Chương 7 - Đại soái ca Vưu Hòa
Sau khi tôi hét lên thì cổ họng đau rát, mặt đột nhiên trắng bệch,
môi tái đi, bộ dáng tôi giống như bị dính virus, làm cho mọi người
phải tránh xa.
Anh ta hồ nghi nhìn tôi, liếc mắt một cái, sau đó một chút, nhẹ
nhàng bước lại gần. Anh ta thực không tốt, thực thiếu đạo đức hỏi
một câu: "Cô sẽ không mắc bệnh truyền nhiễm đấy chứ?"
Tôi xem thường, nghĩ: Chàng trai à, trí tưởng tượng của anh thật
tốt, vẻ ngoài của anh thật đẹp nhưng cái đầu hình như có vấn đề thì
phải ?
Lập tức, tôi suy ra một cái đáp án: Trên thế giới không có người
đàn ông nào hoàn mỹ cả!
Bởi vì vừa mới hét quá lớn, hiện tại nếu nói chuyện tiếp tôi sợ về
sau có thể trở thành kẻ câm mất, vì thế tôi nhắm mắt lại, giả
chết.
Anh ta ra vẻ nóng nảy, giọng nói có chút vội vàng, hét lên : "Này,
cô sẽ không muốn chết chứ, cô không thể chết được, cô mà chết tôi
làm sao bây giờ ?"
Tôi tự nghĩ, tôi cũng không phải đẹp như anh, tôi chết thì có thể
đem đến cho anh phiền não gì?
Kết quả, anh ta lập tức cho tôi đáp án, anh ta nói: "......Này, cô
mà chết trên giường tôi, người khác lại tưởng tôi làm điều gì xấu
với cô, cô đừng nhắm mắt nữa, tỉnh lại cho tôi......" . Anh ta bô
bô nói một đống, làm cho tôi bắt đầu hoài nghi anh ta là đồ đệ của
Đường Tăng!
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, khi thời điểm tiếng bước chân
càng ngày càng gần, tôi lập tức bật dậy, tiếp theo dùng giọng nói
mang đầy ủy khuất, ánh mắt phi thường đáng thương, sở sở động lòng
người nhìn anh ta: "Ô ô ô...... Anh đừng lại đây, anh đừng lại đây,
tôi nghe lời anh là được......"
"Này, nói cái gì, cái gì thế" Anh ta thấy tôi tỉnh, trực tiếp tiến
lên kéo tôi, ánh mắt tôi chợt lóe, khi anh ta kéo tôi, tôi đồng
thời kéo anh ta, anh ta không đứng vững, rõ ràng ngã ở trên người
tôi, sau đó –
Cửa được mở ra , ánh mắt bà nội nhìn chằm chằm cảnh trước mắt
–
Sau đó, tôi càng diễn càng hăng, bắt đầu khóc lóc kêu trời:
"Oa...... Cứu mạng, cứu mạng, có người phi lễ tôi!"
Trong lòng hừ lạnh, chuyện nhỏ, muốn đấu với tôi ư, còn khuya
nhá!
Anh ta bị chiêu này của tôi chỉnh làm cho sửng sốt, sắc mặt trắng
nhợt lập tức đỏ lên, tựa như đang thay đổi mặt nạ.
Lúc này, bà nội ở ngoài cửa thấy tôi khóc như vậy, lập tức cầm lấy
cây gậy, phi thường tức giận đánh anh ta : "Tên chết bầm này, ngay
cả ân nhân cứu mạng của em gái anh mà anh cũng dám xằng bậy à. Tôi
đánh chết anh, tôi đánh chết anh......". Bà nội càng nói càng kịch
liệt, không đứng vững, muốn té ngã.
Anh ta thấy vậy nhanh chóng chạy đến nâng bà nội dậy, sau đó quay
đầu hung tợn trừng mắt nhìn tôi một cái, lại quay đầu dịu dàng hỏi
bà nội: "Bà nội, cô ta là ai?"
Bà nội nước mắt nước mũi nói: "Cô ấy là ân nhân cứu mạng của nhà
chúng ta, nếu không có cô ấy, em gái anh đã đi gặp Diêm Vương rồi".
Vì vậy kế tiếp, bà nội liền đem việc tôi cứu Vưu Hòa ra sao nhất
ngũ nhất thập nói cho anh ta nghe, sau đó giới thiệu cho tôi, anh
chàng đẹp trai này chính là anh trai vạn năng trong miệng của Vưu
Vụ, tên là Vưu Hòa.
Bởi vì Vưu Hòa ra ngoài làm việc, một tháng không có về nhà, vừa
đem công việc làm xong, trở về nhà lại nhìn thấy tôi trên giường,
khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái.
Tôi chớp ánh mắt thiên chân khả ái nhìn Vưu Hòa, dùng bộ dáng điềm
đạm đáng yêu nói: "Anh Vưu Hòa, em thực đáng thương mà, anh cho em
ở lại đây một thời gian thôi". Nói xong, chính mình liền nổi da gà,
ôi mẹ ơi, tôi khi nào thì trở nên buồn nôn như vậy.
Vưu Hòa ngắm tôi liếc mắt một cái, nói: "Tôi thấy cô như thế này,
có thể diễn kịch như vậy, không giống người sắp chết cần ở lại nhà
tôi."
Tôi tròng mắt vừa chuyển: "Tôi sẽ làm việc, bảo tôi làm gì cũng
được"
Bà nội ở một bên hát đệm: "Cháu để cô ấy ở lại đi, nhà chúng ta
không thiếu đến mức không nuôi nổi thêm một người."
Vưu Hòa nghe bà nội nói vậy, khinh thường liếc mắt nhìn tôi một
cái, sau đó nói: "Như vậy đi, từ nay về sau quần áo nhà chúng ta,
sàn nhà, còn có chuồng heo, chăn dê, chăn trâu, tất cả đều cho cô
ta làm hết."
Tôi vụng trộm trợn mắt, trong lòng thầm mắng: Anh là cái đồ không
có nhân phẩm, tôi hiện tại phải nghe lời anh, xem tôi về sau đem
anh chỉnh như thế nào !
