Phần 14: Thì ra hắn cũng không xấu
_Đến rồi.
Tôi nhìn cánh cổng lớn trước mặt,cảm thấy chút hiếu kì cùng háo hức. Chưa bao giờ tôi đến một nơi như thế này.
_Em không cần anh phải dắt tay vào đấy chứ?
_Hừ. Không cần. – Tôi phăm phăm bước vào,bỏ mặc anh ta với đống đồ lỉnh kỉnh.
…
_A! Anh Nhật Minh!
Mới vừa vào trong sân,một đám trẻ con lóc nhóc chạy ùa về phía tôi rồi vây quanh hắn.
_Anh Nhật Minh,sao lâu rồi không thấy anh đến? – Một cô bé dễ thương buộc tóc hai bím hỏi.
_Ừ. Anh xin lỗi. Vì dạo này anh hơi bận. – Anh ta xoa đầu cô bé, nở nụ cười thật hiền. Khó tin quá,không phải tôi hoa mắt đấy chứ?
_Minh,cháu đến rồi à?
_Vâng, cô Phương.
Tôi quay lại nhìn. Vừa bước ra là một người phụ nữ khoảng chừng 40 tuổi, mái tóc búi cao đơn giản cùng khuôn mặt phúc hậu dễ khiến người ta có cảm tình.
_Cháu chào cô. – Tôi lễ phép,hơi cúi đầu. Bỗng mắt người phụ nữ phút chốc sáng lên,nhìn chằm chằm làm tôi không được tự nhiên, có cảm giác như mình là một sinh vật lạ đang bị nghiên cứu. Rồi đột nhiên,”cô Phương” mở miệng,nét mặt đầy hưng phấn.
_Là cô bé này à? – Hả? Lại “cô bé” ? Tôi trông trẻ con thế sao? Mà cô ấy hỏi thế có ý gì?
_Vâng,cô ấy là Hoài Thu. – Hắn mỉm cười,nhìn tôi đầy ẩn ý. Ặc. Sao tôi lại có cảm giác bất an nhỉ?
_Có chuyện gì sao?
_Không có gì,không có gì. – Cô ấy quay sang nháy mắt với hắn. Hừ. Không có gì mới lạ. Tôi lại liếc nhìn hắn. Đáng ngờ quá. Có mùi vị của âm mưu gì đó quanh đây…
_Thật không có gì sao?
_Ừ… – Ai tin chứ? Rồi hắn lại hướng người phụ nữ.
_Cô Phương,cháu có mang ít đồ đến…
_Cái thằng này! Cô đã bảo lần sau đến không phải mang gì rồi cơ mà!
Hắn chỉ cười cười,đặt đỡ đống đồ xuống rồi đưa cho cô Phương.
_Cũng không có gì,chỉ là ít đồ chơi với sách bút thôi mà. Cô không cần để ý đâu.
_A,đồ chơi này! – Lũ trẻ lại nhao nhao lên,tiến về túi đồ để khám phá. Trông chúng thực sự rất phấn khích. Mới có vài thứ đồ bình thường vậy mà chúng đã vui vẻ vậy sao?
_Anh hay đến đây lắm à?
_Ừm…Thỉnh thoảng.
_Tôi đúng là chưa bao giờ nghĩ tới…anh còn có thể làm những việc này.
Anh ta cười rồi ghé sát vào tai tôi
_Đây có được coi là việc có ích không?
Tôi hơi giật mình,ngẩn ra mất một lúc…Anh ta còn nhớ sao?
Chợt một cậu bé đến gần,giật giật tay áo hắn.
_Anh Minh,hôm nay chúng ta tái đấu đi. – Hả, đấu gì cơ? Tôi bắt đầu thấy tò mò.
_Ừ,được. Nhưng em đã luyện tập kĩ chưa đấy?
_Hôm nào em cũng tập tạ,chống đẩy với chạy bộ đấy! – Cậu bé không phục bĩu môi.
