Chap 23 :
Ngày đầu tiên của năm mới, cũng là ngày đầu tiên Duy và Lâm chính thức hẹn hò. Lái xe đưa cô về tới nhà, Duy vẫn quyến luyến ôm hôn Tuệ Lâm. Cô e thẹn nép vào Duy :
- Đủ rồi anh à …
- Chẳng muốn rời em tí nào …
- Về nhà gọi cho em nhé !
- Ừ.
Vẫn dính chặt nhau cho đến lúc Bảo Yến loạng choạng đụng vào hai người. Lâm giật mình đẩy Duy ra và đỡ Bảo Yến :
- Yến, trời đất, sao cậu lại say đến mức này thế ?
- Thế là cậu và hoàng tử lại thành đôi rồi.
- Ừ … Ừ … Để tớ đưa cậu vào trong.
Duy nhìn theo rồi hỏi :
- Bạn em không sao chứ ?
- Ổn mà. Anh về đi !
Đỡ Bảo Yến vào trong phòng, thật ra thì giới trẻ hiện nay rất dễ biết họ vui hay buồn. Có một điểm chung, rượu là thứ đầu tiên khi họ có được niềm vui hay nỗi buồn đó. Rượu khi đã trôi qua cổ họng, sau vài phút, sẽ cho họ cảm giác nóng bừng rồi sau đó là lâng lâng ở một trạng thái không trọng lượng. Bay bổng và nhẹ nhàng. Và, trong cơn say ấy, những người bên cạnh sẽ biết họ thực sự vui hay buồn. Là Bảo Yến đây. Bảo Yến dù vẫn là một dân chơi thứ thiệt uống khó bao giờ say nhưng những lần về muộn gần đây, cô đều say ngất, không còn biết gì nữa. Bảo Yến trở sốt và ói rất nhiều. Tuệ Lâm lo lắng lắm, gọi điện qua bên Mỹ ngay…
- Hey…
- Anh hai, là em đây !
- Anh biết.
- Anh ngủ chưa vậy ?
- Sắp.
- Thật ra giữa anh và Yến có chuyện gì ?
- Có gì đâu.
- Tức là vẫn bình thường.
- Ừ. Bình thường trở lại rồi.
- Anh không hỏi thăm Bảo Yến sao ?
- Anh rất bận. Không cần em quan tâm mấy chuyện này. Còn gì nữa không ?
- Mẹ khỏe không ?
- Khỏe. Không có gì anh cúp máy nhé !
Rõ ràng là đã có chuyện. Nhưng cả Bảo Yến lẫn Khoa Nam đều không nói ra làm Lâm cảm thấy bực mình khi phải đứng giữa cả hai. Nhưng cô không còn rãnh rỗi để đi lo chuyện bao đồng, trước là chuyện của Mạnh và Nhã, giờ tới chuyện này. Nhưng không phải vì Lâm không muốn bận tâm, bởi vì cô có lí do của riêng mình. Cuộc sống của Lâm giờ có thêm một lý do để bận rộn, đó là tình yêu của cô và Đoàn Duy đã đâm hoa nảy nở. Họ chỉ mới yêu, nhưng vượt qua bức tường khoảng cách, họ đã yêu, say đắm và nồng nàn hơn cả những đôi đã yêu nhau kéo dài qua tháng năm vậy. Bảo Yến bắt đầu nhận ra sự yếu đuối mà cô nghĩ cô chưa bao giờ trải qua. Từ nhỏ đã là con cưng của một cặp vợ chồng có tiến tâm trong xã hội, Yến được bao bọc trong nhung lụa nhưng công việc của ba mẹ buộc cô và ba mẹ luôn có một khoảng cách xa xôi. Bây giờ lớn lên cũng vậy, những lúc như thế này, nếu Yến cầm điện thoại báo tin thì từ Hà Nội, họ có bay về ngay hay không. Nghĩ như thế Yến cảm thấy rất buồn. Thời gian du học 2 năm ở Mỹ, cô tình cờ quen biết Khoa Nam và cách nói chuyện ngọt ngào của anh làm Yến phần nào cảm thấy bớt cô đơn. Nhưng đúng là “tình chỉ đẹp khi còn dang dở”, Nam đã không như trước kia, và đó cũng là lúc Yến nghĩ mối tình của họ chắc chỉ đẹp khi mới bắt đầu. Một lời nói chia tay, một lời nói đồng ý và sau 1 tuần lễ thì xuất hiện một sinh mạng bé bỏng. Rõ ràng cả Yến và Nam đều không lường trước được điều này.
Ở Mỹ, có vẻ ngoài bảnh bao nên Nam không lúc nào đi chơi mà không có bóng hồng bên cạnh. Một phần Nam trăng hoa hơn cũng sau lần chia tay với Bảo Yến. Nhiều lúc rất muốn gọi điện hỏi thăm nhưng vì tự ái, Nam không làm được. Vừa nắm tay một cô nàng ra khỏi hộp đêm, lên xe, cô nàng táy máy làm rơi quả địa cầu thủy tinh trên xe…
- Oh Sorry… Trông nó xấu quá !
- Bỏ xuống đi !
- Nó không đẹp. Em sẽ tặng anh cái khác. Cái quả cầu này chỉ đáng vứt đi !
Nghe hết câu, mắt Nam nhưng muốn tóe lửa vì tức giận liếc nhìn làm cô nàng cảm thấy sợ hãi, anh chàng thắng xe lại rồi giật quả địa cầu, không nói bất cứ lời nào mà chỉ lặng lẽ bước xuống và mở cửa xe ra :
- Xuống xe đi !
- Sao vậy ?
- Tôi bảo cô xuống xe.
- Vì quả cầu bé xíu mà anh đuổi em à ?
- Cô có biết vật này rất quan trọng với tôi hay không hả ?
- Khoa Nam, xin lỗi !
- Đi xuống ! Tôi bảo cô xuống xe, có nghe không ?
Cô nàng nhục nhã miễn cưỡng bước xuống. Nam lên xe và bỏ đi. Vừa lái xe anh vừa nắm chặt quả địa cầu trên tay, ngày Bảo Yến về Việt Nam, trên đường lái xe đưa cô ra sân bay, Bảo Yến đã thứ này lên xe Khoa Nam và nói đây là thứ sẽ khiến anh nhớ đến cô lúc cô không còn ở đây nữa. Nam biết rằng đó là người con gái đã thực sự ở sâu trong tim anh, giờ mới nhận ra Yến quan trọng với anh biết dường nào…
Yến đang ngồi trên Taxi, cô nhận được cú điện thoại với một dãy số dài. Ngẫm nghĩ một chút, Yến bắt máy nhưng không trả lời và đầu máy bên kia cũng không cất tiếng nói. Yến không tắt máy mà vẫn cứ để đó. Cứ như thế, phải mất một hồi lâu ở bên kia mới chịu cúp máy. Yến cũng không thèm quan tâm. Dù gì cũng đang mang trong người đứa con bé bỏng, dù có quyết định thế nào thì Yến cũng muốn rời xa trường học một thời gian. Hôm nay Yến đến trường nộp hồ sơ bảo lưu kết quả học tập và bắt đầu nghỉ phép. Tuệ Lâm đi ăn cùng Đoàn Duy, không ngồi đối diện mà cả hai ngồi sát bên nhau. Một đĩa beefsteak được đặt ra trước, Duy liền giành lấy. Tuệ Lâm hơi ngạc nhiên, thì ra anh còn muốn tự tay đút cho Tuệ Lâm ăn nữa …
- Nào, há miệng ra đi !
- Anh nghĩ em là con nít hả ?
