Chương 21 Chiến lược tấn công trái tim hai: Lạt mềm buộc chặt
Khi Hạ Trường Ninh ngả mình trên ghế sofa, mắt nhắm hờ nói những nghi ngờ của anh ấy tôi đã có ý không muốn mang tới cho anh ấy bất cứ áp lực nào. Là con trai của anh ấy, là mối nghiệt duyên giữa anh ấy và Dật Trần nhiều năm trước, là món nợ mà anh ấy nợ cô ấy, là anh ấy lựa chọn đi trả, tôi chỉ có thể chúc phúc.
0o0
Đêm khuya, anh ấy gọi điện tới cho tôi, giọng rất mệt mỏi: “Phúc Sinh, ngủ rồi à?”.
“Chưa”.
“Anh cố gắng tuần sau về”.
“Ừ”.
Tôi không nói gì nữa, một lúc lâu sau, Hạ Trường Ninh nhẹ nhàng nói: “Phúc Sinh, anh rất nhớ em”.
Khoảnh khắc ấy, mắt tôi ngấn lệ.
Một tuần sau Hạ Trường Ninh mới trở về. Trong quãng thời gian này có lúc nhắn tin, có lúc không, nhiều khi không chịu được, tôi gọi điện thoại tới, anh ấy luôn rất mệt mỏi. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nên trong lòng rất hoảng loạn.
Anh ấy tới nhà tìm tôi, hôm đó ánh mặt trời rực rỡ, có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của mùa xuân.
Tôi mỉm cười: “Đi đâu?”.
Anh ấy lái xe đưa tôi tới trường bắn: “Hôm nay muốn tỉ thí với em”.
Trường bắn hôm nay chỉ có hai chúng tôi, không có vị khách nào khác.
Tôi say mê nhìn anh ấy, kỹ thuật bắn của anh rất giỏi. Nhìn anh ấy, tôi lại nhớ lại cảnh anh ấy phải uống hai mươi tám cốc rượu.
Hạ Trường Ninh quay đầu lại, ánh mặt trời ngày đông càng khiến anh ấy trông rạng rỡ hơn. Hôm nay tôi mới phát hiện ra, anh ấy rất hợp với màu đen, đầu đinh, răng trắng. Hóa ra Hạ Trường Ninh cũng rất đẹp trai, không phải vẻ tuấn tú như Đinh Việt, vẻ đẹp của Hạ Trường Ninh rất man.
Tôi ngồi bên chiếc bàn tròn cách đó không xa, cười híp mắt nhìn anh ấy.
Hạ Trường Ninh bước tới, ngồi xổm trước mặt rồi dựa đầu lên gối tôi. Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy như thế này, hóa ra đàn ông cũng có lúc làm nũng.
Tôi vuốt nhẹ mái tóc anh ấy, trong lòng có cảm giác muốn bảo vệ anh ấy. Tôi mỉm cười, tôi lại có ý muốn bảo vệ anh ấy chứ!
“Phúc Sinh, lúc em thắng A Mẫn và quay lại cười đắc ý với anh, lúc đó anh đã muốn có em, chỉ muốn có em .
“Ừ, bây giờ thì sao?”. Tôi nhịn cười, cố ý nghiêm túc hỏi anh ấy.
Anh ấy ngẩng đầu lên và nghiêm túc đáp: “Đằng nào cũng là của anh, không phải muốn nữa”.
Tôi đập nhẹ lên đầu anh ấy, đáp: “Nói muốn là muốn, nói không muốn là không muốn, đừng có mơ”.
Anh ấy đứng dậy cầm tay tôi và hỏi: “Phúc Sinh, em thích anh thật chứ?”.
Tôi ngại ngùng nhìn đi chỗ khác, không đáp.
“Có lúc anh nghĩ, nếu không phải anh cứ bám lấy em thế này thì chắc chắn em sẽ không thích anh”.
“Đương nhiên, em dựa vào cái gì mà phải thích một tên lưu manh?”.
Trước giờ khi Hạ Trường Ninh nghe xong câu đó sẽ phản kích ngay, nhưng hôm nay lại yên lặng, anh ấy chỉ ôm chặt tôi rồi hôn cuồng nhiệt, trời đất ngả nghiêng. Tôi nghe thấy tiếng trái tim anh ấy đập gấp gáp, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng thở dài. Lúc này mọi lý trí đều tan biến, chỉ có hơi thở của anh ấy quấn chặt lấy tôi.
Tôi xấu hổ mỉm cười. Tôi nghĩ rằng chuyện của Dật Trần đã qua đi, nghĩ rằng có thể tiếp tục lưu giữ cảm giác ngọt ngào này.
Cả ngày hôm đó, gương mặt tôi luôn rạng rỡ nụ cười.
Chưa có kết quả thi nhưng tôi đã bắt đầu tìm việc mới, tôi tính cứ đi làm rồi đợi kết quả thi, nếu thi không đỗ thì tiếp tục làm.
Còn Hạ Trường Ninh lại muốn tôi đợi kết quả đã rồi tính, nhưng tôi quanh quẩn ở nhà chán chả có việc gì làm, anh ấy không thuyết phục được tôi nên đã giới thiệu tôi tới làm hành chính ở công ty của Trần Thụ.
Trần Thụ nhìn thấy tôi liền vui vẻ: “Hạ Trường Ninh, anh không phải muốn chơi em đấy chứ? Lại mang Bồ tát tới chỗ em thờ cúng thế này?”.
Hạ Trường Ninh ôm eo tôi và nói: “Vốn định thờ cúng ở công ty anh, nhưng Phúc Sinh mặt mỏng nói chỉ cần tìm một cái miếu nhỏ là được rồi”.
Trần Thụ nghiến răng nhìn anh ấy.
Tôi cười hi hi và đáp: “Trần Thụ, anh có muốn đem A Mẫn tới công ty của Hạ Trường Ninh thờ cúng không? Như thế này cũng tiện cho em và A Mẫn trao đổi tình hình”. Trần Thụ phối hợp gật đầu theo: “Được đấy, cách này khá hay, không ai bị thiệt”. Chuyện này coi như xong.
Bạn bè là bạn bè, tôi và A Mẫn thực sự tới làm việc ở công ty của hai người họ, nhận lương nhân viên hành chính, thỉnh thoảng chúng tôi còn hẹn nhau đi mua sắm để trao đổi tình báo.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, một lời đề nghị vô ý của tôi lại trở thành ngọn nguồn của lý do chia tay giữa tôi và anh ấy.
A Mẫn là người rất hoạt bát, cô ấy không giữ được chuyện gì trong lòng cả. Có hôm tôi với cô ấy dạo phố mệt quá nên cùng ngồi nghỉ uống nước. A Mẫn hỏi tôi: “Trước đây có phải Hạ Trường Ninh có bạn gái tên là Dật Trần không?”.
Tôi thấy lạ không hiểu sao cô ấy lại biết chuyện này:
“Tình đầu đó, chuyện từ lâu lắm rồi”.
“Nhưng Phúc Sinh này, sao em thấy chuyện này không đúng lắm, có phải gần đây Hạ Trường Ninh đi công tác mấy lần không?”.
Anh ấy thường xuyên đi công tác, thì sao chứ?
“Em nghe Trần Thụ nói thế, hình như Hạ Trường Ninh có một đứa con trai ở Thâm Quyến”.
Tôi cười khà khà: “Là con nuôi”.
“Phúc Sinh, em coi chị như bạn thân nên mới nói. Cho dù là con nuôi nhưng đó là con trai của bạn gái cũ! Gần đây Hạ Trường Ninh đều tới Thâm Quyến công tác, biết đâu là tình cũ nối lại”.
“Không thể nào, anh ấy không phải loại người như thế, không bắt cá hai tay đâu. Cô gái ấy chị gặp rồi”.
Mặc dù nói như thế nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy vướng mắc.
Người gỡ vướng mắc ấy là Ngũ Nguyệt Vy.
Cô ấy tới tìm tôi, vẫn dáng vẻ khinh bỉ và cao ngạo như mọi lần: “Không phải bị Hạ Trường Ninh tán đổ rồi sao, tôi còn nghĩ cô thanh cao lắm cơ”.
Đối phó với cô ấy, tôi chưa bao giờ phải nể nang. Tôi nói: “Trước đây Hạ Trường Ninh thích Dật Trần, bây giờ thích tôi, đều không phải cô”.
Không còn câu nói nào có thể làm tổn thương cô ấy hơn câu này.
Ánh mắt của Ngũ Nguyệt Vy như tóe lửa ra, khóe môi khẽ nhếch lên rồi cười lạnh lùng: “Đúng, trước đây anh ấy thích Dật Trần, kết quả cô ta không cần anh ấy. Bây giờ anh ấy thích cô, kết quả anh ấy vẫn không cần cô”.
