Việc làm bệnh nhân bất đắc dĩ của Ghost trong 1 tuần lễ khiến Prince rất bực, bực vì khi anh định tiêu khiển bằng 1 tờ báo, 1 cuốn tiểu thuyết nhẹ Ghost cũng hok cho. Cô lấy bà cả làm bia đỡ đạn cho mình. Bực tức, anh hành hạ Ghost đủ điều, Ghost lấy nước Prince bảo muốn uống sữa, Ghost pha sữa Prince bảo muốn ăn cam, Ghost gọt cam Prince bảo muốn ăn cháo,...cứ thế, cứ thế, Ghost lấy gì lên Prince cũng đều bác bỏ khiến Ghost chạy lên chạy xuống như điên. Ghost tức lắm nhưng cũng gáng nhịn, cái tên đáng nguyền rủa này hết bệnh biết tay tôi.(tội nghiệp má, pa wang ác thía, bắt má làm đủ chiện) Lần này, Ghost thông minh hơn òi, bày biện khắp thức ăn dành cho nguời bệnh ở trên bàn, nếu Prince cần gì, dùng gì cũng đều có sẵn, hết cơ hội cho anh đày đọa cô, giờ Ghost có thể an tâm ngồi nghỉ ngơi. Thật tội, mệt mỏi quá nên Ghost gục đầu lên sofa ngủ lúc nào hok biết, nhìn Ghost ngủ, trái tim Prince xốn xang lạ lùng, tuy ngủ cùng nhau mỗi tối, nhưng hoặc là Ghost ngủ trước, hoặc là Prince ngủ trước, 2 người cùng lúc ngủ rất hiếm, vì vậy, có thể xem như đây là lần đầu Prince đc nhìn kĩ vẻ mặt Ghost lúc ngủ, cái gương mặt này, đôi mắt đó, đôi môi đó, trông Ghost đã xinh lại càng xinh, trái tim Prince đang xao động, anh muốn, anh muốn lập tức đặt 1 nụ hôn lên đôi môi đó, muốn ghì chặt lấy cơ thể đó, nhưng..., nếu như anh hok bị thương, thì chính anh, chính anh sẽ chủ động làm điều đó với cô rồi. _cộc cộc.-tiếng gõ cửa vang lên.Dù muốn dù không, Prince đành phải kêu Ghost thức dậy. _Ghost,có người gõ cửa kìa. Nghe Prince gọi, Ghost lập tức chạy ra mở cửa. Ghost ngạc nhiên. _ủa, Yako, em đến thăm anh hai à, còn có cả Albee, Fabien, Selina nữa, sao mọi người lại đến đây. _mọi người hỏi thăm chị đó, em nói chị mắc làm y tá chăm sóc bệnh nhân rồi nên hok đến trường đc. Họ nằng nặc phải đòi đến đây thăm cô y tá bất đắc dĩ này đó. _bất ngờ quá, mọi người vào đi. _chúng em chào anh.-Albee, Fabien, Selina nhìn Prince đồng thanh. _giới thiệu với các cậu nhá, đây là anh trai của tớ đó, bệnh nhân của chị Ghost đó. _trông anh trẻ và đẹp trai quá.-selina _ừ, đẹp trai hơn ai kia nhiều.-Albee thúc vào hông Fabien cười mỉm. Prince vẫn thản như hok, anh hok để ý lắm đến cuộc nói chiện của 3 người bạn Ghost. _dc rồi, anh ấy vẫn chưa khỏe hẳn, Yako à, em ở đây chăm anh e hộ chị 1 lát, chị đưa mọi người qua phòng khách nói chiện 1 lát. _ừm, chị cứ đi, để ông anh này em chăm cho, mọi người qua phòng khách nói chiện với chị Ghost nhá. _ừ, chúng em chào anh. Prince nhìn thật kĩ vẻ mặt của Ghost, từ lúc bạn cô đến cái vẻ lạnh lùng của cô hok còn nữa, đổi lại có vẻ thân thiện hơn, đôi lúc còn mỉm cười, tại sao bên anh Ghost lại hok có những cảm xúc đó, tại sao??? Nhìn Ghost, Prince tự ngẫm lại chính mình, có khi nào anh cười với Ghost, có khi nào anh để ý nhìn Ghost 1 lần. Hok bao giờ. _anh hai, anh hai, anh