Chương 123: đổi thân phận - 2
Diệp Giai sửng sốt thật lâu sau đó không thể không thay quần áo mà Lâm Duyệt đã chuẩn bị cho mình, đó là một bộ giống như đúc với bộ mà Lâm Duyệt mặc trên người. Rất xinh đẹp, cũng thực vừa người.
Hít vào một hơi thật sâu, khi đi ra khỏi toilet, hai chân của cô nhuyễn cơ hồ đi không được. Càng đến gầnmMạc Lặc Nghị Phàm, càng váng đầu hoa mắt, cả người run lên.
“Duyệt Nhi, em làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Mạc Lặc Nghị Phàm theo thói quen nâng lên cằm dưới của nàng càng dưới, thân thiết nói: “Nếu không thoải mái, chúng ta ngày khác lại đi.”
Diệp Giai ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, lăng lăng nhìn chăm chú vào hắn. Nhiệt độ cơ thể của hắn, như một luồng điện chạy tiến vào trong cơ thể của cô, mạnh đến tứ chi bải hoải. Thoải mái khiến cô choáng váng hoa mắt.
Nhưng là, cô vẫn là nỗ lực khống chế bản thân, không cho bản thân té xỉu ở trong lòng hắn. Hướng hắn mỉm cười, nói: “Em không sao, Nghị ca ca, em không sao…”
radio một lần thúc giục khách đi đăng ký, Mạc Lặc Nghị Phàm buông nàng ra: “Không có việc gì là tốt rồi, đi thôi.” Nói xong một tay ôm lấy tiểu Thư Tình, một tay ôm lấy Diệp Giai hướng cửa đăng ký đi đến.
Trong lòng Diệp Giai khẩn trương đến mức sắp hít thở không thông, cảm giác được nam nhân mình yêu say đắm ôm vào trong ngực thực là ngọt ngào và hạnh phúc. Nàng cúi đầu, ánh mắt không dám ngẩng lên trên, sợ phải tiếp xúc với khuôn mặt khí suất của Mạc Lặc Nghị Phàm.
Vòng tay ôm ấp này, quen thuộc mà lại xa lạ, khiến cho cô có chút không được tự nhiên.
Cô thật sự phải quay về bên cạnh hắn sao? Lấy thân phận Lâm Duyệt để trở về? Rốt cuộc là Lâm Duyệt đang giả mạo cô hay vẫn là cô đang giả mạo Lâm Duyệt?! Giờ phút này, Lâm Duyệt nhất định là trốn ở chỗ tối khóc đi? Hạnh phúc qua đi, giờ còn lại tự trách cùng áy náy.
“Mẹ, con muốn ngồi trên đùi mẹ.” Tiểu Thư Tình theo thói quen đưa ra yêu cầu này, khi nói chuyện, thân mình nho nhỏ đã bò từ trên đùi của Mạc Lặc Nghị Phàm đi đến trên đùi Diệp Giai.
“Được.” Diệp Giai vui cười túm lấy thân mình nho nhỏ của nó, ôm lấy nó, tận lực làm cho bản thân bình tĩnh trở lại. Cũng không dám nói ra tình hình thực tế phía trước, cô là Lâm Duyệt, chính là Lâm Duyệt!
Diệp Tường Phi đã nói qua, cá tính Lâm Duyệt là vô cùng sinh động, nghịch ngợm gây sự. Hai năm trước Diệp Giai, cùng nàng cùng một loại cá tính. Dóng giả Lâm Duyệt, kì thực cũng là đang sắm vai bản thân mình mà thôi, cho nên nàng một chút cũng không cảm thấy kỳ quái.
Thời điểm Nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm, ở đáy lòng đâng lên một cỗ cảm giác xa lạ, chẳng lẽ nguyên nhân là do đã quên hắn sao? Hiện tại Mạc Lặc Nghị Phàm đối với cô mà nói, chính là một người xa lạ!
“Vì sao gần đây luôn dùng loại ánh mắt này nhìn anh?” Mạc Lặc Nghị Phàm nhẹ nhàng nghiêng đầu, mỉm cười vỗ về chơi đùa sợi tóc của nàng nói.
Trong lòng Diệp Giai khiếp sợ, ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, cười gượng nói: “Em vốn là muốn nhìn ngoài cửa sổ, ai ngờ bị anh chặn lại, ha ha.” Trừ bỏ lý do sứt sẹo này, nàng rốt cuộc không thể nghĩ được lý do khác!
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nàng liếc mắt một cái, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Hoàn toàn không có phát hiện ra Lâm Duyệt bên cạnh có cái gì khác lạ, Mạc Lặc Nghị Phàm, hắn chết cũng không nghĩ đến trên đời này, thật sự có người có bộ dạng giống như đúc với Lâm Duyệt.
Máy bay đúng giờ hạ cánh, Mạc Lặc Nghị Phàm mang theo Diệp Giai cùng tiểu Thư Tình đi ra khỏi sân bay, Diệp Giai lập tức bị kiến trúc cổ kính lạ lẫm của Ý hấp dẫn.
Thành La Mã cổ kính xinh đẹp vẫn to lớn như cũ, mấy trăm năm trôi qua, không bị năm tháng phá hủy, những kỳ tích này thực khiến người ta không thể tin tưởng nổi. Trên nóc nhà thờ đức mẹ Maria có khắc biểu tượng to lớn của thần dân La Mã cổ đại, khiến cho du khách có cảm giác đang chìm vào bên trong thế giới thần thoại.
Nghị Phàm lấy thân phận khách du lịch đi thăm thú đến giữa trưa, nhưng hắn phi thường rõ ràng, mục tiêu cuối cùng của hắn là vị cao nhân gia tộc La Mã cổ danh tiếng cùng quyền uy kia. Nơi này chính là tổng bộ đoàn tập của gia tộc Dĩ Mã Lợi La.
Nhưng mà ngoài cửa được bảo vệ nghiêm ngặt, làm thế nào để tiến vào lâu đài được mới là một vấn đề nan giải. Hắn cuối cùng lựa chọn ở quán bar phụ cận tìm hiểu tin tức, thời điểm màn đêm buông xuống, hắn đem tiểu Thư Tình an trí ở khách sạn, bản thân mang theo Diệp Giai đến một quán bar xa hoa ở phụ cận chơi đùa.
Diệp Giai nhìn thấy nhân viên quá bar ăn mặc khá thoáng mát, còn có một đôi tình nhân đang áp tai thì thầm to nhỏ kia, sắc mặt hơi hơi đỏ lên, hỏi: “Nghị ca ca,
chúng ta tới nơi này làm cái gì?”
Tầm mắt linh động lại vẫn đang tò mò lưu chuyển ở bốn phía, hai năm cô đều không có tiếp xúc với cuộc sống bên ngoài, tự nhiên cảm thấy tràn ngập tò mò cùng chờ mong với cuộc sống về đêm này.
“Đương nhiên là tới bồi dưỡng cảm tình nha.” môi Mạc Lặc Nghị Phàm dán tại vành tai của nàng, tà ác ái muội thì thầm nói, khiến cho Diệp Giai một trận không được tự nhiên. Cảm giác kia giống như là lần đầu tiên thân thiết cùng một người đàn ông, cả người không được tự nhiên.
Rõ ràng cô thương hắn như vậy, mỗi ngày trong mộng trong đều là hắn, vì sao… khi hắn thân mật tiếp xúc cô lại có cảm giác không được tự nhiên như vậy? Là vì cô lâu lắm không có cùng nam nhân bên ngoài tiếp xúc trừ bỏ Diệp Tường Phi sao?
Mạc Lặc Nghị Phàm thấp giọng cười, lôi kéo nàng đi đến một vị trí ở trong góc ngồi xuống, kêu một ly nước trái cây campari. Quan sát mọi người xung quanh, hi vọng có thể tìm được điều gì đó có lợi cho bản thân hắn..
Diệp Giai nhìn màu củ ly nước trái cây, đầu nhỏ chuyển động chung quanh, cảm thấy hưng phấn lại tò mò.
Thật lâu sau đó bỗng nhiên có một nam nhân có bộ dáng giống râu ria đi vào quán Bar, ước chừng khoảng 30 tuổi, mặc áo da hãng Hippie của Mĩ, xem ra là một tên du côn.
Người tới vừa mới tiến nhập quán bar, ông chủ quán bar liền xông tới, một phen sau khen ngợi lịnh lọt xong cung kính lui qua một bên, người nọ kiêu căng đến cực điểm, tiền hô hậu ủng kêu vài tên nam nhân có bộ dáng tương tự đứng vây quanh, thoạt nhìn chính là một tên cầm đầu băng đảng du côn.
Vừa ngồi lên ghế dựa, liền nhanh chóng bị vây bởi một vài nữ nhân hở ngực trần lưng, bắt đầu trái ôm phải ẵm hưởng thụ vui vẻ.
“Oa, đây là nhân vật nào nha?” Diệp Giai tò mò kinh hô một tiếng, toàn trường cũng chỉ có mình cô có ánh mắt tò mò với tên nam nhân kia, hơn nữa vẫn nhìn hắn.
Chương 124: Dụ hoặc ác nam
“Bảo bối, nhỏ giọng chút.” Mạc Lặc Nghị Phàm thấp giọng nói, Diệp Giai thè lưỡi, ngoan ngoãn cúi đầu uống nước trái cây của bản thân.
