Hy Vân đã chấp nhận từ bỏ chuyện này, nhưng đúng là….trời không chiều lòng người. Khi cô nàng gọi điện cho bọn đàn em, bảo bọn ấy thả nó ra thì điện thoại đột nhiên mất tín hiệu.
Không còn cách nào khác, Hy Vân và Lâm Danh phải thân chinh chạy ngay đến chỗ đó.
Bến cảng.
Thường Khánh chạy như điên, tìm kiếm chiếc du thuyền trắng như tên vệ sĩ của Hy Vân tiết lộ. Lúc đó chỉ còn chưa đầy 10phút thì thuyền sẽ nhổ neo.
Chợt thấy một chiếc tàu giống hệt mô tả của tên vệ sĩ. Thường Khánh dừng lại và quan sát thì thấy ba tên vệ sĩ áo đen rất quen mặt đang đi trên boong tàu. Đúng là du thuyền của Hy Vân.
Anh chàng không suy nghĩ mà lập tức liều mình nhảy lên boong.
_Thả cô ấy ra!- Thường Khánh gằn giọng.
_Chẳng phải cậu Thường Khánh đây sao?- Một tên nói.
Thường Khánh không màng đáp, chỉ lập lại câu nói của mình:
_Tôi nói….thả cô ấy ra!
Ba tên vệ sĩ nhìn nhau khó xử, một tên lên tiếng:
_Cô chủ dặn chúng tôi không để bất cứ ai cứu cô bé ấy…Nếu cậu cứ một mực, chúng tôi sẽ không khách sáo đâu!
_Cứ tự nhiên!- Thừơng Khánh nói rồi thụt lại thủ thế.
Ba tên vệ sĩ bẻ tay răng rắc, rồi hùa nhau lao lên anh chàng. Thừơng Khánh né đòn nhanh như chớp rồi “trả lễ” lại bằng một cú đã lái giò vào mặt một tên. Tên ý bật ra xa, đầu đập vào boong, bất tỉnh. Một tên khác đấm vào bụng anh chàng, Thường Khánh hụp người xuống, gạt chân hắn. Tên nọ bay vòng vòng rồi đáp người xuống mặt nước. Nước bắn tung tóe. Tên cuối cùng nhảy đến, Thường Khánh đạp chân vào boong để lấy lực bay lên rồi sút một phát vào lưng hắn. Thế là tên ý cũng lao người xuống nước như “bạn hiền”.
Kết thúc cuộc hỗn chiến với ba tên vệ sĩ, Thừơng Khánh liền chạy xuống dưới boong ngay lập tức. Anh chàng lần tới cánh cửa của 1 căn phòng được giấu sau một chậu cây lớn. Đẩy chậu cây ra, anh chàng tông mạnh người vào cửa. Chiếc cửa bật mở. Thường Khánh chạy vào.
Nó đang ngồi trên giường với một tay cột vào thành giường và hai chân bị trói, miệng thì bị nhét giẻ.
Từ lúc bị nhốt ở đây, nó luôn cố tự trấn an mình để nước mắt không chảy ra. Nhưng tự dưng khi thấy hắn, nó òa khóc, nước mắt ràn rụa trên gương mặt.
Thường Khánh lao lại gỡ trói cho nó. Nó ôm chầm lấy anh chàng, chỉ biết khóc chứ không nói được câu nào…..(tưởng tượng cảnh này, hix *chùi chùi nước mắt* ^^)
Thường Khánh thì thầm:
_Không sao rồi…..Tôi sẽ không để cô như thế này lần nữa đâu…-Anh chàng nhẹ nhàng siết chặt lấy nó.
Sau đó, Thường Khánh đưa nó ra đến boong. Anh chàng dìu nó xuống cái cầu dẫn lên bến. Nó vẫn có vẻ khá sợ sệt…Thường Khánh bèn nở một nụ cười để trấn an nó. Nó cũng bất giác mỉm cười….Hoàng tử băng giá lại một lần nữa làm cho nó cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết…..
Bỗng nhiên.
_Thùy Anh! -Thuờng Khánh chợt kêu lên hãi hùng rồi kéo nó xuống.
“XOẸT!!!!”- Một âm thanh đanh gọn vang lên. Một tên áo đen người ướt sũng cầm cây mã tấu dài đứng đằng sau nó từ bao giờ. Hắn định chém nó, nhưng Thường Khánh đã cứu nó và hứng trọn một nhát dao ngay ngực…Dùng hết sức lực còn lại, anh chàng đạp vào ngực tên đó, khiến hắn té ngửa ra và đập đầu xuống sàn.
Nó chưa kịp định thần thì Thường Khánh chợt quỵ xuống, gục trên người nó.
Nụ cười của nó tắt lịm trên môi.
Sững sờ. Hoang mang. Cái cảm giác đầu óc quay quay khi chứng kiến người mình yêu thương quỵ ngã trước mặt mình thật là đáng sợ làm sao. Cứ như là cả trái đất cũng sụp đổ theo người ấy…..Nước mắt nó lại trào ra.
Nó vội quỳ xuống nắm lấy tay Thường Khánh, nhưng không thốt lên được lời nào.
Anh chàng mỉm cười, siết chặt lấy tay nó, thì thầm:
_Chỉ…chỉ cần…cô…không sao….-Rồi lịm đi.
Vừa lúc đó, Lâm Danh và Hy Vân chạy đến nơi. Hy Vân như đứng hình khi thấy cảnh tượng Thường Khánh đổ gục xuống….
Cô ả quỳ sụp xuống đất, bàng hoàng…..”Tất cả, tất cả là do mình mà ra…..”-Hy Vân như muốn điên lên với ý nghĩ đó –“Mình đã làm gì thế này???”
————————————-
Bệnh viện.
Nó ngồi ở băng ghế trước phòng cấp cứu, nhắm mắt, hai tay đan vào nhau, đặt lên miệng như đang thầm cầu nguyện. Mặt nó vẫn chưa khô nước mắt. Chiếc áo hanbok máu me bê bết….Nó vốn không sợ máu, nhưng khi nhìn những giọt máu của hắn cứ nối nhau rơi ra, thấm đầy áo nó….Nó hoảng lắm, nước mắt cứ thế tuôn giống máu.
Hy Vân ngồi ở dãy ghế đối diện, im lặng, lâu lâu lại nhìn qua nó, ánh mắt đầy ắp sự hối lỗi. Thường Khánh mà có làm sao thì Hy Vân sẽ không bao giờ rửa được hết tội của mình….Chỉ vì bản tính hiếu thắng và ích kỉ đến ngu ngốc ấy.
Lâm Danh lặng nhìn hai nàng…
Đêm đợi hắn ngoài phòng mổ có lẽ là đêm dài dài nhất đời nó.
Sáng hôm sau.
Nó ngồi như tượng cả đêm, vẫn chắp tay, nhắm mắt, không nhúc nhích, chắc là nó đang cầu nguyện thật. Nó vốn rất mau buồn ngủ, vậy mà vì hắn mà nó lại có thể thức và ngồi cả đêm thế này.
Đúng là sức mạnh tình yêu có khác!
Ba mẹ Thường Khánh đột nhiên từ thang máy chạy đến, chắc là Lâm Danh báo, đúng lúc một bác sĩ đi ra. Nó, Hy Vân và mẹ Thường Khánh đồng loạt nhảy đến ông bác sĩ.
Ổng gỡ khẩu trang ra, nói:
_Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng đang thiếu máu trầm trọng. Ai là người nhà bệnh nhân, xin mời qua phòng xét nghiệm nhóm máu.
Nó và Hy Vân xin được thử máu luôn. Cuối cùng, người hợp nhóm máu zới anh chàng chỉ có mình nó. Thế là nó được dẫn vào phòng để lấy máu.
Điều lạ lùng là cả ba mẹ Thường Khánh không ai có cùng nhóm máu zới anh chàng…Nhưng vì đang gặp chuyện rối ren nên không ai để ý đến chi tiết này….
————————–
Nhà Shin.
Ba nó, lão Quân, nhỏ Lam và Shin cứ thay phiên nhau gọi điện cho nó, đến cả trăm cú mà chỉ nghe bản nhạc của In The Club – 2NE1 vang lên chứ không có người bắt máy.
Nhỏ Lam gọi điện cho Thường Khánh thì máy báo không liên lac được.
Nghi ngờ đã có chuyện xảy ra với nó, ông Nghĩa, lão hai và nhỏ bạn nó bèn “xin kíu” sớm với bà Lee, rồi ngay lập tức bay về Việt Nam……….
Sức khỏe nó vốn dĩ đã yếu, bây giờ còn bị kiệt sức, sốc tâm lí và mất máu do truyền máu cho hắn nữa….Thế nên nó cũng đổ bệnh, mê man bất tỉnh. Lâm Danh và Hy Vân hôm nào cũng phải vào ra BV, để chăm nó và Thường Khánh. Hy Vân đã thực sự hối hận và chỉ mong được thấy nó khỏe lại, để cô nàng có thể nói xin lỗi…..Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, Hy Vân sẽ bay sang Pháp như dự tính.
Ba và anh hai nó về tới nhà thì thấy cổng nhà đã khóa và có một bức thư được vắt ngay cổng.
Tưởng là thư nó đi đâu rùi để lại vì sợ ba và anh mình zìa, lão Quân liền hớn hở lấy ra đọc. Đọc xong, lão sửng sốt đánh rơi cả bức thư.
_Ba ơi! Con bé Thùy Anh đang ở trong bệnh viện!
_Cái gì?- Ông Nghĩa thảng thốt.
———————————-
Bệnh viện. Phòng nó nằm.
Hy Vân và Lâm Danh đều phải đi học nên bây giờ trong phòng chỉ có mình nó. Nó còn mê man, một tay nó truyền nước biển, một tay đặt lên bụng, mắt nhắp nghiền.
Ông Nghĩa và lão Quân từ ngòai cửa lao đến bên giường nó.
