Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Người mẹ vị thành niên - Trang 7

Chương 70 – Thói quen đối tốt với nàng

“Được, anh đi xuống trước, tôi muốn thay quần áo.” Lâm Duyệt rốt cục cũng nghe được lời hắn nói muốn rời khỏi, cao hứng mở miệng nói, hai người cùng đứng ở một góc phòng ngủ không khí rất xấu hổ, rất tế nhị. Nàng không nghĩ lại tiếp tục ngây ngốc nữa, ai biết một hồi hắn hắn lại muốn ôm hay lại muốn hôn nàng nữa.

Mạc Lặc Nghị Phàm liếc mắt một cái nhìn đống quần áo trên giường lớn, nhìn chăm chú vào nàng nói: “Quần áo có còn thích hay không?”

“Thích, nhưng mà nhiều quá.” Lâm Duyệt nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Tuy rằng anh rất nhiều tiền, nhưng là cũng không nên phô trương giàu sang như vậy, loại hành vi này thật không tốt.”

“Chỉ cần em thích, anh luôn nguyện ý tiêu tốn.”

“Anh vì sao phải đối với tôi như vậy?” Lâm Duyệt cảm động mở miệng nói, hai người chẳng qua mới gặp mặt vài lần, hắn lại đối xử với nàng tốt như vậy. Không đúng, nàng không cần phải cảm động, bởi vì tất thảy những gì Mạc Lặc Nghị Phàm làm , đều là vì vợ trước của hắn mà làm, mà nàng, chẳng qua là vô sỉ mà hưởng thụ hạnh phúc của người khác thôi.

“Bởi vì anh đã có thói quen đối xử tốt với em” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn chăm chú vào nàng, hơn hai năm trước, hắn đã thành thói quen đem nàng thành trung tâm, sủng nàng, yêu nàng.

“Tốt, một thói quen bất lương, ha ha.” Lâm Duyệt cười gượng hai tiếng, xoay người, tránh đi tầm mắt cực nóng của hắn. Tùy tiện cầm lấy một bộ váy màu tím ở trên giường đi vào phòng tắm.

Chẳng qua là tùy tay lấy, mặc ở trên người nàng vẫn là xinh đẹp như cũ, nàng không thể không thừa nhận, con mắt của Mạc Lặc Nghị Phàm quả thật rất độc đáo.

Cảm giác xinh đẹp thật là thoải mái, quỳ gối ở trước tủ giầy , nhìn quét một vòng, chọn một đôi màu sắc tương tự mà
u váy phối hợp đi vào, đứng ở trước gương trang điểm ngắm nhìn, vui sướng hân hoan phát hiện, nguyên lai nàng cũng có lúc xinh đẹp như vậy.

Nguyên lai bản thân trang điểm một chút, cũng có tư chất của một thiên kim tiểu thư giàu có, hừ hừ! Người dựa vào ăn mặc, đẹp vẫn là nhờ vào ăn mặc.

“Có thể đi ăn bữa sáng rồi chứ?” Chờ ở một bên Mạc Lặc Nghị Phàm hỏi, thật sự không phải là hắn không có nhẫn nại chờ nàng, mà là lo lắng tiểu thê tử của hắn đã muốn rất đói bụng đi.

“Có thể.” Lâm Duyệt đang chìm đắm trong sự tự kỷ phục hồi lại tinh thần, khó khăn biểu hiện ra bộ dáng e lệ, đi đến bên người hắn. Mạc Lặc Nghị Phàm cũng không phải lần đầu tiên thấy nàng xinh đẹp như vậy, trên mặt không có gì biến hóa, vừa ôm eo của nàng, cùng nàng hướng dưới lầu đi xuống.

Bữa sáng xong, Mạc Lặc Nghị Phàm bởi vì có chuyện muốn xử lý, trở lại phòng làm việc trên lầu hai. Lâm Duyệt cùng tiểu Thư Tình vui chơi điên loạn ở trong vườn.

Xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn xuống đất, ánh mắt Mạc Lặc Nghị Phàm nhẹ nhàng mà dừng ở trên người hai người một lớn một nhỏ đang vui cười. Giờ phút này Lâm Duyệt, ngây thơ giống như tiểu hài tử hai tuổi , điển hình là tiểu Thư Tình.

Nàng thanh xuân hoạt bát, cá tính thiện lương đáng yêu đều không có thay đổi, điều duy nhất thay đổi là trái tim của nàng kia, tàn nhẫn đem hắn trong ký ức xóa sạch.

Chương 71 – Chán ghét sự bố thí

Lúc trời sắp tối, Mạc Lặc Nghị Phàm mới đích thân đưa Lâm Duyệt về chỗ ở, Lâm Duyệt đem tiểu Thư Tình từ trên đùi bế xuống dưới, quay đầu hướng Mạc Lặc Nghị Phàm nói: “Cám ơn anh đưa tôi trở về, còn có cám ơn anh đã dành cho tôi ngày cuối tuần vui vẻ, rất cảm ơn, chẳng qua là ngày mai tôi có thể chịu sự trùng phạt vô cùng hoa lệ của thầy giáo.” Việc học cần thiết thì không lo, bài tập cần làm chưa có làm, tóm lại không có người nào khi học cao đẳng lại náo nhiệt như nàng.

Mạc Lặc Nghị Phàm cười nhẹ một tiếng, nhìn liếc qua người không có chút dáng vẻ thư sinh nào là nàng, với hắn mà nói, nàng học hay không đều không có liên quan gì, tốt nhất hiện tại liền bỏ học đến đây làm thiếu phu nhân.

“Mẹ, mẹ muốn đi học?” Tiểu Thư Tình ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, đô đô cái miệng nhỏ nhắn mất hứng nói.

“Đúng vậy, có thời gian rảnh lại đến chơi cùng con nga.” Lâm Duyệt xoa xoa tóc của nó, sủng nịch dụ dỗ nói.

“Mẹ, con cùng ba ba sẽ rất nhớ mẹ.”

“Ân, mẹ cũng sẽ rất nhớ con . . . .” Lâm Duyệt vụng trộm liếc mắt một cái nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm trầm mặc, lại cười nói. Sau đó chuyển hướng Mạc Lặc Nghị Phàm, cười gượng hai tiếng nói: “Nghị ca ca, tôi phải đi lên trước.”

Mạc Lặc Nghị Phàm gật đầu một cái, đem tiểu Thư Tình ở giữa ôm đến một bên, sau đó đột nhiên giang một tay đem Lâm Duyệt kéo vào trong lòng, bắt đầu nụ hôn trầm lặng ly biệt lâu dài.

Lâm Duyệt trợn tròn mắt nhìn hắn, chịu không nổi sự trắng trợn của hắn, cái gì mà không gặp có một tuần đã muốn hôn tạm biệt một cái, nếu như ly biệt một năm, mười năm , không phải là ….

Nguyên bản đầu óc còn có thể động đậy một chút liền đã rơi và ngõ cụt, tư duy ngay lập tức bị Mặc Lặc Nghị Phàm bao phủ bên trong dục vọng, từ lúc nào thì bắt đầu, nàng không phản kháng nụ hôn của hắn? Thậm chí còn mê luyến thời khắc ngọt ngào này?

Thời điểm Mạc Lặc Nghị Phàm buông nàng ra, lấy từ trong ví tiền ra một chiếc thẻ màu vàng tươi, đặt vào trong lòng bàn tay của nàng, bình tĩnh nói: “Sau này mặc kệ thiếu cái gì, nhớ rõ phải nói với anh.”

“Vì sao?” Lâm Duyệt lật lật xem chiếc thẻ màu vàng nhạt hắn để trong tay nàng lại thấy nó có chút chói mắt, phỏng chừng bên trong có một khoản đủ để trang hoàng cho toàn bộ cuộc sống được gọi là thiếu các gì đó đi, thứ kia không mùi lại không vị, lại khiến nàng mê đến chết ‘tiền mặt’.

“Bởi vì anh là chồng của em, có trách nhiệm cho em cuộc sống tốt đẹp.” Mạc Lặc Nghị Phàm nói không chút ý thức, như là đang kể ra một điều hiển nhiên.

Một cái hôn đã nghĩ là chồng của nàng? Đừng cho là quá tiện nghi chứ? Thẻ vip thì có gì đặc biệt hơn người? Tiền có gì đặc biệt hơn người? Nàng mới không hiếm lạ mấy thứ này. Thầm hừ một tiếng, giơ tay ném thẻ ngân hàng trả lại cho hắn, nói: “Tôi nghĩ cái thẻ Vip này vẫn là nên dành cho phu nhân thực sự của anh đi, tôi không cần.”

“Duyệt Nhi!” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn chăm chú vào nàng, nghiêm túc thấp giọng kêu một tiếng.

