Chương 149: tiệc tối – 2
Mạc Lặc Nghị Phàm tựa như nhìn ra tâm tư của nàng , vuốt ve tóc nàng, cười khẽ an ủi nói: “Ngoan, đừng sợ, không ai dám cười nhạo em.”
“Em không phải đang lo lắng bị người khác cười nhạo. !” Lâm Duyệt mạnh miệng, bĩu môi nói. Mạc Lặc Nghị Phàm cúi người ở trên làn môi đang vểnh lên của nàng hôn một cái “Vậy là tốt rồi.” Sau đó đi vào phòng thay quần áo, thay lễ phục mà nữ giúp việc đưa tới.
Mặc xong lễ phục Mạc Lặc Nghị Phàm có vẻ càng đẹp trai hơn, đẹp trai đến múc Lâm Duyệt ngày nào cũng nhìn thấy hắn cũng phải nhịn không được vụng trộm đánh giá hắn vài lần. Sau đó, một nhân viên hóa trang theo nữ giúp việc đi vào phòng ngủ của hai người, hỏi qua một lượt, chuẩn bị trang điểm cho Lâm Duyệt. Mạc Lặc Nghị Phàm vỗ vỗ bả vai Lâm Duyệt sau đó liền đi ra ngoài.
Hoá trang sư một bên thay Lâm Duyệt trang điểm, một bên dùng ánh mắt tò mò đánh giá nàng. Lâm Duyệt bị cô ta nhìn thật là không được tự nhiên, lại không tiện mở miệng nói chuyện. Nghĩ rằng phỏng chừng toàn người dân Anh quốc đều biết và nói rằng nàng sắp sửa bị chồng của chính mình từ bỏ, thương hại nàng, liền trở thành vật tiêu khiển cho giới thượng lưu hoa hoa lệ lệ.
Trang điểm xong, ngoài cửa sổ đã vang lên vài tiếng ồn ào, Lâm Duyệt kéo cao làn váy, chạy chậm tới ban công. Trong hoa viên dã đầy đủ nam nữ, nữ phần lớn bộ dáng cao gầy, vóc dáng nõn nà mê người, trang điểm lại xinh đẹp động lòng người, khiến Lâm Duyệt nhìn đã cảm thấy thật là hâm mộ.
Am nhạc du dương dễ nghe tràn ngập hoa viên, bồi bàn thành thạo bưng các loại rượu ngon cùng đỏ điểm tâm xuyên qua đám người. Điều Khiến Lâm Duyệt vô cùng kinh hỉ là ở giữa cư nhiên không hề thiếu bồi bàn là người Trung Quốc, cảm thấy tam phu nhân thực chu đáo, trong lòng không biết ở đâu lại dâng lên một tia cảm động.
Bất luận là nâm nhân Tây trang phẳng phiu, hay là nữ tử mỹ lẹ, trên mặt đều nở nụ cười nhẹ, có vinh dự tới tham gia tiệc tối của Cameron gia tộc, đương nhiên là cảm thấy phi thường vinh hạnh. Nam nữ quây quần cười nói với nhau xong lại cụ
ng ly nhấp một ngụm rượu. Tiếng tán thưởng, cười nói đã át cả âm nhạc, đều bị thực lực cùng danh gia của Cameron gia tộc khiến cho kinh ngạc và thán phục.
Cameron phu nhân thỉnh thoàn lại liếc về vị trí chủ môn ở bên kia ( chủ môn = chủ trì = chủ tiệc, …), vị trí mà đáng ra Mạc Lặc Nghị Phàm bây giờ đã phải đứng sẵn ở đó rồi thì cư nhiên bây giờ còn chưa có ra, bởi vì không hề thiếu các vị cô nương lo lắng hỏi, cho nên bà đã bắt đầu sốt ruột.
Như thế bà đi thẳng đến trước mặt người cũng đang lo lắng như mình – tam phu nhân, nghiêm khắc mở miệng nói: “Mạc Lặc Nghị Phàm rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ hắn không biết người toàn trường đều đang chờ hắn xuất hiện sao?”
“Thực xin lỗi, phu nhân, tôi lập tức đi bảo nó xuống dưới.” Tam phu nhân nhẹ nhàng mà gật đầu một cái, liền xoay người hướng trong phòng đi đến. Trực tiếp lên phòng ngủ lầu hai, gõ gõ cửa, mở của ra là Lâm Duyệt, tam phu nhân có chút không được tự nhiên hỏi: “Duyệt Nhi, Nghị đâu? Thế nào còn không ra?”
Lâm Duyệt sửng sốt, nghi hoặc nhìn tam phu nhân nói: “Không phải là anh ấy đã đổi xong quần áo từ sớm để ra ngoài sao? Không phải là lạc đường chứ??” Đem nàng một người ném ở trong này rồi chạy loạn đi? Hắn cũng có thể nhẫn tâm như vậy sao!
“Vậy, để mẹ đi thư phòng nhìn xem.” Tam phu nhân biết được Nghị không ở phòng ngủ sau đó liền xoay người hướng thư phòng đi đến. Đi được vài bước sau lại quay người trở lại nhìn Lâm Duyệt, nói: “Duyệt Nhi, nếu đã chuẩn bị tốt, cũng đi xuống đi thôi.”
“Ân…” Lâm Duyệt nho nhỏ ừ một tiếng, nhưng bước chân cũng chưa có bước lấy nửa bước, nàng vẫn là không có cam đảm để đi đến lầu một.
Tam phu nhân một lần nữa xoay người, hướng thư phòng đi đến, mở ra cửa thư phòng, quả nhiên nhìn thấy Mạc Lặc Nghị Phàm đang ở trong thư phòng, tay cầm chén rượu nhẹ nhàng mà uống từng ngụm rượu.
Ánh mắt vừa ngẩng lên, thời điểm nhìn đến tam phu nhân, tùy tay đem chén rượu buông xuống bàn, nói: “Mẹ, mẹ không cần hối ta, con lập tức đi xuống.”
“Ân, vậy nhanh chút đi, Cameron phu nhân đã rất tức giận rồi.” Tam phu nhân nói xong, không dám tiếp xúc đến đôi mắt thâm trầm kia của Mạc Lặc Nghị Phàm, xoay người tựa như trốn chạy ra khỏi thư phòng. Bà biết Mạc Lặc Nghị Phàm nhất định là hận bà, có thành kiến với bà , nhưng là, bà cũng không có cách nào, bởi vì bà không phải là là Cameron phu nhân.
Mạc Lặc Nghị Phàm chậm chạp không có xuất hiện, những cô gái kia phải chờ thật lâu cũng đã cảm thấy sốt ruột, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về vị trí chủ ốc. Rốt cục, trong đám người cũng bắt đầu nổi lên một trận xôn xao nho nhỏ, sau đó là một loạt tiếng kinh hô nho nhỏ. Ánh mắt ngay lập tức nhìn về phía cửa lớn của lâu đài, ai cũng nín thở đứng yên tại chỗ.
Ngay sau đó, toàn bộ hoa viên an tĩnh lại, trừ bỏ tiếng nhạc nhẹ nhàng, ngoài ra không còn một thanh âm nào khác. Ở cửa lâu đài, người đang vững vàng bước chân hướng bên này đi tới, nam tử có bộ dạng suất khí mê người nụ cười tựa như ánh mặt trời hướng phía mọi người đi đến. (Chỗ này tác giả hơi ưu ái anh thì phải, đời Ong 22 năm nay chưa gặp được người đàn ông nào như vậy, hic)
Mạc Lặc Nghị Phàm thực thành công thu hút được ánh mắt của mọi người, trở thành tiêu điểm đêm nay. Không hổ là người thừa kế Cameron gia tộc, vẻ quyết đoán của hắn không thể có người bình thường nào có thể so sánh được.
Mạc Lặc Nghị Phàm đứng ở bên người Cameron phu nhân, mang theo nụ cười mê người hướng mọi người chào hỏi khách sáo xong liền vẫy tay nhường cho mọi người tiếp tục vui chơi, tiếp tục uống rượu. Vài nữ nhân lớn mật đã vội nhảy tới tiếp cận, trò chuyện với hắn.
Trên kuôn mặt anh tuấn của Mạc Lặc Nghị Phàm trừ bỏ mỉm cười ra không còn biểu hiện gì khác. Hắn đánh giá các my nữ bên người, ảm giác được có một cỗ hơi thở cuồng dã tản ra từ phía bọn họ.
Nhưng là, ánh mắt hắn lại đang vô thức tìm kiếm cái gì, ánh mắt xuyên qua đám người, thủy chung không có nhìn thấy thân ảnh của Lâm Duyệt.
