XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyen teen - Bước chân cho nụ cười - trang 7

Story 4:

Dù cho có phải đi khắp Thế giới này
Em vẫn sẽ không bao giờ từ bỏ trái tim
Yêu anh, đó là một niềm hạnh phúc
Em sẽ đi tìm hạnh phúc đó trong mọi nơi trên Thế gian.
Và xin anh hãy cùng hạnh phúc như em nhé!

“Cái thằng Bảo này, nó đang mê muội con bạn gái quá rồi nên không sáng tác được cái bài nào hợp tý à, sinh nhật người ta mà hát bài tình yêu!” – Mạnh Duy đập bàn khi nghe Kiều Nga hát.
Kiều Nga cười:
“Nhưng được cái bài này rất hay đúng không anh, điệu nhạc RnB thật sôi động! Anh Bảo này sau này làm nhạc sĩ chuyên nghiệp tốt đấy.”
“Chuyên nghiệp cái gì chứ? Nhạc thì hay mà toàn viết tình yêu tình ái, đúng là…”
“Viết về cái đó thì sao? Anh chưa biết yêu bao giờ à?”
“Cô đừng hỏi lung tung ngoài lề nữa được không?” – Mạnh Duy uống một ngụm nước, có vẻ anh đang rất bực mình.
“Anh lạnh lùng và còn nóng tính thật đấy, thế thì ai mà thích được anh nhỉ?”
“Khỏi cần!”
“Nhưng mà hình như ngày xưa anh không như vậy…”
PHỤT!!! Mạnh Duy phun hết cả nước vào mặt người đối diện (là ai thì tự biết, cảnh này có ghê quá không ta).
Kiều Nga kinh người, vội vàng lấy khăn lau mặt, trời ơi tội nghiệp khuôn mặt được trang điểm đầy phấn…
“Cô biết tôi ngày xưa như thế nào sao?”
“Thì em có nghe danh anh mà, anh còn học ở trường THCS XXX cơ đấy. Nhưng mà sao anh lại hỏi câu gì kỳ quái vậy?”
Mạnh Duy đang chồm lên định hỏi tiếp nhưng nghe vậy lại thôi, đó là bí mật của riêng anh, không thể nói được…
Nhưng làm sao anh qua mắt được Kiều Nga chứ?
Kiều Nga hơi sững người, rồi cô giật mình:
“Anh…anh bị mất trí nhớ sao…?”
Mạnh Duy im lặng, thở hắt một cái. Cô gái này thông minh hơn anh tưởng. Chắc cô ta sẽ hét lên mất, và còn thông báo cho mọi người nữa…
Nhưng Kiều Nga không nói gì cả, gương mặt cô tỏ rõ sự bất ngờ.
Đó không hề là giả tạo.
Cô quá bất ngờ…
Mạnh Duy hóa ra lại bị mất trí nhớ – điều vô cùng kinh khủng.
Ngày xưa, đúng là cô đã có gặp anh. Vì danh tiếng của cậu học sinh Báo Đốm cả thành phố đều biết!
Gặp anh rất thoáng qua…
…nhưng cũng đủ biết là anh rất vui vẻ, có nụ cười thật đẹp chứ không phải như thế này!
Trái tim cô như cảm thấy chua xót và bất công cho anh.

Mạnh Duy đứng lên:
“Đi lên phòng thu đi, chúng ta sẽ tập thử bài hát!”
Kiều Nga đi theo anh, còn chưa hết ngỡ ngàng.
Cả hai vừa mở cửa bước ra thì nhìn thấy Vân Hoa đang lau dọn phòng. Vừa lau dọn cô vừa đeo tai nghe và hát một bài hát rất vui vui.
Nhìn cô gái ngây thơ hồn nhiên sao Kiều Nga bỗng cảm thấy ấm ức!
Vì Mạnh Duy mất trí nhớ như vậy mà Hoa có thể hồn nhiên như thế, cô cảm thấy Hoa rất ích kỷ dù Hoa chẳng làm nên tội gì (ê ê tưởng rằng có mình cô là biết Mạnh Duy mất trí sao?).

