Chương 56 - Lý sự cùng ác bá lão công
Có lầm hay không? Tuy rằng một nhà ba người ôm nhau ở cùng một chỗ cảm giác siêu tốt, nhưng là. . . Nhưng là thế này cũng quá nhiệt tình đi, nó đều sắp bị ép thành nhân bánh rồi a, hơn nữa sắp thở không nổi nữa rồi đây. . . .
Hôn kịch tính cùng một chỗ, hai người từ nguyên bản khẩu chiến thẹn thùng sau chuyển sang ôn nhu, Lâm Duyệt cho dù tức giận, lại hận, nhưng cũng khó thoát khỏi thế công nhu tình của Mạc Lặc Nghị Phàm. Thẹn thùng xụi lơ ở trong lòng hắn, cánh tay ôm tiểu Thư Tình cũng vì thẹn thùng mà dần buông lỏng.
Thời điểm nàng đang từ kháng cự chuyển sang chuyên tâm, không cảm nhận được gì, một thanh âm thực bất đắc dĩ đánh gãy chuyện tốt của hai người –.
“Ôi. . . Ôi. . . Ba nha. . . Mẹ nha!” ‘Phanh’ một tiếng, cái mông nhỏ bé đáng thương của tiểu Thư Tình, tựa như đấu vật rơi ở trên bãi cỏ.
Trong nháy mắt hai người buông ra lẫn nhau, lùi ra sau mấy bước, cúi đầu nhìn tiểu Thư Tình đáng thương , tựa như một con gà con bị vứt bỏ, mờ mịt trừng mắt nhìn hai người. Lâm Duyệt nhìn bộ dáng đáng yêu của nó, nhịn không được cười rộ lên, cúi người chạy đến ôm nàng.
Lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp, vừa nhíu mày: “Ô ô. . . Mẹ hư. . . .” Một bên xoa cái mông nhỏ bị ngã đau, giả bộ thương tâm khóc lên.
Quá đả thương đến lòng người nha! Thiên tân vạn khổ mới tìm được mẹ trở về, cư nhiên như vậy coi thường nó, quăng ngã nó không tính còn dám giễu cợt nó!
“Thực xin lỗi thôi, đến đây , mẹ nhìn xem cái mông nhỏ có bị nở hoa hay không nào. . . Ân, còn không có. . . .” Lâm Duyệt hắc hắc cười gượng vỗ vỗ cái mông nhỏ của nó, không tự nhiên dỗ dành. Sắc mặt sớm đã ửng hồng một mảnh, dọa người a, vừa rồi nàng đã làm cái gì nha? Rõ ràng là muốn cự tuyệt hắn hôn, thế nào sau lại phát triển đến. . . .
Nhưng lại chuyên tâm đến mức đem tiểu bảo bối đáng yêu, đáng giận này quang ngã a! Vụng trộm nhìn liếc mắt một cái Mạc Lặc Nghị Phàm bên cạnh, vừa vặn gặp đối phương cười nhìn mình, một cỗ tức dận vô danh liền dâng lên!
Hắn còn cười, lại còn lộ ra vẻ tươi cười cùng diễu cợt cỡ này nhìn nàng? ! Đánh rơi đứa nhỏ chẳng lẽ không có phần của hắn sao? Hừ!
Mạc Lặc Nghị Phàm một tay đem tiểu Thư Tình từ trong lòng của nàng ôm lấy, tay kia thì ôm Lâm Duyệt hướng trong phòng đi vào, tiểu Thư Tình là nữ nhi mà hắn ôm ấp hơn hai năm, mỗi một động tác mỗi một sắc mặt của nó biểu thị cái gì hắn lại là hiểu biết quá đi.
“Uy, anh muốn dẫn tôi đi nơi nào?”
“Ăn bữa sáng.”
“Mẹ, con cùng ba ba làm bữa sáng mà mẹ thích nhất nga.” Tiểu Thư Tình đem một bàn tay ôm cổ Mạc Lặc Nghị Phàm, thực ngộ hướng Lâm Duyệt nói.
“Con. . . Làm sao?” Còn đắm chìm trong trạng thái xấu hổ sắc mặt Lâm Duyệt trắng xanh một chút, nàng lần đầu tiên nghĩ đến là, kia có thể ăn sao? Không phải là nàng thích xem nhẹ nó, thật sự là, nàng cũng không thể xem trọng nha!
Tiểu Thư Tình lại rất đắc ý liều mạng gật đầu, không nghĩ làm mất ý tốt của nó Lâm Duyệt chỉ có thể đáp lại cho nó một cái mỉm cười ngọt ngào: “Bảo bối thực ngoan, cám ơn nha.” Hi vọng sẽ không quá khó khăn ăn!
Mạc Lặc Nghị Phàm dẫn hai người đi đến nhà ăn, nữ giúp việc lập tức cung kính kéo ra đò dùng cho bữa ăn, Lâm Duyệt đánh giá một lượt mọi thứ trên bàn ăn thoạt nhìn tốt lắm nhưng mà món ăn này dành cho người thì có vẻ hơi kỳ lạ. Lại ngẩng đầu hướng Mạc Lặc Nghị Phàm ha ha cười gượng nói: “Đây là kiệt tác của cha con hai người sao?”
Chương 57- Bữa sáng ấm áp – 1
Mạc Lặc Nghị Phàm liếc mắt nhìn qua bữa sáng, nở nụ cười nói: “Anh không có tài năng thiên phú ấy.”
Trên mặt bàn bày la liệt những kiểu món ăn đa dạng, các loại bánh mì điểm tâm, mỗi một cái mặt trên đều dùng bơ hoặc nước sốt cà chua vẽ thành những bức tranh. Lâm Duyệt ghé vào trên bàn đếm đếm, mười hai con giáp đều tề tựu đông đủ ở đây.
“Bảo bối, con vẽ ba ngày mới hoàn thành đi?” Lâm Duyệt quay đầu nhìn liếc mắt một cái tiểu Thư Tình đang chờ tranh công, kinh ngạc mở miệng hỏi.
Tiểu Thư Tình lắc đầu, hi hi cười nói: “Vừa mới mới vẽ, mẹ, con giỏi hay không?”
“Giỏi quá!” Lâm Duyệt không chút nào keo kiệt khích lệ bản thân nó, hướng nó giơ giơ ngón tay cái, sau đó quay lại nhìn một bàn mỹ vị, nói: “Tiểu bảo bối, con muốn ăn cái gì? Nghị ca ca anh muốn ăn cái gì? Chúng ta nên chia đều đi nga.”
Khi nói chuyện, bốc lên một miếng điểm tâm hướng miệng lấp đầy. Sau khi vấn đề của nàng hỏi xong, tiểu Thư Tình rất hào phóng mà chỉ chỉ một cái thành tựu, nói: “Ba ba bảo con ăn cái này.”
“Ân, được, của con đây.” Lâm Duyệt đem thành quả đáng kinh ngạc bỏ vào cái đĩa trước mắt nó. Sau đó chuyển hướng Mạc Lặc Nghị Phàm: “Nghị ca ca, còn anh?”
Ngẩng đầu, đã chạm ngay vào ánh mắt thâm trầm của Mạc Lặc Nghị Phàm đang nhìn chằm chằm chính mình, trong lòng Lâm Duyệt cả kinh, không rõ vì sao trên mặt hắn lại xuất hiện loại biểu tình tựa như ảm đạm này.
Đã từng nhìn qua hắn lạnh lùng tà ác, cũng đã nhìn thấy rất nhiều hắn một mặt tựa tiếu phi tiếu, biểu tình thật đáng đánh đòn. Hắn trước mắt, thật đúng là khiến nàng nhất thời không thể phản ứng lại.
Mạc Lặc Nghị Phàm gắt gao nhìn nàng rất gần, Lâm Duyệt, nàng thật sự đã quên tất cả về hắn sao? Ngay cả những gì đơn giản nhất cũng đã quên hết? Hắn tin tưởng Owen – Morgan có cái năng lực này, bởi vì chính mắt hắn đã từng được chứng kiến.
