Insane
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Lần đầu bên nhau - Trang 2

Full | Lùi trang 1 | Tiếp trang 3

Phần 4: Gặp mặt!

Tôi offline lúc trời tờ mờ sáng. Lần trước, chat với cô ấy bỏ ăn trưa, tức là "quên ăn". Lần này lại hy sinh giấc ngủ, nghĩa là "quên ngủ". Có cả quên ăn lẫn quên ngủ, hai chúng tôi đã "sâu nặng" ra phết rồi đấy chứ.

Dù đã quyết định gặp mặt, nhưng chúng tôi không bàn chi tiết cụ thể của cuộc gặp. Và còn ăn ý hơn, chúng tôi vẫn còn gặp nhau mỗi ngày vào lúc 3 giờ 15 phút sáng, rồi nói chuyện cho đến khi trời sáng bạch. Nói chuyện gì không cần hẹn trước, cứ đến lúc ấy khắc có chuyện để nói. Đương nhiên, chúng tôi không nói ba cái chuyện tán tỉnh lăng nhăng, cũng không phải chuyện các cô diễn viên làm mắt hai mí, nâng ngực... Còn về khoản tên họ, Thái đã từng nhắc tôi tuyệt đối không được hỏi, bởi vì hỏi tên rồi thì phải nhớ, rủi có nhiều nàng thì dễ bé cái nhầm lắm. Tôi hỏi:

- Thế làm sao phân biệt được các nàng với nhau?

- Đặt cho các cô cùng một cái nick. Hơn nữa, các cô càng đẹp thì càng hay bị hỏi tên, càng hay bị hỏi thì các cô càng dễ bực, nếu không thèm hỏi có khi cô ta lại tự động xưng tên ấy chứ.

- Thế cô ta xưng tên rồi thì phải làm sao?

- Good question... - Thái vỗ vỗ vào vai tôi tán thưởng, ra chiều khen ngợi hậu sinh khả úy - Đầu tiên phải ca ngợi tên cô ta rất đẹp, dùng một trong bốn tĩnh từ: "sâu sắc", "đặc sắc có một không hai", "tuyệt vời", và "rất thân thương". Nếu tên cô ta chỉ có trong tiểu thuyết cổ lỗ sĩ thì khen là rất sâu sắc. Nếu kỳ dị khó nghe thì khen là đặc sắc có một không hai. Nếu là "xưa như Diễm" thì khen là tuyệt vời. Còn nếu rất rất rất tầm thường thì khen là thật thân thương. Rồi sau đó, không cần nhọc công nhớ làm gì, bởi vì nếu cậu rất thích cô ta thì sẽ tự khắc nhớ được, còn nếu không thích thì có cố cũng chả nhớ nổi.

- Cao siêu, khó hiểu quá!

- Đồ Tồi ơi, các cô gái gọi điện cho cậu thường rất thích cho cậu đoán xem cô ta là ai, đúng không? Một mặt để cho vui, mặt khác là muốn dò xem cậu có cô nào khác không. Để tránh trường hợp nhỡ ra đoán nhầm hoặc quên béng mất, hãy nhất loạt gọi các cô ấy là "em thương" hoặc là "bé yêu" gì đấy. "Dĩ bất biến ứng vạn biến"

Thái lôi ra một quyển sổ "danh sách nạn nhân".

- Cậu xem này, các cô của mình đều không có tên gì hết. Nói chung thì mình cũng chỉ ghi nhớ các cô ấy bằng chiều cao, cân nặng và số đo ba vòng, cộng thêm ký hiệu tính cách. G là ghê gớm, K là kiêu kỳ, Nh là nhiệt tình, Ng là ngây thơ, D là dịu dàng ; cột ghi chú chua thêm ngày sinh, địa điểm và thời gian hôn nhau lần đầu, mình bị mấy cái tát trong tình trạng thời tiết thế nào, cuối cùng là cô ta ăn mặc ra sao và hay dùng son môi màu gì.

- Thế mà cũng gọi là yêu à, cậu đùa à?

- Đồ Tồi ơi, cậu đúng là quá ít kinh nghiệm. Các cô gái làm sao có thể tin được rằng cậu không nhớ nổi tên cô ta nếu cậu ghi nhớ rõ ràng từng chi tiết nụ hôn đầu tiên giữa hai người? Cậu có trót gọi nhầm thì cô ấy cũng cho là cậu đùa rồi đập một cái vào vai cậu và nũng nịu:

- Ứ ừ... anh tệ lắm!

Đồ Tồi ơi, phải ghi nhớ câu "quân tử dám làm dám chịu". Nhân dịp ấy, cậu phải nhận ngay:

- Phải đấy, anh tệ lắm. Anh nói thật đấy.

Thế là các cô nàng sẽ thấy cậu càng đáng yêu và đáng thương hơn. Qua "cửa ải" này, cậu sẽ không còn bị lương tâm khiển trách nữa.

- Vì sao?

- Cậu đã thú thật rồi còn gì, cậu còn khuyến cáo cô ta mình rất nguy hiểm. Nếu cô ta cứ cố lao vào thì đâu phải lỗi tại cậu. Đông Gioăng không thích câu nữa mà cá cứ nhảy đến ôm câu thì cũng đành phải chiều thôi chứ biết làm sao - Thái nhún vai, làm ra vẻ vô tội - Cậu đừng nghĩ mình lăng nhăng, mình cũng có nguyên tắc chứ bộ. Mình rất nguyên tắc khi trả lời các nàng. Con gái thường hay hỏi những câu nguy hiểm thế này:

- Anh có người khác nữa phải không?

Và...

- Trước em anh có bao nhiêu bạn gái?

U hu hu, hai câu hỏi đều là đòn chí tử đối với Thái, tôi không tin cậu ta có thể qua được hai cửa ải này mà không nói dối.

- Đáp án thứ nhất rất đơn giản. Mình sẽ thật thà khai báo rằng: mình còn có nhiều cô bạn gái khác, các cô ấy đều tên là "em yêu". Thế là nàng tưởng rằng trong tim mình chỉ có mỗi mình nàng và rối rít xin lỗi ngay. Đôi khi có một cô nàng ghê gớm, không buông tha ngay mà cứ gặng mãi thì mình sẽ thề độc, càng độc càng tốt, mình nói thật chứ có nói dối đâu mà sợ trời phạt. Câu thứ hai khó "xử lý" hơn một tẹo, mình sẽ nhường nàng nói trước. Nếu nàng không chịu nói thì hoà cả làng. Nếu nàng nói, mình sẽ đáp rằng:"Em đã nói hộ cả anh rồi, cần gì anh nói lại lần nữa". Nếu nàng vẫn gặng thì mình bảo:"Nghe chuyện của em, anh thấy trong lòng thêm ganh tị, thêm cả khổ đau. Anh không muốn đặt nỗi ghen tị và đau khổ ấy lên vai người con gái anh yêu", thế là ổn. Nếu nàng vẫn nài thì mình sẽ nói:"Thôi được, anh khai hết. Trước giờ anh vẫn tưởng đã có xxx người con gái đi qua cuộc đời anh, nhưng đến khi gặp em anh mới biết, những người ấy không hề đọng lại trong lòng"...

- Này này, cậu hơi...vung vãi tình cảm đấy!

- Ồ, không không. Mình đa tình chứ không vung vãi tình cảm.

- Thì có khác gì nhau?

