Sam Sam gọi điện thoại xong, nhớ tới chuyện phải về nhà, cô nắm di
động bối rối. Hiện tại nếu vé xe lửa mất rồi thì chỉ còn cách mua
vé máy bay thôi, nhưng làm sao mua được vé chứ? Cô có biết số điện
thoại đâu mà gọi tới chỗ bán vé L
Cô ngồi chờ Phong Đằng nói chuyện với Vương quản gia xong, đi đến
bên anh câu nệ nói: “Đại Boss, anh có biết đặt vé máy bay sao
không?”
Phong Đằng từ trước tới giờ không cần quan tâm những chuyện nhỏ
nhặt thế này, đều là có người làm cho anh. Anh nhìn Tiết Sam Sam
đầy vẻ mệt mỏi, nói, “Đi nghỉ ngơi đi. Chuyện đặt vé em không cần
quan tâm.”
Anh xoay qua phân phó Vương quản gia: “Ngày mai ông đi mua vé máy
bay đi.”
Sam Sam ngượng ngùng nhìn Vương quản gia: “Làm phiền ông.”
Quản gia tỏ vẻ nghiêm túc như đây là việc ông phải làm, ông lấy
giấy ghi lại cẩn thận số chứng minh thư của cô rồi gọi 1 cô gái còn
trẻ: “Tiểu Chu, dẫn Tiết tiểu thư lên phòng dành cho khách trên lầu
2 đi.”
“Gian phòng phía đông.” Phong Đằng chêm thêm 1 câu.
Cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh đi đến bên cô, vừa nghe được lời nói
của Phong Đằng liền tỏ vẻ kinh ngạc, khách sáo nói với Sam Sam:
“Tiết tiểu thư, xin mời theo tôi.”
Tiểu Chu kéo hành lý của Sam Sam lên lầu 2, đẩy cửa phòng ra và
cười nói: “Đến rồi”
Cô gái bật đèn, căn phòng hào nhoáng hiện lên trước mắt làm Sam Sam
thốt lên: “Đẹp quá !”
Tiểu Chu mỉm cười: “Phòng này đối diện với phòng của cậu
chủ.”
Sam Sam sửng sốt một chút: “Thật sao?”
“Đúng vậy, phòng cậu chủ ở lầu 3, đối diện với phòng này.” Tiểu Chu
chỉ lên trần nhà, “Phòng này có phong cảnh tốt nhất, buổi sáng Tiết
tiểu thử có thể mở cửa sổ nhìn thử xem. Đáng tiếc giờ đang là mùa
đông, tuyết vẫn còn rơi rất nhiều nếu không sáng mai mà nhìn ra từ
cửa số phong cảnh tuyệt đẹp.”
Tiểu Chu vừa nói vừa nhanh nhẹn thu dọn hành lý, sau đó lại đi
xuống dưới lầu đem cho Sam Sam một ly sữa nóng.
“Tiết tiểu thư, cô còn cần gì nữa không?”
Sam Sam vội vàng lắc đầu: “Không, cám ơn cô.”
Tiểu Chu cười nói: “Tiết tiểu thư đừng khách sáo như vậy. Tôi xin
phép ra ngoài, có chuyện gì cô cứ dùng điện thoại trong nhà gọi
tôi.”
Chờ cô gái đi rồi, Sam Sam mới đi loanh quanh nhìn căn phòng. Đúng
là một căn phòng rộng rãi đầy đủ tiện nghi, bàn đọc sách, tủ đựng
quần áo đều có đủ, còn có ban công rất lớn, ngay đó có để 1 cái ghế
sofa. Nhìn cái ghế sofa màu trắng to to bự bự ở ban công làm Sam
Sam chỉ muốn nhào lại mà nằm.
Sam Sam đi ra ban công, ngồi lên sofa, giương mắt nhìn xung quanh,
trong lòng đột nhiên thấy phiền não.
Aizzzz, ban công của nhà Đại Boss so với nhà cô bự hơn rất nhiều…
Thực làm cho người ta tủi thân…
Trong vài giây, cô có chút buồn phiền vì sự chênh lệch giữa 2
người. Nhưng cấu tạo sinh lý từ trước tới nay của Tiết Sam Sam làm
cô rất khó buồn bực vì chuyện gì quá lâu. Đầu óc cô giờ cũng chẳng
nghĩ tới chuyện đó nữa bởi cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến. Sam Sam
ngáp dài ngáp ngắn, đứng lên đi về phía giường ngủ.
Nháy mắt cô đã chìm vào giấc ngủ.
Phòng khách dưới lầu vẫn sáng trưng như lúc nãy.
Phong Đằng cũng không thường ở chỗ này, nhưng lúc này lại là Tết,
nên không ít chuyện phải xử lý. Xử lý mọi thứ xong, anh bước lên
lầu, đột nhiên dừng lại, xoay qua nói với Vương quản gia: “Đặt vé
máy bay của Tiết tiểu thư vào đầu năm mới.”
Vương quản gia ngây người một lúc, lập tức gật đầu tỏ vẻ hiểu được
ý tứ của Phong Đằng: “Vâng, cậu chủ.”
Phong Đằng nói xong thản nhiên đi lên lầu, đi ngang qua lầu 2, khóe
miệng anh cong lên đầy ngụ ý.
Part 23
Sam Sam ngủ một giấc đã đời, lại nhớ đến chuyện xui xẻo xảy ra hôm
qua, cô liền bừng bừng tức giận. Cô đánh răng rửa mặt xong xuôi rồi
ra mở cửa định xuống lầu, thì đã thấy Tiểu Chu đứng bên ngoài chờ
nàng từ bao giờ. Tiểu chu lập tức tươi cười chào đón: “Tiết tiểu
thư, chào buổi sáng.”
Sam Sam vội vàng đáp lại: “Chào buổi sáng, Tiểu Chu.”
“Mời Tiết tiểu thư xuống lầu dùng bữa sáng.”
“Ách….” Sam Sam do dự vài giây, đã làm khách nhà người ta mà còn
dùng luôn cả bữa sáng thì không tốt lắm.
Tiểu Chu quan sát biểu tình trên mặt Sam Sam, lập tức nói: “ Cậu
chủ đã phân phó, nếu Tiết tiểu thư dậy thì mời cô xuống dùng bữa
sáng. Phong tiểu thư cũng đến đây.”
“Phong tiểu thư?” Sam Sam hơi hơi kinh ngạc.
Tiểu Chu gật đầu: “Đúng vậy, cô ấy đã đến đây từ sớm.”
Phong Nguyệt nhìn bát cháo mà chẳng muốn ăn bởi lẽ sáng sớm cô tới
đây cũng có phải để ăn sáng đâu. Khuấy hai vòng trong bát cháo, cô
cuối cùng cũng không nhịn được.
“Anh, năm nay Sam Sam sẽ ở nhà chúng ta ăn Tết hả?”
Phong Đằng liếc nhìn cô một cái, “Tin tức của em nhạy thật !”
Phong Nguyệt trên mặt có tí ngượng ngùng, kêu một tiếng:
“Anh”
“Sao?”
“…… Anh thích Sam Sam?”
Cô không biết sao mình lại hỏi anh như vậy. Anh hai cô là như thế,
nếu thích cái gì thì nhất định phải có cái đó bên cạnh. Nhưng với
tình huống này, cô không tài nào giải thích được.
