Chương 25:Cuộc chạm mặt của những thiên thần
Trong lúc đó tại nhà của Tử Long
-Elina được xuất viện rồi,cô ấy khỏe anh rất vui –Tử Long nói
Mai mai gật đầu mỉm cười thu lại đống giấy tờ sắp xếp lung tung trên bàn. Tử Long đã có đủ bằng chứng để thực hiện vụ kiện.Vài ngày nữa là ra tòa được rồi.Kẻ xấu sẽ bị trừng phạt xuống thôi
-Baby,hôm nay chúng ta đi ăn mừng đi,làm việc vất vả rồi còn gì?
-Anh định đi đâu
-Đến Bar Paradise nhé?! Vui lắm đấy!
-Ừm
Nói rồi cả hai cùng sửa soạn ra xe đến Bar Paradise.Ngồi trên xe Mai mai có một linh cảm rất lạ.Cô nhớ Lạc Dương vô cùng.Cô cúi gằm mặt xuống cố giấu nỗi buồn trong lòng để Tử Long không biết.
Xe dừng trước cổng Bar Paradise.Tử Long ra mở cửa xe cho Mai Mai.Cô khẽ mỉm cười rồi đi vào bên trong cùng Tử Long.Khi bước vào bên trong thì hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Mai Mai là hình ảnh Lạc Dương đang ngồi bên Elina
Cô sững người.Tại sao lại thế?Họ quen nhau ư?Sao lại gặp nhau ở đây?Lòng cô như lửa đốt.Cô biết lúc này mình ghen là sai bởi cô chính là người khiến Lạc Dương đau khổ còn gì?Vậy thì cô chẳng có quyền được ghen.Nhưng cô không thể kiềm chế được nó.Cô bỏ ra ngoài bởi cô không dám đối diện với Lạc Dương.Lòng se thắt lại,cô cố kìm nén không khóc.Tử Long vội chạy theo kéo cô lại
-Sao em không vào? Em sợ Lạc Dương ư?
Tử Long nghiến răng ken két, nhìn cô giận dữ.Anh đã thoáng nhìn thấy Lạc Dương ngồi đó với Elina.Anh định kéo Mai mai sang một chỗ khác nhưng thái độ của Mai Mai làm anh ghen vô cùng. Và vì thế anh quyết tâm bắt Mai mai ra chỗ ngồi chỗ có Lạc Dương và Elina
Anh muốn cảnh cáo cô và muốn cho Lạc dương biết rằng anh và Mai mai đang hạnh phúc như thế nào.Anh lôi tay Mai Mai đi một cách thô bạo.Mai mai giật tay anh ra quay đi về phía cổng
-Em không vào đâu
Tử Long vẫn không tha cho cô. Anh nắm lấy hai vai cô lắc mạnh
-Em phải vào –anh hét lên
Mai mai sợ hãi khi thấy ánh mắt nảy lửa của Tử Long.Cô đành ngậm ngùi đi theo anh. Nhưng liếc nhìn xuống bàn tay mình,cô chợt dừng lại tháo chiếc nhẫn của Tử Long ra.Không hiểu sao cô lại không muốn để Lạc Dương nhìn thấy.Tử Long lại trừng mắt nhìn cô
-Tại sao tháo ra? Lại sợ Lạc Dương thấy ư? Đeo vào
Lại một lần nữa tiếng hét của Tử Long làm cô run bần bật.Cô cắn môi chịu đựng,đeo lại chiếc nhẫn vào tay.Mắt cô rớm lệ,mặt buồn thiu. Nhưng Tử Long không thèm quan tâm cô đang nghĩ gì vào lúc này.Bởi lúc này anh đang rất giận. Tử Long lại kéo cô thật mạnh như một đồ vật tiến đến chỗ Lạc Dương và Elina ngồi
Mai mai cảm giác như bị xúc phạm nhưng cô im lặng,một nỗi đau khác đang dày vò cô.Đến chỗ Lạc dương Tử Long lại trở nên ngọt sơt với Mai mai,cố ý chọc tức Lạc Dương. Anh ôm eo cô kéo sát cô về phía mình,nở một nụ cười tươi rói có chút khiêu khích
-Lạc Dương,rất mừng khi gặp anh ở đây
Cả Lạc Dương và Elina ngước nhìn họ sửng sốt.Lạc Dương đau đớn quay mặt đi,không nhìn họ nữa,uống tiếp chén rượu đang cầm trên tay.Anh cười nhạt trả lời
-Rất vui khi gặp hai người.Chúc mừng hạnh phúc!