Hắn thật không ngờ là, Lâm Duyệt cuối cùng cũng không trốn được vận mệnh này, trở thành con rối đáng thương trong tay Morgan tiên sinh. Một hành vi nho nhỏ của Morgan tiên sinh, khiến hắn thiếu chút nữa mất đi người con gái mà hắn yêu nhất cả đời này, may mắn, nàng đã trở lại!
“Tôi. . . Nói sai sao? Hay là ăn sai cái gì?” Lâm Duyệt dè dặt cẩn trọng hỏi, làm bộ muốn đem đồ ăn trong tay bỏ về cái đĩa.
“Em không có sai gì cả.” Mạc Lặc Nghị Phàm giơ tay, chạm lên cằm của nàng, ở trên cánh môi đỏ tươi của nàng hôn một cái, ôn nhu nói: “Đói bụng cũng nên ăn bữa sáng đi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Duyệt nóng lên, tránh tay hắn ra, thân mình lui về sau một ít, để tránh đi bàn tay heo của hắn. Có chút không được tự nhiên cúi đầu, bắt đầu ăn.
“Mẹ, mẹ nhanh chút ăn đi thôi! Mau khônng còn thời gian!” Tiểu Thư Tình từ trong bữa ăn ngẩng đầu lên, bất mãn đô miệng reo lên. Lâm Duyệt cầm lấy khăn ăn, thay nàng lau đi vụn bánh mì nói: “Con nha lão nương đay mới sống mười tám năm, thế nào liền không có thời gian.”
Tiểu Thư Tình nghe không hiểu ý tứ của nàng, mờ mịt ngạc nhiên nhìn nàng, sau chuyển hướng Mạc Lặc Nghị Phàm, thúc giục nói: “Ba ba, ba cũng nhanh chút ăn đi thôi, người ta đều đã ăn no nha.”
“Ừ, con đi rửa mặt trước đi.” Mạc Lặc Nghị Phàm sủng nịch nói với nó, nữ giúp việc canh giữ ở phía sau thục nhanh mắt đã đi lên, đem tiểu Thư Tình bế xuống.
“Cứ như vậy gấp làm gì nha?” Lâm Duyệt nhìn chằm chằm Mạc Lặc Nghị Phàm khó hiểu hỏi, tiểu Thư Tình đã bị ôm ra khỏi nhà ăn ngoái đầu lại nói: “Mẹ, ba ba nói muốn mang chúng ta đi thế giới vui vẻ chơi nha.”
Chương 58 – Bữa sáng ấm áp -2
“Nga, nguyên lai là như vậy.” Lâm Duyệt hiểu rõ gật gật đầu: “Không phải chỉ là đi thế giới vui vẻ thôi sao, có cái gì đáng giá mà ngạc nhiên chứ .” Con gái nhà giàu Giống tiểu Thư Tình , có cái
gì mà muốn không được, muốn chơi cái gì mà không thể chứ? Hơn nữa nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm chiều nó như vậy , chỉ sợ nó muốn trăng trên trời, Mạc Lặc Nghị Phàm cũng sẽ nghĩ biện pháp để cấp cho nó đi!
Mạc Lặc Nghị Phàm ăn rất ít, dùng khăn ăn lau lau miệng một chút, nhìn chăm chú vào nàng, thật lâu sau mới nói: “Đây là nàng lần đầu tiên nó cùng mẹ đi chơi, cho nên nó thực hưng phấn.”
“Ha?” Lâm Duyệt không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn hắn.
Mạc Lặc Nghị Phàm mỉm cười: “Biết hôm nay em trở về, nó cả tối hôm qua hưng phấn không ngủ, sớm liền dậy chuẩn bị bữa sáng.”
“Anh liền tự tin như vậy tôi sẽ đến?” Lâm Duyệt bất mãn mở miệng nói, nam nhân này, chính là có tài năng lớn như vậy, như vậy tự tin. Mà nàng, rõ ràng không nghĩ sẽ đến, không muốn đến, cuối cùng vẫn là phải đi.
“Là do bản thân em đáp ứng nó, hôm nay em sẽ đến xem nó.” Mạc Lặc Nghị Phàm tốt nhắc nhở, Lâm Duyệt lại là khiếp sợ, nàng đáp ứng? Nàng khi nào thì đáp ứng chứ? Không phải là thời điểm ở công ty thuận miệng lừa nó nói chơi chứ, nàng thật sự phải đi sao?
Mạc Lặc Nghị Phàm dường như nhìn ra nghi hoặc của nàng, nhắc nhở nói: “Thế giới tình cảm cùng nội tâm của trẻ con đều là vô cùng thuần khiết, thuận miệng đáp ứng chuyện của nó, sau đó em có thể liền quên ngay, khẳng định nó lại cho là thật.”
Là như vậy sao? Lâm Duyệt không học tâm lý học, cũng chưa từng có cùng tiểu hài tử tiếp xúc qua, sở dĩ căn bản không biết thế giới nội tâm đứa nhỏ.
Ngày hôm qua, nàng quả thật là ở dưới tình thế cấp bách mới thuận miệng đáp ứng yêu cầu của nó, chưa từng có ý nghĩ thục hiện lời nói dối này!
“Ba ba, con đã rửa tốt lắm.” Tiểu Thư Tình thân hình mềm mại nho nhỏ chạy tiến vào, đứng ở dưới chân Mạc Lặc Nghị Phàm, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn cho hắn kiểm tra.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn thoáng qua Lâm Duyệt, thấy nàng đã ăn no, từ trên ghế đứng lên dắt tay tiểu Thư Tình: “Ngoan, chúng ta đi thôi.”
“Tốt nga, rốt cục có thể đi rồi! Mẹ, mẹ nhanh chút nha!” Tiểu Thư Tình hưng phấn sôi nổi rộn lên, một bên quay đầu hướng Lâm Duyệt vẫn đang ngồi yên tại chỗ ngoắc ngoắc tay.
Lâm Duyệt lấy lại tinh thần, cuống quít đứng lên theo đi lên, nhìn tiểu Thư Tình một mặt hưng phấn, không biết vì sao, lòng của nàng lại nháy mắt dâng lên một trận chua xót.
Nguyên bản nàng tưởng rằng tiểu Thư Tình nhất định là đứa nhỏ hạnh phúc nhất trên thế giới, không nghĩ tới. . . .
Mà chính nàng rất rõ ràng, vui vẻ nhất thời này cũng không thể vĩnh cửu đem đến cho tiểu Thư Tình, bởi vì căn bản nàng không phải thiếu phu nhân của nơi này, lại càng không là mẹ của tiểu Thư Tình, này hết thảy. . . Đều là hiểu lầm mà thôi!
Lần này Mạc Lặc Nghị Phàm không cho kêu lái xe, vừa kéo ra cửa xe, tiểu Thư Tình liền giống như một con cá chạch tức tốc chạy đi vào, vô cùng cao hứng ngồi yên ổn.
Lâm Duyệt nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm liếc mắt một cái, chần chờ hai giây sau, cúi người chui vào.
Chương 59 – Thâm tình
“Con muốn mẹ ôm một cái.” Tiểu Thư Tình mon men leo lên trên đùi Lâm Duyệt, Lâm Duyệt ôm lấy thân mình nho nhỏ của nó, nhìn theo Mạc Lặc Nghị Phàm từ phía sau lên xe nói: ” Bây giờ chúng ta đi vui vẻ thế giới sao?”
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nàng liếc mắt một cái, hỏi: “Thế nào? Em không muốn đi?” Vừa nói chuyện vừa khởi động động cơ, xe chậm rãi ly khai khỏi tòa nhà lớn
“Không, không phải.” Lâm Duyệt lắc đầu, hắc hắc cười nói: “Tôi chỉ là cảm thấy có điểm là lạ, đi theo anh đến chơi ở vui vẻ thế giới . . . . . . . . . . . . hắc hắc. . . . . . . . .”
