The Soda Pop
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Vẫn luôn cố chấp - trang 2

Chương 3: 17+

Bạch Trạm Nam quyết định theo đuổi Lâm Tương, là sau khi bọn họ gặp mặt lần thứ ba.

Khi đó anh tham gia một buổi tiệc từ thiện, trên đường đến phòng WC bỗng nhiên gặp Lâm Tương ở cửa. Không thể không nói Lâm Tương thực sự là một cô gái đặc biệt, ít nhất không giống với tất cả những cô gái anh từng tiếp xúc.

Lúc ấy Lâm Tương đang đánh người, hơn nữa với sức lực của thanh niên lại càng đánh khỏe.

Người bị cô đánh thật không khéo Bạch Trạm Nam cũng biết, là nhị thiếu của Tiêu gia, bình thường gặp ở câu lạc bộ đêm ngẫu nhiên có chào hỏi qua, cho nên Bạch Trạm Nam cũng không định nhúng tay vào.

Tiêu Tuấn hẳn là uống nhiều, một người đàn ông cao lớn 1m8 lại có thể quỳ rạp trên mặt đất như bùn loãng, không hề đánh trả.

Bạch Trạm Nam nhìn sắc mặt Lâm Tương, đừng nói, nha đầu kia hung dữ nhìn có chút đáng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn nổi giận đùng đùng, mắt đỏ lên như đang nhìn kẻ thù giết cha.

Dòng khí nóng của bạo lực không vì thấy Bạch Trạm Nam mà nguội lại.

Tiêu Tuấn lẩm bẩm rên rỉ muốn ngoái đầu lại xem rốt cuộc kẻ bạo lực này là ai, nào ngờ bị Lâm Tương xoay mạnh, cuốn hai cánh tay ra sau đầu rồi nện xuống vài cái, anh ta kêu lên một tiếng đau đớn lại quay về với mặt đất.

Bạch Trạm Nam vẫn dõi theo, nha đầu kia đánh lên vị trí chí mạng trên cơ thể, thực sự gặp chuyện không may đối với ai cũng không phải điều tốt, anh tiến lên một tay nhấc người cô ra, phát hiện trên người Lâm Tương không ít mùi rượu.

Anh nhìn Tiêu Tuấn vẫn không nhúc nhích quỳ rạp trên mặt đất, lại nhìn Lâm Tương nhíu mày: “Tiếp tục đánh nữa sẽ chết người.”

Lâm Tương không để ý tới anh, còn muốn nhấc chân giẫm người trên mặt đất, Bạch Trạm Nam đành phải ôm nửa người cô nhanh chóng rời đi, đến khi ra bên ngoài đại sảnh mới tách cô ra một ít: “Không sợ Tiêu Tuấn tỉnh lại biết là cô làm?”

Lâm Tương còn chưa tỉnh rượu, chẳng qua chỉ híp mắt lại suy nghĩ liếc nhìn anh một cái, không biết nha đầu kia là tửu lượng rất tốt hay là cố ý mượn rượu giả điên, lúc trả lời suy nghĩ có vẻ rõ ràng: “Anh ta không biết được đâu, ở đấy không có camera.”

Bạch Trạm Nam nhìn đèn đường rọi xuống khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi đỏ lên, không khỏi nhếch….khóe môi một cái: “Vẫn còn thông minh.”

Lâm Tương nhìn anh gật đầu cảm ơn, sau đó vẫy tay tạm biệt: “Chắc chắn anh sẽ không nói cho Tiêu Tuấn. Anh đang hợp tác với ba tôi, trước mắt mà nói, so với Tiêu Tuấn tôi vẫn có giá trị lợi dụng hơn. Tạm biệt, Bạch tiên sinh.”

Nhưng cô chẳng làm việc gì giống người, tâm tình tốt lại đi đến ven đường.

Bạch Trạm Nam tựa vào cạnh xe hút thuốc, từ đầu đến cuối khóe miệng vẫn luôn ẩn ý cười. Mỗi lần, nha đầu kia đều có thể làm cho anh thấy mới mẻ, tổng cộng gặp ba lần, mỗi lần đều là một Lâm Tương hoàn toàn khác biệt như vậy, thật sự có chút hứng thú.

Lâm Tương chuẩn bị đón xe, còn chưa đi được vài bước đã bị chặn đường bế ngang lên.

Cô hoảng sợ, quay đầu lại thấy khuôn mặt tươi cười ý vị thâm trường[4]của Bạch Trạm Nam, giọng nói trầm thấp chậm rì rì vang lên bên tai: “Em đã nói vậy, anh càng nên đưa Lâm tiểu thư uống rượu say về nhà an toàn mới phải. Cơ hội lấy lòng Lâm tiên sinh tốt như vậy, thật sự không có lý do gì để bỏ qua.Lâm Tương nhíu mày, vài giây sau con ngươi đen thâm thúy chợt hiện, như nghĩ đến điều gì, cánh tay không tự chủ thuận thế ôm lấy cổ anh: “Vậy thì làm phiền Bạch tiên sinh.”

