Sáng hôm sau.
Trường Union.
Lớp 11a.
- Các em trật tự!!!!!!- Cô giáo chủ nhiệm gõ cành cạch lên bảng, quát to.
Cả lớp đang nhôn nhao trong buổi sáng bỗng nhiên im bặt. Cô giáo nở nụ cười:
- Trước khi các em vào lớp! Cô muốn giới thiệu với các em bạn mới!
Cả lớp đều hướng mắt ra cửa.
Con trai bắt đầu kêu lên khe khẽ…
Con gái bắt đầu xôn xao….
Thanh Linh mở to mắt nhìn thảng thốt….
Đang bước vào lớp chính là cô bé nó nhìn thấy ở cổng trường với Nhật Nam
hôm nào. Đúng là mái tóc đen xoăn từng búp, đôi mắt to long lanh và đôi
môi xinh xắn dường như lúc nào cũng đang cười.
Thanh Linh cảm thấy mồ hôi đang túa ra trong lòng bàn tay.
Cuối cùng thì Bảo Ngọc cũng đã đến…
- Xin chào các bạn!- Bảo Ngọc nói rất dễ thương- Tớ là Bảo Ngọc… Từ nay tớ sẽ học ở đây, rất mong các bạn sẽ giúp đỡ!
Bảo Ngọc cười làm tất cả con trai trong lớp đều đỏ mặt. Những tiếng khen ngợi vang lên khe khẽ.
- Hura…!!!!
- Cô ấy xinh quá!
- Cứ như búp bê vậy !
- Giọng nói cũng dễ thương nữa…
- Được rồi ! Các em trật tự !!!!- Cô giáo quát rồi quay sang Bảo Ngọc- Em tự chọn chỗ ngồi nhé !
- Vâng…- Bảo Ngọc đáp lễ phép.
Cô bé bước xuống phía dưới, chỉ đáp lại những tiếng mời gọi của mấy tên
con trai bằng một nụ cười mỉm làm tim các chàng điêu đứng. Cuối cùng Bảo
Ngọc dừng lại trước mắt Thanh Linh.
- Tớ có thể ngồi cạnh cậu được không ?
Linh bàng hoàng mất mấy s, cuối cùng nó cũng không thốt lên được câu
nào mà chỉ khẽ gật đầu. Lần trước nhìn từ xa nó đã thấy Bảo Ngọc thật
xinh đẹp, bây giờ ở gần còn cảm thấy cô bé xinh hơn nữa, một vẻ đẹp mong
manh khiến cho người ta muốn được chở che.
Nhận thấy vẻ bối rối trên gương mặt nó, Bảo Ngọc mỉm cười :
- Cậu giúp đỡ mình nhé !
Sự dễ thương của cô bé làm Thanh Linh cảm thấy không thể không có cảm tình với Bảo Ngọc. Nó khẽ đáp :
- Ừm….
Với nó, mọi cô gái yếu ớt đều cần được bảo vệ.
Giờ ra chơi, cả nam lẫn nữa đều vây quanh hỏi han Bảo Ngọc. Cô bé cũng
rất vui vẻ kể cho mọi người nghe những câu chuyện của mình, thái độ cởi
mở của Bảo Ngọc làm cả lớp quý mến.
- Wa….nghĩa là trước khi về đây, cậu học ở nước ngoài à ?
- Ừm… – Ngọc khẽ đáp
- Bên đó chắc chắn là tuyệt hơn ở đây rất nhiều lần !…- cô bạn tỏ ý ngưỡng mộ.
- Nhưng… nhưng mình thích học ở đây hơn !- Ngọc mỉm cười hiền dịu
- Sao thế ?
- Vì…vì…- Ngọc đỏ mặt-… ở đây có người Ngọc thích !
- Waaaaaaaaa !!!!!- tất cả cùng đồng thanh kêu lên.
Thanh Linh ngồi im nãy giờ, nó bỗng thấy tim mình giật thót.
- Người Ngọc thích là ai thế ????- tất cả cùng tò mò.
Bỗng nó đứng phắt dậy :
- Xin…xin lỗi…mình phải đi đến văn phòng hội…
Thanh Linh vội bước đi thật nhanh, một cảm giác dâng lên làm nó thấy tim
mình đau nhói. Một bóng người đi tới làm nó đứng khựng lại ở cửa lớp.
Nó ngước mắt lên, giật mình nhìn thấy Nhật Nam.
- Cậu….- mắt nó hốt hoảng.