- Ngoan nào !
- Chịu thôi, anh làm mọi người chú ý chúng ta.
- Anh chỉ quan trọng sự vui vẻ. Suy cho cùng những ánh mắt dò xét những hành động của chúng ta thì cũng chỉ xuất phát từ ghen tị thôi. Đúng không nào ?
- Dù có như vậy thì anh cũng … ý tứ một chút chứ.
- Nhưng em phải ăn.
Trước thái độ cương quyết của Duy, Lâm nhoẻn cười ăn miếng thịt ngon lành. Nó trở nên đậm đà hơn rất nhiều nhờ cử chỉ của Đoàn Duy. Yêu nhau thì mọi thứ trên cuộc đời trở nên đẹp như thế đấy. Dành tất cả thời gian rãnh rỗi cho người yêu, Duy mới dần sống lại được cảm giác yêu đời như thế này. Nắm tay nhau nhìn hoàng hôn buông xuống trên cầu Sài Gòn, Lâm nói :
- Em thấy anh rất thích bờ sông.
- Anh thích trải niệm buồn vui của anh với những dòng nước, con thuyền. Nhưng Sài Gòn không giống Hamburg, ở đó, những buổi chiều, sự nhộn nhịp không lấn áp được những nét lãng mạn và quyến rũ của thành phố ấy.
- Anh có vẻ đã coi Hamburg là quê hương thứ hai của anh.
- Anh luôn coi nước Đức là một phần cuộc sống của mình. Có lẽ vì từ nhỏ anh đã có một gia đình, gọi là hạnh phúc nhưng từ hạnh phúc ấy không nằm trong ý nghĩa trọn vẹn của nó.
- Em không hiểu …
- Anh được ba mẹ yêu thương. Nhưng, những tình thương … anh cảm nhận, ba anh không thực sự yêu mẹ anh, mẹ anh không thực sự yêu anh đúng cách một tình thương của người mang anh trong bụng chín tháng mười ngày. Họ rất yêu thương anh nhưng … từ nhỏ anh luôn bị một luồn sinh khí giả tạo thổi vào tâm trí khi đón nhận những tình yêu thương đó. Đặc biệt là mẹ !
Lâm đặt nhẹ tay lên vai Duy và vuốt má anh một cách âu yếm như để giảm đi sự căng thẳng tâm lí của người yêu. Duy mỉm cười đón nhận tình cảm ấy :
- Còn em thì sao ?
- San Francisco và tất cả những kí ức tuổi thơ của em điều tốt đẹp.
- Em sinh ra và lớn lên bên đó, sao nói tiếng Việt sỏi thế ?
- Mình muốn là được thôi.
- Bây giờ, anh chỉ có duy nhất một thứ tình cảm thật …
Lâm nghiêng đầu nhìn Đoàn Duy, anh kéo nhẹ Tuệ Lâm vào lòng và ghé sát vào tai cô :
- Chính là tình yêu đến từ em.
Diễn tả mãi sẽ gây cảm giác nhàm chán, nhưng Duy và Lâm còn cách nào để dùng từ ngữ diễn tả những cung bậc tình yêu tuyệt với đang nảy nở trong lòng họ. Dạo này Duy về nhà muộn cũng chỉ vì lí do ấy. Nhưng tình yêu mới đã làm Duy tạm thời đặt những việc trọng đại sang một bên. Duy cho rằng điều đó không có gì là sai, bởi vì hấp tấp thì chẳng làm được gì mà vun đắp cho tình yêu thêm nảy nở tí nữa thì nơi đó sẽ là điểm tựa duy nhất còn lại cho anh dẫu mai này có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Chào tạm biệt Duy ở đầu ngõ, hôm nay xe không vào được tới trong vì một công trình sửa chữa. Lái xe một đoạn chưa xa, trông thấy những cây kem ốc quế bày bán, nhớ ra người yêu rất thích kem, Duy không ngại quay xe lại…
Lâm đi tung tăng tới trước cửa nhà thì thấy một người đàn ông đứng sau lù lù trước cổng nhà cô. Lâm hơi ớn, nhưng cô vẫn bước lại …
- Ông là ai? Sao lại đứng trước nhà này…
- Không còn nhận ra ta là ai sao hả nhóc con?
Người đàn ông giọng ồm ồm quay lại và cởi kính đen bặm trợn ra. Một chút ngỡ ngàng làm Tuệ Lâm choáng váng :
- Bác Kiên. Là bác hả ?
- Tưởng con đã quên bác rồi chứ.
- Làm sao mà quên được. Con không nhớ là anh em của ba, vẫn còn bác ở Việt Nam.
Lâm sà vào lòng ông Kiên và cả hai cười nói vui vẻ. Duy đứng chết lặng ở phía sau bức tường, lặng lẽ xách túi kem quay trở ra.
- Mối quan hệ của họ là gì? Trông cô ấy thân thiết với hắn quá ! Ôi trời ơi, trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp khó tin như vậy? Không thể nào là Huỳnh Tuệ Lâm, người con gái mình yêu. Mình điên mất !
Tâm trạng bấn loạn theo Duy suốt con đường từ đấy về đến nhà. Lại một đêm thêm trằn trọc và khó ngủ.
Ngay lúc Duy nâng tầm quan trọng của Tuệ Lâm lên cao đối với cuộc sống của anh thì cũng chính là lúc Duy biết được một sự thật trớ trêu – Lâm và Trần Kiên có một mối quan hệ thân thuộc. Phải làm sao? Phải làm sao?
Tút… Tút … Tút …
Âm thanh của máy bận réo liên tục. Hai chiếc điện thoại được đặt vào hai lỗ tai của hai người. Cả hai đều lần lượt bấm số của đối phương để rồi đều nhận được những âm thanh không hề muốn nghe ấy. Là Yến và Nam. Cả hai trút hơi thở não lòng nhìn chiếc điện thoại nghĩ rằng dấu chấm hết đã thực sự đến với tình yêu. Một người đang ở nơi xa, một người ở nơi đây. Liệu bước đường tình có thể khiến họ ngoảnh lại?
Trùng hợp là cái chi? Nó có thể đến từ hai người những tưởng xa tít mù khơi mà lại kéo về bên nhau. Và trùng hợp đôi khi lại là bước ngoặc của một sự việc nào đó khiến mọi chuyện trở nên rối tung.
Chap 24 :
Một buổi sáng, bà Mai, mẹ của Tuệ Lâm và Khoa Nam ngồi chờ sẵn anh chàng. Nam đã đi cả đêm qua và vẫn chưa về, loạng choạng mở cửa nhà, bà Mai lạnh lùng :
- Nam , ngồi xuống !
- Hey, Mom !
- Ngồi xuống, mẹ cần nói chuyện với con.
- Khi khác đi mẹ, con mệt lắm rồi.
- Câu này mẹ đã lập đi lập lại nửa tháng nay rồi. Hôm nay mẹ không để con hẹn nữa.
- Nhưng con rất mệt.
- Mệt cũng phải nghe.
- Chuyện gì nữa ạ ?
Bà Mai liếc mắt nhìn Nam , anh thậm chí mở mắt còn chưa ra. Nam cười nhạt :
- Nếu lại chuyện cưới xin thì thôi con đi ngủ. Con không muốn !
- Tuệ Lâm không còn ở Mỹ, đúng không?
- Sao ạ ?
- Tuệ Lâm, em con, nó đã đi Việt Nam gần nửa năm nay rồi đúng không?
- Chuyện này …
- Đừng nói với mẹ là con không biết. Mẹ đã tỏ ra tin tưởng khi giao em cho con quản lí để mẹ tập trung với công việc làm ăn của gia đình. Chuyến đi Việt Nam của con có phải là đến cung cấp viện trợ cho nó không?