[4] Hứng thú, sâu xa

***


Lâm Tương không chọn quay về Lâm gia, cô thuê một căn nhà độc lập gần trường, khiến cho Bạch Trạm Nam có chút ngạc nhiên. Bên ngoài căn nhà có vẻ cổ xưa, ngay cả cửa chống trộm cũng đều loang lổ rỉ sét có vẻ như đã có rất lâu rồi.

Anh cau mày đứng sau Lâm Tương, nhịn không được hỏi ra miệng: “Nơi này không an toàn, em không sợ gặp phải tiểu lưu manh à?”

Trên đường tới đây anh thấy trong ngõ nhỏ có tên côn đồ cà lơ phất phơ, anh không dám tưởng tượng nếu chỉ có một mình Lâm Tương lúc về đêm sẽ xảy ra chuyện gì.

Lâm Tương lại một chút cũng không để ý, giữ cửa mở ra mới lười nhác trả lời một câu: “Bọn chúng sẽ không chọc tôi.”

Bạch Trạm Nam càng mơ hồ, đi theo cô vào nhà, nhìn vật dụng bên trong đơn giản, tất cả đồ đạc và cách trang trí ở đây đều khiến anh cảm thấy là lạ, nhưng không nói được rốt cuộc không đúng ở chỗ nào.

Lâm Tương tự mình đi tìm hộp đựng thuốc, thì ra trên cánh tay có chỗ bị trầy da, thoạt nhìn động tác của nha đầu kia rất lão luyện quen thuộc, giống như thường xuyên đánh nhau.

Từ lúc theo cô vào nhà Bạch Trạm Nam đã mang một bụng nghi vấn, Lâm Tương như vậy, so với đại tiểu thư trong tưởng tượng của anh thực sự rất khác biệt.

Lâm Tương lau nước thuốc lên miệng vết thương xong mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện: ”Anh muốn uống gì?”

Bạch Trạm Nam khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn vết thương trên cánh tay cô. Cô còn không rửa sạch kĩ càng, chẳng qua chỉ đơn giản khử trùng sau đó thì mặc kệ, vết máu kia còn đỏ au chói mắt đáng sợ, ngưng tụ thành một khối máu đông.

“Không sợ để lại sẹo à?”

Lâm Tương không đáp, chỉ đậy kĩ hộp thuốc lại, sau đó lập tức đi lấy một chai nước sô-da trong tủ lạnh ném vào lòng Bạch Trạm Nam: “Uống xong thì về nhà, khuya rồi.”

Bạch Trạm Nam cười nhẹ một tiếng, cầm chai sô-da đặt lên bàn trà: “Đây là, qua cầu rút ván sao?”

Lâm Tương thản nhiên cười, ngửa đầu uống một ngụm bia.

Lúc này Bạch Trạm Nam mới để ý tới, nha đầu kia lại cầm trong tay một lon bia, hơn nữa lúc này mới đột nhiên kinh sợ, sở dĩ cảm thấy căn phòng này rất kì quái, bởi vì nó không giống với căn phòng dành cho nữ sinh ở một mình.

Tất cả bài trí bên trong đều cực kì đơn giản không có gì đáng xem, hơn nữa màu sắc bộ bọc ghế sô-pha không như một cô gái thường chọn. Anh ngẫm lại một chút liền có thể đoán được căn phòng này của ai, có lẽ tiểu nha đầu từng có một cậu bạn trai thân thiết, sau khi chia tay vẫn nhớ mãi không quên, vì thế mà thuê luôn căn nhà cậu bé kia từng ở.

Nghĩ như vậy anh cảm thấy không có gì là bất hợp lí, con gái tuổi này không trải qua một chút tình cảm mới kì quái, trái lại một cô nữ sinh từng trải càng hấp dẫn anh hơn, ít nhất tương lai không cần phải dạy dỗ.

Bạch Trạm Nam trưởng thành trong cái vòng luẩn quẩn như vậy, anh không phải mẫu đàn ông thích hợp để lấy làm chồng, cảm thấy hứng thú với cô gái nào liền thử chủ động tấn công, hợp thì đến, không hợp thì thôi.

Anh nhìn chiếc cổ trắng nõn thon dài của Lâm Tương, dưới ngọn đèn, bình nước đá cũng lạnh lùng phát ra ánh sáng trong suốt, có một vệt nước nhỏ trượt theo khóe môi cô chảy xuống quai hàm, một đường thấm vào da thịt nhẵn nhụi trước ngực. Bỗng nhiên anh cảm thấy yết hầu khô khốc, dường như lúc này cảm giác say mới bắt đầu nổi lên.

Lúc Lâm Tương nhìn qua, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt: “Hôm nay cảm ơn anh, hôm nào đó mời anh một bữa.”

Bạch Trạm Nam từ chối cho ý kiến, mà nhếch môi một cái, bỗng nhiên đứng dậy đi tới chỗ cô.

Ngón tay Lâm Tương đang ôm lon bia dần dần nắm chặt lại, cứng ngắc đứng tại chỗ không động đậy, cho đến khi Bạch Trạm Nam thật sự tới gần, cánh tay rắn chắc dừng trên lưng áo mềm mại nhỏ nhắn của cô.

Ánh mắt cô ngay lập tức có chút lạnh, cứ như vậy mặt không chút thay đổi nhìn anh.