Sau đó đi đế bên cạnh một người nữ giúp việc người Trung Quốc phân phó vài câu sau đó, nư xhầu liền gật đầu một cái xoay người hướng trong phòng đi đến.
Lâm Duyệt tránh ở bên cạnh cửa sổ lầu hai, căn bản không dám xuống lầu, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ bằng kính, vẫn đuổi theo thân ảnh Mạc Lặc Nghị Phàm ở trong đám người. Nhìn hắn cùng những mĩ nữ kia cười nói vui vẻ, một cỗ chua xót mãnh liệt theo từ đáy lòng dâng lên!
Cửa phòng lại lần nữa bị người ta gõ vang, Lâm Duyệt quay đầu nhìn về phía cửa, nữ hầu kia liền cung kính nói với nàng : “Thiếu phu nhân, thiếu gia kêu ngài đi xuống.”
Chương 150: cảm giác đau lòng
“Nga, tôi đã biết.” Lâm Duyệt ngây ra một lúc sau đó nói, trong lòng thực ủy khuất hung hắng mắng cái tên xú nam nhân kia. Vì sao phải bức nàng đi xuống? Hắn đang định khiến nàng thương tâm đến chết sao?
Nghĩ lại nghĩ, nàng phát giác ra bản thân nàng có trốn như thế nào cũng không thể thoát được, vậy nên đi đến trước gương đánh giá một lượt, cảm thấy không đến mức khiến cho Mạc Lặc Nghị Phàm phải mất mặt, như thế mới do dự hướng dưới lầu đi đến.
Lâm Duyệt xuất hiện, lại lần nữa khiến cho vũ hội an tĩnh lại,. Cũng giống như lúc Mạc Lặc Nghị Phàm xuất hiện vậy, hấp dẫn ánh mắt tân khách, có lẽ là vì nàng là một nữ tử Trung Quốc xinh đẹp. Lễ phục dạ hội màu tím nhạt thành công tôn lên dáng người mảnh khảnh của nàng, suối tóc mềm mại kết thành vương miện xinh đẹp trên đầu, lộ ra khuôn mặt tuyết trắng thanh thuần tràn ngập sức sống, tuổi trẻ, độc đáo, trên người tản ra khí chất động lòng người.
Dáng vẻ nhỏ bé của Lâm Duyệt thành công hấp dẫn ở ánh mắt của mọi người, những đôi mắt màu lam kia đang kinh nghi hoặc là dự đoán.
Đã sớm nghe nói qua Mạc Lặc Nghị Phàm cưới một cô gái người nước ngoài làm vợ, không được Cameron gia tộc hoan nghênh, không nghĩ tới hôm nay còn có thể tiếp kiến dung nhan, khiến cho vừa sợ vừa nghi.
Thời điểm Lâm Duyệt bước ra khỏi cửa lâu đài, một đám nam nhân đã kinh ngạc đi tới. Bắt đầu hướng cô gái Trung Quốc kỳ lạ này chào hỏi, lại có người dùng thứ tiếng Trung quái dị hướng Lâm Duyệt sát lại.
Mạc Lặc Nghị Phàm lại ở trước mặt các nam nhân kia ôm lấy vai Lâm Duyệt, mỉm cười hướng mọi người nói: “Xin chào tất cả mọi người, đây là vợ của tôi, Lâm Duyệt.” Nói xong, cúi đầu tiện lợi đặt một nụ hôn lâu dài sâu lắng lên môi Lâm Duyệt.
Trong đám người phát ra tiếng kinh hô, Cameron phu nhân cùng tam phu nhân tức thì bị hành vi không nên biểu hiện của Mạc Lặc Nghị Phàm khiến cho tức giận, sắc mặt biến thành màu đen.
Lâm Duyệt khi bị hắn hôn lấy, đầu óc cũng là trống rỗng một mảnh, căn bản không cảm giác được bản thân hiện tại đang làm cái gì, Mạc Lặc Nghị Phàm đang làm cái gì, hai chân nhũn ra ngã phịch vào trong lòng Mạc Lặc Nghị Phàm .
Thật lâu sau sau, Mạc Lặc Nghị Phàm rốt cục cũng buông ra Lâm Duyệt, ở bên tai của nàng nói nhỏ: “Bảo bối, đừng lo lắng, chỉ cần chơi thật vui là được, nhưng là đừng để cho nam nhân khác chạm vào em là được.”
“Nhưng là anh lại để cho nữ nhân khác chạm vào anh.” Lâm Duyệt dưới đáy lòng nói nhỏ, những lời này chỉ có thể nói ở dưới đáy lòng, bởi vì nàng không thể ở trong hoàn cảnh này mà lộ ra bản tính nhỏ nhen của nữ nhân được.
Đại sảnh lại dần dần khôi phục không khí thân thiện phía trước. Lâm Duyệt xuất thân nhà hào môn, cũng không phải không biết tới cách ứng phó loại hoàn cảnh này, nhưng điều mà nàng không nghĩ tới là bản thân sẽ có thể khiến cho nhiều người xao động đến vậy. Tại đây trong buổi tiệc cao cấp của Cameron gia tộc, nàng không khỏi có chút khẩn trương.
Nàng biết có rất nhiều người ánh mắt đều đang tập trung ở trên người bản thân, vì có thể tránh xa đám người, nàng mỉm cười cự tuyệt những lời mời của nam nhân, thuận tiện lấy một ly nước hoa quả trên mâm của bồi bàn, xuyên qua hoa viên hướng tới góc xó không có người đi đến.
Góc hoa viên này vừa khéo có thể nhìn thấy thân ảnh của Mạc Lặc Nghị Phàm, lại có thể giảm đi rất nhiều sự chú ý vào nàng. Lâm Duyệt nhàm chán ngồi ở trên ghế đá, bắt đầu thưởng thức ly nước trái cây, tầm mắt của nàng luôn vô thức mà tìm kiếm thân ảnh khí suất quen thuộc kia. Chính là không bao lâu, nàng cũng đã đem hình ảnh Mạc Lặc Nghị Phàm đánh mất, vô luận nàng tìm kiếm thế nào cũng không thể thấy được thân ảnh của hắn.
Nàng cảm giác bản thân mình thực ngốc, đối với chồng của chính mình lại chỉ có thể vụng trộm nhìn hắn như vậy. Nhưng là, nàng lại không thể đi ra, không thể chọc Cameron phu nhân mất hứng, để rồi mang lại phiền toái cho Mạc Lặc Nghị Phàm.
Thật lâu sau, nàng thật sự không còn có biện pháp chịu được hội trường như vậy. Nàng muốn trốn về phòng, né tránh tầm mắt mọi người, bằng không, nàng sẽ ở trong buổi tiệc long trọng này hít thở không thông mà chết mất.
Tam phu nhân cảm giác được sự khổ sở của nàng, cũng nén xuất hiện đến trước mặt của nàng, mỉm cười mở miệng nói: “Duyệt Nhi, nhàm chán sao? Kỳ thực con có thể cùng các tân khách khiêu vũ, nói chuyện phiếm, như vậy sẽ không buồn như vậy.”
“Không, cám ơn tam phu nhân.” Lâm Duyệt xấu hổ cười cười, tìm nam nhân khác khiêu vũ? Nàng còn không ngu đến mức đi trêu chọc nam nhân tên Mạc Lặc Nghị Phàm kia!
Nghĩ đến Mạc Lặc Nghị Phàm, tầm mắt của nàng liền không tự giác bắt đầu tìm kiếm hắn. Rốt cục ở trong đám người cũng tìm được hắn, nhưng thời điểm đó hắn chính là đang ôm một vị tiểu thư xinh đẹp khiêu vũ, nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô ta, hàm chứa ý cười thật sâu.
“Duyệt Nhi, không nên quá để ý đến hành vi đêm nay cuả nó” Tam phu nhân quay đầu nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm liếc mắt một cái, lại nhìn biểu tình mất mát của Lâm Duyệt nói: “Cô gái hiện tại nó đang ôm trong lòng là nhị tiểu thư của chủ tịch tập đoàn buôn bán và sản xuất đá quý — Brown tiểu thư, đó là một cô gái rất thiện nương cũng thực cởi mở, phía trước có gặp Cameron gia vài lần, Cameron phu nhân rất thích.”
Lâm Duyệt chính là nhẹ nhàng mà dạ một tiếng, nàng căn bản không có tâm tư đi nghe tam phu nhân giới thiệu nữ nhân khác, trong lòng sớm đã bị ghen tuông dâng tràn.
“Ân… Còn cô gái bây giờ là thiên kim của ông trùm tài chính bất động sản, có học thức sâu rộng đã
có bằng cao học, tương đối ôn nhu hào phóng, cũng rất được Cameron phu nhân yêu quý.” Tam phu nhân tiếp tục nói.
