Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Thiên thần hai mặt trang 20

Đội cảnh sát đã đến kịp thời và dập tắt lửa, đồng thời bang hội của Một Mắt đều bị bắn gọn. Chỉ duy nhất tên trùm đầu sỏ Một Mắt lại chạy thoát được. Cho đến bây giờ đã một tháng trôi qua, tung tích của người đàn ông đó vẫn là một con số 0 tròn trịa.



Lệnh truy nã đã ban hành toàn quốc, toàn bộ phi vụ làm ăn phi pháp của ông ta đều bị tịch thu làm bằng chứng, trả lại những cổ phần cho các công ty đã bị ông ta nuốt gọn. Và khách sạn Red chính là một phần lớn trong số đó.



Sự nghiệp của Kevin đã trở lại hùng mạnh như thuở ban đầu, và đôi chân của Kevin cũng có dấu hiệu hồi phục. Trong suốt một tháng qua, anh có thể cử động đi lại tuy vẫn còn dùng nạng để chống. Nhưng điều này thật sự là một tin tức đáng mừng!



Cô đặt tay lên ngực, cảm nhận được tim vẫn đập rất nhanh mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng anh cứu cô thoát khỏi nơi đó.



Phương Nhã thật không thể nhớ được mình đã thoát như thế nào, chỉ nghe một số người chứng kiến vụ việc kể lại rằng chính Cẩm Tú đã nói rằng trong nhà kho của Một Mắt có một cửa sổ nhỏ nằm trong góc khuất. Vì vậy đội cảnh sát mới có thể biết mà đập phá cửa.



Họ cũng nói rằng khi Kevin nghe được tin đó, anh đã kích động đến mức toàn thân phát run, lao khỏi xe lăn và lết trên bãi cỏ dưới đất,cố gắng dùng hết sức mình để trườn qua cửa sổ vừa mới bị đập để cứu cô ra bên ngoài. Cho dù mọi người ngăn cản, bất chấp cả việc bản thân không còn đủ sức để đi lại, anh vẫn không hề màng đến.



Sau khi anh lao vào biển lửa thì vài phút sau, xe cứu hỏa đã kịp thời đến dập tắt đám lửa và cứu hai người ra ngoài. Nhưng khi đã cứu ra khỏi nơi đó, họ phát hiện rằng chiếc áo anh mặc đã cháy đen đến kỳ dị - đó cũng bởi vì anh đã dùng cả thân mình để dập tắt lửa đang bén vào người Phương Nhã.



Anh ôm cô rất chặt, chặt đến mức một tiếng sau bọn họ mới có thể tách hai người ra khỏi nhau và đưa họ lên xe cấp cứu.



Đêm âm u, bầu trời không lấy một ánh sao ...



Mọi thứ hầu như đã chấm dứt.



Bang hội Một Mắt tan rã, đàn em đều bị bắt giữ. Và ngay cả Cẩm Tú, cô cũng đã tự thú với cảnh sát tất cả những tội lỗi mình đã gây ra bao năm qua. Chấp nhận bản thân phải chịu sự cô đơn lạnh giá bên song sắt nhà tù.



Người con gái đó, cả đời sống trong biển máu tanh nồng, đạp trên đầu mạng sống của bao người vô tội, và bất chấp tất cả để có được người con trai mình yêu thương. Rốt cuộc vẫn là bản thân không có gì cả.



Thử hỏi xem, cô ấy có đáng thương hay không?



Bầu trời ngày hôm nay, cũng như cái đêm đó ... âm u lạnh lẽo đến rợn người ...



" Con bé này, sao không mặc áo khoác vào, hả?"



Phương Nhã đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì âm thanh khàn khàn của Kevin đột ngột cất lên khiến cô thót tim xoay đầu lại. Anh vẫn như vậy, mỗi lần tức giận là chân mày cứ nheo lại, đôi môi run run kềm chế cơn xúc động của mình, mắt dán chặt vào bờ vai gầy mỏng manh kia, nghiến răng nói:
" Đứng yên đó!"



Thấy cô chuẩn bị bước đến đỡ thì anh đã gằng giọng ra lệnh, một tay chống nạng khó nhọc bước đến, âm thanh vút lên cao:



" Anh nói bao nhiêu lần rồi. Lỡ cảm lạnh thì sao đây, hả?" - Dứt lời, anh cởi áo khoác của mình rồi đắp lên vai cô, thân người lạnh lùng cứng nhắc nhưng đôi mắt lại tràn đầy sự âu yếm chiều chuộng.



Nhìn cảnh tượng trước mặt, cô không kềm được lòng mình mà ôm chầm lấy anh, giọng thỏ thẻ:



" Em xin lỗi! Lần sau sẽ không như vậy nữa!"



Đột nhiên bị cô ôm chặt lấy, anh có chút bất ngờ, ánh mắt cũng đã dịu lại phần nào, giọng nói trở nên dịu dàng hơn:



" Sao thế?"



" Kevin, anh hứa với em, sau này nhất định không được dại dột như vậy nữa. Anh hứa đi!"