“Tôi chán ghét bộ dáng bố thí này nọ của anh.” Nói xong, Lâm Duyệt lập tức quay người đẩy cửa xe đi ra ngoài, “Phanh” một tiếng đóng sầm cửa lại, cũng không them quay đầu lại hướng đại sảnh đi đến.

“Ba ba, mẹ tức giận rồi.” Tiểu Thư Tình nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm, cười hì hì nói. Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn bóng dáng Lâm Duyệt sau khi biến mất mới hướng tiểu Thư Tình cười ôn hòa, đem nó ôm ngồi vào ghế phụ, cài chặt dây an toàn, khởi động xe rời đi.

Chương 72 - Chột dạ

Lâm Duyệt né tránh chủ cho thuê nhà, bước nhanh chạy lên lầu, trong lòng vẫn căm giận như cũ. Trong mắt nàng, nam nhân tùy tiện đem tiền ném cho nữ nhân là chuyện tối ghê tởm, thật vất vả mới có một chút hảo cảm đối với Mạc Lặc Nghị Phàm như vậy, lại bị chínnh hắn đạp đi!

Dùng chìa khóa mở vài lần cửa cũng không thành công, Lâm Duyệt đang chìm trong nghi hoặc, cửa gỗ bị người từ bên trong mở ra. Lưu Tuyết một mặt nghi hoặc quan sát nàng, hai mắt bắt đầu sáng long lanh lên.

“Nhìn mình làm gì?” Tức giận muốn chết hướng cô ấy nói, Lưu Tuyết cười hi hi một tiếng nói: “Tớ nghĩ hôm nay cậu cũng sẽ không trở về, vậy nên liền khóa cửa sớm đi ngủ. . . Quần áo của cậu thật xinh đẹp nga. . . , là chủ nhân văn kiện đưa cho cậu sao?”

“Cậu ở đó nói linh tinh cái gì hả?” Lâm Duyệt trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái, trong lòng cũng là có chút chột dạ, bởi vì quả thật là Mạc Lặc Nghị Phàm đưa cho nàng.

“Thật tốt, đưa văn kiện còn có thể đem bản thân vào nhà giàu sang hưởng thụ hai ngày, còn có quần áo đẹp mặc, lại đây, cho mình sờ sờ vải này . . . Ai a! Đồ tốt đó!” Lưu Tuyết tiếp tục oa oa trêu ghẹo nói, một bên hâm mộ nhìn chằm chằm bộ y phục trên người nàng không rời mắt.

“Thích thì tặng cho cậu tốt lắm.” Lâm Duyệt trừng mắt nhìn liếc Lưu Tuyết một cái biểu tình vạn phần quái đản, đảo cặp mắt trắng dã nói. Nói xong tìm áo ngủ hướng phòng tắm đi đến.

Lưu Tuyết theo sát ở phía sau nàng, cuối cùng bị đá ở ngoài cửa, nói với từ bên ngoài cửa phòng: “Đáng tiếc mập mạp như tớ, mặc không vừa người, bất quá thân phận như cậu không nên mặc những loại quần áo như vậy, vẫn là tặng cho mình thay cậu bảo quản đi.”

Đáp lại lời của cô, là tiếng nước ào ào từ bên trong truyền đến, thật lâu sau, chỉ tới khi tiếng nước yên tĩnh lại, Lưu Tuyết tiếp tục hướng với bên trong reo lên: “Lần sau lúc đưa văn kiện nhất định phải gọi mình nha, nói không chừng chủ tịch tập đoàn Thụy Ca nhất thời đần độn tuyển dụng mình, cũng đưa cho mình một bộ. . . !”

Phanh! Một tiếng chấn động, Lâm Duyệt mạnh tay đem cửa phòng tắm kéo ra, thở phì phì trừng mắt nhìn cô kêu lên: “Cậu câm miệng cho mình!”

“Người ta nói thực mà.”

“Mình nói cho cậu biết! Quần áo này là Mạc Lặc Nghị Phàm mua cho phu nhân của hắn! Người ta dáng người đầy đặn cao gầy xinh đẹp không thèm mặc, nhìn đến mình đáng thương mới thưởng cho mình!” Lâm Duyệt đem âu phục hướng trên người cô ném, thuận miệng hò hét nói , dù sao Mạc Lặc Nghị Phàm quả thật là mua cho vợ trước của hắn, nàng cũng không có nói sai đi? !

“A! Mạc Lặc Nghị Phàm đã kết hôn?” Lưu Tuyết tiếp được âu phục một mặt thất vọng hô nhỏ nói: “Còn có, cậu gặp qua Cameron phu nhân? Xinh đẹp sao? Ai a, nữ nhân đó thật hạnh phúc a. . . .”

“Cậu tiếp tục phát điên đi, mình không rảnh cùng cậu.” Lâm Duyệt chịu không nổi trừng mắt nhìn cco liếc mắt một cái, đi đến cạnh bàn học, bắt đầu bù lại hai ngày sách vở đã bỏ lỡ.

Trong phòng học trường cao đẳng, Lưu Tuyết đứng ở trên mặt bàn, cầm trong tay bộ váy màu tím kia rao hàng. Vài nữ sinh trời sinh thích ăn diện đua nhau tranh cướp muốn lấy, dù sao xinh đẹp như vậy hơn nữa lại là trang phục của chủ tịch tập đoàn Thụy Ca đặt may, không là dễ dàng có thể mua được nga.

“Đây chính là do chủ tịch tập đoàn Thụy Tạp đặt may độc quyền cho phu nhân của ngài ấy , toàn thế giới cũng tìm không thấy bộ quần áo thứ hai nga, hiện tại siêu khuyến mãi bán. . . Muốn thì giơ tay nha.” Lưu Tuyết nhìn thấy nhiều người thích như vậy, càng thêm ồn ào.

Chương 73 – Bịa đặt sinh sự

Trong phòng học trường cao đẳng, Lưu Tuyết đứng ở trên mặt bàn, cầm trong tay bộ váy màu tím kia rao hàng. Vài nữ sinh trời sinh thích ăn diện đua nhau tranh cướp muốn lấy, dù sao xinh đẹp như vậy hơn nữa lại là trang phục của chủ tịch tập đoàn Thụy Ca đặt may, không là dễ dàng có thể mua được nga.

“Đây chính là do chủ tịch tập đoàn Thụy Tạp đặt may độc quyền cho phu nhân của ngài ấy , toàn thế giới cũng tìm không thấy bộ quần áo thứ hai nga, hiện tại siêu khuyến mãi bán. . . Muốn thì giơ tay nha.” Lưu Tuyết nhìn thấy nhiều người thích như vậy, càng thêm ồn ào.

Cái gì phu nhân tập đoàn Thụy Ca, đánh chết cô cũng không tin, bất quá nghe Lâm Duyệt biện hộ cô cũng loạn theo lên, không thể tưởng tượng được những lời dối trá đó đều có thể lừa bịt mọi người.

“Tôi muốn. . . Tôi muốn!” Phía dưới một đonà kêu lên.

“Được, mọi người đều nói muốn, hiện tại mở màn bán đấu giá ha! Béo quá đứng phía sau, cao quá đứng bên trái, lùn quá đứng bên phải, bởi vì không thích hợp cho các người mặc, cám ơn. . . .”

Vài nữ sinh nguyên bản biết dáng người của bản thân mặc không thích hợp liền thở dài , hướng một bên thối lui. Ở giữa còn lại bốn năm nữ sinh, một trong số đó có Thi Tiểu Hân lạnh lùng nhìn Lưu Tuyết, âm thanh lạnh lùng nói: “Lưu Tuyết, đừn
g có mang rác rưởi đến nơi nơi rao bán , quần áo của phu nhân chủ tịch tập đoàn Thụy Ca cũng không đến tay mày đi? Nhìn liếc một Cái mày tay thô chân to, bụng toàn mỡ thừa. . . .”

“Ôi ôi. . . .” Lưu Tuyết căm giận đánh gãy lời nói của cô ta, kêu lên: “Tao tay thô chân to, bụng toàn mỡ thừa đụng chạm tới kẻ mảnh mai nhà mày à?”

“Mày ở trong lớp học công khai lừa gạt bạn học, mày bị coi thường đi? Cameron phu nhân là thần thánh phương nào mày gặp qua a?” Thi Tiểu Hân ngạo nghễ. Cái người chỉ gặp qua một lần kia, như hoàng tử trong mộng, cho dù tới bây giờ cô cũng không hy vọng tái kiến một lần, nhưng là không tha cho người khác độc chiếm thần thánh là hắn .

