XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Cao thủ học đường - trang 14

Không gian nhuốm màu tang tóc. Tất cả mọi người dường như đều muốn ngã quỵ. Hàn Tuyết thất thần nhìn theo vòng quanh của chiếc dường ga trắng toát ấy.

Đau đớn

Bất lực.

Và trên hết là cảm giác tội lỗi.

Nhỏ … đã quá vong ân.

Suốt bao nhiêu năm qua, bà ấy luôn chăm sóc nhỏ không khác gì con ruột,dành cho nhỏ hết thảy mọi tình yêu thương mà đáng ra phải là của cô Hàn Thủy. Cho dù nhỏ có hờ hững với bà bao nhiêu, nhỏ có nhìn bà với ánh mắt lạnh lùng và cay độc đến nhường nào, thì bà vẫn luôn mỉm cười, không một lời than trách, oán thán.

Hối hận.

Nhỏ thực sự đã hối hận.

Tội lỗi của nhỏ quá nhiều, những thứ mà nhỏ gieo rắc lên trên cõi đời này chỉ toàn đau khổ và bi thương. Nhỏ không xứng đáng với những thứ tình cảm thiêng liêng ấy mà mọi người ban tặng, ấy thế mà nhỏ vẫn tự coi mình là nạn nhân của vòng xoay định mệnh ấy, tự cho mình cái quyền khinh rẻ người đàn bà ấy, và gây ra bao nhiêu đau đớn cho một cô gái yếu đuối cạn tình thương
.

Hai chân quỵ xuống sàn, một tia nhìn tưởng chừng như thế giới đã sụp đổ.

Hai hốc mắt của Hàn Tuyết đã cạn khô nước, miệng mấp máy nói không nên lời. Ngọc Vi vội chạy lại đỡ bạn dậy, nhỏ đưa tay gạt hai dòng lệ trên má, cố an ủi bạn :

- Dậy đi Tuyết, cậu cần phải đứng vững.

Hai bàn tay Tuyết buông thõng, nhỏ thực sự muốn mình nằm trên chiếc giường ấy, nhỏ đã quá mệt mỏi rồi. Không đứng dậy nổi nữa rồi.

- Có phải tớ rất độc ác hay không ?

Nụ cười nhàn nhạt làm cho khóe miệng cong lên, ánh mắt vô hồn hình theo dãy hành lang sâu hút của bệnh viện.

- Không ! Cậu không hề độc ác, chỉ là số phận đang trêu ngơi tất cả chúng ta, cậu không có lỗi.

Ngọc Vi lắc đầu nguầy nguậy, cái đầu nhỏ như muốn nổ tung ra. Bên cạnh nhỏ, Hàn Tuyết vẫn vậy, chỉ có điều mắt nhỏ đã nhìn về hướng các học viên còn lại trong lớp

- Chẳng phải…các cậu cũng đã từng nghĩ vậy sao?

Sự đau đớn đang giày xéo tâm can nhỏ, khiến nhỏ vùng mình ra khỏi bàn tay yếu ớt của Vi, nhỏ giãy lên, hai tay khua khua bất lực:

- Hãy để tớ đi, để tớ tránh xa các cậu, có tớ… cuộc đời các cậu sẽ phải khổ.

- Cậu đang nói cái quái gì thế hả? Lúc này không phải là lúc so đo chuyện đó cậu hiểu chưa?

Quỳnh Chi giận giữ lên tiếng, hai bàn tay nắm lấy bả vai Tuyết lắc thật mạnh :

- Nếu cậu đi, cậu sẽ là một kẻ xấu xa, đôc ác, bọn tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu.

- Vậy thì các cậu bảo tớ phải làm sao? Làm sao hả?

Chát

Một cái tát làm ngưng đọng cả không gian, làm tê liệt mọi giác quan của ba mươi học viên còn lại.

- Vậy thì đi chết đi, cậu chết đi cho khuất mắt bọn tớ. Chết đi để rồi bọn tớ sẽ thầm nguyền rủa cậu mỗi ngày, cậu định trốn tránh sao, trốn tránh khi cậu đã gây ra hết mọi chuyện.

Cát Anh chăm chăm nhìn theo Tuyết, bàn tay nhỏ vẫn còn để sẵn trên không, sẵn sàng cho một cái tát thứ hai giáng lên khuôn mặt Tuyết. Nhưng ai đó đã nắm tay nhỏ lại.

- Buông tay tớ ra, để tớ dạy cho cậu ấy một bài học, cho cậu ấy biết …trên đời này không chỉ có mình cậu ấy đang phải chịu đau đớn.

- Tớ xin cậu đấy Cát Anh. Một cái là đủ rồi .

Khánh Đăng khẽ nhăn mặt, cậu nhíu mày nhìn bạn, trong lòng dậy lên chút bất an. Cát Anh hạ cánh ta xuống, khẽ cười, nụ cười chua chát đến xót xa.

- Tớ xin lỗi.

Nước mắt lại rớt xuống hai gò má, mặn và đắng chát.Hàn Tuyết cúi gằ mặt. Sao lúc nào nhỏ cũng để người khác phải chịu tổn thương.

Trận mưa ngoài kia vẫn còn rả rích.

- Rồi mọi chuyện sẽ ổn. Sẽ ổn thôi mà.

