XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Chuyện tình ở trường học pháp sư phần 2 - trang 5

Chap 18: Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, Vô duyên đối diện bất tương phùng

Đã là một tuần trôi qua kể từ cái đêm khó quên ấy. Đêm ấy, tôi đã làm hại người bạn thân. Đêm ấy, tôi đã bị người tôi yêu vạch trần, rằng tôi đủ xấu xa để làm cậu ấy thât vọng. Và cũng trong đêm ấy, tôi chính thức bị đặt lên một cán cân thăng bằng mà chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, tôi sẽ bị ném vào bên bóng tối và bị chính tâm địa mình nuốt chửng.

Đêm đó, tôi không biết mình đã về phóng bằng cách nào, chỉ biết rằng sáng sớm thức dậy, tôi đã có mặt ở đây. Cuộc gặp giữa tôi và shishigami hoang đường đến mức tôi có thể sẽ hoài nghi đó là một giấc mơ nếu không có dư vị của nụ hôn sót lại, sự ấm áp chân thật và cuộc đối thoại tôi không thể quên ấy.

Ngẫm lại, trên đời này có pháp sư có phù thuỷ, có un hồn có yêu quái thì tại sao không thể có shishigami? Chẳng qua là trontg thư viện trường không có bất kì ghi chép gì thôi.

Nhớ khi đó, khi nụ hôn vô tình kết thúc, không hiểu sao tôi lại mặt dầy dựa vào lòng người đó không chịu buông. Tôi quyến luyến sự ấm áp của người ấy như một kẻ lang bạt kiệt sức mà tìm đến một gốc ngủ thụ nghỉ ngơi vậy.
Khi đó tiếng gió xào xạc bên tai không những không làm tôi rợn tóc gáy mà trái lại còn giống như một khúc nhạc ru êm đềm khiến tôi an tĩnh, lạnh nhưng làm đóng băng cảm xúc. Đâu đó trong không khí còn có lẫn hương thơm dìu dịu của diệp anh đào lần mùi trầm hương thoang thoảng từ shishigami. Tôi nhắm mắt và rất buồn ngủ, không thể tin được là đêm nay tôi sẽ không thức trắng. Nhưng trong cơn mơ màng, tôi vẫn cố hỏi:

- Là một shishigami, là linh hồn của rừng, anh có thấy…cô độc không?

- Chưa từng!

- Tại sao? – Tôi thì thào.

- Định nghĩa cô độc của cô?

- Eh?

- Cô độc là gì? – Người đó thì thầm trong hoang mang.

- Là không có ai bên cạnh và không được ai yêu thương ấy!

- Tôi có gió có mây, có cây có thú, có hoa có cỏ bên cạnh và có tôi yêu tôi!

- Vậy thì, anh không cô độc rồi

- Ừ!

Sau đó tôi không nghe được gì nữa mà dần dần chìm vào giấc ngủ.

Rồi sau đó nữa, cứ mỗi lần thấy tuyết rơi, thấy gió hành hạ những cành cây xơ xác, thấy bóng đêm trong khu rừng hàng ngàn tuổi tôi lại nhớ về người đó – vị shishigami trẻ tuổi với lớp áo choàng có mũ che đi nữa khuôn mặt.
Tôi không biết tên người ấy, không biết vì sao khi tôi mặt dày dựa vào thì người đó không đẩy tôi ra. Nhưng có một điều mà tôi chắc chắc, đó là con người ấy đã nói dối tôi. Tôi biết, trong lòng người ấy có một khoảng không âm u vô tận. Người ấy rất cô độc! Đừng hỏi tôi vì sao lại biết điều ấy, thường thì những người đồng cảnh ngộ thường rất hiểu nhau. Không biết câu trả lời người ấy cho tôi là do sĩ diện bản thân hay muốn tôi tự yêu tôi nhỉ? Nếu được lựa chọn, tôi sẽ hiểu theo đáp án thứ hai. Và tôi đã lựa chọn.

Tôi rất muốn có dịp gặp lại người đó, để hỏi xem tại sao người đó lại có thể yêu bản thân. Tôi muốn học nhưng rất khó bởi vì tôi luôn khinh thường chính mình, chưa bao giờ tôi thấy quý trọng bản thân mình cả. Nhưng tôi biết chúng tôi có thể sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa, cũng không sao, chỉ cần tôi nhớ có một người muốn dạy tôi yêu bản thân, vậy là đủ.

Lại bẵng qua nhiều ngày nữa, thời gian nghỉ đông cũng sắp hết. Thời gian ít ỏi còn sót lại tôi đều đốt hết trong thư viện của trường. Tôi không về nhà vì tôi giận ba mẹ và tôi cũng không giám đối mặt. Vậy mà họ cũng không gọi điện hỏi han tôi lấy một lần, như thể tôi không còn là thành viên trong gia đình nữa. Akêmi cũng không tìm đến tôi, tôi cũng không tìm đến cô ấy, chúng tôi dần dà trở nên xa lạ và chỉ dừng lại ở mức bạn cùng phòng. Tôi nghe đâu Raito cũng không về, tôi thắc mắc tại sao cậu ta chưa đưa tôi ra ánh sáng? Hay là cậu ta đợi đến khi mọi người tụ hội đầy đủ mới nói ra?

Tôi cảm thấy mối quan hệ giữa tôi với xung quanh đã tệ hơn bao giờ hết và tôi bị stress nặng. Đã nhiều lần rơi tự do nhưng chưa bao giờ rơi vào vực không đáy thể này. Tôi hoang mang quá.

