Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyen tinh cam - Lối sống của một hot girl trang 9

 

Nó chạy vào nhà, bỗng nhiên thấy tối xầm mắt mũi rồi ngã lăn ra đất..

Khi tỉnh dậy thì nó đã đang nằm trong bệnh viện, thấy con bạn đang ngồi bên giường nó ngơ ngác hỏi :

- Sao tao lại nằm trong này ? Tao bị làm sao thế ??

- Bác sĩ ... bảo mày có thai..

Có thai ? Nó vừa nghe thấy vậy liền hốt hoảng hỏi lại :

- Sao lại có thai ? Thật không ? Bác sĩ đâu ? Mẹ tao có ở đây không ??

- Mẹ mày vừa ra ngoài rồi. Nhưng mà..thấy bác sĩ nói mày có thai..

Nó không tin vào tai mình nữa, tại sao lại có thai vào cái lúc này. Mẹ nóvừa bước vào, tay xách mấy túi hoa quả đồ ăn. Thấy nó đã tỉnh mẹ nó liền đi vội đến gần giường bệnh:

- Con.. tỉnh rồi à, còn mệt không trong người thấy sao rồi ?

Nó chả nói gì chỉ ngước mắt lên nhìn mẹ nó :

- Mẹ ơi, con..con có thai à ?

Mẹ nó chẳng nói chẳng rành chỉ ngồi xuống cạnh nó rồi nước mắt ngắn dài. Nó vẫn không tin và nhìn sang con bạn đang bên cạnh với ánh mắt đáng thương. Nó cầu mong rằng không phải sự thật, nó cầu mong rằng bác sĩ chuẩn đoán sai hay nhầm lẫn gì đấy. Gì cũng đc miễn là nó không có thai.

Thấy cả nó và mẹ đều nhìn nhau nước mắt ngắn dài, con bạn cũng méo mặt theo. Mẹ nó nói :

- Bác sĩ bảo có thai mà dạo gần đây con không ăn uống không đủ chất nên suy nhược cơ thể.

Vậy là nó đã có thai, đấy là sự thật. Bây giờ thì nó phải làm gì ? Nó mới chỉcó 17 tuổi, cái tuổi còn quá trẻ để làm mẹ, nó chưa muốn đẻ con, cái tuổi nó đang là tuổi ăn học, làm sao mà có thai đc. Rồi về nhà nó biết nhìn mặt mũi họhàng, người thân rồi bạn bè kiểu gì. Nó cười, mà ngay đến cả nó còn chẳng biết cái thai này là của ai nữa.

Thế đấy, khốn nạn.

Bạn bè của T cũng đến thăm, thấy đông người quan tâm hỏi han như vậy, nó thấy day dứt áy náy lắm, vì.. Chắc gì đã là con của T. Trớ trêu vậy đấy, nó dằn vặt với lòng tốt của mọi người nhưng cũng không làm đc gì. Vì chả nhẽ nó lại đứng lên và nói không biết cái thai này của ai ?!

Bạn nó vẫn thường xuyên ngồi bên giường bệnh chăm sóc những lúc mẹ nó nghỉ ngơi, rồi có những lúc mẹ chỉ đi ra cửa đứng khóc 1 mình. Nó thương mẹ nó lắm nhưng chẳng biết phải làm gì. Hối hận bây giờ cũng đã muộn. Nhiều khi nằm trên giường bệnh có nghĩ thà chết đi cho rồi, vì bây giờ có tiếp tục sống nữa thì nó không biết đủ sức mà đứng dậy nữa không. Nhưng rồi nó lại nghĩ đến bố mẹ, rồi nghĩ đến T, nó nhất định phải đợi T, dù thế nào đi nữa.

Sức mạnh của tình yêu còn lớn hơn bất kì 1 thế lực siêu nhiên nào.

Nó mệt ngủ thiếp đi, con bạn ngồi bên giường mới ngồi gần mẹ nó và hỏi:

- Bác ơi.. thế ..bác đã nói cho ai biết chuyện này chưa bác ?