_Thùy Anh!!! Thùy Anh!!!!- Gịong ông Nghĩa lo lắng- Thùy Anh!!!! Tỉnh lại đi con!
Nó vẫn không tỉnh. Lão Quân đặt tay lên vai ba mình:
_Ba….Chắc nó vẫn còn yếu lắm, nên chưa tỉnh được đâu…
Chợt nhỏ Lam đẩy cửa chạy vào. Lão Quân quay lại nhìn:
_Ủa…Em không đi học à?
_Em xin nghỉ đến hết ngày mai lận!- Con nhỏ đáp rồi bước lại phía lão, chào ba nó.
_Sao em biết mà tới đây!?- Lão Quân hỏi.
_Lâm Danh gọi điện cho em…
Chợt ông Nghĩa quay sang nhìn con nhỏ:
_Vậy cháu có biết tại sao con bé Thùy Anh lại ra nông nỗi này không?
Con Lam nhìn xuống đất, gãi đầu, chần chừ một lát, rồi nói:
_Dạ….Chuyện là thế này…..
———————————
Thứ hai. Anh hai nó, nhỏ Lam, Lâm Danh và Hy Vân đều đi học. Còn ba nó thì đi làm, thế nên bây giờ trong phòng chỉ còn mình nó.
……….Sáng quá
…..Sáng đến chói mắt…..
Nó không thể nhìn thấy gì qua lớp ánh sáng chói lòa này….
Bỗng một gương mặt hiện ra…
Là Thường Khánh….Hắn mỉm cười với nó….
Nó vừa định nhoẻn cười lại thì đột nhiên, mọi thứ trở nên đỏ như máu….Gương mặt hắn mờ dần, mờ dần, chìm khuất trong màu đó ấy.
Hắn bỏ đi….
Nó toan chạy theo níu hắn lại, nhưng không đuợc, nó không cử động được, tòan thân tê liệt như bị chích thuốc tê…mất hết cảm giác. Nó định cất tiếng kêu hắn, nhưng bất lực, miệng nó động đậy nhưng không có âm thanh phát ra….
Nó vô vọng nhìn hắn khuất sau màn sương đỏ ngầu……
Thường Khánh!!!!!!- Nó bật hét rồi ngồi xổm dậy.
Mồ hôi chảy đầm đìa trên gương mặt xinh xắn. Nó thở hổn hển. Chưa bao giờ nó mơ thấy điều gì quái lạ như thế. Mất 5 giây để nó định thần và nhận ra mình đang ở trong bệnh viện.
Nhưng nó không suy nghĩ được gì. Vì trong đầu nó lúc đó chỉ có một thứ duy nhất. Nó lẩm bẩm “Thường Khánh…” rồi toan nhảy xuống giường. Cái gì đó bị vuớng, kéo nó lại. Nó quay đầu nhìn, thì ra là cái dây truyền nước biển đang nối với cổ tay phải của nó.
Bất chấp tất cả, nó giật phăng sợi dây. Cổ tay nó nhói lên vì cây kim ở đó bị rút ra đột ngột.
Nó chả mảy may để ý, vội tông cửa chạy ra ngoài…..Gặp một y tá giữa đường, nó vội níu lại, hỏi, giọng yếu ớt:
_Chị ơi…. Bệnh nhân….. tên Thường Khánh…. nằm ở phòng nào…. vậy chị?
_075- Cô y tá đáp gọn, rồi dặn thêm- Nhưng đừng làm phiền cậu ấy quá lâu, khỏang 5 ngày nữa thì cậu ấy mới tỉnh lại được!
Nó gật đầu cảm ơn rồi chạy đi.
Phòng 075. Nó xô cửa chạy vào, thở dốc. Phòng không có ai ngoài Thường Khánh – đang nằm trên giường, mắt nhắm nghiền. Hắn mặc một chiếc áo trắng không cài nút. Phần ngực được băng một lớp băng dày, vậy mà máu vẫn thấm đến lớp ngoài cùng, đỏ rực.
Nó buớc lại quỳ xuống bên giường hắn, nước mắt đang chực trào ra.
Môi nó mấp máy, nhưng nó không nói được gì, chỉ lặng nhìn hắn…..Nó nâng bàn tay lạnh buốt của hắn lên rồi dịu dàng ủ ấm nó trong lòng bàn tay, đặt lên miệng mình, như đang cầu khẩn cho hắn tỉnh lại….Nước mắt nó rơi xuống, ướt đẫm tay hắn…
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng lúc hắn kéo nó xuống để lãnh trọn nhát dao nghiệt ngã ấy, là nước mắt nó lại ràn rụa. Nó gục đầu lên nệm….thút thít khóc….
…………Đồ ngốc…..Làm ơn tỉnh lại đi mà………..
Và…….Điều kì diệu đã xảy ra….Hai bờ mi hắn động đậy…rồi mở ra hẳn.
Lạ thật…Bác sĩ đã khẳng định rằng ít nhất 5 ngày nữa anh chàng mới tỉnh lại…Vậy mà….
Có lẽ vì dù cho ở trong trạng thái vô thức, nhưng con tim anh chàng vẫn cảm nhận được những lo lắng, những giọt nước mắt của nó rơi vì mình chăng?
Có thể, sức khỏe không cho phép nhưng trái tim thì lại bắt buộc anh chàng tỉnh dậy…
Thấy nó đang gục xuống nệm với đôi bờ vai khẽ run vì khóc, Thường Khánh cố hết sức nhấc bàn tay còn lại lên. Vết thương ở ngực nhói đau. Anh chàng cắn răng, đưa tay qua, đặt lên vai nó.
Nó giật mình ngồi dậy.
_Thường Khánh! Anh tỉnh rồi sao?
Hắn nhìn nó, bờ môi trắng bệch khẽ nở một nụ cười để trấn an “ai kia”.
Nó mừng rỡ, hai dòng nước mắt chảy dài, tiếp:
_Để tui đi gọi bác sĩ!- Nó toan buôn tay anh chàng để chạy ra ngoài thì hắn giữ lại, khẽ lắc đầu. Rồi hắn nắm chặt lấy bàn tay nó.
Nó xuất viện sớm hơn Thường Khánh. Thế là ngày nào cô nàng cũng phải vào BV chăm sóc cho anh chàng.
Rồi thì Thường Khánh cũng xuất viện. Tuy vết thương chưa lành hẳn, nhưng vì ghét cái không khí ở BV nên anh chàng nhất định đòi về.
Hai ngày sau đó, tụi nó bắt đầu bước vào năm học mới.
…….:::Ngày đầu của lớp 12:::……..
Cảnh cũ năm trước.
Nó lại hì hục zận nội công đạp xe đến trường. Lí do cũng của năm trước: thức khuya online sáng dậy trễ!><.
Sắp đến trường, nhớ lại mấy ngày đầu năm trước, nó mỉm cười nghĩ thầm “Không biết năm nay lại có hot boy cold boy nào nữa không (?!?)”.
Lòng nó đang phơi phới vì sắp đuợc gặp lại bọn tiểu quỷ của vương quốc nó. Gặp lại Mạnh Khoa, thằng Long, con Luyến, con Dung,….
—————————-
Năm nay lớp nó chả có ma nào mới cả. Nó bước vào lớp. Hắn đang ngồi đó với bọn con gái vây quanh hỏi đủ thứ chuyện:
_Bạn nghỉ hè zui không Thừơng Khánh?
_Bạn học hè ở đâu zậy, mình đi kiếm quá chời mà không thấy?!!!
_Chời ơi, bạn vẫn chẳng khác jie, thậm chí còn đẹp trai hơn năm trước nữa đó! Híhíhíhí!
Nó nhìn bọn í với ánh mắt “không thèm chấp” rồi ngó quanh xem Mạnh Khoa đâu, từ hôm đi Đà Lạt, nó chưa được gặp anh chàng.
Chợt có tiếng nhỏ Lam gọi nó:
_Thùy Anh!- Con nhỏ chạy lại từ hướng canteen, trên tay cầm ly nước và vai vẫn đeo túi xách.
_Bồ đi canteen mà đeo túi theo chi zậy?- Nó tò mò.
_Mình gửi xe ở bãi dưới, sẵn đi mua nước luôn.- Nhỏ Lam giải thích.
Nó gật gù rồi sực nhớ cái gì đó:
_À mà nè! Bồ có thấy Mạnh Khoa zô hok? Sắp zô học rùi mà sao hắn chưa tới?!
Nhỏ Lam vỗ cái chat lên trán:
_Chết! Hắn nhờ mình cái này mà mình quên mất!
Nó chưa kịp hỏi coi chuyện gì thì nhỏ bạn thân của nó liền kéo nó ra một góc. Con nhỏ nhìn qua nhìn lại xem có ai không rồi móc một phong thư màu xanh ra, đưa cho nó.
_Của Mạnh Khoa gửi bồ đó!
Nó cầm bức thư, linh tính cho nó biết anh chàng đã gặp chuyện không hay, nó vội hỏi con Lam:
_Hắn đâu? Sao lại nhờ bồ gửi thư cho mình?
_Hắn….-Nhỏ Lam vừa lên tiếng đáp thì ba tiến trống trường báo hiệu giờ vô học cũng vang lên. Con nhỏ kéo tay nó:
_Thuj, chắc trong thư hắn có nói. Mình zô học đi!
———————————————
Sáng hôm sau – Chủ Nhật.
Thật zui sướng biết bao khi ba nó đã trả lại tự do cho nó: tiếp tục online, tiếp tục xài di động, tiếp tục đi làm thêm,….Từ hồi biết chuyện Thường Khánh vì cứu nó mà suýt mất mạng, ba nó dường như đã không còn cấm cản chuyện hai đứa nữa thì phải….
Nó mở túi xách lấy bút viết ra làm bài tập, chợt cái phong thư màu xanh rơi ra. Hic, hôm qua đi học về mắc nấu cơm + học bài nên quên xem.
Nó vội xé bao thư, rút ra từ bên trong một đôi giấy màu vàng nhạt. Nét chữ nghiêng nghiêng rất “nghệ sỹ” của Mạnh Khoa hằn lên trang giấy.
