“Sam Sam chúng ta đi làm kiếm được bộn tiền.” Bà nội vui mừng nói,
“Nhưng mà lần sau đừng mua nhiều như vậy, đồ ăn dinh dưỡng đó thực
quý (ý nói củ cải và vài món đồ ăn khác trong hộp ấy), dù cuối năm
được thưởng nhiều nhưng cũng không nên mua nhiều vậy.”
Sam Sam có tật giật mình nói: “Kỳ thật là con cùng đồng nghiệp mua,
đều mua giá sỉ đấy, ha ha.”
Vừa nói vừa nghĩ trong lòng, Đại Boss cũng coi như là đồng nghiệp
của cô, nên nói là “cùng đồng nghiệp” mua cũng không ngoa.
Dì lập tức lên tiếng: “Thì ra là mua sỉ, Sam Sam, mấy cái này ăn
vào không bị gì chứ, con đừng mua lầm đó nha.”
Lời này tưởng chừng như quan tâm, nhưng lại ám chỉ nói Sam Sam mua
hàng giả.
Sam Sam sớm đã quen cách nói này của dì, cũng không tức giận: “Dì,
dì yên tâm đi, con cùng đồng nghiệp ngày nào cũng ăn, chắc chắn
không có vấn đề gì.”
“Ai nha, dù sao cũng là quà từ thành phố lớn, vẫn là Sam Sam khôn
khéo, Liễu Liễu nhà dì cùng chỉ dám mua đồ bình thường thôi, nhưng
cũng rất là quý!”
Mọi người hai mươi mấy năm nay đều nhịn được, đương nhiên cũng sẽ
không vì mẹ Liễu Liễu mà ăn không ngon. Ăn xong, mẹ Tiết cùng dì
dọn dẹp bàn ăn, chuẩn bị chơi mạt chược, Sam Sam và Liễu Liễu ở
trong bếp chuẩn bị ít trái cây.
“Sam Sam, em đừng giận mẹ chị.” Chờ mọi người lên trên hết rồi,
Tiết Liễu Liễu nhẹ giọng xin lỗi cô.
Sam Sam nói: “Em đâu có giận.”
Liễu Liễu cười cười, vẻ mặt có tí giãn ra. Sam Sam biết cô vừa có
bạn trai nên đặc biệt quan tâm: “Chị, sao chị lại đi thành phố S
thế?”
Liễu Liễu nhỏ giọng nói: “Anh ấy nói muốn đi thành phố S phá triển,
không muốn dựa dẫm gia đình.”
“Người ấy thế nào hả chị? Chị thực thích anh ta?
Sam Sam hỏi như vậy vì từ đầu đến cuối không thấy Liễu Liễu có chỗ
nào vui vẻ, không giống như là đang yêu.
Liễu Liễu cuối đầu gọt trái cây, một lát sau nói: “Dù thích hay
không thích cũng được, miễn sao mẹ vui là được.”
Trái cây đem ra đúng lúc mọi người đang chơi mạt chược, Sam Sam
ngồi nhìn mọi người chơi 1 lúc, sau đó thì đi đến nhà của Song
Nghi. Trời mùa đông ban đêm giá rét thấu xương, bông tuyết bay trên
bầu trời. Đi ở ngã tư đường, Sam Sam bỗng nhiên muốn gọi điện thoại
cho Phong Đằng. (có người tương tư áh khứa khứa)
Nhưng…. Cô mới về nhà có vài tiếng thôi mà?
Kiềm chế kiềm chế…. Nhất định phải kiềm chế ! Trên đường đi cô cứ
nói mãi 2 từ này, rất nhanh Sam Sam đã đi đến nhà Song Nghi. Nhà
Song Nghi và nhà cô rất gần, chỉ cách một con phố, họ sống ở trên
lầu, còn ở dưới thì ba Song Nghi mở một cửa hàng bánh ngọt, buôn
bán rất tốt.
Sam Sam vào nhà của Song Nghi, mới vừa đưa quà xong liền bị Song
Nghi kéo vào phòng. Đóng cửa lại, Song Nghi nắm 2 bả vai Sam Sam,
nghiêm túc hỏi: “Tiết Sam Sam, bạn phải nói thật cho mình biết, lần
trước bạn nói có 1 người đàn ông tỏ tình là thật phải không?”
“Hả ???”
Sam Sam nhất thời chột dạ.
Song Nghi quan sát sắc mặt cô, kích động: “A a a, thật hả ? A a a
!!!!!! Mình cứ tưởng bạn vẩn vơ hỏi mình vậy thôi, không ngờ là
thật a a a, mau nói mình biết, người đàn ông đó rất giàu có phải
không? Anh ta làm gì? Cao không? Đẹp trai lắm không? Có ảnh chụp
không?……”
Sam Sam vội vàng đưa tay đầu hàng, “Cả một rừng câu hỏi, làm sao mà
mình trả lời được.”
“Được rồi, đầu tiên, có đẹp trai không?”
Sam Sam gật gật đầu. Song Nghi hớn hở: “Di động có ảnh chụp không,
cho mình xem đi.”
“…..Không có….”
“Mình không tin, đưa di động đây, mình tự xem.” Cô nói xong liền
móc túi Sam Sam lấy di động, vừa lấy ra Song Nghi cảm thấy ngờ
ngợ.
“Bạn đổi di động rồi hả?”
“…… là của anh ta.”
“A a a” Song Nghi càng hưng phấn bội phần, “Đã tiến triển đến nỗi
trao đổi di động sao ?”
“Không phải, di động của mình bị mất, anh ta đưa mình dùng tạm cái
này.”
“Đó đó, săn sóc chu đáo ghê!”
“Àh, đúng rồi. Bạn cho mình lại số điện thoại đi, mình làm mất điện
thoại kia nên giờ không có số ai cả.”
“Đừng đánh trống lãng, anh ta làm nghề gì?”
“….. Anh ta là sếp của mình”
“Sao ? Sếp của bạn à !”
“t__t so với sếp còn lớn hơn.”
“…… lớn thế nào?”
“t______t”
Song nghi rung rung,“Chẳng lẽ, chẳng lẽ là trong truyền thuyết
……CEO?”
“Ừ = =”
“……” Song nghi thì thào nói,“Sam Sam, bạn làm mình điên mất
rồi.”
Một lát sau, Song Nghi lấy lại tinh thần, “Mặc kệ, thân phận là gì
không quan trọng, mình sẽ không vì chức vị cảu anh ta mà kì thị !
Quan trọng là quá trình yêu nhau ! Hai người sao lại quen nhau
?”
Sam Sam mờ mịt nhìn Song Nghi, “Kỳ thật mình cũng không
biết……”
“Kể mình nghe đi! Là ai yêu ai trước, là ai tỏ tình trước ?”
“Ách, xem như anh ta đi.” Sam sam quyết định đem những lời cô thổ
lộ đêm giao thừa coi như không có!
“Oa!” Song Nghi nắm hai tay, bộ dáng đầy vẻ mơ mộng, “Vậy cảm giác
bạn thế nào?”
“Cảm giác?” Sam sam nghĩ đến chuyện thẻ tính dụng lần trước Song
Nghi nói, “ Giống như đang đi trên đường, bỗng nhiên nhặt được một
trăm đồng = =”
“Nhất định là rất sung sướng? Bay ngay đến nhặt tiền !”
“Chuyện đó…… Mình hoài nghi điều đó không thật lắm……”
Gì?
Song Nghi nhạy cảm nhìn ra có gì đó không bình thường, “Bạn cảm
thấy anh ta không thật lòng với bạn sao?”
“…… Đương nhiên không phải, anh ta sẽ không như vậy.” Sam sam rầu
rĩ nói, “Mình chỉ là cảm thấy, mọi thứ như giấc mộng vậy.”
“Này, Tiết sam sam, mình biết nguyên cái thẻ tín dụng kim cương rơi
từ trên trời xuống làm bạn choáng váng, nhưng trên thế gian này có
rất ít rất ít đàn ông thập toàn đại mỹ, bạn biết không ?Cho nên
tuyệt đối không được nghĩ đông nghĩ tây!”
Song nghi nắm tay Sam Sam, “Sam sam, đừng có sợ, mình sẽ là quân sư
tình yêu cho bạn !”
Part 28
Sam Sam ở nhà đến mùng 7 mới về, trong thời gian này, cô đã cùng
Đại Boss trò chuyện 4 lần, cô chủ động gọi 2 lần, Đại Boss gọi 2
lần. Cô gọi anh chủ yếu để nói hỏi về việc ăn uống của anh, còn Đại
Boss thì chủ yếu thông báo cho cô việc anh đi bàn thảo hợp đồng với
khách hàng và đáp chuyến bay cùng ngày với cô.
“Bạn đi máy bay ? Không phải trước kia đều đi xe lửa sao ?” Song
Nghi ngồi lên giường Sam Sam, nhìn cô thu dọn hành lý.
Sam Sam cũng không nói gì, lấy di động ra, cho Song Nghi xem tin
nhắn mà cô nhận được. Song Nghi nhìn nhìn, “Đây là thông tin vé máy
bay của bạn mà, đưa mình làm gì ?”
“Không phải mình đặt vé…. Hôm kia anh ta nhắn cho mình như thế + .
+”
“Thật là độc tài, kiểm soát chặt ghê nha.” Song Nghi phụng phịu.
Sam Sam không dám nói thêm gì nữa, cô quyết định không cho Song
Nghi coi tin nhắn sau của người nào đó cưỡng chế cô xuống máy bay
không được đi đâu, phải chờ chuyến bay của anh đáp xuống.
Song Nghi háo sắc nói : “Sam Sam, bạn có tính toán gì không
?”
“Ách, thì trước tiên trả lại tiền vé chứ sao.” Sam Sam thành thật
nói ra suy nghĩ của mình.
Song Nghi la lên : “Trả tiền gì chứ ! Không được trả”
“Nhưng mình không thể lấy tiền của người khác được” Sam Sam kiên
trì nói.
“Nhưng bạn không biết như vậy là rất sòng phẳng sao ? Bạn nghĩ nhà
Đại Boss chẳng lẽ thiếu mấy tờ tiền lẻ này àh ? Dùng cách khác mà
trả tiền đi.”
“Cách gì chứ ?” Sam Sam há hốc mồm, nghe Song Nghi nói vậy, cô thầm
nghĩ nếu cô cầm tiền trả lại Đại Boss thì chỉ bị Đại Boss cười
cho.
“Qua năm mới không phải là lễ tình nhân sao? Thay gì lấy tiền trả
lại, hay là bạn mua quà cho anh ta đi!” Song Nghi rít gào, cô là
chuyên gia đọc tiểu thuyết tình yêu, nhưng sao lại có người bạn chả
biết gì về tình yêu cả.
Song Nghi cứ mãi thúc giục, 2 người ăn mặc chỉnh tề cùng nhau đi
đến trung tâm mua sắm.
Đi trên đường, Sam Sam luôn miệng hỏi phải mua cái gì, Song Nghi
mặc cho Sam Sam suy nghĩ. Khi đến trung tâm mua sắm, Sam Sam nắm
chặt tay Song Nghi, nghiêm túc nói: “Song Nghi, mình nghĩ rồi,
chúng ta không thể mua quà trị giá 2000 tệ được, bạn nghĩ thử xem,
mình nợ anh ta 2000, tính thêm quà cho ngày tình nhân nữa, thôi thì
mua cái nào trị giá 2500 đi…..”
