Từ Mã đi tới cầm ván lên, mắt thấy Ly Hân bỏ đi liền đưa tay kéo cô
lại, anh dắt cô lên đỉnh dốc, hai người ngồi bệt trên thềm tuyết. Mặc dù thời tiết rất lạnh nhưng trán Ly Hân đã lấm tấm vài giọt mồ hôi, đưa
tay lau một cái, đến mồ hôi cũng bị gió hong đến lạnh.
Ánh mắt cô nhìn đến tận phía xa, tuyết lại bắt đầu rơi, từ mái tóc
dài màu nâu cho đến bờ vai đang khoát chiếc áo lông màu hồng đều đọng
lại những bông tuyết nhỏ. Không khí trên cao cũng không tệ, những cơn
gió lạnh này ít nhất có thể giúp cô thổi đi những muộn phiền trong lòng.
Thời gian trôi qua rất lâu, Từ Mã mở miệng:
– Quyết định rồi sao?
Cô cười nhẹ, cúi thấp đầu, cô biết anh đang nhìn mình, quyết định rồi thì thế nào, vẫn là không buông xuống được.
– Ừ.
– Cứ thế mà đi?
Từ Mã cố gắng nói bằng giọng không quan tâm, nhưng rõ ràng anh không
làm được, Ly Hân.. có thể không nhìn thấy những gì anh làm cho cô sao?
Vô tâm như vậy.
– Chắc vậy.
Ly Hân lặng lẽ thở dài, có thể mà, chỉ cần mạnh mẽ một chút là có
thể, chỉ cần anh cứ giống như bình thương, không níu kéo, không quan
tâm, thì cô sẽ đủ can đảm mà bỏ lại tất cả để bước đi, ở nước Úc xa xôi
đó, bắt đầu lại chăng?
Bạn bè mới, hoàn cảnh mới, trường học mới, à không.. cô cũng chẳng
được đi học như những người bình thường nữa, phải học kinh doanh để thừa kế sản nghiệp của gia đình.
Có khi nào gặp được một anh chàng nào đó, rồi cùng nhau sống hạnh
phúc nửa đời còn lại? Hay là cha mẹ sẽ sắp đặt cho cô một cuộc hôn nhân
thương mại, bán đi hạnh phúc nửa đời của con gái mình? Nhưng quan trọng, cô quên được anh sao?
Thật ra, cô cũng chỉ là một thiếu nữ bình thường, cũng ao ước cũng mơ mộng như những cô gái khác, nhưng mà hoàn cảnh chính là không cho phép
cô trẻ con như thế. Vẫn là những lúc ở bên cạnh đám giặc đó, cô mới có
thể thoái mái thả mình, chỉ cần về đến nhà lại đối mặt với một chồng
sách kinh doanh, đống giấy đó chồng lên còn cao hơn cả vài cuốn ngôn tình nhỏ nhắn. Lúc ở nhà buồn bực cũng chỉ có vài cuốn truyện tranh cô lén giấu đi bầu bạn, còn lại cũng đều bị một câu nói “những
thứ đó không giúp ích cho tương lai của con” mà đốt đi hết.
– Có sớm quá không? – Giọng nói anh cũng dịu đi, chứa đầy ảo não.
– Không sớm đâu. Mày cũng tự biết, bản thân mày cũng giống tao.
Giọng cô rất buồn, rất buồn.
– Thật ra, nhiều lúc, tao rất ganh tị với Hi Hi, Mộc gia không áp đặt nhiều thứ lên người nó. Nó hoàn toàn có cuộc sống hồn nhiên của một học sinh bình thường, nó có tất cả những điều mà tao
thường hay ao ước. Tao ganh tị chết đi được, ganh tị đến mức cảm giác
như muốn cướp hết tất cả của nó, nhưng tao không làm được, bởi nó là đứa con gái cũng sống trong vòng xoáy đầy giả dối như tao nhưng lại giành
cho tao những thứ chân thành nhất, nó luôn bảo vệ tao, quan tâm tao. Lúc đầu tao do dự, cũng là vì nó, nhưng giờ nhìn thấy có Khắc Hàn bên cạnh, hai người đơn phương nhau lâu như vậy rốt cuộc cũng thành đôi, tao cũng đã có thể yên tâm mà rời đi.
– Vậy còn tao? – Từ Mã xoay người cô lại. – Tao thì sao? Mày an tâm sao?
Từ Mã chính là khúc mắc lớn nhất còn lại trong lòng cô, anh chính là
người cô đơn phương rất lâu, rất lâu rồi, vốn tưởng rằng tình cảm lâu
ngày cũng đã dần phai đi, tình cảm lúc này cô giành cho anh cũng chỉ đơn thuần là bạn. Nhưng hóa ra, lúc cô nói rằng cô phải đi, anh giữ cô ở
lại, quan tâm cô, lại khiến tất cả cảm xúc vỡ òa, rõ ràng là hiện rõ đến không thể phủ nhận nhưng cô lại lần nữa cố tình đè nén nó, tự mình chịu dằn vặt, tự mình giữ lấy mối tình này, mọi thứ đều tự mình chịu đựng.
Kiên quyết từ bỏ tất cả.
– Không an tâm.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt màu lục của người kia, lần đầu tiên cô quan sát anh kĩ đến như vậy, anh là con lai, ba là người phương Đông nhưng
mẹ là người Châu Âu, vậy nên đôi mắt ấy đặt biệt trong suốt hút hồn,
chính là vì ánh mắt đó, một lần nhìn qua cô liền không dứt ra được.
– Vậy sao còn đi? Nhẫn tâm bỏ tao lại?
– Bởi vì Lạc Hi trẻ con lắm, nên tao mới lo lắng cho nó. Còn mày chững chạc hơn nhiều, đâu cần thiết tao phải lo cho.
– Cần! Tao cần. – Anh khẳng định.
Ly Hân bất ngờ ngớ ra, Từ Mã nói cần cô? Vậy là anh có chút nào yêu thương cô không?
– Ai nói tao không cần? Tao rất cần, mày phải ở bên cạnh tao. – Anh tiếp tục.
– Tại sao? – Ánh mắt cô toát lên vẻ ủ buồn, trả lời máy móc.
– Vì.. Tao thích mày.
Ly Hân trợn mắt nhìn anh, thật lâu cũng không đáp, ánh mắt kiên định
đó, anh đang nói thật, không phải là đùa giỡn như ngày thường, là hoàn
toàn thật lòng.
– Tao nói tao thích mày. Mày vẫn còn muốn bỏ đi sao? – Từ Mã lần nữa nhấn mạnh.
Cô nghe rõ, từng lời của anh đều nghe rõ, cô rất muốn đáp lại “tao
cũng thích mày, tao không muốn đi” nhưng chính là không thể thốt lên
lời. Cổ họng nghẹn đắng, mà con tim cũng do dự, giữa anh và gia đình, cô chính là không chọn được.
Cho dù cô đáp ứng anh, nói thích anh, nói bản thân muốn ở lại, thì
chắc chắn cha mẹ cũng có cách ép buộc cô rời đi, mặc cho cô phản kháng.
Đến lúc đó, chẳng phải còn thảm thương hơn bây giờ sao? Thà rằng lúc này một lần tuyệt tình, đến lúc phải đi nỗi đau cũng đã dịu đi, sẽ không
đem lòng cô khoét sâu hơn nữa. Và còn, cô không muốn một lời nói của
mình lúc này khiến anh vui mừng, sau này lại bị tạt một gáo nước lạnh.
Tính tình anh, cô chính là hiểu hơn ai hết nhất định nhớ kĩ từng lời của cô, chỉ cần cô bảo anh đợi anh nhất định ngu ngốc đợi tới chết.
– Tao không thể không đi.
Mắt cô đã phiếm hồng, cô gái này chính là mạnh mẽ cùng sĩ diện đến mức không cho phép bản thân rơi nước mắt trước bất kì ai.
– Vì tao. Cũng không thể?
Rung động..
Ly Hân chính là vì lời nói này mà rung động, thiếu chút nữa đã không kiềm chế được mà đáp ứng anh.
Đây là bước ngoặc, mà cũng là lần quyết định khó khăn nhất của cô.
– Xin lỗi. – Cô đứng dậy.
– Mày đúng là nhẫn tâm, quả nhiên là một đứa sắt đá. Lạc Hi nói không sai, mày hờ hững đến mức tao cũng thấy ngột ngạt.