làm gì mà suy tư vậy.?? _có chiện gì, mấy người đó là ai vậy??? _à, bạn cùng lớp với em và chị hai đó, chị hai thân với họ hơn em. Chị nghỉ học mấy ngày nay rồi nên mọi người mới đến đây thăm chị, sẵn thăm anh luôn, mà sao lúc nãy người ta chào anh anh hok chào lại. Lạnh lùng vừa thôi chứ. _đó là chiện của anh, mà chị em trong lớp, chỉ có 3 người bạn này thôi hả, còn ai nữa hok?? _hok mà, anh hỏi nhiều như vậy làm gì, điều tra em và chị hai hả, hay anh đang ghen. _em thôi bày trò đi. _anh hai à, giờ chỉ có em và anh, em hỏi thật anh nhé, anh có yêu thương chị hai hok, có hok vậy??? _......-Prince ngập ngùng.-em hỏi để làm gì??? _anh và chị, vẫn chưa phải là vợ chồng đúng hok, tại sao vậy anh hai, chị hai đau khổ về việc này lắm. _làm sao em biết, Ghost nói với em à. _hok có, vậy là anh hok biết rồi, mấy hôm trước, má bắt chị hai đi khám sau khi đi học về, chính em đi cùng chị ấy mà. Lúc bác sĩ fax kết quả về cho má, chị hai sợ lắm, chân chị như muốn đứng hok vững. Lúc ấy em có lên phòng má, nhưng chị dám núp ở ngoài, em thấy, má đánh chị hai rất mạnh tay. _sao em hok đến nói với anh. _em sợ má, anh cũng biết mà, em thương chị hai lắm anh à, đến với anh chị đã rất khổ sỡ rồi, cả ba má ruột của chị má cũng cấm hok cho gặp, chị hai đã khóc vì điều đó. Trông chị lạnh lùng như thế, nhưng thạt ra chị rất yếu đuối, anh hai, em xin anh hãy yêu thương chị hai, đừng đối xử với chị ấy lạnh nhạt nữa, như vậy tàn nhẫn lắm anh hai à.-giọng Yako lúc trầm lúc bổng. Prince nghe mà như ù 2 bên tai mình. Thì ra, Ghost đã giấu anh tất cả mọi chiện, tự mình cam chịu 1 mình bao nhiêu năm nay. Từ khi vào nhà này, Ghost hoàn toàn bị cô lập bởi cái thế giới bên ngoài khu dinh thự, Ngoài việc đến trường, Ghost hok dc phép rời khỏi dinh thự. Ngoài Prince, hok ai cho Ghost cái quyền dc ra ngoài, vậy mà, 15 năm nay, anh có bao giờ để mắt đến cô đâu. Prince luôn nghĩ hok đụng đến Ghost là bảo vệ Ghost, nhưng anh hok biết, chính những điều anh làm vô tình cô lập Ghost và cô lập chính anh, cô lập tâm hồn của cả 2 con người. Ghost gần như bị trù dập bởi chính cái thân phận làm vợ anh, làm mợ hai gia tộc. Nếu như anh hok làm cậu hai gia tộc King, nếu như anh là con người bình thường, nếu như..., anh hok còn lí do nào để tự biện hộ cho những hành động tàn nhẫn của mình bao nhiêu năm qua nữa. ........ Tối hôm đó, khi Ghost chuẩn bị ra sofa ngủ thì Prince đã đề nghị Ghost lên giường ngủ cùng mình. _anh cứ nằm giường 1 mình cho thoải mái, em ngủ sofa cũng đc. _em cứ lên giường mà ngủ, mà chân anh đã lành rồi, em tháo băng ra đi. _hok dc đâu anh, chỉ mới ngày thứ 6 thôi, cứ để vài ngày nữa đã, đầu tuần má sẽ cho bác sĩ đến tháo băng cho anh mà. _anh hok sao rồi, anh bảo em tháo thì em cứ tháo đi. Ghost đành phải tháo băng cho Prince, vừa tháo xong, Prince bất ngời đẩy Ghost xuống giường và hôn cô thật mãnh liệt.