Tôi cần có ai đó ở bên cạnh và đột nhiên tôi nhớ đến shishigami. Cả hai không biết gì đến nhau, nếu tâm sự thì hẳn là tốt quá. Nhưng mà tôi không thể vào rừng trong bão tuyết thế này, nhất là khi tôi không biết người đó ở đâu.
Thế là tôi quyết định viết viết vài dòng lên một tờ giấy, gấp nó vào máy bay và dùng hết sức phóng nó ra khỏi cửa sổ thư viện – nơi gần nhất với khu rừng và thầm mong gió sẽ mang nó đi xa và tuyết đừng làm ướt nó.
Tôi viết:

Ngày…tháng…năm…

Anh bạn 1800 tuổi của tôi. Tôi là con bé mặt đần đần tối đó đây! Tôi đang stress lắm, muốn có một người dựa vào lắm, anh có thể xuất hiện và nói với tôi vài câu không? Châm chọc tôi cũng được! Nếu ngại thì anh chỉ cần đứng im thôi, miễn là anh cho tôi biết mình không phải chỉ có một mình!

Kí tên: Bé con mặt đần đần.

Cảm thấy không chắc ăn, tôi lại viết:

Giờ…ngày…tháng…năm…

Shishigami của tôi, anh bận lắm sao? Hay là không nhận được lời nhắn gửi?

Tôi đang ở trong thư viện, ăn ngủ nghỉ đều tại đây. Bên cạnh tôi không có ai cả!

Kí tên: Bé con mặt đần đần.

Tôi lại viết:

Giờ…ngày…tháng…năm

Tôi đã gửi 15 lời nhắn rồi, anh có nhận được bức nào không?

Nếu có anh có thể không đến cũng được, chỉ cần hồi âm vai chữ như kiểu: “tôi nhận được!” thôi. Có như thế tôi mới biết vẫn có người lắng nghe tôi!

Kí tên: Bé con mặt đần đần.

Sau khi N lần viết, N lần gửi và N lần phóng, tôi dần cảm thấy nản. Ngày qua ngày tôi cứ đọc xong một cuốn sách là lại viết và phòng đi một lại nhắn mà không chắc là có ai nhận được. Tôi hệt như một thuỷ thủ của con tàu gặp nạn, gửi thông điệp cầu cứu vào chai thuỷ tinh và chờ đợi vậy. Cho đến khi Ime trong thâm tâm tôi chế giễu:

- Thật ngu ngốc, ngươi đang làm một việc ngốc nghếch đấy!

Tôi biết chứ, tôi biết là hành động của mình rất ngốc mà. Mỗi lần phóng lời nhắn đi tôi đều biết nó sẽ chẳng bay được xa và sớm muộn cũng sẽ bị tuyết chộn vùi và là nó tan chảy. Giống như mọi tâm sự của tôi chỉ có thể giấu sâu vào lòng tuyết và chờ nó nhoè ướt, tan chảy. Nhưng mà tôi vẫn muốn ngu ngốc hy vọng.

Ngày qua ngày, tôi viết lời nhắn cuối cùng:

Gìơ…ngày…tháng…năm

Gửi shishigami mà tôi không biết tên, xin lỗi nếu tôi đã xả rác vào lãnh địa và làm phiền anh nhiều như vậy.

Tôi vẫn còn stress nhưng tôi nhận ra chờ đợi hồi âm của anh còn dễ stress hơn. Đừng lo, đây không phải một lời oán trách đâu, tôi không có quyền gì bắt anh phải hồi âm cả.

Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ,
Vô duyên đối diện bất tương phùng.

Tôi mong là chúng ta sẽ có duyên gặp lại nhau. Và mong là ngày đó đến sớm.

Thân: Bé con mặt đần đần ^_^.

Sau đó, tôi phóng chiếc máy bay đi, đứng lặng trước cửa sổ vi vút gió.

Bão mạnh quá, nhưng mà tôi không cảm thấy lạnh. Tôi chỉ…rất mệt mỏi mà thôi!

Thở dài một hơi, tôi xoay người, ngồi xuống ghế, ăn một cái bánh kẹp ba màu, nhấp một ngụm cà phê nguội và nuốt vào bụng một liều thuốc ngủ.

Tôi muốn ngủ để mơ…có ai đó bên cạnh tôi.

Để mơ…vì sự thật là tôi mất hết rồi!

Tôi biết, duyên có thể do con người tạo ra và vô duyên cũng vậy. Nói cách khác nếu muốn gặp ai thì có duyên có nhiều lắm. Mà đã không muốn gặp thì vô duyên cũng có rất nhiều.

Chap 19: Người đó không phải là một shishigami

Kì nghỉ đông đã hết. Ngôi trường cô quạnh trong màn tuyết lại bắt đầu tấp nập trở lại. Pháp sinh nào cũng nhận được một món quà từ gia đình trong kì nghỉ đông và không ngừng kể về nó một cách hào hứng. Còn tôi, vẫn lầm lũi một mình trong khuôn viên của trường.

Xuân sắp đến, tuyết ngừng rơi và băng bắt đầu chảy. Trên nền gạch lỗ chỗ đọng đầy những vũng nước chưa thể bốc hơi. Tôi ngồi lên một cái ghế đá dưới một gốc cây, đeo tai nghe và bật một bản nhạc không lời. Đây vốn là thể loại nhạc mà tôi sợ nhất nhưng hôm nay tôi lại tò mò nghe thử, lâu lâu thay đổi một chút cũng không sao.

Rút một cuốn sách trong chồng sách mang theo, tôi tự chìm đắm trong không gian riêng của chính mình. Bầu không khí thanh lạnh làm tôi cảm thấy thoải mái, nó giúp tôi không bị sốc khi đọc những ghi chép có trong sách này. Mọi người biết đấy, tư liệu dành cho Pháp sư thế nào cũng tồn tại một phần kinh dị.