Còn nữa, ai đã nói qua Mạc Lặc Nghị Phàm – Cameron từng kết hôn? Tùy tiện ở đây bịa đặt lừa tiền, cô thực không thuận mắt, thế nào cũng phải quản mới được!

“Tao là chưa thấy qua. . . Nhưng là Lâm Duyệt nhà chúng tao gặp qua!” Lưu Tuyết không phục phản bác nói, vẫn cúi đầu lui sang một góc Lâm Duyệt nghe cô nói vậy, bỗng dưng từ trên ghế đứng dậy, cuống quýt xua tay nói: “Tôi chưa thấy qua, tôi không. . . .”

Trời ạ! Làm sao lại kéo nàng vào a, ngày hôm qua nàng thuận miệng nói muốn đem quần áo đưa cho Lưu Tuyết, không nghĩ tới Lưu Tuyết lại mang đên sđây ra bán lấy lời. Ô ~~~, cho dù muốn bán cũng nên mang đến cửa hàng đi chứ.

“Cậu ngày hôm qua đi đến biệt thự của Mạc Lặc Nghị Phàm, làm sao có thể không thấy? Còn nữa, cho dù nhìn thấy thì thế nào? Còn sợ Thi đại tiểu thư cắn cậu à?” Lưu Tuyết hầm hừ liếc Thi Tiểu Hân âm thanh lạnh lùng nói, nhìn cô ta khẽ biến sắc mặt, trong lòng liền thống khóai muốn chết.

Thi Tiểu Hân quan sát Lâm Duyệt, khóe miệng nhếch lên, cười khẩy nói: “Được xưng là vị hôn thê của Cameron tiên sinh, chẳng qua chỉ là cái tiểu tam a?” Nói xong quay đầu nhìn về phía vài vị tỷ muội, cười duyên nói: “Cca sbạn cùng lớp, lần trước chúng ta tận mắt gặp Cameron tiên sinh hôn Duyệt Duyệt nhà chúng ta, nguyên lai Duyệt Duyệt là một kẻ thứ ba phá hư gia đình nhà người khác a.”

“Là nha là nha. . . Nguyên lai là tiểu tam.” Vài nữ sinh bay rmiệng tám lời bàn tán xôn xao.

Sắc mặt Lâm Duyệt phút chốc trắng bệch, sau đó lại là đỏ bừng, vài loại màu sắc liền thay nhau biến đổi trên mặt nàng. Xấu hổ hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống.

Lưu Tuyết nghe được Thi Tiểu Hân nói như vậy, cả kinh nhìn Lâm Duyệt, thật lâu sau mới há miệng thở dốc, tức giận nói: “Các người đang nói cái gì? Chủ tịch Thụy Ca hôn Duyệt Duyệt? Chủ tịch Thụy ca cũng không phải đần độn nha, làm sao có thể làm ra chuyện tình ngốc nghếch giống như thanh nhiên này . . . ?”

“Đây là bản lĩnh của Duyệt Duyệt nhà chúng ta nha.” Thi Tiểu Hân liếc mắt nhìn Lâm Duyệt đang xấu hổ không chịu nổi, mở miệng trêu chọc nói: “Người cũng có lúc lên giá a, đó chính là không thể sánh kịp nga, Cameron tiên sinh bất quá cũng chỉ là người bình thường mà thôi.”

Chương 74 – Ăn cướp?

“Mày cũng quá đê tiện đi, làm sao luôn nói xấu sau lưng người khác?” nghĩ muốn lấy lại chút công bằng Lưu Tuyết lớn giọng quát, còn không quên đả kích Thi Tiểu Hân.

Thi Tiểu Hân vừa nghe xong, sắc mặt trắng bệch, đi lên một cước đá vào Lưu Tuyết đang đứng trên mặt bàn , Lưu Tuyết la bậy lên như quạ vài tiếng, ‘Phanh’ một tiếng, thân thể tựa như cục thịt nện xuống dưới chân Lâm Duyệt, lớn tiếng la lên lên.

“Tao cho mày nói lung tung này!” Thi Tiểu Hân từ trên cao trừng mắt nhìn cô, lớn giọng uy hiếp nói.

“Tại sao chỉ mày mới được nói người khác?” Lâm Duyệt không phục căm tức nhìn Thi Tiểu Hân, vừa mới rõ ràng chính là cô ta mở miệng nhục mạ người khác trước!

Thi Tiểu Hân vênh mặt, cười lạnh nói: “Những lời tao nói đều là lời nói thật, không có nói lung tung , Lâm Duyệt mày trước mặt công chúng hạ tiện cùng nam nhân hôn môi, mọi người đều nhìn thấy.”

“Duyệt Duyệt, tại sao cậu lại làm ra chuyện không đạo đức như vậy nga. . .” Lưu Tuyết một bên xoa xao xương cốt bị đau, một bên lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn kêu thảm.

Là bản thân hắn muốn hôn mình mà! Lâm Duyệt dưới đáy lòng hô lớn, nàng vô tội a! Căn bản là chuyện này không liên quan đến nàng. Căn bản nàng cũng không thể tưởng được Mạc Lặc Nghị Phàm sẽ xuất hiện ở tiệc tối của Phạm gia, ô. . . . Cuộc đời nàng sao lại xui xẻo như vậy nha?

Chuyện chết tiệt này, giải thích cũng không có người tin, nữ sinh đáng giận Thi Tiểu Hân này, nhất định đòi cắn đứt đuôi nàng mới được. Nàng ước gì dư luận đừng xôn xao nữa, nàng ước gì nàng là Cameron tiên sinh nha. !

“Váy, còn có ai mặc không?” Lưu Tuyết giơ chiếc váy lên, khuôn mặt nhem nhuốc từ mặt đất đứng lên, lại vẫn đang không quên chào hàng.

“Lưu Tuyết! Cậu cút ra ngoài cho tớ!” Lâm Duyệt nổi giận gầm lên một tiếng, tức không thể tiến lên dùng hai chân mà đá cô ta, Lưu Tuyết đành phải phẫn nộ ngậm miệng lại.

Lúc tan học , Lâm Duyệt rầu rĩ không vui đi ở trong vườn trường, Lưu Tuyết lại hoàn toàn tương phản với nàng, sôi nổi đem tiền mặt từ trong tay bạn học lấy về đếm đi đếm lại.

Đếm hai lần, quơ quơ trước mặt Lâm Duyệt, cười hì hì nói: “Đến đây đi, honey, tớ mời cậu đi ăn, lần sau khi nào công ty muốn đưa văn kiện, lại kêu Diệp tổng đưa cho cậu đi!”

“Lần sau mình trực tiếp cho cậu đi đi.” Lâm Duyệt tức giận nói, cúi đầu lấy chân đá mấy viên sỏi.

“Uy! Cậu còn chưa nói cho mình biết cậu cùng Mạc Lặc Nghị Phàm có quan hệ gì! ? Có phải cậu đang định tuyệt giao không?” Lưu Tuyết đem tiền nhét vào trong túi tiền , hổn hển kêu la.

“Mình với anh ta không có quan hệ gì hết.”

“Cậu đang lừa quỷ sao? Không quan hệ hắn làm sao lại chăm sóc em gái cho cậu?” Lưu Tuyết đảo cặp mắt trắng dã, coi cô là con ngốc sao? Rất đáng giận!

“Rốt cuộc cậu có muốn mời mình ăn cái gì hay không?” Lâm Duyệt trừng mắt nhìn cô kêu nên, nhằm chuyển chủ đề. Lưu Tuyết tuy rằng tò mò muốn chết, bất quá dùng hết biện pháp cũng không tra khảo được cái gì, còn để đó chưa tính.

Hai người thông suốt phóng khoáng đi đến một con đường lớn trong thành phố, ăn đồ ngọt trước, dĩ nhiên sau đó là các loại ăn vặt. Ăn như hổ đói tới khi thỏa mãn mới hướng trở về nhà.

Khi đi qua một con đường nhỏ tối đen, bỗng nhiên, một chiếc thương vụ xe ‘Két’ một tiếng dừng ngay bên cạnh hai người. Cửa xe ‘Ầm’ một tiếng bị kéo ra sau, nhảy ra vài người đàn ông đeo kính râm, nháy mắt đã đứng ở trước mặt Lâm Duyệt cùng Lưu Tuyết.

Lưu Tuyết cả kinh, theo bản năng mà la toáng lên, “Để làm gì, để làm gì? Chờ tôi tiêu hết tiền mới đến để cướp bóc, đại ca các người không nghĩ là đã quá muộn sao?”

Lâm Duyệt nghĩ mà sợ đứng một bên gật đầu phụ họa, trợn tròn mắt kinh hãi nhì nam nhân cao lớn trước mắt.

“Ít nói nhảm! Nói, ai là Lâm Duyệt? !” Người mặc đồ đen nhìn quét qua hai người, lớn tiếng hỏi.

