Truyện teen - Chuyện tình Công chúa và Hoàng tử - trang 11
Chương 27 : Valentine
14-2, ngày lễ dành cho những người iu nhau, dành chonhững cặp tình nhân thể hiện tình yêu thương của mình và cũng là 1 sựlựa chọn hoàn hảo cho những ai muốn bày tỏ cho đối phương biết tình cảmcủa mình. Các hoàng tử cũng chẳng phải ngoại lệ Hôm nay các chàng và các nàng đều nhận được rất nhiều quà. Các nàngthì đủ thứ quà, socolate, trang sức, dày dép.....từ đủ thứ người. Nhưngmón quà từ người mà các nàng mong muốn thì lại chẳng thấy đâu -Phương!_Vũ gọi Phương -Gì vậy?_Phương quay lại, hỏi. Hôm nay, trông cô nàng có phần dịu dàng hơn ngày thường -Tối nay rảnh k?_Vũ hỏi, hơi ngượng 1 chút -Tối nay hả? Um....mình muốn ở nhà nấu ăn_Phương suy nghĩ 1 chút rồi nói -Thôi, để mai đi. Hôm nay đi với mình đi_Vũ năn nỉ -Quan trọng k?_phương ngập ngừng -Quan trọng, quan trọng lắm_Vũ nói -Um..vậy thì được_Phương gật đầu -Ha, vậy là đồng ý rồi nhá. Nhớ nhé, tối nay mình đến đón cậu_Vũ nói rồi chạy đi ............. -Hừ, con nhỏ đó thật là quá đáng. Đã vậy, tao cho mày biết tay, tối nayđừng hòng mày đi đâu được_Trà thầm thì trong họng rồi rải vỏ chuối suốt quảng đường Phương đi. Phương thì cứ lơ đễnh, chả chịu nhìn ngó gìdưới đất mà cứ nhìn lên trời mãi. Thể nào cũng ngả cho xem Nhưng................ -Phuơng! Qua bên kia đi. Hình như Vũ bị sao đầu đó đó_Thiên kêu -Sao? Ở đâu?_Phương hốt hoảng -Ở sân bóng ấy. Hình như đá banh bị té_Thiên nói Phương nghe vậy thì chạy 1 mạch về phía sân bóng, điều đặc biệt là sân bóng ở hướng ngược lại. Vậy là kế hoạch của Trà phá sản hoàn toàn (Nhắc lại tí, Thiên là anh họ Phương đó mọi người, gặp Phuơng lúc đichơi Đà Lạt, bị Phương bắt cõng về khách sạn và cũng chính là người giúp Phương nấu ăn)
-******** thật_Trà tức điên -Sao? Ra đây đi chứ? Trốn làm gì?_Thiên nói -Cậu biết tôi định làm gì sao?_Trà nhăn mặt -Tất nhiên tôi biết. tôi đứng đây nãy giờ rồi. Đủ lâu để thấy những gì cô làm_Thiên nói -Anh là hotboy lớp 12 phải k? Người mới tới ấy? Liên quan gì tới anh đâu mà anh lại cản tôi_Trà nhăn nó -Phương là em họ tôi_Thiên nói -Em họ? Vậy cũng đây tới mức thế? Tôi thấy ánh mắt của anh rồi. Ánh mắtđó chỉ có những kẻ đơn phuơng mới cos thôi. Tràn ngập yêu thương nhưngcũng đầy chua xót khi thấy người mình yêu k yêu mình_trà nói -Đungs, tôi yêu Phương. Thì sao? Nhưng tôi biết mình và Phuơng, giữa cả 2 có khoảng cách của tình anh em và cũng chỉ mình tôi yêu cô bé. Chính vì thế, thay vì theo đuổi tôi đã quyết định bảo vệ cô bé từ phía sau,thoát khỏi những nguy hiểm mà những con con rắn độc như cô tạo ra_Thiênnói -Hừ! Anh.._Trà k thể nói gì thêm -tôi nói rồi. Đừng đụng vào cô bé, nếu k, cô sẽ k yên với Thiên này đâu_Thiên cảnh cáo -Quá đáng. Tôi thua anh lần này, nhưng chưa chắc lần sau tôi để yên đâu_Trà bỏ đi sau khi đã đưa ra lời cảnh cáo -Đúng là rắn độc_Thiên lắc đầu nhìn theo cô nàng
Phong ngồi trong 1 quán cà phê thật lãng mạn với nhữngbản nhạc ngọt ngào của ngày lễ valentine cùng tách là phê nóng hỏi, bốckhói nghi ngút. không gian lãng mạn này phù hợp cho 1 buổi tỏ tình nhưng sao k khí ở đây lại cã phần ngột ngạt nhỉ? Phải chăng vì người ngồitrước mặt Phong đây là.....tuấn? -Sao thế? Chẳng lẽ cậu hẹn tôi ra đây chỉ để uống cà phê thôi à? Trongcái ngày này mà 2 thằng con trai lại ngồi uôngs cà phê cùng nhau thì cóvẻ hơi kì cục đấy_Tuấn lên tiếng trước -Anh....Có phải anh có tình cảm đặc biệt với TRinh k?_Phong nói -Sao cậu nghĩ vậy?_Tuấn hơi nghiêng đầu, hỏi -K, em nhận ra là thế. Ánh mắt của anh luôn hướng về TRinh mà k phải ai khác_Phong nói -um..Xem ra k phải chỉ có Ngọc nhận ra nhỉ? Tôi đongs kịch dở quá chăng?_Tuấn nói rồi mỉm cười -Ý anh là Ngọc biết rôi?_Phong nói -Um, con bé biết rồi. Nó có gặp tôi hôm trước. Nó cũng nói giồng cậu vậy_Tuấn nói -Vậy anh đã nói gì?_Phong hỏi -Tôi đã nói với con bé, và bây giờ thì nói lại với cậu. Tôi thích Trinhnhưng tôi biết ánh mặt và trái tim cô bé k dành cho kẻ đa tình này. Tôithấy ghen tị với nguời con trai đó, tôi muốn giết người con trai đónhưng tôi k thể vì người con gái tôi yêu sẽ buồn và hận tôi mãi mãi. Vìthế, tôi chúc phúc cho họ rồi._Tuấn nói sau khi đã nhấp 1 ngụm cà phê - Trnh thích ai? Anh biết chứ?_Phong hỏi -Chẳng lẽ cậu k biết sao?_Tuấn ngạc nhiên -K_Phong lắc đầu -Người ngoài nhìn vào cũng còn biết, vậy mà.....Haizzz, thôi, cậu cứ tỏtình đi, rồi Trinh sẽ trả lời cho cậu biết. Đúng là tình yêu làm lu mờlí trí_Tuấn lắc đầu, khẽ cười rồi nhấp ngụm cà phê_Thôi, cậu cứ ở đây đi nhé. Tôi phải đi thăm lại bạn cũ đây, biết đâu ở đó lại có 1 nửa đichsthực của tôi thì sao. Tiền cà phê hôm nay cậu chịu khó trả nhé. Coi nhưquà cảm ơn vì đã mất đi 1 đối thủ đi. Chào_Tuấn lém lỉnh nói rồi ra về Phong khẽ cười vì ông anh này cũng thú vị, tốt tính và dễ gần đấychứ. Thanh toán tiền cho phục vụ, Phong trở về trường để thực hiện kếhoạch mà mình đã ấp ủ bấy lâu -Ngọc ơi, chiều nay đi chơi với mình nhé_Kiệt nói -Um......chiều nay thì e rằng k đươcj. Mình có hẹn mất rồi_NGọc nói -Với ai?_Kiệt hỏi -Với anh Lâm. Anh hẹn mình cùng đi mua sách_Ngọc cười -Vậy...tối nay được chứ?_Năn nỉ đó_Kiệt nói -um..mình sẽ cố về sớm xem sao_Ngọc nói -Vậy cậu tới đường XYZ nhé, mình đượi cậu ở đó_Kiệt cười -Uk_Ngọc gật đầu Sau khi hẹn xong các nàng, các chàng, k 1 ai còn ở trường........... -Ơ...anh Tuấn!_Ngọc đang đi tới chỗ hẹn để gặp Lâm thì thấy Tuấn -Ngọc đấy à? Đi đâu vậy?_Tuấn quay lại, hỏi -Em tớiu hiệu sách gặp bạn. Hiệu sách ABC đó anh_Ngọc cười -Vậy à? anh cũng đi tới nhà thằng bạn, gần đó thôi, đi cùng nhé_Tuấn nói -Vàng, tất nhiên rồi. Có người hộ tống, sướng phải biết_Ngọc cười -Nè!_Đi được 1 đoạn thì Tuấn nói -Gì anh?_Ngọc ngước mặt lên, hỏi -Lúc sáng anh mới gặp Phong đó_Tuấn nói -Phong?_Ngọc ngạc nhiên -Uk. Cậu ấy hẹn gặp anh. Thì ra k phải chỉ mình em mà Phong cũng biết chuyện anh thích Trinh mất rồi_Tuấn nói -Nhưng Phong......._Ngọc ấp úng -Phong yêu Trinh, đúng k? Trinh cũng yêu Phong nhưng thằng nhóc lạichẳng biết Trinh thích mình. Ngốc thật. Anh tin cậu ta sẽ đem lại choTrinh hạnh phúc nên đã từ bỏ rồi, anh đã chúc ậu ta thành công trong lần tỏ tình này. Thấy anh vĩ đại k?_Tuấn đùa
-Vâng. Anh vĩ đại. Tuấn number one! Ngọc đùa -Giỡn vậy thôi chớ em biết bây giờ anh tới nhà bạn làm gì k?_Tuấn nói -Làm gì ạ? -Anh có hẹn với hội bạn cũ đang còn độc thân. Nghe nói có cả cô bạn màanh đã từng cảm nắng năm 12 nữa. Biết đâu giờ đây, bọn anh lại thành 1cặp và cô bạn đó mới chính là người con gái đichs thực dành cho anh. Giờ nghĩ lại những kỉ niệm ngày ấy, tim anh vẫn còn đập rộn ràng này_Tuấnnói -Vậy em chúc anh thành công. Em muốn có chị dâu lắm rồi_Ngọc đùa -Con bé này_Tuấn cốc đầu Ngọc, nói -Thôi, tới hiệu sách rồi, tạm biệt anh. Nhớ mang chị dâu về cho em coimắt nhá. em duyệt anh mới đưocj lấy cơ. Nhớ bảo chị ấy mua quà cho em,em gắt lắm đấy. K đủ tiêu chuẩn là em k cho cưới đâu_Ngọc tạm biệt anhkèm theo 1 câu nói nửa đùa nửa thật và cái nháy mắt lém lỉnh -Uk_Tuấn cười -anh chờ em lâu k?_Ngọc hỏi lâm -Uk, k lâu lắm, chỉ mới tới thôi mà_Lâm cười -Anh muốn mua sách gì? Em tư vấn cho. Tất nhiên là bằng vốn hiểu biết hạn hẹp của mình_Ngọc cười -K, hôm nay anh k muốn mua sách_Lâm nói -Vậy sao anh hẹn em..._Ngọc ngạc nhiên -K nói thế liệu em có chịu đi k, hả nhóc?_Lâm búng trán nGọc -Vậy giờ mình đi đâu?_Ngọc hỏi táng khi đang xoa xoa trán -Đi với anh tới 1 nơi. anh muốn em đến đó với anh_Lâm nói rồi kéo Ngọc đi ........ -AAaaaaaaaaaaaa, nơi này đẹp quá_Ngọc dang 2 tay ra đón lấy ngọn gió mát rượi Lâm đưa Ngọc tới 1 cánh đồng trồng đấy hoa hồng xanh, ở trung tâm là 1 khóm hoa hồng đỏ xếp thành hình trái tim. Kiệt cũng đã đưa Ngọc tới 1 cánh đồng tương tự thế này nhưng thay vì hoa hồng thì ở đó trồng đầy cỏ lau. Nói đúng hơn, k phải trồng mà do tự mọc lên. So với cánh đồng được chăm bón kĩ này thì cánh đồng cỏ lau kia chả là gì cả nhưng Ngọc thíchcánh đồng \\\"của Kiệt\\\" hơn. K biết tại sao nhưng có lẽ Ngọc thích vẻ hoang sơ ở đó -Ngọc à, em có nhìn thấy khóm hoa hồng đỏ ở kia k?_Lâm chỉ tay về phía khóm hoa hồng đỏ -Vâng, em thấy_Ngọc nói -Vậy em có thấy nó có hình gì k?_Lâm hỏi tếp -Um...xa quá, em k thấy được_Ngọc bị cận nên đành bó tay -Vậy để anh đưa em lại đó_Lâm nắm tay NGọc kéo về phía đó -Là hình trái tim?_Ngọc ngạc nhiên -Đúng vậy. Là hình trái tim. Ngọc à, anh yêu em_Lâm tỏ tình -Dạ?_Ngọc quay lại, hỏi -Anh yêu em. Ngay từ lần gặp đầu tiên anh đã bị em thu hút rồi. em cũnglà người đã cứu anh khỏi bọn côn đồ, dường như định mệnh đã đưa em tớivới anh và sắp đặt cho em là của anh. Ngọc, làm bạn gái anh nhé_Lâm nóirồi quỳ xuống chân Ngọc -anh Lâm à, có lẽ.....em phải xin lỗi thôi_Ngọc nói -Tại sao?_Lâm ngước mặt lên, hỏi -Em k biết nhưng thật sự....em k yêu anh. Em thật sự k hèe có cảm giácgì với anh cả. Với em, anh chỉ là 1 người anh trai k hơn k kém. Em xinlỗi_Ngọc nói, gương mặt có phần áy náy nhưng chân thật -Em...yêu người khác phải k?_Lâm hỏi -Em...em...k biết_Ngọc ấp úng -Là Kiệt! Là Kiệt phải k? Kẻ đã cướp em khỏ anh là Kiệt phải k? Hả? Em nói đi_Lâm đứng dậy, bám lấy vai Ngọc, lay mạnh -em...em k biết_Ngọc nói, gương mặt có phần hoảng sợ khi thấy Lâm như thế -Nói đi! Em hãy nói đi!_Lâm hét lên, gương mặt hằn rõ những đường gân xanh -Em k biết!_Ngọc hốt hoảng, hét lên, rồi bỏ chạy Tiếng bước chân vang lên vồn vã, va quẹt vào những bông hoa mỏng manh kêu lạo xạo, khấy động bầu k gian đang yên tĩnh vừa bị tổn thương bởitiếng hét của Lâm Lâm khụy xuống giữa cánh đồng hoa, ánh mắt hằn lên những tia lửa đỏli ti đầy thù hận. \\\"Kiệt, cậu đã cướp mất tình yêu của tôi. Nếu k cócậu, Ngọc đã thuộc về tôi rồi\\\"_Lâm nghĩ rồi xiết chặt tay Ngọc lang thang 1 mình trên những dãy phố sâm suất, nườmnượp người qua lại. Tiếng nh¹c du dương, trầm bổng với những ca từ cangợi về tình yêu vang lên, hòa quyện cùng mùi chocolate ngọt ngào từ đâu bay đến. Lang thang 1 mình giữa làn người đông đúc, nhận được vài lờimời mua hoa, Ngọc khẽ mỉm cười, lắc đầu rồi bước đi. Đi ngang qua 1 cửahàng đồng hồ, nhìn lên chiếc đồng hồ lớn treo gần cửa, Ngọc thấy cũnggần tới giờ hẹn nên rảo bước thật nhanh, bỏ qua lời mời gọi của phốphường đông đúc Đường XYZ.......
