Cháp 41 : - Vèo , ÁAAAAAAAAAAAAAAAAA _ Tiếng hét kinh khũng phát ra từ đoàn tàu siêu tốc . - Anh vừa nói gì vậy , ồn quá em chẵng nghe được gì _ Lam nhăn mặt khẽ nói . - Àk.....ừm.....không có gì _ Hắn lắp bắp nói , mà trong lòng tức trào máu , khó khăn lắm mới nói ra được thế mà ................. Hắn không muốn làm tổn thương bất kỳ ai , nên bây giờ phải nói ra điều làm Lam tổn thương hắn thật sự không muốn tí nào , thôi để dịp khác vậy . Hắn thở dài mệt mõi . - Mình chơi tiếp thôi anh _ Lam nắm tay hắn đi . - Chơi nữa sao ??_hắn tròn mắt hỏi , vì nãy giờ chơi nhiều lắm rồi cơ mà . - Vâng _ lam đáp rồi dắt hắn đi như dắt trẻ . - Haiz_ hắn nuốt nước bọt rồi lẽo đẽo theo sau Lam . - Mình chơi trò này đi anh _ Lam nói rồi chỉ vào ngôi nhà ma trước mặt . - Ờ _ hắn gật đầu cho qua chuyện , vốn hắn cũng chẳng sợ ba cái thứ này . Vừa đặt chân vào , đã thấy một bầu không khí , u ám và rung rợn . Lam hơi sợ khẽ bấu chặt vào tay áo của hắn , hắn chán nản nhìn cảnh vật xung quanh với một thái độ thờ ơ hết sức . Đang đi thì một cái đầu ma thù lù , rớt xuống , và rớt ngay đúng tay Lam . Lam sợ quá , vứt cái đầu đi , ôm chặt lấy hắn khóc nức nở . Hắn ái ngại , định đẩy Lam ra nhưng cô bé cứ mãi ôm chặt , làm hắn không tài nào cựa quậy được . Một lúc sau khi Lam đã bình tĩnh .Cả 2 lại tiếp tục chầm chậm bước đi , bỗng Lam cảm nhận có cái gì lành lạnh đang nắm lấy chân mình , Lam nuốt nước bọt rồi cuối đầu nhìn xuống . - Á aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa_ Lam sợ nhảy vọt lên mình hắn , mà đu chặt lấy . - Ơ...................._ hắn chẵng biết làm gì ngoài việc phát ra tiếng ơ . Cuối cùng thì cả 2 cũng thoát ra được ngôi nhà ma đó , đến lúc này thì Lam vẫn con run cầm cập cả lên , chắc cô bé sợ lắm : - Sao em sợ mà còn đòi chơi ??_ hắn lo lắng hỏi . - Em muốn thử một lần . Trước giờ ba mẹ chẵng cho em chơi _ Lam đáp một cách thành thật . Câu trả lời của Lam , làm hắn cảm thông đôi chút , là con gái nhà giàu , lại xinh đẹp như thế , nhưng lại có những thứ mà chưa bao giờ làm được . - Em muốn đi ăn hủ tiếu không ???_ hắn quay sang hỏi Lam . - Hủ tiếu là món gì vậy anh ??_ Lam ngây thơ hỏi . - Ừ...àk...ừm......cũng không biết nói sao nữa , em cứ đi với anh thì biết _ hắn ngập ngừng nhưng chẳng biết giải thích ra sao . - Vâng _ Lam vui vẻ gật đầu . Cả 2 đến một quán hủ tiếu nhỏ bên đường , hắn gọi ra ngay hai tô . Bát hủ tiếu được đem ra , Lam nhìn chằm chằm vào nó ,rồi vơ đũa , gắp ăn : - Ngon quá _ nuốt miếng đầu tiên mình ăn , Lam bật khen ngợi . Trước giờ Lam từng ăn nhiều món ngon ,do nhà hàng ,đầu bếp nổi tiếng làm cho , có lẽ vì vậy mà Lam đã quá chan chê với các thức ăn ngon hảo hạng đó . Vì thế nên khi ăn hủ tiếu Lam cảm nhận được hương vị mới ,nhưng lại đậm đà . Ngon quá hai từ này hắn không thể nào quên được , người đã cho hắn biết nhiều điều . - Hy àk!! Tớ đói bụng quá ......