Old school Easter eggs.
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Thiên thần hai mặt trang 19

“ Trương Cẩm Tú, cô là con gái của đại ca sao có thể làm ra chuyện tày trời này? Muốn tạo phản sao?”



“ Chúng tôi thật không biết nên cảm ơn hay nên đánh chết bọn cảnh sát đây. Nếu như không nghe tin sẽ có cảnh sát tới mai phục vị trí giao dịch lô hàng cấm đó, thì làm sao chúng tôi có thể quay trở về đây kịp lúc và biết được nội gián lại chính là cô???”



“ Tôi ...”



Tim Cẩm Tú như lệch một nhịp. Là cô đã nói với Phương Nhã địa điểm giao dịch, hòng muốn cô ta báo lại với cảnh sát, tới nơi tóm trọn ổ bọn chúng. Nhưng không ngờ lại có người biết được tin báo lại với Một Mắt, rốt cuộc là toàn bộ bang hội đều đã trốn thoát chạy về đây, và bắt được tại trận cô muốn đưa Mỹ Lệ rời khỏi nơi này.



Đáy mắt Một Mắt sáng rực, khóe môi nhếch thành một đường cong nguy hiểm, giọng nói lạnh như băng cất lên, ngăn chặn những tên đàn em xung quanh mình làm lộng:



“ Cẩm Tú, rõ ràng là con giả điên? Có đúng vậy không?”



Cô cảm nhận được luồng sát khí tỏa ra trên người ông ta, đôi mắt nheo lại nhìn cô trừng trừng, hệt như muốn kiểm tra thực hư xem có đúng là như vậy hay không?



Nếu đúng là như vậy, Một Mắt nhất định sẽ không tha!



Nhất định sẽ không tha thứ cho kẻ nào phản bội lại mình, kể cả đứa con gái ruột!



“ Nói ba biết, con đã hồi phục lại từ lúc nào?”



“ Đại ca, rõ ràng cô ta ...”



Những tên đầu gấu đứng bên cạnh sắc mặt đen xì, khi nghe thấy lời Một Mắt nói đều không tránh khỏi ngạc nhiên. Nhưng dường như ông ta rất bình tĩnh khi nói ra những lời này, sắc mặt cũng không biểu lộ cảm xúc nào, chỉ đưa tay ngăn các hành động lời nói của bọn đàn em.



Không chỉ riêng bọn chúng ngạc nhiên, mà ngay cả Cẩm Tú cũng rất bàng hoàng.



Làm sao ông có thể biết cô không hoàn toàn giả điên. Mà là đã hồi phục lại trí nhớ như bình thường từ sớm rồi?



Cơ thể cô cứng đờ, bàn tay lạnh ngắt vô thức nắm chặt lấy tay Mỹ Lệ khiến bà cũng phải giật mình. Bà thật sự cảm nhận được nỗi sợ hãi trong lòng cô gái này, vì không những Cẩm Tú mà ngay cả bà cũng như bị một tảng băng lớn đè lên ngực, căng thẳng đến ngộp thở.



Mỹ Lệ sợ bản thân sẽ không còn toàn mạng trở về gặp lại con gái của mình, nhưng chừng đó cũng không thấm thía gì so với nỗi sợ bị bọn chúng phát hiện được đoạn băng ghi âm bà đang giữ trong người. Nếu như bị mất đi manh mối duy nhất, thì cuộc sống của hai mẹ con bà và cả thế giới này sẽ không có ngày nào được bình yên.



Nhưng vấn đề đáng nói hơn, người con gái ngày xưa từng hủy hoại gương mặt con gái của bà nay lại quay ngược mũi giáo phản bội lại người cha ruột của chính mình.



Cổ họng bà khô khốc, ngay cả nuốt nước bọt cũng trở nên khó khăn. Từng lời từng chữ Cẩm Tú đều nói tất cả cho bà nghe cả rồi. Rốt cuộc bà cũng có thể hiểu được lý do vì sao một người ích kỷ nham hiểm như cô lại có thể lột xác thay đổi hoàn toàn hệt như lúc này.



Một người con gái có thể bất chấp tất cả vì người mình yêu, từng coi mạng sống của người khác không ra gì, tạt axit cũng đã làm, cả việc xúi giục người khác giết người cũng đã từng. Hơn thế nữa, nạn nhân gián tiếp bị Cẩm Tú hại chết lại là người chồng cùng chung chăn gối với bà – Mai Hữu Nghĩa.
Một người độc ác như vậy, sống trên đời là thiên lý bất dung. Nhưng rốt cuộc thứ mà cô ta phải đánh đổi, phải trả giá lại chính là tình yêu mà bản thân luôn cố gắng hết sức để giành lấy.



Quốc Thịnh không còn sống trên đời này cũng vì Cẩm Tú gián tiếp hại chết. Và người thật sự giết chết Quốc Thịnh, cũng chính là ba ruột của cô ta – lão cáo già Một Mắt.