- Bác chưa.. Bây giờ bác cũng chẳng dám nói cho ai, rồi đồn đại ra ngoài, 1 đồn10, 10 đồn trăm rồi bác biết nhìn mặt ai. Con bác thì nó mới có 17 tuổi thôi,học hành chưa xong, mà bây giờ thằng kia cũng đang như thế.

Nghe mẹ nó nói mà con bạn không khỏi chạnh lòng.Cũng chỉ vì con dại cái mang mà đành phải ngậm ngùi chịu nhục như vậy. Bạn nó hỏi tiếp :

- Thế.. nhưng mà.. liệu giấu đc mãi không bác...

- Đến đâu thì đến cháu ạ.. Bây giờ mà thiên hạ họ biết như thế này.. con bác.. chắc nó không có tương lai..

Bạn nó nghe thấy vậy liền im lặng rồi liếc mắt nhìn nó đang nằm ngủ.

Không khí trong bệnh viện thật ngột ngạt, tiếng trẻ con khóc, mùi kháng sinh, mùi chật chội hơi người. Đối với nó thì ở đây chả khác ở nhà là mấy, và ở nhà cũng chả hơn gì cái nhà tù cả. Rất nhiều người đến viện thăm nó, nhưng thay vì cái thái độ vui mừng khi đi thăm người sắp có con thì lại là những cái nhíu mày e ngại. Hầu hết là các thanh niên xăm trổ của nó đến, vì ngoài mấyngười này thì nó làm gì có bạn nào khác.

--------10h00--------

Ngoàiđường bây giờ đang rất là nắng, trong phòng cũng ngột ngạt đông người. Nó đangnhăn nhó khó chịu than ngắn thở dài thì lại có người đến thăm.

Là mấy người hàng xóm thân quen. Mẹ nó ngạc nhiên và giật bắn mình như nhìn thấy ma vậy :

- Ớ !! Sao bọn chị lại ở đây ???

- À khổ, tối qua chị thấy nhà em ầm ầm, rồi thấy em kêu cái gì mà gọi cấp cứu,đi bệnh viện. Nghĩ là có chuyện gì bọn chị vào đây thăm. Thế mà tìm đúng phòng luôn ờ tài thật hề hề hề.

Mẹ nó thấy mấy người cười tươi như trúng đề thì trong lòng không khỏi lo sợ. Bạn nó thấy thế liền xin phép ra ngoài ngồi. Mấy người này hỏi thăm nó các kiểu rồi mẹ nó chỉ nói nó bị suy nhược cơ thể nhưng trong lòng vẫn lo thấp thỏm.Ngồi nói chuyện với các chị mà mẹ nó như đang ngồi hỏi cung vậy. Phải thật tỉnh!!

Rôm rả 1 lúc rồi họ cũng đứng dậy, người dặn dò ăn uống nghỉ ngơi, người thì khuyên dạy bảo nó nặng nhẹ.

Con bạn nó ngồi ngoài thấy tất cả đã đi về hết định chạy vào, bỗng nhiên thấy 1 thanh niên cùng 1 đứa con gái đi vào hành lang liền gọi :

- Ớ !! Anh ?? Anh vào đây làm gì ??

- Ơ em? Em... ở trong này , làm gì thế ?

- Em trông con bạn, nó ốm phải nằm viện , anh vào đây thăm ai ?

- Anh cũng vào thăm bạn ? Cũng ốm nằm viện !

- Phòng nào ? Tên gì ?

- Hình như là kia kìa !!

Vừa nói thanh niên này chỉ vào phòng của nó đang nằm. Con bạn mới đứng dậy rồi cả 3 đi vào cùng.

- À kia rồi !!

Vừa nói hắn vừa chỉ tay thẳng giường nó. Con bạn mới ngạc nhiên quay sang hỏi :

- Ơ, sao anh lại quen nó ? Bạn em mà !!!

- Bạn em đây à ? Anh cũng quen mà !!

Nó đang nằm trong giường liền quay ngoắt ra.

N đang đứng cùng con bạn nó ngoài cửa !!

Sao lại thế ? Sao N lại đến đây ? Sao N biết nó ở đây ? Những câu hỏi hiện lên trong đầu nó khi nhìn thấy N. Và nó tự hỏi không biết chuyện gì nữa đây.

