- Chị ấy là người yêu cậu hả? Sao ngay từ đầu không nói cho tớ biết_Cô bé vui vẻ đùa lại
- Vì tớ muốn giới thiệu sau_Đông choàng tay qua vai nó, nó không phản ứng gì chỉ đưa mắt nhìn hắn, sao hắn lại tránh ánh mắt nó cơ chứ.
Tiệc tàn, hắn đưa My về nhà dọn đồ đạc trước. Chỉ còn nó và Đông đứng trước cửa nhà hàng. Chiếc taxi vừa rời bánh đi, tay nó buông thõng. Đông đút tay vào túi quần, nói:
- Muốn khóc thì cứ khóc đi, nhịn làm gì, hai người bọn họ đi rồi
- Ư ư_Nước mắt nó đã chực trào ra rồi, đôi tay nắm chặt lại, nó ngồi xụp xuống và vỡ òa, không cần để ý đến hình tượng, mặc kệ những ánh mắt dò xét, mặc kệ những lời bàn tán ra vào, nó chỉ muốn khóc mà thôi.
Nức nở cả nửa tiếng đồng hồ, Đông vỗ vỗ vào vai nó:
- Về thôi
- Ưm_Nó miễn cưỡng lê đôi chân mệt nhọc đứng dậy
Quãng đường về nhà dài thênh thang, gió mát lạnh phả vào mặt ran rát, cuốn theo những hạt nước rơi vội vàng trên gò má nó. Sao thấy cô đưn quá, đường phố tấp nập vậy mà tai lại ù đi không nghe thấy gì, đôi mắt thẫn thờ không còn để ý đường phố nữa
- Chị chú ý đi đường coi nào, đâm bậy giờ_Đông lên tiếng phá tan mớ bòng bong trong đầu nó
- Giờ mà còn để ý đường được nữa sao_Nó hỏi vặn lại Đông
- Có lẽ do lâu ngày không gặp lại bạn nên cậu ấy vui quá thôi, chi đừng lo quá
- Vậy tại sao Duy lại không thừa nhận tôi là bạn gái, có phải do còn lưu luyến con bé hay sợ My còn tổn thương. Cậu giải thích cho tôi đi_Nó gần như là gào lên với Đông
- Haizzzzz_Đông thở dài bất lực, chính cậu cũng không biết nói gì nữa
Nó quay lưng bỏ chạy, chạy thật nhanh, đi đâu không cần biết, chỉ cần thoát ra khỏi chỗ này, tránh xa nơi ồn ào kia, tìm 1 chốn bình yên là được.
Ào ào, từng cơn sóng nhẹ nhàng tấp vào bờ, lách wua khẽ chân nó, mát rượi, biển đúng là yên tĩnh thật, thảo nào người ta lại muốn tự tử ở đây, nó cười khẩy 1 cái rồi nghĩ xem có nên làm gì dại dột không nhưng lại thôi. Nó lướt nhẹ nhàng dọc bờ biển, gió mang đi phần nào nỗi buồn chóng chánh.
- Hằng làm gì ở đây đấy?_Hắn bước theo sau lưng nó thể đã hiện hữu ở đấy tự bao giờ
- Duy hả?_Nó quay đầu lại, quên gạt đi giọt nước mắt còn vương trên mi
- Xin lỗi Hằng_Giọng hắn thành khẩn
- Vì chuyện gì, Duy mà cũng tự biết lỗi sao_Nó cất tiếng nhẹ tênh
- Vì chuyện hồi nãy
- Hồi nãy à. Có phải do Duy vui quá nên quên mất Hằng không? Hay trong lòng vẫn còn tình cảm với cô bạn gái cũ nên quên mất Hằng rồi. Thực ra trong thời gian qua Hằng chỉ là người thay thế chứ chưa bao giờ là bạn gái trong lòng Duy đúng không?_Nó gào lên, nước mắt đầm đìa khuôn mặt bé nhỏ, nó thật sự chỉ muốn chạy lại cào cấu xé cắn cái con người đối diện mình cho bõ ghét nhưng không thể mà chỉ đứng hét lên
- Hằng, đừng làm như thế, cho Duy giải thích đi
- Không_Nó nắm 1 túm cát ném vào mặt hắn_Duy đã từng nói với Hằng đã quên cô ta rồi, Hằng là duy nhất, ấy thế mà không thể ngờ
