Disneyland 1972 Love the old s
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Chồng hờ ơi! Vợ yêu chồng mất rồi! - trang 5

Chap 23: Tình tứ trước mặt người kia.

Kể từ hôm đó, nó với anh lại cung nhau làm ăn. Dù mới bước vào vòng quay của kinh tế – chính trị nhưng nó vẫn hòa nhập rất nhanh. Công ty nhà họ Vương vì thế mà lại phát triển như xưa.
Chủ nhật tuần này, để chúc mừng nó lên tiếp quản công ty, nó mở tiệc để mọi người đến chung vui.
Tất nhiên là không thể thiếu đối tác quan trọng chính là anh!
Đưa cho thư kí, nó muốn anh được người của công ty đưa đến tận tay.
Nó rất muốn đưa cho anh tấm thiệp này nhưng kiềm chế lại chính mình. Làm vậy chỉ càng làm sự việc thêm rắc rối mà thôi.
Tấm thiệp mà anh nhận được màu hồng nhạt, có cài nơ trắng, bên ngoài ghi tên anh. Nó giống thiệp mời đám cưới hơn, làm anh càng sầu não.
Và nếu anh để ý thì sẽ thấy thiệp của anh chẳng giống thiệp của những người khác chút nào cả vì nó tự tay làm cho anh.
Lúc làm, nó cứ tự cười mình. Chỉ là cái thiệp mà lại còn làm riêng cho anh mà không lấy hàng đặt ở tiệm như tấm thiếp gửic cho các công ty kia. Anh cũng chẳng để ý đâu!
Đến 7 rưỡi tối, anh cùng Mĩ khoát tay nhau bước vào sảnh. Mĩ cười tươi như hoa. Khi biết nó mở tiệc, cô đoán chắc chắn là anh cũng được mời nên đã năn nỉ anh cho đi theo. Anh lại rất bình thản thốt ra chữ “Ừ”.
Anh cũng cười nhưng sao nó thật chua chat quá. Giá như người bên cạnh anh là nó thì tốt quá.
“Anh Nam, xin cho biết sao anh lại đi cùng cô Mĩ – chị gái của giám đốc mới công ty nhà họ Vương?”
“Liệu có phải hai người có xích mích gì trong truyện tình cảm riêng?”
“Thưa cô Mĩ, xin hỏi cô đã dùng cách nào để tổng giám đốc công ty nhà họ Hoàng yêu mình?”
“….”
Một loạt câu hỏi của các phóng viên dành cho anh và Mĩ. Anh rất bực mình, liền ôm eo Mĩ rồi kéo cô vào đại sảnh. Anh rất ghét mấy người phóng viên chuyên đi soi mói đời tư.
Nó biết anh sẽ đến sớm hơn trước giờ tầm 30 phút nên để một chiếc máy camera trước cửa để theo dõi anh. Thấy anh thân mật với Mĩ như vậy, nó có chút đau lòng.
Đúng là muốn làm việc lớn phải nhịn vài chuyện “phát sinh”.
Nhưng sao cái “phát sinh” này lại lớn như vậy chứ! Nó không thích, không thích chút nào!
“Anh Vũ, đến giờ rồi. Đi thôi anh!” – nó gọi Vũ đang mải nghịch chiếc máy điện thoại của mình.
“Vội thế. Đây, đi đây.” – Vũ bỏ máy xuống rồi nắm tay nó ra ngoài.
Đến giờ, MC lên nói vài câu đùa vui làm không khí thêm vui nhộn rồi mời nó lên phát biểu.
Xuất hiện với chiếc váy trắng ôm sát cơ thế, từ phần đầu gối thì loe rộng ra. Nó bệt tóc lên nhìn rất giống một nữ sinh cấp 3 chứ không phải là một người lãnh đạo một công ty lớn như vậy.
“Ồ, là phụ nữ đó.”
“Nhìn trẻ quá, liệu có lãnh đạo nổi không.”
“Con gái ông Vương chắc có thể.”
Dần dần nhiều lời rì rầm bàn tán vang lên. Anh từ xa nhìn nó, chẳng nói gì.
“Xin chào các vị từ các công ty lớn nhỏ đã đến đây để chúc mừng cho tôi đã lên đảm nhiệm công ty mà bố để lại.”
Sau đó là một tràng pháo tay vang lên.
Nó nở nụ cười thiên thần làm ai cũng chết đứng. Sau đó nó nói bài phát biểu của mình.
Mọi người đều chăm chú lắng nghe, còn anh thì nâng ly rượu lên nhấp môi, vẫn cứ nhìn nó chăm chú.
“Tôi xin hứa sẽ lãnh đạo công ty của bố ngày càng phát triển. Xin cảm ơn.”
Lại một tràng pháo tay nữa vang lên. Ngay sau đó, mọi người hòa vào tiệc đứng.
Vũ ôm vai nó, nó dựa vào lồng ngực của anh đến các bàn chúc mừng. Dần dần thì chỉ còn bàn anh và những người trong tổ chức.
Tiến đền bàn anh, nó cười thật tươi, cầm ly rượu lên rồi mời:
“Ồ, anh Nam đến rồi sao. Tưởng không đến chứ!”
“Sao không đến được chứ? Từng là vợ chồng hờ một thời gian, không đến thì cũng chẳng phải phép! Với lại là đối tác làm ăn với nhau, có thiệp mời kia mà.”.
“Haha. Anh nói phải. Mời anh ly rượu này.” – Vũ cười lớn.
Mĩ đứng bên cạnh hắn, thấy nó vui vẻ với Vũ thì tự nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
Nó được hạnh phúc, lại còn ở người yêu cũ làm cô nay vui thì tự nhiên thành ghét.
Đã vậy thì cô sẽ lại chia rẽ hai người này ra. Cô không muốn nó được hạnh phúc.
“Em kính chị một ly được chứ?” – nó mời Mĩ.
“Chúng ta đều uống đi.” – anh lên tiếng.
“Mĩ này, em có uống được không? Nếu không bảo anh nhé! Em cần giữ gìn sức khỏe cần thận một chút.” – anh quay sang Mĩ, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn cô rồi nắm tay cô. Anh kéo tay cô lên để nó nhìn thấy
“Em uống được. Anh yên tâm.” – Mĩ cười tươi đáp lại.
Cả 4 người cầm ly rượu lên, uống hết một hơi. Nó nhìn Vũ ánh mắt đắm đuối, hỏi Vũ:
“Anh còn có thể tiếp không?”
Vũ cười, thơm lên trán nó một cái: “Tất nhiên rồi.”
“Anh này, có nhiều người ở đây đó. Thôi xin phép hai người, chúng tôi đi đến bàn còn lại đây.”
Đi ra bàn khác, nó và anh đều thấy đau. Yêu một người mà phải thế này sao?
Tồi tệ, ai cũng đều giả dối. Không muốn cũng vậy thôi.
Nhìn thấy trong mắt anh có ánh nhìn tuyệt vọng, Mĩ không khỏi tức giận.
Anh mang cô ra chỉ là để con kia ghen sao? Không phải là anh dành tình cảm đó cho cô sao?
Láo toét! Mày giỏi lắm. Mồi chài cả chồng tao. Đợi đấy…

