XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Cậu là ai? trang 9

Trời hôm nay nắng nhẹ….

Đi tuần trên sân trường, tiếng Ngọc tíu tít bên tai nó :

- Đi với chị Linh thích ghê cơ !

- Em không mệt sao ?-nó hỏi, lo lắng xoa lên đầu cô bé, nó biết là cô bé bị suy tim.

- Không ạ !- Ngọc đáp rất vui vẻ- Ý ! Chị Linh ! mấy tên kia đang ném rác vào bụi cây kìa ! Ngọc sẽ đi xử bọn chúng !!!!

Cô bé nói hào hứng rồi ngay lập tức chạy đi, Thanh Linh cũng giật mình nhìn theo không cản kịp.

Bỗng một bàn tay tóm lấy nó.

- Á !!!!!

Thanh Linh tóm lấy bàn tay đang ôm chặt lấy eo nó từ phía sau,nó biết
đấy là ai vì tình trạng lôi nó biến mất tạm thời này đã diễn ra liên tục
suốt 2 tuần, mặt nó nhăn nhó :

- Này, Nhật Nam ngốc !…dạo này anh hay đột ngột xuất hiện quá đấy !

- Shhh… yên nào !Ngọc đang đi tìm em đấy !

Nó im bặt, đúng là bên ngoài Ngọc đang ngơ ngác phân vân không biết nó
đã biến đi đằng nào rồi. Nhưng chỉ vài phút sau, cô bé đã ngán ngẩm bỏ
đi.

Nhật Nam dụi dụi vào tóc làm đột nhiên nó thấy má mình nóng bừng, từng tiếng đập như trống trận liên hồi trong ngực nó.

- Sao…sao anh lại trốn ra đây được ?- nó lúng túng hỏi.

- Vì anh nhớ em !- tiếng Nhật Nam rất nhẹ, cậu hôn nhẹ lên má nó- Bây
giờ em là bạn gái của anh rồi… Làm sao anh có thể không gặp em được chứ !

- Anh là tên ngốc… !!- nó cảm thấy ngượng không biết nói gì nữa chỉ khẽ siết nhẹ vòng tay đang ôm chặt lấy mình.

- Ừ !- Nhật Nam phì cười.

Thanh Linh quay lại, nó dựa hẳn vào Nhật Nam để cảm nhận được tình yêu
ấm áp trong cái ôm thật mạnh mẽ của cậu. Trái tim bé nhỏ của nó đang đập
những tiếng bình bịch thật rộn rã, mặc dù ẩn chứa trong đó cũng có
những điều thật hỗn độn và lo âu. Nghe nhịp đập bên tai mình, nó cũng
hiểu Nhật Nam đang phải lo lắng và suy nghĩ ghê gớm. Nhưng nó lại chẳng
thế giúp được gì, chỉ có thể tận dụng những giây phút nhỏ bé này để ở
bên nhau….

Hạnh phúc mà nó đang có là một điều mà nó chưa bao giờ nghĩ mình có thể
có được, cái cảm giác sợ sệt bủa vây nó từng ngày, nó sợ, sợ rằng cả
Nhật Nam và nó sẽ không thể gìn giữ được tình yêu này…

- Quét dọn xong rồi! Mau cất chổi vào phòng dụng cụ đi!- tiếng một cô bé.

Nhật Nam và Thanh Linh đều giật mình, một ý nghĩ hiện ra trong đầu cả
hai đứa :CHẲNG PHẢI MÌNH ĐANG Ở TRONG PHÒNG DỤNG CỤ SAO????

- Ừm! Hôm nay mệt quá rồi!

Nó nhìn Nhật Nam thảng thốt, chết thật! Biết trốn đi đâu đây? Nếu bị ai
phát hiện thì…cả trường sẽ biết hết và… Bảo Ngọc cũng sẽ biết! Hậu quả
thật sự là không thể lường được!

Thanh Linh bối rối, nó nhìn xung quanh nhưng căn phòng bé nhỏ này chẳng có chỗ nào khả dĩ có thể nấp được nói gì là trốn!