Nó dứt lời rồi chạy đi, chạy tiếp lần 2 và cũng để trốn tránh đi cảm xúc của mình. Đáng ghét, nó ước gì mình không yếu đuối như thế này
Hắn đứng nhìn nó rời xa mình dần dần. Cô gái bước đến ôm chầm lấy hắn
- Duy thực sự yêu cô ta sao
- Phải
- Thế còn em, anh nhìn thẳng vào mắt em đi, em là gì cơ chứ
- Vậy tại sao ngay từ đầu em còn rời xa anh, xin lỗi nhưng anh không thể
- Vậy tại sao trước mặt em anh không nói với em cô ta là bạn gái anh
- Vì anh không muốn em buồn nhưng bậy giờ xin thú thực với em, đó là cô gái của anh_Hắn gỡ bỏ bàn tay nhỏ nhắn của cô gái ra khỏi eo mình. Nhưng My còn nắm chặt hơn
- Anh nghe em nói đã, em chỉ còn sống được một năm nữa thôi
- Cái gì?_Hắn nghe giọng mình lạc đi
- Phải, bệnh đã tiến triển ảnh hưởng đến sự sống còn của em, em chỉ còn sống được 1 năm nữa thôi_My thở hắt ra, nặng nhọc nói tiếp_Vậy nên xin anh hãy yêu thương em như trước được không, chỉ một na8mt hôi mà, em cầu xin anh đấy
Cô gái khuỵu chân xuống dòng nước trong suốt. Hắn lặng thinh, phút chốc quỳ xuống ôm lấy bờ vai gầy gò của My
- Được rồi, anh sẽ yêu thương em một năm còn lại, nếu đó là điều em muốn dành cho từng ngày còn lại của mình
- Cảm ơn anh_Cô gái mở nụ cười đắc thắng, trông chẳng có vẻ gì là tâm niệm của một người sắp đi gì cả. Nụ cười đã được che lấp bởi bờ vai to rộng của hắn rồi.
- Hức hức_Nó vỡ òa trước mặt Ngân, tiếng nấc vang vọng căn phòng
- Thôi mày đừng buồn nữa, có lẽ Duy có chuyện gì đó chẳng hạn_Ngân vuốt tóc nó, an ủi con bạn
- Không đâu, lúc tao bỏ chạy thì hắn không đuổi theo. Mày có biết lúc tao quay đầu lại thì thấy gì không_Nó ngước đầu lên, nước mắt chan hòa với nhau bện thành từng dòng chảy khắp mặt
- Thấy gì?
- Duy ôm con bé đó, mày nghĩ đó mà chỉ là tình bạn bình thường thôi sao. Đây là lần đầu tiên tao yêu thật lòng, tao nghĩ sẽ chẳng có ai thay thế nổi hắn._Nó nấc nghẹn, cổ họng ran rát, buông xuôi 1 câu_Bây giờ tao hiểu định nghĩa của người thay thế rồi mày ạ, đau lắm
Căn phòng tĩnh lặng đi, chỉ còn lại tiếng thút thít của cô gái nhỏ, nhưng ở bên ngoài cửa phòng có bóng người đứng đấy, tay siết chặt, miệng lầm bầm:
- Cho Duy xin lỗi Hằng!!
Sáng hôm sau nó vác người đến trường, gương mặt tuy có 1 lớp phấn son nhưng cũng không đủ để che đôi mắt thâm quầng và đỏ hoe của mình, môi khô nẻ tái đi, tóc tai có phần bù xù. Nó không muốn hắn thấy bộ dạng của mình lúc này, không thể để ai thấy mình yêu đuối.
- Chị Hằng_Có tiếng gọi nó vang vọng phía sau, là bé My
- Hử?_Nó ngoái đầu lại
- Em chào chị, không ngờ 2 chị em mình đến trường cùng 1 lúc nhỉ?_Mặt My tươi rói cười chào nó
- Ừ, em đi một mình hà?_Nó cố rặn ra nụ cười tự nhiên nhất
- Không đâu, có cả Duy đi cùng này, anh ơi_My gọi hắn rồi hai tay ngoắc lại vào nhau
Hắn đứng đối diện nó, bốn mặt nhìn nhau. Nó khẽ nhếch mép lên một cái, tạo thành 1 nụ cười đầy ẩn ý
- Hai đứa đang quen nhau à?