Từ Mã đứng dậy theo, cố tình nói những lời đả kích chỉ mong cô quay
lại nhìn một cái, lòng anh khẩn trương vô cùng, nếu lần này giữ không
lại, thì đến bao giờ mới có thể gặp lại? Anh biết chỉ cần cô đi vào sự
quản lí của cha mẹ, nhất định đến thờ gian thở cũng không có, nghĩ đến
là cảm thấy xót xa.
– Ừ. Không chịu nỗi thì tránh xa ra đi.
Ly Hân dừng chân, chỉ quay nhẹ đầu nhả ra một câu, mày cũng đã nói như thế, có lẽ tao quyết định đúng không nên ở lại nữa.
– Sao vậy?
Lạc Hi nhìn thấy cô một mình đi xuống, vẻ mặt ảm đạm liền đi tới hỏi, nhìn phía sau thì thấy Từ Mã đang bước tới, hai người cãi lộn sao? Vì
cái gì?
Từ Mã đứng phía sau cô, Ly Hân không hề phát hiện, thở dài một cái ngước mắt nhìn nó, nặng nề lên tiếng:
– Lạc Hi.
– Hử?
– Tao sắp phải đi.
– Đi đâu cơ? – Nó còn lơ là.
– Đi Úc.
– Du lịch hả? Ừ.. đi vui vẻ, nhớ chụp hình về cho tao.
– Định cư. – Cô nặng nề thốt ra hai chữ, cô sớm đoán được phản ứng của nó.
– Hả? – Nó ngạc nhiên trợn mắt. – Tại sao?
– Cha mẹ bắt.
– Ly Hân, mày thấy mệt mỏi không? – Ánh mắt nó đầy xót xa.
– Mệt! Rất mệt. Nhưng tao không có sự lựa chọn.
– Khi nào? Không thể không đi? – Dù biết rõ nhưng nó vẫn muốn hỏi.
– Ừ. Không thể! Chắc sớm thôi.
– Còn Từ Mã?
Nó nhìn thấy anh đứng đằng sau, vẻ mặt lãnh đạm như thế chắc đã biết
trước rồi, nhưng có lẽ Ly Hân vẫn cứng rắn không chịu nói thật lòng
mình, nó là nhịn không được mới nhúng tay vào giúp họ thôi.
– Không quên được, cũng không buông được, nhưng tao cũng không thể giữ.
– Lại chọn cách tự chịu đựng?
– Quen rồi. Tao không sao. – Ly Hân vỗ vai nó an ủi, làm sao mà trong nó còn rầu rĩ hơn cả cô.
– Làm sao mà không sao được, mày rõ ràng là cố tỏ ra mạnh mẽ, tao còn không hiểu mày sao? Không chịu nỗi nữa thì còn có tụi tao bên mày,
không cần gắng gượng.
– Ừ. – Cô rũ mi mắt xuống. – Nếu đến lúc tao đi, Từ Mã tìm đến mày,
thì vẫn cứ im lặng đi, thằng đó ngu lắm, sẽ đợi tao đấy, sẽ đi tìm tao
đấy. Nhưng cha mẹ tao là muốn giấu thì nó có lục tung trái đất lên vẫn
không tìm được đâu.
– Có lẽ tao không giúp mày được.
Nó nhìn phía sau cô, anh đang tiến lại đây, có lẽ nghe hết rồi, nhiệm vụ của nó cũng xong rồi.
Ly Hân theo hướng nó quay đầu lại, chưa kịp nhìn rõ đã bị một lực mạnh mẽ kéo đi.
Một lúc sau quay lại, không biết Từ Mã đã nói gì nhưng hai người họ đều đang cười, cười rạng rỡ cùng hạnh phúc.
Insadong – Nơi món ăn đường phố phổ biến nhất.
Chúng nó hớn hở càn quét hết tiệm ăn vặt này đến tiệm khác, ăn khoai
lang nướng trong lúc mùa đông lạnh đến thở ra khói thật là sảng khoái.
– Ngon quá. – Lạc Hi vừa ăn vừa vui vẻ cười.
– Coi chừng nóng. – Hắn nhìn nó chằm chằm.
– Nhìn cái gì? Không ăn hả?
Nó đưa khoai lang được lột hết vỏ tới miệng hắn, hắn thuận thế cắn một cái, thế là hai đứa nhìn nhau ngây ngô cười.
Thật ra niềm vui chính là như thế đơn giản.
Nó đang suy nghĩ “có phải gia đình Ly Hân cố tình không hiểu những gì nó thật sự muốn không? ép buộc nó như thế là lo lắng cho tương lai nó
sao? Là rất tốt sao? Ngột ngạt chết đi được.”
———
– Đau. Bỏ ra. – Ly Hân vùng ra khỏi tay Từ Mã.
– Sao? Vẫn không muốn nói thật? – Hai người đối mặt nhau.
– Nói cái gì? – Cô xoa xoa cổ tay đang đỏ của mình.
– Mày rõ ràng không nỡ đi tại sao không nói thật tao biết?
– Nói rồi thì mày làm được gì?
– Tao đi với mày!
– Cái gì? – Ly Hân ngạc nhiên.
– Đừng có bất ngờ. Nếu cả mày lẫn tao đều không buông xuống được, mà
mày thì không thể không đi, vậy chỉ còn cách tao đi cùng mày. – Từ Mã
kéo cô lại gần. – Nói thử xem, mày có thích tao không?
Cả người Ly Hân run lên dữ dội, cũng không ngờ tới chỉ một lời nói
của anh lại khiến mọi thứ vỡ òa, nước mắt nén nhịn từ lâu cũng được dịp
trào ra. Dường như mọi thứ đều xảy ra quá vội vàng đi, rõ ràng cô không
thể chống cự nổi, lúc này tìm được một nơi an toàn liền sống chết nhào
vào đó.
– Có.. – Từ Mã rất nhanh ôm lấy cô, nghe tiếng “có” nghẹn ngào vang lên. – Tao thích mày. Từ rất lâu rồi.
Từ Mã không kiên kị đi cùng cô, gia đình anh cũng sống bên đó, anh
cũng chẳng có vướng bận gì nơi đây, sớm muộn anh cũng sẽ bị ép thúc sang đó, cố gắng ở lại cũng là vì cô.
Như vậy là được rồi, đủ rồi, chỉ cần như thế thôi..
Mùa đông năm nay, bốn người họ đều trở thành đôi. Ở nơi xa lạ, mặc dù là thời tiết lạnh đến thở ra khói, nhưng trong tim vẫn len lỏi đầy hơi
ấm. Một cái ôm nhẹ nhàng, cái nắm tay an toàn, cái thơm nhẹ yêu thương
cùng ánh mắt cưng chiều, những đều đơn giản nhất lại giúp họ nhận thấy
tầm quan trọng của mình nơi đối phương, là đủ để cùng nhau đi qua mùa
đông này.
Mùa đông này họ có nhau, là một mùa đông không lạnh!
Chương 27: “mẹ nói này, hai đứa thế nào rồi hả?”
Hai tuần du ngoại vui vẻ trôi đi, quay về ngôi trường quen thuộc, sau một thời gian lại đến lúc thi cử, mỗi ngày vùi đầu sách vở. Bọn chúng
tuy rằng ham chơi, thường xuyên lơ là việc học, nhưng cũng không phải
không hiểu được tầm quan trọng của kì thi tốt nghiệp sắp tới. Với cái
đầu thông minh hơn người đó, lúc này mới vận động một chút cũng là chưa
muộn.
Xuân qua đi, hè lại đến, tháng ngày thoi đưa, gần đây họ không phải
chơi với sách thì là ôm chặt máy tính tìm tài liệu. Khu bàn ghế yên tĩnh nhất trong thư viện, mỗi ngày giờ cơm trưa đều bị họ chiếm lấy.
Ngày thường thì không thấy siêng như vậy, quả nhiên là chỉ đến gần
giờ chót mới ló mặt ra, sắp chìm rồi mới bơi từ từ, lại còn là dạng ung
dung thư thả.
Đúng thế nha.. bọn chúng thật sự rất chăm chỉ, học không ngừng, mà
vẫn không có dừng trêu chọc nhau. Không khí trong thư viện tuy im lặng
căng thẳng nhưng đôi lúc vẫn thoang thoảng tiếng cười đùa.
