Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Sắc cồng vồng thứ tám - trang 20

Trọng đưa Duy và Nam trở lại căn nhà cũ mà bấy lâu nay Duy vẫn ở một mình rồi anh lại tiếp tục công việc mà đứa cháu yêu dấu giao cho. Trọng chỉ có thể giúp Nam đến mức này, chuyện tiếp theo phải trông cậy cả ở Duy và sức chiến đấu của Nam mà thôi.
Duy bế Nam vào nhà, đi thẳng vô phòng mình. Căn phòng mà ngày bé, Duy và Bảo vẫn hay ngủ cùng với Nam mỗi khi ông Lâm đưa hai anh em tới chơi. Bật đèn sáng trưng cả căn phòng, Duy đặt Nam nằm ngay ngắn, để ba lô của cô qua một bên. Anh chạy ra nhà bếp lấy một ít nước ấm cùng với chiếc khăn sạch trở lại.
Duy nhìn Nam kiểm tra tổng quát một lượt, cô đang hôn mê và sốt rất cao. 39 độ rưỡi. Lấy nhiệt kế ra khỏi người cô mà anh hoảng hồn. Với tình trạng hiện giờ của cô, sốt cao như thế này rất dễ bị ảnh hưởng tới não bộ. Mở tủ quần áo, Duy lấy ra bộ đồng phục thể dục của mình, thay cho Nam. Lần này không giống như lúc ở cánh đồng lau, anh mở mắt nhìn rõ cơ thể đang tím tái vì lạnh của cô, lòng anh đau như cắt.
-Xin lỗi em, anh không cố ý đâu.
Lột phăng bộ áo dài trắng đã tả tơi ra khỏi người Nam, Duy nhanh chóng mặt quần áo mới vào cho cô. Đắp chăn lại cho cô, vắt ráo chiếc khăn chườm lên trán. Anh bước tới chiếc tủ trắng phía trước có đính một chữ thập màu đỏ, lấy đầy đủ những thứ cần thiết cho vào khay rồi trở lại bên giường.
Nam không thể uống thuốc hạ sốt, Duy chỉ còn cách tiêm thuốc cho cô. Một liều nặng được tiêm vào cơ thể, nếu tới sáng mà cô không hạ sốt thì anh buộc phải đưa cô vào bệnh viện. Ở nhà không có đủ thuốc để giúp cô chống chọi với căn bệnh ung thư đang hoành hành.
Duy quỳ bên mép giường. Anh thừa biết ai là người đã gây ra cho Nam những chuyện này. Anh tự trách bản thân mình hơn, tất cả cũng vì anh nên cô mới thành ra thế này. Gương mặt sưng vù, có chỗ bầm tím và rướm máu, một bên trán sưng to vì cú đập đầu xuống sàn. Tay chân cô chỗ nào cũng có vết bầm, một phần do bị đánh, phần khác do triệu chứng của bệnh ung thư.
Khẽ vuốt tóc Nam, tay Duy run run lướt qua từng vết thương trên mặt cô, như sợ chạm mạnh vào sẽ khiến cô đau và tỉnh dậy. Giá mà có thể chuyển bớt đau đớn mà Nam phải chịu qua cho Duy, anh sẽ giúp cô chịu đựng nhiều hơn. Cô đã bất hạnh nhiều rồi. Nhưng ông trời vẫn muốn đọa đày cô thêm nữa.
-Em có mệt lắm không? Chắc là em đau lắm. Anh xin lỗi. Xin lỗi Bơ.
Duy gục đầu bên thành giường, áp bàn tay lạnh ngắt như vừa nhúng vào nước đá của Nam vào má mình. Giọt nước mắt nóng hổi rơi ra lăn dài ướt đọng bàn tay Nam. Và như thế, một chàng trai mà Nam luôn cho rằng lạnh lùng và vô cảm khóc ngon lành trên tay cô.
-Xin lỗi em vì tất cả. Xin lỗi em. Em ghê tởm anh, hận anh cũng được. Nhưng xin em hãy tỉnh lại đi. Hãy cố gắng sống, Bơ ơi. Em phải mạnh mẽ lên.
Nam mà Duy biết là cô nhóc cá tính và kiên cường. Dù có chuyện gì xảy ra cũng không chấp nhận khuất phục, nhìn cô trong bộ dạng này anh càng dằn vặt bản thân mình hơn. Đứa trẻ này làm gì có tội mà ông trời hết lần này tới lần khác đổ lỗi cho cô chứ?
Những ngón tay lạnh buốt tê cứng của Nam dần động đậy, chạm lên gò má đang vương đầy nước mắt của Duy. Anh khựng người, ngẩng mặt lên nhìn cô. Đôi mắt nhỏ nhắn của cô đang mở he hé nhìn anh, những ngón tay vô thức lau đi nước mắt. Cuối cùng thì cô cũng biết người luôn âm thầm giúp mình không ai khác chính là Duy.
-Đừng nói gì hết. Em mệt thì nghỉ ngơi cho khỏe đi. Có gì từ từ sau này rồi nói.
Duy lại áp tay Nam lên mặt mình, cô miễn cưỡng nhắm mắt. Số thuốc anh tiêm vào cơ thể cô có chứa một lượng thuốc ngủ vừa phải nên nó sẽ khiến cô ngủ một giấc tới sáng. Giờ thì yên tâm rồi, bây giờ có ngủ vĩnh viễn cô cũng cam lòng. Mọi thứ đã gần như cô mong đợi rồi.
Đợi khi Nam ngủ say rồi, Duy mới khẽ đặt tay cô vào trong chăn. Anh trở lại bàn học, lôi ra một xấp tài liệu về bệnh ung thư máu mà mình tìm được. Anh không biết bệnh của cô đang ở giai đoạn nào, nhất định bằng mọi cách phải đưa cô vào bệnh viện để điều trị gấp. Nhưng một khi cô nhập viện chắc chắn bí mật đó sẽ không thể giấu cô được nữa.
Mắt Duy lướt qua những tấm ảnh dán trên tường, tia phiền não và mệt mỏi đọng lại sâu trong đáy mắt anh. Trong căn phòng này đâu đâu cũng nhìn thấy ảnh của Nam. Đó là một góc nhỏ của thế giới riêng mình mà Duy đã vô tình bỏ quên. Đến lúc anh quay lại và sống thật với tình cảm của mình rồi.

………….

-Bơ bị thằng lùn kia đánh. Nó nói anh Duy không thương Bơ, em cãi lại. Nó đánh em.
-Anh Duy, Bơ được hoa điểm 10. Cô giáo khen em vẽ đẹp nữa đó.
-Huhu. Hai giành đồ chơi của em, anh Duy lấy lại đồ chơi cho em.
-Bơ nghỉ chơi anh Duy rồi, ai kêu lúc trưa anh chở con nhỏ tóc hai bím về chi.
-Em muốn kiwi, trà sữa kiwi là ngon nhất. Anh Duy mua cho em đi.
-Sau này nhất định Bơ sẽ là cô dâu của anh Duy.
-Điều ước cho ngày sinh nhật thứ 12: Anh Duy sẽ yêu Bơ đến hết cuộc đời.

……………

-Tạ Thế, Bơ đâu rồi?
Vừa nhận được tin nhắn của Thiên là Nam đã nhập viện, Kỳ tức tốc chạy xe tới bệnh viện. Quần áo xộc xệch, đầu tóc bù xù chưa kịp chải lại. Nhìn thấy Thiên đứng đợi ở hành lang khu xét nghiệm, Kỳ vội vàng chạy tới.
-Đang trong phòng cấp cứu. Sốt rất cao.
Thiên đưa Kỳ vào trong, anh sợ để cô đi một mình sẽ có thêm một ca cấp cứu như lần đầu khi Nam vào viện nữa. Vừa đi Thiên vừa kể lại sự tình cho cô nghe, cho đến khi gặp Duy đứng trước cửa phòng cấp cứu, Kỳ mới tin được những gì Thiên kể.
-Em nghỉ chút đi, Harry.
-Harry? Anh quen với anh ta sao?
-Daniel, con nhỏ này…
-Đây là người đã nói chuyện với anh mà em nghe thấy đó, nhớ không? Harry, đây là…
-Lại gặp anh. Tui không nghĩ anh lại là người đưa con Bơ vô đây đâu.
Trái đất đúng thật là tròn. Cậu bác sĩ khoa ngoại mà Thiên khâm phục khi còn ở Anh quốc chính là Duy, tên khác của anh là Harry. Và chính xác người bạn mà anh đã kể với Thiên qua điện thoại không ai khác là Nam, người đang được cấp cứu trong phòng kia.
-Tạ Thế. Em muốn biết tình hình của Bơ.
-Em cũng vậy.
Nam đã được chuyển sang phòng hồi sức. Cơn nguy kịch đã qua, các bác sĩ đã làm chủ được tình hình, kiểm soát được cơn sốt kéo dài của cô. Thiên đưa Duy và Kỳ đi tới một căn phòng khác, vị bác sĩ vừa thực hiện ca cấp cứu cho Nam sẽ cho cả ba biết tình hình của cô hiện giờ.
-Sốt kéo dài dẫn tới mất sức. Bệnh tình vẫn không có chuyển biến. Không xấu đi nhưng cũng không khá lên. Nên để cô bé ở lại bệnh viện cho tiện kiểm tra. Cần hợp tác để tìm ra phương pháp điều trị càng sớm càng tốt.
Vị bác sĩ nói ngắn gọn nhất có thể rồi lại tiếp tục trở lại vào phòng cấp cứu, vừa có một bệnh nhân khác chuyển vào và cần ông bây giờ. Thiên lại đưa Duy và Kỳ về phòng hồi sức để thăm Nam. Nhìn thấy cô tả tơi bầm dập đang nằm trên giường kia như con cá chết là Kỳ quay phắt lại túm lấy cổ áo Duy mà rít lên từng chữ.
-Nói mau. Ai đã gây ra chuyện này?
-Su, em bỏ Harry ra đi. Bình tĩnh đi em.
Lúc nào, Thiên cũng là người dọn dẹp chiến trường cho Kỳ. Cô nóng nảy bao nhiêu thì Thiên dịu dàng bấy nhiêu. Duy không nói gì, khuôn mặt vô cảm trở nên ấm áp hơn rất nhiều khi nhìn Nam. Kỳ phải há hốc trợn mắt khi nhìn thấy vẻ mặt đó của người được mệnh danh là hoàng tử băng giá của cả khối 12 trường cô.
-Anh có thể gọi em là Duy. Ở đây không phải Anh quốc.
Sau khi sang Mĩ, bà Kim ở lại nơi xứ người, riêng Duy đăng kí nhập học ở một trường cấp 3 ở Anh và sau đó anh thi đỗ vào trường đại học mà Thiên đang theo học. Cả hai đều có chung một ước mơ là trở thành bác sĩ.
Nói Duy rời Việt Nam qua Mĩ sống cũng đúng, mà nói anh sống ở Xứ sở sương mù – Anh quốc cũng chẳng sai.
-Tạ Thế, khi nào thì nó sẽ tỉnh?
-Nhanh thôi. Đã hết sốt rồi thì sẽ không còn mê man nữa.
-Phải nói thế nào với ba nó khi ổng nhìn thấy mấy vết tích này đây?
-Để Bơ ở lại bệnh viện vài ngày đi. Ít nhất là tuần sau rồi hẳn để con nhóc về. Còn nữa, nếu Bơ có hỏi thì nói là em đưa con bé vô đây xong rồi không biết gì nữa. Viện phí, em sẽ đóng trước 1 tuần.
Duy quay sang nhờ vả Thiên. Bây giờ Duy còn việc phải làm, nhất là khi vừa nhận được tin nhắn từ Trọng. Rồi anh lẳng lặng bỏ đi trước dự thắc mắc của Kỳ. Thiên lắc đầu, tính tình vẫn không thay đổi mấy. Nhưng anh không ngờ, người bạn của Harry lại là Nam.
-Nếu để em tìm ra được đứa nào đã đánh con Bơ ra thế này thì nó chết chắc.
Kỳ gầm gừ, bóp chặt nắm tay, ánh mắt sắc như dao đầy kiên quyết. Kỳ nói là làm, dù Thiên có ngăn cản đi nữa, nhất định cô phải tìm ra kẻ đã hại người bạn của mình đến nỗi phải nhập viện thế này.
-Nếu Harry đã nói để Bơ ở lại đây thì thằng đó sẽ có cách thu xếp ở trường cho con bé. Em học một buổi, còn một buổi tới đây chơi với Bơ. Nhớ làm theo lời Harry dặn. Đừng có mang rắc rối tới cho bạn em nữa.