Cả hai lên trên phòng thu. Mạnh Duy nói:
“Cô ngồi thử hát đi, hát vào mic hay là hát thường cũng được. Đến giờ tập thể dục của tôi rồi, cô cứ hát đi nhé!” – Mạnh Duy ra cái máy tập chạy đã để sẵn tại đó.
“Vâng!” – Kiều Nga cầm bài hát, nhìn Mạnh Duy hơi lo lắng vì anh có vẻ không vui.
Anh đứng vào, bật máy.
Bắt đầu chạy…
Lúc chạy thì anh chẳng có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh nữa.
Chỉ thấy có mỗi ký ức nhập nhằng.
Những ký ức đó đã bị Kiều Nga phát hiện ra.
Anh bỗng cảm thấy có gì đó rất đau đớn trong mình, thà anh cứ để nó làm bí mật có phải hơn không?
Rốt cuộc ngày xưa anh là con người như thế nào chứ?
Không biết thế nào…
…cái máy chạy của anh cứ thế tăng tốc vì anh cứ tăng lên không dừng nổi…

“Là lá la” – Vân Hoa vẫn đang hát trong phòng.
“Hoa ơi!” – Tiếng bà gọi.
“Dạ cháu đây!” – Hoa vội chạy sang.
Bà nội đang sắp xếp cái gì đó, đưa cho Vân Hoa cái hộp:
“Đây là quà của bác Mạnh Duy gửi về từ nước ngoài, cháu mang lên cho nó giùm bà nhé, bà đau chân quá!”
“Dạ bà cứ để cháu.” – Hoa đón nhận cái hộp.
Hoa cầm cái hộp đi lên tầng trên. Cô bỗng cảm thấy rất hồi hộp.
Nhưng cô chưa kịp lên đến nơi thì nghe tiếng ngã rất mạnh xuống nền nhà, và tiếng hét của Kiều Nga:
“Mạnh Duy!!”
Hoa giật mình nhìn lên, cửa có hơi mở và cô nhìn thấy Mạnh Duy gục ngất, mặt anh tái lại vì không thở nổi. Cô không biết cái gì nữa, chỉ biết quăng cái hộp đi và chạy đến để cứu anh.
Nhưng vừa định đẩy cửa vào thì…

Kiều Nga cúi xuống hô hấp nhân tạo bằng miệng cho Mạnh Duy (trời đất ơi cả nhà cố gắng hạ hỏa!!!)

Dù đó là hành động cứu người.
Nhưng cũng đủ cho Hoa đứng sững lại.
Kiều Nga hết dùng miệng thổi hơi lại dùng tay ấn ngực như một y tá thực thụ, chắc hẳn cô rất giỏi về y học nữa. Mặt Mạnh Duy hết tái dần, anh thở trở lại, thở gấp, ướt đẫm mồ hôi. Cái máy chạy vẫn kêu rè rè vì tốc độ quá nhanh.
Hoa hiểu ra tất cả…
Anh đã chạy quá sức…

“Mạnh Duy, anh làm sao vậy? Anh đã thở được chưa?” – Kiều Nga lay gọi Mạnh Duy.
Mạnh Duy hơi mở mắt, người anh run bần bật lên. Kiều Nga vội ôm lấy cả người anh vào lòng, dù rằng cô rất nhỏ con nhưng giữ được anh như thế cũng giúp anh hết run rồi.
Cô hoảng loạn không biết chuyện gì xảy ra với anh nữa…
Còn người con gái ngoài kia thì hoảng loạn vì những gì xảy ra trước mắt mình.
Kiều Nga đang ôm Mạnh Duy.
Cô ấy đã cứu Mạnh Duy.
Là cô ấy…
…chứ không phải mình…!
***