Để tìm được những cuốn sách có ghi chép về shishigami này, tôi đã mất hàng tuần lục tung cả thư viện đồ sộ, thậm chí còn liều mạng ngó nghiêng vào khu vực sách cấm. Nói cho cùng, tôi rất đáng giễu, khi không lại để tâm thái quá đến một nhân vật chỉ mới gặp mặt. Nhưng không hiểu sao, tôi lại có linh cảm, tôi và người đó có quen biết…
Trong sách có viết:

Ở những khu rừng có tuổi đời 5000 trở lên sẽ có hiện thân của linh hồn rừng – thần bảo vệ, có nhiệm vụ bảo vệ mọi thứ trong phạm vi khu rừng.

Shishigami ở những khu rừng khác nhau có chân nguyên khác nhau. Họ có thể là một con hươi, một con báo, một gốc cây đại thụ hoặc chỉ là một làn gió của rừng.

Sức mạnh của họ chỉ giới hạn trong phạm vi khu rừng và quyền năng của họ có thể ngang ngửa với một đại Pháp sư. Họ có thể sai khiến tinh linh hoa cỏ trong lãnh địa họ quản lí, có thể làm cho cây côi nở hoa, trổ mầm ngay kể cả khi đang trong mùa rụng lá.

Shishigami thích sự yên tĩnh, thanh tịnh và bóng tối, ghét ánh sáng và tiếng ồn nên hiếm khi gặp được họ một cách vô tình.

Shishigami gần giống một loại yêu tinh, họ không cần ăn uống mà chỉ tồn tại cùng với khu rừng. Một khi khu rừng quản lí họ biến mất, họ cũng sẽ chết mà chẳng để lại gì trên thế gian…bởi vì họ không có linh hồn.

Đa phần shishigami đều có tuổi đời trên 5000 và hiếm khi là nữ. Ta có thể gặp shishigami của một khu rừng với rất nhiều hình dạng khác nhau, tuy nhiên họ không bao giờ để lộ chân nguyên và tuyệt đối không xuất hiện dưới dạng một con người bởi vì đối với họ con người là một loài sinh vật đáng khinh.

Đối với Pháp sư, shishigami không là bạn cũng không là thù nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta thiếu sự đề phòng.

Pháp sư cũng là con người, vì thế trong lịch sử đã có những vụ thảm sát do shishigami gây ra khi Pháp sư cố tình xâm phạm lãnh địa gốc của họ.

Đọc đến đây, tôi không sững sờ. Tôi nghĩ mình không cần phải đọc những cuốn sách còn lại nữa vì chỉ bấy nhiêu thôi, tôi cũng đủ hiểu: người tôi gặp tối hôm đó không phải là một shishigami!

Shishigami khinh bỉ loài người và không bao giờ đội lốt họ nhưng đêm đó tôi đã gặp một chàng trai giấu mặt tự xưng là một shishigami.

Shishigami đa phần có tuổi đời trên 5000, vậy mà người đó lại nói dối rằng mình 1800 tuổi.

Và điểm mấu chốt chính là khi đã xâm phạm lãnh địa gốc, tôi vẫn có thể an toàn trở về.

Tôi thật sự hoang mang! Nếu người đó không phải là một shishigami thì đó là ai? Tại sao lại xuất hiện trong rừng tối với trang phục kì lạ đến thế? Anh ta có thể điều khiển cây cối y hệt với miêu tả trong sách, nhưng tại sao? Chẳng nhẹ anh ta là một đại Pháp sư có năng lực siêu phàm?

Hàng loạt câu hỏi tuôn ra khiến tôi càng trở nên mệt mỏi.

Tôi đưa tay xoa xoa thái dương, định bụng trở về phòng thì một giọng nói quen thuộc vang lên:

- Cuộc thi Miko – mai và Kendo sẽ được tái tổ chức trùng với đợt ngoại khoá gần rừng!

- Eh? – Tôi khó hiểu nhìn Raito, cậu ta nói cho tôi điều này để làm gì. Mà hai cuộc thi đó sẽ được tổ chức lại ư? Tôi đã phải rât khó khăn mới phá được nó, tại sao bây giờ lại…

- Tôi sẽ không để bạn đụng đến Akêmi một lần nữa! – Raito nói giọng chắc nịch, đôi mắt ánh lên sự nghiêm túc lạ thường.

- Một lời cảnh cáo à? – Tôi cười cười, tiếp tục xoa xoa thái dương. Ông trời ạ! Con thật sự quá mệt mỏi rồi, không còn đủ sức để nghĩ nhiều nữa thế nên ông đừng giáng sét ngang tai con như vậy.

- Cứ cho là thế! – Raito vẫn đứng yên, hai tay đút nguyên trong túi quần, không thèm để tâm đến sự mệt mỏi của tôi, cậu ta nói tiếp: Giáng sinh, bạn có thể qua mặt mọi người nhưng đừng quên rằng ngày tổ chức ngoại khoá có rất nhiều nhân vật cấp cao đến dự. Đến lúc đó hãy nghĩ đến ba mẹ mình mà suy nghĩ thông suốt!

- Hết chưa? – Tôi liếc nhìn Raito đầy khó chịu.

- Chưa, tôi còn muốn cậu xin lỗi Akêmi! Nếu Akêmi bỏ qua, tôi cũng sẽ cho qua!

- Sonozako Raito! – Tôi gắt – Cậu đã đi quá xa rồi! – Lấy hơi, tôi tiếp tục: Cậu lấy quyền gì để ra lệnh cho tôi, đừng quên đẳng cấp của tôi cao hơn cậu. Hơn nữa, với thái độ này tôi thật sự nghi ngờ rằng cậu không hề thích tôi.