Chap 24: Anh yêu em! Dám đưa trái tim cho anh không?

Tuyết đứng giữa bàn. Cô ăn mặc nhìn không giống với học sinh cấp 3 một chút nào. Nhìn giống Mĩ, người hơn cô 3 tuổi nhưng có ngoại hình y hệt cô thôi.
“Tuyết, em uống hơi nhiều rồi đấy!” – Vũ cầm ly rượu của Tuyết lại. Cái cô bé này mặt đỏ hết rồi.
“Ý, ngày vui của chị em, liên quan gì đến anh. Trả em.” – Tuyết với lấy chiếc ly vừa bị Vũ cướp mất.
“Em say rồi. Anh Vũ, đưa Tuyết về giúp em. Tí em sẽ về sau.” – nó đẩy Tuyết vào tay Vũ.
“Em sẽ không sao chứ?” – Vũ nhìn nó.
“Thích gì đây? Em là chị cả đấy!” – nó lườm yêu Vũ.
Vũ cười nhìn nó. Cô em gái này bây giờ hư rồi.
Tuyết say dần, chìm vào giấc ngủ. Vũ cười khổ, lần đầu tiên anh phải bế một người con gái về đấy!
Nhưng mà sao giờ, Vũ đâu có kịp hỏi đường về nhà Tuyết. Kiểu này thì…
Rút máy điện thoại ra, màn hình đen xì. Hết pin!