_ hắn nũng nịu chạy lại chỗ nó . - Bà đi mất rồi .Hay là mình đi ăn hủ tiếu đi _nó vui vẻ đề nghị . - Hủ tiếu ??? Món gì nghe lạ vậy ??_ hắn nhăn mặt hỏi. - Ặc , cậu có mất trí nhớ .....thì cũng không nên quên những món ăn bình dân quen thuộc ấy chứ ??_ nó liếc hắn một cái làm hắn rợn cả người . - Nói thật là tớ chẳng nhớ có món nào có tên goị như vậy _ hắn gãi đầu gượng cười nói . - Thôi mệt cậu quá .Đi theo tớ nào_ nó nhìn lắc đầu ngán ngẩm rồi dắt hắn ra quán hủ tiếu đầu đường . ... - Ngon quá _ đây là 2 từ đầu tiên phát ra sau khi hắn ăn ngụm đầu tiên . - Thế có cảm thấy quen không ??? Dám bảo là trước đây chưa ăn đi _ nó trề môi nói . - Hình như chưa , tớ cảm thấy vị lạ lắm _ hắn ngốc đầu lên nói . - Xạo nè !!_ nó cốc một cái vào đầu hắn . Lúc ấy hắn chỉ cấm đầu vào ăn , và bây giờ hắn mới biết , đúng thật là trước đây hắn chưa bao giờ ăn món này , cho đến khi hắn gặp được nó . - Anh suy nghĩ gì vậy ạ ??_ Lam ngốc đầu lên sau khi đã ăn hết liềnị tô hủ tiếu . - Àk một chút chuyện . Hả ??? Một mình em ăn hết đấy hả ??_ hắn giật mình chỉ các tô trống không trên bàn . - Vâng , tại ngon quá _ Lam nhoẻn miệng cười tươi . - Ừ _ Tuy gật đầu nhưng hắn vẫn choáng váng trước sức ăn của Lam . - Anh àk !! Mình đi chụp hình nhé _ Lam mỉm cười đề nghị . - Chụp hình ??? _ Hắn nhăn mặt hỏi . - Vâng _ Lam gật đầu cái rụp . - Ưm.....Ơ_ hắn nghiêng đầu suy nghĩ chưa kịp suy nghĩ xong thì đã bị Lam kéo tay đi . Tại phòng chụp hình tự động : - Anh nhắm mắt lại đi _ Lam khẽ nói . - Để làm gì ??_hắn tròn mắt hỏi . - Anh cứ nhắm mắt đi _ Lam mỉm cười nói . Hắn khẽ miễn cưỡng nhắm mắt lại . Lam nhìn hắn nở một nụ cười buồn , rồi đưa mắt mình tiến lại gần mặt hắn , khi khoảng cách giữa 2 bờ môi là 10 cm thì :
- Tách _ tiếng chụp hình từ máy vang lên . - Chụp rồi sao ??? Hình đâu đưa anh xem _ hắn ngạc nhiên rồi hỏi . - Không chỉ một mình em được xem thôi _ Lam giấu nó vào túi xách của mình rồi nói . - Bó tay với em _hắn lắc đầu nói . - Mình lại kia tí nha anh , em có chuyện cần nói _ Lam chỉ vào một chiếc ghế đá ven đường . - Chuyện gì em nói đi ???_ hắn tròn xoe mắt nói . - Thật ra............lúc nãy ở công viên em đã nghe được câu nói của anh _ Lam khẽ nói . - Em nghe sao ??_ hắn giật mình hỏi . - Vâng , xin lỗi vì đã nói dối , chỉ vì em muốn được ở bên anh một lúc nữa thôi . Thật sự em đã biết chuyện anh có người con gái khác từ lâu rồi , nhưng em sợ anh sẽ biến mất nên không dám nói ra . Nhưng giờ thì em đã có 1 ngày đi chơi với anh , em có thể nói ra được rồi _ Lam quay sang nhìn hắn với đôi mắt đang kiềm chế những dòng lệ . - Em......................