Chương 27: Gần bên anh
Hôm nay Tử Long đã có đủ chứng cứ để kiện ông anh họ. Anh đang tất bật chuẩn bị liên hệ với một số cổ đông lớn trong tập đoàn. Mai mai không đi cùng anh,cô ở nhà mình. Nhưng nằm mãi trong nhà cũng chán,cô ra bên cửa sổ,khẽ kéo bức rèm ra
Nằng nhè nhẹ ,phố đông đúc vui vẻ. Cô quyết định ra ngoài dạo chơi. Hòa mình vào dòng người tấp nập,cô bỗng thấy vui lạ. Cũng lâu lâu rồi cô không ra ngoài một mình dạo chơi lung tung mọi chốn như thế này
Đang mải mê ngắm nghía phố phường,cô nghe thấy tiếng xôn xao phía trước.Nhìn kĩ thì ra có một quán kem với dòng chữ to đùng trước cửa quán: “Một que kem đôi,một vé bốc thăm giải thưởng!”. Nhìn dòng chữ ấy mắt cô sáng rực hẳn lên,chạy ba chân bốn cẳng đến đó
Bất chợt…………..
Rầm…………Rịch…………..
Cô đâm sầm vào một chàng trai. Cả hai cùng ngã xuống.Khi cô đang ngúc ngắc cái đầu tội nghiệp của mình thì chàng trai kia đã đứng dậy đưa tay ra trước mặt cô. Mai Mai ngước mặt lên,cô giật mình
-Ơ,anh………????
-Ơ,là em?................
Cả hai cùng đồng thanh khi nhìn thấy nhau. Thì ra người Mia Mai đâm phải là Lạc Dương. Anh khẽ cười rồi kéo cô lên
-Đi đâu mà vội thế?
-Em đến kia
Vừa nói cô vừa chỉ tay vào quán kem trước mặt. Lạc Dương nhìn về phía đó rồi cười lớn
-Em vẫn thèm đến thế sao? Được rồi, đi với anh,anh mua cho
Lạc Dương đi đằng trước Mai mai lẽo đẽo theo sau. Bây giờ cô mới để ý kĩ hôm nay anh mặc quần jeans với áo pull màu ghi trông rất cá tính và đẹp trai,giống như một teen boy vậy. Vẫn cái fangs cao cao ấy có điều anh có vẻ gầy hơn một chút. Cô cứ ngây người mà nhìn anh
Trông cô lúc này giống hệt như một cô học sinh cấp ba ngỡ ngàng khi thấy một hotboy
Khi đi được một quãng xa xa,Lạc Dương bỗng nhiên quay lại,anh vẫn thấy Mai mai đang đứng ngay người nhìn mình,anh hỏi ngạc nhiên
-Ơ,sao em đứng đấy ? Sao em nhìn anh như thế? Anh mặc thế này trông tệ lắm hả?
-Ơ………ơ……không có.
Mai mai hơi ngượng,mặt cô bắt đầu đo đỏ
-Thế thì đi. Em định để người ta giật hết giải hả?
Rồi bỗng nhiên như một thói quen Lạc Dương nắm lấy tay Mai Mai kéo đi rất đỗi tự nhiên. Anh vẫn cười rất vui vẻ và hào hứng không để ý đến hành động của mình. Không để ý rằng cái nắm tay bất ngờ này khiến ai đó ngại ngùng,khiến ai đó nhớ nhung,khiến ai đó rung động
Mai mai không buông tay anh ra,cô để anh kéo đi như thế. Trong vùng hương khi gió nhẹ thổi qua người anh ,mùi rượu vang phảng phất rất dễ chịu. Thứ mùi hương ấy khiến anh trở nên tao nhã như một chàng hoàng tử vậy.
-Ơ,là kem đôi sao?
Khi đến quán kem đó,Lạc Dương bất ngờ khi thấy bán kem đôi. Anh chưa từng ăn cái đó
-Giải thưởng nhiều ghê! Em thích loại kem nào?
-Anh thích cái gì em thích cái ấy –Mai mai hào hứng trả lời
-Ừm,xem nào………..hương vani nhé?
Mai mai gật đầu rồi đứng chờ anh mua kem. Anh nhanh chóng mang ra. Mai Mai cứ nghĩ rồi thế nào cũng phải mua thêm vì bẻ hỏng nhưng không ngờ Lạc Dương bẻ một lần được luôn. Đúng là Lạc Dương có khác,cái gì cũng giỏi.
-Anh đã từng ăn rồi à?
-Chưa ,đây là lần đầu
-Woa,anh giỏi ghê! Vậy mà tách kem một lần được luôn
-Có gì đâu. Người ta bảo tách thì anh tách thôi
Mai mai nhìn cách anh anh kem ngon lành như một đứa trẻ, cô bật cười khúc khích. KHông ngờ cũng có lúc anh giống con nít như thế. Sau khi giải quyết xong hai que kem bự, Mai mai và Lạc Dương hí hửng mở phần thưởng ra
-Ái chà, Lạc Dương, số anh đỏ thật đấy. Thẻ uống café miễn phí tại quán café Queen nè! MỘt tháng cơ đấy
Không ngờ Lạc Dương may mắn thế. Vậy là cả hai lên đường đến quán café Queen. Quán này rất lớn và nổi tiếng. Lạc Dương chọn một chỗ gần khu vườn nhỏ của quán
-Em muốn uống café không?
-Không
-Thế em ăn gì không? Thạch hoa quả nhé?
Mai mai đồng ý ngay. Đây là thứ cô cực kì thích mà! Đến cả nước hoa cô cũng dùng mùi này nữa. Lạc Dương ngồi nhâm nhi ly café và nhìn cô ăn ngon lành. Mai mai cũng thấy lạ. Dạo này cô có ăn uống được nhiều đâu. Toàn ăn cháo hoặc kem trừ cơm thôi.Vậy mà ngồi bên cạnh anh cô lại muốn ăn, mà ăn rất ngon miệng là khác
Lạc Dương luôn luôn có một sức hút kì lạ với cô. Anh không bao giờ nói “em phải ăn” anh chỉ im lặng thôi. Cái im lặng của anh như một nguồn động lực với cô. Cô phải ăn,phải khỏe mạnh để còn được nhìn thấy anh
Mai mai không thể kìm lòng được nữa. Cô ngừng ăn đặt cái thìa xuống bàn, khuôn mặt thẫn thờ
-Sao không ăn nữa?
-Em không thích em về trước đây
Nói rồi cô đứng lên ra về ,trốn tránh anh. Cô sợ mình sẽ khóc trước mặt anh. Nhưng khi vừa đứng lên cô thấy đau chân vô cùng,phải vội vã ngồi xuống. Thấy cô nhăn mặt,Lạc Dương lo lắng hỏi
-Em bị sao thế?