Mạnh Duy dần tỉnh lại, anh đứng dậy buông tay Kiều Nga ra. Kiều Nga nói:
“Anh, anh có sao không?”
“Cảm ơn cô, tôi không sao! Chạy quá sức thôi.”
Cô hơi mỉm cười. Lời cảm ơn của anh rất chân thành, cô cảm thấy thích điều đó.
Mạnh Duy ra ngoài để lấy khăn rửa mặt, và nhìn thấy Hoa đang đứng đờ ở đó. Anh giật mình:
“Cô ở đây làm gì?”
Tiếng của anh làm bừng tỉnh Hoa, nhưng không bừng tỉnh Hoa khỏi sự bàng hoàng vừa rồi. Cô chỉ run run, mấp máy:
“Bà anh…bảo mang cái đó lên cho anh…” – Cô chỉ vào chiếc hộp bị vứt lăn lóc.
“Cô này lạ thật, sao lại vứt đi thế kia?” – Mạnh Duy đi tới nhặt cái hộp lên.
Anh mở hộp rồi lại đóng hộp, đưa cho Hoa:
“Cầm đi!”
“Hả?”
“Cho cô đó!”
“Sao lại cho em? Quà của bác anh đấy!”
“Nhưng tôi không thích viết lách, cho cô!” – Đưa cái hộp cho Hoa rồi Mạnh Duy quay đi luôn.
Hoa cầm cái hộp lên, mở ra.
Đó là một quyển sổ bìa màu vàng rất đẹp.
Hình như nó dùng để viết nhật kí…

“Mạnh Duy à, rốt cuộc anh bị làm sao thế? Em thấy anh không khỏe!”
“Cô đừng hỏi nữa có được không?” – Mạnh Duy quay người tránh câu hỏi của Kiều Nga.
“Tại sao lại không? Nếu anh cứ chôn giấu trong lòng như vậy thì anh sẽ không thể chiến thắng được chính bản thân mình đâu, đến chạy quá sức một tý mà còn ngất đi suýt chết như vậy!” – Cô nói to.
Mạnh Duy im lặng, mím chặt môi.
Không thể chiến thắng được chính bản thân mình…
Cô ấy nói đúng…
Cứ chôn giấu một bí mật như thế này thì đến bao giờ đây?
“Kiều Nga, tôi mong cô sẽ không nói cho ai cả. Tôi chỉ nói cho cô để thấy nhẹ lòng thôi!”
“Anh nghĩ em là loại người lắm chuyện à? Em sẽ không nói cho ai hết!”
Mạnh Duy nhắm mắt, rồi cuối cùng cũng bật ra được những lời nói xé tâm can:
“Tôi bị bệnh tim!”

Story 5:

Kiều Nga tưởng rằng đất trời quanh mình đã sụp đổ.
Anh là ai trong cô, mà cô lại cảm thấy đau đớn như thế…
Dường như người bị bệnh tim phải là cô, không phải là từ lời nói xé nát tâm can ấy.
Mạnh Duy cũng cảm thấy vô cùng đắng lòng, anh luôn phải chịu nỗi bất hạnh này một cách âm thầm đã đau đớn lắm rồi, giờ nói ra thì cảm thấy đau hơn thế nữa.
Anh đưa tay lên ngực, khẽ ho lên mấy tiếng. Tim anh lại đau nhói.
Kiều Nga run run bước tới:
“Anh…anh nói thật sao…?”
Mạnh Duy im lặng, gật đầu rất nhẹ…

“KHÔNG THỂ NHƯ THẾ ĐƯỢC!” – Kiều Nga lao tới ôm chầm lấy anh từ sau.
Anh hơi nhướn người ra trước, anh bất ngờ vô cùng khi bị ôm như vậy. Nhưng Kiều Nga không buông anh ra, cô vẫn ôm anh chặt hơn, cô không biết vì sao cô lại làm như vậy nữa! Gặp anh đã được lâu đâu mà chỉ cần nghe đến câu nói vừa rồi của anh là cô cảm thấy không muốn rời xa anh.
Kiều Nga òa khóc:
“Anh không được chạy nữa, anh không được chết, không được để bệnh tim đánh gục anh!”
Cổ họng Mạnh Duy như có cái gì đắng ngắt, anh cố nuốt nó đi rồi nói:
“Tôi không thể…”
“Tại sao!!??”
“Chạy là ước mơ của tôi, tôi sẽ không từ bỏ đâu!”
“Anh đã thắng bao nhiêu cuộc thi rồi còn gì, anh không được chạy nữa!” – Kiều Nga càng ôm anh chặt nữa.
Mạnh Duy không phản ứng, vẫn để cô ôm như thế, anh có nhiều điều muốn nói nhưng không muốn.
Thắng những cuộc thi đó thì đã là cái gì đâu?
Nếu như thắng thi Olympic thì còn nói được…
Mà có thắng cuộc thi chạy cả vũ trụ đi chăng nữa, anh cũng sẽ không từ bỏ ước mơ mà anh đã có từ lúc nào rất lâu rồi.