- Đồ Tồi ơi, khác quá đi chứ lị. Cùng có chữ "tình" đấy nhưng "đa" là nhiều còn "vung" là hoang phí. Nhiều chưa chắc đã hoang, còn hoang phí chưa chắc đã vì nhiều. Chẳng hạn, người nhiều tiền chưa hẳn tiêu xài bừa bãi, còn người tiêu xài bừa bãi chưa hẳn đồng nghĩa với giàu tiền. Nhiều tiền hay không là do năng lực, tiêu nhiều hay không là do tính cách, Xét ra mà nói, thì mình là loại người rất rất giàu mà rất rất keo.

- Cậu đùa đấy à, cậu mà gọi là keo thì mình... mình là gì?

- Cậu đương nhiên là người keo hơn mình. Nhưng đó là vì cậu chả có tí tiền nào, hiểu chưa?

Hừ, tên Thái chó chết, lại chọc vào nỗi đau của tôi.

- Đồ Tồi ơi, thật ra nguy hiểm nhất không phải là loại người giàu có mà keo kiệt như mình đây. Nguy hiểm nhất là loại chẳng có tí tiền nào mà ưa tiêu xài hoang phí cơ.

Thái mà không nguy hiểm, thì tôi chắc là...Bộ trưởng Bộ an ninh quốc phòng!

- Thôi nhé, giờ lên lớp ngẫu hứng hôm nay đến đây là hết. Mình phải đi gặp cô K-163-47-83-58-81. Đừng hỏi tên nàng. Nhớ kỹ lời mình, cá không ăn muối cá ươn, nhé - Thái rống lên bài "Xung phong" rồi rời khỏi phòng.

Tôi là học sinh tốt, lẽ đương nhiên tôi rất thấm nhuần "bầu tâm sự" của Thái. Vì thế, mãi sau này tôi vẫn không biết tên thật của Flying Dance, cô ấy cũng không hỏi tôi bao giờ. Không lẽ đấy là một "Ms. Thái", đôi khi tôi hơi thắc mắc.

Ba giờ 15 phút đêm, lại đến giờ.

- Đồ Tồi, hôm nay anh thế nào?...

- Thật ra, cuộc sống của anh vô cùng đơn giản và đơn điệu. Một ngày tốt đẹp là ngày không có việc gì tồi tệ.

- Thế... hôm nay có gì tệ không?

- Tạm ổn. Mấy hôm trước giở giời, hơi cảm lạnh một tí.

- Khỏi chưa? Còn sức gõ bàn phím không? Em hôm nay rất vui đấy.

- Anh khỏi lâu rồi, chỉ còn hơi đau đầu, sốt cao, ho hen, chảy nước mũi, đau cổ họng và đau bụng đi ngoài.

- Đồ Tồi, anh tồi thật! Rốt cuộc anh khỏi chưa?

- Chỉ cần được nhìn thấy em, anh sẽ khỏi ngay không cần thuốc thang.

- ...

Lại cái mặt cười. Cái nhà cô này! Tôi đã cố hết sức bình sinh nhắc chuyện gặp nhau, thế mà cô ấy chỉ đáp lại bằng cái mặt cười, như mọi lần.

- Thế hôm nay em thế nào, cô nàng Flying Dance xinh đẹp? - Đến lượt tôi hỏi, không được cam chịu vai trò bị tấn công. Tôi cảm thấy... hôm nay cô ấy có điều gì rất không bình thường.

- Đồ Tồi à, nói chuyện với anh là lúc vui vẻ nhất trong ngày của em đấy.

Flying Dance đột nhiên quẳng ra một câu, khiến nhịp tim của tôi loạn cả lên. Không phải do cuống, trước giờ tôi có cuống lúc chat với cô ấy đâu, tôi rất nhẹ nhàng thanh thản là khác. Có lẽ là do hơi... cảm động. Giờ tôi mới thấy bõ với những cái mụn trứng cá nổi dầy chi chít do triền miên thức đêm nói chuyện với Flying Dance suốt thời gian qua.

- Vì thế...em sợ gặp nhau rồi... chúng ta sẽ không còn được chat cùng nhau thế này nữa.

- Quý cô nương hà cớ gì nghĩ vậy?

- Đồ Tồi ơi, anh ngốc thế, tức là em không xinh. Em sợ anh thất vọng rồi...phăng-teo em luôn.

- Chả sao cả, đằng nào anh cũng không đẹp trai.

- Làm sao đổ đồng thế được, cổ nhân dạy là "Trai tài gái sắc" kia mà! Anh có tài thì em phải có sắc chứ lại.

- Ôi giời ơi, anh thì có cái tài... con khỉ gì đâu. Thôi em đừng hoãn binh nữa, gặp nhau đã rồi tính.

- Đồ Tồi, anh hơi bị thô lỗ đấy! Dù gì thì em cũng là một thục nữ, dù rằng không yểu điệu cho lắm.

- Con khỉ thì có gì mà thô, chỉ... hơi hơi thôi.

- Đồ Tồi này, hình như anh nói chuyện hơi... khác người bình thường...

- Hình như gì nữa em, chắc chắn vậy.

- Thế anh thử nói xem còn lý do gì để chúng ta gặp nhau?

- Quá đơn giản, em thì không đẹp, anh thì không giỏi. Hai kẻ... bần cùng khố rách thì phải đùm bọc lấy nhau.

- ... Thôi được... anh chọn ngày đi.

- 7 giờ rưỡi tối nay, em chọn địa điểm.

- Mc. Donal gần trường Đại học. Nơi đó sáng sủa, để anh đỡ bị giật mình.

- OK, à... em nhớ ăn cơm trước đi, kẻo anh... mất cả người lẫn tiền.

- Đồ Tồi, anh thật đáng đánh đòn.

- Làm cách nào nhận ra em đây? Đừng bảo anh cầm một bông hoa hồng làm tín hiệu đấy nhé. Cầm hoa đi tặng một người chưa hề biết mặt thì thật là xuẩn ngốc.

- Em đi đôi giày lười màu cà phê, bít tất màu cà phê, quần bò vẩy màu cà phê, áo len sợi màu cà phê, và đeo ba lô màu cà phê.

Ghê thật, tôi cũng không phải tay vừa.

- Anh đi giày thể thao màu xanh, tất xanh, quần bò xanh, áo sơ mi dài tay màu xanh và khoác một cái ba lô xanh - Trừ ba lô mượn của cậu em khoá dưới, còn các món kia tôi đủ cả.

- Đồ Tồi ơi, anh vẫn thua em, em còn nhuộm high-light màu cà phê nữa.

- À... ừm... thế thì anh chỉ còn cách mặc nốt cái quần sịp màu xanh.

- Hi hi hi, đừng cố nữa, thua thì nhận đi.

Làm sao tôi phải chịu thua cơ chứ, quả thật là tôi có cả một sê-ri quần sịp đủ bảy màu đỏ-da cam-vàng-lục-lam-chàm-tím, mặc lần lượt suốt tuần. Mỗi ngày một màu, vừa "lộng lẫy" vừa dễ nhớ ngày tháng, hôm nào quên mất là thứ mấy chỉ cần liếc cái biết ngay.

- Đồ Tồi ơi, anh đi chuẩn bị đi. Tối gặp nhau.

- Vâng ạ! Thế em có chuẩn bị không?