Mạc Lặc Nghị Phàm tuy là nói như vậy, trong lòng cũng dâng lên một tia tò mò, dùng dư quang khóe mắt đánh giá tên nam nhân ngạo mạn đến cực điểm kia, cẩn thận cân nhắc thân phận địa vị của hắn.
Thấy ông chủ tiếp đón thịnh tình, khi hắn đi qua bên cạnh Mạc Lặc Nghị Phàm, Mạc Lặc Nghị Phàm giữ chặt hắn giả bộ một mặt tò mò bộ dáng, dùng tiếng Italy lưu loát dò hỏi: “Xin hỏi nhân vật vừa mới đến đây là ai vậy?”
Ông chủ đầu tiên là sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ cười cười: “Người này ngài cũng không biết? Cũng đúng, ngài là người bên ngoài mà, vẫn là không hỏi thì tốt hơn.” Nói cho hết vừa định rời đi.
Mạc Lặc Nghị Phàm quýnh lên, lại giữ chặt hắn góc áo, đem 200 USD nhét vào trong tay của hắn, cười cười nói: “Tôi chỉ là tò mò, thích hỏi thăm thị phi mà thôi.”
Ông chủ nhìn thấy USD, vụng trộm nhìn liếc mắt một cái phương hướng nam nhân kia, phủ ở bên tai Mạc Lặc Nghị Phàm, thấp giọng thì thầm nói: “Người này là em trai của giáo phụ Daniel – Dĩ Mã Lợi La người đứng đầu gia tộc Dĩ Mã Lợi La tiếng tăm lừng lẫy, Maguire – Dĩ Mã Lợi La, cũng là trùm xã hội đen của thành phố này, ỷ vào thế lực của anh trai làm xằng làm bậy, buôn bán súng ống, ma túy, giết người, buôn bán gái điếm, không chuyện ác nào không làm, chúng tôi làm ăn nhỏ không dám đắc tội, bằng không toàn bộ quán bar sẽ bị phá nát, bởi vậy nên tôi khuyên ngài đừng quá tò mò, xem ra ngài là du khách, cố găng smà du ngoạn thắng cảnh của Italy, cách những người này xa một chút là tốt hơn cả.”
Mạc Lặc Nghị Phàm nghe đến mấy chữ Dĩ Mã Lợi La này, trong lòng vui vẻ, thật sự là trời không phụ lòng người, đến không hề phí công phu. Cụp mắt bắt đầu trầm tư . Ông chủ thấy hắn tựa hồ không có vấn đề gì muốn hỏi nữa, chạy nhanh trốn về phía quầy bar.
Nhưng là, làm thế nào đem hắn dẫn ra khỏi quán bar, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất, cũng là ít nguy hiểm đến bản thân mình nhất mà đoạt được thứ gì đó mà mình muốn từ trên người hắn?
“Nghị ca ca, anh hỏi tham làm cái gì?” Diệp Giai tò mò hỏi.
“Muốn từ trên người hắn lấy đươc thứ này nọ.” Mạc Lặc Nghị Phàm thuận miệng nói, tiếp tục trầm tư.
Diệp Giai chớp chớp mắt to xinh đẹp, hi hi cười nói: “Anh nghĩ muốn cái gì? Em có thể giúp anh nha!” Nói xong lại bồi thêm một câu: “Nghị ca ca, anh chờ em.” Liền đứng dậy bước nhanh hướng phía quầy bar đi đến.
Mỉm cười hướng ông chủ trên quầy bar nói: “Anh trai, tôi muốn mua loại thuốc có thể khiến người ta mơ hồ thăng hoa.”
Ông chủ sửng sốt, sau đó thấp giọng trách cứ nói: “Tiểu thư xin chú ý khi nói chuyện, nơi này là quán bar đang hoạt động, không có thứ mà cô cần để bán đâu. ” Thời điểm nói những lời này, rõ ràng có thể cảm giác được hắn đang chột dạ.
Diệp Giai tuy rằng không có ra khỏi cửa, nhưng tin tức tivi vẫn là xem qua, cũng hiểu biết nhiều ít được tình hình gì đó trong quán bar. Mỗi một quán bar đều có bán những loại này, nghĩ rằng có lẽ là do ông chủ tưởng cô là một tiểu cô nương, không muốn bán cho cô nha.
Như thế vẫn cười nói như cũ : “Đại ca, tôi có tiền, hơn nữa sẽ trả gấp đôi cho anh.”
Thấy tiền sáng mắt ông chủ nghe được tiền, lại lần nữa bị mê hoặc, suy nghĩ một chút sau, ngồi xổm thân mình xuống ở phía dưới quầy bar tìm một lúc sau đó đem một túi nho nhỏ thuốc bột bỏ vào trong một chiếc ly sáng màu đưa đến trước mặt Diệp Giai.
“Phiền toái thay tôi rót một ly rượu đỏ, cám ơn, tiền lát nữa sẽ đưa cho ông.” Diệp Giai vẫn như cũ cười đến thực vô hại, làm cho người ta cảm thấy nàng kỳ thực chính là một kẻ ham chơi.
Sau khi ông chủ rót đầy ly xong, nàng bưng lên chén rượu, hướng Mạc Lặc Nghị Phàm đang một mặt lo lắng giơ ngón cái ý bảo yên tâm. Lắc lắc dáng người yểu điệu xuyên qua đám người, ánh mắt ra bộ vô tình mà phóng điện với Maguire.
Thời điểm thấy ánh mắt đột nhiên đăm chiêu của Maguire, Mạc Lặc Nghị Phàm rốt cục ý thức được Diệp Giai muốn làm cái gì, thật đáng mùng, ở lúc hắn còn chưa kịp ngăn lại. ma Trảo của Maguire đã hướng thân thể nhỏ bé mảnh mai của Diệp Giai, một tay kéo cô ppm vào trong lòng .
Mạc Lặc Nghị Phàm nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ, sắc mặt nháy mắt đã xanh mét, hận không thể lập tức chém nát cánh tay đang ôm ấp trên lưng của Diệp Giai kia. Đương nhiên cũng tức Diệp Giai cư nhiên lại ngang hiên mà bán đứng sắc đẹp dụ dỗ nam nhân , xem ra tiểu thê tử của hắn thật đúng làcần phải về nhà dạy bảo lại nha!
Bị người ta kéo mạnh một cái, ly rượu đỏ trong tay Diệp Giai sánh ra ngoài mất một nửa, đáy lòng căm giận mắng: lợn háo sắc, đò quý như vậy lại nhà mi phí phạm!
Trên mặt lại hiện lên một nụ cười quyến rũ mê người, đem chén rượu hướng bên miệng Maguire, ở hắn bên tai nói nhỏ nói: “Nếu anh uống nó, đêm nay…”
Không đợi nàng nói xong, Maguire liền nâng ly rượu trong cánh tay nhỏ bé của nàng lên, ngửa đầu một đã uống hết sạch rượu trong ly. Diệp Giai sửng sốt, không nghĩ tới sự tình sẽ thành công như vậy.
Tại trong quán bar này, nhìn thấy hé ra một khuôn mặt người Đông Phương đã không dễ dàng gì, lại là một nữ tử Đông Phương xinh đẹp như vậy càng thêm không dễ dàng nha. Maguire đã bị cô mê hoặc đến thất điên bát đảo, tự nhiên sẽ không thể từ chối.
“Bảo bối, đến, em cũng uống một ly nào.” Maguire không để ý tới mỹ nữ đầy bàn, rót một ly rượu đỏ giơ lên bên miệng Diệp Giai. Diệp Giai khẽ cười một tiếng, cười duyên nói: “Chúng ta có thể vào phòng riêng chứ?”
“Đương nhiên.” Dược tính dần dần nổi lên tác dụng, Maguire căn bản không có suy nghĩ như vậy có thể có cái gì không ổn hay không, dắt tay Diệp Giai liền hướng thang máy đi đến.
Mạc Lặc Nghị Phàm tức giận đến sắp hộc máu cuống quít theo đi lên, theo đuôi bọn họ đi đến trên lầu. Maguire đẩy cánh cửa phòng hắn bình thường chuyên dùng, ôm lấy Diệp Giai rồi đi vào.
Mạc Lặc Nghị Phàm đuổi kịp thời điểm hắn đóng cửa len đi vào, đem Diệp Giai từ trong lòng hắn kéo ra , lạnh giọng nói với Diệp Giai: “Xong việc sẽ sử lý em” Sau đó xoay người sang phía Maguire, một tay túm lấy hắn đẩy ngã trên vách tường, nói: “Chạm vào nữ nhân của tao, mày nói tao nên xử mày thế nào?”
Hai chân Maguire mềm nhũn, thuận thế liền hướng trên mặt đất quỳ xuống, run giọng cầu xin tha thứ nói: “Đại ca, thực xin lỗi, tôi không biết cô ta là nữ nhân của ngài.” Một mặt cầu xin tha thứ đồng thời không quên vụng trộm nhìn về phía cửa, cửa đã bị khóa lại, Diệp Giai tựa vào trên cửa một mặt xem kịch vui, vui sướng khi người khác gặp họa lam fmặt quỷ với hắn,
Maguire nhất thời liền hoảng, cả người bắt đầu run run lên.
