Vòng tay ấm và đôi mắt tím và nụ hôn.
Ngay cả khi nó diễn xong, mọi người vẫn nhìn nó, ngay cả đạo diễn còn đang ngơ người chưa hô cắt.
Nó bước xuống, đưa tay vẫy vẫy trước mặt ông đạo diễn.
-Đạo diễn, đạo diễn.
-À…vâng…Thánh Mỹ, cô thấy rồi chứ?
-Vâng.- Cô cắn răng chịu đựng. Ừ thì cô ta giỏi thật đấy nhưng thế thì quá bất công với cô, bất công về mọi mặt. Xét về tài năng lẫn ngoại hình thì không thể so sánh. Cả hai đều có dù ở hai mặt đối lập, cô quyến rũ còn nó trong sáng tới cuốn hút lòng người. Thế thì bất công chỗ nào?
Ở gã.
Chỉ cần liếc sơ cô cũng biết gã yêu nó thật rồi, chỉ là không thừa nhận thôi.
Lần gặp trước, cô còn tưởng mình nhầm nhưng thấy thái độ gã như thế, cô biết đó chính là nó.
Tại sao lại thế chứ?
Rõ ràng cô gặp gã trước nó.
Rõ ràng cô yêu gã thật lòng và đương nhiên là nhiều hơn nó nữa.
Cô đã chấp nhận làm mọi thứ, dù cho có bị gã lợi dụng vào việc gì đi nữa.
Nhưng thế là chưa đủ ư?
Chưa đủ để gã yêu cô sao?
Không bằng nó, người luôn phũ phàng xa lánh hắn sao?
Không thể xua đi nỗi đau trong quá khứ đã khiến gã trở thành con người như ngày hôm nay ư?
Cô không còn chút xíu cơ hội nào, chỉ vì nó?!
*
-Thật ra tôi cũng hơi vội vàng, gay gắt. Xin lỗi cô.- Nó cúi đầu xin lỗi.
Cô nhìn nó thoáng căm hận nhưng rồi ánh mắt đó biến mất, cô mỉm cười, nói:
-Cũng lỗi do tôi.- Bây giờ, quan trọng nhất là công việc.
-Tôi mong chúng ta sẽ bắt tay nhau, cùng hợp tác vì chất lượng của bộ phim này.- Nó đưa tay ra. Cô nhìn vài giây rồi nắm lấy bàn tay đó.
-Hợp tác.
-Chị ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!- Giọng nhóc vang lên, phá tan cái không gian kia.
-Lan? Sao em lại ở đây?- Nó ngạc nhiên.
-Em nói muốn gặp chị nên anh đưa đến.- Nhóc giải thích.
-Vậy à?
-Chào.- Từ phía cửa gã và anh cùng bước vào nhưng không khí giữa hai người sao có vẻ trầm mặc quá dù gã vẫn đang mỉm cười.
-Chào hai anh.- Nó gật nhẹ.
Gã đi ngang qua nó, quay lại chạm nhẹ tay vào lưng khiến nói giật thót. Cúi thấp mặt xuống gần tai nó nói:
-Lúc nãy anh có nghe thấy em hát. Hát rất hay.- Rồi gã hôn lên tóc nó.
Quay phắt lại, nó thấy gã đã đi về phía đạo diễn.
Cũng vì thế, nó không nhận ra rằng cô đang trừng mắt nhìn nó, đôi mắt đầy căm phẫn.
Nhưng anh đã nhìn thấy.
*
Ngày đầu tiên kết thúc tốt đẹp khi Thánh Mỹ và cả Bá Đình đều thực hiện tốt các cảnh quay ở quán bar. Trong khi cả hai còn bận trao đổi vài việc với đạo diễn thì nó vội vàng xin về trước, lấy cớ có việc bận nhưng thực ra phải về nấu bữa tối cho hắn. Hắn đã bảo khoảng 7h sẽ tới, giờ là 5h kém, đi chợ rồi về là kịp.
Vội chạy trên hành lang ra phía cửa, nó không chú ý có mấy bậc thang bước xuống ngay trước mặt.
Trượt chân.
-Á…- nó nhắm tịt mắt lại, chờ đợi một cơn đau chuẩn bị ập tới.
Một giây trôi qua.
Hai giây trôi qua.
Ba giây vụt mất.
Không có gì xảy ra.
Ngược lại, nó cảm nhận có gì rất ấm áp.
Mở mắt ra.
Một cánh tay đang đỡ lấy nó để không bị ngã.
Nó nhìn chủ nhân cánh tay đó.
Là anh.
Nó vội quay mặt đi, chính lúc đó, nó nhận ra một chuyện quan trọng: nó đã đánh rơi một thứ từ mắt nó.
Vội vàng dùng tay che bên mắt đó lại, nó quỳ thụp xuống tìm kiếm.
-Cô kiềm gì vậy?
-Kính áp tròng. Bình thường đâu có dễ bị rơi ra vầy đâu chứ.
-Để tôi kiếm giúp cô.
-Ơ…không cần đâu.
-Không sao, để tôi giúp.- Và anh cũng bắt đầu kiếm.