Tử Long hài lòng với trò đùa của mình.Anh kéo Mai Mai ngồi xuống đối diện với Lạc Dương và Elina. Mai Mai cố tránh xa anh một chút nhưng Tử long cứ kéo cô lại gần. Anh vòng tay ôm lấy cô và kiss lên má cô
Cả Elina và Lạc Dương đều ngỡ ngàng trước sự thể hiện thái quá của Tử Long. Elina quay sang nhìn Lạc Dương. Lông mày nhíu lại,mắt đỏ hoe. Elina thương anh lắm
-Tử Long,anh đừng làm như thế ở đây –Elina nói nhỏ
Nhưng đáp lại câu nói của cô là câu trả lời lạnh băng
-Nếu anh thích thì anh sẽ làm,không liên quan gì tới em
Nhạc đồng quê vang lên nhè nhè,ánh đèn lung linh tạo nên cảnh sắc tuyệt đẹp.Đúng là Bar Paradise có khác! Đẹp và huyền ảo như trên thiên đường vậy.Nhưng tại một góc vắng gần cửa quán Bar có bốn thiên thần đang ngồi bên nhau trong bầu không khí cực kì căng thẳng
Một cuộc chạm mặt ngoài ý muốn,cuộc chạm mặt của những thiên thần nhưng không hề nhẹ nhàng mà đầy những sóng gió của thù hận.Tám con mắt đang nhìn nhau chất chứa những cảm xúc khó tả,hỗn độn.
Nỗi nhớ,sự thù hận,niềm yêu thương,sự ganh ghét…………… tất cả dường như đang hòa làm một
Mai mai xích ra xa Tử Long nhưng anh lại kéo cô lại.Mai mai khó chịu trước hành động của anh nhưng cô lại không phản kháng.Cô mặc anh muốn làm gì thì làm.Cô chỉ im lặng nhìn Lạc Dương đắm đuối.Lạc Dương không nhìn cô mà cứ liên tiếp nã rượu vào người
-Vợ yêu,em muốn ăn gì nào? Bánh kem nhé? –Tử Long nói ngọt sớt,cố ý nhấn mạnh từ “vợ”
-Đừng gọi em thế! Em không ăn được đồ ngọt đâu
Mai mai nói khẽ mắt vẫn nhìn Lạc Dương .Tử Long thích thú khi nhìn thái độ của Lạc Dương.Anh đang định tiếp tục bày trò thì bất chợt Mai mai lên tiếng
-Lạc Dương,anh quen với Elina sao?
Mai Mai nói giọng run run xúc động, đã lâu rồi cô không được gọi tên anh,không được trông thấy anh,đến hôm nay lại nhìn thấy anh trong bộ dạng thảm hại thế kia,lại còn đi cùng Elina. Lòng cô đau nhói
Nhưng Lạc Dương đang vô cùng đau khổ trước niềm hạnh phúc của Tử Long và Mai mai. Anh hận Tử Long vô cùng. Và vì thế anh muốn để Tử Long biết rằng anh không phải kẻ yêu đuối,không phải cứ mãi ôm niềm đau sau khi chia tay. Anh cười khẩy
-Elina ấy à,cô ấy là bạn rất rất thân của anh đấy! Bọn anh đi với nhau không được sao? Phải không Elina
Lạc dương quay sang nhìn Elina cười vui vẻ. Mai Mai cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe Lạc Dương nói thế. Nhưng thực sự cái cách Lạc Dương nhìn Elina mỉm cười như thế làm cô ghen lắm. Lạc Dương vốn sống rất khép kín,anh luôn lạnh nhạt với phụ nữ nhưng sao với Elina lại như thế?
Đầu óc cô muốn nổ tung lên. Cô cầm cả chai rượu đặt lên miệng định uống cả nhưng Lạc Dương đã nắm khẽ lấy bàn tay cô
-Mai mai,em định uống ư? Từ trước đến giờ em đâu có uống rượu? Đừng uống
Mai mai dường như tê liệt khi bàn tay Lạc Dương chạm nhẹ vào cô.Cô có cảm giác như một luồng điện cực mạnh chạy trong cơ thể mình. Cô thèm khát được đến bên anh,được sà vào lòng anh nũng nịu như một đứa trẻ
Nhưng mọi thứ là không thể. Mai mai và Lạc Dương chỉ biết nhìn nhau..Ánh mắt đau khổ chất chứa bao nhớ thương.Cả hai người họ đều muốn đến bên nhau nhưng tại sao mọi việc lại tồi tệ đến thế này
“Em đang ở gần anh,rất gần anh mà sao em vẫn nhớ anh ,rất nhớ anh. Một nỗi nhớ triền miên không nguôi. Và em vẫn đau,rất rất đau bởi em chỉ có thể nhìn anh trong niềm tiếc nuối mà không thể chạm vào anh.Việc ấy dường như trở nên quá xa xỉ vào lúc này. Em có tiền, em muốn mua một phút, một giây ở bên anh nhưng không ai bán cả. Em đành ngậm ngùi xót xa trong thinh lặng”
-Hai người đang làm cái trò gì vậy? Lạc Dương anh mau buông tay cô ấy ra. Mai Mai không uống gì hết. Đi về !
Tử Long gắt lớn khi nhìn thấy họ nhìn nhau tình tứ thế. Lạc dương vội rụt tay,anh lại lao đầu vào rượu. tử Long kéo tay Mai Mai đứng dậy nhưng cô cứ ngồi lì ở đấy. Cô nhìn Tử Long ánh mắt rất kiên quyết có chút gì đó van xin
-Ở lại một chút có được không?
