến giờ, tôi chưa uống được
giọt nào trong ly nước cam trước mặt. Những viên đá tan ra, lấm
tấm, lấm tấm ngoài mặt ly, lăn thành giọt nhỏ chạm xuống bàn kính,
tạo nên những vệt nước lấp loáng.
“Chị đừng ngạc nhiên. Anh Phong và chị Uyên không có chút quan hệ
huyết thống nào hết. Em là mối liên hệ duy nhất giữa họ. Vì chị Khả
Uyên là chị gái cùng mẹ khác cha của em.”
“Chị Khả Uyên bằng tuổi anh Phong. Chị biết vì sao em thèm khát cảm
giác có một người anh, trong khi đã có chị gái? Bởi chị Khả Uyên
chưa bao giờ quan tâm đến em. Ba chị ấy, cũng là chồng trước của mẹ
em, đã mất khi chị ấy lên bốn tuổi. Tám năm sau mẹ lại sinh ra một
đứa em, chị ấy không thể chấp nhận. Đã thế, từ ngày em chào đời, mẹ
lại dồn hết cả tình yêu cho em, không hề để tâm đến chị ấy.
“Chị Khả Uyên ghét ba em một cách khủng khiếp, gọi mẹ là mụ đàn bà
lăng loàn. Bất cứ khi nào nhìn cũng nhìn em bằng ánh mắt khinh bỉ,
cứ như nhìn thấy một thứ quái thai vậy. Chị ấy cãi nhau to với mẹ
về việc dọn đến căn nhà ba em mua cho, nhưng cuối cùng không thể
giành phần thắng. Năm mười lăm tuổi, chị ấy bỏ nhà đi.”
“Chị Uyên chưa bao giờ yêu anh Phong. Đúng, chị ấy yêu tiền của
anh, nhưng tiếp cận anh còn vì một lý do khác nữa. Trả thù. Chị ấy
muốn anh Phong phá hết gia sản của ba, muốn làm cho ông thành kẻ
mạt rệp. Chị ấy hận ba em nên hận cả người vô tội như anh
Phong.”
Tôi nuốt khan miếng nước bọt trong cổ, khó khăn lắm mới cất được
giọng hỏi Khả Vân.
“Vậy cô ấy... giờ thế nào rồi?”
“Chết rồi.” Khả Vân nhẹ tênh thả từng lời. “Chết trong tai nạn khi
đang ngồi sau xe tham gia cuộc đua trái phép với Hoàng Lục.”
Tôi kinh ngạc nhìn Khả Vân. Cô bé đưa chiếc thìa nhỏ, khuấy nhẹ ly
cà phê, bình thản và yên ả như chuyện mới nói ra chẳng có gì quan
trọng.
“Nhưng quả thực chị ấy đã rất yêu Hoàng Lục. Anh ta chết ngay khi
tai nạn xảy ra, còn chị Uyên vẫn còn chút hơi thở tàn khi được đưa
vào bệnh viện. Trong lúc được đẩy đến phòng cấp cứu, chị ấy vẫn cố
thều thào rằng hãy cho Hoàng Lục máu của chị ấy nếu anh ta mất quá
nhiều máu.”
Tôi ngẫm lại hình ảnh người con trai đã đánh Lạc Đình Phong nhiều
năm về trước. Tóc húi cua. Mặt to bạnh. Có thẹo trên trán. Nhìn dữ
tợn và nham nhở.
Còn Lạc Đình Phong. Mái tóc anh bồng bềnh như lãng tử. Gương mặt
góc cạnh, từng đường nét tuyệt đẹp. Vẻ đẹp rất nam tính. Trông anh
cuốn hút và rất hào hoa.
Kiều Khả Uyên... tại sao cô ta lại chọn Hoàng Lục? Tại sao lại có
thể thật lòng yêu Hoàng Lục mà không phải yêu vì tiền như tôi vẫn
nghĩ?
“Em biết chị đang nghĩ gì.” Lạc Khả Vân cắt ngang dòng suy nghĩ của
tôi. “Nhưng tình yêu là thế, nhiều khi không giải thích nổi.”
“Dường như em đã biết trước tôi sẽ đến nhà sách hôm nay? Lẽ nào Lạc
Đình Phong...”
“Chị” Khả Vân cau mày, trên gương mặt lộ vẻ khó chịu. “Em thừa biết
anh Phong sẽ không bao giờ nói ra nên mới phải tự mình đi gặp chị.
Anh ấy thà để bị chị hận, nhưng nhất quyết sẽ không làm chị tự dằn
vặt tâm can. Em không có gì để khẳng định, nhưng em tin chị là
người hiểu rõ tính cách của anh ấy hơn ai hết. Vậy nên xin chị đừng
nghi ngờ.”
“Người cho em biết chị đến đây hôm nay là một cô gái tên Tiểu Yến.
Em không rõ làm thế nào chị ấy biết được chỗ ở của em và anh Phong,
nhưng chị ấy đã đến tận nơi gặp em, kể cho em chị sống thế nào
trong mấy năm vừa qua và muốn biết sự thật trong câu chuyện nhiều
năm về trước.”
“Chị, chị đã sống trong oán và hận, nhưng chị vẫn yêu anh ấy. Và em
muốn chị biết, rằng từ ngày chị đi, anh Phong cũng chưa bao giờ
hạnh phúc.”
“Từ khi phá sản, ba bị bắt vào tù, nhưng do cố trốn ra, đã bị xử
bắn. Mẹ anh ấy ôm hết tiền bỏ trốn. Còn mẹ em, bà không chịu nổi cú
sốc mất ba, đã tự sát ngay sau đó.”
Khả Vân nhắm mắt, kể lại chuỗi ngày đơn độc đầy kinh hoàng. Sau bao
nhiêu ngày tháng, khi nhớ lại chuyện cũ, trên mặt cô vẫn khắc rõ
vết tích của nỗi đau và sự sợ hãi. Còn tôi, tôi chỉ thấy miệng mình
đắng chát. Những lời của Khả Vân cứ xoay đi xoay lại, đập ra đập
vào trong đầu tôi, xoáy vào trái tim, đau buốt và rát bỏng.
“Em mất tất cả. Anh Phong cũng mất tất cả. Nhưng anh ấy đã đến và
đưa em cùng đi. Anh ấy làm đủ mọi việc để kiếm tiền, em cũng đi xin
được làm phục vụ ở một quán cà phê, cuộc sống cũng không đến nỗi.
Anh ấy đối với những cô gái khác, luôn lạnh lùng, khó chịu, nhưng
lại hết mực cưng chiều, yêu thương em. Anh ấy bảo đó là bởi vì em
là em gái anh ấy. Và bởi trong em, anh ấy tìm thấy bóng dáng của
người con gái mình yêu...”
Tôi cúi thấp đầu, mường tượng ra gương mặt của Kiều Khả Uyên. Khả
Vân và Khả Uyên giống nhau như hai giọt nước. Bàn tay tôi bắt đầu
tê đi. Dường như sống mũi đã hơi cay cay.
Lạc Khả Vân nói tiếp, giọng đều đều.
“Người con gái trong sáng, thuần khiết, thanh tao...”
Cô ngừng lại, nhìn sâu vào đôi mắt tôi, nhấn mạnh từng từ.
“...như những cánh hoa đào.”
Xoảng.
Ly nước cam tay tôi đang vân vê rơi xuống đất, vỡ nát. Tôi lảo đảo
đứng dậy, không nói được một lời, xô chiếc ghế mây ra một bên, vịn
vào cửa kính mà đi.
Tôi không muốn nghe cô gái này nói thêm bất cứ điều gì nữa.
Cứ thế này, tim tôi sẽ vỡ nát mất.
“Em muốn nói rằng bao nhiêu thời gian đã trôi qua, anh trai em chưa
bao giờ thôi nhớ về chị. Chưa một giây một phút nào...”
“...ngừng yêu chị.”
----------
Tôi ngồi bệt xuống vỉa hè trước một cửa hàng thời trang. Chân tôi
đã mất cảm giác rồi, đầu óc cũng tê dại, không còn suy nghĩ nổi
nữa.
Những lời Lạc Khả Vân vừa nói... Những câu chuyện tôi không biết...
Những trò được sắp đặt để gạt tôi...
Tại sao đến tận hôm nay người ta mới nói cho tôi nghe?
Những oán hận, trách cứ của tôi bao nhiêu năm qua, là đặt nhầm chỗ
hay sao? Là vô ích hay sao?
Gió nhảy, càng lúc càng mạnh. Gió gào lên thảm thiết. Những chiếc
lá hòa cùng bụi tung lên oán thán. Bầu trời buông màu tối, vài
luồng sáng héo hon rơi trong bất lực và vô vọng. Mây buồn nhạt
nhòa. Loãng. Và tan thành mưa.
Nước tát vào tóc, vào quần áo, vào mặt, vào chân tay. Tôi vẫn ngồi
bệt trên hè.
Nhiều người đi ngang qua, ném lại cho tôi những ánh nhìn. Có ái
ngại, có thương xót, có cả chế giễu. Nhưng tuyệt nhiên không một ai
đến kéo tôi dậy, hay đơn giản là hỏi tôi dù chỉ một lời. Thậm chí
người ta còn không thèm liếc, chỉ vội vã chạy về sợ ướt áo, có khi
còn không biết có một người như tôi vẫn đang ngồi ở đây, ướt sũng,
lạnh ngắt và tái nhợt.
Tôi không quan tâm đến những lãnh đạm ấy. Từ lâu người đã vô tình
với nhau, đến thân quen còn có thể phũ phàng, huống chi xa lạ. Tôi
cũng chẳng buồn để tâm đến những ánh mắt. Tôi đã quen với việc chấp
nhận và phục tùng những cái nhìn chứa sự phán xét về mình
rồi.
Tôi chỉ thấy rã rời. Và đau. Cảm giác buốt đâm sâu đến tận trái
tim, rỉ máu.
Nước mưa cứ quất tới tấp vào gương mặt tôi. Hình như nước mưa hôm
nay có vị mặn... và chát.
Nếu hôm nay tôi không gặp Lạc Khả Vân, thì Lạc Đình Phong, anh còn
định lừa dối tôi đến bao lâu nữa?
CHƯƠNG XXI
“Chị Tiểu Phụng, chị Tiểu Phụng...”
Tôi nghe loáng thoáng có tiếng nức nở ở bên cạnh. Và một giọng con
gái rất trong trẻo, mặc dù hình như đang khóc.
Không hiểu sao tôi thấy đầu đau nhức, mình lạnh buốt. Hai vành mi
như trĩu hẳn xuống, nặng nề và bức bối. Phải mất một lúc sau, tôi
mới từ từ hé mắt ra được.
Tiểu Yến đang ngồi bên cạnh tôi, gương mặt mĩ miều nhòa đầy nước
mắt, làm lớp mascara và cả lớp phần hồng trôi đi, ngoang
nguếch.
Tôi khó nhọc đưa bàn tay đang nặng như đeo chì lên, xoa đầu cô bé.
Thói quen của tôi.
“Sao thế này, con bé ngốc? Sao em lại khóc? Chị đã chết
đâu...”
“Chị, chị...” Tiểu Yến nhoài lên, ôm chầm lấy tôi, òa lên “Em sợ
quá. Họ tìm thấy chị ướt sũng và tím tái bên hè đường. Lúc về đến
đây, người chị lạnh buốt. May mà chị vẫn còn tỉnh... May mà chị vẫn
còn mở mắt...”
Tôi thở nhẹ ra, từ từ ngồi dậy. Tiểu Yến vội vàng đỡ lấy lưng
tôi.
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của Tiểu Yến. Đôi mắt đẫm lệ,
vẫn còn nguyên những vết tích của sợ hãi và âu lo.
Cảm động. Tôi đã thực sự cảm động. Thứ cặn bã như tôi vẫn còn được
một cô bé quan tâm nhiều đến thế này...
Tay tôi siết lấy bàn tay của Tiểu Yến. Đôi tay mềm mại và nhỏ nhắn
quá. Giống như bàn tay của tôi mười mấy tuổi năm nào.
“Tiểu Yến, chị xin lỗi. Chị làm mất sách của em rồi.”
“Không, em mới là người có tội. Là em đã sắp đặt chuyện này. Là em
đã lừa dối chị. Em không cần mua cuốn sách đó. Em chỉ muốn chị gặp
cô gái ấy.”
