Old school Swatch Watches
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện tình cảm - Vì em là búp bê của tôi - trang 5

Không buông tha.


Anh mê man trong bệnh viện với hàng chục vết bầm và cả cái tay bị gãy. Trong cơn mê anh vẫn không ngừng gọi tên nó.


Quản gia Lâm luôn túc trực trong bệnh viện. Ông luôn coi thiếu gia như người thân ruột thịt, nay chứng kiến cảnh này thì không khỏi đau lòng. Ông huy động rất nhiều người đi tìm nó nhưng cũng dặn tuyệt nhiên không được để giới truyền thông biết.

Trong khi đó, anh vẫn không ngừng gọi nó trong vô vọng.
*
Hơn một tháng trôi qua.


Nó sống tại một tiệm bánh nhỏ với một gia đình tốt bụng, chính là nhà của người đàn ông đã giúp đỡ nó vào ngày mưa đó. Dù lúc đầu người vợ đã khá lớn tuổi có vẻ dị nghị khi thấy bề ngoài của nó nhưng tầm vài ba ngày, bà đã thay đổi cách nhìn về nó.Nó cư xử phải phép, biết cách phụ giúp tiệm bánh hàng ngày mà không đòi hỏi gì, chỉ xin phép được ở lại một thời gian rồi sẽ đi. Hai vợ chồng tuy lớn tuổi nhưng chỉ có một mụn con duy nhất là bé gái mới 10 tuổi, đã vậy còn bị bệnh phổi nữa. Cái tiệm bánh nhỏ chỉ vừa đủ nuôi cả nhà chứ làm gì đủ tiền chữa trị dứt bệnh. Nó quý cô bé và cô bé cũng rất quý nó. Còn người chồng thì luôn cười hiền lành, tốt bụng và coi nó như con gái. Sống ở đây, nó không phải lo nghĩ quá nhiều, chỉ việc sống và làm việc chăm chỉ, không cần nghĩ về anh, không cần nghĩ về quá khứ. Một cuộc sống nó hằng mơ ước.
*
Chiếc xe Limous đen đổ cách tiệm bánh nhỏ chừng vài ba mét, cửa kính xe mở hé, đủ để người ngồi trong xe quan sát được tiệm bánh hay đúng hơn là quan sát cô gái đang lau cửa kính bên ngoài.


Anh lặng lẽ quan sát nó cười đùa làm việc.
Tim anh nhói đau.


Trước giờ anh luôn để nó sống trong nhung lụa nhưng chưa bao giờ nó cười thoải mái được như thế.


-Giờ chúng ta làm gì à?- Trợ lí Thanh, một chàng trai còn khá trẻ, chỉ mới hai mấy nhưng có tài, vừa là người thân cận vừa là bạn tốt của anh lên tiếng.


-Đi về.


-Tôi hiểu rồi.


Trước khi đi, anh còn ngoái đầu lại nhìn nó một lần, đúng duy nhất một lần.
*


-Anh không được xông vào đây!- Tiếng vệ sĩ ồn ào dưới nhà.


-Gì vậy?- Anh bỏ tờ báo xuống bàn, hỏi quản gia Lâm.


-Có kẻ tùy tiện xông vào, tôi sẽ sai vệ sĩ đuổi hắn ta ra.


-Dễ lắm sao?- Tiếng hắn vang lên khiến anh ngoái nhìn. Chiếc áo sơ mi hắn mặc nhàu nhĩ, xộc xệch, tay áo xắn quá khuỷu. Trên mặt hắn có vài vết trầy xước hoặc đỏ bầm.


-Sao cậu lại vào được đây?- Quản gia Lâm ngạc nhiên.


-Dĩ nhiên là hạ hết đám vệ sĩ ngoài kia rồi.


-Gì chứ?- Rõ ràng mọi vệ sĩ quản gia Lâm tuyển chọn đều là những người có năng lực hàng đầu các công ty vệ sĩ trên cả nước. Lẽ nào hắn hạ tất cả bọn họ dễ dàng vậy?- Không thể.


-Sao không?- Anh cười châm chọc.


-Với cậu ta thì việc đó cũng không dễ đâu quản gia Lâm.- Anh bình thản nói.- Ông ra ngoài đi.