Chap 4(cont)
Trước nụ hôn bất ngờ của Prince, Ghost hok thể kháng cự, cũng hok biết phải làm gì, sự ngạc nhiên tràn ngập trong cô, 1 chút sợ hãi, 1 chút hạnh phúc, dần lấy lại bình tĩnh, Ghost đáp trả nụ hôn của Prince, nồng nàn hơn, say đắm hơn. Đây là cơ hội của mày, Ghost ạ, cơ hội hok đến lần nữa đâu. Hơi thở, nhịp đập trái tim của cả 2 đã quyện vào nhau. Vầng trán, đôi mắt, cái mũi, bờ môi, Prince nâng niu và hôn thật nồng nàn. Ghost thật quyễn rũ. Lần đầu tiên của Prince. Lần đầu tiên của Ghost. Lần đầu tiên của cả hai. Họ sẽ thật sự là cùa nhau nếu hok bị tiếng gõ cửa ầm ĩ làm phiền. _cộc cộc, chị hai, mở cửa đi chị hai, em cần gặp chị gấp lắm.-người gõ cửa là Ahbu.( seo hok biết điều vậy hả chùi) Ghost đã nghe thấy tiếng của Ahbu, cô định đứng dậy mở cửa nhưng bị Prince ôm lại hok cho Ghost đi. _mặc kệ anh ta. _hok dc đâu, nếu anh ta cứ gõ cửa ầm ĩ như thế, chắc chắn sẽ kinh động đến mọi người, như vậy hok dc tốt. _đây là cơ hội của em, nếu em bỏ đi, hok bao giờ có 1 lần nữa, em tự quyết định đi.-Prince có vẻ mất hứng. _liệu chúng ta có thể....khi Ahbu cứ đập cửa 1 cách ầm ĩ vậy hay hok, lúc đó hok chỉ chúng ta phiền, tất cả mọi người trong nhà này đều phiền, anh cứ để em đi mở cửa rồi tính sao??? Nói xong, Ghost bước ra mở cửa cho Ahbu. Ahbu có vẻ hốt hoảng lắm. _chiện gì vậy Ahbu???-Ghost từ tốn hỏi. _biết mấy giờ rồi hok mà đến phòng người khác đập cửa ầm ĩ vậy, mình hok ngủ người khác cũng cần phải ngủ chứ.-Prince nổi quạo, anh gắt lên. _xin lỗi anh hai, em biết làm phiền anh chị là hok đúng, nhưng em thật sự có chiện rất gấp cần gặp chị hai, anh hai thông cảm. _chiện gì vậy Ahbu, em nói mau đi. _xin lỗi anh hai.-Ahbu vội kéo Ghost ra ngoài phòng. Trước hành động bí ẩn của Ahbu, tự nhiên Prince lại thấy tức tối, có cái gì đó nhói lên trong trái tim anh. Nói chiện với Ahbu 1 lúc, Ghost chạy trở lại vào phòng và lập tức thay đồ. _giờ này em còn thay đồ làm gì, em định đi đâu. _em phài ra ngoài 1 lát, em đi cùng Ahbu. _em biết bây giờ là mấy giờ rồi hok, còn ra ngoài cùng cậu ta, em đừng quên mình là gái đã có chồng. _anh nói gì vậy, có chiện gấp lắm nên em mới phải đi mà. Nói xong Ghost rời khỏi phòng ngay, Prince tức giận vô cùng, anh ném gối tứ tung trong phòng. ........... _em có chắc Ive đang ở quán bar hok???-Ghost hỏi Ahbu. _em chỉ nghe bạn Ive gọi điện thoại nói vậy, mấy ngày nay ngày nào nó cũng về nhà rất khuya, sáng thì đi rất sớm,còn uống rất nhiều rượu nữa, nhận được điện thoại em lo quá, hok biết làm gì, hok dám kinh động đến má nên mới qua nhờ chị, em sợ 1 mình khuyên nó nó hok nghe. _dc rồi, hok sao đâu, em có biết Ive gặp chiện gì hok??? _em hok biết, nếu em có thể nói chiện nhiều với nó thì có lẽ nó sẽ hok đến nông nỗi này.