Song Nghi liếc mắt nhìn Sam Sam, sau đó liền mở miệng kết thúc cuộc
nói chuyện này: “Tiết Sam Sam, im miệng!”
Hai người đi dạo trong trung tâm, phát hiên thì ra mua quà cho đàn
ông không dễ tí nào, nhất là cho đại gia Phong Đằng.
“Hay là chúng ta mua bút máy đi?” Sam Sam đề nghị.
“Bạn đừng cổ lổ sỉ vậy chứ !”
“Hay là dây nịt ?”
“Cũng không được, rất dâm đãng.”
“Sao lại dâm đãng ?”
“Người ta nói đàn ông mà mua quần áo cho phụ nữ ý là muốn cởi đồ
họ, bạn mà mua dây nịt cho Đại Boss thì ý là…..”, Song Nghi cười
hắc hắc, “mình từng đọc cuốn truyện nói nhân vật nữ chính bất hạnh
tặng dây nịt cho nhân vật nam chính, anh ta liền lấy cớ đó mà ở
chương 1 ăn luôn.” (bà chị này si nghĩ sâu xa nhở =]] )
“……….Song Nghi, bạn đang sáng tác tiểu thuyết tình dục àh ?”
Hai người ở trung tâm đi dạo suốt 2 tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng
chọn được quà. Món quà này được hai người tỉ mỉ chọn lựa, trị giá
2580 tệ.
Hôm nay Sam Sam đáp máy bay trở lại thành phố S, máy bay đáp xuống
vào khoảng 3h chiều, mà chuyến bay của Đại Boss 1 tiếng sau mới đáp
xuống, cho nên Sam Sam xuống máy bay liền kéo hành lý đến sảnh sân
bay, ngồi ở quán cafe 2 tầng chờ anh.
Đây là Đại Boss ra lệnh cô ở chỗ này chờ anh.
Gọi đồ uống, Sam Sam tìm chỗ ngồi thuận tiện thấy được lối ra của
hành khách, sau đó cô gọi về nhà báo bình an. Sam Sam giương mắt
nhìn về phía lối ra vào. Nhìn vài lần thì cô bắt đầu nhàm chán,
nhấp vào ngụm nước rồi lấy quà đã mua cho Đại Boss ra xem.
Đây là 1 đôi cúc tay áo màu bạch kim, khảm một bảo thạch đen, trên
mặt chạm rỗng hoa văn tinh tế, trông rất tinh xảo.
Sam Sam cầm đôi cúc tay áo trong tay, vừa suy nghĩ không biết làm
sao tặng Đại Boss ?
Phải chờ đến 14/2 hay là lát nữa tặng luông ?
Đại Boss sẽ có phản ứng thế nào ?
Ngồi dựa vào bàn, vừa ngắm cúc tay áo vừa suy nghĩ mông lung, Sam
Sam cảm thấy mệt mỏi rã rời. Cô nắm chặt cúc tay áo, quyết định
nhắm mắt nghỉ ngơi 1 lát.
Không biết qua bao lâu, nghe thấy phía đối diện có tiếng đồ sứ va
chạm rất nhỏ, Sam Sam mơ màng tỉnh dậy, vừa ngẩng đầu lên, đập vào
mắt là áo sơmi phẳng phiêu màu đen. Cô bật dậy, hai mắt trợn tròng
thấy khuôn mặt anh tuấn của Đại Boss.
Anh một tay bưng chén trà uống, một bên xem tạp chí.
“Tỉnh rồi à?”
“……..”
Sam Sam hoàn toàn tỉng, cô nhìn anh đầy vẻ ngạc nhiên, “Anh xuống
máy bay khi nào vậy ?”
“Nửa giờ trước.”
Ách, Sam Sam ngượng ngùng nói : “Sao anh không gọi điện thoại cho
tôi ?”
“Tôi nghĩ ra khỏi sân bay thì sẽ có người nghênh đón.”
“……” Sam Sam xấu hổ, “Tôi, tôi chỉ ngủ quên thôi.”
“Ngủ ngon lắm à ?” Phong Đằng không chút để ý hỏi.
“……Ngon = =” “Đi thôi, xe sắp đến rồi.” Phong
Đằng buông chén trà, cầm túi và hành lý của Sam Sam.
“A, đợi chút.” Sam Sam dừng lại, sốt ruột tìm tới tìm lui dưới đất,
cô vừa nãy khi đứng lên phát hiện đôi cúc tay áo chỉ còn lại 1
cái.
Phong Đằng nhìn cô tìm lung tung rồi mới vươn tay, “Tìm cái này sao
?”
“………” Sam Sam nhìn cúc tay áo trong tay Phong Đằng, “Cái đó…… làm
sao có thể…….”
“Tôi nhặt được ở dưới chân em. Còn một cái đâu?”
Sam sam 囧 囧 đem cúc tay áo còn lại đang nắm trong tay đưa cho anh.
Ai nha, vốn tính tìm dịp nào đưa cho anh, tự nhiên lại bị phát hiện
= =
“Cái này hình như cho tôi thì phải.”
“……Phải, là cho anh.”
“Quà?”
“….Đúng vậy t__t”
Phong Đằng không nói thêm gì, cất bước ra khỏi quán cafe. Sam Sam
yên lặng đi theo anh, vào trong thang máy, Phong Đằng bỗng nhiên
nói : “Sao em lại tặng quà cho tôi ?”
“Ách, vì sắp đến lễ……..”
“Lễ tình nhân?” Phong đằng cười cười, “Nhà chúng tôi có truyền
thống không theo lễ tiết phương Tây.”
A ? Sam Sam ngạc nhiên.
“Ba mẹ tôi lúc còn trẻ rất thích những ngày lễ thế này, nhưng ông
nội thì lại cực kỳ ghét ngày lễ Phương Tây, không chỉ một lần la ba
mẹ tôi về chuyện này. Cho nên vào những dịp lễ tình nhân, ba mẹ
thường giả bộ nói dẫn tôi và Phong Nguyệt đi chơi, nhưng thật ra
sau đó đem chúng tôi đưa cho bảo mẫu giữ, 2 người họ lén lút đi
chơi.”
Sam Sam biết ba mẹ anh đã qua đời trong 1 tai nạn xe, tuy rằng lúc
anh nói đến họ, anh không có biểu hiện gì cả, nhưng trong lòng cô
biết rất rõ anh rất nhớ họ. Sam Sam bỗng nhiên muốn nắm tay anh,
nhưng lại ngượng ngùng. Nhưng cuối cùng cũng chạm vào ngón tay anh,
nhưng tay cô mới vừa chạm vào thì đã bị anh nắm chặt.
Tuy rằng họ đã từng thân thiết hơn so với bây giờ, nhưng nắm tay
trước bàn dân thiên hạ như vậy vẫn làm Sam Sam cực kỳ khẩn trương,
lòng tràn đầy lo sợ, đành phải lãnh sang chuyện khác: “Chúng ta thì
sao? Hay là lễ tình nhân này, chúng ta lén lút đi chơi đi!”
Phong Đằng quay đầu nhìn cô, nắm chặt bàn tay nhỏ bé như đang muốn
chạy trốn của cô, môi dưới cong lên.
“Được.”
******** Chính thức thay đổi xưng hô nhá há há há….. anh anh em em…
em em anh anh….
Có lẽ do bàn tay anh rất ấm áp, có lẽ do anh nắm tay cô làm lòng cô
rối loạn, Sam Sam đến bãi đỗ xe thấy lái xe mới sực tỉnh, hỏi:
“Chúng ta đi đâu?”
“Tới nhà anh ở trong thành phố, em tắm rửa thay đồ, rồi chúng ta ra
ngoài ăn cơm.”
Tắm rửa thay đồ gì chứ…. Sam Sam có chút không được tự nhiên nói:
“….. À, đúng rồi, chúng ta đi đến cửa hàng điện thoại đi, em muốn
mua điện thoại.”
“Được.” Phong Đằng cầm tay cô và nhẹ nhàng hôn lên môi cô, “Em thực
phiền toái!”
Đến giờ cơm chhiều, Sam Sam cảm thấy hơi tay anh vẫn còn lưu lại
trên tay mình. Cô ngẩng đẩu, lén nhìn người đàn ông đang ăn cơm ở
đối diện. Về đến nhà thì anh thay quần áo, cài đôi cúc tay áo mà cô
tặng anh. Cô vốn cảm thấy đôi cúc tay áo này rất tinh xảo nhưng khi
anh cài vào thì vẻ tinh xảo chẳng còn thấy đâu nữa, thay vào đó là
1 đôi cúc tay áo rất đỗi bình thường.
“Nhìn cái gì? Luyến tiếc đã tặng anh sao?”
“Không có.”
Sam Sam vội thu hồi ánh mắt, ngượng ngùng cúi đầu ăn. Sau đó cô
bỗng nhiên ý thức đc, 2 người đã chân chính ở cùng nhau sau lần đầu
tiên tỏ tình.
Vô luận thế nào thì đây cũng được xem như buổi hẹn hò đầu tiên hoàn
hảo.
Nhưng mà, còn bạn học của Tiết Sam Sam…….. = = cơm nước xong, Phong
Đằng đưa cô đến nhà bạn học. Phong Đằng dừng xe, nói: “Ngày mai
buổi sáng anh đến đón em.”
Sam Sam khoát tay, “ Không cần, gần đầy có xe điện ngầm, đi lại rất
tiện. Từ nhà anh đến đấy rất xa, rồi còn kẹt xe nữa.”
Nhà của Phong Đằng ở gần công ty, lại chạy qua đây đón cô thì quá
bất tiện.
Phong Đằng gật gật đầu, không miễn cưỡng cô, “Vậy mai trưa nhớ lên
lầu ăn cơm.”
“Không được.” Sam Sam thốt ra.
“Vì sao?” Luân phiên bị cự tuyệt, giọng nói Phong Đằng có vẻ tức
giận.
“Trước kia chúng ta ăn cơm khi chưa có quan hệ gì hết, nhưng hiện
tại, chúng ta đang yêu nhau, vậy nên….. anh phải làm gương tốt chứ
!!!!”
Phong Đằng nhíu mày, “Cái gì làm gương tốt? Em nói rõ xem.”
“Ách, anh không biết sao?” Sam Sam giật mình nhìn anh, “Công ty
chúng ta không cho phép nhân viên yêu đương trong công ty.”
Part 29
Tiết tiểu thư vẫn không lên ăn cơm, Phong tổng tâm tình không được
tốt lắm, chẳng lẽ mới có một kì nghỉ đông mà hai người họ chia tay
rồi?
Nhưng nếu đúng vậy thì cũng không giống như phong cách hàng ngày
của Phong Tổng.
Thứ hai đầu tuần là ngày họp ban giám đốc, trợ lý Phương duy trì
hình tượng của một trợ lý tinh anh ngồi nghe các cổ đông hết nói
hươi nói vượn đến cằn nhằn, nhưng tâm trí đã bay đi xa cả vạn dặ/m
rồi…. Quả nhiên, hội nghị kết thúc, Phong Đằng gọi trợ lý Phương
vào phòng. Ngồi sau chiếc bàn màu đen, Phong Đằng trầm ngâm 1 lúc,
hỏi: “Công ty chúng ta không cho phép nhân viên yêu đương?”