-Không sao! Chỉ là đau chân chút thôi
Gót chân cô tấy đỏ. Thì ra đây là lí do khiến cô bị đau lúc nãy. Lạc Dương nhìn chân cô mà xót xa. Anh nâng nhẹ chân cô lên
-Em đi giày cao gót à?
Mai mai chỉ khẽ gật đầu. Lạc Dương nhanh chóng bế cô lên, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào họ. Lạc Dương không thèm quan tâm đến những ánh mắt tò mò kia, anh đi đến bên một người phục vụ hỏi
-Ở đây có phòng nghỉ nào không?
-Dạ,có một phòng thưa anh
-Tôi có thể mượn được chứ?
-Vâng,thưa anh,mời anh đi lối này
Rồi nhân viên đó dẫn họ vào một phòng nghỉ nho nhỏ của quán. Lạc Dương đặt Mai mai ngồi xuống giường rồi nhờ nhân viên phục vụ mang tới một chậu nước nóng. Lát sau đã có nước nóng. Lạc Dương mang đến bên cạnh Mai Mai. Anh cúi người xuống tháo đôi giày Mai mai đang mang ra rồi đặt nhẹ vào nước nóng
-Có nóng lắm không?
-Không,em tự làm được,anh cứ mặc kệ em
Lạc Dương mặc cho Mai Mai muốn nói gì thì nói anh nắm khẽ lấy bàn chân của cô xoa xoa quanh chỗ bị đau . Mai Mai rên khe khẽ,anh biết cô đay nên cố làm nhẹ nhàng nhất có thể. Chân cô thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Bỗng nhiên có tiếng cười khúc khích ngoài cửa, Lạc Dương quay ra thì thấy một đám nhân viên lố nhố đang nhìn anh bằng đôi mắt thán phục. Anh hơi ngượng
-Có gì để nhìn đâu mà nhìn
Biết ý bọn họ đi hết rồi khẽ khép cánh cửa lại. Lạc Dương nhấc chậu nước ra lau khô bàn chân cho Mai mai
-Tử Long bắt em đi giày cao gót ư?
-Không,là em muốn đi –Mai mai chối biến
Lạc Dương khẽ chạm nhẹ vào khuôn mặt cô,nhìn cô đắm đuối
-Tử Long còn bắt em trang điểm cơ à?
-Không ,cái này cũng là do em –Mai Mai lại nói dối ,cô không muốn Lạc Dương và Tử Long trở thành ke thù của nhau
-Đừng dùng phấn son gì cả,bình thường em đã xinh lắm rồi ,biết không?
-dạ…………..
Im lặng. Cả gian phòng yên lặng lạ thường,chỉ còn lại những ánh mắt nhìn nhau tha thiết. Bất chợt Lạc Dương vòng tay ôm trọn lấy cô
-Cho anh một phút được không?
Mai Mai không kháng cự lại nhưng cô cũng không dám vòng tay ôm lấy anh. Cô chỉ lặng lẽ nép sát người vào anh để đưuọc anh sưởi ấm trái tim lạnh lẽo đang chết từng ngày của mình và tựa đầu thật khẽ vào bờ vai anh –nơi cô thấy sự bình an hơn bất cứ nơi nào
Hành động này với người ngoài thì thật bình thường nhưng với những người đang yêu nhau thì khác. Trái tim họ đang thổn thức,đang cùng chung một nhịp đập. Cả Mai mai và Lạc Dương đều mong muốn thời gian ngừng trôi để được bên nhau mãi mãi như thế này
“Gần bên anh em nghe lòng mình xuyến xao
Gần bên anh ,em thấy mình là chính mình
Gần bên anh ,em thấy em hạnh phúc
Chỉ có anh, duy nhất anh,luôn khiến em như thế. Anh khiến em cười,khiến em phải nhớ,khiến em khao khát bỏng cháy có được tình yêu của anh”
Lạc Dương vô cùng hạnh phúc vì anh biết sự mạo hiểm đã mang lại cho anh thành công,sự thành công ngoài mong đợi. Trước đây chính anh là người đã đẩy Mai Mai đến bên Tử Long. Anh muốn cho cô biết người cô thật sự yêu là ai,không thể cứ mãi đứng nhìn ở giữa được.
Anh quá thông minh khi đã để cho cô ra đi nhưng quả thực nó cũng quá liều lĩnh. Bởi biết đâu kế hoạch của anh thất bại, Mai Mai không yêu anh hơn, người cô chọn sau này không phải là anh mà là Tử Long. Và vì thế anh đã từng đau khổ bởi chính kế hoạch của mình. Nhưng đến lúc này khi người con gái anh yêu đang ở trong vòng tay anh anh hiểu trong trái tim cô anh vẫn còn đó mà hơn thế còn rất sâu đậm là khác. Anh cười hạnh phúc
Mai Mai sẽ sớm quay về bên anh mà thôi…………………!!!!!!!!
1 phút trôi qua………..
Lạc Dương buông lỏng dần Mai Mai ra dường như có chút gì đó tiếc nuối. Anh khẽ nâng mặt cô lên bắt cô phải nhìn mình
-Tại sao em không nhìn anh?
Mai Mai vẫn đưa mắt nhìn hướng khác. Cô sợ nếu nhìn anh thì sẽ không thể nào mà kiềm chế bản thân được. Đột nhiên Lạc Dương luồn tay qua kẽ tóc cô kéo cô sát lai,hôn thật khẽ lên trán cô
-Anh luôn chờ em
Mai Mai gần như tê liệt. Cô ngỡ ngàng trước hành động của Lạc Dương. Khuôn mặt cô thẫn thờ. Anh vẫn luôn chờ cô ư? Cô hạnh phúc khi nghe được câu nói đó từ anh. Nhưng cô lại không đủ tự tin đáp lại tình cảm ấy. Cô sợ tất cả những gì cô trả cho anh chỉ toàn là cay đắng. Cô đã thực sự hiểu mình yêu Lạc Dương rất rất nhiều. Cô nghĩ về anh hằng đêm, đến nơi đâu hình ảnh của anh cũng luôn đi theo, cô lo anh mệt, lo anh hay bỏ bữa,lo anh mất ngủ………….
Gần bên anh cho em bao cảm giác yêu thương ngọt ngào.
Nụ cười anh xua tan đi bao nỗi đắng cay ngày nào.
Chỉ mong được gần anh như thế.
Chỉ mong được nhìn anh như thế.
Tình em nơi đây chỉ biết đến anh người ơi.
Một lần thôi con tim em muốn nói yêu anh thật nhiều.
Chỉ một câu yêu thương thôi sao mà vẫn cứ nghẹn lời.