*
-Đây rồi.- Anh thốt lên khi tìm thấy chiếc kính áp tròng nhỏ dưới sàn, gần bồn hoa khiến nó quay ngoắt lại.- Ơ…- Đây là kính áp tròng màu nâu. Lẽ nào…- Tôi muốn tìm hiểu một chuyện.
-Hả?
Anh cầm lấy bàn tay đang che mắt lại của nó, kéo mạnh ra.
-Khoan…đừng…
Một màu tím xuất hiện trong đồng tử của cô gái trước mặt anh.
-Đúng thật là màu tím.- Anh lẩm bẩm.
Anh ôm chồm lấy nó một cách bất chợt, như một bản năng mà ngay cả anh cũng không ngăn lại hành động đó được.
Nó đơ người, không biết nên làm gì trong tình huống này đây.
*
Nhạc chuông bài hát “Chuyện như chưa bắt đầu” vang lên khiến cả hai giật mình.
Nó vội đẩy anh ra, lấy điện thoại từ trong túi xách, nhấn nút chấp nhận cuộc gọi.
-A lô, Bảo à? Em sắp về rồi, em định ra chợ mua đồ rồi mới về. Được rồi, em sẽ cố nấu thật ngon cho anh.- Nó cười khiến trong lòng anh như nóng lên, như bị lửa địa ngục thiêu đốt.
Nó cúp máy.
-Cảm ơn anh đã giúp tôi.- Giương tay ra, nó định lấy chiếc kính áp tròng trên đầu ngón tay nhưng anh vội đưa nó lên cao về phía sau.- Ơ…
Và nhanh chóng, môi nó cảm nhận được thứ gì đó ấm áp, mềm mại đang lướt nhẹ trên mình.
Một nụ hôn.
Giữa anh và nó.
Truyện này được copy từ website: http://santruyen.com
Anh đúng là đồ khốn.
-Buông ra.- Nó xô vội anh ra khỏi mình, làm cho chiếc điện thoại trên tay cũng bị tác động mạnh, rơi xuống đất.- Anh làm gì vậy hả?
Anh không nói gì.
-Tôi đã có…bạn trai rồi nên xin anh sau này đừng làm như thế nữa.- Nó ngượng ngập nói.
-Bạn trai? Bảo à?
-Ơ…phải, thực ra chúng tôi chỉ mới bắt đầu qua lại vào sáng nay thôi.
-Đừng nói nữa.- Anh khiến nó giật mình.- Đừng cười như thế khi nhắc tới anh ta.
-Dù sao…trả lại…kính cho tôi.
-Không!
-Hả?
Anh quẳng cái kính áp tròng đi, vội vàng bế xốc nó lên.
-Này…buông tôi ra! Buông ra mau! Anh làm gì vậy hả?
-Im đi!- Anh gằn giọng khiến nó rung mình hoảng sợ. Ánh mắt anh như thể muốn giết người vậy.
Anh quẳng nó vào xe dễ dàng như thể nó chỉ là một gói hàng có mấy kí lô chứ không phải một con người.
-Đi.- Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh.
-Rốt cuộc anh đưa tôi đi đầu chứ? Tôi phải về, Bảo đang đợi.
Anh siết chặt tay nó, hôn lên môi nó một cách điên cuồng.
-Đừng có nhắc tới cái tên đó trước mặt tôi.
Mặt nó tái xanh vì sợ hãi.
*
-Thiếu gia đã về.- Quản gia Lâm nói, đôi mắt mở to vì ngỡ ngàng khi thấy nó đang giãy giụa trong vòng tay anh.- Cô gái này…
-Không cần ông quan tâm.- Anh mang nó lên lầu.
Quản gia Lâm sững người, mắt mở to ra.
Lẽ nào họ nhận ra nhau rồi?
Không, không, không thể.
Nhưng sao không khí giữa họ lại giống một năm trước đến thế?
Tại sao?
*
Anh không đưa nó về phòng anh mà là căn phòng có con búp bê ở lầu 4, căn phòng bỏ trống.
“Phịch”
Anh ném nó xuống giường.
-Tôi phải về.- Nó định vùng đứng dậy nhưng nhanh chóng bị anh đè xuống giường.
-Tôi không cho em đi.
-Anh sao vậy?- Anh trở thành một con người khác, không còn cái vẻ lịch thiệp hay cao quý thường ngày.
-Tôi không cho em đi.
Anh cúi xuống hôn nó.
-Buông…buông…- Nó nói khó khăn, tay không nắm chặt thành nắm đấm, không ngừng đập vào ngực anh. Nhưng thái độ của nó bị anh lơ đi, anh chỉ để tâm tới việc anh đang ôm nó trong tay mà thôi.
*
Một cách nhanh chóng, anh cởi chiếc áo khoác nó ra.
-Không…
Anh hôn nhẹ tai nó rồi chợt cắn mạnh khiến nó đau.
-Á…
Môi anh lướt nhẹ xuống cổ rồi xuống vai nó. Mỗi khi đặt môi ở đâu, anh đều để lại vết hôn ửng hồng. Nhẹ kéo hai dây áo xuống, anh hôn lên khắp vùng vai nó.
-Không.- Nó phản đối.