- Em thì chắc không cần, bởi vì em không có chút kỳ vọng về tướng mạo của anh mà!

Lại chiếu tướng tôi quả nữa.

- Đồ Tồi ơi, em phải ngủ sớm đây, thiếu ngủ trông ghê lắm.

- Em cứ yên chí lớn đi. Nếu mà trông em "ghê lắm" thì không phải do thiếu ngủ đâu - Đại trượng phu muời năm không quên thù cũ, tôi cũng chiếu tướng cô ấy một phát.

- Ha ha, Đồ Tồi thông minh! Em đi ngủ đây, anh cũng ngủ sớm đi...

- Ừ, thế nhé, chúng ta... cùng nhau đi ngủ.

- Đồ Tồi, anh quá đáng!

- Ui đâu có, anh bảo cùng... một lúc, chứ không phải cùng... một chỗ mà em.

- Thôi được rồi, tuỳ anh khua môi múa mép sao cũng được. Ngủ muộn hại da mặt lắm đấy, Bye anh.

Tôi offline rồi định đi làm một giấc ngon lành. Nhưng làm sao không thể nhắm mắt, cứ lật qua lật lại như rán bánh trên giường. Hình như... tôi loáng thoáng mơ thấy mình biến thành cậu bé trong "Công viên Kỷ Ju-ra" bị con khủng long săn tìm ráo riết.

- Đồ Tồi, dậy ăn trưa nào! - May quá, Thái gọi tôi dậy kịp thời, không thì tí chết.

- Thái à, tối nay mình đi gặp Flying Dance. Hơi căng thẳng nên... nuốt không vô.

- Đồ Tồi ơi, thế thì càng phải ăn đủ vào, còn có sức... chạy trốn.

- Đừng đùa nữa, cho mình lời khuyên gì đi.

- Đồ Tồi ơi, cái cờ vứt vào tay ai thì tự khắc người ấy có phản xạ phất nó lên, thế tức là...

- Tức là sao?

- Tức là "cờ đến tay ai người đó phất". Đừng lo quá già trước tuổi.

Dù được động viên bằng dẫn chứng rất mực... khoa học nhưng tôi vẫn lo lắng lắm. Tôi không ngừng liếc nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ...

- Thôi, mình đi đây.

- Đồ Tồi, nhớ mang theo điện thoại, mình sẽ nhắn tin cho câu.

- Mình không mang đâu, mình muốn nói chuyện tử tế với cô ấy.

- Chàng Kinh Kha hỡi, hãy đi đi chàng nhé! Gió chiều hiu hắt sông chảy quanh, hiệp sĩ ra đi đầu không ngoảnh...

- Thái, cậu không có cái gì tử tế hơn à?

- Được thôi, lát nữa mình đi mua ít bia. Đợi lúc cậu về chúng mình cùng uống.

- Đồ... chó... sắp...chết! Làm sao cậu biết mình sẽ lại thất tình?

- Đồ Tồi, cậu hiểu nhầm rồi. Ấy là mình chúc mừng thành công của cậu.

Dù biết Thái đang chọc ngoáy nhưng tôi cũng chả còn tâm trí nào cãi cọ với cậu ta.

Phần 5: Triết học cà phê

Bảy rưỡi tối là quãng thời gian thích hợp nhất cho những người chưa từng gặp mặt. Vào giờ này, thường đã ăn tối xong xuôi nên không cần tốn thời gian suy nghĩ đi ăn ở đâu, nguyên chuyện bàn luận ăn món gì đã mất đến cả nửa tiếng đồng hồ, Tai hại nhất là ăn cơm thì khá tốn tiền, mà đối với một anh học trò nghèo như tôi, "tăng xin, giảm mua" là chuyện tối cần thiết. Hẹn nhau ở hàng Mc. Donal, chỉ cần gọi hai cốc cô-ca (cốc nhỡ, khỏi cần cốc to cho tốn) và một túi khoai tây chiên là có buổi tối ngon lành. Thêm nữa, không ăn cơm thì đỡ phải săm soi về cách ăn uống của đối phương. Tôi còn nhớ Thái kể chuyện đi ăn với cô bạn gái mới quen, cô nàng cuống quá, đến nỗi cắt miếng thịt bò bíp-tết bắn bụp lên mặt Thái. Lần đầu tiên gặp mặt tốt nhất đừng lôi nhau đi ăn, nếu bắt buộc phải ăn thì tốt nhất đừng nên ăn đồ Tây, để đề phòng án mạng trong trường hợp hai bên không... hợp ca.

- Chào Đồ Tồi, anh đến sớm vậy?

Tôi đang đần mặt nghĩ ngợi lung tung thì một cô gái đến sát đàng sau từ lúc nào, đập vào vai tôi mấy cái. Mặc dù đã cố gắng trấn tĩnh, tôi vẫn cực kỳ sửng sốt khi nhìn thấy cô ấy. Nếu không phải là cô ấy mặc bộ đồ màu cà phê như đã hẹn, nếu không phải cô ấy gọi nick của tôi, tôi sẽ ngỡ cô ấy đến hỏi đường. Một phút trước đây, trong tâm niệm của tôi, mỹ nhân chỉ tồn tại trên phim ảnh và ti vi, hay cùng lắm cũng chỉ là một người qua đường sượt qua vai rồi mất hút ở xa... Thế nhưng cô gái đang đứng trước mặt tôi vô cùng xinh đẹp, bằng xương bằng thịt. Đôi khi, xinh hay không còn tuỳ mắt người nhìn, có thể người này nhìn thì đẹp, còn trong mắt người khác thì chỉ tầm tầm. Nhưng tôi dám chắc, không ai không công nhận cô gái này là một mỹ nhân. Tôi chẳng có năng khiếu văn học cho lắm, vốn từ dùng để miêu tả một cô gái đẹp cũng chỉ vỏn vẹn mấy từ sáo mòn như hoa ghen liễu hờn, chim sa cá lặn, nghiêng nước nghiêng thành...Các cụ xưa đã dạy hồng nhan bạc mệnh, nếu quả thật sắc đẹp và tuổi thọ tỷ lệ nghịch thì tôi dám chắc Flying Dance sẽ vô cùng... đoản thọ. Một cô gái tươi đẹp nhường này hình như không nên có liên can gì đến cuộc đời một kẻ như tôi mới phải. Như có lẽ vui quá hoá... bình thường, bị sắc đẹp của cô ấy làm kinh ngạc đến cực điểm, thành ra tôi lại trở nên bình tĩnh lạ thường.

- Em ăn cơm chưa, mình vào Mc. Donal nói chuyện nhé!

- Anh giỏi thật đấy. Hẹn thế này thì cũng đỡ hao tiền.



Chiêu bài tiết kiệm đã bị cô ấy lật tẩy, tôi chỉ còn cách cười trừ chữa ngượng. Vì cô ấy xinh đẹp nên tôi đành đứt ruột gọi cốc cô-ca bự tổ chảng và những hai gói khoai tây chiên.

- Đồ Tồi ạ, lần này anh mời em, lần sau em để anh mời...

Cô này đùa à, rõ ràng cô ấy đang "lợi dụng" tôi. Nhưng nghe thấy "lần sau" thì tôi lại vui, còn có một tia hy vọng!

- Anh có theo đạo không? Em là con chiên, em phải nguyện cầu một tẹo, được chứ?