Chương 75 – Gặp nạn

“Ít nói nhảm! Nói, ai là Lâm Duyệt? !” Người đàn ông mặc áo đen, lớn tiếng hỏi.

“Cô ấy –!”

“Cô ấy –!”

Hai cô gái đồng thời giơ tay chỉ chỉ vào đối phương, trăm miệng một lời nói. Sau đó hai mắt trợn tròn kinh ngạc, Lưu Tuyết hổn hển mà hét lên: “Trời đất chứng giám! Nếu tôi là Lâm Duyệt tôi sẽ bị thiên lôi đánh chết, đại ca anh phải tin tôi.”

Lâm Duyệt cũng không kém cạnh reo lên: “Trời đất chứng giám, nếu tôi mà là Lâm Duyệt tôi sẽ bị thiên lôi đánh chết, đại ca anh phải tin tôi.” Vừa mới nói xong, chỉ cảm thấy trước mắt có một bàn tay lướt qua, thẻ học sinh trên ngực bị người khác cướp đi ngay sau đó cả người cũng bị hắc y nhân kéo đi.

“Các người buông! Buông tay! Vì sao lại bắt tôi? Khẳng định là tên Mạc Lặc Nghị Phàm kia sai khiến các người tới có đúng hay không . . . . . . Ô. . . . Vương bát đản. . . . . . Mau buông tay a. . . . . . !” Lâm Duyệt gào khóc thảm thiết nhưng không có nửa điểm tác dụng, chiếc xe thương vị cao cấp ở ngay trước mắt Lưu Tuyết mà vút đi.

“Mới một ngày không gặp mà thôi, lại tới đây bắt người, ai. . .” Lưu Tuyết ai thán một tiếng, nhìn phương hướng chiếc xe biến mất, không hài lòng hướng nhà trọ đi về. Trong lòng buồn bực đến cực điểm, vì sao mỗi lần tới bắt người đều không có phần của cô chứ ? vừa mới lúc nãy tại sao cô không thừa nhận bản thân là Lâm Duyệt chứ , lại bỏ lỡ một cơ hội tốt được gặp soái ca, a a a. . .

Trên xe, Lâm Duyệt bị mấy người đàn ông ấn ngã vào ghế không thể động đậy, miệng lại một khắc cũng không chịu dừng lại, oa oa chửi bậy nói: “Các người tại sao luôn bắt tôi đi tới quỷ ốc kia chứ! Người ta ngày mai còn phải đi học! Mạc Lặc Nghị Phàm! Anh chờ coi, tôi không xử anh không được! A. . . Buông. . .”

“Tôi khuyên cô tốt nhất không nên lộn xộn, cũng không được la ra tiếng, bằng không tôi đem cô ném xuống!” Một gã hắc y nam tử trong đó uy hiếp nói.

Ném nàng đi xuống? Nàng cầu còn không được nữa là!

“Anh ném tôi đi xuống đi! Van cầu các người ném tôi đi xuống đi, ngày mai buổi sáng tôi còn có bài kiểm tra, đến muộn nhất định bị phạt, ai bị phạt!” Lâm Duyệt vừa ồn ào đồng thời hai móng vuốt hướng trong lòng hắc y nam tử cào cấu, tiếp tục nói: “Đem điện thoại của anh cho tôi mượn dùng một chút, tôi muốn gọi điện thoại cho cái tên vương bát đản Mạc Lặc Nghị Phàm kia!”

Rất đáng giận, lại dùng chiêu này để đối phó với nàng, lại ép buộc!

“Bắt cô ta câm miệng lại !” Bên trong xe đột nhiên vang lên một giọng nam lạnh lùng trầm thấp, Lâm Duyệt sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại nhìn, thế này mới phát hiện phía sau còn hai người ngồi.

Bởi vì là ban đêm , chỉ có thể dựa vào ánh sáng mờ nhạt của đèn đường chiếu qua cửa sổ để n
hận biết đối phương, bởi vì ngọn đèn quá mờ, chỉ có thể nhận ra là hai nam nhân, cùng mặc quần áo màu đen, trong đó một vị một thân thể rất khí phách, cả người tản ra hơi thở lãnh liệt nguy hiểm. Một vị khác hoàn hảo, mơ hồ trông có vẻ tương đối hiền lành hơn một ít.Lâm Duyệt khiếp sợ, bọn họ. . . Là loại người nào? Chẳng lẽ không đúng là do Mạc Lặc Nghị Phàm phái tới? Vừa mới nhìn qua những người đó đều mặc đồ màu đen, đều là nam nhân lãnh khốc, nàng thực tự nhiên liền cho rằng là người của Mạc Lặc Nghị Phàm.

Chương 76- Bọn họ là ai? – 1

Một trận cảm giác nguy hiểm bỗng dưng xâm nhập trong đầu của nàng, hoảng, hơn nữa ngoan ngoãn mà ngậm miệng lại . Xe vẫn hướng con đường hẻo lánh mà chạy, sớm đã rời xa phố xá sầm uất, nhưng là Lâm Duyệt có thể cảm giác được là, đường này không phải đang đi tới Bạn Sơn biệt thự.

Bọn họ bắt nàng đi để làm gì? Không phải lại là tìm thiếu phu nhân chứ? Ông trời a. . . Này mười tám năm đến bây giờ tổng cộng nàng đã gả cho bao nhiêu người nha? ?

Tuy rằng trong lòng sợ muốn chết, Lâm Duyệt vẫn đang giả vờ làm bộ dáng thật bình tĩnh quay đầu lại hướng hai vị soái ca kia nói: “Đại ca, tôi không ầm ĩ, nhưng là tôi muốn nói ra suy nghĩ của mình.” Dừng hai giây, thấy đối phương không có lập tức quát bảo ngưng lại, tiếp tục nói: “Ta tuyệt đối khẳng định không phải là thiếu phu nhân gì đó của các anh nha, trên người tuyệt đối khẳng định không có tiền, nên nếu các người muốn giựt tiền . . . .”

“Chúng tôi không giật tiền.” Vị nam hài kia tuổi còn tương đối trẻ cười hắc hắc nói, đáp lại đồng thời vươn tay phải ra, làm một động tác dễ như trở bàn tay: “Chúng tôi chỉ bắt cóc người!”

“Bắt cóc người?” Lâm Duyệt kinh hãi trừng mắt nhìn hắn, trái tim nhỏ bé bị dọa đến đập thình thịch.

Nam hài hài hước gật gật đầu, tiếp tục nói chuyện thật giật gân : “Đúng vậy, chúng tôi chuẩn bị đem cô bán sang Anh quốc, bán cho nhà chứa. . .”

‘Khụ’! Một tiếng ho khan cảnh cáo lạnh lùng vang lên, nam hài rụt cổ không có dám lên tiếng.

Thời điểm Lâm Duyệt còn muốn nói cái gì đó, xe chậm rãi tiến nhập vào một tòa xa hoa biệt thự, Cửa xe bị người ta kéo ra sau, cả người Lâm Duyệt cũng bị người ta kéo đi xuống.

“Uy, các người nhẹ chút!” Lâm Duyệt bất mãn lớn tiếng kêu lên, đối phương căn bản không để ý tới bất mãn của nàng, áp nàng đi vào một gian phòng trên lầu biệt thự, một tay đẩy nàng vào rồi quay lưng rời đi.

Cửa phòng bị ‘Phanh’ một tiếng đóng lại, Lâm Duyệt cuống quít từ trên đất bò lên, đánh tiếp, liều mạng đập cửa bản, lớn tiếng mắng: “Các người là ai? ! Làm sao lại bắt tôi đến nơi này! Nói chuyện a!”

Nàng mới không cần bị bán đi Anh quốc, ô. . . Nàng đều rất chết Anh quốc!

Lại kêu lại khóc cuối cùng không chiếm được hiệu quả gì, không có biện pháp, đành phải ngoan ngoãn câm miệng, quan sát căn phòng ngủ rất lớn này, bất tri bất giác ghé vào trên giường ngủ.

Không biết ngủ bao lâu, Lâm Duyệt đột nhiên bị người ta đánh thức, trợn mắt, liền nhìn đến một người tuổi trẻ, nụ cười tựa như ánh mặt trời đang nhìn bản thân.

“Tôi không muốn làm cái gì, chẳng qua là muốn tìm cô nhờ cậy một chút.” Nam hài từ phía sau lưng lấy ra một chồng bài tập, không chút khách khí nói: “Cô giúp tôi làm xong bằng đó bài tập, ngày mai thầy giáo muốn kiểm tra, nghe được chứ?”

