Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Nếu em ở đây - trang 6

bếp trưởng sư huynh ngẩng đầu ngó tôi,
tự nhiên mấy lời tôi định nói lại bay đi đâu mất…
hình như lần đầu tiên anh ta nhìn tôi với ánh mắt đăm đăm như thế.

chân tôi dợm bước khi mâm cơm còn chưa đặt xuống bàn.

“ngồi đi.”

câu nói bằng giọng sắc gọn nhưng cũng ko có vẻ mệnh lệnh,
nhưng chẳng hiểu sao tôi lại như bị điều khiển,
lập tức ngồi xuống. T___T

“ko phải định nói gì với tôi à?”
“umm…em…ah.. hôm nay có món súp nấm hen!^-^”

dù miệng cười tươi roi rói nhưng rõ ràng,
câu nói của tôi thật sự vô duyên…T_T

“thì sao?”
“thì.. em hiểu là anh muốn dạy em..”
“ăn đi. -__-“

Quân cúi mặt cho muỗng cơm vào miệng,
rồi gắp 1 đũa rau..
vẻ ngượng ngùng như ko muốn nghe tôi nói thêm.

“hồi nãy…em ko có ý nói anh vậy đâu. em xin lỗi”

cuối cùng thì tôi đã nói được điều mình muốn,
thực ra cho dù tôi ko nói câu này,
tôi biết sư huynh cũng ko giận gì lâu.

“nếu em ở đây, em phải quen với điều này…”

bếp trưởng cầm ly nước uống lấy giọng,
khác với vẻ khẩn trương và dứt khóac thường thấy,
lúc này anh ta tỏ ra khá trầm tĩnh.

“yah?”
“bộ mặt tôi thì lúc nào cũng HẦM HẦM vậy đấy.”

trời ạh..
đàn ông con trai gì mà nhỏ mọn,
tưởng hắn ko để bụng, nhưng xem ra vẫn cay cú hai chữ đó…
còn nghĩ anh ta đang truyền đạt gì sâu sắc lắm.

“em đã nói là ko có ý đó mà…”
“có hay ko thì tôi cũng nói thế. em nên quen đi thì hơn.”
“nhưng sao anh ko thể có thái độ vui vẻ với mọi người?”
“em có từng làm bếp trưởng chưa?”

ơ hay..
tôi làm được bếp trưởng thì cần gì ở đây phụ anh,
bị anh la mắng quát nạt đủ thứ?

“….biết còn hỏi >_<”
“muốn thử ko? chiều mai tôi cho 1 buổi làm thử.”
“huh? làm bếp trưởng của Chereston hả?”
“để tôi bị đuổi việc à??”
“vậy thử ở đâu…?”

tôi còn đang ngơ ngác hỏi, mà gã sư huynh đã đứng dậy,
sau khi lau tay và uống hết ly nước lọc,
gã thúc tôi ăn nhanh cho xong.

“mau, còn 1 giờ nữa là tiệc bắt đầu rồi.”

………….
buổi tiệc là dành cho lễ đính hôn của chú rể người Anh,
nên thực đơn có đến 3 món Âu..
bếp chúng tôi ngoài tôi và Quân Sỹ sư huynh,
còn có 5 người khác phải làm cật lực.

Quân bảo tôi theo sát anh ta,
có lẽ để hướng dẫn trực tiếp 2 món khai vị súp nấm và salad cá ngừ.

dù đã làm ở Chereston gần 1 tháng,
nhưng đây là lần đầu tiên tôi được bếp trưởng chỉ dạy cụ thể,

“nếm thử nào.”

Quân cho 1 muỗng súp lên ngang miệng tôi và nói,
vì chưa từng nghe anh ta dùng giọng “hiền lành” thế bao giờ,
nên tôi theo phản xạ ngửa đầu đề phòng..

“sao hử? hả họng ra!”

tôi liếc Quân nghĩ ngợi vài giây,
nhưng sợ làm anh ta nổi cáu nên cũng mở miệng..
chep..chep..