Nhật Nam khẽ cười, cậu kéo tay nó lôi về phía mình, hôn nhẹ lên tóc, cậu thì thầm:

- Không sao đâu! Dù sao thì cũng không thể tránh được!

Thanh Linh nắm chặt lấy áo Nhật Nam, khẽ nhắm mắt lại, nó cũng không biết phải làm thế nào hơn!

- Này! Hai đứa!

Thanh Linh giật mình, tiếng nhỏ Hoa.

- Còn đống lá khô dưới gốc phượng đằng kia kìa! Mau qua đó quét nốt đi chứ!

- Á !!!!- hai cô bé kêu lên.

- Nhanh lên ! Hội trưởng sắp qua đây rồi đấy !

- Vâng !- nghe tên hội trưởng là mặt hai cô bé xanh mét ngay, vội chạy đi.

Thanh Linh vừa thở phù một cái nhẹ nhõm thì đã nghe tiếng nhỏ Hoa đứng bên ngoài :

- Hai người… muốn đứng trong đó đến bao giờ ?

Hả ? Nó ngước đôi mắt tròn to lên nhìn Nhật Nam cũng đang tròn mắt nhìn nó. Hai ánh mắt chạm vào nhau
và đều không hiểu điều gì đang diễn ra.

- Ra đi ! Nhỏ Ngọc và gã đàn ông xấu xí đó không có ở đây đâu !

Cuối cùng thì Thanh Linh cũng mở cửa bước ra, nó cảm giác mặt nó đang
giống như một quả gấc. Vừa nhìn thấy nó, nhỏ Hoa đã đứng chống nạnh,
quát :

- Vì sao bạn không nói gì cho bọn tớ biết hết vậy ?

- Hả ?- nó ngơ ngác nhìn.

Nhỏ Hoa không chỉ đứng một mình mà còn có đầy đủ thành viên của hội học
sinh nhỏ Lan, nhóc Huy, nhỏ Mai, mấy tên ngốc lớp 11b và mấy tên đệ tử
lớp 10. Cả một đám đông làm nó như muốn độn thổ.

- Sao….sao mọi người lại ở đây hết vậy ?- nó lắp bắp

- Bọn tui đang muốn biết bạn đang giấu bọn tôi cái gì đó ?- nhỏ Hoa mặt nghiêm nghị

- Chuyện….chuyện này….- nó bối rối

- Em thấy một lần anh Nhật Nam kéo chị trong văn phòng hội !- nhóc Huy nói.

- Một lần trên hành lang…- nhỏ Lan nói thêm

- Một lần dưới canteen…

- Thôi đủ rồi !!!- nó xua tay, biết hết rồi có cần nói hết cho người ta xấu hổ vậy không hả trời- nó thầm khóc trong lòng.

- Chuyện này liên quan đến nhỏ Ngọc và gã đàn ông xấu xí luôn đi theo Nhật Nam không ?

- À….có thể hiểu là như vậy- Nhật Nam bây giờ mới lên tiếng.

- Họ muốn ngăn cản hai người ?- nhỏ Hoa nhăn trán

- Ừm….- cậu khẽ gật đầu- vậy nên thỉnh thoảng mới bất đắc dĩ phải mượn cậu ấy- cười hồn nhiên.

Nhật Nam ngốc ! Có nhất thiết phải cười vậy không- Thanh Linh vỗ tay lên trán.

- Dám ngăn cản tình yêu của sư phụ sao ??- Mấy tên nhóc lớp 10 lao nhao

- Không thể để Thanh Linh yêu quý bị chèn ép thế được !- mấy tên ngốc lớp 11b

- HÃY ĐỂ BỌN TỚ GIÚP CẬU !!!- nhỏ Hoa khẳng định, mắt long lanh.

- Hả ?- Nó giật mình ngơ ngác

- Linh sao lại không tin tưởng bạn bè như thế chứ ? Tất cả mọi người đều là bạn của cậu mà !