Thấy Tuyết đã ngủ say, anh nhẹ nhàng rút điện thoại của cô ra. Nhưng tìm mãi cũng chẳng có.
Thật là…
“Anh đến phố X, khu chung cư M, số nhà Y, mật khẩu nhà là Z trong thành phố này.” – Tuyết đột nhiên lên tiếng làm anh giật cả mình.
“Rồi. Em làm anh hãi quá đấy!” – Vũ cười rồi đi đến nơi Tuyết chỉ.
Mở cửa theo lời Tuyết đã rặn. Cô nàng này cũng gọn gàng gớm, chỗ nào ra chỗ đấy.
Đặt cô lên giường, anh đang định ra về thì cô kéo anh lại:
“Anh à. Anh thích chị Mai sao?”
“Không. Sao em lại hỏi như vậy?” – Vũ nhìn cô.
“Nếu không thì sao anh với chị ấy lại thân mật như thế?” – Tuyết gắt lên.
“Đóng kịch tí cho vui. Lâu lâu không làm nghề khác nên đóng thôi. Đừng nói em ghen nhé!” – Vũ đùa.
“Em ghen thật đấy!” – Tuyết hét lên rồi cô mơ màng, ngủ thiếp luôn. Trước khi ngủ, cô nhẹ nhàng nói ra vài chữ “Xin anh đừng đi…”
Vũ đang đứng thất thần. Hôm nay Tuyết uống nhiều rượu quá đầu óc có vấn đề à?
Mà vừa nãy cô bảo anh ở lại sao? Là thật?
Anh cũng rất mệt rồi, vừa nãy cũng uống kha khá rượu nên lên giường Tuyết, đắp chăn rồi ôm cô ngủ luôn.
* * * * * * * *
Sáng hôm sau, người dậy trước là Vũ. Mắt nhắm mắt mở, anh với tay đến cái điện thoại gần nhất mà chẳng cần biết đấy là máy của ai.
7 rưỡi. Dậy được rồi. Hôm nay anh dậy hơi muộn, mọi ngày 7 giờ là anh đã bật khỏi giường rồi.,
Ý, đây không phải máy Vũ, ở đây là nhà Tuyết. Vậy đây là máy Tuyết rồi.
Nhưng tại sao màn hình lại là “cái mặt” của anh thế này. tìm trong thẻ nhớ cũng rất nhiều ảnh anh.
Chẳng lẽ cô gái này thích anh sao?
Một lúc sau, Mĩ ngáp ngắn ngáp dài bước xuống giường. Đánh răng rửa mặt xong, cô lò mò xuống bếp xem có gì ăn không thì thấy trên bàn có nồi mì tôm nấu với thịt rõ là ngon.
Cạnh nó còn có tấm thiệp:
“Nhớ phần anh nếu em ra trước.”
Ngay sau đó, Tuyết nhận được một cái khoác vai. Vũ cười cười rồi kéo Tuyết ngồi xuốngx giơ thưởng thức thành quả của anh.
Tuyết thích Vũ nhưng mà chẳng dám nói. Anh càng thế này làm cô càng muốn thổ lộ.
“Ăn nhanh anh rửa bát!” – Vũ nhìn Tuyết.
“Anh mà rửa bát á? Em chẳng tin.” – Tuyết phì cười.
“Sao ai cũng nghĩ anh giống cái tên Nam kia ấy nhở. Anh là nhị trưởng của tổ chức thì cái này không biết mới lạ.” – Vũ giận giận.
“Thôi ông cho tôi xin. Tí tôi rửa bát cho, mệt với ông!” – Tuyết cười ha hả.
Dù có nói như vậy, nhưng ăn xong Vũ vẫn lò dò chạy vào rửa bát giúp Tuyết.
Khi đang rửa, còn lại chiếc bát cuối cùng, Vũ định với lấy nhưng lại chạm vào thứ gì đó mềm mềm.
Như một dòng điện xẹt qua, Tuyết đứng hình. Vũ cầm tay Tuyết sao?
“Khụ khụ.” – Tuyết ho khan. – “Thôi để em rửa.” – mặt cô đỏ như cà chua vậy.
Định rụt tay lại, Vũ bỗng dưng cầm cặt bàn tay cô. Tuyết nhìn anh, ngượng ngùng.
Vũ thơm lên má cô, cười dịu dàng: “Anh yêu em. Dám đưa trái tim của em cho anh không?”
“Biết còn hỏi.” – Tuyết cười mỉm, ngượng ngùng để anh rửa tay rồi ôm đằng sau mình.
Hạnh phúc quá đi mất! Không ngờ cô lại được người mình thầm yêu tỏ tình.
Cô sẽ giữ lấy tình yêu này của mình!