Tử Long đang rất bực bội nhưng anh cũng đành nuốt giận ngồi xuống chiều ý cô một chút. Mai mai cầm chén rượu lên,kề sát môi. Mùi rượu nồng làm cô hơi khó chịu nhưng rồi cô cũng uống.Rượu vào đến cổ họng làm cô thấy cay rát vô cùng
Nhưng dường như nó lại khiên cô thích thú. Cô muốn uống để quên hết mọi buồn phiền . Và thế là cô lại rót thêm một chén nữa,một chén thật đầy
-Thôi Mai mai ,một chén đủ rồi em à. Anh đưa em về
Tử Long lo lắng bảo cô nhưng Mai mai vẫn uống bỏ ngoài tai lời nói của anh. Mặt cô đã đỏ gay,tay chân bắt đầu luống cuống. Nhưng mà cô vẫn uống ,lại cầm một chén khác. Có điều lần này chén rượu rơi xuống đất trước khi Mai mai đưa nó lên miệng
Cô ấy say mất rồi. Mai mai ngã vào vai Tử Long trước sự ngạc nhiên của Lạc Dương và Elina. Nhưng họ không làm được gì ngoài việc nhìn cô ấy xót xa bởi họ biết Mai mai đã có Tử Long lo rồi,không đến lượt họ
Tử Long nhanh chóng bế Mai mai lên,đứng dậy rời khỏi ban. Trước khi đi khỏi anh nhìn Lạc Dương cảnh cáo
-Lần sau làm ơn đừng đụng đến Mai Mai. Nếu anh còn như thế em không biết mình sẽ làm gì với anh đâu. Chúng ta không còn được như trước kia nữa. Em không còn là Tử Long của ngày trước nữa đâu. Em sẽ làm bất cứ điều gì để có được Mai mai
Elina nhìn Tử Long rồi lại nhìn Lạc Dương. Đây thực sự là chiến tranh rồi.Tử Long công khai gây chiến như thế thật là quá đáng. Cô thương Lạc Dương và thương cả chính mình nữa. Số phận kẻ thứ ba mãi mãi là như vậy
-Thôi, Lạc Dương anh đừng uống nữa. Uống nhiều không tốt đâu
-Ừ,tôi biết. Cô muốn về rồi à?
-Ừ,tôi về trước đây
Nói rồi Elina đứng lên định về trước nhưng Lạc Dương nắm lấy khuỷu tay cô kéo lại
-Chờ tôi về cùng đi
Sau khi thanh toán đống rượu vừa uống anh đi nhanh ra cửa. Elina đang đứng chờ anh ở đó. Chiều rồi nắng cũng tắt dần. Con đường trở nên ảm đạm vô cùng
-Nhà cô ở đâu?
-Tôi ở chung cư Star, đường X
-Vậy cùng đường với tôi rồi. Đi bộ được không. Hôm nay tôi không đi xe
Elina khẽ gật đầu. Và thế là hai người rảo bước trên con đường vắng. Lạc Dương liếc nhìn Elina. Ở cô có cái gì đó khiến anh cảm thấy rất gần gũi, cứ như một cô em gái vậy.
Ngoài Mai mai ra thì Elina là cô gái duy nhất anh không tỏ ra lạnh lùng khi nói chuyện. Có thể là do ấn tượng về quá khứ của cô mà cũng có thể là do cô có nét gì đó rất giống Mai mai. Ông trời thật khéo biết đùa. Anh lại quen chính người yêu của Tử Long. Thật đáng ngạc nhiên
-Elina này, bây giờ cô đang làm gì?
-Tôi à? Phục vụ của một quán ăn nhỏ
-Tử Long không giúp gì cô sao? –Lạc Dương ngạc nhiên tròn mắt nhìn cô
-Không phải không giúp mà tôi không thích . Tôi không muốn mang ơn anh ấy. Tử Long cho tôi nhà tôi đã ngại lắm rồi
Lại thêm một điểm nữa ở cô làm anh bất ngờ. một cô gái nhỏ bé thế này lại can đảm và mạnh mẽ đến vậy.
-Lạc Dương , không biết anh nghĩ như thế nào nhưng tôi thấy hình như Mai Mai rất yêu anh đấy. anh không định chiến đấu với Tử Long dành cô ấy sao?
-Ha.Yêu?Cô nhầm rồi. Cô ấy chỉ thương hại tôi thôi. Vả lại Mai Mai đã thuộc về nhau từ kiếp trước rồi. Có muốn dành cũng chẳng được. tôi không muốn quan tâm
-Mai Mai nói chia tay anh trước sao?
-Không là tôi nói trước. Tôi muốn cô ấy hạnh phúc bên người mà cô ấy yêu nhiều hơn. Nếu giữ cô ấy lại chắc gì đã hạnh phúc phải không?
Elina ngỡ ngàng khi nghe anh nói thế. Cô khâm phục anh vô cùng. Anh quá cao thượng! Và bỗng chốc cô thấy tình yêu mình dành cho Tử Long chẳng là gì cả. Anh lớn lao như một vị thánh! Được quen anh là một niềm vinh hạnh với cô
Từ lúc ấy Lạc Dương trở thành một người anh đáng kình,một thần tượng đối với cô.