- Tớ nghe nói Bảo Ngọc ở đây…- Nhật Nam cười buồn.
Thanh Linh cúi xuống, nó chưa kịp trả lời thì đằng sau đã nghe thấy tiếng Bảo Ngọc :
- A ! Anh ấy đến kìa !
Nhật Nam bước đi qua nó….
- Em đến đây sao không nói trước cho anh biết?
- Em muốn anh bất ngờ mà…
Linh nghe thấy tiếng Bảo Ngọc cười rất nhẹ.
- Thì ra người Ngọc thích là Nhật Nam sao?- tiếng một bạn gái.
- Ừm….- Ngọc đáp
- Waaaaaaaaa!!!!!!- mọi người reo lên bất ngờ.
Thanh Linh nhắm mắt lại, nó có cảm giác mọi tiếng động sau lưng nó đều ở
một nơi nào đó rất xa. Mặt nó nóng bừng, mắt nó ươn ướt, tim nó giống
như có ai đó đang bóp chặt, một cảm giác khó thở làm nó cảm thấy choáng
váng.
Dựa tay vào tường, nó cố bước đi thật nhanh và không quay đầu lại.
******************************************
Thanh Linh khó nhọc bước lên sân thượng. Nó cảm thấy mình đang bị thiếu
không khí trầm trọng. Ngay khi một luồng gió thổi tấp vào mặt, vào mũi,
vào tóc, nó ngồi phịch ngay xuống gờ cửa… Một cảm giác mệt mỏi xâm chiếm
lấy toàn bộ cơ thể làm nó phải thở dồn dập…
Linh có cảm giác như nó vừa bị ai đó bóp mũi, và bây giờ nó cần căng lá
phổi lên đớp từng luồng không khí trong lành cho cơ thể đang khát dưỡng
khí của mình.
Mặc dù đã biết trước về sự xuất hiện của Bảo Ngọc nhưng bây giờ nó lại
cảm thấy nó đang mất tinh thần .Đó là một cô bé dễ thương, đáng yêu và
yếu đuối … Làm sao nó có thể tranh giành với một cô bé như thế? Dù trước
đó nó đã tự hứa phải giữ Nhật Nam bằng mọi giá nhưng bây giờ khi đối
diện với Bảo Ngọc, với nụ cười ngây thơ đó nó lại cảm thấy không đành
.Không có Nhật Nam, nó sẽ rất buồn nhưng vẫn có thể sống nhưng cô bé đó
thì khác …
Liệu Nhật Nam trước cô bé đó có thể không động lòng được sao?
- Thanh Linh….
Linh quay mặt lại, thấy vẻ mặt lo lắng của nhỏ Hoa đang nhìn mình .Hoa chạy đến ngồi xuống bên cạnh nó, thở dài:
- Cậu không sao chứ?
- Tớ không sao…- nó gượng cười- Tớ chỉ muốn làm dịu cái đầu một xíu thôi…
- Cậu biết cô bé Bảo Ngọc đó à?
- Ừm… mình biết một chút…
- Cô bé đó với Nhật Nam….
Thanh Linh không đáp, nó nhìn xa xăm….
- Cậu thật sự không sao chứ?- nhỏ Hoa nhìn nó lo lắng.
Linh khẽ lắc đầu, toàn cơ thể nó như có ai đang rút đi hết sức lực .Nó có cảm giác nó không thể đến với Nhật Nam nữa rồi …
********************************************
Thanh Linh có cảm giác mình rất muốn chạy trốn, nó không muốn gặp Nhật
Nam cũng không muốn thấy Bảo Ngọc, càng không muốn thấy hai người đó nói
chuyện vui vẻ với nhau .Nhật Nam đối xử với Bảo Ngọc rất nhẹ nhàng và
ân cần . Mỗi giờ ra chơi, Nhật Nam đều tới lớp nó hỏi thăm Bảo Ngọc
Thấy cảnh đó là nó cảm thấy tim mình đau thắt, nên chuông chưa kịp điểm,
nó đã vội vã ra khỏi lớp . Linh đi lang thang khắp hành lang trường, tự
thở dài…
- Này… cậu có biết cô bé dễ thương mới đến lớp 11b không?- một tiếng con trai phát ra từ trong một lớp học.
Thanh Linh bỗng giật mình đứng lại, cảm giác tò mò trong nó dấy lên .