Chap 25: Nghi ngờ.

Chuyện Vũ và Tuyết vẫn giữ kín, chưa ai biết. Vũ nói rằng nên nói cho nó một tiếng, dù sao nó cũng là em gái anh nhưng Tuyết ngăn lại. Muốn cho nó biết cũng được thôi nhưng không phải bây giờ. Nhỡ nó ngại, không “diễn” đạt thì rất dễ bị lộ.
Như vậy đồng nghĩa với việc Vũ sẽ không trả thù được Mĩ.
Một lí do thuyết phục như vậy thì làm sao không nghe theo được chứ.
Thế nên cả hai chỉ để mình biết mà thôi.
Sáng thứ hai đầu tuần, lúc Tuyết học xong thì nghe thấy tiếng hô hét cả phía dưới sân. Ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập ở tất cả các lớp. Một đàn “vịt giời” chạy ra làm Tuyết suýt ngã xuống đất.
Ở dưới sân trường có vàng à?
Có thì đây cũng chẳng quan tâm!!!
Hờ hững bước qua đám đông, Tuyết đi thẳng ra cổng trường.
Mà con gái trường này làm sao mà hét hò ầm ĩ lên. Điếc cả tai.
Đang đi thì có cánh tay kéo Tuyết lại làm cô giật mình suýt ngã ngửa ra sau. Nhắm tịt mắt lại, chuẩn bị “tiếp xúc” với cái nền bê tông của sân trường thì thấy mình cứ ở không trung, ở lưng lại có một cánh tay.
“Đi đứng cẩn thận chút. Về với anh.” – Là giọng nam, rất quen. Lẽ nào…
“Anh Vũ?” – Tuyết nhìn lên
“Chẳng lẽ em có thằng khác à? Thằng nào bảo anh. Anh cho nó về với đất!” – Vũ giận yêu.
“Có đã tốt!”
“Haha. Thế thì về thôi.”
Vũ cầm tay Tuyết cùng về trường ánh mắt tiếc nuối, giận dữ đằng sau lưng.
Anh hôm nay phải đi gặp đối tác làm ăn từ nước ngoài về. Nơi anh hẹn đối tác qua trường Tuyết. Anh muốn đưa đứa em gái này đi cùng.
Đợi trước cổng trường, anh thấy chỉ còn vài ba học sinh. Khi tất cả đã ra hết thì cánh cổng trường cũng từ đó mà khép lại. Anh ra khỏi xe, hỏi cô gái ra cuối cùng:
“Em có thấy Tuyết học lớp 10a8 đâu không?”
“Tuyết 10a8? Em không biết mặt em ấy nhưng mà nghe nói là vừa có một chàng trai đẹp trai đưa về rồi.” – cô đáp thật thà.
“Ừ. Cám ơn em nhiều.” – anh cười tạm biêt.
“Xin phép em về trước.” – cô ra về.
Trời ơi là trời. Trai ở đâu đẹp thế? Nếu không phải thấy anh bận thì đã hỏi được tên, nhà, số điện thoại của anh rồi.
Còn anh đang cười ha hả trong xe. Tuyết cùng “một chàng trai bí ẩn” về á? Chẳng thằng nào dám động vào cô em gái này mà bây giờ lại bảo có bạn trai? Đúng là cái gì cũng có thể xảy ra mà.
Theo đường về nhà Tuyết, anh thấy Tuyết đang thong thả đi bộ. Bên cạnh là một người con trai thật. Nhưng sao anh có cảm giác là đã gặp người này ở đâu rồi? Lại còn gặp rất nhiều lần là đằng khác.
Tuyết không hề biết ông anh họ đi đằng sau nên cứ thao thao bất tuyệt kể cho Vũ chuyện cười. Vũ quay sang cô cười lớn. Tay hai người vẫn nắm chặt, không tách rời.
Anh nhìn thấy mặt Vũ, liền cứng đờ.
Đó là người yêu của nó cơ mà.
Anh tiếp tục đi theo, khi gần đến nhà Tuyết thì tắt máy ra khỏi xe rồi đi bộ theo.
Trùng hợp là nó đến gặp Tuyết để rủ cô cùng đi ăn trưa. Thấy Vũ và Tuyết sánh vai bên nhau, nó hiểu ngay là hai người này đang ở trong một mối quan hệ mở!!!
“E hèm.” – nó đằng hắng.
Tuyết ngẩng mặt lên nhìn thấy nó thì nhanh chóng rút tay ra.
Kiểu này muốn dấu cũng khó!
“Thôi đi. Yêu nhau thì nói. Dấu dấu diếm diếm. Đây không quan tâm nữa. Giận.” – nó quay phắt mặt đi mà cười.
“Thì bây giờ em cũng biết rồi đấy thôi.” – Vũ hờ hững. Kéo tay Tuyết mà nắm lại.
Sau đó, 3 người cứ ở đó mà cười tự nhiên, hỏi về chuyện của Vũ Tuyết mà chẳng biết có người đứng ở sau tán cây xa xa.
Thật không hiểu? Nếu Vũ là nó yêu nhau thì sao Vũ nắm tay Tuyết nó không nói gì lại còn cười rạng rỡ thế kia. Xong anh lại còn nghe loáng thoáng là Vũ và Tuyết yêu nhau thật.
Càng lúc anh càng thấy nghi ngờ!