………………

Đúng như lời Thiên nói, Nam tỉnh lại nhanh hơn Kỳ nghĩ nhiều. Thế nhưng, sau khi tỉnh lại Nam cứ như một người câm, không nói với ai lời nào. Y tá, bác sĩ tới kiểm tra bảo cô làm gì thì cô làm cái đó, đi vệ sinh cũng tự mình đi không để bất cứ ai giúp.
Kỳ tới thăm Nam, cô cũng phớt lờ với ánh mắt ngây dại và vô cảm trầm trọng. Điều đó khiến Kỳ hoang mang cực độ. Cô tức tốc tới tìm Thiên. Không ai chẩn đoán ra được lí do Nam lại trở nên như thế. Kết quả chụp X- quang não bộ của cô hoàn toàn bình thường, điều đó chứng tỏ cô không hề có vấn đề về thần kinh.
2 ngày. Nam vẫn trong tình trạng như thế. Thiên luôn túc trực bên cạnh cô, anh viết đơn xin phép chịu trách nhiệm theo dõi trực tiếp tình hình của Nam. Kỳ đi học một buổi, thời gian còn lại đều ở bệnh viện với Nam. Cô cứ âm thầm lau nước mắt khi nhìn thấy Nam ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, cười nói một mình giống như mấy người bị mắc đằng dưới.
Ngày thứ ba sau khi Nam nhập viện. Kỳ đưa Ngọc tới thăm, sau khi hai cô gái đã có một buổi nói chuyện rõ ràng. Không quên dặn dò Ngọc làm theo những gì Thiên và Duy dặn. Ở lớp, không khí như có bà ám, nặng một mùi rầu rĩ. Nam, Hưng, Duy và cả Uyên đều có lí do để vắng học cùng lúc.
Vẫn không khá lên là bao. Cho dù Ngọc và Kỳ có cố gắng bắt chuyện với Nam thế nào thì cô vẫn im lặng chung thủy với khoảng không gian trước mặt, có lúc thoáng nhìn qua hai người một cái rồi lại tiếp tục chìm đắm trong thế giới mịt mù của mình.
Ngọc gọt táo, chia thành nhiều miếng nhỏ. Kỳ lấy từng miếng đặt vào tay cho Nam, ý bảo cô ăn tráng miệng sau bữa tối. Nam nhìn xuống miếng táo trong lòng bàn tay rồi ngước lên nhìn Kỳ, miệng lắp bắp cái gì đó mà Kỳ không nghe được.
-Nó cứ như vầy rồi biết tính sao đây Su? Tao lo quá à.
-Tao cũng chưa biết tính sao nữa. Anh Thiên nói nó như vầy, nói gì cũng nghe lời hết thì tốt cho việc tiến hành phẫu thuật bằng hóa trị hơn. Nhưng mà cần rất nhiều thời gian và tiền bạc.
-Ăn đi Bơ. Ngọt lắm.
Ngọc giúp đưa tay Nam lên miệng và cắn miếng táo. Cô nhìn Ngọc, đôi mắt ngây dại xa lạ và trống rỗng. Ngọc rất muốn khóc, đứa bạn thân của cô tự nhiên trở thành thế này, hai mắt Ngọc đỏ hoe. Kỳ cũng lặng lẽ chùi nước mắt, không để Nam thấy. Nam ăn được thêm vài miếng táo nữa, cô ăn rất ngon, cứ như một đứa trẻ, ai bảo gì làm nấy không quấy khóc hay cãi lại.
-Mày muốn nghe chuyện ở lớp không? Tao kể cho nghe nhen.
Nam nằm trên giường, Kỳ kê chiếc gối đứng phía sau lưng cho cô. Ngọc nắm tay cô ngồi một bên, bắt đầu kể về từng người trong lớp, hi vọng có thể dùng những kí ức thời học sinh gọi Nam trở lại. Cô cố tình không nhắc tới Duy, Hưng và Uyên. Kể cả Bảo và Trân cũng không nhắc tới.
-Múp… Su… Bơ… nhớ… Múp… Su…
Nam lắp bắp vài ba từ mà nói mãi không xong. Giờ thì Kỳ không thể giấu nước mắt được nữa, cô trèo hẳn lên giường ôm lấy Nam, Ngọc cũng khóc to hơn. Sao ông trời lại nhẫn tâm biến Nam thành đứa trẻ vô tri thế này? Quá bất công! Nam giơ cánh tay lên vỗ vỗ lưng Kỳ, động tác giống như an ủi người khác. Nhưng đôi mắt ấy vẫn ngây dại và không có chút hồn nào. Nó ngân ngấn một chút nước và dần đỏ lên.
-Su, xuống mau!
Kỳ quẹt nước mắt vội vàng leo xuống giường, Nam nghe thấy có tiếng quát lớn liền co người lại khép nép. Ngọc vội đứng dậy ôm lấy Nam khẽ trấn an cô. Cô rất sợ tiếng còi xe cấp cứu và những âm thanh lớn. Tiếng quát của Thiên vừa rồi khiến cô hoảng loạn.
-Anh xin lỗi Bơ, anh không cố ý. Không phải muốn mắng em đâu. Ngoan nào, Tạ Thế mang kẹo cho em đây. Em còn nhớ anh không?
Nam ngẩng mặt lên từ từ rời khỏi người Ngọc, nhìn Thiên với đôi mắt bình thường không còn sợ hãi nữa. Khi thấy anh giơ mấy cái kẹo mút ra, cô run run đón lấy và gật đầu.
-Cám… ơn…Tạ… Thế…
-Giỏi lắm. Em có ăn được nhiều cơm không? Có uống thuốc anh dặn không?
-Có… ạ…
Thiên xoa đầu Nam, đưa ánh mắt không vừa ý về phía Kỳ đang thút thít bên cạnh. Cô vì quá thương Nam cho nên mới như thế, anh hiểu hết mà. Thiên bước tới ôm lấy Kỳ vào lòng, càng lúc cô càng khóc to hơn trên vai anh.
Nam ngây ngô nhìn nhưng có vẻ không hiểu, cô ngồi bóc vỏ kẹo ăn ngon lành. Bóc thêm một cái nữa chọt vào miệng cho Ngọc, cô run run há miệng ra đớp lấy. Nam mỉm cười tít mắt, cắm cúi bóc vỏ thêm một cái nữa, muốn bước xuống giường đem qua cho Kỳ.
Ngọc giúp cô từ từ bước xuống giường, cô chĩa cái kẹo vào miệng Kỳ. Kỳ vừa khóc vừa há miệng ngậm kẹo, vừa khóc ngon lành như trẻ con. Nam đang vui, cô rút kẹo ra rồi cho vào miệng, rút ra rồi ngậm vào, không khác gì một đứa bé.
-Ngon…
Những biểu hiện này của Nam nếu để ông Lâm và Bảo nhìn thấy họ sẽ làm thế nào đây? Một con người 18 tuổi, đùng một cái trở lại như đứa con nít 3 tuổi, bập bẹ từng chữ thế này. Phải làm thế nào thì mới mang Nam trở lại là Nguyễn Tường Nam của mọi ngày đây?