_Vậy cô có việc đi trước,các cháu chơi vui vẻ nhé. – “Cô Phương” rời đi,trước khi đi còn hướng cho tôi một nụ cười khó hiểu.
***
_Đức ơi,cố lên! Đức ơi,cố lên!…
Trên chiếc bàn đá nhỏ giữa sân,khung cảnh náo nhiệt đang diễn ra.Hai đối thủ,một lớn,một nhỏ,một cố sức dùng cả hai tay gồng tay đối phương,một dường như lại chẳng tốn chút sức lực nào. Chỉ cần nhìn thoáng qua là biết lợi thế đang nghiêng về ai.
Quả nhiên,chỉ 5 phút sau,trận đấu kết thúc.
_Đến lượt em! – Một cậu bé khác lại lên tiếng.
Cứ thế…Hết trận này đến trận khác. Mà tâm tình tôi cũng vì thế mà trở nên tốt đẹp. Thật ra tôi vốn vẫn nghĩ hắn chỉ là tên hời hợt,lông bông,hay cợt nhả… Nhưng xem ra,hắn ta có vẻ cũng không xấu…
Nhìn khung cảnh vui vẻ trước mắt,đột nhiên tôi lại có cảm giác muốn vẽ. Cũng may tôi có thói quen luôn mang theo tập giấy. Lựa chọn góc độ đẹp nhất,tôi bắt đầu công việc quan sát,đo đạc.
Trước giờ tôi không để ý nhưng phải nói thật, hắn cũng khá đẹp trai. Nếu Thế Anh có vẻ hơi thư sinh một chút thì hắn lại có vẻ đẹp nam tính hơn. Đôi mắt nâu thâm trầm, mày rậm, mũi cao thẳng,khuôn mặt góc cạnh…Có thể nói là hình mẫu trong mơ của nhiều cô gái.
Hơn nữa hiện giờ hắn không còn vẻ cợt nhả mọi khi,mà mỗi một nụ cười dường như đều phát ra từ nội tâm làm tôi ngây ngốc mất một lúc. Liệu có khi nào…đây mới là con người thật của hắn chăng?
***
_Làm người mẫu có được trả công không?
Tôi giật mình. Không biết từ lúc nào hắn đã đứng sau lưng tôi.
_Đưa anh xem nào! – Anh ta rút từ tay tôi cuốn tập.
_A khoan đã! Vẫn chưa xong…
_Ừm… – Hắn trầm ngâm.
_Sao hả?
_Đúng là…
_Đúng là gì? – Tôi hơi sốt ruột.
_Đúng là…Đẹp trai quá mà!
_Này,anh tự kỉ vừa thôi! – Tôi phì cười.
_Cho em xem với!
_A…Chị vẽ đẹp quá! Đây là anh Minh mà,cả Đức hói này…A,đây là em mà ^^!! – Mặt tôi nóng lên,còn nụ cười thì không dừng lại được.
_Người mẫu có đẹp thì tranh mới đẹp được chứ! – Hắn chen vào.
_Anh nói thế mà không thấy ngại à?
_Sao phải ngại? Anh nói đúng sự thật mà!
_… – Miễn bình luận.
_Oa…Hai anh chị thân mật thật đấy!
_Cái gì?
_Đúng đấy,Hoà,em thấy bọn anh có đẹp đôi không? – Ngay lập tức tôi quay sang lườm hắn.
_Có ạ!!
_Thế bọn em có thích chị Thu không?
_Có ạ!!
_Thế bọn em có đồng ý chị ấy làm bạn gái anh không?…
_Nhật Minh!!! Ai cho anh nói linh tinh trước mặt trẻ con?
_Không sao đâu chị. Bọn em hiểu mà. – Thằng bé chớp chớp đôi mắt to nhìn tôi.