“Buông tôi ra đi, cô hãy tiếp tục học hát đừng có để ý chuyện này nữa!” – Một lúc sau anh nói.
“Không, em…”
Mạnh Duy bỏ tay cô ra, nhìn đồng hồ:
“Cũng đến giờ tôi có việc rồi, giờ cô có thể về không? Cô về học thuộc bài hát nhé!”
“Vâng…” – Kiều Nga cố gạt nước mắt, cầm lấy tờ bài hát.
Cô quay đi. Mạnh Duy nói thêm một câu:
“Và hãy giữ bí mật cho tôi…!”
Đôi mắt Kiều Nga lại đỏ hoe, nhưng cô vẫn rất mạnh mẽ thu lại những giọt nước mắt. Cô cười:
“Anh yên tâm đi, anh nhớ giữ gìn sức khỏe, vui vẻ lên đấy nhé! Em chào anh, em đi ạ!”
Mạnh Duy nhìn theo cô.
Cô gái này dù rằng rất sốc trước việc anh bị bệnh tim và không muốn anh theo đuổi ước mơ nữa.
Nhưng cô ấy vẫn mạnh mẽ tiếp nhận, vẫn vui vẻ, vẫn muốn tốt cho anh.

Mạnh Duy đi xuống nhà, Vân Hoa đã đứng ở đó.
“Anh à, em chưa cám ơn anh đã tặng em món quà đó!” – Cô cười tinh nghịch, có quà cô lại vui thế đấy.
“Khỏi cần! Đến giờ rồi đấy!”
“Giờ? À tập thể thao ấy ạ? Hôm nay tập gì ạ?”
“Khi nào đúng kỹ thuật thì chuyển bài, giờ cô cứ tiếp tục nhảy dây đi!”
“Vâng!” – Hoa đi theo Mạnh Duy, không dám nói gì nữa vì anh rất im lặng.
Vào đến nơi, cô tiếp tục cầm dây tập tiếp, và nhìn thấy anh lưỡng lự trước cái máy tập chạy. Cô thở dài, biết anh nghĩ gì…
“Anh, anh có sao không ạ?”
“Tôi kể cô nghe một chuyện nhé…” – Bỗng Mạnh Duy nói.
“Dạ? Vâng anh cứ kể đi!”
“Thằng bạn tôi cũng thích chạy giống tôi, nó yêu chạy đến mê muội đi được, nhưng nó gặp một bất hạnh quá lớn nên nếu cứ tiếp tục theo đuổi ước mơ chạy ấy thì nó sẽ phải chết! Ai cũng bảo nó phải dừng chạy đi, nếu là cô, cô sẽ bảo nó thế nào?”
Hoa bặm môi, cô suy nghĩ trong vòng vài giây rồi mỉm cười:
“Anh hãy bảo anh ấy tiếp tục chạy đi ạ!”
“Hả? Cô điên sao? Nó sẽ chết đấy!”
“Nếu như chết vì ước mơ của mình, đó là cái chết rất cao cả. Nếu như anh ấy từ bỏ ước mơ được chạy, thì nhỡ một ngày kia bất hạnh ấy cũng mang anh ấy ra đi, thì anh ấy vừa phải chết, vừa không có ước mơ.”
Mạnh Duy im lặng không nói được gì.
Hoa vẫn cười:
“Anh à chạy cũng kéo dài được sức khỏe chứ bộ, bảo anh ấy thế nhé! Chỉ là không được chạy quá sức, nếu không chết sớm thì thôi đấy, hihi!!”
“Ừ tôi biết rồi, cô nhảy tiếp đi!”
Hoa quay ra, cầm cái dây, đôi mắt cô đã ầng ậc nước từ lúc nào.