5 ngày sau khi Nam nhập viện. Kỳ và Ngọc vẫn lén lút tới thăm cô rồi về nhà. Ông Lâm và Bảo vẫn không hề hay biết, ông vẫn thay bà Kim chủ trì những việc của tập đoàn, Bảo vẫn đi dạy bình thường. Ở lớp chỉ biết rằng, Nam có việc bận nên không đi học được. Thế là hết!
À, cũng phải kể đến bảng sĩ số lớp vẫn duy trì 4 học sinh vắng. Anh em nhà họ Lê vắng học vì bận chuẩn bị lễ tang bà nội, cô bạn lớp phó văn thể Thuỳ Uyên cũng nghỉ học để phụ một tay lo đám cho bà nội “chồng”. Đám tang bà nội Hưng- Duy diễn ra trong thầm lặng, lớp 12A7 có cử một vài đại diện cùng với thầy chủ nhiệm đi điếu, không có quá nhiều người viếng thăm và đưa tiễn, một phần bởi vì sự ra đi của bà quá đột ngột.
Hưng liên tiếp bị hai cú sốc vật cho rã người, nếu không có Uyên luôn luôn túc trực bên cạnh chăm sóc cho anh, chắc chắn anh sẽ gục ngã. Ba mẹ Hưng trong vai trò là con trai và con dâu, khóc không biết bao nhiêu nước mắt.
Mẹ Duy là con dâu trưởng nhưng không có lấy một giọt tiếc thương nào. Bà chỉ lặng nhìn di ảnh, nở một nụ cười tiễn biệt đưa mẹ chồng mình về thiên đàng cho đúng phép tắc của một người dâu.
Tội nghiệp nhất có lẽ là Duy. Anh là cháu trai mang danh nghĩa là cháu đích tôn, quỳ bên linh cữu ôm di ảnh bà nội, không một lần ngẩng đầu chào khách, cũng không một giọt nước mắt. Ai bảo rằng khi đau nhất định phải khóc đâu?
7 ngày sau khi Nam nhập viện cũng là ngày đưa bà nội Hưng- Duy đi an táng. Tro cốt của bà được giữ lại thờ phụng ở từ đường giống như ông nội. Tang lễ đã xong, cũng chẳng ai còn dư nước mắt mà khóc than cho một người chỉ còn lại là hũ tro cốt nhỏ bé kia nữa. Bấy giờ mới chính thức tính tới chuyện công bố di chúc. Một ngày đẹp trời nào đó thôi.
Cởi bỏ bộ tang phục, Duy trở nên gầy ốm hơn trước rất nhiều, chỉ có đôi mắt màu xanh hiếm hoi ấy là vẫn lạnh lùng như trước. Trân vẫn đi bên cạnh anh giống như trong tang lễ nhưng anh đã khéo léo tránh né cô. Trách nhiệm và chữ hiếu của anh đến bây giờ đã tròn rồi. Bà nội đã đi xa, ở thế giới này đang còn một người khác chờ đợi anh.
Đêm thứ bảy sau khi Nam nhập viện, một đêm đầy sao sáng. Nam ngồi vắt vẻo trên thành lan can phòng bệnh giơ tay đếm từng ngôi sao trên trời, việc đếm sao này là do Ngọc dạy cô trong một đêm cô xin phép ba ở lại bệnh viện.
Cả đêm ấy, hai người không ngủ, ngồi đếm sao cho tới sáng, hậu quả là sáng hôm sau Ngọc vô sổ đầu bài vì cái tội ngủ gục trong giờ học, còn Nam thì ngủ một giấc tới trưa chưa chịu dậy làm cho mấy cô y tá một phen thấp thỏm.
Có tiếng bước chân vọng lại gần trên hành lang vắng. Giờ này còn mấy ai đi thăm bệnh nữa đâu. Đã qua 12 giờ rồi, cũng chẳng có bác sĩ hay y tá nào lại đi vòng vòng bệnh viện vào giờ này nữa. Nam vẫn ngồi đếm sao, hình như đếm tới 47 ông sao rồi.
-Khỏe hơn chưa?
Giọng nói này… cánh tay Nam khựng lại giữa không trung rồi nó từ từ buông thõng. Cô chẳng nhớ mình đếm tới ngôi sao thứ mấy nữa rồi. Đột ngột xoay người lại, ánh mắt cô lướt qua hình bóng đứng trước mặt mình. Một chút sững sờ rồi trở nên ngây dại.
-Có nhớ anh không?
Vô thức. Nam gật đầu. Duy bước ra ban công, đỡ cô xuống khỏi thành lan can, bế cô đi vào giường, kéo cửa lại tránh gió lùa vào. Sức khỏe của cô anh đều nắm rõ do ngày nào Thiên cũng gọi điện báo cáo tình hình với anh. Sắc mặt đã hồng hào hơn trước vì toàn ăn đồ bổ dưỡng do Kỳ săn sóc. Những vết thương trên mặt đã dần liền lại, chỉ còn vết bầm trên trán là chưa tan được.
-Ở đây có chán không?
-Chán.
-Ngày mai em muốn tới trường không?
-Không. Tạ Thế nói Bơ chưa được rời khỏi đây.
Duy đã tưởng tượng ra những tình huống xấu nhất đến với Nam. Thiên kể cho anh nghe về cô rất nhiều, mỗi một ngày như vậy là anh đều kìm nén tiếng khóc không để nó bật ra. Tội nghiệp Nam ư? Anh không có cái quyền đó bởi vì anh cũng có công đẩy cô vào tình cảnh như ngày hôm nay.
Bảy ngày trôi qua, Nam đã nói được nhiều hơn, ánh mắt cũng biết biểu lộ cảm xúc hơn trước. Ai cũng đều hi vọng cô sẽ dần hồi phục, tuy là não bộ không có gì đáng lo nhưng có lẽ do cô bị sốc quá nặng mới dẫn đến việc này. Chuyện xảy ra với Nam không ai biết trừ Duy và gia đình của anh, cả những kẻ đã gây ra cho cô những vết thương này nữa.
-Em thấy trong người thế nào rồi? Có khó chịu hay đau nhức ở đâu không?
Gật gật. Nam chỉ tay lên đầu, ngay vết bầm trên trán, nó khiến cô đau mấy ngày qua mà không dám than với ai. Kể cả Ngọc và Kỳ cô cũng không nói. Nhưng bây giờ lại nói với Duy, một người mà cả tuần qua chưa hề tới thăm cô lấy một lần, vậy mà khi anh hỏi có nhớ mình không cô đã gật đầu.
-Ở đây, đau lắm hả? Để anh thổi cho bớt đau nha.
Duy rướn người thổi nhẹ nhẹ vào vết bầm trên trán cho Nam, cô ngồi yên nghịch mấy cúc áo sơ mi của anh như một thói quen nào đó đã hình thành từ rất lâu rồi. Được một lúc, anh ngồi xuống chăm chú nhìn cô và hỏi.
-Đỡ hơn chưa?
Lắc đầu. Duy lại tiếp tục thổi. Nam lại tiếp tục nghịch cúc áo của anh.
-Sao rồi?
-Tốt hơn rồi ạ. Cám ơn anh Duy.
Duy khựng người, Nam có thể gọi chính xác tên anh như vậy ư? Trong khi những người khác đều phải giới thiệu trước mặt cô ít nhất là ba lần. Thế này là thế nào đây? Thấy Duy cứ nhìn mình bằng đôi mắt ngạc nhiên cực độ kia, Nam quơ quơ tay trước mắt Duy, anh lấy lại tinh thần hỏi cô.
-Sao em biết anh tên Duy?
-Vì anh có đôi mắt màu xanh.
Câu trả lời khiến Duy sốc thật sự. Nam lại nghịch cúc áo của anh, đôi mắt tròn thơ ngây quá đỗi, cứ như khi anh nhìn vào sâu trong đôi mắt ấy là có thể tìm lại được một bé con ngày xưa lẽo đẽo theo sau mình mà gọi tên. Cảm giác thân thương ùa về.
-Ai nói cho em biết chuyện đó. Tạ Thế? Su? Hay là Múp?
-Không ai nói hết. Chỉ anh Duy mới có đôi mắt màu xanh thôi. Anh Duy của Bơ cũng vậy. Anh có phải là anh Duy của Bơ không?
-Em… nhận ra anh sao?
Lắc đầu. Nam ngây ngô ngồi trong lòng Duy cầm bàn tay anh đếm từng đốt ngón tay. Cứ xong mỗi một lượt, hết một bàn tay lại reo lên khe khẽ. Duy âm trầm nhíu mày, sao lại thành ra thế này?
-Bơ, em có ghét anh Duy không?
-Không. Anh Duy rất tốt với Bơ. Tại sao phải ghét ảnh? Nhưng mà…
Nam ngừng động tác lại, câu nói cũng bị bỏ dở. Cô ngẩng mặt nhìn Duy, ánh mắt hoang mang xen lẫn ngạc nhiên. Đối diện với cô là đôi đồng tử màu xanh biển quen thuộc, không hề chất chứa oán thù mà chân thành và ấm áp vô bờ.
-Hôm bữa anh Duy giận em. – Nam ủ rũ thấy rõ.
-Sao anh Duy lại giận em? Em làm gì sai à?
-Em nhờ ảnh vẽ giúp cầu vồng trong vở Mĩ Thuật, anh Duy vẽ rất đẹp, sơn màu cũng đẹp nữa. Em hỏi ảnh mình không vẽ cầu vồng tám màu được sao, ảnh lắc đầu kêu không được. Còn nói, cầu vồng chỉ có bảy màu. Em không chịu, cãi lại. Thế là giận em.
Duy mím môi, đúng là ngày xưa anh và cô nhóc này có cãi nhau về vụ tô màu cho chiếc cầu vồng trong vở Mĩ Thuật của Nam. Cô nhớ rõ như vậy sao?
-Anh Duy giận Bơ rồi. Cũng không thèm chơi với Bơ nữa.
-Không phải vậy đâu. Anh Duy không có giận em.
-Anh nói thiệt không? Anh Duy không ghét Bơ hả? – Mắt Nam chớp sáng lên thấy rõ.
Duy gật đầu chắc nịch. Anh cười cực khổ và bất lực. Rốt cuộc thì Trân và Uyên đã làm gì mà Nam trở nên ngây ngô như đứa trẻ thế này? Bất hạnh đến với Nam còn chưa đủ hay sao?
-Không ghét mà lâu quá trời ảnh không tới chơi với Bơ. Anh có biết anh Duy ở đâu không? Chỉ cho Bơ đi, để Bơ đi tìm ảnh tính sổ. Đòi tiền lì xì Tết nè, quà sinh nhật nè, quà điểm mười nè. Hôm bữa Bơ vẽ cầu vồng tám màu cô giáo cho Bơ mười điểm đó nha.
-Bơ, anh Duy đây này. Em nhận ra anh không?
Lắc đầu. Nam chu cái miệng nhỏ nhắn lên vòng tay ôm qua cổ Duy, rúc đầu vào lồng ngực anh, hít lấy mùi hương quen thuộc mà chỉ có trên người anh mới có. Nam nghịch ngợm mở chiếc cúc áo đầu tiên của Duy, nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ anh khiến cô co rúm người lại.
-Em sao vậy Bơ?
Nhận ra sự thay đổi lạ lùng của Nam, Duy vội đẩy người cô ra nhìn cô lo lắng. Đôi mắt đen hoang mang đảo liên tục như đang đối diện với một sự thật nào đó khủng khiếp lắm. Anh túm chặt lấy hai tay cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mình.
-Bơ, bình tĩnh nhìn anh đi. Bơ, bình tĩnh đi em.
-Anh Duy…
-Anh đây. Anh ở đây.
Duy ôm chặt lấy Nam, cô đang vật vã với cơn đau vô hình nào đó, Duy biết chắc như vậy. Anh đọc được nỗi đau cùng cực trong mắt cô. Nam khóc rất nhiều, khóc ướt vai áo của Duy. Anh cứ ôm cô như thế cho đến khi cô thiếp đi vì khóc nhiều và mệt mỏi.
Duy đặt Nam trở lại giường, kéo chăn đắp cho cô rồi ngồi yên ngắm nhìn cô ngủ. Biết cô khỏe mạnh như vậy là anh yên lòng rồi, tuy rằng sắp tới đây cô sẽ phải đối diện với cơn đau khác to lớn hơn nhiều. Nam càng đau thì Duy càng tự dằn vặt mình hơn, mặc dù tất cả chỉ là hiểu lầm.
………..
Duy ngồi với Nam cả đêm, tới khi cô y tá trực ca sáng tới kéo cửa phòng để kiểm tra tình hình của cô thì anh mới rời khỏi chỗ ngồi để cô ấy làm nhiệm vụ. Nam khẽ động đậy mi mắt, dấu hiệu của việc cô sắp tỉnh lại. Duy lén lút rời khỏi không quên căn dặn cô y tá đừng nói gì về sự có mặt của anh ở phòng bệnh vào sáng sớm.
-Em dậy rồi hả? Thấy trong người sao rồi?
-Khỏe lắm ạ!
Nam cười tươi với cô y tá khiến cô ấy đứng hình một lúc, một tuần qua chưa bao giờ cô thấy Nam có nụ cười tươi như thế này, nó tràn đầy sức sống và nghị lực. Kiểm tra nhiệt độ cho Nam xong, cô y tá ra ngoài, Nam xuống giường, bước ra ban công và lại ngồi vắt vẻo trên đó.
-Thứ tư ngày 27. Một ngày đẹp trời.