– Này! Sai rồi. – Hắn gõ viết lên đầu nó.
– Hả? Đúng rồi mà, là mày tính sai. – Nó phản bác, ra vẻ chỉ giáo chỉ tay lên tập hắn. – Nhìn đi, 9×8 mà ra 72 hả? Không thuộc bảng cửa
chương này. – Nó gõ một cái lên đầu hắn. – Làm bài khó quen nên gặp bài
dễ bị lú hả? – Nó gõ thêm một cái. – Còn chửi tao. – Được nước lấn tới,
nó còn tỏ vẻ rất khoái chí.
– Này!
Hắn quát lên làm nó giật mình trừng lớn mắt, nắm tai nó kéo nhẹ để nó nhìn vào tập mình.
– Không thuộc bảng cửu chương hả? 9×8 là 72, không sai, bấm máy tính
thử đi. Người ta càng học càng khôn, mày cứ như càng học càng lòi cái
ngu ra. Còn nói tao sai? Nhìn kĩ chưa?
Hắn học nó mỗi câu đều gõ lên đầu nó một cái, nó rốt cuộc bị gõ tới
bốn cái, xoa đầu, nhìn lại tập rồi lại nhìn nhìn hắn, cười trừ.
– Hì hì, nhìn nhầm.. Chỉ là nhầm lẫn thôi.
Khắc Hàn dùng hai tay kéo má nó ra, coi như là phạt, Lạc Hi hết cách chỉ có thể ấm ức im lặng tiếp tục làm bài.
Ly Hân nhìn đối diện, khóe miệng vô thức cong lên, bị người kế bên gõ cho một cái, to gan dám mất tập trung khi đang ngồi cạnh anh. Từ Mã làm mặt lạnh, hận không thể đem hai người trước mặt quăng đi nơi khác.
– Nhìn tao này. – Anh gõ viết xuống bàn.
– Hả? – Ly Hân thu tầm mắt về.
– Tập trung.
Thư viện lần nữa chìm trong im lặng, tiếng bút sột soạt trên giấy
cùng tiếng hít thở đều đặn vang rõ trong không gian yên tĩnh. đúng là
không đến phút chót cũng đừng mong nhìn thấy mặt siêng năng của lũ này.
Một tháng sau.
Trước ngày thi tốt nghiệp, mẹ Huyên nấu cả bàn đồ ăn ngon, gọi cả gia đình hắn sang chơi. Bữa cơm hôm đó chính xác diễn ra như thế này, hai ông bố thì bàn toàn việc kinh doanh, nghe đến não nó xoay lòng dòng, hai bà mẹ thì gắp thức ăn cho hai đứa nó liên tục:
– Ăn nhiều một chút.
– Cái này con thích, ăn nhiều vào.
– Mẹ, mẹ ăn đi, đừng cứ lo gắp cho tụi con. – Nó ngăn lại trước khi chén cơm mình biến thành cái đồi nhỏ.
Cơm tối xong, ngồi ngoài phòng khách ăn trái cây, chẳng biết thế nào
phụ huynh hai bên lại đột nhiên nhắc tới chuyện của nó và hắn.
– Mẹ nói này. Hai đứa thế nào rồi hả?
Mẹ Huyên nháy mắt với nó, làm nó ngượng ngùng cắn miếng táo nữa ngày chưa xong.
– Cái gì mà thế nào. Chẳng thế nào cả. – Nó nhỏ giọng.
– Sao mà không thế nào? – Mẹ Yên lại khều hắn. – Con nói xem.
Hắn im lặng, quay qua nhìn nó một cái, thấy nó ra hiệu hắn đừng nói
thì miệng nhếch lên một cái, khoát tay lên vai nó đem cả người kéo lại
gần, dưới sự ngạc nhiên của nó mà tuyên bố một câu:
– Hi Hi là bạn gái con.
Mẹ hai đứa nghe xong gương mặt liền nhu hòa hớn hở, hai con người từ đầu vẫn lo bàn công việc cũng dừng lại nhìn họ.
– Nói chi tiết xem nào. Từ khi nào hả? Tiến triển tới đâu rồi? – Hai mẹ vô cùng hào hứng.
– Cái gì mà chi tiết? Không có, a.. không phải, ashii.. mẹ đừng hỏi nữa.
Lạc Hi bị hắn khoát vai ngay trước mặt người lớn có chút không thoải
mái, đâm ra mẹ càng hỏi thì nói năng càng lộn xộn, mặt cũng ngượng ngùng ửng hồng.
– Khắc Hàn, con nói.
– Không nói. – Hắn lắc đầu. – Hai người rãnh rồi thì làm việc khác đi, đừng tò mò chuyện tụi con.
– Thằng này, thật là ích kỉ. – Mẹ hắn tặc lưỡi.
– Con là con mẹ đấy. – Hắn vặn lại lời mẹ.
– Chính là không giống ai.
– Nó đẹp trai giống anh mà. – Ba Luân cảm thán.
– Chính xác. – Hắn lập tức đồng tình.
– Có đứa mù mới thấy mày đẹp. – Nó chống cằm làm như vô tình nói ra.
– Mày đang tự nói mình hả?
Lạc Hi liếc hắn, lúc này im lặng chính là vàng.
Buổi sáng đầu tuần.
Khắc Hàn và Lạc Hi không biết như thế nào, mọi ngày đều đúng giờ thì
hôm nay lại dậy muộn, hớt ha hớt hả phóng tới trường. May mắn cổng
trường chưa đóng, nhìn xuống đồng hồ đeo tay, người ta tập trung được
nửa tiếng rồi, chỉ còn 15 phút nữa là bắt đầu làm bài.
Hai người nhanh chóng chạy vào trong, phía sau truyền tới tiếng nói
– Chết mẹ rồi, trễ trễ..
Quay đầu nhìn, là Mẫn Di, đi trễ mà cũng có đồng bọn. Bởi vì nó đứng
lại mà Mẫn Di lại chạy quá vội vã, cuối cùng đâm sầm vào nhau, nó loạng
choạng vài cái muốn ngã xuống đất.
– Aida, xin lỗi, xin lỗi.
Cô thật sự quá gấp, còn không thèm ngước nhìn mình đã đụng vào ai, một mực cúi gầm mặt xin lỗi vài tiếng lại muốn chạy đi.
– Mẫn Di. – Nó gọi.
Cô nghe tiếng gọi thì ngoảnh đầu lại, nghi hoặc nhìn nó
– Lạc Hi? Mày cũng có ngày đi trễ sao?
– Vào nhanh đi, lát nói.
Ba người nhanh chóng ai về phòng nấy, vốn là tâm trạng vô cùng căng
thẳng giờ lại thoải mái nhiều rồi, bao nhiêu lo lắng đều bị quẳng sau
đầu.
Reng ~ Reng~
Tiếng chuông reo, đồng loạt các cửa phòng mở ra, hành lang yên tĩnh
hóa một mảng ồn ào, tiếng bàn luận, tiếng than thở cứ xen lẫn vào nhau.
Lạc Hi bước khỏi phòng đã nhìn thấy hắn đứng dựa bên cửa, liền bày ra bộ mặt mèo con, than thở:
– Sai ba câu. – Nó giơ ba ngón tay lên.
– Vẫn đủ điểm được hạng hai. – Hắn xoa đầu nó chọc.
– Tự tin quá ha? Không sợ tao giành hạng nhất của mày? – Nó bĩu môi.
– Không sợ!
– Chảnh chó! Kì này biết đâu chừng tao được hạng nhất. – Nó nháy mắt.
Đấy, rõ ràng là đang mè nheo, hạng nhất còn muốn giành chứ nói chi giữ không nổi hạng hai, cố tình khuyếch đại lỗi sai!
– Đi tìm tụi nó.
– Nè nè.. Mày không nghe tao nói hả? – Nó làm mặt chất vấn.
– Có nghe. – Hắn kéo dài giọng. – Không lẽ giờ muốn tao hai tay dâng hạng cho mày.
– Ý kiến hay. – Nó giơ ngón cái.
– Mơ đi. – Hắn búng trán nó. – Cái đầu này chẳng nghĩ được gì tốt.
– Làm bài thế nào? – Nó ngồi xuống ghế liền hỏi.
– Chắc vẫn không bò lên nỗi. – Mẫn Di chép miệng.