Chương 8 - 9 - Cá muối rồi cũng sẽ có ngày vùng lên
Sau lại mới biết được, thì ra bà cụ họ Vương, tất cả mọi người đều
gọi bà là bà Vương, đặc biệt Vưu Hòa và Vưu Vụ là một cặp anh em mồ
côi, hai người từ nhỏ đều đã được bà Vương nuôi nấng khôn lớn, ngay
từ khi hai người còn nhỏ thì cha mẹ đã xuống núi, sau đó không thấy
trở về nữa.
Sáng sớm hôm nay, bà Vương đã gọi tôi dậy, sau đó đưa tôi đi xung
quanh dạo bộ, thuận tiện mang tôi đi nhận biết mọi người xung
quanh.
Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn đều nằm trên giường, có thể nói
cửa lớn không ra, cửa nhỏ không tới. Hôm nay vừa bước ra khỏi cửa,
tôi hoàn toàn bị cảnh sắc trước mắt làm cho kinh ngạc.
Nông thôn quả nhiên là tốt, trong không khí truyền đến mùi thơm của
hoa cỏ, núi non ở khắp mọi nơi, xa xa đều là một màu xanh mờ nhạt,
có rất nhiều đất canh tác, bên trên trồng đủ loại hoa màu lương
thực.
Tôi bị một loại thực vật cực kỳ xinh đẹp hấp dẫn, sau đó nhịn không
được hỏi bà cụ: "Vương bà bà, đó là cây gì a?" Tôi chỉ vào một cây
rễ rất thẳng, lá cây tươi tốt hỏi.
Bà cụ cũng đưa mắt qua nhìn, nói: "Đó là cây thủy tiên, rất
quý."
Tôi gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, quý báu, quý báu ở chỗ nào tôi
không biết, chỉ biết cái cây đó thực tươi tốt, nhìn rất đẹp mà
thôi.
"Bà Vương a, cô gái bên cạnh bà là ai thế?" Đột nhiên, một giọng
nói làm gián đoạn suy nghĩ của tôi, tôi nhìn lại, là một bác nông
dân tướng mạo bình thường, trên người vẫn còn lấm bùn đất, trên tay
cầm một cây gậy, trên cấy gậy lại có một cái dao mà không biết là
loại dao gì.
Tôi nghi hoặc, aizz, kiến thức của tôi thật ít ỏi, thật không biết
đó là cái gì, vì thế, tôi nhìn chằm chằm vị chú kia, cướp lời bà
cụ: "Chú ạ, cháu tên Bảo Châu."
Bà cụ vẻ mặt mỉm cười gật đầu, nói: "Là ân nhân cứu mạng của Vưu Vụ
nhà chúng ta đó, cô bé hiện tại không nhà để về, cho nên ở lại nhà
chúng ta."
Ông chú kia gật gật đầu, sau khi đánh giá tôi một phen, nói: "Cô
gái này bộ dáng rất đáng yêu, đã có hôn ước chưa, nếu không để ta
giới thiệu cho."
Tôi lắc đầu, hôn ước, mới bao nhiêu tuổi a, vì sao phải vội vã hôn
rồi ước.
Bà Vương có vẻ có chút mất hứng, thanh âm nghe có chút nghiêm túc
nói: "Chú đừng xằng bậy, con bé không phải người thôn chúng ta,
không cần phải theo phong tục của thôn chúng ta mà làm, Bảo Châu,
chúng ta đi."
Tôi gật gật đầu, có chút nghi hoặc, sao bà cụ lại có vẻ tức giận
a?
Trải qua một buổi sáng, vừa đi vừa chào hỏi không ít bà con hàng
xóm, xem bộ dáng bọn họ thì có vẻ họ rất thích tôi, tôi nhất thời
cảm thấy, haiz, xinh đẹp cho nên được hoan nghênh là đúng rồi, vì
thế, tôi lập tức cảm tạ mẹ của tôi, cảm tạ ba ba của tôi, cảm tạ
Thượng đế, cảm tạ Phật tổ Như Lai...
Mới ngủ một giấc ngắn vào buổi trưa, đến hơn hai giờ chiều, tên đàn
ông vô dụng Vưu Hòa đã trở về, nhìn thấy tôi ngủ êm đẹp trên giường
của hắn, lập tức liền thổi râu trừng mắt rống: "Cô kia, vẫn còn ngủ
là thế nào?"
Tôi bị tiếng hô của hắn ta làm cho tỉnh giấc, xoa xoa mắt mơ hồ
nhìn anh ta, trong lòng cảm thán ngàn vạn lần.
Bộ dáng đẹp mắt, nhưng tính cách không tốt, tính tính cũng xấu xa,
aizz, đáng tiếc, đáng tiếc...
"Tôi cả buổi sáng đều cùng Vương bà bà ra ngoài, mệt mỏi, cho nên
ngủ thôi." Tôi hợp tình hợp lý nói.
Đại soái ca Vưu Hoà trừng mắt nói: "Cô lập tức dậy giặt quần áo cho
tôi." Mệnh lệnh tuyệt đối, tuyết đối không tốt, khẩu khí đe dọa
tuyệt đối.
Tôi nhịn không được nói thầm trong lòng, anh đẹp trai thì giỏi lắm,
hãy chờ xem, cá muối luôn vùng lên.
Chương 10 - Đàn ông vô dụng cũng đau lòng
Vưu Hòa đại soái ca muốn tôi giúp anh ta giặt quần áo, kết quả
không biết anh ta đào đâu ra một bó to quần áo, mùa đông có, mùa
thu có, mùa hè cũng có nốt, ngay cả các loại ba lô túi đựng cũng
lấy ra, rõ ràng là muốn gây khó cho tôi, đe dọa tôi.
Tôi trừng mắt nhìn Vưu Hòa, trong lòng phi thường, phi thường khó
chịu.
Vưu Hòa liếc mắt nhìn tôi một cái, nhếch miệng nói: "Thế nào? Không
muốn giặt? Cô ăn của tôi, mặc của tôi, ở nhà tôi, giúp tôi làm chút
việc nhà chỉ là có đi có lại."