- Vâng, quen lâu rồi chị ạ, em vui lắm khi được trở lại đây đấy, phải không Duy_Nó rồi con bé dụi đầu vào tay hắn nhưng hắn không phản ứng gì chỉ chờ đợi một điều gì đến từ nó
- Thế thì tốt rồi_Nó bỗng cười thật tươi, không hiểu sao mình có thể làm vậy nhưng nó vẫn cố diễn tiếp_Này Duy, đối xử với My cho tốt vào đấy nhé_Vỗ đồm độp vào vai hắn, nó quay đầu thật nhanh bước về lớp, ở đây thêm nữa chỉ làm tim đau thêm thôi
- Chào mày_Nó cười chào con bạn
- Mày ổn chứ_Ngân lo lắng nhìn nó
- Tao ổn, sẽ tốt thôi, mày khéo lo_Nó phẩy tay
- Ừ
Tiết học trôi qua nhanh chóng, nó chẳng có thể tiếp thu được bài giảng mặc cho ông thầy đứng trên bục giảng phun nước bọt phì phì, xin lỗi thầy em là thất bại lớn nhất trong sự nghiệp giảng dạy của thầy.
- Đi căn tin không, tao nghĩ là sáng nay mày chưa ăn đâu
- Ừ_Nó theo con bạn đi xuống căn tin
Nơi đây tràn ngập tiếng cười nói, người xếp hàng lấy đồ ăn dài dằng dặc, nhưng riêng nó thì không, chỉ cần búng tay cái tách
- Tránh ra_Nó ra lệnh, cả lũ tránh đường cho nó đi, không ai muốn bị nó cho ăn đòn nhừ tử cả
Sau khi đã định vị chỗ ngồi thì có 3 vị khách không mời mà tới: Đông, My và hắn. Ba người tiến lại bàn nó với khay đồ ăn đầy đồ
- Cho tụi này ngồi cùng được hông các nàng_Đông lên tiếng đùa
- Đấy, thì ngồi đi_Nó miễn cưỡng lắm mới có thể lấy hết sức nói ra câu đó
Cuộc nói chuyện rôm rả, ai cũng “bắn đại bác” cực kì thần sầu (chém gió ấy mà), chỉ riêng nó là không nói gì, ăn lấy ăn để nhìn về phía hắn. My lúc nào cũng khoác tay hắn, nhờ hắn làm đủ thứ từ việc lấy giùm đôi đũa, vắt giùm miếng chanh vào tô phở và cả việc gắp thức ăn nữa, ngức hết cả mắt. Nó tu ừng ực chai nước rồi đập mạnh xuống bàn. Ai cũng quay lại nhìn nó
- Xin lỗi, tớ hơi mệt nên về lớp trước đây
Chạy, lại chạy, nó phải chạy trốn cái cảm giác này bao giờ nữa đây. Đôi chân thấm mệt dừng lại, đây là sân sau của trường, thật yên tĩnh, nó thở dốc ra, sắp khóc đến nơi rồi, sao dạo này nó yếu đuối thế nhỉ. Lắc lắc đầu vài cái thoát khỏi những suy nghĩ mơ hồ của mình, nó nghe tiếng nói vang vọng đằng sau
- Làm thế trông mày cứ như khỉ ấy
- Nguyệt Nga, cô ra đây làm gì?_Nó chau mày lại
- Đây là địa bàn của tao, mày quên à
- Hừm_Nó quay đầu định bước đi thì cô ta gọi với lại
- Nghe nói mày bị người yêu bỏ à
Bước chân của nó khựng lại
- Sao cô biết
- Hà, cả trường ai chẳng biết, thật tội nghiệp
- Ra vẻ thương hại đấy à?_Nó khoanh tay lại, nhếch mép tỏ rõ sự nguy hiểm
- Oh no, tao không rảnh ban phát lòng thương của tao, chỉ là tao có thể giúp mày đoạt lại thằng đó
- Hử_Nó ra chiều không tin_Cô muốn gì đây? Tiền à, xin lỗi tôi không có
- Ha ha ha, mày nghĩ tao cần à. Tao chỉ thấy tội cho mày thôi, không thích thì cũng được, tao đi đây_Cô ta nguýt nó 1 cái dài
- Khoan đã, cách gì
- Chỉ cần 1 chút mưu mô thôi_Cô ta cười
Ra về, đoàn học sinh tấp nập kéo nhau ra về. My vội vàng bước ra phía cổng chờ hắn cùng về. Lúc băng qua hành lang, cô gái nhỏ nghe thấy tiếng gì đó rất lạ từ trên cao, lúc ngước đầu lên thì thấy một chậu hoa đang lao xuống mình rất nhanh. Cô bé đứng trân trối nhìn hoảng sợ. Choang, chậu đất vỡ ra đập vào đầu My, máu hòa lẫn với dất bện thành những dòng chảy từ đỉnh đầu xuống cổ rồi xuống đất, My ngất lịm ngay sau đó
Trên ban công, tay cô gái run run, cô không tin nổi mình vừa làm việc gì, một tiếng người bên cạnh cô
- Khá lắm, mày cứ tiếp tục phát huy, chỉ cần gây cho nó một số chuyện nữa nó sẽ tự động phải chuyển trường - Làm vậy có ác quá không?_Môi nó run run phát ra từng chữ
- Không đâu, mà mày cũng là một đại ca cơ mà, sợ cái quái gì_Nguyệt Nga vỗ vỗ vai nó.