Trợ lý Phương bình tĩnh trả lời: “Hình như là vậy.”
“Vì sao tôi không hề biết cái quy định này?”
“Chỉ là tin đồn thôi.” Trợ lý Phương hiểu mình nên làm gì, anh nói
: “Tôi sẽ làm sáng tỏ chuyện này”
“Không cần.” Gõ gõ mặt bàn, Phong Đằng mặt không chút thay đổi nói
: ”Tập trung vào lợi ích của công ty.”
……..Kỳ thật Phong Tổng vì quy định này mà không thể cùng Tiết tiểu
thư công khai yêu nhau trong công ty nên cũng chẳng muốn ai trong
công ty “thuận buồm xuôi gió” cả. (nham hiểm nhở !) Trợ lý Phương
vẫn điềm tĩnh trả lời : “Được.”
Đồng chí Tiết Sam Sam không ngờ rằng chỉ vì 1 câu nói của mình mà
lại hại cả công ty không được công khai yêu đương, phải lén lút
vụng trộm. Buổi tối lúc ăn cơm, Sam Sam không hề biết ”chuyện nhỏ”
mà cô đã gây ra ở công ty, nên vẫn ung dung kể cho Phong Đằng nghe
chuyện phiền não của cô: “Em phải tìm phòng gấp, nếu không lúc bạn
trai của bạn em về, thì không biết chỗ đâu mà ở.”
Phong Đằng đang ăn thì đột nhiên dừng lại, “Bạn trai của bạn em
?”
“Đúng vậy. Bạn em và bạn trai quen nhau được 3 năm rồi, hiện giờ
anh ta đang đi thực tập nên em mới có thể ở nhờ.”
Phong Đằng nghiêm mặt, ”Tiết Sam Sam, hình như trước giờ em chưa
từng nói với anh rằng bạn em sống cùng bạn trai ?”
Sam Sam ngẩn ngơ. “Chưa nói sao ? Nhưng cũng có gì đặc biệt đâu,
anh ta hiện giờ cũng đâu có ở thành phố S.”
“Tốt lắm. Tiết Sam Sam, anh muốn hỏi em cái này. Em nghĩ anh sẽ để
em ngủ trên giường của đàn ông khác à?”
Tiết Sam Sam há hốc mồm…. Gì gì chứ ?…. ngủ trên giường của đàn ông
khác !
Đại Boss suy nghĩ gì vậy chứ !!!!
Sam Sam biện giải: “…….Ở cùng bạn học em có sao đâu, hơn nữa bạn
trai của bạn ấy không có ở đây.”
Phong Đằng chẳng thỏa hiệp với cô, anh nói ra quyết định của mình:
“Em trong khoảng thời gian này ở lại nhà anh, đến khi kiếm được
phòng thì mới được phép dọn đi.”
Tiết Sam Sam theo bản năng phản đối: “Không được, em làm sao mà ở
nhà anh được….”
Nói xong cô phát hiện vẻ mặt Đại Boss trở nên hung tợn, cô nuốt
nước miếng lựa lời thương lượng với anh: “Vậy, vậy em sẽ lấy chăn
mền của bạn em mà ngủ = =”
Vẻ mặt Phong Đằng càng thêm thâm sâu khó lường, Sam Sam tiếp tục
thương lượng: “…… vậy em sẽ ngủ ở sofa?”
“Nằm ngủ dưới đất?”
Phong Đằng cầm chén cơm lên ăn, không nhanh cũng không chậm, rồi
bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Sam Sam, bạn em và bạn trai muốn kết hôn
sao?”
“Không có.”
“Bọn họ cứ như vậy mà sống chung với nhau?”
Phong Đằng nheo nheo mi mắt, trong giọng nói cố ý ra vẻ điều đó
không hợp tình hợp lý. Quả nhiên Sam Sam liền vì bạn học mà giải
thích: “Không có gì đâu, bạn học em rất tốt, hơn nữa sống chung với
bạn trai là chuyện bình thường, hiện tại có rất nhiều cặp nam nữ
cũng sống chung với nhau vậy.” ( chị trúng kế anh í… ngốc wá ngố wá
=]] )
Phong Đằng gật gật đầu, “Thật vậy sao? Vậy thì trước khi tìm được
nhà thì em sẽ ở nhà của bạn trai.”
Sam Sam ngu ngốc, giờ mới biết mình bị lừa, mặt mày chù ụ…. Đại
Boss, anh một ngày không chọc phá em thì không sống được sao! A a a
a a
“Là em sai, em cam đoan trong vòng 3 ngày sẽ tìm được phòng, không
cần rắc rối như vậy.” Sam Sam vỗ tay, ánh mặt cầu xin nhìn
anh.
“Một ngày.” Phong Đằng nghiêm mặt, “Ngày mai em mà không tìm thấy
thì phải dọn qua đây.”
Sam Sam vội vàng gật đầu, “Vậy ngày mai!”
Ngày mai sẽ là một ngày dài đây…. Sam Sam lau lau cái trán, phải
dưỡng sức phải dưỡng sức T_____T
Cơm nước xong, Phong Đằng theo thường lệ chở cô về nhà bạn học, Sam
Sam sợ anh sẽ đổi ý, nói tạm biệt xong liền chạy vọt lên lầu. Phong
Đằng ngồi bên trong xe, nhìn bóng dáng cô lên lầu, anh lấy di động
ra, gọi cho cố vấn quản lý tài sản của mình.
Sam Sam cảm thấy thực kì lạ.
Cô mới đăng ký tìm phòng với người môi giới kia, vậy mà mới đi có
vài trăm mét thì liền nhận được điện thoại của chủ thuê nhà?
“Xin hỏi có phải là Tiết tiểu thư không?”
“Vâng, anh là….?
“À à, xin chào Tiết tiểu thư, tôi họ Tương, cô cứ gọi tôi Tiểu
Tương là được, cô muốn thuê phòng phải không? Tôi vừa vặn có 1 căn
phòng muốn cho thuê, phù hợp với yêu cầu của cô.
“Ách, làm sao anh biết số tôi mà gọi?
“Tôi thấy trên mạng.”
“Nhưng tôi không đăng tin thuê phòng trên mạng!”
“Có có.” Im lặng một lát, đối phương khẩn trương nói.
“…….” Phải không? Sam Sam cũng chẳng biết có thật hay giả, chẳng lẽ
người môi giới đó nhanh như vậy đã đem thông tin của cô đăng lên
mạng?
“Nhưng mấy cái này không phải môi giới liên hệ sao?
“Ơ…. Ha ha ha, kì thật lúc nãy tôi ở công ty địa ốc nhìn lén số
điện thoại của cô.” Đầu dây bên kia không muốn dây dưa vấn đề này
nữa nên liền lãng sang chuyện khác: “Khi nào cô rảnh tới xem phòng
của tôi?”
Sam Sam do dự nói: “Hiện giờ tôi đang rảnh.” Vì cô chỉ có 1 ngày để
tìm phòng thôi.
“Thật tốt quá, tôi cũng đang rảnh, tôi sẽ lái xe đến đón cô xem
phòng nhé.”
…… Chắc là kẻ lừa đảo rồi ! Sam Sam không nói thêm gì nữa, quyết
đoán ngắt điện thoại. (sao lúc này chị thông minh thế? Còn với anh
Đằng thì @___@)
Một lúc sau, cô nhận được điện thoại của Phong Đằng hỏi chuyện tìm
phòng. Sam Sam liền đem chuyện lúc nãy nói cho anh nghe, “Anh ta có
phải là kẻ lừa đảo không?”
“Không phải,” Phong Đằng vừa coi văn kiện vừa nói, “Vậy đi, em đưa
anh số điện thoại của người đó, hoặc anh cho tài xế đến đón
em?”
“Được rồi, em đưa anh số điện thoại người đó, không cần phiền Tiểu
Trương đâu, em chỉ nhất thời lo sợ thôi, có gì em sẽ gọi anh ngay.
Đợt chút, em nhắn cho anh số người kia đã.”
Sau một lát, Phong Đằng nhận được tin nhắn của Sam Sam, bên trong
tin nhắn là dãy số điện thoại rất quen thuộc, anh không khỏi lắc
đầu cảm thấy buồn cười. Xem ra dù là nhà cố vấn quản lý tài sản
chuyên nghiệp cũng chưa chắc sẽ là môi giới bất động sản xuất sắc.
(2 lãnh vực khác mừ ca… anh khó dễ người ta k áh :”< )
Cảnh cáo Tương tiên sinh một phen xong, Sam Sam mới yên tâm mà xem
phòng. Căn phòng mà cô xem rất tốt, khoảng 30 thước vuông, có luôn
cả bàn ăn và ban công, bày trí tao nhã, nhìn mà phát mê, hơn nữa
lại rất gần công ty, Sam Sam cực kì vừa lòng.
“Phòng này thuê bao nhiêu 1 tháng?”
Chủ nhà tự xưng là Tiểu Tương suy nghĩ hồi lâu: “Bốn ngàn… àh
không, hai ngàn rưỡi !”
Giá này thực sự rất thấp, vì thế sự nghi ngờ anh là kẻ lừa đảo lại
càng tăng thêm, chắc anh ta muốn lừa tiền cô đây này…. “Tôi có thể
xem giấy tờ nhà chứ?”
Tiểu Tương khó xử, “Kỳ thật phòng này không phải của tôi, là của
người bạn đang sống ở nước ngoài, phòng này chưa từng cho thuê bao
giờ, nhưng hôm qua bạn tôi gọi điện thoại nhờ nên tôi mới kiếm
người đến thuê, tôi không có giấy tờ nhà này, nếu cô không tin
thì……”
Tiểu Tương vẻ mặt bi tráng, “Như vậy đi, cô thử ở trước đi, nếu
thấy được thì trả tiền thuê.”
Sam sam trợn mắt há hốc mồm.
Cuối cùng cô cũng ký hợp đồng thuê nhà, đưa trước 2 tháng tiền nhà.
Chờ cho chủ thuê nhà đi rồi, Sam Sam đi qua đi lại trong phòng,
càng xem càng hài lòng, lấy di động gọi cho Phong Đằng.
“Phong Đằng, Phong Đằng, em vừa mới ký hợp đồng thuê nhà nè, nhà
đầy đủ tiện nghi nhưng giá thuê lại không mắc, ở gần công ty, anh
tan ca thì tới giúp em chuyển nhà đi. !”
Dám sai anh chuyển nhà dùm cô, Phong Đằng ngắt điện thoại, sắc mặt
hơi tối sầm. Nửa giờ sau, Phong Đằng kêu Linda vào phòng, đưa văn
kiện vừa coi xong cho cô, hỏi: “Hôm nay còn chuyện gì nữa
không?”
Linda lật xem nhật ký và trình bày: “Đã không còn việc gì
nữa.”
Phong Đằng vuốt cằm, tắt máy vi tính đứng dậy.
Linda ôm văn kiện hỏi anh: “Phong Tổng, hôm nay anh tan ca sớm
à?”
“Ừh, chuyển nhà.”