Raito nhắm mắt, điệu bộ có vẻ đang mất kiên nhẫn. Một lúc sau cậu ta mới bình thản lên tiếng, mỗi câu là một lần cậu ta đâm một nhát vào tim tôi:

- Sawada Emi, bạn nhìn lại mình đi. Tôi cứ nghĩ bạn là một đứa con gái trong sáng cơ hoá ra tâm địa của bạn đã đủ để biến bạn trở thành một Pháp sư bóng tối. Bạn nói bạn đẳng cấp cao hơn tôi à? Bạn có thấy châm biếm không? Chỉ là bạn đầu thai đúng chỗ thôi, nếu không bạn chẳng là gì! Còn nữa, bạn nghĩ tôi còn có thể thích bạn khi bạn đã thành cái dạng này à? Emi, bạn không biết xấu hổ.

Tôi thở dốc, trừng mắt nhìn người trước mặt. Tôi muốn mở miệng phản bác nhưng lại nhận ra điều đó là không thể bởi vì Raito đâu có nói sai! Tôi thật không thể ngờ rằng, người đang gay gắt lên án tôi đây là cậu bạn hay trêu chọc tôi ngày nào.

Buồn cười chưa kìa, sự thật quá rành rành khiến nữ thứ phản diện như tôi bắt đầu cảm thấy mình sẽ không thể dừng lại ở đây mà còn muốn độc ác hơn.

Nếu đã lỡ sắm vai, tôi sẽ diễn cho trọn.

Tâm địa độc ác đủ để làm một Pháp sư bóng tối à? Huyệt pháp mới hiện của tôi đúng là đen một nữa rồi, nói sắp biến cũng không ngoa.

Một đứa con gái ý thế ba mẹ, không biết điều và không biết xâu hổ.

Được, được. Tôi sẽ nhớ để diễn cho hết.

- Nhớ lời tôi nói đấy! – Raito để lại câu cuối cùng rồi bước đi.

Tôi ngồi sau, suy sụp. Không có gì để phát tiết, tôi tự cấu xé chính mình, đấm thùm thụp vào phần tựa ghế đá, sút bùm bụp vào thân cây gần đó. Cho đến khi máu chảy đỏ cả bàn tay, chảy thấm ướt cả giày thì tôi mới dừng lại.

Tôi sắp phát điên rồi, vì cái gì tôi lại bị đẩy vào bước này. Lí do tôi sinh ra trên đời này là gì? Là để người ta khinh thường, bởi móc, chửi rủa và hành hạ à?

Tôi chỉ xù lông nhím lên một chút thôi, dương oai một chút thôi lại gánh về hậu quả thế này à?

Có ai biết không? Khi một con nhím xù lông, phóng tên, mục đính có thể là phòng vệ, có thể là săn mồi nhưng mà khi một cọng lông xé gió vút đi đồng nghĩa với việc con nhím ấy cũng đau chẳng kém kẻ bị nó tấn công.

Đời tôi chỉ có hai con đường để lựa chọn: chịu đựng và tàn nhẫn, con đường nào cũng chông gai và chẳng có lấy một đoạn bằng phẳng.

Tôi không nghĩ là mình đầu thai đúng chỗ đâu. Nếu tôi đã tệ thế này sao không để tôi sống trong một gia đình con người bình thường, như thế sẽ tốt đẹp biết bao!

Shishigami giả mạo, anh là Pháp sư phải không? Nếu thế, có thể chúng ta sẽ gặp nhau trong buổi ngoại khoá nhỉ? Mùi trầm hương trên người anh khiến tôi bình tâm, tôi không chắc nêu anh không xuất hiện mình sẽ không làm chuyện gì điên rồ. Bởi vì dường như mọi hành động của tôi giờ đây…đã không nghe lí trí tôi điều khiển nữa.

Chap 20: Công chúa được nhận nuôi

Hôm nay trời ấm, tuy không nắng nhưng quang đãng. Gió dịu dàng mang theo tia mát mẻ khoan khoái. Thời tiết này rất hợp với buổi ngoại khoá được tổ chức hoành tráng ngày hôm nay.

Đúng như Raito nói, hai cuộc thi Miko – mai và Kendo sẽ được tái tổ chức nhưng xếp ở sau cùng. Trước đó, hàng loạt các hoạt động khác sẽ được tổ chức nhằm phát huy khả năng làm việc nhóm, khả năng phán đoán, ôn lại các môn thi truyền thống và mục đích trọng yếu là dịp để các trường shamans giao lưu với nhau. Trong đó, nổi bật là thi tìm kho báu, trận pháp, chạy ba chân, nấu ăn, cưỡi ngựa bắn cung, dựng trại và đốt lửa trại.

Tôi chẳng mấy quan tâm đến những hoạt động ngoại khoá này vì bẩm sinh tôi đã không thích hoạt động nhóm. Hơn nữa, vì thời tiết xấu nên nhà trường đã cho nghỉ đông trước kì kiểm tra cuối năm nên tôi đang phải đối mặt với hai kì thi liền lúc mà không có bất kì kì nghỉ nào chen vào nữa. Vả lại tôi chỉ có thể thi lí thuyết, không thi thực hành nên hiển nhiên để cho công bằng đề thi của tôi sẽ dày gấp 2 lần so với những Pháp sinh khác. Nhưng rốt cục tôi vẫn phải tham gia thi nấu ăn và nấu đội hai người với Akêmi.

Thảo luận một hồi, chúng tôi quyết định làm mì udon truyền thống. Không quá cầu kì, không quá phức tạp nhưng cả hai chúng tôi đều thích, vậy là ổn.