Chỉ mong được gần anh để nói.
Chỉ mong được nhìn anh để nói.
Rằng em yêu anh yêu mãi trái tim này.
(cho một tình yêu –Mỹ Tâm)
Và bởi vì yêu anh cho nên cô không muốn trông thấy anh cứ mỏi mòn chờ cô. Mai Mai muốn nhìn thấy anh hạnh phúc,tìm thấy tình yêu mới, một cô gái xứng đáng với anh. Anh đã đủ mệt mỏi vì cô rồi. Cô không muốn anh hi sinh vì mình nhiều như thế
-Đừng chờ em…………..Em………..em không……xứng đáng với anh
Lạc Dương bỏ ngoài tai câu nói của Mai Mai. Anh nhẹ nhàng bế cô lên
-Anh đưa em đi mua giày, chịu không?
-Thôi,thả em xuống đi. Người ta cười chết đấy
Lạc Dương mặc kệ ai muốn nhìn thì nhìn,anh đường hoàng đi ra ngoài. Ai cũng ghen tị trước sự ga lăng quá đáng của anh. Mặt Mai Mai đỏ lên bừng bừng. Lạc Dương thấy cô như thế thì cười tủm tỉm. Mai Mai chẳng thay đổi gì cả,ngốc nghếch nhưng đáng yêu hết biết. Lạc Dương ghé sat tai cô nói nhỏ
-Ngại thì nhắm mắt vào
Mai Mai ngượng ngùng úp mặt vào ngực anh,tránh những ánh nhìn đáng ghét kia. Lạc Dương bế cô sang tiệm giày ngay bên cạnh. Mấy cô nhân viên nhìn thấy thế thì ghen tị vô cùng
-Thưa anh,anh muốn mua loại giày gì ạ? –cô ta hỏi mắt nhìn Lạc Dương chăm chú,trầm trồ trước vẻ đẹp trai của anh
-Cô để tôi tự chọn đi
Nói rồi anh lăng xăng đi hết chỗ này đến chỗ khác. Một lát sau anh chạy đến bên Mai Mai,mặt hớn hở. Anh đi giày vào chân cho cô trước sự ghen tị của bao cô nhân viên. Vừa như in. Một đôi giày xinh xắn màu trắng. Nó là giày bệt rất đáng yêu, tất nhiên là nó cực kì hợp với Mai Mai. Cô đỏ mặt nhìn anh khẽ mỉm cười.
Cô muốn ôm anh lắm nhưng lại kìm lòng. Lúc nào cũng thế,ở bất kì hoàn cảnh nào Lạc Dương đều ân cần và dịu dàng với cô như thế. Cái cách thể hiện tình cảm của anh rất khác lạ .Chỉ một hành động nhỏ như thế thôi mà khiến cô xao xuyến,cứ nhớ mãi không thôi
Lạc Dương biết Mai mai đang rất hạnh phúc và vì thế anh vui vô hạn
-Cảm ơn anh,em rất thích
-Em bắt đầu khách sáo với anh từ bao giờ thế. Em thích là anh vui rồi! Anh đưa em về nhé?
-Dạ…………
Thế là Lạc Dương lại bế cô ra xe, đặt cô ngồi xuống thắt dây an toàn cho cô.
-Chân em còn đau nhiều không?
-Không,đỡ nhiều rồi,anh không phải lo đâu
-Tử Long rất câu nệ hình thức. Em cứ mặc cậu ấy. Nếu không thích thì không phải làm đâu
-À,hôm nay anh không phải đi làm à?
-Ừm,hôm nay công ti tổ chức nghỉ mát,anh không muốn đi nên ở nhà
Đang vui vẻ bình thường đột nhiên mùi bánh kem từ cửa hàng bên đường khiến Mai Mai cảm thấy khó chịu vô cùng. Cổ họng nhờ nhợ. Cô buồn nôn quá,vội che miệng lại. Lúc này xe đã chạy qua cửa hàng kia rồi. Lạc Dương vội dừng xe quay sang lo lắng hỏi
-Mai Mai,em bị sao vậy?
-Không,không sao, chỉ là mùi bánh kem làm em khó chịu thôi
Mai Mai xua xua tay,vừa nói vừa thở hổn hển rồi vuốt vuốt cổ họng cho dễ chịu. Lạc Dương căng mắt nhìn những hành động kì quặc của cô. Mai Mai vốn rất thích bánh kem mà. Tại sao ngửi mùi này cô lại buồn nôn? Bất chợt trong đầu anh lóe lên một ý nghĩ
-Dạo này em thường xuyên bị như vậy ư?
-Vâng,em thấy người khác khác,hay mệt,thỉnh thoảng còn ngất xỉu nữa,ngửi mùi đồ ăn thấy ngấy ngấy, toàn ăn cháo với kem trừ cơm thôi
Lạc Dương để ý làn da của cô. Nó không trắng hồng mà xanh xao. Kết hợp với những điều cô vừa nói,anh đoán là…………….
-Mai mai…………không lẽ…………không lẽ…….em có thai ư?
Lạc Dương hỏi giọng run run. Biểu hiện của cô rất rõ ràng. Anh vừa hạnh phúc vừa có chút lo sợ.Dù muốn tin Mai Mai nhưng khả năng đứa bé là của Tử Long cũng cao lắm chứ? Mai Mai và Tử Long cũng yêu nhau mà,hơn nữa Mai Mai lại làm việc cùng với Tử Long,bên nhau suốt ngày.
Mai Mai tròn mắt nhìn anh kinh ngạc. Không lẽ là như thế thật? Lạc Dương đặt tay nhẹ lên bụng cô,nhìn cô bằng đôi mắt long lanh vừa vui nhưng anh cũng rất hồi hộp,trống ngực đập thình thịch .Anh nhìn cô đăm đăm
-Có lẽ nào……..là của anh? Có thể không?.............
Lạc Dương hỏi. Trong anh giờ đây là thứ cảm xúc hỗn độn. Tim anh dường như muốn nhảy ra ngoài trong giây phút chờ đợi. Một giây mà như cả thế kỉ.Sau chốc lát suy nghĩ Mai Mai ngượng ngùng trả lời,mặt đã đỏ lên như đóa hồng. Cô lâng lâng hạnh phúc,mỉm cười đáp khẽ
-Vâng……….baby của anh!
Câu trả lời của cô vang lên làm anh như vỡ òa trong hạnh phúc .Lạc Dương tin cô.Anh bất ngờ ôm chầm lấy Mai Mai trong niềm sung sướng tột cùng
-Chúng mình đi đến bệnh viện kiểm tra được không?