– Hào quang ở vị trí thứ hai chả bao giờ rọi lên người tao. – Ly Hân chống cằm.
– Tao vẫn là nên yên phận, hạng bảy cũng không tệ. – Triết Nhã lắc đầu.
Ba cái đứa này, rõ ràng là hùa nhau mà, nói đến nó nhất thời á khấu không biết phải đáp thế nào
– Me hạng nhất ấy, tránh xa chỗ của tao ra. – Nó cười.
– Hạng hai còn không lên nỗi, mà kêu tụi tao me hạng nhất? Mày bị gì? – Từ Mã nghịch tóc Ly Hân.
– Bằng chứng là Lạc Hi cũng giành không lại thì tụi tao bít cửa. – Trịnh Cẩn đang uống nước ngọt.
– Đúng đúng, có lên cũng là tao lên chứ còn lâu mới đến lượt bây. – Nó gõ đầu từng đứa.
Cứ như vậy đùa quay giỡn lại, giờ giải lao chậm rãi trôi đi, bọn họ quay về phòng tiết tục còn hai môn nữa.
~~
– Thế nào rồi? – Triết Nhã ra sớm đã đứng trước phòng nó.
– Ổn. – Nó giơ dấu ok.
– Vậy đi ăn?
– Đi.
Nó kéo Nhã đi trước, để quên hắn đang bước tới phía sau, Khắc Hàn
chậm chạp đi theo, đi ngang gặp Trịnh Cẩn thì kéo hắn đi luôn, Gặp Từ Mã cũng lôi đi nốt.
Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ còn vài tuần nữa là tốt nghiệp rồi, họ sẽ
trở thành học sinh cấp 3, mà quãng đường tiếp theo đó sẽ không có Ly Hân và Từ Mã.
Nhật kí bốn năm cấp 2 xinh đẹp mà bảy người họ cùng nhau viết lên,
bây giờ tiếp tục thêm ba năm, ghi lại những khoảng khắc đáng nhớ khác
nữa, chỉ là đáng tiết, bức tranh bảy màu thiếu mất hai mảnh ghép.
Tuần cuối cùng sắp tới đây chắc sẽ rất đáng mong chờ..
Chương 28: Chia tay vốn không dễ dàng
Cái nóng của mùa hè bắt đầu phảng phất qua đây, ánh mặt trời gay gắt chiếu rọi, không khí nóng hầm hập như cái lò nung.
Lễ tổng kết được diễn ra dưới mái che giăng giữa sân trường, mặc dù
vậy cũng không giảm đi được cái nóng của mùa hè. Phía trên sân khấu là
hình ảnh thầy hiệu trưởng đang phát biểu với vẻ mặt vô cùng chăm chú.
Thầy đã có tuổi, gương mặt đã xuất hiện những nếp nhăn, nhưng ánh mắt thầy nhìn những cô cậu học trò phía dưới, vẫn là như thế hiền dịu, chân thành. Những đứa học trò một tay thầy dẫn dắt, có người sắp sửa bước ra khỏi cổng trường này, có người sẽ chuyển đi học ở cơ sở mới. Mỗi người
đều sắp phải bắt đầu một vận mệnh mới cho mình, không có thứ gì là mãi
mãi ở lại!
Lễ bắt đầu được nửa tiếng rồi, vẫn không thấy Ly Hân đâu, cả Từ Mã cũng mất tăm.
– Có khi nào?.. – Triết Nhã đoán.
Lạc Hi nhíu mày, ánh mắt của Nhã.. không lẽ..?
– Không thể nào! Không thể! Hôm qua còn nhắn tin với tao suốt đêm mà. – Nó chặn ngay câu nói tiếp theo của cô.
– Gì? Suốt đêm? Tao bảo mày ngủ sớm rồi mà…- Hắn gần như muốn bật dậy.
– Ah bình tĩnh. Không phải vậy. – Giờ mới biết mình lỡ lời.
– Gọi cho Ly Hân thử đi. – Trịnh Cẩn đề nghị.
Nhìn dãy số chạy dài trên màn hình, lòng họ cũng sốt như cái nắng hè
gay gắt. Làm sao có thể đi mà không nói một lời nào chứ, không một lời
tạm biệt, cũng chẳng thèm nhắn nhủ lại gì cả.
Một lần lại một lần điện thoại nháy sáng, cô gái vẫn một mực đưa mắt ra ngoài cửa kính, dòng cảnh vật ngược xuôi ngoài kia, vừa nhanh vừa lẫn lộn như cả xúc trong lòng cô vậy.
– Không bắt máy?
– Không!
– Quyết tâm như vậy?
– Không phải quyết tâm, mà là chỉ cần tao bắt máy nghe thấy tiếng bọn nó, tao sẽ không đủ nhẫn tâm và dũng khí để bước đi nữa.
Người con gái quay lại, gương mặt đẹp như được điêu khắc mà ra, không còn quầng thâm mắt, môi đỏ đầy sức sống, so với Ly Hân hôm xuất hiện ở
phòng ăn, hôm nay thật sự đẹp hơn nhiều. Đáng tiếc đôi môi đó không còn
cười tươi như ngày đó, ánh mắt cũng chẳng còn sự hưng phấn, cả khuôn mặt chỉ cần miểu ta bằng một chữ buồn. Bi ai đến lạ thường.
– Ổn không?
Từ Mã ngồi bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng này cũng thấy xót xa, vốn
cuộc chia tay này có thể dễ dàng trôi qua vậy mà cô ngốc này lại chọn
cách một mình chịu đựng.
– Không sao. Cũng quen rồi. – Ly Hân cảm thấy mình phải an ủi ngược lại anh.
– Mệt mỏi thì đừng gắng gượng nữa. – Từ Mã xích lại, ôm lấy vai cô.
– Được mà. – Ly Hân mỉm cười, đẩy anh ra.
Từ Mã nhìn cô chỉ biết im lặng thở dài, anh chỉ mong là mình có thể trở thành nơi để cô tâm sự, nơi cô có thể thoải mái gỡ xuống chiếc mặt nạ kiên cường, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác cô vẫn cứ mạnh mẽ như vậy.
Mày kiếm nhíu chặt, ngũ quan xinh đẹp nhăn lại còn một đống, đôi mắt
nâu sâu thẳm, ánh mắt ghim chặt trên khuông mặt người con gái, đến cả
anh cũng cảm thấy đau thương thay cô.
Sân bay
– Ngồi đây đi, tao đi làm thủ tục. – Từ Mã đặt vali ngay ngắn bên cạnh cô.
– Ừm.
Xung quanh vị trí cô ngồi là những người mang các bậc cảm xúc khác
nhau. Có người đang buồn bã tạm biệt người thân của mình, họ khóc rất
nhiều. Ly Hân nhìn, ước gì mình cũng có thể thoải mái như họ. Có người
ra khỏi cửa quan, tìm kiếm bóng hình người thân, một cái liền nhào tới
ôm chặt, trên mặt treo lấy nụ cười rất tươi.
Nhìn lại mình, một thân một mình ngồi ở đây, hoàn toàn lạc lõng đối
với dòng người ngoài kia. Biệt ly.. Đâu phải đơn giản, chỉ có trải qua
thì mới biết được khó khăn của nó.
Những ngày trước khi xem phim hay đọc truyện, tới những cảnh chia tay đầy nước mắt, cô đã từng bĩu môi khinh bỉ mà
nói một câu “có gì to tát mà phải khóc thành thế này chứ”. Bây giờ cô
mới thấu, cảm thấy họ còn thoải mái hơn cô, ít ra họ còn có thể khóc, có gia đình bên cạnh.
Chuông điện thoại vang lên kéo cô về với thực tại, dòng chữ “Hi Hi”
chạy trên màn hình không ngừng nhấp nháy, như đang thúc đẩy cô mau bắt
máy.
Nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, cầm lên nắm chặt rồi lại nhje nhàng thả ra, rốt cuộc cũng không bắt máy.
– Không bắt máy! Làm sao giờ? – Lạc Hi sốt ruột cắn răng.
– Để tao gọi Từ Mã. – Trịnh Cẩn lấy điện thoại ra.
– Alo? – Từ Mã đang làm thủ tục, trực tiếp bắt máy mà không nhìn xem là ai đã gọi.
– Đang ở đâu?
– Sân bay.
– Cái gì?? – Trịnh Cẩn la lớn.
