XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Người mẹ vị thành niên - Trang 15

Sau vài ngày yên tĩnh, Diệp Giai bất đắc dĩ dựa vào lan can sân thượng, nhìn rào dây thép gai kia mà ngẩn người. Bình tĩnh lại, rốt cục cô cũng nhớ tới Lâm Duyệt, cô gái vì cô mà buông tha tình yêu kia, bây giờ đang ở đâu?

Mạc Lặc Nghị Phàm sau khi biết cô cũng không có khả năng tìm được Lâm Duyệt, cuối cùng vẫn là thảc ô đi, tại giây phút đó, cô là hoàn toàn không thể tưởng được, cô tưởng rằng bản thân khẳng định là chết chắc rồi.

Cô cảm thấy bản thân có nghĩa vụ phải đưa Lâm Duyệt trở về bên cạnh hắn, dù sao Lâm Duyệt trốn đi chính là vì cô. Mất đi tình yêu rất thống khổ, cô hoàn toàn có thể hiểu được, mấy ngày nay cô đã bị loại thống khổ này tra tấn đến sắp chết.

Nhẹ nhàng đứng lên khỏi ghế, Diệp Giai nhấc chân hướng dưới lầu đi đến, bác Chung nhìn thấy cô xuống lầu, cảm thấy ngoài ý muốn nhìn cô. Đồng thời một mặt khẩn trương hỏi: “Tiểu thư, cô muốn đi ra hoa viên tản bộ sao? Vẫn là….”

Bình thường Diệp Giai rất ít xuống lầu, phần lớn thời gian mỗi ngày đều là ngủ tren giường, gần nhất thân thể của cô có thể nói là ổn hơn một chút, ông thật lo lắng cô lại trốn đi nha.

Diệp Giai nhìn đến bộ mặt khẩn trương của ông, cũng không muốn khó dễ ông, nhìn một mặt dáng vẻ khẩn trương, cũng không muốn đi khó xử hắn, đối hắn nói: ” Bác Chung , giúp cháu gọi điện thoại cho Tường Phi, có thể không? Cháu có việc cần hỏi anh ấy.”

“Xin hỏi tiểu thư tìm thiếu gia có chuyện gì?” Bác Chung có chút khó xử hỏi, vẫn là lần đầu nghe được Diệp Giai đưa ra yêu cầu này với ông, không biết có nên đáp ứng hay không yêu cầu của cô.

Diệp Giai có chút căm giận nhìn bác Chung, chẳng qua là gọi một cuộc điện thoại, cũng phải nghi vấn như vậy sao? Bcá Chung bá thấy cô sinh khí, vội lấy điện thoại gọi đến số di động của Diệp Tường Phi. Sau đó dè dặt cẩn trọng nói vào microphone : “Thiếu gia, tiểu thư nói muốn tìm cậu, hiện tại cậu có thể tiếp không?… Không biết là chuyện gì, tiểu thư chưa nói.”

Diệp Giai thừa thời điểm bác Chung không chú ý, tiến lên một phen đoạt lây sống nghe trong aty ông ấy, căm giận hô với Diệp Tường Phi bên kia: “Diệp Tường Phi! Anh hỏi ông ta cũng không biết được gì đâu, trực tiếp hỏi tôi là được rồi!”

Diệp Tường Phi sửng sốt, khẩn trương hỏi: “Giai Giai, em làm sao vậy? Ai chọc em tức giận?”

“Không có ai chọc tôi tức giận hết.” Diệp Giai tức giận mở miệng nói: “Bản thân tôi đang ở thời kỳ mãn kinh, anh không cần phải xen vào chuyện của tôi. .”

“Kia… Em tìm anh có chuyện gì sao?” Không có việc gì thì Diệp Giai sẽ không tìm hắn, không cố tình gây sự mà tức giận với hắn. Từ sau khi trốn đi trở về, tính tình của cô liền cực không ổn định, không biết vì sao lại như vậy!

“Tường Phi, em nghĩ đi ra ngoài đi một chút.” Diệp Giai cân nhắc một chút sau, dè dặt cẩn trọng nói.

Diệp Tường Phi ở đầu bên kia không có cảm thấy kinh ngạc, rộng rãi mở miệng nói: “Tốt, sau khi tan tầm anh đi tiếp em, cùng em đi vào trung tâm thành phố một chút được chứ? Hiện tại ngoan ngoãn nghỉ ngơi tốt, không phải tiếp tục tức giận nữa.”

Nghe được hắn nói như vậy sau, Diệp Giai nhất thời giống như bị dội một chậu nước lạnh, nhiệt tình cả người đều tiêu biến, nhàn nhạt mở miệng nói: “Cám ơn, bất quá không cần, tôi vẫn là nên ở đây thì tốt hơn.”

“Làm sao vậy? Vì sao không đi?” Diệp Tường Phi khó hiểu hỏi, trong lòng rất là khó hiểu, hiện tại Diệp Giai sao lại biến thành cái dạng này, luôn cố tình gây sự như vậy, thay đổi thất thường trong nháy mắt.

“Bởi vì tôi không muốn anh giám sát cuộc sống của tôi” Diệp Giai lạnh lùng nói xong đem microphone ném vào trong tay bác Chung, không có dừng lại, xoay người cất bước chạy lên lầu, đến phòng ngủ ủy khuất mà nằm ình lên giường.

Cô thầm nghĩ một mình đi ra ngoài, hiểu biết một chút chuyện tình của Mạc Lặc Nghị Phàm cùng Lâm Duyệt, muốn biết Mạc Lặc Nghị Phàm tìm được Lâm Duyệt hay chưa. Nếu như không có, cô có thể hỗ trợ đi tìm không? Tuy rằng chính là lực mỏng, nhưng có thể giúp cô đỡ áy náy lương tâm. Cô kjiến người ta sinh ly tử biệt, thật sự là rất có lỗi a, cô thật sự hối hận sơ vì cái gì các lại cùng Lâm Duyệt đi tin cái chuyện tình bồn cười đó.

Làm chuyện này, đương nhiên không thể nđể cho Diệp Tường Phi ở tại bên người, nhưng là, cuộc sống của cô không thể thoát khỏi bàn tay của Diệp Tường Phi, muốn một mình ra ngoài, quả thực chính là vọng tưởng.

Thật sự quá nhàm chán Lâm Duyệt ngồi ở bên cạnh bể bơi, nhìn chăm chú vào mấy người đang cắt tỉa trồng cây trong hoa viên, như thế cũng gia nhập hàng ngũ với bọn họ, cầm lấy một cây hoa sắc vi non bắt đầu vun bùn đất.

Đây là những cây hoa sắc vi non nàng phân phó người ta mang về trồng, trong Bạn Sơn biệt thự có cả vườn lớn hoa sắc vi khoe sắc, nở thập phần thơ mộng. Trước đây nàng cũng không cảm thấy hoa sắc vi đẹp, chỉ tới sau khi rời đi rồi, lại luôn bất chợt mà nhớ tới, thật hy vọng nơi này có thể tràn ngập sắc hoa sắc vi như Bạn Sơn biệt thự.

Nàng không biết ở đây có phù hợp với điuè kiện sống của sắc vi hay không, mặc kệ có thể hay không, nàng đều hi vọng có thể thử một lần, có lẽ bởi vì nàng yêu thích, sắc vi sẽ cho nàng chút mặt mũi đi, so với Bạn Sơn biệt thự không biết sẽ thế nào?

“Tiểu thư, này đó rất bẩn, để cho tôi tới đi.” Một vị người hầu cười nói.

“Tôi không ngại.” Lâm Duyệt cũng không ngẩng đầu lên nói, dùng nàng kia hai bàn tay vuốt vuốt lên đất xốp, trên tay lập tức một mảnh đen ngòm, nhưng nàng lại một chút cũng không để ý.

“Cytheria” bên kia tòa nhà truyền đến tiếng gọi của Morgan tiên sinh.

“Ba ba, con ở trong này.” Lâm Duyệt giơ bàn tay phải đen ngòm lên, hướng ông lvẫy vẫy, Morgan tiên sinh cư nhiên sớm như vậy đã xuất quan nghỉ tu luyện, nàng thật sự cảm thấy tò mò, không phải giờ này ông ấy đang bế quan tu luyện sao?

Morgan tiên sinh đi tới, cầm một phần thiếp mời trong tay đưa tới trước mặt Lâm Duyệt, mỉm cười nói: “Kiều Tư gia tộc đêm mai tổ chức một buổi tiệc sinh nhật cho nhị thiếu gia, chúc mừng con , con được Kiều Tư gia tộc đích danh mời đi.”

Lâm Duyệt ngẩng đầu nghi hoặc nhìn ông, nói: “Mời ba là tốt rồi, mời con đi làm gì chứ?” Kiều Tư gia tộc là cái gì gia tộc? Kiều Tư nhị thiếu gia lại là loại người nào? Nàng căn bản là không biết, sao họ lại mời nàng làm gì chứ?

Chương 141: cư nhiên là hắn

La Khắc mỉm cười ở một bên nói: “Tiểu thư có lẽ không rõ rồi, trên thực tế đây là một yến hội giao hữu, đến lúc đó sẽ có rất nhiều danh nhân trong thương giới góp mặt, nếu như có thể được Kiều Tư gia tộc coi trọng, khi đó cô có thể trở thành cô gái được mọi người ngưỡng mộ.”

Lâm Duyệt làm một cái biểu tình hộc máu, nheo nheo mắt: “Không phải chỉ là một yến hội xem mặt sao, chẳng qua nam chủ chỉ có một, nữ chủ có một đống, mặc cho tên nam nhân kia bừa bãi lựa chọn.”

Morgan tiên sinh nở nụ cười, nói: “Đi xem cũng không sao, đỡ phải con suốt ngày buồn ở nhà, bộ dáng này dễ dàng sinh bệnh.”

“Con mới không đi đâu.” Tuy rằng nàng không có người thương không có người yêu, nhưng là không đến mức chạy tới làm thức ăn cho tên ngựa đực như hắn lựa chọn chứ ?