“Em biết là em sai khi không hỏi ý chị. Em biết là chị rất ghét bị
người ta điều khiển. Nhưng em cũng biết nếu không làm thế, mãi mãi
chị sẽ không biết sự thật. Mãi mãi chị sẽ sống trong oán hận. Mãi
mãi chị sẽ trách lầm anh ấy. Mãi mãi không có được hạnh
phúc.”
Tôi nhắm mắt, nhớ lại những lời Lạc Khả Vân nói. Từng chuyện, từng
chuyện in sâu vào đầu tôi. Từng bí mật được hé mở.
Tôi không rõ tâm trạng của mình lúc này là gì nữa. Đau? Hẫng? Giận?
Hay là hối tiếc?
“Tiểu Yến, đừng nhắc lại chuyện đó.”
Tôi mệt mỏi thở hắt ra. Tiểu Yến đứng dậy, lau nước mắt, xoay người
đi, không quên thả lại một câu nói.
“Em đã báo cho anh ấy rồi. Có lẽ một lát nữa sẽ tới ngay. Chị...
đến lúc đó đừng cố chấp nữa... Em xin đấy.”
Sập.
Cánh cửa đóng vào, trả lại cho tôi không gian yên tĩnh và cô độc.
Cơn đau đầu dường như kéo lên, nhức nhối khủng khiếp. Cổ họng đắng
nghét, mắt hoa hoa. Dường như sức sống trong tôi đã bị rút mất một
nửa.
Chẳng hiểu sao, muốn không suy nghĩ, nhưng lại không thể không
nghĩ.
Nghĩ đến ngơ ngẩn, đến bần thần cả người.
Cho đến khi dòng suy nghĩ ấy bị gián đoạn bởi tiếng cửa mở và một
bóng người bước vào.
Tôi ngước lên nhìn, ánh mắt ưu uất, đau đớn. Lạc Đình Phong đang
đứng đó, thở hổn hển, trán đầy mồ hôi, mặt tái mét.
“Tiểu Đào Đào, em làm sao thế?”
Anh khép cửa, định bước đến bên giường tôi. Chân chỉ mới đi được
vài bước thì...
Bộp.
Cái gối trên tay tôi bay thẳng vào mặt anh, ngay chính giữa. Mất
hai giây để nó rơi xuống. Mất hai giây để Lạc Đình Phong đưa ánh
nhìn sững sờ và bàng hoàng ngó tôi đăm đăm.
Tôi mệt mỏi rồi, thực sự đã mệt mỏi rồi. Thật chẳng hiểu sao trong
lúc này tôi vẫn còn có đủ sức để ném cái gối vào mặt anh mạnh đến
thế.
Những ánh đèn màu lung linh tỏa sắc, soi rõ giọt nước mắt trên má
tôi. Lạ thật, tôi không muốn khóc. Nhưng chẳng hiểu nước mắt chảy
ra tự lúc nào, và lại còn chảy thật nhiều, thật nhiều, nhiều đến
nỗi cay xè cả mắt.
Lạc Đình Phong sau phút giây bất ngờ đã kịp định thần, thấy nước
mắt tôi rơi dường như càng hoảng hốt. Anh vội vã tiến về phía
tôi.
“Anh đứng lại đó cho tôi.”
Tôi hét lên. Giọng hét vang khắp căn phòng, dội vào bốn bức tường
kín nghe chát chúa.
Lạc Đình Phong chỉ còn cách tôi có ba bước chân.
“Anh... tại sao anh làm thế với tôi? Anh còn định lừa dối tôi đến
bao giờ nữa? Còn định đùa giỡn tôi bao lâu nữa?”
Tôi òa lên khóc. Hình như đã lâu lắm rồi tôi mới khóc như một đứa
trẻ con thế này. Nhưng nước mắt không thể ngay lập tức cuốn trôi đi
nỗi đau trong tim tôi. Mà dường như càng thấm vào, càng thêm loang,
càng thêm xót.
“Nếu hôm nay tôi không gặp Lạc Khả Vân, thì cái trò chơi quái quỷ
này, anh còn định sẽ kéo dài đến khi nào? Anh trả lời tôi xem?...
Lạc Đình Phong!”
Tôi gào lên. Ai oán. Phẫn nộ. Như mang hết những đau đớn, dằn vặt
bấy lâu qua, trả lại cho anh.
Gương mặt Lạc Đình Phong lúc bấy giờ đã tái nhợt đi.
“Khả Vân? Khả Vân? Em... sao em gặp được nó? Con bé đã nói với em
những gì?”
Anh lắp bắp, bước chân lại càng ngày càng tiến đến gần.
“Nói những gì tôi cần phải biết. Nói những gì anh giấu tôi suốt bao
năm qua.”
“Lạc Đình Phong, anh có biết tại sao bao ngày tháng qua tôi vẫn
sống? Tại sao không chết quách đi mà cứ tự dằn vặt, đày đọa xác
thân? Vì tôi oán, tôi hận. Tôi hận anh. Tôi sống nhờ hận thù đấy,
anh có biết không?”
“Tại sao anh nỡ đối xử với tôi như thế? Tình cảm của tôi để anh
mang ra làm trò đùa hay sao? Giờ... tôi biết tin vào cái gì đây?...
Tôi nên hận hay nên yêu đây?... Tôi phải dựa vào cái gì mà sống
đây?...”
Tôi cứ thế mà hét, mà la, mà gào. Nước mắt càng ngày càng chảy
nhiều, như thể chảy hết những oán hận tích tụ bao lâu qua. Tôi hét
đến khi không còn hơi sức, đến khi giọng thở yếu dần, đến khi phải
ngừng lại vì tiếng nấc ứ đầy trong cổ họng.
Cuộc đời này của tôi sao cứ phải xoay vòng quanh anh?
Lạc Đình Phong nghe những lời tôi oán trách, gục mặt xuống, ngồi
bệt trên sàn nhà, ôm lấy đầu mà vò.
“Anh đã sớm biết sẽ có ngày này... Sớm biết thế nào cũng có lúc anh
sa chân vào con đường tội lỗi, bẩn thỉu... Tiểu Đào Đào, anh muốn
mãi mãi giữ em là bông hoa đào thuần khiết, thánh thiện... Mãi mãi
giữ em trong sáng, không vướng bụi trần... Anh chỉ không ngờ...
Không ngờ....”
Đột nhiên anh gào lên một tiếng, đấm thật mạnh vào ngực mình. Rất
nhiều. Rất nhiều. Mạnh đến nỗi máu hộc cả ra miệng.
Lạc Đình Phong trước mặt tôi đây giờ như một mãnh thú điên cuồng,
không ngừng gào thét.
Tôi vẫn khóc, chứng kiến anh đau đớn và bất lực.
Nhớ năm đó, anh còn nhìn tôi lạnh lùng, tàn nhẫn.
Nhớ năm đó, tôi đưa anh về khi bị người ta đánh đến nhàu nát trong
một con ngõ nhỏ, vì mất tình yêu.
Nhớ năm đó, anh đã ôm lấy tôi mà khóc, khi tôi bị người ta làm
nhục.
Nhớ năm đó, anh mệt mỏi hất tay tôi ra, đưa một người con gái trong
sạch về nhà, phũ phàng ruồng bỏ tôi.
Mọi chuyện sao mà xa, sao mà gần. Ngỡ như trôi qua từ hàng thế kỉ
trước, lại tưởng như chỉ vừa mới ngày hôm qua.
Bao nhiêu xót xa, bao nhiêu tủi hờn, bất bình, oán trách, cứ theo
nước mắt tôi chảy ra ngoài, lăn cả xuống nền nhà. Ướt át.
Tôi ôm lấy Lạc Đình Phong.
“Còn có em... Còn có em quan tâm đến anh... Em không bỏ mặc
anh...”
Tôi cũng đã từng ôm lấy anh mà khóc thế này. Khi mà tình yêu vừa
mới chớm nở. Khi mà những cảm xúc vạch xiên vạch chéo trong tim.
Khi lần đầu tiên tôi biết đồng cảm với nỗi đau của người
khác.
Còn giờ đây, chúng tôi đồng cảm với nỗi đau của nhau. Tình yêu, làm
người ta day dứt, nhưng cũng làm người ta gắn kết. Tình yêu, làm
người ta khổ, nhưng cũng làm lòng người thấu hiểu hơn...
Tình yêu của tôi.
Lúc anh ngước lên nhìn tôi, gương mặt đã tràn đầy nước. Tôi không
rõ đó là lệ của anh, hay là do nước mắt tôi rơi xuống.
Ngay cái khoảnh khắc mắt chúng tôi gặp nhau... Lần đầu tiên sau
những tháng năm qua... Tôi thấy lòng mình bình yên... và thanh
thản.
----------
Lạc Đình Phong vẫn thường xuyên đến chỗ tôi. Ngày nào cũng như ngày
nào. Nhưng tuyệt nhiên vẫn không làm một hành động gì quá
mức.
“Tiểu Đào Đào, chừng nào anh đưa em ra khỏi chỗ này, mình sẽ được
bên nhau mãi mãi.”
Lời anh nói sau khi đặt nhẹ một nụ hôn lên đôi mắt tôi.
Những lời thề hẹn, những lời hứa... Từ lâu tôi đã không còn tin. Từ
lâu đối với tôi đã thành vô cảm.
Nhưng nếu là Lạc Đình Phong nói, thì tôi sẵn sàng tin, không cần
nguyên do, không cần điều kiện.
Thì ra tình cảm bao năm qua đã bị đè nén. Thì ra trong tim tôi còn
yêu anh hơn cả những ngày xưa.
Đáng lẽ tôi nên nhận ra sớm hơn mới phải.
“Không thể. Anh làm sao chuộc nổi em ra khỏi đây? Mà dù anh có
tiền, mẹ chắc chắn cũng không đồng ý. Em là cây hái ra tiền cho bà,
dù trả giá trên trời, bà cũng sẽ không để mất em đâu.”
Trong bóng đêm, tôi thấy anh im lặng. Rồi nhẹ nhàng, bàn tay lớn ấm
áp đặt lên bờ vai tôi.
“Anh nhất định đưa em ra khỏi đây, dù bằng bất cứ giá nào đi chăng
nữa.”
Tôi nghe trong giọng nói của Lạc Đình Phong có âm vang gì đó là lạ.
Nhưng không thể nhận ra đó là điều gì.
Đêm tối luôn ẩn chứa những bí mật đáng sợ.
----------
“Chị Tiểu Phụng... Chị Tiểu Phụng... Có chuyện rồi.”
Tiểu Yến xộc vào phòng tôi. Trong lúc tôi còn đang rửa mặt, cô đã
nắm lấy tay tôi, kéo vội ra ngoài.
Trên gương mặt Tiểu Yến tràn đầy hoảng hốt. Tôi ngơ ngác không hiểu
chuyện gì đã diễn ra.
Cho đến khi cô kéo tôi ra đến sảnh lớn.
Một cảnh tượng đáng kinh ngạc đang bày ra trước mắt tôi.
Mẹ đang đứng ngay chính giữa, xung quanh có gần chục tên đầu gấu,
tay đang lăm lăm cầm con dao sáng lóa. Mắt bà tóe lửa tức
giận.
Đối diện với bà là gần một trăm những người đàn ông to cao mặc vest
đen, đeo kính đen. Người thì cầm súng, người cầm roi da, người cầm
dao, người cầm mã tấu. Đủ mọi thứ đồ nguy hiểm.
Lúc đó, tôi cảm thấy bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình ướt sũng mồ
hôi.
Là mồ hôi của Tiểu Yến, hay là... của tôi?
Khi người đứng đầu tiên, trên cùng, đang cầm một khẩu súng ngắn
kia...
Lại là Lạc Đình Phong.
“Tiểu Đào Đào, tới đây.”
Anh nhìn tôi, buông giọng, nhẹ như gió thoảng, nhưng lạnh và đầy
sát khí.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, sững sờ ngó anh. Đầu óc quay lên với
suy tính, dự đoán. Và cả nỗi hoảng loạn.
Đến lúc tôi kịp nhận ra, thì tôi đã đứng bên cạnh anh, trên đám
người kia từ lúc nào.
Một tay Lạc Đình Phong nắm lấy tay tôi. Tay kia của anh xoay xoay
khẩu súng. Anh ngước lên, chiếu thẳng ánh nhìn đe dọa vào mẹ, đang
tái nhợt dần đi giữa vài tên lưu manh cũng đang có vẻ hoảng hốt mà
lùi lại.