_ hắn bất ngờ với những lời Lam nói . - Em xin lỗi vì đã giữ chân anh lâu đến như vậy . Bây giờ thì anh hãy mau quay về với cô ấy đi , em sẽ nói lại với mẹ của anh sau . chúc anh hạnh phúc _ Lam khẽ mỉm cười một nụ cười buồn . - Anh xin lỗi _ hắn nhìn Lam đầy sự áy náy . Vội bước nhanh qua đường nhưng do cứ mãi quay lại nhìn Lam từ biệt , mà hắn đã không chú ý tới một chiếc xe , đang lao nhanh về phía mình : - Anh Rin cẫn thận _ tiếng Lam hét lên . - Rầm ........................... Tiếng xe va vào người , rồi tiếng người ngã xuống mặt đất . Máu loang la , một màu đỏ tươi .....loang ra cứ loang mãi thôi .
Cháp 42 : - Xoảng _ chiếc ly trên bàn bỗng sơ ý bị nó làm rơi xuống . Nó giật mình , và bị cứa vào tay , một vệt máu nhỏ , nhưng vẫn cái màu đỏ tươi ấy . - Có chuyện gì vậy Hy ??_ mẹ nó từ trong bếp vội chạy ra hỏi chuyện . - Dạ con sơ ý làm rơi cái ly _ nó khẽ gượng cười nói . - Con bất cẩn thật đó . Có bị thương không hả con ??? _ mẹ nó lo lắng hỏi . - Dạ chỉ bị chút xíu thôi , không sao đâu mẹ ạ , con dọn ngay _ nó mỉm cười cho mẹ an tâm . - Thôi ngồi đó đi , để mẹ dọn . My lấy hộp sơ cứu cho chị Hy đi con _ mẹ đẩy vai nó ngồi xuống , rồi la lớn kêu My . - Chị , chị bị sao vậy hả ???_ My lo lắng nhìn vết sướt trên tay nó . - Chị không sao đâu _ nó ái ngại nói . - Không sao , mà chảy máu đầy ra hết cả này _ My nạt nó , làm nó giật cả mình . Sau khi băng bó xong , My đưa mắt lên cổ nó thì : - Sao chị bất cẩn thế ??? Đeo dây chuyền sao , mà tòn ten thế này , đi một lúc chắc nó rớt mất _ My chỉ vào sợi dây chuyền nói . - Sao ??_ nó giật mình cuối xuống nhìn cổ mình , quả thật sợi dây chuyền đã rớt ra . Nó vội nắm sợi dây chuyện vào lòng bàn tay mình ,nhìn nó một ý nghĩ thoáng qua trong đầu nó Chuyện gì không hay đang xảy ra chăng ??? Nó buồn bã nhìn sợi dây , rồi nắm chặt sợi dây , đứng dậy bước lên cầu thang để về phòng : - Chị đi đâu vậy ??_ My ngạc nhêin hỏi . - chị hơi mệt , chị muốn nghĩ sớm _ nó quay xuống gượng cười nói . Nó bước đi , nhìn nó mệt mõi như vậy , My cảm thấy buồn lắm , Tại sao anh ấy lại đi như vậy ??? không nhất định có chuyện gì đó xảy ra ?? Mình không tin là anh rin vô tình như vậy , My khẽ thở dài , buồn rầu thay cho chị mình , Nó bước về phòng mở cái hộc tũ ra , từ từ bỏ sợi dây chuyện vào : - Có lẽ tao không quên được , vì mày còn trên cổ . Bây giờ mày đã tự rớt ra , có lẽ là vì ông trời cũng muốn tao , quên đi người đó . Tạm biệt mày _ nó đóng cửa tủ lại . Rồi ngã dài ra trên giường , mệt mõi quá , đau thì cũng đã đau , buồn cũng đã buồn . Bây giờ nó cần sự mạnh mẽ , đúng vậy sự mạnh mẽ ..................