Linda đi theo anh ra khỏi phòng, trong lòng có chút nghi ngờ, cô
chưa từng nghe Phong Tổng nói muốn chuyển nhà, chẳng lẽ anh chuyển
đến biệt thự cao cấp hơn? Nếu không sao mặt anh lại rạng rỡ như thế
! (đấy đấy, vừa mới bực thì lại quay ngoắt 180* trở nên vui sướng
=]] )
Part 30
Đồ đạc của Sam Sam cũng không nhiều lắm, hơn nữa năm ngoái cô cũng
từng thu dọn qua 1 lần, cho nên lần dọn nhà này rất nhẹ nhàng. Căn
phòng này còn rất mới, chẳng cần sơn sửa gì nhiều, dọn qua là có
thể ở ngay.
Nhìn căn phòng sáng sủa, sạch sẽ, Sam Sam ngồi ở sofa cảm thấy rất
hài lòng: “Có thể tìm được căn phòng như thế này thật không dễ
nha.”
Phong Đằng cũng tỏ vẻ đồng ý, với danh nghĩa của anh mà tìm được 1
căn phòng nhỏ như thế này đúng thật không dễ gì ! Ngồi xuống cạnh
cô, Phong Đằng nhắc nhở: “Có rảnh thì mời bạn học em dùng
cơm.”
“Sao?”
“Em ở nhà người ta lâu vậy, anh muốn cảm ơn cô ấy.”
Vì sao anh là người cảm ơn chứ….. (vợ chồng như thể tay chân mừh…
anh là em, em cũng như anh thui =]] ) Sam Sam trong lòng nhộn nhạo
một chút: “Em mời cơm cô ấy được rồi.”
“Trả tiền nhà xong em còn tiền sao?”
…… Ừh ha t_____t
“Vậy anh mời đi…. Àh, đúng rồi, em chưa ăn cơm tối…. anh tiện thể
mời em ăn luôn đi”
Buổi tối, sau khi tiễn Đại Boss về, Sam Sam nằm trên giường gọi
điện thoại cho Đại Hoa. Bạn học của Sam Sam tính vốn thích ăn uống,
nghe Sam Sam mời cơm liền mừng rỡ.
“Được được…. vậy ngày mốt đi, Đại Tào nhà mình cũng đã về rồi, mọi
người cùng nhau ăn, mà sao tự nhiên lại muốn mời mình dùng cơm vậy,
bạn phát tài hả?”
“Ở nhà bạn lâu như vậy nên mình muốn mời bạn dùng cơm.”
“Ai nha, đều là bạn bè cả, cần gì phải khách sao thế!”
“Ách, nhưng bạn trai mình nói…..” Sam Sam không quen ở trước mặt
người khác gọi Phong Đằng là bạn trai, dù giờ cô đang ở nhà mình
gọi điện thoại, cũng chẳng có ai khác ngoài cô cả, nhưng không khỏi
ôm gối ngượng ngập.
“Bạn trai bạn cũng đến hả?!” Tuy rằng chưa gặp Phong Đằng bao giờ,
nhưng Sam Sam ở nhà cô lâu vậy, đương nhiên cũng đoán được cô ấy có
bạn trai. Đại Hoa lập tức phấn khởi nói, “Thật tốt quá, mình chưa
gặp anh ta bao giờ, đừng nói cám ơn khách sáo thế, lần này 2 người
mời mình ăn, lần sau mình sẽ mời lại!”
“Được.” Sam Sam lên tiếng, “Vậy bạn muốn ăn gì?”
“Àh àh, để mình suy nghĩ, ăn cái gì ngon ngon đi, ví dụ như vi cá,
tổ yến, thần mã tượng bạt trai ngọc (cái này mình bó tay L mình
nghĩ là cá tai tượng ấy )….” Đại Hoa cứ hễ nhắc đến ăn uống, miệng
lưỡi liến thoắng.
“…. Bạn đợi chút, để mình lấy giấy viết.”
“Ghi gì chứ? Mình nói giỡn thôi, tìm chỗ nào ăn ngon ngon là được
rồi, chủ yếu là gặp bạn trai bạn thôi… Ủa, đâu rồi?”
Sam Sam đã xuống giường đi kiếm giấy viết, căn bản không nghe được
Đại Hoa nói gì… Vì thế 3 ngày sau. Đại Hoa nhìn thấy 1 bàn mỹ thực,
cô hoàn toàn chết lặng, không nói năng gì được. Sam Sam cầm tờ giấy
nhỏ đối chiếu lại từng món, Phong Đằng thấy cô cầm tờ giấy trong
tay, nheo nheo mắt.
“Em sao cả tượng bạt trai ngọc cũng ghi sai?”
Cái này không phải ghép vần sao? Sam Sam cảm thấy thực vô tội, “Em
không biết 3 chữ đó viết sao cả… (có 3 chữ mà tiếng việt dài như j)
Nhưng Đại Hoa nói em nhớ kỹ lắm.”
“Mai mốt đừng nói em là nhân viên của anh.”
“A, thì em sẽ nói là bạn gái…. (chị này ngốc thật ! đang chê chị,
mà chị cứ tưởng… =]] ) Này, Đại Hoa, ăn cái này đi, ngon
lắm.”
Nghe có người kêu mình, ánh mắt Đại Hoa đang nhìn mấy món ăn chuyển
qua ánh sáng chói lóa trên người đàn ông ngồi đối diện… Sau đó cô
kiếm cớ kéo Sam Sam vào toilet.
“Đó là bạn trai bạn ?”
“Đúng vậy.”
“Ông chủ của bạn ?”
“…… Phải.”
Đại Hoa nhớ lại lúc đến công ty Sam Sam chơi, nhưng mà…. Khóe miệng
cô run rẩy, ”Thành thật khai báo, bạn đang tham gia tổ chức tà giáo
gì phải không?”
“Hả ?”
“Nếu không bạn vào tộc người Miêu rồi phải không ?”
“……..”
Đại Hoa mới vừa đi ra khỏi toilet thì lại chạy vào nữa, “Chuyện
mình nói sẽ mời bạn ăn cơm, bạn có nói với bạn trai không ?”
“Mình không có nói.”
“Thế thì mình yên tâm.” Đại Hoa thở phào nhẹ nhõm, ôm hai vai Sam
Sam, hai mắt chăm chú nhìn cô : “Bạn quên chuyện đó đi nha ! Mình
còn muốn để dành tiền đám cưới nữa !”
囧 囧 Hai người trở lại chỗ ngồi, Sam Sam kinh ngạc thấy Đại Boss
đang cầm muỗng múc canh vô chén cô…. Lấy ra rau thơm ?! Anh vừa nói
chuyện với bạn trai Đại Hoa về thị trường kinh tế vừa tao nhã gắp
rau thơm từ chén anh của cô ra, hành động rất tự nhiên, giống như
đã làm trăm ngàn lần rồi…. Đại Hoa kì lạ hỏi : “Rau thơm không ngon
hả ?”
Phong Đằng cười, đem chén canh đã bỏ ra hết rau thơm đưa lại cho
Sam Sam, nói : “Cô ấy không ăn.”
Hả ? Anh đóng kịch giỏi ghê ! Rõ ràng bình thường đều là cô gắp ra
cho anh mà!!!! Hơn nữa cô khi nào nói là không ăn rau thơm, người
không ăn là anh mới đúng !
“Nhìn bạn thế mà kén ăn ghê đó !”
Nhìn ánh mắt châm chọc của Đại Hoa, Sam Sam không khỏi ngượng
ngùng… Nhưng mà ăn xong sẽ có tráng miệng, ánh mắt Sam Sam lóe
sáng, lòng cảm thấy phấn khích, đem chén canh 1 hơi uống hết.
Buổi sáng hôm sau khi đi làm, Sam Sam ôm bụng quặn đau lần thứ 2 vô
toilet. Lao công đang dọn dẹp toilet, Sam Sam ôm bụng chạy vội
xuống dưới lầu.
Vào đến toilet, Sam Sam cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, cảm giác này
cũng không giống như tiêu chảy, chắc là do ngày hôm qua ăn quá
nhiều…. Đang suy nghĩ, ngoài cửa có tiếng giày cao gót vọng vào, 2
nữ nhân viên trò chuyện về đồ trang điểm.
“Bạn gần đây đang dùng phấn Chanel à ?”
“Chỉ dùng đại thôi à. À, XX mới ra sản phẩm mới đó.”
Sam Sam trong bụng quặn đau, chợt nghe họ nói chuyện phiếm, cô gần
đây cũng hứng thú với đồ trang điểm, chỉ tại không có tiền thôi.
Đang muốn nghe ngóng để lấy kinh nghiệm, họ lại chuyển đề tài
khác.
“Này, cái người kia chia tay với lầu 22 rồi hả?”
“Nghe nói dạo gần đây cô ta cũng chưa lên đó ăn cơm nữa.” Cô gái mở
hộp phấn, “Hơn nữa cũng không thể nói là chia tay, Phong Tổng có gì
với cô ta đâu mà bắt đầu với chả kết thúc.”
“Phong Tổng đúng thật là kiên định, không bỏ quy định của công
ty.”
“Đúng vậy, cô ta giờ chắc cũng chịu không ít khổ sở, mọi người
trong công ty đều thấy cô ta muốn lấy lòng Phong Tổng mà, bữa tiệc
năm ngoái, tưởng chừng người thắng là Chu Hiểu Vi, rốt cuộc lại
chẳng được gì.”
“Aizzz, chỉ tội nghiệp cho chúng ta. Nếu không làm tốt phận sự, thì
chắc chắn sẽ bị đuổi việc ngay.”
Hơn mười phút sau, Sam Sam đi ra khỏi toilet, lên lầu, về đến bàn
làm việc của mình, cô nhất thời không có tâm trí làm việc.
2 nữ đồng nghiệp tuy chưa nói gì quá đáng, bất kì người nào thấy cô
đi cùng Đại Boss thì nếu sẽ nghĩ như vậy. Song Nghi tuy cũng cổ vũ
và ủng hộ cô, nhưng đôi khi cô lại thấy lo lắng.
Không biết Đại Hoa nghĩ thế nào về cô và Phong Đằng? Bỗng nhiên Sam
Sam vội vàng muốn biết cái nhìn của người khác, chắc sẽ cảm thấy họ
xứng đôi và sẽ chúc phúc cô? Nhớ tới Đại Hoa hình như có làm 1
trang web để liên lạc với bạn ở đại học, Sam Sam kiềm chế không
được vào web đó coi.
Vào được web, Đại Hoa quả nhiên đem chuyện hôm qua ra tám.
Đại Hoa: Hôm qua mình được ăn 1 bàn tiệc toàn món ăn ngon, siêu cấp
đắt tiền, giống như nằm mơ vậy đó ! Mình ăn hết sạch sành sanh! Hắc
hắc, nói cho mọi người biết, bạn trai của bạn học chúng ta siêu cấp
giàu có, tuổi trẻ tài cao, còn có xe xịn nữa ! Đẹp trai lắm lắm
luôn !
Phía dưới đã có vài người trả lời.
Cửu Thước: Ước gì mình được ăn 1 bàn tiệc như vậy !