Đầu ngón tay của người đàn ông dường như mang theo nhiệt độ nóng bỏng, tùy ý lưu luyến trên thắt lưng cô, giọng nói anh trầm xuống, trầm lắng mà rất gợi cảm, dán bên tai cô mềm mại, tê dại: “So với ăn cơm, anh lại hy vọng thứ khác hơn.”

Lúc đầu Lâm Tương không có phản ứng gì, bỗng nhiên nhịn không được cười ra tiếng: “Chắc anh không cho rằng đưa tôi về nhà, tôi sẽ cùng anh lên giường chứ.”

Khuôn mặt anh mang theo ý cười, im lặng nhìn cô.

Lâm Tương thu hồi cảm xúc, tay để trước ngực anh, một tay kìm chặt bàn tay đang làm loạn của anh, chậm rãi tách người ra: “Xin lỗi. Tôi không thích 419.”

***


Thói hư tật xấu của đàn ông đều như nhau, càng ăn không được thì càng ngày nhớ đêm mong.

Kể từ ngày đó Bạch Trạm Nam bắt đầu nhớ đến Lâm Tương, hơn nữa lại đang hợp tác với Lâm Diệu Khang nên cơ hội gặp tiểu nha đầu càng nhiều hơn. Hứng thú đối với nha đầu kia càng ngày càng tăng, tiếc là Lâm Tương vẫn lạnh lùng nhàn nhạt chẳng mấy khi đáp lời.

Bạch Trạm Nam nghĩ tới căn nhà trọ cô thuê, biết có lẽ hiện tại Lâm Tương đang trải qua cảm giác đau thương của tình yêu, vì thế chần chờ quyết định tiến công bằng con đường ôn hòa. Mua hoa hay tặng những món quà linh tinh đều khiến Lâm Tương chướng mắt, vì thế mỗi lần gặp nhau vào cuối tuần Bạch Trạm Nam đều hẹn tiểu nha đầu đi leo núi hay lặn biển, quả nhiên loại vận động kích thích mạo hiểm này khiến Lâm Tương rất phấn khích, thái độ của cô với Bạch Trạm Nam cũng dần tốt lên, thỉnh thoảng còn có thể chủ động hẹn anh ăn cơm.

Có lúc Bạch Trạm Nam nhân cơ hội, trong lời nói mập mờ ám chỉ một phen, nhưng Lâm Tương luôn giả bộ nghe không hiểu.

Bạch Trạm Nam rất thất vọng lại đùa giỡn giở chút thủ đoạn nhỏ.

Thời cơ đến không sớm cũng không muộn, tình cảm giữa Lâm Tương và ba hình như không tốt lắm, những khi cùng một chỗ, không nói được mấy câu đã cãi nhau. Có việc làm cho tức giận nên vài ngày Lâm Tương không về nhà, Lâm Diệu Khang biết gần đây Bạch Trạm Nam đang qua lại với tiểu nha đầu, gọi điện nhờ anh tìm giúp con bé.

Bạch Trạm Nam hỏi qua loa nguyên nhân hai người cãi nhau để chuẩn bị hốt thuốc đúng bệnh, lại hiếm khi thấy Lâm Diệu Khang nói quanh co, úp mở nói không rõ nguyên nhân.

Bạch Trạm Nam nghĩ có lẽ không nên hỏi, đang định cúp điện thoại, đối phương bỗng nhiên mở lời: “Trước đây Lâm Tương có một cậu bạn trai, là một tên côn đồ, nha đầu kia đến bây giờ vẫn còn nhớ đến nó.”

Tên côn đồ?

Trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh tên tiểu lưu manh loanh quanh trong ngõ nhỏ, rốt cuộc Bạch Trạm Nam cũng hiểu ý tứ trong lời Lâm Tương nói “Bọn họ sẽ không chọc đến tôi”.

Vậy thì chỗ Lâm Tương đang ở chỗ của người đàn ông kia?

Nghĩ vậy Bạch Trạm Nam có chút chán ghét, đúng lúc Lâm Diệu Khang nói thêm: “Bạch tổng, tôi biết là cậu có ý với Lâm Tương, cậu ở Giang thị còn cần người nâng đỡ, tôi có thể giúp cậu vô điều kiện. Chỉ có yêu cầu duy nhất, làm cho Lâm Tương quên cái tên tiểu lưu manh kia đi.”

Không thể nghi ngờ, điều kiện này đối với Bạch Trạm Nam mà nói chính là được lợi gấp đôi, còn chưa nói đến, hiện tại anh hoàn toàn có hứng thú có với tiểu nha đầu, đề nghị Lâm Diệu Khang đưa ra đúng là trăm lợi mà không có một hại.

Anh đến Giang thị chính là vì muốn thoát khỏi thế lực của ba, tự mình dựng nên sự nghiệp, trước mắt thực sự là một cơ hội tốt.

Anh không có lí do gì mà từ chối.

Bạch Trạm Nam cũng chỉ là vừa lúc nhìn xem tâm tư của Lâm Tương, tính tình cô khiến người ta không chắc chắn phải cân nhắc, thực ra anh cũng không hiểu rõ nha đầu kia. Anh đến nhà trọ nhưng không tìm thấy cô, đến trường mới biết vài ngày rồi cô không về trường học, Bạch Trạm Nam đành phải lái xe vòng quanh đi tìm, nhưng cuối cùng lại chạy xe đến ven đường cái nơi gặp mặt lần thứ hai.