Trong suốt một tuần mà Nam nhập viện, cuộc sống ở xung quanh cô có rất nhiều thay đổi. Và những thứ thay đổi có lẽ chỉ bao gồm Hưng, Duy và Bảo mà thôi. Lại là ba chàng trai ấy. Ngày Nam xuất viện, không thấy Duy. Chỉ có Thiên, Kỳ và Ngọc. Nam có một chút hụt hẫng.
Không gặp ông Lâm và Bảo cả tuần rồi, Nam rất nhớ họ. Nhưng khi về tới cổng nhà thì cô mới biết rằng họ không hề lo lắng cho mình, bởi lẽ cái lí do mà Nam được phép không về nhà chính là cô đi chơi với mẹ- chồng- tương- lai. Mà cả tuần nhập viện cô chẳng thấy bóng dáng bà Kim đâu cả.
-Bà nói nó sống khỏe lắm mà. Mấy cái dấu tích này là sao đây hả?
-Ba, con không sao. Cái này là con không cẩn thận bị té cầu thang.
-Té cầu thang? Bà đền con gái cho tui. Nhanh lên. Chăm sóc nó như vậy đó hả?
-Dượng Lâm, bác Kim còn lo tang lễ cho mẹ chồng nữa mà. Dượng thông cảm đi.
-Đúng đó ba, con vẫn mạnh khỏe mà.
Nói ra câu này Nam rất muốn khóc. Cô bước tới ôm lấy ông Lâm thật chặt. Cô nhớ ba lắm, nhớ anh Hai nữa. Bảo đứng ở một góc, trước sau chỉ nhìn Nam không có nửa lời trách móc rằng cô ham chơi bỏ bê việc học hành. Nam trở về vui vẻ như thế là anh yên tâm rồi.
Thiên và Kỳ xin phép về trước. Ngọc cũng lủi thủi đi theo sau hai người kia rời khỏi nhà Nam, Bảo thấy dáng cô buồn buồn, liền đuổi theo. Nam nhìn theo bóng anh, mỉm cười kéo tay ông Lâm ngồi xuống ghế cùng với bà Kim.
-Con không có nhà ba với anh Hai ăn uống sao rồi?
-Làm như không có con thì cái nhà này chết đói hết vậy. Mấy chỗ này có đau lắm không?
-Không ạ. Hết đau rồi.
Bà Kim nhìn hai ba con ông Lâm kẻ nói người cười, bỗng thấy tủi thân, cảm giác như bị họ bỏ rơi vậy. Bà lẳng lặng ngồi yên quan sát, giá mà bà cũng có một đứa trẻ ngoan như Nam thì tốt quá.
-Con lên phòng nghỉ đi Bơ, để ba với cô Kim bàn công chuyện.
-Hai người bàn chuyện gì mà không cho con nghe? Ba mà gả con là ghét ba luôn đó. Con không muốn lấy chồng bây giờ đâu.
Nam làm bộ giận dỗi, phồng mang trợn mắt hết nhìn ông Lâm rồi quay sang nhìn bà Kim. Hai ông bà già phì cười với bản tính trẻ con không đỡ được của Nam. Nếu như cô đã muốn nghe vậy thì ông bà cũng không việc gì phải giấu nữa.
-Con ngồi đó, nhớ là im lặng biết không?
-Dạ.
Nam thầm đánh giá người phụ nữ đã sinh ra Duy, bà ấy chính xác là người mà cô đã gặp ở phòng tranh Du Viễn và nói những câu rất khó hiểu với mình. Mang một nét đẹp hòa quyện của cả phương Tây lẫn phương Đông, nó giản dị nhưng rất sắc sảo. Một người phụ nữ thành đạt mà bên cạnh không có bóng dáng của đàn ông, đó là một điều bất hạnh.
-Nhà chồng tui chuẩn bị công bố di chúc rồi. Chắc sợ tui với thằng Duy về đòi chia tài sản nên làm gọn lẹ quá chừng. Bà nội nó cũng vì đó mà ra đi.
-Ý bà nói là cái chết của bà nội thằng Duy có người dàn xếp sẵn?
Bà Kim gật đầu. Nếu như không nằm trong dự tính của bà thì bà cũng không có khả năng phán đoán như thần đâu. Chỉ tiếc là bà không biết thủ đoạn của những người đó để mà ngăn cản, bà chậm một bước. Người mẹ chồng đáng thương ấy lại phải đi sớm như vậy. Thật đáng tiếc!
-Chiếm đoạt tài sản sao? Ngoài thằng em trai của Lộc thì đâu còn ai có khả năng làm ra những chuyện này nữa?
-Tui nghe nói vài ngày nữa, luật sư sẽ công bố di chúc đồng thời vợ chồng thằng Kha sẽ tổ chức sinh nhật cho con trai nó, sẵn bữa tiệc đó cũng đính ước cho tụi nhỏ luôn.
-Bà có dự định gì chưa?
-Theo ý của mẹ chồng tui trước lúc nhắm mắt xuôi tay thì muốn thằng Duy nhà tui đính hôn với con nhỏ nhà họ Đường Vũ, con trai thằng em chồng tui với em gái con nhỏ đó. Vậy là có hai cặp đính hôn trong ngày hôm đó. Nhưng tui thì có con dâu rồi chứ có phải là chưa có đâu.
Nói tới đó bà Kim khẽ liếc sang phía Nam đang ngồi tiếp thu và phân tích từng từ ngữ mà hai vị trưởng bối vừa nói, cô tiếp thu khá chậm. Vì thế nên khi bà Kim dừng lại một lúc lâu rồi cô mới từ từ nghệch mặt ra trông rất tội nghiệp.
-Ý cô nói là anh Duy với chị Trân, Hưng với Uyên sẽ đính hôn ạ?
-Ừ, tuần sau sẽ tổ chức.
-Con sẽ được mời đi ăn tiệc phải không cô? Múp, Su có được đi luôn không cô?
Bà Kim nhìn ông Lâm, không biết phải trả lời Nam như thế nào. Bà cứ nghĩ Nam sẽ rất buồn khi nghe mình nói như vậy, cùng lúc tổ chức buổi lễ đính hôn cho cả hai cặp đôi như thế. Giữa Hưng và Duy, không lẽ Nam không có chút buồn nào? Đây là di nguyện của bà nội Duy, bà cũng khó mà làm trái được.
-Tất nhiên rồi. Con muốn đưa bạn bè theo cũng được, không thành vấn đề.
-Vậy ạ? Con mệt rồi, con lên phòng đây.
Nam cứ như người mất hồn, cô lững thững đi lên cầu thang. Bà Kim nhìn theo ánh mắt đầy lo lắng, con dâu bà bình thường rất kiên cường nhưng mà trong tình huống này liệu con bé có thể tự vượt qua sự cú sốc tinh thần này hay không?
-Chị em bà đang có dự tính gì vậy?
-Tui cần anh giúp đây. Tui quyết định sẽ làm thế này…

…………..

