Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Từ bỏ em, kiếp sau nhé - trang 14

Chương 23: Chiến lược tấn công trái tim bốn: Cho liều thuốc mạnh

Trình Tử Hằng là một người bạn đồng hành rất tốt. Dịu dàng hơn Đinh Việt, quyết đoán hơn Hạ Trường Ninh. Quan trọng nhất là, anh ấy hiểu rất rõ thế nào là bạn đồng hành.
0o0

Chỉ cần ở trong trường là anh ấy sẽ không quên nhắn tin cho tôi. Điều đó có nghĩa là hôm đó anh ấy cũng ở trường. Chỉ cần tôi nhắn tin hay gọi điện là anh ấy sẽ tới. Ăn cơm cũng được, tự học cũng được, đi xem phim cũng ok.

Lúc mới bắt đầu khi nghe Chanh Đa gào thét tôi còn tưởng mình đã có bạn trai thật rồi. Trên thực tế thì Trình Tử Hằng nói với tôi: “Một nửa không phải bạn trai đâu, chỉ là khi hai người muốn tìm người nói chuyện hoặc không muốn cô đơn thì tìm tới với nhau. Đương nhiên, giữa chúng ta không có bất cứ trách nhiệm và nghĩa vụ gì trước pháp luật, tùy ý thôi”.

Chạy bộ thì chạy ra anh Trình, chả khác gì em Lâm từ trên trời rơi xuống cả. Nói chung, ở trường tôi bước đi cùng Trình Tử Hằng trong ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tỵ của bao nhiêu người. Tiếp xúc lâu rồi nói chuyện cũng dễ hơn. [Em Lâm: Ý chỉ Lâm Đại Ngọc, một nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng là tri âm tri kỷ của Giả Bảo Ngọc (ND)]

Lý do Trình Tử Hằng không có bạn gái rất đơn giản, anh ấy chưa gặp ai phù hợp. Còn vì sao anh ấy lại tìm tôi thì vẫn là lý do cũ: Một người chạy bộ một mình luôn là người cô đơn.

Vì thế, khi ở cạnh tôi anh ấy giống như người anh trai, người bạn hơn. Không liên quan gì tới chữ “tình”.

Có lúc Chanh Đa hỏi tôi: “Cậu và anh Trình thực sự đơn giản thế thôi sao?”.

Tôi cười đau khổ. Tôi cũng muốn không đơn giản, nếu thế tôi có thể quên cái tên Ba Y Hạ Trường Ninh đi rồi. Nhưng mãi vẫn không quên được, tôi không hề động lòng trước một người xuất sắc như Trình Tử Hằng.

Ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy kỳ lạ. Nếu như nói tôi bị Hạ Trường Ninh làm cho cảm động thì những gì Trình Tử Hằng làm đâu có kém gì. Khi ở bên Trình Tử Hằng anh ấy rất dịu dàng với tôi. Cho dù anh ấy tới văn phòng luật sư giải quyết công việc hoặc đi công tác cũng không quên nhắn tin cho tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy cảm động. Suy nghĩ này khiến tôi cảm thấy suy sụp: Lẽ nào tôi phải thắt cổ mà chết trên cái cây Hạ Trường Ninh sao?

Có lúc ăn cơm tôi chăm chú nhìn Trình Tử Hằng và nói: “Anh Trình này, thực ra chúng ta ở bên nhau rất vui vẻ, hay là anh làm bạn trai của em luôn đi”.

Trình Tử Hằng ngạc nhiên tới mức rơi cả đũa xuống đất, anh xấu hổ cười: “Phúc Sinh đừng đùa nữa, như thế này là được rồi. Anh vẫn chưa có ý định có bạn gái”.

“Anh tìm em làm bạn đồng hành mà không hề nghĩ tới chuyện em sẽ nghĩ theo hướng đó sao?”.
Anh ấy nghiêm túc trả lời tôi: “Em sẽ không làm thế đâu. Chanh Đa nói với anh, em không quên được người yêu cũ”.

Câu này khiến tôi mắc nghẹn, tôi bức xúc nói: “Em không muốn đi tìm anh ấy, vì thế, mình yêu nhau đi”.

Trình Tử Hằng bật cười ha ha: “Tình yêu không phải mặc cả trả giá thế này đâu, đó là tình cảm xuất phát từ nội tâm. Phúc Sinh, uổng thay em lại là nghiên cứu sinh của Học viện Nhân văn đấy. Người ta đều nói con gái học Nhân văn tình cảm phong phú, sao em lại không thông suốt thế nhỉ?”.

Mấy câu của anh ấy khiến mặt tôi đỏ bừng, không còn mặt mũi nào. Bất giác tôi nhớ lại lúc mình từ chối Hạ Trường Ninh. Hạ Trường Ninh quả thực rất mạnh mẽ, độ dày của da mặt anh ấy và khả năng chịu đựng của trái tim không biết hơn tôi bao nhiêu lần nữa. Trình Tử Hằng chậm rãi ăn, đã vậy còn không quên dạy dỗ tôi: “Pháp luật phải dựa vào chứng cớ. Tình yêu cũng thế, em có chứng cớ chứng minh đối phương không yêu em hoặc em không yêu đối phương không? Nếu có, vậy thì vụ án tình yêu này em thua rồi”. Tôi sáng mắt lên nhìn anh ấy và hỏi: “Nếu muốn thắng thì sao?”.

“Đơn giản! Ví dụ nhé, lấy em và bạn trai em làm ví dụ. Anh ấy yêu em nhiều hơn em yêu anh ấy, dù có kiện thế nào em cũng không thua! Nếu em yêu anh ấy nhiều hơn anh ấy yêu em, thì em cứ chuẩn bị nhận phần thua đi. Thông thường, trừ khi em có thể lật lại cục diện, nếu không em sẽ thua mãi, không cam tâm cũng không có cách nào, trừ khi em từ bỏ”.

Tôi cá! Tôi cá Hạ Trường Ninh yêu tôi nhiều hơn tôi yêu anh ấy. Tôi muốn lật lại cục diện, tôi không bao giờ từ bỏ! Nhưng nếu anh ấy không yêu tôi nhiều thế thì sao? Suy nghĩ này bật ra khiến tôi ỉu xìu.

“Phúc Sinh, em tự ti à?”.

Tôi khựng lại. Tôi tự ti á? Tại sao tôi phải tự ti? Bởi vì gia đình tôi bình thường, nhan sắc bình thường, không có gì đặc biệt ư? Chưa bao giờ đoạt giải về đàn piano, violon ư? Trình Tử Hằng nhẫn nại dạy tôi: “Tình cảm giữa người và người có lúc không thể nói điều kiện được. Có lúc chúng ta đều coi đó là duyên phận, thực ra cũng chỉ là một thứ cảm giác mà thôi. Nếu như ai cũng dựa vào điều kiện để tìm đối tượng thì chẳng bao giờ có nhiều người ế như thế đâu”.
Mặc dù nói như thế nhưng tôi vẫn không thể buông xuôi lời Hạ Trường Ninh bảo tôi theo đuổi anh ấy, anh ấy còn cổ vũ tôi làm người thứ ba, bây giờ tôi lại cảm thấy khá hay. Không hiểu tôi đang nghĩ theo logic gì nữa đây?

Học kỳ một sắp kết thúc, giáo viên hướng dẫn của tôi nói rằng, một người bạn của thầy nói, ở gần vùng Lan Châu có một người tự xưng là đời sau của một hòa thượng hoàn tục từ thời chiến loạn. Mặc dù tài liệu nghiên cứu về biến văn Đôn Hoàng có rất nhiều nhưng cứ đi hỏi thăm một chuyến, biết đâu lại có thu hoạch. Thế là tôi đi Đôn Hoàng.