Hắn đi vào chào mẹ và nó, lần này là lần đầu tiên mẹ nó lại nhìn thấy 1 thanh niên không có hoa văn đến thăm nó.

Nó gượng ngồi dậy và hỏi luôn :

- Sao anh biết em ở đây ???????

- Anh nghe bạn ng ta nói !

- Người ta ? Ai ? Ai nói ??

- Anh thấy ở trường em.. ầm lên rồi..

Thế là cuối cùng cũng biết hết. Nó tự hỏi tại sao nó không online facebook mà tin tức lại chóng mặt đến như vậy. N ngồi nói chuyện và hỏi thăm linh tinh, rồi hắn nghe vẻ đc lòng phụ huynh lắm.

1 lần nữa nó lại chạnh lòng. Lại là 1 thằng mà nó đã từng xua đuổi đang ngồi đây quan tâm nó.

Bây giờ nó mới nhận ra sự xuất hiện chả con bé mang tên \\\" Hàng xóm trọcùng nhà của N \\\", nó nhìn thấy vậy liền đoán ra ngay con này đi cùng đến đây để hóng hớt chim lợn, nhưng nó mặc kệ. Vì đằng nào cũng thế cả thôi, cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra.

N ngồi đấy 1 lúc nhưng nó chả nói hay làm gì cả. Nó chỉ nằm quay vào trong vì không làm vậy nó cũng chẳng biết phải làm gì. Bên đầu nó lại vang lên những câu nói của mẹ N hôm trước.

N cũng dặn dò động viên mẹ nó đủ kiểu rồi đi về, mẹ nó thấy vậy liền quay ra trách nó :

- Con hay thật đấy bạn đến thăm mà cứ..

- Con mệt.

Vừa đi ra ngoài, con bé đi theo N bây giờ mới mở mồm :

- Anh mà không năn nỉ em cũng chả đi. Chẳng qua nể anh thôi chứ em ghét con này bỏ xừ, cho chết.

- Nói thế !!

Và con bạn nó đã nghe thấy.

Bạn nó vội chạy theo : \\\" Em đưa anh ra ngoài cổng \\\". Ra đến ngoài rồi, N đi lấy xe còn 2 con đứng lại với nhau. Bạn nó mới vẫy con bé này \\\"Ra đây chờ em !!\\\", con bé cũng cười tươi bước ra ngoài đường. Đi 1 đoạn bạn nó mới nói :

- À em này, chị bảo này, em đi thăm người ốm là em phải có tình cảm với người ta hay thân thiết như nào đấy, rồi em có biết là cái mồm mà nói ngu là ăn đòn toè mỏ không hả em, em vào đây em đéo hỏi thăm đc ngta 1 câu thì thôi chứ đcmm chửi rủa clg hẢ ĐM CÁI CON RANH CON NÀY ? MÀY MUỐN CL GÌ ????

Bạn nó trợn mắt hét to lên khiến mọi người xung quanh quay ra nhìn, con bé này mới tái mặt vội vàng giải thích :

- Ơ đâu đâu em có nói gì đâu mà em chỉ n....

Chưa kịp hết câu thì con bé đã ăn ngay 1 cái tát thẳng tay mà cảm tưởng như mặt phải lìa mẹ ra khỏi đầu bay đi mất. Con bé ôm mặt nhìn, bạn nó nói tiếp :

- Đừng để bố nhìn thấy mặt mày lần nữa đm con ranh !!

Nói xong con này đi vào trước những ánh mắt ngạc nhiên của mọi người chứng kiến.

-----------------

Nó nằm trong phòng và hỏi mẹ :

- Khi nào thì con đc xuất viện hả mẹ ?

- Bác sĩ bảo 3,4 ngày nữa rồi đc về. Mà về nhà cũng phải nghỉ ngơi đấy chứ đừng tưởng về là xong.

Vậy là nó phải nằm trên cái giường này mấy ngày nữa, phải truyền thêm mấy cái chai nước nữa. 2 tháng nữa T mới xử. Nó đang tự hỏi làm thế nào để đc gặp T. Mấy ngày nay chả có tin tức gì cả. Nỗi nhớ và hoang mang vẫn cứ thế chồng chất lên.