_Cái…- Tình huống gì vậy trời? Có phải hắn định lợi dụng bọn trẻ để bức tôi không?
_Thu,em giận à?
_Đưa đây! – Tôi trừng mắt với hắn rồi giật lại cuốn sổ.
_Chị Thu,chị giận à? – Bọn trẻ lại ngước đôi mắt long lanh tội nghiệp nhìn tôi. Ôi trời…Đau đầu quá !
_Không,chị không giận bọn em. – Tôi cố dùng ngữ khí nhẹ nhàng nhất có thể.
_Thế chị giận anh Minh ạ? – ắc. Lại là những cặp mắt ngân ngấn nước. Làm ơn tha cho tôi được không?
_Chị ơi,sao chị lại giận anh Minh? Anh ấy tốt lắm,chị đừng giận anh ấy nhé!
_Được…được rồi,không giận,không giận… – Tôi cố kìm chế ý muốn đập cho tên kia một phát. Thực sự phải hoài nghi những lời này không phải là tự bọn trẻ nghĩ ra.
_Đúng đấy,thằng Minh tốt lắm.
Ặc. Tôi vội quay đầu. Cô Phương lại đứng sau lưng tôi từ lúc nào,mắt nhìn tôi chăm chú,đầy chờ mong. Khoan đã! Đây không phải là kế hoạch của bọn họ mà chủ mưu là hắn chứ?
Tôi lại lườm hắn lần thứ n,còn hắn thì nhún vai,tiếp tục nhăn nhở.
_Mà cũng 12h trưa rồi,bọn cháu ở lại đây ăn luôn nhé!
_Cháu không…- Lời còn chưa nói ra,tôi lại thấy vẻ mặt đầy mong đợi của bọn nhóc…
_Nhưng liệu có phiền…
_Không phiền chút nào! Trừ khi cháu chê Ở đây cơm canh đạm bạc… – Cô ấy thoáng buồn…
_Không,không phải…Vâng ạ – Tôi đầu hàng.
_Hoan hô!!! – Trông vẻ vui sướng của bọn chúng…Cũng đáng đúng không!?
_Vậy để cô đi chuẩn bị.
_Cháu đi giúp cô!
***
_Cháu thấy thằng Minh thế nào? – Trong lúc sắp xép bát đũa,cô Phương chợt hỏi tôi.
_…Có lẽ…cũng không xấu. – Tôi tận lực dùng biệ pháp nói giảm nói tránh.
_Thật ra bề ngoài nó có vẻ hời hợt nông nổi,nên mới khiến người khác hiểu lầm.
_…
_Cháu đừng nghĩ cô nói giúp nó,thật ra nó rất tốt… Mấy năm nay nếu không có nó giúp đỡ thì cô nhi viện này đóng cửa từ lâu rồi.
_Cô có vẻ rất hiểu anh ta.
_Cũng không nhiều lắm. Nhưng cô có thể thấy nó rất thích cháu đấy.Ngoại trừ cháu ra,nó chưa bao giờ đưa cô bạn gái nào đến đây cả.
Tôi cười khổ.
_Nếu tình cảm có thể theo ý mình muốn thì tốt.
Cô ấy nhìn tôi một lúc rồi đột nhiên bật cười.
_Ha ha…Xem ra lần này thằng Minh thực sự đụng phải tường rồi. Cũng tốt,như vậy sẽ bớt cho nó khỏi kiêu ngạo. Ha…
…
Thật không còn gì để nói. =.=
***
Sau đó chúng tôi cùng nhau ăn cơm và trò chuyện. Bọn trẻ ríu rít bên bàn ăn thật đáng yêu,đặc biệt là tên kia cứ nói không ngừng…
Nói chung,bữa ăn hôm đó thật sự rất ngon.
Nói chung,tôi thấy thật may là mình đã đi.
Vì hôm đó,tôi đã chơi rất vui.