- Anh chỉ khấn khứa linh tinh thôi, không đến mức tin tưởng tuyệt đối lắm. Nhưng anh có thể cầu nguyện cùng em.

- Anh đừng học mấy chính khách trên ti vi, cầu nguyện cho thế giới bình an gì gì nhé!

- Đương nhiên rồi, anh chỉ cầu nguyện cho tờ tiền mua đồ ăn lúc nãy yên nghỉ nơi két bạc nhà hàng.

- Ui da, anh thật là keo kiệt, hi hi hi...

Lần đầu tiên nghe thấy tiếng cười của cô ấy, nhẹ nhàng và giòn tan, như khoai tây chiên.

- Nhìn thấy em anh có... thất vọng không?

Gặp cô gái đẹp thế này mà thất vọng thì khéo phải nhảy lầu tự tử khi thấy các cô gái dung mạo tầm tầm.

- Sao cơ?

- Bởi vì, em đã bảo là em không dễ thương mà. Cho nên khi thấy em anh sẽ cảm thấy... rất trái ngược so với tưởng tượng.

Hoá ra cô ấy vòng vo tam quốc là để tự ca ngợi mình.

- Vậy tại sao em lại bảo em không dễ thương?

- Nhưng em có bảo em không xinh đẹp đâu?

Ái dà, cái cô này nói chuyện giống tôi quá. Cô ấy xinh tệ, chứ không còn xứng danh với biệt hiệu Đồ Tồi hơn cả tôi.

- Mà trông anh cũng hiền lành đấy chứ, đâu đến nỗi tệ?

Hic, "hiền lành" là một tĩnh từ dễ lẫn lộn. Tôi cảm thấy trong óc các cô, hiền lành với đần độn không cách xa nhau là mấy. Tôi bắt đầu "soi" cô gái xinh đẹp ngồi trước mặt. Đẹp cũng là một tĩnh từ mơ hồ, bởi vì đẹp có rất nhiều kiểu. Có kiểu đẹp lạnh lùng băng giá như Nữ hoàng, thanh tú thoát tục như Đức mẹ, ngây thơ rạng rỡ như Công chúa Sissi, tinh nghịch bất cần như Triệu Vy, thông minh khéo léo như Hoàng Dung, lại có kiểu đẹp ân cần tha thiết như Nhậm Doanh Doanh... Nhưng Flying Dance không giống họ. May mà cô ấy không giống họ, cô ấy vẫn là con người thực bằng xương bằng thịt hiển hiện trước mắt tôi. Tôi bị gương mặt cô ấy hớp mất hai phần hồn từ cái nhìn đầu tiên, rồi bị giọng nói hớp đi sáu phần, chỉ còn lại mỗi tẹo hồn vía nên chẳng thể ngắm kỹ vóc dáng cô ấy ra sao.

Một lúc sau mới có dịp nhìn kỹ Flying Dance. Cô ấy rất gầy, xém tí nữa gió thổi qua cũng ngã. Chưa từng thấy tuyết bao giờ nên tôi không dám dùng từ trắng như tuyết để miêu tả nước da của cô. Cô ấy mặc đồ màu cà phê nên tôi liên tưởng đến sữa, và cô ấy giống... một tách cà phê thơm phức. Cô ấy đang ngồi nên tôi không nhìn thấy chiều cao thực. Nhưng ban nãy khi gọi đồ ăn tôi đã nhìn vào mắt cô, mắt tôi phải xéo xuống chừng 200, quãng cách giữa 6 con mắt của chúng tôi (tôi có 4 mắt) khoảng 20cm, vậy độ chênh lệch chiều cao giữa tôi và cô ấy sẽ là 20 x tan 200 = 7,3. Tôi cao 1m71, suy ra cô ấy cao độ 1m64. Tóc của cô ấy phủ dài qua vai chừng 10cm, mặc dù chưa đến ngang lưng nhưng cũng khá dài rồi. Ồ, cô ấy bảo nhuộm màu cà phê cơ mà, sao vẫn đen nhánh thế kia?

- Tóc em đen quá, em có nhuộm thành màu cà phê đâu?

- High-light tức là chỉ nhuộm vài sợi chứ không nhuộm cả đầu, Đồ Tồi ạ. Em thấy cũng hay, cho anh xem có đẹp không này.

Flying Dance nhẹ nhàng hất tóc ra phía trước, có vài sợi màu cà phê nhạt lẫn trong mái tóc đen huyền. Mỹ nhân quả không hổ danh mỹ nhân, đến dáng điệu hất tóc cũng hấp dẫn.

- Đương nhiên là đẹp rồi, em cạo trọc đầu đi cũng vẫn đẹp.

- Hi hi hi, anh đừng có khen quá, em sinh ra kiêu. Có điều... anh nhìn khá chuẩn đấy!

Tôi lại nghe thấy tiếng cười của cô ấy, như lát khoai tây chiên giòn rưới sốt cà chua, thanh thanh, giòn giã, và thêm chút chua chua ngòn ngọt.

- Tại sao em thích màu cà phê?

- Vì em thích cà phê

- Mặc nguyên bộ cà phê thế này... có kỳ lắm không?

Câu hỏi to đùng của tôi từ nãy đến giờ nếu không biết đáp án chắc tôi mất ngủ mất. Tôi không nghĩ cứ thích cà phê thì phải bận cả bộ cà phê lên người. Nếu thế, người thích sinh tố dưa hấu sẽ mặc nguyên bộ đỏ quạch, người thích trà xanh mặc bộ xanh lè, còn người thích nước khoáng thì không lẽ mặc quần áo... trong suốt?

- Đồ Tồi ơi, anh nghe đến "triết học cà phê" bao giờ chưa?

- Chưa hề, thế nào cơ?

- Dù đều là cà phê, nhưng mỗi loại cà phê lại có vị đắng, ngọt, thơm dịu... khác nhau tuỳ theo cách rang tẩm. Màu tất và giầy của em rất đậm, như cà phê chồn rang thật kỹ, cháy khét, đắng và không chua. Màu quần nhạt hơn một chút, như cà phê Mô-ka đặc biệt, hơi chua chua dìu dịu. Màu áo len của em nhạt hơn tí nữa, như cà phê Brazin xay kỹ mịn màng, đậm hương nồng nàn. Còn ba lô trong màu đậm bên ngoài nhạt và có nhiều con vật lủng lẳng các màu, như cà phê Ca-pu-chi-nô pha sữa rắc bột quế thơm lừng, vừa ngọt ngào vừa đậm đà quyến rũ...

Tôi ngây người ra một lúc lâu, không thốt nổi nên lời, không cầm được ngắm kỹ cô gái ngồi trước mặt lần nữa. Trước buổi tối nay, cô ấy hiện diện trên mạng, bằng ID, không chút da thịt. Giờ đây cô ấy ngồi đây bằng xương bằng thịt trước mặt tôi, nói chuyện, cười vui, trêu chọc tôi. Vậy mà tôi vẫn có cảm giác như trong mơ, hay nói đúng hơn, từ khi bước vào cửa hàng với cô ấy tôi đã bắt đầu chìm vào cõi mơ...

- A ha ha, Đồ Tồi ơi, anh lại treo máy rồi à? Anh im lặng mãi thế?

Có lên mạng đâu mà treo máy? Tiếng cười thánh thót của cô ấy kéo tôi trở về với hiện thực.

- Anh đang vắt óc tìm từ thích hợp để ca ngợi óc thông minh của em.