Thanh Linh ngơ ngác nhìn những người bạn đang mỉm cười nhìn mình, nó cảm
thấy bồi hồi xúc động… Đúng là thật tốt khi có những người bạn tuyệt
vời ! Dù không biết sẽ phải đối mặt với những điều gì nhưng chỉ cần có
những người bạn như vậy ở bên cạnh thì nó sẽ không còn sợ gì nữa…

- Mọi người ! Bắt đầu từ bây giờ chúng ta sẽ tiến hành kế hoạch giải cứu !

- Yeahhhhhhhhhh !!!!- cả bọn đồng thanh.

- Hãy chia đội cắt đuôi gã đàn ông và mụ phù thủy Ngọc hung dữ !

- Yeahhhhhhhh !!!!!!

Linh phì cười, như thế khác gì thông báo cho toàn trường biết hết ! Mấy
tên ngốc này thật là hết biết… Nhưng nó thật sự rất vui !

Bỗng một bàn tay đặt nhẹ lên vai nó.

Linh quay lại, Nhật Nam đang mỉm cười với nó như nói rằng : sẽ không sao đâu… và nó cũng mỉm cười với cậu.

Trên hành lang tầng 3, một đôi mắt u ám nhìn vào cảnh tượng phía dưới.

*****************************************

2 ngày sau.

Buổi trưa sau tiết học.

Thanh Linh ngồi trong văn phòng hội, tự hỏi sao hôm nay mấy tên nghịch
ngợm chạy đi đâu hết mà văn phòng lại vắng hoe thế này. Bình thường giờ
nay phải nhộn nhịp lắm mới phải.

Bỗng !

- Linh !!!!!!!!

Tiếng nhỏ Hoa gọi làm nó giật mình, mở cửa xồng xộc xông vào, không đợi nó kịp hỏi một câu gì, nhỏ Hoa đã lôi mạnh nó đi :

- Nhanh lên nào !!!

- Khoan…khoan đã! Có chuyện gì thế???- nó ngơ ngác hỏi

- Nhật Nam đang đợi bạn ở cổng!- nhỏ Hoa quay lại nháy mắt với nó.

- Hả? Nhưng mà….

- Yên tâm đi! Bọn tui đã xử lí hết rồi!

Xử lí hết? Nó còn đang phân vân câu nói của nhỏ Hoa trong đầu thì một tiếng kêu tang thương cất lên.

- Cái…cái gì vậy?

- À…. Chắc mấy tên biến thái đang xử gã đàn ông đó! Ha ha…- nhỏ Hoa cười sảng khoái.

Mặt nó hóa đá.

- Tránh xa tui ra!!! Tránh xa mà!!!!- tiếng Ngọc,

-Cái gì nữa thế?- nó hốt hoảng hỏi.

- Không có gì đâu! Chỉ là mấy nhóc lớp 10 đang bày tỏ lòng ngưỡng mộ thôi!

- Như…như vậy có ổn không vậy?- nó cảm thấy không đành lòng.

Nhỏ Hoa chưa kịp trả lời thì nó đã thấy Nhật Nam đã xuất hiện trước mặt nó.

Dựa lưng vào tường, dưới gốc bàng, nhìn thấy nó, Nhật Nam mỉm cười.

Nhỏ Hoa thả nó ra rồi cười tươi:

- Đi chơi vui vẻ nhé!

Nói rồi cô bạn chạy biến đi sau cánh cổng.

Nhật Nam xòe tay trước mặt nó:

- Đi thôi!

Thanh Linh mỉm cười, nó nắm chặt lấy bàn tay ấy, niềm hạnh phúc dâng lên trong lòng làm bỗng chốc nó
muốn khóc.

- Đây là lần đầu bọn mình hẹn hò nhỉ?

- Ừm! Thế nên phải chơi thật vui vẻ….

- Em muốn đến khu vui chơi!!!!!

- Ha ha… nhìn em hào hứng anh rất vui!