Ngày…tháng…năm…

Anh đã tặng em cuốn nhật ký này. Nó thật đẹp, màu vàng như màu ánh nắng mặt trời. Anh biết không, nhìn thấy ánh nắng mặt trời em lại nhớ Báo Đốm ngày xưa, với nụ cười như tỏa nắng mà em suốt đời không quên.
Viết chỉ để cho nhẹ lòng mà thôi, cám ơn anh đã tặng em cuốn nhật ký này, nhưng anh đừng đọc nhé, em viết văn chán chết và cũng không muốn người đọc là anh!
Anh hỏi em rằng “Thằng bạn tôi cũng thích chạy giống tôi, nó yêu chạy đến mê muội đi được, nhưng nó gặp một bất hạnh quá lớn nên nếu cứ tiếp tục theo đuổi ước mơ chạy ấy thì nó sẽ phải chết! Ai cũng bảo nó phải dừng chạy đi, nếu là cô, cô sẽ bảo nó thế nào?”. Anh, “thằng bạn” đó là anh đúng không? Em biết những suy nghĩ của anh, có lẽ cũng đã có người biết bí mật từ trong sâu lòng anh như anh mất trí nhớ, anh bị bệnh tim nhưng sẽ không ai cảm nhận được ước mơ cháy bỏng đến mức không bao giờ muốn từ bỏ trong anh, em tự hào vì em biết điều đó.
Vậy thì anh cứ tiếp tục duy trì ước mơ đó, em sẽ luôn tôn trọng anh thật nhiều!
Nhưng anh không được chết anh hiểu không? Dù chết vì ước mơ anh cũng không được chết, anh phải sống vì cuộc sống này còn nhiều điều anh chưa làm được lắm. Anh sẽ sống, sẽ DUY trì mơ ước của anh thật MẠNH mẽ, thật đầy sức sống giống như cái tên MẠNH DUY của anh, đúng không?
Ái chà đã kết thúc một ngày rồi, 0h00, em phải ngủ đây, em dừng bút nha!
***
“Cái gì? Cô giúp việc đó nói với anh như vậy à??” – Đang tập vũ đạo Kiều Nga tý nữa thì ngã.
“Ừ!” – Mạnh Duy lảng sang chuyện khác luôn – “Tập đi, hôm nay thằng Nam sẽ đến phối khí hòa âm cho cô đấy!”
Nhưng Kiều Nga không chịu, vẫn hỏi tiếp chuyện ban nãy:
“Vậy anh sẽ nghe cô ta, tiếp tục chạy sao?”
Mạnh Duy ngẩng lên:
“Ừ!”
“Anh, anh có điên không vậy? Anh sẽ chết đấy!”
“Đằng nào cũng chết, chết anh hùng một tí đã sao?”
Kiều Nga không tin vào những gì mình nghe nữa.
Cô nghiến chặt răng…
Đồ osin đó là gì mà định đẩy anh vào chỗ chết như vậy?

Story 6:

Trên con đường đầy gió đã bắt đầu lạnh, một chàng trai trẻ mặc chiếc áo khoác bò đang tiến về phía ngôi biệt thự của Mạnh Duy. Nhưng bỗng có tiếng gọi:
“Anh Tùng!”
Chàng trai quay lại:
“Ô Kiều Nga? Sao em không tới phòng thu đi, hôm nay thu âm luôn đấy!?”
“Anh là phụ trách văn nghệ đúng không?”
“Ừ đúng rồi! Có chuyện gì à?”
“Em có việc muốn nhờ anh đây!”