-Kiệt, cậu đâu rồi?_Ngọc hỏi Trước mặt Ngọc bây giờ k phải là 1 con hẻm tối tăm u uất như trớckia cô đã từng đi mà lung linh, ấm áp với những ngọn nến nhỏ xếp thành 2 hàng dài thẳng tắp tạo thành 1 lối đi nhỏ thật ấm áp -Mình đây_Kiệt xuất hiện -Làm gì mà thắp nhiều nến vậy? Cúp điện hả?_Ngọc hỏi -K, nếu tớ tắt điện rồi chờ cậu tới mới bật lên thì mình nghĩ cậu sẽ sợvì trời tối mà nếu cứ bật điện sẵn thì chả còn lãng mạn nữa nên mìnhchọn cách thắp nến. Những mà....cũng có 1 vài trục trặc_Kiệt nói rồi gãi đầu, chỉ vào 1 vài ngọn nến đã bị gió thổi tắt -Hì. Thế sao hôm nay lại ăn mặc bảnh bao thế kia?_Ngọc chọc -Tở tình với công chúa thì dù k phải hoàng tử cũng phải tuơm tất 1 chútchứ. Có thế thì mới được lòng công chúa chứ_Kiệt cười, nhìn Ngọc -Tỏ tình? Công chúa?_Ngọc hỏi -Um.....cậu là công chúa táng lòng mình. Cậu biết cậu ác thế nào k? Cậunỡ lòng nào mà cướp mất trái itm của mình vậy. Giờ mình chỉ còn là cáixác k hồn thôi. Chắc các cô gái buồn lắm. Cậu.....trao trái tim của cậucho mình nhé! Hãy cứu sống mình đi. Ngọc, mình yêu cậu. Từ rất lâurồi_Kiệt nói, gương mặt và ánh mắt hiện lên tình yêu thuơng vô hạn. trái tim đập nhanh liên hồi -Mình...mình_Ngọc đỏ mặt, chợt thấy trong lòng rạo rực, trào dâng 1 cảm xúc khó nói thành lời -....._Kiệt im lặng -mình.....mình......mình....k biết_Ngọc nói, guơng mặt hoang mang và lúng túng -Cậu.....k cần trả lời mình ngay đâu. cậu cứ suy nghĩ đi, mình sẽ đợi_Kiệt nhận thấy điều đó nên nói -Cảm ơn cậu_Ngọc cúi đầu, k dám nhìn thẳng vào Kiệt -Để mình đưa cậu về. Cũng khá muộn rồi. An ninh ở đây dạo này lại k được tốt_Kiệt vẫn vậy, nhẹ nhàng nhưng đôi mắt thoáng buồn Sau khi đưa Ngọc về nhà, Kiệt lang thang 1 mình trên dãy phố vắng tanh, Ngọc khụy xuống sau cánh cổng màu trắng sữa Suy nghĩ của Kiệt \\\"Ngọc ơi, sao cậu lại như vậy? Sao cậu lại như thế? Sao cậu lại nỡ đối xử thế với mình? Mình biết cậu có tình cảm với mình, nhưng tạisao......Phải chăng tình cảm của mình k đủ lớn? K đủ lớn để chứng minhcho cậu thấy mình yêu cậu, yêu cậu hơn bất cứ ai, bất thứ điều gì trênđời này? Mình nhất định sẽ cho cậu thấy trái tim mình, mình nhất địnhphải để cậu mở cửa trái tim mình để của thấy tình cảm mà mình dành chocậu lớn đến đâu\\\" Suy nghĩ của Ngọc \\\"Kiẹt à, mình xin lỗi. Mình xin lỗi, thật sự xin lỗi cậu. Mình thíchcậu, mình cảm thấy vui khi ở bên cậu nhưng liệu đó có phải tình yêu hayk? Liệt tình cảm mà cậu dành cho mình là? Liệu có đúng như cậu nói? Liệu cậu có nhầm lẫn hay k? Liệu cậu có xác định sai hay k? Cũng có thể mình k phỉa là người đang nắm giữ trái tim cậu mà là 1 người con gái khác.Mình sợ lắm Kiệt à. mình k đủ tự tin để tin vào 1 tình yêu đích thực vìmẹ mình......thật sự cũng đã bị phản bội bởi chính người mà mẹ luôn tinlà 1 nửa của mình. Mình đã chứng kiến hình ảnh của mẹ lúc đó, đau khổtột cùng. Mình sợ. Phải, mình sợ, rất sợ. Mình sợ rằng mình sẽ giống mẹ, và mình k đủ tự tin để nói rằng mình có thể vượt qua. Xin lỗi cậu, kiệt à, xin lỗi cậu bì đã làm tổn thương trái tim cậu. Mình k muốn vậy đâunhưng chẳng còn cách nào khác. mình thật ích kỉ vì mình chỉ muốn mìnhđược an toàn mà thôi\\\"_Ngọc ôm lấy ngực trái, nơi trái tim đang dấy lêntừng hồi đau đớn. Nhưng cô k khóc. Là do hoàn cảnh đã xô đẩy cô, đã rènluyện cô trở nên cứng rắn hay vì cô đã khóc cạn nước mắt mất rồi, khóccận nước mắt vì tình yêu của mẹ nên giờ đây cô không thể khóc thêm đượcnữa??????? còn ở 1 nới nào đó, cấch đấy k xa........... -Nè, dắt mình đi đâu đấy? Mình muốn chơi tiếp cơ, mình muốn đi đu quay_Phuơng nhăn nhó, nũng nịu -Thôi, chơi thế đủ rồi. Cả chiều rồi chứ có phải ít đâu_Vũ nói -K, mình muốn đi nữa_Phương bướng bỉnh, ngồi phịch xuống đất -Cậu k đi phải k?_Vũ thở dài -K đi_Phương nhất quyết k chịu thua -Vậy mình bế cậu đi_Vũ nói rồi nhấc bổng Phương lên -Bỏ xuống, mua!_Phương ra lệnh -Never_Vũ nhún vai rồi bước tiếp -Cậu chết với mình_Phương nói rồi cắn vào vai Vũ -Aaaa, cậu làm cái gì thế? Thèm thịt người à?_Vũ hét lên -Ai bảo cậu k chịu bỏ mình xuống_Phương chu mỏ -Rồi rồi, mình bỏ. Chịu thua cậu luôn_Vũ đanhf đầu hàng -Vậy chơi tiếp ha_Phương nói -Rồi. Nhưng chỉ 1 trò nữa thôi đấy_Vũ ra điều kiện -Uk_Phuơng ngoan ngoãn gật đầu nhưng xem ra Vũ đã nhấm to vì Phuơng cứnăn nỉ 1 trò, 1 trò nữa thôi thành ra tụi nó đã đi hết vòng quay khổnglồ rồi trò cưỡi ngựa của trẻ con, rồi trò máy bay, ấm trà...tùm lum thứmà toàn là trò của trẻ con mới khổ Vũ nhìn Phuơng gặm bánh mình, tay lật lật tờ giấy quảng cáo trò chơi, tỉnh thoảng lại reo lên thích thú thì chỉ biết thở dài. Thậm chỉ mẩubánh mì dính trên mặt cũng chẳng hề hay biết
\\\"Sao mà trẻ con thế k biết, kiểu này thì làm sao mình tỏ tình được đây?\\\"_Vũ gạt mẩu bánh mì trên má Phuơng, thầm nghĩ Khi trời đã về khuya, khu vui chơi chỉ còn thưa thớt người, Vũ mới lôi đươcj Phương về -Nè vũ, hôm nay con Lan lớp mình~@#$%%^, con Thanh#!@$#!%6, con Hồng!#@$#%....._Phuơng làm 1 lèo, hết con này tới con khác -Haizzzzz, nè Phương, cậu như ngày thường được k? Sao hôm nay cậu lại thế?_Vũ nắm lấy tay Phương, khuôn mặt nghiêm nghị -Ơ...uk_Phương ngẩn ngơ rồi khẽ gật đầu Cả 2 cùng nhau bước tiếp nhưng lại đang chìm vào khoảng k im lặng.Thật ra nãy giờ Phương cô tình như thế bởi cô sợ nếu mình như ngàythường thì cả 2 sẽ ngượng ngùng, 2 biết phải nói gì -Phương à_Vũ bất chợt dừng lại -Hả?_Phương quay lại -Nhím yêu heo. Nhiều lắm. Làm bạn gái nhím nha_Vũ nói, ngượng ngùng chìa ra trước mặt Phương 1 chú nhím nhồi bông trước ngực ôm 1 trái tim đỏchói thêu chữ I love you -Um.......heo...heo cũng thích Nhím_Phương ngượng ngùng nhận lấy chú nhím
Vậy là họ đã là cña rnhau, tay trong tay cùng nụ cười rạng rỡ trên con đường hạnh phúc đầy hoa hồng nhưng cũng lắm chông gai
Còn trên 1 ngọn đồi khá cao, cách thành phố k xa lại có 1 đôi tình nhân khác......... -Ắt xì! -Cậu lạnh à? _Phong quay sang hỏi, rồi lấy áo khoác của mình choàng lên người Trinh -Thôi, cậu mặc đi kẻo lạnh. Cậu cũng chỉ mặc có 2 lớp áo thôi mà. Đưamình cái áo rồi cậu lấy gì mà mặc? Mặc mỗi cái áo cộc tay thế kia thìlạnh lắm _Trinh nói -K sao. Chỉ cần nhìn người con gái mình yêu khỏe mạnh là mình vui rồi_Phong nói và nhìn Trinh với ánh mắt dịu dàng -Hả?_Trinh quay đầu lại -Cậu k nghe rõ à? Mình yêu cậu, từ lâu lắm rồi nhưng mình thật ngốc nênchẳng hề nhận ra điều đó. Xin lỗi vì đã bắt cậu phải đợi lâu. Hãy thathứ cho sự chậm trễ đó. Mình yêu cậu nhiều_Phong nói rồi đặt vào tayTrinh 1 sợi dây chuyền nhỏ -Cậu để đây làm gì?_Trinh nói -Hả? -Cậu định để mình tự đeo nó hả?_Trinh ngước mặt lên, tươi cười -K, nếu công chúa đồng ý, tất nhiên tiểu nhân sẽ đeo cho người_Phong nói rồi nhẹ nhàng quàng tay ra phía sau cổ Trinh, đặt lên chiếc cổ thanhmảnh 1 sợi dây chuyền mỏng manh nhưng chắc chắn -Cậu ác lắm, cậu có biết mình chờ ngày này lâu lắm rồi k? Sao cậu lạinhẫn tâm đễ mình chờ lâu vậy? Chết đi_Trinh ứa nước mắt, đnahs nhẹ vàongực Phong -K, mình k chết đâu, mình k muốn xa công chúa của mình đâu. Mình ích kỉlắm, k thể để công chúa đi theo 1 tên sở khanh được_Phong nói rồi ômTrinh vào lòng Ngày hôm sau, khi ông mặt trời ló dạng, mọi thứ lại trởvề với vẻ ngày thường, chỉ có đieuef trước cửa nhà của mỗi nàng côngchúa lại có thêm 1 cậy si cổ thụ mọc lên từ lúc nào Nhà Trinh........... -Là la la la............_Trinh vừa hát vừa đóng cổng, chuẩn bị ra bến xe bus bắt xe đi học -Hù!_Phong từ đâu nhảy ra trước mặt Trinh và làm mặt cực ngố -A!_Trinh hét lên -Làm gì mà nhát quá vậy bé con?_Phong đùa, đưa tay lên nhéo má Trinh -Câuk tới đây làm gì vậy?_Trinh hỏi, tay đưa lên xoa xoa gò má, giọng có vẻ hơi khó chịu -Thôi mà, làm gì mà nói khó nghe quá vậy? Dịu dàng đi, như mọi ngày đó. Nhớ cậu cho nên tới đây, được k?_Phong cười -Thì lát gặp cũng được mà, dù sao cũng phải đi học_Trinh nói, mặt ửng đỏ -Nhưng mình thihcss đi với cậu hơn, đi 1 mình dễ nói chuyện, có nhiềungười, tụi nó tranh nói hết, làm sao mình nói chuyện với cậu được_Phongnói rồi nắm tay Trinh, đôi mắt nhìn Trinh tràn đầy yêu thương -Nhưng àm đi bằng gì bây giờ? Xe bus chạy mất rồi, chờ tới tuyến sau thì còn lâu, với lại tuyến đó đồng người lắm. K lẽ đi bộ, xa thếmà........_Trinh hỏi -Xe đạp. Mình đi xe đạp mà, mình đèo cậu_Phong cười rồi chỉ vào chiếc xe đạp đang dựa mình vào tường Rồi Phong chở Trinh đi trên chiếc xe đạp nhỏ, xuyên qua từng con phốvẫn còn khá vắng vẻ, thưa thớt người. K gian sớm mai thật bình yên nhưcảm giác của họ lúc này. Phong đi thật chậm và cẩn thận nhưng vẫn chừara 1 cánh tay để nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn và ấm áp của Trinh.......... nhà Phương............