Mạc Lặc Nghị Phàm túm lấy cổ áo của hắn, nhìn hắn mặt không chút biến sắc hỏi: “Anh trai mày gần nhất có liên hệ với bọn người Sơn Khẩu Tổ Nhật Bản không?”
Chương 125: Diệp Giai ở nơi nào?
Maguire sửng sốt một chút, thật không ngờ Mạc Lặc Nghị Phàm lại đột nhiên hỏi tới anh trai của hắn, cuống quít gật đầu: “Là… Là… Đúng vậy, nghe nói là bàn chút việc quan trọng, bất quá cụ thể không rõ lắm.”
Mạc Lặc Nghị Phàm hỏi tiếp nói: “Vậy mày biết rõ ràng hộ chiếu của anh trai mày ở chỗ nào không? Tao cần mượn bản sao một chút, chỉ sợ chuyện này phải phiền toái đến mày rồi.”
“Này…, chuyện này chỉ sợ không được, hộ chiuế của anh ây sđều ỏ chỗ thu ký riêng của anh ấy, tôi làm thế nào có thể lấy được chứ?” Maguire bối rối nói, yêu cầu này thật sự có điểm khó làm, hắn nên làm cái gì bây giờ?
“Tao nói là bản sao, không phải kà bản gốc, nếu mày không nghĩ ra biện pháp…”
“Được được được, đại ca tha mạng, tôi nghĩ nghĩ biện pháp.” Maguire không đợi hắn đến khi lời hù dọa kịp bị hăn snói ra khỏi miệng, liền vội vàng gật đầu nói: “Gần nhất nghe nói anh trai tôi muốn đi Nhật Bản, không rõ ràng lắm là chuyện gì, hình như là cùng chính phủ Nhật Bản trao đổi hợp tác năng lượng, tôi nghĩ hẳn là có thể tìm thư ký của hắn, xem có thể lấy đucợ bản sao hộ chiếu hay không.”
“Tốt lắm, tao sẽ chờ mày ba ngày.”
“Chính là… Tôi có thể hỏi vì sao muốn láy bản sao hộ chiếu của anh ấy không?” Hắn rất ngạc nhiên, cũng thực lo lắng!
“Mày cảm thấy mày có tư cách hỏi taa vấn đề gì đó sao? Cho mày 10 giây hiểu rõ rồi hỏi lại taa!” Nói xong, Nghị móc
súng lục ra, họng súng lạnh như băng đen thùi dí vào trên trán Maguire.
Maguire sợ tới mức chết khiếp, lập tức nói đến: “Tôi không hỏi, đại ca tha mạng! Tôi nhất định nghĩ biện pháp, đừng giết tôi.”
“Tốt lắm, tao cho mày thời gian ba ngày, ba ngày sau, chúng ta gặp nyhau ở hàng ghế đầu tiên đấu trường Lam Mã cổ, nhớ kỹ đừng đùa giỡn gì đó, bằng không…” Mạc Lặc Nghị Phàm nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là không thể tin tưởng lời nói của hắn.
Xoay người đem Diệp Giai đẩy mạnh vào trong phòng tắm, mệnh lệnh không cho phép nàng đi ra sau đó rất nhanh thoát đi quần áo trên người Maguire, lấy điện thoại nhắm thẳng kẻ đang kêu a thất thanh chụp một loạt anh. Lập tức thu hồi di động, cầm quần áo ném lại cho hắn, toàn bộ quá trình không đến năm phút đồng hồ.
“Đại ca, ngài muốn làm gì?” Maguire ôm quần áo kinh lăng hỏi, run run đến mức quần áo đều mặc không được..
“Đương nhiên là lưu làm kỷ niệm.” Mạc Lặc Nghị Phàm cười tà mị nói: “Nếu mày không muốn cho toàn thế giới được thương rthức dáng người đẹp tốt của mày vậy ngoan ngoãng nghe theo tao, bằng không…” Giơ giơ di động trong tay lên, xoay người đẩy ra cửa phòng tắm, ôm Diệp Giai hướng cửa phòng đi đến.
Rất nhanh đi ra khỏi quán bar, sắc mặt Mạc Lặc Nghị Phàm dần dần âm trầm, Diệp Giai vụng trộm nhìn liếc mắt một cái khuôn mặt âm trầm khí suất kia, không dám rên một tiếng lặng lẽ gạt cánh tay của hắn ở trên vai xuống. Không biết vì sao, cô chính là không thích cảm giác bị nam nhân chạm vào.
Mạc Lặc Nghị Phàm dừng lại bước chân, nhìn chăm chú vào nàng lạnh giọng hỏi: “Có phải trước kia em cũng thường dùng bộ dạng này để câu dẫn nam nhân hay không ?”
Diệp Giai sửng sốt, theo bản năng lắc đầu, nói: “Nghị ca ca, em là vì anh muốn đối phó hắn, lại không có người khác, đành phải…” Tóm lại một câu, cô thực vô tội!
“Anh cũng không cnà em dùng phương pháp này đến giúp đỡ anh” Mạc Lặc Nghị Phàm mới mặc kệ nàng có phải vô tội hay không, chỉ cần nhớ tới cái tên xú nam nhân kia ôm cô, sờ soạng bộ dáng của cô, liền tức giận đến ứa máu ra.
“Được thôi, ta lần sau không giúp anh là được.” Diệp Giai nhỏ giọng nói thầm, rõ ràng là giúp hắn một cái đại ân, thế nào ngược lại là bản thân phải ở đây sám gối với hắn? Thế sự này đúng là loạn, loạn rồi.
“Về sau mặc kệ là ở dưới tình huống gì, cũng không cho phép nam nhân khác chạm vào em, biết chưa?” Mạc Lặc Nghị Phàm đã không phải là lần đầu tiên mẹnh lệnh ở trước mặt Lâm Duyệt. Nếu là Lâm Duyệt, nàng nhất định sẽ nga một tiếng có lệ một tiếng cho xong việc. Diệp Giai cũng là hơi hơi sửng sốt, nâng tầm mắt lén lút nhìn hắn liếc mắt một cái, cảm thấy nghĩ nam nhân này quả nhiên là rất bá đạo!
“Em đã biết.” Diệp Giai ngọt ngào cười nói, trong lòng cũng thực hưng phấn.
Thành phố F, Lâm Duyệt trở về cuộc sống nguyên bản của nàng, chính là thời gian nghỉ hè, nàng vốn nên đến công ty đi làm. Nhưng là nàng ngay cả cửa công ty cũng không dám bước vào, Diệp Giai biến mất, Diệp Tường Phi khẳng định đã bị chọc giận đến điên rồi đi?
Nghĩ đến đây, nàng sựo muốn chết. Nhưng là nàng lại rất muốn biết sau khi Diệp Giai mất tích đã phát sinh chuyện gì, Diệp Giai, nàng không bao giờ trở lại Thủy Loan biệt thự nữa.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhất định là đã nhận ra người đó cùng tướng mạo với nàng đi? Không phải, theo như tính cách của Mạc Lặc Nghị Phàm thì đã sớm trở về đem nàng trách móc một chút, mà yêu thương. Không có tin tức, chính là chuyện tốt, chính là, Diệp Giai cùng Mạc Lặc Nghị Phàm nhận thức, thật sự à chuyện tốt với nàng sao?
Lắc đầu cười khổ một tiếng, tiếp tục ở trên đường cái du ngoạn, xem có hay không việc gì để ngày nghỉ còn làm.. Cúi đầu đi đường nàng không cẩn thận va vào một bức tường thịt, bức tường thịt này nàng đã quen thuộc nhiều lắm, bởi vậy ngửi mùi hương là có thể biết đó là ai.
Đầu óc oanh một tiếng rung động, thật sự là sợ hãi tới mất hồn! Diệp Tường Phi! Hắn rốt cuộc vẫn là tìm tới nàng! Nàng nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ a?!
Trước mắt tựa hồ chỉ có một biện pháp, chạy là thượng sách! Vì thế, khom người làm một cái đại lễ, chân thành nói thanh: “Thực xin lỗi.” Hướng phía bên cạnh đi sang, tiếp tục đi về phía trước .
“Còn muốn chạy sao?” Đỉnh đầu truyền đến thanh âm lạnh lùng của Diệp Tường Phi, Lâm Duyệt trong lòng cứng lại, ngay sau đó cánh tay liền bị một bàn tay to nắm chạt, một cỗ đau đớn dâng lên trong đầu nàng!
“Diệp tổng… Thế nào lại là anh? A… Đau quá…!” Lâm Duyệt kêu eo óe như nghóe chết, giãy giụa, đáng tiếc một chút tác dụng đều không có.
Diệp Tường Phi không có buông tay, gắt gao nhìn nàng hỏi: “Nói cho tôi biết, Diệp Giai ở nơi nào?”
Lâm Duyệt nhịn xuống đau đớn, ra vẻ nghi hoặc hỏi: “Diệp Giai? Diệp Giai khôngphải vẫn được anh chăm sóc sao ? Chị ấylàm sao vậy? Phát sinh sự tình gì sao?”