Trước khi đi, thầy hướng dẫn còn cười và bảo tôi nhân tiện nên đi cảm nhận một chút về nghệ thuật của hang Mạc Cao, có thể khơi dậy nhiều cảm xúc. Khi con người nhìn thấy sa mạc Gobi rộng lớn sẽ có cảm giác mọi thứ thay đổi rất nhiều, điều này rất có lợi cho những người học văn như chúng ta.

Đến Lan Châu, còn chưa đợi tới lúc lên xe đi Đôn Hoàng thì tôi phát hiện ra ví tiền bị trộm từ lúc nào. Trong túi tôi chỉ còn mười mấy đồng tiền lẻ, đứng ở ga tàu hỗn loạn, cảm giác thê lương bỗng chốc dâng lên.

Tôi chạy tới đồn cảnh sát trình báo, cảnh sát chỉ hỏi qua loa rồi thôi.

“Khi nào thì tôi tìm lại được ví tiền?”. Tôi hỏi một câu, cảnh sát chỉ lườm tôi mà không nói gì.
Cũng may chứng minh thư không để trong ví, tôi bất lực chạy ra ngân hàng rút tiền, nhắn tin cho Chanh Đa bảo cô ấy gửi cho tôi một nghìn tệ. Kết quả không biết cô ấy đi đâu mà không nhắn lại cho tôi.

Bó tay, tôi chỉ còn cách nhắn tin cho Trình Tử Hằng, bảo anh ấy cho tôi mượn tiền. Vừa nhắn tin xong là anh ấy gọi điện lại ngay. Dặn dò một thôi một hồi rồi chuyển tiền cho tôi ngay lập tức. Lúc này tôi hết sức thấm thía sự tiện lợi của việc có bạn trai. Bạn trai có thể làm thẻ tín dụng, có thể chi tiền trước.

Trong lúc ngồi đợi ở ngân hàng tôi nhớ Hạ Trường Ninh biết bao. Giờ tôi mới phát hiện ra cảm giác an toàn mà Hạ Trường Ninh mang tới cho tôi còn lớn hơn những gì mà tôi đã tưởng tượng.
Nếu như có anh ấy ở bên thì chắc chắn tôi sẽ chẳng cần phải lo lắng những chuyện này, chắc chắn anh ấy đối phó với bọn trộm cắp vô cùng chuyên nghiệp. Tôi không có mặt mũi nào gọi điện cho anh ấy nên đành nhắn tin.

“Em bị trộm ví tiền, đang ở Lan Châu một mình. Giá có anh ở bên thì tốt”. Soạn xong tin nhắn trong lòng tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng không hề gửi đi, buồn bã vô cùng.

Trình Tử Hằng gửi tiền xong liền nhắn tin: “Một mình cẩn thận đấy”.

Tôi rất xúc động, liền nhắn tin lại ngay: “Cảm ơn! Đại ơn đại đức khi về sẽ báo, chí ít cũng phải mời anh ăn cơm một tuần”.

“Sắp đến Tết rồi nên trộm cắp như rươi, ngoài trời lạnh em chú ý kẻo bị lạnh cóng”. Trong lòng tôi có một cảm giác không nói thành lời, một mình lẻ loi bên ngoài có được lời hỏi thăm, ấm lòng biết bao. Tôi cảm động rơi nước mắt trước sự quan tâm của Trình Tử Hằng.

Nhưng điều khiến tôi phát điên đó là trên đường tới khách sạn, tôi bị hai chiếc xe máy giật túi biến mất hút trên phố. Tôi chạy theo sau vừa đuổi vừa kêu gào, chớp mắt đã không thấy người đâu. Có người giúp tôi đuổi, nhưng chẳng khác gì tôi, chạy được vài bước thì không đuổi kịp nữa.

Người làm việc nghĩa không thành kia quay lại nhắc nhở tôi: “Sau này đi trên phố phải cẩn thận, bây giờ bọn cướp hay đi xe máy giật túi lắm”.

Lòng tôi hoang mang. Sao số tôi đen đủi thế này? Bây giờ thì hay rồi, trong túi có tiền vừa rút, có máy tính, có điện thoại, chứng minh thư… không tìm được thì làm thế nào? Tôi hoang mang cực độ, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Tôi ngồi thụp xuống, một khi cảm giác bi thương trào lên thì không gì ngăn nổi. Tôi ngồi xổm ngoài phố khóc òa lên, cảnh sát và người đi đường vây kín trước mặt. Có người đồng cảm liền kể lại chuyện tôi bị cướp túi cho cảnh sát nghe, anh cảnh sát cúi người hỏi tôi, tôi không nghe thấy gì cả, chỉ biết khóc.

Anh cảnh sát đưa tay ra kéo tôi dậy: “Đừng khóc nữa, chúng tôi sẽ cố hết sức tìm lại”. Tôi quệt nước mắt, bộ dạng đáng thương: “Có thể gọi điện thoại cho bạn tôi không?”. “Về đồn cảnh sát rồi tính”.

Tôi đi theo anh ta về đồn, ngồi trên xe cảnh sát rồi mà tôi vẫn giọt ngắn giọt dài. Cảm giác ra ngoài không chỗ dựa dẫm thật đáng sợ.

“Cô gái, cô đừng khóc nữa có được không? Haizz”. Anh cảnh sát ngồi bên khuyên tôi. “Không tìm được túi thì tôi nhảy lầu”. Tôi nhớ tới lúc đi báo mất ví ở ga tàu, cảnh sát không thèm để ý tới tôi nên bây giờ tôi bắt đầu uy hiếp.

Tới đồn cảnh sát, anh cảnh sát cho tôi gọi điện thoại.

Tôi bấm số, kết quả thông báo nhầm số. Tôi sững lại, sao lại nhầm được chứ? Trình Tử Hẳng không phải đổi số đúng lúc này đấy chứ? Tôi gọi lại lần nữa, màn hình hiển thị dãy số vừa bấm. Tôi vội dập máy. Tôi muốn gọi điện cho Trình Tử Hằng kết quả những số trước là số của Tử Hằng, còn bốn số sau là số của Hạ Trường Ninh. Hóa ra tôi lại nhớ anh ấy tới vậy, nhớ anh ấy tới mức không thể kiềm chế sao?

“Gọi được chưa?”.

Tôi khịt mũi, nước mắt vẫn rơi lã chã. Tôi bấm lại số của Trình Tử Hằng, lần này thì đã gọi được. “A lô, ai đấy?”.

“Trình Tử Hằng…”. Tôi òa khóc.

Anh cảnh sát không chịu được liền cầm điện thoại ra chỗ khác nghe.

Anh ta nói xong, gác máy, sau đó nói với tôi: “Chúng tôi sẽ cố gắng tìm chiếc xe máy đó, xem xem có thể lấy lại túi cho cô không. Bạn cô đã chuyển cho cô năm nghìn tệ vào tài khoản để cô làm chứng minh thư tạm thời và mua vé máy bay về. Đi thôi, tôi đưa cô tới phòng tiếp dân của chúng tôi”.

Tôi nấc nghẹn: “Cảm ơn anh, anh cảnh sát. Bạn tôi còn nói gì nữa không?”.

“Không có. Đi thôi”.

“Có tìm được người không?”.

“Sẽ cố gắng. Tìm được chúng tôi sẽ thông báo cho cô”.

“Tôi có thể ở lại hai ngày không, tôi vẫn còn việc phải làm”.

“Cái này tùy cô”.

Tôi rút tiền, anh cảnh sát này rất tốt, còn cùng tôi mua điện thoại, giúp tôi đăng ký chỗ ở.

Tôi gọi cho Trình Tử Hằng bằng điện thoại mới, anh ấy không nghe, tôi nghĩ chắc anh ấy đang bận.