Tôi phát điên: “Ngũ Nguyệt Vy, có phải tâm lý cô biến thái không? Cô ăn không được thì đạp đổ, uổng công anh ấy vẫn coi cô là bạn bè! Lão gia nhà cô còn không làm khó tôi, cô đừng dùng kế ly gián nữa”.
Ngũ Nguyệt Vy im lặng một lúc rồi thở hít một hơi dài và đáp: “Phúc Sinh, tôi quát cô như thế cô đừng lấy làm lạ. A Ninh không biết tôi tới đây, tôi tới không phải để cãi nhau với cô. Trước đây, tôi luôn tưởng rằng sau khi anh ấy chia tay với Dật Thần thì sẽ chấp nhận tôi. Nhưng không, anh ấy không thích tôi, chưa bao giờ thích tôi. Tôi cũng nghĩ thông rồi, trong thiên hạ đâu chỉ mình anh ấy là đàn ông, tôi tới đây vì…”.
Trong lúc cô ấy cắn môi suy nghĩ, thì tôi cũng bình tĩnh lại. Có tấm lòng với Hạ Trường Ninh như thế này thực sự tôi cũng không thể nói cô ấy điều gì. Chỉ cần cô ấy không phá hoại, không vô lý như trước đây thì tôi sẽ tha thứ cho cô ấy.
Đôi mắt Ngũ Nguyệt Vy sáng lên, dường như cô ấy đã quyết tâm, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Tôi đã yêu người đàn ông khác. Tôi hy vọng cô và Hạ Trường Ninh ở bên nhau, anh ấy đi lính từ nhỏ, thực sự rất vất vả. Cô nhớ phải đối tốt với anh ấy một chút”. Có lẽ Ngũ Nguyệt Vy gặp tôi là muốn kết thúc chuyện tình cảm với Hạ Trường Ninh. Tôi mỉm cười và nói: “Hy vọng cô hạnh phúc. Sau này mong cô đừng tỏ thái độ thế này nữa, không ai chịu được đâu, mong cô thường xuyên tới chơi”.
Ngũ Nguyệt Vy nhìn tôi hồi lâu mới nói: “Phúc Sinh, cuối cùng tôi đã hiểu vì sao bọn họ đều yêu cô. Cô là một cô gái tốt”.
“Cảm ơn”. Khi cô ấy nói “bọn họ” tôi nghĩ ngay tới Đinh Việt. Tôi nghĩ chuyện cũ đã qua rồi, Đinh Việt cũng mong tôi hạnh phúc. Sau chuyện đó tôi chưa từng đi thăm mộ Đinh Việt. Tôi chạy trốn chuyện này, chỉ là không muốn nhìn thấy. Có lẽ chỉ như thế mới có thể khiến tôi không suy nghĩ xem vì sao anh ấy chết. Cho dù tôi hạnh phúc thì anh ấy ở trên trời nhìn
thấy là được rồi, tôi không muốn mình và Hạ Trường Ninh cùng thể hiện hạnh phúc trước mặt anh ấy. Đinh Việt không thích Hạ Trường Ninh.
“A Ninh và Dật Trần… là chuyện lâu lắm rồi, cô không nên quá bận tâm”. Cô ấy có phần chần chừ khi nói với tôi điều này.
“Tôi biết, anh ấy cũng kể với tôi rồi”. Tôi cứ nghĩ trả lời thế này là xong. Hạ Trường Ninh không giấu tôi, anh ấy nói hết cho tôi rồi, tôi cũng đã gặp Dật Trần, còn gì bận tâm nữa sao.
“Cô… có có bận tâm nếu Hạ Trường Ninh và Dật Trần có một đứa con trai không? Chuyện này tôi vốn không muốn nói cho cô biết, nhưng tôi hy vọng cô không bận tâm, vui vẻ ở bên Hạ Trường Ninh”.
Tôi sững sờ. Tôi nhớ lại đã có lần tôi nói với Hạ Trường Ninh rằng, biết đâu anh ấy và Dật Trần có một đứa con trai. Lúc đó chỉ vô tình thốt ra thôi, lẽ nào là thật sao?
Nhưng trước giờ Hạ Trường Ninh chưa từng nói điều này, trong lòng tôi rối như tơ vò. Những lời của A Mẫn cứ lẩn vẩn bên tai tôi, anh ấy tới Thâm Quyến mấy lần. Tôi còn nói đó là con nuôi của Hạ Trường Ninh, lúc đó tôi không hề để ý tới.
Tôi nhìn Ngũ Nguyệt Vy, cô ấy cũng có chút hoảng loạn. Tại sao cô ấy đột nhiên lại muốn tôi và Hạ Trường Ninh ở bên nhau? Tại sao lại thay đổi đột ngột như thế?
Tôi lạnh lùng nhìn cô ấy: “Cô đừng dùng chiêu vòng vo phá hoại tôi và Hạ Trường Ninh nữa, có việc như thế này thì anh ấy sẽ tự nói cho tôi biết. Chào cô”.
Tính cách của Ngũ Nguyệt Vy trước giờ luôn coi mình là duy nhất, cằm dưới cô ấy lại hếch lên, lạnh lùng cười: “Tôi chỉ hy vọng cô không phải là loại con gái yêu đương lăng nhăng, ở bên Hạ Trường Ninh lại nghĩ tới người đàn ông khác”.
“Liên quan gì tới cô!”. Không khí thoải mái vừa được xây dựng cách đây không lâu đã bị đập tan. Tôi vừa tức vừa lo, nhìn ánh mắt Ngũ Nguyệt Vy tôi có thể nhìn thấy chuyện này không thể là giả được. Cô ấy đặc biệt tới đây tìm tôi chính vì muốn thông báo chuyện này.
Rời khỏi quán trà tôi gọi điện ngay cho Hạ Trường Ninh, hỏi thẳng luôn mà không hề vòng vo: “Con trai Dật Trần là của anh, đúng không? Phải không?”.
“Em đang ở đâu?”.
Trái tim tôi lạnh băng. Đúng, chăc chăn là như thê, anh ấy không hề dứt khoát phủ định. Nhưng tại sao, sao anh ấy không nói với tôi? Tôi cố hỏi câu này, đúng hơn là hét lên. Tôi không biết mình bận tâm chuyện anh ấy và Dật Trần có con trai hay là để ý việc anh ấy không hề nói với tôi chuyện này.
“Phúc Sinh, em nghe anh nói…”.
Tôi cúp máy. Tôi thực sự không biết nói gì nữa.
Hạ Trường Ninh tới nhà, bố mẹ tôi đi vắng. Anh ấy đứng ở cửa và rất thông minh khi gọi vào máy bàn nhà tôi. Tôi vừa nhấc máy anh ấy nói luôn: “Anh ở ngoài cổng nhà em, em không muốn để hàng xóm xem trò cười đấy chứ?”.
Ghét nhất là cái tên này luôn biết cách nắm bắt tâm lý người khác. Tôi mở cửa rồi nhảy sang một bên, chỉ vào ghế sofa và đáp: “Anh ngồi yên cho em, cấm động đậy!”.
Anh ấy nghe lời ngồi xuống, nghiêm túc nói với tôi: “Chuyện này anh luôn muốn xác nhận rõ ràng rồi mới nói cho em biết. Em còn nhỏ, có thể không hiểu được cảm giác của anh”.
“Nhưng anh biết cảm giác của em không? Em là người đợi anh thông báo kết quả sao? Là con trai anh thì sao? Bây giờ Dật Trần có một mình, anh sẽ vì món nợ ân tình nhiều năm trước mà lấy cô ấy sao?”.
Hạ Trường Ninh thở dài một tiếng, đầu dựa vào thành ghế, mắt nhắm nghiền, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi: “Phúc Sinh, nói thật là anh không biết. Đưa Dật Trần về đó anh mới biết, nguyên nhân chính gia đình cô ấy muốn gạt bỏ cô ấy vì đứa bé đó không phải con của chồng cô ấy. ở Thâm Quyến anh đã gặp đứa bé, bố Dật Trần gọi nó là “Hạ Hạ”- tên nó là Trần Hạ. Em có biết cảm xúc của anh như thế nào không? Anh cảm thấy vô cùng mịt mù. Anh hỏi thì cô ấy nói không phải con anh. Anh mới đề nghị đi xét nghiệm ADN thì cô ấy nhất quyết không đồng ý. Mấy ngày qua anh suy nghĩ mãi về vấn đề này. Nếu là con của anh thì anh phải làm thế nào?”.