“Kiều Tư gia tộc là gia tộc nổi tiếng ở Anh, chỉ kém Cameron gia tộc, nếu như có thể trở thành một thành viên trong gia tộc, đó là phi thường may mắn.” La Khắc vẫn như cũ cười nói, nếu như Lâm Duyệt có thể gả vào Kiều Tư gia tộc, đó chính là một lựa chọn chính xác nhất.

“Tôi nhường cho Anna đi là tốt rồi.” Lâm Duyệt cười nói, Anna là con gái của La Khắc, tuổi trẻ xinh đẹp đang học đại học.

La Khắc cuống quít khoát tay, ân huệ này ong không dám loạn tính, người ta mời Lâm Duyệt, là để mặt mũi cho Kiều Tư gia, nếu như bị đổi người, sẽ gây ra hậu quả gì có trời mớ
i biết được.

Lâm Duyệt nhìn đến biểu tình bị dọa hoảng của ông ta, cười ha ha, tùy tay đem thiếp mời ném vào thùng rác bên cạnh. Morgan tiên sinh cũng không có bức nàng, hết thảy tự chính nàng là tốt rồi, đến lúc đó cùng lắm thì ông lấy lý do con gái hơi nhiều tuổi để từ chối là ổn thôi

Đang lúc cười đùa, trong vườn nghe được một hồi tiếng chuông của, La Khắc chạy chậm hướng cửa sắt lớn đi đến. sau khi kéo cửa ra , phát giác xuất hiện ở cửa là một chiếc xe hơi cao cấp. Một tiểu nha đầu từ trong xe thò đầu ra, giương mắt to tò mò đánh giá tòa nhà lớn trước mặt.

Mà khuôn mặt nhỏ nhắn kia … La Khắc cả kinh tròng mắt đều nhanh trợn ngược lên tiểu tử kia cư nhiên có bộ dạng giống y như đúc tiểu thư nhà ông. La Khắc đấu tranh một lúc rồi đi qua, cúi đầu nhìn chằm chằm người trong xe lắp bắp nói: “Tiên sinh… Xin hỏi các vị….”

“Cháu tìm mẹ cháu.” Tiểu Thư Tình cười hì hì hướng La Khắc la lớn. Từ nhỏ đi theo bên người Mạc Lặc Nghị Phàm, tiếng Anh của nó cũng không thua kém so với tiếngTrung.

La Khắc sửng sốt, kinh ngạc đánh giá nó: “Mẹ của cháu?” Không phải là tiểu thư nhà ông chứ ?

“Cytheria Lia Morgan.” Mạc Lặc Nghị Phàm bình tĩnh phun ra cáitên này, vẻ mặt rất bình tĩnh, kỳ thực trong lòng một chút cũng không bình tĩnh, bởi vì hắn một chút cũng không dám khẳng định Lâm Duyệt có ở tại đây hay không.

“A… La Khắc kêu một tiếng sợ hãi, quả nhiên là tìm tiểu thư nhà ồng, nhưng là, tiểu thư nhà ông mới hai mươi tuổi, làm sao có thể sẽ có con gái lớn như vậy chứ?

Không đợi La Khắc từ trong kinh hoảng hoàn hồn lại, tiểu Thư Tình liền ra sức đẩy cửa xe ra, nhày khỏi xe hướng cửa lớn chạy đến..

“Uy tiểu hài tử! ” La Khắc ra tay muốn ngăn nó lại, tiểu Thư Tình lại giống như con cá chạch luồn ở bên hông ông ta chạy đi, Mạc Lặc Nghị Phàm cũng tùy theo xuống xe. Không bao lâu liền nghe được thanh âm kinh hỉ vạn phần của tiểu Thư Tình hô to mẹ

Mạc Lặc Nghị Phàm khiếp sợ, học tập tiểu Thư Tình nhanh nhẹn chạy vào trong hoa viên , nhìn người đang quỳ gối dưới đất kia, kinh ngạc ngẩng đầu lênn kia quả nhiên là người vợ mà hắn đang tìm kiếm trời long đất nở hơn ngày kia.

Lâm Duyệt nhìn hai người một lớn một nhỏ đột nhiên xuất hiện trước mắt kia, cả kinh há to miệng. Nụ cười như hoa tự nhiên cứng đờ trên mặt, cư nhiên là hắn…

“Mẹ!” Tiểu Thư Tình hoan hô một machwj nhảy vào trong lòng nàng, oa oa nói: “Mẹ nha, con cùng ba ba tìm mẹ, tìm mẹ rất vất vả nga, mẹ là người xấu!” Nói xong, không quên dùng bàn tay nhỏ bé của nó làm nũng đánh nhẹ lên lưng nàng, bất mãn làm nũng.

“Bảo bối,hai người thế nào lại tới được nơi này…?” Lâm Duyệt kích động ôm chầm khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, lắp bắp mở miệng nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của tiểu Thư Tình bị bàn tay vừa mới rút ra khỏi bùn đen của nàng làm cho đen ngòm nhem nhuốc.

“Đương nhiên là tới tìm mẹ nha! Vì sao lâu như vậy mẹ cũng không tới thăm người ta chứ ?.” Tiểu Thư Tình đem bất mãn trong đáy lòng biểu lộ ra không chút nghi ngờ, thời điểm Morgan tiên sinh nhìn đến Mạc Lặc Nghị Phàm, đã đủ kinh hoảng. Nhìn đến tiểu Thư Tình sau đó cả người liền ngây ngốc sửng sờ đứng tại chỗ, mất cả hồn vía.

Lâm Duyệt không có tâm tư hướng tiểu Thư Tình sám hối, buông nó ra đứng lên, kinh ngạc nhìn khuôn mặt khí suất lạnh lùng của Mạc Lặc Nghị Phàm đang đứng cách nàng chừng bước kia, lăng lăng mở miệng nói: “Ách… Nghị ca ca, sao anh lại tới đây? Có chuyện gì sao?”

Mạc Lặc Nghị Phàm vài bước đã đi đến trước mặt nàng, bắt lấy cánh tay của nàng đem nàng ôm vào trong lòng, cúi đầu dừng ở nàng cười lạnh nói: “Em yêu, em nói xem?”

“Cái kia… Diệp Giai đâu? Diệp Giai ở nơi nào?” điều đầu tiên Lâm Duyệt nghĩ đến là điều này, Diệp Giai nhất định là hướng hắn nói ra thân phận của mình, nhưng là, vì sao hắn còn đuổi theo nàng chạy đến Anh chứ? Rốt đã cuộc xảy ra chuyện gì?

“Phỏng chừng đã chết, anh không biết.” Mạc Lặc Nghị Phàm không phải là cố ý nói chuyện giật gân,m trên thực tế, hắn thật sự không biết. Đối với người bên ngoài, hắn luôn luôn không buồn quản, Diệp Giai có còn sống hay chết, hắn cũng không muốn chú ý.

“Cái gì? Vì sao chị ây slại chết? Nghị ca ca, anh làm sao có thể giết chết chị ấy chứ, chị ấy là vợ của anh nha ! ” Lâm Duyệt hổn hển kêu lên, Diệp Giai thật sự đã chết sao? Không cần a….

“Anh nói rồi, vợ của anh là Lâm Duyệt, không phải là cái gì Diệp Giai!” Mạc Lặc Nghị Phàm không nhẫn nại hướng nàng gầm nhẹ nói: “Anh đã từng nói rất nhiều lần, vì sao em cứ nhất định không tin anh chứ?”

“Nhưng là em thực sự chưa từng có kết hôn nha, càng không có từng sinh đứa nhỏ.” Lâm Duyệt thấpgiọng biện giải nói, nếu Diệp Giai bởi vì nàng mà chết, nàng sẽ oán hận bản thân cả đời!

Chương 142: Vĩnh viễn không buông tay

“Rốt cuộc có hay không, em chỉ cần hỏi ba ba của em là rõ ràng ngay.” Mạc Lặc Nghị Phàm châm biếm nói một tiếng, nhìn về phái Morgan tiên sinh đã sợ hãi đến mức muốn bỏ chạy.

“Ba ba!” Lâm Duyệt xông lên, nắm chặt quần áo Morgan tiên sinh kéo ông trở về nghiêm túc hỏi: “Ba vì sao phải bỏ đi? Nghị ca ca nói như vậy là có ý tứ gì?” Vì sao mỗi một câu mà Mạc Lặc Nghị Phàm nói nàng đều nghe không hiểu chứ?

Morgan tiên sinh bị bắt trở lại trước mặt Mạc Lặc Nghị Phàm, cố ra vẻ cười gượng nói : “Bảo bối, con nghe đều không hiểu, ta thế nào hiểu được cậu ta đang nói gì chứ?” Trời biết trong lòng ông kỳ thực có bao nhiêu bối rối, sự tình sắp sửa bại lộ, ông nên làm cái gì bây giờ?

“Nghị ca ca, ba em nói không biết.” Lâm Duyệt nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm, lớn tiếng nói.

“Thật không?” Mạc Lặc Nghị Phàm thong thả đi đến trước mặt Morgan tiên sinh, đánh giá ông, mỉa mai mở miệng nói: “Có lẽ Morgan tiên sinh ngay cả bản thân mình là ai cũng đã quên thì phải? Hai năm trước ông cướp mất người từ bên cạnh tôi, dùng thủ đoạn lấy mất đi hai năm trí nhớ của người đó, Duyệt Nhi, em hẳn là biết, ba ba em thực có khả năng này!”

Lâm Duyệt kinh ngạc nhìn về phía Morgan tiên sinh, truy vấn nói: “Ba ba, có phải như vậy hay không?” Rốt cuộc có phải như vậy hay không? Vì sao nàng một chút ấn tượng đều không có đâu? Liền ngay cả Mạc Lặc Nghị Phàm cũng cho rằng gần đây mới nhận thức.

Morgan tiên sinh giật mình mấp máy đôi môi, cuối cùng không có nói được ra lời, không nghĩ tới sự tình cuối cùng cũng bại lộ, trời ạ!

