Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Bạn thân 17 năm, giờ yêu được chưa? - Trang 5

Full | Lùi trang 4 | Tiếp trang 6

Chương 21: Hình như là thích

Đêm nay là một đêm dài!

Mộc Lạc Hi lăn lộn trên giường cả đêm không ngủ được, trong đầu không ngừng tua đi tua lại cảnh hai người chạy khắp khu mua sắm hôm nay, trái tim theo từng hình ảnh hiện lên mà run lên lạc nhịp.

Cuối cùng chịu không nỗi nữa, nó bật dậy, cầm điện thoại lên xem

Ba giờ sáng!

Lục lọi danh ba một hồi, nó bấm nút gọi, tên chi tiết dài thòn đầy biểu tượng vui nhộm.

Máy vừa kết nỗi đã nghe thấy thanh âm khuyết đại từ bên kia truyền đến:

– Con điên nào còn gọi giờ nàyyyyy!!! – Ly Hân bất mãn la lớn, mắt còn không mở.

– Lạc Hi đây. Nhỏ tiếng thôi con này.

Nó để điện thoại tránh xa tai mình, thấp giọng khiển trách.

– Mẹ mày, biết mấy giờ rồi không? Bà mày mới ngủ được một tiếng! – Ly Hân ảo não.

– Có chuyện gấp mới gọi chớ bộ. – Nó đột nhiên ỉu xìu.

Nghe giọng nó, Ly Hân thầm nghĩ không ổn rồi, bình thường yêu đời vô tư lắm hiếm khi thấy nó ảo não như vậy, chắc có chuyện gì nghiêm trọng lắm.

– Nói đi.

– Ê.. Dạo này không biết sao á. Tao cứ đứng gần Khắc Hàn là tim đập thình thịnh luôn mày ơi. Hổng lẽ tao bị bệnh tim hả?

Nghe nó nói xong Ly Hân vỗ trán than trời, còn tưởng chuyện gì căng thẳng lắm, có như vậy thôi mà đêm hôm canh ba gọi điện phá giấc ngủ của cô, cô mới buông điện thoại ngủ được một tiếng thôi a, ngày mai còn đi học.

– Ừ, bệnh tim. Loại nặng. – Ly Hân bực mình cố tình nói.

– Gì? Thật á? – Nó thật sự tin. – Mai chắc đi khám thử một chuyến.

Trời ạ, con nhỏ này ngốc đến thế thật sao? Rốt cuộc cảm xúc của mình thế nào cũng không biết, nhưng mà cô cũng đâu có nói sai, nó bệnh thật mà, tương tư rồi.

– Khỏi đi. Ngày mai gặp!

Nói một tiếng để phòng ngày mai nó thật sự chạy đến nơi đó, sẽ bị cười đến nhục chết mất, nói xong cô vội vàng cúp máy, lại lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Ly Hân nghĩ, ít nhất cho đến ngày đó, cô phải nhìn thấy họ vui vui vẻ vẻ thành đôi, hai đứa này lôi lôi kéo kéo cũng mười mấy năm rồi, cô nhất định phải tận mắt nhìn thấy bọn chúng công khai yêu thương nhau thì mới yên tâm được.

Sáng hôm sau, Lạc Hi xách bộ mặt với hai con mắt thâm quầng đến lớp, dọa cho cả bọn sợ một hồi, Ly Hân kéo nó sang một bên nói nhỏ:

– Cả đêm không ngủ sao? – Mặt cô hiện đầy lo lắng.

Nó nhẹ nhàng gật đầu, mí mắt cũng muốn sụp xuống, trông rất uể oải mà còn đáng thương nữa.

– Sao không ngủ?

– Không ngủ được, huhu. – Nó mếu máo gục đầu vào vai cô.

– Từ từ từ từ.. – Cô ôm vai nó, buộc nó đứng thẳng. – Sao không ngủ được? Vì chuyện hôm qua mày hỏi tao á?

– Ừ. – Nó ão não gật đầu. – Tao phải làm sao bây giờ, huhu.

– Được, được rồi. Một lát nói mày nghe. – Cô an ủi nó rồi trở về chỗ.

Nó vừa về chỗ đã nghe thấy giọng hắn, rất khẩn trương.

– Không ngủ được hay là thức khuya coi phim đó?

– Không ngủ được.

Nó nằm dài trên bàn, má trái tiếp xúc với mặt bàn truyền đến cảm giác lành lạnh thích thật. Bỗng nhiên nó cảm thất mí mắt thật nặng, khép mắt lại rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Hắn nhìn nó một hồi, cũng nằm xuống theo, cảm giác gò má tiếp xúc với mặt bàn đúng là thích thật. Biểu cảm lúc ngủ của nó đều được hắn thu vào mắt không sót một chút nào, thì ra lúc ngủ nó lại có những phong tình dễ thương như vậy.

Lạc Hi ngủ suốt ba tiết học, cả quá trình không hề bị người khác quấy nhiễu, cũng không bị thầy cô phát hiện, lúc tỉnh dậy thấy mình còn an toàn nó hết sức ngạc nhiên.

Cũng đúng thôi, Khắc Hàn suốt ba tiết không ngừng che cho nó, thầy cô muốn phát hiện cũng khó. Hắn không muốn giấc ngủ của nó bị quấy rầy, cảm đêm không ngủ được chắn hẳn mệt mỏi lắm.

Quả nhiên khi tỉnh dậy, sắc mặt nó hồng hào hơn hẳn, tươi tỉnh thêm vài phần, ngủ rồi lại thấy đói bụng, nó liền rủ cả bọn xuống phòng ăn.

– Aww no quá.. – Nó ngã người ra sau xoa xoa bụng.

– Ăn xong rồi, tao về lớp trước. – Ly Hân đứng dậy.

– Tao đi nữa. – Nó cũng đứng dậy.

Hai người trở về lớp, cả phòng học trống hoác, tìm đại một bàn nào đó ngồi xuống, nó tò mò hỏi.

– Trả lời đi chứ, tao bị sao?

– Sao là sao? – Ly Hân nhướng mày.

– Thì hôm qua tao kể rồii. – Nó nhăn mặt.

– Quên rồi! Nói lại.

– Tao hỏi mày là không biết sao dạo này tao mà đứng gần thằng Hàn là tim đập nhanh lắm luôn, chắc phải đi khám bệnh quá mày ơi. – Nó úp mặt xuống bàn.

– Ừ. Mày bị bệnh. Mà đi khám cũng vậy thôi, nan y. – Ly Hân chống cằm.

– Gì??? Thiệt hả? – Nó hoảng hốt ngước lên, mắt trợn to.

– Ai xạo mày đâu. – Cô cố tình nghiêm trọng vấn đề.

– Chết rồii.. hổng chừng tao còn mấy tháng đời thôi hả?!

Nó thật sự tin lời cô, bối rối vò đầu bứt tai, có ngốc thì cũng thông minh chút đi chứ, cô đâu phải bác sĩ, chuẩn đoán có thể chính xác vậy được sao.

– Không chết đâu, yên tâm. Nhưng nếu không chữa, mày sẽ bị nó hành tới sống không yên chết không ổn đấy. – Cô cốc đầu nó.

– Bệnh gì vậy trờii.. – Nó ngẩn mặt than.

– Bệnh tương tư.

– Hả?? – Nó ngạc nhiên. – Mẹ màyy! Gạt tao. – Nó đánh cô.

– Hahaa.. Cười chết mất. – Cô ôm bụng cười. – Mà tao nói đúng chứ bộ, không chữa là xong phim. – Cô trở về trạng thái nghiêm túc.

– Nhưng mà mày nói rõ hơn xem, tao vẫn không hiểu, không lý nào mà tao đơn phương thằng đó được, không bao giờ, never! – Nó đan chéo hai tay.

– Có thể, có thể. – Cô gỡ tay nó ra. – Bởi vì tình cảm, là thứ không thể đoán trước, cũng không tới lượt mày quyết định được hay không. – Nói tới đây mặt cô hơi buồn buồn.

– Làm sao được chứ, tao tuyệt đối không thích nó được. – Nó làm mặt khổ. – Vài nhịp tim thì chứng mình được gì chứ, không tính. – Nó ngoan cố.

– Được, vậy giờ tao hỏi mày. Bắt đầu từ việc khi mày gặp nó mày cảm thấy thế nào?

– Thì tim đập rất nhanh đó. – Nó lại ảo não.

– Chỉ vậy thôi? – Cô dò hỏi.

Nó kĩ lưỡng suy nghĩ một hồi, quyết định nói ra hết cái cảm giác kì lạ này.

– Có hơi vui vui.

– Tiếp, thế lúc không gặp nó thì sao? Hoặc là không thể gặp, hay là lúc không ở cạnh?

– Lúc không gặp nó thì không có gì khác thường, bởi vì không gặp thì cũng không lâu lắm, rất nhanh lại thấy nó xuất hiện. Nhưng mà mỗi lần không có gì để làm thì hình ảnh nó cứ hiện lên trong đầu tao quài, từ gương mặt nó cho tới lúc hai tụi tao ở gần nhau. Trời ơi chắc tao chết. – Nó nằm dài than thở.

– Vậy lúc mày thấy nó gần gũi với mấy đứa con gái khác thì sao? – Cô đưa mặt lại gần.

– Làm sao có chuyện nó sẽ gần gũi với con gái chứ. Mà kì thật là chỉ cần thấy con nào đứng gần nó thôi thì tao sôi máu rồi, cứ khó chịu sao ấy, mặc dù nó chả làm gì cả.

– Okie hỏi tiếp, lúc nó nói chuyện hay giỡn với mày thì mày thấy sao? Bao gồm cả những hành động mà mày hay nói với tao là “vô cùng hình thường” ấy.

Thật ra từ lúc nó kể rằng tim nó đập nhanh khi gặp hắn thì Ly Hân sớm đã có đáp án rồi, chỉ là cô muốn hỏi như vậy để nó tự nhìn nhận ra thôi, nó phải tự biết rằng mình với hắn là có cảm giác mới được chứ.

Nó nghe hỏi xong thì giật mình, thật sự rất chú tâm kĩ lưỡng mà suy nghĩ câu hỏi này, rất lâu sau mới lấy được đáp án.