Từ Mã đưa điên thoại xa khỏi tai mình, nhìn lướt qua màn hình đang
sáng, Trịnh Cẩn? To chuyện! Nếu vậy thì một lát sẽ thấy bọn họ xuất hiện ở đây mất. Thủ tục còn một lát nữa mới xong, bọn họ muốn tới thật sự có thể lập tức có mặt, trong lòng sốt ruột không yên, Ly Hân mà biết anh
lỡ miệng nói ra chắc sẽ giết chết anh.
– Xong rồi, đi thôi. Mau lên.
Thủ tục xong xuôi, Từ Mã đến chỗ Ly Hân, hấp tấp kéo cô đi.
– Hả? Sao gấp vậy. – Cô loạng choạng kéo vali.
– Mau lên. – Từ Mã nhận lấy vali từ tay cô.
Cửa sân bay lúc này ùa vào một đám người đồng phục xốc xếch, thở hồng hộc, không ngờ trốn lễ cũng tốn gần cả tiếng, rốt cuộc trốn đến lúc lễ
kết thúc mới ra hết, tốn công!
– Này! Tìm đi. – Lạc Hi quát lên.
Cả đám như ong vỡ tổ đổ vào dòng người trong sân bay, ánh mắt dáo dác tìm kiếm, đáy mắt chỉ còn một tia hy vọng duy nhất.
Ly Hân bước đến cửa soát vé, tay đưa vé cho nhân viên, đầu vẫn ngoảnh lại lưu luyến nhìn tất cả một lần, khi quay lại nhìn đến đôi mắt nâu
của anh từ trong đó tìm thấy một tia trấn an mới thả mắt chuẩn bị bước
vào.
– Ly Hân. Trạc Ly Hân! Mày có nghe thấy tao không hả?
Tiếng nói ngọt ngào giờ chứa đầy hoảng hốt, tưởng như chậm một giây
sẽ không có cơ hội để nói ra nữa. Giọng nói của nó lan khắp sân bay, nắm chặt micro trong tay, tiếp tục để giọng nói truyền khỏi loa phát thanh.
– Ly Hân, mày đang ở đâu thì đứng ở đó đợi bọn tao. Mày không thể cứ thế mà đi được..
Trong lúc nó nói, bọn lớp nó đã tìm đến cổng soát vé của cô, từ xa nhìn thấy bóng hình quen thuộc, Mẫn Di lớn tiếng gọi:
– Ly Hân.
Người đã lướt qua nhân viên soát vé đột nhiên cứng lại, cô cố gắng bước đi mà vẫn không nhấc chân lên được.
– Ly Hân. Mày bước ra đây, ra đây nghe tao nói rồi muốn đi đâu thì đi. – Triết Nhã tức giận quát lên.
Những người xung quanh tò mò dừng lại một chút, nhân viên ở đây nỗi
ngày nhìn đủ loại hình thức chia tay cũng chẳng còn lạ lùng gì.
– Làm sao?
Ly Hân đi đến trước mặt họ, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói nhẹ như bông.
– Mày không nói với tụi tao hôm nay mày đi. – Mẫn Di giận đến đầu
muốn bốc ra khói. – Cả mày nữa Từ Mã, tính con này nó là vậy nhưng mà
mày không phải không biết lần này đi rồi thì khi nào mới gặp lại được
chứ.
– Ly Hân không muốn cho tụi mày biết. – Từ Mã vô tội.
– Không muốn? Rốt cuộc mày xem tụi tao là gì? – Triết Nhã trợn mắt.
– Mệt quá, ồn ào. Biết là bọn bây sẽ như vậy nên mới không nói. – Cô day thái dương.
– À thì ra bọn tao làm phiền mày. Xin lỗi nhé.
Triết Nhã tự cười khinh, quay người toan bước đi, bả vai đột nhiên bị một lực rất mạnh đụng vào, loạng choạng mém ngả.
Lạc Hi chạy ào đến ôm lấy Ly Hân, hành động bất ngờ khiến cô tròn
mắt, đến khi cảm giác vai áo sơmi của mình ươn ướt mới được Lạc Hi buông ra. Tiếp đến bên tai truyền đến giọng nói đã gần như nghẹn lại
– Ly Hân, đến nơi đọc mail của tao nhé.
Đơn giản một câu nói, không níu kéo, không mè nheo, để mọi thứ dễ dàng trôi qua.
– Lạc Hi.. Tao xin lỗi.
Ly Hân vẫn nghĩ rằng mình có thể mạnh mẽ chống cự, nhưng không hề
lường trước, hình ảnh này của nó lại đánh vào lòng cô một cái đau đớn,
ước gì cô có thể thoải mái khóc cười như nó.
– Tao.. Tao biết mình phải mạnh mẽ, tao mà nói cho bọn mày biết, nhất định cảnh như thế này sẽ xảy ra, chỉ cần nhìn thấy tụi mày tao sẽ không nỡ rời đi. Vậy nên, tao không dám gọi tụi bây, đến nhìn tụi bây lần
cuối cũng không dám.
Hốc mắt đã đỏ nhưng vẫn kiên cường không khóc, hít mũi một cái, Ly Hân cười tươi nói tiếp
– Nước Úc cũng không xa xôi gì, rãnh rỗi tao gọi điện cho bọn bây
nhé. Có thời gian thì đến thăm tao, nhưng chắc chỉ được đi chơi với bọn
bây vài bữa thôi. Mà có lẽ tao sẽ không về được nữa đâu. – Càng nói, nụ
cười trên môi càng méo mó. – Tao biết bọn mày sẽ nhớ tao, khi nào nhớ
thì mở hình tao ra coi nha. Cố gắng lên nhé, tụi mày phải học hành, chơi đùa vui vẻ cho cả phần tao nữa, biết không?
Ly Hân nửa đùa nửa thật, từng bước lên ôm cô một cái, nhắn gửi vài
lời, Mẫn Di và Triết Nhã biết mình sai rồi cũng đến gần siết chặt cô.
Mãi đến lúc nhân viên nhắc nhở, và hàng người soát vé đông dần, Ly Hân mới mỉm cười một cái, quay người đi vào.
– Nhớ đọc mail tao nhé. – Nó nói vọng vào.
– Đi mạnh giỏi. – Trịnh Cẩn bá vai Từ Mã.
– Ừ. – Anh gật đầu.
– Cố lên. – Khắc Hàn vỗ vai anh.
Từ Mã phì cười, tên này đúng là đến cách chào tạm biệt cũng khác người.
Đám nó đứng ở sân bay, nhìn ra ngoài đường chạy, mãi cho đến khi nhìn thấy máy bay hai đứa nó ngồi mất tít ngoài sau tầng mây mới thất thiểu
đi về.
Loading …
Hôm tao viết thư này cho mày là hôm trượt tuyết ở Hàn về cơ, để trong hòm thư vẫn chưa nhấn gửi, lúc này tao đang ở phòng phát thanh mới bị
đuổi ra này.. Chèn thêm dòng này vô thôi rồi gửi cho mày ngay đấy. Biết
là hai đứa mình chưa bao giờ sến súa với nhau đến vậy nhưng cái này
ngoại lệ nha..
Ly Hân!
Mình làm bạn bao lâu rồi nhỉ? Bốn năm rồi nha. Nhớ ngày đầu tiên hai
đứa mình ghét nhau muốn chết ấy, đến giờ thì cứ dính nhau như sam. Tính
cách cũng chả hợp nhau mà hổng hiểu sao lại thân thiết được vậy cơ.
Mày sẽ đi Úc nhỉ.. tao còn tưởng tượng về khoảng thời gian cấp ba của bọn mình ấy, có lẽ chẳng còn cơ hội nữa, hìhì..
Mày ấy, chuyên gia thức khuya luôn, sâu ngủ ngày không à. Sau này
không được đọc ngôn tình đến tận khuya nhé, nhiều lắm đến 11 giờ thôi,
ngủ sớm dậy sớm đi. Phải ăn đủ bữa, ăn đủ dinh dưỡng, tự chăm lo bản
thân nhé, tao không có ở đó mà để mày hú một tiếng thì xách xe dẫn mày
đi ăn Pasta đâu.