Bàn tay anh chạm nhẹ vào vùng hông nó, anh lướt nhẹ một đường lên trên ngực nó.
-Đừng, làm ơn xin anh đừng mà.- Nó suýt bật khóc.
Nhưng anh không dừng lại mà còn lượt nhanh môi hơn lên mọi nơi trên phần trên cơ thể nó.
Khi tay anh Chạm vào cúc quần jean, nó chột dạ, đẩy mạnh anh ra khiến anh té xuống giường.
-Tránh xa tôi ra.
Anh cởi chiếc áo khoác rồi cởi nốt chiếc áo sơ mi trắng bên trong. Anh cúi xuống, hôn nó rồi hôn dần xuống vùng ngực. Nó quay đầu sáng chỗ khác, đập vào mắt nó là một con búp bê có đôi mắt tím. Vậy là anh coi nó như búp bê sao?
-Không!!!- Nó hét toáng lên.
-Bao nhiêu?
-Hả?
-Bao nhiêu tiền để có được cô?
-Anh đang nói cái gì vậy chứ?
-Hay cô muốn điều kiện gì? Nói đi.
Nó cắn chặt răng vào môi dưới mình, tay với lấy cái túi xách của mình đang ở gần đó, đập thẳng vào đầu anh. Vôi vàng đứng dậy chỉnh lại áo, nó nói:
-Anh coi tôi là thứ gái rẻ tiền à? Anh đúng là đồ khốn.- Nó đóng sầm cửa, bỏ đi một mạch trong sự ngạc nhiên của mọi gia nhân trong nhà.
*
Nó nhanh chóng tới được cửa ra vào, không phải vì nhớ đường mà là không hiểu sao căn biệt thự này quen thuộc quá. Thậm chí cả căn phòng nó vừa ở lúc nãy cũng rất than quen. Nhưng tại sao chứ?
-Xin lỗi cô.- Quản gia Lâm đứng dưới chân cầu thang lên tiếng khi nó đang đứng trên cầu thang, hai tay vòng lại ôm lấy bản thân.
-Ông là…
Vậy là nó vẫn không nhận ra ông, ông thở phào nhẹ nhõm rồi nói:
-Xin cô hãy tránh xa công tử của nhà tôi ra.
-Không cần ông nói tôi cũng muốn tránh xa anh ta rồi.
-Vâng, cảm ơn cô.- Rồi ông quay lưng.
-Anh ấy…còn gặp ác mộng không?
-Còn.- Ông trả lời theo quán tính nhưng khựng lại khi nhận ra câu hỏi đó.
-Anh ấy vẫn như trước nhỉ?
*
Ông quay lại nhìn nó sững sờ.
-Cô vừa nói gì?
-Tôi nói gì cơ?- Nó không hiểu gì cả. cứ như trong vài giây trước, nó đã bị một con người khác trong mình khống chế, thậm chí nó còn không nhớ mình đã nói gì nữa kìa. Rốt cuộc trong vài giây ngắn ngủi vừa rồi, nó đã nói gì khiến người quản gia lớn tuổi phải ngỡ ngàng đến thế này.
Rốt cuộc là nó đã nói gì?
*
Anh ngồi im trên giường rồi cười, cười như điên dại.
Trong thoáng chốc, khi thấy đôi mắt tím, khi nghe nó cười nói nhắc tới bạn trai, anh gần như phát điên.
Ghen ư?
Ghen vì một cô gái mới gặp ư?
Nhưng liệu có thật là mới gặp không?
Anh còn nói những lời tổn thương cô ấy.
Anh không biết sao mình lại nói thế, chỉ biết nỗi đau sau đó khi thấy hình bóng cô ấy bỏ đi rất quen, như thể anh đã từng trải qua, thậm chí là rất nhiều lần trải qua.
Anh nhìn chiếc áo khoác nó bỏ quên, cầm lên rồi hôn nhẹ lên chiếc áo khoác đó.
Hơi ấm của nó còn vương lại trên tay anh.
*
Nhóc cầm trên tay chiếc điện thoại của nó. Nhóc còn chứng kiến cái cảnh rất chi là lâm li tình cảm của hai người nhưng nhóc im lặng, không chường mặt ra. Nhóc lẩm bẩm:
-Anh đúng là…thôi thì mặc kệ vậy. Thế cũng hay.- Nó nhún vai.
Chuông điện thoại reo, của nó chứ không phải của nhóc. Trên màn hình hiển thị cái tên Bảo.
-A lô.- Nhóc bắt máy.
-Em đang ở đâu vậy An? Sao giờ chưa về? Anh nấu bữa tối cho, em không cần mua đồ đâu, về đi.- Hắn nói nhanh trong máy. Hắn có cảm giác bất an nên tốt nhất nó về sớm chừng nào hay chừng đó.
-Yên!- Nhóc nạt.
-Cô là ai? An đâu?
-A, hóa ra chị Witch tên An à?
-Cô ấy đâu rồi? Đưa máy cho cô ấy mau!