Chap 26: Bắt cóc! Giết thẳng tay!

Nó, Vũ, Tuyết nói chuyện phiếm một lúc rồi Tuyết cùng nó lên xe chuẩn bị đi ăn. Chiếc xe chuẩn bị lăn bánh thì phía trước liền có một chiếc xe đen chặn ngang làm nó khựng lại. Đi nữa nhỡ đâm vào xe người ta thì chết dở!!!

Nhưng sao mãi chiếc xe này không di chuyển. Chỗ này không phải đường quốc lộ bình thường nên chẳng có chuyện tắc nghẽn.

“Tuyết này. Ngồi ở đây đợi chị một lát. Đừng có đi đâu.” – nó quay sang Tuyết rồi mở cửa, ra khỏi xe.

Tuyết nghe theo lời nó, ngồi yên trong đấy.

Nó đến đứng trước cửa chiếc xe kia, liền bị kéo vào trong, miệng bịt một cái khăn.

Hơi bất ngờ, nó liền chuẩn bị ra đòn nhưng mà…

Chết tiệt! Khăn có thuốc ngủ.

Cố gắng chống cự nhưng cuối cùng nó cũng thiếp đi. Chiếc xe đen liền chuyển bánh không dấu vết.

Tuyết thấy thế thì thở phào. Bụng cô reo ầm ĩ cuối cùng cũng được ăn!

Nhưng…chị Mai đâu? Sao không thấy quay lại?

Anh ở tán cây định rời đi nhưng thấy nó biến mất lòng trở nên lo lắng.

Chạy nhanh tới xe của nó, mở cửa xe rồi khởi động.

“Sao anh lại ở đây?” – Tuyết bất ngờ hỏi.

“Mai bị bắt cóc rồi. Chỉ nên biết vậy. Ta cần đuổi theo.” Ngay sau đó. Chiếc xe phòng vèo vèo trên đường.

Chiếc xe lách những xe khác ở trên đường như một con rắn làm người đi đường có chút hoảng sở.

Dù vậy, anh đã sơ hở làm mất dấu.

“Em về đi. Tìm thấy Mai anh sẽ gọi.” – anh dừng xe cạnh vỉa hè, bảo Tuyết xuồng.

“Mong nhận tin anh.” – Tuyết xuống xe. Chờ anh đi xa, cô rút máy điện thoại ra, gọi điện thoại cho một số máy lạ:

“Chị cả mất tích.”

Đã hai ngày, anh cho tìm khắp mọi nơi nhưng không có bất cứ thông tin nào.