- Mẹ ơi, nghe con nói được không?
- Nếu bác Kiên không nói với mẹ thì đến giờ này mẹ vẫn tin tưởng con. Không thể tin được ! Giờ anh chị đủ lông đủ cánh hết rồi, hết đứa nhỏ rồi tới đứa lớn gạt tôi này ông ơi !
Nam thở dài nhìn lên trần nhà với cái giọng than vãn nghe ướt cả tai. Nam nói :
- Nó đã lớn rồi. Mẹ bao bọc nó mãi đâu có được !
- Em con từ bé đã quen nuông chiều lại chưa bỏ cái tính bướng bỉnh khó gần. Mẹ không tin là nó chưa gây chuyện lớn ở bên đó vốn lạ nước lạ cái.
- Nó chẳng những rất ngoan mà con rất nên người nữa mẹ à ! Nếu không thì con là người lôi Lâm về đầu tiên chứ không chờ mẹ đâu.
Nam đứng dậy và bỏ đi. Bà Mai nói :
- Nam , đứng lại ! Còn chuyện thứ hai mẹ chưa nói !
- Con biết nội dung thứ hai mẹ định nói. Câu trả lời của con vẫn thế thôi !
- Con có quyền lựa chọn. Mẹ không kén chọn bất cứ cô gái nào, nhưng con mà không tự chọn, tới lúc mẹ chọn thì con đừng có trách.
Phát ngán với những ngôn từ đó. Con gái ở Mỹ đâu phải khó tìm, nhưng vấn đề là Khoa Nam không thực sự có niềm tin với hôn nhân. Yêu nhau thì đã sao chứ ? Anh vẫn đang nặng tình với cô nàng Bảo Yến kia mà. Nam nghe nói mãi mà ngủ ở sofa mặc cho những lời bà Mai dập chát chúa vào lỗ tai.
Duy ngồi ngoài xe chờ đã lâu, Tuệ Lâm tò mò bước ra dò xét :
- Anh Duy, sao anh tới mà không gọi cho em? Sao? Không muốn gặp em hả ?
- Đâu có. Làm sao mà anh không muốn gặp em. Nhớ em lắm đó chứ !
- Vậy thì anh nói đi ! Tại sao lại ngồi thừ ở đây mà không gọi cho em sớm hơn ?
- Em trở nên ghen tuông từ khi nào vậy ? Thôi lên xe đi ! Đi tiếp rồi nói.
Lái xe đi một đoạn, Duy nói :
- Chỉ là không muốn em phải rút thời gian của mình vì anh thôi. Anh có thể chờ em mà.
- Chờ là chờ trong bao lâu ?
- Bao lâu cũng được. Miễn là em chắc rằng em đừng từ bỏ anh. Thì lúc nào anh cũng có thể chờ em. Bao lâu cũng được !
Tuệ Lâm đột ngột nhận được tin nhắn và cô nói :
- Anh Duy, quay xe lại đi !
- Đi đâu vậy ?
- Theo em tới một chỗ.
Duy và Lâm dừng chân ở một nhà hàng, cả hai khoác tay nhau tình tứ bước vào một chỗ đặt sẵn. Duy đứng sững lại khi Trần Kiên ngồi ở đó và nở một nụ cười khó ưa với anh. Anh vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh trước vẻ mặt vui thú của Tuệ Lâm :
- Bác Kiên, đây là anh Đoàn Duy, người yêu của con !
- Là bác của em hả ?
Tuệ Lâm gật đầu. Đoàn Duy nhìn ông Kiên :
- Chú Kiên, trùng hợp quá !
- Hai người quen biết nhau à ?
- Phải.
Duy gật đầu và ngồi xuống, nhanh tay kéo ghế cho Tuệ Lâm. Ông Kiên thấp giọng :
- Bác phải gọi bạn trai cháu là ông chủ đấy.
- Thế hai người làm việc chung đó ư ?
- Ừ. Chú Kiên dưới quyền của anh. Nhưng chú là một trụ cột của công ty anh đó.
Từ trụ cột Duy nhấn mạnh rồi không ngừng nhìn ông Kiên. Suốt buổi ăn một chút gượng gạo đã bị xóa tan bởi tiếng cười giòn giã của Tuệ Lâm. Lúc Tuệ Lâm đi vào toilet, Duy và Trần Kiên mới để lộ rõ không khí thật sự của bữa ăn trưa đó. Ông Kiên nói :
- Có phải con đã biết quan hệ của chú và con bé nên con đã tiến tới không?
- Không hề biết. Cho đến trước bữa ăn này !
- Vậy con định thế nào khi con đã biết mối quan hệ của chú và Tuệ Lâm. Con lúc nào cũng muốn loại trừ chú như cái gai trong mắt con, trong khi cháu ruột chú lại là người yêu của con. Khó xử cho con quá nhỉ, giám đốc trẻ ?
- Ông yên tâm !
Duy mím môi uống cạn ly rượu vang rồi chép miệng :
- Bạn gái của tôi là do tôi chọn, tất nhiên là tôi hoàn toàn tin tưởng và yêu cô ấy rất nhiều. Người cảnh cáo nên phải là tôi mới đúng, tôi cấm ông làm gì phá hoại chuyện tình cảm giữa tôi và cô ấy ! Đừng dựa trên danh nghĩ là bác ruột thì muốn làm gì thì làm. Tôi cảnh cáo ông đấy !
- Vậy thì tôi cũng cấm cậu xen giữa mối quan hệ giữa Ngọc Quế và tôi.
- Hóa ra ông chịu ra mặt bởi vì mẹ tôi tôn trọng ý kiến của tôi mà lánh mặt ông đó à ?
- Nó là đứa cháu vẫn còn ngây thơ và cậu nghĩ nó sẽ tin ai hơn ? Bước tiến tới giữa cậu và nó phải nhờ sự lánh mặt của tôi trong đêm sinh nhật của Ngọc Quế. Nếu lúc đó tôi để Tuệ Lâm phát hiện thì có lẽ đến giờ này mối quan hệ của hai đứa không tiến triển tốt đẹp đâu.
- Ông thủ đoạn đến từng centimet, Trần Kiên ạ !
Cuộc tranh cãi dừng lại cho đến khi Tuệ Lâm bước ra và vịn chặt bàn tay phải. Duy lo lắng :
- Chuyện gì vậy em ?
- Lúc nãy một người gấp gáp đóng cửa. Không để ý tay em vẫn còn bám trên mép !
- Không sao chứ ? Đưa em đi bác sĩ nhé !
- Không cần đâu. Chỉ bị sưng một chút thôi mà. Mình ăn tiếp đi anh !
Ông Trần Kiên mỉm cười :
- Lâm, con đang sống với bạn hả ?
- Dạ. Đó là bạn con quen ở Mỹ.
- Thôi con về ở cạnh bác, bác sẽ chăm sóc cho con chu đáo hơn.
- Để con suy nghĩ lại.
Duy nắm chặt lấy tay người yêu lúc cùng cô đi dạo. Duy nói:
- Em suy nghĩ sao ?
- Chuyện gì ?
- Việc chú Kiên muốn em sống gần chú ấy.
- Em nghĩ cũng là một việc tốt.
- Em vốn ghét sự quản thúc kia mà.
- Thật ra chú Kiên rất tốt. Anh đã bị vẻ ngoài của chú ấy đánh lừa rồi đấy. Em biết anh lo cho em, sự lạnh lùng bên ngoài chỉ làm chú ấy thêm hấp dẫn phái nữ mà thôi.