Lâm Duyệt khẽ bật dậy khỏi giường, trừng mắt nhìn hắn nói: “Anh muốn làm gì?” Tuy rằng trên xe ngọn đèn thực tối, nhưng nàng vẫn là có thể nhận ra tiểu tử này chính là người trên xe, đã nói muốn đem nàng bán sang Anh quốc?

Khỉ gió ? Đem nàng bắt đến đây chỉ vì muốn giúp hắn làm bài tập? ? Thật sự là trò cười của ông trời a, sự sỉ nhục của thiên hạ a ! Nói gì, chính bài tập của nàng còn chưa bao giờ làm hẳn hoi, còn phải giúp hắn?

Chương 77: Bọn họ là ai? – 2

“Thế nào? Không muốn? Muốn đi sang Anh sao?” sắc mặt thiếu niên kia trầm xuống , dương giọng uy hiếp nói, trông giống như một con sói xám khinh dễ con thỏ nhỏ nhút nhát.

“Tôi…” Lâm Duyệt muốn nói là không muốn, vừa nhìn thấy biểu tình hung tợn kia của hắn liền ngậm miệng, không tình nguyện mà cầm lấy vở bài tập từ trong tay hắn lật lật xem một chút. Nguyên lai là bài tập thi vào trường cao đẳng, được rồi, coi nhu ưlà bản thân nàng ôn tập đi. Ai…, số nàng thật khổ nha!

“Cho cô hai giờ, phải làm xong đưa tôi!” Thiếu niên kia mệnh lệnh xong, tựa như ló đầu ra ngoài cửa nghe ngóng rồi mới lén nút rời đi

Lâm Duyệt bất đắc dĩ một lần nữa nằm úp sấp lại trên giường, trong lòng nghĩ hết thảy những chuyện đang xảy ra đây là cái gì? Có người đến cứu nàng hay không a! Nghị ca ca…, mau tới cứu mạng nha…! Diệp tổng, tiểu Bạch, mau tới cứu mạng nha….

Kêu cứu không có hiệu quả, chỉ có thể bò người ngồi dậy, ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn làm bài tập, chờ mong làm xong bằng này bài tập là có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Đáng tiếc là, đáng thương là… nàng khi nào mới làm xong toàn bộ những bài tập này chứ, cửa phòng lại lần nữa bị người ta mở ra, tiên svào là một người đàn ông còn trẻ. Bình tĩnh nói với nàng : “Lâm tiểu thư, phiền toái theo tôi đến đại sảnh một chuyến.”

“Đi đâu cơ?” Lâm Duyệt theo bản năng muốn cự tuyệt.

“Thiếu gia tìm cô.” Nam nhân vẫn lạnh nhạt như cũ nói , hướng nàng làm tư thế xin mời : “Lâm tiểu thư mời đi.”

Lại là thiếu gia nhà ai?! Gần đây kỳ lạ tại sao nàng lại có thể chiêu nạp được một nhóm những người mặc danh kỳ diệu này nha. Lâm Duyệt tự biết phản kháng là không có hiệu quả, vì không muốn bị người khác xốc nách lôi cổ đi ra ngoài, nàng đành phải tự bản thân mình đi ra ngoài.

Lâm Duyệt sau một hồi đi theo người đàn ông kia, rốt cục cũng đến được một gian phòng, bên trong một mảnh hôn ám, chỉ loáng thoáng nhìn thấy hai bóng người ngồi ở trên sô pha. Cảm giác được bốn con mắt đang dò xét trên người mình, khiến cho lòng của nàng chấn kinh.

Ngẩng đầu xem xét một chút bốn phía, sau đó đột nhiên vọt tới bên cạnh tường, « Ba » một tiếng vang lên, bên trong nháy mắt đã sáng bừng lên, ánh sang schiếu đến từng ngóc ngách, cũng chiếu rọi lên mặt từng người một trong phòng.

Một vị nam tử trong đó khẽ nhíu mày, không biết là do bất mãn với hành động của nàng , hay vẫn là không thích ứng kịp với ánh sáng đột nhiên này. Khuôn mặt lãnh khốc, khí suất đến yêu mị không chút biểu tình,

Người này đúng là người đàn ông ở trên xe, lên tiếng mệnh lệnh bắt nàng không được ầm ĩ, Lâm Duyệt không tự chủ được co rúm lại một chút. Lúc này nghĩ đến là Mạc Lặc Nghị Phàm, nam nhân này từ lời nói đến cử chỉ, còn có vẻ lạnh lùng trên mặt kia, đều giống một kiểu với Mạc Lặc Nghị Phàm .

Mà một vị nam tử khác nhìn về phía Lâm Duyệt ánh mắt lại hơi hơi nheo lại, lập tức chuyển hướng nhìn nam tử bên kia, cười lạnh dùng tiếng Trung nói cực không tiêu chuẩn: “Cô ta chính là vợ của Mạc Lặc Nghị Phàm – Cameron? Long tiên sinh, ngài có lầm lẫn không?” Trong thanh âm lộ ra vẻ giọng mỉa mai, tựa như đây là trò cười cho thiên hạ xem.

“Có lầm hay không, anh hỏi bản thân cô ta là rõ ràng nhất.” Long Hạo Hiên ngạo nghễ nói với người đàn ông từ Nhật Bản tới, lãnh đạm cười nói.

Long Phu vẫn chăm chú nhìn Lâm Duyệt, cười khẩy nói: “Mạc Lặc Nghị Phàm hình như không giống với kẻ có đầu óc bã đậu nha, làm sao có thể cưới một con nhóc như vậy về làm vợ chứ ? »

Chương 78: Chính là anh

“Ôi ôi…! Anh nói chuyện cẩn thận một chút, ai là con nhóc nha?” Lâm Duyệt tuy rằng trong lòng sợ hãi, vừa nghe thấy người khác lớn tiếng phê bình chính mình ngay trước mặt mình, khó chịu dâng lên trong lòng.

Cũng dùng bộ dáng đánh giá giống y như vậy nhìn hắn ta nói: “Người không biết lịch sự như anh, tại sao hải quan lại không có đem các người ném về cái hòn đảo bé tý nhà các người kia cơ chứ?”

Long Phu chán nản, phẫn hận ngập đầu trừng mắt liếc nàng, mà ngồi ở trên sô pha Long Hạo Hiên lại vẫn như cũ mặt không chút biến đổi, ánh mắt liếc qua ngoài cửa sổ, trong đôi mắt lãnh đạm có chất chứa một loại ưu thương mà người ta không thể nắm bắt được.

Lâm Duyệt nhìn hắn, lại giống như lần nữa nhìn thấy bóng dáng Mạc Lặc Nghị Phàm, đột nhiên cảm thấy rất ngạc nhiên hắn rốt cuộc là loại người nào vậy, nhìn dáng vẻ của hắn, căn bản không giống như là một công tử nhà giàu bình thường.

“Được, tôi đây sẽ chờ Mạc Lặc Nghị Phàm ngoan ngoãn đem vòng cổ giao ra đây.” trên mặt Long Phu lộ ra một chút tươi cười tàn nhẫn, bộ dáng tựa như tình thế bắt buộc.

Lâm Duyệt cười nhạo một tiếng, chọc tức hắn nói: “Đại thúc, ôia khuyên chú vẫn là đừng lãng phí tâm cơ, vòng cổ căn bản không ở trên người Mạc Lặc Nghị Phàm.” Vòng cổ ở nơi nào, chỉ có nàng mới biết được, không thể tưởng được không chỉ có một mình Mạc Lặc Nghị Phàm tìm vòng cổ, những người này cũng muốn có được nó.

Nàng đột nhiên ý thức được tầm quan trọng của chiếc vòng cổ kia, nguyên bản còn đoán rằng có thể hay không đó là vật đính ước của Mạc Lặc Nghị Phàm cùng với vợ trước của hắn, cho nên mới coi là bảo bối như vậy, xem ra cũng không phải là như thế!

“Cô nói cái gì?” hai tròng mắt Long Phu trừng lớn, lớn tiếng hỏi.

Không chỉ có mình hắn, người luôn luôn ngẩn ngơ nhìn ngoài cửa sổ Long Hạo Hiên tầm mắt cũng quay lại, dừng ở trên mặt của nàng. Lâm Duyệt không nghĩ tới hai người bọn họ phản ứng kịch liệt như vậy, đầu tiên là kinh ngạc sau đó lại không dám lên tiếng.

Không chỉ bởi vì sợ hãi, mà là không biết nên trả lời thế nào mới không mang đến phiền toái cho Mạc Lặc Nghị Phàm, Mạc Lặc Nghị Phàm coi trọng cái vòng cổ kia như vậy. Nếu nàng nói cho hai người này vòng cổ ở chỗ chủ cho thuê nhà, bọn họ nhất định sẽ cướp đi vòng cổ.