Vi ôm lấy Tuyết, vỗ lên vai bạn dù vai nhỏ cũng đang run lên từng đợt.

o0o

Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt của vị bác sĩ, thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy nhịp tim trở lại bình thường.

Di đôi mắt xuống đôi bàn tay thon dài.

Nó….

….đang cựa quậy.

- Tốt quá, chúng ta thành công rồi, thành công rồi bác sĩ.

Chưa bao giờ nụ cười trên môi cô y tá lại rạng rỡ đến thế, họ đã cứu sống một mạng người. Nhưng trên hết, họ đã hoàn thành lời hứa với những đứa trẻ ngoài kia. Còn có niềm vui nào hơn nữa.

Ting.

Đèn phòng cấp cứu tắt.

Lại một lần nữa chờ đợi trong thấp thỏm và lo âu.

Vị bác sĩ xuất hiện giống như một thiên thần cánh trắng, ba mươi mốt đôi mắt dõi theo, lo lắng , hồi hộp. Ông cười nhìn lũ trẻ, giọng nói vang lên nghe thật êm ái biết bao nhiêu.

- Chúc mừng các con, cô giáo các con đã vượt qua rồi.

Vỡ òa.

Tưởng chừng như thế giới tái sinh thêm lần nữa. Tưởng chừng như mọi vật đều trở thành một màu đẹp lung linh. Tưởng chừng như trái đất ngừng quay.

-Làm được rồi. Lão bà bà làm được rồi.

Hà Mi khẽ lấy tay bịt miệng nén lại cảm xúc nghẹn ngào đang dâng lên trong vòm họng. Thái Huy chạy đi chạy lại , miệng không ngừng la hét.

-Cô ấy sống rồi. Cô Hàn Thủy sống lại rồi. Cô không rời xa chúng em nữa rồi.

Những giọt nước mắt vui mừng lại rơi xuống. Những thứ cảm giác hỗn tạp trước đây bị thay thế bởi niềm hân hoan.

- Cô ấy đã trở lại, cô Thủy của chúng em.

Thể Bảo nhảy cẫng lên, cậu ôm chầm lấy Ngọc Vi chạy khắp hành lang bệnh viện.

- Thả tớ xuống, thả xuống nhanh.

Ngọc Vi cười dài trong cười mắt, đôi mắt tinh nghịch lấp lánh những niềm vui. Một cái ôm thật chặt, Cát Anh khẽ thì thào vào tai Hàn Tuyết, giọng nhẹ như một cơn gió thoảng qua:

- Cậu thấy không ? Cô ấy sẽ không bao giờ bỏ lại chúng ta.

Tuyết cười, một nụ cười ngọt ngào chứa đựng cả một bầu trời yêu thương.

- Cảm ơn cậu, cảm ơn cái tát của cậu, cảm ơn những gì mà cậu đã làm cho tớ, cảm ơn vì các cậu đã không ruồng rẫy tớ. Cảm ơn vì tất cả.

- Cậu không được nói thế. Nhớ cái này không ?

Cát Anh chìa tay ra, một cái lắc quá đỗi quen thuộc , một chú chim bồ câu nhỏ bằng bach kim đang ánh lên những tia sáng đẹp đẽ. Hàn Tuyết gật đầu, nhỏ đưa tay với lấy sợi dây chuyền trên cổ, mặt dây chuyền là một chú chim bồ câu y hệt của Cát Anh.

- Vì chúng ta là học viên lớp Toán đúng không.

Không trả lời câu hỏi của Tuyết ngay, Cát Anh chỉ khẽ cốc lên trán bạn một cái.Giọng đều đều:

- Đúng đấy ngốc ạ.

Mưa tạnh rồi kìa. nắng đã lên.

Tia nắng yếu ớt của mùa đông ,nhưng…. lại vô cùng ấm áp.

- Cô ơi ! nắng và mưa sẽ tạo nên cầu vồng nhỉ? Và cô chính là cầu vồng của chúng em. Yêu cô rất nhiều.

Vị bác sĩ nhìn theo tụi nó, đôi mắt có nhiều nếp nhăn kia cũng không tránh khỏi những tia nhìn ấm áp.

- Cảm ơn ông, bác sĩ.

Thầy Vinh nở một nụ cười tươi nhìn người đang đặt tay vào túi áo Blue trắng, rồi di mắt vào bên trong, nơi có người con gái thầy yêu thương đang nằm đó. Bác sĩ lắc đầu, ông nắm lấy bàn tay thầy nhẹ giọng:

- Không , người đáng cảm ơn là bọn trẻ, chúng đã cho tôi biết được niềm hạnh phúc thật sự khi khoác lên mình chiếc áo trắng này.

Vậy thì cảm ơn cuộc sống này, cảm ơn thứ tình bạn thiêng liêng trong sáng ấy. Đã đưa chúng em lại với nhau, đã kết nối , đã đan xen những cái siết tay, những cái ôm thật chặt. Đã cho cúng em lòng vị tha bao la, cho chúng em biết trân trọng và yêu thương nhau chân thật. Để cùng vượt qua bao sóng gió và đớn đau.

- Cái gì ? Cả ngày hôm qua lớp Toán không về học viện sao ?

Anh Thư đang còn đọc giở cuốn sách liền vứt nó sang một bên, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, không dấu nổi sự tò mò qua giọng nói :

- Rốt cuộc chúng đi đâu mà lúc nào cũng thoắt ẩn thoắt hiện như thế không biết?