- Anh không có ý đó. Anh tôn trọng quyết định của em mà.
- Em thật tình cũng chưa muốn về. Bảo Yến dạo này lạ lắm !
- Ừ. Dù thế nào thì anh cũng ủng hộ em.
Duy bắt đầu lo sợ, quả thực anh không ngán khi phải xử thẳng Trần Kiên nhưng hắn lại đang nắm tẩy và chiếm được lợi thế từ cả hai người phụ nữ quan trọng của anh. Chính là bạn gái và mẹ. Đó là lí do Duy chùn bước trước lời khiêu chiến từ Trần Kiên. Tài chính công ty lúc này không hiểu tại sao lại ổn thỏa và êm đẹp không hề có chút biến động, Duy không tin trong một thời gian ngắn anh có thể khôi phục nó nhanh như thế. Có cảm giác như công ty khó khăn hay vững mạnh là tùy thuộc vào Trần Kiên vui hay buồn. Duy thấy mình buồn quá, anh chẳng làm được điều như đã hứa với ba. Nghĩ ngợi một lát, Duy tìm đến Tiến Mạnh. Cả hai đi uống cà phê, Duy kể lại mọi chuyện, Tiến Mạnh có vẻ đồng tình :
- Đây có phải là gã đó không? Liên quan đến cái chết của ba cậu …
- Chính là hắn.
- Cậu cần gì ở tớ ?
- Cậu có thể dẹp bỏ cái đam mê GPS của cậu qua một bên không?
- Để làm gì ? Làm thám tử hả ?
- Không phải. Chỉ có cậu đủ tin cậy để giúp tớ quản công ty thôi.
- Cậu điên hả ? Không được đâu.
- Sao lại không? Cậu hoàn toàn có khả năng như thế.
- Nhưng để làm gì chứ.
- Có một số chuyện, sao này tớ sẽ nói cho cậu nghe. Nhưng cậu hãy giúp tớ, chỉ một thời gian thôi.
Thấy lời nói chí tình của Duy làm Mạnh cũng một chút xiêu lòng. Anh chàng gật đầu. Ngay sáng ngày hôm sau, cuộc họp ban quản trị đã được tiến hành. Đoàn Duy dõng dạc :
- Để tăng mức độ khắng khít và đạt hiệu quả cao. Tôi quyết định chọn thêm một thư ký riêng, sẽ là thư ký thứ hai sau cô Phương Anh. Nhưng chức vụ này thì hoàn toàn khác, người này có thể thay tôi quyết định và sẽ làm theo ý kiến chỉ đạo của tôi từ xa. Người này do chính tôi lựa chọn, hôm nay sẽ ra mắt quý vị. Đây, là Tiến Mạnh, thư ký của tôi.
Ánh mắt Trần Kiên tỏ vẻ đã đoán trước được ý đồ của Duy nhưng anh không quan tâm điều đó. Tiến Mạnh đứng dậy và có đôi lời phát biểu :
- Đây là một thử thách mới, tôi sẽ đương đầu với nó để giúp bạn tôi, là Đoàn Duy. Chúc hợp tác tốt !
- Chúc hợp tác tốt !
Một thử thách mới, đương đầu mới. Mạnh và Duy bắt tay nhau dưới ánh mắt cay nghiệt từ Trần Kiên đem lại. Nhưng, khi chiến đấu, đã có thêm một người bạn đồng hành thì cuộc chiến ấy sẽ trở nên nhẹ nhàng đi rất nhiều. Đặc biết khi bên ta có người mà ta tin tưởng.
Chap 25 :
Một đêm không ngủ được. Nam ngồi dậy và mở Yahoo, anh không có thói quen xài Yahoo cho tới khi gặp Yến. Nick của Yến không sáng, nhưng Nam vẫn cứ gửi tin offline :
- Anh biết bên Việt Nam là buổi chiều, nhưng nick của em không sáng có nghĩa là em không muốn gặp một ai đó. Anh nghĩ đó là anh, có phải vậy không?
- Anh biết có nói gì thì em cũng nghĩ anh là người bạc tình. Nhưng em cũng hiểu mà, lúc anh giận lên thì anh đâu phải là anh nữa.
- Anh đã sai khi ngu ngốc nói lời chia tay với em. Vì từ đó đến nay, anh không ngừng nhớ em, và nhận ra anh yêu em rất nhiều.
- Phải chi có em bên cạnh, vùi lấp nỗi cô đơn của anh thì hay biết mấy. Yến, cho anh xin lỗi ! Xin lỗi, Bảo Yến từng là của anh.
Nam chùi nhanh hàng nước mắt khi phát hiện nó rớt trên phím laptop.Nhưng anh không hay Bảo Yến đang invisible, cô cũng im lặng mà lặng lẽ lau nước mắt. Gập laptop lại, Bảo Yến ra về. Cô vẫn còn yêu Nam nhiều lắm, còn em bé của hai người nữa. Hôm nay đi mua thức ăn, Lâm nghĩ ngợi gì đó rồi lựa chọn rất nhiều thứ về và bắt đầu nấu nướng. Tuệ Lâm cũng trổ tài nấu món Việt dù không thực sự ngon và bắt mắt, gọi điện thoại cho Duy. Anh nghe rất gấp :
- Gì vậy em ?
- Chừng nào anh xong ?
- Anh cũng không biết, hôm nay anh bận lắm.
- Chừng nào xong anh tới nhà em được không ?
- Ừ. Anh sẽ ghé !
Duy tắt máy và tiếp tục cùng Mạnh lục lọi hồ sơ mà cả hai đã thu gom lại trong cả tuần nay về Trần Kiên và bà Ngô Ngọc Quế. Tiến Mạnh nói :
- Rõ ràng không sai mà, tìm mãi cũng ra gã thám tử mà ba cậu từng thuê để theo dõi họ. Họ có gian tình từ rất lâu rồi. Chỉ chờ lúc ba cậu qua đời là công khai mối quan hệ thôi.
- Vậy họ đã là một cặp tình nhân từ rất lâu sao ? Trời ơi, tội cho ba của tớ… Ước gì tớ có thể biết vì sao ông ấy chết…
- Cũng dễ thôi. Ba cậu là một đại gia thực phẩm, thế nào thì cái vụ tai nạn ấy sẽ được ghi lại rành mạch. Tớ sẽ cố tìm. Mà sao điện thoại cậu reo mãi thế ?
- Thôi để tớ tắt máy. Hôm nay nhất quyết phải tìm ra cho bằng được.
Duy lạnh lùng tắt máy không nghĩ đến Tuệ Lâm đã kỳ vọng anh sẽ đến để thưởng thức những món ăn mà cô nấu, chờ đến gần sáng thì mọi thứ đã nguội lạnh, có món cũng đã hư. Mà vẫn chẳng có bất cứ một tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào đến từ máy của Duy. Lâm có đôi chút thất vọng nhưng vẫn tự an ủi mình chắc là Duy bận nên quên, tuy nhiên, không thể giấu được nỗi buồn trên gương mặt xinh xắn và hay nở nụ cười vốn có. Bảo Yến thức dậy sớm, trông thấy Tuệ Lâm dọn dẹp rồi hỏi :
- Ủa ? Sao lại đổ thức ăn hết vậy ?
- Người ta không tới.
- Tiếc thế. Sao không gọi tớ xuống ăn ?
- Ai mà biết cậu có ở nhà. Lúc này cậu thoắt ẩn thoắt hiện cứ như là ma ấy.
- Đừng mỉa mai bạn bè kiểu đó chứ. Buồn chi mấy thứ đàn ông đó?