- Nịnh nọt quá! Thế anh thử nói xem tại sao anh mặc nguyên cây màu xanh? Nếu không thì phải chịu thua em đấy.

Chịu thua à? Trong từ điển của mỗ đây hình như không có từ này. Màu xanh lam chính là màu tôi yêu thích nhất, nhưng giờ phải bịa thế nào đây? Bài diễn thuyết "triết học cà phê" tuyệt vời quá, hoá ra đầu óc Flying Dance không hề thua kém dung nhan. Hay là tôi cũng theo lao, lấy Lực học làm chủ đề bịa?

- Bởi vì anh học Thuỷ lực học, mà các chất lỏng thông thường đều có màu xanh, vì thế anh thích màu xanh.

- Rồi thì sao? Mr. Đồ Tồi ơi, đừng cố quá mà... quá cố. Thua một cô gái đẹp không đến mức xấu hổ lắm đâu. Cổ nhân đã dạy Anh hùng khó vượt ải mỹ nhân.

Flying Dance khẽ cắn vào ống hút, hơi hé cười nhìn tôi. Chiêu này độc thật, thua keo này tức là tôi không phải anh hùng, còn nếu thắng thì cũng chỉ là anh hùng bại trận.Mặc kệ đi, dù sao tôi cũng không phải là anh hùng em hùng gì cả, tôi là Đồ Tồi!

- Mặc dù đều là nước, nhưng cũng không hoàn toàn giống nhau, do khí hậu nóng lạnh và độ sâu dòng chảy. Giày và tất của anh rất đậm, như nước biển Thái bình dương, thâm trầm và u uất. Quần bò của anh hơi nhạt hơn một chút, có loang vệt bạc, như nước biển Bắc cực lạnh giá. Sơ-mi nhạt hơn chút nữa, như nước trong bể bơi, biếc xanh và sáng sủa. Cuối cùng là ba lô bên trong đậm, bên ngoài nhạt, có dây đeo màu xanh lục sẫm, như nước hồ trong vắt có vài chú cá con soi bóng hàng liễu ven bờ, vừa sinh động vui mắt vừa tịch mịch.

Lần này đến lượt cô ấy "treo máy". Nhìn Flying Dance chăm chú ngắm tôi, tôi bất giác tự hỏi cô ấy cũng cảm thấy đang trong mơ chăng? Nhưng nhìn ngoại hình mà xét, tôi dám chắc giấc mơ của tôi sẽ ngọt ngào hơn cô ấy nhiều.

- Hi hi hi, coi như anh vượt qua thử thách.

- Có thưởng quà gì không? Hay thưởng tiền cũng được.

- Đương nhiên là có thưởng rồi. Em đang cười duyên với anh đây còn gì?

- Úi cha, phần thưởng quý giá quá, anh cũng cười mấy cái trả lại em nhé!

- Đồ Tồi ơi, chỉ có mỹ nhân cười mới nghiêng nước nghiêng thành. Anh mà cười chắc... nghiêng hết cốc cô-ca mất!

-....!

- Em học khoa ngoại ngữ, anh học gì?

- Anh vốn con nhà bùn đất, cho nên học Thủy lợi là hợp nhất...

- Đồ Tồi à, sao anh lại bắt chước bài phú của Gia cát Lượng thế?

- Anh nghĩ nói thế mới ra vẻ có học hành

- Làm gì phải ra vẻ, anh có học hành cẩn thận mà.

Ô cái cô này, lại học cách đối đáp của tôi. Nhưng cùng một câu nịnh nọt chua loét, từ miệng cô ấy nói ra êm ái biết bao.

- Em sinh ngày 15 tháng 3, sao Song ngư, anh thì sao?

- Anh 13 tháng 11, sao Bò cạp. Em hỏi để làm gì?

- Xem tính cách có hợp nhau không ấy mà.

- Trên đời này làm gì có sao nào không hợp với sao nào, chỉ có người này không hợp với người kia thôi.

- Hoành tráng! Nào, chúng ta cùng cạn cốc, vì câu nói của anh.

Cô ấy giơ cốc cô-ca, làm bộ sắp uống cạn. Một cô gái xinh xắn, đáng yêu bắt chước cách hào sảng của đàn ông trông thật là ngộ nghĩnh. Chạm cốc với Flying Dance, tôi vô tình chạm vào ngón tay cô. Có lẽ do cô-ca ướp đá, ngón tay cô ấy lạnh ngắt.

Trong lòng ai cũng có một cái hộp kín, cất giữ những điều bí mật. May mắn sẽ gặp được một vài người có chìa khóa mở hộp giúp ta, nhưng cũng có người suốt cả đời chẳng gặp được ai. Chạm vào ngón tay băng giá của Flying Dance, tôi cảm giác đây chính là chìa khoá mở cửa trái tim tôi...

- Đồ Tồi này, anh hay giải trí kiểu gì?

- Ngoài việc đọc sách ra thì nói chung là xem ti vi, xem phim và đọc truyện chưởng.

- Anh thường xem phim gì?

- Phim A 1

- A... này, em cũng biết đạp đau đấy nhé!

- Quý cô nương hiểu lầm rồi, Tức là America, gọi tắt thành phim A.

- Hứ, thế thì chúng ta cùng đi xem phim A nhé!

Có lẽ cô ấy hơi lớn tiếng, mấy đôi nam nữ chung quanh cùng quay đầu lại nhìn chúng tôi với ánh mắt mang hình... dấu hỏi. Cũng tự biết mình lỡ lời, cô ấy so vai và thè lưỡi, ra điều sợ hãi.

- Tại anh cả đấy.

Đúng thật là cái cô này!

- Thế anh không nghe hoà nhạc hoặc xem kịch gì à? Triển lãm mỹ thuật có xem bao giờ không?

- Nghe hoà nhạc thì anh hay ngủ gật, Opera hay chèo tuồng gì đấy thì nghe chẳng hiểu. Triển lãm thì... nếu không phải triển lãm nude anh cũng không mặn mà lắm. Mà muốn xem ảnh kiểu ấy thì trên mấy tờ tạp chí Playboy đầy, cần gì phải đi xem vẽ vời.

- Anh thật là...thực thà. Anh không sợ khai ra sẽ bị em chê kém văn hoá à?

- Khổng Tử dạy rằng:Tri chi vi tri chi, bất tri vi bất tri, thị trai dã , không biết thì thưa là không biết, giả vờ làm chi. Hơn nữa, tiêu khiển là giải trí, càng nhẹ nhàng thoải mái càng tốt, đúng không? Tội gì lúc nghỉ ngơi cũng bắt mình gồng lên học cái này, cảm thụ cái kia.

- Anh thật là mồm năm miệng mười. Em mới nói mỗi một câu anh đã lấp liếm đến cả mười câu.

- Thế phải làm sao mới vừa ý em?

- Anh cần học cách nghe nhạc, xem Opera và cả triển lãm tranh nữa.

- Để làm gì?

- Thế thì em mới có người đi xem cùng.

Được thôi, vì em tôi sẵn sàng học những điều ấy và nhiều điều khác, tôi tự nhủ trong lòng.

- Đồ Tồi ơi, lần sau chúng ta đi uống cà phê nhé!

- Từ từ chút đã, hôm nay em nói bao nhiêu "lần sau" rồi đấy. Vậy rốt cuộc lần sau chúng ta cùng đi ăn cơm hay xem phim hay nghe ca nhạc hay xem triển lãm... hay uống cà phê?