-Ơ...vâng ạ.- Quản gia Lâm lui xuống.


-Sao? Có chuyện gì mà anh tìm tôi?- Anh điềm tĩnh nói.


-An đâu?


-Tôi không biết.- Anh trả lời, rõ ràng là nói dối.


-Đừng có láo toét như thế! An đâu? Rốt cuộc anh giấu cô ấy ở đâu hả?


-Tôi cũng đang cho người tìm cô ấy đây.- Anh đáp lại thái độ khó chịu kia.- Vả lại nếu có biết thì tôi cũng không có ý định nói cho cậu hay.


-Hừ...- Hắn hục hằn.- Tôi nói trước, nếu tôi mà biết anh dám nói dối tôi thì đừng trách. Tôi nhất định sẽ tìm ra cô ấy.- Hắn khẳng định.


-Để tôi nói cho một cậu biết một điều về An nhé.


-Sao?


-Cô ấy là người của tôi.


Lời nói của anh làm hắn rụng rời cả chân tay. Hắn siết chặt tay lại thành nắm đấm, bước tới tặng cho anh một cú đấm mạnh bạo tới nỗi miệng anh chảy cả máu.


-Thằng khốn.- Hắn nổi đóa.- Đã thế tao nói cho mày biết, dù thế nào thì tao vẫn sẽ ở bên cô ấy.


Anh cười.


-Lần thứ ba rồi đấy, sau này tôi sẽ trả đủ lại cho cậu.


-Ha...- Hắn cười khan.- Thử xem.- Rồi hắn bỏ đi mất.


Chuông điện thoại vang lên.


-Sao rồi?- Anh nói.


-Đã tra rồi à.


-Tốt lắm.- Ánh mắt anh lóe lên tia giá lạnh. Bằng mọi giá anh phải nói chuyện được với nó, dù thế nào cũng được.
*
-Gì chứ?- Lần đầu tiên nó thấy người đàn ông tốt bụng đó hốt hoảng, ông gào vào điện thoại, có lẽ liên quan tới bệnh tình của cô bé tên Nhi.


Ông dập máy khá mạnh.


-Chuyện gì vậy ạ?- Nó e ngại hỏi.


Ông vùi mặt vào hai bàn tay to bè, gần khóc:


-Bệnh viện từ chối điều trị cho bé Nhi.


-Sao ạ? Sao lại thế được?


-Bác không rõ, họ gọi điện báo.Làm sao giờ? Bệnh của Nhi, nó...- Ông không dám nói tiếp.


Chuyện gì đã xảy ra thế này?


*


-Làm sao bây giờ?- Giọng người vợ lo lắng.- Nếu không làm gì bé nhi sẽ chết mất.
Trời dạo này đổ mưa, nhiệt độ cứ xuống dần khiến bệnh tình bé Nhi chuyển biến xấu hơn. Bé Nhi mặt mày tái nhợt, thở dốc, gương mặt lộ rõ đau đớn.


-Mẹ ơi...con đau quá...- Bé nói từng tiếng ngắt quãng.


-Phải đưa bé đến bệnh viện thôi.- Nó nói.


-Nhưng bệnh viện...


-Phải liều thôi, không còn cách nào cả.- Nó thúc giục.- Giờ việc cần làm là cứu bé Nhi kìa.


-Ơ...ừ...- Người đàn ông vẫn đang lo sợ, toàn thân cứ run bắn lên, đứng còn không vững.


-Ông còn đứng đó à?- Người vợ vừa khóc vừa cáu gắt.


-Bác vào gom tiền đi, cháu với bác gái đưa bé Nhi vào bệnh viện trước.


-Được...được rồi...
*
Bệnh viện vắng vẻ hẳn.


-Làm ơn...tôi xin cô...- Người phụ nữ có gương mặt hiền lành đầy đau khổ khóc lóc, năn nỉ cô y tá.


-Cháu rất tiếc nhưng có lệnh của bên trên, không cho bé Nhi khám. Cháu cũng muốn giúp nhưng...