Anh hai tự nhiên mang một cô gái về nhà mừng năm mới…. Tuy rằng cô
biết họ cũng quen biết được vài tháng, nhưng Phong Nguyệt vẫn cảm
thấy so với mấy chuyện nhà giàu gặp các minh tinh sau vài ngày liền
kết hôn còn ngạc nhiên hơn.
Phong Đằng từ chối cho ý kiến, hiển nhiên cũng không trả lời.
“Anh, em quan tâm anh mà.”
Phong Nguyệt nhìn anh và nói: “Em biết anh không thích em nhiều
chuyện, nhưng em chỉ muốn biết anh nghĩ thế nào thôi. Anh nhất định
phải làm em yên tâm. Giống như khi em cùng Ngôn Thanh kết hôn, em
không ngăn cản anh điều tra về Ngôn Thanh, vì em cũng muốn anh yên
tâm, vì chúng ta là người thân duy nhất của nhau.”
Phong Đằng thở dài, “Sam Sam không đáng ghét.”
“Vậy anh thích Sam Sam và sẽ kết hôn cùng cô ấy?”
Phong Đằng dừng một chút, “Em suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Phong Nguyệt chần chờ nói: “Anh, đừng giỡn với em chứ. Nói
đi.”
Phong Đằng mặt không vui cũng không giận nói: “Anh cũng không phải
người rãnh rỗi.”
“Được rồi.” Phong Nguyệt không nói tiếp nữa, anh cô bắt đầu đánh
Thái Cực, nếu có nói nữa thì cũng chẳng được gì. Cô vòng vo: “Em
tưởng anh sẽ chọn cho em chị dâu môn đăng hộ đối.”
Phong Đằng thản nhiên nói: “Đám cưới cùng người khác vì tiền tài,
môn đăng hộ đối thì Phong Đằng này không cần.” (suất suất suất ca
!!!!!)
Phong Nguyệt lắc đầu nói: “Em không phải có ý này, em không để ý
chuyện môn đăng hộ đối, nếu không em lấy Ngôn Thanh làm gì chứ. Em
nghĩ như vậy vì trước kia bạn gái của anh toàn những người có gia
thế… cho nên em nghĩ….”
“Trùng hợp mà thôi.”
Trước giờ tính ra anh cũng quen có 2 người bạn gái, cũng chưa tính
tới chuyệt kết hôn. Nhưng từ khi ông nội qua đời đến nay, anh hai
cũng chưa từng quen ai nữa. Phong Nguyệt thử hỏi: “Nếu không, sao
anh không chấp nhận Lệ Trữ?”
Lệ Trữ?
Phong Đằng kinh ngạc hỏi: “Sao em lại nhắc đến cô ấy?”
“Lệ Trữ cùng chúng ta lớn lên, anh đừng nói là anh không biết cô ấy
thích anh.” Phong Nguyệt oán giận nói. Lệ Trữ là cháu gái của người
giúp việc trong nhà, bằng tuổi với Phong Nguyệt, hai người từ nhỏ
cùng nhau lớn lên, học cùng trường với nhau, là bạn tốt của
nhau.
“Phong Nguyệt, cô ấy cùng em lớn lên, chứ không phải cùng
anh.”
“Nhưng lúc học trung học, cô ấy vẫn còn ở đây.”
Phong Đằng chẳng có tí nào hờn giận nói: “Anh nghĩ đáng lẽ chúng ta
đang nói về chuyện của Sam Sam chứ không phải Lệ Trữ.”
Phong Nguyệt biết anh không nghĩ đến sẽ có cuộc nói chuyện này,
nhưng đã nhịn bấy lâu nay, cô muốn có đáp án.
“Em chỉ muốn biết anh không hài lòng điều gì ở Lệ Trữ.”
Phong Đằng nhìn cô, “Phong Nguyệt, anh đối với Sam Sam có thể có
nhiều điều chưa hài lòng, nhưng đối với Lệ Trữ thì không có gì
không hài lòng. Em hiểu không?”
Phong Nguyệt im lặng, sau đó thở dài. Bởi vì không thích, nên không
có gì là không hài lòng. Nhưng với Sam Sam, bởi vì anh thích cô ấy,
để mắt đến cô ấy, anh tự nhiên luôn soi mói, cho nên chứa nhiều bất
mãn.
Kì thật đối với Sam Sam cô cũng rất có cảm tình, nhưng còn Lệ Trữ
thì sao, làm sao giải thích với cô ấy? Phong Nguyệt đảo mắt, “Anh,
em hỏi một chút, tiêu chuẩn bản gái của anh là gì?”
“Nếu như người đó không đáng ghét thì có thể.” Phong Đằng thuận
miệng nói (oh, anh í ở trên mới nói chị Sam k đáng ghét… khứa khứa
*** cười 1 cách đê tiện ***)
Phong Nguyệt bất mãn nói: “Con gái nhu mì không phải có rất nhiều
sao? Anh hai, anh chia tay bạn gái cũng lâu lắm rồi, sao tới bây
giờ mới lựa chọn Sam Sam chứ?”
“Vì cô ấy rất đặc biệt.”
Phong Nguyệt lập tức truy vấn: “Cô ấy đặc biệt chỗ nào?”
Phong Đằng cũng không lập tức trả lời cô, anh tao nhã cầm lấy cái
chén trong tay, sau đó khoan thai nói: “Cô ấy đặc biệt khi ăn cơm.”
(lõn mọn… ta chết với anh í wá)
“A?” Phong đại tiểu thư hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, ngây người
1 lúc rồi trừng mắt nhìn anh.
Phong Nguyệt định hỏi thêm gì nữa nhưng khi thấy nhân vật chính
bước vào phòng ăn thì im lặng, khôi phục lại bình thường.
Cô tươi cười chào hỏi Sam Sam: “Sam Sam, mau tới ăn điểm
tâm.”
“Phong tiểu thư.”
“Ai nha, tôi gọi cô là Sam Sam, cô lại gọi tôi là Phong tiểu thư,
thật là buồn.”
“A?” Sam Sam hiển nhiên sững người, không ứng phó kịp cái không khí
vô cùng thân thiết này. Cô nhìn về phía Phong Đằng.
Phong Đằng nói: “Ngồi xuống ăn cơm, thời gian ăn sang là lúc 7 giờ,
về sau không được đến muộn.” (về sau cơ đấy :”>)
“Vâng.”
Sam Sam ngồi xuống ăn cơm, nhất thời không chú yếu đến 2 từ “về
sau” mà Phong Đằng nói. Nhưng Phong Nguyệt lại hiểu sâu sắc 2 chữ
đó có ý gì, cô lập tức ái muội nhìn anh tủm tỉm cười.
Phong Đằng coi như không nhìn thấy gì.
Lúc này Vương quản gia cùng người hầu đưa cơm lên, nhìn Phong Đằng
và nói: “Cậu chủ, vé máy bay hôm nay đã hết, chỉ còn vé vào sáng
ngày mai lúc 10h rưỡi.” (ka ka ka)
Phong Đằng nhìn về phía Sam Sam. Sam Sam tuy rằng thất vọng nhưng
chuyện này cũng có thể đoán được, bởi hiện tại vé hầu như đã bán
hết, cô vội vàng gật đầu tỏ vẻ cảm ơn.
Phong Đằng nhìn Vương quản gia rồi gật đầu.
“Đợi chút….” Phong Nguyệt định nói sẽ giúp Sam Sam đặt vé máy bay,
nhưng mới mở miệng liền bắt gặp ánh mắt của Phong Đằng, cô lập tức
á khẩu, trong lòng thầm mắng mình sao ngốc quá! Chẳng lẽ cô đặt
được vé, anh cô không đặt được sao, anh cô rõ ràng là cố ý thôi.