-Chết rồi,trễ mất rồi, chắc phải gọi bác Thanh tài xế tới chở mình đihọc thôi_Phương mở cổng, hốt hoảng nhìn đồng hồ, tay bấm bấm chiếcI-phone -Nè, gọi chỉ cho mệt? Ở đây có tài xế rồi còn gì? Miễn phí đây_Vũ nói rồi giật lấy chiếc điện thoại của Phương -Cậu ở đâu chui ra thế?_Phương nói -Nè, nói chuyện với bạn trai mà thế hả?_Vũ nói rồi búng trán Phương_Nóicho cậu biết, mình ở đây từ lâu rồi, ngoài trời lạnh vậy mà cậu k thương mình sao? -Nhưng mà bình thường thấy cậu đi trễ lắm mà? Chẳng lẽ cậu chịu rời bỏ cái giường dấu yêu giờ này sao?_Phương hoài nghi -Tình yêu là sức mạnh mà. chứ ai như cậu, ngủ tới giờ này mới chịu dậy_Vũ nói rồi nhìn Phương cười -Kệ mình, k thèm cãi với cậu nữa. Trả điện thoại đây, mình phải gọi cho bác Thanh_Phương khẽ đỏ mặt, nói sang chuyện khác -Haizz, mình đã nói với cậu rồi mà. Mình chở cậu đi, cần gì gọi bác ấy?_Vũ nói -Nhưng bằng gì? Xe đạp á? Còn có 15\\\ à_Phươn nhìn đồng hồ -15\\\ với nhiều người là quá ngắn nhưng với mình thì là quá dài_Vũ nói rồi kép Phương lên xe .... -Á, đi chậm thôi, té bây giờ_Phương cảm thấy thật hối hận khi đã lên xe Vũ -Ơ hay.....chẳng phải cậu sợ muộn học sao? Nếu sợ thì ôm mình đi, đảmbảo hết sợ, k lo bị té_Vũ nói trong khi chân vẫn hoạt động k ngừng, quay theo từng vòng bánh xe -Cậu đang quảng cáo thương hiệu của mình đấy à?_Phương bĩu môi nhưng cối cùng vẫn ôm Vũ, trong lòng thầm nghĩ:\\\"Ấm thật\\\" tới trường.... -Mya quá, vừa kÞp, còn 5\\\ nữa mới vào lớp_Phương thở phào nhẹ nhõm rồi quay sang Vũ_Cậu đi cất xe nha, mình lên lớp trước -Nè, định đi luôn hả? Trả công cho mình chứ?_Vũ tóm lấy tay Phương -Sao lúc nãy cậu bảo miễn phí?_Phuơng nhăn mặt -thì có nói vậy cậu mới chịu lên xe chứ? Bây giờ thì trả công đây_Vũ nói -Trả bằng gì? Tiền?_Phương nhăn mặt nhìn tên con trai trước mặt -No no no_Vũ nói rồi lấy ngón trỏ, chỉ vào mặt mình, khuôn mặt cực kì gian (sorry những ai yêu mến Vũ) -Đồ gian xảo, ăn lời cắt cổ_Phương mắng rồi khẽ nhón chân, kiss nhẹ lên má Vũ rồi chạy đi Nhà Ngọc.............. Hôm nay Ngọc dậy sớm hơn ngày thường, phần vì hôm qua mất ngủ, phầnlà vì muốn hít thở k khí trong lành buổi sáng để bình tâm lại sau nhữnggì đã xảy ra -......Cô đóng cổng lại, quay mặt ra đường, hít 1 hơi dài đầy k khí -Cậu định đi học hay là tập thể dục đấy?_Kiệt hỏi -Um..cả 2_Ngọc hơi ngạc nhiên và ngượng ngùng -Hôm nay cậu có vẻ đi học sớm nhỉ?_Kiệt nói -Um, mình muốn đi học sớm 1 chút ấy mà. K khí buổi sáng rất tuyệt, nókhiến mình cảm thấy nhẹ nhõm hơn_Ngọc nhận ra rằng Kiệt đang cố gắng đểđưa mọi thứ về với vẻ tự nhiên hàng ngày nên cũng cố gắng diễn theo,nhưng rất tiếc, Ngọc là 1 diễn viên tối -um -........... -............. Tất cả rơi vào im lặng -Kiệt này, chuyện hôm qua mình xin lỗi. Mình k muốn làm cậu buồn nhưngmình...mình........_Ngọc muốn cứu vãn mọi thứ ra khỏi sự im lặng ngộtngạt đến kinh người này nhưng cuối cùng chính mình cũng k biết phải nóigì và càng khiến mọi thứ ngập sâu hơn vào im lặng -K sao đâu, 1 phần cũng vì mình mà. Mình đã quá hấp tấp khi tỏ tình vớicậu. Mình đã k hiểu cho cậu, đã k đủ chín chắn để nghĩ được rằng cậu kgiống những người con gái khác, cậu mang trong mình 1 vết thương lòngrất lớn. Dù mình k biết đó là gì nhưng chắc chắn nó đã phá hủy toàn bộniềm tin của cậu vào tình yêu. 1 người như mình lại càng khó tin hơn khi trước đây mình là 1 thằng con trai ăn chơi có tiếng. Nhưng cậu hãy hiểu rằng từ khi có cậu xuất hiện, mình đã thay đổi rất nhiều, mình k cònnhư trước kia nứa. Và tình cảm mà mình dành cho cậu k phải là là cảm xúc nhất thời, là 1 phút ngông nổi bồng bột, nó là tình yêu chân thành từtận trái tim, là bức tường kiên cố và vững chãi mà mình đã dần xây dựngtừ nhưng ngày đầu gặp cậu. Mình nhất định sẽ k bỏ cuốc, ít nhất là chotới lúc 1 người con trai thật sự yêu cậu xuất hiện, làm cho cậu vui, làm lành vết thương trong trái tim cậu_Kiệt nói đầy tự tin -Um_Những lời nói đó của Kiệt đã khiến Ngọc phần nào lay chuyển, cô bước đi nhanh hơn -......._Kiệt vẫn đứng lại phía sau vì nghĩ rằng Ngọc đang muốn tránh mình -Sao còn đứng đấy? Chứ ăn sáng nên k còn sức đi hả? Có cần mình mua cho bánh mì k?_Ngọc quay lại, nói như hàng ngày -Có có có, mua bánh mì cho mình đi_Kiệtt lon ton chạy lại (giống con cún quá ) -um, để mình mua cho_Ngọc nói rồi cười -2 ổ nha_Kiệt nói rồi giơ 2 ngón tay lên, tạo thành hình chữ v -1 được rồi_Ngọc nhăn mặt -K, 2 ổ, 1 ổ k no_Kiệt lắc đầu -Haizzz, ok, 2 ổ thì 2 ổ_Ngọc thở dài Mọi thứ trở về với vẻ tự nhiên vốn có................ Nhưng tình cảm thì càng ngày đổi thay...............