Nó ôm bé Nhi ở gần đó, nhìn cái khung cảnh tội nghiệp. Người bé Nhi nóng bừng, bé nói khẽ:


-Chị ơi...em sợ chết...


-Đừng ăn nói bậy bạ, em không chết đâu.- Nó trấn an bé.


Nó ngẫm nghĩ. Sao lại thế được? làm gì có chuyện đột nhiên không lý do mà phía trên không cho một bệnh nhân như bé Nhi khám chữa chứ? Lẽ nào...


-Em ngồi đây chút nhé.- Nó đặt bé ngồi trên hàng ghế chờ của bệnh nhân rồi tiến tới chỗ cô y tá.


-Tôi xin cô làm ơn làm phước...- Giọng bà vẫn đầy vẻ thống thiết van ơn.


-Cô y tá cho tôi hỏi.


-Vâng?


-Đây là bệnh viện của tập đoàn Chiến Thần đúng không?


-Ơ...vâng.


Thế là rõ.


Lại là anh.


Anh không buông tha nó.


*


Tiếng chuông đầu dây bên kia bắt đầu đổ từng hồi dài.


-A lô.


-Tôi cần gặp Kiên.


-Ai vậy ạ?


-Tôi đây, An đây. Đưa máy cho tôi gặp anh ấy.


-Vâng.


Một lát sau, nó nghe thấy giọng anh ở bên kia điện thoại.


-Cuối cùng em cũng chịu tìm tôi à?


-Anh muốn gì?


-Một cuộc nói chuyện thôi.


-Được, tới bệnh viện Lê Đình đi.


-Năm phút nữa tôi sẽ có mặt.


-Tôi sẽ chờ.


Truyện này được copy từ website: http://santruyen.com


Liệu có thể thứ tha?


Quả nhiên đúng năm phút sau anh tới thật.


Nó đứng dưới tán cây hoa bằng lăng trong thảm cỏ phía sau bệnh viện. Anh vội vàng chạy tới, khi tới gần anh ngừng chạy, bước từng bước chầm chậm, nhìn nó đang quay lưng lại với anh.


-Tôi đã mời những bác sĩ tốt nhất tới chữa cho cô bé ấy rồi, tiền điều trị và giúp đỡ sửa sang tiệm bánh tôi cũng đã chi trả.


-Anh muốn nói gì?- Nó nói thẳng vào chủ đề.


-Tôi chỉ muốn giải thích mọi chuyện.


-Tôi không cần nghe mà cũng chẳng muốn nghe.- Tim anh đau nhói.


-Tôi...


-Tại sao anh cứ phải luôn bày mấy trò thủ đoạn như vậy nhỉ?- Nó quay lại nhìn thẳng vào anh. Đôi mắt xa lạ, lạnh lẽo, u tịch.


-Tôi chỉ muốn gặp em.


-Được, anh gặp rồi đó.- Nó cười cợt nhả, ánh mắt khiến anh không thể nói gì.


-Tôi yêu em.- Anh lấy hết sức lực còn lại, nói rõ với nó.
*


Tim nó dao động bởi câu nói đó, câu nói nó mong chờ từ lâu rồi. Niềm hạnh phúc cứ dâng lên nhưng nỗi đau càng thêm chất chứa. Nó nuốt nước bọt, cắn chặt môi, nói bằng giọng lạnh lùng nhất có thể:


-Quá trễ rồi.- Không, thực sự thì chưa bao giờ trễ cả nhưng nó vẫn cứ dối lòng mình.- Nếu anh nói từ cách đây mấy năm thì có lẽ mọi chuyện đã khác.


-Tôi phải làm gì? Tôi phải làm gì để em tha thứ cho tôi? Xin em hãy tha thứ cho những lỗi lầm trước đây của tôi. Xin em...- Anh vứt bỏ cái sự kiêu ngạo quý tộc thường ngày, mở miệng cầu xin nó, một đứa con gái quá đỗi bình thường.


-Được.


-Thật sao?


Trừ phi anh làm được một vài việc.


-Việc gì? Tôi sẽ làm mọi việc để có thể nhận được sự tha thứ của em, để sửa chửa sai lầm của mình.