Giọng cô nghèn nghẹn, không hiểu sao cảm giác lúc này rất mơ hồ. Cô chỉ biết rằng mình hoàn toàn không muốn buông anh ra, không muốn anh vì người con gái này mà bất chấp nguy hiểm như thế một lần nữa!!!



Kevin không trả lời, anh chỉ mím môi như đang suy nghĩ điều gì đó, khóe mắt hơi đỏ. Nhưng chỉ một lát sau đã ôm cô thật chặt vào lòng, hôn lên trán cô đầy yêu thương rồi thì thầm:



" Anh yêu em!"



Bầu trời về khuya rất lạnh, từng đợt gió tràn về khiến tim Phương Nhã buốt giá. Cô biết, và cô hiểu tình yêu của anh lớn đến nhường nào, lớn hơn tất cả những gì anh có thể nói.



Nhưng, cái cô cần thật sự không phải vậy!



Bình an! Cô chỉ muốn anh được bình an thôi. Bao nhiêu người đi ngang qua cuộc đời cô và mãi mãi đi không hề quay lại. Người cha cô yêu nhất, mối tình đầu cô từng say đắm và một tình bạn trong ảo tưởng đều lần lượt bỏ cô mà đi.



Nếu như một lần nữa cô mất đi người mình yêu, nhất định Mai Phương Nhã này sẽ không đủ can đảm mà sống tiếp nữa ...



" Mọi chuyện đã qua rồi! Chuyện truy tìm Một Mắt hãy để cho cảnh sát họ làm đi. Anh đừng như vậy nữa, đừng dấn thân vào nguy hiểm nữa. Có được không???"



" Ngốc à! Sẽ không có chuyện gì đâu! Đừng lo lắng quá!" - Giọng anh khàn khàn, cố che giấu sự xúc động của mình mà an ủi cô, cứ thế mà ôm lấy cô thật chặt - " Nếu có thể, anh rất muốn cùng em sống đến răng long đầu bạc!"



Đầu cô ép chặt vào lồng ngực Kevin, cảm nhận rõ được nhịp tim đang đập mạnh của anh, bất giác không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn. Nhưng anh lại ôm ghì lấy cô chặt hơn, cả vòng tay to lớn mạnh mẽ ôm trọn lấy tấm thân nhỏ nhắn của Phương Nhã:



" Yên nào!"



" Kevin ...!"



Cô ngổn ngang trong lòng biết bao thắc mắc. Là tại cô đa nghi, hay vì quá lo lắng mà nảy sinh ảo giác. Dường như anh đang có điều gì muốn che giấu!?



" Anh đừng mạo hiểm nữa được không?"



Cho đến khi cô leo lên giường vẫn không chịu buông tha anh, kiên trì lặp lại câu hỏi. Hệt như muốn chính tai mình nghe được câu trả lời từ anh, để cô có thể được yên tâm một chút.



Cách đây một tháng, cô dứt khoát ra đi chỉ với một lý do duy nhất là giết chết Một Mắt, trả thù thay Quốc Thịnh và đòi lại cổ phần khách sạn cho Kevin - dù có phải làm bất cứ giá nào. Cho đến khi nhận được cuộc gọi cầu cứu từ Cẩm Tú, cô mới biết được mẹ cô đã bị ông ta bắt giữ.
Trong khoảnh khắc đó, cô thật sự rất hận bản thân mình. Là một đứa con gái nhưng lại không hề hay biết ngày nào mẹ mình được thả, thậm chí từ lần đặt chân trở về nước thì cô cũng chẳng đi thăm bà lần nào.



Ngay cả việc bà bị bọn xã hội đen bắt đi, Phương Nhã này cũng phải để một cô gái như Cẩm Tú báo tin mới có thể biết được.



Cái đêm của một tháng trước, cô bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Cẩm Tú mới hay biết: thì ra người con gái đó không phải bị tâm thần, chỉ là cô ta giả ngây ngốc đánh lạc hướng Một Mắt mà thôi.



Nhất thời nhận được cú gọi đột ngột như vậy, cô thật khó tránh khỏi bất ngờ. Lúc đó, cô đã nghĩ rằng cô ta đang nói dối. Nhưng khi đứng lặng người chừng mười phút thì không hiểu sao cô lại bắt đầu sợ hãi rằng những lời nói của Cẩm Tú ... là thật!





Dù có nằm mơ, cô cũng không dám nghĩ rằng sẽ có một ngày bản thân lại tin tưởng Cẩm Tú một lần nữa!



Hai năm trước, cô ta từng khiến cô trở thành người con gái xấu xí nhất thế gian. Thì hai năm sau, chính cô ta lại là nguyên nhân gián tiếp hại chết ba của cô.



Thế mà giờ đây, vì cái chết của Quốc Thịnh mà Cẩm Tú đã hoàn toàn thay đổi.