“Mày... con điếm kia. Mày phản bội tao. Uổng công tao nuôi mày bao
lâu qua. Đúng là đồ chó cái.”
Tôi giương đôi mắt lớn nhìn mẹ, không tin nổi những gì tai mình vừa
nghe.
Là người mà hơn một năm qua tôi vẫn gọi là mẹ đó sao? Là người vẫn
luôn cưng chiều tôi hết mực đó sao?
Vì đâu mà bà lại rít lên cay độc như thế?
Lạc Đình Phong trừng trừng nhìn bà.
“Phong... Chuyện gì đang diễn ra ở đây thế này?”
Tôi nuốt khan một miếng nước bọt, lay mạnh tay anh. Nhưng anh chỉ
nhìn tôi, nhếch miệng cười. Nụ cười chết chóc như của Tử thần.
Thoáng chốc, tôi thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Bàn tay trái của anh vẫn nắm chặt lấy tôi. Còn tay phải, anh đưa
khẩu súng lên một cách từ từ. Động tác rất nhẹ nhàng và tao
nhã.
Nòng súng chĩa thẳng vào phía mẹ.
Đoàng!
Viên đạn bay ra. Mùi khói súng xông lên nhức óc. Cả đám con gái
đang nín thở theo dõi đồng loạt hết lên toán loạn.
Tôi đứng chết trân nhìn Lạc Đình Phong. Đôi mắt đảo ngược lên kinh
hãi mà không thốt ra nổi một lời.
Lạc Đình Phong, có phải anh vừa mới nổ súng hay không?
Mất ba giây để tôi khó nhọc quay sang hướng viên đạn anh vừa bắn
tới.
Mẹ và mấy tên đầu gấu thân cận đang ngồi bệt dưới sàn, mặt xám
nghoét, run rẩy.
Nhưng không có ai bị chảy máu.
Trên chiếc bàn đằng sau họ, lọ hoa thủy tinh cắm những cành ly giờ
tan thành từng mảnh, sắc nhọn và lạnh lẽo, vườn vãi dưới mặt đất.
Chúng sáng lóa lên đầy đe dọa. Như thể chỉ cần một vết cứa nhẹ thôi
cũng đủ lấy đi sinh linh của một con người.
“Lần cuối cùng, tôi hỏi. Có được không?”
Giọng nói của Lạc Đình Phong lại cứa vào không khí, bén ngọt và
lạnh lẽo. Mẹ đưa mắt nhìn anh, vừa hoảng sợ, vừa căm phẫn. Nhưng bờ
môi lại run lên.
Một lúc sau, bà gật đầu. Đầy khó nhọc, tức giận và miễn
cưỡng.
Lạc Đình Phong nở nụ cười hài lòng. Anh quay sang tôi, lúc này còn
đang thất thần vì không biết chuyện gì đã xảy ra, trao cho tôi ánh
mắt đầy yêu thương và thỏa mãn.
“Tiểu Đào Đào, từ giờ em được tự do.”
Anh quay ngoắt người lại, kéo tôi đi. Tâm trí tôi lúc này còn đang
ở trên mây, bỗng dưng rớt phịch xuống đất.
Khi ánh mắt tôi chạm vào Tiểu Yến đang đứng nép ở một góc khuất sau
quầy lễ tân.
Tôi giằng tay Lạc Đình Phong ra, chạy đến bên Tiểu Yến. Anh có đôi
chút bất ngờ, nhưng cũng đưa ánh mắt cảnh giác và đe dọa đến mẹ
cùng đám đầu gấu đang ngồi dưới sàn nhà kia.
Lạc Đình Phong biết rất rõ tình thân giữa tôi và Tiểu Yến. Anh cũng
hiểu được tôi muốn làm gì, nên để tôi được tự do trong thoáng chốc
đó.
Chút ngạc nhiên thoáng qua mắt Tiểu Yến. Nhưng rồi cô bé nhìn tôi,
lắc đầu. Trên khóe môi nở một nụ cười buồn.
“Em không đi đâu.”
“Sao thế?” Tôi ngỡ ngàng hỏi lại Tiểu Yến. “Lẽ nào em không muốn
thoát khỏi đây?”
“Chị, hãy nghe em. Chúng ta đều là cây hái ra tiền của mẹ. Ngày hôm
nay bà để chị bị cướp đi, chắc hẳn trong lòng đầy phẫn nộ. Nhưng đó
là vì bà hiện tại thế mỏng, nên mới sợ anh ấy. Vả chăng chị đi rồi
thì vẫn còn em, vẫn còn những cô gái trẻ khác. Nếu em đi, bà chắc
chắn sẽ không bỏ qua.”
“Chị hãy nhớ rằng mẹ cũng là một người có máu mặt trong nghề này,
cũng quen biết rất nhiều dân côn đồ, lưu manh. Hôm nay chẳng qua là
bà không cảnh giác. Nếu chị đi, bà có thể vì muốn giữ bình yên mà
không theo đến cùng. Nhưng nếu cả em đi, bà chắc chắn sẽ không
buông tha, chắc chắn sẽ ráo riết truy đuổi, làm nhiễu loạn cuộc
sống của chị.”
“Nghe em, chị giờ đã tìm được tình yêu. Ngày tháng tới hẳn sẽ là
hạnh phúc. Đừng vì một Tiểu Yến nhỏ nhoi mà lại đày đọa mình. Em
không có ai thân thích, ở đây lại cũng sống rất tốt. Hà cớ gì em
lại phải đi.”
“Nhưng...”
Tôi vẫn cố gắng tìm lời để thuyết phục Tiểu Yến. Thì ra cô cũng
không còn là đứa trẻ non nớt như tôi vẫn nghĩ. Những ngày ở nơi
này, cô bé đã chín chắn và trưởng thành hơn rất nhiều. Những lý lẽ
Tiểu Yến đưa ra, quả thật rất khó tìm cách để phản biện.
“Chị đừng mất công khuyên can em. Em nhất định sẽ không đi đâu
hết.”
Tiểu Yến kéo tôi đến chỗ Lạc Đình Phong mới buông ra, đặt tay tôi
vào tay anh ấy. Như một người mẹ trao con gái cho con rể trước lúc
thành hôn. Ánh mắt cô lưu luyến bao lấy gương mặt tôi, rồi chuyển
sang chỗ Lạc Đình Phong.
“Nhờ anh.”
Tiểu Yến chỉ nói đúng hai từ, giọng đầy tin cẩn. Lạc Đình Phong cảm
kích nhìn cô, không nói, chỉ gật đầu. Rồi anh mạnh mẽ kéo tay tôi
đi.
“Buông em ra, Lạc Đình Phong. Tiểu Yến vẫn còn ở đó. Em không thể
bỏ cô ấy lại được.”
Tôi cố giằng tay anh ra, bật khóc. Nhưng bàn tay anh quá mạnh mẽ,
tôi không thể thoát nổi. Ánh mắt bất lực của tôi còn gửi lại cô gái
nhỏ phía sau.
Tiểu Yến nở một nụ cười hiền hòa, đưa bàn tay lên vẫy, như một lời
chào từ biệt của những người thân gửi nhau trước lúc đi xa. Qua làn
nước phủ trước tròng mắt, tôi còn thấy đôi mắt cô đỏ hoe những vệt
máu. Nhưng tuyệt nhiên không rơi lệ.
Lạc Đình Phong đẩy tôi lên xe, đóng chặt cửa lại. Đằng sau, đám
người mặc đồ đen cũng lũ lượt kéo ra.
Tôi áp tay lên cửa kính, nước mắt chảy xuống ướt cả vạt áo. Tôi
nhìn lại thêm một lần nơi tôi đã sống suốt những tháng ngày qua.
Nơi tôi đã trao thân cho bao nhiêu người đàn ông. Nơi từng một thời
khắc sâu những vệt máu, những oán trách, thù hận.
Nơi có một cô gái nhỏ, tiếng cười trong trẻo, nhìn tôi bằng ánh mắt
thành kính và rất đỗi thương yêu.
Vài hạt mưa lây phây làm nhòa cửa kiếng. Mưa mà bầu trời vẫn xanh,
vẫn cao vợi, vẫn nhoẻn cười cùng mây và hân hoan với gió.
Những hình bóng kia cứ thế xa dần, xa dần, ban đầu còn thấp thoáng
trong làn mưa, về sau biến mất hẳn.
Vậy là tôi tự do rồi sao?
CHƯƠNG XXII
Lạc Đình Phong hình như đã đưa tôi đến một nơi rất xa. Xa bao lâu,
tôi cũng không rõ, chỉ biết xe đã chạy hết một khoảng thời gian rất
dài. Những hàng cây chạy dọc ven đường, cứ thế ngút qua tầm mắt.
Xanh ngắt và vội vã.
Xe đỗ lại trước một căn nhà lớn và khang trang. Tôi ngỡ ngàng nhìn.
Từ đâu anh có được ngôi nhà này?
Trước cửa có vài người mặc áo đen, lúc chúng tôi đi vào, đều kính
cẩn cúi đầu chào. Tôi lại càng được dịp ngạc nhiên. Vì sao họ lại
kính nể Lạc Đình Phong đến thế?
“Anh hai, chị dâu. Hai người đã về.”
Lạc Khả Vân ngồi ở phòng khách tự lúc nào, thấy chúng tôi vội đứng
lên, cười hòa nhã.
“Em đã chuẩn bị phòng cho hai người rồi. Chị dâu và anh hai lên
phòng thay đồ, rồi xuống dùng cơm. Đi đường xa chắc mệt lắm.”
Lạc Đình Phong xoa đầu cô bé, ra vẻ khá hài lòng. Còn tôi chỉ mỉm
cười gượng gạo.
Trong một thoáng chốc, từ thân phận bị người ta khinh bỉ, bỗng
nhiên trở nên được kính nể thể này, làm sao tôi quen ngay cho
được?
Vả lại, còn quá nhiều điều tôi chưa hiểu.
“Phòng mình trên lầu hai, Tiểu Đào Đào. Quần áo đã để sẵn trong tủ
rồi, em tắm rửa xong cứ lấy mà thay.”
“Thế còn anh?” Tôi níu lấy tay Lạc Đình Phong, như đứa trẻ con sợ
bị lạc ba mẹ. Trong căn nhà rộng rãi này, còn quá nhiều điều tôi
chưa hiểu, còn quá nhiều điểm vẫn mù mờ.
“Tiểu Đào Đào ngoan.” Anh nhìn tôi cười hiền hòa. “Anh cũng phải
dùng phòng tắm”
“Hay là em muốn mình tắm chung?”
Anh ghé sát vào tai tôi, thì thầm bỡn cợt. Tôi đỏ lựng mặt, vội
vàng buông tay anh ra.
Lạc Khả Vân dù không nghe thấy gì, nhưng vẫn đứng đó cười khúc
khích. Lạc Đình Phong lườm một cái đầy đe dọa, cô mới chịu nín bặt
lại.
“Chị dâu theo em.” Khả Vân nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi. “Em sẽ dẫn
chị lên phòng. Anh hai không biến mất đâu mà chị sợ.”
Tôi ngoan ngoãn đi theo Lạc Khả Vân lên lầu hai. Trước một cánh
cửa, cô dừng lại, tra chìa khóa, và xoay nhẹ. Tiếng “cách” nhỏ vang
lên. Cửa phòng bật mở.
Tôi sững sờ nhìn căn phòng.
Không chỉ vì nó quá tiện nghi, rộng lớn hay sang trọng. Mà bởi vì
nó có cách bài trí giống hệt phòng của Lạc Đình Phong những ngày
tôi còn ở nhà chồng.
“Kia là tủ quần áo, chị cứ tùy nghi chọn bộ mình thích. Còn đằng
kia là phòng tắm, chị vào trong ấy tắm rửa, em đã chuẩn bị sẵn nước
ấm rồi. Đi xa về chắc chị mệt lắm. Em xuống nhà dọn đồ ăn.”
Lạc Khả Vân định quay người đi. Nhưng tôi đã kịp chụp lại tay
cô.
“Chị có chuyện muốn hỏi.”
Tôi nhìn cô, nhấn giọng nghiêm túc.
“Vâng, có chuyện gì thế ạ?”