“Duyệt Nhi, em năm nay đã 20 tuổi, căn bản không phải chỉ có 18 tuổi, anh cũng đã nói qua với anh.” Trước kia, hắn chỉ là đoán, sau lại ở Sơn Khẩu Tổ nhìn thấy Morgan tiên sinh, nghe được chính ông ta nói đã lấy mất hai năm trí nhớ của Lâm Duyệt sau đó mới xác định bản thân nguyên lai chưa từng đoán sai. Chính là, hắn không rõ Morgan tiên sinh vì sao phải làm như vậy!

“Ba ba! Con muốn người mở miệng nói chuyện!” Lâm Duyệt hổn hển lay lay cánh tay Morgan tiên sinh, la lớn. Sự tình rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nàng thật sự rất muốn biết, nàng đều đã vội muốn chết!

Morgan tiên sinh biết sự tình rốt cuộc giấu giếm không được nữa, đành phải vỗ tay Lâm Duyệt nói: “Bảo bối, ba ba phải làm như vậy, là vì không hy vọng con gả cho Cameron tiên sinh, hơn nữa, con tuổi còn nhỏ, căn bản không nên kết hôn.” Về phần tiểu hài tử bên cạnh kia, ông là hoàn toàn thật không ngờ có sự tồn tại của nó, con gái của ông, cư nhiên mới 18 tuổi liền đã sinh con gái.

“Vậy Nghị ca ca nói đều là sự thật?” Lâm Duyệt ngơ ngác hỏi, hai tay buông thong xuống, buông cánh tay Morgan tiên sinh ra. Trời ạ! Nguyên lai nàng thật là Cameron phu nhân, mà tiểu Thư Tình… Cư nhiên thật là do nàng sinh ra!

Lại nhìn khuôn mặt giống mình y như đúc của tiểu Thư Tình ở đưới chân, quả thực không thể tin được, đây lại là con gái của nàng . Nó vì sao mà đến, thế nào ở trong bụng nàng trưởng thành, nàng cứ vậy mà quên, hoàn toàn đã quên!

“Ba ba, người làm sao có thể làm như vậy!? Lâm Duyệt tức giận quát, nàng thiếu chút nữa mất đi con gái cùng chồng, mà người khiến nàng mất đi trí nhớ lại chính là người thân của nàng chứ? Hại nàng còn tưởng rằng Cameron phu nhân là Diệp Giai, thương tâm lâu như vậy không tính, còn làm hại Diệp Giai sinh tử không rõ. Ba ba của nàng thật là rất quá đáng!

“Cameron tiên sinh không phải là nam nhân có thể dựa vào cả đời, làm ba ba, ta không thể không ngăn cản con gả cho cậu ấy.” Morgan tiên sinh ngay cả một chút áy náy cũng không có, dù sao cũng không ai nguyện ý đem con gái giao cho một người sát thủ quanh năm suốt tháng hành tẩu khắp nơi trên thế giới.

, “Nhưng mà ba ba cũng không thể cứ như vậy mà lấy mất trí nhớ của con.” Lâm Duyệt lớn tiếng lên án nói.

“Lúc trước khi ta đem con trở về, con nháo loạn với ta, ta không có cách nào mới phải làm như vậy.” Morgan tiên sinh thở dài mở miệng, nhớ tới năm đó khi Lâm Duyệt khóc nháo với bản thân, kia đúng thật là gà chó cũng không yên, khiến không ai được an bình.

“Morgan tiên sinh, nếu công việc của tôi khiến ngài lo lắng, tôi thực có lỗi, nhưng tôi đối Duyệt Nhi là thật tâm, vậy nên xin ngài giơ cao đánh khẽ.” Mạc Lặc Nghị Phàm hướng Morgan tiên sinh cúi thấp đầu, nghiêm trang mở miệng nói.

Morgan tiên sinh đánh giá hắn, trêu chọc cười nói: “Cameron tiên sinh, nếu như tôi nói không muốn, cậu nhất định sẽ giống như ba năm trước đây mạnh mẽ đem nó đi đi?” Đối với Mạc Lặc Nghị Phàm, ông đúng là thừa hiểu biết.

“Đúng vậy.” Mạc Lặc Nghị Phàm lạnh lùng ngang ngạnh đáp, mặc kệ người khác phản đối thế nào, hắn quyết định sẽ không buông Lâm Duyệt ra. Hắn cùng Morgan tiên sinh nói những lời này, là vì hắn thấy mình là vãn bối mà nể mặt ông ấy, để cho ông ấy an tâm.

“Nếu như vậy, các người hiện tại có thể đi rồi.” Morgan tiên sinh buông tay, một mặt bất đắc dĩ nói. Sau đó đi hướng tiểu Thư Tình, vỗ vỗ cái đàu nhỏ của nó: “Tiểu bảo bối, hi vọng khi lớn lên sẽ không nghịch ngợm giống mẹ cháu, đúng thật là khiến người ta đau đầu nha.”

“Ông ngoại, cháu sẽ không.” Tiểu Thư Tình lớn tiếng hứa hẹn nói, giang hai tay ra, Morgan tiên sinh liền ôm lấy nó.

Lâm Duyệt nhìn Morgan tiên sinh, do dự đi đến trước mặt ông, hạ thấp thanh âm nói: “Ba ba, người vì sao muốn nói như vậy? Có phải người tính không nhận đứa con gái này nữa?” Nàng nhớ rõ nhà hào môn, rất nhiều nhà cha
và con gái đoạn tuyệt quan hệ, ông ấy không phải định dùng chiêu này chứ? Vậy nàng thật sự là trúng chiêu rồi!

Morgan tiên sinh dùng khăn giấy chà lau khuôn mặt nhỏ nhắn đen thùi của tiểu Thư Tình, mỉm cười nói: “Bảo bối, con đừng lo lắng, ba ba không phải là không cần con mà là nguyện ý đem con giao cho người khác chiếu cố thôi. Con cũng biết, ta căn bản không thể chiếu cố tốt cho con.”

Ở Sơn Khẩu tổ nhìn thấy cảm tình của Mạc Lặc Nghị Phàm đối với Diệp Giai ông cũng đã tin tưởng hắn đối Lâm Duyệt là thật tâm. Cameron gia tộc là danh gia vọng tộc cực nổi tiếng ở Anh, để Lâm Duyệt gả vào Cameron gia tộc, ông cũng không có gì phải lo lắng.

“Ba, người đừng nói như vậy , tuy rằng hành vi ba lấy mất hai năm trí nhớ của con thật là đáng trách, nhưng là, phần lớn thời gian khác ba ba đều rất đáng để con kính trọng.” mũi Lâm Duyệt có chút chua xót, cảm động nói, tuy rằng nàng không phải là con gái thân sinh của Morgan tiên sinh, nhưng Morgan tiên sinh từ nhỏ đã đối xử với nàng thực tốt, đem nàng trở thành con gái máu mủ mà đối đãi.

Chương 143: chậm rãi tính sổ

“Bảo bối, chúng ta có thể trở về rồi chứ?” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn Lâm Duyệt, tà mị cười hỏi. Trong lòng nhất thời thư thái vui sướng, cuối cùng, hết thảy đều đã trời quang mây tạnh, hắn lại có thể hảo hảo yêu nàng, cùng nàng sống cùng một chỗ.

“Em không muốn đi theo anh, trừ phi anh nói cho em biết Diệp Giai chị ấy không chết, bằng không em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.” Lâm Duyệt hung tợn uy hiếp nói.

Mạc Lặc Nghị Phàm khẽ cau mày, sau đó lấy điện thoại ra bấm một dãy số, phân phó thủ hạ bên kia đi tra rõ Diệp Giai thế nào. Lâm Duyệt vẫn như cũ không hài lòng kêu lên: “Anh mau nói cho em biết rốt cuộc sao lại thế này, Diệp Giai hiện tại ở nơi nào?”

Mạc Lặc Nghị Phàm không thể không chi tiết mở miệng nói cho nàng biết: “Trở lại Trung Quốc anh liền thả cô ta đi, hiện tại ở đâu anh không rõ, bất quá em đừng vội, anh đã sai người đi điều tra tung tích của cô ấy.”

“Nếu chị ấy không có chết, khẳng định là ở Thủy Loan biệt thự, em tự mình đi gọi điện thoại hỏi Diệp Tường Phi. ”

“Không, anh sai người đến Thủy Loan biệt thự tra rõ, em không cần gọi điện” Gọi điện cho Diệp Tường Phi? Vẫn là thôi đi, hắn cũng không thích nàng gọi điện thoại cho nam nhân khác, mặc dù là chuyện quan trọng cũng miễn đi!

“Tốt lắm, chờ có kết quả em sẽ quyết định có nên theo anh hay không” Lâm Duyệt xoay người hướng Morgan tiên sinh, nói: “Ba ba, chúng ta đi vào ăn cơm trưa đi.”

“Mẹ, con cùng ba ba cũng muốn đi vào ăn cơm trưa.” Tiểu Thư Tình nhìn đến Lâm Duyệt tựa hồ đang tức giận, dè dặt cẩn trọng nói.

Lâm Duyệt mỉm cười, một tay lấy nó ôm vào trong lòng: “Được, tiểu Thư Tình cùng mẹ còn có ông ngoại cùng nhau đi vào ăn cơm trưa, về phần vị kia, người ta không rảnh, để cho người ta làm xong việc rồi ăn đi” Khi nói chuyện, liếc mắt nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm, ôm tiểu Thư Tình hướng trong phòng đi đến.

“Đừng mà, ba ba một mình thật đáng thương nga.” Tiểu Thư Tình ghé vào trên vai Lâm Duyệt, nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm nói.

“Tiểu tử kia còn biết đau lòng ba ba.” Morgan tiên sinh cười ha ha nói, nhìn Lâm Duyệt nói: “Bảo bối, con để cho người ta vào ăn đi thôi, người ta vừa mới tới, khẳng định rất đói bụng.”

Lâm Duyệt bị ông ấy nói thế có chút động tâm, cũng có chút đau lòng, còn khẽ cắn môi, kiên quyết nói: “Mặc kệ hắn, ai kêu hắn không biết thương xót mạng người chứ, đem mạng người coi như con kiến vậy.”