-Anh nghĩ anh là ai mà nạt tôi vậy hả?- Nó hét vào máy điện thoại. Cố vuốt ngực cho cơn nóng nảy dịu xuống, nó giở giọng ngọt ngào.- Thôi, vì anh cho tôi biết tên chị ấy nên tôi cho anh biết luôn, coi như tôi có lòng tốt đấy nhá.- Nó giỡn.- Anh Kiên túm chị ấy lôi đi rồi.
Tiếng máy cúp ở đầu dây bên kia vang lên khô khốc. Nhóc tức tối:
-Tùy tiện cúp máy sao? Anh ta nghĩ anh ta là vậy hả? Đồ chết bầm! Tôi mà gặp anh thì coi chừng!
*
Nó đứng trước cửa nhà, tần ngần không dám vào. Chắc giờ hắn cũng tới rồi, nhưng nó đâu có mua gì về, làm sao đây chứ?
“Cạch”
Cửa mở, hắn bước ra, mắt lo lắng nhìn nó.
-Em đây rồi, có sao không?
-Em không sao.- Nó cười.- Anh ở đây, tốt quá…
Mọi thứ trước mắt nó bỗng chao đảo như thể trái đất nổi hứng quay ngược chiều.
Nó ngất đi, ngã vào lòng hắn.
Hắn cúi xuống nhìn, chợt thấy vết hôn anh để lại.
May mà hắn kiềm chế, nếu không hắn đã siết chặt hai tay vào vai nó rồi.
-Lẽ nào em phản bội tôi ư? Không, không thể.- Hắn lắc đầu rồi vội vàng bế nó vào giường nằm nghỉ.
Đóng cửa phòng, hắn gọi cho một người, giọng nói giá băng:
-Tôi, Bảo đây. Tôi có chuyện cần nói với ông, quản gia Lâm.
Tại sao họ quên nhau?
Quán cà phê vắng vẻ, chỉ có tiếng trò chuyển nhỏ của vài vị khách và mấy người bồi bàn, nếu có thêm nữa thì cũng chỉ là tiếng lá cây xào xạc trong gió. Trong một góc khuất mà đảm bảo không ai thấy được, hắn và quản gia Lâm, người thân tín của anh ngồi, vẻ mặt căng thẳng.
Hắn nhấp một ngụm cà phê rồi đặt cái tách xuống.
-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa hai người đó?
Quản gia Lâm hôm nay trút bỏ bộ đồ kiểu cách thường ngày, ông mặc như thể một người đàn ông ngủ tuần hoàn toàn bình thường. Uống tách trà trước mặt mình ông điềm nhiên nói:
-Tôi không rõ, cậu ấy đưa cô ấy về vào hôm nay. Họ ở trong phòng chừng mười phút thì cô ấy chạy ra.
“Xoảng”
Tách cà phê vỡ tan thành từng mảnh dưới sàn, cà phê tung tóe làm tấm thảm màu kem trải sàn cũng nhuốm màu ố dần đi.
Người phục vụ thấy thế bèn nhanh chóng tới dọn sạch các mảnh vỡ, lúng túng nói:
-Chúng tôi sẽ đem tách khác ra.
Khi người phục vụ đi khuất, hắn mới tiếp tục cuộc trò chuyện bí mật này.
-Rốt cuộc đã có gì xảy ra?
-Không có gì, tôi cam đoan với anh đấy.
Người phục vụ mang tách cà phê thứ hai ra. Hắn uống một hơi hết nửa tách cà phê đắng đó rồi hỏi:
-Ông có chắc Kiên không hề nhớ ra gì không?
-Tôi cam đoan đấy, nếu nhận ra thì cậu ấy đã tìm tôi hỏi cho ra lẽ rồi. Dù sao thì trước khi mất trí nhớ, mệnh lệnh cuối cùng cậu ấy giao cho tôi là bằng mọi giá đưa tiểu thư An về bên cậu ấy cơ mà. Nếu nhớ lại thì tôi nghĩ khả năng bên tiểu thư An vẫn nhiều hơn.
-Không thể. Tôi đã liên hệ với bác sĩ tâm lí Andre, người thôi miên cô ấy. Ông ta chắc chắn rằng cô ấy không thể nhớ lại nếu như không bị giải thôi miên.
Quản gia Lâm uống thêm ngụm trà nữa, tự hỏi không biết có nên nói cho hắn biết hôm nay nó đã hỏi ông những gì hay không.
-Tôi nghĩ giờ không phải lúc bàn, cách tốt nhất giờ là làm họ tránh xa nhau ra.
-Chuyện đó là đương nhiên, nhưng tôi chỉ muốn hỏi, mọi thứ trong sáu năm đó ông đã dọn sạch rồi chứ?- Hắn chống một tay lên bàn.
-Đương nhiên, tôi đã thiêu hủy toàn bộ ảnh, hồ sơ, bất cứ vật dụng sót lại của cô ấy, thay mọi người làm, thậm chí còn ngụy tạo quá khứ trong suốt sáu năm đó rằng thiếu gia đã sống tại nước ngoài.
-Còn học sinh trường? Họ cũng biết về An và Kiên.
-Tôi cũng đã xử lí ổn thỏa.
-Tôi mong là như thế.- Hắn đặt tiền lên bàn rồi đi mất. Quản gia Lâm uống thêm trà rồi cũng đi luôn.