Không ngờ, Lâm Tương đang ngồi xổm bên đường, ngẩn người.

Bạch Trạm Nam dừng xe cách đó không xa, cũng chưa tiến đến, rất nhiều hành động của Lâm Tương quá mức quái dị, nhưng anh không có ý định xâm nhập vào để hiểu rõ. Hiện tại anh chẳng qua là hứng thú với nha đầu kia, những việc khác không muốn tham dự vào, hơn nữa Lâm Diệu Khang còn hứa hẹn với anh những điều kiện hấp dẫn như vậy.

Không biết đợi bao lâu, cho đến khi những hạt mưa nhỏ bắt đầu tí tách rơi bên ngoài cửa sổ, Bạch Trạm Nam cầm ô đi tới, giẫm lên những giọt nước trên đường chậm dãi đứng trước mặt cô.

Lâm Tương ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn anh, đáy mắt đỏ lên vì nước mưa rơi vào, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt như tờ giấy, cả người đều run run.

Bạch Trạm Nam khẽ nhíu mày, đưa tay muốn đỡ cô, ai dè nha đầu kia đột nhiên nhào tới, anh đang trong tình huống không hề phòng bị liền bị cô kéo xuống khập khiễng hôn lên môi.

Đây là lần thứ hai họ hôn môi, mùi vị thực sự không được tốt lắm.

Mưa dọc theo giữa môi lưỡi đang cuốn lấy nhau tiến vào trong, có chất lỏng ấm áp và nóng bỏng, hình như còn mặn mặn, như là nước mắt?

Cô ôm anh rất chặt, như sợ đánh mất vật báu mà phải đáp lại, thái độ mâu thuẫn như vậy làm cho Bạch Trạm Nam có chút nghi ngờ.

Mưa bắt đầu to hơn, xung quanh chỉ còn lại những tiếng hỗn tạp của màn mưa, Bạch Trạm Nam thấp thoáng nghe thấy Lâm Tương rầu rĩ thầm thì một câu, không rõ ràng, chỉ nghe thấy ba chữ: “… rất nhớ anh.”

Trên người Lâm Tương vẫn còn mùi rượu, Bạch Trạm Nam phát hiện, nha đầu kia không phải thèm rượu bình thường, mà là một nữ tửu quỷ.

***


Trong khách sạn, bọn họ làm tình trên giường. Tóc Lâm Tương hơi thấm ướt, một lọn tóc còn dính trên chiếc cổ nhỏ trắng nõn nhìn đặc biệt dụ dỗ. Bạch Trạm Nam nằm trên người cô, hung mãnh gặm cắn hai gò mềm mại đang phập phồng cao thấp, kích thích cô thở hổn hển liên tục.

Không làm màn dạo đầu quá lâu, một cô nữ sinh từng ở chung với bạn trai thì không có khả năng còn là xử nữ, cho nên anh không cần quá khách sáo, tiến quân thần tốc, vào thẳng ‘đường nhỏ tối tăm’.

Lâm Tương đau đớn, theo bản năng co rút lại, đầu ngón tay gắt gao bấm chặt vào cánh tay anh: “Đồ khốn, đau.”

Bạch Trạm Nam ngẩn người, sâu bên trong Lâm Tương cứ quyện lại, kẹp chặt lấy anh vừa đau vừa thoải mái, phản ứng này có chút không thích hợp. Anh cúi đầu thử lấy ra một chút, quả nhiên nhìn thấy ở vị trí kết hợp lây dính vệt tơ hồng nhè nhẹ.

“Em…” Đây là ngạc nhiên vui mừng ngoài ý nuốn, giọng nói Bạch Trạm Nam không khỏi êm dịu, ôm chặt cô gái đang co rúm, không ngừng xin lỗi cúi đầu hôn lên môi cô: “Đồ ngốc này, sao lại không nói? Thiếu chút nữa làm đau em.”

Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ như phụ họa theo, rơi càng nặng hạt, trong phòng chỉ còn tiếng thở gấp ồ ồ kìm nén của hai người.

Lâm Tương nghiêm mặt tái nhợt, rõ ràng là đau kịch liệt, đôi mắt lại bướng bỉnh nhìn anh.

Ngay cả ánh mắt cô cũng phức tạp làm cho người ta đoán không ra, Bạch Trạm Nam đưa tay nhéo nhéo hai gò má cô, trêu ghẹo nói: “Đau như vậy, cho em nhào nặn.”

Lâm Tương khẽ lắc đầu, ngón tay xinh đẹp tỉ mỉ vuốt ve khuôn mặt anh, sau đó đưa cái lưỡi mềm mại ướt át khẽ liếm cánh môi anh: “Anh ôm chặt em, em sẽ không đau. Cứ như vậy mà ôm em, đừng buông tay.”

Bạch Trạm Nam cảm thấy buồn cười, trái lại lúc này Lâm Tương cực kì ngoan ngoãn, dán vào lòng anh, dường như vô cùng hưởng thụ.