“thíêu dầu mè?”
“giỏi.”

vẻ hài lòng, bếp trưởng của tôi bỗng nhoẻn miệng cười đắc ý,
tôi nghe rạo rực vì được khen,
mặt vênh lên.

“dĩ nhiên, anh mới biết hả!^^”
“trời… cô nuơng …chảnh vừa thôi chứ.”

ah ha…
hóa ra sư huynh cũng biết nói kiểu ấy..
vậy có phải dễ thương hơn ko? hihi..

trong giây phút cả hai chúng tôi đang khá vui vẻ
với món súp nấm song…dao hợp bích..
thì 8 con mắt của những người xung quanh như camera quay phim,
chĩa thẳng vào tôi và Quân sư ca.

sắc mặt của bếp trưởng bỗng đổi ngay.

“nhìn gì thế hả??? LÀM VIỆC ĐI!!”

thế là cái gã phát xít ấy đã trở về T__T
hắn ta bảo tôi tự lo phần còn lại của nồi súp
còn bản thân mình thì vọt đi lo món gà quay kiểu Pháp..

“Quân bếp trưởng lần đầu tiên như vậy đó em.”

chị Trinh tiến tới sát và thì thào với tôi,
tuyên bố 1 thông tin có vẻ bí mật..

“lần đầu tiên sao hả chị?”
“ánh mắt thích thú say sưa… có vẻ tâm trạng rất tốt.”
“ủa chứ trước giờ…ảnh ko có tâm trạng tốt sao?”
“vậy thì ko phải, nhưng tốt mấy cũng chưa từng có ánh mắt như hồi nãy với em…”
“ah..”

tôi gật gù tiếp nhận dữ liệu cập nhật,
hôm nay, lần đầu tiên, bếp trưởng Sỹ Quân đã có thái độ khá tốt,
với 1 cô phụ bếp, là tôi..
………….

“chú rể đẹp trai quá! ^o^”

chị em phụ nữ chúng tôi đứng nép phía sau cột,
ngắm chàng trai người Anh lịch lãm trong bộ vest đen..
trầm trồ.

“sao ham làm…cô dâu ghê nhỉ.”

nhỏ Ngân nói gịong mơ màng, mấy chị đứng cạnh cười tủm tỉm,
họ cũng đã lập gia đình..
có tôi với Ngân là còn…cô đơn thôi.

trong lúc còn đang mơ mình cũng được mặc áo cô dâu,
mái tóc muối tiêu với cái dáng gầy gầy cao cao của ba
xuất hiện lẫn trong khách mời dự tiệc lọt ngay vào mắt tôi.

dường như cha con thường có thần giao cách cảm.
ba cũng như vừa phát hiện ra tôi..

tôi vội quay đi bỏ chạy.

huk huk huk…
1 kẻ nào đó túm áo tôi từ phía sau.

“em đi đâu?”

giọng ko lẫn vào đâu của bếp trưởng,
tôi đứng khựng lại nhưng tim vẫn cứ đập dồn và mặt đơ ra.

Quân lên tiếng 1 lần nữa.

“sao thế hả?”
“ba em…trong đó.”
“vậy ư? nhưng… ba em trong đó thì sao phải chạy trốn?”

tôi ko biết..
tại sao tôi lại bỏ chạy?
trong khoảnh khắc ban nãy, tôi chỉ sợ để ba nhìn thấy
tôi đang làm cái nghề mà ba…cho là “thấp kém”..

nhưng bây giờ
tôi bắt đầu nghĩ rằng tôi phải đối mặt như tôi đã từng quyết tâm.

“uh, sao phải chạy? em đi vào đây. -__-“

mắt Quân sư huynh nhìn tôi với 2 dấu chấm hỏi to đùng,
còn tôi chỉ cố thu hết can đảm xông trở lại sảnh tiệc…
ko phải đi vào sâu, tôi gặp ba ngay tại khu vực hành lang.

“hình như vừa tránh mặt ba?”
“con.. làm ở đây.”
“uh, thấy rồi… làm cái việc tạp dịch cho tiệc tùng thế này.”

ba nói với thái độ tôi có thể dự đoán trước,
nửa buồn, nửa chán nản…
tôi ko biết làm sao để ông hiểu được giá trị của công việc này,
rằng chúng tôi đã phải chuyên nghiệp và nghiêm túc đến đâu..