Tôi ngồi cách anh ấy tầm hai mét. Tôi nhìn thấy anh ấy nhắm mắt khi nói những điều này với tôi, trong lòng dội lên cảm giác rất xót xa. Tôi cũng không biết phải làm thế nào. Nếu như đứa bé thực sự là con của Hạ Trường Ninh thì tôi phải làm thế nào đây?
Hạ Trường Ninh mở choàng mắt đi tới và ôm chầm lấy tôi: “Phúc Sinh, em có thể thông cảm được cho anh thì tốt, không thể thông cảm cũng không sao, anh thật lòng với em”. Chấp nhận Hạ Trường Ninh có nghĩa là tôi sắp phải làm mẹ kế? Đầu tôi không hiểu sao lại bật ra ý nghĩ khiến tôi rùng mình này. Tôi thực sự chưa hề chuẩn bị tâm lý.
Với tính cách của Hạ Trường Ninh thì anh ấy sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.
“Phúc Sinh, hãy bình tĩnh, để anh cũng bình tĩnh. Cho dù kết quả có thế nào chăng nữa thì anh vẫn thực sự nghiêm túc với em”. Hạ Trường Ninh nghiêm túc nói.
Tôi tin, tôi tin tưởng, nhưng tôi không dám nghĩ tiếp nữa.
Trước mắt tôi hiện lên hình ảnh Dật Trần khoác tay anh, dựa vào anh.
“Cô ấy… có thể thấy cô ấy chưa hề quên tình cảm với anh…”.
Hạ Trường Ninh thô lỗ ngắt lời tôi: “Không phải chuyện đó! Phúc Sinh, anh đang đau đầu không phải vì chuyện đó”.
Tôi nhìn anh, một người luôn có chủ kiến, một người đã hiểu hết mọi chuyện như anh ấy đang có tâm trạng vô cùng nặng nề.
Nếu như đứa bé là con trai anh, vậy thì câu chuyện chia tay năm đó của anh và Dật Trần sẽ có phiên bản như thế nào?
“Bình tĩnh một chút đi”. Hạ Trường Ninh nhìn tôi định nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì, anh ấy cầm áo vest rồi ra về.
Lúc đóng cửa, tôi nghĩ, có lẽ số phận đã sắp đặt, tôi không có cái phúc phận ấy. Hai hôm sau tôi nhận được thông báo trúng tuyển. Tôi không gọi điện báo cho Hạ Trường Ninh, tôi nghĩ nếu anh ấy đã nghĩ kỹ cách giải quyết thế nào thì anh ấy sẽ tới tìm tôi.
Một tuần sau Hạ Trường Ninh nhắn tin cho tôi, anh ấy phải đi Thâm Quyến một chuyến. Anh ấy nói:
“Em đợi anh trở về”.
Những ngày xuân tươi đẹp của vùng Giang Nam đã trôi qua. Trên những cây phượng hoàng đã bắt đầu đâm những mầm hoa màu hồng đào, những đám lá non xanh ngày một rậm rạp thêm dưới ánh mặt trời chói chang.
Nửa tháng trôi qua, Hạ Trường Ninh chưa trở về, cũng không có tin tức gì.
Thỉnh thoảng có dịp đi qua công ty anh ấy tôi lại ngước đầu lên nhìn.
Tôi gọi 114 hỏi số điện thoại công ty anh ấy, rồi bảo Mai Tử gọi. Cô ấy dập máy rồi thở dài: “Giám đốc Hạ đi vắng, mời cô để lại lời nhắn”.
“Không sao. Cậu bảo cậu họ Mai. Cậu muốn tìm anh ấy để hỏi chút chuyện, cũng là điều bình thường mà”.
“Phúc Sinh, tớ cảm thấy cậu thực sự đã thay đổi. Cậu cẩn thận, suy nghĩ chu đáo hơn xưa”.
Tôi không hề chau mày: “Việc này nên để anh ấy tự giải quyết thì hơn. Nếu anh ấy không tìm tớ thì đó chính là câu trả lời rồi. Tớ muốn cậu gọi điện tới là vì tớ nhớ anh ấy, muốn biết tin về anh ấy. Mai Tử, cậu biết không? Hóa ra cũng có lúc tớ lại muốn biết nhất cử nhất động của Hạ Trường Ninh”.
Mai Tử nhìn tôi đồng tình: “Hay là cậu gọi điện cho anh ấy?”.
Tôi lắc đầu. Tôi chưa bao giờ tin một người bận tới mức không có đủ thời gian để gọi một cuộc điện thoại. Khi tôi và Hạ Trường Ninh đã yêu nhau thì dù không gặp gỡ cũng sẽ gọi điện hoặc nhắn tin.
Anh ấy chưa ngày nào là không nhắn tin, chỉ mấy ngày Tết anh ấy cố ý không nhắn vì muốn tôi hiểu rõ bản thân mình hơn. Nhưng bây giờ, một cuộc điện thoại cũng không có, một dòng tin nhắn cũng không.
Tôi nghĩ rằng, đó đã là câu trả lời.
Hạ Trường Ninh nói: ““Đợi qua năm nay, năm sau nếu như em thi đỗ thì tháng bảy, tháng tám lấy anh, tháng chín đi học, thế nào?”.
Hạ Trường Ninh nói: “Anh không phải người một dạ hai lòng”.
Hạ Trường Ninh nói với bố Vy Tử: “Trước đây bố từng nói, có vợ thì chỉ cần khấu đầu ba cái trước bố là xong. Đám cưới bố không tới”.
Mùa hè đã sắp tới, những lời của anh ấy dường như những lời nói mê từ bao năm trước, cũng có thể đó chỉ là cảnh tượng xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Tôi luôn mắng anh ấy là lưu manh, anh ấy cũng luôn trả lời tôi: “Em thích”. Sau đó sẽ giở trò lưu manh tới cùng.
Khi ghét anh ấy, tôi chỉ cảm thấy bị anh ấy đeo bám thật phiền phức.
Khi thích anh ấy, nhớ lại những lúc mắng anh ấy là lưu manh đều giống như đang liếc mắt đưa tình.
Chỉ cần nhớ lại là tôi nghĩ ngay tới dáng vẻ bất cần, bám riết lấy tôi không rời của anh. Có tiếng nói phát ra từ đáy lòng: Đã lỡ mất rồi.
Hoa tử đằng cũng đã rụng, chỉ còn những chiếc lá rậm rạp. Tôi đã từng ngủ một buổi chiều dưới ánh nắng ấm áp ở đây, khi mở mắt ra thấy Hạ Trường Ninh cũng đang ngủ, ký ức ngọt ngào, ấm áp khi đó bỗng trở thành một cái tát bỏng rát vụt qua.
Cái tát ấy nhắc nhở tôi: Ninh Phúc Sinh, mày đã không kịp nói với anh ấy là mày thích anh ấy rồi.
Tôi không khóc, lúc chia tay với Đinh Việt tôi đã khóc như mưa như gió, vậy mà bây giờ không có lấy một giọt nước mắt.
Khi Hạ Trường Ninh ngả mình trên ghế sofa, mắt nhằm hờ nói những nghi ngờ của anh ấy, tôi đã có ý không muốn mang tới cho anh ấy bất cứ áp lực nào. Là con trai của anh ấy, là mối nghiệt duyên giữa anh ấy và Dật Trần nhiều năm trước, là món nợ mà anh ấy nợ cô ấy, là anh ấy lựa chọn đi trả, tôi chỉ có thể chúc phúc.
“Một thời gian nữa là đi học rồi. Đi đi, mình đi dạo phố, xem có gì mua được không”. Tôi chuyển chủ đề rồi kéo Mai Tử ra ngoài.
Con người có rất nhiều cách để trưởng thành. Những việc lớn như hoàn cảnh gia đình, sự giáo dục của bố mẹ, rèn luyện trong công việc, tình cảm nam nữ thay đổi, tất cả đều có thể biến đổi cuộc đời của chúng ta.
Bố mẹ tôi rất ngạc nhiên khi thấy Hạ Trường Ninh biến mất. Tôi nói với họ: “Con và Hạ Trường Ninh chia tay nhau rồi. Đừng hỏi con nguyên nhân, con lớn rồi, có thể tự giải quyết mọi chuyện của mình. Mong bố mẹ hiểu cho con”.
Mẹ tôi mở miệng định nói theo thói quen nhưng bố tôi đã ngăn lại.