Bảo Ngọc nhíu mày, nhỏ ngồi vắt chéo chân, miệng lơ đễnh:

- Hay chúng đang có âm mưu gì với chúng ta ?

- Vứt ngay cái suy nghĩ thiển cận ấy của cậu đi.

Bước chân từ ngoài vào phòng kí túc xá, Trúc Ly nặng giọng, nhỏ bất mãn nhìn Bảo Ngọc, từ từ ngồi xuống chiếc ghế gần đó, Ly dõi ánh mắt ra xa hơn, khẽ nén một tiếng thở dài. Ngọc khó chịu , nhỏ đứng phắt dậy, cười nhạt :

- Bây giờ cậu còn công khai bệnh vực lớp Toán trước mặt chúng tôi cơ à. Nên nhớ cậu vẫn là học viên lớp Anh.

Ly đáp trả lại bằng một cái nhếch lên nơi khóe miệng, nhỏ vắt chéo chân, đăm đăm nhìn theo Bảo Ngọc:

- Cậu uy hiếp tôi sao ? Hay là cậu không biết hiện giờ lớp Anh đã thất thế.

Quay ngoắt lại nhìn Ly, Anh Thư hằn học bắn cho nhỏ một ánh mắt rực lửa:

- Cậu thôi đi, cậu dám ăn nói với bọn tôi thế à, không đuổi cậu ra khỏi lớp Anh đã là một may mắn cho cậu rồi, đừng có mà cắn càn.

Một nụ cười nhạt thếch, vô vị, Ly tiến gần tới chỗ Anh Thư đang đứng , nhỏ hất mặt lên, rỉ từng chữ qua kẽ răng:

- Người cắn càn không biết là ai, nói cho cậu biết ,không lâu nữa, mọi sự thật về lớp Anh sẽ được phơi bày ra ngay thôi, ngây thơ? thánh thiện, học giỏi sao? Tôi . cậu và cả cái lớp Anh này biết sự thực đốn mạt ra sao mà.

Cơn giận khiến cho mặt Thư đỏ bừng lên, nhỏ nắm chặt hai tay, nhìn Trúc Ly thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống.

Bàn tay đưa lên…định bụng giáng một cái tát vào khuôn mặt người đối diện. Nhưng nhanh chóng sự có mặt của thầy giám thị đã khiến Thư dừng lại.

Thầy giám thị bước vào, đôi mắt lẽ liếc nhìn chung quanh, giọng nói đều đều vang lên, mang chút buồn còn sót lại:

- Các em chuẩn bị, lát nữa tập trung ra sân trường.

Khẽ nhíu mày, Ngọc nhìn thầy khó hiểu:

- Có chuyện gì vậy ạ ?

- Bà chủ tịch đã qua đời vào chiều hôm qua, chúng ta sẽ đến làm lễ truy điệu chủ tịch.

Ba học viên nữ nhìn nhau, cái nhìn thảng thốt và bàng hoàng không dấu được. Trúc Ly đưa mắt sang nhìn thầy, nước từ trong khóe mắt đã bắt đầu rớt xuống.

Đã đến lúc rồi sao ?

o0o

- Bệnh nhân vẫn đang hôn mê, cũng có thể là một ngày hai ngày, nhưng cũng có thể lát nữa cô ấy sẽ tỉnh lại. Các con đừng lo lắng.

Vị bác sĩ nhìn các học viên lớp Toán khẽ mỉm cười. Tụi nó gật nhẹ đầu cảm ơn sau đó lại dán mắt vào người cô Thủy , đứa nào cũng muốn nhìn thấy cái khoảnh khắc kì diệu ấy, lúc cô ấy tỉnh lại và…

- Mấy đứa định không ăn gì luôn sao ?

Thầy Vinh xuất hiện từ sau cánh cửa, một nụ cười rạng rỡ và hạnh phúc còn ứ đọng lại trên môi, Hà Mi nhìn thầy nháy mắt tinh nghịch:

- Không ạ, bọn em chờ lão bà bà tỉnh dậy rồi cùng ăn.

- Không được, vậy thì các em sẽ đối chết mất.

Thầy Vinh lắc đầu vẻ không đồng ý, Hà Mi lại dậm chân thật mạnh dưới nền nhà, nhỏ chu môi giận dỗi, cái miệng phồng ra khiến thầy cũng phải chào thua:

- Em ứ chịu, thầy đuổi khéo tụi em để ở lại với cô chứ gì?

Tròn mắt lên nhìn học viên xinh xắn trước mặt mình, thầy cười khổ:

- Cái con bé này, vậy mà cũng nghĩ ra cho được.

Hai mươi chín đứa còn lại trong phòng bật cười. Mi Khờ đúng là Mi Khờ lúc nào cũng ngây thơ như vậy. Cát Anh khẽ cười, nhỏ nhìn cô Thủy thêm một lát, rồi sau đó quay qua hỏi Quỳnh Chi:

- Hàn Tuyết đâu?

- Cậu ấy vào một lát rồi đi luôn.

Giọng Chi ái ngại vang lên, không quên liếc qua chiếc giường bệnh một tí, chân mày Cát Anh co lại, nhỏ hạ giọng thấp hơn:

- Cậu ấy đến đó sao?