“Tại sao lại có những người mặc đồ đen đáng sợ đó? Tại sao họ lại
tỏ ra sợ và kính nể Lạc Đình Phong?”
Nụ cười tươi tắn trên gương mặt Lạc Khả Vân biến mất. Cô nhìn tôi,
ánh mắt như hàm ẩn một điều gì đó xa xăm. Nhưng cuối cùng, Khả Vân
chỉ lắc đầu mà cười buồn.
“Chuyện này dài lắm, mà cũng không nên biết nhiều làm gì, chị dâu
à. Rồi dần dần chị sẽ tự hiểu ra.
Và Lạc Khả Vân bỏ đi trong ánh mắt tò mò và đầy ngạc nhiên của
tôi.
----------
“Phong, họ là ai thế?” Tôi hỏi ngay khi vừa thấy anh bước vào
phòng.
”Ai cơ?”
“Những người mặc đồ đen. Rất đông. Anh làm sao quen được họ? Tại
sao bà chủ lại sợ anh đến thế? Và...” Tôi hít một hơi sâu, nhìn
thẳng vào mắt anh. “Khẩu súng đó anh có từ đâu?”
Lạc Đình Phong không nói, chỉ nhẹ lắc đầu. Tôi hơi ngẩn ra. Anh có
hàm ý gì trong cử chỉ đó?
Tôi chưa kịp ngạc nhiên, anh đã kéo tôi vào lòng, ôm lấy, đặt một
nụ hôn nhẹ lên trán.
“Tiểu Đào Đào, em đừng nên biết nhiều làm gì. Chỉ cần biết em đã
được tự do, vậy thôi.”
Tôi trong lòng chất đầy nghi vấn, nhưng quả thực không dám hỏi gì
thêm nữa. Lạc Đình Phong rất quyết đoán. Anh đã không muốn nói, thì
dù có tra khảo, chắc chắn sẽ không hé răng nửa lời.
Tôi dựa đầu vào ngực anh, ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ. Căn
phòng vắng lặng, chỉ nghe thấy nhịp thở của chúng tôi. Ánh đèn trên
cao rơi xuống, vương vãi lập lòe trên sàn nhà, bí ẩn và mời
gọi.
Tôi nghe tim Lạc Đình Phong đập nhanh hơn. Tôi cảm thấy vòng tay
anh siết chặt. Nhưng một lúc sau, anh buông tôi ra, mắt nhìn đầy
yêu thương, thậm chí pha chút luyến tiếc, vuốt nhẹ bờ má tôi và
cười hiền hòa.
“Muộn rồi, ngủ đi em.”
Nói rồi anh nằm xuống, quay lưng lại phía tôi, kéo tấm chăn lên kín
đầu. Tôi ngây mặt ra một lúc lâu. Suy nghĩ. Tự vấn. Và rồi ấm
ức.
“Anh, dậy!”
Tôi kéo cái chăn ra, đập mạnh vào lưng anh.
Lạc Đình Phong ngồi nhỏm dậy, nhăn nhó đưa tay xoa vết đập vẫn còn
đang đỏ hằn trên lưng.
“Em làm gì thế?”
“Anh đưa em về đây làm gì?”
Tôi dứ dứ nắm đấm vào mặt anh, tỏ vẻ giận dỗi. Nhưng Lạc Đình Phong
dường như trong chuyện này rất khó tiêu. Anh nhìn tôi ngơ ngác. Một
lúc lâu sau, thả ra cái giọng hồn nhiên đến khó ưa.
“Thì để chăm sóc cho em.”
“Gì nữa?”
“Ừm... để em sống hạnh phúc, để em không phải khổ.”
Đôi mắt anh sáng lên sau một hồi suy nghĩ. Miệng cười toe
toét.
Lạc Đình Phong bây giờ trông còn ngốc hơn một đứa trẻ.
“Thế em là gì của anh?”
“Hả?”
“Em hỏi anh xem em là gì?” Tôi bắt đầu cáu, lấy cái gối đập lên đầu
anh.
Lạc Đình Phong vẫn thộn mặt ra khó hiểu.
“Thì là vợ.”
“Vợ là thế nào?”
“Em hỏi kì quá. Vợ là vợ chứ gì.” Anh đưa tay lên che miệng ngáp.
“Thôi để cho anh ngủ đi.”
Lạc Đình Phong quay lưng về phía tôi, định tiếp tục nằm. Nhưng chưa
kịp đặt người xuống giường, bàn tay tôi đã bám chặt lấy vai
anh.
“Anh không cần em?”
Tôi hỏi, mắt đã bắt đầu ngân ngấn nước.
Lạc Đình Phong sững sờ nhìn tôi. Hình như tới lúc này anh mới nhận
ra vấn đề.
“Không phải.”
“Hay anh chê em nhơ bẩn?”
“Xin em đấy, đừng bao giờ nghĩ như thế.”
“Thế tại sao anh không chạm vào em?”
Chúng tôi lặp lại đoạn đối thoại của nhiều năm về trước. Vẫn những
câu hỏi tôi thắc mắc. Vẫn những câu trả lời kèm ánh mắt bất lực của
anh. Không có bất cứ điều gì thay đổi.
Tôi lại tưởng như tôi đang trở về là Hứa Anh Đào những ngày hạnh
phúc ấy.
Thì ra, tôi trong lòng Lạc Đình Phong vẫn luôn được nâng niu. Tôi
trong lòng anh vẫn cứ là một vật báu mà đến chạm cũng chỉ dám chạm
nhẹ, sợ nó bị trầy xước.
“Em mãi mãi là cánh hoa đào thuần khiết trong tay anh.”
Lạc Đình Phong lặp lại lời ngày xưa anh đã nói. Âm vang chắn chắn,
rành rọt.
Ánh mắt anh nhìn tôi vẫn rất dịu dàng.
Tôi nhoài người, ôm lấy anh. Và tôi khóc. Nước mắt ấm nóng chảy ra,
rơi xuống bờ vai anh.
Lần đầu tiên tôi khóc vì hạnh phúc.
Sau bao phen gió dập mưa vùi, sau bao ái ân nhơ nhớp bẩn thỉu, sau
những lả lơi gọi mời tình tứ, trong mắt Lạc Đình Phong tôi lại vẫn
có thể là bông hoa đào thuần khiết đến thế.
“Phong, em yêu anh, thực sự rất yêu anh. Cho dù ngày tháng qua em
đã hận anh nhiều lắm. Những lúc đó, em lại tự hỏi, vì đâu hận đến
thế mà vẫn chẳng thể quên? Thì ra vì quá yêu nên mới hận.”
“Em có cùng anh, thì vẫn là bông hoa đào thuần khiết. Vì anh đối
với em trong sáng và đẹp đẽ hơn bất cứ thứ gì trên thế gian này.
Thế nên xin đừng chối bỏ em. Thế nên xin đừng khước từ em. Em muốn
từ đây, được là một người vợ của anh, theo đúng nghĩa vốn có. Em đã
mong đợi điều này từ lâu lắm rồi, anh biết không?”
Tôi cúi xuống, gắn môi mình lấy môi anh. Một lúc sau, tôi cảm nhận
được sự đáp trả. Ban đầu nhẹ nhàng như sợ làm đau, về sau càng lúc
càng đắm say, nồng nhiệt.
“Tiểu Đào Đào, anh nợ em quá nhiều.”
Giọng thì thào của anh mơn trớn bên tai tôi.
Nợ? Anh nợ tôi?
Nên nói ngược lại mới đúng.
Đó là lần đầu tiên, sau bao nhiêu ngày tháng, khi cùng một người
đàn ông, tôi thấy hạnh phúc đến thế.
Lần đầu tiên tôi không còn phải nắm chặt chăn, hay cắn chặt môi mà
dồn nén uất ức.
“Tiểu Đào Đào, em có sợ không?”
Tôi lắc đầu, nhắm mắt, ôm chặt lấy cổ anh.
Tôi cuối cùng cũng đã trở thành người con gái của Lạc Đình Phong.
Trở thành người con gái của người tôi yêu nhất.
Tờ mờ sáng, tôi mở mắt, đã thấy Lạc Đình Phong dậy từ lúc nào.
Nhưng anh vẫn ngồi yên trên giường, không mặc áo.
Tôi nhỏm người dậy, nhẹ nhàng dựa đầu vào ngực anh. Một cảm giác
chở che ấm áp lan tỏa.
Lạc Đình Phong vòng tay khoác lên bờ vai trần của tôi, nhẹ nhàng
mơn trớn. Giọng anh vang lên giữa không gian yên ắng, trầm ấm và êm
ả.
“Anh chỉ tiếc kiếp này đã không yêu em sớm hơn.”
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt đen tuyền như bầu trời đêm của Lạc Đình
Phong. Đôi mắt đẹp như những giấc mơ trong câu chuyện cổ. Đôi mắt
như của một vị thần, làm mê hoặc tâm can.
“Vậy kiếp sau? Kiếp sau anh sẽ lại yêu em chứ?”
Lạc Đình Phong cúi xuống, trao trên bờ môi tôi một nụ hôn. Ngọt và
dài. Rồi anh ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt tôi mà rành rọt nói từng
chữ.
“Kiếp sau, anh sẽ yêu em ngay lần đầu tiên, anh hứa.”
----------
Ba ngày sau, tôi và Lạc Đình Phong sống trong yêu thương. Tôi chưa
bao giờ thấy mình hạnh phúc đến thế.
Nhưng tôi vẫn không quên. Rằng ở cái nơi đó, cái nơi đã làm tôi trở
thành đứa con gái bị cả xã hội coi khinh, vẫn còn có một cô gái
nhỏ, với đôi mắt trong veo, nhìn tôi bằng yêu thương chan
chứa.
Tiểu Yến là người đã mang tôi về với Lạc Đình Phong.
“Phong, em rất nhớ Tiểu Yến. Rất nhớ.”
“Tiểu Yến có phải là cô bé có mái tóc xoăn, trông rất xinh
đẹp?”
“Phải, là cô ấy. Những ngày ở nơi đó, nếu không có Tiểu Yến, có lẽ
em đã chết đi trong cô đơn. Cũng là do cô ấy tìm đến Khả Vân, em
mới biết được mọi chuyện.”
“Nếu không có Tiểu Yến, thì Phong à, giờ này có lẽ em sẽ không ở
đây bên anh.”
Tôi thở dài. Ánh mắt trĩu nặng những tâm tư. Tiểu Yến, nếu không có
tôi, có lẽ sẽ buồn nhiều lắm.
“Anh sẽ mang cô ấy về đây cho em.”
Lạc Đình Phong bất ngờ cất giọng. Tôi ngước lên, mắt đan xen đầy
ngỡ ngàng và cả vui mừng.
“Thật không?”
“Đừng hỏi anh câu đó. Em thừa biết tính anh.” Lạc Đình Phong gõ nhẹ
vào trán tôi. “Cứu cô ấy ra khỏi chỗ đó, coi như báo đáp một ân
tình.”
“Cảm ơn anh, Phong. Cảm ơn anh rất nhiều.”
Tôi đứng bật dậy, ôm chầm lấy anh, vỡ òa trong háo hức và vui
sướng.
Tiểu Yến, vậy là em sắp được về đây với chị rồi.
----------
Lạc Đình Phong lên đường ngay chiều hôm đó, dẫn theo một số người
mặc đồ đen. Vì nơi tôi ở cách chỗ Tiểu Yến khá xa, nên có lẽ đêm
nay anh không về, dặn tôi và Khả Vân hãy ở nhà ngoan.
“Cẩn thận anh nhé.”
Không rõ Lạc Đình Phong có nghe được câu nói của tôi sau lớp kính
xe kia không. Tôi chỉ thấy anh mỉm cười nhẹ, đưa ngón trỏ tay lên
cửa kính, vẽ một hình trái tim khá lớn.
Khả Vân nheo mắt, cười thích thú. Còn tôi đỏ cả mặt, vội vàng đứng
thẳng dậy, lấy lại dáng vẻ nghiêm túc.
Xe đi xa rồi, tưởng như nụ cười bông đùa của anh vẫn còn vương lại
nơi đây.
----------
Tối hôm sau, một người đi cùng Lạc Đình Phong gọi điện báo họ sắp
về đến nơi. Tôi đi mua về một đống kem, cả kem hộp, kem que, kem ốc
quế. Tiểu Yến rất thích ăn kem, hẳn khi nhìn thấy thứ này sẽ nhảy
lên thích thú.