Lời của bố tôi đầy thâm ý sâu xa: “Bố mẹ thích Hạ Trường Ninh bởi vì thấy cậu ấy đối tốt với con. Mặc dù cậu ấy không được học nhiều nhưng lại có tinh thần cầu tiến. Trong những học trò bố đã dạy thì có nhiều người là người trưởng thành, mục đích chỉ là kiếm tấm bằng cũng không ít, mượn cớ đi học để thêm quan hệ cũng khá nhiều, Hạ Trường Ninh là người hiếu học nhất trong số đó. Phúc Sinh, con cũng lớn rồi. Phận làm bố mẹ cũng chỉ muốn con cái tốt đẹp, bố mẹ không can thiệp vào quyết định của con. Chỉ cần con thấy hạnh phúc thì bố mẹ vui lòng”.
Những câu nói của bố khiến nước mắt tôi tuôn như mưa.
Lúc tôi thu dọn hành lý chuẩn bị rời khỏi đây thì Hạ Trường Ninh trở về.
Anh mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, quần Tây, đầu tóc gọn gàng. Nhìn anh ấy giống như một ly kem mùa hè, ngọt ngào và mát lịm.
Hạ Trường Ninh bây giờ, dù nhìn thế nào tôi cũng cảm thấy anh ấy vô cùng đẹp trai. Chỉ cần anh ấy ngồi trong xe nhìn về phía con ngõ nhỏ, ánh mắt ấy khiến tôi mê đắm. Tôi gõ đầu mấy cái, cảm giác vui sướng dồn lên trong lòng, mọi sự phỏng đoán và bất an bây giờ tiêu tan như mây khói. Nhìn thấy anh ấy, tôi chỉ thấy niềm vui tràn ngập.
“Anh về rồi?”.
Hạ Trường Ninh mỉm cười rồi mở cửa xe. Tôi lên xe, thắt dây an toàn xong, cười và hỏi anh: “Đi đâu?”.
“Trường bắn”.
Anh ấy nói xong trái tim tôi như chìm xuống đáy.
Nơi hẹn hò của người khác không phải là quán cà phê, rạp chiếu phim thì cũng là những nơi danh lam thắng cảnh, công viên bờ sông, tôi và Hạ Trường Ninh hình như có tình cảm đặc biệt với trường bắn.
Lần đầu tiên, tôi khiến anh ấy thua cuộc và uống say rượu.
Lần thứ hai, Hạ Trường Ninh đưa Dật Trần về, rồi yên tĩnh gục đầu trên đùi tôi, hơn nữa, anh ấy nói lần đầu tiên đã muốn có tôi.
Lần này, anh ấy không nói, còn tôi cũng đã hiểu.
Niềm vui khi nhìn thấy anh ấy, niềm hạnh phúc khi lên xe, không thể nào tiếp tục được nữa.
Anh ấy im lặng lái xe, tôi im lặng nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa xe.
Trường bắn im lặng lạ thường trong buổi trưa hè.
Tôi chuyên tâm cầm súng lên và nhắm thẳng vào tâm. Chốc chốc tiếng súng lại vang lên, không phải bắn vào tâm bia mà giống như tiếng thứ gì đó tan vỡ, giống tiếng đồ sứ rơi xuống đất, tiếng vỡ giòn tan.
“Phúc Sinh, em muốn bắn chuẩn hơn thì đừng run tay”. Anh ấy đi tới nâng tay tôi nhưng cứ chần chừ không giúp tôi giữ báng súng.
Tôi buông tay, cánh tay run rẩy.
“Để anh giúp em, nào, cùng ngắm bắn”. Nghe thấy tiếng “pằng” một cái, dường như cùng lúc đó tôi buông súng quay sang ôm chầm lấy anh ấy.
Anh ấy nhẹ nhàng vuốt tóc tôi rồi thở dài: “Anh chỉ đi có hai tháng thôi mà. Phúc Sinh, em ngẩng đầu lên”.
Tôi không muốn.
“Trần Hạ không phải con anh”.
Tôi sững lại, mọi chuyện đều đã không thành vấn đề nữa rồi. Tôi sung sướng ngẩng đầu nhưng lại thấy có điều gì đó sâu xa ẩn chứa trong đôi mắt anh.
Tay anh trượt trên mặt tôi. Tháng tám, mặc dù không có mồ hôi nhưng ngón tay lại mát lạnh: “Anh cũng hy vọng nó không phải con trai anh”.
Đầu óc tôi bỗng trở lên trống rỗng, có nghĩa là con trai của Dật Trần là của anh ấy? “Anh sẽ giải quyết thế nào?”.
“Phúc Sinh, em đi học anh sẽ nghĩ cách để giải quyết việc này. Dù sao đó cũng là một việc lớn với anh”.
Hạ Trường Ninh nhìn tôi, rồi do dự hỏi: “Phúc Sinh, nếu Dật Trần đồng ý để anh nuôi Trần Hạ, thì em có chấp nhận nó không?”.
Đây chính là một câu hỏi khiến tôi phiền não nhất. Tôi thích Hạ Trường Ninh, nhưng trực giác lại ngăn tôi làm mẹ kế của con trai Hạ Trường Ninh và Dật Trần. Tôi chỉ là một người bình thường! Tôi mới hai mươi ba tuổi, còn Trần Hạ đã lên bốn, tôi phải làm mẹ nó ư? Ai cho tôi một câu trả lời bây giờ?
Hạ Trường Ninh bật cười, lúc này mà anh ấy còn cười được: “Phúc Sinh, anh tưởng rằng em không bận tâm tới điều đó, chỉ cần ở bên cạnh anh thì không cần đoái hoài tới những thứ khác”.
Vì tình yêu mà không nghĩ tới gì khác? Bây giờ tôi mới hiểu, tôi đau đớn cười, nói với anh ấy: “Hạ Trường Ninh, em xin lỗi, em không biết”.
“Anh biết”. Anh ấy cười nhạt: “Tình yêu của em dành cho anh vẫn chưa sâu sắc tới mức ấy đâu, Phúc Sinh à”.
Là anh ấy yêu cầu quá cao hay tôi thực sự không đủ yêu anh ấy?
Hạ Trường Ninh chằm chằm nhìn tôi một lúc rồi nói: “Phúc Sinh, mình chia tay nhau đi”. Đầu tôi nổ đùng một cái, tay vô thức túm lấy gấu áo anh ấy, miệng mím chặt không muốn nói gì.
“Anh đợi em suy nghĩ kỹ càng rồi hãy theo đuổi anh. Cho dù anh lấy Dật Trần rồi thì em cũng theo đuổi anh nhé!”.
Tôi? Chết tiệt! Còn cổ vũ người khác làm người thứ ba sao?
Tức phát điên lên, tôi buột miệng: “Nằm mơ!”.
Hạ Trường Ninh không nói gì nữa, anh ấy lái xe đưa tôi về nhà.
Đứng ở cổng nhà rồi tôi còn nghĩ, có phải tôi đang nằm mơ không?
Dật Trần, con trai cô ấy, thần sắc của Hạ Trường Ninh, anh ấy muốn chia tay… Mọi thứ cảm xúc phức tạp lướt qua lồng ngực, kết quả là tôi đóng cửa khóc một trận ầm ĩ.
Tôi vẫn đợi Hạ Trường Ninh gọi điện tới giải thích. Nhưng không có, cho tới ngày tôi xách va li tới trường nhập học anh ấy vẫn không tới. Hôm lên máy bay, trời âm u, báo hiệu cơn mưa sẽ tới. Trước khi vào khoang máy bay, tôi quay đầu lại lần cuối, quyết định cả đời này sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Chương 22: Chiến lược tấn công trái tim ba: Vô gian đạo
Là như thế sao? Hóa ra giữa nam và nữ không cần tình yêu mà cũng có thể gọi là bạn trai bạn gái sao? Là do tôi quá nông cạn hay quá bảo thủ?
0o0
“Ninh Phúc Sinh, cố lên!”.
“Cố lên!”. [Trong tiếng Trung, từ “cố lên” có nghĩa đen là “thêm dầu”(BTV)]
Không biết ai nghĩ ra cái từ đó nữa không biết, chắc là lúc đó xe hơi còn quá mới mẻ, con người đổ thêm dầu vào trong động cơ, nó chạy còn nhanh hơn xe ngựa nên mới tạo ra từ này chăng.
Nhưng bây giờ tôi cần thêm nước!
Không dám mở to miệng, mỗi lần không khí lọt vào đều khiến cổ họng khô rát, cực kỳ khó chịu. Tôi không còn nhìn rõ gương mặt của những người xung quanh, cả một khoảng mơ hồ, trước mắt chỉ còn con đường này, còn phải chạy một vòng nữa, dưới chân là vạch đích. Có trời mới biết mỗi lần chạy qua vạch đó là tôi đều muốn đặt mông ngồi xuống luôn.