Không ngờ buổi tối anh ấy đã xuất hiện ở đây, giây phút mở cửa và thấy anh ấy tôi lại muốn khóc.

“Đừng khóc, không sao cả. Lớn thế này rồi sao còn thế? Được rồi, được rồi, không khóc nữa”. Trình Tử Hằng mới mắng một câu nhưng sau đó đã thôi không mắng nữa.

Cánh tay anh ấy khoác lên vai tôi rất tự nhiên: “Đi thôi, đi ăn gì đó ngon ngon chút”. “Máy tính của em cũng mất rồi, tư liệu dù đã copy ra nhưng em vẫn không nỡ để mất. Còn chứng minh thư, thẻ ngân hàng… nghĩ tới mà đau hết cả đầu”. Quan trọng nhất chính là điện thoại. Vì không có chứng minh thư nên khi mua điện thoại mới tôi phải dùng số mới. Nếu tôi không chủ động gọi điện cho Hạ Trường Ninh thì tôi mãi mãi không bao giờ nhận được điện thoại của anh ấy nữa.

Trình Tử Hằng cười: “Không sao, có bản copy tài liệu là được rồi, những chuyện khác là chuyện nhỏ. Cái lợi của bạn trai chính là làm tạp vụ”.

Tôi phì cười.

Anh ấy cũng cười.

Trong lòng tôi không còn cảm thấy buồn nhiều nữa.

Trình Tử Hằng cùng hợp tác với cảnh sát địa phương, không biết anh ấy dựa vào quan hệ gì mà lần này cảnh sát rất coi trọng vụ giật túi. Sau ba ngày xem các máy theo dõi ở các ngả đường, sau khi chiếc xe máy đó xuất hiện một lần nữa đã bị tóm gọn. Tiền trong túi không còn xu nào, nhưng những thử khác đều lấy lại được.

Cảm giác mất đi và tìm lại được khiến tôi vui sướng suốt cả ngày. Điện thoại đã tìm thấy, tôi nhìn một cái rồi tắt máy. Có lẽ, đây là cơ hội tốt nhất để cắt đứt quá khứ.

Mọi việc sau đó đều thuận lợi, tôi tìm được thế hệ sau của vị hòa thượng, nghe ông ấy hát một đoạn rồi dùng bút ghi âm ghi lại. Sau đó cùng Trình Tử Hằng tới hang Mạc Cao.

Ánh mặt trời hôm đó vô cùng rực rỡ.

Ngắm những bức họa trên tường với tôi cũng chỉ như cưỡi ngựa xem hoa. Tôi không học mỹ thuật nên chỉ có thể xem màu sắc và đường nét. Nhưng ánh tịch dương trên núi Minh Sa khiến tôi muốn khóc. Sóng cát dịu dàng nhưng tàn khốc, những câu chuyện hàng trăm năm nay như ẩn như hiện ngay trước mắt, cuối cùng chìm vào bóng đêm.

Du khách tới rồi đi, bước chân vội vã chỉ dừng lại trong khoảnh khắc. Mỗi người khi nhìn thấy sa mạc Gobi và những cồn cát đều sẽ có những cảm xúc khác nhau, với tôi mà nói, cảm xúc ấy mang tên nhớ nhung.

Giây phút này tôi nhớ Hạ Trường Ninh da diết, nhớ cái ôm của anh ấy, nhớ nụ cười của anh ấy, nhớ những lúc anh ấy thì thầm bên tai: “Phúc Sinh…”

Tại sao lại xuất hiện đứa con trai của anh ấy và Dật Trần?

Tại sao sau khi anh ấy khiến tôi yêu mình thì anh ấy lại phải chịu trách nhiệm với quá khứ của bản thân?

Thầy hướng dẫn nói hãy để cảm xúc với sa mạc Gobi làm phong phú tình cảm của tôi, từ đó tôi có thêm một thứ cảm xúc mang tên sự thương cảm mênh mông.

“Phúc Sinh, em có biết tại sao trên sa mạc Gobi nghe tiếng lục lạc sẽ du dương hơn không?”.

Tôi nhìn Trình Tử Hằng, có thực anh ấy chỉ là bạn đồng hành thôi không? Là một người tìm tới tôi vì không muốn cô đơn ở trường? Một người bạn đồng hành bình thường có thể vì tôi mà chạy tới Lan Châu? Giống như lúc đầu tôi cũng bị Hạ Trường Ninh làm cho cảm động khi anh ấy tới Đông Bắc đón tôi, Trình Tử Hằng cũng khiến tôi cảm động. Có điều, chỉ là cảm động.

“Nghĩ gì thế?”.

Tôi bật cười: “Em đang nghĩ nếu có ban nhạc rock biểu diễn ở đây thì không biết hiệu ứng sẽ thế nào? Hoặc một ca sĩ nổi tiếng cũng được”.

Trình Tử Hằng liền hát, hát một ca khúc tôi chưa bao giờ nghe.

Hát một khúc hát nhớ quê
Hát một khúc ca dao Đường Sơn
Không đi hết con đường gập ghềnh, đuổi kịp bước chân của tổ tông
Ôm chiếc đàn nguyệt cũ, hai, ba tiếng chẳng thành điệu
Tiếng đàn của ca sĩ già dường như vẫn còn đây, chỉ không thấy truyền kỳ về Hằng Xuân nữa
Gió xuống núi, gió ra biển lớn
Thương cảm sẽ tiêu tan, tiếp tục nốt lặng của em
Hát một khúc ca dao Đường Sơn nữa, hát một khúc hát nhớ quê nữa…

“Chưa nghe bao giờ đúng không, một ca khúc cũ của Phí Tường đấy, tên là Nguyệt cầm. Có lúc hát những ca khúc cũ thực sự rất hay”.

Tôi chưa nghe ca khúc này bao giờ, nhưng khi nghe Trình Tử Hằng hát tôi lại thấy rất xúc động. Giọng anh ấy trầm ấm dù không có bè, thỉnh thoảng có tiếng lục lạc vang lên khiến giọng hát càng trở nên trữ tình.

Tôi hỏi anh ấy: “Anh Trình, thực sự anh chỉ coi em là bạn đồng hành thôi sao? Vì không muốn cô đơn ở trường? Nhưng anh luôn cùng sếp bận rộn công việc ở phòng luật sư, thời gian ở trường đâu có nhiều chứ”.

Trình Tử Hằng sững lại rồi cười khà khà: “Em ngốc này, lẽ nào nhất định phải yêu đương mới được sao?”.

Mặt tôi đỏ bừng, ậm ừ không biết nói gì nữa.

Trình Tử Hằng nhìn ánh hoàng hôn đang buông xuống, anh ấy chậm rãi nói: “Phúc Sinh, em xem, như em bây giờ thật tốt, một mình ngắm cảnh sẽ thảm thương lắm, có một người nữa bên cạnh ngắm cùng thật thích”.

“Anh Trình, anh đã từng yêu ai chưa?”.

“Đương nhiên là có. Chỉ là, không phải mỗi cuộc tình đều có kết quả. Có lẽ, sau này anh sẽ quên cô ấy, có thể anh sẽ gặp một người khiến anh rung động, mà cũng có thể trong lòng anh chỉ có cô ấy”. Ánh mắt Trình Tử Hằng hướng về phía chân trời, nơi những ánh tà dương còn sót lại vài tia sáng le lói, một thoáng cay đắng vụt qua trên gương mặt anh ấy.

Sống mũi tôi cay cay, một người ưu tú và kiêu ngạo như anh ấy hóa ra cũng có một quá khứ thê lương mà đẹp đẽ như thế.