-Hãy trả lại cho tôi sáu năm cuộc đời làm người chứ không phải búp bê đi!- Anh sững người.- Trả lại cho tôi những đứa trẻ ở cô nhi viện đi! Trả lại cho tôi cô nhi viện thân yêu đi! Trả lại cho tôi cô viện trưởng đáng kính đi! Trả lại cho tôi sự trong sạch đi!- Gương mặt anh sa sầm hoàn toàn.- Sao? Không làm được chứ gì?- Nó đay nghiến anh.


Yên lặng.


Mưa.


Lại mưa.


Mỗi lúc nó với anh thế này, trời đều mưa.


Không hiểu sao lại thế nhỉ?


-Còn một cách khác.- Nó lên tiếng.


-Sao?


-Đơn giản thôi.- Đôi mắt nó đượm buồn.- Anh không cần chết mà cũng chẳng cần hi sinh gì nhiều.


-...


-Hãy quên đi. Anh hãy quên đi tất cả. coi như tôi chưa từng xuất hiện trong cuộc đời anh, hãy cứ coi như sáu năm qua chỉ là giấc mộng mà thôi và giờ là lúc chúng ta phải tỉnh dậy.


-Không.


-Tôi cũng sẽ quên đi. Vậy nên ta hãy cứ thế đi. Nếu không thì giữa chúng ta chẳng còn gì có thể cứu vãn được nữa rồi. Buông tha nhau đi, Kiên à. Để cho mỗi người sống cuộc sống của riêng mình trong tương lai đi.


Nó quay lưng bước đi.


Anh không đuổi theo, chỉ lặng im nhìn theo nó.


Một hình bóng mong manh dần trở nên mờ ảo trong màn mưa.


Tất cả những gì còn thấy được là ánh sáng lấp lánh lóe lên trong chốc lát của chiếc khuyên tai của một người con gái.
*


Anh vẫn cứ đứng im suốt nhiều tiếng dưới mưa.


Nỗi đau bỗng nhiên ập tới vây bủa lấy anh khiến anh gục ngã trên mặt đất ẩm ướt.
Lạnh.


Đau.


Anh khóc.
*
Nó đi dưới con con đường mưa buồn bã. Gặp một buồng điện thoại công cộng, nó bước vào, đút vài xu tiền lẻ còn lại trong túi, nhấn một dãy số duy nhất mà nó nhớ lúc này. Đầu dây bên kia bắt máy.


-Bảo, xin hãy giúp em...

Phải chăng ta đã lãng quên nhau?


Một năm sau.


Thị trường sách của cả nước gần như bị náo loạn bời hàng loạt cuốn sách của một nữ tác giả trẻ bí ẩn giấu mặt dưới cái bút danh Witch. Cứ khoảng ba tháng cô sẽ tung ra một cuốn sách, từ khi cho ra mắt cuốn sách đầu tiên mới tựa đề "Liệu anh có linh hồn?", cô đã làm điên đảo hàng ngàn độc giả. Thế nhưng, tuyệt nhiên không một lần cô nhận lời phỏng vấn hay lộ diện cho giới truyện thông biết. Trên mạng Internet, không ít lần các fan cuồng của cô đua nhau tìm kiếm tung tích Witch nhưng kết quả vẫn chỉ là con số 0 tròn trĩnh.


Nói chung, Witch là người nổi tiếng không kém gì các ngôi sao nhưng lại bí hiểm hơn nhiều.
*
Tại một căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô thanh bình không có tiếng ồn hay sự náo nhiệt của thành phố, nơi chim chóc líu lo, những hàng cây với tán lá xanh rờn, nó ngồi trước màn hình máy tính, gõ lọc cọc.


Mệt mỏi, nó duỗi thẳng hai tay, ngửa đầu ra sau. Có lẽ giờ rửa mặt rồi uống tách cà phê là tốt nhất. Nghĩ là làm, nó bước vào phòng tắm, vục nước lên mặt mình hết lần này tới lần khác để giúp bản thân tỉnh táo hơn.


Nhìn vào hình ảnh phản chiếu của nó trong gương, nó thấy khiếp đảm. Làm việc hàng giờ liền bên máy tính khiến gương mặt nó hốc hác hơn hẳn, mắt thâm quần. Mái tóc ướt nhỏ nước tong tong xuống sàn ôm sát khuôn mặt cáng khiến khuôn mặt nó kinh dị hơn.