Chính vì không thể chịu nổi sự thật rằng bản thân đã trả cái giá quá đắt như thế, Cẩm Tú đã thật sự biến thành một cô bé mang trí óc tám tuổi.



Đáng lý ra, căn bệnh này sẽ theo đuổi Cẩm Tú đến suốt cuộc đời nếu như cô không trông thấy quyển nhật ký của Quốc Thịnh ngay trước mắt mình.



Trái tim Cẩm Tú đập thình thịch liên hồi, cảm giác chua xót dâng tràn trong lòng. Cô đang đối mặt với toàn bộ anh em trên dưới trong bang hội trong khi đang có ý định giúp Mỹ Lệ trốn ra ngoài. Thử hỏi xem, tính mạng của cô lúc này sẽ như thế nào???



“ Ba, con xin lỗi!”



Vừa dứt lời, Một Mắt đã đấm một phát vào bức tường đằng sau lưng Cẩm Tú, trừng mắt nhìn cô đầy giận dữ, vừa chửi thề vừa đe dọa:



“ Mẹ kiếp, nói mau!”



Cô sợ hãi thu lại ánh mắt, hoàn toàn không đủ can đảm để nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của ba mình, đầu cúi gập xuống đất, bất giác cô có thể thấy được cổ tay mình đang phát run:



“ Năm ngày trước, khi ba đốt quyển nhật ký ...”



Trong tích tắc, từ cuối cùng “ của Quốc Thịnh” chưa kịp thốt ra khỏi môi thì cô đã bị Một Mắt tát một cái như trời giáng ngã vật xuống đất, khóe miệng bắt đầu hiện lên vết tím bầm mờ mờ.



Dưới ánh đèn neon trong phòng, đôi mắt còn lại của Một Mắt càng thêm sắc lạnh, bàn tay vừa tát Cẩm Tú còn giữ yên trên không trung, khóe môi co giật như đang cố sức khắc chế cảm xúc của mình. Dường như cô có thể nhìn ra được sự do dự trong đôi mắt tàn ác đó.



“ Không ngờ Một Mắt như tao lại có ngày này, bị chính đứa con ruột của mình phản bội!!!” - Ông ta gầm lên khiến toàn bộ người trong bang hội đều khiếp sợ, không ai dám hó hé câu nào – “Người bất chấp mọi thủ đoạn chỉ để được ở bên thằng đó cũng là mày, và người vì nó mà từ bỏ tất cả cũng là mày. Rốt cuộc là nó cho mày ăn thuốc lú gì? Tại sao cả việc phản bội lại tổ chức mày cũng làm? Tại sao hả?”



Đôi môi Cẩm Tú mím chặt, nước mắt đua nhau tuôn rơi xối xả, hai tay ôm lấy mặt, hoàn toàn không đủ can đảm để nhìn ông nữa.



“ Mày biết tao đã giết thằng đó, vì chấp nhận không nổi sự thật nên mới phát điên phát dại, đầu óc suốt ngày chỉ như một con nhóc tám tuổi. Nhưng tao thật không ngờ, chỉ một hành động trông thấy tao tận tay đốt quyển nhật ký thôi ... lại khiến mày nhớ hết tất cả, thậm chí phản lại cả ba ruột mình!”
Từng giây từng phút trôi qua hệt như một quả bom nổ chậm, không khí xung quanh trở nên căng thẳng đến mức ai cũng nín thở, cả người căng cứng như dây đàn. Mỹ Lệ nhìn chằm chằm Một Mắt, thấy ông ta hướng đôi mắt lạnh lẽo nhìn Cẩm Tú, lặng im một hồi, sau đó mới từ từ hạ cánh tay xuống, giọng ồ ồ nói với đàn em sau lưng mình, sắc mặt không hề thay đổi:



“ Tuấn Anh, Tuấn Vũ!”



Ông kêu hai tên anh em tóc vàng tóc xanh kế cạnh, hất hàm về phía Mỹ Lệ. Chỉ với một động tác nhỏ đó thôi, bọn đàn em đã hiểu được đại ca chúng muốn gì, liền nhào đến kẹp hai bên cánh tay bà, hành động vô cùng thô bạo.



“ Mấy người muốn làm gì? Thả tôi ra!!!”



Mỹ Lệ tứ chi mềm nhũn nhưng vẫn ra sức vùng vẫy khỏi bọn chúng, tuy nhiên càng chống cự bọn chúng càng siết chặt hơn, đến mức bà có thể nghe được tiếng xương tay mình đang vỡ vụn.



“ Á!! Đau quá!!”



Tiếng thét của bà khiến Cẩm Tú phát hoảng, cô lồm cồm bò dậy, hai tay ôm lấy chân ông mà van xin, đôi mắt đỏ hoe vì đã khóc quá nhiều:



“ Con xin ba, tha cho dì đi! Đừng làm hại dì nữa, con xin ba!”