Chương 28 : Nguy hiểm từ tình yêu mù quáng
hơn 1 tuần trôi qua, mọi thứ vẫn vậy, chỉ có tìnhcảm của những cặp đôi dành cho nhau thì càng ngày càng lớn. Trinh vàPhong, Vũ và Phương giờ đây đã là 2 cặp đôi hot nhất trường, k phải chỉvì họ thông mình lại có nhan sắc trời cho mà vì tình cảm học dành chonhau là chân thành, k vụ lợi. Mọi người khi mới biết chuyện cũng ồ lênkinh ngạc, rồi lại có nhưng tiếng nức nở vang lên, Trà vµ fLinh thì khỏi nói, 2 con rắn độc nguy hiểm trong 3 con rắn độc. Họ dùng đủ mọi cáchđể phá rối nhưng đều bị phát hiện ngay từ khi mới bắt đầu nhen nhóm cáikế hoạch ngu xuẩn và đen tối. Anh em trong bang hội của hộ rất nhiều,lại được sự trợ giúp của những người yêu mến và hi vọng họ hạnh phúc nên dù 2 con rắn đoọc có muốn làm gì cũng k thể. Trúc dù vẫn chưa có độngtĩnh gì vì Kiệt và Ngọc chưa chính thức quen nhau nhưng hàng ngày vẫntìm mọi cách để hại Ngọc, nhưng với người như Ngọc điều đó là k thể.Chợt, Trúc nhớ tới việc Ngọc rất sợ bóng tối nên trong đầu nảy sinh ra 1 kế hoạch.......... Hôm nay, khi Ngọc đang trên đường về nhà thì gặp phải 1 đám côn đồ -Này nhóc, đi theo tụi này 1 chút_Tên đó nói, giọng có phần nhẹ nhàng vì thương hoa tiếc ngọc -Sao lại phải theo? Tôi k rảnh_Ngọc nói rồi lách qua khe hở còn lại trên đường vì bọn du côn đã đứng dàn hàng -Nè nhóc, nếu k muốn khuôn mặt hoàn mĩ của mình bị tổnhại thì hãy mau theo tụi này. Tụi này nễ tình cô em nhưng con dao nàythì....haizzz, vô tình lắm_Tên đó cản Ngọc lại rồi rút ra 1 con dao, múa vài đường trước mặt Ngọc -......_Ngọc im lặng suy nghĩ rồi cất tiếng_thôi được_Ngọc cũng là con gái, mà con gái thì ai mà k sợ mình xấu xí chứ??? ........... -Mày tới rồi à? Tao tưởng phải vất vả lắm tụi kia mới đưa nổi mày tới đây chứ? Mày trở nên nghe lời thế từ bao giờ?_1 giọng nóicất lên. Mà cái giọng này chính là 1 trong 3 cái giọng mà nó cảm thấykhó nghe nhất từ trước tới giờ. Cụ thể hơn là giọng của con nhỏ đã bị nó tát ngay tại căn tin của trường_Trúc -Thì ra là mày, tao còn tưởng là ai. Mày muốn gặp tao cóchuyển gì thế?_Ngọc vẫn thế, lạnh lùng, ít nhất là với mấy con rắn nguyhiểm này -Ấy, đừng nóng vội. Tao chỉ muốn cho mày tận hưởng cái kkhí của đem tiệc trong bống tối thôi, đừng lo. Bây giờ vẫn còn sớm, látnữa, khi mặt trời khuất bóng, màn tiệc mới bắt đầu_Trúc nói rồi nhìn rangoài trời -Mày nói vậy là sao?_Giọng Ngọc hơi run khi nghe Trúc nhắc tới 2 từ: bóng tối -À k, nói ra thì mất vui. Cứ chờ đi, đêm tiệc này là dành riêng cho mày mà_Trúc cười đầy nguy hiểm và rồi, mặt trời khuất bóng dần............ -Ái chà, tới lúc khai tiệc rồi nhỉ. Cô thấy thế nào? Chủ nhân của đêm hội?_Trúc nói đầy giễu cợt -Làm ơn bỏ ngay cái bộ mặt đểu giả đó đi, nó làm tao buồn nôn_Ngọc nói -Hừ, mày tưởng tao thihcss làm thế lắm à? Với 1 kẻ dám giành mất người yêu của tao, giọng nói đó thật sự chưa là gì đâu_Trúc nói -Cướp mất bạn trai của mày? Ai? kiệt á?_Ngọc hỏi -Ai cho mày dám gọi xổng tên ảnh thế hả? Phải gọi là anh Kiệt, anh Kiệt, biết chưa?_Trúc rít lên -Ừ, anh-Kiệt_Ngọc nói, cố nhấn mạnh 2 từ sau như muốn chọc tức con rắn lên cơn -Mày...mày...chẳng lẽ mày luôn dùng cái giọng đó để nóivới anh ấy sao? Hả? Con hồ ly tinh chuyên môn đi hút máu nguờ kia? Đồgái gọi_Trúc nổi khùng thật sự -Gì? Mày vừa nói gì? Nói lại tao xem? Mày nói tao là gì?_Ngọc đứng phắt dậy sau khi nãy giờ ngồi an nhàn trên ghế -Tao nói mày là đồ gái gọi. Mẹ chắc cũng thế nên cái ngữnhư mày mới đựoc sinh ra đúng k? Mà tao nói cũng đúng thôi, mày k chamà_Trúc nói -Mày!_Ngọc hét lên rồi thẳng tay cho con nhỏ thêm 1 tát,khóe mắt hằn lên từng tia lửa đỏ li ti. Còn khóe môi của con rắn mangttrong mình chất độc kinh người kia đã bắt đầu ứa máu, 5 ngón tay inhằn, đỏ rực trên khuôn mặt trát lên k biết bao nhiêu mĩ phẩm_Mày hạnhphúc k? Mày may mấn đấy. Trước giờ tao chưa tát đứa con gái nào nhưngmày được những 2 cái cơ. Vinh hạnh k?_Ngọc quay sang nói, đôi mắt đẹp mê hồn xoáy sâu vào trái tim đen tối của con rắn độc -Tụi bay đâu? Đánh nó cho tao_Trúc sợ, rất sợ đôi mắt ấy,ra lệnh cho Bọn đàn em1 mình Ngọc phải chống đỡ với hơn chục thằng, cuối cùng,thằng nào cũng gục. Mồ hôi mẹ mồ môi con ứa ra, đầu óc Ngọc quay cuồng,đôi đồng tử mờ daanf, mờ dần đi. Ngọc muốn ngủ nhưng phải gắng gượng, cô phải tỉnh, cô cố bám trụ, đứng hiên ngang -Chết tiệt, mày vẫn thế. Đứng là k nên đựng vào mày_Trúc rủa rồi bảo bọn đàn em đang nằm dài dưới đất rút
Cánh cửa ra vào đóng sầm lại, 1 lúc sau thì Ngọc nghe thấy tiếng moto phúng vụt đi. Trong cơn mê man, NGọc mơ hồ nghe Trúc nói:\\\" Khóa cửalại, cứ để nó trong này đi. Mặc xác nó, cho nó ở đây 1 đêm, làm bạn vớilũ chuột chít, cái lạnh và bóng tối. Phải cho nó biết thế nào là lễ độ\\\" Ngọc k sợ chuột, Ngọc cũng k phải người yếu đuối và ốm yếu tới mức sợ cái lạnh. Nhưng..Ngọc sợ bóng tối, sợ sự cô đơn, sợ bị ngêi khác bỏrới. Sợ, sợ lắm.....Nhưng giờ đây cô mặc kệ. Cô mặc kệ bống tối đang dần bao trùm lấy cô, lấy gian nhà kho cũ kĩ. Cô mệt quá rồi, cuộc chiến với hơn chục thằng con trai lúc nãy đã cướp hết của nó toàn bộ sức lực. nómuốn ngủ. Phải, muốn ngủ......Rồi nó gục xuống nền đất khô cứng và lạnhlẽo, đầy dơ bẩn. Mồ hôi vẫn k ngừng chảy trên đôi gò má thanh cao, môimắt nhắm nghiền, mơ màng chìm vào giấc ngủ, đôi môi trắng bết, khô khốc, thỉnh thoảng lại run lên bần bật
Đêm hôm đó........... -Ư ư......_Đôi mi dài nặng trĩu, khẽ lay động. Mí mắt quá nặng khiến Ngọc phải mất 1 lúc lâu mới mở ra được 1 màu đen bao trùm lấy tất cả, kể cả nó. Gió khẽ rít qua nhưng ôthông gió nhỏ ở trên cao cùng ánh trăng len lỏi hắt vào tạo nên 1 luồngánh sáng nhỏ và yêu ớt, giống như mạng sống của cô bây giờ. Lạnh, thậtsự rất lạnh, nhiệt độ ở đây thấp hơn nhiệt độ ở thành phố, cô lại mấthết toàn bộ sức lực, cơ thể trở nên yếu mềm, cô đã bị cảm lạnh. Cô co ro trong 1 góc của căn phòng, cơ thể run lên bần bật. Cô như 1 con mèo nhỏ mắc mưa bị bỏ rơi trông đến tội. Nhưng giờ, có ai biết mà giúp côđây??? Cô khẽ cắn móng tay mình để bớt sợ nhưng dường như càng cắn ;lại càngthấy sợ hơn trong khi mặt trăng thì ngày càng xa vời và ánh sáng trongnhà kho ngày càng yếu hẳn. Cô bật khóc, như 1 đứa trẻ, cô chợt nhớ vềmẹ, nhớ về cái cảnh tưởng ngày mẹ ra đi, nó lại càng sợ hơn. Nó sợ, sợlắm. Nỗi sợ ấy, nỗi sợ của 4 năm về trước, nỗi sợ mà nó đã cố dùng lítrí để đóng băng nay lại chợt ùa về làm nó cảm thấy cô đơn hơn gấp bội.Nỗi sợ lấn áp tinh thần, nó k còn đủ sức để lấn áp, để suy nghĩ cáchgiải quyết tình hưống này Nhưng rồi, trong 1 chốc ngắn ngủi, lí trí nó chợt ùa về, nó chợt nhớtới chiếc điện thoại. Nó lục lọi cặp 1 cách vô thức trong khi nước mắtvẫn cứ rơi. Những quyển sách mà trước giờ nó coi như vàng, như kho báuthì nay lại bị nó vứt sang 1 bên k tương tiếc, thứ mà nó cần lúc này là chiếc điện thoại nó lục danh bạ, tay run run với chút sức lực cuối cùng, nó gọi cho Kiệt, người mà nó cần nhất lúc này -Alo, Ngọc à? Cậu đang ở đâu thế? Hả? Mình tìm cậu nãy giờ, rốt cuộc cậu đang ở đâu?_Kiệt hỏi tới tấp khi thấy màn hình của chiếc I-phone hiểnthị dòng chứ \\\"My love is calling\\\" -Cứu...cứu mình với. Kiệt, cứu mình với. Tới đây ngay đi, ở đây tối lắm, tối lắm, mình k thấy được gì cả, mình sợ lắm, cậu tới đây đi, xin cậuđó_Ngọc nói trong vô thức, giọng run run trong khi đôi đồng tử đẹp mêhồn nhìn mọi thứ đầy sợ hãi, dòng nước mặn chát vẫn rơi -Cậu đang ở đâu? ả? Cậu đang ở đâu?_Kiệt nghe giọng nói của ngọc thì càng lo hơn mình k biết, k biết đây là đây, chỉ biết đây là 1 nhà kho thôi, từ nhàmình đi lên có 1 con hẻm nhỏ dẫn lên ngọn đồi này_Ngọc nói -Ai đưa cậu đến đấy?_kiệt hỏi -Trúc, cậu ta hẹn mình ra đây. Cậu tới nhanh đi, nhanh đi, mình sợ lắm,mệt lắm, khó thở lắm.......tút tút tút...._Điện thoại vụt tắt. Nó đã hết pin cùng lúc với thời khắc mà chủ nhân của nó bất tỉnh -Alo! alo! Ngọc! Ngọc...._Kiệt lo sợ, hét vào điện thoại Cậu đã tìm nó từ chiều tới giờ trong vô vọng. Phong, trinh, Phương,Vũ cũng lo lắng k kém. Khi Kiệt nhận được cuộc gọi và nói cho mọi người, cả bọn tới gặp Trúc, hiện giờ đang nhảy nhót ở quán bar cùng bọn đàn em trong khi Kiệt đi theo lời chỉ đãn mơ hồ của Ngọc Ở bar..........Tràn ngập tiếng la hét -Cô ta đâu rồi_Phương là người nóng vội nhất -K biết, tìm đi. Chỉ có vũ trường này thôi, cô ta hay đến đây cùng tụi chấy rận của mình lắm_Vũ nói -Cô...cô ta kìa_Trinh hét lên -Đâu? Kia rồi! Chính là ả, tới lôi ả ra thôi_Phong nói rồi cùng Vũ tớikéo c« ta ra ngoài, hiện giờ vẫn còn nhảy múa điên loạn sau vài viênthuốc lắc .... -Mày nhốt Ngọc ở đâu?_Vũ nói -Anh làm gì mà vội thế? Đi chơi với em đi, tụi mình cùng nhảy_Trúc õng-ẹo