Tôi vừa về tới, đang định cất kem vào tủ lạnh, thì cửa phòng bật
mở. Lạc Đình Phong từ bên ngoài bước vào.
Thấy anh, tôi quên luôn việc bỏ kem vào tủ lạnh, cứ cầm nguyên cả
túi mà chạy ào tới. Tôi nhìn Lạc Đình Phong cười sung sướng mà
không để ý nét khác lạ trên gương mặt tuấn tú của anh.
“Anh đã về rồi sao? Tiểu Yến đâu? Con bé vẫn ở ngoài à? Để em ra
gọi nó vào trong.”
Tôi định chạy đi, bất ngờ bị bàn tay Lạc Đình Phong kéo lại. Anh
đứng trước mặt tôi, giữ chặt lấy hai bờ vai.
Tôi vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra. Trên môi vẫn gắn nguyên một
nụ cười rạng rỡ.
“Tiểu Đào Đào, hãy bình tĩnh mà nghe anh nói.”
“Có chuyện gì để sau không được sao? Em muốn gặp Tiểu Yến
ngay.”
“Chết rồi.”
Nụ cười trên gương mặt tôi vẫn chưa tắt, nhưng dường như đã đông
cứng lại như một tảng băng.
“Anh bảo gì thế? Đùa kì quá. Ai mà chết cơ?”
“Tiểu Yến đã - chết - rồi.”
Lạc Đình Phong nhấn mạnh vào ba chữ cuối cùng. Anh khép chặt đôi
mắt, cứ như thể không dám nhìn thẳng vào tôi.
Còn tôi, tôi vẫn chưa kịp thu lại nét cười kiều diễm đang hiển hiện
trên bờ môi. Có điều, đôi môi ấy bây giờ đã tái nhợt. Gương mặt tôi
biến sắc.
Tôi nghe như có vật gì đó nặng như đá, rơi xuống, đè ngộp trái tim
mình.
Lạc Đình Phong nhìn tôi xót xa. Một lúc sau, anh mới miễn cưỡng gật
đầu. Bàn tay trên vai tôi từ từ buông xuống.
“Cô ấy tự sát.”
Tôi nhìn anh, cố gắng kiếm ra dù chỉ một chút nào đó tia dối gian
trong đôi mắt kia. Nhưng không có. Trong đó toàn là sự chân thực và
thương cảm.
Tôi loạng choạng ngồi phịch xuống giường. Nước mắt cứ thế chảy vòng
quay.
Những chiếc kem trong túi dưới sàn nhà, rơi gãy nát, đang tan ra
nước. Lênh láng và đau đớn như hóa thành nước mắt ai.
“Anh không đến gặp trực tiếp cô ấy, vì người ở nơi đó đã biết mặt
anh. Anh cử một thằng đàn em giả làm khách đến mua vui, tiếp cận
Tiểu Yến.
“Nghe nó kể lại, Tiểu Yến khi biết nó là người của anh, có vẻ không
ngạc nhiên một chút nào. Cô ấy cười lặng lẽ và nói ... chỉ đợi có
giây phút này.”
“Thằng em anh khuyên mãi, nhưng Tiểu Yến nhất định không chịu theo
nó trốn ra. Tức mình, nó mới leo lên giường đánh một giấc, định
bụng mai dậy sẽ tiếp tục thuyết phục Tiểu Yến. Ai ngờ...”
Lạc Đình Phong ngừng lại giữa chừng, nhìn tôi như để thăm dò thái
độ.
Tôi lúc ấy chỉ thấy mắt mình nhòe đi bởi nước, đầu óc quay vòng.
Cảm giác buốt từ tận trong trái tim và khó thở như bị ai đó bóp
nghẹt phổi làm tôi đau nhói. Nhưng vẫn cố gắng thốt ra một
câu.
“Ai ngờ cái gì?”
“Ai ngờ Tiểu Yến... đã tự tử từ lúc nào. Cô ấy ngồi dưới đất, một
tay buông thõng, một tay kia đầy máu, bên cạnh vẫn đặt một con dao
lam. Thằng em anh đã rất kinh ngạc... Em biết vì sao không? Vì Tiểu
Yến mắt nhắm, mũi ngừng thở, mà môi vẫn cười.”
Tôi đưa tay ôm chặt lấy đầu, cúi gục xuống, lệ cứ thế mà tuôn ra
xối xả. Tôi nhớ quá, nhớ quá. Gương mặt bầu bĩnh. Đôi má hây hây.
Ánh mắt trong veo. Tiểu Yến... Tôi đã không bao giờ còn được nhìn,
còn được chạm vào nữa rồi.
“Việc đó làm náo động cả khu nhà nghỉ. Có một cô gái chết trong
khách sạn, cảnh sát vây đến điều tra rất đông. Họ cũng nhận định
rằng cô ấy đã tự tử. Nhưng đồng thời, cũng nghi ngờ việc làm ăn của
bà chủ nơi đó. Họ tạm bắt giữ bà ấy vì tình nghi chứa chấp gái mại
dâm.”
“Thằng em anh chuồn êm, về được đến nơi. Nó đưa cho anh cái này.”
Lạc Đình Phong lấy trong túi áo vest ra một cuốn băng casette cỡ
nhỏ. Anh tiến tới, đặt nó vào bàn tay tôi lúc này đã trở nên lạnh
ngắt.
“Nó nói lúc về tới nơi mới biết có cuộn băng này trong túi. Có lẽ
Tiểu Yến đã lén bỏ vào lúc nó ngủ say. Anh nghĩ cô ấy muốn gửi thứ
này lại cho em.”
Tôi cúi xuống, nhìn cuốn băng nhỏ đang cầm trong tay. Trên đó có
dán một mẩu giấy nhỏ, ghi vỏn vẹn hai chữ “Tiểu Phụng”.
----------
“Chị Tiểu Phụng. Có lẽ bây giờ không ai còn gọi chị như vậy nữa
nhỉ? Nhưng em vẫn muốn gọi chị bằng cái tên đó, chỉ thêm một lần
này nữa thôi. Bởi người đã giúp đỡ em, đã bảo bọc em trong những
năm tháng qua tên là Tiểu Phụng. Cái tên ấy đã gắn sâu trong tim em
mất rồi, khó mà gỡ ra quá.”
“Chị. Em biết chắc chắn chị hoặc anh ấy sẽ về đón em trốn đi. Nhưng
chị ơi, mẹ cũng đoán ra điều đó. Hôm trước em tình cờ nghe bà nói
chuyện với một ông trùm lưu manh khét tiếng. Chỉ cần em đi, họ nhất
định sẽ bám theo được, nhất định sẽ đập tan nơi chị đang
sống.”
“Chị vừa mới tìm được hạnh phúc, Tiểu Yến không muốn chị bị mất nó
vì em. Em đã nợ chị quá nhiều ân tình rồi.”
“Chị Tiểu Phụng có còn nhớ? Tiểu Yến đã từng nói, em còn sống được
đến ngày hôm nay là nhờ chị, ở lại đây cũng là vì chị. Nếu không,
em đã tự sát lâu rồi. Có còn nhớ không?”
“Giờ chị không còn ở đây, Tiểu Yến không buồn. Vì hạnh phúc của chị
cũng là hạnh phúc của em. Em vẫn có thể sống, vẫn có thể thở, nhưng
em không hiểu khi đã mất đi lý do để tồn tại thì còn cần làm những
chuyện ấy làm gì? Nó quá nhàm chán và vô nghĩa. Em muốn được giải
thoát.”
“Việc em ra đi, không phải lỗi của chị, thế nên đừng tự dằn vặt bản
thân mình, em sẽ buồn lắm đấy.”
“Chị, kiếp này em nợ chị ân tình, em còn chưa trả hết. Nếu còn có
kiếp sau, Tiểu Yến mong sẽ được làm em gái ruột, lớn lên cùng chị.
Đến khi ấy, em sẽ báo đáp cho chị tròn đầy.”
“Cảm ơn chị những ngày qua đã ở bên em. Tiểu Yến yêu chị, mãi mãi
yêu chị... Chị Tiểu Phụng của em...”
Cạch!
Cuốn băng ngừng lại.
Tôi lại tua lại từ đầu, nghe tiếp giọng nói mềm như nhung của Tiểu
Yến.
Tôi không nhớ rõ mình đã tua đi tua lại cuộn băng bao nhiêu lần.
Nhưng chỉ cần làm như thế, tôi sẽ được nghe Tiểu Yến nói. Sẽ có thể
cảm nhận cô ấy vẫn ở đâu đó quanh đây.
Nụ cười tươi tắn. Ánh mắt trong trẻo. Ngỡ như chỉ cần đưa bàn tay
ra là có thể chạm vào.
Ký ức vẫn còn đây, rõ ràng đến vậy mà...
Trời đã khuya, bên ngoài tiếng xe cộ vãn dần. Tôi vẫn ngồi yên lặng
trong bóng tối.
Lạ thật. Tôi lần đầu tiên thấy cảm giác này. Không đau, không xót,
không cào xé, nhưng chẳng hiểu sao nước mắt cứ lặng lẽ chảy.
Tôi chỉ thấy lòng mình trống rỗng.
Khi mất đi điều gì đó quý giá, người ta thường cảm thấy thế này hay
sao?
Tôi cũng đã mất đi quá nhiều, tại sao chưa bao giờ có cảm giác
này?
Tiểu Yến... Tiểu Yến... Giọng nói của cô ấy vẫn đều đều vang lên
bên cạnh tôi.
Tiểu Yến vẫn còn là một cô gái trẻ. Cuộc đời cô ấy vẫn còn rất dài.
Tương lai vẫn còn có thể trải rộng.
Lạ lắm, lạ lắm. Ông trời thường bất công như vậy. Nghiệt duyên hay
thiện duyên, người xấu hay người tốt, ông dường như cũng chẳng phân
biệt được. Cứ trao tàn nhẫn vào những kiếp đáng thương.
Tiểu Yến đã phải chịu quá nhiều đau khổ, khi tuổi đời còn rất trẻ.
Tại sao vẫn cứ phải bức cô ấy vào đường cùng?
Phụ nữ... Những gái bao... Những kiếp nổi trôi... Lẽ nào xã hội này
không có nơi cho chúng tôi một hạnh phúc trọn vẹn?
Cạnh!
Giọng nói của Tiểu Yến bỗng dưng mất hẳn. Tôi ngẩng phắt, mắt nhòa
nước long lên, muốn ăn tươi nuốt sống kẻ nào vừa cả gan tắt máy
casette.
Lạc Đình Phong không biết đã vào phòng từ lúc nào, đang ngồi cạnh
tôi. Tôi nổi điên lên, như một con thú bị thương. Tôi hét. Tôi gào.
Tôi khóc. Tuôn hết cả đau thương và bi ai ra ngoài. Cho xoáy đi tất
cả những kìm nén.
Chỉ khi ở trước Lạc Đình Phong, tôi mới có thể bộc lộ hết ra những
cảm xúc của mình.
“Tại sao anh tắt máy? Tiểu Yến đang nói cơ mà... Anh ác lắm, sao
anh lại ngắt lời cô ấy?...”
Tôi thét lên, đấm thùm thụp vào ngực Lạc Đình Phong. Anh lắc đầu
đau xót, vòng tay ôm, giữ chặt lấy tôi.
Tôi vùng vẫy như kẻ tâm thần một lúc, rồi đuối sức, cũng dần dần
lặng lại.
Làm thế nào đây? Cứ yên lặng là tôi lại phải đối diện với thứ cảm
xúc kì lạ kia. Thứ cảm xúc không tên, nhưng có thể giết chết trong
người ta một linh hồn.
“Tiểu Đào Đào, Tiểu Yến sẽ đau lòng lắm nếu em cứ như thế
này...”
Phong vỗ vỗ lưng tôi trấn an. Nước mắt tôi vẫn chảy, chảy một cách
thầm lặng và đều đặn, tôi không thể ngăn lại được.
“Phong, em phải làm sao bây giờ? Phải làm sao đây? Em không muốn
mất Tiểu Yến. Em không thể tin được rằng em đã mất cô ấy... Cô ấy
chết rồi sao?... Thực sự chết rồi sao?...”
Tôi thều thào trong tiếng nấc. Cả người tôi như lả đi, không còn
chút sức lực nào.
Lạc Đình Phong bất chợt buông tay, ngồi thẳng lên, đối diện với
tôi.