“Chào đồ ngốc!
Có lẽ lúc cô đọc được những dòng này thì tôi đang ở Hàn Quốc mất rồi.Xin lỗi vì đã nói dối. Đó là……tôi không thực sự “không sao” như đã nói. Sự thật là tôi bị viêm giác mạc giai đọan cuối.” Nó đứng hình khi đọc đến dòng này. “Hai tháng sau kể từ lúc tôi viết lá thư này, mắt tôi sẽ không thấy gì nữa.” Tờ giấy trên tay nó suýt rơi xuống, nó phải ngồi xuống nệm để bình tĩnh đọc tiếp. “Nhưng may mắn là bên Hàn có nguời hiến giác mạc cho tôi. Nên tôi phải sang Hàn.
Thấy chuyện cô và hắn đã đủ làm cho cô đau đầu nên tôi đành nói dối cô, để cô khỏi lo nghĩ. Hehe, dù biết mình chả là cái đinh gỉ gì trong lòng cô, nhưng mà Thùy Anh tốt bụng, dễ thương, luôn quan tâm đến mọi người thì chắc chắn sẽ buồn lắm khi biết tôi bị như thế, phải không?” Đến nước này còn giỡn được đấy! “Khi nào phẫu thuật xong tôi sẽ về. Đừng lo lắng cho tôi!
Nếu cô giận vì tôi đã nói dối thì khi nào về thì tôi sẽ đền cho, nhé!”
Nó lặng người khi đọc xong lá thư….Thêm một lần, cái tính “tin người” đã phản bội nó. Nó nhớ lại lúc nó hỏi Mạnh Khoa kết quả đi khám. Đúng rồi! Anh chàng trả lời “Không sao!” mà không (dám) nhìn vào mắt nó…Vậy mà nó cũng gật đầu tin ngay! Còn nhỏ Lam nữa, sao không cho nó biết sớm hơn!? Nghĩ thế chứ nó biết con nhỏ cũng sợ nó đang stress vì chuyện tình cảm….
……..
Thả người xuống nệm, nó nghĩ thầm : Không biết giờ này anh chàng đang làm gì bên đó, đã phẫu thuật hay chưa, có khi nào đang trên đường về VN???? Bao nhiêu câu hỏi bay bay quanh đầu nó. Chợt có tiếng gõ cửa:
_Thùy Anh! Xuống ăn sáng!- Gịong lão Quân.
Nó giật mình ngồi bật dậy.
_A…Dạ!!!!!!
Đang lật đật bỏ bức thư vào bao thì nó phát hiện, mặt phía sau trang giấy còn một dòng chữ. Nó lật lại xem.
“P/s: biết đâu quãng thời gian ngắn ngủi ở Hàn có thể đủ để tôi quen được em nào đó xinh đẹp hơn cô, dễ thương hơn cô ấy chứ nhỉ!?!!”
Nó mỉm cười “Hy vọng là vậy!”
———————————–
Hàn Quốc. Hành lan bệnh viện.
Mạnh Khoa đang lang thang thơ thẩn dọc hành lan. Từ sáng đến chiều cứ ru rú trong phòng, chán kinh khủng. Thế nên lâu lâu anh chàng cũng hay được mẹ đưa ra ngoài để đi dạo….Nhưng hôm nay mẹ đi mua đồ ăn chưa về nên anh chàng phải đi dạo một mình.
Đáng lẽ Mạnh Khoa đã được phẫu thuật từ thứ 5 tuần trước. Nhưng vì bệnh viện gặp một số trục trặc ngoài dự kiến, nên cuộc phẫu thuật được dời dến thứ 2 tuần sau.
Đang thong dong ngắm nhìn cỏ cây hoa lá, đột nhiên anh chàng lại sa sầm mặt mày. Mọi thứ lại mờ mờ ảo ảo, hệt với những lần trước khi triệu chứng tái phát. Gần đây, tần suất xuất hiện của các triệu chứng này ngày càng dày đặc và nặng hơn. Cũng đúng thôi, tính ra thì chỉ còn chưa đầy một tháng, anh chàng sẽ chính thức “say goodbye” với ánh sáng, nếu không được phẫu thuật.
Cơn chóng mặt tăng cao, Mạnh Khoa bước lảo đảo, phải vịn tay vào thành lan can.
Xui xẻo là lúc đó chẳng có y tá nào đi ngang. Chợt một cô gái cũng trong trang phục bệnh viện chạy lại, đỡ lấy anh chàng, lo lắng:
_Anh jie ơi? Anh có sao không?
Chết thật! Mạnh Khoa lại không hiểu tiếng Hàn, anh chàng nén cơn chóng mặt, nói bằng tiếng Anh (jie chứ môn này anh chàng no.1):
_Xin lỗi….Nhưng tôi không hiểu tiếng Hàn. Cô có thể nói được tiếng Anh không?
Anh chàng khá ngần ngại khi nói vì sợ cô gái í không hiểu mình nói gì. Không ngờ, cô nàng lại đáp lại Mạnh Khoa một cách rành rọt bằng tiếng Anh:
_Uhm được. Mà anh có sao không? Phòng anh ở đâu? Tôi đưa anh về….
_407!- Anh chàng đáp như được lập trình sẵn.
Tới cửa phòng, cơn chóng mặt của Mạnh Khoa mới tan biến. Mọi vật trước mắt anh chàng hiện ra rõ dần….Quay sang người con gái đang dìu mình, Mạnh Khoa hơi đơ một chút khi thấy đó là một cô gái mang vẻ đẹp rất dịu dàng và thánh thiện.
_Cảm ơn cô nhiều lắm!- Mạnh Khoa nói khi hai người dừng lại trước cửa phòng.
_Không có chi! Thôi anh nghỉ đi, tôi về phòng đây!
_Khoan!- Có cái gì đó thôi thúc anh chàng, khiến anh chàng giữ tay cô gái lại- Hay là cô vào phòng tôi uống nước cái đã rồi về.
Cô gái vui vẻ:
_Uhm! Được thôi!
Trong phòng. Mạnh Khoa và cô gái lạ mặt xinh đẹp đang ngồi trên giường.
_Cô tên gì? – Anh chàng bắt chuyện trước.
Cô gái xoay xoay ly nước trong tay, đáp:
_Jang Eun Ji [*chú thích: em gái Shin* t/g: có ai đóan trước được điều này hem?!!]. Còn anh?
_À….- Mạnh Khoa gãi đầu – Hùynh Mạnh Khoa.
Eun Ji ngạc nhiên nhìn sang:
_Anh là người Việt Nam à?
_Uh
_Trùng hợp quá! Ba tôi cũng là người Việt Nam! À mà anh bị bệnh gì mà phải sang tận đây để chữa trị?
Anh chàng nhẹ nhàng đáp:
_Viêm giác mạc. Thứ hai này tôi sẽ phẫu thuật!
Eun Ji ré lên:
_Lại trùng hợp! Thứ hai này tôi cũng sẽ phẫu thuật!
_Cô bị bệnh gì?- Đến lượt Mạnh Khoa ngạc nhiên.
_Suy thận….Tôi phải ghép thận nếu muốn sống sót….- Chợt cô nàng đứng dậy, đặt ly nuớc lên bàn, nói – Chắc giờ này anh hai tôi đến rồi! Tạm biệt anh nhaz! Chúc ca mổ của anh thành công!
Mạnh Khoa cười:
_Cảm ơn! Của cô cũng zậy nhaz!
Nói rồi anh chàng đứng dậy tiễn Eun Ji ra hành lan. Nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của Eun Ji khúât dần mà trong lòng Mạnh Khoa dấn lên một cảm giác lạ lùng…
Phòng nó. 8h sáng chủ nhật.
Thay đồ đồng phục nhân viên của Violet.Res xong, nhét cái điện thoại vào túi, nó thủng thăng bước xuống lầu. Hôm nay là ngày đầu tiên nó đi làm lại kể từ khi ba nó bắt nó nghỉ. Chợt cái iPod bé bỏng reo – Bonamana của Suju iu vấu. Số máy của Thường Khánh
_Alo^
<Đang làm jì đó hả?> – Hỏi chuyện kiểu ấy thì ai thèm trả lời hok biết.
_Bộ tui có nhiệm vụ phải báo cáo với anh là tôi đang làm gì à? – Nó đốp lại.
Cái cặp đôi khó hiểu này, dù trải qua bao nhiêu sóng gió “tình trường” ròy mà vẫn cứ như “thuở ban đầu”, nói chuyện được vài câu là lập lại điệp khúc cãi….Chả hiểu ra làm sao?!!!
<Ê đồ đầu đất kia!>- Hắn ngang nhiên gọi nó như thế, tiếp- <Nghe cho rõ đây: Trưa nay đợi tôi ở Violet.Res! Nhớ đấy!>
_Nè nè – Nó chịu hết nỗi – Anh tưởng anh là ai mà dám ra lệnh cho tui?!!! Hả? Cái đồ…..- Nó chưa nói ra “đồ jie” thì bên kia đầu dây đã vang lên một tiếng “BÍP” dứt khóat.
Nó tức trào máu, rõ ràng tên này đang chọc điên nó đây mà!!!!!!!!!!!
———————————-
Violet.Res. 11h trưa.
Nó đang phụ mấy anh chị dọn bàn ghế.
_Sao cả hè không thấy em đến, Thùy Anh?- Chị Hòa lên tiếng.
_Em bận ziệc!- Nó nhỏen cười đáp.
Anh Đông liền đùa:
_Ai ở đây cũng nhớ em hết á, nhất là anh đó!
Cả đám phá lên cười. Nhỏ Lam huých vào tay anh chàng.
_Thôi đi! Người ta có bạn trai rùi mà ghẹo hòai!
Nó tuy cười mỉm chi cọp trong lòng nhưng cũng không quên liếc xéo con Lam một cài rõ dài.