Bạn nó đi vào và và mặt ngắn tũn đi đến bên giường nó rồi lí nhí :

- Êy,bảo này !!

- Sao ?

-Tao... hôm qua lúc đưa mày đi đến viện... tao lỡ mồm nói là mày có thai nên đang ở viện trông mày với mấy con kia !! Nhưng tao thề là tao nhỡ mồm !!

Vậy là cũng từ mồm con bạn thân mà ra. Nhưng nó mặc kệ. Vì bây giờ cái đấy cũng chả có gì quan trọng nữa. Nó chợt hỏi tiếp :

- Mà.. Mày quen N à ?

- Ừ. Quen lâu rồi.

- Sao mà quen ?

- Bà già N chủ lô đấy, trước hay báo nhà bà ý thì quen.

Nó hỏi vậy thôi chứ chả quan tâm gì nhiều.

Cuối cùng thì 4 ngày cũng trôi qua, bố mẹ đưa nó về nhà. Chuyển từ viện về nhà đối với nó cũng chả khác nhau là mấy. Cũng chỉ là nằm, ăn , uống và ngủ.

Nhữngngày nằm ở nhà, nó nghĩ về cái thai, nó chưa biết phải làm gì với cái thai này cả, mà thậm chí nó còn chả biết đây là con ai. Thật trớ trêu. Vui chơi chán chê bây giờ chỉ có nó là người chịu thiệt. Đang nằm ở nhà thì bạn nó lại đến thăm,vừa vào phòng con bạn hớt hải lắm :

- Mày biết gì chưa ???

- Sao biết cái gì ?

-Thằng X đang nằm viện, thấy bảo thực mẹ vật rồi !!

- Là sao ? Sao lại thế ? Như nào ??

- Còn sao trăng gì nữa. Hôm nọ tai nạn giờ sống như chết. Thành người thực vật rồi còn đâu !!

Vậy là X là thằng nắm mấu chốt quan trọng nhất trong vụ của T cũng đã trở nên vô dụng. Nó hỏi dồn con bạn :

- Thếlà không đc về à ? Vẫn phải ngồi tù à ? Hay như nào ?

- Nhưnào nữa.. Thằng X mà như thế coi như hết, chả còn cái gì làm bằng chứng vô tộinữa. Còn đi bao nhiêu năm thì phải đợi xem trong đấy có nhiều không đã.

Vậy là hết hi vọng thật rồi. Bây giờ thì T phải ngồi tù, T sẽ không về với nó nữa.

Hạnh phúc đôi khi thật mỏng manh, đôi khi ta tưởng đã nắm chắc trong tay rồi lại bị tuột mất. Nó ân hận nhớ lại cái quãng thời gian ở bên cạnh T, nhớ lại lúc hắn đi mưa xách đồ ăn về cho nó, nhớ lại lúc hắn lo lắng khi nó đi lang thang cả ngày, khoảng thời gian đấy hạnh phúc của nó đang ở rất gần. Nhưng nó không biết, nó đã hắt hủi và khinh thường hắn. Bây giờ mới nhận ra thì đã quá muộn.

Bạn nó nói tiếp :

- Thôi cái gì đến thì cũng đến rồi, mà.. tao nghĩ đi tù vài năm thôi rồi lại về.. Về rồi lúc đấy... mày cũng đủ tuổi cưới xin rồi. Bây giờ quan trọng trước mắt là cái thai trong bụng mày kia kìa !

- Cưới? Cưới ai ? Cưới T á ? Thế mày có biết sao mà tao với T lại phải đi ra N2 không ?

-Thì...

- Mày nghĩ người ta để thằng con duy nhất trong nhà cưới 1 con như tao à ?

-.....

- Cưới về đẻ con xong để người ta đuổi tao ra khỏi nhà à ?

Nó vừa nói vừa khóc. Bây giờ T sẽ phải ngồi tù, nó lại phải chờ đợi. Và nó không biết sẽ phải chờ đến khi nào.