Nhưng nàng thật không ngờ là, nàng mới vừa ở trên bàn cơm ngồi xuống, Mạc Lặc Nghị Phàm đã ngồi xuống ngay bên cạnh nàng. Lâm Duyệt nhìn hắn, há hốc mồm, nói còn chưa kịp nói, Mạc Lặc Nghị Phàm liền mỉm cười nói: “Bảo bối, nói cho em một cái tin tức tốt, Diệp Giai hiện tại ở tại Thủy Loan biệt thự, hơn nữa nghe nói anh đã tìm được em, cô ấy rất là cao hứng.”

“Thật sao?!” Lâm Duyệt kinh hỉ kêu một tiếng, gắp một khối bít- tết lớn bỏ vào trong bát của Mạc Lặc Nghị Phàm, hưng phấn nói: “Thật sự là quá tốt.”

“Diệp Giai không có việc gì! Chị ây sbằng tuổi với em, nói không chừng chúng ta là chị em ruột đó, ba ba, có phải như vậy hay không?” Lâm Duyệt chuyển hướng Morgan tiên sinh, cười hì hì hỏi.

Morgan tiên sinh mỉm cười nhún nhún vai: “Ta không biết, ta thậm chí không biết con được lôi từ cái xó nào ra, sau khi mẹ con đi du lịch trở về, trong nhà liền có thêm một người.”

“Nhưng là mẹ đi mất rồi.” Lâm Duyệt nhỏ giọng nói thầm, nàng không dám nói quá lớn, bởi vì không nghĩ gợi lên chuyện thương tâm cho Morgan tiên sinh. Morgan phu nhân từ lúc Lâm Duyệt mới sáu tuổi đã bỏ chạy đi theo nam nhân khác.

“Mẹ, con đây được lôi từ xó nào ra thế?” Tiểu Thư Tình giơ một đôi tay nhỏ bé bóng nhẫy hỏi.

“Không phải đã từng nói với con rồi sao? Con chui ra từ Hoa Qủa Sơn đấy thôi.” Lâm Duyệt cười hi hi rút khăn giấy, giúp nó lau đi dầu mỡ trong tay.

Tiểu Thư Tình không tin chuyển hướng Mạc Lặc Nghị Phàm, hỏi: “Ba ba, là như vậy sao? Con cùng Hầu Tử giống nhau sao?”

Mạc Lặc Nghị Phàm liếc mắt một cái nhìn cái người không nghiêm túc Lâm Duyệt kia, lại cười nói: “Mẹ không nhớ rõ con là từ đâu đi ra, bởi vậy mới lừa con nói là con chui ra từ Hoa Qủa Sơn, về sau trưởng thành con sẽ biết mình từ đâu đi ra.”

“Lại là sau khi lớn lên.” Tiểu Thư Tình bất mãn nói thầm, đều đã đợi hai năm lâu như vậy, mới có thể lớn ra một tý. Muốn trưởng thành giống như người lớn, nó không thể đợi được, phiền chết a.

Ăn xong cơm trưa, Mạc Lặc Nghị Phàm liền bắt đầu hướng Morgan tiên sinh chào từ biệt, Lâm Duyệt không giữ chặt góc áo Mạc Lặc Nghị Phàm, nói: “Chúng ta không thể ở nơi này thêm vài ngày sao? Em rất luyến tiếc ba ba.”

Mạc Lặc Nghị Phàm mỉm cười vỗ vỗ tay nàng an ủi nói: “Chúng ta tạm thời sẽ ở lại Anh, anh còn có chút việc về nhà một chút, em muốn trở lại nơi này lúc nào cũng có thể.” Cameron gia tộc cách nơi này cũng không xa, cũng là ở cùng một vùng.

“Nga.” Lâm Duyệt gật đầu một cái, cùng Morgan tiên sinh nói lời từ biệt sau đó một nhà ba người tiến vào phòng bên trong xe. Xe chậm rãi chạy ra khỏi tòa nhà lớn, đi ra đường cao tốc của London

“Nghị ca ca, anh muốn dẫn em đi đến nhà nah ở Anh sao?” Lâm Duyệt dè dặt cẩn trọng hỏi, thấy Mạc Lặc Nghị Phàm gật đầu, trong lòng bắt đầu khẩn trương. Nghe nói Cameron gia tộc là gia tộc tối cao danh gia vọng tộc ở Anh, nàng cơ hồ có thể tưởng tượng được tình hình bên trong.

Một tòa lâu đài siêu siêu lớn, một vị phu nhân xảo quyệt, còn có….”Ô…, Em cũng không thể không đi sao?” Lâm Duyệt lắc lắc đầu kêu rên nói, chỉ cần nghĩ đến, nàng liền cảm thấy hai chân như nhũn ra.

“Đương nhiên không thể, em một mình trốn đi, anh còn chưa tính sổ với em, bây giờ còn dám đề ý kiến với anh sao?” Mạc Lặc Nghị Phàm hướng nàng nhíu mày, nàng hại hắn lo lắng lâu như vậy, thương tâm tự trách lâu như vậy, còn tìm nàng lâu như vậy…. Những tội này, hắn sẽ chậm rãi cùng nàng thanh toán mới được

“Còn muốn tính sổ sao? Nghị ca ca, chúng ta không phải là vợ chồng sao?” Lâm Duyệt lấy lòng tiến vào trong lòng Mạc Lặc Nghị Phàm, nói thầm làm nũng nói: “Hơn nữa, người ta lại không phải cố ý, người ta cũng thực thương tâm, ngày ngày đều khóc đấy thôi.”

Mạc Lặc Nghị Phàm kinh hãi khiếp sợ, cúi đầu dừng ở nàng: “Thật vậy chăng?” Rời đi khỏi hắn, nàng thật sự thương tâm sao? Rất khổ sở? Vừa mới chẳng phải hắn nhìn thấy nàng cùng Morgan tiên sinh ở trong hoa viên cười thập phầm vui vẻ đấy thôi.

Chương 144: Cameron gia tộc

“Đương nhiên là thật.” Lâm Duyệt nói xong, ngẩng đầu, ánh mắt không ngờ lập tức đã bị chìm vào ôn nhu vô tận trong mắt hắn. Trong lòng hơi hơi giật mình sau đó e lệ cúi đầu. Lại tới nữa, nàng tình nguyện nhìn thấy ánh mắt tức giận hung bạo của hắn, cũng không cần tiếp xúc tới ánh mắt say mê lúc này của hắn, nhu tình làm cho người ta mặt đỏ tim đập!

“Nếu biết chúng ta là người một nhà, lần sau đừng động tý là chơi trò mất tích, biết chưa? Hnàh vi này đúng là ngucợ người khác nha!” Biển người mờ mịt khó tìm không nói, chủ yếu là, hắn chịu không nổi cái loại lo lắng cùng đau lòng này!

“Em không phải cố ý, thực xin lỗi.” Lâm Duyệt xin lỗi mở miệng nói, nàng có thể tưởng tượng được đến, Mạc Lặc Nghị Phàm tìm nàng có bao nhiêu sốt ruột. Bởi vì nàng rất rõ ràng cảm tình của hắn đối với bản thân nàng, sâu sắc không lường được!

“Em chỉ cần đáp ứng anh lần sau không làm vậy nữa là được” Mạc Lặc Nghị Phàm gắt gao dừng ở nàng, cùng đợi nàng đáp ứng yêu cầu này của bản thân. Hắn cần cho bản thân một viên thuốc an thần , tuy rằng chưa chắc đã hữu dụng!

“Em đáp ứng anh.” Lâm Duyệt gật đầu đáp ứng nói.

“Tốt lắm.” Mạc Lặc Nghị Phàm vừa lòng gật đầu một cái, ngón tay nâng cằm của nàng lên, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng. Hôn thật sâu, đã lâu lăm srồi hắn không được thưởng thức cánh môi anh đào của nàng. Mặt Lâm Duyệt nháy mắt đỏ lên, tựa đầu hướng sang bên cạnh, lúng túng nói: “Nghị ca ca, người ta đều đang nhìn đâu.” Trên xe không chỉ có lái xe, còn có tiểu yêu tinh tiểu Thư Tình kia nha, không thể tưởng được cư nhiên Mạc Lặc Nghị Phàm một chút cũng không thèm đặt hai nhân vật này để vào mắt, liền cứ như vậy mà hôn nàng.

Mạc Lặc Nghị Phàm hơi hơi ngẩng đầu, nhìn phía tiểu Thư Tình đang ngồi trong góc, mở to một đôi mắt tò mò nhìn hai người, tiểu Thư Tình đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Mạc Lặc Nghị Phàm. Hoảng loạn ngoan ngoãn dùng hai bàn tay nhỏ xíu của mình che đi hai mắt, cười hì hì nói: “Ba ba, con không có thấy gì hết.” Đây là quy củ, nó đã sớm hiểu được.

“Bây giờ tốt lắm.” Mạc Lặc Nghị Phàm tà cười nâng mặt cười của Lâm Duyệt lên, lại lần nữa đem cánh môi của mình áp lên. Hai tay gắt gao vòng ôm lấy thân mình của nàng, khiến cho nàng có muốn tránh cũng không thể tránh, một nụ hôn thâm tình lại cứ như vậy mà tiếp diễn…

Không lâu sau, xe liền chạy đến một tòa trang viên so với Mạn Ni Nghiêm trang viên còn lớn hơn gấp nhiều lần, cửa sắt lớn chậm rãi mở ra, xe trực tiếp đi vào hoa viên. Sau đó ở trước một tòa lâu đài dừng lại, xe còn chưa có dừng hẳn, một vị phu nhân liền đã vui vẻ chạy ra đón. Vui sướng hô nhỏ nói: “Nghị, con rốt cục cũng đã trở lại!”

“Đúng vậy, mẹ.
” Mạc Lặc Nghị Phàm mỉm cười nói xong ôm chầm Lâm Duyệt cùng tiểu Thư Tình, nói: “Đây là vợ và con gái của con.”