Đại Hoa: Nhưng mà đối phương thực ra chi quá mạnh, cảm giác orz, sợ
bạn học chúng ta mất mặt.
(Orz – các bạn có thấy giống hình gì không? Giống hình một người
đang quỳ, chống hai tay xuống đất (chữ O là đầu người).
Trong tay ảnh ngược: Nhưng mà bạn học đó là ai chứ?
Tiểu Thôi: Ở thành phố S này, những người ham người giàu có nghĩ
tới nghĩ lui chỉ có thể là những đứa con gái hám tiền, he he, thấy
mình nói đúng không? mọi người phong mình làm”trinh thám Kha Nam”
đi.
Đại hoa: Không phải hám tiền đâu, làm sáng tỏ mọi việc đã.
Tiểu Thôi: Đừng thừa nước đục mà thả câu, nói mau là ai.
Đại Hoa: Đó là chuyện riêng tư, không thể nói không thể nói, đến
lúc kết hôn thì các bạn sẽ biết.
Sam Sam yên lặng tắt trang web.
Cô biết Đại Hoa “bàng người giàu có” (mình k rõ lắm nên phải để
nguyên, chắc ý là thích người giàu có ấy) cũng không có ý gì xấu,
cách nói này hiện nay thường xuyên dùng để trêu chọc hay nói giỡn,
hơn nữa cô ấy cũng thật cẩn thận không nói ra là ai, nhưng ba chữ
vô tình vẫn làm cho Sam Sam rầu rĩ không nói nên lời.
“Sam Sam, sao vẻ mặt bạn hoảng hốt vậy? Chuyện vé xe lửa bạn đừng
suy nghĩ nhiều, mình quên rồi.” A Giai cầm ly trên tay, đi đến bên
cô, hoài nghi nói: “Chẳng lẽ bạn và Phong Tổng xảy ra vấn đề gì hả?
Nói mình nghe đi, mình tìm cách cho.”
“Mình với Đại Boss chẳng có yêu nhau gì hết.” Bị nói “bàng người
giàu có” khiến cô có chút mẫn cảm, Sam Sam phản xạ có điều kiện
thốt ra.
Phía sau cách đó không xa, người đàn ông cao lớn mặc áo vest đang
đi đột nhiên dừng lại, đám người phía sau cũng dừng lại. Anh dừng
lại một lúc rùi rất nhanh đi tiếp, sắc mặt không thay đổi, nhân
viên của phòng tài vụ liếc nhìn phía Sam Sam, sau đó vội vàng đuổi
theo.
A Giai vốn đang cầm ly nước nhàn nhã uống trà, ánh mắt đột nhiên lo
sợ “Trời ạ” một tiếng, chạy nhanh về bàn làm việc của mình.
Sam Sam bị cô làm hết hồn, liếc mắt về phía mà A Giai vừa nhìn
thấy, liền thấy thân ảnh cao lớn rất anh tuấn của Phong Đằng.
Trong lòng cô cũng “lộp bộp” một tiếng, phát hoảng đứng lên.
Anh ấy sao lại đến phòng tài vụ?
A Giai nhỏ giọng hỏi đồng nghiệp: “Phong Tổng xuống đây khi nào
vậy, sao lại đến văn phòng chúng ta?”
Đồng nghiệp ngồi bên cạnh nói: “Đến đây 10 phút rồi, bạn không biết
sao?”
“Mình đi pha trà mà”, cô quay đầu hỏi Sam Sam: “Bạn cũng không biết
hả?”
Cô vừa mới đi toilet mà… Sam Sam nhìn thân ảnh thong dong anh tuấn,
trong lòng bất an đứng lên, anh ấy có nghe được lời cô vừa nói
không?
Buổi tối cùng ăn cơm , Phong Đằng tuy rằng có nói chuyện với cô,
nhưng vẻ mặt vẫn lạnh như băng, Sam Sam không ăn nữa, có tật giật
mình đứng lên.
“Tuần sau anh đi Mỹ, khoảng 1 tuần. ”
“A.”
“Em có thể cùng đi với anh.”
“Đi nước ngoài ? Nhưng em không có hộ chiếu.”
Vẻ mặt Phong Đằng vẫn lạnh tanh như trước : “Quên đi.”
Ăn xong anh đưa cô về nhà, lúc lên lầu, Phong Đằng đột nhiên kêu cô
: “Tiết Sam Sam.”
“Sao ?”
Sam Sam quay đầu, thấy Phong Đằng chăm chú nhìn cô khoảng vài giây,
sau đó anh nói : “Em lên lầu đi.”
Part 31
Chớp mắt Phong Đằng đi nước ngoài được 2 ngày rồi, 1 cú điện thoại
cũng không gọi về, Sam Sam cảm thấy rất khó chịu. Cuối tuần buổi
tối, Sam Sam nằm trên giường, trợn tròn 2 mắt nhìn trần nhà, không
tài nào chợp mắt được…. Chẳng lẽ hôm đó anh đã nghe hết ? Nhưng nếu
đúng như vậy, thì Đại Boss không dễ gì tha cho cô cả, bình thường
dù chẳng có việc gì thì cũng kiếm chuyện chọc phá cô.
Hay là anh bận quá ? Bên Mỹ không biết giờ này là mấy giờ, có nên
gọi điện thoại qua đó không ?
Sam Sam ngồi tính toán giờ giấc, bỗng nhiên di động vang lên.
Nghĩ rằng Đại Boss gọi, Sam Sam chưa mang dép đã chạy ngay đến bên
điện thoại, đập vào mắt là dãy số lạ hoắc. Sam Sam có chút mất mát,
bấm nút trả lời, bên kia điện thoại truyền đến là giọng nói hưng
phấn của mẹ Tiết : “Sam Sam, chúng ta đang ở nhà ga thành phố S nè
! ”
Tiết gia lần này tập thể đến bất ngờ, có tất cả 5 người, ba mẹ Sam
Sam, ba mẹ Liễu Liễu và ông nội Tiết. Sam Sam đón họ ở nhà ga, thầm
oán trách : “Các người đến sao không gọi điện thoại cho con trước
?”
Tiết mẹ hớn hở nói : “Muốn con bất ngờ mà.”
Sam Sam không nói gì, đúng thật rất bất ngờ !
“Đúng lúc Liễu Liễu cũng ở đây, chúng ta cũng muốn đến thăm. Với
lại, ông nội con gần đây bị bệnh, ở bệnh viện tỉnh lại không trị
được gì, nên đưa ông con đến bệnh viện thành phố xem sao.”
“Ông nội bị làm sao ?” Sam Sam bị dọa nhảy dựng, nghe mẹ Tiết nói
không có vấn đề gì nghiêm trọng, cô mới trả lời, “Mẹ xem tính đưa
ông vô bệnh viện nào, bệnh viện lớn rất khó lấy số, con đi xếp hàng
lấy số cho.”
“Không cần, bạn trai Liễu Liễu có thể lo liệu, dì con nói sẽ kêu
anh ta giúp đỡ.”
……………..Nhưng Liễu Liễu căn bản không có ở thành phố S.
Sam Sam liếc nhìn mẹ mắt 1 cái, cuối cùng cái gì cũng không nói,
quyết định đi đăng ký trước đã. Sam Sam về nhà không bao lâu thì
nhận được điện thoại của Liễu Liễu, cô ấy không có ở thành phố S,
mà là đi Hàng Châu, muốn Sam Sam giúp cô che giấu bí mật.
Đang gọi điện thoại bỗng Liễu Liễu ở đâu xuất hiện, cùng dì nói vài
câu, sau đó sốt ruột kéo Sam Sam qua 1 bên, “Sam Sam, em có nói chị
tới Hàng Châu không ?”
“Không.”
Sam Sam nhìn Liễu Liễu rồi hỏi : “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, chị
nói em biết đi.”
Liễu Liễu hé miệng : “Chị và anh ta chia tay lúc đầu năm
mới.”
Sam Sam lắp bắp kinh hãi : “Sao lại vậy?”
Liễu Liễu bình thường không có ai để nói chuyện, gặp ngay Sam Sam
hỏi, thái độ khác thường nói rất nhiều, “Chị chán ghét mẹ cứ nịnh
bợ anh ta, yêu cầu chị lấy lòng, không cho phép chị chọc anh ta
giận. Sam Sam, chị thật chịu không nổi.”
“…….Vậy chị định thế nào ?”
“Chị đã dọn ra ngoài sống, cả đời này chị chưa từng sống vì mình.
Dù sao công việc đó chị cũng không làm nổi nữa, may mắn chị trên
mạng tìm được công việc ở Hàn Châu.”
Sam Sam lo lắng : “Nhưng khẳng định không thể giấu chuyện này mãi
được, mẹ chị nhất định sẽ gọi cho anh ta…..”
“Lúc anh ta đến thành phố S, anh ta đổi số điện thoại rồi.” Liễu
Liễu cắn môi, “Chị biết không giấu mãi được, nhưng giấu được bao
nhiêu hay bấy nhiếu.”
Người chị luôn luôn nhẫn nhịn giờ đây đã hạ quyết tâm, Sam Sam
đương nhiên chỉ có thể ủng hộ, gật gật đầu, quyết tâm giúp chị giấu
việc này.
Nhưng tục ngữ có câu “biết nữ chi bằng mẫu”, trên thế giới này
không ai hiểu con bằng mẹ, qua ngày hôm sau, chuyện này đã bị dì
phát hiện.
Dì rất tức giận, trên đường cái lớn tiếng nặng nhẹ Liễu Liễu, cái
gì mà nuôi chị ấy lớn như bây giờ, cả đời mệnh khổ, cuối cùng lớn
tiếng quát mắng ba Liễu Liễu, mắng ông không có tiền đồ, làm dì cả
đời chưa có 1 ngày tốt đẹp.
Mọi người trên đường đều dừng lại xem, ba mẹ Sam Sam chạy lại can
ngăn, nhưng làm sao cản được cơn thịnh nộ của dì, cuối cùng vẫn là
ông nội Tiết lên tiếng : “Có việc trở về nói, đừng náo loạn
!”
Cơn giận của dì lại cứ muốn trào ra, thấy ông nội Tiết vẻ mặt đỏ
bừng, thần thái khác lạ, ngay sau đó “Phanh” 1 tiếng ngã
xuống.
Cả nhà bị ông làm cho hoảng sợ, chẳng còn tâm trí mà cãi nhau,
nhanh chóng đưa ông đến bệnh viện, nhưng lại không khám được. Y tá
trực phòng cấp cứu buông điện thoại, lắc lắc đầu: “Hiện tại phòng
cấp cứu quá tải rồi.”
Bệnh viện không còn giường bệnh, người đó cũng chẳng còn cách nào,
thấy mọi người trong nhà đều hoảng loạn, an ủi: “Người bên kia cũng
bị như thế, nhưng bệnh tình cũng chẳng có gì trầm trọng cả. Các
người cho ông ấy đi kiểm tra đi”
Ông nội Tiết đã tỉnh lại, nhưng vẫn còn mơ hồ, ý thức chưa tỉnh
táo, lúc trên đường đến bệnh viện, cả nhà Tiết Sam Sam thấy người
ông nóng lên, phần eo có khối u sung đỏ, bộ phận địa phương thậm
chí biến thành màu đen. Bệnh của ông do tích tụ lâu ngày, sợ cả nhà
lo lắng nên không cho ai biết cả. Cuối cùng lại gặp dì gây chuyện,
mới làm cho ông giận quá phát bệnh.