Anh ấy ôm vai tôi và nói: “Phúc Sinh, có nhiều lúc tình yêu chỉ cần tranh giành là có thể có được, không khó như em tưởng đâu. Sao em lại không gọi điện thoại cho Hạ Trường Ninh?”.

Tôi sững lại, sao anh ấy lại biết chuyện? Là Chanh Đa nói cho anh ấy biết sao?

“Nào, ngồi xuống đây. Có lẽ hôm nay chúng ta ngắm xong trời sao mùa đông rồi về khách sạn”. Trình Tử Hằng kéo tôi ngồi xuống, gió thổi qua, anh ấy tiện tay kéo mũ áo lên cho tôi, cử chỉ vô cùng tự nhiên.

Bất giác tôi không nén được sự tò mò, tôi hỏi anh ấy tại sao lại biết chuyện giữa tôi và Hạ Trường Ninh?

Trình Tử Hằng chỉ ngôi sao sáng nhất bên cạnh mặt trăng và nói: “Nó luôn luôn ở cạnh bên mặt trăng, chưa bao giờ rời xa. Mọi người đều cảm thấy mặt trăng vô cùng xinh đẹp nhưng quá ít người nhìn thấy người bầu bạn với nó”.

Ngôi sao ấy tỏa ra ánh sáng màu trắng, mặc dù ở xa nhưng nó sáng chói, là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời lúc này. Tôi đã hiểu ẩn ý sâu xa sau câu nói ấy nhưng vẫn nhẫn nại nghe anh ấy nói hết.

“Phúc Sinh, đưa điện thoại của em đây”.

Tôi đưa điện thoại cho anh ấy, anh ấy bấm một dãy số, ấn nút gọi rồi đưa cho tôi. Tim tôi đập thình thịch. Điện thoại đổ chuông, tôi nghe thấy tiếng Hạ Trường Ninh vang lên: “A lô”.
Tôi không nói gì cả, tôi quay sang nhìn Trình Tử Hằng, anh ấy cười rồi ngoảnh đầu sang chỗ khác.

“Em”.

Hạ Trường Ninh cười: “Đổi số rồi à?”.

“Ừ, bị mất điện thoại nên mua một cái khác”. Tôi không biết nói gì cả, nhưng cũng không muốn cúp máy.

“Bao giờ thì nghỉ đông?”.

Nghỉ đông? về nhà gặp anh ấy thì biết nói gì? Tôi nhớ lần trước gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy đã cúp máy chẳng vui vẻ gì, bây giờ thực sự không biết nói gì nữa. Nhưng miệng đã thốt ra thế này: “Ở lại trường nghỉ đông, không về”.

“Thế à? Anh còn tưởng trước khi kết hôn có thể gặp em một lần nữa cơ”.

Cái gì? Anh ấy nói cái gì? Tôi sững sờ nhớ lại, Hạ Trường Ninh đã nói chúng tôi chia tay nhau rồi. sống mũi cay cay, tôi khịt mũi rồi đáp: “Nghỉ đông em không về, anh khóa trên giới thiệu công việc cho em, em đi làm thêm kiếm ít tiền”.

Hạ Trường Ninh im lặng một lúc rồi nói: “Em không về nhà đón Tết với bố mẹ à?”.

“Không”.

“Chắc qua Tết anh kết hôn với Dật Trần, anh định gặp em. Phúc Sinh, em phải giữ gìn sức khỏe đấy”. Nói xong anh ấy cúp máy.

Tôi nhìn điện thoại, chỉ muốn đập một phát nhưng lại không nỡ. Trình Tử Hằng thở dài rồi quàng tay ôm vai tôi. Tôi khịt mũi rồi gục đầu vào lòng anh ấy khóc: “Anh ấy sắp lấy cô ấy, sắp lấy cô ấy rồi”.

“Đi cướp chú rể”.

Sao tôi cướp anh ấy đi được chứ? Là anh tự muốn đứa con trai của mình, còn muốn lấy Dật Trần, tôi có tư cách gì mà đưa anh đi? Tôi nhắm chặt mắt, buổi đêm ở đây lạnh quá, lạnh tới mức cả người tôi run rẩy.

“Anh Trình, anh làm bạn trai của em được không? Chỉ có mình em, mình em…”. Cảm giác đau đớn mau chóng nhấn chìm tôi, tôi sợ hãi tới mức run rẩy.

Trình Tử Hằng lại thở dài rồi ôm tôi vào lòng, để tôi khóc òa trong lòng anh ấy. Anh ấy vỗ nhẹ vai tôi giống như đang dỗ một đứa trẻ. Anh ấy càng dỗ tôi càng khóc to hơn, chỉ ông trời mới biết sao tôi lại có nhiều nước mắt thế này, cảm giác như lau mãi không thể hết được.

Trình Tử Hằng im lặng, khi tiếng khóc của tôi từ mưa rào thành mưa nhỏ thì anh ấy mới nhẹ nhàng nói: “Phúc Sinh, anh kể cho em một bí mật này nhé! Không phải Chanh Đa nói cho anh biết chuyện đâu, mà là anh quen Hạ Trường Ninh”.

Tôi như bị sét đánh. Hạ Trường Ninh, tôi chưa xong với anh đâu!

Trình Tử Hằng đưa giấy ăn cho tôi rồi nói: “Sếp anh giao cho anh một vụ án, đến thành phố của em để giải quyết, anh quen Hạ Trường Ninh ở đó. Em tới đây học, Hạ Trường Ninh nhờ anh chăm sóc em. Phúc Sinh, chưa bao giờ anh ấy thôi yêu em”.

“Anh ấy… kết hôn là giả?”. Tôi căm phẫn ngẩng đầu lên, tôi muốn một đao bổ đôi anh ấy ra. Đồ trời đánh! Câu này dùng vào lúc này thì quá chuẩn xác.

Trình Tử Hằng bật cười: “Đương nhiên, chuyện của Dật Trần là do anh tới Hồng Kông giải quyết mà. Con trai của Dật Trần không phải của Hạ Trường Ninh. Lúc đó Hạ Trường Ninh và Dật Trần còn ngây thơ lắm”.

“Sao anh ấy đáng ghét thế chứ!”, tôi nghiến răng, nhưng trong lòng có cảm giác rất ngọt ngào.
Trình Tử Hằng lắc đầu: “Em nhìn em kìa, nhìn em khóc không ra hình người nên anh mới mạo hiểm nói cho em biết. Nếu em không trúng kế của anh ấy thì chẳng phải cũng bán cả anh đi rồi sao?”.

Tôi đỏ mặt, thấy vô cùng xấu hổ, hồi lâu sau mới nói với Trình Tử Hằng: “Cảm ơn”. Trình Tử Hằng chậm rãi đáp: “Phúc Sinh, em phải nhìn cho rõ. Cái mà Hạ Trường Ninh chỉ cần sự thật lòng của em. Nếu như anh ấy kết hôn mà em không quay về tìm anh ấy thì người nên tức là anh ấy. Con người có lúc nhận sai cũng không có gì là xấu cả. Em quay về tìm anh ấy để làm hài lòng trái tim hư vinh của anh ấy, sau này dựa vào chuyện anh ấy lừa em để giải quyết anh ấy thì chẳng có gì đáng phải sợ hãi cả”.

Tôi kinh ngạc quay sang nhìn Trình Tử Hằng. Anh ấy chỉ nhún vai rồi ngại ngùng cười: “Là một luật sư nổi tiếng anh nghĩ mình đứng về bên chính nghĩa sẽ hợp hơn. Ai bảo năm ngoái Hạ Trường Ninh bắt anh ở Hồng Kông giải quyết mọi chuyện mà không được về nhà đón Tết. Cứ tưởng là trả tiền thuê người rồi là có thể làm Châu Bát Bì sao? Anh là một luật sư thừa biết cách bảo vệ lợi ích cho mình đấy!”. [i][Châu Bát Bì: Là một địa chủ ác bá, một nhân vật phản diện điển hình dưới ngòi bút của nhà văn nổi tiếng Cao Ngọc Bảo, tên thật là Châu Xuân Phú (ND)]

Tôi phì cười rồi ôm Trình Tử Hằng một cái thật chặt.