Tao biết trách nhiệm mày mang rất lớn, bởi vì gia đình mày chỉ có một đứa con là mày, một đứa con gái phải học hỏi để thừa kế một tập đoàn
khổng lồ thật sự không phải đơn giản, bằng chứng là lúc tao đề nghị với
ba Khải, bị chửi te tua luôn mày ạ.
Bác trai, bác gái, là muốn mày tốt nên mới khắc khe với mày vậy thôi, vì muốn mày có một tương lai tốt đẹp. Nên đừng nghĩ xấu họ nhé.
Nhớ điều này, cuộc sống là của mày, nên hãy sống vì bản thân nữa nhé. Đừng cứ mãi đuổi theo những thứ cha mẹ yêu cầu, suy nghĩ kĩ và đừng để
mình hối hận. Thắt cổ cũng cần thở mà, haha..
Đừng gắng gượng quá Ly Hân nhé, mệt mỏi thì nghỉ một chút, Trạc Thần sẽ không vì một ngày mày lười biếng mà sụp đổ đâu.
Tao không muốn vài năm tao sang đó thăm mày, sẽ nhìn thấy một Ly Hân
tiều tụy, mà tao muốn phải thấy một Ky Hân trưởng thành, xinh đẹp cơ.
Cuối cùng là, ở bên đó, đừng quên tao, Ly Hân nhé!
Gập máy tính lại, một giọt nước long lanh nhiễu xuống nắp máy bóng
loáng, Ly Hân cắn chặt môi dưới, ép bản thân rời khỏi dòng cảm xúc buồn
bã. Nước mắt lại như không thể kiểm soát mà lã chã đầy mặt, ai biết được đã bao lâu cô chưa khóc qua chứ.
Từ Mã ngồi bên cạnh ôm lấy vai cô, để đầu cô tựa lên vai mình, cảm
nhận bờ vai cô run rẩy, anh chỉ có thế im lặng ôm lấy, thầm nói với cô
“Ly Hân, không sao rồi. Sau này tao hứa, sẽ không để mày phải tự chịu đựng một mình nữa.”
Chương 29: Một người bình thường
Một năm sau.
– Hi Hi, xong chưa con? – Mẹ Huyên nói vọng lên lầu.
– Xuống tới đây. – Nó chạy xuống lầu.
Mộc Lạc Hi diện chiếc váy màu đỏ, tay áo bằng vải len dài tới khủy, nhí nhảnh ở trước mặt mẹ Huyên xoay một vòng.
Chân váy theo động tác của nó mà xòe ra, mái tóc uốn xoăn bồng bềnh
cũng theo đó mà chuyển động, kèm theo nụ cười rạng rỡ trên môi.
Lạc Hi càng lớn càng xinh đẹp, bắt đầu ra dáng thiếu nữ rồi.
– Mẹ, con đẹp không?
Nó nhìn mẹ Huyên cười, đôi mắt to long lanh toát ra tâm trạng vui vẻ của chủ nhân.
– Đẹp. – Mẹ Huyên cười, vuốt tóc nó.
– Hôm nay chúng ta đi đâu vậy? – nó khoát tay mẹ.
– Đi chúc tết.
– Hả? Không đi chơi sao? – Nó thở dài.
– Hôm nay mùng một, chẳng nơi nào mở cửa cho con chơi đâu. – Mẹ kí đầu nó.
– Chào ba Khải, mẹ Huyên.
Khắc Hàn ở cửa đi vào, lễ phép cúi người, bộ dạng đang chờ lì xì đây mà.
– Haha, Khắc Hàn ngoan. Của con này. – Ba Khải đưa cho hắn tờ lì xì đỏ chót.
Lạc Hi nhìn thấy lập tức sáng mắt lên, không mè nheo với mẹ mình nữa, chạy ngay đến xòe tay trước mặt ba, đôi mắt nâu chớp chớp:
– Ba.
– Làm sao? – Ba Khải giả ngơ.
– Baaa.. – Nó kéo dài giọng. – Lì xì của con.
– Không chúc tết mà muốn lấy lì xì à? – Ba Khải cầm phong bì đỏ trước mặt nó di chuyển qua lại.
– Ơ.. Khắc Hàn cũng đâu có chúc..
– Đẹp trai thì ngoại lệ biết không? – Hắn cười đắc chí.
– Không lấy sao? – Ba tiếp tục chọc nó.
Lạc Hi liếc hắn một cái rõ sắc, sau đó liền quay lại nhìn ba mình nở nụ cười tươi như hoa.
– Ba, con chúc ba mười năm sau nữa vẫn đẹp trai như vậy nha.
Mẹ Huyên chuẩn bị xong xuôi đi đến cạnh họ, liếc mắt thấy vợ đi tới, ba Khải hỏi thêm, vẫn dùng phong bì màu đỏ hấp dẫn nó:
– Thế con chúc mẹ cái gì?
– Chúc mẹ hai mươi năm sau nữa vẫn trẻ đẹp như vậy. – Nó cười.
– Khéo nịnh. – Mẹ Huyên cười bởi sự tinh nghịch của nó.
– Chúc ba mẹ một lần xem.
– Ah, gì mà lắm thế. Ba được voi đòi tiên à. – Nó giậm chân.
– Vậy thôi chúng ta xuất phát. – Cất lại lì xì vào.
– Xí, xí.. – Nó ngăn lại.
– Con chúc ba mẹ ngày càng thương yêu nhau hơn nhé. Hai người sẽ ngày càng làm con ganh tị hơn. Yêu nhau đến đầu bạc răng long luôn, cần
thiết thì cho con thêm đứa em nữa. – Nó cười nham hiểm.
– Haha.. Thêm đứa em thì không có đâu, nhìn mẹ con trong phòng sinh
là ta đau lòng không yên, không có lần thứ ba, tuyệt đối không! Còn việc yêu thương và cưng chiều mẹ con ta làm mỗi ngày rồi, nhất định sẽ theo
lời chúc của con. – Ba Khải đưa nó phong bì đỏ.
– Cám ơn ba.
Nhận được lì xì nó lập tức quên đi sự hiện diện của hai người trước
mặt, lật trước lật sau nhìn ngắm phong bì, trong lòng đoán năm nay ba
mừng tuổi mình bao nhiêu.
– Khắc Hàn, gia đình con không đi đâu chúc tết sao? – Mẹ Huyên hỏi hắn.
– Ghé nhà vài họ hàng thân thiết thôi ạ, cũng không nhiều. – Hắn cười.
– Nếu vậy tối nay hai gia đình mình cùng đi ăn nhé? Anh thấy sao? – Mẹ Huyên nói với ba nó.
– Ừ cũng được, Khắc Hàn sang nói với ba mẹ giúp ta nhé. – Ba Khải dặn hắn, rồi nắm tay mẹ Huyên. – Chúng ta đi thôi.
Buổi tối ở nhà hàng Pháp.
– Ngồi đây nào. – Ba Khải kéo ghế cho mẹ nó.
– Ba chỉ quan tâm tới mẹ. – Nó chu mỏ.
– Có cái ghế, tự kéo đi. – Mẹ Huyên ngồi xuống.
– Mẹ nhớ đó nha. – Nó kéo ghế ngồi xuống. – Ba thiên vị.
Mộc Châu Khải nhìn con gái lớn lên xinh xắn, nhưng tính cách vẫn
không chững chạc lên được tí nào, khi nào thì mới con thể yên tâm với
con bé này đây.
– Haha.. Hoắc Luân, bên này.
Nhìn thấy gia đình Triều từ bên kia đi tới, ba nó gọi.
– Chúc mừng năm mới. – Triều Hoắc Luân ngồi đối diện ba Khải.
– Gọi gì ăn đi.
Chưa gì đã thấy hai người mẹ bàn tán món ăn với nhau, Lạc Hi chăm chú vào chiếc thoại sáng nhấp nháy, Khắc Hàn nhìn nó nhíu mày:
– Từ khi nào trên bàn cơm được sử dụng điện thoại vậy?
– Tao gọi cho Ly Hân. – Nó vẫn không ngước mặt lên.
– Ly Hân? Bên đó lúc này 11 giờ rồi mà, nó ngủ hay chưa?
– Ừ đúng rồi, nhưng con đó làm gì ngủ sớm vậy, chắc lại thức đọc ngôn tình nữa cho xem.
– Mày nhớ nó lắm hả? Ăn cơm cũng gọi.
– Thì cũng nửa năm không liên lạc rồi, với lại hôm nay mùng một, gọi chúc tết.