Bỗng cánh cửa nhà hàng bật mở. Thường Khánh bước zô. Nhỏ Lam phản ứng đầu tiên:
_Aigooooo. Phải chi nhắc tiền nhắc bạc mà nó cũng tới liền zầy thì đỡ quá!
Mọi người cười khúc khích, nhìn lên. Chị Hòa đẩy nhẹ nó:
_Bạch mã hoàng tử đến rước em kìa!
_Chị…
Thường Khánh bước đến chỗ nó. Nó chống nạnh:
_Đến đây làm gì?
_Thích thì đến! Bộ tôi phải hỏi ý kiến của cô trước khi đến sao?- Anh chàng dội đạn.
Nó phừng phừng lửa, định bỏ vào trong bếp thì Thường Khánh kéo lại:
_Đi đây với tôi!
_Hông!- Nó phùng mang trợn mắt đáp.
_Có đi không hả? –Thường Khánh hạ giọng.
_Hông!!!!! – Nó một mực tỏ ra cứng đầu.
Nhưng ‘đầu’ chưa kịp ‘cứng’ thì chàng ta đã nắm tay kéo nó đi ra khỏi nhà hàng, mặc cho nó í ới “Nè! Đồ ba trợn, buông tui raaaaaaaa”
Trên một chiếc cầu nho nhỏ bắc qua cái hồ tí nị tại một công viên be bé.
Hai đứa đứng thẫn thẫn thơ thơ mà không nói gì. Hắn đút tay vào túi quần, nhìn xuống mắt nước. Nó quay quay ngắm thiên nhiên cây cảnh một hồi, thấy cái tên kia lôi mình ra đây mà không nói gì, nó lên tiếng:
_Nè! Muốn nói gì thì nói đi chứ! Sao chết đứng như thế kia?
Hắn ngước lên nhìn nó, giọng lạnh ngắt:
_Cô có im đi không hả?
Thật ra, anh chàng chẳng tài nào thốt ra được điều mình muốn nói- điều đã khiến mình hẹn nó ra đây….Chỉ là một điều nhỏ nhặt thôi…Nhưng…
Cơn tức lại trào lên, nó liền “động chân động tay”, đấm lên ngực Thường Khánh.
Hix hà, ngay vết thương chưa lành của anh chàng. Nó không cố ý, chỉ vì quen tay rùi T.T.Thường Khánh rạp người xuống, nhăn nhó đau đớn.
_Xì! Hù ai chớ đừng hù tui! Mà anh có đau thật thì cũng đáng! – Nó quay chỗ khác, buông một câu vô tư đến mức vô tâm.
Không nghe Thường Khánh “trả đũa”, nó liền hoảng và quay lại nhìn thì thấy anh chàng đang ôm ngực. Vẻ mặt co lại vì đau của hắn khiến nó biết hắn không giả vờ.
Nó vội vàng đỡ lấy tay Thường Khánh:
_Nè…Anh có sao không vậy?
Anh chàng vẫn không trả lời, hình như đau lắm. Nó bắt đầu rối lên:
_Tui…tui xin lỗi. Tui tưởng anh giỡn. Anh đau lắm hả? Anh chờ nhaz, tui đi kêu người…
Nó toan chạy đi, thì Thường Khánh kéo nó lại. Nó tròn mắt nhìn. Anh chàng đứng thẳng người dậy và băt đầu….cười. Hắn cười như chế giễu nó í.
_Phải chi cô thấy được gương mặt hoảng hốt ban nãy của mình!
Anh chàng vẫn tiếp tục cười mà không để ý nó đang đỏ mặt lên, vì “quê” và ví giận. Nó thụi vào vai anh chàng (chứ hem dám thụi zô ngực nữa):
_Thì ra là anh gia vờ à?
_Lúc đầu là thật, lúc sau thấy cô hãi lên, nhìn vui vui nên giả vờ đau tiếp!- Hắn đáp, nụ cười vẫn trên môi.
Tuy bực lém vì bị hắn mang ra làm trò cười, thế nhưng không hiểu sao nó hết giận khi nhìn thấy nụ cười của hắn. Hắn có biết là hắn cười đẹp lắm không? Cả thế giới quanh nó như bừng sáng lên khi hắn cười….
……Có một người đang thẫn thờ nhìn một thiên thần cười….
_Này! Cô làm sao vậy?- Hắn huơ huơ tay trước mặt nó.
Nó giật mình:
_À….Đâu có sao – Rồi nó liền đôi để tài – À mà mục đích anh kéo tui ra đây là gì? Trưa ròy, tui còn zìa ăn cơm nữa!
Thường Khánh im lặng một lát rồi nói:
_Cô không biết thật hả?
Mắt nó tròn xoe nhìn anh chàng, nó lắc đầu:
_Không….
Hắn nhìn sang chỗ khác:
_Hôm nay là….- Đột nhiên anh chàng dừng lại – Mà thôi, chuyện cũng chẳng to tát lắm! Quên đi! – Hắn phẩy tay – Để tui đưa cô về!
_Nhưng mà…- Nó vừa lên tiếng hỏi xem chuyện gì thì Thường Khánh quay lưng đi một nước.
Trên đường. Nó đi sau lưng hắn, trong đầu cứ thắc mắc “Rốt cuộc là chuyện gì mà hắn không chịu nói?!!!” Nó vừa định hỏi thì một đám con gái, tay xách cơ man nào là quà cáp từ bên đường chạy đến bên Thường Khánh. Nó dễ dàng nhận ra đám này học trường nó. Chưa kịp hiểu chuyện gì thì cả đám bắt đầu nháo nhào lên, đứa thì tặng quà, đứa thì nói:
_Chúc mừng sinh nhật bạn!
_Chúc bạn ngày càng học giỏi, đẹp trai!
_…..
v/v và v/v. Còn rất nhiều lời chúc khác.
Xong, cả đám quay sang nó:
_Thùy Anh tặng Thường Khánh cái gì thế? Chắc phải là một món quà to lắm nhỉ?
Một đứa phụ họa:
_Chớ còn jie nữa! Người ta là “gà bông” của nhau mà!
Nó đơ người, không trả lời. Hôm nay là SN hắn ư?????
Không phải nó quên, mà là nó không biết. Nó chưa bao giờ xem giấy tờ gì của Thường Khánh, cũng chưa bao giờ hỏi anh chàng, thì làm sao mà nó biết được chứ….
( Bọn kia xem Thường Khánh như thần tượng, nên bọn họ biết SN của anh chàng cũng phải. Gíông như nó thuộc làu làu ngày sinh của Jun Ki, Geun Suk, Hong Ki và Big Bang đó thôi. )
Con người ta thường lại chẳng nhớ đến những điều tưởng như nhỏ nhặt mà quan trọng chung quanh mình…Nhưng dù jie, nó cũng cảm thấy “tội lỗi”. Có cô gái nào mà lại hững hờ trước SN cua “bạn zai” mình đâu….
Cái đám loi choi kia đã kéo nhau đi mà nó vẫn chưa hết thời kì “đứng hình”. Hắn lên tiếng:
_Có cần cô phải sốc như zậy không?
Nó giật mình, lí nhí nói:
_Xin lỗi….Thật sự là tui không biết….
Thường Khánh không nói gì, chỉ lặng lẽ bước tiếp.
Cả ngày hôm đó, cảm giác của kẻ “tội đồ” cứ bám theo nó. Nó làm gì, đi đâu cũng nghĩ đến việc mình đã không biết SN Thường Khánh.
Trong phòng. Nó đang nằm tung lên tung xuống con thỏ bông.
“Không được!”- Nó nghĩ thầm – “Không thể để hắn nghĩ rằng hắn không quan trọng đối với mình….Phải làm gì đó thôi!”
Nó ngồi bật dậy, anh mắt tràn trề quyết tâm.
—————————-
Lão Quân đi học zìa, cất con nouvo vào garage rồi bước zô nhà, tay xoay xoay cái chìa khóa xe. Nó chạy ra, gương mặt tươi roi rói.
_Anh mới về hả?
Nói rồi nó chạy lại bình nước lạnh để rên bàn, rót nước ra ly rồi cung kính dâng cho lão Quân:
_Chắc anh mệt lắm! Uống nước đi cho mát!
Lão Quân nhìn nó, cười cười:
_Lại có ý đồ gì nữa đây!? Nói đại đi, đừng rào trước đón sau chi cho mệt.
Nó cười hề hề, nhìn lão hai bằng đôi mắt cún con, đáp:
_Anh chỉ em cách làm bánh gatô đi!
_Bánh gatô?- Lão Quân ngạc nhiên – Chi zậy?
_Thì anh đồng ý đi rồi em kể! Đi mà…. – Nó lắc lắc tay lão, năn nỉ.
Ai chứ anh hai nó thì làm bánh gatô ngon phải biết! Lão khéo tay lắm, ai như nó…Con gái gì mà…..Đụng cái gì là hư cái đó!
6h tối. Nhà bếp. Nó ôm cái tô sành trên tay, tay kia cầm đồ đánh trứng hì hục đánh lấy đánh để. Mặt nó lấm lem bột. Lão Quân đứng kế bên. Trên bàn, cơ man nào là trứng, vỏ trứng, bột làm bánh, kem, rồi nào là dâu, nho và nhiều trái cây khác để trang trí bánh đang nằm lăn lóc.
Nhiều nhất là vỏ trứng gà. Phải đến hơn chục cái.
Số là nó rất vụng về trong việc tách lòng đỏ và lòng trắng trứng ra, “thành quả” là hơn chục cái trứng “vô tội” đã bị nó “hủy diệt” và đang nằm sếp sòng trong chảo. Hix, chắc lát nữa hai anh em nó ăn món hột gà ốp-la trừ cơm luôn quá.
May mà cuối cùng cũng đánh xong. Nó đặt cái tô lòng trắng trứng lên bàn, nhỏen cười :
_Anh hai! Xong rồi! Anh chỉ tiếp đi!