“Đáng chết! Là tôi đang hỏi cô!” Diệp Tường Phi nổi giận rống lên một tiếng với nàng, thiếu chút nữa đem những người sau lưng đuổi hết. Lâm Duyệt lại vẫn dùng bộ mặt vô tội như cũ theo dõi hắn, chớp đôi mắt to vô tội hỏi: “Anh tại sao lại nghĩ đến đây hỏi tôi chứ ? Anh không có việc gì để làm sao?”
Chương 126: Thất kinh
“Ý của cô là cô không biết chuyện Diệp Giai biến mất ?” Diệp Tường Phi lạnh giọng chất vấn nói, không tin lời của nàng nói.
“Tôi không biết.” Lâm Duyệt kiên quyết lắc đầu, nhìn hai mắt bị tức tới đỏ au của Diệp Tường Phi, trong lòng bất giác có một tia áy náy. Diệp Tường Phi! Hắn vì sao lại cuống quýt tìm Diệp Gia như vậy? Quả nhiên hắn yêu Diệp Giai như vậy sao?
Nghĩ như vậy, nàng đột nhiên hiểu rõ vì sao mấy lần Diệp Tường Phi lại mất khống chế mà hôn nàng, hắn căn bản đem nàng biến thành Diệp Giai!
Vì sao giống như toàn thế giới đều biết đến Diệp Giai? Sau đó lại đem nàng coi là Diệp Giai? Nàng tới khi nào mới có thể thoát khỏi thân phận mặc danh kỳ diệu kia?!
Diệp Tường Phi xiết chặt cánh tay của nàng, hung tợn trừng mắt nhìn nàng, cắn răng nói: “Cô làm sao có thể không biết? Diệp Giai ở nơi đó hai năm đều không có mất tích, vừa mới gặp cô không bao lâu đã biến mất.
Lâm Duyệt nhìn hắn, to gan mở miệng nói: “Diệp tổng, anh hẳn là biết được, anh đem chị ấy nhốt tại nơi đó, sớm hay muộn chị ấy cũng sẽ chạy trốn! Ai có thể chịu được cái loại cuộc sống giống như là kẻ tù tội đó?”
“Nhưng là cô ấy bị bệnh!” Diệp Tường Phi gầm nhẹ.
“Anh cấm đoán chị ấy như vậy, bệnh của chị ấy có thể khá hơn mới là lạ!” Lâm Duyệt tiếp tục cùng hắn lý luận, thay Diệp Giai tranh dành tự do!
“Duyệt Duyệt, cô không hiểu, cô cái gì cũng không hiểu. Bệnh của Diệp Giai là cần dược liệu đắt tiền để điều trị, mỗi ngày đúng giờ sẽ phát bệnh. Khi đó cô ấy thực là sống không nổi, cho dù là có tiền, cũng mua không được loại dược liệu đó.” Diệp Tường Phi vội vàng nói, Diệp Giai chỉ mang đi một lọ thuốc viên, nhiều lắm cũng chỉ có thể duy trì 10 ngày mà thôi!
Lâm Duyệt nghe thấy như vậy, nhất thời cả kinh trừng lớn hai mắt, há mồm cứng lưỡi trừng mắt hỏi hắn: “Anh nói cái gì?”
“Tôi nói nếu cô cố tình không đem Diệp Giai trở về, cô ấy rất nhanh sẽ chết đi, nghe chưa ?!” Hai tay hắn bắt lấy vai Lâm Duyệt run rẩy, tựa như cầu xin nói: “Diệp Giai ở nơi nào, cô mau nói cho tôi biết được không? Tôi không thể để cô ấy có chuyện gì, xin cô.”
“Tôi… Thật sự không biết.” Lâm Duyệt trong thời điểm sững sờ, vẫn không quên nói dối, bởi vì nàng không thể cho hắn biết Diệp Giai cùng đi với Mạc Lặc Nghị Phàm, bằng không Mạc Lặc Nghị Phàm sẽ có phiền toái.
Nhưng là, Diệp Giai thật sự có khả năng sẽ chết sao? Vì sao cô ấy lại không nói ra? Trời ạ! Nàng phải nhanh chóng tìm cô ấy trở về mới được! Mạng người mới là quan trọng nhất nha!
Chẳng lẽ nàng làm như vậy sai lầm rồi sao? Là đem Diệp Giai đẩy vào con đường chết sao ?
Cánh tay Diệp Tường Phi nắm chặt hai đầu vai nàng dần buông lỏng, thất bại buông nàng ra, sau đó xoay người, bước chân lảo đảo rời đi. Nhìn ra được, hắn thực thương tâm, thực vội, cũng thực bất đắc dĩ!
Ngốc nghếch sửng sốt 2 phút, Lâm Duyệt rất nhanh xoay người hướng một trạm điện thoại đi đến, nắm microphone bắt đầu gọi đến số của Diệp Giai, sau đó là Mạc Lặc Nghị Phàm. Đáng tiếc, điện thoại của hai người đều nngoài vùng phủ sóng..
Lâm Duyệt nóng nảy, tay cầm microphone run nhè nhẹ, nếu Diệp Giai xảy ra chuyện, nàng thế nào mà giao ra người đây!
Ba ngày sau, Nghị như hẹn ước đến lấy bản sao hộ chiếu, đương nhiên hắn sẽ thất tín, bởi vì hắn biết người này còn sống trên đời này một ngày, chính là một ngày tai họa, huống hồ hắn gặp qua bản thân mình, không thể để cho người này sống. Đây là sự tàn nhẫn mà thị huyết của sát thủ!
Mạc Lặc Nghị Phàm sau khi lấy được bản sao hộ chiếu xong vì không muốn mọi chuyện thêm phức tạp, lập tức chạy tới Nhật Bản.
Lại đến Nhật Bản, hắn cũng không có lựa chọn trực tiếp bay đến Tokyo , mà là bay thẳng đến Hokkaido, từ Hokkaido lên tàu chính thức đi Tokyo. Dọc theo trên đường đi luôn dè dặt cẩn trọng, để ý quan sát đến mỗi một cá nhân bên người. Bởi vì hắn biết thực lực của Sơn Khẩu Tổ trải rộng toàn Nhật Bản, thực dễ dàng sẽ phát hiện ra trò đùa của bản thân mình.
May mắn là, trên đường đều bình an. Thời điểm tới Tokyo thì trời cũng đã tối, Mạc Lặc Nghị Phàm lựa chọn qua đêm ở một tòa khách sạn cao cấp của người Hoa.
Mạc Lặc Nghị Phàm bảo Diệp Giai dỗ tiểu Thư Tình đi ngủ trước, bản thân tiến vào phòng tắm đi tắm rửa. Bởi vì Diệp Giai cố ý, nên thuê một căn phòng có hai giường đơn.
Đem tiểu Thư Tình dỗ ngủ xong, vụng trộm nhìn liếc mắt một cái cửa phòng tắm, sau đó rất nhanh lấy ra bình thuốc, lấy một viên thuốc bỏ vào trong miệng, liền lấy nước sôi uống vào. Vừa ăn xong viên thuốc, phòng tắm đột nhiên truyền đến một tiếng động mở cửa, thân ảnh suất khí của Mạc Lặc Nghị Phàm liền xuất hiện ngay trước mặt của cô.
Diệp Giai cả kinh, theo bản năng đem bình thuốc dấu ra phía sau, một mặt kinh hoảng nhìn thân thể cao lớn còn dính nước của Mạc Lặc Nghị Phàm. Nhất thời bất động cư nhiên không biết nên làm thế nào cho phải, thậm chí thân thể hắn chỉ quấn một cái khăn tắm, cũng không có tâm tư thưởng thức dáng người cao ráo của Mạc Lặc Nghị Phàm.
Mạc Lặc Nghị Phàm cũng
sửng sốt, bước chân thon dài đi đến, nghi hoặc dừng ở nàng, nghiêm túc hỏi: “Em vừa ăn cái gì? Lấy ra cho anh xem.”
“Không, không có gì.” Diệp Giai lắp bắp lắc đầu. Trong lòng hoảng hốt, nếu bị Mạc Lặc Nghị Phàm biết cô ăn là cái gì, nhất định sẽ phát hiện ra cô không phải là Lâm Duyệt mất.
“Lấy ra xem.” Mạc Lặc Nghị Phàm nghiêm túc mệnh lệnh nói, nói xong giơ tay liền hướng phía sau cô tìm kiếm, Diệp Giai quýnh lên, nhanh chóng ném đi. Bình thuốc ở trong không trung bay thành một vòng cung rồi hướng phái ban công bay ra.
Hai mắt Mạc Lặc Nghị Phàm nheo lại, bình thuốc nằm ở chỗ nguy hiểm của lan can bảo hộ, đang chuẩn bị bay khỏi lan can lầu thứ 20 rơi xuống đất , thân mình chợt vụt một cái, ở lúc Diệp Giai còn chưa kịp thấy rõ là chuyện gì đang xảy ra, dược bình thuốc đã nằm gọn trong tay hắn.
Chương 127: Tiếp tục mất trí nhớ
Đây là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết sao? Diệp Giai lăng lăng trừng mắt nhìn khuôn mặt tức đến đỏ ửng của Mạc Lặc Nghị Phàm, thật hy vọng hắn có thể biểu diễn lại một lần nữa cho bản thân xem nha.