Vừa ra sức nhào bột tôi vừa liếc sang Akêmi đang rửa nguyên liệu bên cạnh, tôi không biêt có nên thú nhận mọi việc với cô bạn hay không. Tôi không quên những lời Raito nói với tôi, nhưng thật sự nhận lỗi là một việc cần rất nhiều dũng khí, mà tôi thì nhút nhát bẩm sinh và nhất là tôi sợ Akêmi sẽ không tha thứ, cuối cùng tôi sẽ mất đi người bạn này. Đang không biết mở miệng thế nào thì Akêmi ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng:

- Emi – chan, bạn không thích mình à hay là mình làm gì sao để bạn ghét? Dạo gần đây bạn cứ hay tránh mặt mình, nếu có gì bạn cứ nói ra, mình sẽ sửa mà!

Sửa ư? Nếu tôi nói hãy làm một kẻ khuyết tật giống tôi bạn có chịu không?

Nghe thật là châm biếm. Trước giờ tôi vẫn cứ nghĩ tình bạn là có thật trên đời và nó vốn trong sáng, vô tư không đòi hỏi. Nhưng đến giờ tôi mới biết điều kiện của tình bạn là phải đồng loại. Hãy thử nghĩ như thế này, xét về trình độ, nếu một giỏi một yếu là bạn của nhau thì kiểu gì cũng tan vỡ bởi những lí lẽ kiểu như: gần mực thì đen gần đèn thì sáng, giỏi theo yếu sớm muộn gì cũng yếu theo, hoặc yếu không đủ đẳng cấp để theo được giỏi. Nếu xét và gia cảnh, chẳng hạn như: một giàu một nghèo thì thế nào cũng xảy ra chuyện kiểu, nghèo theo giàu chỉ muốn lợi dụng, ăn bám hoặc giàu chỉ thương hại nghèo chứ không hơn. Nói tóm lại, nếu muốn là bạn thì phải là đồng loại mới được.
Tôi vốn dĩ không thể theo kịp Akêmi vì cô ấy bình thường còn tôi là khuyết tật. Nếu cố ấy không giống tôi thì thứ gọi là tình bạn sớm muộn gì cũng bay theo gió thôi. Nhưng mà tôi rất sợ, sợ mất đi tình bạn này. Tuy là không đúng nhưng tôi ước gì Akêmi đừng thay đổi, hãy cứ mãi mãi là cô bé mồ côi lạc lõng như trước đây, cùng nắm tay tôi như trước đây và đừng có bất kì hào quang nào trú ngụ bên cô ây cả.

Nhưng ước thì vẫn chỉ là ước thôi phải không?

Con người luôn cầu tiến, luôn muốn thành công và luôn tồn tại sự tham vọng đâu đó trong cơ thể. Bắt họ dừng chân một chỗ là không thể nào.

Thở dài một hơi, tôi miễn cưỡng lắc đầu:

- Không phải đâu, chỉ là dạo này bận ôn kiểm tra cuối năm và kiểm tra sát hạch đầu năm thôi.

- À! – Akêmi như vỡ lẽ, nở một nụ cười tươi rói, nói: Mình cứ tưởng bạn ghét mình chứ! Thật may là không phải vậy!

Ghét? Bây giờ không phải, chỉ là ghen tị thôi. Nhưng tương lai thì chưa chắc.

Ngẫm nghĩ một hồi, tôi lấy can đảm dò hỏi:

- Akêmi này, nếu như…nếu như một người bạn thân của bạn phản bội bạn, làm hại bạn thì bạn sẽ làm thế nào? Bạn có buồn, có hận, có đau khổ không?

Akêmi vừa nấu nước luộc mì, vừa suy nghĩ một hồi, sau đó cô ấy nói:

- Không đâu. Mình sẽ không buồn, không hận, cũng không đau khổ. Không phải là cao thượng gì đâu mà là mình cảm thấy không đáng. Đã là bạn thì sẽ không bao giờ làm như thế. Một khi như vậy sẽ không là bạn nữa!

Sẽ không là bạn nữa?

Akêmi, cô ấy nói như vậy thì bắt tôi mở miệng nhận lỗi như thế nào? Hay là nếu không thể tha thứ, không thể hàn gắn thì chi bằng buông tay để cả hai thanh thản?

Tôi rối lên hết rồi đây. Nấu mì, nấu mì thôi.

Mì udon cuối cùng cũng xong!

Ban giám khảo là bác trai và bác gái. Họ tách đũa, nếm thử và nghe phát biểu cảm tưởng từ Akêmi.

Cô ấy nói, lí do cô ấy và tôi chọn món mì truyền thống không thể đem ra so sánh với những món ăn của đội khác chỉ đơn giản là vì chúng tôi thích món ăn này. Hơn nữa khi cô ấy còn ở trại trẻ mồ côi thì muốn có một bát mì udon để ăn cũng là hạnh phúc lắm. Cho đến giờ cô ấy vẫn nhớ cảm giác hạnh phúc khi ăn mì và đối với cô ấy đây là món ngon nhất.

Còn tôi, tôi chỉ nói: Là vì đây là món đầu tiên Akêmi biết làm, món đầu tiên tôi dạy cho cô ấy, cô ấy thích ăn và tôi cũng thích ăn.

Tôi chỉ nói thế vì không muốn làm tranh đi sự xúc động sắp rơi nước mắt của bác trai, bác gái, những đội xung quanh vì lời phát biểu của Akêmi. Tôi không muốn làm kì đà cản mùi đâu.

Kết quả hẳn là mọi người cũng biết, chúng tôi được giải vàng nhưng danh hiệu uống nước nhớ nguồn của Akêmi thì vang xa ngàn dặm.

Tôi chọn cách im lặng làm ngơ suốt buổi ngoại khoá. Lâu lâu dỏng tai nghe tin tức.