“xin lỗi, hình như ông ko phân biệt được đầu bếp và tạp vụ khác nhau ra sao?”

cả tôi và ba đều nhìn ra khi tiếng bếp trưởng John Quân
cất lên đầy khí thế chiến đấu T___T
ba tôi với vẻ của 1 người lớn, cẩn trọng và nhã nhặn nheo mày hỏi.

“cậu là..”
“tôi là bếp trưởng.”
“con Yên…nó là thuộc cấp của cậu?”

Quân ko trả lời ba tôi, anh ta sẵn tay cầm cái nón bếp trưởng của mình,
đội ngay lên đầu tôi và chỉnh nó lại ngay ngắn..
xong quay sang ba tôi.

“con gái ông là 1 đầu bếp, ko phải tạp vụ. tạp vụ ko mặc bộ đồng phục đẹp đẽ này.”

ba tôi cười, nhưng tôi biết nụ cười đó ko phải hài lòng hay vui vẻ …
mà nó nhạt nhẽo cay đắng làm sao.

“đẹp à?..tôi lại chỉ mong nó mặc bộ váy kia..”

vừa nói, ba tôi vừa hướng mắt sang chỗ chị phụ trách tổ chức,
mặc đồng phục màu nâu sậm, váy ngắn và áo vest ngoài..
tóc bới cao, vớ đen cùng giày cao gót..
dĩ nhiên là bộ đồ ấy đẹp hơn so với cái áo trắng cài nút 2 hàng của tôi,
nhưng mà…

“con chỉ thích..bộ này thôi ba.”

tôi lên tiếng hơi rụt rè, mặc dù đã cố gắng giữ thái độ kiên định.
mặt ba tôi tối đi thêm chút nữa…
ông thở dài, ko nói tiếng nào bỏ vô trong.

“có vẻ…em đã khó khăn để theo nghề này?”
“uh… ko dễ chút nào.”

tôi đáp trong lúc mắt vẫn nhìn theo sau lưng ba tôi,
đôi khi tự nhiên tôi thấy mình bất hiếu…
cha mẹ nào chẳng mong điều tốt nhất cho con cái?!
Quân bỗng nắm vai tôi.

“cố lên..!”

tôi ngước nhìn hắn,
cái gã sư huynh cao to mạnh mẽ với mái tóc lòa xòa
đang đứng trước tôi, đôi mắt sáng cương nghị..
cung tay làm cử chỉ động viên.

“ủa, bếp trưởng! Yên! thì ra 2 người ở đây!”

tay Quân sư huynh rút lại tức thì và lùi cách tôi 2 bước
khi vừa nghe tiếng anh Lý gọi..
O__O

“đang dọn món cừu nướng… ủa, sao Yên đội nón của bếp trưởng?”
“ah, cái này là..”

tôi mới mở mịêng định giải thích,
nhưng gã sư huynh phát xít thiệt ko hiểu nổi,
giật ngay cái nón từ trên đầu tôi xuống và nói nhanh như cướp lời vậy.

“đội đủ rồi. đã bảo mượn vài phút thôi! vào lo món tráng miệng đi!”

thế là gã bỏ đi sau khi đội lại nón lên đầu,
còn chấp tay sau lưng và đi dáng đi sếp sòng..*_*

“em mượn nón Quân đội lấy hên hả?”
anh Lý sờ cằm thắc mắc..
ack ack.
tôi mượn hồi nào? là hắn tự đội cho tôi mà.
sao phải nói khác đi?!
tuy nhiên tôi chỉ cười ruồi, thay vì kể cho anh Lý sự việc,
bởi có lẽ cũng ko cần thiết.
…………………….

so với công việc khác, thì đầu bếp vất vả hơn,
một tuần chỉ nghỉ mỗi ngày chủ nhật…
do đó tôi cố nằm tận hưởng giấc ngủ nướng đến hơn 10h
mới lò mò dậy ăn sáng.
vừa xách cái ca với bàn chải ra cửa, đã thấy ngay nguyên thau đồ,
ặc ặc.. 2 đứa con gái..cả tuần mới giặt 1 lần..T__T

Vân ghi 1 mảnh giấy nhỏ – “hôm nay em đi dạy sớm, chị giặt đồ nha!”