-Dạ…………
Mai Mai đáp khẽ trên môi nở một nụ cười thật tươi. Vậy là cô sắp làm mẹ rồi ư? Mẹ của con anh? Cô hạnh phúc lắm! Trong cô giờ đây đang có một sinh linh bé nhỏ đáng yêu,thiên thần mà cô mơ ước,sợi dây liên kết tình cảm giữa anh và cô
-Lạc Dương,đến bệnh viện của mẹ Kim Thư đi. Đến chỗ người quen vẫn thích hơn
Lạc Dương gật đầu. Mai Mai rút điện thoại ra gọi Kim Thư –cô bạn thân nhất của mình trước.Chỉ một lát sau xe đã đến bệnh viện. Kim Thư đứng chờ trước cổng bệnh viện. Lạc Dương xuống xe mở cửa cho Mai Mai rồi bế cô đến chỗ Kim Thư đứng. Kim Thư nhìn họ ngạc nhiên và có chút gì đó ghen tị
Mai mai và Lạc Dương đã hủy hôn rồi còn gì? Chẳng phải Mai Mai bảo với Kim Thư rằng cô ấy đang ở bên cạnh Tử Long hay sao? Vậy mà lúc nãy còn gọi điện cho Kim Thư nói rằng muốn thử thai và nói rằng Mai mai đang rất hạnh phúc. Kim Thư không hiểu, vậy đứa bé là con ai? Và cô cũng rất rất ghen với niềm hạnh phúc của Mai Mai. Mai Mai được cả hai người đàn ông yêu vô cùng. Còn Kim Thư, sau bao mối tình cô vẫn chẳng yêu ai và được ai đó yêu chân thành
-Ơ…………Mai Mai, mình tưởng……………mình tưởng……..cậu và Lạc Dương đã…………
-Cô không cần hỏi nhiều,tôi đưa cô ấy đến đây kiểm tra ,được chưa? -Lạc Dương giận dữ trước câu nói của Kim Thư,anh cắt ngang
-Anh ,cô ấy là bạn em mà……………….
-Ừm,anh xin lỗi,tại anh nóng vội quá!
Kim Thư biết ý liền dẫn Mai mai đến phòng khám ngay. Bác sĩ có hỏi một số câu hỏi nhỏ rồi bảo cô đi làm một số xét nghiệm. Trong khi đó Kim Thư đi vào phòng bác sĩ
-Cô Ngọc, lát nữa có kết quả cô bảo cháu trước rồi cháu sẽ bảo cho Mai mai được không ạ? Cháu muốn là người biết đầu tiên –rồi Kim Thư cười giả tạo
Cô Ngọc –nữ bác sĩ khám cho Mai mai thấy hơi lạ trước sự nhiệt tình của Kim Thư nhưng rồi cô ấy cũng gật đầu đồng ý. Chỉ một lát sau là có kết quả ngay. Bảng xét nghiệm cho thấy Mai Mai có thai đã một tháng rồi. Kim Thư đã vô cùng ghen tị nhưng cô ta cố kìm lòng lấy lại bình tĩnh. Cô ta vào máy tính in một bảng xét nghiệm giả rồi điền tên Mai Mai vào. Kim Thư cười thâm độc rồi chạy ra chỗ Mai mai ngồi chờ
Lạc Dương đang nắm tay Mai Mai rồi còn khẽ vuốt tóc cô nữa. Những cử chỉ yêu thương của anh với Mai mai đều lọt vào tầm mắt của Kim Thư. Kim Thư thèm thuồng tình yêu mà Mai Mai có được. Những người yêu cô từ trước đến giờ đều vì tham cái gia sản của nhà cô chẳng có ai yêu thương cô thực sự như Lạc Dương với Mai Mai
Đã hủy hôn rồi mà còn thân mật như thế. Kim Thư chỉ tiếc không thể trực tiếp đâm Mai mai một phát cho hả giận. Nhưng rồi cô ta vẫn cố kìm nén cảm xúc và bắt đầu đóng kịch. Bước chân chậm đến chỗ Mai Mai, Kim Thư đưa bảng xét nghiệm ra tỏ vẻ đau khổ
-Mai mai,bác sĩ nói cậu không có thai. Mình rất tiếc, cậu đã nói rằng cậu mong chờ lắm phải không?
Cả Mai mai và Lạc Dương đều hụt hẫng trước câu nói đó. Họ vội xem bảng xét nghiệm. Quả thật kết luận là không.
-Tại sao lại thế này chứ? Hay là có lầm lẫn. Rõ ràng biểu hiện của mình……………
Mai mai đau đớn nhìn Kim Thư
-Mai Mai,cậu đừng kích động thế. Cô Ngọc bảo biểu hiện của cậu xuất hiện như thế có thể là do làm việc mệt mỏi hoặc do cậu quá yêu thôi
-Vậy thôi,chào cô,tôi đưa Mai mai về
Lạc Dương nói lạnh lùng. Giọng anh hơi buồn buồn. Liếc mắt nhìn theo Lạc Dương và Mai mai Kim Thư nở một nụ cười thích thú.
-Mai mai,cô tưởng cô hạnh phúc được ư? Nếu tôi không hạnh phúc thì cô cũng không được. Rồi cô sẽ phải trở thành kẻ đau khổ nhất thế gian này,con nhỏ ngốc!
Ra đến xe dường như Mai mai vẫn chưa hết ngạc nhiên và hụt hẫng về kết quả. Khuôn mặt thất thần,môi run lên khe khẽ. Lạc Dương nắm lấy bàn tay của cô,nói nhỏ
-Em đừng buồn thế,không phải thì thôi. Đâu phải không có thì em sẽ chết,phải không?
Mai mai không trả lời anh,cô chỉ mỉm cười gượng rồi tựa đầu vào ô cửa kính xe,bảo anh
-Anh đưa em về nhà đi.
Lạc Dương cũng buồn khi biết cô không có thai nhưng không đến mức đau khổ chỉ là hơi tiếc thôi. Bởi nếu Mai Mai có thai thì cô ấy sẽ sớm quay về bên anh hơn còn nếu không thì cũng không sao. Bởi sau buổi gặp tình cờ ngày hôm nay anh biết Mai mai yêu anh nhiều lắm. Có lẽ nhiều hơn trước rất rất nhiều. Anh biết dù sớm hay muộn cô cũng sẽ quay về bên anh thôi……..
Xe dừng trước cổng nhà Mai mai. Anh xuống xe mở cửa. Cô nói có thể tự đi vào được nhưng anh không tin nên lại bế cô vào tận trong nhà trước ánh mắt ngạc nhiên của bố mẹ Mai mai.
-Con chào bố mẹ, con đưa cô ấy vào phòng trước
Anh đưa Mai mai vào trong phòng cô rồi nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống
-Em nghỉ đi cho khỏe, anh về đây
Lạc Dương đanh định đứng lên thì Mai mai vội nắm lấy tay anh nói khẽ
-Anh………..