Ahbu và Ghost đã đến quán bar, 2 người đi tìm Ive khắp nơi, cuối cùng cũng gặp dc cô đang ngồi uống rượu cùng 1 người đàn ông. _Ive, đừng uống nữa. Theo anh về nhà đi.-Ahbu giựt chai rượu lại _anh hai, chị hai, 2 người đến đây làm gì??? _Ive, mau về nhà với anh chị đi em, đừng làm cho má và anh hai em lo lắng nữa. _em hok đi, 2 người cứ mặc kệ em đi, trả rượu lại cho em. _Ive, tại sao, tại sao em lại trở nên thế này hả, từ bao giờ, từ bao giờ mà em tập tành uống rượu, em nói anh hai nghe đi. _anh mặc kệ em, em uống rượu cũng dc, đó là chiện của em, dù sao anh cũng đâu quan tâm gì đến em, em thế nào cũng hok sao mà. _Ive à, anh hai em rất lo cho em đó, mọi người đều rất quan tâm đến em, có chiện gì em hãy cứ nói ra, nếu em hok nói dc với anh hai em, em có thể nói với chị mà. _chị thì làm dc gì cho tôi, gia đình tôi còn hok lo cho tôi, chị là người ngoài thì lo dc gì cho tôi chứ, chị tự lo cho mình còn chưa xong nữa kìa, tôi thấy trong cái gia đình đó, chị sống có thua gì con chó đâu cớ chứ.-Ive nhếch miệng cười mỉa mai. Ahbu tán Ive 1 cái thật mạnh. _em có thể nói chị hai như vậy sao, mau xin lỗi chị ấy, mau lên. _anh đánh em, anh đánh em thì đến đây tìm em làm gi hả, anh đi đi, em hok muốn gặp anh, em hok về nhà, anh cứ mặc kệ em đi. Ive bỏ chạy. _Ahbu, sao em đánh Ive, nó đang say rượu nên ăn nói hok suy nghĩ, chúng ta đến đây tìm nó về mà, em đánh nó thì làm sao nó chịu theo em về cơ chứ. _em xin lỗi, em hok kiềm chế dc mình. _mau đuổi theo Ive nhanh đi.
_Ive, em đi đâu vậy. _2 người cứ mặc kệ tôi đi. _chị hok mặc kệ em dc, chúng ta hok phải ruột thịt, nhưng em đã gọi chị 1 tiếng chị hai, chi cũng như chị ruột của em rồi, Ive, em nói rất đúng, chị sống trong gia tộc đó hok thua gì con chó, đó là số phận của chị, chị phải nên cam chịu, vì gia đình chị nghèo, vì tiền nên chị mới phải vào đây cam chịu, nhưng em thì khác, em hok giống như chị, em là cô ba của gia tộc, em có quyền tự quyết định tương lai của mình Ive à. Gia tộc chỉ coi trong những người đàn ông, những người đàn bà như chúng ta chỉ là rác rưởi, vì vậy chúng ta phải tự đấu tranh vượt khỏi số kiếp này. Em phải có tương lai, có như vậy em mới mong gặp dc người em yêu và thật sự yêu em, em mới có hạnh phúc. Đứng tự bỏ chính mình, đừng đi theo vết xe đổ của những người phụ nữ trong gia tộc này nữa. Chỉ có em mới giúp dc em lúc này thôi, em có hiểu hok Ive. Ive à. _chị hai.-Ive ôm lấy Ghost khóc nức.-em thật sự yêu hắn ta, nhưng hắn ta chỉ gạt em, chỉ lừa dối em, em đau khổ quá. _em cứ khóc đi, rồi em sẽ thấy dễ chịu. Những con người đó hok xứng để em rơi nước mắt. Em là 1 cô gái cá tính, chị tin rồi em sẽ gặp dc 1 người yêu em thật sự, ngày đó sẽ hok xa đâu. _cám ơn chị hai. _em xin lỗi anh hai.-Ive nhìn qua Ahbu, 2 anh em ôm lấy nhau, lúc này đây, Ahbu và cả Ghost nữa mới có thể thở phào nhẹ nhõm. ................ Về đến phòng, Ghost mới cảm giác người mình mệt lả đi. Nhìn gối mền văng lung tung dưới đất Ghost cũng hiểu dc Prince tức giận thế nào. Nhìn Prince ngủ, Ghost cảm thấy tiếc nuối vô cùng. Chính cô đã tự hủy đi cơ hội Prince dành cho mình. Cảm giác tiêc nuối tràn ngập trong lòng cô. Ghost nhìn Prince 1 cách say đắm, vẻ mặt lúc ngủ của Prince thật bình an. Đôi tay cô nhẹ đặt lên gò má anh, vuốt nhẹ xuống đôi môi đó. Ghost nhớ lại cái cảm giác Prince chủ động hôn cô, cái cảm giác thật lạ lẫm, ấm áp, sung sướng, hạnh phúc. Lần đầu tiên trong cuộc đời cô, Prince chủ động như thế, nhưng chính cô đã làm vuột mất. Có nữa hok??? Ghost ước gì, Prince sẽ lại như thế, 1 lần duy nhất nữa thôi. Có quá muộn màng hok??? Có lẽ em đã yêu anh mất rồi!!!
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!