Sắc mặt phu nhân cứng đờ, kinh ngạc đánh giá hai người mà Mạc Lặc Nghị Phàm gọi là vợ và con gái một lớn một nhỏ kia. Kinh ngạc bà há miệng thở dốc: “Cái gì… Sao? Con kết hôn?”

“Đúng vậy, mẹ, bởi vì có nhiều chuyện không tiện lắm, bởi vậy chưa đề cập với mẹ. .” Mạc Lặc Nghị Phàm nói xong, chuyển hướng Lâm Duyệt, nói: “Duyệt Nhi, đây là mẹ anh.”

“Mẹ…” Lâm Duyệt mỉm cười không được tự nhiên gọi một tiếng. Rốt cục biết Mạc Lặc Nghị Phàm vì sao lại là con lai. Vị phu nhân trước mắt này đúng là nữ nhân Trung Quốc nữ, vừa nói một tràng tiếng Trung Quốc rất chuẩn nha.

“Ôi…, tiểu nha đầu bộ dạng thật khá nha.” Phu nhân cười nói, có lẽ là ở đây khó được nhìn thấy một người có cùng quê hương, bởi vậy phu nhân vừa nhìn thấy Lâm Duyệt liền cảm thân thiết.

Lâm Duyệt nhìn thấy phu nhân nhân rốt cục cũng nở nụ cười, tảng đá lớn trong lòng rốt cục mới buông xuống, xem ra là nàng suy nghĩ nhiều quá. Phu nhân nhà hào môn không phải là khủng bố như vậy. Vị phu nhân trước mặt này trông có vẻ cũng không khó ở chung, cũng không biết những người trên dưới thì thế nào.

“Bà nội…” Tiểu Thư Tình ở trong tay Mạc Lặc Nghị Phàm ý bảo hắn thả xuống thoải mái hô, một chút cũng không lo lắng bà bà này không thích nó nha, ở trong trí nhớ của nó, còn chưa có ai mà không thích nó nha.

Quả nhiên, trên mặt phu nhân nhân vui vẻ hẳn lên, ở trước mặt tiểu Thư Tình ngồi xổm xuống, đánh giá nó, sau đó… Đem nó ôm vào trong ngực.

“Nghị, mau dẫn Duyệt Duyệt vào đi thôi, tới chỗ Cameron phu nhân nơi đó một chuyến trước, sau đó về phòng nghỉ ngơi một chút.” Phu nhân nhân mỉm cười nói, ôm tiểu Thư Tình hướng trong phòng đi đến.

Lâm Duyệt sửng sốt, Cameron phu nhân không phải là bà ấy sao? Thế là thế nào? Mạc Lặc Nghị Phàm lôi kéo người đang sững sờ là nàng đi theo phía sau phu nhân vào nhà, mặt không chút thay đổi nói: “Không cần, con cho là không cần thiết”

Phu nhân quay đầu, bất đắc dĩ thở dài, trấn an nói: “Ai…, Nghị, tuy rằng hiện tại con là chủ gia đình, nhưng là Cameron phu nhân dù sao cũng là trưởng bối, con đã trở lại theo lý thì nên đến chỗ bà ấy chào hỏi một chút, chỉ cần chớ chọc bà ấy mất hứng thì tốt rồi.”

“Ân, buổi tối con đi là được chứ.” Mạc Lặc Nghị Phàm nói, đoàn người đi lên lầu hai, Mạc Lặc Nghị Phàm mang theo Lâm Duyệt trở lại căn phòng ngủ cực nhỏ của bản thân. Nhìn ra được, phòng vừa quét tước quá một lần, lái xe đem đồ đạc bỏ ở trong phòng xong, liền lui xuống.

“Nghị, Duyệt Duyệt, nếu cần gì cứ nói, sai người hầu đi làm, chờ các con nghỉ ngơi xong rồi chúng ta lại nói chuyện.” Phu nhân nhân đứng ở cửa săn sóc nói: “Tiểu Thư Tình ta ôm đi trước, đỡ phải để nó quấy rầy các con nghỉ ngơi.”

“Cám ơn mẹ.” Lâm Duyệt lễ phép nói, đối mặt với vị phu nhân khách khí như vậy trong lòng cảm giác thật là không được tự nhiên. Người có tính cách giống như nàng, lại có thích hợp ứng phó với người xảo quyệt hơn.

Lâm Duyệt rốt cục có cơ hội mở miệng nói chuyện, nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm tò mò hỏi: “Nghị ca ca, Cameron phu nhân không phải là mẹ anh sao? Vì sao…”

Mạc Lặc Nghị Phàm ngồi xuống sô pha, uống một ngụm trà do người hầu mang đến, có chút không tình nguyện mở miệng nói: “Mẹ anh là vợ thứ ba của ba anh, chỉ có vợ cả mới có tư cách được gọi là Cameron phu nhân, hiểu không?”

Chương 145: người thừa kế gia tộc

“Thế nào có cảm giác giống như người cổ đại vậy?” Lâm Duyệt kinh ngạc theo dõi hắn, hỏi: “Đây không phải là vi phạm luật hôn nhân sao? Ở Anh quốc như vậy cũng không hợp pháp nha!” Tuy rằng luật pháp Phương Tây khá cởi mở, nhưng là sớm đã thcự thi chế độ 1 vợ 1 chống mà?

“Pháp luật thứ này chỉ có thể áp chế cho người bình thường, người có chút tiền cũng chỉ là vô dụng thô.” Mạc Lặc Nghị Phàm lạnh lùng cười nói.

“Đối với Cameron tiên sinh là vô dụng, vậy đối với anh khẳng định cũng vô dụng đúng hay không? Không phải anh đang muốn cưới tam cung sau đó luân phiên ân sủng mấy vị tiểu thê thiếp chúng tôi đó chứ?” Lâm Duyệt bĩu môi la lớn tiếng. Cameron gia tộc là đại gia đình, nếu pháp luật pháp cũng phải nể mặt bọn họ, vậy đương nhiên cũng sẽ nể mặt Mạc Lặc Nghị Phàm! Nàng mới không cần làm tiểu thiếp cho người ta đâu!

Mạc Lặc Nghị Phàm cười một tiếng, ở trên mũi của nàng nhéo một cái, nói: “Mới một phòng cũng đủ tra tấn anh đến điên rồi, còn dám ba phòng?” Lần lượt mất tích, lần lượt tìm kiếm, hắn chỉ còn thiếu chút nữa bị nàng đùa chết mà thôi.

“Ai biết anh ở trước em có từng cưới hay chưa, nếu quả có anh nhất định phải chết! Em… Em…” Lâm Duyệt ‘Em’ nửa ngày, cũng không có nghĩ ra được bản thân có thể thế nào, đánh hắn hay là giận hắn? Tựa hồ bản thân đều không chiếm được tý lợi thế nào nha.

“Em làm cái gì?” Mạc Lặc Nghị Phàm ôm lấy nàng, cười tà nói.

“Em cũng muốn tìm cho tiểu Thư Tình tìm vài người ba ba đi.” Bị buộc đến đường cùng Lâm Duyệt thốt ra mấy lời này, tức giận nhìn khuôn mặt đáng đánh đòn của Mạc Lặc Nghị Phàm. Quả nhiên, trên khuôn mặt tà ác lãnh đạm của Mạc Lặc Nghị Phàm, bỗng nhiên tràn ngập phẫn nộ, tóm lấy cằm dưới của nàng: “Em dám tìm thử xem?”

“Anh dám em liền dám.” Lâm Duyệt không sợ chết trả lời.

“Em yên tâm, anh sẽ không để cho em có cơ hội tìm người thứ 2, thứ 3.” Mạc Lặc Nghị Phàm hừ hừ nói, bởi vì hắn chưa từng có dự tính tìm người thứ 2, thứ 3. Trong lòng hắn, vĩnh viễn đều chỉ có một mình Lâm Duyệt.

Lâm Duyệt nghe hắn nói như vậy, hắc hắc nở nụ cười, lập tức nghiêm trang hỏi: “Vậy còn Cameron phu nhân đâu? Bà ấy là người thế nào?” Dù sao cũng là người nổi danh trong gia tộc Cameron , tốt nhất vẫn nên hiểu biết một chút.

Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nàng, chần chờ một chút nói: “Em không cần tìm hiểu về bà ấy làm gì, tính bà ta hơi kỳ quái, sở dĩ sẽ không thích em.” Tựa như không thích mẹ của hắn vậy.

“Kia… Vậy em nên đi ra hay cứ ở trong phòng này thôi?” Lâm Duyệt nghe hắn vừa nói như vậy, tâm trạng bỗng dưng lại buộc chặt hon ưmột chút, nguyên bản tưởng rằng không gặp phải bà bà như tưởng tượng, vạn vạn không nghĩ tới là, đau đầu là nàng có tới ba bà mẹ chồng.

“Em đừng lo lắng, hết thảy có anh ở đây.” Mạc Lặc Nghị Phàm xoa đầu của nàng trấn an nói: “Phu nhân bà ta cũng không phải là người không biết phải trái, chẳng qua là tương đối phong kiến mà thôi, cứ tự nhiên là tốt rồi.”

“Ân.” Lâm Duyệt gật gật đầu, tuy rằng Mạc Lặc Nghị Phàm nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn là có chút lo lắng không yên, lo lắng kế tiếp nên ứng phó thế nào toàn bộ người trên dưới trong Cameron gia tộc.

Hai người hàn huyên thật lâu sau, ngoài cửa đột nhiên vang lên một trận tiếng đập cửa, một nữ giúp việc có gương mặt Đông Phương mỉm cười nói: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, tam phu nhân gọi các người cùng đến chỗ đại phu nhân ăn cơm, hiện tại đã đến giờ.”