Lâm Duyệt hoàn hồn khỏi mộng du, liền phát hiện người trong lòng Mạc Lặc Nghị Phàm đã thay đổi, vẫn là nữ tử xinh đẹp động lòng người như cũ. Lâm Duyệt tức giận nghĩ, chỉ cần là nữ nhân người Anh con nhà giàu có, Cameron phu nhân khẳng định đều thích hết đi?
Nàng không rõ tam phu nhân vì sao lại giới thiệu những nữ nhân này cho nàng biết, chẳng lẽ thật sự bảo nàng chọn cho Mạc Lặc Nghị Phàm một người vợ hay sao ? Nàng mới không cần đâu!
Lâm Duyệt căm giận nghĩ, hướng phía khác đi đến, để né tránh tầm mắt của tam phu nhân. Sau đó bưng lên một ly rượu từ rên mâm của bồi bàn, ngửa đầu uống hết sạch.
Cảm giác cay độc dâng tràn trong miệng nàng, đốt cháy cổ họng, chưa từng uống rượu nàng thiếu chút nữa mà bị sặc tới chảy ra nước mắt.. Nhưng là nàng vẫn là cố chấp đem ly thứ hai uống hết sạch, như vậy, nàng có thể tìm lý do mà trốn chạy, không phải nhìn tới hắn nở nụ cười với nữ nhân trong lòng.
Chương 151: ngoài dự đoán của mọi người
“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Một thanh âm thâm trầm vang lên, là tiếng Anh thuần khiết.
Lâm Duyệt lắc đầu, không có ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó bưng lên ly nước trái cây tận lực uống một ngụm hết sạch. Vị cay trong miệng tức thời dịu đi không ít, nhưng vẫn là khó chịu đến mức làm cho nàng muốn khóc.
Nam nhân kia bắt lấy cánh tay của nàng, có ý muốn ôm lấy thân hình đang lắc lư của nàng. Chính là tay vừa chạm tới Lâm Duyệt, thân mình Lâm Duyệt liền đột nhiên bị tiến nhập vào một vòng ôm ấp.
Nam nhân kia sửng sốt, nhìn đến người kia là Mạc Lặc Nghị Phàm sau đó chỉ nhẹ nhàng mà gật đầu một cái , giống như không có chuyện gì lại mở miệng nói chuyện với người khác.
“Làm sao vậy? Bảo bối?” Mạc Lặc Nghị Phàm đau lòng nhìn đôi mắt phiếm đầy sương mù của nàng, bàn tay ấm áp vuốt ve khuôn mặt của nàng, dừng ở nàng hỏi.
Lâm Duyệt biết bản thân giờ phút này nhất định đã trở thành tiêu điểm của toàn hội trường, nàng cảm giác được tầm mắt phẫn nộ của Cameron phu nhân, cũng cảm giác được tầm mắt lo lắngcủa tam phu nhân , còn có biết bao là ánh mắt hận học của bọn người kia. Như thế, nghẹn ngào nói: “Em, chân đau… Em nghĩ muốn đi nghỉ trước…”
Nàng không nói cho hắn, trong lòng nàng đau, trong lòng khó chịu, như vậy sẽ chỉ làm cho người ta bảo nàng là hẹp hòi, không biết suy nghĩ thiệt hơn… Tóm lại, nàng không muốn là kẻ đắc tội với ngàn người.
Mạc Lặc Nghị Phàm chỉ là ôn nhu vuốt ve mặt của nàng, sau buông mặt nàng ra, ôm nàng quay sang với quan khách nói một tiếng: “Thực cảm tạ mọi người đêm nay đã nể mặt tới tham gia buổi tiệc, hiện tại phu nhân của tôi mệt mỏi, tôi muốn đưa cô ấy đi vào nghỉ ngơi, không thể không xin lùi bước trước, thật sự rất có lỗi.”
Trong đám người vang lên một tràng tiếng khinh hô nhô nhỏ, kinh ngạc nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm… Cùng Đông Phương mỹ nữ trong lòng hắn, cư nhiên hắn lại rút lui khi tiệc tối chưa tiến hành được một nửa sao ?
Tất ca rnhững cô gái đang chờ được khiêu vũ với Mạc Lặc Nghị Phàm đều vừa vội vừa hận, căm giận nhìn chằm chằm kẻ gây ra họa - Lâm Duyệt!
Lâm Duyệt cũng ngây người, căn bản không có dự đoán được Mạc Lặc Nghị Phàm sẽ nói những lời này, nàng vốn chính là dưới tình thế cấp bách mới lấy bừa cái cớ là chân đau, nếu Mạc Lặc Nghị Phàm bởi vì nàng mà lui vào trước, nàng không dám tưởng tượng sẽ gây ra hậu quả như thế nào.
Cameron phu nhân tức thì bị lời nói của Mạc Lặc Nghị Phàm dọa tới, hổn hển kêu lên: “Mạc Lặc Nghị Phàm! Cậu có biết bản thân mình đang nói gì không?”
Mạc Lặc Nghị Phàm không thèm quan tâm đối với phản ứng của người bên cạnh, ở thời điểm Lâm Duyệt còn kinh ngạc, xoay người ở trước mặt Lâm Duyệt ngồi xổm xuống. Một bàn tay nâng lên cổ chân của nàng, tay kia thì mềm nhẹ cởi ra giày cao gót trên chân nàng.
Thời điểm Lâm Duyệt ý thức được hắn đang định làm cái gì, lo lắng đem bàn chân lùi về sau vài bước, nhưng là, lại không thể thoát hỏi bàn tay của Mạc Lặc Nghị Phàm. Giầy của nàng bị Mạc Lặc Nghị Phàm ném sang một bên, sau đó cả người liền bay lên không.
Mạc Lặc Nghị Phàm một tay đem nàng từ trên chỗ ngồi ôm lấy, không để ý tới kinh hô của nàng, hướng phía cửa lâu đài đi vào. Lưu lại một mảnh những người ngây ngốc không hiểu gì, cùng Cameron phu nhân lòng nóng như lửa đốt!
“Nghị ca ca, anh đừng lên như vậy, cầu anh đừng làm như vậy.” Lâm Duyệt lo lắng nói, bắt đầu ở trong lòng
hắn giãy giụa. Ý thức nói cho nàng, làm như vậy là không được!
“Cầu anh cũng vô ích.” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nàng, cười nhẹ nói. Có lẽ là do tác dụng của cồn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã ửng hồng một mảnh, toàn thân nóng đến bỏng tay.
Nước mắt của nàng, làm sao mà hắn không hiểu được? Hắn cảm thấy bản thân nhất định phải đem nàng rời đi khỏi hội trường này, nguyên bản định rằng khi buổi tiệc này chấm dứt hắn sẽ tuyên bố hắn kiếp này chỉ cưới có một mình nàng làm vợ. Khiến cho toàn bộ những nữ nhân kia cùng Cameron phu nhân hoàn toàn hết hy vọng, nhưng là, tiểu thê tử của hắn không thể chờ được, hắn đành phải lui bước trước!
“Nghị ca ca, anh như vậy sẽ khiến Cameron phu nhân tức chết.” Lâm Duyệt không buông tay nói: “Em lừa gạt anh, chân em một chút cũng không đau, anh xem, trên chân em căn bản không có vết thương.”
“Anh biết em gạt anh.” Mạc Lặc Nghị Phàm không chút ngạc nhiên nói. Lâm Duyệt sửng sốt, hắn biết? Kia vậy không phải hắn cũng biết nàng đang ghen đến mức tóc bay rối điên chứ? Hắn mang nàng rời khỏi chính là vì không muốn thấy nàng khổ sở sao?
“Em đừng lo lắng chuyện của anh, bởi vì nói cũng vô dụng.” Mạc Lặc Nghị Phàm ôm nàng đi vào phòng ngủ, đem nàng đặt ở trên giường lớn, sau đó cúi đầu bắt đầu hôn môi của nàng. Ma trảo lần đến ngực nàng, nhẹ nhàng mà cởi bỏ lễ phục của nàng.
Lâm Duyệt bị động tác của hắn làm cho hoảng sợ, sắc mặt nháy mắt cũng càng thêm ửng hồng! Hắn làm sao có thể dưới tình huống ngoài kia tân khách đang cả đoàn mà ở trong phòng cùng nàng làm ra cái loại sự tình này chứ? Nàng muốn cự tuyệt, muốn giãy giụa, nhưng là còn trong cơ thể phát tác, khiến nàng toàn thân không chút sức lực.