- Thôi tao về đây... Mày.. ăn uống vào đi, mấy thứ mày thích tao mua đây này đm đi tìm cả ngày mới thấy.

- Ừ để đấy cho tao. Về nhé. Có thời gian thì qua đây chơi với tao, nằm 1 mình ở đây chán lắm.

Bạn nó nghe thấy vậy thì thấy chạnh lòng , 1 đứa con gái suốt ngày vui chơi Bar bủng hét hò nhảy múa tưởng như chả bao giờ biết buồn mà giờ đây lại như cầu xin bạn đừng để nó lại 1 mình. Con bạn thân mới ngày nào còn lượn đường cùng nhau vui vẻ, lôi kéo nhau đi đánh con này con nọ, vậy mà bây giờ chỉ biết quanh quẩn trong cái phòng này.

Xót xa..

Nó lọ mọ xuống nhà , bố mẹ đang ngồi nói chuyện với nhau, thấy nó đi xuống bố nó liền vẫy nó ngồi xuống rồi nói:

- Ngồi xuống đây bố bảo. Bây giờ là như thế này. Bố cả mẹ cũng bàn với nhau rồi, mà con bây giờ cũng lớn rồi. Cái thai thì bố nó.. đang như thế. Bây giờ ý con tính thế nào ?

- Con chưa biết..

- Sao lại chưa biết ? Cái này không vớ vẩn đc đâu..

- Con chưa biết đc. Mà con đau đầu lắm. Lúc khác con nói với bố mẹ sau nhé .

Nó đứng dậy đi vào trong nhà.

Ngay đến cả nó bây giờ cũng chả biết phải làm thế nào nữa. Nếu đẻ con, thì nó mới có 17 tuổi, rồi đẻ ra con nó sẽ không biết mặt bố, ngay đến cả bản thân nó còn chưa tự lo đc thì con cái làm sao được. Nhưng dù sao thì nó vẫn có 1 chút hạnh phúc khi biết mình đang có thai. Nó đc làm mẹ, nó cảm nhận đc con nó đang lớn lên trong bụng, nó cảm nhận được cái niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đấy.

Nằm ở nhà suy nghĩ về cái thai, nó chợt ngồi dậy đi đến bên cái máy tính tìm con bạn. Vừa online facebook nó đã nhìn thấy rất nhiều cái stt có tên nó ở đấy.

- HOT GIRL CÓ THAI RỒI !!

- Kìa bạn ơi lên đính chính đi chứ, cứ off vậy sao.

- Chị ơi có con bảo chị đi N2 xong dính rồi kìa ..

- Hội những người ghê tởm con phò đĩ ... v..v..

Nếu là thời gian trước thì có thể nó sẽ lồng lộn lên và tìm chủ nhân của những cái stt ấy ngay đấy. Nhưng bây giờ nó cũng chả quan tâm gì đến cái mạng xã hội tạp nham này nữa. Nó tìm con bạn thân :

- Mày đang ở đâu ?

- Tao đang ở nhà sao thế ?

- Đi đến nhà T với tao.

- Đến đấy làm gì ??

- Có việc.

- Bây giờ á ?

- Ừ

- Ừ qua luôn đây.

Nó vội vàng mặc quần áo vào và đi xuống nhà, trong lòng nó nặng trĩu.

- Con đi ra ngoài tý nhé. Bố mẹ ăn cơm trước đi.

- Đi đâu thế ?

- Con đi chơi loanh quanh tý thôi, ở trong nhà chán lắm.

Bố mẹ thấy nó như vậy thì rất vui vì cả tuần nay nó chỉ nằm ở trong nhà. Khi nó đi ra khỏi cửa cả 2 người đều gật gù với nhau :

- Chắc giờ nó vui lại rồi..

- Em cứ sợ nó bị làm sao..

-Không sao đâu, bảo mình ăn trước chắc còn lâu mới về. Mà đi lâu thế thì chắc là vui rồi.

Vừa bước ra ngoài cửa, Nó không khỏi ngỡ ngàng khi nhìn thấy 1 người đứng trước cửa nhà nó.

Là B đang xách túi hoa quả đi vào !!