để quên đi , quên đi tất cả về hắn . ... Quay lại bên kia : Những giọt máu vẫn đua nhau thấm vào lòng đường , máu , đúng vậy tay hắn dính đầy máu , nhưng không phải là máu của mình , mà là .....................của Lam . Lam đã đỡ cho hắn , khi chiếc xe lao tới . Đầu óc hắn trống rỗng , chỉ còn máu và máu . Lam nhanh chóng được đưa vào bệnh viện , và vào căn phòng phẫu thuật . Hẳn hoảng loạng nhìn vị bác sĩ đẩy chiếc giường bệnh đi vào , khẽ ngồi xuống chiếc ghế , mình hắn dính đầy máu , nhưng tiếc rằng nó chẳng phải là máu của hắn . Ba Lam , mẹ Lam và mẹ hắn vội chạy lại về phía hắn : - Con lam nó sao rồi con ???? Nó có sao không con ???_ mẹ Lam hoảng loạn , rung mạnh vai hắn . - Cháu ............................_ hắn ngước nhìn mẹ Lam với đôi mắt bi thương . - Chuyện gì đã xảy ra vậy Rin ??? Chẵng phải hai đứa đi chơi với nhau sao ??? Sao lại để xảy ra tai nạn như vậy ???_ mẹ hắn nhìn mặt hắn lo lắng hỏi . - Cô ấy , đã đỡ giùm con , gánh lấy cái tai nạn ấy _ hắn nói hắt ra từng tiếng . - Sao lại như vậy được ??? con gái tôi _ mẹ Lam khóc bật ra thành tiếng . - Cháu xin lỗi _ người hắn run lên bần bật nhưng vẫn cố gắng nói . Nãy giờ vẫn có một người đang im lặng suy nghĩ , chẵng ai khác đó chính là ba Lam . Mọi người ngồi chờ bên ngoài phòng phẫu thậut , Ai cũng lo lắng hết sức , đặc biệt là hắn cứ mãi nhìn vào phòng , hắn thầm trách tại sao Lam lại ngốc đến như vậy ?? Tại sao lại gánh tai nạn này cho hắn ??? Cứ để hắn , để hắn chịu tất cả ??? thì ít nhất hắn không phải chịu nổi dằn vặt như bây giờ . - Cạch _ cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra . - Bác sĩ cháu / con gái tôi có sao không hả bác sĩ ???_ mẹ lam cùng mẹ hắn lo lắng vây lại chỗ bác sĩ . - Tính mạng cô bé đã được an toàn , nhưng chỉ điều ............chân của cô bé ........khả năng có thể đi lại rất kém _ câu nói như đập mạnh vào đầu mỗi người ở đây . Nhất là hắn , hắn sững sờ nghe tin này , vì hắn mà cô gái trẽ trung , xinh đẹp lại mất đi đôi chân của mình . Người mà hắn vừa nãy còn làm tổn thương người ta , và giờ đây còn mất đi đôi chân của cô ấy . - Rin con đi theo mẹ _ mẹ hắn kéo hắn đi về phía hành lang của bệnh viện . - Tại sao lại để ra nông nổi này hả con??? Con bé nó đã chờ đợi con 2 năm trong đau khổ khi quay lại con lại trở thành một thằng mất trí nhớ, bây giờ lại vì con mà có thể mất đi đôi chân của mình . Con có cảm thấy rằng con có lỗi với nó như thế nào không ???_ mẹ hắn nói , từng lời của bà như xoáy vào tâm can hắn , mổ xẻ nó ra , làm cho tim hắn đau nhói .