– Hết thấy bình thường rồi. Mỗi lần nó thân mật với tao thì thấy ngại lắm, chỉ muốn né ra xa thôi, mà cứ thấy vui vui, trời ạ, tao bị điên rồi mày ơi.

– Cũng biết ngại luôn đó. – Ly Hân chọc nó. – Vậy chắc sẽ đỏ mặt ha? Ai da.. Không biết Lạc Hi lạnh lùng mà đỏ mặt thì ra cái bộ dạng gì đây?~

– Gì.. Gì chứ. – Nó bối rối, mặt lại đỏ lên.

– Haha.. Tao biết mày bị gì rồi. Thế tao hỏi mày xong rồi mày có nhận ra mày bị gì chưa?

Nó im lặng, từng dòng chữ của cô chạy qua trong đầu, ép buộc nó phải thừa nhận cảm xúc của mình, nó biết rồi mà, chỉ cần nói ra là được thôi mà..

– Hình như là thích?

– Chính xác. – Ly Hân búng tay. – Có tiến bộ, có tiến bộ. Rốt cuộc cũng thông minh lên được một chút. – Cô xoa đầu nó

– Gì chứ. – Nó hất tay cô. – Vậy giờ làm sao đây.

– Ây chà.. Cô bé đáng thương. Thật sự không thể tin là mười lăm tuổi đầu mày mới trải qua việc này đấy. Đào hoa thế kia mà lại.. – Cô thở dài.

– Ngưng nói móc tao đi. – Nó liếc. – Huhu vậy giờ sao đây, không biết đâu. – Nó vò đầu.

– Bật đèn xanh cho nó chứ biết sao giờ.

– Là sao? – Mặt nó ngớ ra.

– Cho nó biết mày thích nó chứ sao.

– Hả? No no, tao không bao giờ đi tỏ tình với nó nhá. – Nó xua tay.

– Ai bảo mày tỏ tình. Chỉ là cho nó thấy được mày bắt đầu chấp nhận nó rồi, để nó tỏ tình với mày. – Ly Hân bắt đầu bày cách.

– Nó thích tao sao? Không thể nào! – Nó chống cằm.

– Sao mày biết nó không? Nói mày nghe là người trong cuộc như mày không bao giờ nhìn ra rõ được vấn đề đâu. Mà nếu nó không thích thì cùng lắm mày phải đi cua nó thôi.

– Gì? Đùa á? Sao được!! – Nó trợn mắt.

– Sao không được. – Ly Hân bĩu môi. – Mày còn cua được Dĩ Hằng cơ mà.

– Điên à. Đừng nhắc tới tên đó nữa, bực mình chết được. Ushiii.. không biết đâu huhu. – Nó lại mếu máo.

– Cách thì tao nói rồi đó, tự xử đi, cố lên, haha. – Cô cười chọc nó. – Ê bọn nó vào, tao về chỗ.

Thấy tụi nó từ cửa đi vào, Ly Hân vội vàng đứng lên trở về chỗ của mình, nó chán nản thở dài trượt trên bàn.

– Sao đấy?

Hắn ngồi vào chỗ, xoa xoa đầu nó.

– Buồn ngủ. – Nó đáp theo phản xạ, rồi rất nhanh ngủ gục mất.

Hắn không nói gì chỉ im lặng nghịch từng lọn tóc nó, con nhóc này ham ngủ tới vậy sao, lúc nãy ngủ ba tiết rồi còn không đủ? Những lọn tóc mượt mà một lần chạm vào liền không muốn buông ra. Bàn tay to lớn của hắn luồn vào tóc nó, vén lên để lộ một bên má trắng nõn với đôi mắt còn đang nhắm chặt.

Ngón cái hắn sượt qua gò má láng mịn, nó có vẻ thoải mái lắm nhích mặt lại gần tay hắn một cái rồi lại ngủ tiếp.

Hương thơm đặc trưng của hoa oải hương từ mái tóc nhó nhè nhẹ bay ra, phảng phất qua cánh mũi làm đại não hắn hoàn toàn thả lỏng.

Hắn nhớ rõ sinh nhật nó năm ngoái, hắn đã cố tình đặt tặng nó một bộ sữa tắm mang mùi hoa nó thích từ một hãng nước hoa nổi tiếng của Pháp. Một năm qua nó vẫn luôn sử dụng, từ rất lâu mùi oải hương đã là mùi hương đặc trưng cho nó, giống như chính con người nó – nhẹ nhàng và thuần khiết.

Chương 22: Chủ động

Tính từ hôm nó giải bày tất cả với Ly Hân, hôm nay đã là ngày thứ 10 rồi. Trong 10 ngày này, nó không ngừng thân thiết với hắn, rất nhiệt tình, chỉ cần chú ý một chú là có thể nhận ra nhưng tại sao hắn vẫn không có phản ứng gì?

Dạo này Lạc Hi và Khắc Hàn như đổi linh hồn cho nhau, Lạc Hi vốn lạnh lùng, không để ý tới những việc hắn làm cho mình, thì trở nên hăng hái với những hành động đó thậm chí đổi lại là mình đối tốt với hắn; còn Khắc Hàn luôn chăm sóc, lo lắng cùng chiều chuộng nó thì lại trở nên im lặng vô cùng, chỉ yên bình mà nhận lấy sự quan tâm từ nó mà thôi.

Mộc Lạc Hi.. Nó rốt cuộc cũng để ý tới hắn, đã thích hắn rồi nên mới không ngừng quan tâm hắn như thế phải không? Nhưng mà nó quên rồi sao? Nó đã để hắn một mình lo lắng cho nó giống vậy suốt 15 rồi đấy, bây giờ nó mới nhận ra sao, chỉ vài hành động này đã muốn hắn đồng ý cho qua?

Không bao giờ, dù chết hắn cũng sẽ không tỏ tình với nó đâu, hắn hy sinh 15 năm thanh xuân rồi ít nhất nó cũng phải trả lại gì đi chứ. Triều Khắc Hàn này, từ nhỏ cần thứ gì đều không phải tự mình đi giành lấy, đúng vậy.. Hắn sẽ làm nó phải tự mình nói rõ ràng với hắn, từ chính miệng nó.

Trong lòng hắn vừa hả hê vừa hạ quyết tâm, nhưng mà để nó hạ thấp lòng tự trọng để tỏ tình không phải chuyện dễ đâu, ai mà chả biết sĩ diện nó còn cao hơn cả đàn ông chứ.

Nhưng Triều Khắc Hàn là ai chứ, hắn đủ tự tin, chuyện này cũng không làm khó được hắn.

– Eyy.. Đi ăn thôi? – Nó chạy tới đập tay lên bàn hắn.

– Đi. – Hắn đứng dậy.

– Mày muốn ăn gì? – Nó ngước lên hỏi.

– Tao không đói, uống chút gì thôi. – Hắn lơ đãng cho tay vào túi.

Nhìn biểu hiện của hắn, một phút trước còn đang vui vẻ nó lập tức ỉu xìu, thái độ gì vậy chứ, nó đã xuống nước tới thế này rồi, hắn dám làm kiêu với nó sao?

“Hừ.. Mày được lắm. Đợi túc lúc mày thích chị tới chết rồi chị sẽ cho mày biết tay.”

Trong lòng nó bực bội, vừa nghĩ vừa lén nhìn hắn, hắn sao có thể không biết nó nghĩ gì, trong lòng hả hê vô cùng.

– Này.

Nó đi rất nhanh rồi trở lại, đưa hắn hộp sữa vani, có vẻ như chen chúc trong đống người đó không khó khăn gì mấy.

Hắn nhận lấy hộp sữa, nghi hoặc hỏi:

– Làm sao nhanh như vậy?

– Mày nghĩ tao là ai?

Nó ngồi xuống đối diện hắn, hất mặt về phía quầy bán nước, hắn nhìn sang liền phát hiện đám con trai đang nhìn nó đầy khát vọng.

Con bé này còn không biết chết nháy mắt với họ, làm bọn háo sắc đó say mê chết lên chết xuống, nó đang chọc tức hắn sao, tính trả thù hả!

– Bọn nó mua giúp mày? – Hắn biết còn cố hỏi.

– Đương nhiên rồi, tao mà chen vào đó, chắc bẹp dí. – Nó đâm ống hút vào hộp sữa.

– Tránh xa bọn chúng ra một chút đi.

Hắn giựt hộp sữa của nó, đưa lên miệng hút rột rột, nó xì một tiếng đưa tay lấy hộp sữa còn nguyên của hắn, đâm ống hút vào hút một hơi thật dài.

– Ghen hả? – Nó tinh nghịch ghé sát tới mặt hắn.

– Con khỉ.

Hẳn dí ngón trỏ vào trán nó, đứng dậy bỏ đi.

Chiết tiệt!

Nó có thể đừng dễ thương thế này hay không? Nó cứ như vậy, hắn sợ mình sẽ bay nhanh đến chỗ nó nói một câu “mày không cần làm gì thêm nữa, tao từ rất lâu đã thích mày, trái tim tao đã là của mày từ lâu rồi, mày có thể ở lại bên tao không?”

– Uii.. – Nó xoa xoa đầu, rồi vội vã dứng dậy – Đợi tao với.

Về đến cửa lớp, con Nhã dí vào tay nó tờ giấy thông báo lịch trình chuyến du lịch sắp tới.

Không ngờ đấy, cũng chỉ còn hai ngày, thời gian nhanh thật nha, chắc phải rủ hắn đến siêu thị mua đồ rồi chuẩn bị một chút.

Buổi học dưới tâm trạng háo hức của tụi nhỏ nhanh chóng kết thúc, nó liền kéo hắn đi đến siêu thị mua sắm.

Nó lon ton chạy qua chạy lại trong các dãy hàng, hắn đẩy xe đẩy đi theo sao, không ngừng nhắc nhở

– Từ từ thôi, có nhiều thời gian mà mày gấp cái gì.

– Khăn tắm.. bàn chải.. khăn giấy.. hmm.. – Nó vừa đi vừa lẩm bẩm. – Còn thiếu gì nữa nhỉ?!

– Đầy cả xe rồi mà còn thiếu? – Hắn đẩy cái xe đầy đồ tới cạnh nó.

– Hìhì, mua hơi nhiều nhỉ. – Nó gãi đầu.

– Quá nhiều chứ mà hơi nhiều cái gì. – Hắn chép miệng.

– A, còn snack. – Nó chạy đến quầy đồ ăn.