*
Hắn rảo bước trên phố, mấy cô gái nhìn gã chăm chú khi lũ con trai thì cứ trố mắt ra nhìn để rồi tủi thân trước hắn.
Hắn không để ý.
Hắn đang nhớ lại kí ức về một ngày, một ngày mưa cách đây một năm.
“Nó đã gọi cho hắn, đã khóc lóc cầu xin hắn giúp đỡ nhưng không nói nó đang ở đâu.
Hắn đã đi tìm nó suốt cho tới tối, hắn thấy nó ngồi thu mình trong buồng điện thoại công cộng, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
-An…
-Bảo.- Nó ôm chầm lấy hắn.- Làm ơn, giúp em, xin anh hãy giúp em tránh xa cái nơi này.- Và rồi nó lịm đi trong tay hắn.
-An…An…
Khi hắn đưa nó về căn nhà nhỏ của riêng mình ở ngoại ô, cũng là căn nhà giờ hắn đã san tên cho nó, nó vẫn khóc, khóc rất nhiều. Dù có mê man, nó vẫn không ngừng lẩm bẩm tên một người, không ai khác chính là Kiên.
Điều đó làm hắn phát điên lên vì ghe nhưng hắn biết, giờ không phải lúc ghen tỵ vớ vẩn. Chăm sóc nó bây giờ mới quan trọng, nó sốt nhẹ nhưng may mà hắn còn ít thuốc hạ sốt trong nhà.
Hắn đã ngồi bên cạnh nó, nắm lấy bàn tay nó suốt đêm và cầu nguyện, cầu nguyện nó sẽ không sao, cầu nguyện cho nó mau tỉnh lại. Thế nhưng tuyệt nhiên nó không gọi hắn dù chính nó tìm đến hắn mà chỉ gọi anh.
Tiếng gọi đó cứ vang mãi không dứt cho đến khi nó tỉnh lại.
-Ơ…
-Em tỉnh rồi.
-Bảo? Là anh sao?
-Ừ…là anh. Em ổn chứ?
-Vâng, em ổn.
-Đã có…chuyện gì xảy ra với em vậy?- hắn ngập ngừng nhưng vẫn phải hỏi.
Một loạt hình ảnh xuất hiện trong đầu nó: anh cứu nó sáu năm trước, anh đưa nó về biệt thự của riêng anh, anh hôn nó, anh trừng phạt nó ở căn phòng bóng tối, anh ôm lấy nó trong vòng tay khi nó trở thành của anh, nó bỏ chạy trong mưa, bé Nhi bị cơn đau giày xéo, anh cầu xin nó, anh lặng đứng nhìn nó trong mưa. Tất cả như một cuốn phim về cuộc đời của nó có anh.
Tim nó đau.
Đau khủng khiếp.
Đau như chưa từng được đau.
Nó muốn quên đi tất cả, để cơn đau này tan biến.
Nó ép bản thân buộc phải quên.
-Anh sẽ tìm thằng đó tính sổ.- Hắn hùng hổ đứng dậy nhưng nhanh chóng, vòng tay nhỏ bé gầy guộc của nó đã ôm lấy hắn từ phía sau.
-Đừng.- Nó đã khóc. Hắn chắc chắn thế khi có cảm giác một thứ chất lỏng ấm áp nơi khóe mắt nó đang thấm ướt áo mình.- Em không muốn quay lại đó nên xin anh hãy giúp em.
Tới cuối cùng nó vẫn chỉ muốn quên đi, muốn tránh xa anh nhưng không muốn làm gì tổn hại tới anh.
Nó cam chịu một mình.
-Em muốn quên đi?
-Phải, em muốn tìm cách nào đó quên đi tất cả những gì trong sáu năm qua.
-Anh có cách có thể giúp em.
Nó buông thong tay ra, vẫn quỳ trên giường, nó ngơ ngác:
-Thật ư?
Hắn đặt hai tay lên vai nó, nói dịu dàng:
-Anh quen một bác sĩ tâm lí giỏi trên thế giới, anh ta rất giỏi về thôi miên, anh có thể nhờ anh ta thôi miên em để em quên đi kí ức đau thương đó.
-Kì diệu vậy sao?
-Phải, sau khi em quên đi tất cả, anh sẽ tạo dựng một cuộc sống mới cho em.
Nó ôm lấy anh.
-Em không biết nên cảm ơn anh thế nào đây.- Nó nghẹn ngào.- Anh tốt giống như anh trai của em vậy.
Anh trai sao?
Chỉ là anh trai sao?
Rốt cuộc nó cũng thật tàn nhẫn với hắn vì chính sự ngây thơ của nó.
-Rồi em sẽ có một cuộc sống mới tốt hơn. Anh hứa đấy.
-Cảm ơn anh.
Và sau đó, hắn đã giúp nó gặp Andre, một người bạn cũng như là bác sĩ tâm lí giỏi nhất nước Mĩ mà hắn đã nói.
Và nó quên thật.
Quên tất cả kí ức nó có suốt sáu năm trời.
Nó trở lại một người lầm lì, ít nói, lạnh lùng và giả tạo như hồi ở cô nhi viện, trừ những lúc ở bên hắn.