Mạc Lặc Nghị Phàm rất nhanh đã thoát đi lễ phục trên người cả hai, không cho nàng cơ hội miên man suy nghĩ, thân mình tinh tráng liền đè xuống. Đem nàng đặt dưới thân, một chút một chút bắt đầu dụ hoặc nàng *****!
Ngày hôm sau, tin tức Mạc Lặc Nghị Phàm – Cameron bởi vì vợ yêu mà rút lui khỏi yến tiệc lập tức truyền khắp toàn bộ xã hội thượng lưu, đều trở thành tâm điểm bàn luận.
Đều nói biết Lâm Duyệt là cô gái Trung Quốc, nhưng không ai biết nàng xuất thân từ nhà danh môn nào, cũng biết mối quan hệ của Mạc Lặc Nghị Phàm và nàng lúc này. Mặc dù Mạc Lặc Nghị Phàm làm cái chuyện khác người kia, biết hắn có bao nhiêu yêu thương người vợ này, nhưng vẫn như cũ không thể làm giảm đi mị lực mê người của hắn.
Hành vi của Mạc Lặc Nghị Phàm tuy rằng rất lớn mật, nhưng đối với những nữ nhân tối hôm qua tham gia yến hội mà nói, cũng chính là hấp dẫn trí mạng, khiến cho bọn họ sau khi kết thúc yến hội một lòng si tình.
Thời điểm Lâm Duyệt tỉnh lại, vị trí bên cạnh đã không có ai, Mạc Lặc Nghị Phàm không biết khi nào đã rời khỏi giường rời đi. Nàng từ trên giường đứng lên, trợn mắt nhìn tình cảnh không thấy thân ảnh của hắn, lúc này nàng dễ dàng cảm thấy có chút khẩn trương!
Rất nhanh đánh răng rửa mặt xong, liền kéo ra cửa phòng đi ra ngoài, trực tiếp hướng lầu một phóng xuống . Ở trong nhà ăn, nàng ngoài ý muốn gặp phải Cameron phu nhân. Bình thường Cameron phu nhân sẽ không cùng bọn họ ăn cơm, hôm nay cư nhiên lại xuất hiện tại nơi này? Một loại dự cảm bất hảo từ đáy lòng Lâm Duyệt dâng lên!
Chương 152: Thiên thần giải cứu nàng.
“Duyệt Duyệt, buổi sáng tốt lành.” Tam phu nhân có chút lo lắng nhìn nàng, nói.
“Mẹ, buổi sáng tốt lành!” Tiểu Thư Tình không biết có chuyện gì phát sinh, vãn là bộ dáng vui vẻ lanh lợi ngày thường! Tất cả mọi người đều tề tựu đông đủ, lại không thấy thân ảnh Mạc Lặc Nghị Phàm đâu cả.
“Phu nhân buổi sáng tốt lành, tam phu nhân buổi sáng tốt lành, bảo bối buổi sáng tốt lành.” Lâm Duyệt lần lượt hô lên, sau đó nhìn tam phu nhân, khẩn cấp hỏi: “Tam phu nhân, Nghị đâu?”
“Nga, nó có chút việc đi ra ngoài, rất nhanh sẽ trở về.” Tam phu nhân cười cười nói.
Cameron phu nhân nghiêm khắc nhìn nàng, không có cho phép nàng ngồi xuống, mà dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Tối hôm qua cô thực thất lễ, cô biết không? Cô khiến cho Mạc Lặc Nghị Phàm c ũng làm ra chuyện tình thất lễ giống mình, khiến ta không có cách nào trả lại mặt mũi cho xã hội thượng lưu, cô biết không?”
Lâm Duyệt nhìn bà ta, ánh mắt dừng ở tờ báo trước mặt bà ta, xin lỗi cúi đầu nói: “Con biết.”
“Chỉ cần nhìn vào hành vi thiếu hiểu biết như vậy của cô, cũng đã không đủ tư cách ngồi vào vị trí Cameron phu nhân, biết sao?” Cameron phu nhân tiếp tục mở miệng nói, trên mặt nổi lên lửa giận đùng đùng.
“Phu nhân, con thực rất có lỗi!” Lâm Duyệt không biết bản thân còn có thể nói ra những gì, tối hôm qua, nàng thực đã sai, cũng làm hại Mạc Lặc Nghị Phàm làm việc không đúng, nàng thật là đáng chết!
Cameron phu nhân không chút cảm kích với lời xin lỗi của nàng, thanh âm lạnh lùng nói: “Tôi nói thật với cô, ta thực chán ghét cô, nhưng là Mạc Lặc Nghị Phàm thích cô, ta cũng không phản đối với việc cô tiếp tục đi theo nó. Nhưng là, cô phải biết rộng lượng, chấp nhận nữ nhân khác! Mà không được tạo phản giống như tối hôm qua!”
“…”
“Nếu cô không thể khuyên giải Mạc Lặc Nghị Phàm kết hôn với một cô gái Anh quốc, như vậy cô sắp sửa mà gánh vác tất cả trách nhiện với việc thất lê tối hôm qua cô đã gây ra với Cameron gia tộc đi” Cameron phu nhân không chút khách khí nói.
Lâm Duyệt kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn bà ta. Nàng phải gánh vác cái dạng gì trách nhiệm? Nàng có thể gánh vác cái dạng gì trách nhiệm? Tựa hồ cái gì cũng không có thể đi? Nhưng là, muốn nàng khuyên Mạc Lặc Nghị Phàm cưới nữ nhân khác? Tựa hồ cũng rất khó.
Lâm Duyệt chần chờ mở miệng nói: “Phu nhân, ngài là biết đến, Nghị là một nam nhân có suy nghĩ riêng của mình
, anh ấy sẽ không chấp nhận bất kỳ chủ ý nào của người khác sắp đặt sẵn cho bản thân anh ấy. ”
“Vậy còn phải xem bản lĩnh của cô!” Khuôn mặt Cameron phu nhân khi nói những lời này vô cùng hờ hững và lạnh lẽo. Nhưng là, lòng của bà lại vô cùng rõ ràng đúng như Lâm Duyệt nói vậy, Mạc Lặc Nghị Phàm sẽ không bởi vì bất kỳ kẻ nào mà làm ảnh hưởng đến quyết định của hắn. Bởi vì hắn yêu cô gái Trung Quốc trước mắt này quá sâu đậm!
“Phu nhân, người yên tâm, con sẽ khuyên anh ấy.” Lâm Duyệt cúi đầu nói.
“Bảo bối, em cảm thấy em có khả năng này sao? ?” Ngoài cửa đột nhiên vang lên một thanh âm quỷ mị, mọi người đồng thời gian cảm thấy có chút không ổn, quay đầu, liền nhìn đến Mạc Lặc Nghị Phàm đang đứng ở bên ngoài nhà ăn, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lâm Duyệt.
Lâm Duyệt ngây ra một lúc, hô nhỏ một tiếng: “Nghị ca ca…” Trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm động, ở nàng thời khắc nàng sắp bị vị phu nhân rắn độc độ nốt rồng này nuốt gọn, hắn rốt cục cũng xuất hiện! Hắn là thiên thần ở trên trời phái xuống cứu giúp nàng sao?
“Nghị, con đã về rồi.” Tam phu nhân vội vàng tiếp đón, dùng thanh âm nhẹ nhàng phá vỡ bầu không khí xấu hổ này.
“Nếu tôi không trở lại, các người không phải là sẽ bức cô ấy đến điên chứ?” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn liếc mắt một cái Lâm Duyệt, giọng mỉa mai nói, Lâm Duyệt ở tình huống xấu hổ này, lại không biết nên nói gì, làm gì!
Cameron phu nhân quả thực sắp bị hàn vi vô lễ này của Mạc Lặc Nghị Phàm làm cho tức chết rồi, nâng cao mắt kính trên mặt, lạnh lùng nói: “Mạc Lặc Nghị Phàm, ta bảo cậu đi giải thích với mấy vị nhân sĩ cấp cao về hành vi thất lễ hôm qua của cậu, cậu lại sớm chạy về đây? Chẳng lẽ cậu không nhận thấy sai lầm tối hôm qua của cậu sao?”
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn Cameron phu nhân, bình tĩnh nói: “Phu nhân, tôi sáng sớm liền đã nói với người, tôi sẽ không cưới nữ nhân khác làm vợ. Nguyên bản ta tối hôm qua là muốn cho người một chút mặt mũi, tham dự đầy đủ thủ tục của buổi tiệc hôm qua, nhưng là thực thật có lỗi, tôi thực sự không thể chịu nổi cái gì gọi là hương nước hoa trên người của các vị tiểu thư xinh đẹp kia ! Bởi vậy tôi mới lui trước, thật sự rất có lỗi!”