– Cái gì? Còn nữa? – Hắn kinh hoàng. – Yaa! Mộc Lạc Hi. – Hắn gọi, nhanh chóng đuổi theo.

– Mày ăn cái này không? – Nó cầm các bịch bánh lên xem một hồi. – Hay cái này? – Nó giơ một bịch tới trước mặt hắn.

– Sao cũng được. Cứ chọn đại mấy bịch mày thích đi.

Mắt hắn cứ chăm chăm vào giỏ đồ, cái đống này một hồi làm sao mà xách về đây chứ.

Một lát sau, xe đẩy phủ đầy bánh kẹo và các thứ thức ăn lặt vặt khác, đáp lại ánh mắt kinh ngạc của hắn là nụ cười ngọt ngào của nó

– Lúc ngồi máy bay với ngồi xe sẽ chán lắm đó.

– Đừng có biện minh cho cái thói tham ăn của mày. – Hắn kí đầu nó rồi đẩy xe đi tính tiền.

– Gì chứ.. Là đồ ăn quyến rũ tao mà. – Nó lầm bầm.

– Ơ.. Nhiều vậy rồi sao xách hết đây?

Đi tới quầy tính tiền, lúc này nó mới phát hiện ra nãy giờ nó đã mua nhiều đến mức nào, hai bịch đồ bự chảng đặt trên quầy thu ngân.

– Giờ mới biết đó hả? Tao không đi chung với mày chắc khuya cũng không về nhà được. Ra ngoài. – Hắn cầm hai bịch đồ lên dễ như trở bàn tay.

Ra khỏi siêu thị nó mới phát hiện xe hắn đỗ ở ngoài từ bao giờ, tài xế đưa hắn chìa khóa rồi cung kính cúi đầu, tự mình đi về bằng phương tiện khác.

Thả hết đồ vào ghế sau, hắn ngồi vào ghế lái, nó cũng chui vào theo sau, ngó vào kính chiếu hậu, hướng hắn hỏi:

– Để chú ấy về một mình có ổn không?

– Có rãnh rỗi thì lo cho tao đi này. – Hắn giúp nó cài dây an toàn.

– Ai thèmm. – Nó bĩu môi.

Hắn đột nhiên ngước lên, mặt hai người gần sát nhau, nó giật mình rụt đầu về phía sau, chớp mắt không ngừng nhìn hắn.

– Thật không thèm?

Hắn càng nói mặt càng sát lại, cố tình cười duyên một cái, cho tới khi mặt hai người chỉ cách nhau 5cm, nó trợn to mắt nhìn hắn thật lâu, lúng túng đẩy hắn ra

– Không chấp mày.

Xe chìm trong yên lặng, nó chăm chú ngắm cảnh vật chạy đua ngoài cửa sổ, hắn nhìn sang một chút, thả mui xe ra, những cơn gió mát lạnh ập đến khiến nó thoải mái nhắm mắt.

Chạy trên đường cao tốc với vận tốc 70km/h, gió mạnh đến mức muốn xé rách cả da mặt, nhưng lại đem đến cảm giác rất sảng khoái, mái tóc đen của nó tung bay dưới gió, tạo nên khung cảnh đẹp như tranh vẽ. Hắn đang lái xe lâu lâu thoáng nhìn qua gương chiếu hậu bắt gặp khuôn mặt đang nhắm mắt hưởng thụ của nó, lại lưu luyến không muốn rời tầm mắt đi.

Rất nhanh, xe đã tới nhà, hắn giúp nó xách đồ lên lầu, đi ngang phòng bếp còn cố tình cười duyên với ba mẹ nó, làm họ nhìn nhau cười nham hiểm.

– Aww mệt chết mất.

Vừa vào phòng, bật bốn chiếc đèn nhỏ trên góc, nó nhanh chóng đáp người lên chiếc giường mềm mại, liếc mắt thấy hắn đang bày đồ ra, nó tò mò:

– Mày không mệt à?

– Không! – Hắn vẫn chăm chú.

– Nè. Bộ nhìn tao một cái thì chết mày hả?! – Nó bực mình bật người dậy.

Hắn thả đồ trong tay xuống, bước tới gần nó, mặt hai người lại sát kề lần nữa, nó nhìn thấy miệng hắn mấp máy, nó nhìn đến thẫn thờ thậm chí không nghe được hắn đã nói gì.

– Mày có nghe tao nói không?

Một tay hắn chống lên giường, đưa mặt sát lại hơn nữa, hơi thở ấm áp theo lời nói hắn phả vào mặt, làm nó rùng mình một cái, đờ người.

Ngẫu nhiên thôi, trông họ như hai diễn viên chính đang chuẩn bị đóng một cảnh hôn lãng mạn, không biết là do họ quá đẹp đôi mà khiến xung quanh cũng lung linh hơn hẳn, hay là do chính khung cảnh đèn phòng mập mờ đã tôn lên vẻ đẹp của họ?

– Hả? Mày nói gì? – Nó lên tiếng đánh tan bầu không khí lãng mạn.

– Thôi, không có gì. Đứng dậy, xếp đồ. – Hắn nắm nó tính kéo dậy.

– Lười quá, một lát đii.

Nó lật người, lách khỏi hắn, thuận tay quơ đại con gấu đang lăng lóc trên giường, xoay mặt vào trong vờ như mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Hắn phải gọi nó là gì đây? Hôm nay tổng cộng ngủ ba lần rồi đấy, heo sao? Rõ ràng là trốn việc mà còn giả vờ mệt mỏi.

– Con heo kia, dậy mau.

Hắn leo lên giường, ngồi xếp bằng kế nó, lay người rồi kéo tay nó tính lôi dậy.

– Còn ngày mai mà.

Nó còn không thèm quay mặt ra, đưa tay ra sau đẩy hắn ra, một cái đẩy nhẹ thì làm gì được hắn chứ. Hắn nắm lấy tay nó kéo một cái, cả người nó liền bị nhấc dậy, hoảng hốt quay mặt ra, đầu nhanh chóng được hắn đỡ lại, là kiểu tư thế nam bế nữ ngồi trên giường a, hết sức mờ ám.

– Mày.. mày làm gì? – Nó lắp bắp.

– Không làm vậy sao mày chịu dậy, dậy. Mau lên. – Hắn lôi nó xuống giường.

Ngồi kế hai bị đồ bự chảng, nó vò đầu than:

– Còn ngày mai mà huhu…

– Đừng có mà mè nheo, ngày mai mày sẽ ngủ đến trưa, ăn cơm xong rồi sẽ coi phim, tới tối sẽ lại than lười, mày nghĩ mày có dọn được hết đống này trong vòng sáng ngày mốt không?

– Im đi.

Nó bị nói trúng tim đen, lườm hắn một cái, biết điều im lặng ngồi xếp đồ ngay ngắn vào vali, thấy hắn ngồi yên một chỗ, nó hỏi:

– Mày không xếp đồ hả?

– Vali để bên phòng rồi. – Hắn nằm ngửa ra.

– Vậy chứ mày ở đây làm gì? Về dọn đồ đi. – Nó quay ra sau đối mặt với hắn.

– Ở đây canh mày, một lát về dọn. – hắn gác tay sau gáy.

– Tao là con nít hả?

– Không trông chừng mày sẽ trốn việc đi coi phim.

– Nè nè.. – Nó đuối lý. – Thế một lát có cần tao sang canh mày không? – Nó cười tinh nghịch.

– Tao không ham chơi như mày. – Hắn hé mắt le lưỡi với nó.

– Mày đi chết đi. – Nó đạp hắn một cái rõ đau.

– Đau! – Hắn nhăn mặt, không cho nó nói chuyện nữa. – Chăm chỉ đi.

Tic tac .. tic tac .. Hai tiếng đồng hồ trôi đi ~

Nó thật sự im lặng không nói một lời mà sắp xếp hết đống đồ vào vali, lúc xong xuôi ngã người xuống lại vô tình nằm lên hắn.

Hắn sao lại không nhúc nhích? Ngủ rồi sao..

Nó nhích người lại gần mặt hắn, chống một tay lên giữ đầu lại, tay còn lại vô thức đưa đưa lên phác họa đường nét gương mặt hắn.

Cái tên này.. thật sự là đẹp đến thế cơ.. tại sao bây giờ nó mới phát hiện chứ, nhưng mà vẫn chưa muộn ấy, hắn sẽ sớm thích nó thôi.

– Tao biết tao đẹp trai.

Giọng nói hắn đột ngột vang lên, nó theo phản ứng lập tức ngồi thẳng, cả người cứng ngắc, hắn hé một mắt nhìn nó, phì cười một tiếng:

– Lần này đừng mơ chối, tao bắt tại trận. Mày nhìn trộm tao.

– Thì.. Thì sao chứ, cũng đâu phải đẹp lắm đâu, còn thua mấy oppa của tao nhá.

Nó khịt mũi, trời ạ, lần thứ hai rồi, lại bị hắn phát hiện, nhục chết đi được, nó tránh để mình không nhìn hắn, tim đập nhanh quá.

– Ngoan cố. – Hắn kí đầu nó. – Dọn xong rồi sao?

– Ừ xong rồi, mệt chết đi được. – Nó vươn vai.

– Vali của mày.. – Hắn nhìn nhìn, một bộ không nói nên lời.

– Sao? – Nó nhìn theo hắn.

– Gấp đôi của tao. – Hắn nhe nanh.

– Biến đii. Không tiễn. – Nó đá hắn.

– Từ từ chứ, phải xuống chào ba mẹ vợ tương lai nè. – Hắn chọc.

– Còn lâu mới làm vợ mày. – Mặt nó gần như đỏ lên.

– Thật không? Nhưng mà tao thích gọi vậy hơn là dì với chú ấy, sao giờ? – Hắn cố tình làm mặt tội nghiệp.

Lời nói hắn khiến mặt nó đỏ cả lên, vừa rối vừa giận, quát lên:

– Nhây chó, biến đi. – Đạp cho hắn một cái.

Khuôn mặt đỏ như cà chua sắp tới mùa của nó làm hắn cười phá lên, khó khăn đứng dậy.

– Haha.. Được rồi tao đi đây.

– Đi đi. – Nó còn không thèm đứng dậy tiễn hắn.

– Tự ra mà đóng cửa.

– Thuận tay thì đóng luôn đi chứ.