- Sao không biết? Tiếc là cô bé đó lại là người yêu của Nhật Nam lớp 11b
- Công nhận là đáng tiếc….- một tên thở dài
- Nghe đâu Nhật Nam cũng rất để ý săn sóc cô bé đó … Tôi nghe mấy đứa
bên lớp đó nói giờ ra chơi nào Nhật Nam cũng đến lớp 11a, hai người còn
về chung nữa!
- Tôi mà có người yêu dễ thương như vậy, tôi còn săn sóc hơn nữa!
- Ha ha… không đến lượt cậu đâu! Người ta là thiên kim tiểu thư đó!
- Ha ha…
- Vậy còn hội trưởng, tôi thấy Nhật Nam với hội trưởng rất thân thiết mà!
- Thân thiết đâu có nghĩa là người yêu đâu!
…………………………………
- Thôi mau mang hình mấy em nóng bỏng ra coi..
- Đúng đấy! Dạo này không thấy hội trưởng đi tuần nữa!
- Wa!!!! Em này đúng là hết sẩy!!!!
- Này….- Linh nhìn vào với ánh mắt tóe lửa- Các cậu có biết báo chí cấm là sẽ bị tịch thu không?
- Á!!!!!!!!!!!!!! HỘI TRƯỞNG!!!- cả bọn hét lên, chạy ầm ầm ra khỏi lớp
-MAU ĐỨNG LẠI CHO TÔI!!!!!!
Tiếng hét của Thanh Linh và tiếng kêu than của mấy tên nam sinh làm hành lang bỗng chốc trở nên đỡ ồn ào…
- Thanh Linh mạnh mẽ thật đấy! – Bảo Ngọc nhìn ra hành lang.
- Cậu ấy cũng rất dễ thương!
Cả bọn ngồi xung quanh Bảo Ngọc đều nhìn theo cái bóng đằng đằng sát khí
của Thanh Linh, cố tìm xem điểm dễ thương ở đâu .Cuối cùng thì tất cả
đều đồng ý Bảo Ngọc mới là dễ thương nhất!
Nhật Nam cũng nhìn theo, đôi mắt đầy yêu thương, cậu khẽ mỉm cười.
Hình như cô ấy đã lấy lại được tinh thần
Cậu phải cố lên…
Phải đợi tôi….
**************************************
- Hộc…hộc…!!!!- Thanh Linh thở dốc khi kéo cửa bước vào văn phòng hội
học sinh .Nó lầm bầm nguyền rủa mấy tên chạy như ma đuổi làm nó muốn hụt
hơi .
Nó bước đến bàn, ngồi phịch xuống .Dù sao vận động một chút cũng làm nó cảm thấy thoải mái hơn, đầu óc bớt nặng nề .
Lâu rồi nó chẳng được nhìn thấy Nhật Nam, cũng không được nói chuyện với cậu …
- Thanh Linh!
Linh giật mình, nhìn ra cửa lớp Bảo Ngọc đang bước vào, cô bé cười rất tươi…
- Chào cậu!- nó cười
- Tớ…không làm phiền cậu chứ!- đôi mắt cô bé long lanh.
- Không…cậu ngồi đi!- ánh mắt ấy làm nó bối rối.
Bảo Ngọc ngồi trước mặt nó, mặt cô bé buồn buồn….
- Tớ vào học được 1 tuần rồi, nhưng chưa có lúc nào nói chuyện được với
Linh… hình như Linh ghét tớ…- đôi mắt long lanh như sắp khóc.
- Không… không phải đâu! – nó bối rối phân bua- chỉ là tớ…hơi bận việc của hội thôi..
- Vậy là Linh không ghét tớ!- Ngọc nhìn nó hi vọng.
- Ừm…làm sao tớ ghét một cô gái dễ thương như cậu được chứ… !- nó mỉm cười, Ngọc giống như một đứa em gái đang làm nũng nó.
- Tớ gọi Linh là chị được không ? Dù Linh bằng tuổi tớ nhưng tớ thấy Linh rất mạnh mẽ… Tớ luôn mong được mạnh mẽ như Linh…
- Ừm….- cảm giác Ngọc mang lại cho nó thật nhẹ nhàng.
- Chị Linh !!!!- Ngọc reo lên vui vẻ, nhảy lên ôm chầm lấy cổ Linh.
Trong một thoáng, nó thấy ngạc nhiên rồi nó nở nụ cười vui vẻ. Nó không thể ghét cô bé này được !