- Tớ đoán là như thế, tớ lo lắm Cát Anh à, nhỡ…

- Không sao đâu, tớ tin là cậu ấy sẽ giữ được bình tĩnh

Lại là một tiếng thở dài đến não lòng, không khí như chùng xuống, cô Thủy tỉnh lại sẽ phải đôi diện với việc này sao đây?

Trong lúc các học viên khác đang còn lo lắng chuyện đó thì đôi mắt Thế Bảo đã sáng lên, cậu chỉ tay về phía giường bệnh miệng mấp máy:

- Cô Thủy….cô…..

Đồng loạt ba mươi ánh mắt khác nhìn theo cánh tay cậu, một chút thôi, một lần nữa trái tim non nớt của hai mươi chín đứa lại ào ạt nhiều cảm xúc.

- Tỉnh rồi…cô ấy tỉnh rồi kìa.

Thái Huy hét lên trong niềm vui sướng, những đứa khác cũng khẽ gật đầu. Bàn tay ấy đã cựa quay từng chút một.

Đôi mắt nhắm nghiền từ từ mở ra. Một luồng ánh sáng đập vào mắt. Thế giới tái sinh thêm một lần nữa

Và ….

….cô đã nhìn thấy các thiên thần của cô, những đứa trẻ mà trong giấc mơ cô đã cố gắng tìm kiếm, trong giấc mơ cô đã phải đấu chọi lí trí rất nhiều. Để được sống, để được nhìn thấy chúng.

Phía bên kia, gần sau cánh cửa là người con trai đó, khuôn mặt đẹp và một nụ cười tỏa nắng, thầy nhìn cô khẽ cười, trong ánh mắt ấy là cả một mớ cảm xúc dạt dào…và

…cô đã sống.

- Lão bà bà, cô có nhìn thấy em không ? Cô có biết em là ai không?

Hà Mi lo lắng nhìn cô, đôi mắt nhỏ chớp liên tục. Một cái gật đầu yếu ớt, nhưng cũng đủ làm cho tụi nó reo lên sung sướng.

- Cát Anh cậu véo cho tớ một cái xem….đây có phải là giấc mơ không vậy ?

Ngọc Vi nắm chặt lấy bàn tay lớp trưởng, run lên như sắp khóc. Cát Anh đưa bàn tay lên , nhìn Ngọc Vi lắc đầu:

- Đây là sự thật , cậu không có mơ đâu.

Nhỏ quay sang nhìn cô Hàn Thủy, khẽ cười:

- Cảm ơn cô đã sống.

o0o

Trời đã tạnh, nhưng những cơn gió lạnh vẫn thi nhau phả vào mặt Hàn Tuyết.

Ting

Một tin nhắn mới.

Đuôi mắt khẽ đưa lên , một niềm hạnh phúc len lỏi, nhỏ nhìn người phụ nữ đang nhắm nghiền mắt trước mặt , nở một nụ cười nhẹ :

- Chị ấy đã tỉnh lại rồi…mẹ ạ.

Tiếng mẹ vang lên, thật khẽ khàng nhưng tràn ngập cảm xúc.

- Con xin lỗi, xin lỗi mẹ vì tất cả, xin lỗi vì những cái quay đi hờ hững, xin lỗi vì những giọt nước mắt mẹ đã khóc cho con. Con…thật hư phải không mẹ.

Không gian chìm trong im lặng, chỉ nghe thấy tiếng nấc của một người con gái, chỉ biết rằng nếu ở thế giới bên kia nghe được điều này chắc người phụ nữ ấy sẽ mãn nguyện . Hàn Tuyết nhìn thật lâu vào khuôn mặt đẹp sắc sảo ấy, không dấu nổi sự nghẹn ngào, khuôn mặt ấy đẹp lắm, chỉ tiếc là nó đã mất đi sự sống:

- Nếu như ngày đó mẹ ruột con không bỏ con thì có lẽ mọi chuyện đã khác rồi mẹ nhỉ? Con đã biết cái đau khi bị bỏ rơi là thế nào, vậy mà con vẫn độc ác gieo cho người khác những đắng cay ấy, để giờ đây con phải hối hận mẹ ạ.

- Nhưng xin mẹ, mẹ hãy thay thứ cho con, tha thứ cho đứa con gái bất hiếu này…xin mẹ hãy bỏ qua cho những lỗi lầm mà con đã gây ra, tha thứ cho một đứa trẻ sớm vắng tình yêu thương từ mẹ.

Tuyết quỳ sụp xuống, đôi mắt đã ráo hoảnh vì khóc quá nhiều.

- Tha thứ cho con…mẹ nhé !

- Bà ấy chưa bao giờ giận con.

Giọng nói vang lên khiến cho Tuyế phải ngưng lại, xoay người ra phía sau, người đàn ông trong bộ vest sang trọng, nét vương giả vẫn phảng phất trên khuôn mặt dù ở trong này chỉ có một ánh đèn duy nhất.

- Ba…

Đỡ con gái dậy, ông khẽ vuốt lên mái tóc Tuyết, nhẹ nhàng đưa đôi mắt nhìn người phụ nữ ấy:

- Đừng khóc, bà ấy không muốn nhìn thấy con như vậy đâu, hãy để bà ấy ra đi trong thanh thản, con nhé.