Lão hai lắc đầu ngán ngẩm:
_Có mỗi việc tách và đánh trứng mà mày ngốn hết của tao mấy tiếng! Lúc mày hoàn thành cái bánh chắc tóc tao cũng ngã màu muối tiêu mất rồi ~
Nó phụng phịu:
_Tại anh giành hết sự khéo tay của em chứ bộ! Chưa gì mà đã bắn liên thanh!
Lão Quân lườm nó:
_Chỉ giỏi cãi trả! Nè! – Lão đưa cái tô khác cho nó, bảo – Bỏ đường kính với bơ vào, đánh cho bông lên rồi bỏ lòng đỏ zô đánh tiếp!
Nó cầm lấy cái tô, ngoan ngõan:
_Zạ sư phụ!
Cứ thế, hai anh em quần thảo cái nhà bếp đến tối mà quên luôn việc ăn cơm. Lâu lâu trong bếp lại phát ra tiếng lạch cạch lộc cộc do nó làm rớt đồ và tiếng lão Quân nhặng xị cả lên, như:
_Á Á! Bỏ từng ít một thôi! Hư cái bánh bây giờ!
Chút nữa lại là tiếng nó:
_Anh ơi… Bột đặc quá đánh hết nỗi rồi!
_Mày là em tao mà sao ngốc thế! Lấy máy đánh trứng mà đánh!
Rồi thì:
_Tao đã bảo phải bật lò trước 10 phút mà! Mày lề mề như thằng hề ấy!
Hay là:
_Sao mày láng bột nhìn nham nhở thế! Ai mà dám ăn!
v/v và v/v….
8h30 tối. Tác phẩm hoàn thành! Nó mở cửa lò, lấy bánh ra, đặt lên bàn.
Hic, nhìn không được bắt mắt cho lắm. Nhưng nếu trét kem lên thì chắc hem đến nỗi nào. Nó lấy tô kem trét lên bánh như chú thợ hồ trét vữa, mất thêm 30 phút nữa. Vừa hớn hở vì cuối cùng bánh cũng đã làm xong chưa được bao lâu thì nó lại ỉu xìu vì trông cái bánh chả khá khẩm hơn mấy:
_Sao kì zậy nè! Nó hết ra hình cái bánh rồi ~
_Ai bảo! Đã nói là để tao phụ cho mà không nghe!
_Có lí do mà ~ – Nó nhìn ông anh – Vì đây là cái bánh đặc biệt nên chỉ mình em được làm thôi!
Lão Quân cười mỉa:
_Ừ~ Cái bánh đặc biệt nhất trên đời đấy! Từ lúc cha sanh mẹ đẻ đến giờ, tao chưa thấy cái bánh nào “xinh đẹp” một cách đặc biệt đến thế!
Nó lừ mắt nhìn anh hai:
_Thôi đủ rồi nhaz!
Lão Quân xoa xoa đầu nó:
_Ừ, không chọc mày nữa, thôi lấy trái cây trang trí lên đi! Nhìn sẽ đỡ hơn đó!
Hơn 9h.
Nó bỏ cái bánh zô hộp, tháo tạp dề ra rồi phóng như bay lên nhà trên. Lão Quân đang dọn chén đũa ăn cơm ở phòng ăn, ngước lên hỏi:
_Đi đâu zậy?
_Đi giao bánh! – Nó đáp cụt ngủn.
_Ở nhà ăn cơm đã!
Nó xỏ dép vào, đáp:
_Anh ăn trước đi! Em chờ ba zề ăn luôn! Bây giờ em phải đi giao bánh cái đã! Gần khuya rồi!
Lão Quân chạy ra:
_Ê mà khoan! Cái mặt mày như kon mèo kìa! Rửa đi rồi hẵng đi!
_Suýt quên! – Nó tí ta tí tởn chạy lại vòi nước.
—————————————
Nhà Thường Khánh. Nó đặt hộp bánh kem trước cổng, móc điện thoại ra nhắn tin cho anh chàng “Có quà trước cổng! Không ra sẽ tiếc suốt đời”. Rồi nó chạy biến.
Lát sau, Thường Khánh vừa tắm xong [có thói quen tắm khuya], cổ còn vắt cái khăn tắm và tóc tai thì ướt nhẹp, bước ra cổng trong cái quần ống rộng và cái áo thun ba lỗ [mà hem có lỗ] màu trắng.
Nhìn qua nhìn lại mà không thấy nó đâu, anh chàng lầm bầm “Đồ ngốc này đang định giở trò gì nữa đây?! “. Chưa thắc mắc được lâu thì mắt anh chàng đập phải vật gì đó nằm dưới đất. Thường Khánh cầm lên và phát hiện trên đó có đính một tờ giấy:
“Chúc sinh nhật vui vẻ! Xin lỗi vì hem biết bữa nay là SN anh! Đây là quà sinh nhật và cũng là quà xin lỗi, do chính tui làm nên chắc ăn sẽ hơi bị “ẹ” đó! Thông cảm nha ~ Tui hem có khiếu nấu ăn.
P/s: Đừng nghĩ là tui hem coi anh là người quan trọng nhaz! Thực ra, anh rất quan trọng đối zới [sau đó là chữ gì đó bị nó xóa mất rồi và ghi đè lên ba chữ:] nhiều người đó!”
Anh chàng bật cười:
_Định ghi “quan trọng đối với tui” chứ gì! Đồ ngốc này thật là….
Thường Khánh xách hộp bánh vô nhà, tuy nét mặt không biểu lộ nhưng lòng thì đang phơi phới niềm vui và hạnh phúc….vì một món quà nho nhỏ từ một “đồ ngốc” đã khiến trái tim anh chàng loạn nhịp ….
———————————————
Hàn Quốc.
Shin đang ở trong bệnh viện cùng Eun Ji. Cô nàng mới phẫu thuật xong nên còn khá yếu. Đến giờ ăn cơm, Shin đứng dậy bảo:
_Anh đi mua cơm nhé! Đợi ở đây! Đừng đi đâu đấy!
Eun Ji kéo áo Shin lại:
_Anh hai thức cả đêm trông em rồi! Anh ngồi nghỉ đi, để em đi mua cho! – Cô nàng lên tiếng rồi giở cái chăn đang đắp ngang người ra, toan bước xuống. Shin vội ngăn:
_Không được! Em yếu như ốc sên ý! Không tự đi được đâu…
Eun Ji quả quyết:
_Em biết em ra sao mà. Yên tâm đi! Vết mổ hết đau rồi… Em tự đi được.
_Nhưng…
_Anh hai! – Eun Ji cắt ngang câu nói của Shin. – Em đâu phải con nít đâu mà để anh chăm sóc từng li từng tí.
Anh chàng đành gật đầu trước con em bướng bỉnh:
_Thôi được rồi! Đi đứng cẩn thận đấy!
CANTEEN Bệnh Viện.
Eun Ji cầm cái cà-mên, đang ung dung bước đi thì chợt nghe nhói chỗ vết mổ. Cô nàng đứng sựng lại, định đợi cho hết đau thì đi tiếp nhưng cơn đau vẫn không thuyên giảm. Cái cà-mên trên tay Eun Ji suýt rớt xuống thì chợt có người lao đến đỡ. Cô nàng ngước lên:
_Mạnh Khoa?!
Một bàn ăn ở canteen. Mạnh Khoa và Eun Ji đang ngồi đối diện nhau. Anh chàng bắt chuyện trước:
_Ca mổ thành công chứ?!
Eun Ji bật cười:
_Nếu không thành công thì tôi đâu có ngồi đây để nói chuyện với anh như thế này!
Anh chàng gãi đầu. Ngớ ngẩn thật. Chính Mạnh Khoa cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi câu hỏi ngớ ngẩn ấy.
_Anh tháo băng mắt ra rồi à? – Eun Ji nói tiếp.
_Ừ…hôm qua!
_Bây giờ anh thấy mọi thứ rõ hơn rồi chứ?
_Rõ như ban ngày í!
Eun Ji lại cười:
_Thì đang là ban ngày mà.
Mạnh Khoa lại phải cười đỡ lời, gãi đầu. Kì lạ thật, anh chàng cứ ăn nói và cư xử như một thằng ngốc khi ở bên Eun Ji….
Sau buổi nói chuyện đó, Mạnh Khoa mới biết rằng Eun Ji là một diễn viên và cô nàng kém anh chàng một tuổi.
———————————
12T4. Chưa vào học. Lớp nó hỗn loạn như một một cái chợ vỡ. Mấy thằng con trai quậy phá rượt nhau phóng cả lên bàn. Đầy đủ âm thanh như hát hò, **** lộn,….
Nó đang ngồi t8m với bạn Lam iêu quý. Sực nhớ đến anh chàng Vĩnh Trường hồi hè mới tỏ tình với con bạn mình, nó huých con bạn, cười cười.
_Nè! Bạn í sao rồi!?
Nhỏ Lam tròn mắt:
_Bạn nào?! Bồ hỏi thế thì ai hiểu!
_Thì bạn Vĩnh Trường chứ bạn nào! Hai người sao rồi!?
Mặt nhỏ Lam đỏ dần, con nhỏ đáp:
_Thì bình thường….
Nó phá lên cười, chọc nhỏ bạn:
_Bình thường thì nói là bình thường. Làm gì mà bồ phải bẽn lẽn như con gái vừa về nhà chồng thế!?
Nhỏ Lam vừa “thẹn” vừa tức, liền đè nó ra đánh. Chẳng biết con nhỏ cố tình hay cố ý mà lại đẩy nó ngả vào người Thường Khánh, hiện đang ngồi đọc sách.
Anh chàng nhìn sang hai đứa. Nhỏ Lam cố tình cười thật lớn, miệng thì nói:
_HOHOHO, Xin lỗi bồ nhaz. Mình hem cố ý.
Nó nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống con bạn, rồi quay sang Thường Khánh. Anh chàng lia đôi mắt lạnh hơn đá qua nó. Nó vừa định quay mặt đi thì Thường Khánh lên tiếng:
_Cái bánh hôm qua….