A, nhìn không ra tên tiểu tử này cũng là người có học, vì vậy tôi
khó chịu nói: "Anh có phải là đàn ông không, muốn một cô gái bế
nguyệt tu hoa* giặt nhiều quần áo như vậy, không sợ tay tôi ngâm
nước quá lâu sẽ hỏng sao?" (Sophie: * có lẽ là hoa nhường nguyệt
thẹn a? ta tra từ điển rùi nhưng ko có từ này )
Vưu Hòa đánh giá tôi cao thấp từ đầu tới chân, khẩu khí cũng đồng
dạng khó chịu nói: "Tôi là đàn ông, mà cô, tôi nhìn trái nhìn phải,
từ trên xuống dưới cũng nhìn không ra cô có chỗ nào lớn lên giống
kiểu con gái đó, còn gọi Bảo Châu (châu báu quý giá) gì chứ, tô
thấy cô nên trực tiếp đổi tên thành bổn trư (heo ngốc) có vẻ hợp
hơn đó."
"Anh!" Tôi hung tợn chỉ vào Vưu Hòa, tên này vì sao luôn cùng lão
yêu tôi đối địch, làm như là tôi thiếu nợ anh ta tám mươi vạn đồng
không bằng.
"Anh con mẹ nó xấu tính." Sau khi tôi mắng một câu thô tục, hừ một
tiếng liền bắt đầu giặt quần áo.
Vưu Hòa nói: "Cô đừng có giặt ở đây, đi ra con sông nhỏ phía trước
mà giặt."
"Vậy anh không giúp tôi?" Một chậu quần áo lớn như vậy, muốn một cô
gái nhỏ bé như tôi bê đi xa như vậy, anh ta cố ý sao?
Quả nhiên, Vưu Hòa thực vô dụng nhíu nhíu tuấn mi, dùng một bộ dạng
đang xem kịch vui nhìn nhìn tôi nói: "Tôi thấy cô thân cao người
lớn, khỏe mạnh vô cùng, chẳng lẽ lại cần một người không phải đàn
ông như tôi giúp sao?"
Tôi vã mồ hôi, đại soái ca anh thật có tài ăn nói, cô nãi nãi tôi
không tranh cãi với anh.
Tôi nhấc chậu to lên, chậu làm bằng nhựa plastic, không phải là rất
nặng nhưng quần áo trong chậu rất nhiều cho nên khi nâng lên phải
cố hết sức, tôi dùng sức chín trâu hai hổ, thở hổn hển bê chậu lớn
ra đến bờ sông, sau đó ngồi xuống, lấy lại hơi chuẩn bị giặt quần
áo.
Thế nhưng, tên đàn ông vô dụng ở phía sau quát lên: "Này, cô lười
biếng a, mau giặt quần áo cho tôi."
Tôi hít vào một hơi, trừng hắn: "Quốc gia đã giải phóng, địa chủ
cũng không còn, đức hạnh này anh làm cho tôi nhớ tới tiểu tư bản
chuyên bóc lột, hút máu ăn thịt người."
Thằng cha vô dụng kia làm một bộ dáng chẳng liên quan gì đến mình
nói: "Quốc gia đúng là đã giải phóng, nhưng thời điểm giặt quần áo
thì nên tập trung vào mà giặt quần áo, nói nhiều lời vô nghĩa như
vậy chính là viện cớ để lười biếng."
Tôi lại hít vào một hơi, nhịn xuống cơn tức đang chờ bùng nổ.
"Được, tôi giặt."
Đây là một con sông nhỏ, nước sông trong vắt, cái này được gọi là
dựa sơn ăn sơn, dựa suối ăn suối, những người dân miền quê rất quan
tâm tới môi trường, chưa bao giờ đổ rác ra sông, cho nên nước sông
mới có thể trong vắt như thế, thậm chí còn cho thể nhìn thấy đá
tảng và cỏ rêu dưới đáy sông.
Tôi nhặt ra một bộ quần áo, bắt đầu chà giặt, tôi chưa bao giờ giặt
quần áo, nhưng xem trên ti vi, đại khái đều như vậy, vì thế tôi giả
vờ giả vịt chà qua xát lại, được vài lần, tay bắt đầu mỏi, hơi chút
buông lỏng, bộ quần áo kia liền xuôi theo dòng nước trôi đi.
"Này, cô đang làm gì vậy!" Vưu Hòa rống giận, như là sắp điên đến
nơi, nháy mắt liền nhảy xuống sông, sau một vài phút đem một chiếc
áo phong cách lỗi thời, màu sắc đã phai đi rất nhiều, hơn nữa còn
rất cũ vớt lên.
Tôi ngây ngẩn cả người, Vưu Hòa từ dưới nước đi lên, toàn thân ướt
đẫm, làn da vốn trắng nõn bởi vì kích động mà hồng lên, mày kiếm
thanh thanh, bạc môi ửng đỏ, bọt nước chảy từ trên tóc xuống hai
má, chảy dần xuống xương quai xanh, lớp quần áo mỏng manh dính sát
vào da thịt cơ thể, tôi thậm chí còn có thể nhìn thấy sáu múi cơ
của hắn; Vưu Hòa lúc này tựa như yêu nghiệt từ dưới nước đi
lên.
Nuốt nuốt nước miếng, tôi có chút công nhận chính mình háo sắc, đặc
biệt Vưu Hòa lúc này lại thật sự đẹp đến yêu mị.
Vưu Hòa trừng mắt nhìn tôi nói: "Thành việc thì ít mà bại sự thì có
thừa."
Tôi giật giật khóe môi, việc này xác thực là lỗi của tôi, cho nên
không lên tiếng phản bác, nhìn thấy Vưu Hòa vẫn còn trong nước, tôi
có ý tốt hỏi: "Quần áo này rất quan trọng sao? Anh mau lên đây đi,
ở trong nước lâu sẽ bị cảm lạnh."
Vưu Hòa không nói gì, từ trong nước lên tới bờ, nói: "Đây là quần
áo cha tôi." Khẩu khí Vưu Hòa thản nhiên, trên mặt không biểu lộ
biểu tình gì, nhưng tôi rõ ràng nhìn thấy, khi anh ta nói những lời
này, ánh mắt hơi nhấp nháy nhẹ một chút.
Đột nhiên, tôi hiểu.
Vưu Hòa này là một người đàn ông vô dụng nhưng cũng cần có cha mẹ
quan tâm chăm sóc.
Chương 11 - Trách tôi quá ngây thơ?
Xung quanh đều là cây cỏ xanh rì, âm thanh xào xạt cùng tiếng nước
chảy của dòng sông nhỏ êm đềm.