Phần 15: Cãi nhau
_Thế Anh,tài liệu em cần này. – Tôi rút tệp tài liệu từ quyển vở, bỗng một tờ giấy rơi ra.
Cậu ấy cúi xuống nhặt lên,nhưng khi nhìn thấy nó thì đột nhiên sững lại.
_Đây là gì?
_À…Hôm qua chị mới vẽ đấy. Đẹp không?
_Trưa hôm qua chị đi với hắn? – Giọng cậu ấy có vẻ phẫn nộ.
_Ừm…Bọn chị đi đến cô nhi viện Bình Minh…
_”Bọn chị” ? Thân mật thật đấy. Em đã bảo chị phải tránh xa anh ta ra cơ mà ! – Mắt cậu ấy rực lên như có lửa,sẵn sàng bùng phát bất kì lúc nào. Đáng sợ quá…Đây mà là Thế Anh ư?
_Thật…thật ra anh ta không xấu như em nghĩ đâu…
_Chị biết anh ta được bao lâu? Một tháng? Hai tháng? Liệu chị hiểu anh ta được bao nhiêu?
_Em…em đừng làm nghiêm trọng vấn đề quá được không? Cũng không có gì xảy ra mà! A… – Cậu ấy vò nát bức tranh của tôi rồi ném đi.
_Em làm gì đấy? Ai cho phép em…
Chợt cậu ấy trừng mắt rồi quay lưng đi. Tôi không hiểu. Tại sao cậu ấy phải nổi giận đến thế? Cứ cho là vì lo lắng cho tôi thì cũng đâu cần thái quá như vậy chứ? Chẳng lẽ…
Không! Không thể…Tôi gạt ngay cái ý nghĩ điên rồ ấy ra khỏi đầu. Có lẽ,cậu ấy là sợ tôi bị lợi dụng thôi…
…
Tôi nhặt lại tờ tranh nhàu nát,cố vuốt phẳng nó ra. Thật là…Dù tức giận gì cũng đâu cần trút giận lên tác phẩm của tôi chứ?
_Thu !?
Tôi giật mình quay lại. Nhật Minh đang nhìn chằm chằm tôi,không,phải nói là nhìn tờ giấy trên tay tôi… A!!!
_Cái này…Không phải đâu…Anh hiểu lầm rồi!
_Không sao,em không cần giải thích đâu. Anh hiểu.
Cái… Lại chuyện gì thế này?
Dù bề ngoài anh ta cố tỏ ra bình thường nhưng đôi mắt kia…Sự thất vọng cùng đau thương không thể che giấu được.
_Thật…Không như anh nghĩ đâu…Không phải là…A…Tôi không…- Tôi nên nói gì bây giờ? Chẳng lẽ lại nói là do Thế Anh ném ư?
_Em yên tâm,anh sẽ không làm phiền em nữa đâu. Tạm biệt.
Đùng. Xong. Mỗi lần,dẫu tôi có lạnh nhạt thế nào,dẫu tôi có nói gì thì hắn vẫn chưa từng để ý,vẫn luôn chỉ đối tôi cười cợt, nhưng lần này…
Nhìn bóng anh ta quay đi,tôi không biết cảm giác lúc này của mình là tự trách hay trống trải nữa… Tuy nghĩ nên sớm vạch rõ ràng ranh giới,tôi vẫn muốn dùng phương thức để anh ta dễ chấp nhận nhất…Nhưng hình như tôi chỉ luôn làm mọi việc tồi tệ hơn…Có lẽ gặp tôi mới là xui xẻo của anh ta.
***
_Chị Thu,Thế Anh bảo đưa sách này cho chị.
_Ừ…
_Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Hai người cãi nhau à?
_Không có gì.
_Thôi cho xin đi !! Không có gì mà suốt ngày bắt em làm sứ giả bất đắc dĩ thế à? Lại còn vẻ mặt hầm hầm như bị mất tiền ý!
_…
Tôi không biết phải nói gì.