-Sao? Em bảo gì
-Anh ở lại một lúc được không? - Mai Mai hơi ngượng nhưng rồi cô cũng nói
Lạc Dương mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cô, anh vuốt nhè nhẹ mái tóc cô rồi thầm thì kể chuyện cổ tích,câu chuyện Người đẹp và quái vật mà cô thích nhất, cho cô nghe. Mai Mai im lặng nằm nghe anh kể, nỗi buồn trong cô cũng vợi đi phần nào. Anh cúi thấp người xuống đặt lên trán cô một nụ hôn thật khẽ
-Em nghỉ đi,đừng buồn nữa,hãy coi như không có gì,nhớ ăn uống đầy đủ cho khỏe,ốm là anh lo lắm đấy,biết chưa?
-Dạ……………
Rồi anh để cô nằm ở đó một mình đi ra ngoài. Thấy bố mẹ Mai mai anh vội nói ngay
-Thôi,con có việc bân rồi ,con về trước đây. Bố mẹ nghỉ đi ạ -nói rồi anh định đứng dậy thì bố Mai mai gọi anh lại
-Ở lại ăn cơm với bô mẹ đã chứ? Làm gì mà vội thế?
Nhưng Lạc Dương vẫn từ chối. Điều này làm bố mẹ mai mai hơi buồn . Từ lúc hủy hôn anh luôn sống khép kín như thế,không thường xuyên lui tới ăn vài bữa cơm thân mật như trước kia nữa. Rời xe Lạc Dương quay đầu lại ngước nhìn lên cửa phòng Mai mai,anh mỉm cười hạnh phúc
“Trong quá khứ,em đã là của anh. Hiện tại em đang xa rời anh nhưng rồi trong tương lai em sẽ lại là của anh thôi,vợ yêu…………….”
Sau khi Lạc dương ra về mẹ Mai Mai vào phòng cô nói chuyện,bà thật sự rất khó hiểu trước hành động của Mai Mai và Lạc Dương
-Con với Lạc Dương vẫn đi chơi với nhau ư?
-Bọn con chỉ tình cờ gặp nhau trên phố thôi. Chân con bị đau nên anh ấy đưa con về
Bà Kim vuốt nhẹ mái tóc mai mai thầm thì
-Hai đứa rất yêu nhau đúng không?
Mai mai tròn xoe mắt nhìn mẹ,nước mắt cô bắt đầu chảy ra giàn giụa. “hai đứa rất yêu nhau”. Đúng thế! Cô và Lạc Dương vẫn luôn yêu nhau nhưng mọi thứ biến cố quá đỗi bất ngờ ,không thể “yêu là cưới” như bao người khác. Yêu nhau là một chuyện nhưng định mệnh lại là một chuyện khác. Tưởng như khác nhau hoàn mà lại móc nối với nhau khăng khít. Rốt cuộc chuyện tình cảm của cô và Lạc Dương vẫn còn là một dấu hỏi lớn. Mọi chuyện còn được định đoạt bởi một chữ “duyên”
Chương 28:Ngang trái (phần 1)
Việc kiện cáo vẫn còn một chút mắc mớ chưa giải quyết được. Nhưng Tử Long vẫn chưa giải quyết được. Anh cũng không đến nhờ Lạc Dương nữa,anh sẽ tự làm. Mai Mai từ chối làm việc cùng anh .Từ hôm tình cờ gặp Lạc Dương rồi đi chơi cùng anh Mai mai lại càng nhớ anh da diết. Mai Mai vẫn gặp Tử Long,vẫn nói chuyện với Tử Long nhưng dường như mọi thứ hoàn toàn chỉ là một lớp vỏ bọc
Cô vẫn ở bên Tử Long nhưng tâm trí cô cứ ngày càng xa anh dần. Hôm nay cô quyết định sang nhà Elina chơi và cũng là để hỏi vì sao Elina quen Lạc Dương. Từ sâu trong trái tim cô luôn tồn tại một nỗi sợ hãi,sợ rằng mối quan hệ của Lạc Dương và Elina không đơn thuần chỉ là bạn bè như anh nói. Cô đến nhà Elina vào buổi tối.
Căn hộ của Elina nằm trên đường X,cùng con đường dẫn tới nhà Lạc Dương. Cô rảo bước đến nàh anh trước. Lặng lẽ đứng nhìn cánh cổng mà không dám bấm chuông. Cô lại ngước nhìn lên cửa sổ phòng anh,đèn bật sáng
Ánh đèn hắt lên rèm một cái bóng đang miệt mài làm việc. Cô muốn nhìn anh lúc làm việc lắm. Thỉnh thoảng lông mày nhíu lại,lúc lại cười thật đáng yêu. Những lúc ấy cô thường chạy lại đấm lưng cho anh nịnh nọt “Chồng làm việc cố lên” hay mang một tô thạch hoa quả thật to đến cho anh rồi cả hai cùng ăn
Nghĩ đến cảnh tượng ấy Mai mai bật cười một mình. Cô thèm khát thời gian quay trở lại để được bên anh như thế…………
-Dù rất muốn tin hai người là bạn nhưng em vẫn rất lo sợ,em phải hỏi cô ấy. Anh đừng trách em, Lạc Dương – Mai Mai lẩm bẩm một mình
Rồi cô ngước nhìn phòng anh lần cuối, cô tiếc nuối rảo bước về phía nhà của Elina
Kính Koong…………..
Mai mai bấm chuông liên hồi mà không thấy ai ra mở cửa. Đang định đi về thì có tiếng lạch cạch mở khóa bên trong. Mai mai quay lại,cô thảng thốt nhìn người đang đứng trước cửa. Đó không phải Elina mà là Tử Long. Mai mai tròn xoe mát nhìn anh không chớp. Tử Long mặc áo choàng màu trắng, tóc ướt
Hình như anh vừa mới tắm xong và chuẩn bị đi ngủ. Tử Long cũng ngạc nhiên khi thấy cô đến căn hộ của Elina
-Em đến đây làm gì?
-Anh………….anh
Mai mai mấp máy môi không thành lời. Khi vẫn đang rất ngạc nhiên với hàng tỉ câu hỏi muốn đặt ra thì một tiếng nói vang lên làm cô muốn ngất ngay tại chỗ
-Tử Long……….xong rồi đấy, anh lại đây đi,có ai vào à
Tiếng Elina vọng ra từ trong phòng làm Mai mai nhưu chết đứng. Cái quái gì thế này? “Xong rồi đấy,anh lại đây đi” thế là thế nào?