Nhưng là nếu không nói, bọn họ sẽ lợi dụng nàng để ép buộcMạc Lặc Nghị Phàm giao ra vòng cổ, căn bản Mạc Lặc Nghị Phàm lấy không được vòng cổ, hai người này sẽ không thẹn quá thành giận đem nàng và Mạc Lặc Nghị Phàm bí mật sát hại chứ?

Nghĩ đến đây, Lâm Duyệt cảm thấy cả người rét run, thật không rõ bản tính của hai người này, quỷ mới biết bước tiếp theo bọn họ sẽ làm ra hành động kinh người gì ?

“Ýtôi là, các người không cần uổng phí tâm cơ, tôi căn bản không phải là vợ của Mạc
Lặc Nghị Phàm, không có khả năng hắn sẽ nguyện ý tiêu tốn thứ gì đó để đổi lấy tính mạng của tôi.” Nói xong chuyển thành trợn tròn mắt, cười hắc hắc nói: “Hơn nữa, đại thúc cũng vừa mới nói qua, Mạc Lặc Nghị Phàm làm sao có thể cưới loại con nhóc như tôi làm vợ chứ?”

Ôi , cảm giác tự miệt thị chính bản thân mình thật là khó chịu muốn chết, nhừng vì muốn thoát chết, nhịn, cố nhịn !

“Ba năm trước đây tÔI từng gặp qua phu nhân của Mạc Lặc Nghị Phàm một lần, nhớ không nhầm thì người đó phải là cô.” Long Hạo Hiên nhìn chằm chằm nàng, kiên định mở miệng nói.

“Đại ca, vì sao các người đều cho rằng tôi là Cameron phu nhân đâu? Ba năm trước đây tôi đang còn học năm nhất trung học, không tin các người có thể đi đến trường học điều tra một chút!” Lâm Duyệt thực muốn khóc, Mạc Lặc Nghị Phàm nhận người sai còn chưa tính, cư nhiên lại chạy đến một tên nhận nhầm người nữa!

“Rốt cuộc có phải là cô ta hay không?” Long Phu hiển nhiên đã cảm thấy thực phiền phức, quay sang chất vấn Long Hạo Hiên.

Long Hạo Hiên cười lạnh một tiếng, nói: “Rốt cuộc có phải hay không, nhìn xem đêm nay Mạc Lặc Nghị Phàm có thể xuất hiện hay không chẳng phải sẽ biết sao ?” Nói xong, đứng lên, nhìn chằm chằm Long Phu nghiêm trang nói: “Long Phu tiên sinh, tôi chỉ phụ trách đem Cameron phu nhân đưa đến bên cạnh ngài, đừng quên ngài đã đáp ứng điều kiện của tôi!”

“Nếu Mạc Lặc Nghị Phàm đúng hẹn xuất hiện, tôi đương nhiên sẽ không quên.” Long Phu cũng đứng dậy, nhàn nhạt cười.

“Uy uy!” Lâm Duyệt đuổi theo kẻ đang muốn xoay người rời đi Long Hạo Hiên, nhỏ giọng kêu lên: “Đại ca, anh tin tưởng lời nói heo chó cũng không thể tin tưởng người Nhật Bản nói a…!”

phút chốc bước chân Long Hạo Hiên dừng lại, xoay người trừng mắt nhìn nàng, đột nhiên dừng bước hại Lâm Duyệt thiếu chút nữa bị phóng bay lên. May mắn phanh lại đúng lúc, nghi hoặc nhìn hắn, nàng nói sai rồi sao? Lại là đắc tội với hắn?

Long Hạo Hiên trừng mắt nhìn nàng, thật lâu sau sau, mới nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu: “Tôi không tin, nhưng là tôi không có cách nào!” thời điểm nói những lời này, trong mắt hắn có nồng đậm bất đắc dĩ.

“Ngạch….” Lâm Duyệt nhất thời nghẹn lời, lẳng lặng nhìn hắn đột nhiên chuyển biến. Biểu tình Trên mặt lại chuyển từ phẫn nộ sang bất đắc dĩ, lại đến mất mát, sau đó là ôn nhu, nhìn chăm chú vào hắn, trông giống như đang nhìn chăm chú vào một vị tình nhân bị thất lạc lâu năm.

Lâm Duyệt giương miệng, đứng như đinh đóng ở tại chỗ, thẳng đến lúc sắc mặt Long Hạo Hiên lần nữa quay lại lạnh như băng, xoay người rời đi khi mới hồi phục tinh thần. Nhìn bóng dáng hắn biến mất ở chỗ rẽ hành lang, đột nhiên phát giác, nam nhân này thần bí khiến cho người ta đoán không ra!

Nhìn qua hắn rõ ràng không giống như là một tên tiểu nhân vô sỉ, lại ở cùng một chỗ với tên Nhật Bản tiểu nhân vô sỉ này , chẳng lẽ hắn cũng có lỗi khổ gì sao?

Nghĩ đến kế hoạch của bọn họ, Lâm Duyệt liền bước nhanh né tránh đám người, hướng tới áp sát cửa sổ sát đất. Bên ngoài là một con đường dài, nàng cúi mặt nhìn xung quanh một chút, cảm thấy cho dù bản thân có nhảy xuống đi chăng nữa cũng không nhất định có thể trốn ra ngoài được!

Dưới lầu có vài vị ‘nam tử ăn mặc lịch thiệp’ đnag đứng canh gác, muốn chạy trốn là không có khả năng đi, sở dĩ vẫn là đừng nên vọng tưởng có chuyện tốt đẹp gì. Bất đắc dĩ xoay người, trước mắt đột nhiên xuất hiện một gương mặt phóng đại thiếu chút nữa đem nàng hù dọa sợ tới mức tim nhảy ra ngoài.

Nhìn liếc người vừa mới tới, lớn tiếng thoá mạ nói: “Tên chết rấp! Anh định hù chết tôi hả?!”

Vẫn đứng ở phía sau nàng trêu đùa nàng đúng là nam hài như ánh mặt trời kia, hắn đang ôm một đống bài tập muốn nàng làm giúp, ra vẻ đại nhân nhìn nàng hì hì cười nói: “Tôi không gọi là tên chết rấp, tên của tôi gọi là Long Hạo Vũ, cô có thể gọi tôi Long ca.”

“Tôi phỉ nhổ! Loại hạ tiện như anh mà đòi gọi là Long ca ?!” Lâm Duyệt quan sát thân hình gầy yếu mỏng manh của hắn, thực không lưu tình đả kích nói.

Sắc mặt Long Hạo Vũ trầm xuống, lập tức lại ha ha cười rộ lên, nhìn liếc mắt một cái dưới lầu, cười nói: “Thế nào? Muốn chạy trốn sao? Thật sự là đứa nhỏ từ trên trời rơi xuống.”

Lâm Duyệt đánh giá hắn, nghĩ rằng nơi này nhân thật sự là đủ quái lạ nha, hoặc là Như Sương lạnh như băng. Hoặc là sinh động đến uống nhầm thuốc, nam hài trước mắt này, thoạt nhìn cũng thật giống với học sinh cấp ba, cũng không biết hắn có thể hơi thiện lương một chút hay không, thả bản thân mình đi không?

Chương 79: Chỉ vì vòng cổ

“Xin anh, cầu xin anh thả tôi đi ra ngoài.” biểu tình trên mặt Lâm Duyệt hòa dịu một chút, bày ra bộ mặt vô cùng thảm thương nói với Long Hạo Vũ.

“Tôi sợ bị anh tôi phanh thây.” Long Hạo Vũ lắc đầu, không chút nào lo lắng cự tuyệt.

“Anh của anh? Chính là cái tên quỷ Nhật Bản kia?” Lâm Duyệt nghi hoặc hỏi, đều là người tà ác, cư nhiên nàng lại coi hắn như là huynh đệ thân thiết ?

hai mắt Long Hạo Vũ lại khẽ chớp, hắn trừng mắt nói: “Anh cô mới là quỷ Nhật Bản!”

“Tôi không có anh trai.” Lâm Duyệt trừng mắt liếc hắn một cái, lướt qua hắn hướng trong phòng đi vào, đi được vài bước mới quay đầu, nghiêm túc nói: “Cho anh một cơ hội cuối cùng, muốn hay không thả tôi đi ra ngoài?”

“Không cần!” Vẫn như cũ cự tuyệt không lưu tình chút nào. Lâm Duyệt chán nản, sau đó hướng hắn bày ra bộ dáng một đóa hoa tươi cười ngọt ngào, nói: “Đúng rồi, không biết bài tập này anh đã kiểm tra lại hay chưa, hình như cũng không được đúng lắm thì phải?”