Hắn đã nghĩ điều đó sẽ làm hắn hạnh phúc nhưng không.
Nhìn nó cười, hắn vui nhưng nhìn thấy chiếc khuyên tai nó vẫn không tháo ra, hắn còn thấy đau hơn trước nhiều.”
Thoát khỏi hồi ức, hắn nhìn lên bầu trời âm u.
-Sắp mưa sao?- Cơn mưa đầu mùa thu kì lạ nhưng lạnh lẽo, êm dịu như cố xoa dịu nỗi đau lòng người.
Truyện này được copy từ website: http://santruyen.com
Xem nhau như người lạ? Liệu có được chăng?
Từ sau hôm đó, mọi thứ đều khác lạ, giống như có một cơn gió cuốn mạnh qua, khiến mọi thứ bị đảo lộn. Hắn không nói gì nhiều với nó, rất lạnh lùng, chỉ khi nào cần thiết bắt buộc lắm mới mở lời nói mấy câu. Nó tuyệt nhiên không hiểu sao hắn lại làm thế, cũng biết hắn không thích bị căn vặn nên cũng thôi không hỏi. Còn về việc làm phim, nó cáo bệnh xin vắng mặt vài hôm. Thoạt đầu còn ngạc nhiên nhưng khi nó nói bị bệnh khá nặng do vài vấn đề về sức khỏe khá lâu thì đạo diễn Tường cũng đành đồng ý. Bề ngoài thì là thế nhưng thật ra là vì nó muốn tránh mặt anh.
Sự tránh mặt đó chỉ chấm dứt ba ngày sau đó, nó nhận được một cuộc điện thoại.
-A lô, người con gái của lòng tôi đó hả?- Bình thường, khi nghe được câu nói này từ người nổi tiếng như gã, bất kì người con gái nào cũng thầm sung sướng trong lòng nếu không muốn nói là phát rồ lên thế nhưng nó ngược lại, da gà muốn nổi cả lên. Không hiểu sao lại thế nhỉ?
-Có chuyện gì vậy Bá Đình? Mà sao anh biết số nhà của tôi?- Điện thoại của nó giờ không biết ở phương nào, nó không biết đang ở trong tay nhóc.
-Tôi muốn thì có thôi, chả là tôi có vài chỗ không hiểu lắm trong kịch bản, mong em chỉ giáo.
-Nói đi.
-Không, nhiều cảnh lắm, làm ơn tới đi.- Giọng gã gấp gáp khiến nó cũng thấy sợ.
-Được rồi, tôi tới ngay.- Nó cúp máy, vội vàng thay đồ tới phim trường.
Hắn chỉ nhìn nó một thoáng nhưng nó cũng quay lại thông báo:
-Em có việc phải tới phim trường.
Hắn không nói gì, bỏ vào phòng bếp lấy nước uống. Nó cau mày nhưng rồi cũng bỏ đi, lòng tràn ngập suy nghĩ về hắn.
Đau lòng.
*
Nó bước vội vào phim trường, không quên đem kính áp tròng kèm chiếc kính râm bản lớn vào.
-Chào.- Gã cười mừng rỡ rồi ôm chầm lấy nó. Nhưng trước khi gã kịp làm thế, nó đã vội né qua, khiến suýt nữa gã ngã xuống sàn.
-Cảnh nào không hiểu?
Gã quay lại cười khì:
-Chả có cảnh nào cả.
-Cái gì?- Nó gần như hét toáng lên.- Thế anh kêu tôi tới làm gì hả?
-Mấy ngày nay không gặp, nhớ nên gọi thôi.
-Tôi không rảnh để đùa bỡn với anh kiểu này đâu, Bá Đình à.
Gã tiến lại gần, môi kề sát tai nó, nói nhỏ như rót vào tai:
-Thế còn với tên Kiên thì em đùa bỡn được à?
-Anh nói gì thế hả?
-Hôm đó tôi thấy tên đó mang em đi mà, không phải sao? Trên cổ em còn vết hôn mờ mờ kìa.
-Hả?- Nó đỏ mặt, vội đưa tay lên che cổ lại trong khi gã cười sằng sặc.
-À mà tác giả của những vết hôn đó kìa.- Gã chỉ tay về phía sau lưng nó. Nó quay lại. Anh và nhóc đang bước vào.- Tên đó ba ngày nay luôn tới với cớ xem xét tình hình quay phim nhưng thật ra là kiếm em đấy.
-Không cần anh quan tâm.- Nó bước nhanh hết mức có thể vào phim trường.
*
-Anh vào đi nha, em ra đây cái.- Nhóc cười nói.
-Đi đâu vậy? Có Witch kia mà?
-Em đi tìm một tên khốn.
-Tên khốn?
-Tra mãi mới ra tên này, em phải đi thôi. Bye nhé.
-Ừ.- Anh gật đầu.
*
Nhóc cầm điện thoại của nó, gọi tới cái tên Bảo.
-Tôi sẽ tìm ra anh.- Nhóc tự nói, miệng nhếch lên cười khoái trá.- Tôi mà không cho anh một trận thì tôi không phải là Âu Mĩ Lan.
Hồi chuông bên kia đổ.
Hắn bắt máy.