“Anh, em nhảy được 10 cái bằng 2 chân rồi đấy!” – Hoa sung sướng kêu lên.
“Ôi trời gần hết tuần rồi mới nhảy được 10 cái! Thế này đến khi già rụng răng tôi mới dạy cô chạy mất.” – Mạnh Duy chẳng hề vui gì, ngược lại còn trách.
“Anh thật là, em nhảy thế là tốt rồi còn gì! Còn hơn là không biết, hé hé bao giờ thì chuyển bài vậy? Em nhảy đúng kỹ thuật rồi mà!”
“Tôi đã nói rồi, bao giờ nhảy 100 cái thì tôi cho chuyển!”
“Anh, em không đùa đâu, bao giờ thì chuyển????” – Hoa nhảy đến, trừng mắt – “Nếu anh không chuyển cho em thì anh phải trả lại cái bánh mà anh đã ăn của em đấy, hương vị màu sắc phải y xì đúc không được khác!”
“Cô thích bắt bẻ người khác nhỉ? Giờ tôi đang rất bận, cô đi ra cho tôi nhờ.”
“Anh không nói em không đi đâu! Lại văn nghệ văn gừng cho Kiều Nga chứ gì? Cả bọn bạn của anh cũng đến sao? À há hay là em nói mình là bạn gái Mạnh Duy nhỉ…”
Mạnh Duy gắt:
“Cấm cô ba hoa thế đó! Được rồi, chuyển thì chuyển, sang học cầu lông là được chứ gì? Giờ thì biến đi!”
Hoa cười toe tưởng rằng không có ai cười nổi như thế nữa, và quay người biến đi thật.

Mạnh Duy ra mở cửa. Kiều Nga đã đứng đó, bên cạnh là Tùng, Bảo, Nam và những người khác. Tùng lên tiếng:
“Hôm nay là ngày đầu tiên cô ca sĩ mới của chúng ta sẽ bắt đầu thu âm, mọi người nhớ hưởng ứng!”
Ai nấy đều hoan hô. Kiều Nga cúi đầu cười cảm ơn, đưa mắt nhìn Mạnh Duy. Anh lạnh lùng chẳng vỗ tay gì, chỉ nói:
“Ừ cố lên!”
Nghe thế thôi Kiều Nga cũng vui lắm rồi.
Mọi người lục đục đi lên phòng thu. Bảo cười:
“Em thấy anh sáng tác thế nào?”
“Dạ hay lắm ạ! Bài hát đã có tên chưa vậy anh?”
“Ôi giời mải học hát mà không để ý đến tên bài hát sao? Tên là TRÁI TIM KHÔNG TỪ BỎ, xem lại đi cô em!”
“Hihi vâng đúng rồi! Thế giờ đã bắt đầu chưa ạ?”
Nam đang chỉnh chỉnh gì đó, giơ tay:
“Rồi! Đeo cái tai nghe lên, để chỉnh lại nhạc tý, mà mấy người kia nữa, vào phụ ngay, mà có ai hát bè không thì vào luôn. Nói chung nhanh chóng thu âm nhanh, đừng có thu đi thu lại mấy lần mệt lắm!”
Kiều Nga đứng vào chỗ, đeo tai nghe lên cùng các phụ kiện thu âm khác. Cô nhìn ra phía dàn nhạc, Mạnh Duy, Tùng và những người bạn khác cũng đang xem cô hát. Cô khẽ mỉm cười, với một người…
“START!!!!”
Kiều Nga bắt đầu hát, điệu nhạc RnB sôi động của bài hát đã cuốn ngay cô vào…

Thế giới quá rộng lớn có biết bao nhiêu người
Nhưng sao trong dòng người đó vẫn nhìn thấy anh
Từ giây phút gặp đầu tiên em đã tưởng rằng
Nơi con tim này đã không bao giờ thiếu vắng…

Oh my baby, oh my baby i love you!
Em yêu anh mãi mãi
Trái tim em tuy rằng nhỏ bé
Nhưng hình bóng anh thì rộng lớn như cả Thế giới.

My baby
I want, I love, I need smile of you
Xin đừng rời bỏ em, xin hãy về bên em
Xin đừng bao giờ nghĩ đến ai khác ngoài em!
Em tham vọng, chỉ vì mong muốn được yêu anh!

Dù cho có phải đi khắp Thế giới này
Em vẫn sẽ không bao giờ từ bỏ trái tim
Yêu anh, đó là một niềm hạnh phúc
Em sẽ đi tìm một nơi hạnh phúc đó trên Thế gian
Và xin anh hãy cùng hạnh phúc như em nhé!