Bác sĩ nói ông không sao cả thì họ cũng chỉ biết như thế, bây giờ
đã là buổi chiều, ông nội Tiết vừa mới đi kiểm tra, ông đứng còn
không nổi thì làm sao mà chuyển viện được. Huống chi chắc gì bệnh
viện khác sẽ tốt hơn chứ?
Sam Sam nghe người ta nói khám bệnh ở thành phố lớn rất khó khăn,
giờ chính mình gặp phải chuyện này cô mới biết được “khó khăn” mà
họ nói là như thế nào.
Nhưng bác sĩ phòng cấp cứu cũng rất thiện tâm, đến thăm bệnh vài
lần, hết ca trực còn dặn dò gia đình cô. Buổi tối rốt cuộc cũng có
giường bệnh, ông an ổn ngủ, mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ
nhõm.
Qua ngày hôm sau ông lại đi kiểm tra lần nữa, bệnh tình vẫn như cũ,
bác sĩ đảm bảo ông sẽ hết bệnh. Ngày mai là ngày thứ hai, mẹ Tiết
bảo Sam Sam cứ đi làm, cô tuy rằng lo lắng nhưng trong nhà nhiều
người vậy, cũng không cần tới cô. Cô gật gật đầu, quyết định ngày
mai sẽ đi làm.
Nhưng ai ngờ ngày thứ 2 khi cô đang trên đường đi làm, Sam Sam nhận
được điện thoại của mẹ Tiết giọng khẩn trương nói: “Sam Sam con tới
đây mau, bác sĩ phòng cấp cứu không cho chúng ta ở lại.”
Phòng cấp cứu hàng ngày có bác sĩ khác nhau trực ca. Hôm nay tới
phiên ca trực của bác sĩ khác, buổi sáng ba Tiết dẫn ông đi kiểm
tra, mọi thứ đều tốt cả, không lâu sau đó, vị bác sĩ trực ca sáng
nay lấy lại giường bệnh, không cho ông nằm, còn kêu ông ngồi ngoài
hành lang.
Ông nội bệnh tình chưa thuyên giảm, phần eo vẫn sung đỏ, làm sao mà
ngồi ngoài hành lang được, cả gia đình đi theo năn nỉ vị bác sị đó,
nhưng hắn ta chẳng thèm đoái hoài, còn nói phòng cấp cứu không phải
để qua đêm, hôm qua cả nhà ở lại phòng cấp cứu là không đúng quy
định.
Mẹ Tiết vừa tức vừa khóc, nước mắt đầm đìa nói với Sam Sam: “Tưởng
là mọi chuyện đều ổn, ai ngờ tên bác sĩ kia lại làm vậy.”
Trong phòng cấp cứu có vài người đàn ông thong dong nhà rỗi, Sam
Sam cũng là hôm qua mới biết những người lúc nãy chính là y thác,
ngày hôm qua có hắn ta ở đây mà Tiết gia lại không đút lót gì cho
hắn, không ngờ hôm nay lại kiếm cớ trả thù.
Dì kích động nói: “Chúng ta sẽ không đi, coi hắn làm sao đuổi chúng
ta!”
Sam Sam chậm rãi ngồi xuống bên cạnh mẹ Tiết, trong đầu hoang mang
vô lực.
Cô biết thế giới này chỉ coi trọng thế lực, đó đến giờ cô sống rất
an nhàn, chưa từng gặp qua trường hợp kỳ thị trắng trợn như vậy,
chuyện này lại phát sinh đối với gia đình cô, cô vô cùng hoang
mang, bọn họ đúng thật là vô lại!
Cô hận mình trước kia vì sao mình lại ngây thơ quá, vì sao lại sống
vô ưu vô lự (không buồn không lo) ?
Mọi thứ đột nhiên rơi vào tuyệt vọng. Cô vốn nghĩ ông nội sẽ mau
lành bệnh, ngày đầu tiên nằm viện, nghe bác sĩ nói ông sẽ không
sao, cô rất tin tưởng. Nhưng giờ thì cô không dám chắc điều gì nữa.
Làm sao bây giờ? Phải làm gì bây giờ? Hôm nay lúc bác sĩ xuống ca,
bảo bọn họ nên lo lót, nhưng chắc gì ngày mai đám người đó sẽ không
lấy lại giường bệnh chứ!
Nhìn mọi người trong nhà đều lo sợ, Sam Sam nắm chặt di động, rốt
cuộc bấm số gọi đi.
Điện thoại vang được vài giây liền có người bắt máy, theo đó là
giọng nói quen thuộc.
“Phong Đằng…..”
Chỉ kêu tên anh thôi mà Sam Sam lập tức bật khóc, lòng nghẹn ngào
không nói được gì, đến cả thở cũng khó khăn.
“Tiết Sam Sam.” Phong Đằng kêu cả tên họ cô ra chỉ khi anh tức
giận, nếu là bình thường chắc Sam Sam đã cả kinh, nhưng hiện tại
nghe anh gọi mình, cô lại giống như được an ủi.
“Em……”
Lại nghẹn ngào…..
Điện thoại bên kia yên lặng một lúc.
“Sam Sam, em đang ở đâu?
“Em đang ở bệnh viện.”
Part 32
Điện thoại mới cúp chưa đến 1 giờ, trợ lý Phương lập tức xuất hiện
trước mặt Sam Sam. Lúc này rốt cuộc cũng có phòng bệnh, dù rằng
gian phòng này dành cho 3 người.
Không phải trợ lý Phương không đủ năng lực, mà do Phong Đằng đã gọi
điện thoại chỉ thị: “Tìm bác sĩ tốt nhất, ở phòng bệnh
thường.”
Những lời này khiến trợ lý Phương đối với địa vị Tiết Sam Sam có
đánh giá mới. Tiền có thể mua chuộc lòng người, nhưng với chỉ thị
như vậy, Phong tổng đối với Tiết tiểu thư thật dụng tâm.
Sau khi biết chuyện, trợ lý Phương sắp xếp mọi việc rất ổn thỏa,
không để người nhà họ Tiết lo lắng nữa, phòng bệnh, giường bệnh đều
có, bác sĩ chuyên khoa cũng có, còn thân thiện dễ gần, giờ đây Tiết
gia chỉ cần toàn tâm chăm sóc ông nội Tiết.
Không bao lâu sau, Phong tiểu thư biết được tin cũng đến thăm. Đầu
tiên trách Sam Sam không gọi báo cô ấy biết, sau đó thân thiết an
ủi gia đình, đáng tiếc Tiết gia lại nói tiếng địa phương, Phong
tiểu thư cơ bản nghe không hiểu, vì thế chỉ có thể bất đắc dĩ nói
qua loa vài câu.
Sau khi nghe Sam Sam kể lại mọi chuyện, biết gia đình cô đang ở
khách sạn, Phong tiểu thư lập tức nói: “Ở khách sạn sao được chứ,
nhà tôi có vài phòng trống.”
Nói xong cô ấy liền gọi Nguyên Lệ Trữ (ta bảo cháp 33 nó gây cấn
lắm áh =]] chưa dịch xong 32 mà đã bík 33 rùi đấy! ). Trợ lý Phương
định ngăn cản nhưng không kịp, trong lòng thầm nghĩ Phong tiểu thư
sao lại phá chuyện tình của Phong tổng.
Nghe điện thoại xong, không bao lâu Phong tiểu thư gọi tài xế chở
về, muốn dọn dẹp lại phòng ốc, buổi tối Tiết gia đến là có thể ở
ngay.
Tiết gia quả thực bị các chuyện liên tiếp xảy ra làm ngây người, mẹ
Tiết kéo Sam Sam hỏi: “Sam Sam, con quen người bạn lợi hại như vậy
bao giờ thế?”
Sam Sam ngây ra 1 lúc, nói: “Bọn họ là đồng nghiệp của con.”
Mẹ Tiết đương nhiên không tin, “Đồng nghiệp mà giúp đỡ tận tình vậy
sao? Người kêu Phong tiểu thư đó cũng là bạn con sao?”
“Cô ấy không phải.” Sam Sam nghĩ nghĩ mới nói, “Năm ngoái con
truyền máu cho Phong tiểu thư, cô ấy và con cùng 1 nhóm máu.”
Mẹ Tiết giật mình nói: “Cái người mà bạn họ kêu Phong tổng gì đó là
anh của Phong tiểu thư hả? Hèn chi họ lại giúp chúng ta. Ai, đều là
người tốt, sau này con nhớ cảm ơn họ đàng hoàng.”
Sam Sam do dự một chút rồi “Dạ” một tiếng.
Mọi thứ đều được an bài tốt, Phong tiểu thư cùng Nguyên Lệ Trữ đi
trước, trợ lý Phương ngồi một lúc cũng cáo từ. Sam Sam tiễn trợ lý
Phương, anh nói: “Phong tổng đang đợi tôi báo cáo tình hình, Tiết
tiểu thư, cô xem còn cần gì nữa không?”
“Không có.” Sam Sam suy nghĩ, ngượng ngập nói: “Anh ấy ngày mốt sẽ
về nước, tôi có thể cùng anh ra sân bay đón được không?”
Trợ lý Phương mỉm cười, “Đương nhiên có thể, chắc chắn Phong tổng
sẽ rất vui.”
Nhờ có bác sĩ trị liệu tốt, bệnh tình của ông nội Tiết cải thiện
rất nhanh, Tiết gia ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Ông nội Tiết vừa qua cơn nguy kịch thì Sam Sam liền gặp nạn. Dì
không tin trợ lý Phương là đồng nghiệp của Sam Sam, cứ hỏi cô suốt
ngày. Mẹ Tiết tuy biết trợ lý Phương là cấp dưới của Phong tiểu
thư, nhưng anh ta thật sự tuấn tú lịch sự, cũng động viên Sam Sam
chủ động một chút, đừng bỏ qua người đàn ông tốt như vậy. (anh Đằng
mà nghe đc chắc anh Phương thất nghiệp wá =]] )
Sam Sam nhiều khi muốn nói huỵch toẹt ra Phong Đằng, nhưng lại cảm
thấy hiện tại chưa phải lúc, chỉ đơn giản lắc đầu phủ nhận: “Thật
sự anh ta chỉ là đồng nghiệp của con.”
May cho Sam Sam vẫn chưa nói ra sự thật, mẹ Tiết với dì y như tẩu
hỏa nhập ma, cứ theo cô mà hỏi về trợ lý Phương. Sam Sam đại khái
chỉ nói một chút mà 2 người đã rất hung phấn, nếu mà nói ra Phong
Đằng, quả thực không biết sẽ như thế nào
Buổi chiều thứ ba, Sam Sam xin nghỉ phép rồi cùng trợ lý Phương ra
sân bay. Tới sân bay cũng không còn sớm nữa, trợ lý Phương đề nghị
qua quán café đối diện ngồi chờ, Sam Sam nghĩ đến lần trước cô ngủ
quên ở quán café đó, vội vàng lắc đầu: “Tôi ở đây chờ được rồi, anh
cứ qua đó đi.”