Khuôn viên phòng tiệc mà ba mẹ Hưng chọn để tổ chức buổi lễ quan trọng này là nhà hàng năm sao ở quận Bảy. Trong suốt thời gian chuẩn bị cho buổi lễ này, ông Kha lo phần luật sư và bản di chúc, bà Trinh thu xếp phần tiệc tùng cùng với phục trang cho nhân vật chính. Phần khách mời giao cho bà Kim.
Thật ra thì bà Kim cũng chẳng làm gì nhiều, danh sách khách mời bà Trinh đã liệt kê sẵn rồi, bà chỉ việc đi in ra và gởi đến đúng địa chỉ mà thôi. Thời gian còn lại bà chuẩn bị những thứ khác mà chắc chắn sẽ cần thiết cho buổi lễ đáng nhớ này.
Cán sự lớp 12A7 cùng lúc đi học trở lại khiến cho bàn dân thiên hạ phải ngạc nhiên. Nhưng đáng bàn hơn nữa là thái độ của lớp trưởng quay ngoắt 360 độ. Thay vì thường ngày Hưng thân thiết cười nói với Nam, thì bây giờ một cái liếc mắt hờ hững anh cũng không thèm nhìn. Uyên thì lúc nào cũng sánh đôi với Hưng cho nên tiêu điểm của cả lớp và cả khối Mười hai bây giờ là: Nam đã trở thành nhân vật phụ sau một thời gian vắng học.
Nam không quan tâm, mặc dù có chút buồn. Con người ta chứ có phải cái bàn cái ghế không biết suy nghĩ, không có cảm giác đâu mà nói trơ trơ ra vậy. Dù gì cũng thân thiết với nhau một thời gian chứ ít ỏi gì mà bây giờ làm lơ mình như thế, ai lại không buồn. Vô tư cách mấy cũng phải có lúc như thế thôi.
Duy không đến trường, hình như anh rút luôn hồ sơ, Nam nghe thầy Giang nói như vậy. Từ cái đêm anh vào thăm cô ở bệnh viện tới giờ, cô không gặp anh thêm lần nào nữa. Nam tự nhủ với lòng, chắc là Duy đang bận rộn lo cho lễ đính hôn với Trân. Nếu anh và cô ấy lấy nhau thì thế nào nhỉ? Vợ đánh Nam, chồng cứu Nam. Úp sách lên đầu, cô không muốn nghĩ thêm nữa.
Cả tuần đi học lại, Ngọc phải giúp Nam chép bài vở của tuần trước. Dù không muốn cũng phải chép lại để theo kịp tiến trình tiết học của lớp, nó khiến Nam mệt mỏi. Cô không có thời gian online vì thế Bá Vương và Harmonica Lee cô cũng bỏ quên ở xó xỉnh nào rồi.
Nam có cảm giác là Ngọc đang tránh né mình, cô không hiểu vì sao. Bảo đã không còn đứng trước mặt cô mà nói mấy câu thể hiện tình cảm của anh nữa, Nam nghĩ đó là một dấu hiệu tốt cho Ngọc. Nhưng cô bạn lại thế này khiến Nam có chút lo lắng.
Kỳ vẫn thường tới nhà rủ Nam đi chơi, nhưng chỉ có Thiên mới biết địa điểm vui chơi của hai người là ở đâu. Anh cũng có công góp phần bao che cho hai cô gái, bởi vì Nam vẫn không chịu nhập viện, dù cho Kỳ không ngừng khuyên bảo. Nam còn bao nhiêu thời gian nữa đâu?
Tiết sinh hoạt chủ nhiệm cuối cùng của tháng Ba đến một cách chóng vánh. Và cũng giờ sinh hoạt ấy mà bàn dân thiên hạ 12A7 được một phen hoảng hồn, thất kinh. Không riêng gì thầy Giang mà tất cả những học sinh còn lại của lớp đều phải hướng mắt về Hưng và Uyên để xác nhận cái thứ mình đang cầm trên tay. Thiệp mời sinh nhật của Hưng và bên cạnh đó có đính kèm một tấm thiệp mời dự lễ đính hôn của anh và Uyên. Thời gian diễn ra buổi lễ là chủ nhật tuần kế tiếp.
Nam nghiêng đầu nhìn qua Hưng, vị trí chính giữa hai người trở lại như những nằm tháng chưa có Duy, chưa có những lời tỏ tình vụng dại của Hưng và cánh cửa lòng của Nam chưa mở rộng. Khoảng cách ấy vẫn vậy, nó không xa xôi nhưng thật ra cũng chưa bao giờ gần hơn được nữa. Nam khẽ mỉm cười, cuối cùng Hưng vẫn chọn Uyên.
Ngọc vứt ngay tấm thiệp màu mè hoa mĩ kia vô hộc bàn, cô chẳng muốn nhìn thấy nó thêm một chút nào nữa hết. Mặc dù chẳng có liên quan gì đến cô nhưng Ngọc biết lí do chính xác vì sao mấy ngày qua Nam cứ ngồi thẫn thờ rồi thở dài một mình.
Nam là cô gái có những suy nghĩ đơn giản, có che giấu cảm xúc cũng không thể nào qua mắt được nhiều người. Ngọc hiểu rõ, Nam đang rất buồn.
-Muốn khóc thì cứ khóc đi Bơ.
Ngồi với Nam ở chiếc ghế đá phía sau trường, nhìn Nam như thế này Ngọc cũng không vui vẻ gì hơn, mặc dù tâm trạng của cô còn phức tạp hơn nhiều nữa. Nam không khóc, cô chấp nhận với những gì mình làm và không vì thế mà hối hận. Nam nhìn Ngọc, chỉ biết mỉm cười thay cho lời cảm ơn.
-Đừng lo. Tao không sao. Nếu mày còn coi tao là bạn thân thì sau này hãy cố gắng chăm sóc anh Hai giùm tao, yêu thương ảnh thay phần của tao…
-Bơ, mày nói cái gì vậy? Sao lại nói những lời đó với tao? Mày biết là ảnh thương mày nhiều lắm mà.
-Thời gian. Tao sắp hết rồi. Múp à, bây giờ mọi chuyện đã gần như tao mong muốn. Tạ Thế và Su, Băng Đại Ca và Trân, Hưng và Uyên. Họ đều thành đôi cả rồi. Chỉ còn anh Hai với mày nữa thôi.
Ngọc không biết phải nói gì ngoài việc im lặng mà cảm nhận nỗi đau trong Nam. Cô bạn thân ngây ngô hiếu động của Ngọc đã không còn nụ cười tươi tắn như những ngày đầu quen biết nữa.
Nam như trưởng thành hơn, già dặn hợn rất nhiều sau khi xuất viện. Chẳng lẽ những người biết được mình sắp rời xa cuộc sống này đều giống như Nam lúc này sao? Đều có những suy nghĩ chín chắn hơn và mong muốn những điều hạnh phúc cho người mình yêu thương?
Vậy còn Nam? Tại sao trong thời gian mà cô phải gánh chịu cơn đau bệnh tật, vẫn phải nghĩ suy về hạnh phúc cho nhiều người? Sao không ai thử cố gắng trao hi vọng và niềm tin sống cho cô? Không ai làm như vậy hết. Vì một khi Nam ra đi rồi họ sẽ hạnh phúc thật sự ư? Ngọc không thể, ngay cả khi Nam còn trước mặt cô như thế này, cô vẫn không thể nhẫn tâm cướp mất tình cảm của Bảo dành cho Nam được.
-Mày đừng nói nữa được không Bơ? Mày phải thương tao, thương ba mày, anh Bảo, con Su, anh Thiên, những người luôn yêu quý mày, họ đều không muốn mày đau khổ đâu. Cứng rắn lên Bơ. Đừng bỏ cuộc mà. Tao xin mày đó.
-Hôm nay là 30 rồi. Tao quên đánh dấu trong lịch nữa. Vô lớp thôi Múp.
Nam kéo Ngọc đứng dậy, khoác tay cô đi vào lớp. Nam ốm yếu hẳn, bộ áo dài trắng duy nhất trở nên rộng thình đối với cô, đứng bên cạnh Ngọc càng khiến Nam trở nên nhỏ bé. Nam càng cố năng động và làm ra vẻ mình không quan tâm tới cái chết trước mặt Ngọc, thì cô càng cảm thấy có lỗi và thương Nam nhiều hơn. Vì Nam mà cô đã giấu giếm Bảo, cô tránh né anh mấy ngày nay rồi, Nam cần tình thương và sự chăm sóc của anh hơn là cô. Ít nhất lúc này là vậy.
-Chủ nhật tới mày có đi sinh nhật Hưng không Múp?
-Không.
-Sao vậy?
-Tao ghét chị em con Uyên. Đi phải tốn tiền mua quà cho tụi nó nữa. Ở nhà cho khỏe, tới đó làm gì cho mệt. Chỗ đó đâu có dành cho người nghèo bọn mình.
Ngọc nói đúng, nhà hàng năm sao ấy không phải là nơi mà cô và Nam nên đến. Đến làm gì chỉ để rước cái khinh miệt của bọn nhà giàu vênh váo ấy vào người. Không chỉ thế, họ hả hê bao nhiêu thì Nam sẽ đau khổ bấy nhiêu.
-Chiều đi nộp hồ sơ thi đại học với tao. Rồi mình tới bệnh viện.
-Ừ. Hồi nãy con Su có nhắn tin cho tao rồi. Hai giờ tao qua nhà mày.