Chẳng hiểu sao nó lại hồi hộp khi nghe anh chàng nói. Còn Thường Khánh, tuy đầu thì hem nghĩ như zậy nhưng miệng lại thốt lên:
_Cô có biết làm bánh không thế?! Cả trang trí nhìn cũng không giống ai!
Nó thoáng im lặng rồi bật đứng phắt dậy, lừ mắt nhìn anh chàng, tuôn một hơi vì uất:
_Có cần phải nói quá đáng zậy hok? Anh có biết là tui đã mất bao nhiêu thời gian để làm cái bánh đó không? Ừ, xấu chứ gì! Ừ, dở chứ gì?! Anh là đồ tồi, đồ không biết tôn trọng thành quả lao động của người khác.
_Tui…- Thường Khánh định nói gì đó, nó chặn họng.
_Anh định nói là anh đã vứt cái bánh đó vào thùng rác chứ gì? Là từ nay tui đừng làm mấy cái bánh gớm ghiếc đó cho anh ăn nữa chứ gì?! Tui biết mà! Anh là cái đồ…
Nó tức đến mức không biết nói thêm gì nữa sau khi xối một tràng zô mặt hắn. Càng nghĩ càng thấy bực, nó đã tốn hết cả buổi chiều và cả buổi tối để làm bánh cho hắn ăn, còn hy sinh cả bữa cơm để mang bánh qua cho hắn, thế mà….
Nó ném cho anh chàng cái nhìn đầy lửa rồi định lôi con Lam đi quay đi thì Thường Khánh kéo lại:
_Tui ăn hết cái bánh đó rồi.
Nó trợn trắng nhìn anh chàng:
_Dở như zậy mà anh cũng ăn sao?!!!
Thường Khánh lôi nó ngồi xuống, chậm rãi:
_Tuy không ngon nhưng cũng không đến nỗi nào…. – Anh chàng nhìn nó – Cảm ơn nhaz! Đây là lần đầu tiên có người làm bánh SN cho tui đó!
Rồi anh chàng mỉm cười zới nó và quay qua đọc sách tiếp. Tên này đúng là nóng lạnh thất thường mà. Mới ban nãy còn….
Nó đơ người, hơi bị xúc động đậy tí xíu. Nhỏ Lam giật giật tay nó:
_Cái gì nhập zô hắn zậy? Hồi nãy thì kiêu như ông tướng, sao bây giờ lại….
Nó nhún vai:
_Ai biết đâu!
_Nói thế thôi chứ ai mà chẳng biết – Nhỏ Lam lại giở giọng chọc – Vì “ai đó” mà “hoàng tử băng giá” phải tan băng ấy nhỉ?!
Nó lườm lườm, thục cùi chỏ vào tay nhỏ bạn, nhưng không thể không nở nụ cười “e thẹn”:
_Dẹp bồ đi!
Chợt nhỏ Lam thở dài, chống tay lên bàn:
_Nhìn hai bồ thấy zui thiệt nhưng nghĩ lại thì mình thấy tội tội cho Mạnh Khoa thế nào ấy….
Nó lặng lẽ cúi đầu, không nói gì. Đúng vậy! Nó cũng thấy có lỗi với Mạnh Khoa lắm…Anh chàng đã làm rất nhiều việc cho nó, vậy mà nó chẳng bao giò có cơ hội đáp lại mà chỉ toàn làm anh chàng đau thôi…
_Mà trước khi đi… – Nhỏ Lam tiếp tục nói – Trước khi đi hắn còn nói là…Sau khi ca phẫu thuật thành công, người đầu tiên hắn muốn nhìn thấy sau khi tháo băng ra…là bồ đó….
Câu nói của nhỏ Lam càng khiến không gian chùn xuống thấy rõ…Nó biết làm gì để anh chàng có thể quên nó đây??!!!
———————————————-
Hàn Quốc.
Vài ngày nữa là Mạnh Khoa sẽ trở về Việt Nam để nhập học.
Dạo này anh chàng suy nghĩ về Eun Ji hơi bị nhiều. Không biết từ lúc nào, anh chàng đã thôi ít nhớ về nó…mà thay vào đó, hình ảnh cô gái với nét mặt dịu dàng đáng yêu Jang Eun Ji ngày càng xuất hiện nhiều hơn trong đầu anh chàng.
Mạnh Khoa cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa….
Ngày Mạnh Khoa lên máy bay trở về nước.
Phòng Eun Ji. Cô nàng đang sắp xếp đồ đạc bỏ vào vali, và không còn mặc áo bệnh nhân nữa…Có lẽ Eun Ji cũng xuất viện vào hôm nay.
Mạnh Khoa đứng trước cửa phòng của cô nàng từ lúc nào.
_Eun Ji à… – Anh chàng lên tiếng gọi khẽ.
Cô nàng quay ra:
_Là anh sao? Em đang định sắp xếp xong đồ sẽ qua chào anh….
_Hôm nay em ra viện à?
_Dạ. – Eun Ji mỉm cười.
_Anh cũng thế, hôm nay anh sẽ bay về Việt Nam – [Eun Ji thoáng bất ngờ rồi có vẻ cô nàng không vui khi nghe Mạnh Khoa nói] Anh chàng tiến vào phòng – Để anh sắp xếp đồ phụ em.
Eun Ji gật đầu. Trong lúc Mạnh Khoa đang bỏ đồ vào vali thì một chiếc hộp trong đó văng ra. Một chiếc chìa khóa rơi ra từ trong hộp. Anh chàng nhặt chiếc chìa khóa lên và phát hiện ra nó hơi bị quen quen.
Mạnh Khoa ngồi xuống giường, ngắm nghía chiếc chìa khóa. Anh chàng lục tìm trong trí nhớ một hồi rồi kinh ngạc nắm chặt chiếc chìa khóa. Đây là chiếc chìa khóa để mở chiếc hộp của nó tặng trong dịp SN anh chàng. Và…anh chàng đã vứt xuống sông rồi còn gì. Sao Eun Ji lại có….
Không thể nhầm lẫn được. Vì cái hộp gỗ đó là do bác nó làm chủ xưởng mộc tự tay làm tặng. Cả chiếc chìa khóa cũng được đúc riêng, nên mang vẻ đẹp rất khác biệt. Nói chung là trên đời chỉ có một….Nên anh chàng không thể nhầm lẫn!
_Em có cái này từ đâu thế? – Mạnh Khoa đưa chiếc chìa khóa lên hỏi Eun Ji.
Cô nàng ngồi xuống cạnh Mạnh Khoa, chậm rãi nói:
_Có lần em đi đóng phim ở Busan, đang dợt ở ngoài biển thì thấy chiếc chìa khóa này dạt vào…Thấy dễ thương nên em quyết định giữ nó. Sao vậy?
Mạnh Khoa như không tin vào tai mình.
Ông trời định chơi trò gì đây?! Mạnh Khoa vứt chiếc chìa khóa đó đi là để làm nó hiểu rằng, dù thế nào đi nữa thì anh chàng vẫn yêu nó, là để gián tiếp nói rằng, anh chàng sẽ không bao giờ mở chiếc hộp có lá thư “xin lỗi vì tôi không yêu anh” của nó ra.
Vậy mà, chiếc chìa khóa ấy lại có thể “vượt trùng dương” và rơi vào tay của Eun Ji.
Cái gọi là “số phận” có thật sao????!!!!!
Sau khi Eun Ji ra viện thì Shin cũng bay sang Việt Nam.
Phòng nó. “Lạ thật!” – Nó vừa lẩm bẩm vừa lục tung cái tủ quần áo lên – “Cái lược của mình đâu mất rồi?! Cả cuốn sổ tay cũng mất tiêu!”
Nó ngồi xuống giường, cố nhớ xem lần cuối mình để cái lược và cuốn sổ ở chỗ nào. Cây lược đó rất quan trọng đối với nó. Đó là cái lược bán nguỵêt bằng gỗ do ba nó mua tặng nó khi đi công tác bên Trung Quốc, lúc nó 10 tuổi. Nó quý cây lược ý lắm. Còn cuốn sổ tay thật ra là nhật kí của nó, ai mà đọc được chắc chết. Hôm qua ngồi nghĩ vu vơ, sực nhớ ra chúng, đi kiếm mà chẳng thấy đâu.
Nó đã xới tung cả cái nhà lên rồi còn gì….
Đang ngồi suy nghĩ xem mình có thể để chúng ở đâu được thì tiếng lão Quân gọi:
_Thùy Anh! Xuống dọn cơm!!!!!
_Dạ!! – Nó la lớn rồi lật đật chạy xuống.
Nó đang dọn cơm tối. Hôm nay lại chỉ có lão Quân và nó ăn tối với nhau thôi. Lão hai vừa đi ra ngoài nghe điện thoại xong, trở vào nói với nó:
_Dọn thêm một cái chén zí đôi đũa nữa!
_Ai ăn nữa ạ? – Nó nhướn mày, sẵn tiện buông lời chọc ông anh – Chị Tuyết hả?!
Lão Quân đưa tay kí lên đầu nó mấy cái liên tiếp:
_Cái giá phải trả cho ziệc dám chọc tao!
Nó ôm đầu, nhăn nhó:
_Anh trai mà sao tàn nhẫn với em gái thế hả?!!!!!
Đúng lúc đó thì có một giọng nói ấm áp vang lên bên tai nó:
_Tên kia, bắt nạt em gái là không hay đâu nhé!
Theo sau đó là một bóng người lao vút vào và….kẹp cổ lão Quân. Người ấy quay mặt lại và nó nhe răng cười với nó. Hơi bị bất ngờ khi người đó là Shin.
_Này này, buông tớ ra! Hết thở được rồi! – Lão Quân cố giật tay Shin ra khỏi cổ.
Shin cười gian rồi buông cái cổ đáng thương của lão Quân ra. Lão ho mấy cái rồi nhìn Shin bằng con mắt hình viên đạn:
_Chưa gì mà đã bênh nó chằm chặp rồi….Mà nè, sao đến nhanh thế hả?