(chị này cứ tài lanh phá chuyện của anh í)
Phong tiểu thư không khỏi oán thầm. Anh cô muốn Sam Sam ở đây mừng
năm mới nên mới dùng cách này. Trong tất cả đàn ông vô sỉ, thì anh
cô lại là nhân tài kiệt xuất. Làm cho người ta không về nhà đón năm
mới.
Dùng cơm xong, Sam Sam quả thực không được tự nhiên, đương nhiên
không phải vì cùng Đại Boss ăn cơm. Nói thật, cùng Đại Boss ăn cơm
cũng đã trở thành thói quen của cô. Mà là bởi vì Phong tiểu thư cứ
khư khư nhìn cô.
Ánh mắt rất kì lạ, giống như là đang nhìn đồ ăn ngon vậy… Ách,
không phải vậy chứ _ _____***
Hay là Phong tiểu thư trong đầu nghĩ đến món ăn gì đó, trùng hợp
nhìn cô thôi. Quả nhiên, Sam Sam lập tức nghe Phong tiểu thư nói:
“Sam Sam, chúng ta cùng đi nông trại chọn đồ ăn đi.”
A? Sam Sam sửng sốt, đối với 3 chữ “chọn đồ ăn” cô có phản xạ có
điều kiện, trong nháy mắt nhớ tới Đại Boss hắc ám… Chẳng lẽ Phong
tiểu thư cũng có thói quen như vậy?!!! (thói quen kén cá chọn canh
của anh í ấy)
Nhưng vì sao lại đi nông trại? Sam Sam nơm nớp lo sợ hỏi Phong
Nguyệt: “Chọn đồ ăn gì?”
Phong Nguyệt cười nói: “Nhà chúng ta có truyền thống, giao thừa
phải đãi một bàn tiệc. Tất cả đồ ăn đều phải chọn từ nông trại nhà
chúng tôi. Nào, cùng đi với tôi và anh hai đi.”
Part 24
“Trong nhà ngoài tôi ra thì ai cũng ăn uống rất kén chọn. Nông trại
này là do ông nội chúng tôi xây. Bởi nhiều đồ ăn hiện giờ không
được an toàn lắm, nên ông quyết định tự mình xây nông trại này, tự
làm ra đồ ăn và thuê những người này đến giúp đỡ.”
Chờ Ngôn Thanh đến, đoàn người cùng nhau đi đến nông trại. Phong
tiểu thư kéo Sam Sam ngồi chung xe với mình, nói là muốn trò chuyện
cùng cô.
Cô vừa lái xe, vừa cười nói với Sam Sam về lai lịch của nông trại.
“Ông nội lúc còn sống thường nói nếu chúng tôi đã có nông trại rồi
thì phải đem 4 chữ “thổ nông công thương” làm tiêu chí hàng
đầu”
Sam Sam tò mò “A” một tiếng, làm nông với làm kinh doanh thì còn lý
giải được. Công ty Phong Đằng sở hữu rất nhiều công trình, coi như
đã được “nông-công-thương” rồi. Còn “thổ” thì thế nào?
Phong tiểu thử nhìn ra sự nghi hoặc của cô, chủ động giải thích:
“Tổ tiên nhà chúng ta là học sĩ, có rất nhiều nhân tài xuất sắc vào
thời Minh, nhưng đến đời chúng tôi thì lại chuyển qua kinh
doanh.”
Sam Sam nghe có điểm ngây ngốc, vốn nghĩ gia đình Đại Boss có tiền
thôi, không nghĩ tới lại có gốc gác sâu xa như vậy. Suy nghĩ một
hồi, Sam Sam mới nhớ đến 1 chuyện.
“À, Nguyệt, có chuyện này tôi cần nói với cô, thực ra người truyền
máu cho cô vào lần thứ 2 không phải là tôi, mà là một đồng nghiệp
khác trong công ty.”
Phong tiểu thư có chút kinh ngạc, hồi tưởng lại: “Ai nha, việc này
anh tôi cũng không muốn gạt tôi, lúc tôi hỏi có phải cô truyền máu
cho tôi không thì anh lại không trả lời. Tôi cứ nghĩ người đó là cô
chứ. Chắc là sợ tôi sẽ đưa cơm cho người khác ăn”
Nói xong Phong Nguyệt liếc nhìn Sam Sam một cái, trong mắt hiện lên
tia bỡn cợt: “Xem ra cơm nhà tôi không phải ai cũng có thể tùy tiện
ăn nha.”
Sam Sam giải thích xong liền an tâm, không suy nghĩ đến động cơ của
Đại Boss, dù sao thì cũng không thể hiểu được. Làm bộ không nghe
Phong tiểu thư trêu chọc, Sam Sam quan tâm hỏi: “Cô không phải vừa
mới bị hạ huyết áp sao, hiện tại có thể lái xe được không?”
“Không có việc gì, đừng sợ bóng sợ gió. Hơn nữa, nông trại rất gần,
đi cũng không quá nửa tiếng.”
Quả nhiên không bao lâu thì đã đến nơi. Phong Nguyệt nói: “Đến
rồi.”
Sam Sam nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mặt là 1 cách rừng, xa xa là
đồng ruộng và hồ, ven đường có vài căn nhà 2 tầng, vài người đang
đứng chờ ở đó.
Phong Nguyệt “A” một tiếng, nói: “Sao Lệ Trữ lại ở đây?”
Nguyên Lệ Trữ cười nói: “Nguyệt này, đồ ăn tất niên năm nào ở nhà
mình không phải đều lấy từ nông trại sao, chẳng lẽ năm nay lại tiếc
hả?”
Phong Nguyệt oán trách nói: “Mình chỉ thuận miệng hỏi, chứ không có
ý gì. Năm rồi do người trong nông trại mang đến nhà bạn mà, sao năm
nay họ không mang đến?”
Lệ trữ cười nói: “Không phải nói mình đã ăn rồi lại đến lấy nữa
chứ? Mình chỉ muốn ghé thăm anh bạn thôi.”
Nông trại của Phong gia hằng ngày đều cung ứng đồ ăn cho những
người khác trong gia đình, vào thời điểm Tết như hiện nay cũng cung
cấp thức ăn như mọi khi.
Ánh mắt Lệ Trữ nhìn về phía Phong Đằng không chớp mắt khi thấy anh
xuống xe, tự nhiên nói: “Anh Phong, đã lâu không gặp.”
Phong Đằng gật gật đầu, “Lệ Trữ.”
Sam Sam đứng ở một bên khó trách được cảm nhận sâu sắc: Oa, thì ra
Đại Boss thật đáng ngưỡng mộ.
Nguyên Lệ Trữ hiển nhiên không dấu vẻ vui mừng, cứ tấm tắc khen
Phong Đằng, nào là đầu tư kinh doanh ở phía tây lớn thế nào, người
hầu nhìn cô nói mà khẽ cười một chút.
Tiết Sam Sam nghe mà tự nghĩ lại thân mình. Xem đi, xem đi, đây mới
là cao thủ, thật có tài nói ngọt làm cho Đại Boss vui, còn cô thì 1
lời cũng chẳng nói được.