Nghe nói, đội chiến thắng cuộc thi tìm kho báu là lớp tôi. Nghe nói thi cuộc thi chạy ba chân với việc bốc thăm ngẫu nhiên mà không biết là duyên hay gì đó khi anh họ tôi và Akêmi là một đội đã về nhất. Thi bắn cưỡi ngựa bắn cung thì số 1 là Raito. Quán quân Miko – mai là Akêmi và Quán quân Kendo là anh trai tôi.

Sau cùng mỗi lớp dựng trại, trang trí trại và góp vui vào tiệc tối mà nhà trường chuẩn bị. Cả một vùng, đèn đóm sáng rực. Phía bên trên, có hàng trăm chiếc đen lồng được treo chẳng chịt, rồi thì bóng bay, hoa hoè cũng được trang trí cho thêm phần bắt mắt. Hàng nghìn cái bàn phủ khăn màu trắng xếp thành hai hàng dài bày đủ loại đồ ăn nước uống hảo hạng từ Tây sang Ta. Ở cách đó một đoạn là chồng củi được đổ dầu và xếp sắn chỉ chờ được đốt. Đúng thời khắc 12 giờ mọi người sẽ đốt lửa trại và thả đèn trời.

Nhưng mà sao tôi muốn ngay lập tức phóng hoả bữa tiệc này quá. Thật nhức nhối và phiền óc. Đương nhiên muốn chỉ là muốn thôi bởi vì tôi biết ánh mắt của Raito chưa bao giờ dời khỏi tôi đúng như những gì cậu ta đã nói. Cậu ta giám sát tôi. Thật tệ!

- Wa, Emi của anh, sao đứng đây một mình thế này?

- A, anh Ryu, nhớ anh quá! – Tôi như bắt được vàng, tóm ngay ông anh họ để ngăn ngừa bụng hoả.

- Ôi, đừng ôm anh thế, không thì người ta hiểu nhầm, anh không tìm được người yêu là chết dở.

Tôi cười cười. Biết thừa anh chỉ đùa cho vui thôi.

Ryu là anh họ tôi, là Nam thần điện hạ – người thừa kế tương lai của cả tộc Shamans. Hiện giờ anh ấy đang học tại trường Shamans II. Anh hơn tôi một tuổi, mang nguyên tố Thổ. Anh ấy tuy không nổi như anh trai tôi và Raito nhưng không có nghĩa là anh không tài giỏi. Chẳng qua anh khá hướng nội, rất khiếm tốn và chín chắn trưởng thành hơn người mà thôi. Và một điều tuyệt nhất là anh rất quan tâm và chiều chuộng tôi. Đôi khi tôi nghi ngờ rằng, anh ấy mới là anh trai thật của tôi.

Lâu lắm mới gặp, tôi nũng nịu:

- Ryu, anh phải ở với em tối nay đấy nhé, không thì cô đơn lắm!

- Ý, bé con bao nhiêu tuổi mà còn làm nũng vậy nè?

Tôi bĩu bĩu môi, nhún vai làm ngơ. Tội gì mà buông tha anh trong khi ngay cả một bạn nhảy tôi cũng không có chứ?

- Anh haiiiiiiiiiiii!

Một tiếng nói ngọt xớt vang lên và tôi hiểu ngay đó là tình địch cướp anh trai của mình. Tôi kiên quyết níu chặt tay anh, không mấy dễ chịu chào hỏi:

- Chào chị, chị Hikari!

Bà chị họ này – kẻ luôn cướp kẹo của tôi hồi nhỏ, tôi không quên đâu!

- À, Emi – chan hả. Xinh quá cơ, nhưng mà sao chỉ có anh hai chị đứng cạnh thế này?

- Còn hơn chị, đi lòng vòng rồi rốt cuộc vẫn phải tìm anh Ryu!

- Em! – Chị ta cứng họng, thẹn quá hoá giận, lôi xồng xộc anh họ tôi đi luôn.

Hazzzzzzz, biết vậy tôi nhịn một chút có phải tốt không. Là công chúa duy nhất nên bản tính của chị ta là một trăm công chúa hạt đậu gộp lại, đã thế còn vừa kiêu ngạo vừa chua ngoa. À, đương nhiên là chị ta chỉ dám biểu hiện trước người thân thôi. Tuy nhiên chị ta thẳng tính, nghĩa hiệp và khá hào phóng, tốt bụng.

Còn đang nhâm nhi ly kem lạnh lỏng răng, từ trên sân khấu bác trai và bác gái liền tuyên bố một tin khiến tôi lạnh người:

- Hondo Akêmi từ giờ sẽ là vị Điện hạ thứ 3, là công chúa ngoại tộc được nhận nuôi của Hoàng gia. Giữ nguyên họ Hondo và có quyền lực sánh bằng một vị Quận chúa.

Chẳng biết là do kem lạnh hay tim lạnh nữa mà cả người tôi đều bị đóng băng. Không dám tim và không dám nhìn thẳng lên sân khấu, chỉ biết cầu nguyện, đây không phải là sự thật!

Não bộ của tôi trống rỗng, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì nữa. Tiếng xuýt xoa, cảm thán nổi lên khắp nơi.

- Linh nhỏ, cháu sao vậy?

- Eh? – Mất một lúc tôi mới cứng nhắc xoay đầu, đập vào mắt tôi là mái tóc đỏ rực và nụ cười quyến rũ, không phải cô Hanaka thì còn ai vào đây?

- Cháu đố kị và bàng hoàng à?

- Dạ?

- Không cần phải giấu, trước đây cô cũng như cháu, ghen với mẹ cháu kinh khủng!

Tôi im lặng.

- Thật ra ngay từ khi nhìn thấy ánh mắt cháu nhìn Akêmi đêm Giáng sinh, cô đã biết, cháu thật sự không thể yêu thích cô bạn này.