Cô ta không còn là Cẩm Tú độc ác nguy hiểm cô từng quen biết nữa - bất chấp nguy hiểm bán đứng lại cha ruột, bán đứng tổ chức, và chấp nhận cung cấp thông tin cho cảnh sát.. Người con gái đó thật sự đã tỉnh ngộ rồi!



Nhờ có cô ta, mọi thứ dường như đã được giải quyết!



Một tháng trôi qua, cơ đồ của khách sạn Red đã đi vào quỹ đạo, thế giới trở nên yên bình hơn bao giờ hết. Ngay cả vị chủ tịch đứng đầu khách sạn Justin Nguyễn cũng không còn ngăn cản anh và cô đến với nhau nữa, mặc dù ông thật sự không mấy hài lòng vì mối quan hệ của hai người.



Thế giới mất đi một nhóm xã hội đen lớn mạnh, tuy nhiên người được xem là trùm của bang hội lại còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Cho đến bây giờ vẫn chưa được tìm thấy.



Chính vì Một Mắt còn chưa vào tù, lòng của Phương Nhã mới không có ngày nào thật sự bình yên!



“ Ngủ đi! Đừng nghĩ nhiều nữa!”



Trước khi tắt đèn, anh còn hôn lên trán cô như một cử chỉ yêu thương của riêng mình, không ngừng dặn đi dặn lại rằng tối ngủ không được tung chăn ra, vì như vậy rất dễ bị cảm lạnh.



Anh là như vậy, chăm sóc cô chu đáo hệt như một đứa trẻ. Thử hỏi xem với người con trai như thế này, làm sao cô nỡ đánh mất anh thêm một lần nữa.



Còn anh ...



Trong bóng tối, anh tựa người vào cánh cửa, chần chừ không bước ra ngoài. Đôi mắt sâu thăm thẳm cố gắng làm quen với bóng tối đề nhìn người con gái của anh ngoan ngoãn rơi vào giấc ngủ.



Anh biết, chỉ cần một ngày không tìm được Một Mắt thì cô sẽ không có một giấc ngủ ngon.



Một tháng qua, tuy rằng đôi chân vẫn chưa lành lặn nhưng anh vẫn làm hết sức mình để trợ giúp cảnh sát tìm ra người đàn ông nguy hiểm đó. Cho dù ba anh tỏ thái độ giận dữ ra mặt, nhưng anh vẫn quyết không từ bỏ!


Vì tất cả những thứ anh đang làm là đều vì tương lai của hai người. Chỉ khi Một Mắt bị trừng phạt thì quá khứ của cô mới có thể ngủ yên!



Chừng mười phút sau, anh mới khép cửa lại và đi xuống lầu, từng bước đi nặng nề theo những suy nghĩ tính toán, hoàn toàn không để ý rằng chuông điện thoại bàn đang reo lên.



“ Reng! Reng!”



Tiếng chuông điện thoại reo lên không dứt, Kevin thẫn thờ ngang qua bàn điện thoại mà vẫn không hề hay biết gì. Cho đến khi Thảo Nhi chạy đến bắt máy, thì nửa phút sau đã thảng thốt kêu lên tên anh, sắc mặt tái mét không còn giọt máu:



“ Giám... giám đốc!”



Tiếng gọi của Thảo Nhi vô cùng hốt hoảng, khi anh xoay đầu lại đã thấy cô bé sợ hãi đến mức ngồi bệch xuống đất, đôi môi run rẩy thều thào:



“ Dì... dì Mỹ... Mỹ Lệ! Dì ấy ...”

Mỹ Lệ!



Đồng tử anh co lại, đôi mắt đảo một lượt xung quanh phòng, rồi lại bất giác nhìn lên đồng hồ. Đã 8h tối, mẹ của Phương Nhã ở đâu mà lại gọi đến vào giờ này.



Từ lúc mọi chuyện được giải quyết thì bà và Phương Nhã đã ở biệt thự cùng anh. Đáng lý ra giờ này bà vẫn còn ở trong nhà mới đúng!



Các cơ trên mặt anh bắt đầu co giật, không nghĩ ngợi gì nữa mà chạy đến nắm chặt điện thoại áp lên tai, tim bất giác đập thình thịch liên hồi:



“ Dì?”



Đầu dây bên kia vang lên âm thanh hỗn tạp, tiếng rè rè phát lên bên tai hòa theo tiếng nức nở của Mỹ Lệ:



<>



Trong chớp mắt, điện thoại rơi xuống đất.



Toàn bộ mọi thứ, tất cả, như rơi vào một vực thẳm tối tăm, sâu hút không thấy đáy.





Bóng tối dày đặc khiến tim Kevin hoảng loạn, đôi mắt như phủ sương mù, mơ hồ không nhìn rõ được những gì trước mắt nữa.



Bầu trời không một ánh sao, ánh trăng sáng thấm đẫm lòng người, hệt như xuyên suốt, cắm vào tim anh một nỗi đau đớn kịch liệt.



Đau đến điên cuồng!



----------



“ Tí tách! Tí tách!”