đi dạy gì nhỉ? chắc làm gia sư…
thế là đánh răng xong, tôi ì ạch bê cái thau ra sân sau..

vì nắng trưa chói chang, nên tôi trùm cho mình cái nón lá,
cộng thêm bộ đồ trong nhà và cái áo dài tay khóac ngoài,
trông tôi chẳng khác nào bà ve chai.

chỗ vòi nước đang có người..bà Lan +__+
cái bà đối diện phòng tôi, ko ưa gì Vân nên cũng chẳng ưa gì tôi.

tránh chuyện phiền phức, tôi chỉ ôm thau đứng đợi.

10 phút…
20 phút..

trời ạh, tôi sắp chết vì chờ rồi.

“cô ơi…”
“gì??”
“cô xong chưa?…nãy giờ…lâu quá..”
“ko thấy đang rửa rau sao hả?”
“cô có nước rồi thì cô tránh sang chỗ khác rửa..vì cháu đang cần..”

tôi cố nói giọng dễ nghe và lễ độ,
nhưng xem ra bà ta có cảm giác tôi và Vân giống nhau,
nghĩa là luôn kiếm chuyện gây sự..

“cái con nhỏ này.. tránh là tránh chỗ nào..?? tới sau thì chờ người ta chứ?!”
“…nhưng…ai lại ngồi ngay cái vòi…”

vì bất bình, tôi gân cổ cãi..
bà Lan cũng đứng dậy, bước tới chỗ tôi..chống nạnh.. T__T

“bà ra đây ngồi, mát mẻ ko chịu, hứng nắng làm gì?”

Thắng xuất hiện như 1 anh hùng -__-

vừa nói, Thắng vừa bê rổ rau của bà ta sang 1 góc dưới mái hiên gần đấy,
rồi tiến lại chỗ tôi… mặt cười tinh ranh…

“ơ…cậu..liên quan gì mà xía vô?”

bà Lan to giọng nhưng Thắng ko đáp, giật cái thau của tôi rồi tới chỗ vòi nước,
thì bà ấy chạy tới kéo anh ta ra..đánh vào lưng Thắng mấy cái…ack ack.
nhưng dĩ nhiên ko làm gì hắn nổi.

cuối cùng, bà ta chỉ chửi đổng vài câu, rồi ôm rổ rau đi vô trong.

“với những người ngang tàng thì phải ngang tàng theo. điều này Yên nên học ở Vân”
“ngang tàng theo làm sao? chẳng lẽ lại đánh lộn?”

Thắng tóet miệng cười, còn tôi chỉ thở dài bước tới,
cho OMO vào thau và bắt đầu…giặt.

bỗng tôi nhớ cái máy giặt ở nhà quá! T__T

“mà sao anh lại sang đây?”
“bên đó vòi nước đang sửa. tôi còn chưa đánh răng nè.”

Thắng rút cái bàn chải trong túi áo ra, nó đã được quẹt kem sẵn,
tôi hứng 1 ca nước chìa cho cậu ấy.

“dậy trễ thế?”
“uh.. tối qua đi uống hơi khuya”
“nhậu hả?”

anh ta lại cười, ko trả lời tôi mà bắt đầu cho bàn chải lên miệng..
tôi khệ nệ định bưng cái thau ra chỗ mát ngồi.

“eh..um…để đó..tôi.!”

miệng đầy bọt kem, Thắng vội níu tôi lại..
rồi phun nhanh ngụm nước ra..để đỡ cái thau hộ tôi.
xem ra anh chàng này cũng đựơc..cái khoản galant với phụ nữ ^^

“nói đi đánh răng sao ra đây giặt đồ?”

giọng nói đó ko hiểu sao vẫn còn sức..quyến rũ tôi,
tôi giật bắn người bối rối khi nghe tiếng anh.