- Vì sao? – Tôi siết chặt tay, liếc đôi mắt đầy giận dữ về phía sân khấu: Vì sao Akêmi được hai bác ấy nhận làm con gái nuôi chứ?

- Vì tên, tuổi, dung mạo của Akêmi giống một cô gái đã từng yêu và dùng sinh mạng mình cứu bác trai cháu. Có thể là tự lừa mình nhưng họ làm thế là mong được thanh thản, giống như là một cách trả ơn vậy!

- Thật vô lí hết sức! – Tôi thì thào.

Đến lượt cô Hanaka im lặng, ung dung nhấp ly cooktail.

Tôi không bận tâm đến cô Hanaka nữa mà trực tiếp bỏ đi. Tôi không dám đối diện với sự thật này và càng điên lên khi thấy Akêmi được vô số người vây quanh chúc mừng. Chỉ là một bản sao nhưng lại được hưởng mọi ưu đãi như vậy thật khiến tôi đây không can tâm. Tôi hận trò đùa quái đản này của ông trời. Tôi thực hận, thực hận!

Ngày mai, tôi sẽ chào Akêmi như thế nào đây?

Quận chúa?

Tôi thà bị câm còn hơn!

Điên dại bởi những suy nghĩ trong đầu, tôi không nhận ra mình đã vào rừng. Đang quay người tìm đường ra thì sau lưng tôi phát ra một tiếng “Vút” ghê người, gió ở đâu đến hất tung mái tóc tôi và trong phút chốc tôi một lần nữa rơi vào trạng thái đông cứng. Là…..

Chap 21: Gặp lại Shishigami

- Shishigami, anh đấy ư? – Tôi không giấu được niềm vui, khẽ reo lên.

Bóng người ẩn hiện trong đêm tối đứng bất động. Một làn gió nhè nhẹ khẽ mân mê lớp áo lông vũ kì lạ và làm những chiếc chuông nhỏ đính trên viền cổ áo vang khe khẽ. Tôi nhận ra, đó là trang phục thường gặp của một nam phù thuỷ. Vậy ra người đứng trước mặt tôi đây là một phù thuỷ ư?

- Vẫn còn công nhận tôi là một shishigami sao? – Giọng nói thâm trầm vang lên, đầy xa cách và lạnh lẽo.

Tôi không biết nên trả lời như thế nào. Đúng là tôi đã biết người đứng trước mặt tôi đây không phải là một
shishigami, nhưng tôi vẫn giữ im lặng. Tôi sợ nếu tôi đả đụng đến thân phận của anh ta thì anh ta sẽ biến mất không biết chừng. Không cần hiểu nhau, không cần thắc mắc nhiều thứ chỉ cần lắng nghe thôi là đủ.

- Thế thì sao chứ? – Tôi hỏi.

- Cô không sợ tôi làm hại cô sao, Công nương?

Tôi lặng người. Hoá ra không chỉ mình tôi tìm hiểu về anh ta mà thân phận của tôi cũng đã bị tra ra mất rồi. Nhưng đó không phải là tất cả, Shishigami tối nay hoàn toàn khác so với tối hôm đó. Anh ta không còn cái thái độ vô sỉ, bày trò trêu chọc tôi nữa. Tôi cảm giác con người ấy đang cố giữ khoảng cách với tôi.

- Nếu vậy, hẳn là anh đã biết tôi là Sawada Emi. Có qua có lại, anh cũng phải tự giới thiệu bản thân mình chứ! – Tôi đánh trống lảng

Anh ta không trả lời mà nhún chân nhảy lên một cành cây gần đó và ung dung nằm ườn ra đó. Nếu không phải tôi đã biết thân phận của người đó thì chắc chắn vẫn sẽ lầm tưởng người đó là một shishigami.

Anh ta không trả lời, tôi cũng không biết nên nói gì thành thử hai chúng tôi đều rơi vào im lặng. Chỗ này không cách nơi tập trung quá xa nên tiếng ca hát cười nói vẫn vọng đến. Nhưng tiếc rằng thứ ánh sáng của đèn lồng không đủ sáng để tôi có thể thấy rõ khuôn mặt của anh ta. Có vẻ như tôi biết về đối phương rất ít nhưng đối phương lại biết vể tôi rất nhiều. Không biết mức độ nhiều đó là mực nào, thế là tôi lo sợ hỏi:

- Anh biết gì về tôi?

- Họ tên Sawada Emi, 15 tuổi, cao 1m68, tóc đen, mắt hổ phách, ba vòng tạm ổn và đi giày size 6.
Tôi cười cười. Cách nói chuyện của anh ta làm tôi liên tưởng đến việc nhập dữ liệu vừa đủ vào một chiếc máy tính vậy.

- Chỉ thế thôi à?

- Không, nhiều hơn thế. Nhất là về tính cách nổi tiếng khó chiều của cô.

Tôi lặng người, não bộ trống rỗng. Trong thâm tâm tôi chợt nổi lên một cảm giác hoảng loạn, sợ hãi, tôi sợ ngay cả con người mà tôi cho là thuộc về thế giời khác, có thể lắng nghe tôi cũng sẽ khinh bị tôi, căm ghét tôi.