Quỷ mới biết sao tôi lại tham gia thi chạy ba nghìn mét nữ.
Sau khi vào trường chẳng có chút cảm giác mới mẻ nào, vô số câu hỏi và nỗi nhớ đã nhanh chóng lấp đầy trong tôi. Có phải Hạ Trường Ninh đã quyết định ở bên Dật Trần rồi không? Có phải Hạ Trường Ninh đã lấy cô ấy rồi không?
Tôi hỏi Mai Tử, cô ấy nói không biết. Nhưng thông tin mà cô ấy nghe được còn khiến tôi đau lòng hơn: Hạ Trường Ninh đã tới Thâm Quyến mở chi nhánh công ty!
“Phúc Sinh, tớ nghe nói hình như… Dật Trần và con trai cô ấy không quen với cuộc sống nơi đây, không hợp thủy thổ. Hơn nữa, con trai cô ấy quen sống với ông bà ngoại rồi… Haizz, Phúc Sinh, cậu đừng khóc, đừng khóc mà”.
Nghe được tin này tôi mới nhận ra sự thật, Hạ Trường Ninh không phải của tôi nữa rồi. Anh ấy sẽ không bao giờ bám theo sau Ninh Phúc Sinh sống chết muốn tôi làm bạn gái nữa. Anh ấy nói ba năm sau muốn tôi có một câu trả lời, nhưng anh ấy lại không cần đợi đến ba năm.
Tối hôm đó gọi điện thoại xong tôi chạy ngay ra sân vận động và bắt đầu chạy. Tôi cũng không biết mình đã chạy bao xa, nói chung chạy tới lúc mệt lả liền về ký túc ngủ vùi. Tối hôm sau tôi lại đi chạy tiếp, tôi muốn mình có một giấc ngủ ngon. Mấy hôm sau cảm giác đau nhức không còn nữa, tôi đã có được sự thoải mái sau quá trình luyện tập. Hạ Trường Ninh nói sức khỏe của tôi quá yếu, sau này phải chạy bộ cùng anh ấy. Nhưng anh ấy chưa hề chạy cùng tôi lần nào! Tôi chạy rất khỏe, gió thổi như gào thét, sân vận động yên tĩnh giữa đêm khuya rất phù hợp với tâm trạng cô độc của tôi.
Không ngờ, có một hôm, một chàng trai đuổi theo tôi bắt chuyện: “Cậu học trường nào?”.
Tôi liếc cậu ta một cái, đó là một chàng trai tràn đầy sức sống, đáp: “Học viện Nhân văn”.
“Tớ là Mã Đằng Việt ở hội sinh viên khoa Thể dục, thấy cậu chạy lâu lắm rồi. A, năm nay hội thao ở trường cậu tham gia chứ?”.
Mới mẻ đây! Từ nhỏ tới giờ tôi cũng tham gia nhiều hội thao, có điều mãi mãi chỉ là một thành viên của đội cổ vũ đứng ngoài sân, chưa bao giờ vào trong sân cả. Không hiểu sao lúc đó tôi chỉ muốn cảm giác ồn nào, muốn tham gia hoạt động, giết thời gian. Thế là tôi nhận lời.
Nghiên cứu sinh từ trước tới giờ vốn không hào hứng lắm với hội thao của trường, tính tích cực cũng không cao, Học viện Nhân văn trên đường đua điền kinh nữ càng yếu thế. Tôi là nữ nghiên cứu sinh duy nhất của Học viện Nhân văn đăng ký tham gia, lại còn chạy ba nghìn mét, tất cả các anh chị em khóa trên đều tới cổ vũ cho tôi.
Đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác không phải là tôi mà là các nữ sinh Học viện Nhân văn. Trong trường luôn truyền tai nhau rằng con gái Học viên Nhân văn dè dặt nhất, kiêu nhất, mấy khi được thấy tất cả con gái cùng tập trung lại hò hét thế này?
Những người thuộc học viện khác chắc cảm thấy tên tôi hay nên cũng hô theo. Chốc chốc ba chữ “Ninh Phúc Sinh” lại vang khắp vườn trường.
Trong cơn mơ hồ tôi nghe thấy Hạ Trường Ninh gọi tôi: “Phúc Sinh!”.
Khi anh ấy gọi tôi âm thanh luôn khác với mọi người, chắc là do anh ấy ở miền Bắc tám năm nên âm “Sinh” luôn đặc sệt giọng miền Bắc, giống như gọi tên một con cún vậy. Tôi nhìn đích tới mà cảm thấy mơ hồ.
“A, a, Phúc Sinh! Cậu tuyệt vời quá”. Cô bạn Chanh Đa cùng phòng chạy tới, cẩn thận dìu tôi đi chầm chậm, gương mặt không nén được niềm vui: “Lập kỳ tích rồi, Phúc Sinh! Học viện Nhân văn từ trước đến nay chưa bao giờ được giải gì trên đường đua ba nghìn mét, cậu lại giành được vị trí thứ hai! Cậu tuyệt quá!”.
Đi chậm một lúc tôi mới dần dần tỉnh táo lại rồi nhấp từng ngụm nước. Mã Đằng Việt cười híp mắt chạy tới khen tôi: “Oa, Phúc Sinh, ban nãy lãnh đạo học viện của cậu còn khen cậu nữa. Cậu được đấy, thật không ngờ người cậu gầy thế này mà lại chạy được ba nghìn mét”.
Tôi vẫn đang thở hổn hển, giá có người cõng tôi về ký túc thì hay biết mấy.
Mã Đằng Việt vừa đi bên cạnh tôi vừa cười: “Nghe tớ nói này, tớ quan sát cậu lâu lắm rồi. Ba tháng mưa gió không là gì cả, mình cậu chạy trên sân. Để tớ tính xem, ba nghìn mét chắc chắn là được”.
Tôi nghĩ ngay đến chuyện buổi tối lúc chạy bộ thỉnh thoảng tôi lại ngồi thụp xuống khóc, khóc xong lại chầm chậm chạy tiếp. Thế mà cái tên này lại bảo rằng cậu ta đã quan sát tôi ba tháng trời. Tôi lườm cậu ta một cái: “Hội trưởng Mã sao không thi chạy năm nghìn mét nam? Chạy ba tháng trời bất kể mưa gió, chắc chắn sẽ chịu được năm nghìn mét đấy”.
Mã Đằng Việt cười: “Bóng rổ, bóng đá còn được chứ chạy năm nghìn mét tớ đầu hàng. Tớ hay nói chuyện với bạn gái ở sân vận động thôi”.
Tôi giả vờ cười đáp: “Chào nhé!”.
Không còn gì để nói!
Vô cùng hối hận!
Sao tôi lại đồng ý chạy ba nghìn mét cơ chứ?
Sau hội thao của trường, tên tuổi tôi nổi như cồn, ngay cả Trình Tử Hằng cũng biết tôi. Trình Tử Hằng đang học thạc sĩ luật, nghe nói khoa đã cử anh ấy làm nghiên cứu sinh tài năng chuyển tiếp thẳng từ thạc sĩ lên tiến sĩ.
Một người từ khi bảy tuổi cho tới khi hai mươi tám tuổi đều gắn liền với nhà trường, không cần nghĩ cũng biết người đó thư sinh tới mức nào.
Anh ấy không chỉ là người hùng biện giỏi nhất khoa Pháp luật mà còn là người hùng biện giỏi nhất của trường. Nghe nói anh ấy đã tham gia mấy cuộc thi sinh viên hùng biện toàn quốc, dùng mấy chữ “tài trí nhạy bén” để miêu tả về anh ấy cũng không ngoa chút nào. Mà con người này tôi đã quen ở một quán nhỏ cách sân vận động không xa.
Bắt đầu từ một chiếc bắp ngô luộc bơ.
Tôi và anh ấy cùng đồng thanh nói với ông chủ: “Một ngô!”.
Về lý mà nói, tôi đã gọi rồi thì anh ấy nên thôi mới đúng. Tôi là con gái, đạo lý này quá rõ ràng.
Nhưng Trình Tử Hằng lại nói: “Ngày nào anh cũng đến vào giờ này, đây là ông chủ để phần cho anh”.
Tôi nhìn ông chủ, ông chủ cười khì không đáp. Xem ra là để phần cho anh ấy thật rồi, nhưng thấy tôi là con gái nên mới cười như thế.
Hôm đó tôi không biết lửa giận từ đâu bốc lên kinh thế, chắc là dồn nén lâu ngày chưa được xả! Tôi cầm bắp ngô lên và nói với Trình Tử Hằng: “Anh trả tiền rồi à?”. Anh ấy sững lại: “Ngày nào anh cũng tới. Anh chỉ nói với em việc này, anh đâu có nói… nhất định lấy”.