Một nam nhân đẹp đến yêu mị, chủ tịch Thụy Ca tập đoàn , trời ạ! Nàng không là đang nằm mơ đi? Nếu đúng là mơ, thì giấc mơ này cũng quá dọa người đi!
“Theo anh đi, khiến em khó chịu như vậy sao” Mạc Lặc Nghị Phàm thông qua kính chiếu hậu nhìn nàng liếc mắt một cái, có chút bất mãn mở miệng nói. Hắn đáng sợ như vậy sao? Tự cảm thấy là đủ ôn nhu đối với nàng nha.
“Kỳ thực cũng không có.” Lâm Duyệt xấu hổ cười cười, không biết nên nói cái gì, nàng tiếp tục ôm tiểu Thư Tình ghé vào bên cửa sổ, thưởng thức biển lớn ngoài cửa sổ.
biển lớn mênh mông bát ngát kia, xinh đẹp làm cho người ta choáng váng hoa mắt, đây thật sự là một nơi xinh đẹp, nếu khai phá thành khu du lịch nghỉ mát gì đó, khẳng định sẽ rất được chào đón đi.
“Nghị ca ca, vì sao anh lại lựa chọn ở nơi này?” Lâm Duyệt quay đầu lại, tò mò nhìn người đang mím chặt môi, đang nghiêm túc lái xe Mạc Lặc Nghị Phàm nói.
Mạc Lặc Nghị Phàm vẫn như cũ nhìn chằm chằm con đường biển phía trước , cẩn trọng khống chế tay lái, nói: “Bởi vì chờ đợi một người con gái xuất hiện, nên mới ở lại Trung Quốc, ở tại chỗ này.”
Bốn năm trước, sau khi Lãnh Phong biến mất, hắn tự do, ban đầu là tính quay về Anh quốc kế thừa sự nghiệp của gia tộc, từ đó ở lại Anh quốc, cũng không nghĩ đột nhiên xuất hiện một người con gái kì dị, xâm nhập cuộc sống của hắn, làm thay đổi tất cả kế hoạch của hắn!
Mà người con gái kia, đem cuộc sống của hắn phá thành một trận ma loạn xong, lại biến mất như không khí.
Lâm Duyệt sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn sườn mặt hoàn mĩ của hắn, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại hắn thế nào. Bởi vì một người con gái? Không cần nghi ngờ, người con gái kia khẳng định là mẹ tiểu Thư Tình.
Điều khiến nàng kinh ngạc là, người đàn ông lạnh lùng cao quý trước mắt này, cư nhiên lại bởi vì một người con gái mà dừng chân ở lại, đau khổ tìm kiếm. Nam nhân như vậy, làm cho người ta cảm động, làm cho người ta si mê.
“Dường như người con gái kia rất quan trọng đối với anh , hắc hắc không phải anh cũng đem tôi nhầm thành cô ấy hay sao. . . . . . ha ha tôi ngủ. . . . . . . . , đến nơi nhớ gọi tôi.” Hướng lưng ghế dựa vào, hai mắt nhắm lại, giả bộ bắt đầu ngủ.
Không khí bên trong xe có chút ngưng trọng, Lâm Duyệt căn bản không biết nên ứng phó như thế nào đi, biện pháp tốt nhất đó là giả bộ ngủ. Nàng thà rằng tình nguyện hắn cứ giống như bình thường, lạnh lùng, đáng giận. . . .
Chương 60 – Thế giới vui vẻ
Xe dừng ở cửa lớn của Thế giới vui vẻ, Lâm Duyệt liền nhảy xuống xe nhanh chóng chạy tới mua phiếu, vì là ngày nghỉ, bên trong tương đối nhiều người. Bản thân Mạc Lặc Nghị Phàm thực vô cùng chán ghét đến những nơi đông người hỗn độn như thế này, nhưng là vì muốn cho con gái yêu vui vẻ, hắn đành phải cau mày đến đây.
Nhưng Lâm Duyệt thật ra lại rất thích và luôn mơ ước tới những nơi như thế này, nhưng vì không trả nổi vé vào cửa nên đành đứng ngoài, trời sinh đã thích vui chơi nàng nhanh chóng hòa nhập vào đoàn người vui nhộn.
Trình độ ngây thơ một chút cũng không kém so với tiểu Thư Tình, tựa như đứa nhỏ vui vẻ chạy xuyên vào trong Thế giới vui vẻ.
“Mẹ, con muốn đi chơi cái kia!” Tiểu Thư Tình chỉ vào vòng xoay tròn ngựa gỗ phía trước lớn tiếng nói.
“Được, lập tức đi thôi.” Lâm Duyệt dắt tay nhỏ bé của nó, vui vẻ chạy nhanh qua, đem Mạc Lặc Nghị Phàm ở phía sau đá ra xa. Khi chuẩn bị muốn đi vào, Lâm Duyệt đột nhiên nghĩ đến gì đó, hướng Mạc Lặc Nghị Phàm vẫy vẫy tay. Đợi hắn đến gần xong, cười hì hì cầm máy ảnh trong tay đẩy vào trong lòng hắn nói: “Nghị ca ca, anh mau giúp chúng tôi chụp mấy bức ảnh xinh đẹp đi.”
Mạc Lặc Nghị Phàm tiếp nhận máy ảnh, xuyên thấu qua màn ảnh, hắn thấy được hai khuôn mặt kia cười đến thật vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn, xoay tròn trong không trung. Khóe miệng không tự giác hiện lên một ý cười làm người ta không thể bắt lấy.
Nhẹ nhàng bấm nút chụp, đem giờ khắc này cất chứa vào bên trong máy ảnh.
Còn chưa có chơi tận hứng, âm nhạc liền dừng lại, Lâm Duyệt ôm tiểu Thư Tình đi ra, ầm ĩ muốn xem ảnh chụp. Mạc Lặc Nghị Phàm rất nhẫn nại, đem những hình vừa mới lưu lại phóng lớn lên cho nàng xem.
“Tôi còn muốn chụp hình lớn liên tục!” Lâm Duyệt lại lần nữa đem máy ảnh nhét vào trong tay Mạc Lặc Nghị Phàm, cùng tiểu Thư Tình bày ra các kiểu dáng đáng yêu, còn làm bộ mặt xấu, khiến cho mọi người xung quanh đều cười vui vẻ.
“Bảo bối, giả bộ khóc lớn.” Lâm Duyệt cười hì hì đem tiểu Thư Tình đặt ở trên ghế đá, bản thân lại chạy đến phía sau Mạc Lặc Nghị Phàm ngẩng đầu hoa chân chỉ dẫn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thư Tình vừa nhíu, liền oa oa khóc lớn lên.
“Tuyệt quá! Vui quá!” Lâm Duyệt không nghĩ tới tiểu Thư Tình có thể nhập vai như vậy, sôi nổi vỗ tay trầm trồ khen ngợi, sau lại yêu cầu nói: “Lại mỉm cười một cái.”
Như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn lại biến đổi, nở một nụ cười sáng lạn dưới ánh mặt trời. Lâm Duyệt lại vỗ tay hoan hô, cười ha ha nói: “Bảo bối, con quả thực có thể đi làm diễn viên, đến tiếp tiếp tiếp, lại cười thật lớn.”
Mạc Lặc Nghị Phàm nheo mắt, dời tầm mắt từ trên màn ảnh đến trên mặt Lâm Duyệt vẻ mặt đáng sợ .
“Làm sao vậy?” Lâm Duyệt ha ha cười gượng một tiếng, sờ sờ khuôn mặt, nghĩ hành vi trong giờ phút này của bản thân, hình như không có gì không ổn? Làm sao đột nhiên hắn lại nhìn nàng như vậy?
“Mẹ, mẹ làm mẫu cho người ta xem một chút.” Không biết như thế nào là cuồng tiếu tiểu Thư Tình giương giọng nói.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn Lâm Duyệt, tức giận nói: “Em muốn đem con bức điên à?” Nào là khóc lớn nào là cuồng tiếu, không điên mới là lạ. Lâm Duyệt không vui vểnh vểnh môi đỏ mọng lên, nam nhân không có tý nào hài hước, chơi vui vẻ một chút cũng không được!