“Liền chỉ bởi vì một lý do này mà cậu chạy mất ?” Cameron phu nhân chán nản nói.
“Tôi thực xin lỗi” Mạc Lặc Nghị Phàm không nghĩ cùng bà ta tranh luận vấn đề này nữa, vẫn dùng dáng dấp nhún nhường để nói chuyện, khiến cho bà ta hạ hỏa.
“Cậu căn bản là ý định muốn tôi tức chết, muốn đem Cameron gia tộc làm cho diệt vong.” Cameron phu nhân từ trên ghế đứng lên, trừng mắt mắng hắn. Tam phu nhân cuống quít cũng đứng dậy theo, giơ tay đỡ lấy thân mình đang tức đến run rẩy của bà ta.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhẹ nhàng mà thở dài, nói: “Phu nhân, tôi biết người là vì suy nghĩ cho Cameron gia tộc. Nhưng là, xin hãy tin tưởng tôi, tôi sẽ không để cho Cameron gia tộc có bất kỳ tổn hại nào, tôi sẽ bảo vệ tốt mỗi một phần sản nghiệp của Cameron gia tộc. Phu nhân, chuyện người thừa kế tài sản người cũng không nên quá cố chấp nữa, chỉ cần có thể quản lí tốt toàn bộ gia tộc là được, mặc kệ đó là do cô gái đến từ nước nào sinh ra, không phải sao? Tốt lắm, phu nhân, người từ từ ăn đi, tôi lên lầu trước.”
Nói xong, ôm lấy Thư Tình ở bên cạnh không dám lộn xộn, tay kia thì ôm vai Lâm Duyệt chạy lên lầu. Đi được vài bước sau quay đầu lại, nhìn hai vị phu nhân đang vô cùng tức giận nói: “Đúng rồi, phu nhân, tôi thuận tiện chòa từ biệt với người luôn, , hôm nay tôi sẽ trở lại Trung Quốc, Thụy Ca còn có rất nhiều chuyện đang chờ tôi xử lý.”
“Cậu lại muốn đi?” Cameron phu nhân nhìn bóng dáng hắn cả kinh kêu lên, tức giận lại lần nữa từ đáy lòng bốc lên! Tổng bộ công ty ngay tại Anh quốc, hắn lại luôn hướng Trung Quốc chạy đến, bà làm sao có thể không tức giận?
“Đúng vậy, phu nhân.” Mạc Lặc Nghị Phàm gật đầu một cái, xoay người tiếp tục chạy lên lầu.
Lâm Duyệt cực lực đuổi theo bước chân của Mạc Lặc Nghị Phàm, đi theo hắn lên lầu, trong lòng bất an đến cực điểm. Thời điểm đi vào phòng ngủ, nhìn chằm chằm hắn nàng dè dặt cẩn trọng hỏi: “Nghị ca ca, chúng ta thật sự phải về Bạn Sơn biệt thự sao?”
Mạc Lặc Nghị Phàm dừng ở nàng, mỉm cười hỏi: “Thế nào, em không nghĩ trở về?”
“Không… Không phải. Em chỉ là cảm thấy chúng ta làm như vậy có điểm quá đáng, chẳng lẽ anh lại đem cái cục diện rối rắm này ném cho Cameron phu nhân đi xử lý sao? Anh thực sự muốn khiêu chiến với bà ấy sao?” Lâm Duyệt bất an hỏi.
Mạc Lặc Nghị Phàm đem tiểu Thư Tình đặt ở trên sô pha, ôm lấy eo nhỏ của Lâm Duyệt, không nghĩ ngợi nói: “Duyệt Nhi, phu nhân bà ta thích quản nhiều việcm yên tâm đi, bà ta biết phải làm thế nào.” Dù sao bà ta cũng chỉ là một bà phu nhân sắp đi vào con đường gần đất xa trời mà Mạc Lặc Nghị Phàm mới là chủ nhân của Cameron gia tộc, bởi vậy bà ta cũng không dám cố chấp gì.
“Như vậy còn tam phu nhân thì sao? Chúng ta nhẫn tâm để mặc mẹ ở noi ưnày một mình sao?” Thoạt nhìn Cameron phu nhân một chút cũng không thích tam phu nhân, không chút coi trọng tam phu nhân, thậm chí có đôi khi bà ta còn coi tam phu nhân như một nha hoàn mà sai bảo.
Mạc Lặc Nghị Phàm bất đắc dĩ thở dài, nói: “Chính mẹ có chết cũng chỉ muốn ở chỗ này, anh cũng không có cách nào với mẹ để có thể bảo mẹ đi cùng.” Hắn cùng tam phu tình cảm mẹ con không sâu nặng cho lắm, thậm chí có chút khinh thường sự ngu muội của bà, gần 10 năm trở lại đây, tổng cộng cũng mới gặp hai ba lần thôi.
“Vì sao?” Lâm Duyệt khó hiểu hỏi. Dựa vào khả năng của Mạc Lặc Nghị Phàm, muốn cho bà một cuộc songs tốt là quá dễ dàng. Ở trong này tuy rằng áo cơm không lo, nhưng nhìn ra được , bà một chút cũng không vui vẻ.
“Bởi vì mẹ vẫn đều cho rằng nơi này mới là nhà của mẹ.” Đây là nguyên nhân mà Mạc Lặc Nghị Phàm không thể nào chấp nhận được. Một người đàn ông không có chút trách nhiêm với tình cảm như vậy, bà ấy lại cứ khăng khăng một mực theo ông ta cả đờim cho dù ông ấy đã chết, cũng muốn yênlặng canh giữ phần mộ của ông ấy tĩnh lặng qua ngày.
“Có lẽ là mẹ quá yêu Cameron lão tiên sinh.” Lâm Duyệt cười khổ mà nói, đột nhiên cảm thấy tam phu nhân thật là đáng thương, cũng thật đáng kính, ít nhất bà cũng đủ tchung thủy tận tâm với chồng của mình.
Mạc Lặc Nghị Phàm sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Lâm Duyệt. Trước đây hắn chưa từng nghĩ qua khả năng này, lưu lại để yêu, trong suy nghĩ của hắn, vẫn coi đây là biểu hiện ngu muội, hôm nay Lâm Duyệt cư nhiên lại nói như vậy, hắn thực không thể lý giả được tình cảm của phụ nữ sao?
“Nếu anh chết, em vẫn vì anh mà chờ đợi ở nhà sao?” Mạc Lặc Nghị Phàm đánh giá nàng, cười tà mị hỏi. Ánh mắt thâm thúy sáng ngời.
“Đương nhiên sẽ như vậy nha.” Lâm Duyệt không cần suy nghĩ đáp, nếu Mạc Lặc Nghị Phàm chết, nàng nhất định sẽ bảo vệ đến cùng gia đình của nàng cùng Mạc Lặc Nghị Phàm gia, bảo vệ đứa nhỏ của bọn họ, tận cho đến ngày nàng không còn trên cõi đời này nữa.
“Cám ơn.” Mạc Lặc Nghị Phàm cảm động ôm chặt thân mình của nàng, ở trên trán nàng hôn một nụ hôn thật sâu. Có thể nghe được câu trả lời như vậy của nàng, hắn thật là quá cảm động, thật là vui!
Lâm Duyệt không được tự nhiên đẩy hắn ra, hắc hắc cười nói: “Nghị ca ca, chúng ta tựa hồ lo quá xa rồi.” Vừa mới rõ ràng chính là đang nói đnế vấn đề đi hay ở, thế nào đột nhiên đề cập đến chuyện này, hiện tại điều nàng lo lắng là Mạc Lặc Nghị Phàm sẽ xử lý như thế nào tình huống trước mắt.
“Ân, chúng ta là lo xa quá, mau thu thập một chút này nọ, một tiếng rưỡi nữa máy bay sẽ cất cánh, đừng trễ giờ.” Mạc Lặc Nghị Phàm buông nàng ra, nghiêm trang nói.
“Anh đã chuẩn bị xong vé rồi sao” Lâm Duyệt cảm thấy ngạc nhiên nhìn hắn hỏi, xem ra hắn đã sớm quyết định phải trở về Trung Quốc.
“Đúng vậy, nếu không có cái gì muốn thu thập, chúng ta hiện tại đi xuống đi.” Mạc Lặc Nghị Phàm cười nói, Lâm Duyệt thế này mới lăng lăng phục hồi tinh thần lại, bắt đầu thu thập hành lý.