-Lạc Dương,anh bao nhiêu tuổi?
-Tôi 25. Còn cô?
-Em 20! Cho phép em xưng hô như thế nhé?
-Ừ,cô thích thì cứ gọi. Đến chung cư Star rồi đấy. Cô về đi
-Anh về cẩn thận
Elina mỉm cười gật đầu chào anh. Chia tay Elina ở đó Lạc Dương một mình đi về nhà. Cảm giác cô đơn lại vây kìn lấy anh……….
Trong lúc đó…………..
Tử Long bế Mai mai ra xe thắt dây an toàn cho cô rồi phóng về nhà mình. Chỉ một lát đã về đến nhà. Anh xuống xe mở cửa xe bế Mai mai vào nhà. Cô vẫn ngủ lả lướt không biết gì cả,cả người mềm nhũn ,miệng vẫn lẩm bẩm câu gì đó mà Tử Long không nghe thấy
Vào đến phòng mình anh lặng lẽ đặt cô xuống giường rồi đắp chăn cho cô. Đang định ra ngoài lấy nước cho cô uống thì Mai Mai bỗng ngồi dậy nắm lấy tay anh. Cô vẫn đang say. Cô mở mắt thật to nhìn anh cười tươi
-Anh định đi đâu đây? Ở lại với em đi
Tử long sững người khi nghe thấy cô nói thế. Trong cơn say, Mai mai đã nhầm tưởng,mọt nhầm tưởng tai hại bởi đầu óc cô lúc này bị lấp kìn bởi hình ảnh của Lạc Dương. Và vì thế cô tưởng nhầm Tử Long là Lạc Dương và tệ hại hơn nữa cô tưởng mình và Lạc Dương đã cưới nhau rồi
-Em say rồi. Ngủ đi
-Không em đâu có say,em tỉnh rồi mà. –Mai Mai nấc nhẹ rồi lại cười
Cô sà vào lòng Tử long ôm lấy anh tha thiết. Mùi rượu từ người cô không nồng mà hơn thế nữa lại rất dễ chịu. Nó phảng phất rất thơm khiến Mai mai trở nên cực kì quyến rũ và hấp dẫn
Cô cứ vùi đầu vào ngực anh nũng nĩu như một đứa trẻ. Cô lại nổi hứng con nít nghịch ngợm vạt áo của anh. Hơi thở nhè nhẹ của cô phả vào người anh khiến cả người anh nóng ran. Anh thèm khát chiếm hữu cô nhưng nhớ đến lời hứa với cô anh kiềm lòng khẽ đẩy cô ra. Nhưng Mai mai cứ dình chặt vào anh như có keo dính vậy
-Chồng ơi, em nhớ anh
-Cái gì? Em bảo gì hả? Nói to lên –Tử Long cô căng tai ra nghe xem cô nói cái gì
-Em nhớ anh
-Cái gì hả? –Tử Long nghe loáng thoáng chưa rõ – Nhớ anh à, đồ ngốc, anh với em suốt ngày gặp nhau thì nhớ cái gì chứ? –Tử Long cười nhẹ
Càng lúc Mai mai càng áp sát vào anh hơn, cô lại thủ thỉ
-Chồng, em yêu anh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
-Hả, nói to lên,anh không nghe thấy
-Em yêu anh,chồng à!
Mai mai ghé sát tai anh nói thật khẽ và thật ngọt.Nói xong cô cười khúc khích,mặt hơi đỏ đỏ trông rất đáng yêu. Tử Long nghe thấy thì sung sướng đến phát cuồng. Mai mai gọi anh là “chồng” hơn thế cô ấy còn nói yêu anh. Đây là lần đầu tiên cô ấy nói với anh như thế kể từ khi gặp lại nhau sau sáu năm. Anh vòng tay ôm siết lấy cô trong niềm hạnh phúc khôn tả-
-Ừ,anh cũng yêu em baby. Giá như lúc bình thường em cũng đáng yêu như lúc say thì đáng yêu biết mấy
-Chồng này……..nếu mà……….nếu mà…….chúng mình có em bé thì sao nhỉ?
Cô lại cười ngọt ngào,lẩm bẩm một mình,mặt đỏ ửng lên như một đóa hồng
-Cái gì? Em nói bé quá ,anh không nghe được
Tử Long nhăn mặt cố gắng nghe mà không nghe được gì cả. Mai mai bất ngờ vòng tay qua cổ anh,hôn anh nồng nàn,hôn thật dài và thật sâu. Tử Long bị nụ hôn bất ngờ của cô làm cho tê liệt. Tim anh tưởng như nhảy ra ngoài vào giây phút ấy. Lại một lần nữa cô làm anh ngỡ ngàng.
Đây cũng là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh
Không ngại ngùng. Không e lệ. Không ép buộc. Mà trái lại nó rất tự nhiên ,rất say đắm
Tử Long bấn loạn.Anh dường như phát cuồng
-Ở lại với em đừng đi đâu nhé?