Lập tức cười, đoạt lấy máy ảnh nói: “Nghị ca ca, tôi giúp anh chụp mấy bức ảnh.” Chụp một chút bộ dáng khi hắn mặc quần áo hưu nhàn , trở về bán cho những nữ nhân viên cuồng si trong công ty, khẳng định sẽ kiếm được rất nhiều tiền!
Chương 61 – Thế giới vui vẻ (2)
“Tôi không chụp ảnh, cám ơn.” Mạc Lặc Nghị Phàm không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, nhìn khuôn mặt gian trá của nàng, nở nụ cười tà ác. Cánh tay duỗi ra, đem nàng vòng tiến vào trong lòng: “Trừ khi em chụp với anh.”
“Vậy. . . Không chụp thì thôi đi, hắc hắc. . . .” Lâm Duyệt xấu hổ cười, vẫn là không quen hắn đụng chạm, hắn ôm ấp, đặc biệt tại đây trước mặt bàn dân thiên hạ.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn ra tâm tư trong lòng của nàng, nụ cười gian ác trên mặt càng đậm, cúi đầu ở trên môi của nàng hôn một cái, nói: “Anh muốn em một lần nữa quen với anh, mặc kệ là làm cái gì đối với em.”
Khuôn mặt Lâm Duyệt hồng đến tận mang tai, nháy mắt đã bắt đầu nóng lên, nam nhân này thật sự không biết xấu hổ là gì, hôn nàng còn không tính, cư nhiên lại nói với nàng những câu ghê tởm như vậy!
Bàn tay ấm áp của Mạc Lặc Nghị Phàm đặt bên hông nàng, nhìn sự giận dữ đang từ từ dâng lên của nàng, thân mình hơi hơi rung động. Nàng không quen hắn đụng chạm, nhưng cũng không chán ghét.
“Ba ba, người ta còn muốn đi chỗ khác chơi nữa!” Bị bỏ mặc một bên tiểu Thư Tình giương giọng kháng cự nói, Lâm Duyệt cuống quít từ trong lòng Mạc Lặc Nghị Phàm đẩy đi ra, không được tự nhiên vừa ôm lấy tiểu Thư Tình liền trốn, ý đồ muốn thoát khỏi nam nhân phá hư này.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn chằm chằm bóng dáng nàng hướng trong đám người bỏ chạy, khẽ cười một tiếng đi theo, mặc kệ nàng có nhớ hắn hay không, hắn đều vẫn thích nàng.
Chơi rất nhiều trò chơi, Lâm Duyệt cùng tiểu Thư Tình lại nhớ tới thời khắc ham chơi điên cuồng. Mà Mạc Lặc Nghị Phàm , chẳng qua là đi theo các nàng, bảo vệ các nàng, sợ chỉ một sơ suất nhỏ liền đem các nàng đánh mất. Dù sao, hắn đã tìm hơn hai năm, nghĩ không muốn lại tìm nữa.
Đứng ở bên ngoài rào chắn, ánh mắt Mạc Lặc Nghị Phàm từ đầu đến cuối đều dừng ở trên người Lâm Duyệt cùng tiểu Thư Tình, sau khi chơi tận hứng Lâm Duyệt hướng Mạc Lặc Nghị Phàm ngoắc ngoắc tay, sau đó quay về cho hắn một nụ cười thản nhiên.
“Anh đẹp trai, phiền anh giúp chúng tôi chụp một kiẻu ảnh có được không?” Phía sau truyền đến một giọng nữ ngọt ngào, Mạc Lặc Nghị Phàm quay lại, hai người cười yếu ớt thẹn thùng, hai cô gái xinh đẹp như hoa chính là đang nhìn hắn.
Trong đó một cô gái cầm máy ảnh trong tay đưa tới trước mắt Mạc Lặc Nghị Phàm, một mặt nhìn hắn chờ đợi. Dùng phương thức này để tiếp cận soái ca có vẻ hơi vô duyên, nhưng cũng rất hữu hiệu!
Mạc Lặc Nghị Phàm dường như đối với những nữ nhân háo sắc như thế này sớm đã miễn dịch, nên ngay cả nhìn cũng không liếc mắt một cái với hai khuôn mặt xinh đẹp đang cười tươi rói kia, giơ tay chuẩn bị cầm lấy máy ảnh từ tay đối phương . Máy ảnh đột nhiên bị một bàn tay từ phía sau đoạt lấy. . . .
“Tôi đến đây! Tôi chụp ảnh kỹ thuật so với anh ấy giỏi hơn!” Lâm Duyệt lớn tiếng nói, đem tiểu Thư Tình hướng trong lòng Mạc Lặc Nghị Phàm đẩy vào, cố ý đề cao âm lượng nói: “Bảo bối, để ba ba ôm con nha!”
Tiểu Thư Tình vô cùng hợp tác mà gật đầu, dang hai tay ôm cổ Mạc Lặc Nghị Phàm, ngọt chết ruồi nói: “Mẹ ôm xong tới ba ba ôm, yêu ba ba!”
Hai mỹ nữ sửng sốt, tựa hồ thật không ngờ là Mạc Lặc Nghị Phàm đã có vợ con, hai trái tim nhất thời nát vụn, vô cùng thất vọng.
Lâm Duyệt nhìn tiểu Thư Tình vụng trộm giơ ngón tay cái lên, cười gian chuyển hướng hai cô gái xinh đẹp, ra vẻ mềm mại nói: “Hai vị không phải là muốn chụp ảnh sao? Đến đây đi, kỹ thuật chụp ảnh của tôi rất tuyệt.”
Chương 62- Tranh giành tình nhân
Hừ hừ, dám ngang nhiên giành nam nhân của nàng ? Cho các ngươi đẹp mặt nha! Ân. . . Tuy rằng trên thực tế Mạc Lặc Nghị Phàm không phải là nam nhân của nàng. Bất quá hôm nay, trước mắt, ngay tại giờ khắc này, Mạc Lặc Nghị Phàm là của nàng, nếu là của nàng, ai cũng đừng nghĩ đánh mắt đưa tình với hắn! Đặc biệt mấy bông hoa dại ven đường này, bộ dạng so với chính nàng lại còn đẹp hơn mấy chục lần!
Mỹ nữ nhìn nàng giả vờ tươi cười, xấu hổ cười gượng nói: “Ha ha, không cần, cám ơn cô.” Nói xong giơ tay muốn cướp máy ảnh trong tay Lâm Duyệt.
“Vậy sao được. Để tôi!” Lâm Duyệt đem máy ảnh giơ lên cao, tránh đi móng vuốt của mỹ nữ, cười tủm tỉm đùa giỡn nói.
“Thật sự không cần. . . , cám ơn!” Cô gái xinh đẹp mau khóc đến nơi.
“Duyệt Duyệt!” Mạc Lặc Nghị Phàm lớn tiếng kêu, chưa thấy qua cô gái nào tệ hơn nàng! Lâm Duyệt thấy hắn bắt đầu có vẻ không vui, không thú vị thu tay, đem đồ trả lại đối phương.
Mỹ nữ thu hồi máy ảnh, cảm kích lại thêm mê luyến nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm liếc mắt một cái, rất nhanh đã chạy đi. Nguyên bản tưởng cùng soái ca làm quen một chút, không nghĩ tới đụng phải một cô gái khó chơi như vậy, ai. . . Vẫn là buông tay đi!
Lâm Duyệt nhìn hai bóng dáng thương cảm mà chạy đi, cười ha ha, thời điểm cười xong quay đầu lại, phía sau sớm đã không có thân ảnh Mạc Lặc Nghị Phàm cùng tiểu Thư Tình. Đi đâu hết rồi?
“Mẹ. . . .” Thanh âm tiểu Thư Tình vang lên, Lâm Duyệt ngơ ngác quan sát bốn phía, mới phát hiện Mạc Lặc Nghị Phàm đã ôm nó đi sang hướng khác.