“ai vậy?”

Khải cúi đầu thấp để nhìn mặt tôi,
có lẽ do cái nón lá che khuất và bộ dạng “bán ve chai” làm anh ko nhận ra..
ack ack T__T

“Yên mà.”
“trời.. tôi cứ tưởng…ai…”
“nhìn…ghê quá hả?”

tôi hỏi nhưng trong lòng thì biết chắc là vậy rồi,
sao mình lại..ăn mặc xấu xí thế này…hic hic..

“đâu có, dễ thương mà!”

dĩ nhiên Khải ko nói câu ấy,
là Thắng, anh ta vừa xắn tay áo xong..
dễ thương con khỉ! trêu tôi hả?>_<

“uh.. đội nón lá nhìn buồn cười..nhưng dễ thương.”

oh..Khải cũng công nhận… tôi dễ thương…
ah ha…hihi…

ay, tôi đang nghĩ gì vậy?
lại thế rồi………………đã nói ko nghĩ tới Khải nữa..
Khải thích Vân, Vân thích Khải..
quên đi, quên đi! -__-

“hehe..mà mày kiếm tao hả?”
“uh, điện thoại mày reo 2 cuộc rồi.. chắc có việc quan trọng.”

Khải đáp, chìa điện thoại cho Thắng,
Thắng vội lau tay và cầm máy xem…
vẻ suy nghĩ 1 hồi, rồi nhét trở vào túi, tiếp tục ngồi xuống thau đồ.

í mà, anh ta định giặt đồ cho tôi ư??
ko được!! toàn đồ con gái!

“tránh ra, đừng đụng vào!”

tôi bay tới xô Thắng ra, khiến cả 2 anh chàng chưng hửng ngó tôi,
rồi nhìn xuống thau quần áo vẻ đầy tò mò..

“có vàng 4 số 9 trong đó hả?”

lại kiểu nói cà rỡn của Thắng…>__<
tôi làm mặt nghiêm chỉnh.

“chỗ giặt giũ của phụ nữ, 2 ông con trai đứng đó làm gì?”
“hmm… định bỏ show để giặt đồ cho Yên mà ko chịu.. tôi đi đánh tennis đây”

cái anh chàng này định làm tuyển thủ Wimbledon hay sao
mà cứ hở ra là đi đánh tennis..
tôi còn chưa kịp nói suy nghĩ này ra, Khải đã lên tiếng, có vẻ ko thích.

“đã nói mày đừng chơi trò đó nhiều lần rồi.”
“tao cũng đã nói mày đừng cản nữa, vô ích.”

họ nhìn nhau hơi căng thẳng,
dù ko hiểu Khải phản đối việc Thắng chơi tennis
hay là phản đối việc Thắng làm gì đó ở sân banh..
nhưng tôi cảm giác Khải thực sự có thái độ nghiêm trọng,
và Thắng cũng vậy.

Thắng phủi tay đi trước,thậm chí ko chào tôi nữa…
đợi anh ta đi được vài phút, tôi lí nhí hỏi Khải.

“có chuyện gì hả anh?”
“ah…ko có…Yên…cần giúp ko?”
“ko, anh về phòng đi..”

Khải bỗng đưa tay nâng vành nón lá của tôi lên,
rồi mỉm cười, tôi ko hiểu anh cười điều gì..
bộ dạng này của tôi ư?

“sao anh cười?”
“cười vậy thôi.. tôi về nhé.”

O__o tôi vẫn ngơ ngác trong khi Khải đã quay lưng bỏ đi,
tại sao tôi lại luôn bận tâm tới mỗi cử chỉ và phản ứng của anh?
ko lẽ…tôi ko thể quên ý nghĩ về Khải?