Nhìn sắc mặt đột biến của Long Hạo Vũ, Lâm Duyệt đắc ý hừ một tiếng, bước nhanh hướng trong phòng đi đến.

thời điểm Lâm Duyệt đi vào trong phòng , Long Hạo Hiên vốn đã rời đi ngoài ý muốn xuất hiện tại trước mặt của nàng, Lâm Duyệt hơi hơi lo lắng, lập tức giả bộ dáng không chút nào sợ hãi nhìn hắn, nói: “Tôi đã nói với anh, Mạc Lặc Nghị Phàm sẽ không bởi vì tôi mà gia ra vòng cổ!”

Long Hạo Hiên nhìn chăm chú vào nàng, nhàn nhạt cười: “Cô sai lầm rồi.”

Khi Long Hạo Hiên nói chuyện, Lâm Duyệt chỉ cảm thấy đầu nặng xuống, ý thức càng ngày càng mơ hồ, sau đó, thân mình mềm oặt đổ tiến vào trong lòng Long Hạo Hiên.

Thời điểm tỉnh lại, Lâm Duyệt phát giác bản thân lại đã ở một nơi xa lại khác, hơn nữa chỗ này cũng không hoa lệ thoải mái giống Long gia biệt thự . Chiếc giường lớn bây giờ đã biến thành mặt sàn xi măng làm cho lưng nàng đau nhức.

Nàng vừa chua xót vừa xoa xương cốt bị đau chống tay từ trên đất bò lên, trong lòng thầm mắng cái tên xú nam nhân kia , uổng phí khâm phục hắn khí suất, cư nhiên lại tâm ngoan như vậy, không hiểu cái gì là thương hương tiếc ngọc!

Vừa mới ngẩng đầu lên, một họng súng liền đột nhiên xuất hiện khiến cho nàng kinh hãi ngã trở lại nền nhà, Lâm Duyệt kinh ngạc trừng mắt trước nhìn họng súng đen ngòm trước mắt, ánh mắt di chuyển lên trên, dừng ở một khuôn mặt đeo kính đen.

Sắc mặt nam nhân kia tĩnh mịch không có một tia biểu tình, phảng phất tựa như một tên người máy chỉ ấn nút là thực hiện mệnh lệnh.

“Đại… Ca, các người lại đang đùa cái gì thế…?” Lâm Duyệt lắp bắp hỏi, nhìn quét một chút bốn phía, nơi này thoạt nhìn là lầu một một tòa nhà còn chưa có xây xong, ánh sáng duy nhất đó là nhờ vào mấy ánh đèn hôn ám của mấy công trường bên cạnh. Bên ngoài tối đen một mảnh!

Vì sao muốn đem nàng tới nơi này? Hoàn cảnh ác liệt khiến cho trong lòng Lâm Duyệt dâng lên chút sợ hãi , vài vị nam tử canh giữ ở bên người nàng làm như không có nghe thấy lời của nàng, quẫy đạp lung tung đều trở lên vô ích.

Lâm Duyệt run run lại từ trên đất bò lên, giơ châm muốn hướng phía cầu thang bay tới, nhưng vừa mới bước chưa được nửa bước đầu tiên liền đã bị một đôi cánh tay tựa như gọng sắt túm gọn thắt lưng, khiến nàng không thể động đậy.

“Buông! Buông tay!” Lâm Duyệt kêu to bắt đầu giãy giụa.

“Cô là quân cờ tốt nhất của tôi, tôi làm sao có thể buông tay?” Bên tai vang lên một ngụm tiếng Trung sứt sẹo, không cần đoán, Lâm Duyệt cũng biết là ai. Trong lòng nhất thời gian dâng lên một trận phản cảm, nàng cư nhiên bị cái tên ghê tởm hỗn đản kia ôm vào trong ngực?

“Ngươi đi chết đi!” Lâm Duyệt giơ chân phải lên, gót giầy hung hăng hướng chân của Long Phu đạp tới, đáng mừng là nàng đi giầy đế bệt, dẫm nát mặt trên chân hắn cũng không tính là rất đau đi. Nhưng cũng chừng đã khiến cho Long Phu tức giận, thấp rủa một tiếng, cánh tay vòng qua cổ của nàng, nhanh chóng khiến cho Lâm Duyệt cơ hồ không thể hô hấp!

Long Phu không để ý tới nàng có bị khó chịu hay không, sau khi khống chế được nàng xong đem nàng kéo tới bên cạnh hiên lầu một, đối với người dưới lầu hô: “Cameron tiên sinh, nếu ngươi cố ý coi Sơn Khẩu Tổ của tôi là kẻ địch, như vậy….” Cánh tay vừa thu lại, tiếng Lâm Duyệt thét chói tai cắt qua bầu trời đêm, vọng xuống dưới lầu rót thẳng vào tai Mạc Lặc Nghị Phàm!

Mạc Lặc Nghị Phàm cứng lại, đau lòng nhìn chăm chú vào hiên trên lầu, nửa thân mình Lâm Duyệt đã bị đẩy ra ngoài. Lòng nóng như lửa đốt hắn cố gắng đem khẩn trương áp tiến vào trong lòng, ánh mắt lạnh lùng tản mát ra tia giết chóc.

Khóe môi hắn cong lên khẽ mỉm cười, hờ hững mở miệng nói: “Anh cho rằng như vậy có thể bức tôi giao ra vòng cổ, vậy thì anh đã quá ngây thơ rồi, nữ nhân thôi mà….”

Lâm Duyệt nguyên lai còn đang tại vì hắn xuất hiện mà cảm động thời điểm khi nghe đến những lời này của hắn, nhất thời dục hỏa công tâm, căm giận hét lên: “Vương bát đản! Tôi biết ngay anh không tốt bụng như vậy đến cứu tôi ! Anh…!”

Đang nói bị lực đạo càng thêm mạnh mẽ của Long Phu khiến cho phải im bặt, chỉ có thể trừng lớn hai mắt, hận không thể lập tức giết chết kẻ đang ở dưới lầu, mặt không chút thay đổi Mạc Lặc Nghị Phàm.

Nếu không bởi vì hắn, nàng làm sao phải chịu tội như vậy chứ, từ ngày ở nửa đường tốt bụng cứu hắn xong, sau đó vốn không có quá một ngày tốt đẹp nào. Ô… Nàng làm sao có thể xui xẻo như vậy nha.

Long Phu cũng không tin tưởng lời nói của Mạc Lặc Nghị Phàm, lớn tiếng cười nói: “Cameron tiên sinh nếu thật sự là nghĩ như vậy, làm sao lại có thể mới rạng sáng đã đến nơi hẹn ước chứ?”

“Tôi đến, chính là suy nghĩ muốn lý giải cách sử dụng vòng cổ cuối .” Mạc Lặc Nghị Phàm ngạo nghễ hắn nói: “Thiếu chút nữa nó khiến tôi phải mất mạng, tôi có lý do để tìm hiểu không phải sao?”

“Ngài cho rằng tôi sẽ nói cho ngài biết sao ? ” Long Phu bật cười, đồng thời cũng bắt đầu cảm thấy nghi hoặc, Mạc Lặc Nghị Phàm cư nhiên không biết điều bí mật của vòng cổ sao? Nếu thật sự là như vậy, vậy rất tốt rồi! Cười nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Vòng cổ vốn không có liên quan gì đến Cameron tiên sinh, ngài cần gì phải tranh chấp thứ tai họa này, đắc tội Xã Đài đại nhân của chúng tôi chứ?”

Chương 80: Chỉ vì vòng cổ – 2

“Nếu tôi đã tiếp nhận sự phó thác của người khác, thì phải có trách nhiệm hoàn thành nhiệm vụ này.” Mạc Lặc Nghị Phàm mặt không chút thay đổi nói, đối với cái gì Sơn Khẩu Tổ mà Long Phu vừa mới nói ra một chút cũng không sợ hãi, bởi vì hắn không phải là một người sợ chết!

Bất quá, thật sự hắn rất muốn giải ra bí mật của vòng cổ, vị kia đã giao vòng cổ cho hắn đã nói nhất định phải đưa đến tay người nào đó, vậy trong đó nhất định phải có bí mật tày trời gì.

Long Phu trầm ngâm nửa ngày, lại lần nữa mở miệng, thanh âm hòa dịu không ít, nói: “Sơn Khẩu Tổ chúng tôi đều rất muốn cùng Cameron tiên sinh bàn chút điều kiện trao đổi, muốn mua chiếc vòng cổ này, cụ thể công việc có chút không được như ý mời ngài đến tổng bộ của chúng tôi ở Tokyo để nói chuyện, được chứ ? Yên tâm, chúng tôi nhất định thịnh tình khoản đãi, trước mắt ngài nên suy nghĩ thật kỹ đã, nếu OK, hai ngày sau chúng ta lại liên hệ, đến lúc đó chúng tôi sẽ chuẩn bị máy bay tư nhân chở khách quý là ngài đến tận nơi.”