- Tớ không có buồn.
- Cậu giấu ai chứ không giấu được tớ.
- Người buồn là cậu thì đúng hơn. Có phải cậu và anh Khoa Nam đã chia tay nhau rồi không?
- Chuyện của bọn này không nhất thiết cậu phải biết đâu.
- Nhưng vấn đề là đứa bé trong bụng cậu cần biết điều đó.
Yến nghe thế sững sờ nhìn Tuệ Lâm, cô nàng cũng không muốn giấu bạn và nói thẳng. Yến giận dữ :
- Cậu theo dõi tớ hả ?
- Xin lỗi cậu. Hôm nọ tớ tìm thuốc lúc cậu sốt, tớ đã trông thấy kết quả siêu âm. Tớ cũng biết tác giả không phải ai khác mà là anh trai tớ.
- Cậu thôi ngay. Đây là chuyện của tớ. Không cần cậu quan tâm !
- Yến, đừng quyết định dại dột mà.
- Cậu im đi. Tớ không muốn nhắc tới vấn đề này nữa. Tớ sẽ xử lí với cậu và sự im lặng của cậu là điều tớ mong chờ nhất. OK !
- Tớ chỉ im lặng tới mức thấp nhất có thể. Nhưng cậu phải hứa với tớ một điều !
- Điều gì chứ ?
- Đừng có những quyết định ác độc với em bé nha.
Bảo Yến cười khẩy rồi nói trong ẫm uất :
- Cậu nhân từ quá nhỉ ! Nhưng tớ thì không. Tớ chưa có chồng, vừa chia tay với bạn trai, và những lí do như thế thì cậu nghĩ có nên giữ lại đứa nhỏ không? Đó là quyết định của tớ.
- Cậu chẳng lẽ lại vô tình đến thế sao ?
- Không ai tốt cả.
Mạnh và Duy ra khỏi công ty khi kim đồng hồ đã điểm 7 tiếng. Cả đêm qua hai anh chàng đã ngủ lại ở công ty và những chiếc ghế làm lưng cả hai sắp gãy. Duy nói :
- Cảm ơn cậu ! Cậu đã giúp tớ rất nhiều.
- Có gì đâu. Hôm nay không làm phiền nữa nhé. Tớ đã bỏ lỡ tối thứ 7 bên vợ sắp cưới rồi. Tớ không thể lỡ thêm ngày chủ nhật đâu.
- Cũng được.
- Mà nè …
- Chuyện gì nữa ?
Tiến Mạnh nháy mắt dí dỏm :
- Có nhớ hôm qua cuộc điện thoại cuối cùng cậu nhận được là của ai không?
- Tuệ Lâm. Có chuyện gì hả ?
- Đúng là kinh nghiệm yêu đương của cậu kém quá. Tối thứ 7 mà gọi điện thoại cho cậu thì chắc chắn phải có điều gì đó đặc biệt. Mà cậu lại lạnh lùng tắt nguồn, tớ nghĩ cậu có một ngày chủ nhật không dễ dàng rồi đấy.
Duy đến lúc này mới nhớ ra và mở nguồn gọi điện thoại cho Tuệ Lâm. Nhưng lại là lúc cô đang tắm nên không nghe máy, Duy tưởng Tuệ Lâm giận nên tức tốc lái xe đến nhà cô và gõ cửa ầm ĩ. Bảo Yến ra mở cửa :
- Chào anh !
- Lâm có nhà không em?
- Ở trên phòng.
- Cảm ơn nhé.
Duy tông cửa vào đang lúc Tuệ Lâm đi ra, trông thấy Duy Tuệ Lâm la toáng lên vì lúc đó cô không một mảnh vải che thân đang chuẩn bị mặc quần áo. Vẫn cái tật cũ dù đang mang dép đi trong nhà, Tuệ Lâm quẳng liên tục hai chiếc vào mặt Duy rồi chạy miết vào phòng :
- Sao anh lại chạy tới ổ vậy ?
- Tuệ Lâm, anh xin lỗi. Hôm qua anh quên gọi cho em. Công việc bận quá ! Anh hứa sẽ không có lần sau.
- Anh đi ra ngoài đi.
- Anh sẽ không đi nếu em không đồng ý tha thứ cho anh.
- Bảo anh đi ra ngoài đi.
- Có tha thứ hay không? Anh sẽ đứng mãi ở đây đó.
- Nhưng tha thứ thì cũng phải chờ em mặc quần áo vào cái đã. Bộ đồ em mặc đang ở trên giường đấy ! Khăn bông em đã làm ướt rồi sao mà ra lấy.
- Vậy thì nếu không tha thứ, anh sẽ đứng mãi ở đây đấy !
- Em có giận anh đâu. Tha thứ là tha thứ cái gì ?
- Vậy hả ?
- Có đưa đồ cho em mặc không ?
- Oh … Vậy anh sẽ ra ngoài.
Duy bước ra ngoài và chờ trong vài phút, lát sau Tuệ Lâm mở cửa ra, chưa kịp nói gì thì nụ hôn của Đoàn Duy đã làm xua tan tất cả. Đặt Tuệ Lâm xuống giường và nhẹ nhàng hôn lên má, lên tóc và lên mũi cô, Lâm véo mũi anh :
- Hôn gì mà lắm thế !
- Anh đền bù ngày hôm qua thôi mà.
- Có biết ngày hôm qua người ta định tạo bất ngờ cho anh không ?
- Sorry mà. Sẽ không có mấy lần thất hứa vậy nữa đâu.
- Anh đã nói sẽ không làm em thất vọng nữa đó nha. Anh đừng quên lời nói đó !
- Anh sẽ cố gắng thực hiện thật tốt. Được không em?
- Chỉ muốn hôn anh ngay lúc này thôi.
Bảo Yến tình cờ đi ngang, cánh cửa đóng không chặt làm cô vô tình thấy được cảnh tình tứ của Lâm và Duy. Yến chỉ nhoẻn cười và rời khỏi nhà. Bà Quế và ông Kiên đang bí mật gặp gỡ tại nhà ông Kiên, bà Quế vừa tới đã hậm hực quăng xấp ảnh, Trần Kiên ngạc nhiên ngồi xuống nhìn, đó là những tấm ảnh của ông và Tuệ Lâm trong những lần đi chung. Ông Kiên hỏi :
- Chuyện gì vậy em?
- Con bé này có quan hệ gì với anh? Sao anh lại thân mật với con bé thế ?
- Em ghen hả?
- Anh biết em tức giận hoàn toàn không phải vì ghen mà.
- Nó chỉ là cháu gái của anh.
- Cháu gái? Có cần thiết phải vậy không? Em chẳng biết anh có cháu gái nào cả.
- Nó gọi anh là bác nhưng thực sự là con gái của chị gái anh. Nó ở Mỹ về, em biết cô bé này mà.
- Em không tin đây chỉ là đứa cháu gái của anh. Em có cảm giác rất thân quen với nó.
- Chỉ vì em có ấn tượng tốt với cô bé mà thôi. Không phải là đứa trẻ em nghĩ đâu.
- Em không tin rằng đứa con của em đã chết. Em chỉ cần xét nghiệm ADN là biết ngay thôi.
- Anh cấm em đấy !
Trần Kiên siết chặt đôi vai bà Quế mắt long sòng sọc đầy những ngọn lửa thù hận :
- Chúng ta ngồi chung một thuyền. Anh cấm em làm điều đó. Nó đang là mồi nhử Lý Đoàn Duy, em biết không?
- Đừng để em biết sự thật anh giấu con ở đâu.