-Mày còn thế nữa à? Cợt nhã quá rồi đấy, đồ con gái mất nết, đồ..........._Phương nổi khùng -Phương, bình tĩnh_Vũ cản lại khi thấy Phuơng chuẩn bị cho con nhỏ đang phê thuốc kia vài bạt tai -Tao thì sao? Hả? Tao thì sao? Mày có hơn gì tao đâu mà nói vậy?_Con nhỏ vẫn cứ thế -Này, nói ngay, cô nhốt Ngọc ở đâu? Tôi trước giờ chưa từng đánh con gái nhưng đừng tưởng vì thế mà tôi k dám đánh cô. Cô nhốt bạn tôi ở đâu?Thằng bạn chí cốt của tôi đang điên lên kia kìa, nói ngay!_Phong k giữnổi bình tĩnh của 1 chàng trai điềm đạm, túm lấy bả vai Trúc, đẩy mạnhvào tường -Á! Anh Phong!_Con nhỏ đây đớn, kêu lên và chợt tỉnh -Bây giờ thì cậu hết thuốc rồi chứ? Nói đi, cậu nhoót bạn tôi ởđâu?_Trinh nãy giờ mới lên tiếng, vì là người yếu đuối nhất bọn, mắtTrinh đã ngân ngấn nước mắt từ lúc nào -Trinh, bình itnhxx, bình tĩnh_Phong dùng cánh tay còn lại kéo Trinh vào lòng, vỗ về, tay kia xiết nhẹ lấy bả vai Trúc_Nếu k muốn vào viện đểghép lại xương bả vai thì hãy nói đi -Á!Đừng...đường SFV_Trúc đau đớn, đành phải nói_Đi tới cuối đường, rẽlối thứ 3 từ phải qua, men theo đường đó sẽ tới dãy nhà kho bỏ hoang -Hừm, được rồi_Phong nói rồi thả tay ra, con nhỏ chạy mất hút Vũ gọi điện cho kiệt, ní về địa điểm nhốt Ngọc Kiệt men theo lời chỉ dẫn, tới 1 nhà kho nhỏ đã bị hoang, cửa khóa Kiệt dùng hết sức, phá tan ổ khóa. Kiệt vào trong và nhận ra Ngọc đangnằm co ra ở 1 ngóc. Kiệt chạy tới, đỡ Ngọc dậy và nhận ra thân nhiệt của Ngọc đang ngày càng nóng hơn. Cơn mê sảng tiếp tục xuất hiện khiến Kiệt càng lo lắng hơn. Cậu lập tức đưa Ngọc tới bệnh viện Vì k đi xe nên Kiệt đã phải cõng Ngọc chạy cả 1 quãngđường dài để ra được đường chính bắt tắc xi. Bậy giờ, trời đã bắt đầusáng, mặt trời lấp ló sau dãy núi cao bao phủ bởi lớp suơng mù dày đặc.Kiệt cõng Ngọc trên lưng, cảm nhận được hơi thở yếu của Ngọc, cảm nhậnđựoc thân nhiệt lên cao của cô, nghe được những lời Ngọc nói và hứngđựoc cả những giọt lệ tuôn rời nơi khóe mi. Hiếm hoi mới có 1 chiếc taxi đi vào cái giờ gà mới gáy này, Kiệt nhờbác tài đưa 2 đứa tới bệnh viện lớn nhất thành phố, cách đó k xa. -Mẹ...mẹ ơi...đừng...đừng bỏ tiểu Ngọc, đừng bỏ con. Tiểu Ngọc sợ lắm.Người ta cúp điện nhà mình rồi, tối quá mẹ ơi. Tối quá, Tiểu NGọc sợlắm, sợ lắm mẹ à. Mẹ tỉnh dậy đi, tỉnh dậy và ôm Tiểu Ngọc đi, mẹ đừngngủ nữa, đừng dọa Tiểu Ngọc nữa. Tiểu Ngọc k chơi đâu...mẹ_Ngọc mê sảnnước mắt vẫn rơi ngày càng nhiều, tay vung vẫy khắp nơi trong vô thức -Ngọc, ngọc ơi. Tỉnh dậy, tỉnh dậy đi, cậu k được ngủ, Ngọc_Kiệt lay lay Ngọc trong vô vọng, ôm NGọc vào lòng mà tim đau nhói, giục bác tài đinhanh hơn Tại bệnh viện........ NGọc đã được đưa vào phòng cấp cứu. tiếp theo đó, vài vị bác sĩ giàcó tay nghề cũng chạy vào theo yêu cầu của Kiệt_Thiếu gia nhà họ Hoàng -Kiệt, Ngọc sao rồi?_Phương chạy lại hỏi, theo sau là 3 người kia -K biết, đang trong cơn nguy hiểm, bị cảm lạnh, nặng lắm_Kiệt nói trongvô thức, đôi mắt đầy lo lắng k lúc nào rời khỏi cánh cửa phòng cấp cứu -Hừ, con nhỏ đó quá đáng lắm rồi, k thể nào tha thứ được_Vũ cũng nóngnảy chả kém gì Phương (2 người này chắc đốt nhà người ta quá) -Thôi được rồi. Xử lí con nhỏ đó để sau, bây giờ việc quan trọng nhất là sức khỏe của Ngọc_Phong bình tĩnh nói -Ngọc k sao chứ? Sẽ k sao chứ? Ngọc sẽ khỏe mà, đúng k?_Trinh nói, mắt nhòe lệ -Um, Ngóc ẽ k sao đâu. Ngọc sẽ qua khỏi thôi mà, sẽ khỏe lại nhanh thôi_Phong ôm Trinh, an ủi
....... Cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, các bác sĩ đi ra ngoài, trán lấm tấm mồ hôi. Thấy vậy, Kiệt laoi vào như 1 con mãnh thú -Ngọc sao rồi? Cô ấy có bị sao k?_Kiệt hỏi dồn dập -Thiếu gia đừng quá lo lắng, cô bé đã qua cơn nguy hiểm rồi. Sẽ được đưa sang phòng hồi sức ngay thôi_Vị bác sĩ già dặn nhất nói -Vậy là cô ấy sẽ đựoc xuất viện sớm phải k ạ?_Trinh hỏi vẻ vui mừng -Um, chỉ cần bệnh nhân tỉnh lại và theo dõi vài ngày ở viện là có thể vè nhà. Tuy nhiên........._1 vị bác sĩ khác nói -Sao ạ?_Phương hỏi -Trong quá trình cấp cứu, chúng tôi nhận thấy bệnh nhân có dấu hiệu bấnloạn tâm lí, cô bé thường xuyên mê sảng, nói mơ man về quá khứ. Có thể,trong quá khứ, cô ấy đã phải chịu 1 cú sốc rất lớn nê hôm nay mới nhưvậy. Mọi người nên chú ý quan tâm tới cô ấy, giúp cô ấy nói chuyện,tinh thần được ổn định, tránh để cô bé suy nghĩ nhiều hoặc chấn độngmạnh vèe tâm lí để chứng trầm cảm k tấn công_Vị bác sĩ ấy nói
-Vâng,chúng tôi biết rồi_Phong gật đầu nói_Chừng nào chúng tôi có thể vào trong? -Khi cô ấy đựoc đưa vào phòng hồi sức và được kiểm tra về nhiệt độ, mọingười có thể vào trong_Vị bác sĩ ấy nói rồi cùng mọi người trở về phòng làm việc
Mọi người vào thăm NGọc, thấy khuôn mặt Ngọc đã hồng hào trở,lại, song, mồ hôi vẫn chảy ra đầm đìa -á!_Ngọc bừng tỉnh, ngồi phắt dậy -Ngọc, cậu tỉnh rồi à? May quá_Trinh vui mừng -....._Ngọc nhìn mọi người rồi im lặng -Ngọc, cậu sao thế?_Phương lo lắng -........._Vẫn là sự im lặng -Ngọc, cậu sao thế? Nói gì đi, đừng im lặng nữa_Kiệt nói, đôi mắt chan chứa sự quan tâm -......_Vẫn là sự im lặng nhưng thêm vào đó là những giọt nước mắt ngày càng tuôn ra nhiều hơn Mọi người ra ngoài, trong phòng chỉ còn mình Ngọc và kiệt. Kiệt nhẹ nhàng ôm Ngọc vào lòng, vỗ về như đang dỗ 1 đứa trẻ Ngọc từ từ chìm vào giấc ngủ trong sự lo lắng của mọi người Sáng hôm sau, khi Ngọc vừa tỉnh giấc -Ngọc, cậu tỉnh rồi à?_Kiệt vui mừng_Cậu có muốn ăn gì k? -..._Ngọc im lặng, chỉ khẽ lắc đầu -K đươcj, cậu còn quá yếu, nếu k ăn thì sẽ k tốt cho sức khỏe_kiệt nóirồi múc 1 tô cháo trong hộp cháo mà Trinh đã chuẩn bị(cái mà người tahay bỏ thức ăn vào rồi đem tới bệnh viện người ta gọi là cà mè đúng k ạ? Sorry, em k biết) Ngọc đưa tay ra đón lấy tô cháo đang còn nóng hổi thì bị Kiệt ngăn lại -Cháo còn nóng, để mình bón cho cậu_Kiệt nói rồi cẩn thận xúc 1 muống cháo, thổi cho bớt nóng rồi đút cho Ngọc ngọc chỉ im lặng như vậy mặc cho Kiệt vừa múc cháo vừa kể biết baocậu chuyện trên trời dưới đất nhưng tuyệt nhiên k 1 tiếng nói hay tiếngcêi nào phát ra từ khuôn miệng nhỏ xinh kia Lúc đó, mọi người bước vào. Nãy giờ họ ghé qua nhà Ngọc lấy cho Ngọc 1 số đồ dùng cá nhân và đem theo kappy vào viện(tất nhiên là k để mấy ông bảo vệ thây) -Cậu dậy rồi à? Cậu đã thấy đỡ hơn chưa?_Trinh hỏi -......_Ngọc khẽ gật đầu -anh để đó đi, em sẽ cho Ngọc ăn tiếp. Anh ra ngoài nghỉ 1 lát cho khỏe, hôm qua tới giờ có khi nào anh nghỉ ngơi hay ăn chút gì đâu_Trinh nóivới Kiệt -Uk_Kiệt gật đầu Rồi bước ra ngoài -Ngọc thế nào rồi?_Phương hỏi -Haizz_Kiệt chỉ thở dài rồi lắc đầu, cùng Phong và Vũ ra ngoài lang can Trinh đang định cầm tô cháo lên thì bị Ngọc ngăn lại -Cậu k ăn nữa à?_Trinh hỏi -....._Ngọc gật đầu -Haizzz, Sao cậu im lặng mãi vậy? Tụi mình ở ngoài kia cũng chỉ toànnghe thấy tiếng anh mình cười nói thôi, chẳng lẽ cậu định im lặng thếnày suốt đời sao? Từ hôm qua tới giờ, k 1 giây nào anh mình rời khỏichiếc ghế này, rời mắt khỏi cậu, chẳng lẽ........._Trinh khuyên bảo -..........._ngọc vãn chẳng nói năng gì -Hư!Quá đáng lắm rồi đấy! Mình hết chụ nổi rồi. Cậu thích im lặng lắmsao? Hay là cậu cố tình như thế để làm mọi người lo lắng? Cậu muốn mọingười ăn k ngon ngủ k yên, chết dần chết mòn thì cậu mới hả dạ à? Cậucó biết đứng ở ngoài toàn nghe tiếng Kiệt cười nói k? Nếu ai nhìn vào kbiết lại tưởng Kiệt bị bệnh tâm thần đấy, cậu muốn biến Kiệt thành thằng ngốc à?Cậu đáng ghét và xấu xa đến thế sao?_Phương gắt lên -Thôi mà Phương_Trinh ngăn lại -........_Ngọc vẫn im lặng -Sao? Mình nói đúng à? Sao cậu cứ im lặng thế? Hay tại mình nói đúng nên cậu k thể cãi? Nếu mình nói sai thì cậu hãy lên tiếng đi, lên tiếng đểbiện mình cho những hành động của mình đi, nói đi, nói đi chứ?_Phướngkhích -........._Vẫn là sự im lặng -Chẳng lẽ...chẳng lẽ cậu đúng là như thế sao? Hả? Đồ ích kỉ. Vậy mà aicũng lo cho cậu, ngay cả kappy cũng thế. Tụi này đã quan tâm, đặt tìnhyêu thương k đúng chỗ rồi. đồ xấu xa, ích kỉ_Phương hét lên,mắt ứa ratừng giọt lệ long lanh, đặt kappy vào người NGọc råi vụt chạy Nghe thấy tiếng hét, 3 chàng chạy vào cùng lúc với thời khắc Phuơng chạy ra -Phương_Vũ đuổi theo khi thấy khóe mi Phương long lanh Còn trong phòng, khung cảnh thật u uất. Trinh chết lạng, đứng trântrân k nói nên lời. Ngọc khẽ thở dài, vuốt nhẹ lông kappy để xoa dịu ánh mắt lo lắng của nó, đôi mắt tựa như cặp thủy tinh đăm đăm nhìn rakhung cửa sổ Phương chạy ra bờ hồ và ngồi khóc, trong lòng thầmtrách:\\\"Cậu là đồ ngốc, đồ ngốc độc ác và ích kỉ. Cậu nghĩ chỉ 1 mình cậu buồn sao? Cậu buốn thì tụi này còn buồn 10. Tại sao cậu cứ im lặng mãithế? Tại sao mình mắng cậut hậm tẹe thế mà cậu vẫn im lặng? Tại sao cậu k chịu nói? Chẳng lẽ cậu định im lặng mãi sao?\\\" -k sao đâu. Đừng khóc nữa. Ngọc sẽ k sao đâu_Vũ tới bên, ôm Phương vàolòng và an ủi_Để mai mình đưa cậu vào thăm Ngọc, hôm nay thì ta về thôi