Phong Nguyệt nhìn thấy Sam Sam bộ dáng thơ thẫn, nghĩ cô đang mất
hứng. Nếu cô đã biết anh hai đối với Lệ Trữ hoàn toàn vô tình,
đương nhiên phải giúp anh giải thích với Sam Sam, cô khẽ nói với
Sam Sam: “Lệ Trữ là cháu gái của bà Lý, bà Lý theo hầu bà nội chúng
tôi, ở nhà chúng tôi cả đời rồi, sau khi bà nội qua đời, bà Lý mới
theo hầu ba tôi, Lệ Trữ cùng chúng tôi lớn lên, anh hai coi cô ấy
như là 1 đứa em gái mà thôi.”
Phong Nguyệt nhấn mạnh ở câu cuối, nói xong, cô cũng không biết Sam
Sam có hiểu hay không, quay sang nói với Lệ Trữ: “Các người ôn
chuyện cũ xong chưa, định ôn tới trời tối luôn sao.”
Nguyên Lệ Trữ trách yêu: “Nguyệt, bạn thật là, mình thật vất vả mới
có cơ hội nói chuyện với anh Phong.”
Nói xong Lệ Trữ vòng tay ôm tay Phong Đằng, mừng rỡ nói: “Anh
Phong, hôm nay chúng ta đi câu cá đi. Lần trước đi câu em không câu
được gì cả, hôm nay không ngại dạy em câu cá nữa chứ?”
Phong Nguyệt thở dài, biết bạn của mình nếu gặp anh thì sẽ không
buông tha. Cô ấy đã thích anh từ lâu, chỉ là trước kia thấy mình
xuất thân bình thường, không dám lộ liễu biểu lộ tình cảm, nay lại
loáng thoáng nghe chuyện của Sam Sam, thấy Sam Sam gia thế bình
thường như mình lại được anh hai để mắt đến, Lệ Trữ tự nhiên không
cam lòng.
Phong Nguyệt đảo mắt lại có ý tưởng, anh hai chưa từng gặp trường
hợp như vậy, trước kia Lệ Trữ không biểu lộ tình cảm, muốn cự tuyệt
cũng không thể nào cự tuyệt được. Hiện tại cô ấy đã biểu lộ trực
tiếp, nên nhân cơ hội này để anh hai cô nói rõ ràng với Lệ Trữ, để
không làm chậm trễ thanh xuân của Lệ Trữ.
Vì thế cô cũng không ngăn cản gì. Cô nhìn Sam Sam và nói: “Sam Sam,
nếu không chúng ta đi chọn đồ ăn đi.”
Tuy nói là tự mình chọn đồ ăn, nhưng là Phong tiểu thư chỉ đạo,
người hầu mới là người chọn đồ ăn.
Phong Đằng nói: “Em nhàn hạ thì được rồi, đừng làm hư Sam Sam.”
Tiếp theo anh quay sang chỗ Sam Sam nói: “Tiết Sam Sam, em cũng lại
đây.”
Anh nói xong liền cùng Ngôn Thanh cầm cần câu đi về phía hồ. Sam
Sam nhìn Phong Nguyệt, Phong Nguyệt đau đầu nói: “Quên đi, chúng ta
cùng qua đó.”
Đi sau 2 người đàn ông đó, Nguyên Lệ Trữ tựa hồ mới phát hiện Sam
Sam, mỉm cười nói: “Vị tiểu thư này là?”
Sam Sam lễ phép trả lời: “Xin chào. Tôi là Tiết Sam Sam.”
Lệ Trữ cũng lễ phép mỉm cười: “Tôi là Lệ Trữ.”
Lệ Trữ không trực tiếp đem họ mình nói ra, hàm ý rằng cô cùng Phong
gia vô cùng thân thiết, ngay sau đó vừa cười vừa ngâm ngâm nói:
“Tiết tiểu thư chẳng lẽ cũng giống tôi đến đây lấy đồ ăn?”
“Không phải, tôi chỉ đến đây chơi thôi.”
“Không biết Tiết tiểu thư làm ở ngành nào?”
“Ách, tôi làm về tài vụ.”
“Ở Phong Đằng?”
“Đúng vậy.”
Nguyên Lệ Trữ cười rộ lên, “Nói như vậy, chúng ta coi như là đồng
hành, bất qua tôi không tốt số như cô, được làm nhân viên của anh
Phong.”
Phong Nguyệt chen vào nói: “Lệ Trữ làm về đầu tư tài chính, vừa là
người cố vấn quản lý tài sản cá nhân của tôi.”
Nguyên Lệ Trữ sẵn giọng: “Nguyệt đừng trêu mình chứ, gì mà cố vấn
quản lý tài sản, chính bạn lười làm, nên mình mới quản lý giúp
thôi.”
Nói xong liền cùng Phong Nguyệt bàn về kế hoạch đầu tư trước mắt,
giá cả thị trường, hàn huyên 1 hồi, cô quay đầu cười hỏi Tiết Sam
Sam: “Tiết tiểu thư, về sự biến động thị trường, cô có ý kiến gì
không?”
Sam Sam căn bản không chú ý 2 người đang nói cái gì, chỉ hiểu ngụ ý
là về đầu tư gì đó. Cô nhìn phía trước thấy bóng dáng Phong Đằng
cùng Ngôn Thanh, cuộc nói chuyện nãy giờ chắc hẳn anh nghe rất rõ.
Vị Lễ Trự tiểu thư này muốn thể hiện bản thân thì thôi, làm gì mà
kéo luôn cả cô vào.
Sam Sam lắc đầu nói: “Tài vụ và tài chính thật ra khác nhau rất xa,
tôi chỉ ăn uống qua ngày, lại chẳng có tiền dành dụm, cho nên cũng
không quan tâm mấy chuyện đầu tư. Nếu có ý định đầu tư mà lại chẳng
có tiền thì sẽ rất khó chịu, nói không chừng còn bí quá hóa liều
được ăn cả ngã về không mà đi tham ô của công.”
Nguyên Lệ Trữ bị nghẹn lại. Cái gì “Nếu có ý định đầu tư mà lại
chẳng có tiền thì sẽ rất khó chịu”, đây chẳng phải châm chọc cô
sao? “Được ăn cả ngã về không” chẳng phải nói trước mắt thâm tình
sao. Thì ra Tiết Sam Sam nói về bản thân là giả, thực tế là dùng
những lời này bỡn cợt cô. (được ăn cả ngã về không: ở đây Lệ Trữ
nghĩ Sam Sam nói vậy vì thấy cô có cảm tình với Phong Đằng, học làm
sang đi đầu tư này nọ, mà gia thế lại bình thường, nên muốn câu dẫn
Phong Đằng để có tiền mà đầu tư)
Phong Nguyệt không khỏi nhìn Sam Sam, xem ra cô chỉ là muốn giải
thích, nhưng ngôn giả vô tình, người nghe có tâm. (ý nói là Sam Sam
không có ý gì, nhưng Lệ Trữ lấy bụng ta suy ra bụng người)
Đang cùng Ngôn Thanh nói nói cười cười, Phong Đằng xoay người ra vẻ
uy nghiêm: “Tiết Sam Sam, em trước mặt tôi mà dám tham ô của
công?”
Phong Nguyệt yên lặng quay đầu nhìn Sam Sam… rồi lại quay sang nhìn
Lệ Trữ và lắc đầu…
Lúc đến bên hồ câu cá, Phong Đằng buông cần câu, hỏi Sam Sam: “Em
không muốn câu cá sao?”
Sam Sam lắc đầu: “Sẽ không.”