Trợ lý Phương đương nhiên không đi, “Không sao, Phong tổng chắc
cũng sắp xuống máy bay rồi.”
Nửa giờ sau, màn hình điện tử thông báo chuyến bay của Phong Đằng
đã đáp xuống. Sam Sam vừa đi vừa dòm ngó xung quanh, trợ lý Phương
định nói cô đừng gấp gáp, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn thấy không nên
nói. Phong tổng mà nhìn thấy Tiết tiểu thư chắc sẽ rất vui.
Không bao lâu, cô đã thấy Phong Đằng ở đằng xa. Anh vừa đi vừa gật
gù nói chuyện với nhân viên, thân hình tuấn duật cao to hết sức
chói mắt trong đám người đang đi ra, động tác giơ tay nhấc chân rất
hiên ngang, làm những người xung quanh đều phải ngoái nhìn. Sam Sam
nhìn anh đến mê mẩn. Anh chuyên tâm nói chuyện, không để ý có người
đến đón, đi đến trước mặt mới phát hiện Sam Sam, trên mặt đầy vẻ
bất ngờ: “Em tới đây làm gì vậy?”
“Ách, đón anh.” Nghe anh hỏi, cô theo quán tính trả lời, chẳng màng
chung quanh có nhiều người.
Phong Đằng còn chưa nói gì thì đã nghe nhân viên đi cùng anh trêu
ghẹo: “Ai nha, bạn trai là ông chủ của mình thật là tốt, chúng ta
không có phước này rồi, đi công tác về cũng có người đón.”
Phong Đằng quả nhiên tâm tình tốt lên, cũng phụ họa theo. “Yên tâm,
tiền lương của cô ấy sẽ kèm tiền thưởng đã đi đón tôi.”
Sam Sam bổ sung thêm: “Không cần đâu, kỳ thật em …..”
Mọi người nhất thời đều nở nụ cười, bất quá bọn họ đều biết chừng
mực, không tiếp tục trêu ghẹo nữa, thức thời mà đi trước.
Phong Đằng một tay cầm áo khoác, tay kia nắm chặt tay Sam Sam, chậm
rãi nói: “Hôm nay không sợ người ta biết em yêu đương trong công ty
nữa àh?”
“……….”
Quên !
Phong Đằng thấy cô ngượng ngùng, khẽ cười một chút, thay đổi đề
tài, “Khỏe chứ?”
“Khỏe hơn nhiều, bệnh tình đã thuyên giảm, bác sĩ nói không có vấn
đề gì lớn.”
“Anh hỏi em kìa.”
“Em? Em vẫn tốt lắm.”
Tốt lắm? Phong Đằng nhíu mày, kia là ai trong điện thoại khóc bù lu
bù loa ?
“Đến thăm người nhà em trước đã.”
“A?” Sam Sam trở tay không kịp.
“Có vấn đề gì sao?”
“Không có” Sam Sam vội vàng xua tay, “Chỉ là em chưa nói với mẹ
chuyện chúng ta.”
Phong Đằng phát hiện thần sắc cô không được tự nhiên, nhướng mày,
“Sao lại thế này?”
Sam Sam căng thẳng, không kịp nghĩ nhiều đã nói ra: “Em, em chưa
nói với cả nhà.”
Phong Đằng phút chốc dừng lại, xoay người, trên mặt tối sầm lại,
“Chưa nói cái gì? Anh sao?” “Không,
không phải, bởi vì…..” Sam Sam biện hộ, muốn nói bởi vì cả gia đình
lo cho ông nội nên cô chưa kịp nói, muốn nói do Liễu Liễu vừa chia
tay bạn trai, nhưng lời tới cửa miệng thì cảm thấy lý do như vậy
quá gượng ép. Có lẽ, thật sự đó cũng không phải là lý do.
Cô nói không ra lời, cứ cúi đầu mãi.
Giọng nói Phong Đằng hoàn toàn lạnh như băng: “Tiết Sam Sam, ba mẹ
em ở đây, vì sao không nói cho anh biết?”
Sam Sam vội giải thích: “Anh đi nước ngoài rồi họ mới đến.”
Anh gật gật đầu, giọng nói có tí ôn nhu: “Ông nội em nằm ở bệnh
viện nào? Sao lúc đầu không gọi điện cho anh?”
“Anh đang công tác nước ngoài, em, em……”
Phong Đằng yên lặng nhìn Sam sam, bỗng nhiên nói: “Tiết Sam Sam,
chẳng lẽ em muốn chúng ta chia tay?”
Tiết Sam Sam cứng họng nhìn hắn.
Đến bãi đỗ xe, lái xe hỏi anh đi đâu , Phong Đằng bình thản phân
phó:“Đưa Tiết tiểu thư đến bệnh viện trước.”
Part 33
1 câu nói của Phong Đằng làm cho Sam Sam tỉnh ngộ.
Thì ra trong tiềm thức cô cảm thấy anh và cô sẽ chia tay? Cho nên
không dám lên phòng anh ăn cơm, không dám cho đồng nghiệp biết,
thậm chí cũng nói không nói cho cả nhà biết….. Lần đó, nếu Phong
Đằng không chủ động nhắc chuyện mời cơm, có khi cô cũng không nói
cho Đại Hoa nghe cô có bạn trai…. Thì ra…. Bản thân cô luôn suy
nghĩ vậy sao?
Sam Sam liên tục mất ngủ nhiều đêm…
Bốn ngày sau, ông nội Tiết xuất viện.
Ông đã có thể đứng lên được, điều trị đúng cách nên ông khỏe lại
rất nhanh. Mẹ Tiết và mọi người vì chăm sóc ông mà kiệt sức, cả nhà
nhất trí trở về, một phút cũng không đợi được làm Sam Sam phải chạy
ngay làm thủ tục xuất viện, đặt vé xe. Bọn họ đi rồi, cô cảm thấy
giống như trút được gánh nặng.
Cô dọn dẹp căn phòng Phong Nguyệt cho gia đình cô ở, sau đó đem
chìa khóa trả lại. Đương nhiên để bày tỏ lòng cảm ơn, cô còn muốn
mời Phong Nguyệt và Nguyên Lệ Trữ dùng cơm.
Cô gọi điện thoại cho Phong Nguyệt rồi bỗng nhiên nghĩ đến Phong
Đằng, kỳ thật lần này cô mang ơn anh rất nhiều.
Nhưng mà….. vẫn phải chờ tới ngày mai mới cám ơn anh được ! (hé hé
ngày mai này nằm trong chap 33.2 áh =]] hí hí )
Trong số vạn người rảnh rỗi, có thể nói Phong Nguyệt đứng nhì không
ai dám đứng nhất cả. Nghe Sam Sam mời cơm, Phong Nguyệt cũng không
khách sáo, sảng khoái nói: “Hôm nay đi, tôi định buổi chiều đi dạo
phố mua quần áo cho cục cưng. Để tôi gọi cho Lệ Trữ.”
Ba người hẹn nhau ở trung tâm thương mại, Sam Sam đề nghị ăn cơm
xong, lại cùng nhau đi dạo phố. Điều đáng sợ nhất trên đời chính là
đi dạo phố cùng Phong Nguyệt, cô tinh lực hơn người, đi 1 lúc tới
bốn năm cái trung tâm.
Nguyên Lệ Trữ vẫn điềm nhiên như thường, bất quá Sam Sam chỉ cảm
thấy cách Lệ Trữ nhìn mình là lạ, giống như đang châm biếm, mỉa mai
cô.
Đi dạo suốt 3 tiếng, Phong Nguyệt rốt cuộc cũng sắm đồ xong, gọi
điện thoại kêu tài xế tới đón. Kết quả 1 lúc sau, tài xế gọi điện
thoại nói trên đường xe bị hư, nhất thời không tới đón được.
Phong Nguyệt buồn bực, cô lại không thích đi taxi, đột nhiên nghĩ
đến công ty Phong Đằng cũng ở gần đây liền gọi điện thoại cho anh :
“Anh, em, Sam Sam và Lệ Trữ đang đi dạo phố, mà giờ xe lại bị hư,
anh tới đón tụi em được không?”
“Anh ấy kêu chút nữa sẽ tới.” Phong Nguyệt cúp điện thoại, nhìn
đồng hồ “Ai nha, đứng đây chờ chi, hay là chúng ta đi dạo nữa đi
!”
Ba người lại đi vòng vòng trong trung tâm.
Phong Nguyệt nhắm trúng 1 đôi giày trong cửa hàng, mà hiện tại lại
không có cỡ của cô, nhân viên phải chạy tới kho hàng lầu 5 để lấy.
Phong Nguyệt nhàn rỗi không việc gì làm, tùy tiện đi dạo ngắm nghía
quần áo. Ánh mắt cô bỗng nhiên sáng ngời: “Sam Sam, đến thử xem,
đôi này rất hợp với cô.” Sam Sam biết Phong Đằng sắp tới mà tâm
thần bất an, Phong Nguyệt đem qua cho Sam Sam thử, thế nhưng quên
nhìn cỡ giày, 1 lực mang vào chân Sam Sam…. Tốt lắm, cởi ra không
được!
Sam Sam cả người choáng váng, lúc này mới nhìn xem cỡ giày, nhỏ hơn
cỡ chân cô 2 số. Cô, cô, sao cô lại mang vào được?
Phong Nguyệt dùng sức cởi đôi giày ra, lau lau trán rồi nói: “Không
được rồi, tôi tháo ra không được, hay là chờ nhân viên cửa hàng
quay lại đi.”
Đợi 1 lúc mà nhân viên cửa hàng cũng chưa quay lại, lúc nãy Phong
Đằng đã gọi điện thoại thúc giục. Phong Nguyệt cầm di động nói:
“Anh, tụi em chưa xuống được, anh ở bãi đậu xe chờ tí nhé.”
Nguyên Lệ Trữ vẻ mặt chế giễu đề nghị: “Chúng ta chắc còn ở lại đây
lâu, ở bãi đậu xe không khí ngột ngạt lắm, kêu anh Phong lên đây
luôn đi.”
Phong Nguyệt ngẫm lại thấy Lệ Trữ nói cũng đúng, Sam Sam định mở
miệng ngăn cản, lời chưa nói thì đã nghe Phong Nguyệt oang oáng
trên điện thoại: “Anh, nếu anh không anh lên đây đi, tụi em đang ở
lầu 1 cửa hàng giày dép XX.”
Nguyên Lệ Trữ trong lòng cực kỳ đắc ý.
Phong Nguyệt thì không thấy gì cả, nhưng Lệ Trữ mẫn cảm nhận ra
Tiết Sam Sam không hề xứng đôi với Phong Đằng (k xứng thì ai xứng
đây trời… chị àh??? Xì xì xì blêu blêu ) Lúc ở nông trại, cô nhìn
sơ cũng biết anh và Tiết Sam Sam có vấn đề. Hơn nữa, theo như cô
biết, lúc ông nội Tiết Sam Sam nằm viện, anh cũng chưa tới thăm bao
giờ (đấy đấy, đàn ông đích thực đấy, k bắt ép, tôn trọng Sam tỷ,
chờ chị ấy thuận lòng dẫn về ra mắt!) Cô luôn cảm thấy Tiết Sam Sam
rất chướng mắt, đinh ninh anh ghét bỏ Tiết Sam Sam hơn phân nữa là
do đại gia đình rắc rối của Sam Sam làm cho anh chịu không nổi. Nếu
Phong Đằng đã chán ghét Sam Sam, nếu thấy bộ dáng chật vật của cô
bây giờ, khẳng định cô nhất định chẳng còn cơ hội nào cả.