Đã 5 ngày tôi và cậu ấy chiến tranh lạnh, không nói chuyện cũng tránh gặp mặt nhau…Tôi thấy tôi không sai,rốt cuộc cậu ấy giận cái gì? Đáng ra người nên giận phải là tôi chứ! Vì cậu ấy mà bây giờ lương tâm tôi đang cắn rứt vì vô tình làm tổn thương Nhật Minh…
Lại nói đến Nhật Minh,cũng đã 5 ngày anh không xuất hiện. Thật ra hai ngày trước anh có gọi cho tôi,nhưng không nói gì đã dập máy. Tôi cũng không có gọi lại. Đối với anh ta,tôi thật chẳng biết phải làm thế nào.
Nếu đã không có tình cảm,tôi nên để anh ta đi. Chỉ là mỗi lần nhớ lại đôi mắt u ám và bóng lưng cô độc của anh ta,tôi lại không đành lòng.
Cứ để mặc như vậy,suy cho cùng là đúng hay sai?
***
Tôi ngồi lặng im trong bóng tối,nhìn cửa sổ phía đối diện. Đèn vẫn còn sáng. Cậu ấy chưa ngủ sao?
Bỗng vang lên nhạc chuông bài “Say ok” của Vanessa Hudgens. Tôi lướt qua tên người gọi,lập tức nhấc máy.
_Thế Anh à? – Tôi có chút hồi hộp.
_…
_Có chuyện gì không?
_…
_Nếu không có gì thì chị cúp máy đây.
_Em xin lỗi.
_Hả?
_Việc hôm nọ…Là em sai,em phản ứng hơi quá. Xin lỗi.
Tôi ngẩn ngơ mất một phút. Không nghĩ là cậu ấy lại vì việc này mà xin lỗi. Tuy vậy tôi vẫn thấy vui vui.
_Hoài Thu ? Chị còn ở đó không?
_Ừ,không sao. Chị cũng quên rồi.
_Thật ra…hắn cũng không tệ.
_Ai ?
_Nhật Minh.
_Có ý gì ?
_Ý em là…Nếu chị thích anh ta thì em cũng không phản đối.
Tự nhiên, tôi cảm thấy có chút lạnh lẽo. Cậu ấy không quan tâm thật ư? Mà dĩ nhiên rồi. Tôi đang mong chờ cái gì chứ?
_Còn gì nữa không?
…
_Chị Thu…
_Gì?
_Phượng Ngân nói thích em.
Đau! Rất đau!
…
_Chị nghĩ em nên trả lời thế nào?
_Cô ấy là hoa khôi,xinh đẹp lại giỏi giang. Thích em đã là chiếu cố em rồi,em còn lưỡng lự gì? – Ha…Tôi nói gì thế này?
_Theo chị em nên đồng ý?
_Phải. – Rất lạnh…rất lạnh…
_Em biết rồi. Tạm biệt,chúc chị ngủ ngon.
Tit…tit…tit…
…
“Em biết rồi.”
Nếu đã biết, còn hỏi tôi làm gì?
Tuấn nam xứng mĩ nữ,thật đẹp đôi. Nhưng vì cái gì mà tim tôi lại đau đớn?
Tách…tách…
A ! Tôi đưa tay chạm vào má. Như thế nào lại có nước rồi? Mà hình như càng lúc càng nhiều.
Trái tim lại từng đợt co rút,thống khổ đến không chịu nổi. Tại sao?
“Hu…”
Đau quá…Đau quá…Tại sao?
Khốn khổ đến thế…Mệt mỏi đến thế…
Tại sao lại không thể quên? Tại sao còn không buông tay?
Nếu nước mắt có thể nhấn chìm tôi thì tốt.
Phần 16: Chỉ có thể là bạn
Không biết đã bao lâu. Đèn trong phòng phía đối diện cũng đã tắt.