Nghe Phong Đằng hỏi như vậy, mọi người đều nghĩ anh muốn dạy Sam
Sam câu cá. Nguyên Lệ Trữ cứng đờ. Ai ngờ Phong Đằng chỉ gật gật
đầu, sau đó chỉ vườn rau bên cạnh hồ và nói: “Vậy em đi lấy củ cải
đi.”
Part 25
Sam Sam yên lặng ngồi xổm bên cạnh vườn củ cải xem xét nửa ngày mới
bắt đầu hái, sau đó quay đầu nhìn về phía đám người đang câu cá bên
hồ, cô đột nhiên cảm thấy không công bằng. Nhà tư bản đúng thật là
hủ bại, nói câu cá là đi câu cá, còn có căn nhà gỗ nhỏ để trú, một
đám người ngồi đó vừa uống trà vừa câu cá vừa cười nói với nhau,
trong khi cô ngồi hái củ cải trong trời gió lạnh thế này !
Người hầu còn có bị như vậy đâu !
Sam Sam còn tính bãi công không thèm hái nữa… Nhưng lại nhớ tới
chuyện mình đang ở nhờ nhà Đại Boss, lại nhờ người ta mua vé máy
bay dùm, tinh thần khởi nghĩa vũ trang giành lại công bằng của Sam
Sam tắt ngấm… Quên đi, quên đi, hái củ cải cũng chẳng có gì phí cả…
Sam Sam dù ngồi hái củ cải nhưng lâu lâu lại liếc nhìn về phía bên
hồ, đến lần thứ n nhìn lén thì vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Đại
Boss.
Ánh mắt Phong Đằng chợt lóe, đứng dậy đi đến vườn rau.
Sam Sam liền cúi đầu ra vẻ chuyên tâm hái củ cải.
“Tiết Sam Sam, đây là thành quả nửa ngày hái củ cải của em
sao?”
Dù đã quen với giọng nói trầm bổng, đôi mắt dài đen huyền nhưng Sam
Sam vẫn cảm thấy tủi thân, cũng chẳng để ý đến anh, ngón tay lay
bùn đất, rầu rĩ trả lời: “Đất cứng quá, hái không được.”
“Tiết sam sam.” Phong đằng hơi hơi cúi người, quan sát biểu tình
của cô: “Em nói sẽ không câu cá.” (cái nì k phải ý câu cá bên hồ
đâu nhá ^^ )
“……Tôi có thể học.”
“Phải không?” Phong Đằng lên giọng cuối câu, tràn ngập hoài nghi:
“Vậy là em không có hứng thú thả dây dài câu cá lớn àh?”
Sam Sam sửng sốt, những lời này nghe rất quen tai…. Bên tai văng
vẳng câu nói của anh: “Tiết Sam Sam, em sẽ không có hứng thú thả
dây dài câu cá lớn àh?”
Lúc nãy còn mơ hồ không hiểu gì, nhưng giờ phút này đầu óc chậm
chạp của Sam Sam đã được khai sáng.
Sao anh ta lại nhắc đến chuyện này chứ? Sam Sam chân tay luống
cuống, nhìn chằm chằm vào đống củ cải, cố lấy dũng khí lắp bắp trả
lời: “Hiện tại, hiện tại có hứng thú rồi.” (^0^)
Nhưng nghĩ đến Lệ Trữ thì trong lòng cô lại buồn bực: “Nhưng bến
câu này đã có người tới trước rồi….” (hàm ý thật J)
Đây là ghen tị sao? Phong Đằng ánh mắt nheo lại, mỉm cười gian xảo,
anh đột nhiên hỏi: “Tiết Sam Sam, em có muốn cảnh báo những người
câu cá khác?”
Sam Sam nghi hoặc, “Cảnh báo gì?”
“Nói cho người khác biết, bến câu này đã có người nhận thầu.”
A?
Sam Sam khó hiểu ngửa đầu nhìn anh, sau đó tầm mắt bị che khuất,
môi cô bị cái gì đó ấm áp chạm vào…. (ta khoái)
Cô cô cô… giống như…. Bị hôn ???!!!!
Đại Boss cuối xuống, vòng tay ôm bả vai Sam Sam, hôn phớt qua môi
cô như chuồn chuồn lướt nước, sau đó nhìn bộ dáng cô ngơ ngơ ngác
ngác, anh nhẹ giọng cười: “Đây là bản ký kết hợp đồng nhận
thầu.”
……… Sam Sam làm rơi củ cải đang nắm trong tay…. Cô cuối cùng cũng
không đi câu cá, mà ngồi xổm như tượng bên vườn củ cải….
Nguyên Lệ Trữ câu được vài con cá nên rất cao hứng, còn Sam Sam chỉ
miễn cưỡng cười lấy lệ. Đến lúc trở về, Nguyên Lệ Trữ đi nhờ xe họ,
lúc nãy cô còn vui mừng vì câu được cá nhưng giờ lại ngồi thất
thần. So với Lệ Trữ thì Sam Sam lại càng thất thần hơn.
Trong đầu Sam Sam cứ nghĩ tới chuyện xảy ra ở vườn củ cải… Đến nỗi
dù ăn cơm tất niên món ăn rất phong phú, nhưng cô chỉ luôn nghỉ đến
củ cải… Thật ra cũng không thể trách cô, bị đánh cắp nụ hôn đầu của
người con gái ở vườn củ cải, thì làm sao mà hoàn hồn nhanh như vậy
được !
Khi nghe Phong Nguyệt nói muốn về nhà, Sam Sam mới hồi phục lại
tinh thần, theo bản năng mà giữ chặt Phong Nguyệt: “Cô không ở lại
đây ngủ sao?”
Phong Nguyệt nghĩ trước kia đương nhiên sẽ ở đây, nhưng năm nay anh
cô đã có người bầu bạn rồi. Phong Nguyệt tủm tỉm cười; “Đúng vậy,
ngày mai 7h sáng chúng tôi phải đáp máy bay đến nhà Ngôn Thanh, đồ
đạc còn chưa sắp xếp xong nữa.”
“Kia… kia…” Sam Sam không biết nói gì, đột nhiên muốn gói gem hành
lý ra sân bay qua đêm.
Tốt cái gì mà tốt chứ ! Cô đang khẩn trương muốn chết đây nè.
Người hầu dọn dẹp bàn ăn xong đều về nhà, trong nhà to như vậy chỉ
còn 2 người bọn họ, trong lòng Sam Sam cảm thấy chua xót. Giao thừa
đương nhiên phải ở bên cạnh người thân, nhưng giờ chẳng ai bên cạnh
cô cả. Cho dù có Đại Boss bên cạnh nhưng cô vẫn thấy buồn và cô
đơn.
Giọng nói Sam Sam hơi khẩn trương, cô lắp bắp hỏi: “Buổi tối chúng
ta làm gì?”
Phong Đằng hỏi lại: “Em muốn làm gì?”
Sam Sam suy nghĩ nửa ngày: “Xem pháo bông?”
Phong Đằng không nói gì nhìn cô một cái, hai người cùng đi vào
phòng khác, mở TV và chờ xem pháo bông.
Sam Sam nhìn đồng hồ treo tường, còn 15 phút nữa là đến giờ bắn
pháo bông, chỉ cần thuận lợi vượt qua 15 phút này thôi, đến lúc bắn
pháo bông thì cô sẽ không còn bộ dạng xấu hổ và ngây ngốc không
biết nói gì cả.
Đấy đấy ! Thế giới này có pháo bông thật là tốt quá.
Sam Sam nhìn về nhà bếp, “Tôi đi làm ít trái cây ăn.”