Lâm Duyệt cuống quít đuổi theo, đi ở bên người Mạc Lặc Nghị Phàm, ngẩng đầu nhìn hắn, có chút chua chua trêu chọc nói: “Nghị ca ca, không phải là anh đang tức giận chứ?”
Mạc Lặc Nghị Phàm liếc nàng liếc mắt một cái, khó hiểu: “Anh vì sao phải tức giận?”
Lâm Duyệt nhìn hắn quả thật không giống như là đang tức giận, bỗng giật mình tròn mắt cười ha ha nói: “Tôi đem hai cô gái xinh đẹp kia cưỡng chế rời đi, anh không thèm để ý?”
“Em cho rằng anh sẽ để ý sao?” Mạc Lặc Nghị Phàm hướng nàng nhíu mày nói, lập tức dùng vẻ mặt cười mà như không cười quan sát nàng, mỹ nữ đến gần hắn, nàng cứ thế đem người ta đuổi đi làm gì?
Lâm Duyệt bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, nàng cục cằn nói: “Vì sao anh lại dùng ánh mắt này nhìn người ta? Người ta chỉ là tốt bụng giúp anh đuổi đi hai con bướm phiền phức mà thôi,”
“Anh đây phải cám ơn em sao?”
“Ha ha, anh phải cảm ơn tôi có lòng dạ Bồ Tát.” Lâm Duyệt cầm lấy sợi tóc, trộm nhìn hắn liếc mắt một cái, sau đó ngẩng đầu nói: “Bất quá người có tiền giống như anh lại . . . .”
‘đẹp trai’ thế nào cũng không tình nguyện nói ra hai chữ này, ngừng một chút tiếp tục nói: “Khẳng định có rất nhiều nữ nhân yêu thương nhung nhớ, cũng không để ý đến hai cô gái này đi?”
“Em nghĩ nhiều quá.” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nàng liếc mắt một cái lạnh nhạt nói, đúng vậy, nữ nhân hắn muốn bao nhiêu có bấy nhiếu, nhưng là, cũng không gần nữ sắc hắn lại nguyện ý bị cô bé trước mắt này thu phục, hơn nữa nàng đùa vui xong liền đá hắn đi!
Đời này hắn chưa từng phải chịu sự uất ức như vậy! Hắn đã từng cố tình hết hy vọng đối với nàng, mặc dù hoa bướm xung quanh rất nhiều nhưng muốn quên cũng quên không được!
Lâm Duyệt vụng trộm lè ra một chút đầu lưỡi, gắt gao đi theo thân ảnh hộ pháp của hắn.
Chơi một ngày, ngay cả cơm trưa đều là ăn trong Thế giới vui vẻ, chỉ tới khi Lâm Duyệt cùng tiểu Thư Tình cảm thấy hết hứng thú, mới chuẩn bị dẹp đường về nhà. Trở lại trên xe, Lâm Duyệt mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi.
Tiểu Thư Tình vô cùng kích động nhìn sang nàng, lại nhìn sang Mạc Lặc Nghị Phàm, lớn tiếng nói: “Lần sau con còn muốn đến chơi, con còn muốn ba ba cùng mẹ đi với con!”
Lâm Duyệt gật đầu qua loa một cái, xoa tóc của nó, Mạc Lặc Nghị Phàm thấy nàng mệt mỏi khởi động lái xe hướng về Bạn Sơn biệt thự. Lâm Duyệt nhắm mắt, nói: “Nghị ca ca, phiền anh đưa tôi về nhà đi, cám ơn.”
“Mẹ, mẹ không cùng con và ba ba trở về sao?” Tiểu Thư Tình ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, lo lắng hỏi.
Lâm Duyệt hôn một cái trên trán nó, ha ha cười an ủi nói: “Thư Tình ngoan, về sau có thời gian mẹ sẽ đi thăm con, được không?” Nàng vẫn vô cùng thích tiểu Thư Tình, cũng có chút không nỡ, nhưng là, không thể bởi vì không nỡ mà đánh mất quy củ?
“Ba ba –.” Tiểu Thư Tình chuyển hướng Mạc Lặc Nghị Phàm cầu xin giúp đỡ, hi vọng hắn có thể làm chủ, đem mẹ mang về nhà. Mạc Lặc Nghị Phàm sủng nịch vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của nó, nhìn liếc mắt một cái người sắp ngủ Lâm Duyệt.
Bỗng nhiên sau đó đem xe chạy đến ven đường vững vàng dừng lại, trải ra một cái chăn nhỏ ở phía sau xe đắp lên người Lâm Duyệt, cũng ý bảo tiểu Thư Tình không nên ầm ĩ đến nàng.
Tiểu Thư Tình ngoan ngoãn ngậm miệng, chỉ tới khi thấy rõ con đường kia đúng là đường về nhà, rốt cục trên mặt lộ ra tươi cười, không bao giờ nữa lo lắng mẹ sẽ không cùng mình về nhà.
Xe về tới Ban Sơn biệt thự, sau khi tiểu Thư Tình được nữ giúp việc bế đi rồi, Mạc Lặc Nghị Phàm ôm lấy Lâm Duyệt đang ngồi ở ghế sau, bế lên phòng ngủ lầu hai, nhẹ nhàng đặt nàng trên giường lớn. Cúi đầu xuống, hôn lên môi nàng, mới đứng dậy đi ra ngoài.
Lâm Duyệt trực tiếp ngủ từ sẩm tối tới khi trăng lên cao mới tỉnh lại, khi tỉnh lại nhìn thấy những thứ vô cùng xa hoa này, phòng ngủ xa lạ mà có chút quen thuộc.
Mặc dù có một chút quen thuộc như vậy, Lâm Duyệt vẫn là vội vàng tỉnh dậy, quan sát một vòng sau đó mới nhớ tới bản thân mình trước đây đã từng ở trong này ngủ một lần, phòng ngủ của Mạc Lặc Nghị Phàm.
Tay nắm chặt, hung hăng gõ lên đầu mình , trời ạ! Nàng thế nào luôn vào lúc bất tri bất giác mà ngủ trên giường của nam nhân? Hơn nữa một chút cảm giác cũng không có.
Nàng xốc chăn nhìn bản thân mình một chút, hoàn hảo, quần áo trên người đều còn mặc y nguyên ở trên người.
Coi như cái tên nam nhân sắc quỷ kia còn có chút lương tâm!
“Mẹ, Thư Tình không có đánh thức mẹ .” Bên giường đột nhiên truyền đến thanh âm non nớt của tiểu Thư Tình, Lâm Duyệt sửng sốt một chút, xoay qua, lúc này mới phát hiện ra tiểu Thư Tình đang đứng ở bên giường. Chẳng qua là thân dáng người ‘Cao gầy’ của tiểu Thư Tình kia mặc dù là đứng so với giường cũng không cao hơn bao nhiêu.
Mà bên chân của nó, là một đống bút sáp màu cùng với một bức tranh giấy.
“Con vẫn ngồi dưới đất vẽ tranh sao?” Lâm Duyệt kinh ngạc nhìn kỹ nó hỏi
Chương 64 – Tòa nhà lớn âm trầm
Tiểu Thư Tình gật gật đầu, hi hi cười nói: “Thư Tình muốn cùng mẹ chơi, nhưng là ba ba nói không thể ầm ĩ để mẹ ngủ, mẹ, Thư Tình ngoan hay không?” Tiểu Thư Tình còn không quên hướng nàng tranh công.
“À, rất ngoan!” Lâm Duyệt một tay đem nó ôm vào trong lòng, ở trên mặt nó hung hăng hôn một cái, chọc tiểu Thư Tình cười rộ lên một trận khanh khách.
Náo loạn một chút, Lâm Duyệt lại quét mắt nhìn phòng ngủ rộng lớn này , cúi đầu nhìn chằm chằm tiểu Thư Tình hỏi: “Ba ba đâu?”
Lại đi vào tòa nhà lớn âm trầm này, trong lòng Lâm Duyệt không khỏi có chút ớn lạnh, bản năng sau khi tỉnh lại đã nghĩ đi tìm Mạc Lặc Nghị Phàm.