Điệu bộ như vậy khiến Bạch Trạm Nam thực sự thoải mái, phản ứng của Lâm Tương khiến anh rất thích, ngây ngô mà không ngốc, thậm chí biết làm thế nào câu người.

Anh không hề kiềm chế, dũng mãnh thâm nhập vào, nhìn bộ dạng Lâm Tương hơi lơ đãng trong lòng lại ngứa ngáy tê dại.

Mặc dù muốn cô trong trạng thái nửa mất hồn, chếnh choáng say có chút đê tiện, hơn nữa sau lưng còn có sự thúc đẩy quyền lợi từ Lâm Diệu Khang, nhưng lúc này Bạch Trạm Nam vẫn cảm thấy có chút thẹn tâm. Anh thấy hứng thú với Lâm Tương, liền chủ động ra trận, trên thương trường đó là một đạo lý. Hồi ức như một đoạn phim, một màn này khiêu khích nội tâm không bình tĩnh của Bạch Trạm Nam, anh lại trợn mắt nhìn gương mặt trầm tĩnh. Hai năm trôi qua, Lâm Tương vẫn bên cạnh anh như trước, mà địa vị của anh ở Giang thị đã thay đổi.

Chứng tỏ dường như anh đã đạt được tất cả những gì mình mong muốn, cơ thể của Lâm Tương, còn có địa vị danh lợi, nhưng vì cái gì mà trong lòng anh vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó.

Con người thực sự đều có dục vọng của mình, đã có được cơ thể cô mà hiện tại dường như lại hy vọng chiếm được cả lòng cô.


Tác giả có lời muốn nói: Trên đây đều là những suy nghĩ của nam chính, kế tiếp sẽ viết về nữ chính, vì cập nhật quá chậm nên mọi người có thể đã quên nội dung những chương trước, thực sự xin lỗi mọi người, tôi sẽ cố gắng hết sức cập nhật nhanh chóng, ít nhất cũng là cách một ngày nên sẽ nhanh chóng kết thúc.

Cảm ơn các cô gái vẫn còn theo dõi.

Chương 4

Rất nhiều ngày sau đó Bạch Trạm Nam không đến tìm Lâm Tương. Mặc dù trước đây hai người cũng từng cãi nhau dẫn đến chiến tranh lạnh, nhưng lần này, dường như có chỗ nào đó cứ mơ hồ không giống trước. Trong tiềm thức, anh không để ý tới suy nghĩ của nha đầu kia nữa, chỉ chăm chăm làm việc và xã giao để làm cho mình lơ là. Sau ngày đó Lâm Tương cũng biết ý không liên lạc lại với anh, cũng có thể vì cô không có nhiều thời gian.

Đúng như dự đoán, trợ lí gọi đến nói về việc phá bỏ và di dời dân ở khu phố đối diện đường cái, sau đó giọng điệu lại thay đổi cực kì cẩn thận: “Lâm tiểu thư một mực đến nhà bà Cao, người của chúng ta căn bản không đến gần căn nhà đó được, ngay cả cơ hội thỏa thuận cũng không có.”

Bạch Trạm Nam cúi đầu nhìn văn kiện, chờ cậu ta nói xong mới tháo kính trên mũi xuống, ngoài cửa sổ ánh hoàng hôn dần dần bao phủ một tầng lành lạnh, ven đường đã có mấy cây đèn chói lọi sáng lên.

Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, giọng điệu lãnh đạm: “Cậu muốn nói với tôi, ngay cả một cô gái người của ta cũng không đối phó được?”

Trợ lí lắp bắp kinh hãi: “Nhưng, đó là Lâm tiểu thư…”

“Tôi chỉ có một người phụ nữ.”Trợ lí bị thái độ của anh làm cho giật mình, thấp giọng đáp: “Vậy, tôi đi làm.”

Cúp điện thoại, rốt cuộc Bạch Trạm Nam không có tâm tư xem tiếp gì nữa, anh biết tính tình của Lâm Tương, lúc đó cúi mình trước anh có lẽ chỉ là hành động bất đắc dĩ, thái độ với anh mấy ngày nay đã giải thích rõ tất cả, cho nên kế tiếp e rằng Lâm Tương chỉ biết dùng cách của chính mình để giúp đỡ mẹ Cao Nham.

Tính tình rất bướng bỉnh…

Bạch Trạm Nam nóng nảy cầm lấy bút máy nhưng lại đặt lại trên bàn. Lâm Tương vì người đàn ông kia ra mặt lại không để ý đến chuyện của anh, chẳng nhẽ anh còn phải làm thánh nhân thay cô thu xếp tất cả.

Anh lái xe đến quán bar uống rượu. Mấy cô gái dáng người không tồi bắt đầu đến gần bắt chuyện, nhưng một chút anh cũng không có hứng thú, trực tiếp cầm tiền nhét vào bộ ngực hở ra cả nửa: “Đừng phiền tôi.”

Đối phương nhục nhã, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trực tiếp cầm chén rượu tạt lên mặt anh.

Người phục vụ vội vàng đưa khăn tay, cẩn thận cười lấy lòng: “Xin lỗi tam thiếu, đều là đàn bà, chúng ta tội gì phải so đo, không cần phải chấp nhặt với bọn họ.”