Anh cũng ôm chặt vai tôi và nói: “Vừa khóc vừa cười mà không thấy xấu hổ à. Đi thôi, về bố trí kế hoạch của em, báo thù thôi”.

Tôi xấu hổ lau sạch mặt, trên đường về khách sạn chốc chốc lại cười tủm tỉm.

Trình Tử Hằng gõ đầu tôi: “Em ngốc ạ, sau này đừng khóc như thế nữa”.

Câu nói này của anh ấy khiến tôi có cảm giác vô cùng lạ lùng, tôi hỏi Trình Tử Hằng: “Anh Trình, anh thực sự vì Hạ Trường Ninh nhờ nên mới tìm em?”.

Anh ấy sững lại, rồi dịu dàng cười: “Đương nhiên. Chúc ngủ ngon, Phúc Sinh. Nhớ phải báo thù đấy, anh đã không chịu nổi chuyện Hạ Trường Ninh thông đồng với Dật Trần nữa rồi”.

Ý là sao? Tôi trợn mắt: “Anh… không phải anh, anh và Dật Trần…”.

Vẻ nho nhã thư sinh bao lâu nay của Trình Tử Hằng bỗng biến mất, anh ấy nghiến răng kèn kẹt: “Anh không giúp anh ta thì Dật Trần không đồng ý lấy anh”.

Chương 24: Bước vào trái tim em một: Thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm

Anh ấy mỉm cười, rồi hôn lên tay tôi rất tình cảm: “Cả đời này, anh sẽ không bao giờ buông tay”.
0o0

“Thập lý mai hoa hương tuyết hải, hữu mai hoa xứ hảo bình lan(*). Phúc Sinh, chụp ảnh thế này đẹp không?”. Chanh Đa mặc một chiếc áo lông dày sụ rồi dựa vào đình, nâng nâng bàn tay xòe ra như hoa lan rồi tạo dáng kiểu các thục nữ cổ đại yểu điệu dịu dàng. Tôi cầm máy ảnh cố nhịn cười và đáp: “Giá như có rèm trúc nữa thì đẹp”. [(*) Câu thơ của Ngô Xương Thạc - bậc thầy về thư pháp, kim thạch thời cận đại; nghĩa là “hoa mai mười dặm thơm cả biển thuyết, giữa chốn đầy hoa mai, tựa mình như nhành lan” (BTV)]

“Tại sao?”.

“Bên dưới có anh chàng đẹp trai nào đó đi qua, cô nương cậu ra sức cắt đứt dây rèm, rơi vào vị Tây Môn đại quan nhân”. [Ninh Phúc Sinh xỏ xiên dáng vẻ Chanh Đa giống như Phan Kim Liên chờ Tây Môn Khánh (BTV)]

Chanh Đa trừng mắt nhìn tôi, mấy ngón tay hoa lan đang run rẩy trước gió: “Chụp ảnh đi, chụp xong bản cô nương đây sẽ ném cậu xuống, Tây Môn đại quan nhân thì thôi đi, giá mà đập trúng anh Trình thì hay biết mấy”.

Tôi chụp xong liền cười lớn: “Chanh Đa, có cần tớ làm mai, dẫn anh Trình ra sau vườn hoa cho cậu gặp không?

Chanh Đa nhởn nhơ đáp: “Anh ấy chắp tay đứng giữa những đóa hoa mai, tớ tự nhiên lại gần, anh ấy đột nhiên quay đầu lại, mỉm cười nhìn tớ… tớ nhất định sẽ đẩy anh ấy xuống đất, rồi hiếp”.

Hai từ cuối cùng nói xong Chanh Đa cũng không nhịn được mà cười phá lên.

Kỳ nghỉ đông Chanh Đa cũng không định về nhà, hai chúng tôi coi như có người bầu bạn.

Sau hôm Trình Tử Hằng tiết lộ âm mưu của Hạ Trường Ninh, theo tính toán của Tử Hằng, tôi nên quay về và giả vờ ân cần, rồi túm chặt lấy cái đuôi của anh ấy, và Hạ Trường Ninh sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời tôi.

Tôi vốn định làm việc theo kế hoạch ấy nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cứ để cho anh ấy đợi, đợi cho tới lúc phát sốt lên rồi lấy đá tự đập vào chân mình đi.

Chanh Đa nghe xong liền lắc đầu: “Hoàng phong vĩ hậu châm, tối độc phụ nhân tâm(40). Phúc Sinh, ngay cả cách vòng vo cậu cũng không cần, nhất định phải ăn sống nuốt tươi anh ấy. Anh Trình thật gian trá, còn cậu độc, độc lắm”. [Hoàng phong vĩ hậu châm, tối độc phụ nhân tâm: Ong vàng kim châm sau đuôi, còn ác độc nhất chính là trái tim phụ nữ (ND)]

Vì thế tôi mời Chanh Đa cùng đi du lịch Cô Sơn, thưởng mai, hâm rượu. Giá phải trả là khi mời Hạ Trường Ninh vào hũ, trong hũ phải có hai con ong vàng.

Chanh Đa trừng mắt nhìn tôi: “Cậu lại muốn làm người yếu đuối? Còn tớ làm người xấu?”.

Tôi kéo tay cô ấy lắc lắc làm nũng: “Không phải tớ yếu đuối mà tớ làm thỏ trắng, ngây thơ, thuần khiết”.

“Nếu như Hạ Trường Ninh không tới trường tìm thì sao?”.

Tôi ngẩng cao đầu, hùng hồn nói: “Tớ đang độ tuổi thanh xuân phơi phới, còn hai năm nữa sự nghiệp học hành mới xong. Cậu xem, trong ngoài trường cỏ thơm um tùm, cúi người khẽ ngắt chắc cũng được một nhành cỏ tiên, như thế cũng đủ no ấm qua ngày rồi, tớ vội cái gì chứ?”.

Chanh Đa thở dài: “Xem kìa, đây chính là một cô gái hung hăng cậy có chỗ dựa. Cậu chắc chắn anh Hạ nhà cậu sẽ giữ thân như ngọc cả đời này chứ?”.

Tôi hậm hực ngắt một nhành mai, rồi vò nó nát bươm: “Cái tên này những thứ khác không nói, chỉ có một điểm đó là, không đạt được thì quyết không dừng lại”.

Thế nhưng, sự thật chứng minh tôi đã đánh giá quá thấp Hạ Trường Ninh.

Suốt kỳ nghỉ đông tôi và Chanh Đa ở trong ký túc viết báo kiếm tiền nhuận bút, ngày ngày chờ đợi Hạ Trường Ninh lo lắng tới trường tìm. Kết quả tới ngày ba mươi mà vẫn không thấy anh ấy đâu.

Tôi và Chanh Đa ngồi trong phòng dùng bếp cồn hâm nóng rượu vang, cùng nhau uống. Hành lang yên tĩnh lạ thường, Chanh Đa lại thở dài: “Mẹ nó, thê lương thế! Tớ phải gọi về nhà để cảm nhận chút hơi ấm tình thân đây”.

Tôi cũng muốn gọi điện thoại.

Lần lượt gọi cho bố mẹ, bà ngoại, ông ngoại, sự quan tâm không thể nói hết thành lời, tôi bỗng vô cùng nhớ nhà.