Những ngày sau đó, Bảo Ngọc bám theo Linh không rời. Nó vừa đến lớp,
Ngọc đã chạy ngay tới hỏi han và chia sẻ bữa sáng với nó. Nó đi tuần,
Ngọc đi theo. Nó quát, Ngọc cũng quát ! Nó chạy, Ngọc cũng chạy hụt hơi
cuối cùng nó lại phải dừng lại dỗ Ngọc. Nó làm việc trong văn phòng hội,
Ngọc kiên nhẫn ngồi chờ đến ngủ gục
Nhật Nam đến lớp, Ngọc cũng không để ý như trước nữa, cô bé chạy theo
Linh mọi lúc mọi nơi và vẫy tay chào Nhật Nam một cách vui vẻ.
Cảm giác Ngọc mang lại cho nó là cảm giác của một cô em gái bé bỏng đáng
yêu, nó thật sự sợ làm trái tim yếu ớt này phải buồn. Cảm giác che chở
cho Ngọc làm nó cảm thấy ấm áp trong lòng. Nó cũng có một cô em gái
nhưng cảm giác Ngọc mang lại cho nó còn mạnh hơn nữa… Nó thật sự đã coi
Ngọc là một người mà nó yêu thương.
Nghĩ đến chuyện của Ngọc với Nhật Nam, nó cảm thấy chạnh lòng. Ngọc là
một cô bé ngây thơ, mọi chuyện chắc Ngọc cũng không biết gì cả, nếu vậy
thì ba Nhật Nam thật tàn nhẫn, ông ấy lỡ để Ngọc phải chịu thiệt thòi
thế này…
Sân thượng…
Ngọc đang dựa vào vai Linh, ngủ gà gật…
Linh thở dài, nó buông thõng quyển sách trên tay xuống, bầu trời đẹp quá !
- Chị Linh buồn hả ?- tiếng Ngọc khe khẽ
- Không….- nó khẽ đáp- em dậy rồi à ?
Ngọc ngồi thẳng dậy, ngước mắt lên nhìn nó bằng ánh mắt buồn rầu.
- Ngọc thấy chị hay thở dài…
- Là do chị có nhiều việc phải nghĩ quá thôi- Linh cười.
- Không đúng…Ngọc biết chị buồn mà… Ngọc cũng buồn nữa…
- Sao thế ? Em cảm thấy không thoải mái ở đây à ?
- Không… em…em buồn vì anh Nhật Nam…
Cái tên Nhật Nam làm Linh thoáng rùng mình. Mắt Ngọc ươn ướt, con bé bắt đầu sụt sịt:
- Ba anh bảo em chuyển về đây để anh ấy tiện chăm sóc cho em! Nhưng em
thấy anh Nhật Nam bây giờ khác lắm… Hình như anh không thích Ngọc nữa!!
Ngọc buồn lắm!
Cô bé bắt đầu khóc nức nở.
Linh vội vàng vỗ nhẹ lên vai Ngọc, lúng túng:
- Ngọc, đừng khóc! Chị thấy Nhật Nam rất quan tâm em mà! Ngày nào cũng đến lớp hỏi thăm em…
- Anh ý chỉ cố tình làm vậy thôi! Nhưng mắt anh Nhật Nam không nhìn Ngọc
nữa, Ngọc nói gì anh cũng không cười… Ngọc rất thích anh Nam… không có
anh Nam, Ngọc chết mất!!!!!
Ngọc gục vào vai Linh khóc nức nở
Linh thở dài, nó vỗ nhẹ lên lưng Ngọc:
- Một cô bé dễ thương như em làm sao mà Nhật Nam không thích được chứ!
- Thật hả chị?- cô bé ngước mắt nhìn nó hi vọng.
- Ừm….- nó buồn rầu đáp
- Nhưng… nhỡ anh ý thích người khác rồi thì sao?- Đôi mắt Ngọc hốt hoảng.
Một cái kim khẽ chích nhẹ vào tim Linh, cảm giác nhói đau lan ra khiến toàn thân nó đang bủn rủn.
- Chị…chị thấy hình như Nhật Nam không thích ai cả đâu…. Em cũng thấy đấy! Ngoài em ra Nhật Nam chẳng để ý đến ai cả!
- Vâng….- Ngọc khẽ lau nước mắt, hai đôi má khẽ ửng hồng- Em kể cho chị nghe chuyện của em với anh ý nhé!
Mắt nó bỗng nhiên tối sầm, nhưng không lỡ từ chối ánh mắt vui vẻ của Ngọc, nó gượng gạo gật đầu.