Cạch!



Một Mắt nhìn Cẩm Tú đầy chán ghét, một tia khinh bỉ lóe lên trong ánh mắt. Chẳng nói thêm lời nào, ông rút trong người cây súng, dí vào đầu Cẩm Tú, điềm tĩnh cất lời:



“ Tao cho mày cơ hội. Một, là mày cầm cây súng này bắn vào đầu mụ già đó. Hai, là chính tao dùng cây súng này giết chết mày!”



Mây mưa mù mịt, bầu trời dường bị những áng mây đen che khuất, hoàn toàn không thấy được mặt trăng hay bất cứ ngôi sao nào. Cẩm Tú như tê dại, trong đầu chỉ ong ong những lời khiêu khích giễu cợt của cả bang hội.



“ Con đàn bà này là mẹ của tình địch cô đó, không phải xưa kia ngay cả ba Phương Nhã cô cũng có thể giết sao? Chuyện này có đáng là gì???”



“ Một phát súng xóa đi mọi hành động phản bội lại tổ chức, vậy là quá lời cho cô rồi còn gì???”



“ Sao còn không làm đi! Mau làm đi chứ! Cầm súng và siết còi, giết chết bà ta đi chứ???”



“ Hoặc lựa chọn thứ ba, cả hai người ... đều phải chết!”



Trong khi Cẩm Tú đờ đẫn nhìn cây súng chĩa thẳng vào đầu mình, thì Một Mắt đã bắt đầu siết còi, âm thanh lạnh lẽo cẩn thận lặp lại lời nói:



“ Lựa chọn thứ ba, hai đứa mày ... đều phải chết!!!”



Đoàng!!!



Tiếng súng nổ như trời gầm, vang lên thật lớn giữa ngôi nhà nguy nga tráng lệ của bọn tổ chức. Cẩm Tú tê buốt toàn thân vài giây, sau đó liền mở mắt ngạc nhiên. Cô vẫn chưa chết!



Ngón tay siết cò của Một Mắt chợt khựng lại, đôi mắt đáng sợ hướng về phía phát ra tiếng súng.



Là ai?



Toàn bộ những người trong tổ chức đều đồng loạt nhìn về phía nhà kho ngay gần lối ra vào – nơi lưu trữ gần 5 tấn hàng ma túy, đồng thời cũng là đồng tiền xương máu của tất cả anh em trong bang hội.



Đám đông trong bang lập tức tách ra hai bên, tạo thành một lối đi. Một Mắt nhíu mày, hai tay siết chặt thành nắm đấm khi bóng một người từ phía cánh cửa nhà kho bước ra, đứng trước mặt họ – trên tay cô ta còn cầm một khẩu súng chỉa về phía họ như đang khiêu chiến.


“ Một Mắt, người tính không bằng trời tính! Ông không ngờ phải không, không ngờ tôi đã lẻn vào đây và dùng xăng châm ngòi toàn bộ những số hàng trong kho của ông, có phải không???”



Người con gái trước mặt, mái tóc rối bời bù xù, bộ quần áo hàng hiệu rách tả tơi đen sì, thân thể nhỏ nhắn gầy gộc ngoại trừ đôi mắt to chiếm đầy bản lĩnh, không hề yếu đuối mà ngược lại rất mạnh mẽ, cương quyết. Ngay cả Cẩm Tú cũng thật sự không thể tin nổi vào mắt mình. Đó có phải là ...



“ Mai Phương Nhã!!!!”



Một Mắt và tất cả những anh em trong bang hội đồng loạt gào lên, đôi mắt rực lửa hệt như muốn thiêu sống người con gái đằng trước. Một Mắt sắc mặt như dã thú, khóe môi giật liên hồi, buông khẩu súng khỏi thái dương Cẩm Tú, lập tức chỉa mũi súng về phía Phương Nhã, nghiến răng:



“ Con khốn, thì ra là mày! Dám đến địa bàn Một Mắt tao gây sự, mày chán sống sao?”



Phương Nhã trán ướt đẫm mồ hôi, quắc mắt nhìn ông ta, gằng từng câu từng chữ:



“ Một phát súng của tôi , toàn bộ 5 tấn ma túy của ông sẽ chìm trong biển lửa.Một Mắt, ông sẽ không nghĩ đến việc tôi đã canh nơi này được một tiếng trước rồi. Chỉ cần một ngọn lửa bén vào, thì không những ông mất đi hàng, mà toàn bộ ngôi nhà này đều sẽ như ‘ xăng chìm trong ngọn lửa’!!!!”



Trời nổi cơn giông, gió ngày một lớn. Phương Nhã giơ khẩu súng về phía nhà kho, lấy toàn bộ hơi từ trong khí quản ép ra ngoài, dõng dạc nói lớn một lần nữa:



“ Một là ông thả người, hai là mất đi 5 tấn hàng và chúng ta cùng chết!!!!”