Đang chìm trong tò mò, Mạc Lặc Nghị Phàm giơ hai tay, bắt đầu nghiên cứu bình thuốc. Diệp Giai thế này mới từ trong si mê phục hồi lại tinh thần, có chút kích động theo dõi hắn, may mắn, trên bình màu trắng kia nửa chữ cũng không có, hắn dù có mười ánh mắt cũng nhìn không ra đây là thuốc gì đi!
“Ách… Nghị ca ca….” Diệp Giai giả bộ ra một bộ xấu hổ bộ dáng, nhăn nhó nói: “Đó là thuốc nở ngực.”
Mạc Lặc Nghị Phàm châm biếm nhìn cô nàng liếc mắt một cái: “Em quả thật cần dùng đến nó ?”
Cái gì? Diệp Giai oán giận trừng mắt liếc hắn, người này cư nhiên một chút mặt mũi cũng không cho người ta. Bình tĩnh, chỉ cần hắn đừng tiếp tục nghiên cứu bình thuốc nữa là ổn, giơ tay muốn đoạt lấy bình thuốc trong tay hắn.
Mạc Lặc Nghị Phàm đưa tay hướng bên cạnh giơ lên, trêu đùa: “Đáng tiếc anh không tin.” Hắn không phải là kẻ dễ bị lừa như vậy, nếu chính là thuốc nở ngực, cô lại phải sốt ruột hướng ngoài cửa sổ ném đi sao?
Liếc mắt nhìn Diệp Giai đang một mặt khẩn trương, mở lắp bình thuốc ra, lấy một viên, ngửi qua một chút càng thêm chắc chắn ý nghĩ của mình. Như thế mới ngẩng ánh mắt lên, nghiêm túc nhìn chăm chú vào cô: “Duyệt Duyệt, nếu em không muốn anh lãnh phí thời gian đi đến bệnh viện tìm hiểu, tốt nhất bản thân em nên nói cho anh biết. ”
Trong lòng Diệp Giai căng thẳng, há miệng thở dốc, thật lâu sau mới lắp bắp nói: “Nghị ca ca… Anhvì sao nhất định phải biết?”
“Bởi vì anh muốn biết mọi chuyện của em, bởi vì anh không thích bị dấu diếm.” Mạc Lặc Nghị Phàm nghiêm túc nói. Lời nói của hắn càng khiến cho Diệp Giai chột dạ hơn, hắn không thích bị giấu diếm? Nhưng là cô… Tựa hồ đã giấu diếm hắn nhiều lắm.
“Thế nào? Vẫn là không muốn nói cho anh biết sao?” Mạc Lặc Nghị Phàm giơ tay nâng lên cằm dưới của cô, tiếp tục nhìn gần cô hỏi. Cô càng là không muốn nói, trong lòng hắn càng thêm hoài nghi.
“Là thuốc trị mất trí nhớ….” Diệp Giai do dự dè dặt cẩn trọng mà nói, thuốc này chỉ có một nửa công hiệu là trị mất trí nhớ, một nửa công hiệu khác là… Tóm lại là thay cô kéo dài sinh mệnh là được rồi.
Mạc Lặc Nghị Phàm sửng sốt, thất kinh hỏi: “Mất trí nhớ?” sau khi gặp Diệp Giai gật đầu, tiếp tục truy vấn nói: “Em làm sao có thể uống loại thuốc này được? Từ khi nào thì bắt đầu uống? Ai bắt em uống?”
Lâm Duyệt! Chẳng lẽ nàng rốt cục cũng tin tưởng bản thân nàng thật sự bị mất trí nhớ sao? Nàng không phải là sống chết không chịu tin sao? Vấn đề này của hắn hùng hổ hướng Diệp Giai tra hỏi, khiến cô trong lúc nhất thời căn bản không đáp được, chỉ có thể run giọng nói: “Là tự bản thân em uống, em sợ hãi sẽ quên mọi chuyện bây giờ, bao gồm Nghị ca ca cùng tiểu Thư Tình.”
“Không đúng, em sẽ không tiếp tục bị mất trí nhớ nữa.” trái tim Mạc Lặc Nghị Phàm đau đớn, vươn cánh tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng mà trấn an. Diệp Giai nhẹ nhàng mà tựa vào ngực trần của hắn, cảm thấy rất không được tự nhiên, muốn giãy giụa đi ra, lại sợ Mạc Lặc Nghị Phàm hoài nghi cô không phải là Lâm Duyệt.
“Nghị ca ca, chúng ta đi ngủ sớm một chút đi.” Diệp Giai ngẩng đầu nhìn hắn, dè dặt cẩn trọng nói.
Mạc Lặc Nghị Phàm ‘Ân’ một tiếng, buông thân mình của cô ra, trong lòng cảm giác có chút quái dị khó hiểu. Nhưng là vì chuyện tình vòng cổ đã khiến hắn sứt đầu mẻ trán, căn bản không có dư thừa tâm tư đi suy nghĩ sâu xa.
Diệp Giai được tự do, liền rất nhanh hướng phía ổ chăn bỏ chạy, cùng nằm trên một giường với tiểu Thư Tình. Chỉ tới Mạc Lặc Nghị Phàm bắt đầu lo lắng chuyện của bản thân hắn xong mới nhợt nhạt bắt đầu ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Mạc Lặc Nghị Phàm liền đem tiểu Thư Tình phó thác cho một người bạn ở Tokyo chiếu cố, mang theo Diệp Giai chuẩn bị đến ngân hàng tìm người giữ két bảo hiểm gì đó.
Vào thang máy đi tới lầu một, băng qua đại sảnh dài rộng của khách sạn , xe thuê phục vụ đã dừng ở ngay cửa cổng, đang chờ bọn họ lên xe.
Cửa thang máy lại lần nữa mở ra, cũng có thói quen nghỉ ở khách sạn của người Hoa Long Hạo Hiên khí suất đi ra, đang muốn đến trước bàn lễ tân làm thu rtục thuê phòng, khóe mắt liếc thấy một thân ảnh quen thuộc.
Hắn cả kinh đứng ở tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng dáng Diệp Giai sửng sốt ba giây sau đó chạy nhanh đuổi theo, rống lớn nói: “Giai Giai! Em đứng lại đó cho anh! Diệp Giai!”
Hắn rống giận hét lớn, tựa hồ cũng không có ích gì, tiếng xe nổ máy cùng đóng cửa cơ hồ đem hắn bỏ mặc lại phía sau. Xe đi ra khỏi cổng khách sạn, trong chốc lát liền nhập vào dòng xe cộ.
Long Hạo Hiên lòng nóng như lửa đốt đuổi theo, thời điểm ra tới nơi vũng chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng chiếc xe càng ngày càng xa.
“Tiên sinh, ngài làm sao vậy?” Một vị tiểu thư lễ tân xinh đẹp săn sóc hỏi.
Diệp Giai! Người đã chết hai năm – Diệp Giai làm sao còn có thể xuất hiện? Nhất định là hắn hoa mắt đi? Nhìn lầm rồi đi? Nhưng là, hắn vẫn là không cam lòng ngẩng đầu nhìn chằm chằm tiểu thư phục vụ hỏi: “Xin hỏi cô gái vừa mới qua kia tên là gì?”
Tiểu thư phục vụ thấy hắn lo lắng, hơn nữa sớm đã bị suất khí của hắn làm cho thần hồn điên đảo, cũng không quản đúng hay không đúng, đã đem vội đem tư liệu khác thuê phòng cho hắn xem: “Cô ấy kêu Lâm Duyệt.”
Nhớ rõ cô ấy tên Lâm Duyệt, là vì thời điểm Lâm Duyệt cùng Mạc Lặc Nghị Phàm đến đăng ký, cô cũng bị suất khí của Mạc Lặc Nghị Phàm mê hoặc. Hâm mộ cùng ghen tị khiến cho cô hung hăng nhớ kỹ cái tên Lâm Duyệt này!
Quả nhiên là hắn nhìn lầm rồi?! Nhưng là, cô gái vừa mới kia có dáng đi , kiểu tóc đều rất giống Diệp Giai. Diệp Giai cho tới bây giờ đều thích đem bộ tóc đen óng ả của mình tết thành những lọn nhỏ đan xen nhau …
Diệp Giai, cô ấy rốt cuộc có còn sống hay không? Nếu còn sống mà nói, vì sao Diệp Tường Phi lại phải tìm Lâm Duyệt đến thay thế cô tham dự buổi tiệc chứ? Chỉ cần có một tia hy vọng, hắn đều sẽ không buông tay!
“Bọn họ đã trả phòng rồi sao?” Ngẩng đầu lại lần nữa hỏi tiểu thư phục vụ.
“Còn không có, ở phòng 2007.” Phục vụ tiểu thư chu đáo đến cả số phòng đều nói cho hắn, cứ là, nhưng mà ngay cả liếc mắt Long Hạo Hiên cũng không thèm liếc mắt một cái!
Long Hạo Hiên nhẹ nhàng mà nắm chặt tay, âm thầm hạ quyết định, vô luận như thế nào, hắn đều phải đem chuyện này làm cho rõ ràng!
Đi đến ngân hàng, quản lí ngân hàng lại gặp Lâm Duyệt, nhanh chóng tiến lên hô: “Lâm tiểu thư, xin chào, xin hỏi có thể giúp cô gì sao?”