Hồng Môn Yến? Mạc Lặc Nghị Phàm cười lạnh một tiếng, lắc đầu: “Tôi cự tuyệt!” Không nói hiện tại hắn căn bản tìm không thấy vòng cổ, cho dù tìm được rồi, cũng không nhất định phải theo chân bọn họ đi trao đổi điều kiện.

“Như vậy….” Long Phu một phen xõa tung mái tóc của Lâm Duyệt, tay kia thì nắm chặt cằm dưới của nàng , bức bách nàng hơi hơi ngẩng mặt , đối diện bản thân.

“Ngươi muốn làm gì?!” Bị dọa hết hồn Lâm Duyệt lại lần nữa hét rầm lên, trừng mắt với khuôn mặt chó má đang gần sát này, nhất thời mất hết khẩu vị!

Mạc Lặc Nghị Phàm vẫn như cũ là yên tĩnh đứng ở dưới lầu, tựa như hành động của Long Phu cùng hắn không có quan hệ gì.

“Tôi muốn làm gì?” Long Phu đối với Lâm Duyệt lộ ra một cái mỉm cười dâm tà, bàn tay vuốt ve gò má non mịn của nàng, sau đó trượt xuống , phút chốc túm lấy tà áo của nàng. Tàn nhẫn mở miệng nói: “Tôi muốn trước mặt chồng của cô, cho cô thưởng thức mỹ vị khi được làm nữ nhân của tôi!”

“Không cần!” Lâm Duyệt thét chói tai giãy giụa liên hồi, nhưng mà đánh không lại một cánh tay của Long Phu. Khi môi hắn muốn tập kích trên mặt nàng, tay hắn muốn với vào bên trong nội y của nàng, một tiếng hét thê thảm xé ngang bầu trời đêm.

Tay hắn đang túm nàng buông lỏng ra, Lâm Duyệt cảm giác toàn bộ thân mình nháy mắt bay lên không trung, vù vù tiếng gió lại xẹt qua bên tai. Tiếng thét càng chói tai hơn, nàng hơi hơi mở mắt ra, liền phát hiện bản thân chính là đang hướng mặt đất mà bay xuống, trời ạ –!

Nàng có phải sắp phải chết không, sẽ ngã chết sao?! Trước mặt bỗng tối sầm, Lâm Duyệt nhất thời mất đi tri giác, thân mình mảnh khảnh thẳng mặt đất mà rơi….

Mạc Lặc Nghị Phàm thu lại súng trong tay, vài cái bước chân, nhanh nhẹn vượt qua chướng ngại vật trước mắt. Vững vàng tiếp được người đang thẳng hướng mặt đất mà rơi xuống Lâm Duyệt, ôm lấy toàn thân nàng , ở giữa cơn mưa bom bão đạn mà hướng phía cổng phóng đi như bay.

Long Phu bị lĩnh một viên đạn của Mạc Lặc Nghị Phàm ngã xuống đất thành một đống như xác súc vật còn không quên hét lớn kêu thủ hạ đuổi theo. Hắn có chết cũng thật không ngờ rằng Mạc Lặc Nghị Phàm sẽ có gan nổ súng, dùng phương thức này cứu đi Lâm Duyệt, hắn ta rất lớn mật rồi!

Mạc Lặc Nghị Phàm cũng chẳng phải xúc động mà làm, ngay tại khi Lâm Duyệt xuất hiện hắn đã ngay tại chỗ cân nhắc phương pháp cứu người, người khác thoạt nhìn thì cho rằng hành vi này thực mạo hiểm , nhưng hắn đã có mười phần chắc thắng.

“Thiếu gia, đối phương người rất nhiều, chúng ta chạy không thoát được.” Một vị nam tử vụng trộm liếc vào lo lắng hỏi, cũng nhìn thoáng qua người đang mất đi tri giác Lâm Duyệt. Nếu không có nàng, Mạc Lặc Nghị Phàm muốn chạy trốn thực sự là chuyện rất dễ dàng, nhưng là bây giờ còn muốn ôm một cái của nợ a!

Dường như cảm nhận được nguy hiểm bên người , Lâm Duyệt bỗng dưng mở hai mắt, hổn hển từ trong lòng Mạc Lặc Nghị Phàm lăn xuống dưới. Hoảng sợ nói: “Các người muốn làm cái gì? Không có liên quan đến tôi! Tôi thật sự không có vòng cổ!”

Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nàng trắng bệch sắc mặt, đem nàng ôm chặt vào trong lòng, ôn nhu trấn an nói: “Duyệt Nhi, đừng sợ, đã làm em khiếp sợ rồi.”

“Anh…!” Thời điểm Lâm Duyệt đang muốn trách móc ra lời, lời lẽ đột nhiên bị Mạc Lặc Nghị Phàm nuốt chửng. Mạc Lặc Nghị Phàm hung hăng hôn nàng, chỉ tới khi nàng yên tĩnh, sau đó mới buông ra nàng, ở bên tai nàng thấp giọng nói: “Bảo bối, đừng lên tiếng, anh mang em rời khỏi nơi này.”

Ôm nàng, trong lòng đột nhiên liền bình tĩnh lại, sau khi hắn biết nàng bị Long Phu bắt cóc, thật sự rất sợ hãi, cũng lo lắng không yên. Bọn người Sơn Khẩu Tổ kẻ nào cũng tâm địa độc ác, hắn thật sự rất sợ nàng sảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. May mắn, nàng không có chuyện gì….

Chung quanh tiếng súng ‘Bang bang’ khiến Lâm Duyệt tạm thời rũ bỏ tùy hứng, đàu óc lẫn thể xác đều lo lắng thoát thân, tay nhỏ bé lạnh lẽo bị Mạc Lặc Nghị Phàm nắm ở trong tay, tay hắn thực ấm áp, rất có hiệu quả làm nàng an lòng hơn.

Được hạ nhân yểm trợ, Mạc Lặc Nghị Phàm lôi kéo Lâm Duyệt xuyên qua cửa cổng chưa xây xong của công trường, ngọn đèn bên ngoài mờ ảo hôn ám, dè dặt cẩn trọng hướng dưới lầu đi tới.

Lâm Duyệt thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn bóng người chớp lên phía sau, một bên thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, một bên sống chết theo kịp bước chân Mạc Lặc Nghị Phàm, trên trán sớm toát mồ hôi đầm đìa. Chưa từng có trải qua hoàn cảnh bên bờ vực sinh tử như thế này, nàng còn có cơ hội chạy trốn cũng là may mắn rồi.

Mà đêm đen tối cho bọn họ cơ hội chạy trốn tốt nhất, hai người từ hành lang gấp khúc băng qua một đại sảnh lớn, Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn liếc mắt một cái dưới lầu. Cánh tay thon dài duỗi ra, ôm lấy eo thon nhỏ của Lâm Duyệt sau đó hướng phía trước nhảy xuống dừng ở thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá lên trên, sau đó lại hướng mặt đất bay xuống, vững vàng đứng trên mặt đất.

Tuy rằng động tác của hắn đủ nhanh nhẹn, Lâm Duyệt vẫn là bị dọa đến kinh hãi, chỉ có thể gắt gao ôm lấy lưng hắn, nhắm lại hai tròng mắt.

Thời điểm trợn mắt lần nữa, nàng đã yên vị ở trên xe. Xe lấy tốc độ nhanh nhất chạy như bay, đem một đám người phía xa xa còn lại đang đấu đá không ngừng.

“Em không sao chứ?” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn sắc mặt biến đổi của nàng, ôn nhu ở bên tai nàng hỏi.

Lâm Duyệt bỗng dưng bị hắn kinh động đến nhảy dựng lên, ‘Phanh’ một tiếng, đỉnh đầu đánh vào mui xe. Nàng bất chấp trên đầu đau đớn, trợn mắt với hắn hét lớn nói: “Anh xem bộ dáng của tôi giống tốt lắm sao?! Các người đấu đá nhau, làm sao lại đem người ta kéo vào chứ ? ”

Nhớ tới vừa mới thiếu chút nữa bị cường bạo, thiếu chút nữa ngã chết, còn kém một chút bị đánh chết, trong lòng nàng mà bắt đầu dâng lên cỗ sợ hãi, còn có hắn lại nói ra được những lời vô tình như vậy nữa chứ….

“Thực xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa.” Mạc Lặc Nghị Phàm thực đau xót đem nàng ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng trấn an nói. Hắn quá sơ ý mới để cho người khác có cơ hội xuống tay với nàng.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