_Lúc gọi điện cho cậu thì tớ đã tới ngã ba rồi! Gọi lấy lệ thôi! Hehe
Nó chen ngang zô hai ông.
_Anh Shin về Việt Nam hồi nào vậy?
_Hồi nãy – Shin hồn nhiên đáp – Con bé Eun Ji vừa ra viện thì anh bay zìa liền. Zề đến nhà làm biếng nấu cơm nên qua đây ăn ké!
Shin lại cười, nụ cười vô tư như con nít. Nhớ ra zụ hôm đính hôn, nó cúi mặt xuống, nói lí nhí:
_Chắc vì em mà anh bị la zữ lắm hả?
_Đâu có! – Shin cười – Tại con bé Eun Ji phải nhập viện nên ba mẹ anh chẳng còn thì giờ quan tâm đến chuyện đó nữa.
Nó định hỏi tiếp nhưng chợt thấy ngại ngại…..Hix, nó mắc nợ nhiều người quá. Shin, Mạnh Khoa và cả Thường Khánh nữa, họ đều hy sinh cho nó quá nhiều. Thường Khánh thì nó còn “đáp trả” được, chứ Shin và Mạnh Khoa….
Chợt Shin sực nhớ ra chuyện gì đó, anh chàng cho tay vào túi và móc ra một cây lược, đưa cho nó:
_ À! Cái này của em phải không?
Đúng là cây lược hình bán nguyệt của ba nó tặng. Nó mừng rỡ chộp lấy cây lược trong tay Shin:
_A! Vậy ra em để quên ở nhà anh! Vậy mà em tìm muốn chết!
_Ừ. Hôm em đi anh sang phòng em, thấy chúng ở trên bàn….À – Shin cho tay vào túi quần bên kia – Cả cái này nữa!
Anh chàng móc một cuốn sổ tay ra. Nó nhận ra đấy là sổ của mình ngay lập tức. Shin đưa cho nó. Nó nhìn anh chàng, nghi hoặc. Shin vội thanh minh:
_Yên tâm đi! Anh chưa đọc đâu!
Thấy bản mặt “gian sặc mùi” của anh chàng, nó tiếp tục đăm đăm nhìn như dò xét. Shin đành gãi đầu thừa nhận:
_ Ừa thì có, nhưng chỉ trang cuối thôi, vì anh hem biết là sổ gì nên lật ra xem thử, tình cờ nó đập vào mắt nên….
Thấy Shin gãi đầu gãi tai, hok dám nhìn nó, cứ như “con nít làm bể bình bông sắp bị ăn đòn” ấy…Vừa tội, vừa tếu. Nó bật cười:
_Hok sao đâu! Cũng may là anh, chứ ai khác thì…
Chợt lão Quân tiến đến vỗ bồm bộp vào vai hai đứa
_Để lúc khác mà hàn huyên. Tao đói lắm rồi. Zô ăn cơm zùm cái đi!
———————————————–
Biệt thự nhà Thường Khánh.
Ngồi trong nhà đọc sách hoài cũng nhàm, thế là anh chàng quyết định ra vườn dạo chơi. Đi ngang qua nhà kho, thấy cánh cửa mở toang, Thường Khánh nhìn vào và thấy ông Tư – người tài xế kiêm dọn kho lâu năm của gia đình anh chàng đang lúi cúi dọn dẹp bên trong.
Vốn tính lạnh lùng, anh chàng chẳng nói chẳng rằng, quay ra đi tiếp. Chợt nghe có tiếng ngã, Thường Khánh giật mình chạy lại thì thấy ông Tư đang nằm dưới sàn, kế bên là một thùng đồ đang vương ***. Anh chàng vội lao đến.
_Bác Tư? Bác có sao không? – Thường Khánh vừa đỡ ông ấy dậy, vừa hỏi.
_Tôi không sao. Cảm ơn cậu chủ.
Anh chàng dìu ông ấy lại một cái ghế gỗ gần đó. Ông Tư nắn nắn chân mình, cười hiền:
_Có lẽ tuổi tôi đã quá cao để làm công việc này rồi…Hai năm nay tôi lại bị bệnh phong thấp nên… – Ông ý chỉ lắc đầu chứ không nói tiếp.
Thường Khánh nhìn mấy thùng đồ, hỏi:
_Bác đang dọn cái gì đấy ạ?
_À…Chỉ sắp xếp lại và quét cho đỡ bụi thôi.
_Vậy thì bác cứ nghỉ đi! Để cháu làm tiếp cho – Anh chàng nói rồi tiến lại, cầm cây chổi lên.
Ông Tư liền ngăn:
_Không được đâu cậu chủ. Đây là việc của tôi.
_Không sao đâu ạ! Cháu đang rãnh mà!
Nói rồi Thường Khánh bắt đầu bắt tay vào công việc. Anh chàng dở lên dở xuống, quét bụi và sắp xếp lại từng thùng đồ cho ngay ngắn.
Chợt một cuốn sổ màu nâu bám đầy bụi trong một thùng đồ đập vào mắt anh
chàng. Vốn không có tính tò mò, nhưng không hiểu sao Thường Khánh vẫn cầm cuốn sổ đó lên và lật ra.
Dòng chữ “Võ Diệp Yến” và chữ kí của mẹ Thường Khánh – bà Yến đập vào mắt anh chàng. Thường Khánh lật sang trang bên thì thấy dòng chữ “ngày….tháng….năm”
Biết đó là nhật kí của mẹ mình, anh chàng quét bụi rồi định cho vào chỗ cũ. Chợt có cái gì thôi thúc anh chàng giữ và đọc nó.
Thường Khánh đứng lặng một hồi rồi để cuốn sổ lên chiếc ghế kế bên và tiếp tục dọn dẹp.
——————————————-
Chuyến bay từ Seoul TP.HCM.
Bà Lan – mẹ Mạnh Khoa thúc anh chàng ngủ một giấc cho khỏe. Nhưng anh chàng không tài nào ngủ được.
Mạnh Khoa đặt tay lên phía trái tim mình. “Mình sao vậy?”. Cảm giác của anh chàng đối với Eun Ji thật lạ lùng. Khi ở bên Eun Ji, anh chàng cảm thấy rất quen thuộc và gần gũi. Cứ như anh chàng có thể tâm sự tất cả với cô bé vậy. Hình như anh chàng đã….
Thế là anh chàng vô tình thổ lộ chuyện về nó với Eun Ji. Cuộc nói chuyện giữa hai người lại hiện lên trong đầu Mạnh Khoa:
<_Chị ấy dễ thương lắm à? – Eun Ji nhìn Mạnh Khoa.
_Uh, rất dễ thương! – Anh chàng cười, lòng chợt bồi hồi khi nghĩ về nó.
_Nhưng hình như chị ấy hơi ngốc ấy nhỉ?
Mạnh Khoa giật mình nhìn lên:
_Sao em lại nói như vậy?
_Em nói thế thì có gì là không đúng. Anh hy sinh cho chị ấy nhiều như vậy, mà chị ấy vẫn….Mà chính anh cũng là đồ ngốc ấy chứ!
Mạnh Khoa tròn mắt nhìn Eun Ji. Cô bé chống tay lên cằm, nói:
_Vừa ngốc vừa đáng thương, nhưng cũng rất đáng yêu. Vì chị ấy anh có thể làm tất cả dù biết chị ấy sẽ không bao giờ ngó ngàng đến mình. Nhưng biết sao được – Eun Ji triết lý – Em chưa bao giờ yêu, nhưng lấy kinh nghiệm từ những bộ phim em đóng, ai yêu thật lòng cũng như vậy cả.
Mạnh Khoa bật cười:
_Vậy thì trong mắt em, những người đó đều là tên ngốc hết sao?
_Tất nhiên! – Eun Ji thành thật khiến Mạnh Khoa hơi bị bất ngờ – Nhưng mà, trên phương diện nào đó thôi, vì…. tình yêu đâu có tội. Thế nên như em nói đó, vừa ngốc vừa đáng thương.
_Vậy anh làm thế nào để hết ngốc bây giờ ? – Mạnh Khoa buột miệng.
_ Cái đó anh phải tự biết chứ! – Eun Ji nhìn xoáy vào mắt Mạnh Khoa – Có khi, kết thúc cũng là một khởi đầu. Nếu biết dừng đúng lúc và chấp nhận một sự khởi đầu mới, đó là khi anh tìm ra câu trả lời.
Mạnh Khoa lặng người sau khi nghe Eun Ji nói. Phải rồi, hình như anh chàng chưa bao giờ cho phép mình được biết khi nào thì nên dừng lại.
_Thôi! Em lên lầu đây! – Eun Ji cắt đứt dòng suy nghĩ của Mạnh Khoa – Mắc công để anh hai em chờ lâu rồi tưởng em gặp chuyện….
Mạnh Khoa cũng đứng dậy.
_Để anh đưa em lên!
_Không cần đâu! – Eun Ji mỉm cười rồi quay đi.
…….>
Mạnh Khoa mỉm cười. Hình như, anh chàng đã thích Eun Ji mất rồi…. Ngày trước, anh chàng luôn nghĩ về nó 24/7 nhưng từ buổi nói chuyện với Eun Ji, có vẻ, cảm giác của anh chàng đối với nó đã nhạt nhòa dần.
Và….lúc sắp tháo băng mắt, người đầu tiên anh chàng muốn thấy không còn là nó nữa…
Mạnh Khoa nói thầm:
_Có lẽ mình phải cho phép trái tim đón nhận một sự khởi đầu mới thôi….
Anh chàng rút mẫu giấy nhỏ trong túi ra. Dòng mực ghi số điện thoại di động của Eun Ji như đang ánh lên niềm vui….
Lớp 12T4. Nhỏ đang ngồi giỡn với nhỏ Lam và mấy đứa bạn thì chợt nghe tụi con gái bàn đầu thét lên.
Cả đám nhỏ quay ra. Mạnh Khoa – chàng hoàng tử Mặt Trời – đang đứng ở cửa và tươi cười rạng rỡ.