“Đã biết.” Mạc Lặc Nghị Phàm nói, nữ giúp việc lui ra ngoài sau. Dắt tay Lâm Duyệt nói: “Chúng ta đi qua đó ăn cơm, không cần khẩn trương, tùy ý là tốt rồi.” Nói xong đánh giá nàng tà cười nói: ” Em không phải luôn thực hỗn đản hay sao? Thế nào…”

” Tình huống Hiện tại không giống với.” Lâm Duyệt tức giận đánh gãy lời nói của hắn, lần đầu tiên cùng mẹ chồng gặp mặt, thử hỏi có nữ nhân nào mà không khẩn trương? Một cử chỉ không biết lấy lòng sẽ sảy chân cả đời nha,

Khi hai người đi đến chỗ của Cameron phu nhân, tam phu nhân cùng tiểu Thư Tình đã ngồi ở bàn ăn, bên bàn trò rất lớn ngồi không ít người cả nam lẫn nữ, cả già lẫn trẻ, toàn là tóc vàng mắt xanh, đều đang dùng ánh mắt tò mò đánh giá Lâm Duyệt.

Bị bọn họ nhìn chăm chú như vậy, Lâm Duyệt xấu hổ cơ hồ muốn tìm một cái hố mà chuy xuống, sau khi giới thiệu xong mới biết được, tất cả đều là anh chị em trai gái của Mạc Lặc Nghị Phàm . Lâm Duyệt nhất nhất chào hỏi từng người, nhung ưngay cả một cái tên cũng không nhớ kỹ, cũng không thể trách nàng, người ngoại quốc tên thật khó mà nhớ được nha.

“Ngồi xuống ăn cơm đi.” Cameron phu nhân ra vẻ khách khí, cười nói. Mạc Lặc Nghị Phàm ở vị trí chủ nhà, cũng ý bảo Lâm Duyệt ở bên cạnh ngồi xuống.

Cameron phu nhân là người London Anhchính thống, toàn thân tản ra một cỗ hơi thở làm cho người ta không thể xâm phạm. Tóc hoa râm cuốn gọn, da thịt tuyết trắng có nếp nhăn quanh mắt in lại dấu vết của thời gian.

Lâm Duyệt ‘Nga’ một tiếng, đi đến bên người Mạc Lặc Nghị Phàm ngồi xuống. Sau đó bắt đầu quá trình ăn uống.

Tựa như cả thế kỷ trôi qua, bữa cơm này cuối cùng cũng đã xong, Cameron phu nhân kêu tam phu nhân, Mạc Lặc Nghị Phàm cùng Lâm Duyệt ngồi lại trong phòng, bản thân đã ngồi lên sofa bằng da. Đi thẳng vào vấn đề nói: “Nghị, anh cả của cậu mất tôi không có trách cậu, bởi vì là hắn gieo gió gặt bão, cướp đoạt vị trí người kế vị của gia tộc nên phải chết .”

Mạc Lặc Nghị Phàm cụp mắt, nghe lời nói trong miệng bà ta nói ra, nhớ tới mười năm trước người con thân sinh của Cameron tiên sinh, vì tranh chấp vị trí người thừa kế, không tiếc hạ độc thủ sát hại bản thân hắn. May mắn lúc trước Lãnh Phong ra tay cứu giúp, hắn mới không chết oan uổng. Ba năm trước đây, sau khi Lãnh Phong rửa tay gác kiếm, hắn dứt khoát trở lại Anh, đem tất cả những gì thuộc về mình lấy lại, đồng thời tàn nhẫn giết chết đại ca của bản thân thân. Gia tộc tranh đoạt chính là như vậy, hoặc là ngươi tử, hoặc là ta mất mạng!

Lâm Duyệt hoàn toàn nghe không hiểu Cameron phu nhân đang nói cái gì, có chút buồn chán ngồi ở trên sô pha, hai mắt bắt đầu không an phận lưu chuyển trong căn phòng xa hoa này.

Chương 146: người thừa kế gia tộc – 2

Cameron phu nhân tiếp tục mở miệng nói: “Cameron gia tộc là của cậu, vậy nên cậu phải có trách nhiệm để bảo vệ và duy trì sự ngiệp của một gia tộc lớn như vậy. Mà ta, vẫn đang còn có quyền làm chủ Cameron gia tộc.”

“Phu nhân, nếu như tiếp theo người muốn nói đến chuyện hôn ước của tôi, như vậy xin mời dừng lại đi, bởi vì tôi sẽ không thay đổi ý nghĩ của chính mình” Mạc Lặc Nghị Phàm mặt không chút thay đổi mở miệng nói, hắn đã lờ mờ đoán được Cameron phu nhân muốn nói gì.

Cameron phu nhân sửng sốt một chút, trên mặt hiện lên v
ẻ giận dữ, nhưng rất nhanh liền bị chính bà ta đè nén xuống. Nói: “Ta cũng không có không tiếp nhận vợ của cậu, cũng không có không thích nàng. Ta chỉ là muốn cậu cưới một cái cô gái người gốc Anh, sinh một đứa bé mang huyết thống Anh Quốc để sau này kế vị gia tộc. Những điều này đối với Lâm Duyệt mà nói, một chút tổn hại cũng không có.”

Lâm Duyệt sửng sốt một chút, cuối cùng cũng cảm thấy hứng thú với chuyện bọn họ đang nói, nàng không có nghe sai đi? Cameron phu nhân muốn Nghị ca ca của nàng lại cưới một người phụ nữ nữa? Nàng nghĩ thật đúng, Cameron gia tộc cũng giống như hoàng gia sao? Tam thê tứ thiếp?

Lâm Duyệt khẩn trương nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm, đợi hắn đáp lại. Mạc Lặc Nghị Phàm cảm giác được ánh mắt của nàng, kiên định nhìn Cameron phu nhân nói: “Thực xin lỗi phu nhân, tôi không có cách nào y theo ý nghĩ của người mà làm, phu nhân xin yên tâm, tôi sẽ không khiến cho Cameron gia tộc không có người thừa kế.”

“Nghị…” Tam phu nhân hô nhỏ một tiếng, nhắc nhở hắn chú ý khi nói chuyện, sauu đó vụng trôm liếc mắt một cái Cameron phu nhân đang sắp nổi giận đùng đùng, cảm thấy dâng lên một cỗ lo lắng.

Lâm Duyệt nghe được hắn nói như vậy sau đó trong lòng tuy rằng vui mừng, đồng thời cũng gióng như tam phu nhân mà lo lắng cho Mạc Lặc Nghị Phàm. Không thể tưởng được mối quan hệ trong địa gia tộc lại phức tạp như vậy, nàng thật là không ngờ tới nha!

Cameron phu nhân tức giận nói: “Nghị, cậu phải có trách nhiêm với toàn gia tộc, cậu biết chứ?” Bà không phải là muốn tranh dành cái gì, hết thảy những việc bà làm, đều là suy nghĩ vì Cameron gia tộc thôi. Cameron để cho một kẻ hỗn huyết kế thừa, đã phá đi quy củ. Mà vợ Mạc Lặc Nghị Phàm là trăm phần trăm người Trung Quốc, cứ như vậy mà tiếp tục, Cameron gia tộc sớm hay muộn cũng bị thay thế bởi người nước ngoài mất thôi!

“Tôi vẫn luôn có trách nhiệm với gia tộc này, phu nhân, ngài cứ yên tâm.” Mạc Lặc Nghị Phàm một chút chuyển biến cũng không có.

Tam phu nhân rốt cục nhịn không được nữa, cuống quít vội thay lời Cameron phu nhân nhắc nhở “Nghị, trước không cần cự tuyệt thẳng thừng như vậy. Phu nhân đang chuẩn bị yến tiệc tuyển chọn cho con, đến lúc đó sẽ có rất nhiều danh ngôn thục nữ tiến đến tham gia. Con từ từ tuỷen chọn, chọn một người mà bản thân thích.”

Tam phu nhân cơ hồ là cắn răng khi nói ra những lời này, bởi vì nàng có thể tưởng tượng được Lâm Duyệt khi nghe được những lời này trong lòng sẽ đau xót thế nào.

Nhưng là không có cách nào, bà không thể để cho con trai mình có xích mích với Cameron phu nhân!

Nghĩ nghĩ rồi lại nói tiếp: “Nghị, con có thể không yêu quý bọn họ, không thương bọn họ, chỉ yêu Lâm Duyệt của con, tự do với cuộc sống của hai người.”

Sau khi nói xong chuyển hướng Lâm Duyệt, dè dặt cẩn trọng hỏi: “Duyệt Duyệt, an bài như vậy con sẽ đồng ý sao? Nếu con gì Nghị mà suy nghĩ, nên thông cảm cho nó, chỉ cần nhớ kỹ người nó yêu là con là đủ rồi, chỉ là muốn một đứa nhỏ mà thôi.”

Lâm Duyệt cả kinh, nhìn sang Cameron phu nhân cũng đang nhìn bản thân mình, lại nhìn sang tam phu nhân một mặt cầu xin, môi mấp máy, gian nan phun ra vài chữ: “Con có không ý kiến.” Nói xong mấy chữ này, trong lòng nàng mà bắt đầu nhỏ máu. Ai nói nàng không ý kiến? Nàng có rất niều ý kiến! Nhưng là… Đối mặt với loại tình huống này, nàng còn có thể nói không đồng ý sao?

“Mẹ! Vậy là mẹ lại muốn con đi nữa sao, ba năm hay là bảy năm nữa ?” Mạc Lặc Nghị Phàm cảm giác được cảm xúc của Lâm Duyệt , bực mình liếc tam phu nhân, thanh âm lạnh lùng nói. Ý tứ thực rõ ràng, nếu lại bắt buộc hắn như vậy, hắn sẽ rời đi giống như trước đây, một chút tin tức cũng không để cho bọn họ biết. Chỉ tới khi bản thân ngày nào đó muốn trở lại thì lộ mặt ra một chút.

Nếu lần này không phải bởi vì đến Anh quốc tìm Lâm Duyệt, hắn căn bản cũng không nghĩ đến sẽ về nhà, lại càng không phải ngồi nghe kẻ khác an bài như vậy, hắn đã cảm thấy hối hận khi trở lại.

“Không! Nghị, con trăm ngàn không được như vậy.” Tam phu nhân lo lắng nói, bà không biết còn được mấy lần ba năm, bảy năm nữa, thật sự không muốn ngày ngày không thấy con của chính mình, cô quạnh mà sống.