Trong một bụi cỏ gần công viên hoang vắng, Mỹ Lệ thẩn thờ nhìn ngọn lửa bập bùng trong đêm tối, rồi lại nhìn sang Kevin đang bình tĩnh đốt chiếc áo đầy máu cho đến khi toàn bộ đều biến thành tro, sau cùng là lau đi những vết máu vương vãi trên mặt đất, tiêu hủy chứng cứ.



Bên cạnh, Một Mắt toàn thân lạnh ngắt nằm trên bãi cỏ, con dao được cắm ngay trên ngực ông ta, mùi máu tanh nồng thoang thoảng dưới ngọn lửa rực đỏ.



Mỹ Lệ vẫn cứ như vậy, khuôn mặt tèm lem nước mắt nhìn anh rồi lại nhìn Một Mắt nằm bất động, môi run rẩy cất không nên lời.



Sau khi dọn xong những vết máu, lau sạch người bà, anh mới cẩn thận nhìn bộ quần áo trên người bà đang mặc. Sau khi xác định đúng bộ quần áo anh mang từ nhà đến đây thì nụ cười mệt mỏi mới hiện lên trên gương mặt.
Đôi mắt anh hoe đỏ nhìn bà một lần nữa, tưởng chừng thời gian trôi qua rất lâu sau đó, Kevin mới đến gần Một Mắt, dùng tay quét những vết máu trên người ông ta lên người bản thân mình, cuối cùng mới ngẩng mặt lên trời, giọt nước mắt đầu tiên chầm chậm lăn xuống.



“ Jessica! Ba phát súng của em đã xem như thành công rồi! Còn việc sau cùng, cứ để anh làm thay em!”



-----



Bầu trời đêm nay rất lạnh lẽo, hòa theo dòng người lướt vội trên đường, mọi thứ dường như đẹp đến bi thương!



Tiếng còi xe cảnh sát hú lên trong đêm, khi đó, Kevin đã hoàn toàn bị giải đến đồn, trên tay còn bị khóa bởi chiếc còng số tám.



“ Anh xin lỗi, Jessica! Nếu có thể, anh rất muốn cùng em sống đến răng long đầu bạc!”



Nhưng ... thế gian này, vốn dĩ không có chữ “ nếu” tồn tại!





***** ♥ HỒI KẾT ♥ *****





Năm năm sau ...



Tại trại giam số 4, phòng thăm phạm nhân ...



“ Cạch!”



Chiếc điện thoại lạnh ngắt chợt áp lên tai, Phương Nhã ngồi đối diện với Cẩm Tú qua tấm chắn mỏng, khóe mắt lại đỏ lên vì xót xa.



Năm năm rồi, cứ mỗi lần cô nhìn thấy hai gò má hóp lại của người con gái trước mặt đều không tránh khỏi chua xót dâng trào. Cẩm Tú ốm quá!



“ Phương Nhã, cô khỏe chứ?”



“ Tôi khỏe! Còn cô, cô có bị họ hành hạ không?”



Câu hỏi vừa thốt ra, Phương Nhã đã muốn cười chế nhạo mình. Chẳng phải lời cô vừa nói cũng chính là câu trả lời hay sao. Bao năm qua, Cẩm Tú phải chịu biết bao những lần đánh đập của bọn ma cô trong ngục tù, hành hạ ức hiếp đến mức không ngày nào mà trên người không có vết tích vết bầm. Chỉ đơn giản một điều, vì bọn chúng rất căm thù cô chủ của bọn xã hội đen Một Mắt!



Cô ấy làm bao điều ác, đối xử man rợ với biết bao người, đạp trên nỗi đau của người khác để làm thú vui. Loại người như vậy, trên khắp đất nước Việt Nam này ai mà chẳng căm ghét chứ!?



Khóe môi Cẩm Tú vẫn còn vết tím bầm, bộ áo tù nhân cũng bị nhàu nát, màu đã phai cũ kỹ do sự xô sát diễn ra hằng ngày hằng đêm, đến mức đôi mắt sắc sảo của cô ấy cũng trở nên u sầu buồn bã.



Cho dù không muốn cô cũng phải thừa nhận rằng từ lâu bản thân đã không còn hận Cẩm Tú nữa!



Mọi thứ đã qua rồi, người đã chết cũng đã chết rồi!



Hận thù nối tiếp chồng chất cho đến bao giờ chứ?



“ Tôi không sao!” – Đôi môi tái nhợt yếu ớt cất thành tiếng, cô đưa một tay tím bầm của mình che giấu dưới gầm bàn, hoàn toàn không muốn Phương Nhã phải lo lắng vì mình nữa – “ Tôi thật sự không sao, cô yên tâm đi!”



“ Cẩm Tú!”



Phương Nhã nhìn Cẩm Tú đầy mơ hồ. Đã từ lúc nào, hai người con gái như kẻ thù sống chết với nhau lại trở nên khách sáo như vậy? Đến mức họ có thể bình thản mà đối diện, tâm sự với nhau như một đôi bạn tri kỷ!
Năm năm trước, khi quan tòa phán tội mười năm cho Cẩm Tú, cô ấy đã thật sự rơi lệ. Không phải vui mừng vì kết tội quá nhẹ, mà là cô cảm thấy vô cùng xấu hổ khi nhận được ân huệ lớn lao đó.