-Ừm -Rồi anh cúi xuống hôn cô lần nữa –Cái này là do em tự nguyện đấy nhé? Đừng trách anh
Và thế là Tử Long từ từ mở từng chiếc cúc áo ra. Mai mai không có vẻ gì là kháng cự cả mà hơn nữa còn rất ngoan ngoan hưởng ứng rất nhiệt tình. Những tiếng rên nho nhỏ vì say rượu càng kích thích anh hơn. Nhưng rồi bất chợt Mai mai im lặng
Cả người rã ra,vòng tay ôm anh lúc nãy bỗng dưng buông lơi. Tử Long nhìn cô thì thấy cô đã ngủ rồi. Anh tiếc hùi hùi mặc lại áo cho cô đi ra ngoài. Đêm hôm đó anh đã mất ngủ vì hạnh phúc……….
Sáng hôm sau…………
Nắng chiếu vào phòng đánh thức Mai mai dậy. Cô từ từ mở mắt ra đưa tay lên ôm đầu. Đầu cô vẫn còn váng vất. Cô đảo mắt nhìn xung quanh cô giật mình khi nhận ra đây là phòng của Tử Long. Chân tay mỏi rã rời cô không buồn đứng dậy nữa,cứ nằm im trên giường. Mai Mai bỗng nhớ Lạc Dương vô hạn
Cô tự hỏi mình “giờ anh đang làm gì, Lạc dương”. Cô nghĩ về quá khứ. Ngày trước,mỗi khi thức dậy cô đều trông thấy Lạc Dương. Bao giờ anh cũng dậy trước cô và nằm bên cạnh ngắm cô. Đến lúc cô thức dậy bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình thì lúc nào cũng đỏ mặt cười tủm tỉm. Vào những lúc ấy anh lại bẹo má cô mà trêu rằng
“Dễ thương quá, lúc nào cũng đỏ mặt hết” hoặc là “ngủ ngon không vợ yêu?”
Nhưng rồi những phút giây hạnh phúc ấy vội tiêu tan khi một hình ảnh khác về anh xuất hiện
Cô nhớ đến ánh mắt anh nhìn Elina ,không hiểu tại sao cô lại thấy hoang mang và ghen tị đến thế. Cô lại nghĩ về Tử Long, nghĩ về cách hành xử thô bạo của anh với mình ,mai Mai sợ hãi và đau lòng. Cô có cảm giác mình bị xúc phạm. Anh ấy coi cô như thứ đồ vật đem ra thách đấu với Lạc dương
Đang nghĩ đến anh thì anh xuất hiện ngay. Tử Long đột nhiên bước vào phòng mặt cười tươi như hoa khiến Mai mai hơi ngạc nhiên. Dường nhue mọi sự thù hận mọi ghen tuông trong anh đều biến mất hết giờ đây chỉ còn lại toàn là hạnh phúc vậy
Anh đang hạnh phúc lâng lâng như trên mây.
Anh đâu có biết rằng trong cơn say hôm qua,Mai Mai đã nhầm tưởng anh với Lạc Dương
Anh đâu có biết rằng người cô ấy nhớ nhung không phải là anh mà là Lạc Dương,người cô ấy mơ thấy hằng đêm không phải là anh mà là Lạc Dương
Anh đâu có biết rằng những lời yêu thương cô ấy nói hôm qua không phải gửi trao tới anh mà là Lạc Dương,người cô muốn ôm hôn cũng không phải là anh mà lại là Lạc Dương…………….
Tất cả những gì xuất hiện đêm qua đều bắt nguồn từ cái tên “Lạc Dương”. Đó là cái người mà cô ngày nhớ đêm mong,người cho cô biết thế nào là vị ngọt của tình yêu và cũng là người cho cô biết thế nào là hối hận là đau khổ……………Nhưng Mai mai vẫn luôn phủ định nó bằng một từ “không”
Không được yêu
Không được nhớ
Không được thương………….
Chỉ một từ thôi cũng đủ khiến người ta đau lòng……………
-Mai mai,anh yêu em
-Sáo rỗng.Nói nhiều quá thành sáo rỗng đấy anh à
Mai mai phản đối nhưng Tử Long chỉ cười.Anh vẫn đang đắm chìm trong hạnh phúc,thứ hạnh phúc ảo tưởng lầm lỗi
-Mai mai này,tối hôm qua em đã gọi anh là “chồng” đấy!
-Gọi anh? –mai mai tròn xoe mắt nhìn
-Ừ,em còn nói yêu anh nữa cơ –anh lại cười tủm tỉm
-Thật hả?
-Ừ,thật . Lời của những người đang say đều thật đến tận đáy. Vậy là anh biết em yêu anh rồi !. Baby,chúng ta cưới nhau đi!
-Ơ………….ơ……….ưm………..bây giờ chưa phải lúc
Mai mai nói giọng ỉu xìu,cô thấy hơi khó chịu trước lời nói của anh.Tử Long lại hụt hẫng.Vẫn là chờ đợi. Thật điên rồ! Anh ghét phải chờ đợi nhưng rốt cuộc Mai mai vẫn bắt ép anh. Nhưng anh cũng đành chịu. Nếu cô ấy chưa muốn thì anh cũng chẳng biết phải làm gì cả
-Hôm nay em muốn đi đây chơi không
-Đi đâu cũng được
-Đến công viên nha
-Ừm…………..!