“Vậy đem nhết thảy ý nghĩ đáng chết này nuốt vào trong bụng đi, vĩnh viễn cũng đừng có nhắc lại trước mặt con nữa.” Mạc Lặc Nghị Phàm nói xong, đứng dậy, dắt tay Lâm Duyệt hướng cửa phòng đi ra bên ngoài , để lại Cameron phu nhân cùng tam phu nhân một mặc kinh ngạc.

Lâm Duyệt đi theo Mạc Lặc Nghị Phàm trở lại phòng ngủ, Lâm Duyệt ngơ ngác ở trên sô pha ngồi xuống, không dám nhìn đến Nghị Phàm bưng ly rượu ở trên bàn hung hăng uống hết, biểu tình trên mặt lạnh lùng mà lại phẫn nộ, mọi người đều trầm mặc không nói gì.

Thời điểm uống xong hai ly rượu , Mạc Lặc Nghị Phàm rốt cục đi tới, vươn tay cánh tay, một tay đem Lâm Duyệt từ trên sô pha kéo lên. Lâm Duyệt kinh hô một tiếng, ở tình huống chưa kịp chuẩn bị mà tiến nhập vào trong lòng hắn.

“Nghị ca ca…” Lâm Duyệt hô lên một tiếng, ngẩng đầu chuẩn bị trách móc, không ngờ khi vừa tiếp xúc đến ánh mắt thâm thúy cực nóng bỏng của Mạc Lặc Nghị Phàm, sau đó trước mặt bỗng tối sầm, một nụ hôn đầy giận dữ tập kích tới. Thật sâu hôn lên môi của nàng, nụ hôn đó còn mang theo cả sự nồng nhiệt.

Lâm Duyệt trừng mắt nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt này, trong lúc nhất thời không biết nên như thế nào đáp lại nụ hôn không chút ôn nhu này của hắn.

Chỉ có thể giơ hai tay lên vẫn không nhúc nhích giương mắt nhìn hắn, cùng đợi cho đến khi hắn rời khỏi môi mình.

Thật lâu sau, Mạc Lặc Nghị Phàm mới buông nàng ra, nắm cằm của nàng hờ hững nói: “Em yên tâm, trừ em ra, đời này anh cũng không bao giờ gặp mặt nữ nhân khác, lại càng không bao giờ cưới bọn họ.”

“Nhưng là, em không thể sinh được con trai tóc vàng mắt xanh.” Lâm Duyệt thở dài nói. Cameron phu nhân đã nói rất rõ, người kế thừa trong tương lai của gia tộc Cameron phải là con do phụ nữ người Anh sinh ra.

” Chuyện này không cần em quan tâm, bản thân anh sẽ đem sự tình xử lý tốt. Em chỉ cần để ý đừng để cho chuyện khác xảy ra là được.” Mạc Lặc Nghị Phàm kiên định mở miệng nói, ánh măt smàu lam nhạt vô cùng chân thành.

“Em không muốn anh phải khó xử.” Nhưng là nàng lại càng không muốn nhìn đến hắn cưới khác cô gái, trong lòng nàng thật mâu thuẫn, chuyện quan trọng như vậy, nàng làm sao có thể làm như không có chuyện gì được? Làm sao có thể an tâm cơ chứ?

Mạc Lặc Nghị Phàm lại lần nữa hôn môi của nàng, ôn nhu an ủi nói: “Bảo bối, anh nói rồi bản thân anh sẽ tự xử lý, yên tâm đi.”

Lâm Duyệt nhìn bộ dáng hắn một mặt định, trong lòng càng thêm lo lắng, y theo cá tính của Mạc Lặc Nghị Phàm, hắn sẽ không chịu nghe theo an bài của Cameron phu nhân. Nói như vậy, nhất định sẽ gây xích mích cùng Cameron phu nhân , tất nhiên sau đó sẽ rất khó khăn.

Mà nàng, thân là nữ nhân của Mạc Lặc Nghị Phàm, cái gì cũng không có thể nói, không có thể làm, bởi vì làm như thế nào đều là sai cả. Đành phải nhẹ nhàng mà gật đầu một cái, coi như là đáp ứng Mạc Lặc Nghị Phàm vậy.

Sau lần đó, Lâm Duyệt không còn có gặp qua Cameron phu nhân, cũng không có nghe Mạc Lặc Nghị Phàm nhắc tới chuyện này, vốn tưởng rằng sự tình này đã giải quyết xong. Không nghĩ tới thời điểm sáng sớm hôm nay tỉnh lại liền nhìn đến một đám người hầu đang ở hoa viên quyét tước thu dọn gì đó.

Mà tam phu nhân thì ở một ben chỉ trỏ, phân phó gì đó. Lâm Duyệt tò mò đi quatam phu nhân nhìn đến nàng đi đến, trên mặt hiện lên một tia xin lỗi, không được tự nhiên nói: “Duyệt Duyệt, buổi sáng tốt lành.”

“Phu nhân buổi sáng tốt lành.” Lâm Duyệt nhìn liếc mắt quét qua một cái bốn phía, tò mò hỏi: “Phu nhân, đây là đang làm cái gì?”

“Ân…” Tam phu nhân cân nhắc một chút, thở dài nói: “Duyệt Duyệt, con cũng biết, Cameron phu nhân cố ý mở yến hội tuyển chọn cho Nhị, ta cũng chỉ biết làm theo thôi.”

Trong lòng Lâm Duyệt cả kinh, rốt cục minh bạch là chuyện gì đang xảy ra, nguyên lai chuyện tìm nữ nhân cho Mạc Lặc Nghị Phàm còn chưa có qua đi. Gian nan khẽ động khóe môi, hướng tam phu nhân mỉm cười nói: “Phu nhân, con đã rõ.”

Thân là nữ nhân, lại cùng là người của Cameron gia tộc, tam phu nhân tự nhiên cũng lí giải được tâm tình của nàng giờ phút này. Bất đắc dĩ tiếp tục nói: “Duyệt Nhi, con trăm ngàn đừng trách Nghị, nó không phải cố ý, thân là người thừa kế gia tộc, nó cũng thực bất đắc dĩ, nhìn ra được nó thật sự yêu con, như vậy là đủ rồi, còn hơn hết thảy không phải sao?”

“Đúng vậy, phu nhân.” Lâm Duyệt gật đầu một cái, nỗ lực kìm nén thương cảm của bản thân. Sau đó tiếp tục mở miệng nói: “Phu nhân, con về phòng trước.”

“Ừ con đi đi.” Tam phu nhân nói xong xin lỗi, Lâm Duyệt liền xoay người đi vào phòng, thời điểm đi lên lầu hai, vừa khéo gặp được Mạc Lặc Nghị Phàm đang từ phòng ngủ đi ra. Thoạt nhìn dáng vẻ giống như thực khẩn trương, vừa nhìn đến nàng, cuống quít cầm tay nàng, vội la lên: “Duyệt Nhi, emvừa mới đi đâu? Làm anh sợ muốn chết?”

Vừa tỉnh lại cảm giác thấy nàng không có ở đó, Mạc Lặc Nghị Phàm thật sự vội muốn chết, đối với cô vợ bé nhỏ này hắn thật là sợ, không an tâm được nha. Chỉ cần nhất thời nhìn không tháy nàng, trong lòng sẽ không nỡ.

“Nghị ca ca, anh yên tâm đi, em nói rồi em sẽ không trốn nữa.” Lâm Duyệt chua sót nói, bởi vì nàng thương hắn, cho nên, nàng không lại dễ dàng lựa chọn rời đi, mặc kệ là phát sinh sự tình gì.

“Vậy là tốt rồi.” Mạc Lặc Nghị Phàm đem nàng ôm vào trong lòng, thở dài sau đó ở bên tai của nàng nói: “Duyệt Nhi, chúng ta đi ra ngoài dạo phố London đi, sau đó ở bên ngoài ăn cơm rồi về, chúng ta còn chauw có cùng nhau dạo London bao giờ nha, được chứ?”

Trong lòng Lâm Duyệt rõ ràng Mạc Lặc Nghị Phàm vì sao phải làm như vậy, hắn không muốn tham gia yến hội đêm nay, nhưng là, đêm nay hắn là nam nhân vật chính nha, làm sao có thể không tham gia? Hiện tại mọi người đềuở ngoài kia ra sức mà chuẩn bị, nếu buổi tối không thấy được nam nhân vật chính, không vội điên rồi mới là lạ!

“Được rồi, anh biết em thích nhất là đi dạo, hôm nay chỉ hai người chúng ta được không?” Mạc Lặc Nghị Phàm tuy rằng là đang trưng cầu ý kiến của nàng, nhưng cũng
không có chờ đợi câu trả lời của nàng, cũng đã lôi kéo nàng hướng lầu một đi đến.

Đi ra khỏi lâu đài, bảo tôi tớ chuẩn bị xe, thời điểm xe đang muốn khởi động, tam phu nhân vội vàng chạy tới, thở gấp nói: “Nghị, Duyệt Duyệt, hai con muốn đi chơi sao? Nhớ rõ sớm một chút trở về, đừng để cho tân khách chờ.”

Lâm Duyệt nhìn về phía Mạc Lặc Nghị Phàm, người này lại lạnh lùng mà ra lệnh cho lái xe nói: “Lái xe.” Xe liền khởi động, chạy đi ngay trước mặt tam phu nhân, thẳng hướng cổng trang viên mà đi,

Ở ngã tư đông đúc nhất ở London mà xuống xe, đuổi lái xe đi sau đó Mạc Lặc Nghị Phàm dắt nàng hành tẩu ở trong dòng người. Lâm Duyệt ngơ ngác nhìn ngã tư đường trước mắt này, vô luận như thế nào đều không thể cao hứng lên được. Đoạn thời gian trước, nàng vẫn là một mình ở ngã tư đường này rơi lệ, hôm nay cư nhiên có thể cùng Mạc Lặc Nghị Phàm năm stay mà đi. Nhưng là, nàng vẫn như cũ không có cách nào vui vẻ được.