Chủ mưu người khác giết người, tội gây tổn hại đến thân thể người khác cộng lại đã có thể phán xử 20 năm tù. Nhưng vì cô biết hối lỗi, báo cáo với cảnh sát việc làm ăn phi pháp của cha mình, biết lấy công chuộc tội nên đã được giảm hình phạt mười năm tù giam.



Sau mười năm, Cẩm Tú có thể ra khỏi nơi này, và bắt đầu một cuộc sống mới.



“ Phương Nhã!” – Giọng nói của Cẩm Tú hơi ngập ngừng – “ Kevin, ngày mốt có lẽ sẽ ra tù đó!”



Giọng của Cẩm Tú tuy nhỏ nhưng cũng đủ khiến Phương Nhã giật mình. Mỗi khi nhắc đến cái tên của người con trai đó, tim cô không ngừng co thắt, hệt như bị ai đó bóp nghẹn vậy.



Cô mím chặt môi cố kềm cơn xúc động nhưng không hiểu sao nước mắt vẫn chảy ra ngoài, ào ạt không cách nào ngăn lại được nữa.



Nhìn cô đau đớn, Cẩm Tú cũng không nén được tiếng thở dài, trong lòng dâng lên niềm chua xót vô bờ. Nếu như không phải vì mẹ của Phương Nhã, thì người con trai đó có vào tù không?



Trong lòng mỗi người đều biết rõ cái đêm của năm năm trước, không phải vì anh ấy giết người, chỉ đơn giản là chịu tội thay cho mẹ của Phương Nhã mà thôi!



“ Phương Nhã! Không phải tại cô, cô đừng cảm thấy ray rứt nữa.”



Vụ án giết người của Kevin được phiên tòa xếp vào tội ngộ sát, phán năm năm tù giam. Sở dĩ kết quả được như vậy đều là do Phương Nhã và Justin Nguyễn không ngừng thuê luật sư giỏi nhất chỉ để cứu chữa lấy tội trạng cho hành động của anh.



Năm năm trước, khi hay tin anh phạm tội giết chết Một Mắt chỉ vì bao che cho mẹ của mình, Phương Nhã đã đau lòng đến mức muốn chết đi, không đêm nào mà cô không gặp ác mộng khi trông thấy cảnh tượng anh bị bọn ma cô hành hạ trong ngục tù.



Những ngày tháng đó, đối với anh, với cô, và với gia đình của Justin Nguyễn là một cơn ác mộng khủng khiếp!



Sự nghiệp của khách sạn Red vừa mới lên đà trong chốc lát đã bị tuột dốc một cách nhanh chóng. Tin đồn vị giám đốc mà bao người ngưỡng mộ nay lại vướng vào tội danh giết người được lan truyền khắp nước, hình tượng khách sạn sụp đổ. Một mình Justin Nguyễn phải chống chọi với dư luận, gồng gánh trên mình gánh nặng chỉ để mong cơ đồ bao nhiêu năm của ông không bị tan nát.



Trong thời gian đó, cô thật sự rất sốc, và khóc suốt ngày đêm, cả ngày đều nằm trong phòng mà khóc, ngay cả một hạt cơm cũng không hề động đến, tình trạng của biệt thự Kevin bỗng chốc trở nên vô cùng căng thẳng.



Mọi người ai nấy đều lo cho cô, ngay cả Mỹ Lệ cũng không ngừng khóc lóc và tự trách bản thân mình. Đáng lẽ người phải ngồi trong tù, người bị phán tội giết người là bà chứ không phải là anh!



Cái đêm đó, bà đột ngột nhận được cuộc gọi của Một Mắt. Không biết vì sao hắn lại có số bà, hắn chỉ hung hãn đe dọa rằng: nếu như Phương Nhã và Kevin không xuất hiện tại khu công viên gần trường tiểu học đó, thì hắn thề sẽ giết từng người một trong gia đình bà!!!
Chỉ trong khoảnh khắc , trong đầu bà không khỏi có lối suy nghĩ điên cuống rằng, nhất định phải giết chết tên xấu xa đê tiện đó!



Kẻ nào dám động đến con gái mình, Mỹ Lệ này quyết không tha cho kẻ đó!



Cũng chính vì lối suy nghĩ lệch lạc đó, chính tay bà đã gián tiếp hại Kevin, khiến anh chịu sự chỉ trích chê bai của người đời, hơn thế nữa còn phải mang tội danh giết người một cách oan uổng.



Chuyện này đối với Phương Nhã thật sự là một cú sốc rất lớn!



Cô không hề giận bà, cũng không giận anh. Cô chỉ giận chính bản thân mình. Vì hơn ai hết, Phương Nhã là người duy nhất có thể hiểu được người con trai ấy đang nghĩ cái gì.