-Thật tồi tệ.- Nó buông lời than vãn.- Anh mà thấy chắc cũng phát khiếp.


Rồi nó đưa mắt nhìn sang hình ảnh chiếc khuyên tai trong suốt trong gương. Nhẹ chạm tay vào chiếc khuyên tai, nó không hiểu nổi sao mình không thể nào tháo nó ra, có gì như ẩn giấu trong đó. Nhiều lần nó hỏi hắn nhưng không bao giờ hắn nói cho nó biết mà hắn chỉ bực tức.
*
Mùi cà phê đen đặc thơm ngào ngạt khắp căn nhà.


-Uống cà phê như thế không tốt đâu đấy.- Giọng Bảo vang lên khiến nó giật mình suýt làm rơi cái tách xuống sàn. Nó quay lại, mỉm cười:


-Anh về hồi nào thế?


-Mới xuống sân bay là anh tới tìm em ngay.- Hắn ngồi xuống ghế sofa màu kem ở phòng khách.


-Chứ không phải đi tăm tia cô nào rồi mới tới hả?- Nó chọc ghẹo.


-Anh làm gì có cô nào chứ.- Hắn cười, hắn còn chưa nói lời yêu với nó suốt một năm nay thì làm gì đi nói yêu đương với một ai khác.


-Uống một tách cà phê chứ?


-Anh sẽ uống ly cà phê đen của em, em pha một ly capuchino cho mình đi.


-Được thôi, theo ý anh vậy.


-Công việc dạo này thế nào?


-Anh tin nổi không, họ quyết định đưa cuốn “Forget me not” sang Mĩ để xuất bản đấy?


-Thật sao?


-Mà anh này.


-Gì vậy?


-Công ty Quốc thịnh định làm bộ phim dựa them cuốn “Liệu anh có linh hồn?”, anh nghĩ em có nên đồng ý không?


-Anh không biết.- hắn không muốn trả lời nó, nếu đồng ý thì việc này quá tốt cho tên tuổi của Witch sau này nhưng công ty Quốc thịnh là một trong những công ty của một kẻ hắn không bao giờ muốn để nó gặp.


-Mai em sẽ đi đàm phán xem sao, mong là mọi chuyện tốt đẹp.- Nó đặt hai cái tách nghi ngút khói xuống bàn.


-Ừ.- Hắn nhấp một ngụm cà phê đắng nghét.- À, anh có mang quà từ Đức về cho em đấy.- Hắn với tay lấy cái túi đằng sau chỗ chiếc va li.


-Em không nhận đâu.


-Em phải nhận, em mà như mấy lần trước không nhận anh không vui đâu đấy.- Hắn rút ra một sợi dây chuyền bằng bạc lấp lánh, có mặt hình cỏ bốn lá khảm đá Peridot màu xanh lục đẹp mắt.- Anh đeo cho.


Nó chỉ biết làm theo lời hắn, việc gì chứ việc làm hắn không vui thì nó không thích chút nào.


Hắn đeo sợi dây chuyền cho nó, thoáng thấy chiếc khuyên tai lấp lánh. Chạm nhẹ vào sợi khuyên tai, hắn cảm thấy giận trong khi nó giật thót, ngày lập tức quay lại gạt tay hắn ra.


-Sao thế?


-Em xin lỗi, chỉ là vì…- Nó phân bua.- Em không thích ai động vào nó thôi.


-Ừ.- Hắn ỡm ờ. Nó không nhận ra hai bàn tay hắn đang siết chặt lại thành nắm đấm.
*
Công ty Quốc Thịnh là một công ty lớn về điện ảnh, chỉ có mỗi công ty Nhã Thiên là bì kịp thế nhưng tuyệt nhiên không có chuyện hai công ty này cạnh tranh. Thậm chí hai bên quản lí công ty còn bàn nếu có thể đưa được “Liệu anh có linh hồn?” lên thì hai công ty sẽ bắt tay làm ăn với nhau. Nhưng vấn đề đó phải để Witch quyết định.
Và chính vì lý do đó, hôm nay nó tới công ty Quốc Thịnh.