Nó hiện bị nhốt ở nhà hoang trên núi. Thuốc ngủ lần này quá mạnh, nó miên man hết cả một ngày, tỉnh lại đã được nửa ngày. Bụng nó rú ầm lên.

“Đói sao? Ăn thịt mày không?” – một giọng nữ vang lên.

“Con chó đê tiện nào thế?” – nó cười khẩy. Bắt cóc là cái thứ nó khinh nhất trong tếế giới ngầm.

“Hỗn láo. Dám nói tứ trưởng thế sao?” – một giọng nam vang lên. Giọng nói đó ngày càng gần trước mặt nó. Người đó định vung tay lên thì khựng lại.

“Im miệng, tiếp tục đi.” – nó ra lệnh. Đây là người của nó. Sao người con gái kia lại có được, lại được gọi là tứ trưởng.

Lẽ nào là Tuyết?

Không thể nào! Tuyết chắc chắn không phải người như vậy!!!

Chỉ còn một người: Mĩ – chị gái nó, cũng là người có gương mặt y hệt Tuyết.

“Bốp!” – người con trai kia ra tay nhưng người đó đánh vào tay mình chứ không đánh vào mặt nó. Nó cười nhẹ, tỏ ý cám ơn rồi quay mặt sang một bên như vừa bị đánh.

“Haha! Câu dẫn chồng của chị gái tao? Mày có gan lắm!!! Tao rất thích mày ở điểm này.” – Mĩ lại một lần nữa đứng trước “may quay” mà đóng kịch.

“Xin tha cho tôi.” – nó giả vờ van xin.

“Giết nó thẳng tay cho tao. Nó không đáng sống.” – Mĩ đứng dậy nhìn xem cảnh nó bị giết.

Nhưng…

Sao không có ai manh động gì cả? Lại có một tên lại ra cởi trói cho nó nữa…

“Hey! Chị gái! Còn gì muốn nói với em gái không?” – nó cười nhìn thẳng vào mắt Mĩ.

“Chúng mày còn đứng đó làm gì? Mau giết nó!” – Mĩ càng thêm sốt ruột.

“Theo chị, giữa lời của chị cả và tứ trưởng thì nên nghe theo ai?” – nó cười lạnh.

“Mày…” – Mĩ đứng bất động.

Không thể ngờ được, chuyện đến đây rồi mà lại bị bỏ dở sao.

Hôm đó, Mĩ vào bar định uống một chút thì tất cả đều gọi cô là tứ trưởng. Cô rất ngỡ ngàng. Cuối cùng biết rằng họ nhầm mình với ai đó giống mình.

Chỉ có thể là Tuyết!

Bất ngờ kéo đến, nhưng Mĩ lại ung dung cười và bắt đầu lên kế hoạch giết nó.

Vậy mà…

“Đưa cô ta đi.” – nó ra lệnh. Chỉ sau vài phút ngắn ngủi, căn nhà lại trở nên trống vắng.

Thật kì lạ!!

Chap 27: Em sẽ phải hối hận!