- Anh nói nó đã chết rồi thì em cứ tin là nó đã chết rồi đi. Bây giờ em cũng đang có một đứa con trai, em còn đòi gì nữa.
- Em đã dối lòng mình nhiều năm qua rồi, em phải sống với một người mà em không hề thương yêu, phải nuôi một đứa con mà em không mang nặng đẻ đau. Em là phụ nữ, em không mang trái tim lạnh lùng và sắt đá như anh.
- Em hãy tự hỏi ai mang cho em những đau đớn đó. Là anh hay là chính Lý Gia Đoàn.
- Cả hai người. Vì cuộc chiến day dứt của hai người mà tôi trở thành người đáng thương như thế này đây.
Bà Quế trong cơn bức xúc đã chạy ra khỏi nhà Trần Kiên rồi va phải vào một chiếc Taxi đang bon bon lao tới. Bà bị hất mạnh về phía trước, Trần Kiên chạy ra và hoảng loạn :
- Quế, Quế à, tỉnh lại đi ! Ngọc Quế !
********************************************************
Duy vẫn đang ngồi nhìn ngắm Tuệ Lâm làm bánh donut, Duy đánh trứng không đều nên trông bánh không đẹp. Duy nói :
- Em biết nhiều thứ đấy chứ.
- Biết lúc nào anh cũng nghĩ em tệ hại rồi.
- Đâu có.
- Anh Duy, điện thoại của anh.
Duy chạy lại túi áo lấy điện thoại ra, tặc lưỡi khi đó là số máy của Trần Kiên :
- Có chuyện gì vậy ?
- Tới bệnh viện nhanh đi, Ngọc Quế xảy ra chuyện rồi !
- Mẹ tôi xảy ra chuyện gì?
- Tai nạn. Tới nhanh đi !
Duy nghe xong nói gấp :
- Lâm, mẹ anh bị tai nạn. Anh phải đi gấp !
- Em đi với anh.
- Thôi đi, chưa biết mọi chuyện ra sao. Có gì anh sẽ nhắn tin địa chỉ cho em.
- Được rồi.
Duy lái xe chạy thẳng vào bệnh viện, bà Quế cũng vừa được chuyển ra khỏi phòng cấp cứu. Duy hỏi bác sĩ :
- Mẹ tôi có sao không bác sĩ ?
- Chấn thương nhẹ ở vùng đầu nhưng không tụ máu bầm. Yên tâm ! Ngoài ra chỉ là mấy vết xơ xác.
- Được rồi, cảm ơn !
Bác sĩ và y tá vừa đẩy băng ca đi, Duy đã xách áo ông Kiên xô vào tường tức tối :
- Ông làm gì bà ấy thế hả ?
- Mẹ cậu tự lao ra đường.
- Tôi đã nói rồi, tôi cấm ông làm tổn hại tới hai người mà. Ông quên rồi hả?
- Tôi nhắc lại một lần nữa. Tôi lo lắng không kém gì cậu đâu. Biết mà lo lắng đúng chỗ của cậu đi. Đừng ăn nói với tôi kiểu đó.
Xô Duy lại một cái, ông Kiên bỏ đi. Duy không vô thăm mẹ mà đi đăng ký chuyển phòng VIP. Anh chàng bực dọc vì không làm được gì Trần Kiên. Chợt nhớ tới câu lo lắng đúng chỗ. Duy chạy tới hỏi bác sĩ vừa mới phẫu thuật cho bà Quế xong :
- Cho hỏi…
- Anh là con trai của nạn nhân tôi mới phẫu thuật đó à ?
- Vâng. Tôi muốn hỏi bác sĩ …
- Chuyện gì ?
- Mẹ tôi mang nhóm máu gì?
- À, hồ sơ ở đây ghi, bà mang nhóm máu A.
- Nhóm A à?
- Sao vậy?
- Tôi mang nhóm máu B, nhưng ba tôi lại mang nhóm máu A. Theo tôi nhớ thì nếu ba mẹ cùng mang nhóm máu A thì con không thể nào là nhóm B được.
- Anh nên kiểm tra kỹ lại. Anh có kiến thức đấy ! Nhưng, chưa kiểm tra bằng máy móc và hệ thống thì chưa nói trước được điều gì. Nhưng nếu điều anh suy luận là đúng thì anh chỉ có thể là con của một trong hai người, hoặc là cha anh, hoặc là mẹ anh.
Vậy là không phải không có cơ sở, Duy nhớ như in nhóm máu của ông Đoàn là nhóm máu A bởi anh đã lật hồ sơ bệnh án cũng như kết quả mổ tử thi để koi nhờ tài liệu mà Mạnh bí mật lấy được lúc anh mới trở về Việt Nam. Nhưng bà Quế lại mang nhóm máu A. Vậy khả năng Duy không phải là con của bà càng lớn hơn.
Anh vuốt mặt một cái để tỉnh táo hơn và mở cửa phòng. Bà Quế trông thấy Duy mừng rỡ :
- Ôi, con trai đã tới rồi.
- Mẹ khỏe chứ ạ ?
- Trông con mệt mỏi quá.
- Dạo này con thức nhiều.
Duy không biết anh phải kéo dài việc này đến bao lâu. Nhưng tại sao phải là anh? Ngày càng có nhiều sự thật mà có nằm mơ cũng nghĩ không ra. Bầu trời u ám ngoài kia giống hệt tâm trạng của Duy vậy !
Chap 26
Duy đưa Tuệ Lâm đến bệnh viện, đây quả là một cô bạn gái tử tế và dễ thương. Chỉ mới hơn nửa tháng yêu nhau mà Duy đã bắt đầu nghĩ tới những chuyện xa vời với cô nàng.Tuệ Lâm nói :
- Em không giỏi nấu thức ăn tẩm bổ, nên đành tìm mua vậy.
- Em tới là mẹ anh đã quý em rồi.
Duy bật cười kéo Tuệ Lâm vào tặng cô một nụ hôn lém lỉnh. Mở cửa bước vào thì bà Quế và Trần Kiên đang tranh luận điều gì đó vừa xong, Duy giả vờ không biết chuyện gì và nói :
- Mẹ, chú Kiên. Con đưa Lâm đến thăm mẹ nè !
- Tuệ Lâm, cô rất là mong con đấy.
- Sao cô lại mong con ạ? Điều này làm con bất ngờ đó chứ.
Ông Kiên đỡ lửa ngay :
- Mẹ của Duy muốn con làm con dâu đấy mà.
- Ơ bác… Sao bác lại nói vậy?
- Tuệ Lâm, đúng là như thế mà.
Bà Quế mỉm cười nắm nhẹ tay cô, mặt Tuệ Lâm ửng đỏ. Tiến Mạnh và Khiết Nhã vừa đi thăm bà của Nhã ở viện dưỡng lão về, bà có vẻ rất hài lòng anh chàng cháu rể. Điều đó có vẻ như một động lực thúc đẩy đám cưới của cả hai thêm đến gần hơn. Tiến Mạnh nói :
- Anh nghĩ chúng ta nên mời Lâm và Duy làm phù dâu phù rể.
- Họ có chịu không đấy !
- Tuần sau chúng ta đi thử đồ cưới nhé !
- Gấp quá vậy.
- Anh nôn nóng ngày em trở thành bà Phạm lắm rồi. Đừng bắt anh phải đợi thêm nữa.
Đưa Tuệ Lâm về nhà, Duy nói :
- Tuần sau, anh dành cho em kỳ nghỉ ngắn ở Đà Lạt nhé.
- Đà Lạt? Chuyện gì vậy anh?