Nhưng đại sự không thể quên, tôi gọi điện cho Mai Tử, sau một vài lời hỏi thăm, chưa đợi tôi hỏi Mai Tử đã vội báo cáo tình hình: “Phúc Sinh, Hạ Trường Ninh mùng chín Tết kết hôn rồi, cậu còn không mau về cướp rể đi”.

Cái gì? Tôi bị shock suýt ngất. Không phải Trình Tử Hằng đã nói… “Ờ, chúc mừng thay tớ với nhé, tớ sẽ gửi vào tài khoản của cậu năm nghìn tệ, cậu trả lại anh ấy giùm tớ, cho tớ gửi lời cảm ơn”.

Mai Tử sững lại, sau đó dò hỏi tôi: “Phúc Sinh, cậu thực sự không để tâm chứ?”. Tôi cười nhạt: “Ừ, tớ có bạn trai ở trường rồi?”.

“Thật á?”.

“Thật, vì thế nghỉ đông tớ mới không về nhà”.

Mai Tử vô cùng thất vọng: “Phúc Sinh, cậu buông Hạ Trường Ninh dễ dàng vậy sao?”. “Tớ cũng buông Đinh Việt rất dễ dàng còn gì! Con người mà, ai bảo cả đời chỉ có thể yêu một người đâu. Qua rồi thì thôi. Lẽ nào tớ phải làm mẹ kế của con trai anh ấy thật sao?”. Mai Tử im lặng.

Đặt điện thoại xuống, tôi cười gian, con át chủ bài trong tay tôi, tôi sợ cái gì chứ? Còn mua chuộc Mai Tử lừa tôi một lần nữa sao, tôi không tin đâu.

Sáng sớm mùng một Tết, tôi bị điện thoại đánh thức dậy, mơ mơ màng màng nghe điện thoại, là Trình Tử Hằng gọi tới. Giọng anh ấy cũng rất mệt mỏi: “Phúc Sinh, anh giúp em lần cuối, Hạ Trường Ninh tới trường tìm em đấy”.

Tôi sảng khoái tinh thần hẳn, sung sướng hỏi: “Là thế nào ạ?”.

Trình Tử Hằng cười: “Tỉnh rồi à? Phúc Sinh, em thuận theo anh ấy đi! Anh chưa tỉnh ngủ, đừng làm phiền anh”.

“Hả?”.

Trình Tử Hằng cúp máy.

Tôi sững lại vài giây rồi sung sướng nhảy tới giường của Chanh Đa gọi cô ấy dậy: “Chanh Đa, anh ấy tới rồi, anh ấy tới thật rồi”.

Chanh Đa vẫn chưa tỉnh ngủ, cô đập đập tay tôi nói: “Đi treo một chậu máu chó đen trên khung cửa”.

Tôi cười ngây ngô: “Biết rồi, đóng cửa thả Chanh Đa ra”.

Tôi quay người nhảy từ trên giường cô ấy xuống, nhanh nhẹn mặc quần áo, trang điểm, trong lòng phơi phới. Tôi nhớ anh, đúng, nhớ lắm. Trong đầu tôi bây giờ tràn ngập hình ảnh tôi và anh ấy gặp nhau, hình ảnh ấy đã diễn thử hàng vạn lần trong tâm trí tôi, bây giờ kịch hay sắp bắt đầu rồi!

Đột nhiên tôi lại có cảm giác không chắc chắn, tôi vén màn hỏi Chanh Đa: “Tớ thực sự phải giả vờ bình tĩnh để chúc mừng anh ấy sao?”.

Chanh Đa bị tôi làm ồn tới mức phát bực, cô ấy trợn tròn mắt nhìn tôi: “Đương nhiên. Chả nhẽ cậu nhảy cẫng lên nói nhớ anh ấy à?”.

Tôi run người, đối phó với loại người lưu manh như Hạ Trường Ninh thì nhất định phải mạnh tay! Tôi nắm chặt tay!

Ngồi đợi cũng không yên, tôi lại gọi điện thoại cho Trình Tử Hằng: “Anh Trình! Tỉnh dậy đi, khi nào Hạ Trường Ninh tới? Anh ấy đã nói gì với anh?”.

Trình Tử Hằng bật cười thành tiếng: “Phúc Sinh, em cứ làm theo kế hoạch của em không được sao? Em tương kế tựu kế ép cậu ấy tới bắt người rồi lẽ nào em vẫn chưa nghĩ kỹ nên đối phó với cậu ấy thế nào sao?”.

Mặt tôi đỏ bừng, lí nhí đáp: “Em đã định nói chúc mừng với anh ấy”.

Trình Tử Hằng thở dài: “Chỉ thế thôi? Anh còn tưởng em phải bắt anh ta quỳ xuống nhận tội chứ”.

“Em có nghĩ thế đâu”.

“Hạ Trường Ninh chỉ hỏi anh xem có phải đã thành đôi với em không thôi”. Trình Tử Hằng chậm rãi đáp. “Anh trả lời thế nào?”.

“Anh có thể trả lời thế nào? Anh không động đến anh ta! Con người anh ta có nói đạo lý đâu, chả nhẽ em không biết? Anh về nhà rồi, không ở trường đâu. Em cứ tùy cơ mà hành sự! Phúc Sinh, nếu anh là em thì anh sẽ tìm một chỗ mà trốn, không gặp thì tốt hơn. Hạ Trường Ninh đang tức điên đấy”.

Tôi không trốn! Tôi “hừ” một tiếng, muốn gài bẫy tôi à, âm mưu bại lộ rồi còn tức cái nỗi gì? Lần này mà không xơi tái anh ấy thì sau này đừng hòng có cơ hội trở mình. Tôi không sai, tôi không làm gì sai cả.

Tôi giữ vững niềm tin một lần nữa.

Từ hôm nay trở đi, tôi ra vào đều rất cẩn thận, đi ra ngoài ăn cơm, đi siêu thị mua đồ cùng Chanh Đa tôi luôn giữ vững tinh thần cảnh giác, tai mắt nghe ngóng nhìn ngó xung quanh, tuyệt đối không lơ là cảnh giác.

Tôi đã nghĩ không biết bao nhiêu lần rồi, anh ấy sẽ xuất hiện theo cách nào, anh ấy sẽ đợi tôi ở dưới tầng một ký túc, anh ấy sẽ gọi điện thoại cho tôi… cách nào tôi cũng đã từng nghĩ tới và cùng Chanh Đa nghĩ đủ mọi cách ứng phó. Trong lòng tôi cầm chắc rằng khi gặp Hạ Trường Ninh tôi tuyệt đối sẽ không manh động.

Nhưng mãi mà anh ấy không xuất hiện.

“Chanh Đa, có phải tớ đánh giá anh ấy thấp quá không? Anh ấy thực sự không đến! Chắc chắn anh ấy không để tâm tới tớ như thế”.

Tôi bắt đầu than thở.

Chanh Đa vỗ vai tôi an ủi: “Không đến thì thôi, dù sao xung quanh cỏ thơm còn xanh rì”. Tôi thở dài: “Cỏ đã héo lâu rồi”.

“Khà khà, thôi đi, Phúc Sinh. Bạn học tớ tổ chức party ở nhà, đi cùng với tớ cho vui đi”. Tôi không muốn đi, hứng thú khi mới bắt đầu kế hoạch đã bay biến hết cả rồi.

Chanh Đa mặc kệ, cô ấy vẫn cố gắng lôi tôi đi cùng.

Chắc Chanh Đa ở trong ký túc lâu quá nên phát chán, suốt dọc đường cô ấy rất vui, luôn miệng nói: “Phúc Sinh này, từ trước tới giờ tớ chưa thấy ai yêu đương như cậu đâu, có lắm kiểu thế không biết”.

“Đó là vì chúng ta là người bình thường, thế giới của Hạ Trường Ninh và chúng ta hoàn toàn khác nhau”.