Hai người năm tay nhau thật chặt, con đường phía trước dường như chỉ có
niềm vui, họ quên đi những lo lắng đằng sau và những giọt nước mắt sẽ
chờ đợi mình phía trước…

Chỉ có tình yêu mới biết bước chân nên đi về đâu…

- Cô Bảo Ngọc…..

-Sao? Anh Nhật Nam vẫn chưa về à?

- Vâng…..

Bảo Ngọc thở dài, đứng dậy trước cửa sổ, một cánh chim cô đơn bay giữa trời chiều…

Lạc lõng….

Bơ vơ….

Giống như nó vậy….

- Tiểu thư, có cần cho người đi tìm cậu chủ không?- người đàn ông vẫn từ tốn nói.

- Không! Cứ để mặc họ đi…

- Vậy tôi ra ngoài! Tiểu thư nghỉ sớm đi ạ!

- Cảm ơn!

Phải!

Hãy tận hưởng…..

Vì hai người chẳng còn ở bên nhau được bao lâu nữa….

Em xin lỗi cả hai! Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống…

Đừng bao giờ tha thứ cho Bảo Ngọc…

Vì Bảo Ngọc nhất định sẽ cướp đi của hai người thứ quý giá nhất!

Nụ cười hạnh phúc!….

Và sẽ không bao giờ trả lại…

*********************************

- Hôm nay em vui lắm!- Thanh Linh khẽ nói.

Nhật Nam mỉm cười, cậu cúi xuống, hôn nhẹ lên tóc nó:

- Anh cũng thế… Em vào nhà đi…

Thanh Linh nhìn Nhật Nam, tự nhiên cảm giác buồn bã vây lấy cậu làm nó
thở dài… Hình như có chuyện gì đó đang làm cậu khó xử, nhưng cậu lúc nào
cũng vậy, chẳng bao giờ muốn nói cho nó hết!

Nó không biết mình có thể làm gì….

Vươn đôi tay….

Nó ôm cậu thật chặt…

- Anh ngủ ngon nhé!

Trước khi nó kịp buông tay, cậu đã vòng tay kéo nó lại thật chặt trong đôi tay ấm áp của mình…

Không nói lời nào…

Nhưng nó biết cậu đang lo lắng…

Giữ chặt nhau như thế này có thể làm cậu yên tâm hơn không?

Hay chỉ để nói cho nhau biết mình đang yếu lòng đến mức nào?

Và cần nhau đến bao lâu….

Thời gian hạnh phúc chầm chậm trôi…

Sau đó có thể là nỗi đau, là mất mát…

- Anh yêu em!…..

Một câu nói cất lên làm không gian như ngưng đọng lại…

Nước mắt ai đó chợt rơi…

Vì hạnh phúc và cũng vì những bất an…

- Em cũng yêu anh…

Anh có biết rằng….anh ngốc lắm không?

************************************

- Sinh nhật?- nó mở to mắt

- Vâng, sinh nhật thứ 17 của Ngọc!- Bảo Ngọc nhìn nó đầy vui vẻ! Chị phải đến dự đấy!- Ngọc lay lay tay nó nũng nịu.

- À….. nhưng mà….

- Đi nhé!!!!!- Ngọc mỉm cười.

- Sao em không mời cả lớp mà lại phải gọi riêng chị ra để mời thế này ?

- Vì….em chỉ có thể mời chị thôi !

Nó nhìn Ngọc ngạc nhiên

- Gọi là sinh nhật nhưng nó là một quy định của giới quý tộc chị ạ… Em không thể tùy tiện mời ai thì mời
được… Em chỉ muốn mời chị thôi !- Ngọc lè lưỡi

Thanh Linh thở dài, nghe đến giới quý tộc nó lại thấy chạnh lòng.

- Chị…chắc không hợp với nơi như thế đâu ?

- Không !- Ngọc long lanh mắt nhìn nó- Chị phải đến !- Chị phải đến !- mắt cô bé như sắp khóc đến nơi.

- Chị……

Cuối cùng thì nó cũng phải gật đầu đồng ý !

Sau giờ học Bảo Ngọc lôi ngay nó đi theo cô bé làm nó không kịp phản ứng
gì. Một chiếc ôtô đen bóng đỗ trước cổng trường, Ngọc vui vẻ lôi nó vào
xe.