Nó trở về nhà. Suy nghĩ…
Tại cuộc sống lại phải khổ sở như thế? Chỉ vì tình yêu mà giết cả họ hàng, ruột thịt hay sao?
Chị gái của nó đã đi quá xa rồi!
Nó thở dài, bước vào nhà.
Đã lâu lắm rồi, chưa có gọi cho Huyền. Chắc Huyền cũng sắp đẻ rồi ấy chứ!
Không được, phải gọi điện cho Huyền thôi. Nó nhớ Huyền lắm rồi.
Lấy máy điện thoại ra, bấm số Phong. Nó sợ Huyền đang ngủ, đánh thức nó thì không có tốt. Phụ nữ thời kì này rất nóng nảy, cẩn thận Phong bị vạ lây thì chết.
“Alô!” – Phong bên đầu kia nhìn thấy nó gọi liền nhấc máy.
“Giật hết cả mình.” – nó suýt ngã xuống đất. Phong sao nhấc máy nhanh quá vậy? Hay đúng như nó nghĩ.
“Haha. Lâu không gặp, có khỏe không đây hả chị dâu?”
“Chị dâu cái đầu anh. Về cho ăn dép đấy” – nó càng đau lòng hơn. Hai từ chị dâu…
“Ơ láo nhở!” – Phong lại cười.
“Anh đang nói chuyện với cô nào đấy hả? Sao anh lại dám ung dung nói chuyện chứ?” – từ đầu dây bên kia bất ngờ có tiếng của phụ nữ.
Chính là Huyền!
“Cô nào em biết rõ nhất đấy. Em nghe đi này.” – Phong nhún vai, đưa máy cho Huyền.
“Anh…” – mắt Huyền rưng rưng.
“Thôi xin em. Người chị em tốt của em đấy!” –Phong cuống cuồng đứng dậy bên Huyền.
Nó vỏng tai lên nghe mà cười sặc sụa. Huyền của nó đây sao?
“Alô. Mai à?” – Huyền tò mò hỏi.
“Chả tao thì là mày à?” – nó hỏi ngược lại.
“Tao nhớ mày quá đi mất!”
“Nhớ sao không về?”
“Thế mai tao về!” – Huyền còn quay sang nói với Phong “Anh thu xếp quần áo. Mai ta về!”
Nó giật mình. Huyền nói là làm, nhỡ mai nó về thật thì không thể được!
“Ờ…ờ…thôi, cứ ở đấy đi. Tao đùa ấy mà. Lúc nào đưa cháu tao về cả thể!” – nó dỗ ngọt.
“Mày không muốn tao về à?” – Huyền lại chuẩn bị khóc.
“Tao xin mày. Đừng có khóc. Mày về nhỡ làm sao thì để tao chết à? Nghe tao!” – kiểu này xác định với ông Phong rồi.
“Thế mai tao không về nữa!”
“Tốt tốt!!!” – nó thở phào.
Thế là từ lúc đó tới lúc Phong cướp máy Huyền, mắng cho nó một trận thì hai người mới cúp máy.
Còn muốn nói nữa cơ nhưng mà Phong bảo không tốt cho Huyền nên nó đành thôi.
Đợi Huyền về, còn rất nhiều chuyện muốn nói.
Lúc nó về trời còn nắng nhẹ, ấm áp. Vậy mà bây giờ chẳng còn ánh mặt trời, lạnh lẽo.
Nó quen rồi!
“Em về lâu chưa?”
Nó khựng lại. Đây là…là giọng của anh!
Quay người lại, nó thấy anh đang dựa ở cửa nhà mình.
“Anh biết tôi đi đâu à?” – mặt nó không chút biểu cảm nào.
“Em bị bắt cóc. Em có biết anh đã tìm em rất lâu rồi không? Em có sao không?” – giọng anh có chút thương xót. Dần dần, anh tiền lại gần nó. Càng cùng càng nhanh hơn.
Đến khi anh định cầm tay nó lên xem thì nó lùi lại, vung tay ra đằng sau.
“Anh đi đi! Đừng có động vào tôi. Tôi với anh chẳng có quan hệ gì cả. Tôi không cần anh phải lo!” – nó quay ra đằng sau, mặc kệ anh.
Anh kéo tay nó lại, ôm vào lồng ngực.
“Sao em cứ phải đóng kịch như thế? Anh biết em với Vũ không có quan hệ gì cả. Sao em cứ phải đối xử như vậy với anh? Xin em về với anh đi mà.” – nó vùi đầu mình vào cổ nó.
Nước mắt nó lại rơi. Trái tim thổn thức nhưng cũng như có muối xát vào.
Anh đừng đối xử như thế mà…
“Bỏ ra!” – nó hét lên.
“Anh biết tôi không có quan hệ gì với Vũ? Đúng, chúng tôi chỉ là anh em bình thường…”
“Anh biết.”
“Nhưng điều quan trọng tôi không yêu anh.” – nó vùng ra khỏi lồng ngực của anh, nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói.
Anh cứng đờ người. Anh đã xuống tới nước này rồi mà nó vẫn vậy sao?
“Được. Được thôi. Em sẽ hối hận.” – anh quay người bước đi, che dấu giọt nước chứa niềm đau và thù hận.
Anh quyết trả thù nó!
“Trả Tuyết về cho chồng cô ta đi!” – nó rút máy, nói ra một câu.
Những người của tổ chức không muốn nói nhiều.
“Em xin lỗi! Em chỉ có thể làm như vậy…”

Miku Ohashi - Azumi Mizushima - Akiho Yoshizawa

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