- Ồ đúng rồi, sao mà em lại cứ hứa tá lả như tổng thống tranh thủ tình cảm cử tri thế nhỉ. Thôi cho anh chọn.

- Một đáp án duy nhất hay đáp án kép cũng được?

- Anh nghĩ dễ ăn thế? Chỉ được chọn một thôi.

- Xem phim nhé?

- Đồ Tồi ơi, đáng lẽ anh phải chọn đi nghe nhạc chứ. Nghe nhạc xong em sẽ muốn uống cốc cà phê. Uống xong cà phê em tỉnh táo hẳn ra và muốn đi xem phim. Xem xong phim em lại thấy đói bụng và muốn ăn tối... Thật là tiếc cho anh,

Tiếc chi mà tiếc, tôi thấy may quá. Mời đi chừng ấy nơi, làm chừng ấy việc thì quan quân tướng tá trong ví tôi có mà hy sinh hết cũng chả đủ.

- Ôi thôi chết, sắp 12 giờ rồi, em phải về đây. - Flying Dance liếc nhìn đồng hồ.

- Em ở trong ký túc xá à? Quá 11 giờ rưỡi đóng cửa mất rồi còn gì...

- Em sống bên ngoài.

- Thế thì vội gì? Em sợ anh biến thành sói ăn thịt em à? Hôm nay có phải là ngày trăng tròn đâu.

- Đồ Tồi ơi, cô bé lọ lem sẽ trở lại nguyên hình sau 12 giờ đêm, anh có biết không?

- Không sao, chỉ cần bỏ lại một chiếc giầy, anh sẽ tìm thấy em.

- Anh đã nói thế thì em đành...

Cô ấy cúi xuống, nhưng là để thắt lại dây giày cho thật chặt. Chúng tôi đẩy cửa bước ra ngoài, không khí buổi đêm thật vắng vẻ và lạnh lẽo.

- Em về đâu? Anh đưa em về.

- Ngay đường Thắng Lợi kế bên thôi, gần lắm.

Chúng tôi đi tiếp một đoạn nữa, cô ấy dừng lại cạnh một chiếc xe đạp. Trời đất ơi, xe cũng màu cà phê.

- Khung xe màu cà phê, yên xe màu trắng, trông như cốc cà phê sữa kiểu Pháp. Đây là màu cà phê hợp nhất cho sao Song ngư lãng mạn đấy.... Đến lượt anh!

Hoá ra cô ấy còn giữ lại con át chủ bài, cao thủ quá. May mà chiếc xe máy cũ của tôi cũng có "bình dầu màu xanh lam, yên xe màu đen sẫm, như nước biển Cao Hùng loang đầy dầu ô nhiễm. Đây là loại nước hợp nhất đối với sao Bò cạp bề ngoài lạnh lùng nội tâm tình cảm"

- Chúc mùng anh, Đồ Tồi, anh đã được chấp thuận tiếp tục hẹn em đi chơi!

Khi chúng tôi đi đến chân nhà Flying Dance, cô ấy bỗng đột nhiên buột ra câu nói như... sét đánh ngang tai. Sét đánh ngang tai thì không hay, nhưng tôi vốn thích mưa gió nên sấm sét hoá ra lại tốt.

- Ngày mai nhé, một giờ chiều, anh đợi em ở đây. Vẫn quy định cũ của anh, em ăn cơm trước.

- Ok, được thôi, thêm quy định cũ của em, anh chủ chi.

Cô ấy mở cánh cửa khu tập thể, rồi quay đầu nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành. Tôi ngẩng đầu nhìn, cho đến khi căn phòng tầng 4 bật đèn sáng trưng mới yên tâm đạp máy chiếc xe cà tàng thẳng tiến.

--- ------ ------ ------ -------

1     Phim A: phim cấm trẻ em

Phần 6: Khoảng cách

Tôi bò về ký túc xá trong cơn ngây ngất. Hôm nay tôi mới biết từ tầng một lên tầng ba tổng cộng có 53 bậc cầu thang. Tôi ngồi trước màn hình máy tính trống rỗng, đầu óc cũng trống rỗng.

- Kinh Kha, cậu đã trở về! Cái đầu của Tần Vương đâu?

May quá, nhìn thấy Thái tôi mới chắc mình vẫn sống trong cõi thực.

- U hu hu, Đồ Tồi đáng thương, chắc bị dung nhan của nàng làm khiếp hãi quá nên mới ra nông nỗi này.

- Ha ha ha, mình khiếp hãi vì cô ấy quá quá...xinh.

Thái đột nhiên buông ngay hai chai bia trong tay, nhìn tôi với ánh mắt nghi ngại.

- Thế chả hoá ra bông hoa nhài cắm...

Tôi nắm chặt bàn tay, chuẩn bị hạ một cú đấm xuống đúng cái mồm sắp phun ra ba chữ bãi cứt trâu...

-...vào bình hoa quý! Quả là trai anh hùng gặp gái thuyền quyên!

Ngoài cái mỏ ghê gớm, đồng thời Thái còn có phản ứng rất mau lẹ.

- Đồ Tồi, trông cô ấy thế nào, học khoa nào?

- Khoa Ngoại ngữ. Còn về mặt mũi thì... có thể làm tam cung lục viện của cậu thất điên bát đảo.

- Không thể thế được, từ sau khoá em Bình, khoa ngoại ngữ ngày càng xuống dốc, mà khoa ấy vẫn còn thuộc địa hạt quản lý của mình. Làm sao còn em nào đèm đẹp lọt qua tay mình nhỉ?

- Thái ơi, có lẽ cậu già rồi, các cô gái đẹp như sóng Trường Giang lớp sau đè lớp trước, càng về sau càng xinh đẹp bội phần.

- Có lẽ vậy thật. Này, nhưng mà mình thấy các cô hồng nhan đều bạc phận. Vợ đẹp thường... kẹp chồng đần, đúng là ứng nghiệm...

- Thái ơi là Thái, cô ấy khen mình có tài, chúng mình là giai nhân tài tử.

- Đồ Tồi ơi, đấy là khách sáo. Cậu có phải mình đâu mà có tài. Hai cậu á, gọi là Beauty anh Beast!!! (người đẹp và dã thú)

- Mình là Beast đấy, thì cậu là gì?

- Bớt đi chữ a, mình là Best - số 1!

Thái chọc tức tôi đủ kiểu, chắc là buổi hẹn của cậu ta hỏng bét.

- Hôm nay cậu bị đổ bể kế hoạch à?

- Với cái cô Nh-161-48-83-62.5-82 ấy à? Mình bị nàng cho một cái.

- Chắc cậu hôn người ta trước khi được phép chứ gì?

- Không phải, là sau khi được phép mình không hôn.

-....?

- Thật đấy, mình không thích màu son của cô ta.

- Ui giời ơi, kén đến cả màu son môi. Thật đúng là kẻ ăn không hết, người lần không ra.

- Đồ Tồi ơi, các cụ dạy rồi, chất quan trọng hơn lượng. Cậu thế mà có khi lại may đấy.

- Nhưng mình cũng không chắc, cô ấy thông minh lắm.

- Cậu đừng lo, tuy rằng cậu vô dũng và vô mưu, nhưng đã có mình trí dũng song toàn giúp cậu. Cứ yên tâm, đừng lo ngại về năng lực của mình.