Nó bực mình đứng dậy, đứng trong phòng xua xua tay, một tay chờ sẵn chỉ cần hắn xoay người cửa phòng sẽ lập tức đóng lại.

– Hôm nay mệt rồi, ngủ sớm đi. – Hắn xoa đầu nó, đặt một nụ hôn lên trán. – Ngủ ngon.

– Ừ ngủ ngon..

Cảm giác tim mình như sắp nhảy ra ngoài, hắn vừa đi khỏi nó lập tức đóng cửa, trượt dài xuống đất, hai tay đặt lên nơi đang rộn ràng đó, tự hỏi bản thân thêm lần nữa.. Lòng nó, trái tim này.. Ví như..

Giữa một vườn hoa trắng, lạc vào một đóa hoa màu đỏ, đóa hoa này.. thật ra từ rất lâu trước đây đã sớm nở rộ, nở đến rực rỡ cùng chói lóa, chỉ là nó lẻ loi một mình nơi vườn hoa rộng lớn nên con người đến giờ mới phát hiện ra thôi..

Chương 23: Tại sao không từ chối?

Ngày thứ hai, mặt trời lung linh chiếu sáng, bật lên cả vẻ xinh đẹp của căn phòng, trên giường lớn màu trắng không còn cái bóng nhỏ lười biếng rúc mình trong chăn nữa. Mặt trời dần lên cao, ánh sáng loang tới cái gương ngoài cửa phòng thay đồ, phản chiếu cái bóng ngã dài dưới đất, cô gái nhỏ khoát trên người bộ đồng phục trắng tinh, gương mặt hồng hào phấn chấn.

Nó nhìn mình trong gương, hít một hơi thật sâu mỉm cười hài lòng, cuối cùng ngày này cũng tới, nó đã mong tới thế nào a.

Ngó đồng hồ, nó nôn đến cả đêm không ngủ, từ rất sớm đã thức dậy, đi đến ban công, vén hai tấm màn lụa lam lên cao, đẩy một cái cửa kính, gió mát lập tức lùa vào. Nó chống tay lên lan can, nhắm mắt hít thở rồi nở nụ cười ngọt ngào:

– Chào buổi sáng.. Khắc Hàn!

– Dậy sớm thế?

Thói quen mỗi sớm ra ban công hít thở của hắn có từ rất lâu rồi, nó biết hết đấy, nhưng mà nó rất lười nên sẽ không dậy sớm để đứng đây nói chuyện phiếm với hắn đâu.

– Nôn quá không ngủ được.

Nó cười híp mắt, tâm trạng vì chuyến đi mà vô cùng háo hức, trở về như trước đây – không suy nghĩ, vô âu vô lo.

– Đợi tao một chút.

Hắn cười nhẹ rồi quay trở vào phòng, lát sau cửa phòng truyền đến tiếng gõ, nó mở cửa ra đã thấy hắn đồng phục chỉnh tề đứng đó.

– Xuống ăn sáng.

– Ayy.. Đợi một chút.

Nó chạy vào phòng kéo vali ra cửa, hắn nhìn thấy tự động giúp nó xách xuống lầu, nó đeo balô đi theo sau, vừa tới bếp đã nghe tiếng bà Mộc lằng nhằn:

– Con bé này, lại bắt Khắc Hàn xách đồ, người ta sắp bị con hành chết đấy.

– Mẹ! – Nó phản kháng. – Khắc Hàn tự động chứ con có ép đâu. Có ai mà không binh con gái mình như mẹ không hả?

– Sau này con cũng thành con người ta thôi. – Bà đặt dĩa cơm lên bàn.

– Vậy Khắc Hàn thì có thể trở thành con mẹ sao? – Nó cãi.

– Con rễ – Bà Mộc không chịu thua.

– Xì. – Nó bĩu môi. – Mẹ chỉ có mình con là con gái thôi, sau này con là con người ta rồi, mẹ tính để Khắc Hàn và anh hai yêu nhau sao?

– Im lặng ăn cơm đi. – Hắn gắp xúc xích bỏ vào cái miệng đang bô bô của nó.

– Nói đúng mà. – Nó vừa nhai vừa nói.

– Im lặng đi.

Hắn bỏ thêm một miếng nữa vào miệng nó, lúc này nó mới chịu im lặng ngoan ngoãn ăn sáng. Ông bà Mộc nhìn nhau cười hiểu ý, tốt thế nào nếy gia đình hai bọn họ trở thành thông gia nhỉ?

Lúc tới trường, mọi người đề đã xếp hàng ngay ngắn, có vẻ như nhanh hơn cả thời gian dự tính khởi hành, thì ra đâu phải chỉ mình nó nôn đến ngày này.

– Ey, sớm vậy? – Nó vỗ vai Ly Hân, quay sang nó với cả bọn. – Chào buổi sáng.

– Hôm nay mày bị gì? – Từ Mã bĩu môi.

– Mày..

Nó chưa dứt câu đã nghe thấy tiếng loa phát thanh vang lên, giọng thầy thể dục rõ ràng vang vọng

“Nhằm tạo ra sự đoàn kết không chỉ ở một lớp mà là giữa các lớp với nhau, nên chúng ta sẽ ghép lớp trên đường ngồi xe đến sân bay, hai lớp kế nhau sẽ chia đôi rồi ghép lại nhé.”

Vừa dứt lời cả sân liền ồn ào, giữa cái lớp với nhau thật ra luôn có sự đấu tranh ngầm, từ thứ hạng cho đến tài năng, giờ ghép lại chẳng phải tụi nó sẽ lật cả xe lên sao?

– Lạc Hi, lớp kế bên có con nhỏ mê Khắc Hàn như điếu đổ luôn đó. – Mẫn Di tặc lưỡi.

– Gì? Có vụ này nữa?

– Thì là vậy đó, con đó cũng xinh lắm, bông hoa của lớp kế đó.

Trịnh Cẩn tụm lại, hắn đứng cạnh vểnh tai nghe ngóng, trong đầu hiện ra kế hoạch, miệng nhẹ nhàng nhếch lên một cái.

– Được rồi, đám mình cùng một xe. – Triết Nhã kéo vali tới.

– Đi thôi. – Mẫn Di phấn chấn đi theo.

Nó nghe chuyện lúc nãy vẫn còn chưa hiểu lắm, con nhỏ lớp bên có thích hắn thì liên quan gì tới nó? Nó gãi đầu lê chân đi từ từ quên cả xách vali theo.

– Nghĩ cái gì?

Hắn kẹp cổ nó, đưa vali cho nó, nhanh chóng lôi nó tới xe

– Đi thôi. – Lên xe rồi nó lại tươi tỉnh.

Khi tìm chỗ ngồi, nó đi đến gần hắn, giơ tay lên tính gọi hắn, mặt vô cùng hứng khởi, nhưng rồi bàn tay nó dừng lại giữa không trung..

– Khắc Hàn, tớ ngồi đây được chứ?

Một cô gái mặt lạ hoắc vừa hỏi vừa ngồi xuống vừa nói.

– Cũng ngồi rồi còn gì. – Hắn không từ chối, nói chút mỉa mai.

Nó nhìn một màn như vậy, lặng lẽ đi xuống dãy ghế cuối cùng nơi cả bọn đang ngồi, bọn nó nhìn theo hướng của hắn nhăn mày một cái kéo nó lại gần chỗ được chừa sẵn.

– Kệ nó đi! Dưới này mới là địa bàn của mình, ngồi trên đó chán chết mẹ.

Nó cười hơi méo mó nhưng cũng nhanh chóng ngồi vào.

Chiếc xe từ từ lăn bánh, dãy ghế cuối ngồi bốn đứa con gái, chưa gì đã khui đồ ra ngấu nghiến rồi, hai thằng con trai ngồi phía trên bị cho ra rìa, bực dọc ngồi luôn xuống đất giữa đường đi, đối mặt cùng tranh giành đồ ăn với tụi nó.

Lạc Hi một thân một mình ôm bịch bánh, mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, tay bốc không ngừng.

– Làm gì đờ ra vậy? – Triết Nhã thò tay vào bịch bánh của nó. – Đừng nghĩ nữa.

– Bỏ ra, của tao. – Nó vỗ vào tay cô.

– Ăn tí làm thấy ghê. – Cô giựt lấy cả bịch.

Nó nhào vôp giành qua giành lại, thế là lại khôi phục tâm trạng bình thường, vui vui vẻ vẻ mà vui chơi.

Hắn không thích ngồi dãy ghế đầu, bình thường địa bàn bọn nó là ở dưới kia cơ, hôm nay sao hắn lại ngồi dãy hai, còn ngồi kế con nhỏ thích hắn nữa? Là hắn không biết hay hắn cố tình đây?

Khắc Hàn lâu lâu quay xuống nhìn, lòng suy nghĩ đáng lẽ mình cũng vui vẻ cười đùa như họ vậy rồi, chứ có phải ngồi đây nhàm chán thế này đâu, toàn tự làm khổ mình.

Cô gái ngồi bên cạnh hắn là Chu Niễu Vy – Bông hoa của lớp bênh cạnh, vừa xinh đẹp vừa học hỏi nên có rất nhiều người theo đuổi a, cô ngồi cạnh hắn mang theo nét thẹn thùng của thiếu nữ, khéo léo gián tiếp phơi bày những vẻ đẹp của mình.

Hắn một chút cũng không quan tâm, đeo lên tai phone nhắm mắt dựa đầu vào kính, xem cô như không khí hắn chìm vào giấc ngủ.

Hồi sau, xe truyền đến tiếng ồn đánh thức hắn, bọn họ ở cuối xe mở nhạc ầm ầm, vừa hát vừa nhảy, náo loạn cả xe, lớp nó hưởng ứng bắt chước theo bọn nó.

Lớp nó quậy rung cả xe, lúc hát đến cao trào, giọng nói lanh lảnh thốt lên:

– Giữ im lặng một chút đi.

Nó ngước mặt lên liền thấy Chu Niễu Vy đang đứng khoanh tay dựa vào ghế, nó nhếch môi đáp lại:

– Vì sao? Chuyến đi này vốn để vui chơi, lẽ nào chúng tôi không được nghe nhạc?

– Nghe nhỏ một chút cũng có chết ai đâu. – Niễu Vy vẫn giữ thái độ cũ.