-A lô.
-Anh ra ngoài tiệm cà phê đối diện phim trường cho tôi.- Nhóc hét lên với chiếc điện thoại.
-Cô là nhỏ khùng cầm điện thoại của An à?
Nhóc tức nghẹn họng.
-Phải, và giờ thì anh hãy xuất hiện ngay trước mặt tôi đi.
-Tại sao chứ?
-Anh không muốn lấy lại cái điện thoại cho chị ấy sao?
-Tùy cô, cô vứt sọt rác cũng chẳng sao, tôi sẽ mua cho cô ấy điện thoại mới.
-Nhưng tôi tin là- nhóc hạ giọng- cái điện thoại mới đó sẽ không có vài ghi chú ngọt ngào chị ấy dành cho anh vào ngày sinh nhật sắp tới đâu.
-Gì chứ?
-Thế giờ anh có muốn lấy lại không?- Nhóc mỉm cười khi biết con mồi sắp sụp bẫy.
-Được, cô chờ ở đó.
-Ok, tôi sẽ chờ.
*
Hắn đưa mắt tìm nhóc khắp nơi trong quán. Chả có một cô gái nào cả, chỉ vài người hẹn đi chơi với bạn và một thằng nhóc mặt búng ra sữa. Không lẽ con nhỏ đó chơi hắn?
Chuông điện thoại lại reo.
-Anh đang ở chốn nào vậy hả?
-Tôi tới rồi nhưng có thấy cô đâu.
-Anh vừa bước vào à?
-Phải.
-Anh mù à, tôi ngồi ngay đây này.
-Đâu?
-Gần khóm hoa hồng.
Hắn nhìn lại, là thằng nhóc đó mà.
-Ở đó chỉ có một thằng nhóc.
Nhóc cúp máy.
-Anh mù thật rồi, anh nhìn mặt tôi mà bảo tôi là con trai à?- Thằng nhóc đó đứng trước hắn mà hét toáng lên.
-Con gái?- Mắt hắn mở to hết cỡ khiến mặt hắn trông cực kì ngố.
-Chứ là gì?
-Thật không hả trời?
-Chọc tức tôi thì đừng mơ về cái điện thoại nhé.
-Trả đây.- Hắn xòe tay ra.
-Ở đây có giường để anh một giấc mà mơ giữa ban ngày sao?- Nhóc giả bộ nhìn quanh tìm kiếm.
-Cô muốn gì? Tiền à?
-Thứ đó tôi cần chắc?- Quả thật bộ đồ trên người nhóc cũng thuộc loại hàng hiệu đắt tiền, chứng tỏ chủ nó cũng thuộc loại nhà giàu khá khẩm là ít.
-Thế cô muốn gì?
-Anh xin lỗi tôi.
-Cái gì? Có phải tôi đang nghe nhầm không? Xin lỗi? Tại sao?
-Vì đã tùy tiện với tôi, vì to tiếng với tôi dù tôi chả có chút tội lỗi gì, vì đã coi thường tôi.
-Hình như có thế thật.
-Thế thì hãy xin lỗi tôi đi.
-Xin lỗi.
-Xin lỗi kiểu không thành ý như anh mà là xin lỗi à?
-Tôi đã xin lỗi, giờ thì đưa điện thoại đây.
-Không thích vả lại tôi cũng chả có ý định đưa cho anh.
-Thế cô gọi tôi tới đây là gì?
-Để biết mặt anh.
-Điên à?
-Chắc thế.- Nó nghiêng đầu.- Tôi nhất định sẽ cho anh một trận, hứa đấy.
-Đồ điên.- Nhưng nhóc đã đi mất, lúc này, hắn mới nhớ ra.- Trả điện thoại lại đây.- Nhưng nhóc đã biến mất tăm mất tích.
*
-Chào.- Giọng anh khiến nó giật mình. Anh đã tới đứng bên cạnh nó lúc nào.- Sao em lại im lặng?
-Chỉ là tôi không thích nói chuyện với anh lúc này.
-Em đang nói đấy thôi.
Nó im bặt.
-Vì chuyện hôm trước sao?
Nó gật đầu.
-Tôi không nghĩ chuyện đó là gì quá hổ thẹn để em mặc cảm như vậy…
-Anh còn nói thế sao?
-Nếu em muốn tôi xin lỗi thì được thôi, xin lỗi em, dù trong lòng tôi không hề nghĩ vậy.
-Chứ anh nghĩ cái gì?
-Nếu thời gian quay ngược lại tôi vẫn sẽ làm thế, à không, tôi sẽ dùng hết sức để giữ em lại được.
-Anh có biết anh đang nói gì không? Anh là hôn phu của Lan đấy.
-Tôi biết chứ.
-Thế sao anh còn…
-Vì người tôi thích là em.
-Cái gì?
-Tôi nói là tôi thích em.
-Anh điên à? Tôi đã có bạn trai rồi.
-Tôi không quan tâm, thứ gì tôi muốn tôi sẽ có được.
-Tính sỡ hữu cao quá đấy.
-Hì…tôi vốn vậy.
-Tôi phải tránh xa anh ra.