Bóng tối,tịch mịch và cô đơn…
Tôi cầm điện thoại,vô thức nhập dãy số,vô thức nhấn nút gọi.
_Alô !
Chợt tôi giật mình,ngay lập tức ngắt máy.
Tôi đang làm gì?
Nhưng chỉ một lúc sau,điện thoại lại có tín hiệu người gọi đến. Tôi do dự rồi cũng nhận cuộc gọi.
_Hoài Thu!?
_Xin lỗi,tôi gọi nhầm số thôi. Tạm biệt.
_Khoan đã! Giọng em làm sao thế? Em khóc à?
_Tôi không sao,xin lỗi vì đã làm phiền.
_Em đang ở đâu?
_Tôi ở nhà,nhưng không có việc gì đâu,anh…
_Được,đợi anh.
_Cái gì? Khoan…Này!
…
Tôi ngồi ngây như phỗng. Anh ta vừa nói gì? Đợi !? Ha… Đừng nói là anh ta định đến nhà tôi đấy nhớ! Chắc là không. anh ta không biết nhà tôi,với lại cũng đã 11h30 rồi. Không thể đâu !?
****
“When it’s not alright
When it’s not ok
Will you try to make me feel better?
Will you say alright…”
Tôi quờ tay tìm điện thoại,bỗng giật mình tỉnh hẳn ngủ.
_Alô,anh đang ở trước cửa nhà em.
Oái…Không – thể – nào !!!
…
Tôi chạy vội xuống nhà,cố gắng tránh gây tiếng động làm bố mẹ và em trai thức giấc.
Nhưng vừa mở cửa,còn chưa kịp nói gì thì đã bị một vòng tay ôm lấy.
_Buông…buông tay! – Sau phút thất thần,tôi đẩy hắn ra.
_Xin…xin lỗi ! – Anh ta lúng túng,rụt 2 tay lại,còn giơ lên tư thế “đầu hàng”.
_Sao anh lại ở đây? Mà sao anh biết nhà tôi?
_Vì nghe tiếng em khóc,anh thấy lo,cho nên…Anh có gọi cho bạn em…
Anh ta lo cho tôi? Tại sao? Mà khoan,bạn !?
_Anh gọi cho ai? – Tôi bắt đầu có dự cảm xấu.
_À,anh hỏi lớp trưởng của em, hình như tên là Hà…gì đó.
_CÁI GÌ???
_Em có thể nhỏ tiếng lại được không? Dĩ nhiên,nếu em muốn đánh thức tất cả mọi người đang ngủ thì cũng không sao.
Tôi vội ngậm miệng lại,cố đè thanh âm đến mức thấp nhất,gằn từng tiếng một.
_Ai cho anh gọi cho bà…à,bạn đấy? -Thảm. Chắc chắn ngày mai của tôi sẽ rất thảm.
_Anh có gọi cho mấy người nữa trong lớp em,nhưng không ai biết nhà em. Có người bảo lớp trưởng lớp em biết địa chỉ tất cả thành viên trong lớp,nên…
Đoàng!! Không có mưa vậy mà tôi lại nghe thấy tiếng sấm. Không chỉ có bà tám kia biết,còn có những người khác nữa !? Đầu tôi ong ong…
_Thôi được rồi,tôi không có việc gì đâu,anh nên về đi.
_Anh biết,em không muốn gặp anh…Xin lỗi.
Anh ta buồn bã quay đi. Tôi lại cảm thấy day dứt…
_Nhật Minh !
_Sao? – Hắn dừng lại,nhưng vẫn không quay đầu.
_Cám ơn.
_Ừ…Anh về đây,chúc em ngủ ngon…
_Khoan đã! – Tôi hít sâu một hơi. – Thật ra tôi nghĩ,có một người bạn như anh cũng không tệ.
Ngay lập tức,anh ta quay lại,cười rạng rỡ.
_Thật không?