Mỗi lời nói đều như những mũi kim đâm vào lòng nó .Câu chuyện giữa Nhật
Nam và Bảo Ngọc hiện ra thật sinh động trong lời kể mơ màng của cô bé.
Linh cắn răng thật chặt, nó sợ rằng mình sẽ khóc
Nó thật sự không có đủ can đảm làm tổn thương một cô bé như Bảo Ngọc, mà
so với Nhật Nam có lẽ nó cũng phải là một người phù hợp.
Tim nó như chết lặng, từng luồng sinh lực như đang bị từng cơn gió cuốn đi….
**************************************
- Phù…..- Thanh Linh thở hắt khi đặt tập hồ sơ cuối cùng lên bàn.
Kết thúc công việc trong ngày của hội, Linh nhìn đồng hồ, còn 1h nữa mới đến giờ đi làm . Dựa lưng vào ghế, nó thở dài mệt mỏi .
Từ hôm nói chuyện với Bảo Ngọc, lòng nó không được yên ổn. Lúc nào cảm
giác buồn bã cũng bám theo nó, nó sợ ánh mắt của Nhật Nam, sợ chạm mặt
với cậu. Có cảm giác như nó đang chạy trốn…
Đúng! Bảo Ngọc xứng với Nhật Nam hơn mà nó cũng không thể làm Ngọc phải
khóc… Nhớ đến vẻ mặt của Ngọc là trái tim nó lại chùng xuống, muốn gục
ngã.
Úp mặt xuống bàn, nó cũng không biết mình phải làm gì nữa..
Những giọt nước mắt nó đè nén chợt rơi xuống…
Cắn chặt môi thì mình thôi yếu đuối…
Nhưng những đợt cảm xúc đang dội lên tim nó cồn cào…
Cảm giác khó thở lúc nào cũng vây đến mỗi khi nó nhớ đến gương mặt của Nhật Nam…
Nó xác định là mình sẽ phải bỏ cuộc, nhưng những nỗi đau này khiến nó không thể đứng vững được…
Nó day dứt không biết nên làm gì và làm sao cho đúng!
Thanh Linh đứng dậy, nó có cảm giác hơi loạng choạng, bám tay vào mép
bàn để đứng vững, nó lau nước mắt, tự nhủ mình phải cứng rắn lên, nó
bước đi….
- Á!!!!!!!
Một bàn tay kéo nó thật mạnh. Ai đó đang bịt chặt lấy miệng nó
Cánh cửa hé mở.
- Chị Linh ơi!!!!- tiếng Bảo Ngọc vui vẻ
- Ủa? Chị về mất rồi à?- tiếng cô bé chùng xuống…
Tiếng cánh cửa khép lại, cô bé đã đi mất….
Đứng sau tủ đựng tài liệu của văn phòng hội học sinh, Thanh Linh cố gắng
cử động nhưng không được, bàn tay đang ôm nó chặt quá. Nó cố ngước mắt
lên nhìn và mắt nó mở to khi thấy Nhật Nam.
Cậu mỉm cười nhìn nó, suỵt một tiếng rất nhỏ, cậu bỏ tay khỏi miệng nó.
- Sao…sao cậu lại ở đây ?- mặt nó đỏ bừng, nó bối rối đẩy Nhật Nam ra.
Nhưng đôi tay cậu ôm nó không hề nhúc nhích, thậm chí còn siết eo nó mạnh hơn.
- Tôi ở đây từ lâu rồi… nhưng vì ông ta cứ đứng ở ngoài theo dõi cậu nên tôi không ra được…
- Vậy…vậy à ?- nó ngượng ngùng, cúi mặt xuống- Cậu…cậu buông tôi ra !
- Cậu sao thế ?
-……………..- nó run rẩy không đáp
- Mấy hôm nay cậu hành động rất lạ…
- Tôi…tôi không có !- mắt nó ươn ướt
………………………..
Một thoáng im lặng, đôi mắt Nhật Nam cụp xuống nhìn đỉnh đầu Linh, cậu buồn rầu.
- Sao em lại khóc hả Linh ?- tiếng Nhật Nam rất nhẹ.
Tiếng em đập vào tim nó nhói đau, chân tay nó run lên. Vì sao cậu lại gọi tôi bằng tiếng em tha thiết như thế
? nước mắt nó chợt rơi xuống, mọi sức phản kháng của nó đều trôi tuột đi
đâu mất. Nó thấy đôi vai mình đang rung lên từng hồi và trái tim đang
đập quá sức của nó.