Tại bệnh viện:
- Có chuyện gì vậy?_Đông hớt hải chạy đến chỗ hắn
- Có người hại My, thả rơi chậu hoa từ trên cao xuống_Hắn đăm chiêu, đi lòng vòng trước cửa phòng bệnh
- Tại sao mày biết?
- Vì ở bên hành lang ấy làm gì có chậu hoa nào, ấy thế mà hôm nay lại xuất hiện một chậu hoa rơi xuống, đúng chỗ My đi qua, không phải cố tình là gì?_Hắn vò vò mái tóc của mình
- Ủa, My mới nhập học mà, làm gì gây thù chuốc oán với ai
- Bởi thế nên….._Hắn ngờ vực chính là nó làm nhưng cũng chưa dám khẳng định vì đối với hắn nó là một người tốt_Tao chỉ sợ nó ảnh hưởng tới sức khỏe của My vì cô ấy đang bị bệnh tim
” Bôp”. Tiếng động của một vật rơi xuống mặt đất. Nó đứng cạnh bờ tường đã nghe hết mọi chuyện. My bị bệnh tim mà nó nỡ làm hại My vậy. Có khi nào sợ quá bệnh tim tái phát không. Nó luống cuống lụm cái túi bị rớt, chân tay run run chạy khỏi bệnh viện
- Con bé bị bệnh tim, cô hại tôi rồi_Nó lớn giọng với Nguyệt Nga
- Phải, tao muốn hại mày mà_Ả ta vòng tay trước ngực, nhìn nó cười nửa miệng
- Sao cơ?
- Này, mày coi đi._Cô ta giơ ra tước mặt nó cái điện thoại di động đang phát lại cái cảnh nó thả rơi cái chậu hoa xuống đầu My
- Sao cô lại…._Nó bàng hoàng nhìn đăm đăm
- Haha, con ngốc. Mày nghĩ tao tốt bụng lắm sao, haizz, nếu như Duy mà coi được cảnh này thì làm sao nhỉ_Nguyệt Nga buông lời thương hại
- Yaaaaaaa_Nó giựt lại cái diện thoại của cô ta ném xuống đất thật mạnh
- Cứ đứng đó mà nghĩ đi ha, tao đi đây
Nguyệt Nga quay lưng bước đi, nó đứng lặng giữa sân trường trống vắng.
Ì ùng, một tiếng sấm đánh ngang tai và từng hạt mua tí tách rớt xuống bám vào tóc, vào người, vào từng lớp vải. Cơn mưa nặng hạt như trút xuống đầu nó. Tiếng khóc, tiếng nấc, tiếng mưa hòa vào làm một. Nó khóc thật to như trút hết nỗi lòng của mình, chưa bao giờ nó thấy mình yếu đuối như vậy
http://santruyen.com
- Duy ơi, Hằng xin lỗi. Duy ơi_Từng câu nói run run ngắt quãng vang lên, nó lầm bầm như chỉ để chính mình nghe thấy mà thôi
Mua càng ngày càng nặng hạt bao vây lấy cô gái nhỏ
Sáng hôm sau:
- Ngân hả, sáng nay tao không đi học được đâu_Nó gọi điện cho con bạn
- Sao vậy, mày bị ốm hả_Ngân hốt hoảng khi nghe thấy cái giọng khàn đục của nó
- Tao không sao, mà mày đừng ghé qua thăm tao, tao bận rồi_Nó ngắt máy đột ngột rồi ném điện thoại qua một bên Bậy giờ nó chỉ muốn ở một mình thôi. Thật mệt mỏi, mọi thứ như sụp đổ trước mặt nó, đã thế nó còn bị ốm một trận do đứng dầm mình trong mưa. ” Côc cộc”, tiếng gõ cửa khô khốc vang lên
- Bác My ạ, bác vào đi
Rầm, tiếng cửa bật ra thô bạo
- Duy?_Đôi mắt mở to ra ngạc nhiên, bất giác có một cơn gió lạnh khiến nó linh cảm có chuyện không lành
- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt giả ngây đó_Duy ném vào mặt nó một xấp ảnh.