“Có những người sống lâu hơn cả cuộc đời của chính họ...” Anh cầm
bàn tay tôi, đặt lên ngực trái “... ở đây, trong trái tim chúng
ta.”
“Điều người đã khuất muốn thấy không phải sự bất hạnh của người
sống. Tiểu Đào Đào, em giờ đây đã tìm được hạnh phúc, Tiểu Yến
không muốn em lại phải nhuộm màu đau thương. Đừng khóc. Đừng đau
lòng. Tiểu Yến đã rất mãn nguyện. Can đảm lên em, để cô ấy được
thanh thản mà ra đi.”
Từng lời, từng lời Lạc Đình Phong nói như những câu châm ngôn của
cuộc đời một người từng trải, xuyên sâu vào trí óc, xuyên sâu vào
cả trái tim tôi.
“Nếu còn có kiếp sau, Tiểu Yến mong sẽ được làm em gái ruột, lớn
lên cùng chị...”
Tiểu Yến, cô gái nhỏ đáng thương của tôi... Thôi thì xin đành hẹn
em ở kiếp sau...
CHƯƠNG XXIII
Cuốn băng nhỏ, vật duy nhất Tiểu Yến gửi lại cho tôi trước lúc cô
ấy đi, tôi đã cẩn thận cất vào một chiếc hộp, khóa lại trong ngăn
kéo tủ.
Tôi nghe lời Lạc Đình Phong, không buồn nữa. Nhưng miệng nói thì
dễ, thực lòng đâu mấy ai làm được?
Trong thâm tâm tôi vẫn nhớ Tiểu Yến, nhớ rất nhiều. Tôi thèm được
nghe giọng nói trong trẻo, thèm được nhìn thấy nụ cười tươi tắn.
Những thứ xa xỉ đó, tôi thường chỉ bắt gặp được trong giấc
mơ.
Sau cú sốc mất đi người mình vẫn coi như em gái ruột, tôi sống yên
ả và bình lặng. Tôi sợ tôi sẽ lại có một phút giây nào đó phát
cuồng lên, tôi sợ sẽ lại có một lúc nào đó bật khóc. Thế nhưng tôi
kìm mình lại.
Tiểu Yến không muốn nhìn thấy tôi khóc. Lạc Đình Phong không muốn
nhìn thấy tôi khóc...
Thế nên tôi cười, vì những người mà tôi yêu thương...
Cả đời này, tôi chỉ còn có Lạc Đình Phong.
Tôi biết việc anh đang làm là gì. Tôi không phải đứa ngốc.
Anh rõ ràng đang ở trong một băng đảng nào đó, hơn thế lại còn là
người đứng đầu. Những người đàn ông mặc áo đen hay đứng trước cửa
nhà hoặc đi cùng, luôn kín cẩn gọi anh là anh Phong.
Lạc Đình Phong giờ đây là tay anh chị có máu mặt, khiến nhiều người
phải kiêng sợ.
Lạc Khả Vân nói với tôi, rằng anh rất được các “sếp” trên tín
nhiệm. Anh thừa đẹp trai khiến con gái đổ rầm rầm, anh cũng rất
thông minh để giải quyết những tình huống cần thiết. Khôn khéo, có
trí tuệ, tài ứng xử, một chút lạnh lùng cuốn hút, nhưng lại rất tốt
với đàn em. Lạc Đình Phong gần như là một thủ lĩnh hoàn hảo.
Tôi nghe phong phanh người ta nói... rằng Lạc Đình Phong có duy
nhất một điểm yếu.
Chính là tôi.
Một điểm yếu chết người.
Vì tình cảm luôn là thứ cản trở những hành động dứt khoát.
“Anh bị thương nặng quá, Phong.”
Tôi cầm hộp thuốc, lấy một cuộn băng.
Trước mắt tôi là tấm lưng trần của Lạc Đình Phong, hằn nhiều vệt
máu đỏ thẫm vẫn còn đang ri rỉ. Trên cánh tay. Trên bả vai. Đâu đâu
cũng có. Những vết thương và cả những vết sẹo, chằng chịt.
“Bằng này đã nhằm nhò gì.” Anh cầm lấy bàn tay tôi, cười
tươi.
“Để yên đó em băng lại cho.”
Tôi định giằng tay ra. Nhưng bàn tay anh nắm rất chặt, rất khỏe,
tôi không đủ sức.
Lạc Đình Phong xoay người lại, nhẹ nhàng cầm bàn tay tôi đưa lên
môi, đặt xuống một nụ hôn.
Cử chỉ giống như của một hiệp sĩ dành cho nữ hoàng mà anh ta tôn
kính.
“Anh làm thế này nghĩa là thề suốt đời trung thành với em đấy.” Tôi
trêu anh.
“Được. Anh thề. Cả đời trung thành với một mình em.”
Nói rồi không để tôi kịp phản ứng, anh vòng tay ôm lấy tôi, siết
nhẹ. Tôi khẽ cựa quậy, nhưng cũng không vùng ra.
“Không được đâu, anh đang bị thương.”
“Làm ơn, để anh ôm em một chút thôi. Chỉ có em mới cho anh cảm giác
mình đang còn sống.”
Tôi im lặng trong vòng tay anh.
Tôi nhớ anh ngày xưa rất hào hoa, phong nhã. Dù cũng đánh nhau,
nhưng không nhiều, mà cũng chỉ là trận đánh với những tên đầu gấu
vặt vãnh.
Từ bao giờ mà anh trở nên thế này?
“Phong, có thể thôi không làm việc này nữa không?”
“...”
“Em sợ...”
Lạc Đình Phong nhìn tôi lắc đầu, cười khổ.
Tôi cũng biết, đã đặt chân vào con đường này rồi, rất khó rút ra.
Thế nhưng sâu trong thâm tâm vẫn luôn hy vọng...
Ước gì chúng tôi có thể có một tổ ấm bình thường như bao nhiêu cặp
vợ chồng khác...
Ước gì...
----------
Lạc Đình Phong dặn tôi, lúc không có anh, nhất định không được ra
ngoài. Anh sợ những kẻ thù của anh sẽ khiến tôi nguy hiểm.
Anh bắt tôi bỏ thuốc lá. Anh bảo thuốc lá hại cho sức khỏe, sợ tôi
sẽ bệnh. Tôi đồng ý, dù sao tôi cũng đâu có bị nghiện thuốc.
Những đàn em của anh ai cũng gọi tôi là “chị dâu’. Ban đầu tôi thấy
rất ngượng, nhưng về sau cũng thấy quen dần.
Tôi vốn là người rất dễ thích nghi với hoàn cảnh.
Cứ thế, ngày ngày tôi chỉ quanh quẩn ở nhà lo chuyện bếp núc, dọn
dẹp. Tôi chỉ ra ngoài khi có anh đi cùng.
Vì vậy, ngoài việc biết Lạc Đình Phong là dân anh chị ra, tôi không
thể rõ những việc cụ thể anh ấy làm là gì.
“Chị dâu hiền quá, lại không hiểu chuyện, chắc anh Phong sau này
còn vất vả.”
“Đừng có nói to. Chị dâu mà nghe được, anh Phong về chắc chắn sẽ
vặn cổ đấy.”
“Việc của anh Phong nguy hiểm, đâu phải lúc nào cũng kè kè bên cạnh
bảo vệ chị ấy được. Nếu lỡ có chuyện gì xảy ra với chị dâu, anh ấy
sẽ rất khó xoay sở.”
Những lời thì thào, bàn tán, dù không muốn nhưng lần lượt cũng đến
được tai tôi.
“Khả Vân, không lẽ công việc của anh Phong nguy hiểm lắm
sao?”
Lạc Khả Vân nhìn tôi, cười mà không nói. Tôi lại càng mơ hồ, nghi
hoặc.
Tôi không thể cứ sống thế này được. Nếu đúng như những lời bọn đàn
em nói, chẳng phải tôi là gánh nặng cho anh hay sao?
Lòng nặng trĩu với suy nghĩ đó, một ngày, sau khi anh ra ngoài,
tranh thủ lúc không có ai để ý, tôi lén thoát ra bằng cửa sau, lên
một chiếc taxi, đi theo anh.
Dọc đường có rất nhiều cây đào. Lạc Đình Phong nói không phải ngẫu
nhiên anh chọn nơi đây. Bởi có nhiều hoa đào nên anh rất thích, và
chắc rằng tôi cũng rất thích. Ngày xưa người dân sống quanh đây khá
nhiều, nhưng từ ngày có mấy băng đảng đến, họ sợ nên hầu như chuyển
đi hết, có mấy nhà còn gan ở lại cũng rất ít khi đi ra ngoài.
Thế nên nơi đây, ban đầu là cảnh nên thơ, giờ bỗng trở nên vắng
lặng. Dọc đường đi tuyệt nhiên không một bóng người. Ngay đến chiếc
taxi này cũng là do tôi điện thoại gọi từ xa đến.
Khi thấy những chiếc xe đen bóng, quen thuộc ở trước mắt, tôi vội
thanh toán tiền cho tài xế, rồi xuống xe. Những chiếc xe xếp dài,
dẫn tới một khu đất trống.
Càng đi, tôi càng thấy sợ. Không hiểu sao có một luồng khí lành
lạnh lan tỏa đâu đây. Lá đuổi nhau chạy, nắng nhòa, gió như đang ca
lên một khúc hát tanh nồng mùi máu.
Lần đầu tiên tôi thấy một cảnh tượng kinh hoàng đến thế.
Trên bãi đất trống, những hạt cát vương đầy máu tươi. Hàng vài chục
người cầm dao, cầm mã tấu, xích sắt, đang điên cuồng tấn công đối
phương. Máu rơi, những bóng người ngã xuống, khủng khiếp và tàn
bạo.
Mùi máu tanh xộc lên. Tôi cảm thấy cổ họng mình trào lên một thứ
cảm giác giống như buồn nôn. Đầu tự nhiên đau nhức. Tôi đưa một tay
lên che miệng, một tay bóp đầu, nước mắt không hiểu sao đột nhiên
trào ra. Có lẽ do quá kinh sợ.
Giữa cái khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy Lạc Đình Phong. Trong đám
hỗn loạn, anh cầm một cái xích sắt, quất mạnh vào mặt những thằng
cả gan dám xông đến. Máu tứa ra, bắn cả lên trời, bắn cả lên mặt
anh, chúng hét lên đau đớn, rồi ngã xuống bất động.
Tôi lảo đảo bám chặt lấy cửa kính chiếc ô tô, cả thân người run
lên. Lần đầu tiên tôi thấy Lạc Đình Phong đáng sợ đến thế. Lạnh
lùng. Tàn nhẫn. Đầy sát khí. Sẵn sàng đả thương người khác mà không
thay đổi nét mặt.
Vì đâu anh lại thành ra thế kia?
Khi đầu đang đau như bổ búa, tim đang ngập ngụa trong hàng ngàn câu
hỏi vì sao, tôi thấy đằng sau anh, có một tên, tay cầm dao, đang
rón rén, từ từ tiến lại.
Lạc Đình Phong dường như không để ý, vẫn điên cuồng vung sợi xích.
Xích của anh quấn vào cổ một tên đầu trọc. Hắn ngã xuống, gục cả
mặt dưới đất.
Con dao trên tay thằng kia sáng lóe lên. Tôi phát hoảng, trong phút
chốc quên hết tất cả, vội vàng lao đến chỗ anh.
“Cẩn thận.”
Tiếng hét của tôi vang lên cùng lúc với âm thanh con dao xé vào
không khí.
Bãi chiến trường đột nhiên lặng xuống như tờ. Tất cả đều trợn mắt
nhìn tôi. Phe bên kia không biết từ đâu ra có một đứa con gái. Còn
những đàn em dưới Phong, có lẽ không thể ngờ được người phải ngày
ngày để anh kè kè bảo vệ, lại có thể xuất hiện nơi đây.
Còn tôi, tôi chỉ thấy đau nhói nơi cánh tay. Tôi khuỵa xuống dưới
đất, hơi nhăn trán. Máu từ vết dao chém ứa ra. Vết chém không sâu,
nhưng khá ngọt, tôi đau đến choáng váng cả đầu óc.
Ngước lên, tôi mới thấy Lạc Đình Phong lúc bấy giờ đang nhìn tôi,
vừa kinh hãi, vừa giận dữ. Anh đạp vào mặt thằng vừa nãy bị sợi
xích sắt làm cho ngay đơ dưới đất, cất giọng lạnh lùng và đầy đe
dọa.