– Ồn quá các người không học bài được sao? Xin lỗi nhé, để tôi vặn nhỏ lại. – Nó khinh, lẩm bẩm thêm vào. – Lúc chơi đùa cũng lôi tập sách ra, học thì nhiều vậy đấy rồi cũng có lọt được vào top 10 đâu.

Lớp nghe nó nói, rất khó khăn mà nhịn tiếng cười xuống, Mẫn Di còn gặm chặt cái ly để tránh bật cười thành tiếng, Từ Mã cứ vùi đầu nhìn xuống điện thoại để tóc mái che đi bộ dạng đang nhịn cười của anh, hắn ngồi trên đó cũng phì một tiếng rồi nhanh chóng bụm miệng lại, không nên phá hư kịch vui.

– Cô nói gì? – Niễu Vy trợn mắt.

– Nói sai gì à? Đường đường là lớp chọn, học ngày học đêm, cật lực như vậy, cuối cùng thì sao? Thua cái lớp mà mấy người thường hay bảo ngoài tiền và sắc ra thì chẳng có gì ra hồn, cái lớp mà các người chẳng bao giờ để lọt vào mắt ấy. Nhục không? – Nó đứng dậy, cười khinh.

– Hahaa

Ly Hân cuối cùng không nhịn được nữa cười phá lên, mở đầu cho cả tràng cười của hai mươi mấy đứa lớp nó, trong khi lớp cạnh chỉ có thể im lặng nắm chặt cuốn sách đang cầm trong tay, không tìm thấy gì để cãi lại. Chu Niễu Vy bặm chặt môi, ấm ức ngồi lại vào chỗ, mặc kệ bọn họ muốn gì cũng được, cô không muốn đi tìm nhục nhã nữa. Thầy cô ngồi trên xe với mong muốn bọn họ đoàn kết hơn mà chẳng biết sẽ ra cái nông nỗi này, chỉ có thể im lặng lắc đầu, cũng may là họ không làm gì quá đáng.

Nửa tiếng sau xe dừng ở sân bay, trải qua khoảng thời gian soát vé lâu như cả thế kỉ, cuối cùng cũng ngồi được lên máy bay, lần này hắn không đi đâu nữa, tự động lại gần chỗ nó đang ngồi, bảo nó lùi vào trong rồi mình chen vô, nó im lặng không cản, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, xem hắn như không khí sống chết cũng không quan tâm.

Lạc Hi chìm trong suy nghĩ mông lung của mình, tìm cách ngăn chặn sự khó chịu trong lòng lúc nãy còn chưa vơi đi, làm thế nào để không thấy bực mình nữa đây? Thở dài một cái, nó đánh mạnh vào vai hắn đang ngồi bên cạnh làm hắn giật bắn người, trợn mắt nhìn nó:

– Con chó điên, mắc gì đánh tao.

– Tại mày hết đó. – Nó đánh thêm vài cái, – Ushiii.. bực mình quá!

Nó đá chân lung tung đạp lên ghế phía trước, Ly Hân quay xuống liếc nó:

– Mày có điên thì cũng đừng làm ảnh hưởng tới người khác chứ.

– Ushiii bực quá nè, tự nhiên cái bực ghê gớm. – Nó vò rối cả đầu. – Muốn đập đồ ghê.

– Sao bực? – Hắn nghía qua.

– Không biết.. Bực quá.

Hắn nhìn nó, ánh mắt ẩn chứa tia cười, môi không tự chủ nhếch lên nhè nhẹ, bị nó bắt được

– Cười cái gì, tao đang muốn đánh người đó. – Nó giơ nắm đấm lên.

– Ăn đi hết bực. – Hắn lấy đồ ăn cùng nước uống từ tay tiếp viên để lên khay.

– Không ăn.

Nó làm mặt giận dỗi nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng thì nói không nhưng tay đã cầm ly nước lên uống rồi, hắn im lặng nhìn nó, hắn không biết hình ảnh nó ngồi nhìn ra cửa sổ thôi cũng thu hút đến như vậy, ánh mắt hắn một giây cũng không rời đi, không thể rời đi. Nó ăn xong lại ngủ thiết đi, khó khăn tựa đầu bên cửa sổ, hắn gạt tay ghế lên, xích lại gần phía nó, chỉnh lại ánh sáng không quá chói hắn đỡ đầu nó dựa vào vai mình, bản thân một lát sau cũng tựa lên nó thiếp đi.

Ly Hân đi ngang hai người họ, nhìn thấy cảnh tượng lãng mạn này, nhẹ nhàng mỉm cười, hai đứa bây sớm sẽ hạnh phúc bên nhau thôi.

Trải qua năm tiếng máy bay, năm giờ chiều đã có mặt đầy đủ ở sân bay Incheon, trường đặt biệt đặt phòng ở khách sạn gần sông Hàn, để tiện lợi mọi thứ, bọn chúng chia ra bốn đứua con gái một phòng và ba thằng con trai một phòng.

Lúc mọi người nhận phòng, nó vô tình lướt qua hắn, bắt gặp khoảng khắc hắn cười với Chu Niễu Vy, cười lộ cả hàm răng thẳng tắp, cảm giác khó chịu lại quay về chiếm cứ trong lòng. Bực dọc giành lấy thẻ, phóng một mạch về phòng, quăng vali trong một xó, nó thả mình xuống chiếc giường êm ái

– Nhịn không được nữa thì tỏ tình đi. – Giọng Ly Hân từ cửa vọng vào.

– Đúng rồi, tỏ tình đi. – Mẫn Di cũng tán thành.

– Lỡ bị từ chối thì sao? – Nó ngồi bật dậy, thở dài.

– Không thử làm sao biết? – Triết Nhã bò lên ngồi cạnh nó.

– Phải thử chứ, dù được hay không thì việc mày thích nó cũng là sự thật rồi, sống thật với tình cảm đi, mày bình thường có biết sợ là gì đâu chứ!? – Ly Hân khuyên.

– Tao không sợ bị từ chối, quyết định của nó tao sẽ tôn trọng, cái tao sợ là lỡ tao nói ra rồi sau này không thể thân thiết được nữa, tình bạn mười mấy năm, mày nghĩ ít hả? – Nó rũ mắt xuống.

– Mày cũng biết nói mười mấy năm đó, tình bạn lâu vậy nói không chơi nữa là không chơi nữa được hả? – Mẫn Di trách lại.

– Mà tao thấy bây giờ cũng được mà.

– Được cái gì mà được?! Chẳng lẽ giờ mày thích nó mà mày muốn làm bạn với nó suốt đời? Trừng mắt nhìn nó thuộc về người khác?

– Tao.. – Nó khó xử. – Tao không biết. Tao chỉ không chắc chắn câu trả lời của nó nên tao sợ.

– Mày nhìn nó thân thiết với con khác mày thấy khó chịu đúng không? Nhưng mày đâu có quyền ghen, đâu có quyền cấm nó không được làm vậy đâu, bởi vì mày chỉ là bạn. Nếu mày là người yêu thì khác, mày có quyền đó, nó sẽ là của mày, chỉ cần cho hắn một danh phận thì mấy đứa khác sẽ không dám bén mảng tới gần!

– Tao sẽ suy nghĩ. – Nó úp mặt vào chăn.

Đêm đến, sau khi trải qua những buổi sinh hoạt vui chơi, tụi nó về phòng đợi thầy cô điểm danh, đến lúc phải đi ngủ nó lại lăn lóc không ngủ được, trong đầu dòng suy nghĩ “có nên tỏ tình không?” cứ vòng đi vòng lại.

Cầm áo khoát lên, xách theo đôi giày, nó rón rén trốn khỏi khách sạn, đi đến nơi sông Hàn xinh đẹp, đồng hồ đã gần điểm mười hai giờ, nhưng nơi này vẫn là đông người như vậy, hiệu ứng đèn phun nước vẫn còn đang hoạt động, tạo nên hình ảnh sông tuyệt đẹp.

Lạc Hi đứng bên bờ sông, để từng cơn gió mát lạnh phả vào mặt, ra sức muốn cuốn đi muộn phiền trong lòng nó, nhưng trái lại làm cảm xúc nó dâng trào, thêm vào hình ảnh của những đôi tình nhân hạnh phúc nắm tay đi bên nhau, bỗng nhiên cảm thấy tủi thân đến thật muốn khóc..

Chương 24: “bà xã, khuya rồi sao không ngủ?”

Lạc Hi đứng bên bờ sông, để từng cơn gió mát lạnh phả vào mặt, ra sức muốn cuốn đi muộn phiền trong lòng, nhưng trái lại lại làm cảm xúc nó dâng trào, thêm vào hình ảnh của những đôi tình nhân hạnh phúc nắm tay đi bên nhau, bỗng nhiên cảm thấy tủi thân đến thật muốn khóc..

Lúc nó dường như không nhịn được nữa, một giọng nói vang lên, phá tan bầu không khí ảm đạm quanh nó:

– Xin chào?

Chàng trai có ngũ quan xinh đẹp đến gần, nghi hoặc chào hỏi nó bằng tiếng Hàn của người bản xứ.

Lạc Hi nhìn người trước mặt, nhíu mày, đẹp trai thế này có vẻ không phải là người xấu, dùng vài từ tiếng Hàn cơ bản mà mình biết đáp lại:

– Chào.

Đáp một tiếng rồi lại thôi, nó không quan tâm lắm tiếp tục ngắm sông Hàn rộng lớn, những cơn sóng lon ton như muộn phiền trong lòng, cứ mất đi rồi lại nổi lên quanh quẩn mãi mà chẳng chịu biến đi.

– Có thể cho tôi làm quen không?

– Xin lỗi, tôi không thể nghe tiếng Hàn.

Người con trai ấy tiếp tục nói bằng thứ tiếng khó hiểu, nó rõ ràng có thể hiểu nhưng lại cố tình đáp một câu bằng tiếng Anh lưu loát.

– À, xin lỗi – Anh có chút ngại ngùng vì lời đáp của nó. – Cô tên gì? – Anh dùng tiếng Anh để nói chuyện tiếp.

– Tôi nghĩ chúng ta chưa đủ thân thiết để anh biết tên tôi.

– À không sao, chúng ta nói chuyện một chút là sẽ thân thôi. – Anh cười, tiếp tục. – Một cô gái xinh đẹp thế này lại làm gì ngoài đây lúc đêm hôm thế?