Ba chữ sau cùng nói rất nặng nề, giống như một tiếng thở dài, anh ấy còn chưa nói xong thì tôi đã đưa bắp ngô lên ngoạm một miếng.
“Cảm ơn!”. Tôi cười, sau đó đưa tiền cho ông chủ:
“Phiền bác mai vào giờ này cũng để dành cho cháu một bắp nhé”.
“Ninh Phúc Sinh, em chẳng giống nghiên cứu sinh chút nào, giống sinh viên mới vào trường đại học hơn”.
Tôi ngậm bắp ngô rồi nhìn anh ấy kỹ hơn. Trình Tử Hằng không đeo kính, nước da trắng trẻo, người cao gầy, đầu tóc gọn gàng mát mẻ. Nể mặt mái đầu ấy, tôi mới nói chuyện với anh ấy: “Anh là ai? Sao lại biết em?”.
“Biết chứ, hôm hội thao ở trường thấy các thầy cô giáo mặt mày hớn hở lắm. Nói Học viện Nhân văn lập kỉ lục giành giải nhì chạy ba nghìn mét nữ. Chắc là em rồi?”.
“Anh cũng là người trong khoa à?”.
Anh ấy cười: “Anh tên là Trình Tử Hằng, Học viện Pháp luật”.
Tôi nói “tạm biệt” xong rồi đi luôn. Tôi không quan tâm xem ai là Trình Tử Hằng tiếng tăm lừng lẫy, nhưng Chanh Đa bạn cùng phòng tôi lại là một trong những fan của anh ấy. Bình thường bác bán ngô bán tới tầm tám giờ tối là hết, hôm đó mười giờ ba mươi phút tối, tôi chạy xong đi qua đó liền bị mùi thơm quyến rũ, nhờ bắp ngô đó mà tôi quen Trình Tử Hằng. Hai hôm sau tôi chạy xong, đi mua ngô cũng gặp anh ấy, sau đó mỗi người một bắp ngô, vừa đi vừa gặm vừa nói chuyện.
Tôi kể với Chanh Đa – vì cô ấy rất thích uống nước chanh tươi nên mới đặt tên như thế. Cô ấy quyết định tối ngày mai sẽ đi mua ngô.
Chanh Đa học chuyên ngành Văn học đương đại Trung Quốc. Cô ấy cầm bắp ngô đã gặm trơ lõi về phòng trong trạng thái mơ màng, miệng thốt đầy thơ thẩn nhục cảm: “Em nghĩ em say rồi, say mềm trong hương thơm hòa quyện với đôi môi anh…”.
“Cái cây tre ấy lại có ma lực thế sao?”. Tôi không hiểu.
Sau khi đã từng gặp gỡ Đinh Việt đẹp trai ngời ngời, Hạ Trường Ninh khí chất phi phàm, thì Trình Tử Hằng này chỉ là cỏ đuôi chó dưới vó ngựa trắng mà thôi.
Chanh Đa bằng tuổi tôi, sau khi học xong đại học thì thi thẳng lên cao học. Sự ngưỡng mộ của cô ấy với Trình Tử Hằng nghe nói có thể kể tới một tuần không hết.
Cô ấy hào hứng nói với tôi: “Phúc Sinh, Trình Tử Hằng tiền đồ vô lượng, cho dù anh ấy ở lại trường giảng dạy thì cũng là một người có nhiều tiền! Anh ấy cũng không phải là người ngu ngơ, là sự lựa chọn tuyệt vời khi kết hôn”.
Tôi chẳng mảy may động lòng, tiếp tục viết blog chơi.
Chanh Đa thở dài: “Tớ không muốn làm Diệt Tuyệt sư thái đâu, đợi tới lúc tớ tốt nghiệp nghiên cứu sinh cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi, tớ phải tranh thủ tìm một anh chàng tốt trong vòng ba năm tới! Địa điểm yêu đương lý tưởng nhất chính là trường học, ra trường rồi, ở cái tuổi ấy chỉ có đi xem mặt thôi, lúc đó thì gặp ai lấy người đấy”. [Diệt Tuyệt sư thái: Chưởng môn phái Nga My trong tiểu thuyết Ỷ Thiên Đồ Long Ký của Kim Dung. Trong ngôn ngữ giới trẻ Trung Quốc phụ nữ được gọi là Diệt Tuyệt sư thái thường có học vị Tiến sĩ, tính tình nghiêm khắc (BTV)]
Bất giác tôi nhớ lại buổi xem mặt buồn cười ấy, nhớ cả Hạ Trường Ninh nữa. Nỗi nhớ lại trào về như nước lũ, tôi cầm luôn điện thoại ra ngoài mà không cần suy nghĩ: “Tớ ra ngoài mua đồ, một lúc là về thôi”.
Chạy xuống dưới tầng, tôi đứng dưới gốc cây do dự một hồi, tôi có nên gọi điện cho Hạ Trường Ninh không?
Nếu anh ấy đã lấy Dật Trần thì tôi cũng sẽ cắt đứt ngay nỗi nhớ này, cố gắng nắm chắc ba năm học tới của mình. Trong lòng bỗng thấy xót xa, tôi hy vọng anh ấy đang trêu đùa, đang giở trò, đang ép tôi phải cúi đầu nói lời yêu anh ấy.
Hạ Trường Ninh trong ký ức của tôi là con gián đánh mãi không chết, là tên lưu manh bám theo tôi không rời. Hóa ra, thực sự chẳng có ai có thể chờ đợi được ai.
Đang suy nghĩ như vậy nhưng ngón tay đã ấn nút gọi. Có tiếng chuông, tôi hy vọng Hạ Trường Ninh không nghe điện thoại, nhưng lại muốn tiếng chuông cứ kéo dài mãi, mỗi một nhịp chuông vang lên khiến tôi trở nên cực kỳ bình tĩnh.
Giọng anh ấy vang lên bên tai: “Phúc Sinh? Em khỏe chứ?”.
Cũng khỏe”.
“Có thích ứng được với khí hậu Giang Nam không?”. “Có”.
Hạ Trường Ninh khẽ cười và nói: “Anh còn nghĩ em không thèm làm bạn với anh nữa, hoàn toàn coi anh là người dưng rồi. Nếu anh không gọi điện thoại tới thì em sẽ không chủ động gọi ư? Phúc Sinh, em đang nhớ anh à?”.
Tôi chần chừ không đáp, bên cạnh chợt vang lên tiếng nói: “Phúc Sinh”.
Tôi nhìn theo phía phát ra âm thanh, hóa ra là Trình Tử Hằng. Muộn thế này rồi vẫn chưa gặm hết ngô mà về ký túc sao? Bắp ngô của Chanh Đa sớm chỉ còn cái lõi, đã vậy còn sung sướng mang về phòng làm kỷ niệm nữa chứ!
Tôi vội nói với Hạ Trường Ninh: “Ờ, không sao, gọi điện thoại hỏi thăm thôi. Bye”. Tôi ngắt điện thoại hỏi Trình Tử Hằng: “Có việc gì không?”.
“Không sao, đi qua thấy em nên chào thôi”.
Điện thoại cầm chặt trong tay đã nóng bừng, may mà anh ấy lên tiếng chào tôi nếu không thì tôi biết nói gì với Hạ Trường Ninh bây giờ? Lẽ nào tôi thực sự có thể nói với Hạ Trường Ninh rằng: “Em nhớ anh, anh đừng lấy Dật Trần, anh đừng lo cho con trai anh?”. Hoặc là nói: “Em nghĩ kỹ rồi, em chỉ cần anh, con của anh chính là con của em! Em yêu anh, em có thể chấp nhận tất cả mọi thứ của anh?”.
Cho tới bây giờ, tôi vẫn không mở lời được.
Nhưng giọng điệu của Hạ Trường Ninh sao chẳng giống chồng người khác gì cả? Giống như anh ấy đang chủ động đợi tôi gọi điện thoại tới. Trong lòng tôi lại do dự. Cái tên này lừa tôi quá nhiều lần rồi, tôi không phân biệt được sự thật giả trong những lời anh ấy nói nữa.
“Phúc Sinh”. Trình Tử Hằng lại gọi tôi.
Tôi quay lại cười: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở, gọi điện thoại cho người nhà nên suýt chút nữa thì em quên khóa cửa. Chào anh”.
Lúc này tôi quên mất không chú ý tới việc Trình Tử Hằng gọi tôi là Phúc Sinh chứ không phải Ninh Phúc Sinh.
“Chúc ngủ ngon”. Trình Tử Hằng chào rồi đi tiếp.