---------



Ngoài trời mưa trút xối xả, hàng loạt chiếc xe cảnh sát nối đuôi nhau chạy dọc theo con đường dài tiến đến địa bàn Một Mắt. Chiếc xe của Kevin lại ở hàng dẫn đầu, người ngồi trong xe lại không ngừng bấu chặt vào đùi mình, mồ hôi lạnh dầm dề trước trán:



“ Em không được làm gì dại dột nhé Jessica! Em nhất định không được xảy ra bất cứ chuyện gì, nhất định không!!!” – Người con trai cà vạt đã lệch, sắc mặt tái mét liên tục lẩm bẩm không ngừng, thần kinh căng lên như dây đàn, từng giây từng phút đối với anh lúc này hệt như ngàn mũi kim đâm vào ngực vậy, rất nhức nhối, đau đớn không thể chịu đựng nổi – “ Tăng tốc độ đi, mau chạy nhanh lên cho tôi!!!”



“ Kevin, con bình tĩnh đi! Lúc này ngoài đường trơn ướt, chạy nhanh hơn nữa sẽ có tai nạn đấy! Có đội cảnh sát ở đây, nhất định lão cáo già Một Mắt sẽ không thoát được đâu. Con đừng lo lắng quá, con bé nhất định sẽ không có chuyện gì!!!”



Giọng Justin Nguyễn đầy chua xót, dù cố gắng kềm chế nhưng vẫn bị vẻ mặt sắp phát điên của thằng con trai làm cho đau lòng. Thái độ này của anh lúc này là lần đầu tiên ông nhìn thấy trong đời.



Thằng con trai ngốc nghếch của ông đã quá yêu con bé đó rồi!



“ Phải! Cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu. Nhất định không! Nhất định!!!”
Mây đen vần vũ trên trời.



Tiếng sẩm nổ rền vang, ầm ĩ trên đầu bọn họ.



Sắc mặt tên trùm xã hội đen ngày càng sa sầm, khóe môi bắt đầu co giật, lại chĩa súng vào thái dương của Cẩm Tú, đôi mắt vô cảm sắt đá gằng lên từng chữ:



“ Là mày báo với nó nơi này?”



Cổ họng Một Mắt phát ra âm khàn, một tay chắp sau lưng vừa nắm chặt lại vừa buông ra,hệt như đang cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, tuyệt nhiên sắc mặt vẫn không hề thay đổi:



“ Cũng là mày, lén lút báo tin cho cảnh sát để bọn nó tới địa điểm giao dịch lô hàng? Có đúng không?”



Đôi môi Cẩm Tú tái nhợt, môi run run chưa kịp thốt ra tiếng nào thì đã bị Một Mắt dùng mũi súng đập vào đầu, khiến cô đau đớn kêu lên thất thanh, hai cánh tay dồn sức đỡ lấy thân người đang gục xuống đất, mắt nổ đom đóm, cơn đau bổ nhói lên ở đầu rồi tí tách chảy xuống trán những giọt máu tanh nóng hổi.



Bốp! Chát!



Một Mắt hung hãn cầm khẩu súng lục trên tay đánh vào mặt, vào đầu Cẩm Tú tới tấp, âm thanh chứa đầy sự phẫn nộ tích tụ bấy lâu:



“ Khốn kiếp! Mày không phải là con tao sao? Mày không phải là người của tổ chức à? Đứa con gái lòng dạ mưu mô hiểm độc như loài rắn đâu mất rồi, hả? Dăm lần bảy lượt, hết lần này đến lần khác phản bội lại tao, tại sao hả?????”



Ánh đèn sáng nhức mắt.



Ngón tay siết cò của Phương Nhã cũng chợt cứng đờ, mắt trợn trừng kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mặt mình.



Người đàn ông này còn kinh khủng hơn cả loài rắn độc, thẳng tay đánh đập đứa con gái ruột của mình không thương tiếc như thế sao? Cô cả người phát run, nhịn không được liền hét lên:



“ Dừng tay!”



“ Mày lợi dụng ngày hôm nay chúng ta có cuộc giao hàng quan trọng, biết rằng cả tổ chức sẽ tập họp đông đủ nên mày mới thông báo cho bọn chúng để bắt trọn ổ chúng ta? Và vì mày biết tao sẽ lơ là cảnh giác nên mới kéo con khốn này tới tận đây, để nó đứng ngay tại nơi này – chĩa mũi súng vào kho hàng lậu và đe dọa tao????”



Không khí xung quanh âm ỉ mùi máu tanh nồng, âm thanh rên rỉ của Cẩm Tú không ngừng vang lên đầy tuyệt vọng, những cú đánh vào mặt không thương tiếc của Một Mắt vẫn cứ tiếp diễn, hoàn toàn không coi sự có mặt của Phương Nhã ngay tại nơi này.