-Uk_Phuơng gật đầu Cùng lúc đó, trong phòng............ -Cậu k sao chứ Ngọc?_Kiệt lo lắng hỏi trong khi Phong tới bên Trinh đỡ Trinh đứng dậy -........_Vẫn là sự im lặng. Ngọc chỉ lắc đầu -Tụi mình ra ngoài để cậu nghỉ ngơi 1 lát nhé_Phong đề nghị -........_Ngọc gật đầu Mọi người đi ra ngoài. Trinh ker lại mọi chuyện cho 2 chàng nghe. cả 3 hiểu Phuơng k hề có ý gì xấu, chỉ muốn Ngọc nói chuyện thôi. Còn Ngọcthì chỉ lặng lẽ nhìn ra khung cửa sổ bằng đôi mắt buồn trầm lặng, đôitay khẽ vuốt ve bộ lông mêm mại của Kappy 1 cách vô thức Ngọc nhìn ra khung cửa sổ, lòng buồn rười rượi. Ngọc nhớvề cơn ác mộng ngày xưa rồi nghĩ về những gì Phương nói. Sau 1 ngày suynghĩ, cuối cùng Ngọc đã có câu trả lời. Cuộc sống sẽ chẳng còn ý nghĩanếu mình lúc nào cũng giam mình trong 1 cái khung sắt do chính mình tạora mặc dù trong tay ta có chìa kóa và ta hoàn toàn có thể thoát ra được Sáng hôm sau.......... -Ngọc à, cho mình xn lỗi chuyện hômqua nha. Mình....k cố ý_Phương rụt rè nói, trên tay cầm 1 bó hoa -um k sao đâu_Ngọc cất tiếng nói. Cậu đầu tiên từ khi NGọc tỉnh dậy -Hả? Cậu..cậu vừa nói sao?_Tất cả mọi người ngạc nhiên -Mình k nói vậy ai nói? Chẳng lẽ mình k được nói à?_Ngọc nói, trên môi khẽ nở 1 nụ cười nhẹ -Cậu nói rồi! cuối cùng cậu cũng chịu nói rồi_Kiệt vui mừng nói råi ômlấy Ngọc thật chặt mà k thèm để ý tới mọi người xung quanh -e hèm!_Phong khẽ hắng giọng -Ở đây còn nhiều người lắm nha. Yêu cầu k được thể hiện tình cảm quá đà ở nơi công cộng, nhất là trước mặt trẻ con_Trinh nói -Trẻ ocn đâu?_Kiệt hỏi -Em_Trinh nói -Có người yêu rồi mà bày đặt nói là trẻ con_Kiệt nói -Anh_Trinh làm nũng -Thôi nào, Ngọc chịu nói chuyện là may lắm rồi. mọi người đừng cãi nhau nữa_Vũ nói mọi người đều cười, trừ 1 ngêi nãy giờ vẫn im lặng từ lúc nói được 1 cậu đầu tiên -Cậu sao vậy Phuơng?_Ngọc hỏi -Cậu...k giận mình chứ?_Phương ngập ngừng -tại sao lại giận?_Ngọc hỏi lại -Vì mình đã nói những lời k tốt với cậu_Phương nói -Mình phải cảm ơn cậu mới đúng. Nhờ cậu mà mình biết mình k cô đơn, xung quanh mình vẫn còn rất nhiều quan tama và chăm sóc. Cậu đã cho mìnhnhận ra mình ích kỉ tới múc nào khi chỉ nghĩ tới mình mà k quian tâm tới cảm xúc của người khác. Nếu k có những lời đó của cậu, mình e rằng mình sẽ im lặng như thế này mãi cho tới suốt đời_Ngọc nói những điều mìnhnghĩ và nhận ra trong suốt 1 ngày suy nghĩ -Cảm ơn cậu vì đã k giận mình_Phương nói rồi ôm chầm lấy Ngọc -Mà này, mấy hôm nay lo cho Ngọc, hình như tụi mình quên mất con trúc thì phải_Vũ nói -Uk, đúng rồi. Sao chúng ta lại quên mất con nhỏ đó cơ chứ. Nhất định phải cho nó 1 bài học_Phương nóng nảy -Uk, nó làm Ngọc suýt nữa thì bị trầm cảm còn gì, k thể tha được_Trinh cũng thế -Thôi, k sao đâu. Bỏ qua đi_Ngọc nói khiến mọi người đều ngạc nhiên Cậu vừa nói gì vậy Ngọc? cậu định bỏ qua cho nó 1 cách dễ dàng vậy sao?_Phương hét lên -Nhưng dù sao mình cũng ổn rồi còn gì?? Tha cho nó 1 lần đi_Ngọc nói -Thooi, cậu đã nói vậy thì tụi mình bỏ qua, nhưng lần sau nhất định mình k để nó yên đâu_Kiệt nói -Uk, cảm ơn cậu_Ngọc cười -Tại sao cậu phải cảm ơn chứ? Thôi, cậu đã chịu nói chuyện rồi, mình sẽ gọi bác sĩ tới kiểm tra rồi đưa cậu đi chơi_kiệt nói -Uk, nhưng nếu mình k sao nữa thì cho mình suất viện nha, ở đây chánlắm. Mình k thích mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện lắm_Ngọc nói -Uk_Kiệt gật đầu rồi cười 2 ngày sau Ngọc được suất viện và đi học lại bình thường. 1 tuầntrong bệnh viện là quá đủ với cô và cô thật sự k muốn phải quay trở lạiđó 1 lần nào đó nhưng số phận của con Người thì ai mà có thể biết trướcđược điều gì. Cô đâu hay rằng mai sau cô con phải quay lại đấynhiều........ Những tiết học trôi qua như những ngày bình thường khác.Mấy hôm nay, Ngọc nghỉ ốm, điều đó ai cũng biết nhưng k phải ai cũngbiết chuyện cô nằm viện và bị chứng trầm cảm tấn công nếu k nhờ cái connhỏ Trúc k biết điều kia. Ngọc đã nawn nỉ mọi người tha cho nó nhưng nóxem ra vẫn k biết điều, đi rêu rao khắp nơi và còn tỏ ra cực hả hê. Điều ức nhất là nó dám bóp méo sự thật, nói Ngọc giành Kiệt của nó nên bị nó đánh cho nằm viện. Ngọc biết nhưng xem ra chẳng hề quan tâm, hay nóiđúng hơn là cô đang cố nhịn. Lâm mây hôm nay k đi học, chỉ đi chơi, uống rượu giải sầu, hôm nay mới đi học lại. Lâm nghe mọi người nói Ngọc bị ốm, hôm nay mới đi học lại thì liền chạy tới gặp cô -Ngọc à, em k sao chứ?_Lâm hỏi khi gặp Ngọc trong vườn trường vào giờ ra chơi -Vâng, em k sao ạ. Em khỏe nhiều rồi_Ngọc nói
Bọn họ nói có thật k? vì thằng Kiệt mà em bị con nhỏ trúc đó đánh à?_Lâm nói -Anh nghe bọn họ nói rồi à? Tùy anh muốn nghĩ sao thìnghĩ thôi, mấy chuyện đó em k cần quan tâm. Mà anh đừng gọi Kiệt làthằng nữa, khó nghe lắm_Ngọc tỏ ra bình thường Sao em vẫn cứ bênh thằng nhóc đó? Em k thấy tức giận ư?Nó đã làm em ra nông nỗi này thì anh nhất định sẽ k tha cho nó đâu_Lâmnói rồi bước đi Ngọc chỉ nhìn theo rồi thở dài. Cô cứ nghĩ rằng lờicạnh cáo của lầm chỉ là 1 phút nông nổi mà thôi. Cô cứ nghĩ rằng Lâm chỉ là 1 tên con trai bình thường thôi. Mà cho dù có trả thù thật đi chăngnữa cũng k làm gì được Kiệt_bang chủ của 1 bang lớn Hôm sau, Lâm hẹn Kiệt ra ngoài, tại 1 căn nhà nhỏ đã bỏ hoang trên đường CDA -Anh hẹn tôi ra đây có chuyện gì k?_Kiệt hỏi -Chẳng lẽ cậu k biết hay sao?_Lâm quay lại, nói -Tôi chả biết gì cả, ngoài chuyện anh thích Ngọc_Kiệt nói -Cậu cũng biết điều đó à? Vậy tôi cũng k ngại nói cho cậu biết tôi sẽ kbao giờ tha thứ cho kẻ nào đã làm tổn thương tới Ngọc và cướp mất Ngọccủa tôi_Lâm nói rồi bắt đầu xuất chiêu -Anh nói vậy tôi cũng chả biết phải làm sao. Nếu anh đánh tôi vì ôi đãlàm Ngọc phải nằm viện thì tôi chấp nhận nhưng tôi k hề cướp Ngọc khỏitay anh_kiệt nói rồi lấy tay đỡ đòn -K ư? Nếu k có cậu thì nhất định Ngọc sẽ là của tôi, sẽ là của riêng tôi. Vì thế, cậu nhất định phải chết_Lâm nói Anh có thật sự thích Ngọc k? Tại sao anh lại có suy nghĩ đó? Nếu anhthật sự yêu 1 người thì anh k bao giờ được độc chiếm người đó cho riêngmình. Tình yêu là sự cho đi mà k hề mong nhận lại. Anh chỉ muốn độcchiếm Ngọc liệu đó có phải là tình yêu k? Nếu thật sự yêu Ngọc, thì anhphải chúc phúc cho Ngọc chứ? Tại sao anh lại có cái suy nghĩ lệch lạcrằng chỉ cần giết hết những chàng trai thích Ngọc thì Ngọc sẽ là của anh vậy?_Kiêt nói trong khi tay vẫn ra đòn -Cậu im ngay đi. Cậu nói thế thì hay lắm, con làm thì sao? Cậu có làm được thế k?_Lâm nói trong khi tay vẫn hoạt đọng -Nếu Ngọc tìm được 1 nửa đích thực và người đó có thể đem lại đựoc hạnhphúc cho cô ấy thì nhất định tôi sẽ dừng lại và chúc phúc cho cô ấy.Nhưng tôi nghĩ người đó k phải là anh và tôi tin rằng người đó làtôi_Kiệt nói -Cậu im nngay cho tôi_Lâm nói rồi rút táng túi ra 1 con dao, chém 1 nhát khá sâu và dài vào lừng kiệt -A! Anh sợ tôi phải k? Anh sợ rằng sẽ k thắng được tôi nên mới phải dùng tới vũ khí phải k? Cũng giống như trong tình yêu vậy, anh sợ tôi cướpmất ngọc nên mới muốn giết chết tôi. 1 ngêi thiếu tự tin, hèn nhát vàbỉ ổi như anh tôi k đời nào giao Ngọc cho đâu_Kiệt dù đau, máu chảy đầmđìa nhưng vẫn gắng gượng nói, ánh mắt k khuất phục và kiên cường Được lắm, vậy tối cho cậu xem_Lâm nói rồi đánh Kiệt liên tục trong khi Kiệt k còn khả năng chống trả Kiệt nằm dưới sàn nhà lạnh, nhìn thấy Lâm bấm điện thoại và gọi điện cho Ngọc -Alo, Ngọc à, em tới ngay đây nhé, nhà số 13 đường CDA. Em tới nhanhnhé, anh muốn cho em xem cái này, tới đi, đừng bỏ lỡ_Lâm nói rồi cúp máy -anh...._Kiệt tức giận nhưng k làm được gì -hahaha, tôi sẽ cho nGọc thấy, cậu kém cỏi tới mực nào_Lâm nói, nụ cười nham hiểm và độc ác\\\ -Cộp cộp cộp_Tiếng bước chân vang lên, ngày càng lớn và cuối cùng Ngọc đã xuất hiện ở cửa -Ồ, Ngọc. Em đến rồi sao? Nhanh hơn anh nghĩ đấy_Lâm nói rồi nhìn đồnghồ khi đang ngồi chễm chệ trên chiếc sofa và nhấm nháp rượu vang -Anh gọi em tới đây có chuyện gì?_Ngọc hỏi, ánh mắt có phần e dè -À, anh mời em tới đây để chứng kiến xem anh làm gì thằng nhóc này ấymà_Lâm nói rồi chỉ vào tên con trai đang nằm bẹp dí ở dưới đất cùng 1vũng máu to -Ai đây?_Ngọc nói, trong lòng bỗng dấy lên 1 nỗi lo khó tả -Em k nhận ra ai sao? Là tên con trai k bao giờ vắng mặt trong những câu chuyện em kể với anh_Lâm nói rồi bước tới, nắm lấy tóc và kéo ngược đầu Kiệt lên