Một bên tự chơi đùa tiểu Thư Tình nhìn thấy Lâm Duyệt thu thập này nọ, một vội trượt từ trên sô pha xuống dưới, chạy đến trước mặt Lâm Duyệt, chớp đôi mắt xinh đẹp hướng Lâm Duyệt hưng phấn mà kêu lên: “Mẹ, chúng ta phải về gia sao? Hiện tại trở về sao? Rất là vu nga!”
Lâm Duyệt giơ ngón trỏ dí lên trán của nó, giận dữ mắng: “Nơi này mới là nhà của con, bị Cameron phu nhân nghe được nhất định sẽ mắng chết cho coi.” Cameron phu nhân đúng là rất gượng ép khi phải chấp nhwnj mẹ con nàng, lại nghe được tiểu Thư Tình nói thế này, không tức chết mới là lạ.
Tiểu Thư Tình sợ sệt che cái miệng nhỏ nhắn, ra vẻ bộ dáng rất sợ hãi, sau đó thanh âm nho nhỏ mở miệng nói: “Nơi này chơi không vui, người ta không thích ở lại đây nha!”
Mạc Lặc Nghị Phàm ôm lấy thân mình nho nhỏ của nó, cười tủm tỉm nói: “Mẹ cũng không thích nơi này, vậy nên chúng ta trở về.”
“Cám ơn ba ba!” Tiểu Thư Tình hưng phấn mà kêu một tiếng, ôm cổ Mạc Lặc Nghị Phàm, ở trên khuôn mặt khí suất của hắn hung hăng cắn một cái, cho thấy nó vui mừng đến cỡ nào. Lâm Duyệt nhìn bộ dáng vui vẻ của nó, trong lòng cũng có chút bị cảm nhiễm, bởi vì nàng quả thật cũng là không thích nơi này, ở nơi này, nàng cảm giác được bản thân bị đè nén.
Thời điểm một nhà ba người đi ra đến cửa lâu đài, tam phu nhân đứng ở cửa, hai mắt đầy lệ cham ưchú nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm. Bà biết Mạc Lặc Nghị Phàm là không dễ dàng thay đổi chủ ý, bởi vậy, bà không tiếp tực mở miệng giữ lại nữa, chính là yên lặng đứng ở một bên, yên lặng rơi lệ.
“Nghị ca ca…” Lâm Duyệt nhẹ nhàng kéo kéo góc áo Mạc Lặc Nghị Phàm, ý bảo hắn là nên nói vài lời an ủi với tam phu nhân, dù sao cũng là mẹ của mình, cứ như vậy mà đi là có chút bất hiếu
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn tam phu nhân, bình tĩnh nói: “Mẹ, con đi rồi, mẹ bảo trọng.”
“Nói cho mẹ biết, lúc này đây tính đi bao nhiêu năm?” Tam phu nhân ngẩng mặt, dùng hai mắt đẫm lệ của mình nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm, đau đớn hỏi. Lại là một lần ba năm hoặc là bảy năm sao? Cuộc đời của bà còn có thể sống để gặp lại mấy lần,
Mạc Lặc Nghị Phàm mấp máy môi, đang chuẩn bị mở miệng nói, Lâm Duyệt liền thay hắn hướng tam phu nhân nói: “Mẹ, người yên tâm đi, chúng con hằng năm sẽ trở về thăm mẹ, nhất định sẽ tr
ở về, Nghị, thật không?” Nói xong chuyển hướng Mạc Lặc Nghị Phàm.
“Thật vậy sao?” Tam phu nhân kinh ngạc hỏi, trên mặt nháy mắt xuất hiện một chút kinh hỉ, trông ngóng nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm.
Nếu thật là như vậy, vậy thật tốt quá! Đây là chuyện mà ngay cả nằm mơ bà cũng không dám mơ nha.
Chương 154: trở lại Trung Quốc
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn ánh mắt chờ mong của tam phu nhân và Lâm Duyệt, gật đầu một cái: “Đúng vậy.” Hắn vừa dứt lời, hai vị nữ nhân đồng thời buông xuôi ngay biểu tình chờ mong lúc nãy, đặc biệt là tam phu nhân, vui vẻ đến khóc ra tiếng cầm lấy hai tayLâm Duyệt. Cảm kích nói: “Cám ơn con, Duyệt Duyệt, con thật sự là một cô gái thiện lương, thật sự cám ơn con!”
“Mẹ, mẹ đừng cảm tạ con, khiến con thấy ngượng ngùng.” Lâm Duyệt ngượng ngùng cười cười, tam phu nhân gật gật đầu, nhìn bọn họ lên xe, nhìn xe ra khỏi cửa trang viên, vẫn ngơ ngác đứng ở tại chỗ.
Rốt cục cũng về tới Bạn Sơn biệt thự, tiểu Thư Tình đã sớm hưng phấn mà chạy tới chơi cùng mèo con và chó con của nó. Lâm Duyệt đi ở trong sân, cũng cảm thấy thoải mái rất nhiều, ở bên ngoài dạo một vòng, rốt cục lại nhớ tới nơi này.
Thời gian này trải qua một số chuyện hỗn loạn, khiến cho mỗi người đều cảm thấy mệt mỏi, đứng ở trên xích đu, nàng ngẩng đầu nhìn lên bức họa lớn trước mắt. Lâm Duyệt lại nghĩ tới tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy bức họa này, lúc đó bị dọa tới hết cả hồn vía, không thể tưởng được là, cô gái trên bức họa chính là chính nàng!
Nhìn chăm chú vào bức họa, nàng bất tri bất giác lại nghĩ đến Diệp Giai, cô gái có bộ dạng giống y bản thân kia, hai người rốt cuộc là có gì quan hệ chứ? Nhất định là chị em song sinh đi.
Cảm giác phía sau có bóng người đang cạnh gần, Lâm Duyệt hơi hơi ngả người ra sau dựa vào, liền tiến sát vào ôm ấp của Mạc Lặc Nghị Phàm. Hai mắt vẫn như cũ nhìn chăm chú vào bức tranh sơn dầu trên tường, hơi hơi đô đô cái miệng nhỏ nhắn nói: “Nghị ca ca, đây là em thật sao? Trước kia em lại nghịch ngợm như vậy sao?”
Mạc Lặc Nghị Phàm bị bộ dáng rất giống vô cùng oan khuất của nàng làm cho cao hứng cười ha ha, hôn lên trán của nàng: “Chẳng lẽ em vẫn còn hoài nghi thân phận của chính mình sao?” Tuy rằng hắn không có cách nào giúp nàng tìm về trí nhớ, nhưng là, Morgan tiên sinh đều chính miệng thừa nhận đã lấy đi trí nhớ của nàng, không phải sao?
“Nghị ca ca, em không nghi ngờ, nhưng là em nghĩ muốn biết em cùng Diệp Giai rốt cuộc là có quan hệ gì, nếu là không vô duyên vô cớ làm sao lại có bộ dạng giống nhau như vậy?” Lâm Duyệt nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm, cầu xin nói.
Mạc Lặc Nghị Phàm dừng ở nàng, sau đó nở nụ cười, hôn lên mặt của nàng đáp ứng nói: “Nếu em thật sự muốn biết, anh lập tức phái người giúp em điều tra rõ ràng, được chứ?”
“Thật tốt quá, cám ơn Nghị ca ca!” Lâm Duyệt hét lên một tiếng, lập tức kiễng mũi chân ôm lấy cổ hắn, lại làm nũng mở miệng yêu cầu nói: “Nghị ca ca, anh làm người tốt thì làm luôn một thể đi, làm thêm một lần được không? Cho em đi Thủy Loan biệt thự nhìn Diệp Giai, em rất nhớ chị ấy…”
Trên mặt Mạc Lặc Nghị Phàm hiện lên một tia không vui, nhắc tới Diệp Giai, trong lòng hắn còn có chút bực tức. Cô ta giả mạo Lâm Duyệt, hại hắn thiếu chút nữa lại mất đi Lâm Duyệt. Hắn mới mặc kệ cô ta là người có quan hệ gì với Lâm Duyệt, đã chừa cho cô ta một con đường sống là tốt lắm rồi. Lâm Duyệt cư nhiên còn muốn muốn đi thăm cô ta? Còn dám nhớ tới cô ta?
Lâm Duyệt nhìn thấy sắc mặt là lùng của Mạc Lặc Nghị Phàm, như thế cuống quít mở miệng nói: “Diệp Giai kỳ thực là một cô gái hiền lành, thiện lương, lúc trước chị ấy không muốn đi Ý, là em khuyên mãi chị ấy mới đi.”
“Tốt lắm, đừng tiếp tục để chuyện kia khiến nah bực mình nữa” Mạc Lặc Nghị Phàm đánh gãy lời của nàng, trong lòng thực tại không nghĩ lại phải nghe đến chuyện bị lường gạt kia, lại càng không muốn nhớ tới một màn ở Sơn Khẩu Tổ.