Ngay lập tức trước cửa xuất hiện thêm một người nữa. Thật kinh ngạc khi Elina mặc đồ giống hệt anh,chỉ có điều tóc cô không ướt như anh thôi. Họ vẫn thường ở bên nhau vào buổi tối ư? Còn mặc đồ như thế này nữa. Có lẽ nào họ ngủ chung? Mai mai dường như đứng không vững nữa. Cô loạng choạng bám vào tường để khỏi ngã xuống. Mặt cô bắt đầu biến sắc,môi tái dần.
Elina nhìn cô ngạc nhiên vội chạy ra nắm khẽ vai cô lắc lắc
-Chị à,chị có sao không? Mà chị đến có việc gì?
Mai mai gạt tay Elina ra. Cô nhìn Elina rồi nhìn Tử Long đôi mắt chứa một nỗi đau thật lớn rồi cô vùng chạy đi trong sự ngạc nhiên của Tử Long và Elina,vừa chạy vừa khóc nức nở. Đôi chân cứ bước đi vô định. Đến lúc quá mệt cô dừng chân ngồi thụp xuống,nước mắt vẫn chảy ra giàn giụa.
-Tử Long,tôi ghét anh! Anh nói anh yêu tôi nhưng đêm đêm đến bên Elina. Tình yêu của anh chỉ tầm thường thế thôi ư? Tôi đã chờ anh sáu năm,tôi hủy hôn với Lạc Dương vì anh.Tất cả anh trả lại cho tôi chỉ được có thế thôi ư? Tôi hận anh……………
Và cô lại tiếp tục khóc đến lúc mệt quá thiếp đi lúc nào không hay. Cô không biết rằng khi nãy khi cô chạy mải miết cô đã dừng chân trước cổng nhà Lạc Dương. Lạc Dương lúc đó đang đi dạo quanh vườn đến gần cổng anh nghe thấy tiếng thút thít anh vội chạy ra mở cửa.
Anh thấy Mai mai ngồi ở góc tường, thu mình lại. Tiến nhanh đến bên cô,anh lay gọi nhưng cô không trả lời. Khuôn mặt đã lạnh ngắt. lạc Dương vội vã đưa cô vào nhà
-Ơ,sao Mai mai lại ở đây? –bố Lạc Dương lên tiếng khi thấy anh đưa Mai Mai vào nhà
-Con cũng không biết. Lúc con ra cổng thì thấy cô ấy đang ngồi ở đấy. Bố không cần lo đâu,cứ đi ngủ đi ạ. Con tự lo được
Bố Lạc Dương lo lắm nhưng ông cũng không muốn xen vào chuyện của con cái. Ông tắt đèn vào phòng ngủ .Lạc Dương đưa cô lên phòng đặt cô xuống giường đắp chăn cho cô
-Sao em lại đến nhà anh vào lúc này? Lại còn khóc nữa. Em buồn chuyện gì? Hay là Tử long bắt nạt em
Lạc Dương ngồi lẩm bẩm một mình. Anh khẽ vuốt ve khuôn mặt cô âu yếm rồi cúi xuống hôn cô thật sâu
-Anh yêu em! Bây giờ anh đã tự tin dành em khỏi tay Tử Long ,Mai Mai à! Em cũng muốn như thế mà,phải không?
Lạc Dương nhìn cô rồi mỉm cười ngọt ngào. Lòng anh lâng lâng hạnh phúc. Mai Mai thuộc về anh. Cô ấy được sinh ra để làm vợ của anh. Anh yêu cô ấy và cô ấy cũng yêu nhau vậy thì tại sao không thể đến bên nhau? Dù có khó khăn thế nào ,rào cản Tử Long gây ra có lớn đến đâu anh cũng sẽ cùng cô vượt qua
Anh gọi điện cho bố mẹ Mai mai để bố mẹ cô khỏi lo lắng. Đang noisc huyện dở dang thì chợt có tiếng Mai mai nói nhỏ,anh cúp điện thoại quay ra nhìn cô. Môi cô cứ mấp máy câu gì đó mà anh không nghe rõ. Lạc Dương cố căng tai ra xem cô nói gì
-Em muốn gì?
-Tử Long………….tôi hận anh…………..
Mai Mai vẫn đang đăm chìm trong giấc mơ,thỉnh thoảng cô rên lên khe khẽ . Lạc Dương lật chăn ra nằm xuống bên cạnh cô nhẹ nhàng vòng cánh tay ôm khít cô vào lòng. Đã lâu lắm rồi anh không được cảm nhận sự ấm áp này. Mai mai nằm trong vòng tay anh,ngủ,thở đều
Hơi thở nhè nhẹ,âm ấm. Khuôn mặt cô ẩn chứa một niềm đau rất lớn. Lạc Dương không biết điều gì khiến cô đau khổ đến thế anh chỉ biết xót xa cho cô thôi. Có lẽ ở bên Tử Long cô không hoàn toàn hạnh phúc như anh nghĩ nhưng bù lại Lạc Dương có được một niềm hạnh phúc đó là Mai Mai yêu anh nhiều hơn trước !
-Anh sẽ bảo vệ em,vợ yêu!
Trước lúc đó…………..
Tử Long và Elina thấy Mai mai hành động kì cục như thế thì ngạc nhiên vô cùng, không biết làm gì cả
-Tử Long, cô ấy lạ thế? Em không hiểu
-Chết tiệt ,cô ấy hiểu nhầm rồi
-Hiều nhầm cái gì? –Elina tròn mắt ngạc nhiên
-Cô ấy thấy anh ăn mặc thế này nên tưởng rằng em với anh ngủ chung đấy. Trời ơi,ngốc quá là ngốc
Tử Long vò đầu bứt tai rồi chạy vào phòng
-Elina,áo của anh giặt xong đã ủi khô chưa? Anh phải đi gặp cô ấy
-Em ủi rồi nhưng anh định đi bây giờ sao? Còn cộng tác của anh thì sao,anh bỏ mặc họ ư?
-Ừ,em báo giúp anh hủy cuộc gặp đi. Anh không thể để Mai Mai hiểu nhầm như thế được
-Vậy thì để em đi cùng anh,em sẽ giải thích giùm
HỌ thay quần áo rồi nhanh chóng lao ra ngoài đường. Tử Long đoán chắc là cô không về nhà nên lật tung khắp các xó xỉnh trong phố tìm cô. Elina cùng tìm với anh nhưng kết quả là không thấy Mai Mai đây cả. Họ đành về nhà trắng tay
-Tử Long, đừng lo,mai tìm cũng được. Anh ngủ ở đây luôn không? Căn hộ này có hai phòng ngủ đấy
Tử Long khẽ gật đầu. Anh đặt lưng lên giường mệt mỏi. Anh cố nhắm mắ lại nhưng không tài nào ngủ nổi,anh cứ nghĩ về Mai mai. Hình ảnh cô ấy khóc rồi bỏ đi làm lòng anh cứ nóng như lửa đốt. Gặp hoàn cảnh ấy chắc chắn ai cũng sẽ hiều nhầm như Mai mai thôi. Elina đứng ở cửa nhìn anh lo lắng nhưng cô cũng chẳng biết làm gì. Cô đi sang phòng mình để anh yên tĩnh
Sáng hôm sau………..