Cháp 43 : Hắn mệt mõi rời khõi bệnh viện , và lái xe về nhà . Thả mình nằm dài trên chiếc giường nệm , những hình ảnh , nụ cười , ánh mắt , đôi môi , của nó hiện rõ lên trong đầu hắn , hắn khẽ mỉm cười , một nụ cười nhợt nhạt , và gượng buồn . - Nè cậu có phải là tên ngốc không vậy ??_ Nó nhăn mặt nhìn hắn . - Sao cậu lại nói vậy cơ chứ ??_ hắn cau mày nhìn nó . - Cậu vặt trụi hết rau rồi , thì lấy đâu mà nấu _ nó chỉ vào những mãnh vụn rau mà hắn bẽ nãy giờ . - Tại.........tớ không biết lặc rau mà cậu cứ bắt làm thì sao tớ làm được _ hắn nhăn mặt nhõng nhẻo . - Cậu thật là ..............Á_đột nhiên nó hét lên . - Nè sao vậy hả ???_ hắn giật mình , lo lắng đứng dậy . - Tại...cậu...mà tớ cắt chúng tay rồi nè _ nó quay sang nhìn hắn , đôi mắt đã rươm rươm nước mắt . - Đưa xem nào !!_ hắn lo lắng ra lệnh cho nó . Nó run run đưa tay cho hắn . Hắn khẽ cầm tay nó đưa lên miệng mình , rồi liếm nhẹ vệt máu : - Cậu làm gì zậy ???_ nó hét toáng cả lên . - Thì sát trùng _ hắn thản nhiên đáp . - Sát trung kiểu gì kỳ vậy ???_ nó nhăn nhó bảo . - Thôi không nói nhiều nữa đi theo tớ băng bó cho _ hắn nói rồi dắt nó đi băng bó . ..... - Bà đẹp lão thật đấy _ hắn ngồi nhìn bà nhe răng nói . - Thôi đi bà già rồi đẹp nổi gì _ bà xua tay và nói . - Cháu nói thật mà , chắc hồi trẻ bà xinh đẹp lắm phải không bà ??_ hắn gật đầu chắc chắn , rồi thò đầu vào hỏi tiếp . - Thôi thôi làm ơn đừng có nịnh bà của tớ nữa _ nó nhìn hắn trề môi , rồi chạy lại ôm bà . - Tớ có nịnh đâu , nói thật mà _ hắn ngang bướng cãi lại . - Xí !! Ai thèm tin cậu , đừng tin cậu ấy nha bà _ nó ôm chặt lấy bà nói . - Cậu ...................._ hắn bậm môi nhìn nó . - Thôi thôi bà xin ,hai đứa bớt con nít giùm bà _ bà khẽ vòng tay ôm lấy nó rồi nói . - HÌ hì _ nó nhìn bà cười . Thế là căn nhà lại tràn ngập tiếng cười vui vẻ . Ngồi nghĩ lại những kỷ niệm , mà lòng hắn không sao quên được . Gia đình của hắn , hai người mang tới niềm vui cho kẻ mất trí nhớ như hắn , một là người con gái hắn yêu , hai là một người bà đáng kính trọng của hắn . Hắn nhớ nhớ nó và bà lắm ,không biết 2 người hiện đang ra sao , nhưng dù nhớ thề nào thì có lẽ hắn không thể gặp lại nữa rồi . Nghĩ tới đây , một nụ cười buồn , bất chợt lại thoáng hiện trên môi hắn . Mong rằng hai người sẽ được hạnh phúc ....... Hy àk !! Tớ xin lỗi , hắn lẫm nhẫm câu nói này , rồi chìm vào một giấc ngủ say . ... Bên kia bầu trời cũng có một người nằm trên giường tựa như hắn . Nhất định phải quên ................, phải cố gắng quên đi ....quên đi con người đó . nước mắt lăn dài trên bờ mi nó . Đã bảo nhiêu lần thầm nhủ là không được khóc cơ mà .....Thế nhưng những giọt nước mắt ấy lại vô tình rơi dài . - Tớ yêu cậu .... - Cho dù nhớ lại trí nhớ , thì người tớ yêu vẫn chỉ là cậu . - Tớ sẽ bảo vệ cho cậu . - Suốt đời chỉ có một mình cậu mà thôi . Những lời nói ấy , vẫn còn đọng lại trong trí óc nó , thế nhưng người nói thì đã đi mất rồi . Hắn đã đi đâu ??? Thật sự đã quên những câu nói này rồi sao . Thật sự hắn đã chẳng cần nó sao ??? Thật sự giữa nó với hắn chỉ thế này sao ??? Nó cố gắng đặt ra những câu hỏi , mà chính bản thân