“Vậy anh là đáp ứng rồi?” Lâm Duyệt dè dặt cẩn trọng hỏi.
Mạc Lặc Nghị Phàm bất đắc dĩ xoa tóc nàng, cười khổ nói: “Anh nói không đồng ý, em sẽ nghe anh sao?” Nàng là khắc tinh kiếp này của hắn, vô luận nàng yêu cầu gì, hắn đều không có cách nào cự tuyệt.
“Ba ba, mẹ, comn muốn đi thế giới nhi đồng chơi!” Phía sau vang lên thanh âm vô cùng vag dội của, không biết khi nào, nó đã từ trong hoa viên chạy vào đây, trong lòng vẫn ôm con chó nhỏ màu trắng.
“Ngày mai được không, hôm nay mẹ muốn đi thăm bạn.” Lâm Duyệt quay đầu mỉm cười lấy lòng hỏi nó. Tiểu Thư Tình không thuận theo lắc đầu: “Không thôi! Con muốn hiện tại đi thôi! Người ta lâu lắm rồi cũng không được đi! Ba ba… Con muốn đi!” Nói xong chuyển hướng Mạc Lặc Nghị Phàm, bước chân ngắn ngủn mềm mại đến bên cạnh xích đu, lôi kéo góc áo Mạc Lặc Nghị Phàm làm nũng nói.
Mạc Lặc Nghị Phàm khó xử nhìn hai người một lớn một nhỏ này, trong lúc nhất thời không biết nên nghe ai, lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, đắc tội ai cũng không hay. Rơi vào đường cùng, đành phải chuyển hướng Lâm Duyệt, sờ sờ cái mũi cười gượng hai tiếng nói: “Duyệt Nhi, tiểu Thư Tình còn nhỏ, em nhường cho con đi? Ngày mai lại đi thăm Diệp Giai được không?”
“Nhưng là em lo lắng thân thể của Diệp Giai…” Lâm Duyệt thật là ủy khuất nói, dựa vào cái gì nàng lớn mà phải nhường nó chứ. Sau đó nhìn tiểu tử có khuôn mặt y hệt bản thân kia, vừa hận vừa yêu không biết như thế nào cho phải.
“Em yên tâm, Diệp Giai sẽ không vì chậm một ngày mà có chuyện gì được. Em cũng lâu lắm rồi không vui vẻ chơi đùa thoải mái, hôm nay liền chơi một ngày rồi nói sau, được không?” Vì không muốn sau này khó khăn khi hành sự Mạc Lặc Nghị Phàm nhỏ giọng an ủi nói. Bởi vì hắn cho rằng làm việc của nàng so với đề nghị của tiểu Thư Tình thì có vẻ khó khăn hơn.
Lâm Duyệt tuy rằng không quá cam nguyện, nhưng là Mạc Lặc Nghị Phàm đều đã nói đến mức này rồi, nàng cũng không thể tiếp tcụ tranh dành cùng vơi sđứa nhỏ 2 tuổi kia nữa. Ai bảo nàng hay ho như vậy chứ, sinh ra một cái bóng đèn như vậy cơ chứ, khiến cho nàng cùng Mạc Lặc Nghị Phàm ngay cả cuộc sống riêng tư cũng đều đáng thương. Đi nơi nào chơi mà không mang nó theo thì không đành kòng, mang theo thì lại mát không gian riêng tư của hai người.
“Vậy được rồi.” Lâm Duyệt bất đắc dĩ nói, lấy tay giật giật bím tóc của tiểu Thư Tình, tức giận nói: “Vui vẻ đi, con thắng!”
“Hì hì, cám ơn mẹ!” Tiểu Thư Tình hưng phấn mà cảm kích nói, hai tay buông lỏng, cúng nhỏ đang ôm trên tay lập tức nằm dưới sàn nhà. Giang ra hai tay nhỏ bé lấy lòng nói: “Mẹ là người tốt nhất, mẹ ôm một cái…”
Lâm Duyệt bị bộng dáng nịnh nọt của nó làm cho nở nụ cười, dở khóc dở cười cúi người, một tay ôm nó vào trong ngực. Cười hớ hớ nói: “Được rồi, chúng ta đi chơi thôi!” Sau đó hướng dưới lầu đi đến, Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn mẹ con hai người vui vẻ, rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trên mặt hiện lên một mảnh ôn nhu tươi cười, đi theo phía sau các nàng đi xuống.
Chương 155: Nhớ lại từ trước
Một nhà ba người thông suốt phóng khoáng chơi một ngày, thẳng đến mặt trời sắp xuống núi mới quay về nhà. Ăn qua cơm chiều, tiểu Thư Tình cùng Lâm Duyệt sớm đã mệt mỏi nằm úp sấp trên giường. Đem tiểu Thư Tình dỗ ngủ xong, Lâm Duyệt trở lại phòng ngủ, đi tắm rửa sạch sẽ, thời điểm đi ra Mạc Lặc Nghị Phàm còn chưa có trở về phòng.
Như thế, chân trần hướng dưới lầu đi đến, ở lan can cầu thang, nhìn thấy vài người hầu đang dè dặt cẩn trọng lau bức họa của nàng. Vô thức àm dừng chân lại, nhìn bọn họ cẩn thận tỉ mỉ làm việc.
“Mọi người đang làm gì vậy? Tranh sơn dầu không thể tùy tiện lau được .” Lâm Duyệt tò mò hỏi.
Vài vị tôi tớ hướng nàng gật đầu một cái nói: “Thiếu phu nhân, là thiếu gia phân phó chúng tôi mỗi ngày đều phải lau một lần. Thiếu phu nhân yên tâm, chúng tôi đều là những người đã thành thạo việc này sẽ không làm hỏng bức họa này của thiếu phu nhân.”
“Nga, ha ha.” Lâm Duyệt cười gượng vài tiếng, nghĩ rằng Mạc Lặc Nghị Phàm cư nhiên yêu bức họa này đến mức đó, còn mời những người chuyên nghiệp đến lau dọn tranh sơn dầu. Xoay người, thời điểm đang muốn tiếp tục đi xuống dưới liền nhìn thấy Mạc Lặc Nghị Phàm vừa khéo từ ngoài cửa đi vào, sau đó đi đến bên người của nàng.
Hai tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, nhìn liếc mắt một cái tranh sơn dầu trên tường, sủng nịch hỏi: “Mệt mỏi. Vì sao không ngủ sớm chút?”
“Nghị ca ca, anh thực thích bức họa này sao?” Lâm Duyệt nhìn hắn, đem đáy thắc mắc trong đáy lòng hỏi ra. Mạc Lặc Nghị Phàm gật đầu: “Ân, chỉ cần có liên quan gì đó với em, anh đều thích.”
Lâm Duyệt bị lời nói của hắn làm cho giật mình, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ẩn ẩn mở miệng hỏi nói: “Vì sao? Chúng ta đã từng phát sinh quá sự tình gì? Vì sao anh có thể yêu em sâu đậm như vậy?” Nàng thật sự rất muốn biết, bởi vì nàng biết bản thân mình có được mấy cân mấy lạng, nàng cũng thực ngạc nhiên vì sao bản thân mình năm đó có thể chiếm được tình yêu sâu sắc như vậy của Mạc Lặc Nghị Phàm.
Mạc Lặc Nghị Phàm trầm mặc một trận, dùng ngind tay âm sáp khẽ vuốt ve cằm nàng, ôn nhu hỏi : “Em muốn biết sao?”
Lâm Duyệt gật đầu, nàng đương nhiên muốn biết, rất lâu rồi cũng đã muốn biết.
“Được, anh sẽ đem từng giây từng phút ba năm trước đây khi chúng ta mới quen nhau kể lại cho em” Mạc Lặc Nghị Phàm nhẹ nhàng mà mở miệng nói, suy nghĩ trong đầu từng chút, từng chút hồi tưởng lại, trở lại ba năm trước đây…
Chương 156: nhớ lại từ trước – 2
Ba năm trước đây…
Trước cửa quán bar xa hoa hạng nhất PUB, hai cô gái trông rõ ràng vẫn còn non nớt, lại trang điểm xinh đẹp nóng bỏng đang thi nhau đánh giá đối phương, sau đó cùng cười ầm lên một tiếng.