Vừa bước ra ngoài cửa, Nó không khỏi ngỡ ngàng khi thấy 1 người đứng trước cửa nhà nó.

Là B đang xách túi hoa quả đi vào.

Sao lại là hắn ? Mà hắn đến đây làm gì? Vừa nhìn thấy B nó không khỏi bàng hoàng và nó chạy kéo thật nhanh B ra ngoài.

- Anh đến đây làm gì ?

- Anh đến.. thăm em.

- Thăm thiếc gì ? Em làm sao mà anh phải thăm ?

- Anh nghe thấy bạn em bảo..

- Mà giờ này anh phải đi làm cơ mà ?

- Không hôm nay anh nghỉ đến thăm em.. Mà, em dạo này thế nào ? Hôm qua anh định sang hẳn viện nhưng bận quá !

Nó khó xử lắm. Thà rằng hắn đánh đập mắng chửi nó cho xong, nhưng bây giờ hắn đang ở đây và ân cần hỏi thăm nó. Chả khác nào hắn đang cầm con dao cắt từng vết lên người nó cả.

Bởi vậy người ta mới nói sự trả thù tàn bạo nhất là tha thứ. Có thể nó không gây tổn hại về thể xác, nhưng lại là thứ tra tấn kinh khủng nhất với tâm hồn. Những vết thương da thịt thì có thể lành lặn theo thời gian, còn vết thương sâu thẳm trong tâm trí của 1 con người thì không bao giờ. Nếu có, cũng chả thể lành lặn hoàn toàn. Nhất lại là với những người đàn bà, họ thường nhạy cảm hơn rất nhiều, nhớ rất lâu và hận cũng rất sâu.

B nhìn nó 1 lúc lâu rồi hỏi :

- Em có thai...lâu chưa ?

- Cũng mới - nó trả lời bâng quơ rồi liếc mắt nhìn sang chỗ khác. Nó không dám nhìn thẳng vào mắt B.

- Thế.. em định như thế nào ?

- Em chưa biết.

- Bây giờ.. quay đây anh nói này.

Nó quay đầu lại nhìn B. Hắn nói tiếp :

- Bây giờ.. anh nghĩ trong chuyện này, anh có trách nhiệm. Anh với em thì chả còn gì cả. Nhưng cái thai trong bụng nó không có lỗi. Anh muốn.. em đẻ, anh sẽ chịu trách nhiệm nuôi dậy hoàn toàn. Nếu muốn anh sẽ trợ cấp cho em trong thời gian đẻ mổ.

Thì ra hắn đến đây vì mục đích ấy, hắn đến là vì cái kết quả sau cuộc vui. Nó bật cười rồi nhìn hắn :

- Anh có biết em ngủ với bao nhiêu thằng rồi không ?

B nhìn ra chỗ khác vẻ mặt suy tư. Nó nói tiếp :

- Đây cũng chưa chắc phải là con anh, ngay đến cả em cũng chả biết bố nó là ai cả. Chả có lý do gì mà anh phải nuôi.

- Nhưng m..

- Chả nhưng nhiếc gì cả, thôi anh về đi em đi có việc bây giờ.

- Nhưng mà dù sao thì mình cũng t...

- Em chả cần anh phải thương hại, em có người yêu mới rồi, em không cần anh phải quan tâm mà làm gì

cả.

- Anh cũng chỉ muốn tốt...

- Anh về đi em hét lên bây giờ ?

- Em..

- ĐI VỀ !!

Nó hét to lên khiến B giật mình, hắn đành miễn cưỡng quay đầu đi ra ngoài và nói lại : \\\" Nếu là con anh, anh có trách nhiệm \\\".

Nó chả nói gì cả rồi quay lưng bước vào trong. Nó lại khóc, rồi lại chửi rủa B, nó cay nghiệt rủa thầm B tại sao lại nhu nhược đến vậy, nó chửi rủa tại sao B lại làm như thế. Nó đang đau khổ, nó cảm thấy mình chả xứng đáng với những gì mà mọi người xung quanh dành cho nó.

Nó căm hận B tận xương tuỷ.