Chương 26:Một góc hoài niệm
Tại công viên trung tâm thành phố………..
Nắng chiều nhè nhẹ xuyên qua tán cây xanh rờn một màu thật đẹp. Thảm cỏ trải dài khẽ rung rung trong gió. Tử Long kéo cô đi hết hàng này đến hàng khác. Ăn kem,uống nước, chơi nhào lộn….Anh cứ như trẻ con vậy.Anh còn bảo Mai mai chơi gắp thú nhưng cô từ chối cô bảo anh chơi một mình
Thành tích của anh thật thảm hại. Mười lần gắp trúng một lần. Khác hoàn toàn với Lạc Dương. Anh luôn là người dẫn đầu trong cả học tập lẫn thể thao, từ việc trường đến việc đời. Từ bé cho tới lớn thành tích học tập luôn xuất sắc. Anh là thần tượng của biết bao cô gái .Mai mai cũng không ngọa trừ
Cô luôn ngưỡng mộ anh. Nghĩ đến thế Mai mai bất giác bật cười. Cô lôi điện thoại từ túi xách ra và ngắm nghía cái móc hình con thỏ xinh xinh ở đó. Con thỏ ấy là thứ Lạc Dương gắp được trong lần hẹn hò cuối cùng của hai người. Lúc ấy anh đã bắt cô phải cho trẻ con hết nhưng cô đã giữ lại được con thỏ này.Tuy nó nhỏ nhưng nó rất đáng yêu. Nó có thể coi như cầu nối tình cảm giữa cô và anh ấy vậy
Trong lúc Tử Long mải mê gắp thú Mai Mai một mình đi đến bên hồ. Hồ nước ở công viên trong xanh đẹp thật đấy. Cô ngồi xuống bên hồ,chạm nhẹ tay xuống mặt nước. Nước gợn sóng lăn tăn. Cô ngây người ngắm nhìn không biết chán.
Bỗng nhiên hình ảnh của Lạc Dương ùa về khiến cô buồn vô hạn. Cô nhớ lúc còn ở biệt thự bên bờ biển,khi cô nghịch nước dưới mưa Lạc Dương đi tìm cô ốm hơi. Khi ấy Lạc Dương đã mặc quần jeans với áo pull nữa,trông đẹp trai vô cùng dù cái mặt cứ nhăn như khỉ ấy. Mặt nhăn mà sao vẫn đẹp trai lại còn càng đáng yêu nữa
-Anh lúc nào cũng đáng yêu hết. – Mai Mai cười tủm tỉm ngọt ngào, thầm thì một mình –Bây giờ anh đang làm gì? Chắc anh đang làm việc nhỉ? Anh có mệt không? –cô lại tự hỏi mình
Cô nhớ anh lắm, chỉ muốn được thấy anh,dù trong chốc lát nhưng lại không đủ can đảm dù chỉ là nhìn lén lút. Cô sợ anh sẽ nhìn thấy cô. Thế nên cô chỉ biết hồi tưởng lại quãng thời gian đẹp đẽ trước kia. Cô và anh ấy tuy ở bên nhau không lâu nhưng cũng có rất nhiều kỉ niệm. Cả hai đã cùng nhau đi đến nhiều nơi, cùng chơi đùa rất rất vui. Thế nên đến chỗ nào hình ảnh của anh cũng đều xuất hiện trong tâm trí cô
Một lời anh không muốn nói, là một mai hai ta không cách xa...
Em vẫn nhớ dẫu muôn vàn xa cách, nỗi yêu thương đã nguôi phút giây
nào.
Nhủ lòng mình phải quên để bước tiếp ,một cuộc sống bên em không
có anh.
Thế nhưng sao thật khó và em đã mỏi mệt, bước trên đường đời, một
mình thiếu vắng anh.
Làm sao em ru nổi những đêm dài. Làm sao cho con tim đỡ lạnh lùng.
Chỉ mong anh đừng để tình lạnh giá…
Hãy sưởi ấm bằng ý nghĩ về em.
Hãy cho tình mình nụ hôn nồng say.
Hãy gọi thầm tên nhau trong mơ…
Và em muốn hét lên cho thỏa nỗi nhớ,
cho vơi đi những khát khao trong lòng,
cho dịu đi tình yêu như cháy bỏng.
Nỗi nhớ anh nghẹn ngào ngập tràn trong tim em.
Và em hứa sẽ quên anh, anh đừng buồn...
xóa hết đi tình yêu xưa bỏng cháy .