Tôi đi vào trong tòa nhà đứng một hồi, sau đó mới đi vào hành lang và gọi điện cho Hạ Trường Ninh.
Anh ấy ngáp một cái rõ dài rồi nói: “Phúc Sinh, vẫn chưa ngủ à?”.
Tôi khựng lại, mãi lâu sau mới nói: “Ờ, chưa ngủ. Em nghe Mai Tử nói anh đến Thâm Quyến mở chi nhánh công ty. Công ty làm ăn thuận lợi chứ?”.
“Phúc Sinh, em muốn nói gì thì nói thẳng đi, đừng úp úp mở mở như thế nữa”.
Cái tên này ép người quá đáng, phải mấy tháng rồi tôi mới nể mặt gọi điện thoại cho anh ấy, thế mà còn dùng mấy lời này chọc tức tôi: “Hạ Trường Ninh, em coi anh là bạn nên mới quan tâm anh một tí. Anh lấy Dật Trần chưa?”. Tôi miễn cưỡng thốt lên câu mình muốn hỏi nhất.
Giọng anh uể oải, nhưng rõ ràng tràn đầy sự tức giận: “Nếu anh nói anh lấy cô ấy rồi thì em không phải đợi nữa, đúng không?”.
Đương nhiên! Anh lấy người phụ nữ khác rồi thì tôi còn chờ đợi gì nữa? Tôi mím môi mà không thoát ra những lời oan ức trong lòng được. Tôi gọi điện thoại cho anh ấy tức là đã thiệt thòi cho bản thân lắm rồi. Cái con lợn này!
Điện thoại đột nhiên bị ngắt! A! A! A! Hạ Trường Ninh lại dám ngắt điện thoại của tôi? Tôi đứng ngây như phỗng.
Lẽ nào Hạ Trường Ninh nhất định phải ép tôi thích ứng với mọi thứ của anh ấy? Không những phải thích anh ấy mà còn phải yêu tới mức chết đi sống lại, anh ấy và bạn gái cũ có một đứa con trai, thì nhất định phải ép tôi vui mừng hớn hở làm mẹ kế của nó mới được sao?
Tôi điên tiết đá vào tường mấy cái. Suýt nữa thì đá sái cả chân: “Lưu manh, Hạ Trường Ninh anh là đồ thổ phỉ! Anh là Ba Y! Ba Y!”. Tôi bực mình mắng, hết lần này tới lần khác.
Nói ra cũng thấy trùng hợp, ngày hôm sau lại có người gọi điện tới ký túc tìm tôi. Chanh Đa nghe điện thoại, cô ấy cầm điện thoại nhìn về phía tôi và nghiến răng: “Của cậu, anh Trình”.
Tôi nhớ lại chuyện tối qua, cảm thấy có điều gì không đúng lắm. “Thỏ không ăn cỏ gần hang”, nhìn sắc mặt Chanh Đa tôi không muốn gây thù chuốc oán tí nào, liền nói: “Đang bận đây, hỏi hộ tớ xem có việc gì không?”.
Chanh Đa chỉ mong được nói chuyện với Trình Tử Hằng, giọng nói như đạn bay bỗng chốc trở nên dịu dàng như mặt trời ngày xuân trên con đê Tô Công. Giọng nói tựa rặng liễu xuân bên bờ đê Tô, như khói như mơ: “Anh Trình, Phúc Sinh đang cắt móng chân. Anh có việc gì không ạ? Em sẽ chuyển lời cho bạn ấy”. [Đê Tô Công là một trong mười cảnh đẹp của Tây Hồ. Con đê rộng ba mươi sáu mét, phong cảnh rất đẹp (ND)]
Tôi rùng mình, sao cô ấy không nói tôi đang chùi đít chứ? Con người này thật là! Chanh Đa nhìn tôi cười gian, gương mặt vẫn tràn đầy sắc xuân.
Cúp máy xong cô ấy hằm hằm tới trước mặt tôi và nói: “Phúc Sinh, anh Trình hẹn cậu ba giờ chiều gặp nhau ở cổng thư viện”.
Tôi trợn mắt nhìn cô ấy: “Chanh Đa, cậu đi đi, cậu nói tớ cắt móng chân cắt luôn vào đầu ngón chân rồi, bị thương không đi được”.
Chanh Đa thở dài: “Phúc Sinh, Trình Tử Hằng là một người vô cùng ưu tú, cậu đừng bỏ lỡ đấy. Tớ là một người hẹp hòi đến thế sao? Tớ mới chỉ cảm thấy điều kiện của anh ấy tốt thôi chứ đã yêu đương gì đâu”.
Nhưng giọng cậu khi nói chuyện với anh ấy khiến tớ nổi hết da gà đấy!
“Không đi đâu, Chanh Đa, tớ không muốn yêu đương gì cả”.
“Phúc Sinh, cậu có người trong mộng rồi à?”.
Mai Tử ở quá xa tôi, ở đây Chanh Đa có thể coi là người bạn thân nhất. Tôi thật thà kể lại chuyện hẹn hò giữa tôi và Hạ Trường Ninh, kể rồi không kìm được nước mắt.
“Chanh Đa, trong lòng tớ vô cùng khó chịu, tớ thực sự không yêu anh ấy nhiều sao?”.
Chanh Đa đập bàn đứng dậy: “Sao người đàn ông đó lại ích kỉ thế? Việc tốt anh ta làm lại bắt cậu phải thấu hiểu sao? Lẽ nào cậu phải cười vui hớn hở làm mẹ kế thì anh ta mới thỏa lòng? Sao anh ta không nghĩ tới cảm xúc của cậu? Nghe lời tớ, mặc bố anh ta đi! Cậu mới hai mươi ba tuổi, có phải không tìm được bạn trai đâu. Trình Tử Hằng, một người ưu tú đến thế hẹn hò cậu kìa, sao cậu còn không buông được chứ? Nếu cậu sinh con với người đàn ông khác, để cho anh ta phải vui vẻ chấp nhận, cậu xem anh ta có muốn không?”.
Từng lời nói đi thẳng vào tim tôi, thực sự khiến tôi cảm thấy được an ủi. Nhưng tôi không buông được Hạ Trường Ninh. Nghĩ tới chuyện chia tay với anh ấy tôi vô cùng khó chịu.
“Phúc Sinh, cậu phải tiếp xúc nhiều với đàn ông thì mới dễ chọn. Dựa vào cái gì mà một cô gái trẻ phải làm mẹ kế?”.
Không phải việc có chấp nhận Hạ Trường Ninh và Dật Trần hay không mà tôi đang nghĩ, mình có thể vì Hạ Trường Ninh mà đi tới bước nào? Những lời nói của anh ấy vẫn vang vọng bên tai tôi: “Em yêu anh còn chưa tới mức đó đâu, Phúc Sinh à”.
Hạ Trường Ninh để ý đến thái độ do dự của tôi về chuyện anh ấy và Dật Trần có con hay bận tâm chuyện tôi chưa yêu anh ấy tới mức đó? Những lời nói của tên này luôn có một hàm ý khác, khiến tôi không tài nào nhìn thấu được.
“Haizz, cậu nói gì đi chứ!”. Chanh Đa vỗ vỗ vai tôi khiến tôi sực tỉnh.
“Đi gặp đi, Trình Tử Hằng chắc gì có ý đó. Chỉ là, tự nhiên hẹn tớ nên mới khiến người ta nghĩ theo chiều hướng đó thôi”.
Có lẽ cuộc điện thoại tối qua khiến tôi cảm thấy lo lắng, bực bội, khiến tôi tức giận mà đưa ra quyết định.
Ba giờ chiều, tôi tới thư viện gặp Trình Tử Hằng.
Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần Tây đen, đứng ở cửa thư viện. Nhìn từ xa tôi có cảm giác nhìn thấy bóng dáng Hạ Trường Ninh, bước chân vô tình dừng lại.
Cảm thấy chột dạ, tôi thực sự không chuẩn bị tâm lý cho việc yêu đương lần nữa. Trình Tử Hằng nhìn thấy tôi liền rảo bước tới, gương mặt hao gầy nở nụ cười: “Phúc Sinh, anh muốn rủ em đi xem phim”.
Sao anh ấy lại thẳng thắn thế này? Tôi có cảm giác không biết nên làm thế nào.
“Nghe Chanh Đa nói chiều nay em được nghỉ học”. Anh ấy cắt đứt đường rút của tôi. “Buổi chiều em muốn đi tìm ít tài liệu”. Câu này tôi nói thật, có điều không nhất định phải là đi tìm hôm nay.
Trình Tử Hằng suy nghĩ rồi trả lời: “Cũng được, anh cũng muốn đi tìm tài liệu, tìm xong rồi cùng đi ăn cơm nhé”.