Tôi có nằm mơ cũng không thể ngờ có một ngày, tôi và tên vô dụng
Vưu Hòa này sẽ cùng nhau ngồi im lặng bên bờ, sau đó nhìn anh ta
ngẩn người, chờ anh ta mở bạc môi mỏng khêu gợi của mình nói cho
tôi biết: "Tôi có phải là quá ngây thơ hay không?"
Giờ phút này, đặc biệt là Vưu Hòa đã cởi ra chiếc áo ẩm ướt, đem nó
đặt trên một cái cây dưới ánh nắng mặt trời, mà anh ta chỉ mặc độc
một chiếc quần dài, thân trên để trần, toàn bộ dáng người hoàn mỹ
đều bộc lộ hết ra. Nhìn thật đẹp mắt, nhìn nhìn, liền ngây ngốc
nhìn anh ta như vậy. Thật vất vả anh ta bật thốt ra một câu như
thế, kết quả là khiến cho tôi không khỏi sửng sốt.
Tôi thực sự ngây ngẩn cả người, đại soái ca hỏi tôi, anh ta không
phải thực rất ngây thơ? Lúc này tôi nên trả lời thế nào đây?
Nên trả lời thật đi, rằng tuy rằng anh ta thực quyến rũ, rất đẹp
trai, nhưng thực sự không có tố chất cũng như phẩm chất, cho nên
tôi đối với anh ta không có gì gọi là hảo cảm; anh ta hỏi một câu
như vậy, trong lòng tôi nói thầm một chút, trực tiếp tổn hại anh
ta: "Thì ra anh vẫn hiểu được điều đó." Ý tứ nói rằng, anh ta xác
thực rất ngây thơ.
Ánh mắt trong suốt của Vưu Hòa ảm đạm đi xuống, khiến trong lòng
tôi có chút khó khăn, thằng nhãi này trong lòng rốt cuộc suy nghĩ
cái gì a?
Vưu Hòa nói: "Có lẽ tại bởi vì tôi ngây thơ, cho nên bọn họ mới rời
đi?"
A, bọn họ?
Đầu óc chậm rì rì của tôi đảo qua một vòng, sau đó phi thường khẳng
định, anh ta nói "bọn họ" nhất định là cha mẹ anh ta.
Chẳng nhẽ việc cha mẹ anh ta rời đi là có liên quan đến anh
ta?
Vưu Hòa nói: "Lúc tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, cảm thấy cuộc sống
sinh hoạt ở nông thôn không tốt, cả ngày ầm ĩ làm nháo muốn rời
nông thôn ra thành phố sống." Nói đến đây, Vưu Hòa cười cười tự
giễu: "Cha mẹ để đạt được nguyện vọng của tôi đã đi ra ngoài làm
công kiếm tiền, kết quả vừa đi đã không trở lại nữa."
Vưu Hòa biểu hiện rõ ràng là tự ti, lại thực rõ ràng trách cứ cha
mẹ bọn họ cho lời anh ta nói là thật.
Có lẽ, so với việc sống trong thành phố, anh ta càng mong muốn có
thể cùng cha mẹ ở chung một chỗ mà sống vui vẻ.
Tôi nói: "Người trong thành phố và người dân ở quê không giống nhau
sao?"
Vưu Hòa buồn phiền, vò đầu, ánh mắt hơi hơi nheo lại, mắt nhìn xa
xăm vào rừng cây sâu thẳm nói: "Không giống nhau."
Quả thực là không giống, tuy rằng đều là người, nhưng tôi cảm thấy
người thành phố là quá nhẫn tâm, không giống với người dân quê
thuần phác chân thật, nhìn họ là liền cảm thấy vừa đáng yêu vừa vui
sướng.
Chủ đề giữa chúng tôi dừng lại ở đây, đại soái ca Vưu Hòa không có
để lộ ra tâm sự, chỉ là ngẩn người nhìn vào cánh rừng sâu thăm
thẳm.
Tôi nhún nhún vai, không nói thì không nói, tôi tìm việc khác để
làm.
Ánh mắt thoáng nhìn, liền thấy chiếc áo Vưu đại soái ca vắt trên
cây, vì thế tôi nói: "Tôi đi xem quần áo của anh khô chưa?"
Vì thế tôi nhấc người đứng lên, lúc vừa chạm vào quần áo, bỗng
nhiên cảm giác cánh tay tê rần, cảm giác giống như là bị kiến cắn,
tôi không quan tâm, cũng không nhận thấy điều gì khác lạ, vì thế
không nói hai lời cầm lấy quần áo trở lại bên cạnh Vưu đại soái
ca.
Vưu Hòa hơi nghiêng đầu nhìn tôi một chút, sau đó lại đem tầm mắt
trở lại vị trí ban đầu tiếp tục ngẩn người.
Tôi nói: "Quần áo anh đã khô rồi, đi về thôi." Trong lòng tôi hốt
hoảng, sao đột nhiên cảm giác toàn thân khó chịu, trước mắt ngày
càng mơ hồ.
Vưu Hòa quay đầu, ánh mắt tôi mơ hồ nhìn không rõ bộ dáng anh tuấn
của anh ta, tôi chỉ có thể nghe được Vưu Hòa nói: "Cô làm sao
vậy?"
Đầu tôi ong ong, không biết chính mình đang nói cái gì, cũng không
nghe thấy Vưu Hòa nói cái gì nữa, chỉ có thể cảm thấy tầm mắt ngày
càng mơ hồ, sau đó thế giới của tôi trở thành một mảnh hắc
ám.
Chương 12 - Nỗi phiền muội của Vưu Hòa
Giờ phút này, trong sân nhà họ Vưu rất ầm ĩ, bác sĩ già nổi tiếng
nhất vùng được bà Vưu mời đến, nguyên nhân, là vì cô gái mới đến
trong nhà họ Vưu kia bị rắn cắn.
Trong sân tiếng người nói chuyện ồn ào, mọi người đều bàn tán xôn
xao, ngưới số 1 nói: "Một cô gái tốt như vây, làm sao lại bị rắn
cắn?"
Người số 2 trả lời: "Ai, cô gái thật đáng thương, xem cô ấy lớn lên
đáng yêu như vậy, sẽ không liền như vậy ra đi."
"......"