Bạch Trạm Nam cũng không có ý định so đo với họ, chẳng qua trong đầu cứ quanh quẩn rõ ràng câu nói kia của người phục vụ. Đúng vậy, tính tình Lâm Tương có bướng bỉnh ngang ngược nhưng vẫn chỉ là một cô gái, nếu thực sự xảy ra sự cố thì làm sao bây giờ.

Lúc này anh mới có chút phiền muộn, giống như trải qua sự tức giận của người khác mới biết bản thân đã làm bao nhiêu việc khốn nạn.

***


Anh nhanh chóng lên đường tới thuyết phục dân cư đối diện đường cái, khu phố này đã cũ kĩ, trở thành một đống đổ nát từ lâu. Gió đêm thổi vù vù bên tai, Bạch Trạm Nam đứng cạnh xe, đầu óc có chút lờ mờ.

Xa xa chỉ có mấy chiếc máy xúc còn đang làm việc, không gian vắng vẻ vang vọng những âm thanh ù ù.

Lão Từ nhìn thấy anh đầu tiên, từ trong đám người vội vã chạy đến đón: “Bạch tổng.”

“Tránh ra.” Bạch Trạm Nam đẩy anh ta ra muốn đi vào bên trong, lão Từ theo phía sau vẻ mặt mờ mịt.

Bạch Trạm Nam đi tới, phát hiện căn phòng đã bị đào xúc sạch sẽ từ lâu, xung quanh ngoài lão Từ và mấy công nhân đang ở ngoài ra thì không thấy Lâm Tương và mẹ của Cao Nham đâu. Anh nhất thời đỏ mắt, quay đầu, nổi giận đùng đùng túm lấy cổ áo lão Từ kéo lên: “Người đâu?”

Lão Từ lo sợ nghi hoặc trừng lớn mắt, lắp bắp quanh co nói: “Ai cơ, Bạch tổng tìm ai?”

Từ kẽ răng Bạch Trạm Nam phát ra cái tên Lâm Tương, lão Từ nuốt một ngụm nước miếng không dám chần chừ: “Người không có việc gì, chỉ bị bắt trói ném tới khu nghĩa địa ở ngoại thành phía nam, bây giờ có lẽ…”

Lão Từ còn chưa kịp nói xong trên mặt đã bị dính một quyền, cả người chật vật ngã trên đất, mũi bị đạp mạnh xuống mặt đất, đau đớn kêu lên một tiếng.

Bạch Trạm Nam lên xe, tay cầm chìa khóa run lên. Nhìn bên ngoài cửa sổ đêm đã càng về khuya, trong đầu anh chính là đang tưởng tượng đến tình hình hiện tại của Lâm Tương và mẹ Cao Nham, ngộ nhỡ gặp phải bọn cướp đui mù, anh thực sự không dám nghĩ thêm nữa.

Xe chạy nhanh đi lên quốc lộ ngoại thành phía nam, đêm đã khuya nên tình hình giao thông rất thuận lợi, anh chạy một mạch không bị ngăn trở đến khu nghĩa địa ở ngoại thành, xung quanh tối như mực chỉ có tiếng loài chim nào đó đang hót, đầu thu gió thổi xung quanh cánh rừng, lá cây truyền đến một đợt tiếng vang xào xào.

Bạch Trạm Nam đóng sầm cửa xe đi bộ trên bậc thang, khắp nơi đều tối đen không thấy một bóng người, trên trán anh tuôn ra một tầng mồ hôi mỏng, trong cổ họng phát ra tiếng gọi khàn khàn: “Lâm Tương!“

Xung quanh rất yên tĩnh, vắng vẻ chỉ có tiếng vọng của chính anh.

Càng lên cao Bạch Trạm Nam càng phải tập trung chú ý. Trên đường đi anh vẫn luôn để ý tìm kiếm, nhưng trước sau vẫn không thấy bóng dáng hai người kia đâu, hay thật sự đã xảy ra chuyện gì.

Cho đến khi anh mơ hồ nhìn thấy ánh sáng đang chuyển động cách đó không xa, đã hơn nửa đêm anh cũng không sợ hãi, trực tiếp đi đến nơi phát ra ánh lửa.

***


Quả nhiên nhìn thấy mẹ Cao Nham hơi cúi lưng trước bia mộ, ngọn lửa đỏ thẫm in lên khuôn mặt già nua của bà có chút khiếp người, nhưng trên mặt bà lại loang lổ vệt nước mắt, trên khóe môi hiện lên nụ cười khổ: “Ông nó, tôi có lỗi với ông, không bảo vệ được căn nhà, tâm huyết hơn nửa cuộc đời tận lực của ông. Chúng ta liều mình chắt góp cả đời, người ta thoáng chốc đã san bằng, tôi thật là vô dụng.”

Lâm Tương vẫn im lặng đứng một bên, Bạch Trạm Nam chỉ có thể nhìn thấy đường cong nơi sườn mặt thanh tú của cô, khóe môi mân rất chặt.

Anh đứng tại chỗ không biết có nên đi lên phía trước hay không, chỉ sợ với tâm trạng lúc này bà Cao có thể giết chết anh.