Cộc cộc……… tiếng gõ cửa vang lên liên hồi nhưng không thấy Lạc Dương ra bà đẩy cửa vào. Nhìn thấy cảnh tưởng trước mặt bà choáng. Lạc Dương và Mai mai đang ôm nhau ngủ ngon lành. Bà ngạc nhiên lắm nhưng không đánh thức họ dậy. Bà lặng lẽ đóng cửa rồi ra khỏi phòng
Bất chợt Lạc Dương mở mắt ra. Anh liếc nhìn Mai mai,cô vẫn đang ngủ. Anh mỉm cười khẽ hôn lên đôi môi cô rồi anh ra khỏi giường để cô ngủ tiếp. Đang định ra khỏi phòng thì Mai Mai tỉnh. Cô cựa mình từ từ mở mắt ra. Đảo mắt một vòng cô ngạc nhiên vô cùng
-Ơ,đây là ở đâu?
-Nhà anh –Lạc Dương ghé sát mặt cô nói khẽ
-Ơ,sao em ở đây? –Mai mai vội chồm dậy giật bắn mình
-Em còn không biết thì sao anh biết? tối hôm qua em làm gì mà lúc 9 giờ tối ở trước cổng nhà anh ngủ hả?
Lạc Dương nói thế Mai mai chợt hiểu ra ngay. Thì ra hôm qua khi cô chạy lung tung cô đã dừng chân trước cổng nhà anh và ngủ thiếp đi vì mệt. Mai Mai không đáp,cô nhớ tới hình ảnh của Tử Long ngày hôm qua thì buồn thiu
-Em và Tử Long cãi nhau ư? –Lạc Dương chợt hỏi
-Không -Mai Mai chối, đôi mắt cô buồn vời vợi. Lạc Dương vuốt tóc cô dịu dàng
-Nói cho anh biết đi. Có chuyện gì?
Mai mai lưỡng lự,cô không biết có nên nói hay không. Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại của Lạc Dương vang lên. Là Tử Long gọi. Không hiểu sao Tử Long lại có linh cảm rằng Mai mai đang ở nhà Lạc Dương nên anh quyết định gọi
-Cậu gọi tôi có việc gì?
-Anh………..anh –Tử Long ấp úng,thực sự anh cảm thấy rất khó nói –Anh…………cho em hỏi Mai mai có ở chỗ anh không?
-Có,xảy ra chuyện gì mà cậu để cô ấy đi lung tung vào ban đêm thế hả?
Vừa nói lạc Dương vừa đưa mắt nhìn Mai Mai. Thấy anh nói vậy Mai mai liền xua tay ra hiệu
-Cô ấy không muốn gặp cậu
-Anh làm ơn nói với cô ấy giùm em. Chỉ một lát thôi,cô ấy đang hiểu nhầm em
-Thôi được rồi,tôi sẽ nói giùm. Chào cậu -Nghe giọng Tử Long có vẻ đau khổ nên Lạc Dương đồng ý thuyết phục Mai mai
-Mai mai ,cậu ấy nói em hiểu nhầm cậu ấy. Nghĩa là sao?
Mai Mai không nói gì cả,cô lại nằm xuống,trùm chăn kín đầu ngủ tiếp. Lạc Dương bật cười trước sự trẻ con của cô. Anh đến bên giường,lật chăn ra,đặt tay lên hai vai cô
-Đừng có trẻ con thế,nói cho anh biết truyện gì được không?
-Không có gì cả,anh không phải lo cho em đâu. Lo mà tìm người yêu đi –mặt cô bỗng buồn thiu khi nói thế - hôm nay cho em mượn phòng của anh nhé? Em ngủ đây.
Lạc Dương ôm bụng cười rồi bỏ ra ngoài để cô ngủ. Anh vừa đi ra khỏi phòng thì gặp mẹ mình. Bà kéo anh sang phòng riêng nói chuyện
-Mẹ hỏi con,tóm lại chuyện của con và Mai mai là như thế nào? Sao hai đứa lại ngủ với nhau trong phòng con?
-À,tại hôm qua con tình cờ thấy cô ấy ngủ thiếp trước cổng nhà mình nên đưa vào thôi. Mà mẹ này,con nhất định phải cưới cô ấy
-Nhất định phải cưới? Không lẽ Mai Mai có thai ư?
-Không. Thực ra hôm trước con và cô ấy có đi kiểm tra. Nhưng mà không phải. Bác sĩ bảo cô ấy hay mệt ,buồn nôn khi ngửi mùi thức ăn chỉ là do làm việc mệt quá sức thôi
-Hay là bệnh viện ấy không cẩn thận,để mẹ đưa Mai Mai đi chỗ khác?
-Thôi mẹ à, con sợ nếu không phải Mai Mai lại buồn
-Ừ,thế thì thôi. Nhưng………con và Mai Mai vẫn yêu nhau dù đã chia tay?
-Có lẽ chia tay rồi chúng con còn yêu nhau nhiều hơn. Mẹ chỉ cần biết thế thôi. BỌn con sẽ lấy nhau, mẹ có con dâu cực dễ thương,sướng nhá!
Lạc DƯơng khẽ mỉm cười rồi anh trở lại phòng mình. Qua khe cửa nhỏ Lạc Dương lặng lẽ quan sát Mai Mai. Cô không ngủ mà đi lại lăng xăng trong phòng. Cô cầm điện thoại của Lạc dương xem ảnh. Thấy bức hình chụp chung của mình và Lạc Dương cô bật cười. Đang ngồi ngắm nghía thì Lạc Dương đẩy cửa vào
-Cười gì thế?
Mai Mai giật bắn mình khi nghe thấy tiếng nói của anh,suýt nữa đánh rơi điện thoại. cô nhìn anh mắt chớp lia lịa
-sao em bảo em ngủ?