Nhật Nam xoay vai nó lại, cậu ôm chặt lấy nó vào ngực mình, nói thiết tha :
- Ngọc đã nói gì với em ? Mấy hôm nay anh thấy nó biểu hiện thân thiết
với em rất lạ ! Nó đã nói gì với em mà em lại tránh mặt anh, lại khóc
thế này ?
Một tay nâng cắm nó lên, Nhật Nam nhìn vào đôi mắt ướt đẫm của nó, cậu chua xót :
- Có phải Ngọc đã yêu cầu em từ bỏ anh không ?
- Không….- nó lắc đầu lia lịa- Không phải đâu ! Ngọc không nói thế…
- Vậy thì tại sao ?
Linh cúi mặt, trái tim nó như có hàng vạn mũi dao đâm.
- Em…em chỉ thấy Ngọc quá đáng thương….em…không thể làm cô bé đó tổn thương !- Linh đưa tay lên mặt
khóc nức nở, những uất ức đè nặng trong lòng nó bấy lâu ra đang nổ tung ra không kìm giữ lại được.
Đôi chân Linh run rẩy muốn khuỵu xuống. Nắm chặt tay lên ngực, cảm giác
khó thở đang chiếm lấy nó. Trong một chốc , nó thấy váng vất vì nước mắt
và khuỵu hẳn xuống.
Nhật Nam quỳ xuống bên nó, bóp mạnh hai vai nó, cậu nói đầy bức xúc :
- Vậy còn anh ? còn em ? cả hai chúng ta đều bị tổn thương thì sao ?
Linh càng khóc nhiều hơn, úp mặt vào tay, nó không biết nên nói gì lúc này.
Nhật Nam thở dài, cậu hiểu những cảm giác mà Linh đang phải chịu đựng.
Không thể trách cô ấy, mà chỉ có thể trách cậu không bảo vệ được người
mình yêu thôi ! Kéo Linh vào vòng tay của mình, cậu khẽ nói :
- Anh không thể yêu Ngọc được… Em nhường anh cho cô ấy anh cũng không
yêu Ngọc được ! Chính điều này lại càng làm cô ấy tổn thương hơn… Em
không thấy như vậy sao ?
Linh tóm chặt lấy áo Nhật Nam, nó hiểu chứ ! Nó hiểu tất cả những điều
đó nhưng không hiểu sao nó lại hành động như vậy. Nhìn thấy Ngọc yếu
đuối và mong manh là nó lại siêu lòng.
- Linh… em nhất định phải cứng rắn ! em phải tin anh… Em không được nghĩ
lung tung như bây giờ nữa ! Em có nghe anh nói gì không ?
- Anh yêu em… và nhất định anh sẽ chỉ yêu em thôi…- đôi tay cậu siết chặt lấy nó.
Linh khẽ gật đầu, ở bên cạnh Nhật Nam thế này nó mới hiểu được tình cảm
của mình và tình cảm của cậu nhiều như thế nào. Trái tim nó đang đập
không ngừng những âm thanh rộn rã, dù chỉ xa cậu một chút thôi nó cũng
không muốn một chút nào. Đầu óc nó đang được khai thông và yêu cầu đi
vào đúng quỹ đạo của trái tim. Sống đúng với lòng mình thì có gì là sai ?
Nhìn vào mắt nó một cách đắm đuối, Nhật Nam khẽ nở nụ cười buồn :
- Em có nhớ anh không ?
- ….Có…em nhớ anh…- nó đáp ngượng ngùng.
Nó thấy đôi mắt Nhật Nam đang tiến lại rất gần…
Hơi thở ấm áp đang phả vào mặt nó…
Tim nó rung động mãnh liệt…
Môi cậu rất gần với đôi môi run rẩy của nó…
- Em phải đợi… và phải tin anh….
- Vâng….- nó khẽ đáp
Nhật Nam ôm nó thật chặt…
Nụ hôn giống như một cơn mưa tuôn trào mãnh liệt và không muốn dứt.
Nó cảm thấy trong lòng đang dâng lên một niềm hạnh phúc khó tả !
Nếu không được ở gần cậu làm nó chao đảo biết bao nhiêu thì bây giờ nó đang cảm thấy bình yên và tin tưởng hơn rất nhiều lần.
Ameri Ichinose - Yui Nishikawa - Honoka Orihara
Chúc các bạn online vui vẻ !