“ Tôi bảo dừng tay!” – Giọng Phương Nhã cao vút lên – “ Trương Thái Minh, tôi cho ông biết. Nếu ông không thả người thì chúng ta sẽ chết chung tại nơi này!”







Một Mắt sầm mặt, bàn tay cầm súng chợt khựng lại, xoay người nghiến răng trợn mắt nhìn đứa con gái vừa thốt ra câu nói kia, bất giác khóe môi khó tránh khỏi nụ cười khinh miệt:



“ Mai Phương Nhã! Mày nghĩ tao sẽ tin lời con nhóc ranh như mày nói sao?”



Đoàng!



Không do dự, không nói thêm một lời phản kích nào. Vì phát súng tiếp theo của Phương Nhã đã là câu trả lời thích đáng nhất cho Một Mắt.



Cây súng cô đang cầm vẫn giữ nguyên trên không trung, hướng về phía bên phải nơi bọn họ đứng, nghĩa là đối diện chỗ nhà kho chứa lô hàng – nơi những ngọn lửa bắt đầu bốc cháy dữ dội, chẳng mấy chốc lan rộng khắp xung quanh ngôi nhà.
Phừng! Phừng!



Đầu đạn bắn xuống đất, tạo ra tia lửa điện bén vào những vật dụng bị tạt đầy xăng do Phương Nhã đã làm trước đó khiến mọi thứ xung quanh như rực đỏ.



“ Khốn kiếp! Dập lửa!”



Mọi người dường như đều phát hoảng, bọn đàn em đứng gần đó cũng bắt đầu lui dần, chạy đôn đáo tìm nước để dập lửa. Chỉ có Một Mắt vẫn giữ nguyên khẩu súng lục trên tay, thẳng tay bóp cò chỉa về phía Phương Nhã, nghiến răng ken két:



“ Mai Phương Nhã!”



Người con gái mái tóc rối bù, cố che giấu đôi môi đang run rẩy bằng những lọn tóc lòa xòa trước mặt, tuy nhiên các khớp tay vẫn nắm chặt lấy khẩu súng, gằng giọng hét lớn:



“ Một Mắt, tôi đã đến đây cũng có nghĩa là tôi biết mình sẽ không còn đường để quay về!” – Lại chỉa súng về phía kho hàng, tiếng click cò vang lên đầy dứt khoát – “ Nếu không thả người, thì phát súng tiếp theo sẽ là thiêu rụi toàn bộ số hàng này!”



Mảnh trăng khuyết lạnh lẽo bị mây đen bao phủ, gió rít mỗi lúc một mạnh hơn.



Bên trong nhà, toàn bộ anh em trên dưới đã huy động lực lượng, ra sức dập tắt những ngọn lửa sắp bén lại gần, không còn một ai để ý đến Cẩm Tú và Mỹ Lệ nữa.



Cẩm Tú đứng gần Một Mắt nhất, nòng súng không còn chỉa vào thái dương cô nữa mà dồn hết vào người con gái đứng trước mặt. Cô nhân cơ hội ngay lúc này, lao đến xô mạnh Tuấn Anh – Tuấn Vũ rồi chộp lấy tay Mỹ Lệ chạy ra ngoài.



“ Chạy đi!!!”





Đoàng!



Tiếng súng nổ vang rền, Một Mắt chỉa mũi súng xuống đất và bắn, viên đạn xẹt ngang chân Cẩm Tú khiến cô rùng mình, cả người sững lại nhưng vẫn đủ sáng suốt để kéo bà ra ngoài:



“ Dì mau chạy đi! Mau thoát khỏi nơi này, nhanh lên!!!”



Toàn thân Mỹ Lệ cứng đờ, bà toát mồ hôi. Mắt đờ đẫn nhìn người con gái trước mặt, ban nãy bọn chúng gọi cô là gì – là Mai Phương Nhã ư???



Người con gái đó không phải là Jessica – là bạn của con gái bà sao?



“ Phương ... Phương Nhã! Là c.o..n.. sao?”



Cẩm Tú sắc mặt tái mét nhìn bà rồi lại ngó sang Phương Nhã, rồi lại cắn răng hét lên:



“ Chuyện đó nói sau đi! Dì nhất định phải thoát khỏi nơi này ngay!”



Một Mắt gầm lên giữa thế loạn xung quanh đang nháo nhào, tiếng hô hoán, chạy qua lại tạo thành bầu không khí hỗn độn. Nộ khí trong người ông ta bốc lên ngùn ngụt, âm thanh đáng sợ không ngừng rít lên bên tai:



“ Không được, bắt lấy bọn nó!!!!”



“ Chạy đâu?”



Chưa chạy được hai bước, Cẩm Tú đã bị một tên trong đám đứng gần đó nắm lấy tóc giật ngược về phía sau khiến cô đau muốn nổ đom đóm mắt, nước mắt ứa ra, vừa khóc vừa thét lên:



“ Đau quá, buông ra!!!!”