B đi 1 lúc rồi bạn nó đến, thấy vậy nó gạt vội nước mắt rồi ngồi lên xe.

- Đi đến nhà T luôn à ? - Bạn nó quay đầu ra sau hỏi.

- Ừ..

- Mà mày định đến đấy làm gì ??

- Cứ đi mẹ đi hỏi đéo hỏi lắm !!

Thấy nó đang bực dọc như vậy, con bạn cũng vặn ga và đi thẳng. Hình ảnh và câu nói của B vẫn quanh quẩn trong đầu nó.

Đến trước cửa nhà T, nó nhìn ngó qua 1 lượt rồi kỷ niệm lại ùa về. Vẫn căn nhà đấy, vẫn là cái cổng ấy. Mọi thứ vẫn im lìm như vậy. Nhưng không có bóng dáng T ngồi trong nhà chờ nó nữa. Cửa vẫn mở, nó rụt rè , nửa hồi hộp nửa lo sợ đi vào. Mẹ T vẫn đang ngồi ở ghế, nét mặt âu lo.

- Cháu.. chào bác..

Mẹ T giật mình quay ra và nhìn thấy con đàn bà là nguyên nhân gây ra cái sự việc này, bà ta cay nghiệt nhìn thẳng mặt nó và nói :

- Nhà này không chào đón người lạ.

- Dạ..

Chưa kịp nói hết câu, bà ta đi ra và đóng cái cửa lại, nó thấy thế liền vội hốt hoảng :

- ỐI BÁC ƠI !!

- Bác cháu cái gì !!

- Bác nghe cháu nói đã cháu xin bác..

- Chả có gì để nói cả mà chả việc gì tôi phải nghe. Thằng T nó vào tù rồi đấy. Giờ cô còn muốn lôi kéo thêm ai trong cái nhà này nữa ?

Lời nói cay nghiệt bà ta nói ra giành cho nó, nó ấm ức ngồi sụp xuống đất rồi bám lấy tay bà ta :

- Cháu xin bác, bác cho cháu đi gặp anh T 1 lần thôi, cháu hứa đúng 1 lần thôi !!

- Chả có thăm nom gì cả !!

Cánh cửa đóng vào, nó vẫn ngồi ở đấy. Không dám khóc to, không dám nài nỉ van xin. Chỉ ngồi ở đấy tuyệt vọng nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt. Bạn nó đứng ở ngoài nhìn vậy vội vàng chạy vào.

- Thôi đi về !!

Nó vẫn cứ chẳng nói gì, ngồi im đấy và khóc nấc lên.

- Tao bảo đi về. Ngồi đây làm cái đéo gì ? Ngồi đây giải quyết đc vấn đề gì ??

Cánh cửa chợt mở ra, mẹ T đang đứng nhìn thẳng vào 2 đứa :

- Đừng có khóc lóc gì ở đây ! Nhà này chưa có người chết !!

- Cháu xin b..

- Không có xin xỏ gì ở đây cả ! Có chết cũng không gặp giếc gì hết !!

Con bạn nó thấy vừa thương vừa tức nhưng cũng chả làm gì đc cả. Nó đành đứng dậy và đi về, mắt nhoè ướt đẫm. Không đơn giản là những giọt nước mắt, mà đấy còn là đắng cay, tủi nhục và xót xa. Bây giờ thì nó tuyệt vọng thật sự rồi, nó chả biết chờ đợi trông mong vào cái gì cả.

- Thôi lên xe tao đưa mày về ..

- Không bây giờ mày đưa tao đến viện đã.. - nó gạt nước mắt đứng dậy.

- Làm gì ??

- Tao nghĩ kĩ rồi, phải phá thôi..

- Phá gì ?

- Phá thai..

Con bạn trợn mắt lên nhìn nó rồi nói tiếp :

- Mày bị điên à ? Phá bây giờ hại người lắm !!

- Thế mày muốn tao hại con tao à ? Mày muốn con tao lớn lên không biết bố nó là ai à ? Giờ mà đẻ nó liệu tao với nó có tương lai không ?

- Nhưng mà...