………………

“13 days.”
Không ai hiểu ý nghĩa của con số lạ lùng kia ngoại trừ Nam. Bởi vì cô là người quăng cái status ngắn cũn ấy lên facebook. Kể cũng lạ, ông Lâm bận bịu với việc ở tập đoàn giúp bà Kim, Bảo lo soạn giáo án đi dạy rồi chuẩn bị viết luận án để nộp cho trường, Nam như bơ vơ hẳn ở căn nhà hai tầng của mình. Cô thường đi ra đi vào ngắm nghía từng vị trí đồ vật dù là nhỏ nhất, ghi nhớ thật kĩ từng nét riêng của chúng.
Ngọc từng hỏi tại sao Nam lại làm vậy? Cô chỉ mỉm cười khẽ trả lời thế này: để sang thế giới bên kia vẫn còn nhớ mình đã từng sống hạnh phúc. Dường như Nam đã chuẩn bị tâm lí cho mình để đón nhận cái chết, cô rất trân trọng từng giây phút bên cạnh gia đình và bạn bè, vì một giây phút thôi đối với cô là quá hiếm hoi rồi.
Cuối cùng cái ngày ấy cũng tới. Nó đến nhanh hơn Nam nghĩ nhiều, một tuần qua cô đã cảm thấy thời gian trôi vùn vụt mặc dù đã cố gắng làm cho nó chạy chậm hơn trong tiềm thức của mình. Hôm nay, ông Lâm ở nhà, Bảo cũng không phải tới trường. Hai ba con ngồi ở trước nhà hình như chờ đợi ai đó.
Bảo lên lầu gọi Nam dậy, thực ra anh biết cô dậy lâu rồi. Đâu có ngủ thì lấy gì mà dậy? Nam thức cả đêm trong phòng, không rõ là làm gì. Bảo tỉnh dậy đi vệ sinh mấy lần đều thấy đèn phòng cô sáng trưng.
-Bơ, dậy nhanh đi. Cô Kim tới tìm em ở dưới nhà đó.
Nam mở cửa phòng, hai mắt tròn thâm quầng viền đen ở bên dưới. Thấy Bảo nhíu mày ngay lập tức cô cười toe toét giơ hai tay lên vỗ má anh, làm như nựng con của mình không bằng.
-Hai ơi, em đói.
-Đi xuống nhà, anh nấu mì cho ăn.
-Mì gói nữa hả? Ngày nào Hai cũng nấu mì hết, ngán thấy bà luôn. Cô Kim ơi ới ời ơi…
Nam đẩy Bảo qua một bên, chạy như bay xuống lầu thấy bà Kim đang ngồi với ông Lâm, Nam liền chạy tới ôm vai bà, thủ thỉ.
-Cô Kim, con đói bụng.
-Đi, cô dẫn con đi ăn sáng. Kêu bạn con đi chung luôn.
Nam đá mắt nhìn Bảo, rồi chạy lại lên phòng gọi điện cho Ngọc và Kỳ rủ hai cô đi ăn sáng với mình. Bảo nhìn theo, tràn đầy lo lắng. Bà Kim vừa cười mới đó thôi mà bây giờ nụ cười đã không còn giữ được trên môi, thay vào đó là gương mặt nghiêm túc đến lạ kì.
-Thiệp mời của tập đoàn Kim Doanh, anh thay tui dự đi. Đưa cả thằng Bảo theo.
-Con không đi.
Bảo khoanh tay dựa vào tường, nhất định không đi tới bữa tiệc đó. Bà Kim liếc mắt nhìn sang, ông Lâm hình như đã hiểu ý của bà, quay mặt lại nói với Bảo.
-Đây là cơ hội duy nhất để làm rõ vụ tai nạn mười tám năm trước xảy đến với mẹ con. Trả lại sự trong sạch cho Bơ. Con không muốn đi cũng phải đi. Vì con cũng là người đứng tên sau này của tập đoàn.
Bảo thở dài, đi thẳng lên phòng trước sau không có nửa lời phản kháng. Dừng lại ở cửa phòng mình, anh lắng nghe tiếng hát khe khẽ phát ra từ phòng con nhóc, hình như Nam có vẻ vui. Giờ anh mới nhận ra con nhóc có giọng hát trong trẻo tới vậy. Mười tám năm rồi cơ đấy!
Khi Ngọc tới nơi đã thấy một chiếc xe Toyota bảy chỗ ngồi chờ trước nhà Nam, Bảo giúp cô dắt xe vào nhà. Người ngồi ở vị trí tài xế là ông Tiến, em ruột của bà Kim. Ngọc đã làm quen với hai người này rồi, họ khá là thân thiện, nhất là người phụ nữ mà Nam giới thiệu là mẹ của Băng Đại Ca.
-Bơ ơi, xong chưa con? Bạn con tới rồi này.
-Con xuống liền ạ.
Nam phóng xuống lầu mỉm cười tràn đầy sức sống với Ngọc, bà Kim quay lại nói gì đó với ông Lâm và Bảo trong khi Nam kéo tay Ngọc ra xe ngồi đợi.
-Chú Trọng không đi với mình hả chú?
-Không đâu con. Thằng Út bận rồi. – Ông Tiến đáp.
Nam gật gù, chắc là bận giúp Duy chuẩn bị cho buổi lễ tối nay. Ngọc thấy bộ mặt đó của Nam liền huých vai, Nam lơ ngơ nhìn cô ngay lập tức ăn ngay cái cốc đầu đau điếng.
-Con Su nói là nó không đi với tụi mình được. Hình như ba mẹ nó ép đi đâu đó.
-Vậy thôi, hai đứa mình ăn cho đã. Hehe.
-Mày có cầm thuốc theo không?
Nam vỗ vỗ vào túi quần dày cộm những viên thuốc. Nhìn Nam vui vẻ như vậy không ai có thể nhận ra rằng cô gái này đang một mình chống chọi với căn bệnh ung thư máu chết người. Ngọc thở hắt ra, cô nhìn Bảo qua ô cửa kính xe, anh đang vẫy tay chào cô. Ngọc mỉm cười đáp lại.
-Đi thôi, tới quán phở bò lần trước nhá.
Chiếc xe chở Nam và Ngọc vừa khuất thì một chiếc xe ô tô khác từ hướng ngược lại đi tới đỗ ngay trước cổng nhà. Một cô gái xinh đẹp trong bộ váy công sở bước xuống xe, trực tiếp mở cửa cho ông Lâm và Bảo ngồi vào.
-Thưa phó chủ tịch, đây là lịch trình của ngày hôm nay.