Facetime được kết nối
– Lạc Hi? – Giọng Ly Hân chứa đầy mệt mỏi.
– Chúc mừng năm mới Ly Hân. – Nó mừng rỡ.
– Ừ, mày cũng vậy.
Nhận thấy cô có chút khác lạ, nó hơi khựng lại, Ly Hân nhìn qua tiều
tụy lắm, nếu là ở ngoài chẳng phải sẽ còn hốc hác hơn sao? Lạc Hi nhìn
cô xót xa thay..
– Ly Hân, nửa năm gần đây rất mệt mỏi?
– Ừ, học tập áp lực, gia đình áp lực, công việc áp lực.
Cô day thai dương, bô dạng giống như người phụ nữ trưởng thành vừa tan ca làm, trông già dặn hơn hẳn.
– Học nhiều lắm sao? Mày chỉ mới sang đó một năm thôi mà. – Lạc hi đau lòng.
– Gần đây cha đã để tao tiếp xúc dần với những lĩnh vực trong công ty rồi, chồng sách ở nhà lại nhiều thêm nữa. Còn phải đọc tài liệu rất
nhiều năm về trước công ty nữa chứ. Như thế đã đành, trở về nhà, căn nhà rộng lớn lúc nào cũng trống hoác, lúc nào cũng lạnh lẽo như Bắc cực,
nếu tao được quyền chọn, vĩnh viễn tao chỉ muốn làm một người bình
thường có thể vô tư cười đùa chung với tụi mày mỗi ngày. Tao cũng chẳng
nhớ lần cuối cùng tao cười là lúc nào. – Ly Hân buồn bã kể.
Bốn vị phụ huynh nghe được cũng thầm thương cho cô, họ biết Ly Hân là một cô gái rất giỏi, rất đẹp, hơn nữa còn rất ngoan, đối nhân xử thế
rất tốt. Họ biết gia đình Ly Hân quan trọng mặt mũi và đồng tiền hơn cả, luôn xem cô như một công cụ để giúp họ làm việc kiếm tiền.
Ly Hân biết nhưng cô vẫn luôn ôm lấy suy nghĩ rằng cha mẹ chỉ vì muốn tốt cho mình nên mới nghiêm khắc như vậy. Cô bình thường độc miệng bực
dọc với cha mẹ như thế, nhưng nếu có ai hỏi đến, cô sẽ chẳng ngại ngần
tân bốc họ lên trời.
Ly Hân chỉ có một mong ước rất nhỏ nhoi, là cha mẹ quan tâm cô nhiều
một chút, quan tâm bằng chính tình cảm chân thành của họ chứ không phải
những câu hỏi qua loa. Mặc cho những lần cô giận họ đến bao nhiêu, nhiều lúc cảm giác như không thể nhẫn nhịn nỗi, đến mức cô xách vali ra khỏi
nhà, nhưng chỉ cần một cuộc điện thoại gọi đến, cô sẽ không tự chủ mà
bắt máy, chỉ cần họ nói vài câu thương yêu cô, cô sẽ lập tứ chạy về ùa
vào lòng họ.
Đối vói Ly Hân, dù cha mẹ có như thế nào với cô, thì trong lòng cô gia đình vẫn là nhất.
– Mày chịu đựng được không? – Lạc Hi thở dài.
– Này, mày nghĩ tao là ai? Trạc Ly Hân đấy nhé, đừng xem thường tao. – Cô khịt mũi.
– Ừ, biết mày giỏi rồi. Làm gì cũng phải cố gắng lên, xem trọng sức khỏe nữa, đừng để bản thân sinh bệnh.
– Ừ biết rồi. – Cô đáp nhẹ nhàng. – Tết mà sao nói chuyện buồn không thế nhỉ? Thế nào, mùng một vui không, bọn kia sao rồi?
– Thì đánh lẻ hết rồi, vẫn như mọi năm chỉ có hai đình bọn tao.
Nó lia máy đến trước mặt từng người, máy đi đến đâu ai cũng tươi cười vui vẻ, Ly Hân lễ phép chào từng người một, mỗi người đều gửi gắm những lời chúc đến cô, những lời quan tâm chân thành cô hằng ao ước:
– Ly Hân, năm mới mọi thứ đều suông sẻ nhé. Có việc gì con có thể gọi đến tâm sự với dì. – Mẹ nó cười.
– Đúng đấy, Ly Hân của chúng ta cười lên rất xinh, vậy nên hãy bắt đầu năm mới với niềm vui nhé. Cố lên. – Mẹ hắn tiếp lời.
– Vâng ạ, con sẽ ghi nhớ lời hai người. – Ly Hân thật sự rạng rỡ cười.
– Gặp khó khăn gì trong việc học tập hay muốn tìm hiểu về kinh doanh
thì cứ gọi đến tìm ta. Nhận một đứa học trò như con chắc chắn ta sẽ rất
hãnh diện. – Ba hắn điềm đạm nói.
– Ta cũng giúp được, có chúng ta vẫn luôn bên cạnh con nên cố gắng lên nhé. – Ba nó cười hiền lành.
– Vâng ạ, con cám ơn trước nhé, hay là gọi là thầy luôn nhé? – Cô đùa.
– Haha.. Được được.
– Ly Hân mày xem này, toàn đồ ăn ngon cơ. – Nó lia máy xuống những món ăn vừa được phục vụ mang tới.
– Thế nào nhìn ngon chứ hả? – Nó giật giật lông mày.
– Lâu Lắm rồi không được ăn những món đó. – Ly Hân nhìn đến thèm thuồng.
– Bên đó không có nhà hàng Pháp à? – Nó vừa ăn vừa nói.
– Có, nhưng mùi vị hơi khác, ăn vẫn chưa quen.
– Nói cứ như mới sang đó vài tháng. – Nó châm chọc.
Bữa cơm trôi qua vui vẻ, qua màn ảnh nhỏ mọi người cùng nhau vui vẻ
trò chuyện. Ly Hân cứ ngỡ, năm nay phải đón tết một mình, Lạc Hi gọi đến chính là quà mừng tuổi ý nghĩa nhất, cho dù chỉ là qua ảnh nhỏ xíu,
nhưng ít ra cô không phải qua tết trong cô đơn.
Cuộc gọi kết thúc, Ly Hân ngã trên giường lớn trong đầu quanh quẩn đầy suy nghĩ..
Từ Mã, năm tháng này mày đã đi đâu? Lại trốn nhà đi đòi tự mình lập
nghiệp hả? Thất bại một lần rồi mà, đúng là cứng đầu thật. Tao gọi mày
không được, tìm mày cũng không thấy, mày biến mất chẳng để lại một vết
tích nào cả.
Tao ở đây có thể chóng cự cũng bởi vì mày, lúc này mày lại bỏ đi mất, mày bảo tao làm sao đây? Người hứa hẹn là mày, mà người mất tích cũng
là mày. Mỗi ngày không có mày cùng nhau đi qua, bọn chúng trở nên thật
vô nghĩa.
Cha mẹ suốt ngày công tác, việc làm ập xuống đầu như thác đổ, mệt mỏi quá đi. Nếu mày ở đây tao đã có thể kể lể đủ thứ để giải tỏa loại tâm
trạng khó chịu này rồi, nhưng bây giờ tao cũng chỉ có thể âm thầm ở
trong lòng nói với mày như vậy.
Hình như tao bắt đầu quen có mày bên cạnh rồi, đã bắt đầu lệ thuộc
vào mày rồi, khi nào mày xong việc thì quay về tìm tao nhé? Tao ở đây,
đợi mày!
Chương 30: Không được!!
Núi thiêng
Hai bên cầu thang hình thành từ đá mọc đầy các loài hoa cỏ dại, mọc lên với không một quy luật nào, màu sắc bắt mắt, gió mát lùa qua, hương thươm quyện vào nhau phảng phất trong không khí ẩm ướt của buổi sớm.
Lạc Hi vừa đi vừa nghịch ngợm nghịch lá, giống như một đứa trẻ, nhìn
nó đùa nghịch cũng là sở thích của hắn, đi theo bên cạnh âm thầm canh
chừng. Hai gia đình họ vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, không để ý gì nhiều nên rất nhanh đã lên đến ngôi chùa linh thiêng trong truyền thuyết.