Thiêu đốt em mỗi khi đông lạnh về
Với em giờ này có những điều quan trọng hơn cả sự lừa dối và yêu
anh
(Anh –Hồ Quỳnh Hương)
Bất chợt có một bàn tay
chạm nhẹ vào vai cô. Mai Mai quay người lại cười tươi
-Lạc Dương ,anh lại đùa em à? –vẫn thói quen cũ, cô gọi tên anh
Nhưng người trước mặt cô là một em bé khoảng 2 tuổi. Đang định hỏi chuyện bé con dễ thương đó thì mẹ bé đến kéo tay bé đi mất. Một gia đình hạnh phúc, bố mẹ và con cùng đi chơi công viên. Mai Mai nhìn họ thèm thuồng. Cô đặt tay lên bụng mình rồi ngước mắt nhìn xa xăm,hỏi vu vơ
-Anh có thích mình có em bé không? Em thích lắm đấy! Em yêu trẻ con,chắc anh cũng thích có baby nhỉ?
Mai Mai lại cười hạnh phúc nhưng rồi bỗng ỉu xìu. Cô biết Lạc Dương không còn bên cô nữa……. cô đưa mắt nhìn ra phía tòa cao ốc đằng xa, Lạc Dương đang làm việc ở đấy, cô muốn đến nhưng lại không dám……………..
-Baby, cho em con thú này. Anh vừa gắp được đấy. Thích không?-Đột nhiên chạy lại phía Mai mai hỏi làm cô hơi giật mình –Mà em chạy lung tung thế,anh tìm mãi mới được
-Thích. –cô cười gượng. Con khỉ bông kia làm sao đáng yêu bằng con thỏ Lạc Dương gắp được chứ?!
Đang cười tươi thì điện thoại của Mai mai chợt rung. Là số của Lạc Dương. Mai Mai ngước mặt lên nhìn Tử Long do dự. Chuông vẫn vang. Tử Long ngạc nhiên hỏi cô
-Sao không nghe?
Mai mai nhìn anh lần nữa rồi bấm nút “nghe”
-Mai mai à……….. –tiếng Lạc Dương ấp úng vang lên khiến tim cô bỗng loạn nhịp
-Dạ…………. –Mai mai đáp khẽ
-Em khỏe chứ? Hôm qua em uống rượu làm anh lo quá
-Em khỏe……………
Cả hai người im lặng hồi lâu chỉ còn nghe thấy tiếng thở khe khẽ của nhau với nỗi nhớ trào dâng
-Vậy tốt rồi, anh cúp máy đây
Nói rồi Lạc Dương ngắt điện thoại. Tắt máy rồi Lạc Dương cảm thấy tiếc nuối lạ. Giọng nói trong trẻo của cô ấy là thứ anh luôn mong chờ được nghe nhưng lại không thể kéo dài thêm một chút bởi anh không thể nói được gì cả. Anh không dám nói rằng anh nhớ cô ấy,không dám nói anh vẫn luôn yêu cô vẫn luôn chờ cô . Anh biết cô đã được Tử Long chăm sóc rồi
Lòng Mai mai chợt dâng lên một nỗi buồn vô hạn. Cô lặng lẽ tắt điện thoại đi mắt vẫn nhìn vào màn hình đăm đăm như chờ đợi điều gì đó
-Lạc Dương gọi à? –Tử Long chợt hỏi làm Mai mai giật mình
-Không có gì đâu. Anh ấy hỏi thăm sức khỏe của em thôi
-Thì anh có nói gì đâu. Thôi đi chơi tiếp
Vậy là hai người lại tiếp tục…………..chinh chiến với mấy trò chơi trong công viên. Ai cũng ngạc nhiên nhìn họ bởi lớn như thế mà còn chơi những trò trẻ con. Nhưng Mai mai và Tử Long thì đúng là trẻ con thứ thiệt . Họ chẳng ngại ngùng gì cả, cứ chơi cùng cả mấy nhóc bé lóc chóc luôn. Chơi nhiều rồi cũng mệt Tử Long kéo Mai mai ra ghế đá ngồi mệt nhoài
Tử Long liếc nhìn Mai mai. Cô đang cười rất đẹp nhưng vẫn thoáng một nỗi buồn nào đó rất khó hiểu.Anh khẽ vuốt mái tóc cô nhưng cô lại xích người ra xa. Cô tránh bàn tay của anh
-Baby, anh cảm thấy……….. càng lúc em càng xa anh………em lạnh nhạt với anh. Anh đã buồn lắm đấy
-Đâu có, tại anh cứ tưởng tượng đấy thôi
Mai mai cười cười nhìn anh. Tử Long không biết cô đang nghĩ cái gì,anh tò mò nhưng anh sẽ không hỏi. Anh không muốn làm khó cô. Nếu cô không muốn trả lời thì anh cũng chẳng muỗn bới móc sự thật ra làm gì vì anh biết nếu hỏi anh sẽ làm cô đau và như thế cô sẽ xa anh hơn mà thôi
Anh lảng sang vấn đề khác
-Công viên bây giờ thay đổi nhiều thật, em còn nhớ lúc bé không? Lúc em 5 tuổi ấy?