- Mình không lo năng lực của cậu, nhưng mình lo cái tính cậu.

- Ôi, càng không phải lo, con thầy vợ bạn phải tránh xa chứ, mình có phải là loại người ấy đâu.

- Cậu á, cậu là loại người con thầy vợ bạn cũng... không cho thoát nạn.

- Thôi thôi được rồi, cậu kể cho mình đi. Hôm nay có xảy ra chuyện gì không?

- Nói chuyện chứ còn xảy ra chuyện gì?

- Cô ấy không mắng cậu à?

- Mắng gì mình, mình tay chân nghiêm túc, nói chuyện tử tế, có như cậu đâu.

- Thế à, thế thì cậu còn cả một quãng đường dài lắm đấy!

- Thì sao, mình đâu có giống như cậu cứ phải ăn đòn mới sướng.

- Cậu đã từng nghe câu tục ngữ yêu nhau lắm cắn nhau đau chưa?

- Có gì nói thẳng ra xem nào, đừng có ghếch mông lên rồi lại ngừng như thế.

- Tức là khi nàng càng mến cậu thì càng cáu nàng càng trách móc cậu nặng nề.

- Hôm nay...cô ấy cười suốt, chỉ lườm mình mỗi một lần.

- Thôi cũng được, có lườm còn hơn không...

Tôi không kể với Thái, dù là khi lườm, mắt cô ấy vẫn lấp lánh nụ cười ngọt ngào.

- Đồ Tồi ơi, lâu lắm mới có một ngày cậu rạng rỡ vì không bị đá đít đánh vèo một cái, vậy khỏi cần uống bia.

Đây là quy ước của tôi và Thái. Quả thật rượu bia là thức uống tốt nhất cho người thất tình. Nhưng mức độ đau đớn và độ cồn tỷ lệ nghịch với nhau, bởi vì khi buồn rất dễ uống say. Vì thế, bia tươi độ nhẹ thường xuyên là thức uống giải khát của tôi.

- Chúng ta uống Wishky Suntory nhé.

- Thế...hai chai bia này?

- Cất vào tủ lạnh, mấy ngày nữa uống mừng cậu chia tay.

- Đồ...chó...chết! Sao cậu cứ chắc chắn mình bị đá?

- Mình chỉ nói sự thực, không có ý làm tổn thương cậu. Thật không tìm ra lý do gì để nghĩ cậu không thất tình.

Thái rót ra hai cốc rượu vàng óng, giống hệt màu áo sơ mi.

- Giọt rượu màu vàng rực rỡ, những cục đá và cái ly góc cạnh... thích hợp nhất cho sao Nhân mã thẳng thắn, chính trực.

- Đồ Tồi, cậu bị... ẩm IC à?

- Sorry, mình bị Flying Dance huấn luyện thành phản xạ có điều kiện. Nhìn thấy đồ uống có màu là liên tưởng ngay đến tính cách.

- Thế cô ấy thuộc kiểu gì? Nh hay G hay Ng...?

- Không, kiểu S.

- Có phải mua áo đâu mà kiểu S?

- Tức là loại thông minh lanh lợi, là Smart ấy mà.

- Ui giời, không biết phân loại thì đừng có phân lung tung, người ta lại tưởng là Sexy.

- Người ta nào tưởng thế? Chỉ có cái loại đầu óc gian tà như cậu mới nghĩ thế thôi. Mai mình sẽ đi xem phim, có phim gì hay không?

- Hỏi mình là quá đúng địa chỉ! Đang chiếu Titanic đấy. Mình đã xem ba lần với ba cô, cô nàng nào cũng muốn xem phim này.

- Hay chứ?

- Nhân vật nữ chính hơi béo một tí, chỗ eo ý, nhưng mà ngực thì tuyệt cú mèo, mông cũng khá ngon.

- Mình nói nội dung phim, cậu tán mông với eo cái gì đấy?

- Xin lỗi nhé, mình xem mấy phim kiểu kia nhiều quá, thành ra phản xạ có điều kiện. Hình như có một cái tàu... đâm vào núi băng... rồi chìm xuống... Có người kêu ầm ĩ... có người vẫn chơi nhạc... có người bị nhốt trong khoang. Cuối cùng, vai nam chính bị chìm xuống đáy biển, vai nữ chính được cứu thoát và sống đến năm 90 tuổi.

- Thế có gì mà khóc?

- Mình cũng chả biết. Lúc Jack rơi xuống biển cả rạp bắt đầu khóc rầm rì rủ rỉ...

ack ư? Giống tên tiếng Anh của tôi, xem ra lấy nick Jack nặng tình là sáng suốt.



- Thế cậu không thấy thương xót à?

- Đương nhiên là có chứ, khi Rose vứt viên kim cương to đùng xuống biển mình xót lắm!

Bàn luận nghệ thuật với tên này chả khác gì đàn gảy tai trâu.



- À, có một điều nhắc cậu, mấy nàng xem xong đều hỏi mình " If I jump, do you jump?" (Nếu em nhảy xuống, anh có nhảy không?)

- Hỏi gì rỗi hơi!

- Đồ Tồi ơi, hội con gái thích hỏi mấy câu ấy nhất, và bọn họ đều thích trả lời khẳng định thật chắc chắn.

- Hì, trả lời thật lòng thì cứ mà bị đá đít ngay...

- Đương nhiên rồi, mình đáp là "nhất định"...

- Ui giời ơi, nếu thế thật thì câu thành vô địch thế giới môn nhảy xuống biển từ lâu rồi.

- Ngốc ơi là ngốc, mình chỉ bảo "nhất định" chứ có bảo "nhất định sẽ nhảy" đâu? Mình chưa chập sợi dây thần kinh nào cả. Nếu cô ta nhảy thì mình "nhất định sẽ... không nhảy"

- Lại ba lăng nhăng rồi.

- Thế mới nói cậu còn cả chặng đường dài phía trước. Những câu trả lời ngắn gọn của mình ẩn chứa rất nhiều triết lý nhân sinh. Rủi như có một ngày, nàng hỏi cậu rằng "Anh sẽ mãi mãi chỉ yêu mình em thôi chứ?" thì chỉ cần lấp liếm "Dĩ nhiên" là được. Nhưng "Dĩ nhiên là vậy" hay "Dĩ nhiên không như vậy" thì cậu tự hiểu...

Uống hết chầu rượu với Thái đã 3 giờ đêm, tôi bất giác hồi tưởng lại buổi gặp. Nếu không có mấy lời của Thái thì buổi tối nay gần như hoàn hảo, đến mức khiến tôi bất an, không hiểu vì sao. Con mèo đen ngoài cửa sổ lại gào lên ba tiếng dài một tiếng ngắn. Chú mèo này khá tuân thủ giờ giấc, nhưng hôm nay cổ họng chú ta hình như có vấn đề, có lẽ phải cho uống tí Bổ khái chỉ phế lộ, à quên, Bổ phế chỉ khái lộ. Thời gian đầu, tôi thường lấy tiếng mèo kêu làm chuông báo thức. Dần dà quen dần, cứ đến giờ ấy là tỉnh như sáo sậu. Hôm nào không được "gặp" Flying Dance, tôi sẽ thấy thiếu thiếu cái gì đó. Nghe đâu tâm lý học gọi hiện tượng này là "phản ứng bị khống chế", chắc tôi bị Flying Dance "khống chế" mất rồi. Chú mèo đực có lẽ bị những con mèo cái uyển chuyển bên hàng xóm "khống chế". Hễ chú ta kêu gào thảm thiết thì tôi bật máy online.