- Đây là…_Nó hoảng hốt nhìn vào từng tấm, tya run run. Đây là những bằng chứng tố cáo nó đã hại My
- Giờ thì tôi mới biết chị cũng chỉ là 1 kẻ tiểu nh6n, tôi thật đã đánh giá sai lầm về chị, tôi đã nghĩ chị là một người tốt cơ_Hắn nói nặng nhọc. Từng câu từng chữ như đâm vào tim nó, đau nhói
Nó câm lặng nhìn hắn rời đi. Nó không thể khóc được nữa, quá mệt mỏi đến nỗi không thể khóc được nữa
Tối đến:
- Ba gọi con ạ?_Nó đẩy cánh cửa phòng ba nó
- À, con ngồi đó đi, ta có chuyện cần nói_Ba nó vui mừng khôn xiết khi gặp nó. Muốn nhờ mình làm chuyện gì mờ ám đây, ông già đáng nghi qua. Nó thầm nhủ trong bụng rồi ngồi phịch xuống
- Gì hả ba?
- Con trông có vẻ gầy quá, lại còn xanh xao nữa, có chuyện gì hả?
- Con bị sốt thôi mà, ba dài dòng làm gì, vào vấn đề chính đi
- Haha, đúng là con gái của ta có chất lãnh đạo thật
- .._Nó nhấc mông định bỏ về phòng thì
- À à, con gái, đây, chuyện ba muốn nói với con đây_Ông đặt ra trước mặt nó một tờ giấy_Đây là đơn đăng kí một khóa du học dài hạn tại Paris, ta muốn con đi du học, nơi đây rất nổi tiếng về ngành thời trang, khi trở về con có thể thay ta quản lí tập đoàn thời trang này
- Sao cơ_Cơ mặt nó đanh lại giựt lấy tờ giấy từ tay ba nó
- Mặc dù ta biết, e hèm, ngoại ngữ của con không tốt lắm_Ông khẽ hắng giọng
- Bỏ qua phần ngoại ngữ đi ba_Nó đỏ mặt tía tai, ba muốn chơi con hả
- Con có đồng ý đi không, ta cho con 5 ngày suy nghĩ
- Con đồng y, ba làm thủ tục luốn đi, khi nào chuyến du học bắt đầu
Nó trả lời trong chốc lát, không cần suy nghĩ nhiều, nó cần thoát khỏi nơi này. Ba nó mặt đơ ra, không ngờ con gái mình lại ham học đến vậy (bác già ơi, bác sai lầm rồi đó ạ)
- 2 tuần nữa thì bắt đầu
- Thế thôi, con về phòng đây.
Cộp cộp. Tiếng giày cao gót nên xuống sàn nhà. Nó đẩy cửa bước vào phòng bệnh của My. Cô bé ngạc nhiên nhìn nó
- Chị là……
- Ừ, chị là Hằng và cũng là người khiến em ra nông nỗi này
- Chuyện này em có biết_My gật gù rồi cười_Nhưng nhờ vậy mà em được Duy quan tâm nhiều hơn, em phải cảm ơn chị đó chứ
Môi nó giật giật, bàn tay từ từ siết chặt lại, móng đâm vào da thịt đau rát.
- Chị tới để xin lỗi em và đưa em 1 thứ_Nó lôi ra trong túi 1 bức ảnh. Tấm ảnh đưa nó đến với Duy. Cô gái trong đấy là My với mái tóc dài bồng bềnh trong gió trên cánh đồng oải hương
- Ơ, sao lai…
- Cho chị xin lỗi vì đã làm nhàu 1 tí nhé
- A, cho em hỏi, có phải chị sắp đi du học rồi không?_Con bé dùng tay miết nhẹ vào tấm ảnh
- Thông tin nhanh vậy à?