“Muốn sống, bảo bọn nó thôi ngay!”
Anh dằn mạnh mũi giày xuống. Người kia hình như rất đau, miệng kêu
la, tay khua loạn xạ, ra hiệu bảo đàn em ngừng đánh.
Lúc bấy giờ, hai phe mới tạm hạ vũ khí xuống, mắt vẫn gườm gườm
nhìn nhau.
Lạc Đình Phong bước tới, kéo tôi dậy. Tôi không đọc được điều gì
trong đôi mắt lạnh như băng của anh, chỉ thấy sợ. Cảm giác lạnh lan
tới tận tủy sống, đẩy lên phổi, buốt giá.
Anh cầm cánh tay tôi, nhìn đăm đăm vào vết dao. Rồi anh thả xuống,
xoay người lại, lầm lũi tiến về phía thằng vừa chém nhầm tôi. Gương
mặt u ám và đầy sát khí.
Đúng. Giống như một tử thần đang chuẩn bị cướp đi mạng sống của
người khác.
“Tay nào?”
Giọng anh vang lên, cơ hồ giống như giọng của một người đến từ địa
ngục. Thằng kia trên mặt đầm đìa mồ hôi, cả người run lên, nhưng
chân vẫn chôn chặt tại chỗ. Có lẽ nó sợ đến mức không chạy
được.
Còn tôi, tôi hoảng hốt đứng dậy. Tay nào? Câu hỏi đó nghĩa là
sao?
Cố gắng gạt đi cái suy nghĩ khủng khiếp đang ùa lên trong đầu, tôi
chạy tới, níu lấy tay áo Lạc Đình Phong.
“Anh nói gì thế? Chỉ là một vết cứa nhẹ thôi, em không sao hết. Anh
xem này, nhìn này. Đâu có làm sao đâu. Anh định làm gì, Phong? Em
van đấy, anh ngừng lại đi. Đừng có làm bậy...”
Tôi gấp gáp nói, nhưng Lạc Đình Phong không nghe. Anh xem như vô
thanh, hất tay tôi ra, lạnh lùng đến trước mặt thằng kia.
“Tao hỏi mày vừa chém cô ấy bằng tay nào?”
Anh gằn giọng xuống. Giọng nói đầy phẫn nộ và tàn nhẫn, như muốn
nuốt sống người. Bàn tay phải đang cầm con dao dính máu của thằng
kia run lên.
Keng.
Dao rơi xuống mỏm đá dưới đó, tạo nên một âm thanh sắc lạnh, ngạo
nghễ và độc địa.
Lạc Đình Phong cúi xuống, nhẹ nhàng nhặt con dao lên, thản nhiên
xoay nó một vòng, rồi cầm lấy bàn tay phải của thằng kia ngắm
nghía.
Tôi lúc bấy giờ đã hồn vía lên mây, nước mắt đầm đìa, định chạy tới
chỗ anh. Nhưng khuỷu tay tôi bị đàn em của Lạc Đình Phong giữ
lại.
“Chị dâu. Anh Phong đang giận, đừng can thiệp.”
Họ thì thầm vào tai tôi, trong giọng nói cũng nhuốm sự sợ
hãi.
Tôi chỉ kịp thấy Lạc Đình Phong vung con dao lên cao, và hạ xuống.
Ngay đúng cổ tay của thằng vừa chém tôi.
Chỉ có thế.
Tôi ngất đi, văng vẳng bên tai vẫn nghe thấy tiếng hét đầy đau đớn
và những tiếng xì xào hỗn loạn. Xộc lên mũi là mùi máu tanh
tưởi.
Lạc Đình Phong... Lạc Đình Phong...
Lúc ấy trông anh không khác gì một ác quỷ.
CHƯƠNG XXVI
Tôi tỉnh dậy trong căn phòng quen thuộc. Đầu vẫn còn cảm giác nhức
buốt, khắp tâm trí vẫn thấy ghê sợ, và cổ họng vẫn trào lên cảm
giác buồn nôn lờm lợm.
Lạc Đình Phong đang ngồi trên chiếc ghế gỗ kê ngay cạnh giường.
Thấy tôi tỉnh dậy, anh hơi chồm đến một chút.
“Em sao rồi? Có thấy khá hơn chút nào không?”
Tôi không thể cất giọng được. Cổ họng khô, đắng nghét. Tôi nhìn anh
thất thần một lúc lâu, nhớ lại những chuyện diễn ra ở bãi đất
trống. Khuôn mặt lạnh lùng, sát khí u ám, dao, và máu...
“Phong, anh đã làm gì với bàn tay của người đó?”
“Không gì hết. Anh chỉ cho nó phải trả giá vì vết thương đã gây
trên tay em thôi.”
Lạc Đình Phong nhả từng lời chậm rãi, mắt vẫn lạnh như băng.
Tôi đưa tay lên má anh, nước mắt rơi xuống gương mặt tái
nhợt.
“Phong, từ bao giờ anh trở nên tàn nhẫn như thế?”
Anh đưa tay lên, nắm lấy bàn tay tôi đang đặt trên má. Bàn tay vẫn
to lớn và hơi thô ráp, nhưng lần này giá buốt. Cảm giác ấm áp ngày
xưa không còn nữa rồi.
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt đen tuyệt đẹp của anh, gắng tìm ra một lời
giải thích. Nhưng chỉ thấy những vệt tối rạch ngang dọc. Đôi mắt
nhuốm màu ảm đạm.
Tôi giờ đây đã không còn hiểu được Lạc Đình Phong nữa rồi.
“Còn em? Tại sao anh đã dặn phải ở nhà mà vẫn trốn đám đàn em ra
ngoài?”
Anh bóp lấy bàn tay tôi, đau nhức. Tôi nhăn mặt, anh hơi lỏng tay
ra, nhưng nhất định vẫn không chịu buông.
Tôi nghe trong giọng nói của anh có sự tức giận đang cố kiềm
chế.
Tôi biết, nhưng tôi cũng giận. Thì ra những việc anh làm tàn nhẫn
đến thế. Thì ra bấy lâu nay anh vẫn giấu tôi.
“Nếu em không trốn ra đi theo anh, thì liệu đến bao giờ mới biết
được anh đã làm những chuyện kinh khủng đó?”
Tôi giằng cánh tay mình ra khỏi anh, mắt tóe lên những tia giận
dữ.
Lạc Đình Phong chỉ đặt mắt mình trên gương mặt tôi đúng hai giây,
rồi anh quay sang chỗ khác, hờ hững trả lời.
“Anh tự biết mình đang làm gì. Bản thân anh không nghĩ anh đã làm
sai. Anh chỉ làm những việc nên làm để bảo vệ những thứ cần bảo vệ
mà thôi.”
Thế rồi anh đánh ánh mắt sang tôi. Một ánh nhìn chăm chú, khó
hiểu.
Lạc Đình Phong rốt cuộc có hàm ý gì? Có suy tính gì?
“Em mệt rồi... Anh ra ngoài được không? Tạm thời em muốn yên tĩnh
một thời gian.”
Tôi lắc đầu, cúi xuống đầy thất vọng. Tôi thật chẳng ngờ sau khi
làm bao nhiêu người phải đổ máu như thế, người yêu tôi vẫn có thể
thản nhiên như mình chỉ đơn thuần chém một ngọn cỏ lau.
“Được, nhưng em phải ăn đi đã. Đồ ăn để trên bàn kia.”
“Em không muốn ăn.”
“Nếu anh đi em sẽ ăn chứ?”
“Em không muốn ăn.”
Tôi cáu gắt quát lên. Lạc Đình Phong đứng dậy, tiến đến bàn, bê tới
chỗ tôi khay thức ăn, đặt nhẹ xuống chiếc ghế anh vừa ngồi.
“Em có thể không ăn, nhưng con cần phải sống.”
Tôi ngẩng phất đầu dậy.
“Anh vừa nói cái gì?”
“Con. Em đang có thai. Là đứa con đầu tiên của chúng ta. Hãy nghĩ
cho nó. Giờ anh đi để em được bình tâm.”
Lạc Đình Phong chỉ nói thêm một câu, rồi quay lưng đi thẳng, không
hề quay đầu lại dù chỉ một lần.
Tôi ngồi trên giường, thẫn thờ nhìn bóng anh khuất sau cánh
cửa.
Con? Tôi đang mang trong mình đứa con của Lạc Đình Phong?
Điều này quá bất ngờ. Giống như có ai đó ném tõm một viên gạch lớn
xuống mặt sông yên ả vậy.
Trước giờ tôi chưa khi nào nghĩ mình sẽ có con. Những gái bao như
chúng tôi, không thiếu những biện pháp phòng tránh. Mà nếu trót có,
cũng bắt buộc phải bỏ đi.
Bản thân tôi cũng đã phá thai không chỉ một lần.
Nỗi đau của việc phải bỏ đi máu thịt của mình, tôi thừa hiểu. Nhưng
cũng chưa bao giờ rơi nước mắt. Ngày đó, tâm hồn tôi cằn cỗi. Đôi
mắt cứ ráo hoảnh nhìn những người xung quanh. Không bi ai. Không
khóc lóc. Cũng chẳng hề đau đớn.
Tôi chỉ cảm thấy mất mát. Chỉ cảm thấy mình đúng là người phụ nữ
xấu xa. Hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con, vậy mà tôi đang tâm giết đi
máu thịt của chính mình.
Tôi cứ nghĩ, người tàn ác như tôi, chắc chắn sẽ không bao giờ có
thai được nữa.
Vậy mà giờ đây ông trời vẫn ban cho tôi một đứa con.
Nghĩa là một sinh linh bé bỏng mang dòng máu của tôi và của cả Lạc
Đình Phong, đang sống trong người tôi sao?
Thật nằm mơ cũng không dám tin!
Tôi đưa tay xoa bụng mình. Thì ra ông trời cũng chưa hẳn đã tuyệt
tình. Nhưng giữa tình cảnh này, nên buồn hay nên vui đây?
Tôi giờ nên làm thế nào với Lạc Đình Phong? Tôi biết trong sâu thẳm
anh là một người lương thiện, cớ sao lại trở nên tàn nhẫn đến
thế?
Rồi đứa con này khi sinh ra, biết mẹ mình từng là một gái điếm,
biết ba mình là một tay anh chị, nó sẽ lớn lên như thế nào?
Tôi ôm lấy gối, úp mặt vào. Mùi của anh vẫn còn vương vất đâu đây.
Nghe sao thân thương quá.
Tôi nhớ, rất nhớ Lạc Đình Phong của những ngày cũ. Lạc Đình Phong
kiêu ngạo lạnh lùng nhưng trái tim vẫn ấm áp tình người.
Dường như tôi đã mất anh của ngày ấy rồi.
----------
Phải đến gần một tháng sau đó, Lạc Đình Phong không ngủ trong
phòng.
Anh chỉ ghé qua xem tôi có ăn uống, ngủ nghỉ đầy đủ hay không. Biết
được rồi, ánh mắt đã nhẹ nhõm xuống rồi, anh mới đóng cửa lại, trả
tôi một mình trong phòng.
Bọn đàn em dường như cũng lờ mờ đoán ra chuyện của chúng tôi. Họ xì
xầm bàn tán, nhìn tôi và lắc đầu ngán ngẩm. Tôi cũng chẳng buồn để
tâm.
Gần một tháng, tôi sống trong đờ đẫn và những dòng ký ức cũ. Tôi
vẫn ăn đều đặn, bởi tôi còn phải nuôi con mình.
Tôi thấy rất buồn. Tôi thấy rất nhớ. Nhưng tôi cũng không thể đối
diện với Lạc Đình Phong.
Khi mà mọi chuyện tưởng như sẽ còn căng thẳng kéo dài, thì có một
người đến. Một người làm thay đổi tôi.
Rầm!
Tiếng đập phá và chửi bới om sòm dưới nhà làm tôi tỉnh giấc. Hình
như Lạc Đình Phong đã ra ngoài từ sáng sớm. Vậy thì ai đang gây
chuyện đây?
Tôi vịn cầu thang, bước xuống dưới nhà. Đầu đau buốt và cả người rã
rời vì thiếu vận động. Từ xa, tôi thấy bóng một người đàn ông khá
cao mặc áo phông trắng, trên cánh tay xăm hình đầu lâu đang quát
tháo đám đàn em của Lạc Đình Phong. Theo sau anh ta còn có khoảng
ba bốn người.