Diệp Giai bị hỏi sửng sốt, lập tức rất nhanh hướng quản lí cười cười, đem vấn đề ném cho Mạc Lặc Nghị Phàm.
Mạc Lặc Nghị Phàm không khỏi bội phục tố chất chuyên nghiệp này, gặp mặt một lần, thế nhưng cứ như là đã gặp qua là không quên được. Đây chính là nhân viên tiếp khách chuyên nghiệp đi. Trong lòng đối với phản ứng của Diệp Giai lại nổi lên một tia hoài nghi, Lâm Duyệt vốn không bao giờ biết luống cuống là gì, hơn nữa nếu người ta nhớ rõ nàng, không có lý do gì nàng không nhớ rõ đối phương đi?
Không có thời gian nghĩ nhiều, Mạc Lặc Nghị Phàm đưa ra bản sao hộ chiếu của Daniel – Dĩ Mã Lợi La, đưa tới trong tay quản lí, sau đó đem mật mã cung cấp cho hắn, yêu cầu hiện tại liền lấy ra .
Quản lí xem qua xong, hàm chứa tác nghiệp tươi cười dẫn Nghị đi đến địa phận két bảo hiểm của ngân hàng, bảo bọn họ ở bên ngoài chờ, mở cánh cửa bảo hiểm lớn dày bằng sắt ra, bên trong lộ ra một cái chốt khóa hình tròn rất lớn, sau đó sử dụng công nghệ nhận diện laze mà đi vào bên trong, điều này cũng chính là nế không phải nhân viên quản lý của ngân hàng thì căn bản không thể tiến vào bên trong.
Mạc Lặc Nghị Phàm cảnh giác chờ đợi đang đợi ngoài đại sảnh, thời điểm cuối cùng, trong lòng lại cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Ước chừng thời gian khoảng 10 phút, quản lý ngân hàng dè dặt mang ra một chiếc hòm trông như là hồm đựng đò nũ trang của phụ nữ ngày xưa đưa đến trước mặt hắn, cung kính nói: “Tiên sinh, đây là thứ gì đó ngài cần, xin hẫy giữ gìn cẩn thận, cảm tạ ngài đã sử dụng phục vụ của ngân hàng chúng tôi, hi vọng ngài khỏe mạnh, chờ mong ngài lần sau sẽ đến.”
Mạc Lặc Nghị Phàm gật đầu một cái, trấn định ôm lấy hòm nữ trang, cùng Diệp Giai hướng cửa ngân hàng đi ra. Hắn không thể ở ngân hàng mở ra hòm này được, bởi vì hắn căn bản không thể phán đoán kết quả bên trong là cái gì, cũng có thể là vật phẩm nguy hiểm, bởi vậy hắn quyết định mang đi rồi sẽ giúp nghiên cứu xử lý.
Diệp Giai cũng là một mặt tò mò hỏi: “Nghị ca ca, đây là cái gì nha? Như vậy quý giá.”
“Đừng hỏi anh mấy vấn đề này, em hiện tại lấy thẻ ra rút tiền, tùy tiện bao nhiêu đều được.” Nói xong đem thẻ đưa cho cô: “Mật mã là ngày sinh nhật của em.” Hắn phải làm như vậy, hoàn toàn là vì che dấu tai mắt của người khác, bởi vì hắn không xác định được co sbọn người Sơn Khẩu Tổ đang theo dõi bản thân hay không..
Diệp Giai ngoan ngoãn đáp lời, cầm thẻ đến máy rút tiền, trừng mắt nhìn máy rút tiền c gấp đến độ mồ hôi lạnh ứa ra, sinh nhật Lâm Duyệt? Trời biết sinh nhật Lâm Duyệt là ngày mấy nha? Cô chỉ biết là Lâm Duyệt so với chính mình nhỏ hơn 2 tuổi, nhưng là ngày đâu?
Không đúng, Lâm Duyệt giả mạo là Diệp Giai nha! Cô thế nào lạ
i không nghĩ tới chứ? Nếu, cô nhập ngày sinh của bản thân vào, quả nhiên! Cư nhiên! Mật mã đúng rồi!
Có hai giây ngây ngốc, cô nhanh chóng lấy tiền, liền lấy lại thẻ định đi đến bên cạnh Mạc Lặc Nghị Phàm.
Đi ra cửa ngân hàng, ánh mặt trời mãnh liệt làm đau mắt hai người, ngay tại thời khắc Mạc Lặc Nghị Phàm cúi đầu nhắm mắt trong nháy mắt, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Diệp Giai, hắn nhanh chóng ngẩng đầu, thế này mới phát hiện Diệp Giai đang bị mấy nam nhân đeo kính đen kéo lên một chiếc xe chở bánh mì mang đi.
“Nghị ca ca, cứu em!” Diệp Giai thất kinh kêu lên.
“Buông cô ấy ra!” Mạc Lặc Nghị Phàm cuống quít đuổi theo, bởi vì không dám đưa thứ gì đó trên tay ném loạn đi, hơn nữa đối phương người nhiều, căn bản không có khả năng đem Diệp Giai cướp về từ trong tay đối phương. Chính là, hắn hiện tại mới giật mình thấy, mục tiêu của đối phương căn bản không phải Diệp Giai, mà là chính hắn.
Hắc y nhân nhìn thấy Mạc Lặc Nghị Phàm mắc mưu, giơ họng súng nhắm ngay gáy Diệp Giai, nói với Mạc Lặc Nghị Phàm: “Nếu mày không ngoan ngoãn theo tao đi, như vậy…” Nói xong, làm bộ chuẩn bị nổ súng
Ban ngày ban mặt, cư nhiên dám xằng bậy, đây là bọn người Sơn Khẩu Tổ! Mạc Lặc Nghị Phàm biết bọn chúng liều lĩnh, lại thật không ngờ cư nhiên liều lĩnh đến như vậy.Vì Diệp Giai, hắn chỉ có thể lựa chọn ngoan ngoãn lên xe.
Xe lập tức đi vào trong đường lớn, sau gáy Mạc Lặc Nghị Phàm đột nhiên truyền đến một trận kịch liệt đau đớn, hắn quay đầu, phát hiện là hai tên hắc y nhân mang theo kính râm, tiếp theo liền hôn mê bất tỉnh.
Diệp Giai bị dọa tới, sợ hãi kêu lên lay lay cánh tay Mạc Lặc Nghị Phàm: “Nghị ca ca, anh làm sao vậy?”
Tối hôm qua, cô mới cảm thấy hắn là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết nha, thế nào hôm nay đã bị người hãm hại? Đều là cô làm hại! Nghị ca ca là vì cứu cô mới có thể như vậy!
Cô căm giận chuyển hướng vài tên hắc y nhân phía sau, rống lớn nói: “Chúng mày là loại người nào, rốt cuộc muốn làm gì?”
Vài tên hắc y nhân kia tỏ ra kỳ quái, hoàn toàn nghe không hiểu cô đang nói cái gì, chỉ có một vị nam tử trong góc xó dùng tiếng Trung nói: “Mạc Lặc Nghị Phàm lựa chọn đối đầu với Sơn Khẩu Tổ, đây là kết cục của hắn!”
“Sơn Khẩu Tổ?” Diệp Giai căn bản đã không nhớ rõ tổ chức này, Sơn Khẩu Tổ này đem cô làm hại thương tích đầy mình, cô ngay cả đoạn trí nhớ này cũng đã quên hết.
Cô mới mặc kệ bọn họ là cái gì tổ đâu, cũng không quản Sơn Thẩu Tổ rốt cuộc là đang làm gì, lớn tiếng mắng: “Các người thương tổn Nghị ca ca, tôi không tha cho các người.” cô cũng không biết bản thân khi nói ra những lời này lấy gì để chống lại, lòng nóng như lửa đốt, cô chỉ biết là bản thân thực lo lắng an nguy của Mạc Lặc Nghị Phàm.
Vị nam nhân nói tiếng Trung kia cười lạnh một tiếng, không để ý đến kêu gào của cô, chỉ là nhàn nhạt cảnh cáo nói: “Nếu cô lại ầm ĩ, như vậy tôi liền đem Nghị ca ca của cô ném xuống dòng xe cộ, để cho hắn bị xe nghiền nát luôn!”
Diệp Giai nghe được lời nói của hắn, quả nhiên không dám ầm ĩ nữa, nghĩ mà sợ ngồi ở bên người Mạc Lặc Nghị Phàm, hết đường xoay xở.
Chương 129: Uy hiếp tới tính mệnh,
Thời điểm Mạc Lặc Nghị Phàm tỉnh lại, phát hiện bản thân đã bị nhốt tại một gian nhà đá hôn ám, chung quanh tất cả đều là cửa đá, không có cửa sổ, căn bản không thể phân rõ ngày đêm. Chính giữa phòng có một ngọn đèn lúc sáng lúc tối.
Hắn dần dần thanh tỉnh, ý thức cũng bắt đầu một chút lại một chút khôi phục, hắn minh bạch bản thân cuối cùng vẫn là bị kẻ xấu hãm hại. Bị nhốt ở chỗ này, không cần hỏi, cũng có thể biết nhất định là do bọn người Sơn Khẩu Tổ Nhật Bản làm. Đáng chết, bọn họ sẽ phải trả giá đắt, hắn giãy giụa ngồi xuống, sờ sờ sau gáy, đau đớn một mảnh.