- Vâng, khi nào chị tính đi
- 2 tuần nữa
Choang. Nó vừa dứt lời thì có tiếng thủy tinh vỡ. Quay lại là hắn. Trên mặt hắn thoáng chút ngạc nhiên rồi bối rối, cúi xuống lượm mảnh thủy tinh từ bình hoa bị vỡ. Nó chưa nói điều này cho hắn, có lẽ hắn mới ngạc nhiên vậy thôi. Không nói thêm một câu nào nữa, cũng không giúp hắn nhặt mảnh thủy tinh vỡ, nó bước thật nhanh ra ngoài
- Trời ạ, sao mày cà rốt vậy hả, cấu trúc đơn giản mà cũng không nhớ, thế thì đi ra nước ngoài sao được_Ngân dí dí ngón tay vào tờ giấy như thể bóp chết 1 con ruồi, xa xả vào mặt nó
Nó bắt đầu thấy hối hận khi nhờ con bạn mình làm gia sư kèm cặp ngoại ngữ, thật là đáng sợ.
- Mày bình tĩnh, tao có phải thần đồng đâu_Nó gắt lại
Ngân đập vào đầu nó đánh bốp (khi lời nói hết hiệu lực thì bạo lực lên ngôi -.-)
- Hừ, còn cãi à. Mà chuyện này mày đã nói cho Duy chưa
- Chưa_Nó lạnh lùng bẻ gãy cây bút trong tay_Học bài tiếp chứ
- Ừ ừ_Ngân sợ, nó mà nổi điên có thánh nới cứu được
2 tuần sau:
Tại sân bay riêng của nhà họ Quách. Nó đứng cạnh với 1 mớ va li và cộng thêm tỉ tỉ món đồ khác nữa và dứng chào từng người.
Ôm siết ba nó trong vòng tay
Bứt rứt không nỡ xa Ngân
Tranh thủ đá đểu một câu với Duy
Nhưng không hề có hắn. Nó đã đoán trước được điều này. Những cái vẫy tay ấm áp đưa lên chào nó. Nó bước vào trong khoang của máy bay nhưng trong lòng như lửa đốt. Đây không phải là tình cảnh nó muốn. No’ ước được như trong phim hay hàng tá câu truyện trong mớ tiểu thuyết ướt át. Nhân vật này đang đứng ở sân bay chờ và cuối cùng nhân vật kia lại đến kịp lúc trước khi máy bay cất cánh. Nhưng đời đâu như là mơ.
Nó ngậm ngùi bước vào trong máy bay. Tay cứ mở lên mở xuống chiếc điện thoại, mong là hắn gọi cho nó 1 cuộc, 1 cuộc thôi cũng được. Bên tai nó có lời nhắc nhở:
- Xin cô Hằng tắt nguồn điện thoại để đảm bảo an toàn cho máy bay. Cảm ơn cô.
Nó đành nghe theo lời chị tiếp viên hàng không, tắt nguồn.
” Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng…”
Duy bấm đi bấm lại số điện thoại của nó mà gọi, thế mà không được, có lẽ nó đã lên máy bay rồi. Hắn hụt hẫng hạ cánh tay xuống.
- Duy đừng cố công nữa, chị Hằng sẽ không nghe máy đâu_Giọng My nhỏ nhẹ vang lên
- Ừm. Nhưng có chuyện tớ muốn hỏi_Khuôn mặt hắn tỏ vẻ nghiêm trọng
- Duy hỏi đi
- Có phải cậu có vấn đề về tim thật không?
Tim My giật thót cứ như bị nói trúng tim đan
- Tất nhiên
- Thế thì nhìn trong này đi_Duy thảy trước mặt cô 1 xấp tài liệu_Trong đây đã ghi rõ ràng cậu đã làm phẫu thuật thay tim cách đây nửa năm và tình trạng hiện đang rất ổn định. Cậu giải thích sao?
- Duy, tớ xin lỗi_Đôi mắt My ngấn lệ, nước mắt rơi lã chã_Tớ thật sự rất mong được ở bên cậu mãi mãi. Tụi mình không thể như xưa được sao?
- Cậu khác xưa lắm, không giống như ngày đó. Đừng cố níu kéo nữa, chỉ khiến chính bản thân mình bị tổn thương thôi
Duy gỡ những ngón tay trắng nõn ra khỏi vạt áo rồi lạnh lùng bước ngang qua cô bé
Sau mấy tiếng bay nó cũng đặt chân xuống Paris hoa lệ. Nơi này khác Việt Nam quá. Nó thầm nghĩ. Trước mặt nó là hàng người
- Xin cô Hằng đi theo chúng tôi, chúng tôi đã xắp sếp chỗ ở cho cô và buổi chiều nay cô có thể đến trường nhập học
- Vâng
Nó hờ hững đáp lại. Phải tập sống 1 cuộc sống mới thôi.
Cắm headphone vào tai, hạ kính chắn gió xuống, nó đón nhận luồng không khí mát mẻ của nơi đây.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!