– Không thấy rằng tôi đang hóng gió và không muốn bị làm phiền sao?

Chàng trai bị bất ngờ bởi sự phũ phàng của cô, một người đẹp trai như anh quả nhiên không làm cô rung động.

– Haha, cô vui tính thật. Thế nào, tôi tên Park Yoonil.

Lạc Hi mệt mỏi xoay người lại đối mặt với anh, một lần kĩ càng quan sát toàn bộ khuông mặt.

Rõ ràng là điều kiện thiên nhiên ở đây quá tốt, ngay cả con trai cũng có làn da đẹp thế này. Đôi mắt màu nâu đó, ánh lên vẻ chân thành khiến nó phải bất ngờ, tại sao người này lại có thể nhìn một người xa lạ bằng ánh mắt này chứ? Mái tóc nhuộm màu xám khói chải chuốt kĩ càng, gió thổi cũng không thể loạn, người này quá chăm chút vẻ ngoài đi.

– Tôi không có hứng thú với anh!

– Cô đến đây du lịch nhỉ? Tôi làm hướng dẫn viên giúp cô nhé?

Anh không quan tâm đến lời cô, tiếp tục vấn đề mình đang theo đuổi, mặt dày đến mức nó nghĩ có đánh cũng không đi.

– Không cần.

Lúc nó xoay người đi, cổ tay như có người nắm lại, đau rát truyền đến khiến nó nhíu mày, mỉa mai:

– Tôi không biết người Hàn lại có văn hóa thế này? Tôi vốn nghĩ họ rất văn minh, đặc biệt là đàn ông, không ngờ anh lại ngoại lệ?

– À xin lỗi, tôi chỉ hơi kích động. – Anh buông ra giơ tay lên nói tiếng xin lỗi.

Chẳng muốn nán lại nơi này thêm nữa, nó dứt khoát bỏ đi, cả người đột nhiên bị giữ lại, nó vừa giãy giụa hương thơm nhè nhẹ bay vào mũi, các giác quan như bị mùi hương cùng hơi ấm quen thuộc làm ngưng đọng quên cả phản ứng.

– Bà xã, khuya thế này em không ngủ lại chạy ra đây?

Là giọng của Triều Khắc Hàn.. không lớn nhưng đủ cho chàng trai kia nghe được.

Giọng nói trầm thấp vẫn là đầy uy lực, tiếng Hàn phát âm không chuẩn hắn nói có chút buồn cười. Hai từ “bà xã” thốt ra từ miệng hắn làm nó ảo tưởng một hồi, trong lòng cũng dâng lên hạnh phúc.

– Cô có chồng rồi? Không ngờ cô gái trẻ như cô lại kết hôn sớm như thế.

Anh ta đoán, dựa vào khí chất trên người cùng cách nói chuyện sắc xảo, nó khoảng hai mươi tuổi, nhưng gương mặt lại trẻ hơn nhiều.

– Biết rồi thì tránh đi.

Giọng điệu hắn cứ như người chồng đang ghen, anh ta không đi nhanh một chút có lẽ hắn đã xông lên trước rồi. Bộ dáng đó làm nó đang nép trong lòng hắn bụm miệng cười trộm, quên mất suy nghĩ hắn không thích nó và đáng lẽ tình cảnh này không nên diễn ra.

Chàng trai kia xin lỗi nó rồi bỏ đi mất, lúc đi còn quay đầu lại nhìn, ánh mắt lưu luyến, anh không biết liệu bọn họ có duyên hay không, sau này nếu còn có thể gặp lại?

– Ra đây làm gì?

Đợi anh ta đi nó mới chui khỏi người hắn, đi ra sát bờ sông, lý trí lại lần nữa bị dòng suy nghĩ chiếm cứ.

– Chứ mày ra đây làm gì? Tao cũng vậy thôi.

Hắn tiến lại đứng kế bên nó, rốt cuộc nó ra đây làm gì? Hóng gió vào đêm hôm thế này trong khi thời tiết còn lạnh thế nữa.

Lúc nãy Ly Hân nhắn tin cho hắn vỏn vẹn năm từ đã làm tâm can hắn sốt ruột như lộn cả lên “Lạc Hi ra ngoài rồi”. Hắn lập tức gọi lại cho cô, cô nói rằng tâm trạng nó không tốt, trốn ra sông Hàn rồi, dặn hắn có ra tìm nó thì mặc thêm áo vào, áo khoát nó mang theo vẫn mỏng lắm.

Hắn hỏi thêm tại sao tâm trạng nó không tốt, sao hắn lại không biết, nó tại sao không nói hắn nghe? Ly Hân chỉ đáp lại “mày bận như vậy thì làm sao để ý?” Lạc Hi ngày xưa cái gì cũng nói hắn nghe, giữa họ không có khái niệm hai từ bí mật, vậy mà dường như gần đây, từ khi hắn phát hiện nó bắt đầu để ý hắn, hắn cảm thấy họ ngày càng có khoảng cách, hắn phải làm thế nào mới tốt?

– Ra hóng gió là phải nhận bừa bà xã?

– Tao vừa mới giúp mày đuổi hắn đi, tao tưởng mày phải cảm ơn tao chứ?

Lạc Hi vẫn là ngu lắm, rõ ràng biết hắn chỉ đơn giản là giúp mình vậy mà vẫn để bản thân tưởng tượng ra những viễn cảnh tốt đẹp.

– Mày có thể trực tiếp đánh anh ta cũng được, tại sao phải nói tao là vợ mày! Tao còn chưa già..

Nó cúi đầu nhìn chân mình đang nghịch cát, miệng lầm bầm, trong lòng thêm vào một câu “tại sao lại để tao phải ảo tưởng?”

Hắn im lặng!

Nó im lặng.

Dòng người xung quanh thưa thớt dần, tiếng cười đùa cũng ngớt đi, có người trở về nơi ấm áp của mình, có người ngồi lại trên cát lẳng lặng nhìn dòng sông xô xát. Tất cả đều như đang cùng họ chìm vào khoảng không gian tĩnh lặng, tiếng sóng vỗ ào ào đập vào bờ cát, theo quy luật ập đến rồi ùa đi của những con sóng giọt nước long lanh rơi xuống mũi giày.

Nó ngước mặt lên thở dài một tiếng, nước mắt từ lúc nào đã chảy ra, như thế lặng lẽ mà bản thân nó cũng không hiểu tại sao mình lại khóc, lại còn khóc đến nhẹ nhàng như thế. Nước mắt nó là cứ chảy, không có bất kì tiếng động nào, chỉ có gương mặt toàn bộ đều là đau lòng cùng bất đắc dĩ, đến hắn đứng ngay cạnh bên cũng không phát hiện ra.

Nó hít sâu một hơi, không nhìn hắn, giọng khàn khàn lên tiếng, vệt nước còn vương lại cũng không lau đi.

– Khắc Hàn.

– Huh?

Hắn quay sang nhìn nó, phát hiện gương mặt xinh đẹp đã lấm lem, không tin được xoay mạnh người nó đối diện với mình, khẩn trương hỏi:

– Làm sao thế? Tại sao khóc?

Nó im lặng hồi lâu, cuối cùng nói ra một câu làm hắn ngẩn người.

– Khắc Hàn! Rốt cuộc mày có một chút nào thích tao không?

Chưa cần hắn trả lời nó tiếp tục tự mình độc thoại, giọng nói bình tĩnh trở lại, đều đều như đang kể lại câu truyện chẳng liên quan đến mình:

– Hay là mày thích Chu Niễu Vy? Không thể mà, từ học đến ngoại hình tao đều hơn nó mà. À hay là mày thích những con biết ngại ngùng, đỏ mặt như nó? Cái này thì đúng thôi, tao cứ như con trai, chẳng thể bánh bèo nổi. Nhưng mà..

Nó ngước mặt nhìn thẳng vào đôi mắt đen lóng lánh, vẫn là ánh nhìn lạnh lùng và sắt bén như thường ngày nhưng nhìn rõ một chút, đáy mắt đều tràn ngập yêu thương.

– Tao.. Không chắc mình có thể thay đổi thành kiểu người mày thích, nhưng nếu mày muốn tao có thể cố gắng thử mà, thậm chí mày còn không cho tao một cơ hội đã thân thiết với Chu Niễu Vy rồi.

Tần suất giọng nó lớn dần, nước mắt lại chảy ra, càng nói càng cảm thấy uất ức.

Khắc Hàn cưng chiều cười, nụ cười có tí đắc thắng, đưa tay lên xoa đầu nó

– Tao thân thiết với Niễu Vy lúc nào?

– Cả ngày nay đó. – Nó khịt mũi. – Mà giờ không nói cái này, tao hỏi mày.

– Sao? – Ánh mắt hắn chờ đợi.

Nó hít một hơi sâu, gần như lấy hết can đảm, lưu loát nói một câu:

– Tao thích mày mất rồi, mày có thích tao không?

Nụ cười bên môi hắn càng sâu, nét cười trên mặt hắn càng đậm, vương tay ra đem cả người nó ôm chặt.

Bị cái ôm làm cho bất ngờ, người ngẩn ra, ngơ ngác trong lòng hắn, hai tay đặt trước vòm ngực hắn dần dần hạ xuống, một lúc sau lại cảm thấy trống trải đem tay vòng ra sau người hắn, hơi kiêng dè nắm lấy áo.

Hắn cứ thế vùi đầu trong hõm cổ nó, không nói gì nhưng cả hai đều có thể cảm nhận thấy nhịp tim đối phương là nhanh đến thế nào. Như gần cả thế kĩ trôi qua, hắn mới buông nó ra, ánh mắt nhìn nó tràn ngập thâm tình:

– Chúng ta quen nhau đi.

Câu hỏi cùng câu trả lời chẳng có điểm nào là ăn nhập cả, nhưng câu nói này lại như dòng nước ấm áp rót vào tim nó.

Tuy rằng nó mong chờ lắm, những câu nói như “tao thích mày”, “tao thích mày lâu lắm rồi”, “thật ra tao đợi ngày này rất lâu rồi” mà hắn lại không nói ra. Nhưng nó cảm nhận thấy, hắn thật sự có thích nó, tuy rằng không biết nhiều hay ít nhưng nhất định là có, và lúc này hơn cả lời nói, thứ nó mong chờ là hành động của hắn, hắn sẽ yêu thương và cưng chiều nó đến mức nào đây?