- ... Đồ Tồi, hôm nay có mệt không anh?

Bảo không kinh ngạc thì là nói dối trơ trẽn, bảo không mệt mỏi cũng là nói dối. Nhất là sau cảm giác ngất ngây trên mây buổi tối, cộng thêm chút men rượu khiến tôi chỉ muốn đi nằm. Trót bị cô ấy "khống chế" nên tôi mới phải mất công lên mạng giờ này. Mà bây giờ cô ấy còn lên mạng làm gì, lẽ nào cô ấy cũng... bị tôi "khống chế"?

- Lâu lắm không gặp em.

- Đồ Tồi, anh ẩm dây thần kinh đếm à? Em và anh mới chia tay ba tiếng đồng hồ!

- Các cụ đã dạy một ngày dài tựa ba xuân, cứ thế mà suy ra thì chúng ta đã xa nhau 3 x 365: 8 = 137 ngày rồi đấy. Đã đủ lâu chưa em?

- Hi hi hi, thế anh có nhớ em không?

- a) Nhớ, b) Đương nhiên có nhớ, c) Không nhớ làm sao được, d) Nhớ điên cuồng, e) Các đáp án trên đều đúng - Đáp án của anh là e.

- Ha ha ha

Flying Dance chắc mệt mỏi lắm rồi, cô ấy cười như đang ngáp ngủ.

- Đồ Tồi ơi, chúng ta có bị chết dưới bình minh không?

Bạn bè chat trên mạng gặp nhau thường không có kết cục tốt đẹp. Như Thái chẳng hạn, mỗi lần gặp phải một đối tượng không ưng ý, cậu ta bèn lập tức xoá tên cô ta trong list, kẻo hôm sau lên mạng lại va phải mặt nhau. Như thế gọi là chết dưới bình minh.

- Vì sao mạng và thực tế luôn khác nhau?

- Bởi vì người ta không thể nhìn thấy tiếng cười, nghe thấy giọng điệu của đối tác, các trạng thái tình cảm đều hoá thành dấu chấm, phẩy trên màn hình. Cười thì thành hay ^-^ hay ^0^... Nhưng tình cảm biến thành những cái dấu thì còn gì là tình cảm nữa? Khi đối tác gửi đến máy tính của em một nụ cười, ai dám chắc rằng người đó đang thật vui hay không, hay là chỉ giả vờ cười nhạt. Vì vậy, đối với hai con người chưa hề quen biết, mạng Internet đôi khi chỉ giúp rút ngắn thời gian làm quen chứ chưa chắc đã kéo gần khoảng cách giữa họ.

- Thế em ở trên mạng và em ở ngoài đời khác nhau nhiều không?

- Mạng như một tấm màn che an toàn, che đi mưa gió bão bùng, nhưng cũng che mất cả nắng gió chan hoà. Quan sát một người qua tấm màn chắc chắn là không thật chuẩn. Nhưng đối với em, hình như anh không có cảm giác ấy. Hoặc nên nói thế này: em không hề có tấm màn che phủ lên mình. Nếu giờ đây, em gửi cho anh nụ cười mỉm thì anh thấy khoé miệng em hơi nhướn dậy, nếu em gửi nụ cười to hết cỡ, thì anh thấy ngay cả ánh mắt rạng rỡ... Mạng Internet không chỉ rút ngắn thời gian tìm hiểu về nhau mà còn thực sự kéo gần khoảng cách giữa chúng ta.

- Ôi, Đồ Tồi ơi, giá mà bây giờ anh có thể nhìn trực diện điệu cười của em...

- Anh cũng muốn thế. Nhưng còn có một đặc tính nữa của mạng, ấy là nhanh chóng nhưng không hoàn hảo. Nếu bây giờ anh đối mặt với em thì lại bị vẻ bề ngoài xinh đẹp của em hút hồn và phải bỏ thời gian ca tụng mấy câu liền. Thế thì chả bằng để anh thưởng thức qua mạng và tưởng tượng nụ cười của em còn hơn.

- Vì sao nhìn thấy em là phải ca ngợi dung nhan của em? Không sợ em đánh giá anh nông cạn hay sao?

- Không vì sao cả. Khen ngợi người đẹp là phản xạ tự nhiên của đàn ông thôi. Anh cũng biết em sẽ nghĩ anh nịnh hót, nhưng cái mồm không chịu tuân thủ bộ não. Hình ảnh xinh đẹp vừa truyền đến não, não còn đang phân tích chưa kịp kết luận nên khen hay không thì cái miệng đã tiền trảm hậu tấu. Mà hơn nữa, thà bị mắng là nông cạn, còn hơn dối lòng không ca ngợi vẻ đẹp của em.

- Đồ Tồi ơi, em sẽ bị anh "dung túng", càng ngày càng kiêu mất.

- Biết làm sao được, Mạnh Tử cũng bảo thế mà: Dư khởi hiếu tán mỹ lai? Dư bất đắc dĩ dã (Ta thích tán dương cái đẹp lắm ư? Cũng là bất đắc dĩ mà thôi)

- Thôi đừng khéo bịa nữa, hôm nay thế là đủ rồi.

- Vậy anh tạm ngưng ở đây, đến lượt em tán dương anh?

- Đồ Tồi ơi, nếu phải dối lòng khen ngợi để anh thấy em nông cạn thì chi bằng không nói những lời giả dối ấy cho lương tâm thanh thản.

- ^-^

- Thực ra, ở trên mạng em càng thấy rõ "chân tướng" của anh. Thế anh có thể dùng một câu miêu tả dung nhan của em và cảm giác của anh không?

- Chuyện nhỏ như con thỏ! "Yêu kiều rơi nước"

- Tiểu nữ học hành ít ỏi, không lĩnh hội hết ý tứ sâu xa của tướng công, xin hãy nói rõ hơn...

- Em "yêu kiều" khiến anh thèm "rơi nước...miếng"

- Ha ha ha... Em bị đau bụng mất thôi.

A, suýt nữa quên mất buổi hẹn ngày mai, không được câu giờ nữa, để người ta đi ngủ thôi.

- Em đi ngủ đi.

- Lát nữa thôi. Mà anh vẫn chưa nói anh có mệt không?

- Tàm tạm, hơi mệt. Em sao?

- Em mệt lắm, nhưng nếu không lên mạng chào anh thì không ngủ được.

- Anh cũng vậy.

Hai bên cùng mệt, thế thì đi ngủ đi thôi, sao phải ngồi đây vừa gõ vừa ngáp thế này? Có lẽ cả tôi và cô ấy đều nghĩ vậy nên hai bên cùng yên lặng hồi lâu.

- Ngày mai xem phim gì?

- Mai hẵng hay. Quan trọng là đi xem với ai chứ không phải xem gì.

- Mai lái xe cẩn thận nhé. Em đợi anh dưới nhà.

- Được rồi, vì câu nói của em anh sẽ cẩn thận. Thế em xuống cầu thang cũng cẩn thận nhé...

- Thôi anh đừng câu giờ nữa! Mai gặp lại.

- Good night...! Bye bye....! Sayonara..

Full | Lùi trang 1 | Tiếp trang 3

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