Trong phòng, Vưu Hoà lẳng lặng ngồi trên ghế nhìn bác sĩ đang bận
rộn, bà Vưu cũng lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, chẳng qua chỉ là trái
ngược ở chỗ vẻ mặt Vưu Hoà tương đối bình tĩnh, còn bà Vưu thì sốt
ruột hơn.
Bà Vưu liếc mắt nhìn Vưu Hoà trách cứ hỏi: "Cháu tại sao không xem
trọng cô bé như vậy, cô ấy là ân nhân cứu mạng của nhà chúng ta."
Bà Vưu luôn tâm niệm, dù có chịu ơn của người ta là một giọt nước
cũng phải báo đáp, hiện tại thì tốt rồi, còn chưa kịp báo đáp người
ta, cô bé đáng yêu kia đã bị rắn cắn.
Người đang nằm trên giường là một cô bé vẻ mặt không có sức sống,
màu da tái nhợt thảm bại, còn môt thì thâm đen lại, cô cắn chặt
môi, nhíu mày, dường như trong mộng cũng vô cùng thống khổ đau
đớn.
Vưu Hoa tuy rằng mặt không chút thay đổi, nhưng lúc này trong lòng
cũng có chút khó chịu không thể chối cãi.
Lúc ấy anh chỉ là quá chìm đắm trong tưởng niệm của chính mình, anh
nhớ đến cho mẹ mình, nghĩ một lúc, cũng đã không chút ý đến chuyện
xảy ra bên cạnh, đến khi anh lấy lại tinh thần, cũng đã phát hiện
cô gái vẫn làm cho anh chán ghét này đã bị rắn cắn té xỉu trong
lòng anh.
Đúng vậy, anh vốn không thích cô gái này, cảm thấy cô luôn làm ra
vẻ, thực dối trá, nhưng trải qua ngày hôm nay, anh bỗng nhiên cảm
thấy quan điểm của mình có vấn đề, anh cũng không quen cô được bao
lâu, cái nhìn về cô cũng chỉ là phán xét mặt ngoài mà thôi, vậy làm
sao có thể nhanh chóng phán đoán người ta làm ra vẻ dối trá cho
được?
Cho nên lúc này anh mới cảm thấy thật hổ thẹn, mặc kệ anh đối với
cô gái này có cảm giác gì, anh cũng không bao giờ dám để cho cô vô
cớ bị rắn cắn.
Bởi vì phòng ở của nhà họ Vưu không nhiều lắm, căn phòng lớn ngoại
trừ phòng khách ở ngoài, có thêm ba cái phòng ngủ, bà Vưu ở một
phòng, Vưu Hoà ở một phòng, Vưu Vụ ở một phòng, sau khi Bảo Châu
đến đây, chỗ ở của bọn họ không đủ, cho nên phòng của Vưu Hoà bị
Bảo Châu chiếm lấy, Vưu Hoà lại ở phòng của Vưu Vụ, sau đó Vưu Vụ
quay trở lại trọ ở trường học.
Vốn đang ở trường học Vưu Vụ nghe nói ân nhân của cô bị rắn cắn,
làm cho khuôn mặt nhỏ bị doạ trắng bệch, vội vàng trở về nhà, liền
nhìn thấy một đống ngươì đứng ở ngoài cửa nhà mình, sau đó cô thần
tốc chạy về phòng ngủ của Vưu Hoà.
"Bà nội, ca ca, Bảo Châu thế nào?" Vưu Vụ vừa bước một bước vào
trong nhà liền sốt ruột hỏi.
Bà Vưu vẻ mặt tiếc hận đau lòng nói: "Vẫn còn hôn mê, bác Trình còn
đang chữa trị cho con bé." Bác sĩ Trình, thật ra chính là bác sĩ
giỏi nhất trong thôn.
Vưu vụ trách cứ nhìn vưu Hoà, hỏi: "Đây là có chuyện gì?"
Vưu Hoà bỗng nhiên bực bội đứng lên, cả nhà ai cũng quan tâm cô gái
kia, còn ra vẻ anh là kẻ đầu xỏ gây nên? Vuốt vuốt tóc, Vưu Hoà vẻ
mặt phiền chán nói: "Liên quan gì đến ta." Nói xong liền đứng lên,
nhân khi bọn họ còn chưa hoàn hồn liền bỏ chạy khỏi hiện
trường.
Bà Vưu thấy thái độ của Vưu Hoà như vậy, vẻ mặt tức giận nói: "Anh
trai cháu càng ngày càng kỳ cục."
Vưu Vụ là con gái, đương nhiên biết cách an ủi người khác, vì thế
cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bà nội, ản ủi nói: "Không có việc gì, không
có việc gì, để cháu cùng anh ấy nói chuyện đi." Vưu Vụ nhìn bóng
dáng Vưu Hoà rời đi, đôi mắt tràn ngập nghi hoặc cùng khó
hiểu......
Chương 13 - Nghi vấn của Vưu Vụ
"Ca ca." Thanh âm nhẹ nhàng của Vưu Vụ từ phía sau Vưu Hoà vang
lên.
Theo ra tới sân sau của Vưu gia, Vưu Vụ vẫn đi theo bên người Vưu
Hoà, Vưu Hoà vẫn đi một chút lại ngừng, thấy rốt cục cũng dừng lại
bên cạnh một sườn núi nhỏ, Vưu Vụ liền nhẹ nhàng kêu lên một
tiếng.
Vưa Hoà quay đầu, nhìn thấy em gái của mình, không tỏ biểu tình gì
lại quay mặt sang chỗ khác, hỏi: "Em ra đây làm gì?"
Vưu Vụ thở dài, nói: "Ca ca, anh tại sao vẫn nhằm vào Bảo Châu, cô
ấy là một cô gái rất tốt a." Trong xã hội hiện đại này, còn mấy ai
có thể thiện lương đáng yêu như cô ấy, tuy rằng cô cũng chỉ được
tiếp xúc rất ít, nhưng tại thời khắc được cô ấy cứu ở trên thuyền,
cô đã hiểu được, Bảo Châu chính là một cô gái tốt.
Lời nói của Vưu Vụ làm cho Vưu Hoà hồi tưởng lại, anh rốt cuộc là
vì sao lại chán ghét Bảo Châu, vì sao?