Lục đục nửa ngày trong nhà bếp, Sam Sam mới đi ra, trên tay bưng 2
dĩa đầy trái cây.
“Trái cây đến đây !”
Phong Đằng ngồi yên lặng trên sofa, ánh mắt nhìn di động trên
tay.
“Tiết Sam Sam, anh mới nhận được 1 tin nhắn.”
“Sao?” Sam Sam không hiểu sao anh lại nói điều này với mình.
“Có người chúc anh năm mới vui vẻ.”
Sam Sam vẫn mờ mịt. Điều này rất bình thường mà, ai mà chẳng muốn
nịnh Đại Boss chứ, đợi chút… Cô giống như quên mất cái gì…
Phong Đằng bật ra 2 chữ: “Là em.”
Sam Sam rốt cuộc cũng hiểu ra… Đặt dĩa trái cây lên bàn trà, Sam
Sam ủ rũ nghe Đại Boss hỏi: “Không phải di động em mất rồi
sao?”
“Là tin nhắn hẹn giờ thôi.” Sam Sam nhỏ giọng trả lời.
“Gửi đi khi nào?”
“Mấy ngày hôm trước.”
Phong Đằng dừng một chút. “Em gửi cho tất cả mọi người sao?”
“Không có.” Sam Sam càng nhỏ giọng: “Chỉ gửi cho mình anh.”
Phong Đằng gật gật đầu, không nói gì nữa. Trên TV sắp bắn pháo
bông, Sam Sam cứ thế mà nhìn chằm chằm TV, trong lòng rất rối loạn,
y như tội phạm bị phát giác.
Bỗng nhiên “Ba” một tiếng, Phong Đằng tắt TV. Trong phòng khác nhất
thời tĩnh lặng, ngay cả một cây kim rớt xuống cũng còn nghe
được.
“Tiết Sam Sam, cái này cũng là lạt mềm buộc chặt?”
“Vậy còn anh?” Sam Sam không biết lấy dũng khí ở đâu mà hỏi lại,
“Anh lúc ở vườn củ cải, như vậy…. cũng là lạt mềm buộc chặt
sao?”
Phong Đằng không ngờ cô sẽ hỏi lại, cười cười, giọng nói có chút ý
vị: “Không, chỉ là dụ địch xâm nhập.” (giống câu dụ rắn vào hang
ấy)
Cô đã ở nhà anh, chẳng lẽ còn chưa đủ xâm nhập hay sao, nếu đối
phương còn cảm thấy chưa đủ xâm nhập, như vậy….
“Phong… Phong Đằng”
Lần đầu tiên cô gọi thẳng tên anh, Sam Sam không được tự nhiên cho
lắm, nhưng vào lúc này, không thể nào kêu Đại Boss được cả.
“Tôi chưa từng thích ai, cho nên không biết cảm giác thích là như
thế nào. Lúc cuối năm, do bận rộn kiểm kê sổ sách nên tôi không
nghĩ đến chuyện này, nhưng sau đó thì…..”
Cô ngẩng đầu lên, dũng cảm nhìn thẳng anh.
“Mấy ngày trước không nhìn thấy anh, trong lòng tôi có chút mất
mát, nhìn anh ở ngoài đồn cảnh sát chờ tôi, tôi cảm thấy thực mất
mặt, nhưng cũng rất vui. Anh dẫn tôi tới đây, tôi tuy rằng cảm thấy
không nên, nhưng cũng muốn ở gần anh. Lúc nãy cùng anh ăn cơm tất
niên, tôi còn… rất vui vẻ. Tôi không biết mật mã thẻ tín dụng của
anh, nhưng tôi có thể đem mật mã thẻ của tôi nói anh biết. Tôi nghĩ
hình như tôi đã thích anh, như vậy, còn chưa rõ ràng sao?”
Cô cái gì cũng đều không hiểu, cho nên đối mặt với người thông minh
thì chỉ có biện pháp này. (ối giào, thì ra chị chỉ xảo biện, thế mà
em cứ tưởng chị tỏ tình thiệt chứ =.= )
Sam Sam ôm đầu gối, dịch qua dịch lại trên sofa, chớp chớp mắt nhìn
anh. Cô thoạt nhìn nhát gan mà lại dung cảm, ánh mắt chờ mong nhìn
anh. Tiết Sam Sam cho tới bây giờ đều làm những việc khiến người ta
dở khóc dở cười. Nhưng Phong Đằng chưa bao giờ thấy Sam Sam như vậy
cả, bỗng dưng trong lòng xao động.
“Tiết Sam Sam.” Anh vòng tay qua vai cô, chậm rãi cuối đầu hôn lên
trán cô một cái, nói: “Chúng ta thử xem đi.” (^^)
Part 26
Khi nào Phong Đằng nói câu “thử xem đi”, nhưng một lúc sau lại tỏ
vẻ không có gì chân thật.
Đôi môi ấm áp của anh rời khỏi trán cô, Sam Sam cả người như đang
trong mộng. Phong Đằng tưởng chừng sẽ tiếp tục hôn cô, nhưng nhìn
vẻ nặt ngây ngốc của cô, anh lại bật cười, xích ra một tí: “Quên
đi.”
Trong lòng anh thầm nghĩ cứ từ từ thôi. Anh cầm điện thoại, hỏi cô:
“Chỉ có 1 tin nhắn thôi?”
Cô gật gật đầu.
Phong Đằng cất điện thoại và để trên bàn trà. Sau đó dẫn cô vào
phòng sách, bắt đầu chơi cờ cùng cô. Nhưng lòng cô thực sự rối
loạn, không hề có hứng chơi, thế nên cô kiếm vài cuốn sách mà đọc.
Nói kiếm sách đọc, nhưng cô chỉ lật qua lật lại vài trang.
Đồng hồ điểm đúng 12h, bầu trời ngập tràn ánh sang sắc sỡ của pháo
bông.
Bởi vì xung quanh không có nhà cao tầng nào, nên từ cửa sổ phòng
sách có thể xem rõ pháo bông, Sam Sam buông cuốn sách, chạy ngay
tới cửa sồ để xem.
Phong Đằng cũng đi tới, đứng bên cạnh cô.
“Em chưa từng xem bắn pháo bông?”
“Phong Nguyệt nói các người chưa bao giờ coi.”
“Ừ.” Phong Đằng gật đầu, sau đó nhìn về phía cô, bất ngờ cuối đầu
hôn cô.
Đây là lần thứ 3 hôm nay anh hôn cô.
Cô cảm thấy hình như hơi nhiều nhưng tuyệt nhiên lại không chán
ghét.
Sau đó…. Thân thể cô mềm nhũn trở về phòng ngủ.
Đầu năm đã đến, Sam Sam nhẹ nhàng đi xuống dưới lầu ăn điểm
tâm.
Vừa xuống lầu thì gặp Tiểu Chu bộ dạng mừng rỡ: “Tiết tiểu thư, năm
mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.” Sam Sam liền đáp lại.
Tiểu Chu vui sướng nói: “Tiết tiểu thư nhanh đến ăn điểm tâm đi,
cậu chủ đang đó, tiện thể lấy lì xì luôn.”
“Lì xì?” Sam Sam sung sướng, “Tôi cũng có sao?”
“Đương nhiên.” Tiểu Chu nói, “Cậu chủ năm nào cũng đều lì xì cả.
Tiết tiểu thư làm sao không có chứ.”