Có một nỗi buồn mênh mang vê tận đang chiếm lĩnh đôi mắt ấy, nhưng nó đã được chôn sâu vào tận đấy trái tim, ôm con gái vào lòng ông cười nhẹ.

“ Hãy yên tâm, anh sẽ thay em chăm sóc cho hai đứa con gái ….của chúng ta “.

Cơn gió nhè nhẹ thoảng qua mang đi nỗi buồn của người ở lại , Ngọc Vi nén một tiếng thở dài lén nhìn cô Hàn Thủy, trông cô đã khá hơn, có vẻ như sự có mặt của tụi nó khiến cô khỏe hơn rất nhiều. Nhỏ bước chân ra khỏi phòng bệnh khi nhìn thấy cô đã ngủ.

Cạch.

Cánh cửa khép lại nhẹ nhàng, cũng là lúc đôi mắt đang nhắm nghiền trong phòng từ từ mở ra. Cô Hàn Thủy nhìn chòng chọc lên trần nhà, đôi mắt mơ hồ, chôn sâu một nỗi đau thầm kín.

- Sao …mẹ vẫn không thể đến thăm con dù chỉ một lần ?

Một câu hỏi ? Một sự chờ đợi ? Dẫu biết sẽ thất vọng, nhưng trong trái tim cô vẫn không ngừng gào thét. Cô sống lại không chỉ vì tụi nó, mà còn vì…bà ấy. Nhưng tại sao, tại sao bà ấy lại không hề quan tâm đến cô dù chỉ một chút thôi, hơn mười năm trời cô sống trên đất Anh, bà không có lấy một cuộc điện thoại hỏi han, và bây giờ, khi cô đã về đây , cô đã từ cõi chết trở về, dáng hình bà cũng không xuất hiện.

Cạch.

Tiếng cửa mở khiến cô giật mình, đưa chăn lên cao hơn một chút, cô vờ nhắm mắt lại, có lẽ tụi nó đã về.

- Em chưa ngủ phải không ?

Là thầy Vinh. Thầy đến cạnh giường bệnh, dịu dàng nhìn cô, đôi mắt đã ngấn nước mở ra , để mặc cho một dòng chảy từ trong khóe mắt lăn dài xuống chiếc gối trắng.

- Em đã cố hi vọng, nhưng bà ấy vẫn thế.

Thầy Vinh quay mặt đi, kìm nén cảm xúc của mình. Khẽ mỉm cười nhìn cô, thầy nhẹ giọng:

- Em đừng suy nghĩ nhiều….sẽ có lúc…

Chợt ngưng lại, cơn gió lạnh luồn qua, làm cho trái tim run lên từng nhịp. Làm sao đây làm sao có thể nói sự thật cho cô biết đây? Thầy không thể, đã bao ngày qua, cô mong mỏi chờ đợi, chẳng lẽ lại nói cho cô cái sự thật phũ phàng đến trắng trợn ấy. Thầy thật sự không thể.

Quẹt ngang dòng nước mắt, cô Thủy cười chua chát:

- Không , em đã không suy nghĩ từ lâu rồi, nhưng em vẫn… vẫn không thể dặn lòng mình hờ hững được, anh biết không, cái ngày hôm ấy em gặp lại mẹ sau gần hai mươi năm, em đã muốn tươi cười với bà ấy, nhưng em lại khóc, em đã khóc đấy, có phải em quá yếu đuối không anh?

- Hàn Thủy..

- Mẹ sinh em ra, đặt cho em cái tên Hàn Thủy, nó nhẹ nhàng và thật ôn hòa, khác với sự lạnh lẽo của Hàn Tuyết. Và mãi mãi, em vẫn là kẻ đáng khinh , em vẫn không thể mạnh mẽ .

Nụ cười đắng chát hiện lên trên khuôn mặt đã nhòe nước mắt, thầy Vinh đau đớn nhìn cô Thủy, nói không nên lời. Rồi đây, khi biết được cái sự thật nghiệt ngã ấy, cô sẽ thế nào đây, cô có đủ sức để đững vững hay không? Hay là…một lần nữa cô sẽ bỏ thầy, bỏ tụi nó mà đi.

- Lão bà bà…cô tỉnh rồi ạ !

Giọng nói trong vắt của Hà Mi reo vang từ ngoài cửa, lau vội dòng nước mắt trên khuôn mặt, cô Thủy lấy lại nụ cười hiền nhìn nhỏ:

- Ừ , cô mới dậy.

Hà Mi cười đáng yêu, nhỏ chun mũi nhìn sang thầy Vinh, lè lưỡi:

- Biết ngay mà, ghét thầy quá , lúc nào cũng dành cô Thủy với tụi em.

Cô Thủy lắc đầu chịu thua, đánh một ánh mắt sang phía Hà Mi, cô hỏi nhẹ:

- Các bạn đâu rồi ? Sao chỉ có mỗi mình em vậy?

- Tụi em đây ạ

Hà Mi chưa kịp trả lời thì Thế Bảo đã hét từ ngoài hành lang, cậu lăm lăm cầm theo một giỏi bánh kẹo hùng hổ bước vào, theo sau là các học viên còn lại. Bảo cười tít mắt, cậu đưa giỏ bánh kẹo ra phía trước khoe:

- Chúng ta ăn mừng đi cô.

- Mừng cái gì hả.