………….

buổi chiều nóng hắt đến khó chịu,
đầu tôi cứ bưng bưng nên phải uống 2 viên Panadol extra
chắc buổi sáng giặt và phơi đồ ngoài nắng lâu quá.
mà cái khu phòng trọ này chẳng chịu yên tĩnh cho người ta nhờ,
lúc nào cũng ồn áo náo loạn. *______*

Ring…..

tôi đang nằm thiu ngủ thì bị cuộc điện thoại dựng dậy,
số máy nếu ko phải ghi Chef Quân có lẽ tôi đã làm lơ.
đằng nào thì gã ấy cũng đang là sếp của tôi.

“em tới Chereston ngay đi”
“hôm nay ngày nghỉ mà..”
“tôi đã nói hôm nay cho em làm bếp trưởng, ko muốn à?”

tôi ngồi bật dậy, đầu vẫn nặng chịch nhưng cố hỏi lại lần nữa,
3 chữ “ làm bếp trưởng” cứ hấp dẫn thế nào ấy..

“sao ạ?? anh cho em làm thiệt hung?”
“tôi đùa bao giờ. mau đi, tôi chờ.”
“í mà.. anh nói ko cho em làm bếp trưởng Chereston…vậy sao tới đó?!”
“đến đây tôi dắt đi, chứ chẳng lẽ tôi phải đón em hả?”
“ko dám..chỉ là.. em mệt quá.. mà thôi, để em đi ra đó.”

tôi nói thù thì như lẩm bẩm, rồi định bỏ máy,
nhưng tự nhiên câu nói của sư huynh làm tôi quá đỗi bất ngờ.

“em mệt gì?..uhm… ở đâu tôi qua đón.”

tôi hả họng và mặt nghệch ra đến nỗi
Vân đang ngồi đọc sách phải chồm tới nhìn tôi quan sát,
nó sợ tôi bị trúng gió hay sao áh.

“anh.. đón…đón em sao?”
“nói địa chỉ nhanh ko thì tôi…đổi ý!”
“anh làm như.. đang ban ân huệ vậy… thôi ko cần..”

tôi nói giọng tự ái, có lẽ tôi ko thích cái kiểu ấy của anh ta,
làm như việc hắn đón tôi là phước đức của tôi vậy.
mặc dù nếu nghĩ kỹ thì, hình như tôi đúng là người đang chịu ơn.

Vân giựt điện thoại của tôi.

“alo?.. anh qua đón đi, Khu trọ Bình Long, số 39/2 Trần Quốc Thảo. vậy hen”

rồi nó tắt máy tỉnh khô.

“ sao em..?”
“chị ko khỏe thì để anh đó đón đi. mà làm bếp trưởng gì là sao? công chuyện hả?”
“anh ta là bếp trưởng của chị. nói hôm nay…cho chị thử…”
“uhm… chị về sớm nhe. tối Thắng đãi mừng tìm được việc làm.”
“vậy hả?”

………………..

tôi thay đồ xong thì Quân gọi, bảo đang ở cổng nhà trọ.
Vân tò mò xuống theo tôi.
từ xa khi vừa trông thấy dáng sư huynh trong bộ quần Jean và T-shirt,
Vân đã xúyt xoa.

“chời, SH nha.. bếp trưởng chị…phong độ ghê á!”
“-__- bếp trưởng nhà hàng mà cưng”

tự nhiên nghe khen tôi lại thấy hãnh diện ??
mà..khen anh ta chứ có phải khen tôi đâu..T__T
nhưng hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi thấy hắn ăn mặc trẻ trung thế.

“hì hì.. hèn chi hổng thích Thắng!”
“hả??có liên quan gì đâu?”

Vân lại cười tủm tỉm, cái kiểu cười tôi ko chịu được,
ko hiểu nó nghĩ gì trong đầu khi cười như thế nữa.

“7g về nha chị.”
“ok.”

tôi bảo Vân lên phòng đi, nhưng nó vẫn đứng đó nhìn theo
còn tôi thì lọ mọ trèo lên trên chiếc SH của Quân bếp trưởng như đang leo núi…

“ngồi xong chưa?”

mới hỏi dứt câu, tôi còn đang cố níu cái yên xe,
gã đã rồ ga vọt cái vèo..
và tôi té lât khỏi xe. *___*

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

XtGem Forum catalog