Ý của Tiểu Chu là, cậu chủ và Sam Sam có quan hệ thế nào thì không
cần bàn cãi, đương nhiên tiền lì xì sẽ rất nhìu.
Nhưng đồng chí Tiết Sam Sam lại
suy nghĩ đằng khác – có tiền ! Cô cũng là nhân viên của Đại Boss,
chắc phải có lì xì rồi.
Sam Sam vui vẻ chạy nhanh về phòng ăn. Phòng ăn chỉ có Đại Boss và
Vương quản gia, Phong Đằng tựa hồ đang cùng quản gia nói chuyện,
vừa thấy cô đi vào, vuốt cằm nói: “Sam Sam lại đây.”
Sam Sam vội vàng đi qua, ánh mắt khát đói như con chó nhỏ nhìn thấy
xương vậy. Phong Đằng nhìn thấy ánh mắt cô, anh đột nhiên nghẹn một
chút, hỏi: “Nhà em có bao nhiêu người?”
“Ách?” Điều tra nhân khẩu sao? Sam Sam một hơi đem trực hệ nói ra 1
lần: “Ba, mẹ, ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại, còn có chú,
cậu, 2 người dì, mỗi gia đình có 1 đứa con nhỏ.”
“Được.” Phong Đằng gật đầu, nhìn quản gia nói, “Chuẩn bị một
chút.”
Quản gia gật đầu.
Sam Sam tò mò hỏi: “Chuẩn bị cái gì?”
Phong Đằng tùy ý nói: “Em không cần phải xen vào.”
“……….” Sam Sam cảm thấy chuyện này cũng không liên quan mình nên
cũng không hỏi nhiều nữa.
Phong Đằng ngồi xuống dùng bữa sáng: “Vé máy bay đã mua rồi, lát
nữa tôi có việc, Tiểu Trương sẽ đưa em ra sân bay.”
Đến sây bay, lái xe Tiểu Trương lấy từ sau cốp xe ra 2 hộp lớn, Sam
Sam mới hiểu được, Phong Đằng hỏi gia đình cô có mấy người thì ra
để chuẩn bị quà.
“Cậu chủ phân phó, Tiết tiểu thư về nhà nên mang theo quà đầu
năm.”
Quà đầu năm cái gì….Đại Boss cũng chu đáo quá.
Nghĩ đến việc Đại Boss chuẩn bị quà cho mình, lòng cô vừa cảm thấy
rối rắm lại vừa nhộn nhạo, nhưng nhìn đến kích thước của 2 hộp quà
đó, cô bắt đầu rầu rĩ làm sao mà cầm về nhà được, quà của Đại Boss
chắc hẳn là mắc lắm, làm sao cô giải thích với gia đình việc quà
này ở đâu mà có?!
Tiểu Trương nhiệt tình giúp cô check-in, gửi hành lý, Sam Sam đành
không làm gì, chỉ đi theo sau Tiểu Trương. Cuối cùng đến cửa hải
quan,Tiểu Trương đưa cho cô 1 cái hộp nhỏ.
“Tiết tiểu thư, cậu chủ nói, trong khoảng thời gian này, cô dùng
tạm điện thoại cũ của cậu chủ.”
Sam Sam ngây người một chút, mỏ hộp ra xem, quả nhiên là kiểu điện
thoại của phái nam.
Chờ vào bên trong sân bay rồi, Sam Sam mới lấy điện thoại ra và
chăm chú nhìn kỹ. Di động còn rất mới, chưa hề có dấu vết gì đã sử
dụng. Cô mở danh bạ ra, bên trong chỉ duy nhất số của Đại Boss. Cô
nhìn chằm chằm một hồi, nhịn không được cầm di động gọi cho Phong
Đằng.
Bên kia rất nhanh tiếp máy: “Đến nới rồi àh?”
“Vâng. Tôi thấy anh đã chuẩn bị quà dùm tôi, còn cho tôi mượn di
động nữa.”
Phong Đằng lên tiếng, “Không cần phải cám ơn.”
“……….. Ai nói tôi muốn cám ơn….. Quà nhiều như vậy làm sao mà xách
nổi chứ !”
Bên kia cười, “Tiểu Trương không nói với em sẽ có người đón hay
sao?”
Sam Sam sửng sốt, bỗng nhiên cảm thấy không được tự nhiên, “Anh
không cần như vậy… Tôi không quen….”
“Vậy tập làm quen đi. Sam Sam, năm mới vui vẻ.”
Chuyến bay hạ cánh là vào buổi chiều, vừa xuống ra khỏi sân bay,
quả nhiên cô nhìn thấy có người chờ sẵn, một người đàn ông trẻ họ
Lý, tự giới thiệu là nhân viên Phong Đằng chi nhánh ở đây. Thấy cô,
anh liền chào “Tiết tiểu thư”.
Sam Sam thực không quen, không biết ở đây cũng có chi nhánh của
Phong Đằng, lại càng không biết Phong Đằng dặn người đón cô.
Nhà Sam Sam ở gần thành phố B, từ sân bay đi khoảng 2 tiếng. Về nhà
cũng đã là buổi tối. Người đàn ông đó đưa cô đến dưới lầu, muốn
giúp cô mang hành lý lên lầu, nhưng cô khéo léo từ chối.
Khi người đàn ông đó đi rồi, Sam Sam mới gọi điện thoại cho nhà, ba
mẹ cô chạy xuống đón cô và phụ xách hành lý.
Part 27
Ba Tiết mẹ Tiết xuống lầu đón cô, đương nhiên cũng trách mắng cô để
xảy ra nhiều chuyện phiền toái như vậy, còn tốn tiền đi máy bay về
nữa, nhìn 2 hộp lớn bên cạnh Sam Sam, đầu tiên là hoảng sợ, khi
biết được là quà đầu năm, họ lại thầm trách cô mua này mua nọ. Sam
Sam biết những lời trách cứ này chỉ là lời quan tâm của ba mẹ nên
chỉ cười hì hì.
Hôm nay vừa vặn mọi người trong gia đình đều tụ họp ở nhà ba Tiết,
cô lại về trễ nên mọi người cũng chẳng chờ cô mà đã bắt đầu ăn. Ông
nội bà nội, gia đình cậu, gia đình chú đều đã đến đây, một bàn 10
người vừa đủ.
Thấy Sam Sam trở về, mọi người đều dừng đũa, ông nội thấy nàng,
cười đến híp mắt, “Tiểu Sam về rồi à.”
Sam Sam đã lâu không gặp họ, liền chạy tới ôm, “Ông nội, bà
nội.”
Nghe Sam Sam kêu, bà nội đau lòng nói: “Mau ngồi xuống ăn cơm, đi
đường mệt lắm không? Tên trộm đó chẳng ra gì, canh ngay lúc Tết mà
lại trộm.”
Sam Sam hắc hắc cười một chút.
Mẹ Tiết nắm tay Sam Sam ngồi xuống: “Mọi người đều ngồi xuống ăn
đi.”
Mọi người lần nữa ngồi xuống ăn, hỏi chuyện Sam Sam, đầu tiên là
hỏi chuyện công việc, sau lại hỏi tiền lương, tiền thưởng. Sam Sam
cũng không để ý, có bao nhiêu nói bấy nhiêu, vì thế mọi người đều
trầm trồ khen.
Liễu Liễu là con gái của cậu Sam Sam, cả nhà Tiết gia có tổng cộng
3 đứa cháu, đều là nữ: Liễu Liễu, Sam Sam, còn có con của chú là
Tiết Đồng Đồng.