Tương truyền rằng ở nơi đây, chỉ cần thành tâm, nhất định sẽ đạt được điều mình mong ước. Lần đầu tiên nghe được, phản ứng của họ gói gọn
trong trong hai chữ “hoang đường”, bất cứ thứ gì đều không có khái niệm
cho không. Nhưng nhiều người để thỏa mãn tham vọng mà đến nơi này, rốt
cuộc đi mãi, đi mãi mà chẳng bao giờ tới nơi, điều này khiến cho sự nghi ngờ của họ bị lung lay.
Rất nhiều năm về trước, trong một ngày năm mới, hai gia đình họ thử
tin tưởng một lần đến nơi xa xôi hẻo lánh này, coi như là đi dã ngoại.
Dưới chân núi là một con đường vắng vẻ, âm u vì những tán cây xum xuê,
nhưng khi càng lên cao, không khí lại càng thoáng đãng, khung cảnh lại
càng mê người, bước chân như bị kéo đi trong vô thức.
Họ chỉ muốn đến thử xem, nếu thật sự là vậy sẽ cầu cho một năm hạnh
phúc sum vầy, chỉ đơn giản như vậy không mang theo bất kì dã tâm nào. Đi mãi cho đến lúc họ muốn bỏ cuộc chắc chắn khẳng định câu chuyện này
thật sự hoang đường sau đó liền nhìn thấy phía trước bị tầng sương mỏng
che phủ là một ngôi chùa, kiến trúc cực kì cổ nhưng không hề bị rêu
phong.
Từ ngày đó trở đi, hai gia đình họ mỗi năm mùng hai tết đến vẫn luôn
đi đến đây, ước nguyện một năm suông sẻ, điều này dần dần trở thành thói quen, cũng như đã thành truyền thống nhà họ.
Chánh điện, hai gia đình ở trước một bức tượng không rõ hình thù là
vị thần linh nào, chắp tay thành tâm nguyện cho một năm may mắn, phúc
lộc đủ đầy. Mỗi người mang lời ước của mình gửi đến nơi này, giữ cho
mình một bí mật nho nhỏ, một động lực phấn đấu.
– Mẹ, chúng ta đi tìm Hoài lão lão đi. – Lạc Hi kéo mẹ Huyên ra khỏi chùa.
Bên hông ngôi chùa thiêng này có một túp lều đã cũ, dựng lên có vẻ đã rất lâu rồi, vải lều cũng đã vá rất nhiều chỗ.
– Hoài lão lão.. Hoài lão lão – Lạc Hi lớn tiếng hướng đến túp lều gọi.
– Ra đây.
Một bà lão chạc 60 tuổi từ trong liều bước ra, trang phục mặc trên
người có chút lùm xùm quái dị, nhìn thấy họ liền niềm nở cười.
– Lạc Hi, chào cháu.
– Hoài lão lão, cả năm không gặp có nhớ cháu không? – Nó đùa.
– Xem nào, gương mặt đẹp thế này. Lớn lên thành thiếu nữ rồi sao. – Bà lão tỉ mỉ xem xét khuông mặt nó.
Mộc Lạc Hi được khen vui vẻ cười, mọi người cùng nhau đi vào ngôi lều của bà. Mặc dù bên ngoài trông rất cũ nát, kích thước cũng không được
lớn nhưng bên trong lại đầy đủ đồ dùng sinh hoạt.
– Đến đây, đến đây.
Bà lão ngồi xuống chiếc bàn có phủ một tấm khăn đen, bên trên đầy rẫy những dụng cụ bói toán.
Hoài lão lão này, tuy rằng có hơi quái dị, tuổi tác đã lớn nhưng tinh thông mọi thứ, thật sự không thể xem thường.
Bốn vị phụ huynh đến ngồi trước bàn, hai đứa nó đứng bên cạnh.
Hoài lão lão lướt mắt nhìn thấy hai người đứng đó, ánh mắt dừng lại một chút trên hai bàn tay đan chặt.
Quay lại vẻ mặt đã trở về trạng thái ban đầu, hướng ba hắn lên tiếng:
– Để ta xem nào.. Hoắc Triều năm nay vận số tốt nhỉ, phát triểu cứ
như thuyền gặp gió. – Bà ngưng một chút. – Năm nay nên đầu tư nhiều một
chút cho chi nhánh bên Mỹ.
Ba Luân chăm chú nghe, cũng không bất ngờ khi lão lão biết được những việc này, Hoài lão lão trước nay chính là nói gì trúng đó.
– Hmm.. Vợ chồng ân ái thế này chắc ta cũng không cần nói gì thêm đâu.
Lão lão nhìn vợ chồng Triều ngồi cạnh nhau còn nắm chặt tay mỉm cười
hiền hòa, không khỏi nhớ đến mối tình đã từng tươi đẹp đầy trắc trở của
bản thân.
Hai người nghe thế theo phản xạ quay sang nhìn, ánh mắt chạm nhau, hạnh phúc cùng thương yêu tràn đầy
– Để ta xem hai đứa này nào.. – Lão lão quay sang nhìn ba mẹ nó.
– Tên tiểu tử nhà cậu bao lâu không gọi điện, về thăm hai người rồi?
Ba mẹ nó ngạc nhiên nhìn nhau, họ nhớ chưa từng cùng bà nhắc đến mình còn một thằng con trai, làm sao bà lại biết.
– Sao.. Lão lão lại biết được việc này? – Giọng mẹ Huyên trầm xuống. – Đòi tự lập cũng được 10 năm rồi.
– 10 năm.. – Hoài lão lão đâm chiêu. – 10 năm đổi lấy thành công như bây giờ cũng đáng.
– Hử? – Ba Khải nheo mày. – Ý lão lão là..?
– Ta chỉ có thể nói thế thôi, có thể suy nghĩ xem việc giao Lạc Tử cho nó?
– Không biết được, đi một cái đã 10 năm, chẳng được tích sự gì. – Nhắc đến đứa con lớn, ba Khải có vẻ tức giận.
– Tuổi trẻ mà, mặc kệ để chúng quyết định con đường cho mình đi. – Ba hắn đỡ lời.
– Lạc Tử bây giờ cũng quá hoàn hảo rồi, không cần phải hoa quá nhiều tâm tư nữa đâu.
Hoài lão lão này tinh thông mọi thứ, thậm chí còn nhìn thấu vận mệnh
sau này, lời của bà một lần nói ra, không sớm thì muộn cũng sẽ linh
nghiệm.
Lúc đầu, chẳng ai trong họ tin tưởng bà, còn nghi ngờ người này chính là trốn từ viện tâm thần ra. Nhưng, mọi thứ thay đổi khi một lần họ đến nơi này, bà ấy đi ngang như vô tình để lại một câu nói “năm nay sẽ có
bão lớn đây” mà thay đổi toàn bộ suy nghĩ của họ.
Năm đó, Lạc Hi 9 tuổi, như lời nói của bà, đó là một năm mây đen ngập trời, không phải là thời tiết xấu mà là Lạc Tử không ổn.
Mộc Châu Khải lúc ấy mệt mỏi chống đỡ với dư luận, làm việc ngày đêm, bận rộn quên cả gia đình, cả người tiều tụy đi. Đến khi gần như không
còn hy vọng, mọi thứ đột nhiên thay đỗi, bây giờ nhắc đến ông hoàng giới kinh doanh, đầu tiên người khác nghĩ đến chính là tập đoàn Lạc Tử.
Ba Khải đáp lại một tiếng rồi chìm vào suy nghĩ, thằng nhãi ranh nhà mình rốt cuột 10 năm nay đã sống như thế nào?
– Hải Yên, Tiểu Huyên, đến đây cùng ta nói chuyện một chút. – Bà lão đứng dậy lôi kéo hai người ra ngoài.
Ba người đi đến bàn đá bên cây thụ to lớn, bà lão mới thở một hơi.
– Có chuyện gì sao? – Hải Yên nhíu mày.
– Lạc Hi và Khắc Hàn, hai đứa nó đang yêu nhau à? – Bà ngồi xuống ghế.
– Đúng vậy, cũng khoảng được một năm rồi. – Tiểu Huyên suy tư.
– Có vẻ bọn nhỏ thương nhau lắm. – Nhắc tới, Hải Yên vui vẻ.
– Không được. – Hoài lão lão kích động đập bàn đứng dậy. – Bọn nhỏ không được, tuyệt đối không được ở cạnh nhau.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!