Anh không biết bản thân đã làm sai gì, dỡ bỏ ngôi nhà của đối phương, nhưng anh vẫn đưa ra một khoản đền bù tương ứng, tiền bạc hai bên thỏa thuận xong không ai còn nợ ai.

Chẳng qua là nhìn tình huống trước mắt trong lòng cũng sinh ra vài phần không thoải mái, giống như anh thực sự mới làm ra việc không thể tha thứ. Anh tự nhiên sẽ không hiểu được cảm giác của họ lúc này, lại càng không hiểu được rốt cuộc bà bi thương điều gì, chẳng qua nhìn nét mặt Lâm Tương, anh vẫn có chút chột dạ không hiểu.

Xem ra bà rất thương tâm, thở dài ngồi trước bia mộ, lại dùng sức dụi dụi hốc mắt: “Con trai tôi không ở bên, ngay cả căn nhà cũng không có, chi bằng tôi đến với hai cha con.”

Lâm Tương quay đầu nhìn bà một cái, đưa tay cẩn thận đỡ lấy bà, lúc này hơi nghiêng người, liếc mắt một cái nhìn thấy Bạch Trạm Nam im lặng đứng sừng sững cách đó không xa.

Bạch Trạm Nam có phần xấu hổ, nhưng cũng không định trốn tránh.

Ánh mắt Lâm Tương rất lạnh nhạt, như đang nhìn người không quan trọng, một lát sau dứt khoát trực tiếp dời tầm mắt không nhìn đến anh, ngược lại bắt đầu thấp giọng an ủi bà: “Bác gái, Cao Nham sẽ không muốn thấy người như vậy.”

Nước mắt bà tuôn rơi, rủ mắt thấp giọng khóc nức nở, đứng lên: “Cao Nham tuổi còn trẻ như vậy, ông trời cũng thật tàn nhẫn, chẳng bằng lấy đi cái mạng già này của tôi.”

Ánh lửa chiếu lên hốc mắt của Lâm Tương cũng dần dần cất chứa một tầng màu đỏ, khe khẽ chuyển ánh mắt đến bia mộ bên kia.

Bạch Trạm Nam trầm mặc một lát, vẫn nâng chân đi tới.

Không ngờ, ánh mắt bà nhìn anh không giống như đang nhìn kẻ thù, mà như thấy quỷ, sắc mặt tái nhợt không có chút máu, hai cánh môi ấp úng hồi lâu không phát ra tiếng nào.

Bạch Trạm Nam khẽ nhíu chân mày, bị tình huống trước mắt làm cho càng thêm hoang mang.

Anh nhìn Lâm Tương, phát hiện từ đầu đến cuối tiểu nha đầu vẫn luôn lạnh nhạt. Trong đầu bỗng nhiên hiện ra một ý nghĩ, có lẽ nha đầu kia không muốn để mẹ Cao Nham biết được quan hệ giữa cô và anh.

Khóe miệng Bạch Trạm Nam hiện lên độ cong tự giễu, chủ động nhìn bà giới thiệu: “Tôi là người phụ trách việc phá bỏ và di dời lần này, chuyện này tôi sẽ bàn giao hợp lí giúp bác.”

Bà kinh ngạc há miệng thở dốc, sắc mặt đột nhiên thay đổi, run giọng lên án: “Mày không sợ bị sét đánh, làm việc xấu cuối cùng cũng sẽ bị báo ứng.”

Bạch Trạm Nam không muốn kích động bà ấy, vẫn nỗ lực thuyết phục: “Cho dù không phải tôi thì mảnh đất đó cũng sẽ qua tay người khác, mỗi bước phát triển thành phố sẽ không vì một người hay một việc cũ đã qua mà ngừng bước.”

Bà làm sao có thể nghe vào được, che ngực tức giận, thở hổn hển lớn miệng: “Tao sẽ đi tố cáo chúng mày, bắt cóc cường ép, tao không tin không có đạo lí.”

Bạch Trạm Nam bình tĩnh nhìn bà một cái, mím môi không nói tiếp, nhưng ánh mắt ‘tắt đèn chuyển cảnh’ thẳng tắp nhìn về phía Lâm Tương. Tiểu nha đầu vẫn trầm mặc nhìn anh, từ đầu đến cuối vẫn chưa định nói một câu với anh.

Bạch Trạm Nam thấy buồn bực khó chịu, giữa cổ họng như bị một bàn tay vô hình cứng ngắc bóp chặt, rất lâu mới nói: “Đi thôi, tôi đưa hai người trở về.”

“Chúng tôi không ngồi xe của cậu.” Bà hừ lạnh một tiếng, xem ra rất mạnh mẽ không chịu khuất phục.

Trái lại Lâm Tương không nói chuyện, Bạch Trạm Nam nhìn cô một cái, giọng nói dịu đi không ít: “Ở trên núi gió to, sức khỏe của bác không tốt, cho dù phải tố cáo tôi thì trước hết vẫn phải chăm sóc cơ thể cho thật tốt.”