Nhớ rõ lần đầu tiên mình gặp Bảo Châu là khi cô ấy ngủ trên giường
anh, anh đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là cảm thấy vô cùng kỳ quái,
sau đó anh tiến đến đánh giá cô gái đang chiếm lấy giường của anh,
cuối cùng lại bị dung mạo đáng yêu của cô hấp dẫn. Sau khi cô tỉnh
lại, cô thế nhưng lại vì muốn ở lại mà giở trò, đề cho anh còn chưa
kịp lại gần cô thì đã bị bà nội vừa vặn nhìn thấy, còn tưởng anh
khi dễ cô....
Đại khái có lẽ là từ thời điểm đó trở đi, anh liền cảm thấy cô gái
này lúc nào cũng đóng kịch giả dối.
Con người luôn không thích ai giả dối, anh cũng vậy, cho nên đối
với sự tồn tại của người tên Bảo Châu này, làm cho anh cảm thấy
chán ghét.
Vưa Hoà giật nhẹ môi, nhớ tới cảnh tượng khi vừa gặp đã bị cô đùa
giỡn, nội tậm khó tránh khỏi có chút khó chịu, vì thế nói: "Cô ta
chính là muốn em nghĩ cô ta thiên chân khả ái thôi."
Vưu Vụ nhíu mày, khó hiểu nói: "Ca ca, anh thực sự hiểu cô ấy được
bao nhiêu? Vì sao lại quyết định về nhân cách của một người nhanh
như vậy? Tại sao lại khẳng định cô ấy không tốt?"
Vưu Hoà bị Vưu Vụ hỏi có chút phiền chán, vì thế nói: "Em về đây
làm cái gì, em không cần đi học sao?"
"Sau khi nghe tin ân nhân cứu mạng bị rắn cắn, em nhất thời sốt
ruột, nên dốc lòng xin học giáo cho về nhà ba ngày." Vưu Vụ kỳ dị
nói, cũng bắt đầu mất hứng.
Anh trai cô chưa bao giờ cố tình gây sự như vậy, rốt cuộc là đã xảy
ra vấn đề gì, Vưu Vụ cô nhất định phải giải quyết ổn thoả!
"Vậy không cần trở về trường nữa, hảo hảo mà chiếu cố ân nhân cứu
mạng của mình sao, tốt nhất là nên trừng lớn hai mắt mà trông coi,
miễn để cho lúc cô ta quy thiên, em ngay cả lần cuối cùng cũng
không gặp được." Vưu Hàa dùng lời lẽ cũng khẩu khí ác độc
nói.
Vưu Vụ vừa nghe thấy Vưu Hoà nói vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp đáng
yêu lập tức tràn đầy phẫn nộ, cô dậm mạnh chân, nói "Anh, anh thật
quá đáng." Nói xong liền chạy đi.
Nhìn bóng dáng đã chạy xa của Vưu Vụ, Vưu Hoà bất đắc dĩ giật nhẹ
môi, aizz, anh cũng không hiểu mình đến tột cùng là làm sao
vậy.
Tuy rằng Bảo Châu đã từng đùa giỡn anh một lần, nhưng anh trước giờ
đều không có hẹp hòi như vậy, chưa bao giờ tính toán chi li, chỉ
không rõ là, tại sao chỉ cần nhìn thấy Bảo Châu, cảm xúc của anh sẽ
không thể khống chế, cứ lặp lại mê muội như vậy, cứ muốn nhìn thấy
biểu tình uỷ khuất lại không dám phát tác của cô sau khi bị anh khi
dễ...
A, đúng rồi, anh chính là đặc biệt thích nhìn thấy biểu tình uỷ
khuất đến đòi mạng lại không dám phát tác ra ngoài của Bảo
Châu!
Bởi vì khi đó, khuôn mặt của Bảo Châu sẽ phá lệ vô cùng rõ ràng,
khuôn mặt có chút đỏ ửng vì thở phì phì, cái miệng nhỏ nhắn chu lên
than thở lại lầm bầm lầu bầu, bộ dáng đặc biệt đáng yêu.
Cũng chính là khi nhìn thấy biểu tình này của cô, vẻ mặt bình tĩnh
cũng như sự thu mình gò ép bản thân của anh dường như sẽ tiêu tan
hết.
Có lẽ, anh nghĩ, anh cũng không phải thật sự chán ghét Bảo
Châu......
Chương 14 - Kẹo của Vưu Hòa
Bị rắn cắn, đúng là chuyện vô cùng thống khổ!
Đầu tiên, ngươi phải chịu được đau đớn kịch liệt, vả lại, nhìn thấy
thế gian phồn hoa bên ngoài, nội tâm ngươi tràn đầy mong muốn được
hướng tới, nhưng lại giống như ếch ngồi đáy giếng bị vậy trong căn
phòng với bốn bức tường, làm cách nào cũng không có biện pháp đi ra
ngoài...
Bởi vì, ô ô ô......
Nơi bị rắn cắn tuy rằng là tay của tôi, nhưng lại bị Vưu Vụ nghiêm
khắc trông giữ, cô ấy nói chừng nào tay tôi còn chưa hết sưng thì
chừng ấy sẽ không cho tôi ra ngoài nửa bước.
Cho nên, cho dùng bên ngoài có ánh nắng tươi sáng, hoa thơm bướm
lượn, tôi cũng chỉ có thể lén nhìn ra cửa sổ, hơn nữa trong lòng
yên lặng tự nhủ; Nhanh khỏe lên, nhanh chút tò mò đi!
Nhưng mà, cứ một ngày lại một ngày trôi qua, tôi giống như một
người liệt nằm trên giường, bởi vì tay tôi còn chưa có hết sưng
hoàn toàn.
Vưu Vụ đúng là nha đầu dính liền lấy người ta, cô ấy thường xuyên ở
bên người tôi, cùng tôi nói chuyện, nghe cô ấy lải nhải, tôi cũng
không cảm thấy thực nhàm chán, nhưng một khi cô ấy bận việc, tôi
lại bắt đầu buồn bực.
Cũng phải kể đến, từ sau khi tôi bị rắn cắn, cũng chưa có lần nào
nhìn thấy tên không có phẩm chất Vưu Hoà kia.
Không có cái tên đó khiêu khích, tôi vốn nên cao hứng mới đúng,
aizzz, vì sao lại cảm thấy có chút tơ vương vấn cái tên miệng thối
kia nhỉ?