Cỏ vẻ công ty này đầu tư không ít vào việc trang trí: bồn nước khổng lồ trước cửa, hai hàng hoa hồng trải dài, những cột đá cẩm thạch cao chẳng để làm gì ngoài trang trí. Nó nhận xét:


-Bày vẻ.


Hôm nay nó đeo một chiếc kính râm to bản che gần hết mặt để tránh bị bắt gặp bởi nhà báo hay bất kì fan nào.


-Cô là Witch?- Một cô thư kí hỏi nó.


-Vâng.


-Giám đốc Lưu nói tôi chờ cô ở đây để đưa cô lên phòng họp.


-Cảm ơn.


-Đi lối này ạ.
*
Phòng họp khá đơn giản, chỉ gồm một cái bàn tròn lớn với khoảng hơn mười chiếc ghế, một lọ hoa nhỏ. Ngồi ở chiếc ghế đối diện nó là giám đốc Lưu, một người đàn ông tầm tứ tầm.


-Về việc này thì chúng tôi hứa sẽ đưa ra cho cô những điều kiện tốt nhất.


-Vậy thì tôi cũng nói rõ, tôi không cần những điều kiện lớn lao gì, điều tôi muốn chỉ là những nhân vật trong câu chuyện của sẽ không bị thay đổi tùy tiện.


-Chúng tôi có những ngôi sao có thể đáp ứng được việc này.- Ông Lưu khẳng định.


-Nếu thế, tôi sẽ suy nghĩ lại.


-Vâng, cảm ơn.


Nó và ông bắt tay nhau, mỉm cười. Dù cuộc nói chuyện khá dài nhưng nó tuyệt nhiên không mở kính ra, nó không thích lộ mặt với bất kì ai cả.
*


Nó đi ngang qua một tiệm hoa, nhìn vào trong, nó thấy ngay có loại hoa tử đinh hương tím nó ưa thích.


-Dù sao hoa hồng ở nhà cũng tàn rồi.- Nó nhắc mình rồi bước vào trong.- Xin lỗi, lấy cho tôi một bó tử đinh hương đi ạ.


-Vâng.- Cô gái bán hoa đang đọc cuốn sách thấy khách vào bèn vội vàng bỏ xuống. Nó mỉm cười ngay hi nhận ra đó chính là cuốn sách “Forget me not” của mình.- Đây ạ.


-Cảm ơn, tiền của cô đây.- nó cười rồi bước ra khỏi cửa hàng.


“Bộp”


-Ối.- Nó va phải ai đó mạnh tới nỗi bó hoa trên tay lẫn cặp kính cũng rớt ra.


-Xin lỗi.- Một giọng nói lạnh lùng vang lên.


-Không, là lỗi của tôi.- Nó ngước lên.
*
Trước mắt nó là một chàng trai có vẻ đẹp lạnh giá của quý tộc phương Tây.


Có gì đó thân quen nhưng cũng vô cùng lạ lẫm.


Anh ta là ai vậy chứ? Ai mà khiến nó có cảm giác tổn thương sâu sắc như vậy?
*
Anh nhìn cô gái trẻ trước mặt.


“Thịch”


Tim anh đập mạnh.


Anh không hiểu tại sao, chẳng phải đơn thuần chỉ là một cô gái lạ mặt ư?


Nhưng sao tim anh đau đến vậy?


Cơn đau chưa từng có nơi anh.


Còn đôi mắt màu tím kia nữa, một màu kì lạ nhưng sao với anh lại đẹp đến thế.


Cô ấy là ai?
*
Nó cúi xuống nhặt bó hoa lên, bất ngờ, bàn tay nó chạm vào tay anh, lạnh ngắt. Nó vội gạt tay anh ra nhưng nhận ra hành động của mình thật thất lễ nên vội vàng nhặt bó hoa lên, mặt cúi gằm.


-Kính của cô đây.- Anh đưa cho nó đôi kính mình mới nhặt được.


Nó nhận lấy cặp kính râm, gương mặt vẫn cúi gằm.


-Cảm ơn.- Nó lí nhí.- Tôi phải đi đây.