Trong mắt bà có chút buông lỏng, Lâm Tương hạ giọng khuyên nhủ bên tai bà: “Bác gái, hôm khác chúng ta lại đến thăm Cao Nham và bác trai, sức khỏe bác vừa mới bình phục, không thể lại bị cảm lạnh.”

Thái độ của bà đối với Lâm Tương không giống như trước, nghe xong lời cô thoáng bình tĩnh trở lại.

Bạch Trạm Nam đoán rằng có lẽ mấy ngày nay hai người cùng nhau ở Cao gia nên cũng có cảm tình, nha đầu kia tuy cục cằn nhưng rất tốt bụng, dù sao vẫn có thể khiến cho bà vốn cô đơn tịch mịch cảm động.

Bà được Lâm Tương dìu đỡ đi lên phía trước, bước chân Bạch Trạm Nam vừa mới nâng lên bỗng nhiên ngừng lại.

Không biết vì sao, anh bỗng nhiên có chút tò mò không biết Cao Nham thế nào, mà lại là người đàn ông ngự trị trong lòng Lâm Tương nhiều năm như vậy, rốt cuộc là người đàn ông ra sao.

Nhân cơ hội ánh lửa còn chưa tắt hết, Bạch Trạm Nam thấy được khuôn mặt trên bia mộ.

Ai ngờ chỉ liếc mắt một cái, anh hoàn toàn giật mình tại chỗ, máu toàn thân giống như bị đông lạnh.

***


Bạch Trạm Nam đưa bà và Lâm Tương đến căn nhà trọ trước kia của Cao Nham, mặc dù mấy năm nay họ ở cùng nhau, nhưng căn nhà trọ này vẫn bị Lâm Tương trộm thuê.

Cho dù Lâm Tương không nói, Bạch Trạm Nam cũng biết cô thường đi đâu, hơn nữa còn ở lại cả ngày.

Khi anh đưa họ đến dưới lầu, vẻ mặt Lâm Tương rõ ràng có chút không được tự nhiên.

Bạch Trạm Nam không phải là một quý ông khi xuống xe, anh chẳng qua chỉ tựa lưng vào ghế dựa chậm rãi nhả khói. Sau khi bà Cao xuống xe ngay cả liếc nhìn anh một cái cũng không, lập tức đi tới hành lang, Lâm Tương đi ra vài bước hơi dừng lại, phức tạp quay trở lại.

Xuyên qua lớp sương mù Bạch Trạm Nam nhìn cô gái trước mặt, vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp mộc mạc, ánh mắt sạch sẽ trong suốt, nhưng bỗng nhiên anh cảm thấy chính mình càng ngày càng không nhìn thấu được cô.

Lâm Tương trầm mặc vài giây, khách sáo nói: “Cảm ơn anh đã đưa chúng tôi về.”

Bạch Trạm Nam không nói chuyện, Lâm Tương dường như cũng không biết nên nói gì, sự xa cách lan tràn giữa hai người, cuối cùng vẫn là tiểu nha đầu chủ động gật đầu tạm biệt: “Em lên đây.”

“Em tìm anh, là do anh giống cậu ta.” Tại khoảnh khắc Lâm Tương xoay người kia, Bạch Trạm Nam lạnh lùng hỏi ra.

Sống lưng cô đột nhiên cứng đờ, ngón tay buông xuống bên người chậm rãi cuộn chặt lại.

Bạch Trạm Nam cười trào phúng, khi anh nhìn thấy hình dáng của Cao Nham, khuôn mặt quen thuộc, ngũ quan rất giống,… một khắc đó tất cả mọi chuyện đều trở nên rõ ràng.

Vì điều gì mà ngay tại lần đầu tiên gặp anh Lâm Tương đã đưa ra đề nghị “bao dưỡng”? Vì điều gì mà sau khi uống rượu Lâm Tương bỗng nhiên theo sát anh hôn môi rồi lên giường?

Khi đó, trong lòng cô rõ ràng là nghĩ tới người đàn ông trên bia mộ!

Bạch Trạm Nam anh, từ đầu đến cuối chẳng qua chỉ là kẻ thế thân.

Bạch Trạm Nam nhả ra một vòng khói, đưa tay ném điếu thuốc còn hơn phân nửa ra ngoài cửa xe, không khỏi giễu cợt cười thành tiếng: “Chim ưng cả đời dũng mãnh, cuối cùng lại bị chim nhạn mổ mắt, Lâm Tương, tạm biệt.”

Chiếc Land Rover rời đi, Lâm Tương đứng tại chỗ một lúc lâu vẫn chưa nhúc nhích, bên tai vẫn văng vẳng tiếng cười châm chọc và lạnh lẽo của Bạch Trạm Nam, trái tim cô đã rét buốt từ lâu, bỗng chốc cảm thấy thoáng một cái đau kịch liệt.


Tác giả có lời muốn nói:

Đúng vậy, tam thiếu đáng thương của chúng ta bị xem là thế thân T T, đoạn sau còn có ngược, một phần ngắn ngược nam chính. Gần đây tôi thích viết về nam chính bị ngược…..

Cảm ơn lời dặn dò của các cô gái, tối hôm qua quên mất không gửi lời chúc mừng năm mới tới mọi người, hôm nay bổ sung, hi vọng không muộn O(∩_∩)O~

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