Cô ấy chớp chớp mắt rồi nói tiếp: “Nếu như có thể yêu thế này một lần thì đời này cũng đáng”.
Bất giác tôi bật cười, chuyện tình yêu này nếu kể cho người khác nghe thì người ta cảm thấy lãng mạn, nhưng chuyện xảy ra với mình thì không như thế. Có lẽ sau này nhìn lại mới phát hiện ra nó lãng mạn biết chừng nào.

Tôi nhớ lại lần xem mặt buồn cười của tôi và Hạ Trường Ninh, nhớ lúc anh ấy bám dai lấy tôi như kẹo kéo, nhớ lúc anh ấy tới Đông Bắc đón tôi, và nhớ cả những điều nhỏ nhặt nhất khi hai chúng tôi ở bên nhau nữa.

Khi yêu Đinh Việt thì mọi thứ rất bình thường, tan ca cùng nhau ăn cơm, không có gì khác so với những đôi đang yêu khác. Chỉ có yêu Hạ Trường Ninh là không giống. Tôi nhớ lại chuyện anh ấy nhờ vả Trình Tử Hằng chăm nom tôi, trong lòng có chút phiền não nhưng cũng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Tôi không quay về vì không muốn anh ấy đắc ý, anh ấy thực sự giận tôi rồi sao? Tôi nhớ lại những gì anh nói, anh muốn tôi thật lòng, anh muốn thấy tôi lo lắng cho anh, tôi thực sự muốn nghe lời Trình Tử Hằng, cúi đầu trước anh ấy. Nghĩ tới chuyện tôi không về khiến anh tức giận trong lòng lại có cảm giác đau xót, tôi đối xử với anh thực sự hơi quá đáng!

“Nghĩ gì thế?”.

“Nghĩ… mai tớ về”.

Chanh Đa ngạc nhiên tột độ: “Không phải cậu đã bày kế bắt anh ấy khuất phục sao?”. Tôi cười đau khổ: “Chanh Đa, anh ấy thực lòng đối tốt với tớ. Anh ấy không tới tìm tớ chắc chắn là do quá tức giận, nghĩ rằng tớ không coi anh ấy ra gì. Thực ra, tớ tức anh ấy vì luôn gài bẫy tớ thôi. Anh ấy muốn tớ lo lắng vì anh ấy, tớ sẽ thể hiện cho anh ấy xem”. Chanh Đa gật đầu: “Phúc Sinh, cậu đã bao giờ nghĩ rằng Hạ Trường Ninh luôn không xác định được cậu có thực sự yêu anh ấy hay không chưa?”.

Nhưng viên đá anh ấy dùng để thử tôi cứng quá, chui đâu ra đứa con trai mấy năm trước, một cô bạn gái đã từng mặn nồng, tôi thực sự không thể chấp nhận được. Nếu nói tôi không đủ yêu anh, tôi thừa nhận, nhưng trong lòng vẫn luôn có vướng mắc. Tôi không chịu nổi khi Hạ Trường Ninh đối xử tốt với người phụ nữ khác. Nghĩ lại chuyện năm ngoái trong lòng tôi lại khó chịu. Anh ấy trọng tình nghĩa, còn tôi thì sao? Dật Trần ở lại nhà anh ấy, tôi điên không chịu được. Sao anh ấy không nghĩ tới cảm giác của tôi? Sau đó lại kiếm đâu ra đứa con trai của Dật Trần để thử tôi nữa. Có cách thăm dò thế này sao? Tôi chỉ là một người bình thường, tôi cũng rất thực tế. Cho dù không nghĩ tới những điều kiện bên ngoài của Hạ Trường Ninh, chỉ cần dựa vào sự do dự của anh ấy cộng thêm con trai của Dật Trần cũng khiến tôi co vòi vào trong cái vỏ của mình rồi.

“Đừng nghĩ nữa, đi thôi. Sau này có cơ hội thì nói thẳng với anh ấy là được rồi. Con gái mà, ai gặp phải chuyện thế này mà chẳng do dự?”. Chanh Đa kéo tôi lên lầu và bấm chuông.

Hạ Trường Ninh đã xuất hiện như thế trước mắt tôi, anh lặng lẽ đứng dựa cửa nhìn tôi. Tôi nhìn thấy nụ cười trên môi anh ấy, nụ cười này… tôi hận không thể đá cho anh ấy một phát! Cả người tôi bỗng nhiên ngã chúi vào lòng anh ấy. Chanh Đa cười ha ha đằng sau: “Tớ đi nhé, Phúc Sinh”.

“Chanh Đa!”.

Tôi bực mình quay đầu lại, chỉ còn nhìn thấy bóng cô ấy.

“Hạ Trường Ninh, anh thật đê tiện!”. Tôi nghiến răng đá anh. Vô gian đạo, đây mới là vô gian đạo!

Anh ấy nhảy sang một bên tránh, không nén được cười: “Kế hoạch thất bại thì cũng không cần tức thế chứ, không phải anh đến rồi sao? Không như em mong muốn sao?”. Anh ấy mỉm cười nhưng hai cánh tay không dừng lại, tôi hét toáng khi anh ấy nhấc bổng tôi lên, hai chân không chạm đất. Gương mặt Hạ Trường Ninh ở phía dưới tôi, tôi há miệng nhổ đầy nước bọt vào anh ấy.

“Mẹ kiếp! Ghê gớm thật”. Hạ Trường Ninh mắng một câu rồi xách tôi vào phòng như cầm tập tài liệu, cúi mặt xuống rồi đè tôi lên ghế sofa.

“Hạ Trường Ninh, anh là đồ con lợn!”. Thục nữ cái gì chứ, tôi cóc làm nữa.

Cái mông của tôi đã phải chịu một cú vỗ đau điếng: “Càng ngày càng không ra sao nữa! Dùng chân đá, còn nhổ nước bọt. Ninh Phúc Sinh, hôm nay mà không giải quyết em chắc có ngày em đá anh mất!”.

Tôi hận anh ấy, lúc bơi cũng không cần dùng chân đạp mạnh thế này! Tay anh ấy vẫn liên tục giáng xuống, cách một lớp quần bò mông vẫn cảm thấy đau. Bây giờ, những lời chửi bậy đều lục tục kéo nhau ra ngoài hết.

“Còn cứng đầu à, ông đây không khách khí nữa”. Hạ Trường Ninh phẫn nộ nói.

Tôi sững lại, chỉ biết há hốc miệng. Tôi gài bẫy cả ngày cuối cùng anh ấy vẫn thắng! Anh ấy vẫn có lý lẽ hùng hồn? Anh ấy vẫn khí thế hừng hừng được?

“Hạ Trường Ninh! Anh dám đánh tôi, tôi không cần anh nữa!”.

Hạ Trường Ninh dừng tay, cười lạnh lùng: “Cứng cánh rồi phải không? Em không cần, anh cần”.

Anh ấy lột áo khoác của tôi ra giống như lột bắp ngô vậy, tay anh ấy túm lấy áo len rồi kéo ngược lên trên.

“Em sai rồi, em sai rồi”. Tôi liến thoắng nhận lỗi, có chết cũng không để anh ấy cởi quần áo của tôi.

“Sai rồi?”.

“Ừ”.

“Nói to lên!”.

Tôi gào to: “Em sai rồi, không chơi nữa”.

“Chơi? Ai chơi với em?”.

Tôi nghiêng đầu nhìn anh ấy, thấy đôi mắt anh ấy ngấn lệ, mơ màng. Chợt cảm thấy đau lòng, liền mềm lòng hỏi anh ấy: “Anh muốn cưỡng bức em à? Là thật à?”.