- Mày là bạn tao, mày có thương tao thì mày đưa tao đến đấy đi.

Con bạn cũng đành miễn cưỡng làm theo, nó nặng nề ngồi lên xe. Trên đường đi mắt nó nhìn xa xăm. Nó đang mỉm cười, nụ cười hạnh phúc của người mẹ. Nhưng nước mắt nó vẫn chảy dài trên má. Chỉ vài tiếng nữa thôi, nó sẽ giết chết chính con của mình.

Đến cổng bệnh viện, mắt nó vẫn đỏ hoe ướt đẫm, con bạn nhìn thấy vậy cũng chả muốn bước chân vào thêm 1 bước.

- Bây giờ, 1 là mày lên xe tao đưa mày về, 2 là không khóc nữa rồi đi vào trong. Nhìn mày tao nẫu ruột lắm !

Nó đi thẳng vào, cũng thôi không khóc nữa. Vào hành lang bệnh viện, mọi cặp mắt đổ dồn vào đứa con gái cấp 3 mắt đỏ hoe đang đi vào. Họ nhìn nó bằng những ánh mắt khinh khỉnh, cảm thông , căm giận. Một vài người thì lo sợ e ngại đứng nép vào nhau như che giấu 1 điều gì đấy tội lỗi lắm.

Họ đang cố gạt bỏ cái trách nhiệm và hậu quả sau vài chục phút vui vẻ với nhau, họ đang cố giết chết 1 sinh mạng chưa thành hình.

Y tá, bá sĩ đi qua lại rất là đông, họ liếc qua những con người khốn khổ đang ngồi chờ bằng cái nhìn khinh khỉnh, bằng những cái nhếch môi ghê tởm. Đến lượt nó đi vào phòng, nó bước từng bước khổ sở, môi nó mấp máy thì thầm : \\\" Kiếp này con khổ, mẹ cho con cuộc sống khác ! \\\".

---------

Tối hôm ấy, nó lê từng bước khó nhọc lên trên phòng . Có lẽ cả đời này nó sẽ không quên đc cái tội lỗi ngày hôm nay.

Bây giờ nó mất con, người đàn ông nó yêu thương thì không có tin tức. Nó vẫn sống trong thị phi và những lời độc địa của thiên hạ. Nhưng nó sẽ vẫn hi vọng. Nó vẫn sẽ chờ.

Ngày qua ngày, nó dằn vặt về cái thai, cuộc sống của nó chỉ là nước mắt. Bố mẹ biết nó phá thai thì thương nó lắm. Hằng đêm mẹ nó vẫn khóc, mẹ nó thương con gái của mình không đc như bạn bè trang lứa, mẹ nó thương cho cuộc đời của nó rồi sẽ đi về đâu khi mà quá khứ này đã quá tối tăm.

Nó vẫn cứ chờ và đợi, ngày xử của T nó cũng sẽ không đc gặp mặt. Cái nó chờ đợi là kết quả xét xử, cái nó chờ là 1 con số nhất định cho cái tình yêu cay đắng này của nó. Khoảng thời gian ấy nó tồn tại qua ngày chứ không phải sống. Nó sống chỉ để đợi chờ.

Rồi cũng đến ngày xử án T, nó mặc 1 bộ quần áo đơn giản nhất, không phải là những cái áo thật ngắn, những bộ váy ôm sát cơ thể tuổi 17 của nó nữa. Trong cái áo sơ mi trắng, nó xinh đẹp hồn nhiên như 1 nữ sinh. Nhưng bao đắng cay khổ đau thì vẫn còn trong ánh mắt.

Nó đi cùng bạn bè của T đến, chọn ngồi 1 góc khuất và nhìn T thật rõ. Vẫn là con người ấy, vẫn là thanh niên xăm trổ hoa văn kín tay của nó, vẫn là cái dáng người cao cao. Nhưng nó chỉ nhìn đc hắn từ đằng sau, nhìn người mình yêu đang còng chặt tay đứng trước vành móng ngựa, mắt nó nhoè đi.

Vì T chưa có riền án tiền sự và vì 1 số lý do, toà tuyên án hắn 3 năm tù.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

Polly po-cket