-kiệt!_Ngọc thấy Kiệt như thế thì hốt hoản chạy tới nhưng bị 1 nhóm người ngăn lại -Ờ, em nghĩ anh sẽ dễ dàng để em tới đựoc đây mà cứu nó sao? Nhầm rồi bé ạ. Anh sẽ bắt em phải đứng đó, sẽ bắt em chứng kiến quá trình anh giếtnó và sẽ cho em thấy nó chết đâu đớn và nhục nahx tới mức nào. Anh sẽcho em biết cái giá phải trả khi chối từ anh là gì_Lâm nói và bắt đầuđánh túi bụi vào người Kiệt -Đừng! Dừng lại đi. Làm ơn dừng tay lại đi, cậu ấy sẽ chết mất. Dừng lại đi_Ngọc nói, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng -Em xin tha cho nó sao? Vayaj thì anh sẽ đánh nó nhiều hơn_Lâm nói rồidùng chân đạp vào người Kiệt, kiệt k chịu nổi, hộc máu miệng rồi bấttỉnh -Kiệt!_Ngọc hét lên rồi hất tay tên đang giữ mình ra, ánh mắt tràn đầylửa hận thù. Cô hạ nock out từng tên, từng tên 1. Chưa bao giờ, sức mạnh của cô bộc phất mạnh mẽ như lúc này, mạnh đến nổi Lâm cũng phải ngạcnhiên Sau khi k còn tên nào cản đường nữa, Ngọc chạy tới bên Kiệt, nước mắt bắt đầu trào rra như 1 con suối tinh khiết Lời kể của Ngọc tôi k thê rtin vào mắt mình được nữa, Kiệt đây sao? 1 người con traibất tỉnh, nằm trên vũng nước màu đỏ tỏa ra mùi tanh đến kinh người. kthể đâu, k thể đâu phải k? Chắc chắn là k phải đâu. Tôi cứ luôn suy nghĩ như vậy nhưng càng nghĩ thế tôi càng cảm thấyhoảng loạn hơn. Tôi sợ, phải, rất sợ. Tôi sợ mất Kiệt, tôi sợ thần chếtsẽ cướp Kiệt đi mãi mãi. Cướp Kiệt khỏi tay tôi 1 cách phủ phàng và vôtình như cách mà trước kia ông ấy đã cướp mẹ tôi đi. Có phải tôi là 1con bé luôn mang lại xui xẻo hay k mà trước giê ai ở gần tôi cũng đềugặp xui xẻo. Trong giờ phút này tôi mới chợt nhận ra với tôi Kiệt quantrọng tới mức nào và tôi yêu Kiệt như thế nào. Phải, tôi yêu Kiệt mấtrồi, yêu từ lâu lắm rồi nhưng tôi k hề nhận ra. Tôi chợt thây rằng mình k thể sống thiếu Kiệt. -Kiệt ơi, cậu tỉnh dậy đi, Kiêt_Tôi vừa khóc, đỡ Kiệt nằm trên đùi vàgọi. Chiếc áo dài trắng của tôi giờ đang dần hóa thành màu đỏ bởi vếtthương trên lưng Kiệt Lời kể của Kiệt Tôi gnhe thấy tiếng nói của Ngọc cùng hơi ấm thân quen tỏa ra từ bàn tay cô. Tôi từ từ tỉnh giấc -Mình k sao đâu_Tôi khẽ nở 1 nụ cười dù trong thâm tâm tôi biết rằng mình đang dần yếu đi -Cậu k sao chứ? Lưng cậu bị thương rồi, nặng lắm_Ngọc hỏi tôi, khuôn mặt nhòe lệ -Mình k sao, cậu đừng khóc. Đừng khóc vì mình. Mình đau lòng lắm. mình k muốn người con gái mình yêu khóc vì mình đâu.Nín đi nào_Tôi cố gắng nói rồi vuơn tay lau nhẹ những giọt nước mắt trên mặt Ngọc nhưng dường nhưtôi đang làm nó ngày càng trờ nên lem luốc vì đôi tay đầy máu của mình -Cậu k được làm sao đâu đó, cậu k được bỏ mình mà đi đâu_Ngọc nói rồi cúi xuống ôm tôi, cảm giác thật ấm áp -Ngoan nào. mình k bỏ cậu đâu_tôi cố gắng nói rồi hôn nhẹ lên mái tóccủa Ngọc. Sau đó thì tôi chìm vào giấc mơ của riêng mình. Tôi mệt quárồi, buồn ngủ quá rồi, mí mắt nặng trĩu khiến tôi k thể nhấc mắt lênnổi. Trong cơn mê man, tôi nghe thấy tiếng NGọc gọi tôi thảm thiết cùngnhững tiếng nấc nghẹn ngào. tôi muốn tỉnh dậy để vỗ về Ngọc nhưng giờđây, tôi k thể............. -em bảo anh dừng lại ư?Vậy thì k bao giờ_Lâm nói rồi đánh Kiệt nhiều hơn -Dừng lại đi. Tôi xin anh đấy, đừng đánh cậu ấy nữa mà. Cậu ấy sắp k trụ được nữa rôi_Ngọc hét -......_Lâm dường như vẫn để ngoài tai những lời nói đó. Hắn đánh Kiệt dữ dội hơn và Kiệt k chịu nổi nữa nên hộc máu -Kiệt!_Ngọc hét lên rồi lao về phía Kiệt thì bị đám ô hợp kia ngăn lại -buông tôi ra_Ngọc hét lên rồi hất tay tên đang giữ tay Ngọc ra. Sau đóthì bắt đầu lao vào đánh trả bọn người đó. Cô đánh hạ từng tên từng tên1. Từng cú đám, ra đòn thật chuẩn sác và đầu nội lực khiến lâm vô cùngngạc nhiên với sức mạnh cña Ngọc. chỉ lúc sau, cả đám đã đo ván ở dướiđất. Ngọc lao về phía Kiệt Lời kể của Ngọc........ Tôi lao về phía Kiệt 1 cách vô thức. Tôi k thèm quan tâm tới nhữngchướng ngại vật ở trước mặt mình. Tôi đã nhiều lần vấp ngã vì chân phảiđang đỏ tấy và đau đớn vì lúc nãy va phải cạnh bàn. Tới nơi, tôi ngồithụp xuống đất và bật khóc khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia đangnhăn nhó và nằm trong 1 vũng nước màu đỏ bốc lên mùi tanh đến kinhnguời -Kiệt, Kiệt ơi, tỉnh dậy đi. Tỉnh dậy đi. Mình này, Ngọc này, cậu dậyđi_Tooi gọi kiệt trong vô thức, trong khi nước mắt rơi và đỡ đầu Kiệtgối lên đầu mình Lời kể của Kiệt.......... -Cậu đấy à? Sao lại khóc thế? Mình đã chết đâu? Cậu mà khóc bây giờ thìsau này mình chết, nước mắt đâu mà cậu khóc nữa_Tôi nói rồi gượng cười.Thật sự tôi k muốn ngäc nhìn thấy tôi trong hoàn cảnh và bộ dạng này 1chút nào. Và tôi cũng chẳng muốn nhìn thấy cô ấy khóc
-Cậu k đựoc nói thế. Cậu sẽ k sao đâu_Ngọc nói rồi khóc nhiều hơn -Nào, đừng khóc nữa. K 1 chàng trai nào muốn nhìn thấy nguời mình yêukhóc vì mình đâu _Tôi nói rồi cố vuơn tay lau đi nhưng giọt nước mắttrên khuôn mặt đẹp hoàn hảo của Ngọc. Nhưng dường như, tôi càng lau lạicàng làm nó lấm lem hơn vì đôi bàn tay đãm máu của mình_Xin lỗi nhé.Mình k làm khuôn mặt cậu trở nên đẹp hơn mà xem ra còn làm nó trở nênxấu xí nữa. Xin lỗi cậu_Tôi nói rồi cố cười -Huhuhu, cậu đừng nói thế. k sao đâu mà, đẹp lắm_Ngọc nói rồii cúi xuống ôm lấy tôi khiên tôi vô cùng hạnh phúc -Cậu đừng khóc nữa.ngoan, nghe lời mình,nín đi_tooi nơis råi hôn nhẹ lên mái tóc của Ngọc. Sau đó thì mi mắt tôi nặng trĩu, cảm giác mệt mỏi vàbuồn ngủ ập đến khiến tôi k thể nào cưỡng lại được. Tôi nhắm mắt và chìm vào cơn mê. Trong cơn mê, tôi nghe thấy tiếng Ngọc gọi tên tôi thảmthiết và có thể cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi của Ngọc đang rơi trên má mình. Tôi muốn thức dậy và nói NGọc an tâm, muốn dỗ Ngọcnín khóc nhưng dường như lại k thể. Vìu.....tôi đang rất mệt........ Lời kể của Ngọc tôi nhìn thấy Kiệt lặng lẽ chìm vào giấc ngủ mà lòng lo lắng và hoảng loạn. K hiểu sao lúc đó tôi lại có cái suy nghĩ là Kiệt sẽ k bao giờtỉnh dậy nữa và tôi sẽ xa Kiệt mãi mãi. Tôi sợ rằng thần chết sẽ cướpKiệt đi, sẽ đem kiệt rời xa tôi như cách mà ông ấy đã đem mẹ tôi đi.Chẳng lẽ tôi là con bé độc ác luôn đem lại xui xẻo cho người khác haysao? Tôi k muốn, k muốn như thế đâu Máu từ lưng Kiệt tuôn ra ngày càng nhiều, loang khắp chiếc áo dàitrắng của tôi khiến nó dần trở thành màu đỏ. Điều đó càng làm cho tôi lo lắng hơn và nỗi sợ hãi trong tôi ngày càng lớn hơn. Ngay giây phút giờđây tôi mới chợt nhận ra tôi cần Kiệt và tôi yêu Kiệt biết bao. Tôi đãyêu Kiệt từ laau nhưng tôi lại k nhânnj ra hay cô tình ngu ngốc k nhậnra vì tôi sợ mình sẽ giống mẹ. Nhưng ngay giây phút này, tôi cảm nhậnđược tình cảm lớn lao mà Kiệt dành cho tôi và tôi tin rằng tình cảm đólà thật, tôi sẽ được hạnh phúc Tôi khóc nấc lên, lay lay kiệt mặc dù Kiệt vẫn k hề tỉnh lại -Kiệt! Mình đưa cậu đi bệnh viện. Cậu phải sống_Tôi cô đỡ Kiệt dậy thì bị 1 cánh tay ngăn lại -Em định đưa thằng khốn đó đi bệnh viện à? Đừng có mơ_Lâm nói -Anh buông tôi ra! Đừng dùng bàn tay dơ bẩn đó của anh đụng vào người tôi_Tôi hất tay hắn ra -Anh thả. em phải là của anh, phải là của anh! Em biết chưa? Anh sẽ k để kẻ nào lấy được em nếu anh cũng k có được em_Lâm nói -anh buông tôi ra. Đừng áp đặt cái tình cảm thối nát của anh lên người tôi. Đừng khiến tôi ghê tởm về anh hơn nữa_Tôi nói -Ghê tơm?_Lâm hỏi -Phải, tôi ghê tởm, ghê tởm tất cả về anh_Tôi hét lên -Nhưng anh yêu em_Lâm nói rồi ôm tôi -buông ra_Tôi cố gắng đẩy Lâm ra rồi chạy tới chỗ kiệt -Em đừng mong anh sẽ để em và nó ra khỏi chỗ này được dễ dàng_Lâm nói -Ý anh là sao?_Tôi hỉ -Nếu muốn ra khỏi chỗ này, trước hết em phải bước qua xác anh_Lâm nói -Đựoc! Vậy tôi sẽ cho anh toại nguyện Tôi nói rồi bắt đầu ra đòn. - Chưa bao giờ từ ngày học võ tôi lại tức giận và ra đòn mạnh như thếnày. Tôi hận anh, phải, rất hận anh. Tôi trước giờ luôn coi anh như 1người anh nhưng hành động hôm nay của anh đã mọi thiện cảm và suy nghĩtốt đẹp của tôi vèe anh sụp đổ hoàn toàn_tôi nói -Em nói gì vậy Ngọc?_Lâm nói trong khi chống đỡ những cú ra đòn củ tôi -Tôi hận anh. Anh biết tôi hạn anh tới mức nào k? Tôi k yêu anh, phải,tôi yêu Kiệt. Tôi yêu Kiệt vì cậu ấy yêu tôi thật lòng, tôi yêu cậu ấyvì cậu ấy sẵn sàng từ bỏ, sẵn sàng chúc phúc cho tôi nếu tôi tìm đượchạnh phúc. Cậu ấy k giống anh, k tối tệ như anh, anh hiểu chứ?_Tôi nóirồi ra 1 đòn quyết định làm Lâm ngã sóng xoài và k gượng dậy được nữa Sau đó, tôi tới đỡ Kiệt dậy và đưa cậu ra ngoài, khi đi ngang qua Lâm, tôi nghe anh hỏi -rốt cuộc em là ai?_Lâm hoỉ -Lâm tuyết tiểu Ngọc_tôi trả lời -K, nhất định ngoài cái tên đó, em còn là 1 người khác. Ngọc mà anh biết k có võ công cao cường đên vậy -Anh đã từng nghe tới cái tên Snow của thế giới đêm chưa?_Tôi hỏi lại -Thì ra đó là em. Thảo nào em mạnh đến thế_ Lâm nói rồi cười khan -Đó chỉ là 1 phần thôi. Phần lớn là Vì tôi có tình yêu thật sự_Tôi nóirồi nhanh chân bước đi vì giờ đây, Kiệt đang trong cơn nguy kịch Tại bệnh viện.... Khi bác sĩ đẩy Kiệt vào phòng câp cứu thật sự Ngọc rất lo, cô k cònnhớ tới qui định của bệnh viện nữa, cô chạy theo các cô y tá vào phòngcấp cứu. Nhưng đã bị các cô y tá cản lại -Xin chị, em xin chị đấy, chgo em vào đi_Ngọc khóc