Trong đó một cô gái hừ hừ hai tiếng nói: “Xem ai còn dám bảo chúng ta là trẻ em vị thành niên mà đuổi ra ngoài nữa nào!” Người đang nói là Lâm Duyệt, một học sinh trung học năm nhất. Vì có thể có một buổi đêm vui vẻ cùng Lam Thiên học trưởng người mà nàng thầm mếm đã lâu, không thể không mặt dày mày dặn chạy tới nơi này.. Đáng thương nàng đã thử hai lần, đều bị quán bar lấy lý do là trẻ vị thành niên không cho vào.
Không có biện pháp, nơi này là quán bar xa hoa, lại tuân thủ luật pháp, cứ cho là Lâm Duyệt có tiền, cũng vào không được.
“Đúng, chúng ta
mau vào đi.” Tiểu Thiến cười hì hì nói, cùng Lâm Duyệt hai người cùng nhau đi vào, lần này đi vào thực thành công, không có bị đuổi ra nữa.
Đáng tiếc, điều khiến cho tâm tình Lâm Duyệt buồn bực là, Lam Thiên học trưởng người mà nàng thầm mến đã có bạn gái, nàng chỉ có thể than thân trách phận mà ngồi một chỗ ngắm nhìn.
“Tiểu mỹ nhân, chúng ta cạn một ly được chứ?” Một tên uống đã ngà ngà say, nam nhân bộ dạng rất đáng khinh loạng choạng đi đến bên cạnh Lâm Duyệt, cười hì hì hỏi, nói xong cầm chén rượu trong tay đổ đến trước mặt Lâm Duyệt.
“Ta không có uống rượu.” Lâm Duyệt ghét nhìn hắn liếc mắt một cái, ánh mắt một lần nữa nhìn chăm chú vào mỹ nữ đang cười trong lòng Lam Thiên học trưởng. Hắn thật sự rất đẹp trai, rất mê người, đáng tiếc, hắn đã là bạn trai của người khác! Lâm Duyệt càng nhìn cảng trở lên buồn bực.
“Không uống rượu? Vậy còn dám tới nơi này để chơi? Cô xem xem ra nơi này là chỗ để đùa chắc, ai không uống rượu?” Nam nhân đáng khinh kia cười dâm đãng chỉ một chút người xung quanh , cười hì hì mở miệng nói.
Lâm Duyệt bị hắn làm cho phiền phức, cũng bởi vì đang giận dỗi, lớn tiếng nói: “Không phải là uống rượu thôi sao! Ai không dám uống chứ!” Nói xong, bưng chén rượu của nam nhân đáng khinh trước mặt kia, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, hoàn toàn không có phát giác đến đối phương đang cười vô cùng xấu xa kia.
Vị cay bỏng rát thiêu đốt cổ họng nàng, khiến nàng nặng nề mà ho khụ khụ. Nam nhân đáng khinh kia ra vẻ tốt bụng mà bưng đến một ly nước, thân thiết nói: “Mĩ nhân, đến, uống nước, em sẽ thoải mái ngay.”
Lâm Duyệt tiếp nhận cốc nước, nhanh chóng uống hết xong, mới cảm giác tốt hơn nhiều. Lau đi nước mắt bị sặc mà tuôn ra, ánh mắt Lâm Duyệt lại lần nữa trở lại sàn nhảy, Thân ảnh Lam Thiên học trưởng đã biến mất! Lâm Duyệt sửng sốt, vô ý thức bắt đầu tìm kiếm ở chung quanh.
Đáng tiếc, nàng có tìm tới rớt hai mắt, cũng nhìn không tới thân ảnh mà nàng vẫn canh gác kia.. Tìm sau một hồi, đột nhiên cảm giác đầu có chút choáng váng, tưởng bản thân ban nãy đứng nhìn lâu quá nên chóng mặt, vội vàng ngồi xuống day day thái dương.
Nhưng là đầu choáng váng chẳng những không giảm, hơn nữa cảm giác càng ngày càng khó chịu hơn.
Lúc này, nam nhân đáng khinh kia lại áp sát vào đây, tiếp tục diễn trò của hắn: “Mỹ nhân, em làm sao vậy? Không thoải mái sao? Muốn tới trong phòng nghỉ ngơi một chút hay không?”
“Không cần.” Lâm Duyệt ngay cả liếc cũng không thèm nhìn đến hắn, đẩy ra ma trảo của hắn từ trên ghế đứng lên, lắc lư không chút nhận thức.
Nam nhân đáng khinh kia đứng lên theo nàng, lại vươn tay muốn ôm lấy nàng: “Mỹ nhâ, vẫn là để anh đưa em về phòng nghỉ ngơi thì tốt hơn.” Trong lòng lại âm thầm cao hứng, không thể tưởng được thuốc lại phản ứng nhanh như vậy, lập tức sẽ thành công, hiện tại cần nghĩ cách làm thế nào mang nàng đến căn phòng đã thuê kia là tốt lắm.
“Cút ngay cho tôi!” Lâm Duyệt ẩn ẩn cảm thấy chén rượu và ly nước kia có gì đó không thích hợp. Cho dù chưa từng uống rượu, cũng không thể vì một chén rượu mà thân thể lại khô nóng thế này được.
“Em say…” Nam nhân đáng khinh kia bắt đầu sốt ruột, không cho nàng có cơ hội do dự nữa.
Ngay tại lúc Lâm Duyệt làm thế nào cũng không thể thoát khỏi hắn được, một mặt thở hổn hển, một thanh âm dễ nghe đột nhiên vang lên trên đầu nàng: “Tiểu Hổ, cậu đang làm gì?”
Lâm Duyệt quay đầu, trong mơ màng, liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Lam Thiên học trưởng suất hiện lên trước mắt. Tiểu Hổ bị gọi hắc hắc cười nói: “Không có gì, tôi đang giú vị tiểu thư này cô ấy uống rượu say.”
“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Lam Thiên học trưởng đánh giá Lâm Duyệt, có chút thân thiết hỏi.
Lâm Duyệt sửng sốt, nàng thầm mến đã lâu, còn gửi không ít ‘Thư Tình’ cho Lam Thiên học trưởng hắn, đứng ngắm nàng cũng đã lâu như vậy, cư nhiên còn không nhận ra nàng là ai? Cho dù nàng hôm nay đem bản thân trang điểm già đi cả chục tuổi, cũng không phải thế chứ…
Một ý nghĩ hiện lên trong đầu nàng, thì ra là Lam Thiên học trưởng cho tới bây giờ cũng không có biết nàng, hiểu ra điều này xong, Lâm Duyệt nhất thời đau thấu tim. Cố nén khó chịu trong người, khẽ động khóe môi tặng hắn một nụ cười cứng ngắc nói: “Tôi không sao.”
Sau đó xoay người, không để ý tới nam nhân đáng khinh ở sau người kêu gào, lắc lư thân mình đi tìm toilet. Nàng phải tìm một chỗ để bình tĩnh một chút, mặc kệ là thân thể hay vẫn là tâm lý thống khổ!
Nhưng là, toilet ở đâu, ở đâu? Vì sao nàng tìm nửa ngày cũng không có tìm được? Phía trước là hành lang thật dài gấp khúc, có thiệt nhiều cánh cửa. Nàng cơ hồ mỗi một cái cửa đều gõ một lúc, nhưng không có một cái nào có thể mở ra.Sau một hồi đi thật lâu, rốt cục cũng có một cái có thể mở ra.
Lâm Duyệt nhẹ nhàng mà đẩy cửa ra, ngoài ý muốn xuất hiện tại trước mắt nàng là một vị nam nhân cao lớn đẹp trai đến mức làm cho người ta hít thở không thông. Nam nhân tựa hồ đang ở ngẩn người, căn bản không có phát hiện ra nàng đã đến, trên khuôn mặt khí suất không có biểu tình gì, bộ dạng của hắn cùng Lam Thiên học trưởng đều đẹp trai giống nhau!
Lâm Duyệt cười một tiếng, liền vọt đi lên, một tay ôm lấy khuôn mặt khí suất của hắn, tay kia lại không ngừng mà du ngoạn trên người hắn, miệng luôn luôn nói thầm : “Lam Thiên học trưởng… Em rất nhớ anh…”
Thân mình của nam tử lãnh khốc kia cứng đờ, lạnh lùng đem nàng từ trên người đẩy ra. Lâm Duyệt lại giống một con bạch tuộc cứ thế mà quấn lên người hắn, ở giây phút dược liệu phát tác, bắt đầu lớn mật vuốt ve hắn, hôn môi hắn!
Nam nhân lãnh khốc muốn thoát khỏi nàng, lại lần nữa bại dưới tay nàng, dưới sự khiêu khích của nàng, cuối cùng từ bị động chuyển sang chủ động, một tay ôm lấy nàng đặt lên giường lớn, thân mình cường tráng không chút khách khí đè chặt xuống…
Chúc các bạn online vui vẻ !