Nhưng là giờ phút này hắn căn bản không có tâm tư để ý đến sống chết của chính mình, tuy rằng một mảnh hắc ám, hắn vẫn là theo bản năng nhìn quét bốn phía, lo lắng kêu: “Duyệt Nhi! Duyệt Nhi em ở nơi nào?”
Đáp lại hắn, chỉ có chính tiếng vang của hắn, từ bốn phía trên vách tường vọng trở lại. Không nghe được Lâm Duyệt đáp lại, trong lòng hắn càng thêm kinh hoảng, giơ hait ay đạp đạp lên vách tường.
Đang trong lúc lo lắng phẫn nộ, một bên góc tường cuối cùng truyền đến thanh âm mở cửa, sau đó là ánh sáng chiếu tiến vào, làm đau đớn hai mắt Mạc Lặc Nghị Phàm. Vài tên hắc y nhân đi đến, mặc dù không mở mắt xem, Mạc Lặc Nghị Phàm có thể biết người tới chính là kẻ đã từng đối đầu với mình, vốn là tên nam nhân nên chết rồi.
Thanh âm này khiến cho hắn cả đời khó mà quên được, chính là cái tên đáng chết người của Sơn Khẩu Tổ – Long Phu kia. Long Phu đánh giá Mạc Lặc Nghị Phàm, lạnh giọng cười ha hả: “Ha ha, Cameron tiên sinh, hoan nghênh ngài đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa, xin thứ lỗi. Cameron tiên sinh đi đường phong trần mệt mỏi, nhất định bụng đói kêu vang, đến, xem tôi chuẩn bị bữa tối phong phú mời các hạ, mời các hạ từ từ thưởng thức, dùng xong chúng ta bàn lại.”
“Vợ của tao ở đâu?!” Mạc Lặc Nghị Phàm lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, hỏi.
“Ngài muốn gặp cô ấy sao? Đương nhiên có thể, trước đem mật mã của hòm nói ra.” Long Phu hơi hơi giơ tay, một tên khác liền bê đến một chiếc hòm, hòm thoạt nhìn rất nặng, hẳn là được chế tạo bằng kim loại.
Xem ra đây chính là chiếc hòm lấy ra từ trong két bảo hiểm của ngân hàng, Mạc Lặc Nghị Phàm thật không ngờ là chiếc hòm này cư nhiên còn có một tầng mật mã. Rốt cuộc là cái gì vậy, cần phải bảo quản nghiêm ngặt như vậy? Xem ra nhất định là loại chất lỏng gì đó, bằng không cái hòm kim loại như vậy, bọn họ có thể dùng sức mạnh bổ ra là xong mà .
Mật mã? Chính hắn căn bản cũng không biết mật mã là cái gì! Cho dù biết, hắn cũng không tất sẽ nói!
“Thế nào? Không chịu nói sao?” Long Phu cắn răng theo dõi hắn, cười khẩy nói: “Thứ này đã không có khả năng trở lại tay của mày, mày mềm không thích lại thích cứng như vậy, chắc lại muốn cho quý phu nhân chịu khổ rồi”
“Gọi bang chủ của chúng mày đến gặp tao!” Mạc Lặc Nghị Phàm giờ phút này đã không thể kiềm chế sự phẫn nộ của mình rồi, quát với Long Phu, hắn căn bản là khinh thường đấu võ mồn với cái thằng này..
“Bang chủ đang cùng chơi với quý phu nhân, nguyên bản là không đếm xỉa tới ngài, bất quá, ngài đã cố ý muốn gặp ngài ấy, mời đi theo tôi.” Long Phu nói xong, xoay người hướng ngoài cửa đi đến. Mạc Lặc Nghị Phàm không có nửa điểm sợ hãi theo đi lên, đi theo phía sau hắn trái phải một người, cuối cùng đi đến một gian phòng ngủ xa hoa.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhanh chóng vọt vào phòng ngủ, liền nhìn thấy Diệp Giai chính là yên tĩnh nằm ở trên giường, mà xung quanh giường lớn là mấy vị bác sĩ mặc áo trắng, đang giản giải gì đó với một vị nam tử chừng 50 tuổi
“Duyệt Nhi!” Mạc Lặc Nghị Phàm ôm lấy thân mình Diệp Giai, lớn tiếng gọi, lập tức nhìn quét nhân viên bốn phía, giận dữ hét: “Các người đang làm cái gì? Các người đã làm gì cô ấy?”
Vị nam tử chừng 50 tuổi kia âm trầm cười nói: “Cameron tiên sinh, nghe đại danh đã lâu, lại vẫn là lần đầu gặp mặt đâu? Bản tôi kêu Y Xuyên Chính Hùng, xin được chỉ giáo thêm!” Nói xong, giơ tay muốn bắt tay với Mạc Lặc Nghị Phàm.
Mạc Lặc Nghị Phàm lạnh lùng liếc hắn liếc mắt một cái, không để ý đến hắn, tiếp tục cúi đầu kiểm tra trên người Diệp Giai có bị thương hay không. . Hắn thề! Nếu ai dam slàm gì đối với vợ của hắn, hắn tuyệt đối không tha cho kẻ đó!
“Cameron tiên sinh, nếu ngài nhất định không chịu nói ra mật mã, như vậy hôm nay cũng chính là ngày an nghỉ vĩnh hằng của ngài và quý phu nhân. Ngài biết không? Quý phu nhân bị bệnh, nếu trong vòng 2 ngày không mở được chiếc hòm này, lấy ra thuốc để phối trộn, cô ấy sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại. Làm như vậy đối với Sơn Khẩu Tổ chúng tôi vốn không tốt, đối với các ngừơi cũng không tốt không phải sao?” Long Phu không sợ chết nói.
Lâm Duyệt làm sao có thể bị bệnh?! Cho dù là bị bệnh, cũng là bọn họ vừa mới tạo thành! ngón tay thon dài của Mạc Lặc Nghị Phàm nắm thành quyền, hơi hơi run run. Cúi đầu đánh giá Diệp Giai, nhẹ nhàng mà kêu: “Duyệt Nhi, em mau tỉnh lại! Mau tỉnh lại!”
Có lẽ là lực đạo lay động của hắn quá mạnh, Diệp Giai cuối cùng ẩn ẩn tỉnh lại, nhìn chăm chú vào khuôn mặt khí suất của Mạc Lặc Nghị Phàm, gian nan mở miệng nói: “Nghị ca ca, em muốn lọ thuốc của em… Ngày hôm qua anh đã từng nhìn thấy nó .”
“Ngày hôm qua…” Mạc Lặc Nghị Phàm khiếp sợ, thuốc này vẫn do nàng cất giữ, hơn nữa túi xách của nàng đã bị bọn Sơn Khẩu Tổ lấy đi, hắn căn bản không có thuốc! Nhìn sắc mặt trắng xanh của Diệp Giai, lòng hắn nóng như lửa đốt!
Diệp Giai phát bệnh, nguyên nhân đúng là bởi vì không có uống thuốc đúng hạn, cho nên mới khiến cho bọn Sơn Khẩu Tổ khả nghi, sau đó kêu thầy thuốc đến nghiên cứu loại thuốc này. Việc này kinh động đến Y Xuyên Chính Hùng, khi hắn lần đầu tiên nhìn đến Diệp Giai, liền ngây người!
Cô gái này vốn đã phải chết đi hai năm trước, cư nhiên thần kỳ có thể xuất hiên jtrước mắt hắn. Hơn nữa, đã trở thành vợ của Mạc Lặc Nghị Phàm?
Diệp Giai khổ sở cuộn mình trong lòng Mạc Lặc Nghị Phàm, càng không ngừng run rẩy, Mạc Lặc Nghị Phàm đang lúc lo lắng, trên đỉnh đầu vang lên một trận nhẹ nhàng động tĩnh. Ngẩng đầu, Y Xuyên Chính Hùng chính là đang cầm bình thuốc của Diệp Giai lắc lắc.
Diệp Giai trừng mắt nhìn bình thuốc kia, thống khổ nhắm mắt lại!
“Đem thuốc đưa đây!” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn hắn thanhh âm lạnh lùng nói, Y Xuyên Chính Hùng mở lắp bình thuốc ra, lấy 1 viên bỏ vào trên tay của Mạc Lặc Nghị Phàm, sau đó xoay người, đi đến bên quầy rượu, đem những viên thuốc còn lại đổ vào trong ly rượu, thuốc gặp rượu lập tức tan ra, thành một loại chất lỏng màu nâu. Hất tay một cái đem đổ vào trong thùng rác.
Chương 130: Cảm thấy nghi ngờ nàng.
Mạc Lặc Nghị Phàm tức giận chỉ còn thiếu chút nữa là xông lên tẩn cho hắn một trận nhưng Diệp Giai vội kéo lấy hắn, gian nan trấn an nói: “Nghị ca ca, không cần lo cho em, không cần…” Dù sao cô cũng không thể sống thêm được bao lâu nữa, nếu bởi vì bản thân mà lại khiến cho Mạc Lặc Nghị Phàm cùng Y Xuyên Chính Hùng có bất hòa lớn, cô chết cũng không an lòng.