Mặt trắng bệch, sắc môi không còn sức sống, Phương Nhã nhìn thấy cảnh tượng đau lòng trước mắt bèn không kềm nổi tâm trạng kích động của mình, lỡ tay bóp cò, viên đạn cũng vì thế bắn về phía nhà kho:
ĐÙNG!



Mùi thuốc súng nồng nặc âm ỉ xung quanh ngôi nhà, cơn lửa ban nãy chưa được dập tắt nay đã bùng lên ngọn lửa khác lớn gấp bội. Phía nhà kho bốc lên ngùn ngụt những làn khói chọc trời, chẳng mấy chốc lửa đã bùng cháy lan tỏa khắp xung quanh, mọi ngõ ngách đều như chìm trong biển đỏ.



Tiếng súng nổ ầm như sấm, lửa bốc cháy dữ dội khiến toàn bộ anh em trong bang đều đồng loạt xoay đầu lại. Ngay cả Một Mắt và tên nắm lấy tóc Cẩm Tú cũng bàng hoàng, cả người cứng đờ nhìn cảnh tượng trước mắt.



“ Phương Nhã!!!”



Cẩm Tú và Mỹ Lệ đồng loạt gào tên cô, vì cô đang đứng ngay tại trung tâm của vụ cháy xung quanh là một biển lửa với màn khói mù mịt.



Hơi khói bốc lên khiến cô không ngừng ho sặc sụa, ngực tắc lại, hơi thở trở nên rất khó khăn.Ngôi nhà này dù ở mọi ngóc ngách nào đều không có kẽ hở nào lọt vào, toàn bộ cửa sổ đều đóng kín như bưng vì vậy nồng độ vô cùng nóng, nóng như lò thiêu vậy.



Ngọn lửa cháy một lúc dữ dội, bén sang các cửa ra vào. Trong làn khói mờ ảo, cô nén cơn ho dâng lên từ ngực, nói như hét lên với Cẩm Tú:



“ Chạy đi! Chạy khỏi nơi đây mau!!!!”



Cẩm Tú sắc mặt tái mét nhìn bóng dáng Phương Nhã chìm trong biển lửa, sự hoang mang sợ hãi càng dâng lên mỗi lúc rõ ràng hơn. Trong giây phút này, cô thật sự không biết phải làm gì nữa ...



“ Phương Nhã! Không!!!”



Ầm!



Mỹ Lệ hét xé giọng, tim như vỡ toạc thành từng mảnh khi nhìn thấy cây gỗ mục nát to bè từ trên trần nhà sập xuống, đè trúng bả vai Phương Nhã, cơn lửa lại lan rất nhanh xung quanh, chẳng mấy chốc đã nuốt chửng luôn cả bóng dáng nhỏ bé của con gái bà.



Bà vỡ òa trong đau đớn, đôi chân không còn sức lực, sắp sửa ngã khụy xuống đất. Chẳng trách bà lại cảm thấy thân thuộc đến như vậy. Thì ra cô gái xinh đẹp đó đích thị là con gái của bà!!!



Người con gái đó, một thân một mình dám xộc vào địa bàn của bọn xã hội đen khét tiếng, tạt xăng ở những góc khuất không có bọn chúng canh giữ, không những muốn cứu bà còn dám lẻn vào bên trong phóng hỏa tất cả lô hàng ma túy ngay cả tính mạng cũng không màng đến – bất chấp tất cả lôi từ đâu ra một khẩu súng lục đe dọa tên trùm thuốc phiện Một Mắt.



Cô đã bắn một phát súng đầu tiên lên trời, xuất hiện ngay tại nhà kho gần tầng hầm của ngôi nhà, ra điều kiện với hàng ngàn anh em xã hội đen trong giang hồ, khi mà đôi vai vẫn không ngừng run lên vì sợ hãi.



Cô luôn miệng đòi Một Mắt thả người, trong đôi mắt chỉ có an nguy của bà, ngay cả việc bản thân bị bao vây bởi bọn giang hồ cũng không hề màng đến, thậm chí biết chắc sẽ không có đường toàn mạng mà trở về.



Cảnh tượng hãi hùng đó khiến đôi mắt Mỹ Lệ như phủ sương mù, hoàn toàn không thể chấp nhận được khi người con gái mang khuôn mặt xa lạ đó lại là Phương Nhã của bà.
Nhưng trong khoảnh khắc bóng dáng người con gái đó hoàn toàn khuất khỏi tầm nhìn của Mỹ Lệ, bà lại lo sợ đến tái mặt, đôi mắt kinh hãi cố tìm cô trong biển lửa đang cháy dữ dội. Con tim dường như đang mách bảo rằng đó chính là con gái của bà ...



Bà đã mất Hữu Nghĩa, chẳng lẽ ông trời còn muốn cướp đi cả đứa con gái duy nhất này nữa sao?



“ Phương Nhã!!!!”