Nhật Nam từ phía sau phang ngang cho Bảo một phát, cậu bĩu môi:

- Mày thì suốt ngày chỉ biết ăn, giống con gì ấy nhỉ???

Nam vờ gãi đầu, chỉ chờ có thế Hà Mi đã vội vàng bổ sung :

- Con lợn, miền Nam mình gọi là con heo, tiếng Anh còn gọi là pig.

Nhật Nam gật gù, cậu vuốt vuốt tóc Hà Mi ra chiều khen ngợi:

- Giỏi lắm Mi khờ, vốn hiểu biết của cậu rất tốt.

Hà Mi cười khì khì, trong khi đó mặt Thế Bảo đã tối sầm lại. Cậu giãy chân đành đạch nhìn cô Thủy giận dỗi, cô Thủy khẽ cười. Mấy cái đứa tiểu quỷ này, chỉ giỏi làm cho cô cười thôi, Hà Mi sà xuống nằm trong vòng tay cô nũng nịu:

- Lão bà bà, cô không được xa bọn em nữa đâu đấy, nếu cô mà còn đi nữa, bọn em sẽ giận cô luôn.

Cô Thủy véo nhẹ mũi nhỏ, gật đầu:

- Ừ cô hứa ! sẽ không bao giờ xa các em nữa đâu.

o0o

Vườn hoa bệnh viện khá vắng người, Cát Anh hít một hơi thật sâu, khẽ nhắm mắt, nhỏ nghĩ đến cái tin nhắn lúc nãy của trợ lí Kim , ngày kia mẹ nhỏ sẽ về Việt Nam, có lẽ mọi chuyện cũng nên kết thúc rồi.

Bước chân dừng lại trước một khóm hoa nhỏ, kỉ niệm ào về như một thước phim quay chậm.

- Cậu thích nó sao?

Khánh Đăng đã đứng sau lưng nhỏ tự bao giờ, cậu đưa mắt nhìn qua khóm hoa một chút rồi quay về nhìn Cát Anh. Nhỏ lắc đầu nhẹ:

- Không.

- Còn nói không nữa, tớ thấy cậu nhìn nó chằm chặp thế mà, nếu cậu muốn tớ sẽ…

- Rất tiếc tớật sự không thích.

Cắt ngang lời Đăng, Cát Anh bước tiếp, nhỏ trầm tư một lát sau đó ngồi xuống chiếc ghế đá gần đấy, nghĩ vu vơ.

Đăng ngồi xuống cạnh nhỏ, đôi mắt phong ra xa hơn, cậu khẽ hỏi:

- Cậu có nhớ, trong chuyến giã ngoại năm ngoái cậu đã hỏi tớ cái gì không?

- Nhớ.

Một làn sương mỏng giăng qua kí ức, Cát Anh trả lời cậu, nhẹ thôi, chỉ một chữ cũng khiến lòng Đăng dâng lên một thứ cảm xúc lạ, cậu khẽ cười.

- Phải, cậu đã hỏi tớ thấy lớp Toán như thế nào , và bây giờ tớ đã có câu trả lời rồi đấy.

Khuôn mặt Cát Anh thoáng chựng lại, nhưng nhanh chóng trở về cái trạng thái bình thường vốn có, tĩnh lặng và hờ hững. Đăng quay hẳn người sang nhìn nhỏ, giọng nói trầm ấm vang lên.

- Lớp Toán đúng là đã cho tớ rất nhiều thứ, các cậu đã dạy cho tớ rất nhiều điều, cảm ơn các cậu vì điều đó.

- Này, cảm ơn có phải là kháchsáo quá hay không vậy.

Ngọc Vi thù lù xuất hiện, sau lưng nhỏ là Nhật Nam, Vi tinh nghịch nhìn Đăng sau đó lém lỉnh liếc qua Nam.

- Cậu gan nhỉ? Dám hẹn hò với lớp trưởng cơ đấy, kể ra thì cậu cũng đẹp đẹp nhỉ, nhưng mà tiếc là…

- Ngọc Vi..

Vi chưa nói hết đã bị Cát Anh cắt lời, nhỏ lắc đầu ý không hài lòng, trong khi Đăng còn lóng ngóng thì Nam đã ngồi xuống chiếc ghế đá, cậu vắt chéo chân lên đùi…ngồi ngắm hoa. Cát Anh bật cười, nhỏ hơi chau mày nhìn Nam:

- Cậu làm gì vậy ?

- Ngắm hoa

- Có ai ngắm hoa kiểu như ông không.

Vi bĩu môi nhìn Nam, đúng là tên ác bá chỉ biết có đánh nhau, chẳng biết tí gì gọi là nghệ thuật. Phóng luôn cho Vi một tia lửa điện, Nam lăm le:

- Liên can gì tới bà.

- Kệ tôi, tôi thích sao tôi nói vậy.

- Bà…

- Thôi nào, xin hai người.

Cát Anh nhăn mặt , nhỏ quay qua Nam nhìn cảnh báo, cậu nghiêng đầu nhìn nhỏ. Bầu trời trong veo gợn một vài đám mây xốp trắng bềnh bồng. Tất cả sắp kết thúc??? Hay chỉ mới là bắt đầu???