“Ba ba đang đánh máy tính.” Tiểu Thư Tình lớn tiếng nói, sẽ không nói đang làm việc, rõ ràng là nói đang đánh máy tính.
Lâm Duyệt nghi hoặc hai giây, liền phản ứng lại , nhìn nhìn đồn hồ trên tường, đã hơn mười giờ, trời ạ! Ước chừng nàng đã ngủ bốn tiếng rồi. Ngay sau đó, bụng đói thầm thì kêu lên.
“Bảo bối mẹ đói bụng, có thưởng cho mẹ chút gì để ăn không?” Lâm Duyệt một mặt ủy khuất nhìn tiểu Thư Tình, tiểu Thư Tình dùng sức gật đầu một cái, liền nhảy xuống giường chạy đi ra ngoài.
Ngay sau đó liền nghe được thanh âm của nó từ cách vách truyền đến: “Ba ba, mẹ tỉnh, mẹ còn nói mẹ đói bụng!”
Lâm Duyệt cả kinh, thế nào cũng không ngờ được tiểu Thư Tình sẽ đi tìm Mạc Lặc Nghị Phàm báo cáo yêu cầu nho nhỏ của nàng , từ trên giường lớn nhảy xuống mặt đất, rất nhanh sửa soạn quần áo trên người.
Tiếng bước chân trầm ổn càng ngày càng gần, tim Lâm Duyệt liền theo tiếng bước chân tới gần mà càng nhảy càng nhanh. Ngay sau đó, thân ảnh suất khí của Mạc Lặc Nghị Phàm liền xuất hiện tại trước mắt nàng, tiến lên liền cho nàng một cái hôn nồng nhiệt, lập tức ở nàng bên tai nói: “Em mà không tỉnh lại, anh sẽ đánh thức em dậy.”
“A? Ha ha. . . .” Lâm Duyệt xấu hổ cười gượng hai tiếng, cúi đầu không dám nghênh diện ánh mắt cực nóng của hắn, gắt gao theo dõi y phục trước ngực hắn.
Mạc Lặc Nghị Phàm khó mới nhìn thấy được bộ dáng yên tĩnh của nàng, cười nhẹ một tiếng nói: “Em muốn ăn ở trong phòng hay là xuống phòng ăn ở dưới lầu?”
“Kỳ thực điều tôi muốn nhất là về nhà ăn, ha ha, đã trễ thế này, tôi cần phải trở về.” Lâm Duyệt lại ngẩng đầu lần nữa theo dõi hắn, trong lòng không ôm gì hi vọng nói ra những lời này.
Nơi này là nhà của hắn, nàng thực không thể lại ở nơi này qua đêm. Bị người ta biết được nàng chạy đến nhà đàn ông qua đêm, nếu chuyện này truyền đến trường học thì nguy. Hơn nữa, qua đêm tại chỗ này khẳng định nàng sẽ không ngủ được, ai biết người đàn ông này nửa đêm sẽ làm ra hành vi không tốt gì với nàng.
Quả nhiên, Mạc Lặc Nghị Phàm không chút nào lo lắng cự tuyệt: “Hôm nay quá muộn rồi, ngày mai hãy trở về.”
Chỉ lo lấy cớ, hơn nữa là siêu cấp lấy cớ, trong lòng Lâm Duyệt căm giận nghĩ. Cho dù rất trễ, hắn có nhiều thủ hạ như vậy, nhiều xe như vậy, đưa nàng trở về cũng thực là sự tình đơn giản mà?
Như thế, một tia gian trá tươi cười tập kích trên mặt nàng, nói: “Nghị ca ca, tôi suốt ngày bận rộn như vậy, thật vất vả có ngày cuối tuần anh lại còn đem tôi nhốt ở nơi này, anh nói cho người ta biết làm thế nào để tìm vòng cổ về đây.”
Chương 65 – Tòa nhà lớn âm trầm-2
Nhắc tới vòng cổ, vòng tay Mạc Lặc Nghị Phàm đang ôm cái eo nhỏ nhắn của nàng bỗng cứng đờ, hai con mắt bỗng chớp mạnh nhìn chằm chằm nàng. Vòng cổ! Thứ đáng chết kia, hại hắn thiếu chút nữa đem tính mạng đi tặng cho cái vòng cổ này! Giờ phút này lại không biết nó đang ở cái xó xỉnh nào.
Hắn khẽ nhếch môi, nhàn nhạt mở miệng nói: “Em đã tìm không được vòng cổ, vậy đành phải để bản thân anh đi tìm, hiện tại, đi xuống ăn cơm đi.”
Bình tĩnh như vậy? Lâm Duyệt ngoài ý muốn nhìn hắn liếc một cái, trước đây không phải là vẫn gắt gao đuổi theo nàng muốn đòi lại vòng cổ sao? Làm như nhìn thấu ý nghĩ của nàng, Mạc Lặc Nghị Phàm lại lần nữa mở miệng nói: “Vòng cổ với anh mà nói rất quan trọng, nhất định phải tìm ra nó.”
“Vậy anh để tôi trở về tiếp tục tìm nha.” Lâm Duyệt ra vẻ nghiêm túc nói, ai. . . , vòng cổ a! Trời biết nó cũng mang đến cho nàng biết bao nhiêu là phiền toái. Hại nàng thiếu siêu cấp soái ca tân chủ tịch năm vạn đồng không nói đến, còn ở trước mặt hắn mất mặt nhiều đến như vậy!
Hiện tại muốn lấy lại vòng cổ vẫn còn không được, xem cái bộ dáng của tên sắc lang kia, không hầu hạ hắn một đêm là nhất định không đem vòng cổ trả lại cho nàng, hầu hạ tên lợn giống kia? ! Một cỗ cảm giác ghê tởm liền từ trong lồng ngực nàng dâng lên, Lâm Duyệt nhanh chóng chạy tới toilet, nôn một trận.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Tiểu Thư Tình thấy bộ dáng khó chịu của Lâm Duyệt, giương mắt to lo lắng nhìn nàng.
Mạc Lặc Nghị Phàm tiến lên, nâng thân mình của nàng lên nhìn kỹ nàng, trong mắt có tia nghi hoặc thật sâu. Lâm Duyệt lau qua miệng, tức giận trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, bất mãn nói: “Làm sao dùng loại ánh mắt xoi mói này nhìn tôi? Cho là tôi có thai à? Tôi cũng sẽ không tự mình mang thai!”
“Em có chỗ nào không thoải mái?” Mạc Lặc Nghị Phàm nheo mắt, nhìn chằm chằm nàng hỏi, hắn đương nhiên biết nàng không tự mang thai, cũng tin tưởng nàng sẽ không tùy tiện giống ba năm trước đây đi tìm đàn ông giải sầu. Hắn lo lắng là, thân thể của nàng có vấn đề gì?
“Tôi. . . Chỗ nào cũng đều thoải mái cả.” Lâm Duyệt vỗ vỗ ngực, chẳng qua là một phản ứng nho nhỏ thôi, ngẩng đầu lại đối diện với dáng vẻ lo lắng trên mặt Mạc Lặc Nghị Phàm một mặt.
Nhất thời cảm thấy có lỗi với hắn, lại có chút cảm động, nàng căn bản là không có việc gì, nam nhân trước mắt này vẻ lo lắng trong mắt lại rõ ràng như vậy.
“Nếu có chỗ nào không thoải mái, nhớ là phải nói ra, biết không?” Bàn tay to lớn của Mạc Lặc Nghị Phàm bao trùm cái eo nhỏ nhắn của nàng, nhìn chằm chằm nàng dùng ngữ khí cảnh cáo nói.
Vô vọng về nhà, trước mắt Lâm Duyệt đành phải lấp đầy bụng rồi nói sau, sau khi kéo dài bữa tối hơn một giờ trong phòng ăn, tiểu Thư Tình bị đưa trở về phòng đi ngủ.