-Ơ………….tại em không ngủ nên đi xem vài thứ
-Xem cái gì? -Mai Mai giơ tấm ảnh ra cho Lạc Dương xem. Thấy cái ảnh đó thì Lạc Dương cười lớn
-Ha ha,ngố thật đấy
Mai Mai thấy anh vui thì cũng cười theo. Bất ngờ anh ôm lấy cô trong một cái ôm mạnh mẽ rồi ghé sát vào tai cô thầm thì
-Anh sẽ cạnh tranh với Tử Long
Nhưng Mai Mai đã vội đẩy anh ra,mặt cô ửng hồng nhưng cô cố giấu niềm vui khi anh nói thế bởi cô không muốn anh chờ đợi mình,cô tỏ vẻ bất cần
-Tại sao anh phải hạ thấp mình chạy theo một đứa như em chứ? Có rất nhiều cô gái danh giá hâm mộ anh đấy!
-Bây giờ em muốn về nhà không? –Lạc Dương bỏ ngoài tai lời cô nói,anh đánh trống lảng
-mai mai,con đi siêu thị mua quần áo với mẹ không? –Mai mai chưa kịp trả lời thì bà Trúc cắt ngang
-Ui,mẹ ơi,Lạc Dương mua cho con nhiều lắm rồi. Con mặc còn không xuể đây –Mai Mai nhăn nhó
-Thôi,em cứ đi với mẹ đi. Mẹ sẽ vui lắm đấy –Lạc Dương huých tay cô rồi thì thầm
Không hiểu sao Mai Mai lại nghe lời anh đến thế. Cô vui vẻ “Dạ” một tiếng thật ngoan. Mẹ Lạc Dương hào hứng kéo cô đi. Anh vẫy tay chào cô rồi đứng nhìn theo mỉm cười. Khi cô đã đi được một quãng xa anh lấy điện thoại gọi cho Tử Long
-Mai mai đang chuẩn bị đến siêu thị X đấy. Nếu cậu muốn giải thích thì cứ đến đấy mà tìm
-Vậy sao? Thật cảm ơn anh
Tử Long mừng rơn khi nghe Lạc Dương nói thế. Anh cũng không hiểu vì sao Lạc Dương lại giúp anh nhưng dù sao anh cũng phải biết ơn Lạc Dương vì việc này. Lạc Dương tắt điện thoại,anh khẽ mỉm cười
-Cạnh tranh công bằng nhé nhóc!
Lạc Dương làm như vậy đơn giản là vì anh không muốn thành kẻ nhỏ nhen và hèn hạ,đục nước béo cò,thấy Mai mai hiểu nhầm Tử Long mà xen vào. Anh muốn đường hoàng kéo Mai mai về bên anh……..
Tại siêu thị……..
-Mẹ ơi,lấy ít đồ thôi,con có lắm lắm rồi
-Con cứ kệ mẹ,mẹ mua cho con mà
Trước sự hăng hái của bà,Mai Mai đành chịu không ngăn nổi. Cô mỉm cười hạnh phúc vì được bà quan tâm nhiều thế. Đang chọn đồ hăng say bà bỗng quay sang Mai Mai hỏi
-Mai Mai,con có muốn kết hôn với Lạc Dương không?
Mai mai tròn mắt nhìn bà và rồi cúi xuống ấp úng
-Con…………con………….có –Mai Mai buột miệng nói ra
-Vậy là hai đứa đều muốn?Thế thì còn hủy hôn làm gì?
-Mẹ,mẹ đừng nói với Lạc Dương là con muốn cưới anh ấy được không? Con không thể,không thể làm được.Anh ấy đã khổ vì con lắm rồi
-Khổ? Mẹ thấy nó rất vui ấy chứ?! Thôi không nói chuyện này nữa,chuẩn bị về thôi
Mai Mai năn nỉ nhưng mẹ Lạc Dương chỉ im lặng,thỉnh thoảng còn mỉm cười nữa. mai Mai tự trách mình ngốc nghếch tự nhiên lại buột miệng nói ra. Bây giờ có muốn hối cũng không kịp. Cô đành lẽo đẽo đi theo bà Trúc
Tử Long tìm cô khắp nơi trong siêu thị mà không thấy. Đang chán nản thì anh thấy Mai mai đi với mẹ Lạc Dương trước cổng siêu thị. Lúc đó họ đã chuẩn bị lấy xe về. Anh liền chạy vội vã tới. Mồ hôi nhễ nhại,anh thở hồng hộc
-Mai Mai –anh gọi thật lớn
Cả Mai mai và bà Trúc quay lại ngạc nhiên nhìn Tử Long
-Con chào bác,thật thất lễ quá,về Việt Nam được một thời gian rồi mà không có dịp nào rảnh vào chơi nhà bác. Con xin lỗi. Bây giờ xin phép bác cho con nói chuyện với Mai Mai một lát ạ -anh vừa nói vừa thở
-Ừ,được rồi,thế hai đứa nói chuyện nhé. Mai mai,mẹ về trước đây,lát con bảo Tử Long trở về
-Mẹ…………. –Mai Mai gọi bà nhưng Tử Long đã kéo tay cô lại. Cô nhìn anh tức giận –Buông ra –Mai Mai gắt lớn
-Xin em đấy. Cho anh cơ hội giải thích. Làm ơn! Em đang hiểu nhầm anh
-Được rồi,muốn nói gì thì anh nói mau đi -Dù đang rất giận nhưng Mai Mai cũng chịu nghe anh giải thích
-Thực ra hôm đó anh đang định đi gặp một đối tác sống ở chung cư đó. Lúc anh đang đi lên tầng thì Elina đang đi ngược chiều anh.Không may chai nước Elina đang cầm đổ vào anh,ướt một mảng áo và một chút ở ống quần.Anh định đi về nhà nhưng lại sợ trễ nên Elina bảo để cô ấy giặt và ủi khô lại cho.Lúc em đến anh đang phải mặc tạm cái áo đó để Elina giặt đồ. Elina mặc như vậy là do cô ấy vừa tắm xong. Em hiểu không?
-Vậy lúc đó Elina nói “xong rồi đấy anh lại đây đi” là như thế nào?
-Xong rồi đấy nghĩa là cô ấy đã ủi xong còn “anh lại đây đi” nghĩa là cô ấy bảo anh đi thay áo đấy
-Làm sao em có thể tin
được
-Anh sẽ cho em thấy
Rồi Tử Long đưa Mai Mai đến gặp người cộng tác anh gặp hôm qua để xác minh
-Em đã tin anh chưa?
-Thực ra nếu anh muốn nói dối thì cũng không khó,rất khó thể anh đã bảo người cộng tác kia cần nói với em những gì nhưng em sẽ không bới móc chuyện này ra nữa. Em muốn tin anh
Tử Long hạnh phúc ôm chầm lấy cô. Mai Mai cũng không phản ứng gì. Dường như giờ đây tất cả những gì Tử Long làm với cô cô chỉ đáp lại được đến thế thôi. Những cảm xúc cứ chai lì dần,cứ mỗi lúc một vô cảm lạnh lẽo
Chúc các bạn online vui vẻ !