Anh biết cô thiếu thốn sự chăm sóc từ gia đình, nay khó khăn lắm hai mẹ con mới có thể đoàn tụ. Nếu như phải để Mỹ Lệ vào tù một lần nữa, có lẽ cô hẳn sẽ buồn lắm. Chính vì vậy, anh mới quyết định dành hết mọi tội lỗi về mình, tự phán cho bản thân tội giết người đó.



Tại sao người phải hi sinh lúc nào cũng là anh?



Anh vì cô mà sẵn sàng từ bỏ các đối tác bên Mỹ, vì cô mà xém nữa đoạn tuyệt quan hệ cha con ruột với Justin Nguyễn, vì cô mà biến thành vật cản đường của Một Mắt, khiến sự nghiệp của khách sạn xém nữa là bị ông ta nuốt trọn. Đến mức cô ngỡ rằng sẽ không bao giờ được nhìn thấy anh đi lại bình thường được nữa.



Tách!



Giọt lệ đau đớn thay phiên tuôn rơi, hàng loạt ký ức về anh, về toàn bộ những gì thuộc về anh chầm chậm hiện ra trong đầu, thật rõ ràng, hệt như chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua.



Tại sao mọi thứ lại xảy ra dồn dập với cô và anh? Tại sao anh luôn vì cô mà hi sinh lớn đến mức này?



Bao năm qua, cô không ngừng tự trách mình, cắn rứt với những gì anh đã làm cho cô. Chính vì vậy, đã năm năm rồi, cô thật sự không cách nào để đối diện gặp mặt anh, dù chỉ là một lần.



Năm năm trước, sau ba ngày vùi trong chăn khóc, cô ngỡ như mình đã quên hết sự đời, không thiết sống nữa. Thì ngày hôm sau truyền hình lại phát tin tức về sự nghiệp của khách sạn Red nổi tiếng lừng lẫy đã tuột dốc thảm hại, chẳng mấy chốc cơ đồ của anh, tâm huyết của Justin Nguyễn gầy dựng bao năm rồi sẽ tiêu tan hết tất cả.



Trong khoảnh khắc đó, cuối cùng lý trí cũng quay lại, tinh thần cô đã thật sự hồi phục nhanh chóng.



Cô biết, mình có khóc thì cũng không thể cứu vãn được thứ gì. Anh không thể trở lại, cơ đồ khách sạn Red cũng không thể khả quan hơn, miệng lưỡi của thế gian cũng không thể vì một tiếng nói của cô mà biến mất được.



Cách duy nhất cô phải làm lúc này, là thay anh gánh vác trọng trách, giúp Justin Nguyễn tạo dựng được lòng tin với mọi người, khiến vị trí của khách sạn Red lại một lần nữa đứng vững trên thị trường, hùng mạnh như thuở ban đầu.



Cô đã quỳ gối trước cửa khách sạn cầu xin Justin Nguyễn đúng hai ngày, mặc cho mưa cuốn trôi vạn vật, trút như thác lũ, chẳng màng đến cơm ăn nước uống, chẳng cần phải biết mọi người xung quanh nghĩ sao về mình thì quyết tâm của cô vẫn không hề bị lung lay.
spinner.gif



Để một người như Justin chấp nhận Phương Nhã vào khách sạn là một vấn đề rất khó khăn. Từ trước đến nay, mối quan hệ giữa cô và ông không hề khắng khít. Nay lại vì hai mẹ con cô mà con trai ông vào tù, hơn thế nữa còn khiến cả khách sạn Red bị tai tiếng, tuột dốc trầm trọng. Vậy thì làm sao một vị chủ tịch như ông lại có thể cho người con gái này đạt được toại nguyện?



Hai đêm liền, hết nắng rồi mưa, hết ngày rồi lại đêm, một giọt nước cơm canh cũng không hề có, cho dù cô có quyết tâm đến mấy rồi cũng phải ngã gục vì không thể chịu đựng nổi.



Nếu như không vì thế, Justin Nguyễn sẽ không vì tấm chân tình của Phương Nhã mà động lòng!



Năm năm, cô thay thế vị trí của Kevin đã được năm năm rồi. Bao tháng ngày qua, cô từ một người không hay biết gì đã có thể chuyển sang làm cố vấn cho Justin Nguyễn, giúp ông khôi phục lại khách sạn Red như thuở ban đầu. Dần dần, ông cũng không còn nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lẽo đó nữa.



Chẳng biết từ lúc nào, không cần ai phải nói gì, trong lòng Justin Nguyễn cũng đã ngầm thừa nhận rằng Phương Nhã chính là đứa con dâu duy nhất của ông, là vợ của Kevin Nguyễn!



Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt bên Hàn Quốc, ông đã không ưa gì Phương Nhã chỉ bởi vì cô là đứa con gái không rõ lai lịch, lại sống bám vào đứa con trai mê muội của ông. Sự chán ghét càng thêm chất chồng hơn khi con ông vì cô gái đó mà sẵn sàng khiêu chiến với người cha này, quyết tâm vô cùng vững vàng khi nói rằng: nhất định không bao giờ để người con gái Jessica đó rời xa mình.