- Em đưa chị đi đâu vậy ?- nó bối rối hỏi.

- Biến chị thành nàng công chúa xinh đẹp !- Ngọc nháy mắt với nó

- Hả ?- nó ngơ ngác

Chiếc xe dừng lại trước một cánh cổng lớn, sau vài s, cánh cổng to đen
sừng sững mở chậm rãi, một con đường mòn những cây cổ thụ hiện ra. Càng
tiến vào sâu càng hiện rõ một ngôi biệt thự màu trắng như một tòa lâu
đài lộng lẫy.

- Đây là nhà em cũng và anh Nhật Nam !

Lời của Bảo Ngọc làm nó giật mình, đầu óc nó trống rỗng vài s ngắm ngôi
biệt thự đồ sộ trước mắt mình, những đài phun nước và những bồn hoa lớn.

Đây là nhà Nhật Nam….

Giống như nó đang bước vào một thế giới khác….

- Chị…chị nghĩ là chị nên về thì hơn !- nó lúng túng nói

- Không được !- nhỏ Ngọc lôi nó xuống xe, nhất quyết nói- Chị là bạn của em mà ! Chị đừng ngại. Đi vào nhà thôi !

Thanh Linh bất đắc dĩ bước theo nhỏ Ngọc, bước vào nhà nó càng cảm thấy
choáng ngợp hơn nữa, những đèn chùm lung linh, những chiếc bàn dài đầy
đồ ăn uống ngon lành, hoa hồng khắp nơi. Có rất nhiều người đang trang
trí trong nhà.

- Đây…đây là….

- Chị đừng để ý ! Họ đang trang trí cho bữa tiệc tối nay ý mà ! Theo em lên phòng em nhé !

Mỗi bước chân Bảo Ngọc đi qua, mấy người đang làm đều dừng lại và cúi chào:

- Chào tiểu thư!

Bảo Ngọc không nói gì chỉ một mực lôi nó lên lầu.

Phòng của Bảo Ngọc ở lầu hai, một căn phòng lớn trang trí rất nhiều gấu
nhồi bông, những rèm đăng ten và chiếc giường lớn, toàn một màu xanh làm
trang nhã… Nó cứ nghĩ những căn phòng lớn và đẹp như vậy chỉ có trên
tivi thôi chứ.

Trong lúc Linh còn đang ngẩn ngơ đứng nhìn thì Bảo Ngọc đã tiến đến trước mặt nó, đưa cho một chiếc hộp lớn.

- Cái này, em đặt riêng cho chị đấy!- cô bé cười

Nó mở hộp, một bộ vay màu cánh sen đẹp lỗng lẫy, những lớp vải voan mỏng manh như một dòng suối dịu dàng, từng lớp bạc óng ánh….

- Chị…chị không nhận được đâu!

- Chị không thích ạ?

- Không phải! sinh nhật em chị chưa kịp chuẩn bị quà thì làm sao có thể nhận quà của em được….

- Chị đến dự là một món quà với em rồi… Trước giờ em chưa từng có bạn đến dự sinh nhật….

Đôi mắt cô bé buồn buồn làm nó thấy trong lòng khẽ xao động….Nó khẽ thở dài…

Bảo Ngọc nhìn nó, đôi mắt long lanh cầu khẩn:

- Chị…..

Và cuối cùng vẫn cứ là nó gục ngã trước ánh mắt ấy, gật đầu như một điều không thể tránh khỏi.

***************************************

Sau 3h đồng hồ khổ chiến!

Đứng trước gương!

Thanh Linh gần như không thể tin được….

Nó đây sao?

- Woaaaaa!!! Chị Linh đẹp quá!- Bảo Ngọc reo lên rồi nhảy lên cổ nó ôm chầm thích thú.