_Thật. – Tôi gật gật đầu. Đúng là…Dễ dàng vui vẻ vậy sao?
_Tuyệt quá ! – anh ta chỉ thiếu mỗi nước nhảy dựng lên.
_Chỉ là bạn thôi ,không có ý gì khác.
_Được…Thật may là em không ghét anh…
Bất giác tôi lại thấy có lỗi.
_Về bức tranh kia…Thực sự không như anh nghĩ đâu.
_Ừ…
Không khí lại nhất thời trầm mặc.
_Được rồi. – Cuối cùng tôi đành phải phá vỡ sự im lặng – Muộn lắm rồi,anh cũng nên về nghỉ đi…Ừm…Lái xe cẩn thận.
_Ừ! – Lại nụ cười sáng chói. – Tạm biệt em, ngủ ngon.
…
Chiếc xe dần khuất vào bóng tối.
Haizz…Thôi thì cứ đến đâu hay đến đó…
Phần 17: Sinh nhật.
Tôi không biết tại sao tối hôm đó lại nói làm bạn với Nhật Minh, nhưng giờ tôi lại chẳng hối hận chút nào. Ngoại trừ mấy ngày đầu bị “hội đồng” tra khảo,cùng với những lời trêu chọc,gán ghép thì nói chung tôi thấy ổn. Mặt khác,thời gian tiếp xúc lâu làm tôi dần nhận ra chúng tôi cũng khá hợp nhau. Cùng nói chuyện,cùng tán gẫu,thỉnh thoảng cùng đến cô nhi viện…Anh ta cũng không còn đề cập gì đến chuyện muốn tôi làm bạn gái nữa,chỉ đơn giản làm một người “bạn” bình thường. Vì vậy ở cạnh anh ta tôi luôn rất thoải mái, thậm chí còn dễ chịu hơn cả khi ở cạnh Thế Anh. Không có áp lực, không cần đè nén tình cảm, cũng không phải khổ sở vì ghen…Cũng có khi tôi bắt gặp cậu ấy và Phượng Ngân,nhưng tôi thường cố tránh đi chỗ khác. Tôi không đủ dũng khí để đối diện với “họ“ .
Nhưng ngày mai…
Tôi thở dài, khẽ vuốt vòng tròn đỏ nổi bật trên cuốn lịch bàn.
Ngày 20/10…
_Nhật Minh,sáng mai anh rảnh không?
_Với em anh luôn rảnh mà! – Giọng điệu mang đầy sự trêu chọc, nhưng tôi cũng chẳng buồn bắt bẻ nữa.
_Giúp tôi một việc…
***
8 giờ sáng,ở trung tâm mua sắm.
_Anh nghĩ cái nào đẹp?
_…
_Này ! Tôi gọi anh để giúp tôi chọn đồng hồ chứ có phải để anh đứng mãi đó đâu !
_…Cái này đi !
_Được , vậy lấy cái này. – Tôi cười vui vẻ rồi quay sang cô bán hàng – Cô gói lại giúp cháu.
Tôi mân mê món quà trên tay, thử tưởng tượng vẻ mặt của Thế Anh khi trông thấy nó, bất giác mỉm cười. Những phiền muộn đường như cũng bay mất không còn dấu vết.
_Bây giờ chúng ta đi đâu?
_Hiệu sách. ^^
***
Đi dạo qua những hàng sách dài, tâm trạng tôi có phần thư thái. Dạo gần đây tôi lại có sở thích đọc tiểu thuyết, cũng có thể vì để mình không còn thời gian rỗi mà nghĩ đến những chuyện khác nữa.
Nhật Minh im lặng đi bên cạnh tôi. Từ lúc rời quầy bán đồng hồ,anh ta đã không nói gì. Tôi có thể nhìn thấy nghi vấn trong mắt anh ta, nhưng kì lạ là anh ta lại không hỏi. Hừm…Tôi cười khẽ. Để xem anh chịu được đến bao giờ.