Bà Kim đưa Ngọc và Nam đi ăn phở bò no nê xong, bà lại đưa hai cô gái tới một cửa hàng quần áo gần đó. Trong thời gian để ba cô cháu đi mua sắm, ông Tiến lái xe đi đâu đó mà theo Nam là làm việc mà bà Kim giao phó.
-Chào chủ tịch!
Hai hàng dài người cúi rạp người một góc chín mươi độ chào bà Kim, Nam nhảy ra sau níu tay áo Ngọc, cô có chút bất ngờ và giật mình khi được nhiều người chào đón nồng nhiệt như thế này. Bà Kim quay người, thích thú nở một nụ cười xinh đẹp.
-Bọn quản lí này đã nói không cần trịnh trọng như vậy rồi mà. Mấy cô cậu mau về chỗ làm việc nhanh lên. Hù dọa con dâu tui sợ thấy không hả?
Bà Kim phồng mang trợn má lên quát mắng hai hàng nhân viên thẳng tắp, ai nấy sợ sệt quay trở lại làm việc. Rồi khi quay lại nhìn Nam thì thái độ của bà thay đổi đến chóng mặt. Khoan đã, bà vừa gọi Nam là gì ấy nhỉ?
-Cô ơi, cô đừng gọi con là con dâu nữa. Chị Trân mà nghe được là con bầm dập đó.
-Ai đánh con hả? Trân là con nhỏ nào đâu?
Ngọc há hốc miệng, cô nhìn Nam thì thấy bạn mình cũng không khác gì. Không lẽ ngay cả tên con dâu của mình mà bà Kim cũng không nhớ? Làm gì có chuyện hoang đường tới mức đó.
-Cô đang chọc tụi con phải không cô? Trân là người sẽ đính hôn với Băng… à không, với anh Duy, con trai cô đó.
Nam nhắc lại cho bà Kim nhớ, khóe môi bà giật giật rồi cười phá lên, xua tay đi thẳng vào trong. Nam nhìn Ngọc, nhún vai chẳng hiểu thế nào nên cắm cúi đi theo. Một cô gái ở bên trong hớt hải chạy ra cúi chào bà Kim, bà khoác tay ra hiệu cho cô ấy đi theo mình.
-Tiệc đính hôn. Giao hai đứa này lại cho cô. Muốn làm sao thì làm. Đúng mười một giờ tui sẽ quay lại.
Bà Kim bàn giao Nam và Ngọc cho cô gái kia rồi đủng đỉnh ngồi một góc bấm điện thoại gọi cho ai đó. Cô gái kia đưa Nam và Ngọc vào một căn phòng khác, đầy ắp quần áo dạ hội.
-Tao đang lạc vào cổ tích phải không Múp? Đâu mà đồ đẹp nhiều dữ vậy nà?
-Không. Tao nghĩ ở đây là chỗ cho thuê trang phục văn nghệ thì đúng hơn. Cái gì cũng có hết. Cái này, giống bộ đồ của Bạch Tuyết cái hồi năm ngoái diễn kịch 20 tháng 11 ghê luôn.
Ngọc chạy lại xách bộ váy bản quyền Bạch Tuyết của lớp cô ngày trước giơ lên cho Nam xem. Đứng giữa căn phòng toàn quần áo đẹp, hai cô gái nhỏ xăm soi hết bộ này tới bộ khác. Cô quản lí kia đang nói chuyện điện thoại nên quên mất công việc của mình, tới khi cô giải quyết xong vấn đề kia rồi mới quay trở lại chỗ Nam.
-Mời hai em đi lối này.
Cánh cửa cuối căn phòng này dẫn đến một căn phòng khác, to hơn rộng hơn và tất nhiên là nhiều quần áo hơn. Nam cứ nhìn Ngọc rồi há hốc miệng, trợn tròn mắt, mức độ ngạc nhiên đang hướng đến dương vô cùng. Theo cô được biết thì tập đoàn Kim Doanh chuyên về lĩnh vực đá quý, cô còn không biết nghề tay trái của bà Kim là kinh doanh quần áo kiểu này đâu.
-Em nào thử trước đây?
-Mày trước đi Múp. Chị thấy bộ này hợp với nó không?
Cô quản lí nhìn bộ váy màu hồng phấn mà Nam cầm trên tay liền gật đầu, nhưng Ngọc lại lắc đầu. Cô đã nói là không đi dự tiệc đính hôn của chị em nhà Đường Vũ rồi, bây giờ bà Kim lại lôi cô đi mua quần áo, cô không muốn như vậy.
-Ba tao nói đây là cơ hội duy nhất để biết mười tám năm trước đã có chuyện gì xảy ra với mẹ. Mày đi với tao nha Múp, tao sợ…
Nam chưa nói hết câu Ngọc đã giật phắt bộ váy kia bước vào phòng thử đồ. Nam cười gượng gạo, cô biết Ngọc rất thương và lo lắng cho mình. Không có Kỳ đi cùng, buộc lòng Ngọc không thể rời khỏi Nam nửa bước. Ở bữa tiệc đó, có những ai biết Nam bị bệnh đâu? Bà Kim còn không biết, còn con trai bà thì… hôm nay đã là chú rể của người ta rồi.
-Thấy sao Bơ?
-Hơi chật. Có số lớn hơn không chị?
-Không. Kiểu này màu đỏ thì còn số lớn.
-Tao ghét màu đỏ.
-Vậy chọn bộ khác.
Nam ngắm một lượt mấy bộ váy gần bên mình. Mắt cô dừng lại ở chiếc váy màu thiên thanh, màu mà Bảo thích nhất. Cô bước tới lấy bộ váy đó đưa cho Ngọc.
-Em có mắt chọn đồ lắm đó. Bộ này là kiểu mới nhất của cửa hàng. Giá cũng không ít đâu.
Nghe cô quản lí vừa nói xong, lập tức Nam lúi cúi tìm bảng giá tiền đính trên váy. Hoảng hồn, bộ váy này tới mười lăm triệu. Nam có chút chóng mặt, số tiền đó…
-Mày thử đi. Vừa thì mặc bộ này. Tao về nhà lấy đồ.
Nam nói xong liền đưa bộ váy cho cô quản lí để cô ấy giúp Ngọc thử, cô đi thẳng ra cổng mà bà Kim cũng không thấy. Gọi một chiếc taxi, Nam đi về nhà. Cô bỏ quên một thứ rồi. Ngọc chưa kịp gọi theo thì bóng Nam đã mất hút, cô đành ôm chiếc váy trở lại phòng thử đồ theo lời của Nam.
Trả tiền taxi, Nam chạy như bay trên đường, từ đây cô phải đi bằng chính đôi chân của mình, chiếc taxi còn kẹt lại ở đoạn đường cách nhà cô một quãng xa lắc. Nam cố chạy, chạy thật nhanh. Cô cần phải làm rõ mọi chuyện với Bảo, Duy và cả Hưng. Cô muốn chứng minh mình hoàn toàn trong sạch.
Dừng lại trước cổng nhà, Nam thở như chưa bao giờ được thở, không khí của cô đang dần mất đi. Hậu quả của việc không điều hòa kịp oxi trong cơ thể. Ông Lâm và Bảo đã đi đâu đó, bằng chứng là cửa nhà đóng kín mít nhưng cửa hông lại không khóa. Nam theo lối cửa đó vào nhà vì sáng này cô không mang theo chìa khóa bên mình. Vẫn còn hi vọng.
Nam đi thẳng lên phòng sau khi uống một chai nước ở dưới nhà, cửa phòng cô không đóng. Nam khựng tay lại khi định xoay nắm cửa, một khe hẹp hiếm hoi còn sót lại đủ để cô ghé mắt nhìn vào trong phòng. Nam nhìn thấy gì nhỉ? Một người, chính xác là bóng lưng ấy. Nam run run đưa tay lên bịt miệng mình lại, để không cho tiếng khóc phát ra. Tại sao người đó lại tới đây?
Duy không phát hiện ra có người đã về nhà và nếu trong một trường hợp thuộc phạm trù pháp luật thì anh đang xâm nhập nơi ở của người khác một cách bất hợp pháp. Duy mặc kệ, không biết động lực nào đã đưa đôi chân anh bước tới nơi này, anh chỉ biết là mình đã đi trong vô thức. Đáng lẽ ra giờ này anh phải cùng cô vợ sắp đính hôn chuẩn bị cho buổi lễ tối nay mới phải.
Tay Duy lần mò sờ lên những vết tích trên tường mà Nam để lại, nó không thay đổi bao nhiêu kể từ ngày anh ra đi. Anh còn nhớ ở căn phòng này đâu đâu cũng thấy những nét riêng mà mình đã làm dấu, bây giờ thì nó đã được thay thế bởi một lớp sơn màu thiên thanh và in đầy giấy ghi nhớ của Nam.
Ở đây, đây, rồi đây nữa. Duy khóc. Anh hôn lấy Nam trong khung hình ở trên tủ sách. Anh đã bỏ quên cô lại nơi này, năm năm ở nước ngoài, anh đã cố gắng mong chờ cái ngày đủ mạnh mẽ để quay trở lại đây và thực hiện cái kế hoạch trả thù mù quáng kia. Tổn thương lòng tự trọng của Nam quá đỗi. Duy thật sự biết ơn khi mà cái tên Lê Hoàng Đinh Duy đã không còn gì trong kí ức của cô nhóc ấy nữa.
Vì thế mà những chuyện anh gây ra cho Nam chỉ được tính từ khi anh trở lại đây, cô sẽ ghét anh từ lúc đó mà thôi. Nếu Nam nhớ lại những chuyện trước đây, có lẽ anh sẽ không dám đứng trước mặt cô nữa mất.
Duy khóc nhiều hơn, nước mắt anh nhỏ giọt xuống bàn học khi nhìn thấy tấm lịch chỉ tròn trịa hai tháng kia. Nếu ngày đó anh và Bảo chịu khó nghe thêm một chút nữa, nghe cho hết cuộc nói chuyện của người lớn thì mọi tội lỗi đã không đổ lên đầu Nam.
Hối hận. Liệu đã kịp lúc? Nam có đủ bao dung để tha thứ cho Duy? Cô không còn cơ hội nữa rồi.
Có tiếng động ở bên ngoài, nó khiến Duy như sực tỉnh, anh vội vàng lau nước mắt và chạy nhanh ra khỏi phòng Nam rồi rời khỏi nhà cô nhanh chóng. Như một cơn gió đông lạc lối, chóng đến chóng đi. Duy là vậy, chàng trai mang hơi lạnh của mùa đông mà Nam từng mong mỏi và hi vọng anh sẽ có cái nhìn khác về mình.
Nam ôm ngực, trượt dọc xuống tường. Duy không nhìn thấy Nam, cô đã kịp nấp vào một hốc kẹt. Nam khóc nhiều hơn, tại sao Duy lại tới đây và làm ra vẻ đau thương như vậy? Sao lại hôn lên ảnh của cô? Tại sao hết lần này tới lần khác luôn cứu giúp cô? Đúng ra Nam phải ghét Duy, cô phải ghét con người luôn làm tổn thương lòng tự trọng và danh dự của mình. Nhưng Nam làm không được, ngay cả khi biết anh sẽ đính hôn với Trân, cô vẫn không có cách nào ghét bỏ anh.