mình cũng chẳng thể trả lời được . Dù nó cố gắng đến mấy , thì cũng không thể phũ nhận được một điều , rằng nó đang nhớ hắn , nhớ hắn da diết . Làm ơn đi ông trời !! Hãy cho họ được gặp nhau , dù chỉ một khoảng khoắc nho nhỏ . Có lẽ ông trời đang trêu đùa nó , khi thì đưa hắn tới để giải cứu nó rồi làm nó yêu , và giờ thì lại đưa hắn đi đâu mất rồi . Giá như tất cả những chuyện này chỉ là giấc mơ thì hay biết mấy .. Nhưng tất cả là sự thật , một sự thật đau khỗ , ngang trái . Hai người yêu nhau , lại chẳng thể ở bên nhau . Có thể đây là những giọt nước mắt cuối cùng nó dành cho hắn , và bắt đầu từ đây mọi thứ sẽ thay đổi . 1 NĂM SAU , quả thật mọi chuyện đã thay đổi .
Cháp 44 : 1 năm qua , thành phố nhỏ nơi nó đã ở ,đã trở nên nhộn nhịp hơn , ồn ào hơn trước kia . Nhà cao tầng thì ngày càng nhiều ,những căn biệt thự xinh đẹp to lớn , mọc lên ở khắp nơi .Chỉ vỏn vẹn một năm thôi mà cảnh vật ở đây đã thay đổi quá nhìu . Ở một căn biệt thự vừa xa lạ , vừa quen thuộc : - Thưa mẹ tụi con đi học _ 2 cô gái ,một người với mái tóc dài uốn loạn , một người với mái tóc ngắn,theo kiểu của con trai ,lễ phép chào một người phụ nữ với mái tóc nghang vai . - Ừ hai đứa đi cẩn thận . Hai cô gái nắm tay nhau bước ra ngoài thì thấy một chiếc xe hơi màu đỏ mui trần bóng loáng , đứng cạnh chiếc xe là một anh chàng đẹp hết chỗ chê : - Chào My , chào em _ người con trai nhìn cô bé tóc dài , rồi lại xoay sang cô bé tóc ngắn nói với một nụ cười nhẹ. - Chào anh _ My cười đáp. - Không cần anh phải ngày nào cũng đón tụi em đi học đâu _cô bé tóc ngắn với đôi mắt sắt lạnh ,nói . - Em không cần , nhưng anh muốn _ người con trai đưa mặt mình vào sát mặt nó thầm thì. - Hai người không định đi học sao trễ giờ đó _ My vội nói chen nghang vào ,nếu không sẽ có án mạng mất . - Đi thôi anh Lâm _ My thấy hai người vẫn đang im lặng dương mắt nhìn nhau , một lần nữa My cố gắng hết sức để chen vào bầu không khí này . - Ờ....ờ mình đi thôi Hy _ Lâm gật đầu ngu ngơ ,rồi một lần nữa lại đưa mặt mình vào sát mặt cô bé tóc ngắn . - Anh muốn chết àk ???_ cô bé tóc ngắn như đang kiềm chế cơn giận của mình một cách khó khắn . - Thôi mà mình đi đi chị, trễ giờ đó _ My lo lắng chen vào . Thế là cả ba tiến lên chiếc xe đến trường , trên xe nó vẫn còn lườm liếc Lâm. Vâng cô bé tóc ngắn đó chính là nó ,mái tóc dài thon thã trước đây đã bị cắt đi một cách không thương tiếc , nhưng lại là niềm tiếc nuổi của nhiều người . Tuy mái tóc đã bị cắt theo kiểu con trai , nhưng nhìn vào nó thì mọi người vẫn con thể nhận ra được đây là con gái chính hiệu , bởi khuôn mặt nó quá xinh đẹp. Nó bây giờ đã khác , đôi mắt đẹp đẽ ấy đã trở nên sắc lạnh đến mức có thể làm người đối diện trở nên rung rẫy . Ngoài thay đổi về ngoại hình , cả