-Em có nhớ chút chút
-Anh thì nhớ rất rõ,lúc ấy anh đã 7 tuổi rồi mà. Khi đó anh,em và Lạc Dương hay đi chơi cùng nhau. Mà nói cho em biết một bí mật nhé. Hồi đó anh ghét em cực kì
-Thế à? Nhưng vì sao? –Mai mai tròn mắt nhìn
-Ừ,ghét cực luôn. Tại vì em lúc nào cũng nhõng nhẽo lại hay khóc nhè, cứ mỗi khi anh với Lạc dương định đi chơi với nhau em lại đòi đi cùng,đòi bằng được mới thôi. Còn chơi trò khóc nhè dọa bọn anh nữa chứ? Ha ha. Lúc đấy thì ghét nhưng mà bây giờ em mà không nhõng nhẽo,khóc nhè thì anh chẳng thèm yêu em nữa đâu
Mai Mai cười lớn khi Tử Long nói thế rồi Tử Long lại tiếp lời
-Lúc đó anh không muốn cho em đi chơi cùng một chút nào bởi vì trông em mệt lắm chẳng còn hứng thú gì cả nhưng mà Lạc Dương thì khác anh ấy chiều chuộng em đủ điều. Lúc nào cũng cõng em theo. Anh ấy hiền đến mức nhiều lúc khiến anh phát bực. Lạc Dương luôn tỏ ra người lớn và chín chắn từ khi còn bé xíu. Bây giờ vẫn thế. Hừm……..mà kể cũng lạ,lúc bé anh chưa từng nghĩ sau này anh lại yêu em,chưa từng muốn cõng em một giây nào.Vậy mà bây giờ………..Anh cũng chưa từng nghĩ lại có ngày anh và Lạc Dương lại trở thành tình địch của nhau thế này. Khi còn bé anh đã nghĩ nếu anh mà anh ấy cùng yêu một cô gái thì anh sẽ nhường cho anh ấy. Nhưng đến bây giờ khi anh đã biết yêu là như thế nào rồi anh đã thay đổi. Anh không thể mất em được
Mai mai nhìn anh bằng đôi mắt buồn thiu. Không hiểu sao cô lại buồn đến vậy. Tử Long thấy cô buồn thì lảng sang vấn đề khác
-Này,sao lúc bé em lại cứ thích chơi với anh và Lạc Dương thế hả? Anh chẳng thấy em chới với các bạn gái
-Tại em thích chơi với con trai
Mai mai không dám nói thật là lúc đó ,từ cái lúc bé xíu đó cô đã thích Lạc Dương lắm rồi. Bởi vì anh ấy hiền khô lại đẹp trai,lúc nào cũng chiều chuộng cô. Lúc đó, bằng một tâm hồn ngây thơ nhất,cô đã thề rằng : “Lớn lên em nhất định sẽ cưới anh!” Vậy mà đến lúc 16 tuổi chẳng hiểu sao cô lại yêu Tử Long
-Hơ, hay thật. À mà hình như em chỉ chơi với mỗi Kim Thư là con gái thôi đúng không?
-Ừm
Mai mai bất giác bật cười khi những hoài niệm chợt quay về nhưng rồi cô lại khóc. Kỉ niệm từ cái hồi bé tí ấy khiến cô nhớ Lạc Dương vô hạn. Nước mắt cứ rơi giàn giụa
-Ơ,sao em khóc? Đang vui mà.
Mai mai đánh nhẹ vào tay anh một cái
-Hơ,anh phải để cho em khóc nếu em muốn chứ?
-Ừ,ừ,được rồi,đấy,khóc đi,muốn khóc thì khóc đi
Tử Long kéo cô lại gần để Mai mai khóc trên bờ vai của mình. Anh vuốt nhè nhẹ mái tóc cô rồi thủ thỉ
-Bao nhiêu năm rồi mà em vẫn trẻ con như thế……..
Mai mai không nghe thấy gì cả. Cô chỉ biết khóc và khóc thôi. Nước mắt cứ rơi mãi rơi hoài không thôi. Một ngày nắng đẹp với một góc hoài niệm đẹp. Mọi thứ đều tuyệt vời nhưng lòng người không tuyệt vời,không vui vẻ mà buồn vời vợi
-Anh…………anh có yêu em không? –Mai mai đột nhiên hỏi
-Đồ ngốc,thế mà cũng hỏi –anh cười –nhưng anh sẽ không nói câu đó với em đâu .Chẳng phải em bảo nói nhiều thành sáo rỗng còn gì?
-Em xin lỗi
-Sao lại xin lỗi? Em có lỗi gì đâu? Dạo này em lạ lắm đấy nha!
Mai mai im lặng,cô không biết nói gì cả. Mà đúng hơn là không dám nói. Cô sợ Tử Long sẽ bị tổn thương bởi những gì cô nói. Và vì thế cô cố chôn giấu tất cả,vùi chặt tình cảm của mình nơi tận sâu trái tim. Cô đã chọn một ngã rẽ trên một con đường khác. Cô yếu đuối và không đủ can đảm để quay về
Cô sẽ đi tiếp với Tử Long. Cô đã chọn Tử Long và bây giờ cô có trách nhiệm với sự lựa chọn của mình,cô sẽ làm anh ấy vui dù bất cứ giá nào
“Em đang ở bên anh,em đang khóc trên bờ vai của anh vì em nhớ một người khác. Xin lỗi anh!”
Chúc các bạn online vui vẻ !