“Dì, Liễu Liễu cũng……”
Định nói tiếp gì đó nhưng Sam Sam lại nhỏ giọng, gian nan nói:
“Liễu Liễu cũng có bạn trai?” Cũng may mọi người không ai nghe
thấy, dì cô đắc ý nói: “Àh, Sam Sam, Liễu Liễu nhà dì cũng làm việc
ở thành phố S. Gia đình chúng ta 2 cô cháu gái lớn đều đi làm ở
thành phố lớn, ông nội thực sự rất mừng.”
Dì cô luôn cảm thấy trong 3 đứa cháu gái của Tiết Gia thì Tiết Liễu
Liễu là ưu tú nhất, kết quả Tiết Sam Sam đi thành phố lớn làm việc,
người thân trong nhà đều bảo cô chắc sẽ thăng quan tiến chức, dì
chỉ biết nhịn, chờ thời cơ như bây giờ mà khoe.
Liễu Liễu không lên tiếng, cô chỉ đưa cho dì dĩa rau.
Sam Sam nhìn Liễu Liễu, yên lặng đồng tình. Liễu Liễu rất xinh đẹp,
lại thông mình, bởi vậy từ nhỏ đến lớn đi đến đâu dì đều đem cô ấy
khoe với mọi người, còn cố tình nói bóng nói gió với cô, khiến cô
thống khổ vô cùng. Nhưng cũng không thể trách được, dù gì cô cũng
có phải con gái của dì đâu, đương nhiên trong mắt dì, cô không thể
nào bằng Liễu Liễu được. Mà Liễu Liễu cũng chẳng thể nói gì, vì cô
ấy không phải con ruột của dì, dì chỉ là nhận nuôi mà thôi.
Người khác khi nhận con nuôi, đều sợ đứa nhỏ biết họ không phải cha
mẹ ruột nên đều che giấu. Nhưng dì thì lại không như vậy, sợ con
gái sau này sẽ không hiếu thảo với mình, nên từ nhỏ đã nói rằng bà
ấy nhận nuôi Liễu Liễu do cha mẹ Liễu Liễu nghèo, Tiết Liễu Liễu
vốn tính hiền dịu nên luôn xem dì cô như mẹ ruột.
Em họ Tiết Đồng Đồng ngồi bên cạnh Sam Sam, kề tai cô nói nhỏ: “Chị
Sam Sam, chị có biết bạn trai của chị Liễu Liễu là ai không?”
“Ai?”
“Chính là con trai của tổng giám đốc công ty chị ấy, chính là công
ty trước đây chị làm đó. Chị nói nếu như chị vẫn còn làm ở đó, thì
chắc giờ bạn gái anh ta đã là chị rồi phải không?
Sam Sam tốt nghiệp xong thì ở quê tìm công ty làm việc, đó là 1
công ty có chút danh tiếng ở đây, vốn là chuyện tốt, nhưng lại bị
dì biết được công việc đó là cho ông nội tìm dùm Sam Sam, vì giám
đốc nhân sự công ty đó là con của bạn ông nội.
Dì làm lớn chuyện, nói rằng ông nội bất công, chỉ lo cho Sam Sam mà
không lo cho Liễu Liễu, khiến cho lúc đó nhà cửa không yên. Sam Sam
phải đem công việc này nhường lại cho Liễu Liễu, nhưng được làm
việc tại 1 công ty lớn vậy đương nhiên mẹ Tiết không chịu để Sam
Sam nhường lại. Trùng hợp lúc đó Sam Sam tìm được công việc ở thành
phố S, nên ông nội phải đến gặp người bạn và giới thiệu công việc
đó cho Liễu Liễu. Sau đó dì mới cho qua chuyện. (bà này zô ziên nhở
!!! Mai mốt thấy anh Phong Đằng thì lại hối hận sao k để Liễu Liễu
đi làm ở thành phố S cho coi nè… hứ )
Sam Sam nghe Đồng Đồng nói mà 囧: “Em nói tầm bậy gì thế!”
Đồng Đồng ngượng ngùng, hắc hắc nói: “Mẹ em ở nhà hay nói vậy mà.”
Lại bĩu môi nói: “Chị Liễu Liễu thì chẳng có nói gì, nhưng dì thì
cứ oang oáng đem khoe khắp phố, làm em điếc cả lỗ tai.”
Sam Sam nhéo lỗ tai Đồng Đồng: “Vậy để chị bồi bổ lại cái lỗ tai
của em cho!”
Tiết Đồng Đồng “phốc” 1 tiếng, nhìn Sam Sam: “Chị, trong 2 cái hộp
đó là gì thế? Có quà cho em không đó?”
“A, còn đòi quà nữa hả !”
Sam Sam nhớ tới quà Phong Đằng chuẩn bị, cơm cũng chưa ăn xong liền
buông chén đũa vội mang 2 cái hộp đến. Mọi người hiếu kì không biết
là gì.
Sau đó Sam Sam mở 2 cái hộp mà lòng đầy chờ mong, nhưng nhất thời
đầu óc lại choáng váng…. Ách… Cái gì đây?
1 túi củ cải ?
Khụ! Mọi người đều im lặng nhìn nhau.
Dì tủm tỉm cười: “Ôi, củ cải ở thành phố S ngon lắm sao mà con phải
nhọc công mang về thế.”
Mọi người đều cười không ngừng, Sam Sam mắc cỡ vô cùng, đành phải
nói: “Củ cải này ngon lắm, đặc biệt ngọt, con đặc biệt mang về cho
mọi người = =”
Đại Boss làm cái gì vậy, tự nhiên lại gói cho cô toàn củ cải? Vẫn
là bởi vì….. Sam Sam thập phần xác định Đại Boss là cố ý.
= = phía dưới túi củ cải toàn là những thứ rất “đỗi bình thường”
(ta ngoặc kép nhá). Bất quá, quà này đối với nhà Đại Boss mà nói là
bình thường. Nhưng với nhà Sam Sam thì……. Sam Sam đưa túi củ cải
cho người lớn trong nhà mà nói không nên lời, còn về mấy đứa em thì
mỗi đứa là 1 cái Ipad 2 mới cóng. Sam Sam biết rõ nó “giá trị liên
thành” @__@ Vì thế mọi người nhìn quà mà có chút hoảng sợ.
Dì đột nhiên chết lặng. Mẹ tiết trên mặt tuy cười, nhưng trong lòng
bà biết rõ Sam Sam kiếm được bao nhiêu tiền, mua nhiều như thế thì
chắc cô đã phải dành dụm mấy tháng tiền lương. Chỉ có ông bà nội là
không biết rõ giá trị những món đồ này, trong lòng vui sướng, còn
Tiết Đồng Đồng thiếu chút nữa nhảy cẩng lên khi thấy Ipad 2.
Đồng Đồng vội mở quà ra, nói : “Chị Sam Sam, chị cướp ngân hàng hả
?”
Sam Sam nhanh nhẩu nói: “Ha ha, là như vậy, cái Ipad này… là hàng
nhái thôi, đừng nhìn vậy mà tưởng thật, hàng nhái mà thôi… Nhưng
xài rất tốt… chỉ có 1 ngàn…. Hơn nữa năm nay công ty có doanh thu
cao, nên cuối thăm được thưởng rất nhiều.”
Sam Sam muốn khóc, Đại Boss vừa đưa cho cô củ cải, lại cho mượn di
động, hoàn toàn không cho cô quyền từ chối, lại còn tặng quà đắt
tiền cho nhà cô nữa !
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!