Biết rõ Mạc Lặc Nghị Phàm là yêu nàng, không muốn cưới nữ nhân khác, nhưng nàng vẫn là thực lo lắng, bên trong hoa viên của Cameron gia tộc, sắp diễn ra một buổi tiệc vô cùng long trọng, Cameron phu nhân sẽ ở trong yến hội kia mà chọn cho Mạc Lặc Nghị Phàm, cùng chia sẻ nam nhân với nàng. Bộ dáng này, muốn nàng làm sao có thể vui vẻ được đây?

“Duyệt Nhi, em đừng không vui, anh biết em không thích nơi này, ngày mai chúng ta trở về Trung Quốc, được chứ?” Mạc Lặc Nghị Phàm cúi đầu dừng ở nàng, ôn nhu trấn an nói.

“Nghị ca ca, anh để cho em không vui nửa ngày thôi, nửa ngày là tốt rồi.” Lâm Duyệt trừng mắt nhìn hắn, bĩu môi nói. Dù sao hắn sắp kết hôn cùng nữ nhân khác, nàng có muốn giả vờ vui vẻ cũng không được nha.

“Nửa ngày cũng không cho.” Mạc Lặc Nghị Phàm bá đạo mệnh lệnh nói: “Anh muốn em mỗi giờ mỗi khắc đều vui vẻ, em phải làm được như vậy cho anh.”

Chương 148: tiệc tối

“Được thôi, đã biết.” Lâm Duyệt tức giận trợn trắng mắt, ôm lấy khuỷu tay hắn, nỗ lực kêu bản thân không cần suy nghĩ đến chuyện của Cameron gia tộc, nỗ lực khiến bản thân vui vẻ lên.

Trong thời gian cả một ngày, hai người đi đến vô số nơi, giữa trưa ở khách sạn ăn cơm trưa. Buổi chiều tắc đi dạo một ít danh nam thắng cảnh. Tại đây một ngày này Lâm Duyệt thực vui vẻ. Lần đầu tiên một mình cùng Mạc Lặc Nghị Phàm cùng nhau ở bên ngoài đi chơ, cho dù bi thương, cũng có thể bị vui vẻ che lấp.

Thẳng đến 5 giờ chiều, trong lòng Lâm Duyệt mới càng ngày càng bất an, còn có hai giờ nữa yến hội sẽ mở ra, Mạc Lặc Nghị Phàm cư nhiên còn không có tính đi về nhà, chẳng lẽ hắn thật sự tính không tham gia yến hội sao? Điều này sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến gia tộc nha.

“Nghị ca ca!” Lâm Duyệt đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm bóng dáng Mạc Lặc Nghị Phàm kêu lên.

Mạc Lặc Nghị Phàm sửng sốt một chút, quay đầu nhìn chằm chằm nàng, nghi hoặc hỏi: “Thế nào lại không đi nữa?” Sau đó quay người trở lại, ôm hai vai của nàng thân thiết hỏi: “Có phải đi nhiều nê mệt đúng không? Nếu không chúng ta nghỉ ngơi một chút lại đi được chứ?”

“Nghị ca ca, chúng ta vẫn là về nhà đi, em cảm thấy chúng ta không thể làm như vậy, như vậy sẽ làm mọi người mất tín nhiệm cùng tôn kính đối với Cameron gia tộc.” Lâm Duyệt nhìn chằm chằm Mạc Lặc Nghị Phàm, nghiêm trang nói.

Mạc Lặc Nghị Phàm thật không ngờ nàng sẽ nói ra những lời này, khẽ cười một tiếng nói: “Duyệt Nhi, em có biết buổi tiệc hôm nay có ý nghĩa gì không, vì sao còn muốn khuyên anh về tham dự? Anh có thể lý giải điều này bằng cách cho là em không thương anh không?” Trong lòng bắt đầu có chút chua xót, Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn chăm chú vào nàng, cùng đợi đáp án của nàng

“Không phải.” Lâm Duyệt cuống quít lắc đầu, vội vàng giải thích nói: “Nghị ca ca, nếu em không thương anh, sẽ không đi theo anh trở lại Cameron gia tộc. Em chỉ là cảm thấy anh không nên làm như vậy, em không cần lo lắng em sẽ tức giận, em tuy rằng không ôn nhu, không săn sóc, không có thế lực lớn, nhưng em cũng có thể cân nhắc nặng nhẹ nha.”

Mạc Lặc Nghị Phàm nhíu mày, có chút không vui nhìn chằm chằm nàng, nàng không ôn nhu không săn sóc không có thế lực lớn? Vậy sao bây giờ còn ra vẻ ôn nhu, săn sóc mà đem hắn nhường cho người khác?

Lâm Duyệt thấy hắn không nói, tiếp tục nói: “Em thực sự không để ý đến việc anh cưới nữ nhân khác, thật sự, chỉ cần anh vẫn như trước đây yêu thương em cùng tiểu Thư Tình, em sẽ không để ý.” Tam phu nhân nói đúng, nàng không thể ích kỷ như vậy vì độc chiếm tình yêu của hắn, khiến hắn khôngc tiếc cùng Cameron phu nhân đối địch, phá hư quy củ của Cameron gia tộc!

“Duyệt Nhi, đây là em thiệt tình nói sao?” đầu ngón tay Mạc Lặc Nghị Phàm vuốt ve môi của nàng nhìn chăm chú vào nàng hỏi.

“Đúng vậy.” Lâm Duyệt gật gật đầu: “Em chẳng phải vĩ đại gì, chính là hi vọng anh có thể bình an còn sống, như vậy chúng ta một nhà ba người mới có thể tiếp tục sống cuộc sống hạnh phúc được. Nghị ca ca, chúng ta trở về đi, đừng làm cho tam phu nhân lo lắng.”

Mạc Lặc Nghị Phàm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, tinh tế tìm tòi nghiên cứu suy nghĩ trong đáy mắt của nàng, gằn từng tiếng mở miệng nói: “Duyệt Nhi, em yên tâm, anh sẽ luôn yeu thương em và Thư Tình, chúng ta sẽ luôn luôn hạnh phúc.”

“Điều kiện để chunngs ta có thể an ổn hạnh phúc cả ngày là chúng ta đêm nay phải trở về.”

“Được, anh nghe lời em, chúng ta hiện tại trở về.” Mạc Lặc Nghị Phàm nói xong, lấy điện thoại cầm tay ra bắt đầu gọi điện thoại phân phó lái xe tiến đến đón bọn họ trở về. Nhìn được hắn gọi điện thoại Lâm Duyệt nhẹ nhàng mà thở ra.

Đợi một hồi lâu, lái xe liền đi đến bên cạnh hai người, ngồi ở ghế sâu xe, Lâm Duyệt nhìn cảnh vật lướt nhanh qua ngoài cửa sổ, ngã tư đường này thực phồn hoa, thực náo nhiệt, nhưng là, nàng một chút cũng không thích!

Lúc trở lại trạch viên, tam phu nhân đã gấp đến độ mau khóc ra, nhìn đến chiếc xe đang chậm rãi dừng lạikia, cơ hồ mừng sắp ngất. Thở dài một hơi cao hứng mở miệng nói: “Nghị, các con cuối cùng đã trở lại, ta thực sợ các con không trở lại nha!”

Nếu Mạc Lặc Nghị Phàm không trở lại, bà thật sự không biết còn có cái gì gọi là thể diện để đi gặp Cameron phu nhân, cũng không biết nên thế nào giải thích cùng bà ấy. May mắn, bọn họ rốt cục đã trở lại!

Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn liếc mắt một cái tam phu nhân, lạnh nhạt nói: “Con đi lên thay quần áo trước .”

“Được, được… Ta lập tức gọi người đem quần áo đưa lên cho các con.” Tam phu nhân vội gật đầu không ngừng, nhìn theo bóng dáng hai người sau khi rời đi, trong lòng một mảnh vui rạo rực, lại bắt đầu chỉ huy bọn người hầu làm việc!

Vừa trở lại phòng ngủ, ngoài cửa liền truyền đến một trận tiếng đập cửa, hai vị nữ giúp việc cầm quần áo đi đến. Cung kính mở miệng nói: “Đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân, lễ phục đã chuẩn bị tốt.”

“Bỏ đó đi.” Mạc Lặc Nghị Phàm nhàn nhạt nói, nữ giúp việc liền đem lễ phục đặt ở trên sô pha, xoay người đi ra ngoài.

Lâm Duyệt lật xem lễ phục trên sô pha, phát hiện trừ bỏ một bộ vec, còn có một bộ lễ phục màu tím dài liền thân. Rõ ràng là lễ phục chuẩn bị cho nàng, như thế ngẩng đầu nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm kinh ngạc hỏi: “Yến hội buổi tối em cũng phải tham gia sao?”

“Em đương nhiên là phải tham gia, chồng của em đi tuyển chọn tình nhân, em không nên giúp đỡ quan sát khi đó đưa ra ý kiến có phải nhanh hơn không ?” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn lại nàng cười tà mị nói: “Mau mang quần áo thay đi, một hồi sẽ có người đến thay em làm tóc.”

“Em có thể không đi sao?” Lâm Duyệt hỏi, dưới đáy lòng kêu thảm, trời ạ! Đây là đạo lý gì vậy. Loại yến hội này còn muốn nàng tham gia chuẩn bị phu nhân cho chồng sao. Cho đến lúc này, mặt của nàng mới biểu độ ra bất mãn không muốn tham gia

“Là em nói muốn trở về, thế nào, hiện tại muốn lùi bước? Anh đây, chúng ta tiếp tục đi dạo đi.” Mạc Lặc Nghị Phàm nói xong, buông lễ phục làm bộ muốn đi mất. Lâm Duyệt vội vàng kéo hắn lại , kiên trì nói: “Được rồi, em đi là được thôi.” Trong lòng thầm nhắc nhở bản thân : Lâm Duyệt! Không có gì, coi như là yến hội bình thường là được! Không phải là một ít con nhóc thôi sao, không có gì phải sợ!

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