Tay tôi đang lướt trên gáy những cuốn sách, chợt khựng lại. “Anh trai,em gái” của Tào Đình, truyện đầu tiên mà tôi đọc trên mạng. Tôi cũng không biết sao mình lại đọc nó. Hay là do “đồng mệnh tương liên” chăng ? Mai Mai và tôi…Biến thái, loạn luân,tội lỗi,tâm thần,bệnh hoạn…Ha ha…Còn từ gì để nói về chúng tôi chăng?
Bàn tay khẽ nắm chặt lại rồi lướt qua.
_Tôi lấy cuốn này,anh trả tiền đi. – Tôi giơ lên một cuốn truyện của Marc Levy.
_Ừ…
Ra khỏi hiệu sách, anh ta vẫn như cũ, không nói gì.
_Anh không muốn hỏi gì à?
_Hỏi gì?
_Vậy thì thôi.
_Khoan đã !
_Gì?
_…Không có gì.
Nhìn cái vẻ muốn nói nhưng lại thôi của anh ta thật mắc cười.
_Được rồi,cho anh biết vậy, hôm nay là sinh nhật tôi.
_Thật sao? Chúc mừng em.
…
_À…Thế còn…cái kia!? – Anh ta hơi mất tự nhiên,mặt cũng đỏ lên. Kì lạ, anh ta mà cũng có biểu hiện này sao?
_Đây là quà của Thế Anh. – Tôi quay sang phía anh ta – Chúng tôi sinh cùng ngày.
_…Thật trùng hợp.
_Phải không? Cùng ngày sinh,cùng dòng máu, cùng sở thích,cùng trường, cùng 1 giáo viên chủ nhiệm…Ha ha, rất khó tin đúng không? Ai cũng phải nói chúng tôi có duyên từ kiếp trước đấy ! Anh cũng thấy thế đúng không? – Phải,có duyên…nhưng vĩnh viễn cũng không có phận…Tôi chợt cười chua xót.
_Nhưng có một điểm hoàn toàn khác nhau.
_Hả? Điểm gì? – Mọi người đều nói chúng tôi như là đối xứng qua một tấm gương kia mà.
_Khác giới.
_Ha ha!!! – Tôi cười ngất! – Đúng vậy,khác giới ! Ha ha…Nhật Minh,anh có khiếu hài hước thật đấy!
_Anh nói thật mà ! Không đúng sao?
_Ừ ừ…Không nói chuyện này nữa. Thế khi nào đến sinh nhật anh?
_…Qua rồi. – Sắc mặt anh ta bỗng nhiên trầm xuống.
_Qua rồi là ngày bao nhiêu?
_Ngày 12/10.
A…Thứ hai tuần trước? Không phải lúc đó anh ta đang giận tôi sao? Vậy cuộc điện thoại đó !?
Cảm giác tội lỗi lại bùng lên trong tôi. Vậy mà tôi còn dám vòi quà,mất mặt quá !
_Ha…- Tôi cười khan, vỗ vỗ vai anh ta – Được rồi, tuy rằng hơi muộn nhưng anh thích quà gì để tôi tặng?
_…
_Cứ nói đi, đừng ngại. Miễn đừng yêu cầu cao quá là được.
_Em.
_Hả?
_Em có thể tự gắn nơ rồi đem tặng cho anh là được.
_Ha ha…Đừng có đùa. Tôi không thích kiểu đùa này đâu. – Đừng như thế. Hãy nói là anh đang nói đùa đi.
_Anh không đùa. Em có thể cho anh một cơ hội được không? -Trông anh ta nghiêm túc đến nỗi tôi không nỡ thẳng thừng từ chối. Tại sao? Không thể chỉ là bạn thôi được sao?
_Tôi…
_Chị Thu ! Trùng hợp thật đấy !
Chúc các bạn online vui vẻ !