tính cách nó cũng thay đổi rất nhiều , nó trở nên mạnh mẽ hơn nhiều , nó còn học cả nhu đạo nữa . Nó muốn có võ để tự bảo vệ mình , bảo vệ em gái , mẹ nó và cả người bà đang nằm trong bệnh viện kia . Trong suốt một năm qua , ngày nào nó cũng đến trò chuyện với bà , tuy là chỉ có một mình nó ngồi kể . Ngồi trước bà , không lần nào , nước mắt nó không chảy ra , mặc dù nó đã trở nên mạnh mẽ đến như vậy , nhưng đứng trước bà nó vẫn chỉ là một đứa cháu gái yếu đuổi . Đã một năm rồi , bà không thức dậy , bác sĩ bảo bà đã rơi vào trạng thái sống thực vật . Thế nhưng nó vẫn không bỏ cuộc , luôn tìm mọi cách để bà tỉnh dậy vì đối với nó bà ngủ quá lâu rồi . Và cũng đã một năm ,Lâm không ngừng tìm cách để nó quên hắn , ngày nào cũng đưa đón chị em nó đi học . Đến chủ nhật thì cả 3 lại đi chơi . Tuy nhiều lúc bị nó cho ăn đòn bầm dập , nhưng Lâm vẫn không nản lòng . Có lẽ vì Lâm quá yêu nó rồi . Khi nghe tin em gái mình, Lâm đã vội trở về nhà , thấy được hắn đang chăm sóc em gái mình từng tí một . Lâm cảm thấy yên tâm về hắn , và thầm hứa với lòng nhất định sẽ mang hạnh phúc đến cho nó . ... Chiếc xe dừng lại trước cổng trường , nó , My và Lâm tiến vào lớp nó ( My chỉ vào chơi ) .Mọi đứa trong lớp thấy nó đều dang ra để cho nó vào , còn cuối đầu nữa . Nó bước lại chỗ cuả mình ngồi xuống , rồi đưa hai chân gát trên bàn . Lâm cũng ngồi xuống cạnh nó , My thì ngồi phía bàn trước : - Em không bỏ chân xuống được àk ???_ Lâm quay sang nó khó chịu nói . - Không _ nó lạnh lùng đáp . - Em thật là ...................._ Lâm chán nản nhìn nó . - Em sao ???_ nó quay sang nhìn Lâm lườm một cái . - Thì..........................._ Lâm định nói nhưng : - Anh àk !! Đừng cấm chị ấy , việc này đã trở thành thói quen mất rồi _ My cười mà mồ hôi hột đầy trán . - Thói quen thì phải sửa chứ , ai đời con gái mà ngồi như thế này _ Lâm mặc kệ lời My nói , vẫn tiếp tục nói . - Thói quen này _ nó nói rồi dáng một cú đấm vào ngực Lâm , làm anh chàng la oai oái . My lắc đầu ngán ngẩm , My đã muốn cứu Lâm thế mà cứ ngoan cố nói ra để nhận đòn . Đến giờ vô lớp , My chạy về lớp mình , để lại Lâm và nó . Hôm nay cô giáo xinh đẹp của lớp tụi nó bước vào với một nụ cười tươi trên môi, chắc lại có tin gi đây : - Các em ngồi xuống đi _ cô giáo mỉm cười nhìn khắp mọi người . - Hôm nay chúng ta sẽ có một bạn học sinh chuyển vào _ cô giáo vừa dứt lời . - Hả ???Trai hay gái vậy cô ?? - Có đẹp không hả cô ?? Tiếng bàn tán xôn xao , nổi lên . - RẦM!! Mấy người im lặng dùm đi _ nó đập mạnh vào chiếc bàn rồi nói . Cả cái lớp nuốt nước bọt rồi im thin thít . Cô giáo lại nở một nụ cười nói : - Là con trai , bạn này hơi đặc biệt , vào đi em _ cô mỉm cười nói rồi nhìn ra cửa .
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!