- Thật tình thì, không hoàn toàn là kỳ nghỉ. Nhưng anh và em vẫn chưa có chuyến đi chơi xa nào. Nên anh muốn vậy thôi mà…
- Vậy thì trong tuần này ít nhất anh phải dành cho em 2 ngày để đi mua sắm. Dạo này các shop có loại áo đôi rất đẹp đấy.
- Áo đôi hả?
- Anh chưa từng mặc sao?
- Trong tủ quần áo của anh đếm chưa được chục cái áo pull màu sắc. Anh chỉ chuộng 3 màu trắng, xám và đen thôi.
- Thảo nào ấn tượng đầu tiên em dành cho anh, anh cứ như là ác ma ấy.
- Bây giờ còn không nhỉ?
- Bây giờ anh đã hóa thành hoàng tử rồi.
- Anh không muốn làm hoàng tử đâu. Hoàng tử vẫn còn rất trẻ con. Anh muốn làm vua cơ.
- Tham lam quá đi !
Duy và Lâm ấm áp trong vòng tay nhau một chút trước khi về nhà. Hôm nay, bà Quế đã khỏe hơn nhưng chân vẫn còn đau nên chưa thể đi được. Tuệ Lâm đến thăm bà một mình mà không báo cho Duy biết trước. Thấy cô nàng tỉ mỉ, bà Quế còn thương cô hơn cả một đứa bạn gái của cậu con trai. Bà Quế hỏi :
- Con được bao nhiêu tuổi rồi ?
- Dạ, 25 ạ !
- Con sinh ra ở Mỹ sao nói tiếng Việt sỏi thế?
- Cô không phải là người đầu tiên hỏi con như thế. Nhưng con có đi học tiếng Việt, 1 phần con cũng nói tiếng Việt.
- Con có quan hệ thế nào với anh Kiên?
- Bác Kiên là em trai của mẹ con. Con không quen xưng hô là cậu.
- Con rất dễ thương. Cô cũng từng ước có 1 đứa con gái như con vậy. Da trắng, mắt hai mí tròn xoe và có mái tóc nâu. Con có mái tóc nâu giống cô lắm đấy.
- Con cũng trông thấy như thế. Nhưng lúc đầu con cứ nghĩ là cô nhuộm chứ.
- Này Lâm, giày của con bị tuột dây kìa.
Lúc Tuệ Lâm cúi xuống cột giày, bà Quế đã nhanh chóng bứt 1 sợi tóc của cô. Lâm không để ý và đáp lại nụ cười của bà Quế khi ngước đầu lên. Bà Quế giấu cọng tóc đó. Đúng là bà rất muốn biết thực sự Trần Kiên đã giấu đứa con bé bỏng ngày xưa đi đâu. Giờ lại tự tìm đến. Cùng nhau đi lên Đà Lạt mộng mơ, Duy và Lâm đi rất nhiều nơi và chụp rất nhiều hình ảnh…
- Đà Lạt lãng mạn lắm phải không anh?
- Em có muốn chúng ta đám cưới ở đây không?
- Em chưa nghĩ tới. Chúng ta chỉ mới quen nhau 85 ngày thôi.
- Trải qua Lễ tình nhân không có gì nổi bật cho em, em không giận anh chứ?
- Hôm đó anh bận mà. Bù lại anh chưa bao giờ làm em buồn. Em chỉ cần bao nhiêu đó là đủ rồi.
- Anh có một đề nghị này cho em.
- Anh cứ nói.
Tuệ Lâm nhìn Đoàn Duy, anh nói :
- Em hãy tham gia một khóa học quản trị kinh doanh ngắn hạn ở đại học RMIT. Sau đó vào Lý Đoàn làm việc cùng với anh.
- Em vẫn đang khác quốc tịch với anh đấy. Lúc khăn gói sang chỗ này em đâu có nghĩ sẽ ở lại đây !
- Chuyện đó không ảnh hưởng gì. Chỉ là anh muốn gặp em mỗi ngày thôi.
- Em sẽ nghĩ lại sau chuyến đi này.
- Ok !
Sáng hôm sau, Tuệ Lâm thức dậy thì giường bên cạnh đã trống trơn, Duy để lại một mảnh giấy nhỏ :
- Xin lỗi em, không thể ăn sáng cùng em. Anh có việc. Và anh không muốn phá vỡ giấc mơ của một thiên thần. Anh sẽ về sớm.
Tuệ Lâm tủm tỉm cười trước những lời nói ngọt ngào đó. Cô choàng một chiếc khăn lụa rồi ung dung đi dạo phố buổi sáng. Trời hôm nay không đẹp nhưng lại rất mát mẻ, Tuệ Lâm đi mua dạo quanh Vườn hoa thành phố, đi dạo một mình và chụp ảnh mãi cũng chán. Cô gọi điện thoại cho Bảo Yến :
- Chào cậu !
- Ủa? Đi chơi với người yêu mà còn nhớ tớ sao?
- Đừng mỉa mai như thế chứ.
- Có chuyện gì thế?
- Cậu đang làm gì vậy?
- Ở nhà. Suy nghĩ.
- Có gì thì cũng chờ tớ về mới giải quyết nhé.
- Tớ biết mà. Thôi đi chơi tiếp đi !
- Tớ sẽ mua quà cho cậu.
Tuệ Lâm đi tung tăng rồi trông thấy một ông già ăn xin ngồi ở một góc phía đối diện vườn hoa thành phố. Trông ông có vẻ là một lão ăn xin nhưng hơi khác lạ và có ánh mắt rất kì bí nhìn cô. Lâm cũng hơi hiếu kỳ, bước lại gần và đặt một tờ polime còn mới vào cái hộp phía trước mặt ông. Ông nhìn Lâm bằng đôi mắt đã đỡ sát lạnh hơn lúc nãy nhưng vẫn còn rất … ớn. Lâm hỏi :
- Sao ông lại nhìn con như vậy?
- Cô có muốn xem tướng không?
- Ông muốn xem cho con hả?
- Cô là người duy nhất nghĩ tôi là ăn xin.
- Ơ… cho con xin lỗi. Con thấy ông giống… con vô ý quá.
- Nhưng không sao. Vì cô là người đặc biệt nhất trong sáng ngày hôm nay, lúc nãy sở dĩ tôi nhìn cô như thế là tôi đang nhìn tướng của cô đấy.
Tuệ Lâm nghiêng đầu nghe ông già nói. Ông chậm rãi :
- Cô đang có một tình yêu rất hạnh phúc, nhưng đến một ngày cô một là sẽ phải tạm biệt nó trong niềm đau hoặc là vẫn gậm nhắm nó trong những chuỗi ngày đau khổ. Với người đàn ông cô yêu, đó cũng là một sự dằn vặt. Cô có một gia đình thực sự hạnh phúc nhưng chưa chắc đó là gia đình thực sự của cô. Nơi mà cô thực sự muốn đến và muốn gắn bó lâu dài, gia đình thực sự của cô nằm ở nơi đó. Hiện tại, gương mặt của cô lộ rõ tất cả các điểm của sự hạnh phúc, nhưng đó chỉ mới là bước khởi đầu. Và tôi có thể nói, khí tiết Đà Lạt ngày hôm nay như một sự tượng trưng cho tình yêu và gia đình của cô trong nay mai.
Lâm nghe xong, có chút lo lắng nhưng cô chỉ mỉm cười :
- Con không tin vào chuyện bói toán đâu ông ơi.
- Đó là xem tướng số.
- Vậy sao ông biết con có người yêu? Hoặc nhỡ con là cô nhi thì sao?