-Em nghĩ em tránh xa nổi sao?- Anh dùng một tay giữ gương mặt nó nhìn thẳng vào anh.
-Bỏ ra.- Nó gạt mạnh tay anh nhưng tay kia anh đã giữ lại được nó. Anh hôn lên môi nó nhưng chỉ được vài giây, nó đã đẩy anh ra. Nó dùng tay che miệng, ngăn anh không hôn nó một lần nữa. Anh cười rồi hất tay nó ra, hôn lên nó một lần nữa.
Tim nó đập mạnh từng nhịp.
Mặt nó đỏ ửng.
Toàn thân như nóng bừng lên.
Tựa như có một công tắc nào đó trong nó được kích hoạt.
Nó không suy nghĩ gì trong đầu nữa.
*
Anh lơi dần ra rồi buông môi nó ra hẳn.
Anh cười nhạt.
-Em không phản kháng.- Và anh cúi sát mặt xuống, định hôn lại lần nữa nhưng lần này, nó kiên quyết đẩy anh ra.
-Vì tôi biết phản kháng cũng vô ích.
-Bao biện.
-Thật.
-Em nói dối.
-Thật.
-Đôi mắt em không thể dối tôi đâu. Mà sao em lại mang kính áp tròng chứ?- Anh đưa tay lên như muốn chạm vào mắt nó.
-Không.- Nó hất tay anh ra.
Không phải nó ghét anh chạm vào mà nó sợ cái cảm giác kì lạ đó sẽ lại ập lên nó, một sự xao xuyến khó tả nhưng cũng đau lòng không kém.
Hôm nay, nó đã định nếu có gặp anh thì chỉ coi anh như người lạ, chỉ là một người dưng tình cờ gặp gỡ. Nó đã nghĩ sẽ không nói gì cả, sẽ tránh chạm mặt anh bằng mọi cách. Nhưng không. Nó chợt hiểu ra ở anh có gì đặc biệt kêu gọi được những cảm xúc sâu thẳm trong tim nó. Nhưng nó cũng hiểu, anh và nó không thể, nó cũng nhắc mình nhớ người nó thích là hắn, là hắn chứ không ai khác. Nó thầm rủa xả bản than sao lại giống như loại con gái lăng nhăng vô liêm sỉ thế chứ.
Tuy nhiên, liệu có dễ dàng coi anh là người dưng?
*
-Anh!- Nhóc gọi, trong giọng đầy vẻ vui mừng.
-Em về rồi à?
-Vâng.
-Mọi chuyện thế nào?
-Ổn, em sẽ không tha cho tên đó đâu.- Rồi nhóc quay sang nó.- Điện thoại của chị nè.
Nhận lấy chiếc điện thoại từ tay nhóc, nó hỏi:
-Sao em lại có…
-Hôm trước chị làm rơi, em nhặt được.
-Ơ…cảm ơn…- Nó ngập ngừng.
-À…anh ơi, dì Rebecca tới kìa.
Anh khựng lại, những cơ mặt căn cứng, ánh mắt trở nên sâu hoắm lạnh lẽo như thể anh vừa nghe cái tên của kẻ thù không đội trời chung vậy.
-Bà ta đâu?
-Đang vào đấy, a kia kìa.- Nhóc chỉ về lối vào.
*
Bước vào là một người phụ nữ phương Tây xinh đẹp, vẻ đẹp của nữ thần Venus. Dù đã ba mươi lăm tuổi nhưng vẻ đẹp của bà luôn quyến rũ mọi người. Gương mặt thanh tú không có dấu vết của thời gian được che khuất một phần bởi chiếc nón rộng vàng màu kem. Mái tóc màu hạt dẻ bồng bềnh rũ xuống hai vai càng tăng thêm vẻ đẹp cho bà hơn cả chiếc váy hoa đơn giản nhưng tao nhã bà đang mặc nữa.
Bước tới gần anh, bà mỉm cười nhẹ nhàng:
-Chào con.
-Bà tới làm gì?- Giọng anh lạnh giá.
-Ta tới thăm con.
-Tôi không cần bà lo. Mà tôi nhớ tôi cũng chưa bao giờ tới gần bà khoảng 3m.
Không khí nặng nề.
-Thật vui khi dì tới đây.- Nhóc vội nói, xua đi cái không khí căng thẳng này.- À phải rồi, dì à, đây là chị An, là Witch đó dì. Còn chị, đây là dì Rebecca.
Như để tỏ ra phép lịch sự tối thiểu, bà bỏ mũ ra cũng như để nhìn rõ nó hơn.
Nó khựng lại khi nhìn thấy rõ gương mặt bà ta.
Anh cũng thế. Lẽ nào đúng như anh nói, anh chưa tới gần bà ta dù là 3m?
Gương mặt có đôi nét giống nó.
Không, gương mặt nó và bà có thể nói giống nhau tới phân nửa.
Và đôi mắt bà ta…màu thạch anh tím.
*
Bà không tin vào mắt mình nữa.
Cô gái này…lẽ nào…
Có lẽ nào chứ?
Bà run run, môi mấp máy nói:
-Mắt cô…có màu tím chứ không phải màu nâu đúng…không…?
Chúc các bạn online vui vẻ !