-Chúng tôi biết em lo cho cậu ấy như xin hãy yên tâm. Chúng tôi sẽ cốgắng hết sức. Thiếu gia sẽ k sao khi có đội ngũ bác sĩ dày dặn kinhnghiệm cứu chữa_chị y tá nói rồi đóng cánh cửa lại. Để 1 mình Ngọc ở lại trên dãy hàng lang trống Thật sự lúc này Ngọc rất bối rối và k biết làm gì. Nỗi sợ đã lấm áplí trí và nó đã ngăn sự minh mẵn trở về với cô. Cô cứ ngồi đó cho tớikhi nhận được 1 cuộc điện thoại -alo_Ngọc lắp bắp nói -mình, Trinh này. Cậu với anh Kiệt ở đâu vậy? Sao lúc nãy đang ngồi với tụi này thì bỏ chạy thế?_Trinh nói -Kiệt...Kiệt..._Ngọc lắp bắp k nói thành lời -Anh ấy làm sao?_Trinh nói -Cậu tới bệnh viện lần trước mình điều trị đi. Kiệt bị thương rồi. Hiện giờ đang cấp cứu_Ngọc nói trong làn nước mắt -Sao? Tại sao lại như vậy? Anh ấy có làm sao k?_Trinh nói, giọng cũng chẳng còn bình tĩnh nữa -mình k biết, đang cấp cứu nhưng nặng lắm, máu chảy ra nhiều lắm_Ngọc nói -Được rồi, tụi mình tới ngay đây_Trinh nói rồi cúp máy 1 lát sau, cả bọn tới cùng ông của Kiệt -Cháu có biết tại Sao Kiệt lại bị như vậy k?_ông Kiệt hỏi -Cháu xin lỗi ông, là tại cháu, tất cả là tại cháu_Ngọc khóc -Nào, bình tĩnh. Thằng nhóc đó sẽ k có gì đâu_Ông dù rất lo lắng nhưng vẫn cô bình thản để an ủi Ngọc -Mấy đứa ở đây, ta qua gặp viện trưởng Trương_Ông nói råi bước đi -Cháu đi cùng ông_trinh nói -Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra vậy Ngọc?_Phương hỏi khi 2 ông cháu Trinh đã đi -gvhhhhhhhhhhhh_Ngọc kể trong làn nước mắt -Anh lâm mà lại đi làm vậy sao?_Vũ nói s-Hết con nhỏ Trúc giờ lại tới ông lâm. Thật là...._Phong thở dài Bỗng dưng, Phòng cấp cứu bật mở -ở đây có ai là ngêi nhà bệnh nhân k?_Cô y tá hỏi -Họ vừa mới rời khỏi đây, cố chuyện gì vậy ạ?_Phong hỏi -Bênh nhaan mất máu khá nhiều, cần phải truyền máu. Nhưng hiện giờ nhóm máu của nạn nhân bệnh viện đã dùng hết trong ca phẫu thuật lần trướcnên muôn tìm người nhà để lấy máu_Cô y tá nói tiếp -Vậy k dùng được nhóm máu o sao ạ?_vũ hỏi -Rất tiếc là nhóm máu đó bệnh viện cũng đã hết_Cô ấy lắc đầu -Làm sao đây? Chúng ta lại k cùng nhóm máu với Kiệt_Phuơng nói -Kiệt nhóm máu gì?_Ngọc hỏi -AB_Phương trả lời -Vậy để mình, mình cũng là nhóm máu AB, mình sẽ truyền máu cho cậuấy_Ngọc nói rồi quay sang cô y tá_Chị cứ lấy máu của em đi, bao nhiêucũng được -Cô cứ bình tĩnh. Bây giờ cô theo chúng tôi đi xét nghiệm máu_cô ý tá ấy nói rồi đưa Ngọc đi -Liệt có sao k? Ngọc mới ốm dậy mà?_Phương lo lắng -Biết là thế nhưng cậu k thấy nét mặt kiên quyết đó của Ngọc à? Cho dù chúng ta có ngăn lại cũng k được đâu_Phong nói sau hàng giê trong phòng phẫu thuật, cuối cùng, cuộc phẫu thuật đãthành công tốt đẹp. Tuy nhiên Kiệt vẫn còn rất yếu còn Ngọc thì vì mớiốm dậy àm truyền cho Kiệt quá nhiêu máu nên cũng ngất đi. Theo quyếtđinh của ông Kiệt tức là chủ tịch tập đoàn Hoàng gia, Kiệt và Ngọc đượcđưa vào cùng 1 phòng hồi sức đặc biệt (ý đồ gì đây?) Sáng hôm sau Kiệt tỉnh giấc nhưng ánh sáng mặt trời chóichang cùng mi mắt nặng trĩu khiến Kiệt k thể mở mắt ngay được. Cậu cảm nhận được mùi thuốc sát trùng nồng nặc xung quanh cùng những tiếng kêu píp píp đều đều của đám máy móc đnag nối vào người Kiệt. 1 lúc sau,cậu từ từ mở mắt. Hình ảnh mà cậu thấy đầu tiên là Ngọc với khuôn mặtvui mừng nhưng tiều tụy -Kiệt, cậu tỉnh rồi sao?_Ngọc thốt lên_để mình đi tìm bác sĩ_Ngọc nói rồi định chạy đi nhưng bị Kiệt giữ lại -....._Kiệt muốn nói nhưng cổ họng khô khốc k cho phép cậu làm điều đó -cậu uống nước đi_Ngọc biết được điều đó bởi cô khi thức dậy cũng thế -..._Kiệt uống từng ngụm nước nhỏ. Quả nhiên, nước là 1 thần dược -Cậu thấy đỡ hơn chưa?_Ngọc hỏi -Mình...khỏe nhiều rồi, cảm ơn cậu_Kiệt cười -Vậy cậu thấy có đâu chỗ nào k? Vết mổ chẳng hạn_Ngọc hỏi -k, chỉ hơi nhức 1 chút thôi_Kiệt nói rồi nở 1 nụ cười -um_Ngọc nói rồi nhìn Kiệt
-Cậu có chuyện gì muốn nói với mình sao?_Kiệt nhận ra tận sâu trong mắt Ngọc có điều muốn nói -um........_Ngọc khẽ im lặng rồi nói_tại sao cậu lại đến đó? Tại sao cậu lại đồng ý sẽ gặp mặt lâm?_Ngọc hỏi -Mình phải làm cho Lâm nể chứ. Nếu mình từ chối k đến thì chẳng phải anh ta sẽ nghĩ mình hèn nhát và sợ sệt sao? Nếu thế, làm saoanh ta có thể nhận ra anh ta thua kém mình cơ chứ?Mình phải chiếnđấu để giành được phần thắng chứ_Kiệt nói -Chiến đấu để được phần thắng? Thế bây giờ cậu thế nào? Thắng à? Thắng nên mới vào đây du lịch sao?_Ngọc nói -ừ thì...có thể mình thua anh ta ơpr đó nhưng bây giờ mình mới làngười thắng cuộc. Chẳng phải anh ta đã bị cậu đánh sao? Vậy àmcậu k tới thăm anh ta mà ngồi đây lo cho mình. Mình đã là ngườichiến thắng trong việc giành được sự quan tâm của cậu_Kiệt nói -ai thèm quan tâm cậu chứ? Chẳng qua vì mình nên cậu mới bị thế nên mình cảm thấy có lỗi thôi_Ngọc nói -Cái này là mình muốn mà. Đâu phải tại cậu. Có trách thìtrách mình thích nguy hiểm và làm bạn với tử thần thôi_ Kiệtcười -um, nhưng cậu phải hứa lần sau k được thế nữa nhé. k được bấtcẩn để người ta dùng chiêu thước xảo quyệt làm hại bản thânnha_Ngọc nói -uk_Kiệt cười -Mà sao cậu lại biết mình đánh lâm?_Ngọc sực nhớ ra -Ừ thì....lúc mà cậu đỡ mình ra ngoài ý, mình có tỉnh dậyđược 1 lúc nên thấy lâm nằm sóng xoài dưới đất và nghe đượccậu và anh ấy nói chuyện_Kiệt nói -Cậu nghe được những gì rồi?_Ngọc hốt hoảng -um....mình nghe cậu trả lời cậu là Ngọc khi lâm hỏi cậu làai. Lâm nói chắc chắc chắn ngoài cái tên Ngọc cậu còn 1 thânphận khác. Cậu nói cậu là snow của thế giới đêm. Lâm nghe vậythì nói:\\\"Thảo nào\\\". Rồi cậu nói.........._Kiệt nói tới đó thì dừng lại -Mình nói gì?_Ngọc hét lên -um...cậu nói......cậu nói......._Kiệt ấp úng -Mình nói gì?_Ngọc hét lên, khuôn mặt hơi ửng hồng -hì! Mình k nghe được. Lúc đó mình buồn ngủ nên ngủ mất tiêu_Kiệt cười -Phù...may quá_Ngọc thở dài, ngồi xuống góc giường -may gì? Cậu có chuyện gì dấu mình sao?_Kiệt hỏi rồi nhìn Ngọc với ánh mắt nghi ngờ -k...k có gì_Ngọc chối -cậu k nói thì thôi vậy. Bây giờ mình chỉ cần........_Kiệt nói -Cần gì?_Ngọc hỏi -Cần cậu trả lời về lời đề nghị của mình. Cậu làm bạn gáimình chứ?_Kiệtnắm lấy tay Ngọc, nhìn Ngọc bằng đôi mắt sâulắng đầy tình yêu cùng khuôn mặt nghiêm nghị rồi nói -um..........mình........._Ngọc đỏ bừng mặt, cúi xuống sàn nhà, chuẩn bị nói ra 3 từ cần nói thì........... -Kiệt! Cậu tỉnh rồi à?_Cả đám lao ào vào, vì nghe thấy tiếngKiệt nói nên mọi người mừng rỡ chạy vào. Cũng may là chỉ gnhe tiếng chứ chẳng nghe thấy Kiệt nói gì
Ngọc thấy mọi người vào, liền giật bắn mình, quay phắt lại và vội vàng rút tay ra khỏi bàn tay Kiệt Bàn tay Ngọc giờ đây đã k còn trong bàn tay của kiệt nhưng hơi ấm thì vẫn còn vương vấn đâu đây.... -Uk, cậu ấy mới tỉnh đấy. Thôi, các cậu ở đây đi, mình đi gọi bác sĩ_ngọc mỉm cười -uk, phiền cậu_Trinh nói mà k quay đầu lại, chỉ nhìn anh 2mình. Nhưng bồng nhiên, nhớ ra điều gì đó, Trinh quay phắtlại_khoan đã! Ngọc! Sao cậu lại đứng ở đây? Chẳng phải mình đã dặn cậu phải nghĩ ngơi rồi sao?_Trinh hét lên -Cậu đang chuyền nước mà? Xong rồi sao? Đâu nhanh như vậy?_Phương cũng hét lên -Chưa, chưa xong, còn nửa chai lận nhưng mình thấy khỏe rồi nên rút ra_Ngọc cười -Trời à! cậu...thật là....Đi, đi theo mình sang phòng bác sĩ. Đi gọi bác sĩ tới kiểm tra cho Kiệt, nhân tiện khám xem cậu cóbị sao k. Nếu cần, cho chuyền thêm vài chai nước nữa_Phương nổicáu, kéo tay Ngọc sang phòng bác sĩ Lúc này Kiệt mới để ý tới giường mình nằm ởphía bên trái của 1 căn phòng rộng còn bên trái là 1 chiếcgiường khác, bên trên có treo 1 chai nước đang chuyền dở. CònNgọc thì lại mặc bộ quần áo bệnh nhân giống của Kiệt (giốngđồ đôi ghê). Chẳng lẽ Ngọc bị thương? -Ngọc bị so thế?_Kiệt hỏi -haizzz,mày phải cảm ơn Ngọc đấy. Vừa ốm dậy mà truyền chomày quá nhiều máu nên bị ngất xỉu đó. Mấy cô y tá có ngănlại nhưng có chịu nghe đâu? Cứ cố chấp đòi truyền máu cho mày.Mà nếu như k có Ngọc thì mày cũng chẳng có đủ máu để màsống đâu_Vũ nói -Ngọc truyền máu cho tao?_Kiệt ngạc nhiên -uk, tại lúc đó bệnh viện hết máu mà ông nội và Trinh thìlại k có đó, mà Ngọc thì lại cùng nhóm máu nên......._Phong nói kiệt k nói gì nữa, chỉ lấy tay chạm vào ngực trai củamình, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể mình tỏa ra, cảm nhận đượctrái tim đang đập khỏe mạnh và cảm nhận được dòng máu củaNgọc đang lưu thông trong cơ thể mình. 1 cảm giác khó tả dângtrào, chỉ có thể nói qua 2 từ:\\\"Hạnh phúc\\\" .............. Sau khi bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho kiệt xong và nở 1 nụcười hài lòng vì sức khỏe Kiệt tiến triển tốt hơn nhưng gìhọ nghĩ Ông Kiệt vào thăm Kiệt, thấy thằng cháu nội của mình đãkhỏe nên cũng an tâm. Ông bảo Ngọc ra gặp ông 1 lát........ 2 người nói chuyện với nhau 1 lúc rồi ông tạm biệt Ngọc vìcó công việ̀c đột xuất. Đoạn đối thoại cũng k có gì đặc biệt lắm, chỉ là hỏi han về cuộc sống và việc học tập của Ngọcthôi. Thật ra, ông muốn nói nhiều hơn nhưng vì cảm thấy giờ này là quá sớm để nói và cũng cảm nhận được việc đó sắp xảyra nên quyết định im lặng. Kiệt ở lại bệnh viện theo dõi thêm 2tuần nữa rồi được xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng và vẫn đihọc. Thoát cái, tháng 4 đã đến được 1 tuần rồi. Có lẽ đây cũnglà tháng quyết định số phận của Ngọc. Thân thế của Ngọc sẽđược vạch trần
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!