Tình thế lúc này vô cùng căng thẳng, lúc này không một ai để tâm đến Cẩm Tú và Mỹ Lệ nữa. Ngay cả tên đang nắm lấy tóc Cẩm Tú cũng đã sợ hãi tháo chạy từ lúc nào.



Cẩm Tú đôi mắt đỏ hoe, hai tay run rẩy bấu chặt bả vai bà, giọng yếu ớt như van xin:



“ Chạy đi! Chúng ta phải thoát ra ngoài tìm người đến giúp đỡ! Mau chạy đi!!!”



“ Phương Nhã!!!!”



Giọng bà nghẹn lại, không ngừng giãy giụa gào thét giữa biển lửa mịt mù. Cẩm Tú cũng khóc, nước mắt lại tuôn, hai tay không ngừng lôi kéo bà ra khỏi cánh cửa lớn sắp sửa bén lửa.



“ Chạy đi!”



Cẩm Tú nhìn cánh cửa chính bằng đôi mắt sưng húp, ý chí bùng lên càng thêm mãnh liệt. Chỉ cách vài gang tấc nữa thôi, cô nhất định phải thoát khỏi nơi này, thoát khỏi nơi ma quỷ này!



Ầm! Ầm!



Lửa lan mỗi lúc một nhanh, ngay lúc này mọi thứ trở nên rối loạn, người người đạp vào nhau tháo chạy, cả những bọn đầu gấu trong bang cũng tái mét lao về phía cửa sau của ngôi nhà, nơi duy nhất lửa không bén đến gần. Một số đàn em trung thành thì bất chấp sống chết lao đến bên Một Mắt, không ngừng hét lên đòi rút khỏi nơi này càng sớm càng tốt:



“ Đại ca, nơi này sắp sập tới nơi rồi. Mau chạy thôi!!!”



“ Đại ca, đừng nhìn nữa. Chúng ta phải mau thoát khỏi nơi này!!!”



Một Mắt đôi mắt đờ đẫn nhìn một lượt bãi tang hoang trước mặt mình, rồi lại nhìn về phía nhà kho đã bị sập và cháy trong biển lửa, đôi mắt lạnh lẽo nheo lại, cả người run rẩy gầm lên:



“ Không! Không!!!”



Dường như không thể chấp nhận nổi số hàng khổng lồ tích trữ bao lâu nay lại bị thiêu rụi trong một đêm, Một Mắt như phát điên lao về phía nhà kho, nhưng cánh cửa lối vào đã bị bít lại bởi những cây gỗ mục nát trên trần nhà xếp chồng lên nhau, hơn thế nữa ngọn lửa bốc cháy quá dữ dội, hoàn toàn không cách nào bén mảng đến gần được nữa.



“ Không được, đại ca! Hàng mất cũng không sao, nhưng chúng ta không thể chết ngay tại nơi này được!”



Tên trùm xã hội đen nheo mắt đầy đáng sợ, cơn phẫn nộ dâng lên ngực khiến cả khuôn mặt ông ta đỏ như người phát sốt, nghiến răng quay đầu rút lui khỏi nơi này cùng bọn đàn em.



Bên ngoài cơn mưa đã ngớt, nhũng giọt mưa lất phát tan nhanh trong đêm. Sau cơn bão lớn , mọi thứ có vẻ trở lại bình thường, chỉ có đám cháy ngày một lớn hơn, hệt như sẵn sàng nuốt chửng bất cứ ai dám đến gần.



Phừng! Phừng!!!



Mọi thứ xung quanh tràn ngập trong biển lửa, toàn bộ số hàng ma túy hầu hết đều bị thiêu rụi cháy đen không còn nhìn ra được hình dạng. Phương Nhã gục xuống đất, cả người cô bị đè lên bởi tấm gỗ mục nát nên không thể cử động được. Cánh cửa ra vào của nhà kho cũng bị bít bùng, những tấm gỗ trên trần nhà liên tục rớt xuống, căn phòng chứa đựng ma túy chẳng mấy chốc biến thành một quả cầu lửa rực đỏ.
“ Khụ, khụ!!!”



Lửa tích tụ trong phòng kín khiến hơi thở cô bắt đầu nặng nhọc, đầu óc choáng váng cố mở thật to mắt nhìn mọi thứ xung quanh, môi tái mét muốn kêu cứu nhưng cổ họng lại không thể phát ra tiếng nào.



Căn phòng ẩm thấp, cộng thêm xăng nên chỉ cần một tia lửa điện từ viên đạn đã khiến mọi thứ xung quanh bùng cháy dữ dội. Hơi nóng không thể thoát ra bên ngoài, ngay cả một ngọn gió cũng hoàn toàn không lọt vào được.



Xoảng!



“ Jessica!!!!”



Phương Nhã gục đầu xuống đất, tro bụi vương đầy mặt, hàng mi nặng chịch không thể mở mắt nhìn về phía trước, chỉ có thể yếu ớt nói bằng giọng đứt quãng:



“ Ke..kevin?”