Sau đó, Justin Nguyễn lại hay tin thằng con trời đánh của ông vì cô ta mà bị bọn Một Mắt đánh đến mức nhập viện, và hơn cả là quá khứ tối tăm của Phương Nhã càng khiến ông căm ghét cô hơn, đến mức đã có suy nghĩ rằng: cho dù Kevin có hận người cha này như thế nào cũng quyết không để cô ta đến gần con trai của ông nữa.



Thế nhưng Justin Nguyễn lại không hề nghĩ rằng, sự ra đi đột ngột của Phương Nhã lại khiến Kevin đau khổ đến như vậy, có thể sẵn sàng đem tính mạng của mình ra đặt cược.



Trong khoảnh khắc đó, ông hiểu, người con gái này tốt nhất là không nên động tới!



Đó là khi ông không nghĩ đến việc “ đặt cược tính mạng” mà con trai ông nói lại nghiêm trọng đến mức này!



Justin Nguyễn thật sự rất giận, và ông đã khóc khi nghe hung tin: con trai ông mang tội danh giết người!



Đứa con trai này, quả rất ngu ngốc!



Năm năm rồi, bao nhiêu tin đồn cũng dần phai theo năm tháng, mọi người lúc này không ai nghĩ rằng anh giết người nữa, họ chỉ quan tâm mỗi việc ông trùm khét tiếng Một Mắt đã không còn trên đời, và người dân cũng không còn bị sự tồn tại của ông ta làm ảnh hưởng.



Dần dần, họ cho rằng, anh chính là người hùng trong mắt của nhân dân, vì đã giúp họ tiêu diệt được một tên đại ác bá của xã hội.



Có lẽ vì thế, khách sạn Red không những được khôi phục lại mọi thứ, mà dường như còn theo đà phát triển hơn thế nữa. Tiếng tăm khách sạn được lan rộng, ngay cả sự hiện diện của Phương Nhã cũng được thừa nhận rằng: cô chính là người con dâu duy nhất của tập đoàn khách sạn Red.
Năm năm trôi qua, cái gì cũng đã thay đổi cả rồi. Bé Hạo do một tay cô và Justin chăm sóc cũng đã được tám tuổi, rất kháu khỉnh và khỏe mạnh, lúc nào cũng tươi cười gọi cô là “ má nuôi”!



Và người con gái có người cha vào tù mà Cẩm Tú đã dặn cô phải chăm sóc, cô gái đó cũng đã khỏe mạnh lại sau cuộc cấy ghép thận thành công.



Cô bé ấy bị bệnh nặng, nằm trên giường bệnh suốt ba năm, chỉ có thể hô hấp qua những thiết bị của bệnh viện. Để có thể được như người bình thường, cô cần phải có một người tốt bụng nào đó hiến thận cho mình.



Nhưng ba năm trôi qua, chẳng có ai đủ lòng tốt để hiến thận của mình cho một người xa lạ cả.



Cẩm Tú lợi dụng điều đó, để ép người cha của cô bé kia đem số thuốc ma túy vào trong trại cai nghiện, để dồn ép cha của Phương Nhã sốc thuốc mà chết chỉ bởi vì uống thuốc quá liều.



Sau chuyện này, người cha tội nghiệp đó cũng bị bắt vào tù. Chỉ để lại đứa con gái nằm bệnh trên giường, mê man không hay biết gì cho Cẩm Tú săn sóc.



Năm đó, Cẩm Tú chỉ muốn dùng hai cha con tội nghiệp đó để làm bàn cờ cho việc độc ác của mình, hoàn toàn không một chút thương cảm cho cô gái bệnh thận đó.



Chỉ đến khi giây phút ngồi trong song sắt nha tù, cô ta mới khóc lóc van xin Phương Nhã một ân huệ. Đó là chăm sóc cô gái đó và bé Hạo một cách chu đáo.



Bé Hạo rất đáng yêu và biết nghe lời. Còn cô bé đó cũng đã được một thanh niên người Việt Kiều đồng ý hiến tặng quả thận của mình cho cô bé.



Những chuyện Cẩm Tú không thể làm, cô đều đã làm cho cô ấy tất cả rồi. Chỉ riêng chuyện của chính mình, cô vẫn không thể giải quyết được.



“ Phương Nhã! Đã năm năm rồi hai người chưa từng gặp nhau. Chẳng lẽ cô muốn như thế này mãi sao?”



Cẩm Tú nhìn cô thất thần mà không khỏi lo lắng, bàn tay vô thức nắm chặt điện thoại hơn



“ Tôi biết, cô đợi Kevin đã năm năm nhưng lại không cách nào đối diện với anh ấy. Cô ray rứt, và luôn tự trách chính mình đã khiến anh ấy ra nông nỗi này, có đúng không?” – Nói đến đây, không hiểu sao nước mắt Cẩm Tú lại rơi xuống – “ Mọi chuyện không phải lỗi do cô, cô đừng tự trách mình nữa. Hai người thật sự rất yêu nhau, tôi hoàn toàn không muốn Jessica và Kevin phải chịu nỗi đau như tình yêu của tôi dành cho Quốc Thịnh!”