Cửa gỗ vừa kêu lên kẽo kẹt một tiếng, tôi còn tưởng là Vưu Vụ, kết
qua khi nhìn ra hoá ra là lão thái thái.
Lão thái thái chống gậy, chậm rãi đi tới, ngồi bên giường tôi hỏi:
"Hôm nay có cảm thấy khoẻ hơn không?"
Tôi nở nụ cười với bà, nói "Đã tốt hơn nhiều ạ, bà Vương, cháu bị
thương là ở tay chứ không phải chân, cháu cũng không phải là không
thể ra ngoài đi đi lại lại được a."
Bà Vương vừa nghe, trên mặt vốn đã nhiều nếp nhăn nay lại nhăn lại
thành một đoàn, bà vội vàng nói: "Không nên không nên, đợi đến lúc
cháu hoàn toàn bình phục mới có thể ra ngoài đi lại."
Tôi ủ rũ "Dạ" Một tiếng, cúi đầu không lên tiếng .
Bà Vương bỗng nhiên thở dài, nói: "Tiểu tử Vưu Hoà kia, cũng không
biết chạy đi nơi rồi."
Vưu Hoà?
Tôi nghi hoặc nhìn bà, hỏi: "Anh ấy đi ra ngoài thật lâu rồi
sao?"
Bà gật đầu, nói: "Đi ra ngoài đã một ngày một đêm, tiểu tử này càng
ngày càng quá đáng."
Trong lòng tôi chợt dấy lên một nỗi khổ sở, cái này có phải cho
thấy tôi hôn mê một ngày, vẫn không thấy bóng dáng anh ta, chẳng lẽ
anh ta không quan tâm tôi một chút nào sao?
"Anh ấy đã lớn như vậy rồi, cũng sẽ không bỏ bê bản thân mình không
lo đâu, bà đừng lo lắng." Tuy rằng trong lòng khổ sở tức giận,
nhưng tôi vẫn có an ủi bà.
Sau đó, tôi cũng bắt đầu cảm thấy nghi hoặc.
Thật kì quái, tôi và Vưa Hoà trước giờ luôn là nước với lửa không
thể hoà thuận, anh ta biến mất tôi cao hứng còn không kịp, vì sao
ngược lại lại có chút khó chịu, hơn nữa giờ phút này lại phi thường
muốn nhìn thấy anh ta, tôi rốt cục là làm sao vậy?
A! Chẳng lẽ trong lòng tôi vốn đã lặng lẽ thích anh ta, mà chính
mình vẫn không biết, mãi cho đến khi không gặp được anh ta nữa, tôi
mới bắt đầu cảm thấy không thích hợp, sau đó......
Trong lòng tôi kêu bùm bùm, chẳn lẽ mình thật sự thích tên Vưu Hoà
kia?
Đang lúc nội tâm tôi nổi giống bão ngất trời, cửa lại bị mở ra, đi
vào dĩ nhiên là Vưu Hoà!
Nhất thời, nội tâm tôi lại kinh hoàng vạn phần.
Vưu Hòa lúc này có vẻ có chút chật vật, giống như là vừa đi đánh
trận một đêm về, lại thêm phong trần mệt mỏi; lão thái thái thấy
Vưu Hoà như vậy, ngữ khí càng tăng thêm hỏi: "Cháu rốt cuộc là đã
đi đâu?."
Vưu Hoà nhìn tôi đang nằm trên giường, giật nhẹ môi nói: "Cháu vào
nội thành đặt làm quan tài, bây giờ đang xem hôm nay nhà chúng ta
có phải làm tang sự không."
A!
Vưa Hoà chết tiệt!
Vưa Hoà thối tha!
Hắn thế nhưng nguyền rủa tôi chết!
Tôi căm giận nhìn anh ta, trong lòng thì chửi mắng chính mình, lại
mắng anh ta; Lão nương đầu óc đúng là bị hóa đá, bằng không làm sao
có thể cảm thấy mình thích anh ta?!
"A, nhà anh muốn làm tang lễ sao?" Tôi ra vẻ nghi hoặc,vẻ mặt kinh
ngạc, còn thêm chút đáng tiếc cùng đồng tình nhìn Vưu Hoà: "Anh là
nói ai thế? Tôi thấy bà bà khí sắc tốt như vậy, khẳng định không
phải bà rồi, Vưu Vụ đáng yêu lại trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, chắc
chắn cũng không phải cô ấy, còn về phần anh...." Tôi dùng một bộ
mắt đánh giá anh ta nhìn Vưu Hoà, nói: "Một thân chật vật phong
trần mệt mỏi, hình như là đang bị bệnh gì đó, anh không phải là mua
cho chính mình chứ?"
Khuôn mặt tuấn mỹ của Vưa Hoà hơi nhíu lại, có chút ngoài ý muốn
nhìn tôi, ngoắc ngoắc môi, xấu xa nói: "Không nghĩ tới cô nhanh mồm
nhanh miệng như vậy.."
Bà bà ở một bên nhìn chúng tôi đang tranh đấu, lắc đầu,cảm thán thở
dài, aizzzz, sau đó lại chống gậy đi ra ngoài.
Thấy bà đi rồi, tôi nâng mặt lên đối mặt với Vưu Hoà hừ một tiếng,
trong lòng thầm mắng, Vưa Hoà chết tiệt, Vưu Hoà thối tha, ngày nào
đó anh chết, tôi dù có chết cũng sẽ không thắp hương cho anh
đâu.
Vưu Hoà phủi phủi tro bụi trên người, tới gần tôi, tôi thấy anh ta
đi đến, trong lòng không hiểu, lại có chút căng thẳng, anh ta muốn
làm gì vậy?
Vưu Hoà ngồi ở bên giường, tới gần tôi rất rất gần, nói: "Nhìn cô
sắc khí cũng không thua ai."
Tôi than thở một tiếng, tránh né anh ta, nói: "Vì sao anh tự nhiên
dựa vào gần tôi như vậy?" Đừng có dựa vào gần tôi như vậy a, tim
mình vì sao lại đập nhanh như vậy chứ?
"Cái này cho cô." Vưu Hoà đưa một túi gì đó đến tay tôi, sau đó
vuốt vuốt tóc liền tránh ra.
Thấy anh ta rời đi, tôi bắt đầu có điểm mạc danh kỳ diệu (không
hiểu tại sao), sau đó mở cái túi ra, tôi ngây ngẩn cả người.