– Thật?

Bởi vì bất ngờ, nó chỉ có thể nói được một chữ, mắt còn phủ một tầng sương, dáng vẻ như chú mèo nhỏ tội nghiệp.

– Tao từng nói dối mày sao? – Hắn xoa đầu nó. – Lúc nãy khóc, là vì việc này?

– Ừ. – Nó lấy tay chà chà cái mũi nhỏ còn đang sụt sịt.

– Dạo này cứ dễ khóc thế này?

– Thì cũng tại mày..

– Mít ướt thế này, lỡ có ngày tao không ở cạnh mày thì sao đây? Chắc phòng mày có thể bơi được luôn. – Hắn cười giỡn chọc nó.

– Mày sẽ rời bỏ tao?

Nó nghe rồi đột nhiên trở nên nghiêm túc, hắn cũng không cười nữa, bước một bước, cúi đầu mặt hai người gần trong gang tấc:

– Sẽ không!

Hơi ấm hắn phả vào mặt cùng lời nói khẳng định chắc nịch đó, thậm chí còn thực tế hơn những câu nói khác, một câu “sẽ không” đã khiến nó cảm thấy mình chính là cô gái hạnh phúc nhất quả đất.

Đôi môi hồng đào nhè nhẹ nhếch lên, rồi vài chiếc răng lộ ra, nó cười đến ngây ngô, lúc này đây nó thật sự rất giống một đóa hoa đang nở, e lệ cười đến duyên dáng, đẹp hơn tất cả những gì đẹp nhất. Có lẽ nó không phải không biết ngượng ngùng hay đỏ mặt, mà nó là có cách thể hiện của riêng mình, khác biệt và chẳng giống ai cả.

Hắn nhìn nó ở trước mình như thiên thần có vầng hào quang vây quanh, lung linh chói mắt khiến thần thái hắn như bị thôi miên.

Báu vật đẹp đẽ ngay trước mắt đương nhiên không thể chỉ để ngắm rồi, hắn đặt tay sau gáy nó, không chút chần chừ, không cho phản kháng, rất nhanh tìm thấy môi nó hung hăng hôn xuống.

Nó ngạc nhiên mắt mở to, rồi ánh mắt vui vẻ bị mí mắt che đi, tay cũng ôm chặt lấy hắn, hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào này.

Nụ hôn vốn là bắt đầu từ sự bá đạo và mạnh bạo của hắn khiến nó chẳng thể chống cự, dần dần biến thành nhẹ nhàng, như đang vuốt ve loại châu báu trân quý nhất.

Nhẹ nhàng hôn, nhẹ nhàng cắn, từ từ gặm nhấm hết vị ngọt của nó, lưỡi hắn như có như không lướt qua môi nó, vẫn thấy không đủ, hắn tách hàm răng trắng sữa ra, đem lưỡi mình trượt vào trong, khuấy đảo mọi ngóc ngách trong miệng nó.

Lạc Hi bị hôn đến trời đất quay cuồng, một người chẳng có bất kì kinh nghiệm nào đành để mặc hắn dẫn dắt mình đi, nhưng nhớ lại hắn cũng như mình vậy làm sao có thể hôn giỏi đến vậy?

Mãi đến khi cả hai đều gần không còn thở được hắn mới buông nó ra mà vẫn còn lưu luyến vị ngọt ngào đó. Nó vùi đầu trong lòng hắn một bên hít thở, không biết mặt mình đã đỏ lên mất rồi, tay hắn phía sau xoa lưng giúp nó dễ dàng thở.

– Về phòng thôi, khuya rồi, còn ở đây sẽ cảm lạnh.

Khắc Hàn cởi áo khoát mình ra khoát lên người nó, nắm tay nó đi về hướng khách sạn, hai bàn tay đan vào nhau, một hành động nho nhỏ cũng khiến tim cả hai loạn nhịp, đó chính là sự kì diệu của tình yêu.

Sông Hàn từ nay biến thành nơi hai người chính thức thuộc về nhau, mang kỉ niệm đẹp đẽ của những ngày đầu tiên. Sông Hàn của những năm về sau, vẫn là xinh đẹp như thế, nhưng thời gian là dòng chảy vô tình, có thể đổi thay tất cả những thứ mà mình vẫn luôn nghĩ rằng nó không bao giờ dịch chuyển.

Một buổi khuya tại thủ đô xứ sở Kim Chi, viết lên nhật kí một cuộc tình đẹp đẽ của họ, nơi hai trái tim bắt đầu chung nhịp, tâm trí bắt đầu có nhau, cho đến lúc đối phương ở trong lòng mình trở nên quan trọng không thể thay thế..

Chương 25: Thiên đường tuyết trắng

Hàn Quốc chìm trong mùa đông lạnh giá, trải qua một đêm tuyết rơi, cả thành phố dường như đều chìm trong màu trắng tinh khôi của tuyết, mặt trời lười biếng rúc mình trong mây, để lại vài vệt sáng không đủ sưởi ấm khung trời lạnh lẽo.

Từng hàng người đông đúc dạo qua khu chợ nhỏ truyền thống, mùi hương của thức ăn xộc vào mũi, chợ nhỏ người đông, cùng những tiếng nói cười thân thiện, khoảng không gian đột nhiên trở nên thật ấm cúng.

Mọi người tự do dạo chợ, sau đó phải tập hợp lại ngay trước cổng chợ để di chuyển đến những địa danh khác. Mấy trăm đứa học sinh trường quốc tế hứng khởi ùa vào khu chợ náo nhiệt, người nó người cười bao trùm sự ấm áp lên những cửa hàng xung quanh.

Khắc Hàn nắm lấy tay Lạc Hi, mặc cho nó hào hứng muốn tung tăng chơi đùa, hắn lại cứ như ông cụ non nhắc rồi lại nhắc, còn nắm chặt tay không để nó một mình chạy mất.

– Bánh gạo kìa! Ăn đi.. ăn đi.

Nó hớn hở lôi hắn đến tiệm bánh gạo đang tỏa hương thơm lừng với nồi nước sốt màu cam bắt mắt.

– Từ từ thôi. – Hắn lại cằn nhằn.

– Bác ơii, lấy cho cháu một phần bánh gạo cay.

Nó dùng tiếng Hàn chập chững nói thành câu, biểu hiện vụng về của nó rơi vào mắt hắn lại biến thành hành động vô cùng đáng yêu.

– Chà.. Của cháu đây.

Thím bán hàng dịu dàng cười, còn thân thiện hỏi thêm vài câu:

– Chàng trai này là bạn trai cháu sao?

– Vâng ạ. – Nó trả lời trôi chảy, cười chút thẹn thùng.

– Agu~ đẹp trai đấy. – Thím nhìn hắn khen.

Nó ngượng ngùng cắn cắn cái nĩa, nhe răng cười đáp lại, lại quay sang nhìn hắn cười híp cả mắt. Hắn cưng chiều vuốt đàu nó, ánh mắt chứa đầy yêu thương, cầm khăn giấy lên giúp nó lau đi nước sốt dính bên môi.

– Không ai giành với mày đâu, ăn từ từ đi.

Lúc này có khách đến, thím bán hàng cũng không nói với họ thêm nữa, về với công việc bận rộn của mình, để lại hai đứa dôi co qua lại.

– Còn không phải sợ mày giành mất?

Nó vừa dứt lời, miếng bánh ghim trên nĩa đang đưa đến bên môi đã bị hắn nhanh hơn ăn mất, xong rồi quay sang cười với nó.

– Đấy!

Nó cũng chẳng thèm cãi với hắn nữa, chỉ liếc hắn một cái, bản mặt cười híp hết mí lại đó nhìn là không ưa rồi!

– Đi. – Tính tiền xong, hắn liền nắm tay nó đi sâu vào lòng chợ.

Trong chợ bán đầy các thứ từ những vật nhỏ nhất cho đến cả cửa hàng gia thất. Lạc Hi trông như một đứa trẻ, cứ như lần đầu tiên đến chợ, tung tăng hết cửa hàng này sang cửa hàng khác, chỉ cần là những đồ vật nhỏ nhỏ xinh xinh nó đều gom về cả. Khắc Hàn đi cạnh chỉ biết lắc đầu chịu thua, mua nhiều thế này để về làm gì a?

– Mua nhiều vậy làm gì?

Mắt thấy nó chuẩn bị mua thêm vài thứ, hắn liền lên tiếng ngăn lại.

– Dễ thương!

Nó giơ chiếc lắc tay bạc lên cho hắn, trên đó chỉ treo độc nhất một chiếc chuông nhỏ, khi chuyển động để lại những tiếng đông rất vui tai.

– Không đẹp.

Lạnh lùng nhả ra hai chữ liền kéo nó đi, làm nó mém không kịp đặt lại chiếc lắc về chỗ cũ.

– Gần hết giờ rồi, ra ngoài thôi.

Truyện chỉ được update trên Wattpad, của tác giả Tịnh Văn.

Tỉnh Gyeonggi-do

Khu trượt tuyết Yangji Pine ngập trong khung trời trắng xóa, những hạt bông tuyết đáp trên phiến lá xanh, nhẹ nhàng tan thành nước nhỏ xuống, khung cảnh lung linh mỹ lệ vô cùng. Hàn Quốc – Thiên đường của tuyết trắng, nơi mùa đông lãng mạn hơn bao giờ hết, lúc này được tận mắt chứng kiến, nó mới hiểu được thì ra chỉ đơn giản là những hạt tuyết nhỏ lại góp phần tạo nên sắc trời đẹp đến như vậy. Mỗi người tự nhận lấy ván trượt, chuẩn bị một chút liền tách ra tự do chơi đùa.

Mộc Lạc Hi lần đầu tiên được nhìn thấy khung cảnh đẹp như vậy, nhất thời há hốc, đôi mắt nâu nhìn hết bên này lại chuyển sang nơi khác, gương mặt thích thú, ánh mắt cũng đầy hưng phấn.

– Đẹp đúng không?

Triều Khắc Hàn từ lúc nào đã đứng bên cạnh nó, bàn tay to lớn đặt trên đỉnh đầu nó xoa xoa vài cái, ánh mắt nhìn theo hướng nó, khóe miêng cong lên một đường mị hoặc.

– Ừ – Nó gật đầu.