Tôi không rõ chuyện, mới bước thêm vài bước. Khi cách người kia một
khoảng không xa, tôi mới dừng lại, định thần cho đôi mắt của
mình.
Và tôi sững sờ.
Người con trai ấy... Người đang đứng chửi bới... Người đang la hét
đòi gặp Lạc Đình Phong...
Trên tai trái anh ta sáng lấp lóa một viên hải lam ngọc xanh
biếc.
Tiểu Yến... Tiểu Yến... Người đàn ông kia làm tôi nhớ lại những
giọt nước mắt... Những tiếng thở dài... Những nụ cười chua xót...
Về mối tình đầu bị phản bội... Đẩy cô đến bước đường nhơ
nhớp...
Tôi choáng váng cả mặt mày, lảo đảo vịn vào thành cầu thang, chân
chẳng may đạp vào chậu cây nhỏ bên cạnh.
Rầm!
Tất cả những con mắt quay lại nhìn tôi.
Một trong những đàn em của Lạc Đình Phong thấy mặt tôi quá tái, vội
vàng chạy đến đỡ.
“Chị dâu? Chị chưa khỏe sao lại xuống đây?”
Một tiếng “chị dâu” của anh ta thu hút mọi ánh nhìn của phe đối
diện.
Phạm Uy nhìn tôi chăm chú. Rồi anh ta sững người lại. Nét bàng
hoàng giận dữ trong đôi mắt đó đã cho tôi biết, anh ta hẳn cũng đã
nhận ra cố nhân rồi.
Phạm Uy vơ lấy một cái chày, đập vào chiếc bàn kính bên cạnh. Mắt
anh ta tóe những tia lửa phóng về phía tôi.
“A... con điếm. Sao mày ở đây? Trốn ra khỏi ổ chứa rồi sao? Mày và
cả con ranh kia nữa... À... người trong nghề gọi nó là gì ấy nhỉ...
Đúng rồi, Tiểu Yến. Mày với nó thân nhau lắm đúng không? Có khi rủ
nhau đến đây chơi trò tập thể bệnh hoạn đấy à?”
Xoẹt.
Những đàn em của Lạc Đình Phong đồng loạt rút con dao sáng loáng
ra, chĩa về phía Phạm Uy, đầy sát khí và phẫn nộ. Như thể chỉ cần
một mệnh lệnh, họ sẽ xông ngay vào một cuộc hỗn chiến.
“Tao cấm mày nói xấu chị dâu. Đừng tưởng anh Phong không ở đây mà
mày muốn làm gì thì làm.”
Một người đầu húi cua dứ dứ con dao về phía Phạm Uy. Hắn liếc nhìn
anh ta bằng một nửa con mắt, rồi quay sang nhìn tôi khinh bỉ.
“Ồ? Mày làm bồ của thằng Phong? Tao tưởng nó nhiều gái theo lắm cơ
mà? Sao lại nhục nhã đến mức phải mang một con điếm về ổ thế
này?”
“Ngừng tay.” Tôi quát lên khi thấy đám đàn em định lao vào Phạm Uy.
Họ quay ra nhìn tôi, rồi lùi lại một bước, mắt vẫn nhìn kẻ thù gườm
gườm.
Tôi quả thực lúc ấy đang rất mệt. Quả thực những chuyện quá khứ tôi
đã muốn vùi chôn. Người ta có thể lăng mạ tôi - không sao hết, vì
tôi đã quá quen rồi. Nhưng không được nhục mạ Tiểu Yến.
Nhất là khi, kẻ đó lại là Phạm Uy.
“Còn mày, tao nghĩ mày đã chết mất xác từ lâu rồi chứ? Chuyện hồi
đó, quên rồi à?”
Mặt Phạm Uy biến sắc. Tôi cười khẩy, tiếp tục xoáy sâu vào vết nhục
trong đời hắn.
“Này, mấy người đi theo Phạm Uy. Các anh làm tay sai cho hắn đấy à?
Sao phải hạ thấp mình để hầu hạ một thằng mà danh dự không bằng cả
một con chó thế? Tôi nói chuyện này vui lắm nhé. Ngày xưa ấy, nhà
hắn phá sản, hắn lừa một cô con gái nhà lành, bán vào nhà chứa, lấy
tiền đi tán tỉnh một em khác, để kiếm được công việc và tiền. Ừm...
sao nhỉ? Ngắn gọn hơn thì hắn là đứa bám váy đàn bà, mà thực tế hơn
thì...”
Tôi nhìn mặt Phạm Uy đang tím tái vì giận dữ, bình thản nói
nốt.
“... thì hắn là một dạng trai bao. Một con đực sống kí sinh vào đàn
bà.”
Cả đám người, từ đàn em của Phạm Uy đến đàn em của Lạc Đình Phong
đều im lặng, nhìn tôi kinh ngạc.
Còn Phạm Uy, lúc này đã mất hết bình tĩnh. Nhanh như cắt, hắn lao
đến chỗ tôi, hất thằng đàn em đang đỡ tôi đập người vào ghế, rồi
bóp cổ tôi, mắt vằn những vệt đỏ như loài chó sói.
“Con điếm... Mày còn dám nói? Chính mày đã hại tao. Chính mày đã
cài bẫy để tao mất tất cả. Ngày hôm nay tao cho mày chết. Thứ cặn
bã như mày sống chỉ làm bẩn đất.”
Hắn điên cuồng siết lấy cổ tôi. Tôi đang mệt, lại yếu, không lấy
đâu ra sức chống cự. Chỉ thấy cổ mình đau nghẹn và hơi thở ngày một
khó thoát ra.
Cả đám đàn em của Lạc Đình Phong thất kinh. Họ nhào đến, định gỡ
Phạm Uy ra khỏi tôi. Nhưng họ còn chưa kịp chạm tay vào người hắn
ta thì...
Đoàng!
Mắt Phạm Uy trợn ngược lên. Trong đôi mắt đó vẫn còn sự bàng hoàng
và căm hận. Đôi mắt xoáy sâu vào tâm can tôi. Rồi mặt hắn trắng
bệch ra, miệng trào bọt.
Tôi thấy những hạt bụi bẩn phía hai bên cánh mũi của hắn ta vẫn nằm
nguyên bình thản, không hề bay, không hề di chuyển.
Trên vai trái của hắn là một lỗ đỏ lòm. Máu từ từ chảy ra, ướt cả
viên gạch bên cạnh.
Tôi kinh hãi đưa tay lên bụm miệng. Buồn nôn. Tôi buồn nôn
quá.
Phạm Uy đã bị bắn. Phạm Uy đã chết. Ai? Là ai?
Tôi kinh hãi ngước nhìn xung quanh. Và lờ mờ thấy một làn khói mỏng
mảnh ngạo nghễ trước nòng một khẩu súng ngắn, vẫn đang được chĩa
lên.
Người cầm cây súng đó... là Lạc Đình Phong.
“Bọn nhãi, dám kéo đến đây lúc tao đi vắng. Hèn hạ thật. Ai sai
chúng mày?”
Anh lừ lừ cất tiếng, mắt liếc một cái vào đám đông vẫn còn đang há
hốc miệng ra vì thấy kẻ cầm đầu của mình đã chết một cách lãng
nhách.
Tay họ vẫn còn cầm những con dao. Nhưng không ai đủ mạnh để vung nó
lên được.
Lạc Đình Phong liếc nhìn những lưỡi dao sáng lóa, cười khan một
tiếng.
“Người của tao ở đây đông gấp hàng trăm lần tụi mày, nên bỏ mấy thứ
đồ chơi trẻ con xuống đi được rồi. Yên tâm. Tao không giết chúng
mày. Nhưng phải nói ai sai chúng mày đến đây.”
Cả bọn mặt tái lại, mồm vẫn cứng đờ ra, không nói được câu nào. Một
đám tay chân của Lạc Đình Phong tiến tới, không mấy khó khăn tước
đi những con dao trên tay chúng.
Lạc Đình Phong rút chiếc bật lửa trong túi, nhẹ nhàng cầm tay một
thằng có mái tóc lòa xòa rũ trước trán. Chiếc bật lửa trên tay kêu
tách một tiếng, ngọn lửa nhỏ bùng sáng. Ngạo nghễ thách thức đốt
cháy tất cả những thứ cản đường.
Anh giơ chiếc bật lửa kia, cầm bàn tay thằng ôn, đặt lên trên ngọn
lửa. Hắn trắng bệch mặt, gầm lên một tiếng, cố giãy ra, nhưng Lạc
Đình Phong rất khỏe. Ngọn lửa nhỏ vui sướng liếm láp bàn tay của
hắn, dần dần tạo ra một mùi khét của da thịt, rờn rợn và ghê
tởm.
“Anh Phong, xin tha cho em... Em nói, em nói...”
Lạc Đình Phong tắt chiếc bật lửa, thả tay hắn ra. Rồi anh dựa người
vào bàn, khoanh hai tay trước ngực đợi câu trả lời. Tên kia do quá
đau, ngồi phịch xuống đất, mồ hôi chảy đầy mặt.
“Anh Hai... Là do anh Hai sai chúng em đến đây dằn mặt
anh...”
Miệng hắn lắp bắp, răng đánh vào nhau lập cập. Lạc Đình Phong hơi
cau mày. Rồi trán anh giãn ra, khóe miệng nhếch lên thành một đường
cong, không rõ có phải là nụ cười hay không.
“Anh Hai? Tao biết rồi. Là cái thằng mới nổi thích khoe mẽ đấy đúng
không? Cái thằng không bao giờ để người khác gọi tên mình, chỉ
thích được nghe gọi là anh Hai chứ gì? Hừ, hạng nhãi nhép sâu bọ,
không biết trời cao đất dày.”
Lạc Đình Phong hất chiếc ghế bên cạnh sang một bên. Ghế đổ ầm xuống
đất, tiếng động vang lên chát chúa. Anh cúi xuống, đặt chiếc bật
lửa vào trong túi của thằng vừa bị đốt tay, điềm nhiên gằn từng
chữ.
“Mang cái này về đưa cho nó, bảo là quà gặp mặt của anh Phong. Lần
sau hãy đàng hoàng hơn, đừng đến khi tao đang đi vắng. Hãy nói với
nó rằng cuộc đời không dễ dàng thế đâu. Một chiếc bật lửa này thôi,
tao cũng có thể làm cháy đầu, cháy tóc, cháy sào huyệt, thậm chí
cháy cả mạng nó. Rõ chưa?”
Anh nghếch mặt lên, nhìn cả đám người đi theo Phạm Uy, lúc bấy giờ
mặt mũi đều đã xám nghoét. Bọn chúng vội vã gật đầu. Lạc Đình Phong
phẩy phẩy tay, ra hiệu hãy cút đi.
Chỉ đợi có thể, cả đám quay đầu chạy như bị ma đuổi. Trong phút
chốc, cả gian phòng chỉ còn lại không khí nặng nề bao trùm. Những
mảnh vỡ của chiếc bàn, chiếc ghế vương vãi khắp hai bên.
Lạc Đình Phong xua tay, ra hiệu bọn đàn em hãy lui ra. Đám người
biết ý, chỉ một lát phòng đã chẳng còn một người.
Lúc bấy giờ Lạc Đình Phong mới từ từ tiến đến chỗ tôi. Tôi đang
ngồi trên ghế, hai chân run đến mức không nhúc nhích được. Ở dưới
vẫn là xác của Phạm Uy.
Lạc Đình Phong chỉ liếc cái xác có đúng một lần, ánh mắt lạnh như
gió đông. Rồi anh đưa tay lên, chạm nhẹ vào bờ vai tôi.
“Tiểu Đào Đào, em không sao chứ?”
Giọng anh ấm áp dịu dàng. Thế nhưng chẳng hiểu sao lúc ấy tôi thấy
nó đáng sợ đến thế.
Người đứng trước mặt tôi giờ đã không còn là Lạc Đình Phong hào hoa
ngày nào. Anh đã biến thành một tử thần, một sát thủ máu
lạnh.
Tôi giận dữ hất phăng hai bàn tay anh đang đặt trên vai ra. Nước
mắt từ khóe mi chảy ròng ròng. Tôi dùng hết sức còn lại trong người
hét lên, đầy sợ hãi và đau đớn.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!