Ách...... Là một ít kẹo đóng gói......
Tôi nghi hoặc nhìn ra cửa, sau đó lại nghi hoặc nhìn túi
kẹo......
Điều duy nhất tôi nghĩ lúc đó là, vì sao tên không có phẩm chất kia
biết tôi thích ăn loại kẹo này?
Chương 15 - Ngọt ngào vì trái cây hay vì hôn
Lúc nhàm chán, tôi sẽ lấy kẹo Vưu Hòa cho tôi ra, bóc vỏ, bỏ vào
trong miệng, hương vị ngọt ngào nhất thời tập kích vị giác của tôi,
tôi rất vui vẻ, ai, chí hướng của tôi rất nhỏ bé, vào tình huống
nhàm chán như vậy có thể ăn được một viên kẹo ngọt ngào thì cũng
cảm thấy cuộc đời không còn cầu gì hơn.
Cửa gỗ kẽo kẹt vừa vang lên, người vào quả nhiên là Vưu Hòa, Vưu
Hòa thấy miệng tôi đang ngậm kẹo liền hỏi: "Ăn ngon không?"
Tôi gật đầu, thực ngọt nha.
Vưu Hòa ngồi ở bên giường tôi, không chút khách khí đưa tay lấy một
viên kẹo, bóc vỏ bỏ vào miệng mình.
Tôi ngây ngẩn cả người, không quen thấy như vậy .
"Anh cũng thích ăn kẹo sao?"
"Không thích." Mặt Vưu Hòa nhăn lại, tỏ vẻ không quá thích hương vị
này.
"Vậy sao anh lại ăn?" Tôi tò mò .
"Nhìn cô một bộ dáng hạnh phúc nên tôi muốn ăn thử xem có phải kẹo
này có hiệu quả gì đặc biệt hay không, kết quả ăn rồi còn chẳng
bằng không ăn." Tuy rằng nói như vậy, nhưng kẹo ở trong miệng anh
ta căn bản là vẫn ở trong ấy, nếu anh ta thật sự chán ghét như anh
ta nói thì tình huống hiện tại căn bản chính là khẩu thị tâm
phi*.
*khẩu thị tâm phi: nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Một ngày một đêm anh không trở về là vì mua kẹo cho tôi sao?" Tôi
nghĩ nửa ngày, quyết định vẫn là hỏi một nghi hoặc vẫn luôn tồn tại
trong lòng ra, lúc tôi chờ câu trả lời của anh ấy, trong lòng không
hiểu vì sao lại có chút khẩn trương.
"Đúng vậy." Vưu Hòa thừa nhận, còn một bộ khẳng khái nói: "Tôi đây
là người có tấm lòng bao la, sẽ không so đo với đứa trẻ như cô,
thấy cô bị rắn cắn sợ cô buồn bực, mới vội mua kẹo tới cho cô ăn
thôi."
Lời nói của anh giống như một dòng nước ấm, làm tâm tôi được dỗ
dành ấm áp, nhịn không được muốn cùng anh ta đấu võ mồm: "Ai nói
tôi là đứa trẻ, tôi nhưng là tròn mười tám tuổi rồi đấy."
Vưu Hòa mang một bộ ánh mắt không thể tin nhìn tôi, trên dưới đánh
giá xong, nói: "Thật không, tôi thấy cô dường như còn chưa dậy thì
hoàn toàn nữa đấy."
Lời của anh ta làm cho ánh mắt tôi hơi hơi nheo lại, hơi thở nguy
hiểm trong nháy mắt vây quanh bốn phía, giỏi cho tên này, anh dám
nói tôi dậy thì chậm, muốn bị ăn đòn sao?
Tôi lộ ra một tươi cười vô cùng yếu ớt, Vưu Hòa nhìn mà chả hiểu
thế nào, anh ta vừa định mở miệng nói thì tôi đã một phen giữ chặt
áo anh ta, tới gần, sau đó yếu ớt ghé vào tai anh ta nói: "Anh dám
nói tôi dậy thì chậm, tôi sẽ để cho anh thấy."
Tôi vốn không phải như vậy, nếu là người bình thường nói tôi như
vậy lúc đó tôi cũng chỉ là cười cho qua mà thôi, nhưng giờ phút này
tôi hiểu được rõ ràng lòng mình.
Aiz, quả thật tôi đã thích đại soái ca đáng ghét rất không có nhân
phẩm này.
Vưu Hòa hỏi: "Cô muốn làm......" hai chữ 'cái gì' còn chưa nói ra
miệng, mặt của tôi đã để sát vào rồi, trực tiếp miệng đối miệng,
anh ta nói tôi dậy thì chậm, thử hỏi một cô bé còn chưa dậy thì
hoàn toàn có biết cái gì gọi là hôn không?
Đại khái qua ba giây sau, Vưu Hòa bắn ngược lại, dùng giọng điệu vô
cùng ác liệt nói với tôi: "A, tôi đã nói cô dậy thì chậm mà, nghĩ
rằng môi đối môi thì là hôn sao a." Lúc này, tuy rằng miệng Vưu Hòa
ác độc, nhưng sắc mặt rõ ràng có chút đỏ ửng, trên khuôn mặt anh
tuấn có chút hồng hồng, còn không được tự nhiên mà không thừa nhận,
nhất thời tôi cảm thấy anh ấy rất đáng yêu.
"Hừ, tôi thấy anh cũng chỉ có như vậy ."
Ừ, môi của Vưu đại soái ca thật mềm thật mịn thật ngon, tuy rằng
vừa rồi chỉ là môi đối môi, nhưng cũng coi như là nụ hôn đầu tiên
của tôi rồi.
"Phải không?" Vưu đại soái ca nhíu nhíu đầu mày, nói: "Cho cô thấy
cái gì mới gọi là hôn."
Nói xong, khuôn mặt tuấn tú của Vưu đại soái ca liền hướng về phía
bên này của tôi tới gần, sau đó bàn tay to giữ đầu của tôi ấn về
phía trước, môi của chúng tôi lại chạm vào với nhau, chỉ là, lần
này cùng lần trước không giống......
A, tôi khiếp sợ, Vưu đại soái ca thế nhưng chủ động hôn tôi !
Chúc các bạn online vui vẻ !