– Thích không? – Hắn nghiêng người nhìn nó.

– Thích. – Nó đáp sảng khoái như đứa trẻ vừa nhận được món đồ chơi mới.

– Đi thôi.

Hắn dắt tay nó đến ngồi trên cáp treo, lên thẳng đỉnh dốc, khung cảnh xung quanh càng lên cao lại càng trở nên thơ mộng mĩ miều. Lúc nó vẫn còn ngơ ngác, hắn đã nắm tay nó nhanh chóng nhảy xuống, Lạc Hi dáo dác nhìn quanh, nơi này tập trung rất nhiều người mà xung quanh ngoài đồi cũng chỉ có núi, tại điểm cao nhất của mỗi ngọn đồi đều được màu trắng nhẹ nhàng phủ lên. Nhìn những người thuần thục đứng trên ván rồi tượt xuống, nó mới nhớ ra quay sang nhìn hắn:

– Tao không biết trượt.

– Tao chỉ mày.

Hắn cầm ván trượt trên tay nó ném xuống đất bảo nó đứng lên đó, nó sống chết để chân bám chặt đất, đến cuối cùng hắn phải nâng cả người nó lên nhưng nó lại nhanh chóng né được, giọng nói ra lệnh đầy uy lực:

– Hay là mày muốn tao để mày ở đây một mình đi trượt?

Dứt lời hắn thật sự xoay người bỏ đi, nó hoảng hốt tưởng thật lập tức níu lấy tay hắn

– Đừng, tao thử là được chứ gì?!

Giọng nói có chút giận dỗi, Lạc Hi này cũng không có ngu mà để hắn đi một mình, gương mặt đó sẽ thu hút bao nhiều người con gái chứ.

Nó ngoan ngoãn đứng lên tấm ván trượt, lại chẳng biết vụng về thế nào trượt chân, mông êm ái tiếp đất. Hắn đứng nhìn một màn như thế cũng không đỡ nó dậy mà ôm bụng cười đến lúc hả hê mới nhìn nó một cái, chợt thấy mắt nó đã đỏ lên, hắn có thể nhìn thấy cả ngọn lửa đang phừng phừng cháy trong đó

– Mày đi chết đi. – Nó nắm một nắm tuyết nhắm thẳng vào người hắn mà ném.

– Haha.. Cười chết tao. – Hắn đưa tay đỡ nó dậy, không cười nữa, lên giọng trách cứ. – Không biết có còn ai hậu đậu như mày nữa không, có vậy cũng té cho được. Có đau không?

– Không sao.

Nó thuận thế đứng dậy, phủi đi truyết còn bám trên người, nhìn tấm ván dưới chân, lần nữa do dự đứng lên, hắn đưa nó gậy chống, tự mình cũng làm động tác y chang, chỉ nó một chút sau liền thực hiện thử cho nó xem. Lạc Hi vốn học hỏi rất nhanh, nhìn qua cũng không phải là khó, nhưng mà nó không dám làm theo, cân nhắc rồi lại cân nhắc, cuối cùng để hắn từ cáp treo nhảy xuống nói một câu mới bực mình trượt đi:

– Có té thì tuyết nó cũng không ăn thịt mày đâu.

Hắn trượt theo sau nó, tốc độ trượt của nó tăng nhanh, từng cơn gió lạnh thấm cả vào da mặt, cảm giác duy nhất của nó lúc này chính là sảng khoái, nỗi sợ lúc đầu cũng chẳng còn nữa.

Đến lúc gần đến chân dốc, nó mới chợt nhớ ra “làm sao ngưng lại đây?” Đưa mắt dáo dác tìm bóng dáng hắn, cái tên này không chỉ nó cách dừng lại, lúc này lại không thấy bóng dáng đâu nữa. Trên tivi nó vẫn hay nhìn thấy, các vận động viên trượt tuyết chính là vì không cẩn thận lúc xuống dốc bị té mà trật cổ phải bỏ cả thi cơ đấy, không lẽ nó cũng sẽ bị vậy sao?

Cái đầu nhỏ này quả nhiên là giỏi tưởng tượng, tự mình làm cho bản thân sợ hãi, quên mất vẫn còn đang trượt trên dốc cứ thế lo nghĩ mà vấp một cái, lộn một vòng rồi ngồi bệt trên tuyết.

– Ui da..

– Sao lại té thế?! – Hắn từ đâu bước tới, một vẻ rất là vô tội.

– Sao mày không chỉ tao cách dừng lạiiii.. – Nó như con hổ cái gầm gừ lên.

– Quên. – Hắn gãi đầu cười trừ.

– Quên?. – Nó trợn mắt. – Tao mém bán mạng chỉ vì mày quên đó.

– Sorry. Giờ chỉ.

– Không trượt nữa. Mày đứng đó..

Nó lườm hắn, dứt lời liền rượt theo hắn, cúi người xuống lấy một nắm tuyết nhắm ngay người hắn mà ném. Biết nó ném tuyết vào người mình, toan quay lại bắt nó không ngờ vừa xoay người lại, khuông mặt đẹp trai lập tức hưởng trọn trái bóng tuyết. Xuyên qua lớp tuyết phủ trên mi mắt hắn chỉ nhìn thấy khuôn mặt nó vì trời lạnh mà hai má ửng hồng, vì cười mà trong mắt đã thoáng qua một tầng hơi nước, cảnh sắc đẹp đến động lòng người.

Hắn lắc đầu vài cái để tuyết vương trên tóc rơi xuống, chạy tới bất ngờ nâng cả người nó lên:

– Á..

– Cười tao?

Nó mải mê cười đùa chẳng biết khi nào hắn đã đến gần, cảm giác eo đột nhiên bị giữ chặt, một khắc sau chân đã không còn chạm đất nữa, hốt hoảng vịn tay lên vai hắn:

– Thả tao xuống đi.

– Không thả.

Hắn bướng bỉnh, đem nó ở trên không xoay vài vòng, làm nó sợ đến nỗi móng tay báu chặt trên áo khoát của hắn. Cô gái này, vẫn giống như xưa, vẫn nhẹ như vậy, hắn còn tưởng chừng mình chỉ đang nâng lấy không khí, sau này phải chăm cho nó ăn thật nhiều mới được.

– Muốn thế nào hả?

Nó nhìn vào đôi mắt đen láy bình lặng của hắn, tìm thấy một chút oán trách.

– Mày có phải người không hả? Nhẹ thế này.

Gương mặt hắn vẫn còn dính lại vài vệt nước do tuyết tan ra, tóc mái cũng lưu lại những bông tuyết đang rơi xuống, Lạc Hi không nói gì, thả tay khỏi vai hắn, ngón cái xoa nhẹ hai bên má hắn, muốn lau đi những hơi nước còn đọng, hơi ấm từ tay nó truyền đến, cảm giác ấm áp không thể nào diễn tả được. Hành động vuốt ve đột nhiên dừng lại, nó áp cả bàn tay giữ lấy mặt hắn, hai người nhìn nhau một lúc, hắn vì bất ngờ mà mắt mở to, chỉ thấy nó mĩm cười rõ thâm hiểm.

Lạc Hi nhắm đúng ngay môi hắn, nhanh chóng hôn một cái, sự chủ động của nó làm hắn ngạc nhiên, vòng tay buông lỏng một chút, nó liền thừa cơ nhảy xuống đất.

– Hihi..

Lạc Hi cười khoái chí, xoay người bước đi đầy tự hào, cái nó không ngờ chính là hắn nắm lấy cổ tay nó giựt mạnh một cái, lực mạnh đến mức nó đang cách hắn hai cánh tay lại bị kéo trở về cả người ngã vòng ngực rắn chắc đó. Gương mặt trái xoan bị bàn tay to lớn nâng lên, một tay hắn vẫn còn nắm chặt cổ tay nó, động tác nhanh đến mức nó chưa kịp phản ứng nụ hôn của hắn đã rơi xuống.

Tay nó buông lỏng bên người, mắt còn mở to, xung quanh đây biết bao là người chứ, để thầy cô thấy chẳng phải chết chắc sao, cái tên điên này. Nó liều mạng giãy giụa, cánh tay không bị nắm vỗ vào vai hắn ý bảo mau buông nó ra, hắn lại cố tình giữ chặt lấy, hai gương mặt gần trong gang tấc, nó nhìn thấy mắt hắn híp lại một đường cong hoàn mĩ, rõ ràng là đang cười đây mà.

Một lúc sau hắn buông nó ra, cả khuông mặt đều tràn đầy ý cười, bị nó liếc vài cái vẫn tiếp tục duy trì nét cười trên mặt, nó xoay người lại đưa lưng về phía hắn.

Ở phía bên kia chân dốc, nó nhìn thấy Ly Hân, còn có Từ Mã, có vẻ như anh đang dạy cô trượt ván, chắc từ nãy đến giờ chẳng có thu hoạch gì rồi, nó biết Ly Hân không có tế bào thể thao, học những này chậm vô cùng. Đứng bên này nhìn sang, nó đoán chắc Ly Hân đang bực dọc không chịu tập nữa đây này, nghĩ đến hai người họ khoé miệng nó vui thích cong lên.

Khung cảnh bên đó, như đôi vợ chồng hạnh phúc cùng nhau đi du lịch vậy, Lạc Hi thầm nghĩ, hai người họ cũng đã thành đôi rồi, đến khi nào mới đến hai người kia đây? Thật sự mong nó đợi đến già sao?

Khắc Hàn từ đằng sau đi tới, ôm trọn cả thân người nhỏ bé của nó vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu nó, theo hướng nó nhìn sang:

– Chăm chú vậy?

– Mày nhìn xem, hai đứa nó đẹp đôi đến vậy.

– Ừ. Tụi mình cũng đẹp đôi.

Nó tặc lưỡi, phì cười một cái, nói chuyện nghiêm túc với hắn một chút đúng là khó khăn mà.

– Muốn trượt nữa không?

Hắn ghé đầu xuống đặt lên vai nó, hơi thở phả lên cổ nó khiến nó nhột mà nhích vai cười lên.

– Đi. – Nó đẩy hắn ra, nắm tay hắn đi đến cáp treo đằng kia.

Phía chân dốc bên kia..

Full | Lùi trang 4 | Tiếp trang 6

Ameri Ichinose - Emiri Suzuhara

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

XtGem Forum catalog