- Cô không tin thì thôi. Nhưng nếu tôi nói sai thì cô đã không hỏi câu vừa hỏi mà đã phẫn nộ chửi lại tôi rồi. Thôi, cô không tin thì tôi không ép cô phải tin.
- Dù sao thì cũng cảm ơn ông và xin lỗi ông vì đã hiểu nhầm ông là ăn xin.
- Tôi không trách cô. Nhưng cô là một cô gái đặc biệt, tôi định chọn cô làm người cuối cùng để tôi xem tướng trước khi đi xa ấy chứ.
- Vậy thì con cảm ơn ông !
Lâm nhìn đồng hồ thì cũng đã trưa, cô thả bộ dọc về khách sạn. Đoàn Duy lại tìm đến nhà ông Vỹ Liêm, lần này thì ông đã có vẻ yếu hơn rất nhiều. Ông không thể tự mở cửa nữa mà đã có một người giúp việc, Duy bước vào, ông Liêm đã không còn thái độ như trước kia với Duy, đổi lại, nó trìu mến và đầy cử chỉ yêu thương. Duy nói :
- Chào ông !
- Cậu lại tới nữa à?
- Ông ơi, cháu có việc muốn hỏi !
- Đã bảo đừng thắc mắc về đứa con gái xấu số của tôi nữa rồi kia mà.
- Ông ơi, cháu chỉ hỏi ông một điều này nữa thôi. Cháu tin là, cháu chỉ có thể tìm được câu trả lời từ ông thôi.
- Là chuyện gì ?
Duy cố gắng thật bình tĩnh, nhìn ông Liêm bằng ánh mắt cương quyết rồi hỏi :
- Có phải mẹ cháu, mang nhóm máu B hoặc nhóm máu AB không?
- Sao cậu lại hỏi chuyện này?
- Ông ơi, cháu không có ý xấu. Nhưng cháu cần câu trả lời.
- Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi của cậu?
- Vì ông là người duy nhất có thể trả lời cháu câu hỏi này. Cháu không còn biết ai là người thân của Nguyễn Hoàng Lan nữa. Và điều cháu đang làm cũng có lợi cho ông. Cháu đang đi tìm đứa cháu ngoại nuôi của ông đấy !
Ông Liêm nghe thế mừng vui lắm. Nhưng ông vẫn tỏ vẻ lạnh lùng :
- Vì sao cậu dám chắc đứa trẻ đó vẫn còn sống?
- Cháu chưa có câu trả lời. Nhưng xin ông hãy cho cháu biết, có phải là thật không ? Cháu không tìm được trong chiếc hộp mà ông đưa cháu tài liệu liên quan đến sức khỏe của bà Nguyễn Hoàng Lan.
Duy nhìn ông Liêm, rồi anh lại quỳ gối xuống trước mặt ông và nói :
- Xin ông đấy ! Hãy trả lời cháu đi ! Có được không ?
Ông Liêm rất bất ngờ trước Đoàn Duy, sự chân thành nơi anh đã làm ông cảm động. Ông chỉ im lặng và nói :
- Nó thuộc nhóm máu AB.
Duy phải đặt tay lên ngực vì xúc động. Anh đã dần tìm ra lời giải của những điều bí ẩn. Duy không chào ông Vỹ Liêm mà bước ra về với đầu óc trống rỗng. Có nghĩa là anh không phải là con ruột của bà Quế. Vì sao Duy loại trừ khả năng không phải là con của ông Đoàn? Linh cảm cho anh biết điều đó. Duy không thể kiểm tra và xác nhận bằng máy móc nữa bởi những người mà anh hoài nghi là cha mẹ ruột của mình giờ đã không còn trên cõi đời này nữa. Và chỉ có những người đang che giấu sự thật mới biết rõ điều này.
Anh trở về khách sạn khi trời đã tối. Tuệ Lâm vẫn chờ anh trên phòng, thấy Duy trở về, Tuệ Lâm hỏi :
- Anh đi đâu mà tắt máy cả ngày vậy?
- Công việc đột xuất. Anh quên khuấy là đi cùng em ! Thôi bây giờ mình cùng đi chơi ! Có được không?
- Cũng muộn rồi. Mai phải về Sài Gòn sớm. Thôi anh và em ăn tối tại phòng rồi nghỉ sớm nha.
- Không giận anh chứ?
- Vì công việc mà.
Bữa tối thịnh soạn được đặt trước mặt Duy và Lâm. Cả hai ăn chậm rãi và trao cho nhau những cái nhìn tình tứ, Tuệ Lâm nói :
- Anh có biết hôm nay có điều gì đặc biệt khi em đi chơi một mình không?
- Điều gì?
- Có một ông già, em nghĩ ông ấy là ăn xin. Ông ấy đã nói với em rất nhiều điều … Trong đó có cả tình yêu của chúng ta nữa đó
- Ông ấy nói gì?
- Ông ấy nói chúng ta chỉ có sự khởi đầu đẹp. Còn lúc sau thì rất lận đận.
Duy bật cười :
- Em tin như vậy à?
- Không hẳn. Nhưng…
- Nhưng thế nào?
- Không có gì.
- Thế mà anh cứ nghĩ em nghe xong sẽ quăng thẳng hai chiếc giày vào mặt ông già đó chứ. Điều vô lí thế mà em cũng tin à?
- Vậy anh có chắc sẽ yêu em suốt đời không?
- Chắc. Anh chắc chắn !
Duy nói tỉnh bơ. Thử hỏi làm sao Tuệ Lâm không nghĩ đó là chuyện đùa, nhưng cô chỉ mỉm cười và lấy khăn lau miệng cho anh rồi nói :
- Em sẽ ghi nhớ câu này của anh.
- Vậy thì em cũng nên ghi nhớ thêm một câu nữa : Mặc dù bất cứ ai có nói gì về tương lai của chúng ta, thì em không được phép tin ai khác ngoài anh. Chỉ có anh và em quyết định nó tiếp tục hay đứng lại.
- Sao anh nghiêm túc vậy?
- Để chứng minh cho em thấy anh rất nghiêm túc với tình yêu này.
Buổi tối, cả hai cùng lấy kính viễn vọng để ngắm sao trời. Ngồi tựa đầu bên nhau, tự nhiên Tuệ Lâm cất tiếng nói :
- Nếu được như vậy thì em sẽ cảm ơn Chúa, đã ban cho em một thiên sứ tình yêu !
- Anh không phải thiên sứ. Anh chỉ là Đoàn Duy. Một người phàm xác thịt mà thôi. Chúa chỉ ban cho em một người phàm xác thịt yêu em mà thôi.
- Vậy thì em cũng mong rằng Chúa sẽ luôn đặt người ấy ở bên em suốt đời, cho dù có trải qua bất cứ gian lao sóng gió nào đi chăng nữa. Được không anh?
Duy không trả lời, chỉ xiết chặt Tuệ Lâm hơn. Sáng hôm sau, cả hai trên đường về, chào tạm biệt Đà Lạt. Lúc chạy ngang con đường hôm qua, Lâm đã không thấy ông già ấy nữa. Điều đó làm cô cảm thấy bất an. Phải chăng những dự báo không cơ sở ấy lại là một điềm báo trước thật sự? Ông già kia đã nói chỉ xem cho cô rồi không xuất hiện nữa. Lâm thở dài lo âu, quay sang nhìn Đoàn Duy. Lúc anh nghiêm túc làm việc gì, trông anh lạnh lùng đến đáng sợ. Mà từ lúc hôm qua trở về khách sạn muộn, Duy đã nhiều lúc lạnh lùng như thế. Chuyện gì sắp xảy đến với đôi tình nhân này đây???????????????????
Chúc các bạn online vui vẻ !