Nghĩa trang……

Ngọn gió heo mây khiến cho Trúc Ly cảm thấy hơi lạnh, nhỏ kéo nhẹ chiếc áo choàng, mắt vẫn nhìn về một hướng. Phía trước là một ngôi mộ lớn làm từ đá hoa cương, nhưng cái người ta bị thu hút nhất vẫn là khuôn mặt cười rạng rỡ của người phụ nữ kia trên tấm bia .

Anh Thư nhíu mày, nhỏ đang phân vân không biết nên về hay ở lại, ngay bên cạnh Bảo Ngọc vẫn chưa thực sự tin vào mắt mình. Nhỏ lắc đầu đầy ngờ vực:

- Tao có nhìn nhầm không đây ? Rõ ràng tuần trước bà chủ tịch vẫn còn…

Nhận được một cái liếc xéo từ Trúc Ly, Ngọc im bặt, nhỏ nhăn mặt nhìn Ly lầm bầm một vài câu gì đấy.

Anh Thư có vẻ như vẫn đang gồng mình, nhỏ đã chán ghét cái bản mặt của Trúc Ly lắm rồi, nếu không gặp phải chuyện buồn này, chắc nhỏ sẽ yêu cầu BGH loại Ly ra khỏi lớp Anh ngay lập tức.

…..

Từ phía xa có một người con gái khác đang tiến đến, mọi người gần như đã về hết, giữa nghĩa trang lúc này chỉ có lác đác vài thầy cô giáo cũng như ba học viên nữ của lớp 11 Anh. Tuyết lại gần ngôi mộ, đôi mắt lạnh khẽ liếc qua ba người ấy một chút. Miệng Anh Thư cong lên, nhỏ khoanh tay đứng thẳng quan sát rõ mọi hành động của Hàn Tuyết, để chờ xem Tuyết sẽ làm gì với nhỏ chắng???

- Các người có thể về.

Giọng nói nhẹ vang lên, nhưng thoáng qua một chút âm khí khiến Bảo Ngọc giật nảy mình, nhỏ khó chịu nhìn cô bạn phía trước, nhưng giọng nói vẫn hết sức..ngọt:

- Bọn tớ muốn ở lại với bà chủ tịch thêm chút nữa, dù sao….

- Không cần..

Vẫn là cái chất giọng lạnh như băng ấy, Tuyết không thèm liếc nhìn Ngọc lấy một giây, có vẻ như Anh Thư sắp điên lên, nhỏ hất hàm, kiêu căng dằn từng chữ:

- Cậu có quyền đuổi chúng tôi à? Cậu là ai chứ.

- Là…. con gái của người phụ nữ kia, được chứ?

Trước khi Trúc Ly định ra tay cản Thư thì Tuyết đã vội đáp lại, nhỏ đưa mắt nhìn lên, nhìn chính diện vào đôi mắt rực lửa của Thư, Anh Thư chợt cảm thấy bối rối, nhưng nhỏ vẫng ngang bướng cãi lại, cố tìm một chút tự trọng cho mình:

- Là con gái ư? Sao bây giờ tôi mới thầy mặt cậu.

- Thôi đi , cậu có thôi đi không hả, nghe lời Hàn Tuyết, chúng ta về thô
i.

Trúc Ly kéo mạnh tay Thư đi ra khỏi chỗ ấy trước khi mọi chuyện trở nên rắc rối hơn, vì…nhỏ biết rất rõ Hàn Tuyết, một khi Tuyết đã nổi giận thì….khó mà lường trước được.

Nhưng Anh Thư vẫn không chịu nghe lời, nhỏ giật mạnh tay Trúc Ly, vẫn cố quay về để xả giận. Có đôi khi cái tính nóng vội lại gây ra nhiều chuyện hơn.

- Sao , cậu không dám nói lại à.

Cái giọng đá đểu ấy của thư không nhầm lẫn vào đâu được, những lúc thế này chỉ có…

- Cậu biết không, cái điệu bộ của cậu giống như một tên say rượu cãi nhau và cố lấn át tới để cãi cho bằng được.

Nhẹ lắm, thoảng qua nhưng cũng đủ khiến cho Thư giật mình, quay lại phía sau, nhỏ bật cười , thì ra là kẻ thù của nhau cả.

- Lớp trưởng lớp Toán từ bao giờ lại trở nên đanh đá tới vậy.

Cát Anh liếc qua chỗ Hàn Tuyết sau đó cười nhẹ nhìn Thư:

- Một tuần không gặp mà cậu vẫn thế.

- Cậu..

Thư bặm môi, vẫn thế là sao chứ, ý tứ của Cát Anh quá rõ ràng còn gì, cơn ức chế vì cả tuần của nhỏ lại lên, định tiến tới gần Cát Anh nhưng…nhỏ đã bị một tên vệ sĩ kéo đi thẳng, chỉ kịp để lại vài câu thách thức :

- Vũ Cát Anh, cậu cứ chờ đấy

Giọng nói của Thư xa dần, xa dần, Bảo Ngọc cũng lẽo đẽo bước theo, trong lòng bực dọc đến tột độ. “ Dám đối xử với lớp Anh vậy sao, được thôi để xem không còn bà chủ tịch chống lưng, các người sẽ làm được gì ?”

….

Cát Anh khẽ lắc đầu…nhỏ bước lại gần Tuyết, khẽ đặt tay lên vai bạn, cười nhẹ:

- Bà chủ tịch sẽ rất vui.