Bảo Ngọc hôm nay cũng rất xinh đẹp, bộ váy màu trắng tinh khôi, mái tóc
buông xõa những lọn tóc xoăn phủ lên đôi vai trần trắng muốt, chiếc trâm
cài tóc ánh lên ánh sáng lung linh làm gương mặt cô bé càng thêm nổi
bật và xinh đẹp.

Cốc! Cốc!

Có tiếng gọi cửa….

- Dạ…- Bảo Ngọc vội buông nó ra.

- Con xong chưa Bảo Ngọc?- tiếng một người đàn ông trầm và chậm rãi.

- Vâng, con xong rồi ạ!

Bảo Ngọc vui vẻ chạy đến mở cửa, một người đàn ông trung niên bước vào.
Ông là một người đàn ông cao, dáng người đậm và phong thái quyền uy
trong bộ vest đen trang trọng.

- Ôi! Con xinh quá!- Ông thốt lên rồi cầm lấy tay Bảo Ngọc, đôi mắt đầy vẻ chân tình.

Bảo Ngọc cười tươi, cô bé lôi nó đến trước mặt ông.

- Bác Trung! Con giới thiệu bạn của con! Chị ấy là thanh Linh….

Thanh Linh lúng túng, nó mới nhận ra người đàn ông đứng trước mặt nó là
ba của Nhật Nam cách đây không lâu và sự thật đó đang làm nó thấy run
run.

- Cháu….chào bác!- nó ấp úng.

Ông Trung mỉm cười, nắm lấy tay nó, ông nói nhẹ nhàng:

- Chào cháu! Bác đã được nghe rất nhiều về cháu! Đúng là một cô bé xinh đẹp!

Lời khen của ông làm mặt nó phút chốc đỏ bừng….

Giọng của ông rất ấm và bàn tay vững chắc…

Đột nhiên nó có cảm giác tin tưởng và vững tâm…

Có lẽ nó đã lo lắng quá nhiều….

Ông có vẻ là một người tuyệt vời !

- Ba !…Bảo Ngọc….

Nhật Nam đẩy cửa bước vào, câu nói của cậu chợt dừng lại khi trước mắt
cậu đang hiện ra hình bóng của một thiên thần trong bộ váy màu cánh sen,
mái tóc đen búi gọn đằng sau làm lộ lên đôi vai gầy, cái cổ cao và
thanh mảnh. Khuôn mặt thiên thần nhỏ nhắn, đôi mắt to và đôi môi hồng
ươn ướt…. Cô ấy đẹp như một bức tranh !

Bắt gặp ánh mắt của Nhật Nam, Thanh Linh giật mình đỏ mặt, nó khẽ cúi
mặt xuống… Không chỉ cậu ngỡ ngàng mà chính nó cũng thấy tim mình đập
thình thịch, nó đã từng nhìn thấy cậu trong bộ hoàng tử một lần, nhưng
cũng không thể so sánh với vẻ đẹp mạnh mẽ, nam tính và lịch lãm lúc này…
Đôi mắt ấy đang chiếu tướng vào nó làm nó không cất lời lên nổi…

Cả hai đều không để ý đến hai người còn ở trong phòng. Ông Trung khẽ e hèm :

- Hai con quen nhau à?

- Dạ….- Linh ấp úng- cháu học cùng với Nhật Nam và…có quen ạ…

Nhật Nam dường như chẳng nghe thấy gì, đôi mắt cậu vẫn dán chặt và Thanh Linh.

Chợt Bảo Ngọc bước đến, nhảy lên ôm lấy cổ Nhật Nam…

- Anh đến đón Bảo Ngọc à ?

Tiếng nói lảnh lót của cô bé làm Nhật Nam như chợt tỉnh, cậu nhìn cô bé mỉm cười :

- Ừm… mọi người đợi lâu rồi đấy !

- Vậy đi thôi ! chị Thanh Linh đi thôi !

Rồi cô bé chạy đến kéo tay Thanh Linh đi rất nhanh.

Nhật Nam sau giây phút ngỡ ngàng, cậu chợt nhíu mày… Có cái gì đó không ổn lắm !

Ameri Ichinose - Yui Nishikawa - Honoka Orihara

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