Mạc Lặc Nghị Phàm lại rất nhẫn nại canh giữ bên cạnh bàn ăn, cùng nàng, biết nàng là cố ý đem từng miếng cơm nhỏ đút vào miệng, hắn vẫn như cũ không có chút mất kiên nhẫn.
Nhưng người gây ra họa – Lâm Duyệt thật đã chống đỡ hết nổi rồi, cố lấy dũng khí ngẩng đầu, đối Mạc Lặc Nghị Phàm nói: “Nghị ca ca, đã khuya, anh nên đi nên nghỉ ngơi.”
“Anh chờ em cùng đi.” Mạc Lặc Nghị Phàm giơ ra khuôn mặt cười mà như không nhìn chằm chằm nàng, rõ ràng chính là ăn không vào, còn muốn ở đây giả bộ, hắn thực muốn nhìn nàng có thể ở đây giả bộ bao lâu.
Lâm Duyệt vừa uống vào một ngụm canh thiếu chút nữa phun ra ngoài, kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, hắn vừa mới nói cái gì? Chờ nàng cùng đi. . . Nghỉ ngơi? Nam nhân này! Thật đúng là thần kinh không bình thường, không biết xấu hổ!
Chương 66: Lại hiểu lầm – 1
Thế nhưng nàng lại thuần khiết thiện lương, đơn thuần đáng yêu, ngay cả yêu đương cũng chưa từng là đệ tử, cư nhiên hắn lại nghĩ cách đánh phủ đầu nàng? Ý đồ đầu độc mầm non của tổ quốc?
“Nghị. . . Thúc thúc.” Lâm Duyệt há miệng thở dốc, lắp bắp hô lên ba chữ này, còn cố ý đem hai chữ ‘Thúc thúc’ kéo thật dài. Cười hắc hắc nói: “Tôi vừa mới. . . mới tỉnh giấc, không ngủ được, chú cũng đừng chờ tôi. . . .”
Mạc Lặc Nghị Phàm cười nhẹ một tiếng, ra vẻ nghiêm túc nói: “Để một mình em ở nơi này, anh không ngủ được.”
“Không có việc gì, anh không cần lo lắng việc tôi sẽ chạy trốn, tôi biết bản thân là trốn không thoát được. Ân. . . Như vậy đi, anh đưa tôi bộ máy tính, tôi tự mình lên mạng là được rồi.” Lâm Duyệt khẽ đảo đồng tử mắt, tự cho rằng đó không có nghĩa là sai khiến.
Mạc Lặc Nghị Phàm không có đáp lại lời của nàng, từ ghế ăn đứng lên, sau đó cúi người, đem nàng đang ngồi trên ghế ôm lấy, bước nhanh chạy lên lầu.
Lâm Duyệt cả kinh, theo bản năng bắt đầu giãy dụa, vội vàng kêu lên: “Anh muốn làm cái gì? Mạc Lặc Nghị Phàm! Anh cầm thú! Anh muốn làm gì? A –! Buông!”
Mạc Lặc Nghị Phàm cúi đầu, không vui trừng mắt nhìn liếc một cái nàng đang gào khóc thảm thiết, thấp giọng mệnh lệnh nói: “Không cho phép ầm ĩ.” Hơn nửa đêm tại trong căn phòng lớn này tru lên, thực có chút dọa người nha.
Lâm Duyệt ngoan ngoãn mà ngậm miệng lại, không đến hai giây, lại lần nữa mở miệng nói: “Nhưng là anh muốn cường – bạo tôi, chẳng lẽ tôi kêu một chút cũng không đúng sao?” Thanh âm không lớn giống như lúc nãy, có nồng đậm lửa giận cùng ủy khuất, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt trên đỉnh đầu , khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Mạc Lặc Nghị Phàm.
Mạc Lặc Nghị Phàm không để ý đến lời nói hưu nói vượn của nàng, bước chân vẫn như cũ hướng phía trước đi tới. Không cam lòng chịu bị phớt lờ Lâm Duyệt tiếp tục mở miệng nói: “Nghị thúc thúc, anh sẽ không mất nhân tính như vậy chứ, nghĩ muốn làm ra việc cầm thú đối với một cô gái vừa trưởng thành đi?”
Thanh âm càng ngày càng thấp, cuối cùng đã biến thành cúi đầu cầu xin, tựa như Mạc Lặc Nghị Phàm thật sự là đối nàng làm cái chuyện tình vô nhân đạo gì đó.
Rốt cục đến cửa một gian phòng ngủ, Mạc Lặc Nghị Phàm
giơ một bàn tay, xoay chốt đem cửa đẩy ra sau rồi đi vào. Trực tiếp hướng giường lớn đi vào, dĩ nhiên sau cúi người đem Lâm Duyệt đặt ở giữa trên giường lớn.
Lâm Duyệt khẩn trương hề hề nhìn hắn, theo bản năng níu chặt quần áo hướng bên kia giường lớn lăn qua, tim bắt đầu nhảy loạn lên, nhanh đến mức nàng không thể hô hấp.
Nàng nghĩ, nếu Mạc Lặc Nghị Phàm thật sự làm cái gì với nàng nàng nên làm cái gì bây giờ? Đánh hắn sao? Khẳng định đánh không lại, mắng hắn? Không có ý nghĩa thực tế gì! A –, thật phiền a!
“Cho dù vừa mới ngủ dậy, bây giờ cũng nên ngủ rồi.” Thanh âm của Mạc Lặc Nghị Phàm ở trên đỉnh đầu nàng vang lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thiên biến vạn hóa của nàng, cảm thấy thực buồn cười.
Nhịn ý cười đứng dậy nói: ” Trong phòng ngủ cái gì cũng có, đều là của em, chính em muốn dùng như thế nào thì dùng thế ấy, nhớ kỹ, đi ngủ sớm một chút.”
Mạc Lặc Nghị Phàm nói xong, cúi người xuống ở trên thái dương người đang ngây ngốc Lâm Duyệt hạ xuống một nụ hôn, cười tà mị nói nhỏ: “Bảo bối, ngủ ngon.” Nói xong duỗi thẳng lưng, từng bước lui về phía sau xoay người rồi đi ra ngoài.
Chương 67- Lại hiểu lầm-2
Lâm Duyệt ngây ngốc nhìn bóng dáng hắn biến mất sau cửa, ngây ngốc nhìn cánh của phòng từ từ bọ đóng lại, thật lâu sau mới đột nhiên phản ứng lại. Bỗng nhảy dựng trên gường, thét chói tai: “Đáng chết vạn đao a. Không có việc gì lấy đùa giỡn tiểu cô nương làm niềm vui a.”
Hại nàng khẩn trương đến mức tim sắp nhảy ra ngoài, hại nàng xấu hổ đến mức khuôn mặt đỏ ửng so với phát sốt còn nóng hơn! Tên xú nam nhân kia nhất định ở trong lòng đang chê cười nàng, nhất định đang nhảy múa đi!
A a –, thực dọa người a! Mạc Lặc Nghị Phàm! tên vương bát đản này! Lâm Duyệt phát điên vò đầu bứt tóc, ở trong lòng điên cuồng trách móc!
Không buồn ngủ Lâm Duyệt một mình ở trong căn phòng siêu lớn ép buộc đủ thứ, mới thả người ngã vào trên giường chuẩn bị ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau liền tỉnh lại, rửa mặt xong sau mới phát hiện quần áo mặc trên người mình không biết đã chạy đâu mất.
Không có biện pháp, không thể mặc áo ngủ chạy đi nơi nơi, nàng đi đến cạnh cửa, đem cửa phòng ngủ kéo ra một chút –.
“Thiếu phu nhân, cô tỉnh?” đột nhiên vang lên thanh âm của nữ giúp việc, Lâm Duyệt hoảng sợ, nhìn nữ giúp việc đang đứng ở cạnh cửa. Trời ạ? Không phải là chị ấy đứng cả đêm ở đây chứ? Vậy toàn bộ cười nói la hét hôm qua của nàng ở trong phòng đều bị chị ta nghe thấy hết rồi sao?