- Cảm ơn cậu.

Tuyết quay đầu nhìn Cát Anh, đôi mắt chứa đựng cả một sự tôn trọng và yêu quý vô tận. Giờ thì nhỏ đã hiểu, tại sao lớp Toán lại coi Cát Anh giống như một vị thánh sống , tại sao lớp Toán lại tin yêu lớp trưởng của tụi nó đến như vậy..cái gì cũng có nguyên do.

o0o

Ánh sáng hiếm hoi của kẽ hở từ cửa sổ hắt lên khuôn mặt của người đàn ông ấy, hai tay day day thái dương, ông trầm mình giữa những suy nghĩ chật vật. Có lẽ mọi chuyện sắp kết thúc rồi.

Nhìn lại xấp hồ sơ đặt trên bàn, ông thở dài.

Cộc…cộc….cộc

Tiếng gõ cửa thoáng làm ông giật mình.

- Vào đi

- Vâng thưa chủ tịch.

- Có chuyện gì thế ?

Ông nhíu mày nhìn tên quản lí đang cúi gằn mặt đứng đối diện.

- Thưa chủ tịch, tình trạng của cô Hàn Thủy đã tốt hơn rồi ạ.

Khẽ mỉm cười, nụ cười có pha chút mệt mỏi nhưng lại nhẹ nhõm.

- Thế thì tốt quá, bảo bác sĩ ở đó hãy điều trị bằng thứ thuốc tốt nhất cho con bé.

Tên quản lí gật đầu, khẽ dạ một tiếng.

- Vâng, cho dù không dặn thì các bác sĩ ở đó cũng đang làm rất tốt, dù sao cô Thủy cũng là giáo viên chủ nhiệm của Vũ tiểu thư.

Đôi lông mày của người đàn ông thoáng co lại khi nghe thấy ba từ cuối của tên quản lí.

- Ngươi nói sao ? Vũ tiểu thư ư?

- Vâng, là Vũ Cát Anh con gái của phu nhân Ellen Trịnh và ngài Vũ Triết.

Đáy mắt có chút xao động, rõ ràng ông đã không giữ được bình tĩnh khi nghe hai cái tên ấy. Thì ra người bây lâu nay ông tìm kiếm lại ở gần như thế, và chắc hẳn…lớp Toán cũng đang ở đây.

Vũ tiểu thư…

Vũ tiểu thư sao ???

o0o

Màn hình ti vi chiếu lên những hình ảnh sinh độngvà vui nhộn, cô Thủy khẽ cười nhìn các học viên, nụ cười hạnh phúc thật sự.

Hà Mi kéo nhẹ chiếc chắn mềm lên cai cho cô Thủy, nhỏ lúc lắc cái đầu, ra vẻ khó hiểu:

- Sao em nhìn cô mà thấy giống cô tiên quá vậy lão bà bà.

- Cái con bé này, nói vậy mà cũng nói được.

- Tiên với chả bụt gì , tôi thấy giống cô Thủy hơn.

Bốp

- Ngu….cô Thủy không giống cô Thủy thì giống mày chắc .

Thái Huy bĩu môi nhìn Thế Bảo, Bảo xoa đầu ậm ừ vài tiếng rồi cười khì khì:

- Thì tao nói là nói thế.

Khánh Đăng chợt bật cười, sao mấy cậu bạn này là học sinh 11 rồi mà còn trẻ con quá vậy nhỉ? Ngẫm ra cậu cũng trẻ con đấy chứ, nhất là cái lúc…đối diện với Cát Anh, nghĩ đến đây, mặt Đăng tự dưng bối rối lạ, và con mắt ranh mãnh của Ngọc Vi đã….nhìn thấy.

Nhỏ lém lỉnh nở một nụ cười gian tà nhìn Đăng:

- Tương tự em nào vậy hotboy.

Đăng đơ người, cậu vội vàng lấp liếm:

- Đâu, tớ có bảo gì đâu, chỉ là…

- Chỉ là sao?

Thái Huy vội tiến đến, khuôn mặt hăm dọa khiến cho Đăng thoáng rùng mình, Anh Kiệt từ đâu bay tới, cậu đặt một tay lên vai Khánh Đăng, một tay tự vỗ vào ngực mình :

- Có gì thì cứ hỏi tớ đây .

Xem kìa, ánh ắt cậu chàng lấp lánh chưa kìa, Ngọc Vi vứt ngay một quả chuối lên đầu kiệt, lắc đầu cảm thán :

- Thế Bảo thứ hai.

- Ê sao bà lại nói vậy chứ, sao lại đưa tôi ra làm mẫu chứ.

Thế Bảo bất mãn lên tiếng, cậu nhìn Ngọc Vi tức tối, Vi đưa hai con mắt lên, xóc qua, giong chua lè:

- Thế ông bảo tôi lấy ai làm mẫu hả?

- Thì…

*Choang*

….

Li nước cam trên tay cô Thủy rớt xuống khiến tụi nó giật mình quay lại, và tất cả dường như hóa đá. Đôi mắt cô Thủy thất thần nhìn lên màn hình ti vi, trước khi thầy Vinh tắt , tụi nó còn nhìn thấy hình ảnh của buổi lễ truy điệu bà chủ tịch.

sex asian - Yui Nishikawa - Ameri Ichinose

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