Mỗi lần nhắc đến người con trai đó, tim cô nghẹn ngào, cảm giác mất đi người mình yêu vô cùng khó chịu:



“ Tôi đã mất đi người tôi yêu, nên tôi không muốn cô cũng như tôi. Trương Cẩm Tú này, thật lòng mong Phương Nhã có được hạnh phúc!”



Đến khi cuộc nói chuyện của hai người kết thúc, cũng là lúc đôi môi của Phương Nhã chợt cong thành một nụ cười mãn nguyện.



Phải rồi, cuộc đời này, cô còn mong gì hơn!



***** ♥ *****
spinner.gif



Một ngày sau ...



Bên mộ Quốc Thịnh, Phương Nhã đặt bó hoa cúc ngay trước mộ di ảnh, hai hàng nước mắt chầm chậm tuôn rơi.



Gương mặt anh vẫn không hề thay đổi, vẫn là một nụ cười rất tươi. Năm năm rồi, anh ở nơi đó có thanh thản không?



Cô cúi người xuống, dùng tay quét những hạt bụi vương trên tấm ảnh, nụ cười nhàn nhạt hiện trên khóe môi. Thời gian trôi đi, bầu trời chuyển sang tím đỏ, cô vẫn say mê kể với anh những kỷ niệm của quá khứ như một thói đời bình lặng, và kể những chuyện cô đang trải qua như một thói quen. Tất cả, mọi thứ dường như vẫn không thể nào quên.



“ Quốc Thịnh, hôm nay anh ấy đã được thả rồi đó, anh biết chứ?”



Gió khẽ lay động, thổi những tán lá rơi xào xạc, hệt như lời thì thầm ... hay nói đúng hơn là lời trách móc của một ai đó.



Cô phì cười, mắt mông lung nhìn lên cây xanh to lớn rợp bóng cả ngôi mộ của Quốc Thịnh, sống mũi dường như cay xè:



“ Anh đang trách em sao? Trách em, vì đã không đến đón anh ấy sao?”



Cô không cười nữa, đôi môi bắt đầu nghẹn ngào từng tiếng:



“ Anh có biết không? Năm năm qua, em không ngừng chờ đợi anh ấy, đêm nào em cũng nằm mơ thấy ác mộng, thấy anh ấy bị bọn ma cô hành hạ, đánh đập tím bầm cả người. Em thật sự rất sợ, rất đau lòng!!!”



“ Ngày nào, giờ nào phút nào em cũng mong đợi anh ấy trở về, đứng trước mặt em với một con người lành lặn, nguyên vẹn và khỏe mạnh. Sự hoang tưởng đó lúc nào cũng ám ảnh em mỗi khi đêm xuống và mỗi sáng sớm thức dậy, đến mức hầu hết tâm trí của em đều dành để nghĩ về anh ấy.” – Nói đến đây, cô cắn môi, giọng ngập ngừng đau đớn – “ Nhưng ... khi hay tin Kevin sắp trở về, em lại không dám tin đó là sự thật. Vì em đã hoang tưởng quá lâu rồi, đến mức đã ghim sâu vào da thịt, để rồi bây giờ em sợ mình sẽ vỡ mộng, sợ rằng đó chỉ là giấc mơ!”



“ Năm năm qua, lý trí và tình cảm trong em vô cùng mâu thuẫn. Từ lúc anh ấy vào tù, chúng em vẫn không hề gặp nhau lần nào. Chỉ bởi vì em sợ, em sợ rằng khi nhìn thấy gương mặt hốc hác của anh ấy sẽ không thể chịu nổi, và lương tâm sẽ không ngừng giày vò em, nói rằng chính Phương Nhã đã hại Kevin ra nông nỗi này. Anh biết không, em thật sự rất đau mỗi khi nghĩ đến điều đó!”



Cơn gió mạnh từ đâu thổi đến khiến chiếc nón trên đầu cô bay đi. Cô vội xoay đầu trở lại, mắt chăm chú nhìn chiếc nón kết nằm trên mặt cỏ mà nước mắt vẫn còn rơi xuống không ngừng.



Rồi đột ngột, cô nhìn thấy đôi giày của người nào đó đã phai màu cũ kĩ, từng bước đứng trước mặt cô và nhặt lấy chiếc nón, âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ bỗng cất lên, khiến trống ngực cô đập liên hồi:



“ Jessica, tại sao em ngốc vậy?”



Gương mặt của người đàn ông đó dần dần hiện trong đôi mắt cô, mỗi lúc một rõ, chẳng mấy chốc như bao phủ toàn bộ thân người cô, khiến cô không thể nào cử động được.



Bước chân anh khẽ dừng lại, cúi người xuống đội chiếc nón lên đầu cô, chậm rãi nở một nụ cười thật tươi:
Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

Polaroid