Lâm Duyệt quan sát khuôn mặt một mực nghêm túc của chị ta, há miệng thở dốc kinh ngạc nói: “Chị đứng ở chỗ này làm gì?” Không phải là Mạc Lặc Nghị Phàm pháichị ta đến giám thị nàng, sợ nàng chạy trốn chứ?
“Thiếu phu nhân, tôi đang chờ cô rời giường, chờ côi sai bảo.” Tiểu nữ giúp việc cung kính mở miệng nói.
Liền đơn giản như vậy? Lâm Duyệt hồ nghi quan sát chị ta, ngẫm lại cũng đúng, loại địa phương quỷ quái này, có cánh dài cũng không thể bay ra ngoài, Mạc Lặc Nghị Phàm căn bản không cần phải phái người này đến coi nàng.
“Tôi không có gì muốn sai bảo cả, chị có thể đi chơi.” Lâm Duyệt hướng nàng khoát tay nói
“Dạ vâng, thiếu phu nhân.” Tiểu nữ giúp việc ngoan ngoãn xoay người hướng dưới lầu lui xuống , mới đi được vài bước, Lâm Duyệt đột nhiên gọi lại nàng, hỏi: “Quần áo của tôi đâu? Đi đâu vậy?”
“Thiếu phu nhân, quần áo của cô vừa mới đem đi giặt sạch.”
“Nga.” Lâm Duyệt thì thào ‘Nga’ một tiếng, nhìn bóng dáng nữ giúp việc biến mất đi rồi, mới lùi về sau, đem của phòng ngủ đóng lại. Nhìn quét qua một vòng đại phòng ngủ.
Tối hôm qua nàng đem tất cả các món đồ trong phòng ngủ mở ra, đồ trang điểm, nước hoa linh tinh gì đó toàn bộ thử chơi một lần, nhưng hình như không có thấy quần áo nha?
Cất bước hướng tủ quần áo lớn đi đến, ‘Cạch cạch’ một tiếng đem cánh cửa tủ quần áo đẩy sang một bên, xuất hiện rõ ràng tại ngay trước mắt nàng là đủ loại kiểu dáng, đủ màu đủ dạng quần áo hàng hiệu.
Lâm Duyệt kinh ngạc trợn to hai mắt, trừng mắt ngắm nhìn những bộ quần áo được bày biện như cửa hàng bán trang phục , nhiều như vậy. . . ! Tất cả đều là chuẩn bị cho nàng sao?
Bản tính ham thích thử quần áo của nữ nhân lập tức bộc lộ ra , Lâm Duyệt không có nghĩ nhiều, thoải mái đem quần áo mới ôm đầy vào lòng ném ở trên giường, bắt đầu trang điểm thử mặc vào người.
Chương 68 – Nam nhân đáng sợ.
Mặc kệ là quần, váy, hay áo, chỉ cần là quần áo, đều vô cùng vừa vặn với người nàng, căn bản là được may theo yêu cầu. Chẳng qua là nàng chưa có từng để cho ai đo người của nàng a, như thế nào lại có thể may quần áo vừa người như vậy nga? Hơn nữa từng cái từng cái đều rất vừa.
Mạc Lặc Nghị Phàm! Nam nhân kia thực đáng sợ!
Đây là cảm tưởng giờ phút này của Lâm Duyệt, ánh mắt rơi xuống tủ giầy bên cạnh , đẩy ra của tủ. Lâm Duyệt lại lần nữa kinh ngạc, bên trong tủ hàng trăm đôi giày đủ loại kiểu dáng khiến ngời ta kinh ngạc!
Nhiều giầy như vậy, khả năng cả đời này đều đi không hết nga! Xem size là biết là chuẩn bị cho nàng. Bình thường cùng lắm một năm mới mua một đến hai đôi giày, hơn nữa đều là loại tiện sử dụng, trước mắt nhiều loại giày xa hoa như vậy thực hấp dẫn nàng a.
Chương 69 – Thế lực tà ác
Ở thời điểm Lâm Duyệt còn đang sững sờ, cửa phòng bị người ta đẩy ra, một thân hưu nhàn thường phục, khí suất mê người Mạc Lặc Nghị Phàm xuất hiện trước mặt nàng, bước dài chân đi đến trước mặt Lâm Duyệt, lộ ra một nụ cười mộng ảo với nàng, nhìn chăm chú vào nàng nói: “Bảo bối, buổi sáng tốt lành.”
“Ha ha, buổi sáng tốt lành.” Lâm Duyệt không khỏi tự giác từng bước lui về phía sau, ý đồ rời khỏi áp lực vô hình mà hắn cấp cho nàng, ánh mặt trời chói lọi xuyên thấu qua cửa sổ, nhàn nhạt vương trên người hắn, như một vị hoàng tử trong mộng ảo.
Khiến cho Lâm Duyệt một người luôn có hảo cảm với các soái ca từ trước tới nay bất ngờ bị hắn mê hoặc, liền ngay cả bị Mạc Lặc Nghị Phàm ôm vào trong lòng, hôn sâu môi của nàng cũng không có ý thức, hết thảy như đang ở trong mộng.
Mạc Lặc Nghị Phàm đối với sự yên tĩnh thần kỳ của nàng lại cảm thấy hơi hơi nghi hoặc, bình thường nàng chỉ cần hắn vừa mới ôm nàng, chắc chắn giống phát điên mà chống cự lại, hôm nay thế nào lại thuận theo như vậy?
Mặc kệ là bởi vì sao, chỉ cần nàng nguyện ý chấp nhận nụ hôncủa hắn, hắn đều là cao hứng. Muốn một lần nữ vãn hồi lòng của nàng, tự nhiên sẽ muốn nàng tạo thành thói quen khi hắn đụng vào.
Trong hai tròng mắt của nàng, có mê man, có mê luyến, cũng có chút si ngốc. Mạc Lặc Nghị Phàm càng ôm chặt thêm thân hình của nàng, hôn cũng càng mang tính xâm nhập.
Khó mới được nàng yên tĩnh như vậy, không cố gắng mà hưởng thụ một chút nhu tình của nàng được sao?
Thật lâu sau đó , tận đến khi Mạc Lặc Nghị Phàm buông môi của nàng ra, nắm cằm của nàng xem nàng có phải đang ngây ngốc hay không. Lâm Duyệt mới giật mình cảm thấy vừa mới xảy ra cái gì, dưới cằm truyền đến hơi hơi đau đớn nhắc nhở, đây phải là đang nằm mơ.
“Anh lại hôn tôi?” Lâm Duyệt chằm chằm trừng mắt nhìn hắn, rõ ràng là lời nói trách cứ, nhưng ngay cả một chút uất hận đều không có, bởi vì vừa mới lúc nãy nàng tựa hồ cũng rất hưởng thụ những ngọt ngào mà hắn đem lại cho bản thân.
“Đúng vậy.” Mạc Lặc Nghị Phàm trả lời không chút áy náy, tựa như hôn nàng là chuyện cỡ nào bình thường.
Thấy bộ dáng một mặt tức giận của nàng, cười tà một tiếng hỏi: “Bảo bối, em là vẫn thấy không đủ sao, chúng ta có thể làm lại một lần.” Nói xong làm bộ muốn cúi đầu hôn nàng.
Lâm Duyệt cuống quýt đem khuôn mặt nhỏ nhắn quay sang một bên, lớn tiếng kêu lên: “Mạc Lặc Nghị Phàm! Anh biết rõ tôi không có ý đó! Anh chỉ biết dùng thế lực tà ác khi dễ tôi!”
Mạc Lặc Nghị Phàm khẽ cười một tiếng đứng thẳng thân mình, đúng vậy, hắn chính là thích khi dễ nàng, đặc biệt thích nhìn đến bộ dáng tức giận thở phì phì hiện tại của nàng.
Bất quá hiện tại hắn không có thời gian khi dễ nàng, bởi vì hắn đói bụng, nàng khẳng định cũng đói bụng! Ngược lại lại cười nói: “Nếu không muốn tiếp tục, chúng ta đi xuống ăn bữa sáng đi.”.
Chúc các bạn online vui vẻ !