……………

Giao Nam và Ngọc lại cho em trai mình, bà Kim phải tới nơi tổ chức buổi lễ trang trọng kia trước giờ làm lễ, đứng ở vai trò là trưởng bối, bà ngồi cùng với ông Kha, bà Trinh ở hàng ghế đầu tiên. Khách mời đã đến khá đông đủ. Bạn bè và đối tác làm ăn của tập đoàn Lê Gia cũng được mời đến.
Bảy giờ tối. Bạn bè của Hưng và Uyên kéo nhau tới một lượt, lũ học sinh nhí nhố ấy được xếp riêng ngồi ở góc bên phải phòng tiệc. Bạn của Trân ngồi gần sân khấu hơn một chút. Phía bên trái phòng tiệc dành cho người lớn, những đối tác làm ăn và họ hàng của bốn nhân vật chính trong đêm tiệc tối này.
Bảy giờ rưỡi. Ông Tiến đưa Nam và Ngọc bước vào kháng phòng. Một màu xa hoa và lộng lẫy đập vào mắt hai cô gái nhỏ. Lũ quỷ 12A7 thấy bạn bè tới liền la lối vẫy gọi làm rộn ràng cả một góc. Nam và Ngọc vào nhập cuộc, ông Tiến cũng biết ý để lũ trẻ được tự do, ông vào phòng chờ xem thử bà Kim còn gì căn dặn.
-Trời ơi, chị Bảy, em nhận không ra đó nha.
Thơ luôn là người khởi xướng của mọi cuộc chiến tranh. Và lần này cũng không ngoại lệ. Ngọc chỉ biết gượng gạo cúi đầu, cô không chỉ tránh những lời khen ngợi của đám bạn mà còn có cả ánh mắt của Bảo đang nhìn mình ở phía bên kia phòng tiệc.
Ngọc mặc chiếc váy màu thiên thanh mà lúc sáng Nam đã chọn cho mình. Cô thừa biết Nam chọn theo sở thích của Bảo, anh yêu màu thiên thanh giống như người mẹ quá cố của mình vậy. Mái tóc dài được buộc lên một nửa bằng một sợi ruy- băng cũng màu xanh nốt. Chân mang hài búp bê do chính tay bà Kim chọn cho phù hợp với chiếc váy.
Ngọc trở nên dịu dàng, đằm thắm hơn khi gương mặt được phủ một lớp phấn mỏng và tô thêm chút son hồng. Hai má cô đỏ lựng khi nhận được nhiều lời khen ngợi và tán dương. Cô biết Bảo cũng đang nhìn mình vì chỉ có ánh nhìn của anh mới khiến cơ thể cô phản ứng lại mà nóng lên từng đợt thế này thôi. Không chịu nổi nữa, Ngọc ghé sát tai Nam nói nhỏ.
-Mày làm ơn chạy qua kia nói với anh Bảo đừng có nhìn tao nữa được không Bơ?
-Rất sẵn sàng khi phục vụ quý cô.
Nam làm như mình là một chàng trai đang lấy lòng một cô gái xinh đẹp là Ngọc, nhưng tiếc là cô gái này đã là hoa có chủ. Mà Nam thì không muốn đánh chủ cướp hoa vì Bảo luôn là anh trai mà cô kính mến. Nam nở một nụ cười tươi nhất có thể, khoan thai bước qua bên kia phòng tiệc, nhắm thẳng hướng Bảo đang ngồi mà đi tới.
-Anh thấy thằng bé kia thế nào? Vừa nhìn là tôi đã chấm nó làm con rể rồi nha.
Một người đàn ông lịch thiệp ngồi cùng bàn với ông Lâm và Bảo, ghé qua tai ông bạn bên cạnh bàn tán về chàng trai đang từ bên kia lại gần.
-Tôi nhìn thấy trước. Con rể của tôi mới đúng chứ?
Ông bạn kia cãi lại. Ông Lâm gượng cười, ông liếc qua nhìn Bảo cảnh cáo. Sau buổi tiệc này chắc chắn ông sẽ lột da lóc xương thằng con trai quý tử bởi vì anh chính là nguyên nhân khiến người ta nhận nhầm cô con gái cưng của ông thành một thằng con trai.
-Anh đừng có nhìn con Múp nữa. Nó sắp cháy rồi.
Chính xác mà nói thì hiện tại Nam đang mặc một bộ vest đen, áo sơ mi màu trắng có đính một chiếc nơ nhỏ chứ không thắt cà- vạt như Bảo. Và cô đang ghé sát tai Bảo thủ thỉ, anh thoáng thấy ánh mắt ngượng nghịu của Ngọc ở bên kia nhìn mình. Phải thừa nhận một điều, đêm nay, Nam đứng bên cạnh Ngọc thì không khác gì hoàng tử sánh vai cùng công chúa.
-Bơ!
Theo thói quen có người gọi mình, Nam ngẩng đầu đứng thẳng người tìm kiếm. Trong tầm mắt của Nam là cô gái tóc đỏ uốn xoăn bồng bềnh, bộ váy màu vàng dạ quang dài chấm đất tôn thêm sự nổi trội của cô nàng. Nhưng cái kiểu xốc váy lên mà đi rồi gương mặt đầy giận dữ kia nữa thì không phù hợp chút nào. Sao chàng trai bên cạnh không chịu giữ cô nàng ấy lại nhỉ?
Nam nhanh chóng bước tới chỗ cô gái mặc váy vàng, nở một nụ cười khiến nhiều cô gái ở kháng phòng có chút đổ mồ hôi. Nam đẹp “trai” hơn bình thường mà. Kỳ tức tối cũng là vì lí do này. Ai đời đi dự tiệc mà ăn mặc như vậy? Thiên đứng một bên khẽ che miệng cười.
-Thôi thôi, cho tao xin. Qua bên kia ngồi với lớp tao luôn nha. Tạ Thế, anh cũng qua đó ngồi đi.
Nam đưa Thiên và Kỳ qua chỗ Ngọc ngồi chung cho vui. Vì ông Nhân- ba của Kỳ nằng nặc bắt buộc cô phải có mặt trong bữa tiệc này nên sáng sớm cô đã phải cùng mẹ mình đi chuẩn bị, đã vậy tới giờ thì ba cô lại gọi cho Thiên tới đưa cô đi, xem như con gái là thay mặt ba mẹ.
-Mày nói thử coi có tức không? Có ba mẹ nào như ba mẹ tao không? Tự nhiên bắt tao tới đây vậy đó. Mà đi với cái ông thần nước mặn này nữa chứ. – Kỳ tức tối.
-Sao đâu? Tao thấy mày với ảnh đẹp đôi mà. Phải không Bơ? – Ngọc đá đểu Kỳ.
-Đúng đúng. Nhưng mà Tạ Thế chỉ đẹp khi đứng với mày thôi, ảnh không đẹp hơn tao. Haha. – Nam hùa theo.
-Cứ cười thoải mái đi, miễn là đừng quên lời em hứa với anh. – Thiên liếc nhìn Nam đầy ẩn ý.
-Rất hoan nghênh và vinh dự được chào đón quý vị khách quý đã bỏ chút thời gian đến tham dự buổi tiệc ngày hôm nay…
Tiếng nói ông Kha vang vọng khắp kháng phòng, buộc lòng mọi người phải dừng hoạt động để hướng mắt về sân khấu. Cũng chính giọng nói đó đã xua đi lời hứa vừa hiện ra trong đầu Nam, lời hứa cô đã hứa với Thiên vài ngày trước, quyết định số mạng một con người.
Ông Kha lịch thiệp trong bộ vest đen và giày nhẵn bóng, bên cạnh ông luôn là người phụ nữ sực nức mùi nước hoa và vòng vàng, bà Trinh nở một nụ cười rạng ngời. Sau đó là tiếng vỗ tay trịnh trọng, còn đám học trò bên này chỉ cảm thấy phiền phức, chúng nó chỉ mong mau mau dọn thức ăn lên để tha hồ mà chén thôi, chứ mấy việc giới thiệu này chỉ là hình thức. Thì có ai mời đi sinh nhật, đi đám hỏi đám cưới gì đó mà để bụng đói ra về đâu.
-Hôm nay, là sinh nhật của con trai tôi, Khánh Hưng.
Thêm một tràn pháo tay nữa vang lên chào mừng nhân vật chính của bữa tiệc, Hưng bước ra với gương mặt hút hồn, mái tóc nâu trầm được vuốt keo theo một kiểu mới lạ và phong cách. Chiếc áo thun sọc đen trắng cùng với áo vest khoác hờ bên ngoài, quần jean bụi bặm và giày converse trắng. Anh đứng bên cạnh bà Trinh, cúi đầu chào quan khách, nhìn sang lớp mình vẫy tay nở một nụ cười không chê vào đâu được.
Nam nép sau lưng Thơ và Ngọc, một vị trí có thể nhìn rõ trên sân khấu nhưng không hề có ngược lại. Hưng là hoàng tử của đêm tiệc này, là đứa con do nữ thần mùa xuân mang đến cho Nam nhưng mà bây giờ đã không còn là mùa xuân của riêng cô nữa rồi. Nhìn Hưng như thế này, Nam chỉ biết mỉm cười xiết chặt tay mình trong túi quần mà thôi.
Một người phục vụ đẩy chiếc bánh kem hai tầng có cắm vô vàn những ánh nến ra giữa sân khấu, cả phòng tiệc im lặng để Hưng cầu nguyện theo đúng chu trình của một bữa tiệc sinh nhật. Nhạc đệm bài Chúc mừng sinh nhật vang lên, cả kháng phòng cùng hát và vỗ tay theo nhịp.
-Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday, happy birthday. Happy birthday to Hưng.
Cầu nguyện xong, Hưng thổi nến. Tiếng vỗ tay lại vang lên cùng với nụ cười rạng rỡ trên môi anh. Người phục vụ mang bánh kem đặt trên một chiếc bàn để cho Hưng cắt bánh. Bên dưới, nhân viên nhà hàng cũng bắt đầu mang món khai vị lên cho khách thưởng thức. Giây phút sung sướng của lũ quỷ 12A7 là đây.
-Lời đầu tiên, Hưng muốn nói cám ơn đến gia đình. Cám ơn ba mẹ đã mừng ngày con sinh ra bằng bữa tiệc vui vẻ này. Thứ hai, Hưng cám ơn các bạn trong lớp 12A7 đã tới đây chia vui với Hưng. Ai tặng quà cho Hưng thì mang hết lên đây nha…
Lũ hám trai thi nhau chạy lên chỗ Hưng đứng giơ món quà của mình ra tặng anh, Hưng chỉ có hai bàn tay không thể ôm hết cả đống quà to lớn kia, anh đặt chúng xuống chiếc bàn đã chuẩn bị để đặt bánh kem. Môi không ngừng giãn ra mỉm cười nhưng thật tâm thì Hưng vẫn mong nhận được quà từ một người, mắt anh vẫn lia đi tìm kiếm bóng dáng cô nhóc ấy.
-Chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ.
Lời kết của Hưng là sự mở đầu cho một sự tuyên bố khác. Ông Kha bước đến nhận micro từ con trai mình, chuẩn bị tuyên bố việc quan trọng thứ hai trong bữa tiệc trịnh trọng này.
-Nhân đây, gia đình chúng tôi cũng muốn mọi người nâng ly chúc mừng cho hai đôi trai tài gái sắc. Buổi lễ đính hôn của con trai và cháu trai của chúng tôi. Khánh Hưng và Thùy Uyên. Đinh Duy và Huyền Trân.
Tất nhiên là phải vỗ tay. Rất rầm rộ. Uyên xinh đẹp trong bộ váy màu hồng phấn, kiểu y hệt như bộ váy mà Ngọc đã mặc lúc sáng nhưng không vừa. Đúng là Uyên có dáng người thon thả, cô hợp với bộ váy ôm sát eo ấy hơn là Ngọc. Nam khẽ nhếch môi, không ai nhìn thấy nụ cười ấy của cô cả.
Uyên bước ra đứng bên cạnh Hưng, chủ động nắm lấy tay anh. Hai người quả là đôi kim đồng ngọc nữ. Cặp đôi còn lại cũng chẳng cần miêu tả gì nhiều, vốn dĩ Duy và Trân đã xứng đôi ngay khi đi cùng nhau trong những ngày còn ở trường cấp ba rồi. Nam lại cười, nước mắt của chàng trai ở phòng cô lúc sáng hiện về lởn vởn trước mặt.
Trân mặc bộ váy màu đỏ, giống hệt màu son trên môi cô. Quyến rũ và sắc sảo. Mái tóc đen dài buông ngang lưng, không quá sặc sỡ nhưng lại đầy dịu dàng. Đối lập với sự nóng bỏng của Trân là một màu trắng tao nhã và thanh thoát từ bộ vest của Duy. Đôi mắt màu xanh biển vô cảm đến đáng sợ, anh đứng ngoài cùng bên cạnh Trân và bà Trinh.
Ba mẹ của Uyên và Trân cũng được mời lên sân khấu chung vui với con trẻ. Một điều thắc mắc chính là không thấy mẹ của Duy. Người phụ nữ mặc độc một màu đen đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên không được mời lên sân khấu. Ba mẹ của Hưng vì vui mừng quá mà bỏ quên việc giới thiệu bà Kim hay là ông bà đã cố tình làm như thế?
-Và việc quan trọng cuối cùng, đó là công bố bản di chúc của nhà họ Lê.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

XtGem Forum catalog