Không tháo giày ra được là chuyện nhỏ, nhưng cũng đủ chật vật, nếu
Phong Đằng không còn mặn mà gì với Tiết Sam Sam, ác cảm ngày càng
chồng chất, chắc chắn Phong Đằng sẽ càng ghét bỏ Sam Sam !
Nghĩ đến đây, Nguyên Lệ Trự quả thực mong chờ Phong Đằng xuất
hiện.
Sam Sam liếc nhìn Nguyên Lệ Trữ 1 cái, không nói gì cả, chỉ cúi đầu
nhìn nhìn giày của mình. Cô luôn ngơ ngơ ngác ngác, nhưng ở cùng
Phong Đằng 1thời gian, đối với mấy chuyện của Phong Đằng cô cũng
biết đôi chút. Cô cảm thấy Lệ Trữ đang tính toán gì đó.
Phong Đằng bộ dạng mất kiên nhẫn xuất hiện ở cửa, Phong Nguyệt liền
ngoắc anh vô: “Anh, ở đây nè.”
Phong Đằng đi về phía họ, ánh mắt ngừng lại ở Sam Sam, không kiên
nhẫn hỏi: “Sao lại lâu vậy?”
Phong Nguyệt thoáng nhìn Sam Sam, ấp úng nói: “Ách, nhân viên cửa
hàng đang đi lấy giày, tụi em đang đợi.”
Sam Sam rầu rĩ nói: “Em thử giày, kết quả tháo ra không được, đang
chờ nhân viên cửa hàng quay lại để tháo ra.”
Phong Đằng nhìn cô, Sam Sam nói xong liền cúi đầu, vẻ mặt u sầu ủ
rủ….Phong Đằng “hừ” 1 tiếng đi về phía Sam Sam.
Nguyên Lệ Trữ tim đập thình thịch, mở to 2 mắt chờ xem kịch vui………
Ai ngờ Phong Đằng đi đến trước mặt Sam Sam, bỗng nhiên một bên gối
quỳ xuống, một tay đỡ chân cô, tay kia dùng chút sức từ từ tháo
giày ra.
Nguyên Lệ Trữ ngây người.
Phong Nguyệt khiếp sợ trợn tròn 2 mắt nhìn…. Trời a! Anh cô dám ở
trước mặt bàn dân thiên hạ giúp Sam Sam tháo giày ! Không, không,
điều trọng điểm là tư thế cởi giày rất giống như đang cầu hôn !
(chừng nào tới chap cầu hôn nhở?) Ai nha nha, nhưng mà cầu hôn ở
cửa hàng bách hóa thật không lãng mạn….. Phong Nguyệt tâm trí nháy
mắt đã bay tận phương trời nao….. Sam Sam đang cúi đầu cũng ngẩng
lên, giật mình nhìn vai bờ vai rộng lớn của anh. Bộ vest thẳng tắp
của anh nhăn lại vì cái tư thế này, tay anh ấm áp rất có lực dừng
lại nơi chân cô.
Cô kinh ngạc nhìn anh, cảm giác như anh muốn đứng lên, bất chấp
chân không mang giày, vội vươn tay ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng nói:
“Anh còn giận em sao?”
Phong Đằng nhíu mày nói: “Buông tay, mang giày vô.”
Sam Sam không nghe anh vẫn bướng bỉnh ôm lấy anh. Phong Đằng bất
động trong giây lát, sau đó ôm lấy eo cô, “Em xác định muốn ở đây
cùng anh nói chuyện?”
Sam Sam lại cúi đầu lần nữa, Phong Đằng lấy chìa khóa xe ném cho
Phong Nguyệt: “Tự em lái xe về đi.”
Phong Nguyệt nhận chìa khóa rồi “ừh ừh” 2 tiếng, sau đó kéo Nguyên
Lệ Trữ không cam lòng, hồn phiêu phách tan đi ra khỏi cửa hàng,
ngay cả đôi giày định mua Phong Nguyệt cũng chẳng nhớ tới.
Trong cửa hàng chỉ còn 2 người bọn họ, Phong Đằng cúi đầu nhìn cô,
“Hiện tại em mang giày vô được chưa?”
Sam Sam mặt đỏ bừng bừng, thì ra cô đang đứng trên chân của anh, cô
vội vàng buông ra, dựa người vào anh để mang giày. Nhân viên cửa
hàng lúc này đã quay lại, thấy trong tiệm chỉ còn lại 1 nam 1 nữ,
vẻ mặt cầu xin hỏi: “Xin hỏi, vị tiểu thư kia đi đâu rồi?”
Sam Sam giật nhẹ tay áo Phong Đằng, “Nguyệt muốn mua giày.”
Quẹt thẻ xong, Phong Đằng cầm theo túi giấy đi trước, Sam Sam theo
sau, nhịn không được hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
Phong Đằng không trả lời, Sam Sam đành phải yên lặng đi theo, đi
được 1 quãng thì liền bị ai đó kéo vào 1 góc đường không một bóng
người.
“Tốt lắm, em có gì muốn nói với anh thì nói đi.” Giọng nói Phong
Đằng trở nên ôn nhu.
Góc đường sáng sủa lẳng lặng, hoàn toàn không âm thanh huyên náo
của trung tâm thương mại. Một lát sau, Sam Sam thấp giọng nói: “Lần
này cám ơn anh đã giúp đỡ!”
“Cái em muốn nói là điều này?”
Nhìn anh mất kiên nhẫn, Sam Sam vội nói: “Không phải, em, em muốn
nói, xin lỗi.”
Phong Đằng lặng người.
Sam Sam nói tiếp: “Em chưa từng nghĩ sẽ chia tay anh, với lại em
cũng không hề nghĩ sau này sẽ chia tay. Em không dám nghĩ nhiều,
cũng không dám nói cho cả nhà nghe, hay để đồng nghiệp biết, bởi vì
từ đáy lòng em luôn cảm thấy chúng ta có lẽ sẽ không quen nhau lâu.
Em với anh chênh lệch quá lớn. Em sợ khi nghe người khác nói em
không xứng với anh. Cho nên chỉ biết trốn tránh mà thôi.”
“Xem ra 2 ngày nay em suy nghĩ rất nhiều.” Phong Đằng chăm chú nhìn
cô, giọng nói có lành lạnh, “Vậy em định làm gì bây giờ? Tiết Sam
Sam, sự chênh lệch giữa chúng ta vẫn tồn tại.”
Sam Sam nhìn anh, bộ dạng kiên định, nắm tay anh rồi nói: “Cho nên
kì này em nhất định phải thi đậu CPA!”
Phong Đằng bất động, hoài nghi lỗ tai mình nghe lộn, anh chậm rãi
lặp lại 3 chữ cái tiếng anh: “CPA?”
“Phải, là lớp kế toán viên cao cấp.” Sam Sam nặng nề gật đầu,
“Trước khi em nói thi cái này chỉ là đùa, nhưng lần này là thật.
Mai mốt em sẽ thi luôn kế toán viên cao cấp quốc tế!”
“Tốt lắm. Tiết Sam Sam, cho anh 1 lời giải thích đề tài của chúng
ta hiện nay sao lại là chức vụ của em?”
“Không, không được sao?” Sam Sam lắp bắp giải thích, “Em nghĩ như
vậy vì anh thực rất tài giỏi, em phải cố gắng thật nhiều. Tuy gia
thế chúng ta chênh lệch, không thể thay đổi được, trách thì trách
chúng ta đầu thai không đúng nhà. Cho nên em phải cố gắng vươn lên
trong sự nghiệp. CPA,là khóa kế toán viên cao cấp, em mà có bằng đó
rồi thì khoảng cách giữa chúng ta sẽ rút ngắn. Em sẽ cố gắng hết
mình.”
Phong Đằng nhìn vào mắt Sam Sam, lúc đầu có chút tức giận nhưng cơn
giận đó nháy mắt đã tan biến. Anh nhớ Phong Nguyệt từng hỏi anh, vì
sao thích Sam Sam.
Có lẽ ngay từ đầu không phải thích.
Mà là thấy cô thú vị, nhu thuận, làn da trắng nõn làm anh muốn
nựng, ở bên cạnh cô rất thoải mái. Anh đã từng gặp người đẹp hơn
cô, trí thức, danh môn khuê tú, nhưng anh chẳng hề động lòng. Anh
nghĩ mình sẽ không động lòng với ai cả, nhưng từ khi gặp cô và cho
tới thời khắc này, anh biết rõ anh không còn đường lui nữa. Thế thì
cứ tiến lên đi !
Anh bước đi chậm rãi, đem cô ôm vào lòng. Vì thế, những giây tiếp
theo, Sam Sam bị 1 vòng tay rắn chắc ôm chặt cứng. Sam Sam sửng sốt
một chút, sau đó vòng tay ôm lưng anh.
“Kỳ thật em cũng đã quyết định 1 chuyện.” Một lát sau Sam Sam ở
trong lòng anh nói.
“Chuyện gì?”
“Ngày mai em sẽ nói anh nghe.” (hí hí)
Ngày hôm sau giờ cơm trưa, đồng nghiệp hỏi Sam Sam: “Đi căn tin ăn
không Sam Sam?”
Sam Sam lắc đầu: “Các bạn đi đi, mình đi chỗ khác ăn.”
“Đi đâu?” Vị đồng nghiệp thuận miệng hỏi
“Phòng của Phong Đằng.” Sam Sam thản nhiên trả lời. (hì hì hết kêu
phòng của “Đại Boss” rùi nhá)
Nhóm đồng nghiệp: “…………”
Nhóm đồng nghiệp khiếp sợ 1 phen, Sam Sam cầm cặp lồng cơm lên lầu
22., Linda vẫn đang làm việc, Sam Sam tiến lên hỏi: “Linda, Phong
Đằng ở trong văn phòng sao?”
Linda có chút do dự, Tiết Sam Sam đã lâu không lên đây, sao tự
nhiên hôm nay lại lên chứ?
Trợ lý Phương vừa vặn đi ra, thấy Tiết Sam Sam liền ân cần hỏi thăm
bệnh tình của ông nội Tiết. Thấy thái độ của trợ lý Phương như thế
và còn nghe lỏm được cuộc nói chuyện, Linda đã hiểu rõ mọi chuyện,
một bên cô thầm trách trợ lý Phương sao không báo cho mình biết,
một bên tha thiết nói: “Cô muốn tôi thông truyền không?”
Sam Sam khéo léo từ chối: “Tôi tự đi tìm anh ấy.”
Sam Sam đi đến phòng Phong Đằng, gõ cửa.
“Vào đi.”
Sam Sam mở cửa,nhưng không có đi vào, ôm cặp lồng cơm đứng ở cửa
hỏi: “Em có thể tới đây ăn cơm không?”
Anh đang coi văn kiện thì ngẩng lên đầy vẻ kinh ngạc nhìn cô, anh
mỉm cười, buông cây bút trong tay, “Hoan nghênh em đến.”
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!