Trong đầu Mạc Lặc Nghị Phàm một mảnh hỗn loạn, Lâm Duyệt bị bệnh, vì sao hắn cho tới bây giờ vốn không có phát giác ra chứ? Hai ngày qua vẫn cảm thấy nàng giống đổi thành một người nào khác vậy, chẳng lẽ nguyên nhân là bởi vì bị bệnh sao?
Nhưng là, nàng rốt cuộc bị bệnh gì, cùng với thứ gì đó trong két sắt có quan hệ gì? Y Xuyên Chính Hùng nói bên trong hòm là dược liệu phối trộn thuốc, quả thực là như vậy sao? Hay đây vẫn chỉ là thủ đoạn để lừa gạt bản thân mình mở hòm ra?
Tay hắn run run đem một viên thuốc đến bên miệng nàng, chuẩn bị giúp nàng ăn vào. Thời điểm cuối cùng, Diệp Giai cũng không nghĩ ăn nó, qua quá hôm nay, ngày mai cô cũng chỉ có đường chết. Hiện tại chết đi, cô sẽ không liên lụy tới Mạc Lặc Nghị Phàm!
Đây là người đàn ông mà cô yêu ở trong mộng hai năm nay, cô không thể khiến hắn gặp chuyện không may! Không muốn hắn gặp chuyện không may!
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn thấy nàng do dự, đã không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, mạnh mẽ bóp miệng của nàng, đem viên thuốc nhét đi vào. Diệp Giai liền bị hắn ép buộc ăn viên thuốc vào như vậy, nhẹ nhàng mà ho ra tiếng.
Mạc Lặc Nghị Phàm vỗ nhẹ lưng của nàng, hắn cũng không muốn làm như vậy, chính là lo lắng còn do dự đi xuống, tên bang chủ Sơn Khẩu Tổ biến thái Y Xuyên Chính Hùng này, sẽ vội đoạt lại viên thuốc đem nó hủy đi mất.
Y Xuyên Chính Hùng một lần nữa thong thả đi đến bên cạnh hai người, dùng khăn lụa lau tay, không vội, không sợ nói: “Cameron tiên sinh, ngài còn chưa có biết đi? Lâm Trúc tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy hôm nay gọi điện thoại cho tôi, nửa thỉnh cầu nửa uy hiếp muốn tôi thả người.”
Mạc Lặc Nghị Phàm nhíu mày, nhàn nhạt nhìn hắn liếc mắt một cái, trong lòng lại rất rõ ràng, nhất định là Tiêu Ký Phàm nhờ đến Lâm Trúc trúc. Chính là, Tiêu Ký Phàm thế nào nhanh như vậy đã biết hắn xảy ra chuyện chứ? Còn ra mặt thay hắn giải trừ khó khăn.
Y Xuyên Chính Hùng thấy hắn không nói, tiếp tục nói: “Sơn Khẩu Tổ chúng tôi cũng không muốn gây thù kết oán với nhiều người, vậy nên nể mặt Lâm tiên sinh. Chỉ cần nói ra mật mã, ngài có thể an toàn rời đi . Mấy thứ này nọ khẳng định không thể để cho ngài mang đi. Bởi vì đây là chuyện tình của Sơn Khẩu Tổ cùng Dĩ Mã Lợi La gia tộc, hi vọng ngài không cần nhúng tay.”
Mạc Lặc Nghị Phàm đến nay cũng không biết bên trong đó là cái gì, nhưng là hắn minh bạch, đây là hai xã hội đen gia tộc trọng đại sinh ý, ấn thần bí nhân lời nói đi phỏng đoán, cái này tựa hồ cũng liên quan đến an toàn của Trung Quốc, nhất định không thể rơi vào trong tay bọn họ. Nhưng mặc kệ có thể rơi vào tay người khác hay không, hắn giờ phút này đã là hươu đợi bị làm thịt, căn bản không có thể chủ động.
“Nga, đúng rồi, chúng tôi còn có thể thay ngài chữa khỏi bệnh cho thiếu phu nhân, Cameron tiên sinh nên cẩn thận suy nghĩ một chút.” Y Xuyên Chính Hùng quan sát biểu tình trên tay của Mạc Lặc Nghị Phàm, một chút một chút tiếp tục dụ hoặc nói.
“Duyệt Nhi rốt cuộc là bị bệnh gì?” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn chăm chú vào Y Xuyên Chính Hùng, nghiến răng nghiến lợi hỏi. Đáy lòng ẩn ẩn dâng lên một tia bất an, đột nhiên nhớ tới hoàn cảnh trước khi chết của người thần bí kia.
“Chậm rãi bắt đầu đánh mất trí nhớ, sau đó cả người bị đau đớn như bị kim châm, cuối cùng toàn thân thối rữa mà chết…” Quả nhiên! Lời nói của Y Xuyên Chính Hùng xác minh suy đoán của hắn đoán! Trong đầu nháy mắt trống rỗng, ngây người!
“Cameron tiên sinh không tin sao? Nếu không tin, có thể hỏi hắn!” Y Xuyên Chính Hùng liếc mắt một cái, lập tức có hai tên thủ hạ lao xuống đến một góc phòng, từ trongg goc sphòng lôi ra một người tóc tai, râu ria lộn xộn, lôi thôi lếch nhếch khoảng hơn 50 tuổi.
Ánh mắt hắn sau khi tiếp xúc với Diệp Giai, nháy mắt cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào cô!
“Morgan tiên sinh?” Mạc Lặc Nghị Phàm khiếp sợ hô nhỏ một tiếng, nhìn người đàn ông này đến ba năm không có gặp qua. Mọi người đều nói ông ta mất tích, nguyên lai là bị người Sơn Khẩu Tổ nhốt?!
“Đúng vậy, về phần thuốc giải loại bệnh này là do bản thân Morgan tiên sinh nghiên cứu ra, có hậu quả như thế nào bản thân Morgan tiên sinh là rõ ràng nhất!” Y Xuyên Chính Hùng đem Morgan tiên sinh kéo đến dưới giường Diệp Giai, giọng mỉa mai mở miệng nói.
Morgan tiên sinh hoảng sợ xua tay, lo lắng nói: “Không phải tôi! Không liên quan đến chuyện của tôi! Ta chỉ lấy đi trí nhớ 2 năm của Cytheria, độc không phải là tôi hạ, là bọn hắn…” Ông giơ một ngón tay chỉ vào Y Xuyên Chính Hùng, giữ chặt tay Diệp Giai tay liên tục lặp lại : “Không phải tôi… Không phải là tôi…”
Đã bị kinh động đến Diệp Giai kinh ngạc đánh giá Morgan tiên sinh, vô thố rút tay về, cả kinh nói không ra lời. Ông ta rốt cuộc là ai? Vì sao lại nói những lời này với Lâm Duyệt? Trời ạ! Thật loạn!
Mạc Lặc Nghị Phàm nâng cằm Diệp Giai lên, tìm tòi nghiên cứu đánh giá nàng, con ngươi luôn ôn nhu có một tia lạnh lùng, lạnh nhạt nói: “Nếu cô là Lâm Duyệt, vì sao lại không biết cha của mình?”
“Cha?” Diệp Giai kinh nghi lại lần nữa đánh giá Morgan tiên sinh, hắn thoạt nhìn rõ ràng chính là người Tây phương, cư nhiên là cha của Lâm Duyệt? Há miệng thở dốc: “Tôi… Tôi không nhớ rõ.”
Cô cho rằng bản thân mình không nên tại đây dưới tình huống này nói ra chuyện thực về Lâm Duyệt, bằng không chỉ biết đem sự tình khiến cho càng thêm phức tạp. Nhưng là, cô có thể cảm giác được đến, Mạc Lặc Nghị Phàm đã bắt đầu hoài nghi cô!
Đúng vậy, Mạc Lặc Nghị Phàm quả thật là đang hoài nghi thân phận của cô, nhưng là hoài nghi vẫn là hoài nghi, Lâm Duyệt quả thật là mất trí nhớ, không nhớ rõ hắn, hết thảy, lại có vẻ chân thật như vậy!
Y Xuyên Chính Hùng nhấc chân, hung hăng đá vào trên vai Morgan tiên sinh, nổi giận mắng: “Lão già kia, nếu còn muốn không nghiên cứu ra thuốc giải, không chỉ có con gai sông phải chết, ông cũng phải chết. !”
“Tôi nghĩ không ra… Đã quên…” Morgan tiên sinh nhẹ nhàng mà phe phẩy đầu thấp giọng lẩm bẩm, người Sơn Khẩu Tổ càng là buộc ông, ông lại càng là nghĩ không ra, hai năm trước ông vất vả nghiên cứu ra vật phẩm lại bị người của gia tộc Dĩ Mã Lợi La cướp đi.
“Bất quá may mắn là, phương thức phối trộn đã lấy được rồi.” Y Xuyên Chính Hùng dùng ngón cái vuốt ve chiếc hòm trân quý, âm thanh lạnh lùng nói: “Chỉ cần Cameron tiên sinh nguyện ý đem mật mã nói ra, Sơn Khẩu Tổ chúng tôi sẽ nể mặt mũi Lâm tiên sinh mà cho các người một con đường sống, bằng không…”
Chúc các bạn online vui vẻ !