Lẽ nào người này cũng là chú gián đánh mãi không chết sao? Tôi chớp chớp mắt rồi cùng anh ấy đi vào thư viện.
Bất cứ người nào yêu văn học đều biết, một khi bạn đã cầm quyển sách lên thì thời gian không nằm trong phạm vi suy nghĩ của bạn nữa. Không chỉ là thời gian, mà các việc lộn xộn lung tung khác nữa. Trong lúc này Hạ Trường Ninh, Trình Tử Hằng đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của tôi, trước mắt tôi chỉ có những tư liệu nghiên cứu của các giáo sư, thạc sĩ về biến văn Đôn Hoàng. [Đôn Hoàng: Là một thị xã thuộc thành phố Tửu Tuyền, tỉnh Cam Túc (ND)]
Khi các hòa thượng truyền dạy Phật lý, ban đầu những câu truyện được hát, truyền miệng, sau này được người đời ghi lại bằng ngôn ngữ thông dụng, những tác phẩm văn học lấy nội dung kinh Phật làm đề tài được gọi là biến văn. Những năm cuối triều Thanh, trong nhà đá Đôn Hoàng phát hiện ra một loạt tả quyển tục văn của thời Đường, Ngũ Đại. Những cuốn sách này được gọi là biến văn Đôn Hoàng. [Tả quyển là những sách vở còn lại ở di chỉ Đôn Hoàng. Tục văn hay còn gọi là thông tục văn, thường là những sáng tác thơ, văn, ca phú (ND)]
Giáo sư Trần Dần Khác sớm đã đề xuất luận điểm: Thể loại văn học đàn từ, được diễn dịch từ những câu chuyện trong kinh Phật. Sau đó ông viết một loạt luận văn, tiến hành khảo cứu trên nhiều phương diện về sự ra đời, diễn biến và mối quan hệ với kinh Phật của tiểu thuyết và đàn từ. [Đàn từ: Một hình thức nghệ thuật dân gian vừa hát vừa nói, lưu hành ở các tỉnh miền Nam, Trung Quốc vào thời Thanh (ND)]
Nghiên cứu của tôi làm về văn tự ngôn ngữ Trung Quốc, hiện giờ đang làm nghiên cứu về ngôn ngữ Đôn Hoàng. Nếu nói về sự quan tâm với văn tự của tôi thì thực chất còn không bằng hứng thú đối với các câu chuyện Phật giáo.
Tôi thích hiểu sự việc theo hướng đơn giản một chút. Những câu chuyện Phật giáo phần lớn đều được tôi hiểu thành những câu chuyện ngụ ngôn, từ đó tôi sẽ thấy được những khuyên bảo về đời người.
Về tình yêu, tôi rất mông lung. Phật không nói về tình yêu mà nói về duyên, duyên khởi duyên diệt. Phật dạy “vô trụ sinh tâm, bất chấp trước ngoại vật”, tiêu trừ gánh nặng tâm hồn, giữ vững trái tim tự nhiên, thuần khiết.
Tôi và Hạ Trường Ninh có duyên hay vô duyên? Là có duyên rồi diệt hay tiếp tục giằng co? Tôi chấp nhận anh ấy, thì nên chấp nhận tất cả mọi thứ của anh ấy, những cái tốt cái xấu của anh, bao gồm cả đứa con trai anh có với người phụ nữ khác sao? Tôi chỉ cần yêu anh ấy, chỉ cần đi theo tình yêu của trái tim sao?
Tôi vẫn nhìn không thấu, nhìn không xuyên, nhìn không tỏ.
Hạ Trường Ninh nói không sai. Tôi yêu anh ấy, nhưng chưa đến mức đó! Còn thứ anh ấy muốn là tôi yêu anh ấy hết lòng, bất kể lý do gì cũng sẽ giữ vững tình yêu.
Là tôi đã sai sao?
Bất giác tôi cảm thấy buồn bã.
Một bàn tay đặt lên trên tập tài liệu của tôi, giọng Trình Tử Hằng vang lên: “Phúc Sinh, đừng tập trung quá, còn thời gian mà”.
Tôi ngẩng đầu lên mới biết trời đã tối đen từ lúc nào, tôi cười xin lỗi: “Em muốn đọc cho xong, bây giờ vẫn chưa đói, hay là anh đi ăn trước đi”.
Trình Tử Hằng gấp luôn tập tài liệu của tôi vào và nói: “Không được, em ăn xong rồi đọc cũng được”.
Hành động của anh ấy khiến tôi mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Hạ Trường Ninh. Tôi sững lại, không tức giận, cầm máy tính và đi ăn cùng anh ấy.
Ra ngoài thư viện rồi Trình Tử Hằng mới nói với tôi: “Đã tám giờ rồi, em cứ như thế này sẽ không tốt cho dạ dày”.
Thời gian đã trôi qua lâu vậy sao? Tôi bỗng thấy sợ hãi khi thời gian trôi nhanh như thế. Ngồi bên quán ăn nhỏ cạnh trường, những món Trình Tử Hằng gọi đều hợp khẩu vị của tôi. Không nén được tò mò, tôi hỏi: “Anh Trình, anh tìm em có việc gì không?”.
Tôi còn chưa ngu tới mức tự mơ mộng hão huyền như thế. Trực giác cho biết, Trình Tử Hằng vì một bắp ngô mà rung động trước tôi thì vô lý quá.
“Thực ra trường học là nơi cô đơn nhất, cuộc sống quá tẻ nhạt, bạn trai bạn gái có lúc giống như một người bạn đồng hành”. Trình Tử Hằng nói.
Là như thế sao? Hóa ra giữa nam và nữ không cần tình yêu mà cũng có thể gọi là bạn trai bạn gái sao? Là do tôi quá nông cạn hay quá bảo thủ? Tôi thừa nhận tôi tới nơi xa lạ này học, quả thực vô cùng cô đơn.
Tôi không phải là người hiếu động, bạn bè cũng không nhiều. Phòng ký túc cũng chỉ có hai người ở, không thể nào nhộn nhịp bằng sáu người như trước kia. Cuộc sống hàng ngày nếu không phải đọc sách thì thỉnh thoảng lên lớp dạy hai tiết cho các đàn em khóa dưới. Kế hoạch của tôi là học kỳ đầu tiên phải làm quen và thân thuộc với cuộc sống trong trường, học kỳ thứ hai bắt đầu đi tìm việc làm.
Mặc dù học nghiên cứu sinh tháng nào cũng có học bổng, nhưng chắc chắn là không đủ tiêu, tôi vẫn phải dùng thêm tiền của bố mẹ. Tìm việc làm vốn nằm trong kế hoạch của tôi, còn bạn trai không nằm trong kế hoạch ấy.
“Phúc Sinh, ở trong trường em có thể làm một nửa của anh không?”.
“Tại sao lại là em?”.
Tôi cảm thấy rất lạ lùng, theo như Chanh Đa nói thì số fan nữ hâm mộ Trình Tử Hằng nhiều vô kể, anh ấy thường xuyên nhận được thư tình hoặc lời mời, nói chung không thể nào vì việc cái bắp ngô luộc được? Nếu thực sự như thế thì đúng là do bắp ngô đó gây ra. Trình Tử Hằng nói: “Anh thấy em một mình chạy trên sân vận động, chắc em cũng cô đơn đúng không?”.
Tôi sững lại.
Chuyện tốt không lan xa, truyện xấu đã truyền vạn dặm. Sao anh ấy cũng nhìn thấy chứ? Tối nào cũng có bao nhiêu người chạy không ngừng nghỉ ở trên sân, tôi còn tưởng là có mỗi mình tôi thôi! Cảm giác xấu hổ làm gì cũng bị người ta nhìn thấy khiến tôi chỉ muốn có cái lỗ nào dưới đất mà chui xuống.
“Tại sao lại không thể có một nửa chứ? Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi học, cả hai cùng quan tâm nhau, chỉ thế mà thôi”.
Đúng thế, tại sao lại không thể tìm một người bạn trai làm người bầu bạn như thế chứ? Chỉ là bầu bạn thôi mà.
Trình Tử Hằng hóa ra cũng là một người cô độc sao? Trong mắt người khác anh ấy rất phong độ, rất được yêu thích, nhưng nghe anh ấy nói thì có vẻ anh ấy muốn tìm một người bạn gái!
Con người thực sự không nên chỉ nhìn bề ngoài.
“Chỉ là bạn thôi”. Tôi nhìn anh ấy cười.
Lúc này tôi nhìn thấy một nụ cười nở trên gương mặt xương gầy của anh ấy.
Chúc các bạn online vui vẻ !