-Khoan đã.


-Vâng?


-Có phải chúng ta từng quen nhau?- Anh hỏi.


Linh tính mách bảo anh như thế.
*


Quản gia Lâm gần như đứng hình khi thấy cái cảnh đó.


Sao tiểu thư An lại ở đây?


Sao hai người lại gặp lại nhau sau từng ấy chuyện chứ?


Liệu mọi chuyện sẽ ra sao đây? Ông trời đang chơi đùa với thiếu gia của ông và cô gái kia sao?


Truyện này được copy từ website: http://santruyen.com


Ta không quen nhau.


Trong ánh nắng chói chang một ngày cuối hè, nó cảm thấy chói mắt trước ánh sáng lấp lánh của chiếc khuyên tai màu đen của anh, nhưng…sao hình dáng lại giống hệt nó. Nó cảm thấy có gì không ổn, bèn vội nói:


-Không, đây cũng là lần đầu tôi gặp anh.


-Vậy ư?- Anh nói.
“Két”


Một chiếc Pagani Zonda Cinque dừng lại ngay bên đường. Là hắn.


Mắt hắn ngạc nhiên chuyển sang giận dữ rồi trở nên lạnh lùng chỉ trong vài giây.Bước xuống xe, hắn tiến tới ôm sát nó vào, nói:


-Người quen của tôi đụng chạm gì với công tử Kiên à?
Kiên.


Cái tên thân quen mà cũng xa lạ.
Kiên.
Kiên.


Tên một ai đó nó biết nhưng không thể nào nhớ ra.


Mặt nó nhăn lại mệt mỏi. Nhìn thấy biểu hiện đó, hắn ôm chặt nó hơn.


-Ra là người quen của cậu sao Bảo?


-Phải. Mà cậu về nước khi nào thế? Tôi tưởng cậu còn đi mấy năm nữa chứ?


-Tôi vừa về.


Giờ họ trò chuyện một cách khách sáo nhưng cũng chẳng kiêng nể gì nhau nữa.


-Vậy thì chúc cậu may mắn, giờ tôi đưa cô gái này đi được rồi chứ?


-Tự nhiên. À…mà xin lỗi vì sự thất lễ của tôi.


Nó đeo kính vào, cười nhẹ:


-Không sao.
*
Trước khi lái xe đi, hắn còn ngoảnh lại nhìn anh một lần, miệng hắn cười, nói nhỏ, nhỏ tới nỗi nó cũng không nghe thấy:


-Giờ thì chính tôi đã làm được cái điều mà tôi nói một năm trước.


-Gì vậy?- Nó hỏi.


-Không có gì, chỉ là nhớ vài chuyện trong quá khứ thôi.- Hắn cười, lao vút chiếc xe trên đường.
*


-Cậu…


-Tôi không sao, quản gia Lâm.- Anh nhìn theo bóng chiếc xe vừa khuất sau một ngã rẽ.- Đôi mắt màu tím… rất đẹp…


*


-Mệt quá!- Nó hét lớn lên trước khi gieo phịch mình xuống giường.


-Em mang giày cao gót từ lúc nào thế?


-mới mang thôi, để người khác nghĩ Witch khá lớn chứ không phải là cô nhóc.


-Mười bảy tuổi cô nhóc gì nữa?


-Em vẫn chỉ là nhóc thôi.- Nó ôm cái gối ôm.- Anh cắm bó hoa mới mua vào lọ trên bàn dùm em.


-Ok, cứ nghỉ đi.


Nó nằm miên man.
Nghĩ về vài việc.
Việc làm phim.
Việc viết lách.
Và về anh, người con trai lạ lẫm nhưng khiến nó có cảm giác kì lạ, một cảm giác nó chưa từng có với hắn.
Và rồi nó chìm vào giấc ngủ mê.
*
Một giấc mơ.
Trời mưa.
Gió lạnh.
Không khí ẩm ướt.
Mùi cỏ ướt ngai ngái.
Hai hình bóng mờ nhạt đứng đằng xa.
Bỗng chốc, tất cả biến mất, vỡ tan thành từng mảng rời rạc.
*


Cùng lúc đó, trong căn biệt thự của mình, anh cũng mơ thấy giấc mơ như vậy. Anh choàng tỉnh giấc, người đẫm mồ hôi.