Dường như cô nghe được tiếng của anh ...



Tiếng cửa sổ va đập vào thứ gì đó vang lên âm thanh kính vỡ chói tai kèm theo tiếng của nhiều người ... rất nhiều người gọi tên cô ...



“ Kevin ...! Có phải anh không?”



Ý thức trong đầu cô lụi dần, đôi mắt sụp xuống, và rồi mọi thứ liền chìm trong màn đêm tăm tối.


LỜI HẸN ƯỚC



" Có rất nhiều người khi đi ngang qua đời nhau sẽ đều trở thành người xa lạ. Bao lời thề non hẹn biển rồi cũng sẽ không cánh mà bay xa, mãi mãi không trở lại. Cũng có rất nhiều người từ xa lạ trở thành nửa mảnh ghép còn lại của nhau, cùng nhau sống đến răng long đầu bạc.



Một đời người của tôi, trải qua hai mối tình. Nhưng mối tình đầu là mối tình tôi suốt đời không thể quên, nhưng mối tình thứ hai mới là mối tình bất diệt mà tôi cần có.



Sự tồn tại của Quốc Thịnh đối với chúng tôi là vĩnh cửu. Anh mãi mãi trong trái tim tôi và Cẩm Tú, dù bất kể nơi đâu và bất cứ khi nào. Có một người để yêu đến khắc cốt ghi tâm, thì thật đã không uổng phí một kiếp người.



Thế nhưng ...



Nếu như nói rằng mối tình đầu mang đến cho tôi nhiều đau khổ, thì sự xuất hiện của Kevin lại chính là món quà lớn mà ông trời đã ban tặng cho Phương Nhã.



Tôi biết người con trai đó vì tôi mà chấp nhận đánh cược cả cuộc đời này, vậy thì hãy để tôi đánh cược cả hạnh phúc của mình ... mà chờ đợi anh ấy!



Kevin ...! Anh có nghe không?



Một ngày không xa, chúng ta sẽ cùng nắm tay nhau đi hết đoạn đường đời, anh là ông lão đầu bạc trắng. Và em ... là bà lão đầu bạc trắng!



Lời hẹn ước này cho dù trải qua năm năm, mười năm, hai mươi năm hay thậm chí là bốn mươi năm sau cũng vẫn còn hiệu lực. Vì em mãi đợi anh, đợi anh quay trở về!



Em yêu anh! Kevin ...! Yêu anh ... cho đến khi em không còn sống trên đời này nữa!"



--- Mai Phương Nhã ---



--------------------------



Ngày trôi qua, đêm lại tới ...



Nắng tắt, rồi nắng lên ...



Ánh dương của chiều tà nhuộm màu tím buồn cả một vùng trời, dòng sông lặng yên, gió ngừng thổi, dường như báo hiệu rằng tất cả đã qua đi, mọi thứ cũng đến lúc phải chấm dứt.



Phương Nhã ngồi co gối trên chiếc ghế dựa, mắt mông lung nhìn mặt trời xuống núi mà lòng dấy lên một cảm giác bất an vô hình. Cảnh tượng đoạt lại sự sống của chính mình từ tay tử thần đêm đó, cô thật sự không cách nào quên được.



Hai bàn tay lạnh ngắt của cô đan chặt vào nhau, môi mím lại đầy kích động. Từng ký ức của những ngày qua lập tức ùa về trong trí nhớ, khiến tim cô vô thức đập nhanh hơn, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót cất không thành lời.



Tối hôm đó, địa bàn nơi Một Mắt như biến thành một quả cầu lửa, phát sáng cả một bầu trời, xung quanh mọi thứ đều bị thiêu rụi, cháy đen không còn nhìn ra được hình dạng nữa. Cô lại bị kẹt trong đám cháy, toàn thân bị tấm gỗ lớn mục nát đè lên người, thê thảm đến nỗi cổ họng ú ờ điều gì chính cô cũng không thể nghe rõ.



Có lẽ cô sẽ bị chết ngộp bởi khói đặc, hoặc sẽ bị thiêu sống trong biển lửa ... nếu như Kevin không xuất hiện kịp thời ngay lúc đó.



Phương Nhã cảm nhận được sự rát buốt bên hông sườn và biết rằng nửa thân dưới của mình đã bị lửa bén vào người, cảm giác hệt như tắm trong biển nham thạch, nóng tưởng chừng như sắp bị thiêu đốt thành than. Nhưng trong khoảnh khắc cô nửa mê nửa tỉnh, anh và đội cảnh sát đã nhanh chóng đập cửa sổ nhỏ cho không khí lọt ra ngoài, sau đó anh lại bất chấp đôi chân đang bị thương của mình mà chui vào cửa sổ nhỏ đó ... để cứu cô ra khỏi biển lửa.
Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