“UI TRỜI QUÁ TUYỆT! TIẾP TIẾP NÀO!!!” – Tất cả reo hò.
Tùng đứng cạnh Mạnh Duy:
“Kiều Nga có giọng khỏe thật, tao phục đấy! Mày đúng là biết chọn quá.”
“Có phải tao chọn đâu chứ, là cô osin của bà tao tìm được đấy.”
“Ai tìm cũng được, nhưng tao công nhận là cô gái này có năng khiếu ca sĩ thực lực. Ồn quá, ra đây tao có chuyện muốn nói với mày.”
Mạnh Duy và Tùng ra ngoài.
“Mày muốn nói gì?”
“Mày thấy Kiều Nga mà làm ca sĩ có được không?”
“Là sao?”
“Cũng không cần công ty đầu quân đâu, hiện giờ làm ca sĩ tự do dễ như chơi ấy mà. Chúng ta có đầy đủ mọi thứ thế này, nên cho cô ấy đi theo con đường ca sĩ chuyên nghiệp rất tốt đấy.”
“Hừm thì sao? Chẳng phải chúng ta đã cho cô ấy thu âm, phát hành single, lại còn sắp có minishow. Thế thì là ca sĩ rồi còn gì?”
“Nhưng vẫn thiếu! Ca sĩ ai cũng làm cái này!”
“Cái gì?”
“Em vi!”
“Hả? Em Vi là em nào? Bạn gái mày tên là Vi à???”
“Cái thằng này, em vi là MV đó mày, gà vừa thôi chứ!”
“À thế phải nói rõ lên chứ! MV (music video) thì rắc rối lắm.”
“Có gì mà rắc rối? Máy quay có đủ còn gì, chọn cảnh, lên kịch bản, diễn viên thế là xong!”
“Ờ máy quay, cảnh, kịch đều có, nhưng diễn viên đào đâu ra? Tụi mày thì biết gì về diễn đâu?”
Tùng nhớ tới những lời mà Kiều Nga nói, đưa mắt nhìn Mạnh Duy, cười:
“Ai bảo không đào được diễn viên?”

Hôm nay Mạnh Duy lo vụ thu âm của Kiều Nga nên rảnh quá đi, Vân Hoa biến luôn, nghỉ ngơi đã chứ. Nhưng vừa ra đến đầu phố thì đã có tiếng gọi:
“Ê Ốc Sên!”
Hoa quay lại. Người gọi cô như vậy chỉ có tên Ngựa Đua ngày nào!
Hoàng Duy chạy tới đi ngay cạnh Vân Hoa:
“Fan club của tao sắp tới ngày kỉ niệm 2 năm thành lập đó nhá!”
“Ui trời kinh quá nhỉ, tưởng 20 năm chứ 2 năm nhằm nhò gì.”
“Ừ thì không nhằm nhò gì nhưng tụi tao sẽ tổ chức to lắm đấy. Nhưng ca sĩ vừa bị viêm họng nặng mới đau chứ, hát như bò rống ấy, thế là thiếu văn nghệ.”
“Ôi trời biểu diễn mà không có văn nghệ chắc fan mày ngủ hết đấy.”
“Thì thế, nên mày giúp tao đi!”
“Giúp gì?”
“Làm ca sĩ cho tao! Nghe nói nhà mày giàu mà, hehe, lo được chứ? Năm nay chúng nó còn đòi ra cả MV cơ đấy!”
“Ôi mẹ ơi, quay MV thì tao không dám đâu, hát hò thì được.”
“Mày có xấu đâu mà lo, thôi giúp tao đi, ngày trọng đại thế mà mày nỡ lòng thế à?”
Hoa suy nghĩ một lát. Quay MV hả? Hình như bọn Kiều Nga kia chỉ thấy có thu âm với phát hành đĩa đơn chứ không đả động gì đến MV, biết đâu mình quay cho Hoàng Duy lại lời hơn ấy nhỉ?
“OK được rồi, tao sẽ giúp mày quay MV!”
“Giúp tao cả sáng tác, thu âm nữa nhá. Mày là ca sĩ kiêm nhạc sĩ siêu đẳng mà.”
“Siêu cái gì chứ? Siêu mà có được gì đâu?”
“Ai nói không được gì? Đang rỗi hả, đi chơi vài vòng đi!”
Không để cô trả lời, Hoàng Duy kéo cô đi.

Vậy là có hai music video sắp được ra mắt rồi…

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