Hạ Trường Ninh thay đổi sắc mặt, tay đặt lên mắt tôi. Anh ấy hạ giọng trả lời: “Phúc Sinh, em thực sự không hiểu sao?”.

Tôi không nói được câu gì cả, chỉ biết nước mắt đang không ngừng tuôn rơi. Tôi cảm thấy lòng bàn tay anh ấy đã ướt đẫm rồi, giống như một chiếc khăn tay nóng đặt trên mặt tôi, vô cùng khó chịu, tôi lắc đầu.

Anh ấy không muốn tôi nhìn thấy mình. Tôi quay lưng lại phía anh ấy, nghe thấy giọng anh ấy hờ hững vang lên phía sau, giống như làn khói thuốc anh ấy hút, mềm mỏng và nhẹ bay.

“Phúc Sinh, không phải em sắp xếp để anh tới tìm em sao? Anh tới rồi, em tới đây học, anh cũng tới rồi. Còn mua nhà xây tổ ở đây nữa, chỉ vì em mà chờ đợi ở đây ba năm. Anh đợi suốt hai tháng, em không hề gọi điện thoại cho anh. Anh ở trong trường chỉ đứng từ xa nhìn em, nhìn em chạy bộ trên sân tập, chạy một lúc lại ngồi thụp xuống khóc, trong lòng anh vô cùng khó chịu. Cũng may Trình Tử Hằng ở trường này, anh không có thời gian cả ngày bảo vệ em được nên nhờ cậu ấy chăm sóc em. Cậu ấy nói em lại còn thi chạy ba nghìn mét nữ, Phúc Sinh… anh, anh thực sự rất buồn. Khi em chạy nhìn rất giống một chú nai con, khiến người ta nhìn thấy không nén nổi lòng thương xót. Anh yêu em, em không biết đàn ông mà nói câu “Anh yêu em” khó khăn thế nào đâu. Nếu em đã có chuyện gì với người đàn ông khác, anh vẫn muốn có em. Anh muốn nhận được một tình cảm như thế từ em. Anh biết như thế không công bằng với em, anh chỉ muốn… muốn biết anh có thể hay không…”.

Anh ấy đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, thấy anh ấy đi ra ngoài cửa tôi tưởng anh sẽ ra đi, trái tim đau nhói, tôi bật dậy khỏi ghế chạy ra ôm chặt lấy anh: “Anh đừng đi… Hạ Trường Ninh, anh đừng bỏ em. Không phải em không yêu anh, chỉ là trong lòng em không vui, không thoải mái. Cứ nghĩ tới việc anh đối tốt với Dật Trần, còn muốn cưới cô ấy là em tức. Anh đừng đi!”.
Hạ Trường Ninh đứng sững lại, không nói gì cả. Tôi gục mặt lên vai anh ấy, tay ôm chặt eo anh ấy. Trong lòng vô cùng sợ hãi, chỉ cần nghĩ tới việc anh ấy sẽ ra đi là hơi thở của tôi cũng run rẩy.

“Ngày nào em cũng đợi anh tới. Trình Tử Hằng bảo anh nói dối, em vui lắm, mong ngóng anh tới đây, nhưng anh lại không tới. Em nghĩ chắc anh giận em lắm, nghĩ em đối xử không tốt với anh, không thích anh… Anh muốn em phải làm thế nào thì anh mới vui lòng? Em không biết phải làm mẹ kế thế nào”. Nói tới chuyện đau lòng ấy, tôi buông tay rồi ngồi thụp xuống đất, vùi mặt vào đầu gối mà khóc.

Nếu con trai Dật Trần là con của anh ấy thì tôi thực sự không biết phải làm thế nào. Nhưng không phải tôi không yêu anh ấy, thực sự không phải tôi không yêu anh ấy. Rời xa anh ấy tôi mới biết thế nào là không dám nhớ anh ấy. Ngay cả nhớ nhung một người cũng không dám, ngay cả nhớ tới anh là tim đau nhói, tôi thực sự yêu người này mất rồi. “Phúc Sinh, là anh sai rồi”.

Anh ấy quay lưng lại, nhẹ nhàng nói với tôi câu đó.

“Lúc đi giúp đỡ Dật Trần anh hoàn toàn có thể nói với em quan hệ giữa Dật Trần và Trình Tử Hằng. Nhưng trong đầu anh lại có suy nghĩ có lẽ em chỉ cảm động vì anh thôi, em chẳng hề thực sự yêu anh. Anh luôn nhớ lại gương mặt em khi em ở bên Đinh Việt. Khi ở bên anh chúng ta chỉ có đánh, cãi nhau, ở bên anh ta trong mắt em ngập tràn sự ấm áp. Anh không dám khẳng định, không dám chắc chắn em có thực sự yêu anh hay không. Anh luôn nghĩ nếu Đinh Việt không ra đi chắc chắn em sẽ không bao giờ ở bên anh. Suy nghĩ ấy không ngừng hiện lên trong đầu anh, khiến anh đã sắp đặt vụ con trai của Dật Trần một cách cực đoan. Mục đích chỉ vì muốn xem em có vì anh mà không màng tất cả hay không? Con người không ai hoàn hảo, có lúc anh sợ mình làm sai điều gì đó, cảm thấy chỉ cần hễ anh sai một cái, thì em sẽ nói “chúng ta không hợp nhau”. Anh chưa học trung học hay đại học, em nghĩ rằng trong lòng anh thực sự không ngưỡng mộ em sao?”. Hạ Trường Ninh quay đầu lại, môi nở nụ cười có phần chua chát: “Nói cho anh biết đi, Phúc Sinh. Nếu sau này em biết anh đã làm sai chuyện gì, em có thể tha thứ cho anh không?”.

“Anh còn đi tìm người phụ nữ khác, sinh con với người ta sau đó nói với em “Em yêu anh thì sẽ chấp nhận tất cả của anh” à?”.

Những lời anh nói khiến trái tim tôi rung lên từng hồi. Từ trước tới giờ mọi chuyện giữa chúng tôi, tôi luôn ở thế bị động, chưa bao giờ tôi biết anh ấy lại cảnh giác với chuyện tình cảm này đến vậy. Tôi cúi đầu lí nhí hỏi anh ấy, đây là câu hỏi thăm dò của tôi. “Trên thế giới này những thứ hấp dẫn đàn ông nhiều lắm, còn đàn ông thì dễ bị mê hoặc. Chẳng có người đàn bà nào có thể quản chặt đàn ông được đâu. Chẳng qua là phải xem người đàn ông đó có biết bảo vệ hay không. Những khinh suất anh vừa nói không bao gồm chuyện này, nếu có ngày em phát hiện ra anh nói dối em…”. Anh ấy thở dài và không nói tiếp nữa, sau đó cúi người xuống ôm tôi: “Ngốc ạ, anh không đi đâu, anh vào nhà vệ sinh lấy cho em cái khăn mặt nóng thôi”.

Tôi gục đầu vào người anh ấy, tay vòng qua cổ ôm chặt, dù anh ấy nói thế nào cũng không buông.

Trống ngực Hạ Trường Ninh đập thình thịch, anh ấy ôm tôi tới ghế sofa rồi nhẹ nhàng vỗ lưng tôi: “Phúc Sinh, cho dù anh và Dật Trần có con thì anh cũng không lấy cô ấy đâu, anh sẽ chăm sóc tốt cho Trần Hạ, nhưng không lấy cô ấy. Em hiểu chứ?”.

Tôi không nói gì cả, cánh tay ôm chặt thêm chút nữa. Tôi chỉ cần anh ấy, những thứ khác tôi mặc kệ.

Gương mặt Hạ Trường Ninh lướt nhè nhẹ trên đầu tôi, thậm chí tôi có thể cảm nhận được sự quyến luyến của anh ấy.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

Polaroid