Bọn con gái chạy đến vây lấy Mạnh Khoa, mỗi đứa góp mỗi câu:
_Mạnh Khoa!!! Sao mấy ngày nay bạn nghỉ học???
_Sao mình không liên lạc với bạn được vậy????
_Bạn biết tụi mình lo cỡ nào không????
_ v/v….
Thiệt tình! Đám con gái lớp nhỏ ngày càng đi quá xa! = =”
Thế nhưng, chẳng những không khó chịu, Mạnh Khoa còn vui vẻ giải đáp từng thắc mắc với nụ cười nguyên vẹn trên môi – khác xa với hoàng tử băng giá đang ngồi cạnh nhỏ. Bọn con gái ngất ngây con gà tây, như muốn đổ rạp xuống sàn hết cả lũ.
Mạnh Khoa tiến đến chỗ nhỏ:
_Cô ra đây một chút được không?
—————————–
Sân sau – chỗ hẹn quen thuộc của nhỏ và Mạnh Khoa.
_Anh về Việt Nam hồi nào vậy? – Nhỏ bắt chuyện trước.
_Hôm qua. – Mạnh Khoa đáp, rồi tiếp – Tối qua tui có gọi điện cho cô nhưng không được…Tui nghe tụi thằng Long kể chuyện của cô và Thường Khánh rồi.
Nhỏ gãi gãi đầu, không biết nói gì.
_Thật ra, tui gọi cô ra đây là vì… – Anh chàng móc ra trong túi một vật gì đó rồi đưa lên cho nhỏ xem – Cô còn nhớ cái này chứ?
Nhỏ ngạc nhiên tột cùng khi thấy trong tay Mạnh Khoa là chiếc chìa khóa mà anh chàng đã vứt xuống sông ngày nào. Nhỏ tròn mắt, nói:
_Chẳng phải anh đã vứt cái này xuống sông rồi sao? Chính mắt tui thấy nó bay đi và rớt xuống lòng sông mà…. Chẳng lẽ – Nhỏ nhìn anh chàng đầy nghi ngờ – Anh có mánh gì giấu tui sao?
Mạnh Khoa phì cười:
_Cô bé ngây thơ cả tin ngày xưa bây giờ lại mắc thói hay nghi ngờ từ bao giờ vậy?
_Bị lừa riết cũng quen chứ! – Nhỏ nói rồi đấm lên vai anh chàng – Vụ anh lừa tui về bệnh tình của mình tui còn chưa xử anh đó! – Rồi nhỏ phẩy tay – Mà thôi! Cho qua đi! Còn chuyện cái chìa khóa này là sao?
Mạnh Khoa mỉm cười, hướng mắt về phía xa xăm:
_Chắc cô không tin nổi đâu…. – Nói rồi Mạnh Khoa bắt đầu kể chuyện một cô gái người Hàn nhặt được chiếc chìa khóa rồi anh chàng gặp cô ấy như thế nào và gút lại – Cô bé ấy tên là Eun Ji!
“Eun Ji” – Nhỏ lẩm bẩm – “Cái tên này quen quen…..Đúng rồi!” – Một ý nghĩ lóe lên. Nhỏ lắp bắp hỏi Mạnh Khoa:
_Eun…Eun Ji??? Có…có phải là Jang Eun Ji, nhập viện vì suy thận không?
Mạnh Khoa cũng ngạc nhiên không kém:
_Đúng rồi! Sao cô biết???
_Cô bé ấy là em gái Shin đấy! – Nhỏ ré lên.
Mạnh Khoa lặng người một chút rồi bật cười:
_Đúng là Qủa đất tròn mà!
Nhỏ cũng cười. Thật là không ngờ đó! Chợt Mạnh Khoa lên tiếng:
_Nhưng….lí do tui gọi cô ra đây là….- Anh chàng bỗng ấp úng – Cô còn nhớ…dòng tái bút tui viết trong bức thư để lại cho cô không?
Nhỏ đăm chiêu như để nhớ lại xem dòng p/s ấy viết gì, rồi gật đầu:
_À…Nhớ! Sao?
Chợt một suy nghĩ bay cái xẹt qua đầu nhỏ….Chẳng lẽ…Mạnh Khoa và cô bé Eun Ji – em gái Shin. Nhỏ đưa ngón trỏ lên, trợn trắng:
_Không lẽ…Anh và Eun Ji….- Nhỏ nuốt nước bọt lấy lại bình tĩnh – Anh thích con bé ấy rồi sao?
Mạnh Khoa gật đầu ngay lập tức:
_Ừ. …. Đó chính là chuyện tui muốn nói với cô. Nhưng không biết cô ấy có thích tui không….
Nhỏ đơ như cây cột cờ. Đã sốc – nay còn sốc hơn! Mạnh Khoa thấy nhỏ đông cứng lại, anh chàng mới lay nhỏ:
_Này! Cô không sao đấy chứ!?
_À…Không! – Nhỏ giật mình – Nói vậy là…..Anh không còn…. – Nhỏ chỉ chỉ vào mình như để Mạnh Khoa tự hiểu.
Anh chàng lại tươi roi rói:
_Ừ….Cô…không giận tui đấy chứ?
Nhỏ phá lên cười, vỗ lên vai anh chàng:
_Anh hỏi gì lạ vậy? Tui vui cho anh còn không hết nữa kìa…Nói thật – Nhỏ bèn “tự sự” với Mạnh Khoa những suy nghĩ của mình bấy lâu nay- Anh thích tui và làm mọi chuyện cho tui…Vậy mà tui không làm được gì cho anh. Thật sự tui áy náy lắm….Và, tui sẽ càng áy náy hơn nếu anh tiếp tục thích tui…Cho nên….
Chợt nhỏ không nói tiếp được nữa. Mà cần gì phải nói, Mạnh Khoa hiểu mà….
_Vậy thì… – Anh chàng đưa tay ra – Chúng ta sẽ làm bạn tốt của nhau chứ!
Sự thật là từ đó đến nay, nhỏ luôn coi Mạnh Khoa là bạn tốt chứ bộ…Nhưng, bắt đầu từ bây giờ sẽ là chính thức như thế vậy!
Nhỏ cũng đưa tay ra bắt lấy tay Mạnh Khoa, cười:
_Tất nhiên rồi! À mà….Vì Eun Ji là em gái anh Shin nên chắc tui có thể giúp được anh, có gì nhớ nói tui!
_Cảm ơn cô!
_Uầy! Khách sáo quá. Chúng ta là bạn tốt mà!
Hai đứa vẫn bắt tay, và mỉm cười nhìn nhau. Gío nhẹ khua làm mấy cây cúc dại run rinh trong nắng sớm. Trong khung cảnh yên bình ấy, nó cũng cảm thấy nhẹ nhõm và yên lòng phần nào….Vì từ giờ, thời kì yêu đơn phương nó của Mạnh Khoa đã chấm dứt….Nó sẽ không còn cảm thấy có lỗi khi đối diện với anh chàng nữa….
—————————————
Phòng Thường Khánh.
Anh chàng đang chọn sách để đọc thì chợt thấy cuốn nhật kí của mẹ mình để trên giá sách. Từ bữa dọn kho và đem cuốn sổ này lên phòng, anh chàng vẫn chưa chạm đến nó.
Lưỡng lự một hồi, Thường Khánh cũng quyết định lấy cuốn nhật kí xuống và bước lên giường, lật ra, xem.
“Ngày….Tháng…Năm….
Con à! Mẹ mang thai con được 3 tuần rồi nhỉ. Từ lúc biết mình có mang, mẹ hồi hộp và dễ xúc động một cách lạ lùng. Ba mẹ đã quyết định đặt tên con là Thường Khánh, dù con là con trai hay con gái đi nữa….Con có biết vì sao không? Vì ngày làm quen mẹ, ba con đã tặng cho mẹ một chiếc chuông nhỏ, trông rất là bình thường và có phần không được đẹp lắm, vì ba con tự làm mà, nhưng đối với mẹ, đó là cả một món quà đặc biệt nhất mà mẹ từng được tặng. Nhưng nếu đặt tên con là “Đặc Khánh” hay “Biệt Khánh” thì nghe buồn cười lắm! Nên ba mẹ thống nhất sẽ đặt chữ lót của con theo hình dáng bên ngoài của chiếc chuông….”
Anh lật sang trang kế bên. Ra đây là nhật kí mẹ Thường Khánh viết khi mang thai anh chàng. Thế nhưng….
”Một con người sắt đá và khô khốc như ba mà cũng lãng mạn đến mức biết tặng quà cho người yêu sao?” – Anh chàng nghĩ thầm.
Lát sau. Thường Khánh đã đọc lướt qua hết nửa cuốn. Trong đó, mẹ Thường Khánh chỉ nói về cảm giác khi mang thai và sự chăm sóc của ba anh chàng đối với bà, hoàn toàn không có gì đặc biệt cho đến khi…..
“Ngày…Tháng….Năm….
Mẹ biết làm sao đây? Ông ngoại con đã phát hiện ra chuyện mẹ có mang với ba con. Ông ngoại đã đuổi ba con đi và bắt mẹ phá bỏ cái thai…..Nhưng mẹ thà chết chứ cũng không thể bỏ con được! Bây giờ không có ba con bên cạnh. Mẹ hoang mang lắm. Ngày nào ông Ngoại cũng gây sức ép lên mẹ. Mẹ sợ lắm…..”
Thường Khánh bàng hoàng đánh rơi cuốn sổ. Cái gì vậy? Gì mà “đuổi ba con đi”, gì mà “bắt mẹ phá bỏ cái thai”….Thế này là thế nào????? Tại sao lại…..
Anh chàng cầm ly nước kế bên, uống cạn để lấy lại bình tĩnh. Từ đầu, theo mô tả về ba anh chàng mà bà Yến viết trong đây, Thường Khánh đã sinh nghi vì thấy nó hoàn toàn khác so với tính khí của ông Duy bây giờ.
….Chẳng lẽ, ông Duy không phải là ba ruột của anh chàng sao??????
Chúc các bạn online vui vẻ !