Tôi rút giày, để nó gần một gốc cây và ngồi xuống. Cả cơ thể tôi mệt mỏi đến nỗi tôi sợ mình có thể ngất đi bất cư lúc nào. Cho đến bây giờ tôi mới biết, việc kiểm soát cảm xúc của mình còn tồn sức hơn làm một công việc lao động. Hôm nay tôi đã gặp quá nhiều chuyện bất ngờ, nhưng sự bất ngờ ấy lại khiến tôi chẳng thể cười nổi. Nó như từng đợt sóng sô, lớp lớp này đến lớp khác nhẫn chìm tôi trong thứ chất lỏng mặn chát và khiến tôi không tài nào thở nổi.
Tôi cúi đầu, nghịch nghịch lọn tóc và lầm bẩm mà không rõ người trên kia có nghe không hay là đã ngủ rồi mà yên ắng như vậy:

- Anh biết không, sự xuất hiện của tôi trên cõi đời này đều khiến mọi người gặp phiền phức. Tôi khiến mẹ tôi đẻ khó, xuýt nữa là mất mạng. Vì tôi không có nổi một ánh âof quang thậm chí còn là kẻ khuyết tật nên gia đình tôi đều lãnh đạm với tôi. Tôi cảm giác mình là một người thừa, một ngôi sao không có chút ánh sáng.

- Tôi cũng không biết sao mình có thể làm nhiều chuyện đáng ghê tởm đến vậy. Tôi cũng không biết tại sao tôi lại cố tỏ ra cao quý và chanh chua đến thế. Tôi lại càng không biết rốt cuộc tôi phải làm sao và nên đi con đường nào.

- Tôi cũng muốn được như những người bình thường nhưng thật tiếc số mệnh đã an bàn tôi là một kẻ khuyết tật.

- Tôi là một kẻ vừa ngu ngốc vừa xấu xa đúng không? Không phải xấu nhất nhưng vẫn là kẻ xấu.

- Tôi không tài nào làm chủ bản thân nữa rồi!

- Shishigami, anh đang nghe tôi phải không?

- Quên mất, anh bạn phù thuỷ, anh có thể đoán trước tương lai mà, anh thử nói xem sau này, tôi sẽ thành cái dạng gì?

- Tôi sắp thành Pháp sư bóng tối rồi, tuy không có vòng pháp thuật nhưng sớm muộn gì người khác cũng phát hiện ra thôi!

- Sao tôi lại trở thành Pháp sư bóng tôi vậy? Huyệt pháp hiện ra chẳng những vô dụng mà còn biến đen nữa. Chẳng lẽ tôi đã xấu xa đến mức độ tồi tệ như Raito nói rồi sao?

- Tôi sợ lắm, thật sự rất sợ!

- Anh thấy không? Tôi đang run lên đây!

Bóng người trên cành cây vẫn không nhúc nhích, không có vẻ gì là anh ta đang nghe tôi nói cả. Tôi thở dài, cười chua chát. Là tôi tự cho rằng anh ta là người có thể lắng nghe tôi. Là tôi tự cho rừng mùi trầm hương thoang thoảng trên đó có thể giúp tôi bình tâm trở lại. Là tôi tự ngu ngốc cho rằng mình đúng thôi, anh ta đâu có nói gì. Cuộc gặp mặt tối đó chỉ là vô tình mà thôi. Tôi ước gì mình có thể chín chắn hơn, ước gì mình có thể mạnh mẽ một chút. Nhưng mà tôi đã chịu đựng suốt 15 năm rồi, toàn bộ sức lực đều tiêu tan hết. Chỉ là vẫn chưa giám buông xuôi mà thôi.
Trời dần khuya, người ta đã đốt lửa trại được một lúc. Tôi nghĩ cũng đã đến lúc tôi nên chấm dứt ảo tưởng mình có thể dựa vào người khác, tôi đã đứng một mình nhiều năm nên gặp ai cũng muốn biến họ thành chỗ dựa, tôi thật là ngốc!

Đang định lê lết về phía trại của lớp thì người nằm trên cành cây đột nhiên lên tiếng:

- Tôi là Kaze Hikaru, tự là Kenshin. Con của một Pháp sư bóng tối và phù thuỷ bậc thấp!

Tôi xoay người, kinh ngạc.

- Sao hả? Hạ đẳng quá đúng không? Trong tôi là dòng máu mà người ta cho là cực kì dơ bẩn đấy. Nhưng thế thì có sao? Tôi vẫn là chính tôi!

- Thế nào là xâu thế nào là tốt? Ai hiểu cô thì họ sẽ biện minh rằng cô vì cô còn trẻ, không đủ chín chắn. Ai không hiểu thì họ sẽ cho rằng cô không biết phải trái, vô lương tâm và đáng khinh. Trên đời nhiều người như vậy, sao có thể được lòng hết tất cả chứ. Chỉ cần sống sao cho tốt với bản thân là được rồi!

- Anh đã sống như thế suốt bao nhiều năm qua à Hikaru? Sao anh có thể thờ ơ với tất cả thế chứ? Anh có thể không bận tâm sao? Hơn nữa, anh không căm hận cuộc đời này sao? – Tôi hét lên như muốn trút bỏ mọi phiền toái trong lòng.

Nhưng Hikaru không tra lời. Cậu ta đứng dậy, nhún người và biến mất ngay sau đó. Nhưng gì cậu ta để cho tôi chỉ là một màn đêm và một câu nói:

- Không có người xấu, chỉ có những trái tim bị tổn thương!

Tôi thở phào như trút được gánh nặng. Ít nhất thì Hikaru nghe tôi nói và chúng tôi dường như đã có mối liên hệ có thể gọi là bạn bè. Nhưng mà Hikaru, cậu ta sao có thể có mặt ở đây? Cậu ta còn tệ hơn cả một Pháp sư bóng tối, vậy tại sao có thể sống an nhàn và ra vào trường dễ dàng như vậy? Rốt cuộc thì có thật cậu ta là Kaze Hikaru không vậy?

Kaze Hikaru tạm dịch là gió sáng, Hán Việt là Minh Phong.
Kenshin là tâm kiếm.

Miku Ohashi - Azumi Mizushima - Akiho Yoshizawa

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