-Mình thiếp đi lúc nào vậy chứ?- Anh nhìn căn phòng mình đang hiện diện. Một căn phòng ở tầng 4 luôn khóa kín cửa. Anh không hiểu sao lại vậy, chỉ nghe quản gia Lâm nói rằng căn phòng trống đó vốn không được sử dụng đã lâu.


Anh nhìn vào con búp bê đặt nơi đầu giường, một con búp bê nhỏ nhưng đẹp, chỉ có điều con búp bê không có gương mặt, thứ duy nhất hiện điện là một cặp mắt bằng đá thạch anh tím đính lên. Anh đã đặt làm con búp bê này ở Pháp, anh không biết sao lại đặt làm nó, chỉ biết rằng có gì đó thôi thúc làm vậy.


Anh cầm con búp bê lên, khẽ hôn lên đôi mắt bằng đá thạch anh tím của con búp bê.


Bất chợt, trong tâm trí anh xuất hiện một hình ảnh một ai đó, ai đó có đôi mắt màu tím.
*
Hắn chạy vào phòng khi nghe thấy tiếng nó gọi “anh”, nhưng nó vẫn ngủ. Nhìn gương mặt nó, hắn nhận ra người nó gọi không phải là hắn mà là một ai kia.


Đóng cửa lại thật nhẹ, hắn đứng bên kệ bếp, răng cắn chặt môi tứa máu. Dòng máu nhỏ chảy xuống từ khóe môi hắn.


-Chết tiệt!


Hắn tự hỏi liệu chăng giữa nó và anh là số phận ông trời định đoạt.


Không.


Dù có là do ông trời định đoạt đi nữa thì chính hắn, hắn sẽ dùng chính đôi tay mình để phá vỡ mối liên kết đó.
Hắn thầm hứa với bản thân mình.


*


Gã bước ra khỏi sân bay. Ngay lập tức, cánh nhà báo bu lại quanh gã với đủ thứ câu hỏi:


-Chuyến lưu diễn của anh thế nào?


-Khán giả châu Á đã như thế nào với anh?


-…


Gã không trả lời, chỉ mỉm cười.


-Nghe đồn anh có được chuyến lưu diễn này là nhờ một bà đại gia nào đó đã bỏ tiền giúp đỡ…- Giọng một gã nhà báo ăn mặc lòe loẹt mà ai cũng biết là kẻ săn tin và đơm đặt chuyện giỏi nhất giới báo chí. Mấy nhà báo thấy thế vội nhìn gã, xem gã sẽ xử lí câu nói dối trắng trợn đó thế nào.


Thế nhưng gã chỉ cười, nụ cười đầy đe dọa dành riêng cho tên nhà báo kia.


-Tôi tin rằng những người hâm mộ sẽ biết tôi có tài hay là nhờ vào túi tiền một bà nào đó mà chắc chắn là không có thật.- Tên nhà báo cụt hứng khi nhận được câu trả lời kiểu đó.- Vâng, giờ thì tôi phải về nghỉ ngơi sau một thời gian lưu diễn lâu vậy. tạm biệt mọi người. Nếu muốn phỏng vấn thì hãy liên lạc với quản lí của tôi để xếp lịch.- Gã vẫy tay chào lịch thiệp rồi bước vào chiếc xe đen bóng đậu sẵn gần đó.- Về nhà.- Gã nói với người tài xế riêng. Chiếc xe chuyển bánh, chạy ra khỏi sân bay.


Gã nhìn ra bên ngoài, suy nghĩ mông lung nhiều việc.


-Đã một năm rồi sao?- Gã thẫn thờ. Một năm rồi gã hoàn toàn không chút tin tức của nó, cứ như thể nó đã bốc hơi khỏi thế giới này.
Còn Kiên nữa, tên đó cũng mất tích luôn suốt cả năm qua. Bảo thì cứ tỏ ra bí hiểm.


Rốt cuộc gã chẳng hiểu nổi cái gì đang diễn ra cả.


Gã thở dài, nhắm mắt lại đầy mệt mỏi.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